Lúc này, ba vị trí xếp hạng đầu chính là Phong Hạnh - đệ tử chân truyền của
Thái Vân điện, Địch Hoàng - thánh tử Hỏa Linh tộc, Ngụy Tư - trưởng lão trẻ
nhất Nguyệt Tà tông.
Thực lực của ba người họ cùng là Thánh Chủ đỉnh phong, nhưng môn phái và
tộc quần đứng sau bọn hắn lại đứng đầu Nguyên Tiên giới hiện giờ.
Mặc dù không thể sánh với Phi Tiên môn đang ở ẩn tại đảo Đông Trúc nhưng
trong tông họ đều có Cổ Thánh, cũng như trăm vị Thánh Tôn trấn thủ.
Xét về thực lực, có thể sánh ngang với các tộc quần mạnh như Băng tộc,
Phượng tộc.
Đứng cạnh ba người này là tiền bối Cổ Thánh của môn phái họ, kẻ nào thấy mà
dám không nể mặt đây?
Vì vậy, ba người vững vàng chiếm ba vị trí đầu, thậm chí còn thảnh thơi ngồi
xuống tu luyện dưới chân cửa nam cao ngất.
So với cảnh tượng các tiên nhân tranh nhau sứt đầu mẻ trán ở đằng sau thì đây
đúng là khung cảnh của một thế giới khác.
Song, hiện tại, kẻ chẳng nể mặt ai đã đến.
Ba người Phong Hạnh, Địch Hoàng và Ngụy Tư đang thư thả nhập định, thình
lình cảm thấy cổ áo bị kéo căng.
Ngay sau đó cơ thể bỗng nhẹ bẫng, trực tiếp bị ném văng ra ngoài.
Không chỉ bọn hắn mà các trưởng bối Cổ Thánh bên cạnh cũng bị gạt sang một
góc.
Mấy kẻ hùng hổ như Hồn Đế và Cực Hoàng Chính Thần tất nhiên sẽ không nể
nang đám hậu bối thiên tài kia.
Về phần Cổ Thánh chống lưng cho bọn hắn, thì sao chứ?
Năm ấy Liên minh Thần Đạo phong vân một cõi, Thái Vân điện và Nguyệt Tà
tông mới chỉ là môn phái quy thuận dưới trướng sáu suối nguồn mà thôi.
Lão tổ sáng lập ra môn phái là Hư Đế hoặc Hư Vương, bọn họ hoàn toàn không
coi ra gì.
Bọn họ chẳng thèm để ý phản ứng của đám người xung quanh.
Thay vào đó, họ tươi cười vẫy gọi Khương Thành, như thể vừa thu dọn xong
muốn mời khách ngồi chơi vậy, không quên bày ra một cái trường kỷ xa hoa
cao cấp để Khương chưởng môn nghỉ ngơi trước khi nhập cuộc.
“Mời.”
“Mời qua bên này.”
“Ha ha ha, bọn ta đã chiếm được chỗ đẹp rồi đây.”
Họ cho rằng đưa Khương Thành vào đấu trường là xong nhiệm vụ, sau đó sẽ
chờ đối phương đại sát tứ phương ở bên trong.
Vì vậy, họ nhất định phải phục vụ bước đầu thật chu đáo, cốt yếu là làm vị đại
ca kia thấy như đang ở nhà, tránh để đối phương đem con bỏ chợ.
Dưới sự “hộ vệ cận kề” của đám Huyết Đế, Nguyên Đế, Lẫm Đế, Khương
Thành kéo Kỷ Linh Hàm cùng ngồi xuống.
Dù sao quy tắc của cửa đầu tiên là đoạt được hàng trước, thi xem ai chen ngang
giỏi hơn.
Hai bên quanh hắn, Thương Lạc và bảy, tám Chính Thần đứng thành một vòng.
Thậm chí họ còn “chu đáo” mà bày ra mấy ra mấy vòng kết giới, ngăn chặn
động tĩnh và sự theo dõi của đám tiên nhân kia, để lũ ong bướm vo ve nọ không
ảnh hưởng tới tâm trạng Thành ca.
Thành ca rất hài lòng với sự phục vụ này, nhưng những kẻ khác chẳng vui vẻ
nổi.
Ba tên thiên tài vừa bị quăng ra sắp tức điên lên.
Là nhân vật thủ lĩnh của thế hệ mới mới phất lên sau khi Nguyên Tiên giới bình
phục lại, kể từ ngày họ bắt đầu tu luyện, họ luôn được người cùng thế hệ
ngưỡng mộ, trưởng bối tán tụng và vô số kẻ bên ngoài sùng bái.
Bọn họ làm sao có thể chịu đựng nỗi nhục khi bị người khác tống khứ như thế
này?
“Ai!”
“To gan!”
“Dám giành vị trí của bổn thánh, chán sống rồi!”
Không riêng gì bọn họ, những tên đang xếp hàng đằng sau cũng cùng hò hét
rống giận.
“Cái thứ mù mắt kia tòi ra từ đâu thế?”
“Dám xông lên trước bọn ta, thèm chết hả?”
“Các ngươi xứng giành vị trí này ư? Có hiểu quy củ hay không!”
“Mấy tên kia chết chắc rồi!”
“Hỏa Linh tộc và Nguyệt Tà tông nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, thậm
chí môn phái của bọn hắn cũng chết thảm cho xem!”
Nhất thời, cảm xúc của quần chúng đã bùng nổ, ngay cả đám tiên nhân đang
bận chen lên cũng không khỏi dừng lại.
Họ thầm bối rối không biết kẻ nào lớn mật vậy nhỉ?
Ngươi muốn giành chỗ cũng phải biết phân biệt tốt xấu chứ, phạm vi trăm
trượng dưới cửa là nơi các ngươi có thể chấm mút à?
Đúng là chết mà không biết vì sao lại chết!
“Chết chắc?”
Nghênh đón ánh mắt như muốn phóng hoả của ba tên thiên tài, Hồn Đế lừ lừ
quét mắt nhìn tất cả người ở đây một lượt.
Uy áp của một Chính Thần được phát ra mà chẳng hề che đậy.
Cực Hoàng Chính Thần cười lạnh, giương mắt nhìn hơn mười Cổ Thánh xếp
đầu trước đó.
“Lên đi, bản thân ta muốn xem ai nói ta sẽ chết rất thảm.”
“Thật ngông cuồng!”
Mặc dù cảm thấy uy áp của hai người họ không hề thua kém Cổ Thánh nhưng
ba tên mới bị đánh văng vẫn cực kì điên tiết.
Cổ Thánh thì sao?
Môn phái bọn ta đâu chỉ có mỗi một Cổ Thánh.
“Giết bọn chúng, băm thây thành ngàn mảnh…”
Phong Hạnh giậm chân rống giận, nhưng chưa nói hết câu đã bị ăn một bạt tai.
Mà người đánh lại chính là sư tổ Cổ Thánh của hắn.
Bốp!
Tiếng bạt tai vang đội không chỉ khiến Phong Hạnh đờ đẫn mà còn làm tất cả
người đang kêu gào rơi vào trạng thái mờ mịt.
Chuyện gì thế này?
Không phải đối phương nên ra mặt dạy dỗ đám cuồng đồ vô phép tắc kia ư, sao
lại đánh ngược người mình?”
“Khụ!”
Chỉ thấy lão tổ Cổ Thánh của Thái Vân điện rụt tay phải lại, trên mặt vẫn còn
nét khiếp đảm và lo sợ, hắn vội vàng cung kính khom người trước bọn Hồn Đế
và Cực Hoàng Chính Thần.
“Tiểu bối chưa trải sự đời, không hiểu chuyện nên mới đụng chạm mạo phạm
chư vị.”
“Ta xin thay mặt bọn chúng bồi tội ngay tại đây, thực là áy náy!”
Hả?
Phong Hạnh mới ăn đòn bưng một nửa mặt, trong mắt hiện rõ vẻ hoang mang.
Mình bị người ta ném ra ngoài, sư tổ không những không trút giận hộ mình mà
còn nhận lỗi với đối phương?
Đông đảo tiên nhân đang hóng hớt ở phía sau cũng xôn xao bàn tán.
Trước mắt bao người mà Thái Vân điện lại tỏ ra nhu nhược sợ sệt như vậy,
chẳng phải mất sạch uy danh à?
Song không chờ bọn hắn nói gì thêm, tông chủ Nguyệt Tà tông và đại trưởng
lão Hỏa Linh tộc đã nhất loạt nhận tội với đám Tâm Đế và Huyết Đế.
“Không ngờ các vị tiền bối lại có hứng tới đây, là do bọn ta sơ suất.”
“Nếu sớm biết các ngươi đến chờ, bọn ta dù làm gì cũng phải để dành vị trí đầu
tiên, để khỏi phiền chư vị đại năng đích thân ra tay, thật là có lỗi.”
“Hậu bối của bọn ta có mắt không tròng, không biết chừng mực, kính xin tiền
bối không chấp nhặt với bọn hắn…”
Rất nhiều tiên nhân không thể khép miệng lại được.
Là sao đây?
Chẳng phải Hỏa Linh tộc luôn nổi danh phách lối hung hăng hay sao?
Tác phong của Nguyệt Tà tông trước nay cũng là có thù tất báo mà?
Tại sao bây giờ đại lão hai phái lại tỏ vẻ lấy lòng vậy?
Đúng lúc này, kha khá người ở hiện trường bỗng kinh ngạc hô lên.
“Tam Hồn Chính Thần!”
“Huyết Hải Chính Thần!”
“Thượng Lạc Chính Thần, ôi trời đất ơi, những vị đại năng này vẫn còn sống
hay sao?”
“Trời ơi, ta vừa thấy ai kia?”
“Liên minh Thần Đạo! Chẳng phải họ đã bị tiêu diệt trong trận đại kiếp lúc
trước ư?”
“Bọn họ đã không lộ diện bao năm qua, nhưng lần này lại cùng hành động,
chẳng lẽ Nguyên Tiên giới lại sắp biến đổi sao?”
Mặc dù năm đó các Chính Thần này vô cùng bí ẩn, đa số tiên nhân không thể
diện kiến, nhưng khi ấy những Cổ Thánh và Thánh Tôn này cũng đã từng may
mắn được gặp mặt đối phương.
Sau khi nhận ra các Chính Thần, bọn hắn không dám nổi cáu, chỉ thấy nơm nớp
lo sợ và kiêng dè.
Chứ đừng nói đến các Cổ Thánh học cấp tốc nọ.
Tuy các Cổ Thánh có đạo nguyên rất rõ ràng nhưng nếu đánh đơn với đám
Chính Thần nọ, bất cứ ai trong số đối phương cũng có thể đánh bại bọn hắn.
Bởi vì trong trận đại kiếp liên miên khói lửa kia, bọn hắn đã đi theo đám Hư Đế
và tận mắt chứng kiến.