Uy danh năm đó của Liên minh Thần Đạo vẫn luôn in sâu trong lòng họ, bất kì
Chính Thần nào xuất hiện cũng đủ khiến người người rúng động, huống hồ là
mười lăm vị?
Sau khi được gợi nhắc, các tiên nhân ở đây cũng trở nên sôi sục.
Bọn họ lập tức hiểu ra nguyên nhân khiến Thái Vân điện và Hỏa Linh tộc đột
nhiên trở nên biết điều như vậy.
Mười lăm người kia đâu phải kẻ các môn phái có thể đụng chạm?
“Trời ạ, Liên minh Thần Đạo vẫn còn nhiều Chính Thần sống sót vậy sao?”
“Bọn họ đi chuyến này để làm gì?”
“Bọn họ cũng muốn tham gia cuộc chiêu mộ người mới của Vô Thượng Đạo
Cực ư?”
“Ngươi đùa gì thế, bọn họ đường đường đều là Chính Thần, sao lại tự hạ thấp
giá trị bản thân? Dù Vô Thượng Đạo Cực ngon nghẻ đến đâu thì cũng chưa tới
nông nỗi đó.”
Bọn hắn đang nói đúng sự thật thôi.
Vô Thượng Đạo Cực chỉ có tổng cộng bốn vị cung chủ và tám vị hộ pháp, còn
lại chỉ là tạp dịch.
Đối với Thánh Chủ, Đạo Thần có sức hấp dẫn khổng lồ, các môn phái hàng đầu
cũng vui vẻ đưa người mình vào trong nằm vùng, nhưng bản thân Cổ Thánh
chắc chắn sẽ chẳng hạ mình như thế.
“Trông cái người ngồi trên trường kỷ được che chắn kĩ càng kìa, vừa nhìn đã
biết là hậu bối thiên tài mà bọn họ muốn cài vào.”
“Một thiên tài mà có thể diện nhỉ, được cả mười lăm Chính Thần đích thân hộ
giá hộ tống?”
“Chắc chắn thiên phú không thấp đâu!”
“Thiên phú cao đến mấy cũng phải trông vào biểu hiện sau đó, cuộc sát hạch
của Vô Thượng Đạo Cực không đơn giản như vậy.”
Cũng may lúc này Thành ca đang mải tán gẫu với Kỷ Linh Hàm, vả lại thanh
âm bên ngoài trường kỷ cũng đã bị đám Nguyên Đế và Huyền Đế ngăn chặn,
bằng không sợ rằng hắn sẽ tức chết khi nghe thấy mấy lời bàn tán kia.
Lão tử mới là chống lưng do bọn họ mời tới, chẳng phải hậu bối gì cả!
Với lại ai thèm quan tâm trò khảo hạch kia?
Nếu không vì Tiên Mẫu cứ thần thần bí bí, muốn tìm mà không ra, lần nào cũng
là do nàng chủ động hiện thân thì việc gì phải rườm rà thế này?
Ở một bên, Phong Hạnh, Địch Hoàng và Nguỵ Tư mới đuổi ra chỉ có thể ngoan
ngoãn xếp hàng sau Khương Thành.
Tuy ba người không nói gì nhưng vẻ mặt lại rõ là ấm ức.
Trên hết là Phong Hạnh vừa ăn bạt tai, sắc mặt càng âm u hơn cả.
Bọn họ không trải qua thời kỳ Liên minh Thần Đạo và Lạc Tiên điện tranh
phong, chỉ cảm thấy đều là “Cổ Thánh” thôi, dù mỗi môn phái của bọn hắn
chẳng gom được mười lăm người, nhưng ở đây đang có gần bảy, tám chục Cổ
Thánh mà.
Nhiều Cổ Thánh như vậy mà sợ đám kia ư?
Trưởng bối các môn phái sao có thể không nhìn ra tâm tư của bọn hắn?
Vì tránh để ba tên cất lời khiêu khích, gây ra hậu quả thảm thiết không thể cứu
vãn, bọn họ âm thầm truyền âm cảnh cáo.
“Yên phận đi, mười lăm vị Chính Thần kia không phải người chúng ta đắc tội
được đâu!”
“Bọn hắn mạnh đến vậy sao?”
“Bọn hắn mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều!”
“Vậy bọn ta cứ phải nén giận vậy ư? Thể diện môn phái thì thế nào? Sau này bị
lan truyền, ta sẽ biến thành trò cười của Nguyên Tiên giới…”
Nghe mấy câu oán trách của đối phương, trưởng bối các môn phái sắp không
biết nói gì nữa.
“Yên tâm đi, làm thân với Liên minh Thần Đạo không mất mặt đâu.”
“Nếu các ngươi thực sự không thể nuốt trôi cơn giận này, vậy hãy biểu hiện thật
tốt trong cuộc khảo hạch sau đây!”
“Chẳng phải Liên minh Thần Đạo cũng cử ra một thiên tài hả, ngươi hãy chèn
ép hắn trong cuộc khảo hạch, thế thì lấy lại được thể diện rồi mà?”
Sau một hồi nghe khuyên giải, Phong Hạnh, Ngụy Tư, Địch Hoàng không hẹn
mà cùng nhìn về phía chiếc trường kỷ đang được che chắn bởi kết giới.
Ánh mắt lập tức mang theo sự thù địch.
“Hừ! Bản thân ta muốn xem kẻ được chọn rốt cuộc là cái thứ gì.
“Bây giờ bọn hắn phách lối biết mấy, nếu cuối cùng kẻ được phái ra bị ta đánh
bại thì bọn hắn sẽ bị cười chê.”
“Đến lúc ấy ta rất mong nhìn thấy vẻ mặt của đám gọi là Liên minh Thần Đạo
kia!”
Ôm theo ý nghĩ này, tâm trạng ba người cũng từ từ bình tĩnh lại.
Song, Khương Thành đã trở thành cái gai trong mắt họ.
Trên thực tế, đâu chỉ mình bọn hắn, số thí sinh ở đằng sau không biết Liên minh
Thần Đạo nhìn Thành ca một cách bực dọc cũng nhiều không đếm xuể.
Có thể nói, Thành ca chưa lộ diện đã dấy lên một làn sóng oán hận lớn.
Đúng lúc này, cửa nam cuối cùng đã chầm chậm mở ra.
Két két két!
Cùng với tiếng nổ vang nặng nề, một luồng hào quang chói loà lan toả ra ngoài,
khiến người ta không thể thấy rõ tình hình bên trong.
Nếu là ngày thường thì mọi người sớm đã đổ xô vào bên trong.
Nhưng bây giờ mười lăm Chính Thần đang chắn ở phía trước, các thí sinh đằng
sau chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Khương Thành quay sang gật đầu với Kỷ Linh Hàm.
“Ở ngoài chờ ta, sau khi xong chuyện ta sẽ trở lại ngay.”
Kết giới xung quanh trường kỷ được giải trừ, hơn mười Thiên Đế và Chính
Thần chăm chú nhìn về Thành ca với ánh mắt “dốc hết sự kì vọng”, sau khi thấy
đối phương bước vào từng bước, bọn họ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi!”
Ngay cả Hồn Đế vốn luôn lạnh lùng cũng để lộ nụ cười thoải mái.
“Ha ha, chỉ cần hắn chịu nhập cuộc thì Vô Thượng Đạo Cực nhất định sẽ long
trời lở đất.”
Huyết Đế cực kì tán thành với ý kiến này.
“Đương nhiên rồi, tiểu tử này chưa từng chịu thiệt đâu!”
Vừa nói họ vừa bay ra ngoài cùng Kỷ Linh Hàm, nhường lại khu vực cửa chính.
Đám Phong Hạnh và Địch Hoàng nhăm nhe vốn đã sốt ruột từ lâu, lập tức vọt
vào trong bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngay khi bọn hắn vào trong, các thí sinh khác ở phía sau cũng vội vã lao vào
với tốc độ nhanh nhất, cứ ùn ùn qua cổng như nước lũ.
Thậm chí có kẻ to gan còn chẳng thèm xếp hàng, lợi dụng cơ hội hỗn loạn lộn
xộn này mà phát huy toàn bộ khả năng của bản thân, chỉ mong có thể nhanh
chóng chen vào.
Nhất thời, hiện trường trở nên nháo nhào cả lên.
Đám Cổ Thánh và Thánh Tôn dẫn dắt tiểu bối đứng đằng trước nhưng không
can dự. Thứ nhất là vì hậu bối của bọn hắn đã vào trong rồi.
Thứ hai, tất cả bọn hắn đều vẫn đang chìm trong trạng thái đờ đẫn đến tận giờ.
Mãi cho đến khi một trăm ngàn thí sinh đã tiến vào, người thứ một trăm ngàn lẻ
một bị chặn ngoài cửa thì đám Cổ Thánh và Thánh Tôn kia mới định thần lại
được.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng có thể nhận ra nỗi nghi vấn và kinh
hãi trong mắt đối phương.
“Hình như vừa nãy ta đã nhìn thấy một kẻ không thể lường được.”
Cổ Thánh lên tiếng đầu tiên có chút rúng động, vì vậy giọng nói cũng trở nên
phập phồng.
“Ta cũng thế, ta còn tưởng mình nhìn nhầm chứ…”
“Không phải chứ? Đúng là hắn hả?”
Lúc nãy, khi kết giới quanh trường kỷ được thu lại, rốt cuộc họ cũng nhìn thấy
“thí sinh từ Liên minh Thần Đạo” mà họ tò mò đã lâu.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, bọn họ đã nhận ra đối phương.
Đành chịu thôi, qua bao năm chinh chiến không dứt, cộng với trận đoàn chiến
đỉnh phong trên Tiên sơn kia, Khương Thành còn nổi tiếng hơn cả mười lăm vị
Chính Thần gộp lại.
Rất nhiều người tỏ rõ vẻ kinh hãi cực độ, thế nên họ không dám tin vào hai mắt
mình.
“Không thể là Khương Thành!”
“Với thực lực của hắn, sao lại chịu tham gia cuộc khảo hạch kiểu này, đùa à?”
“Vả lại năm xưa Khương Thành ở phe Lạc Tiên điện mà, sao hắn có thể hùa
theo đám Liên minh Thần Đạo?”
Song, số người tin đó chính là Khương Thành vẫn đông hơn cả.
“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, những cuộc tranh đấu phe phái năm đó đã qua
lâu lắm rồi.”
“Là hắn, ngoại trừ hắn, không còn ai xứng đáng để làm chư vị Chính Thần ra
mặt với nhau.”
“Hơn nữa, ta đã từng gặp Kỷ chưởng môn của Phi Tiên môn!”