Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2542

“Lực trọc cũng không có tác dụng ăn mòn và hoá khí mà.”

“Sao tụi nó lại biến thành như thế? Đây là phản ứng gì vậy?”

Trong lúc não Khương Thành xoay quanh những nghi vấn này, lại đột nhiên

ngửi được một hơi thở quen thuộc - Loạn lưu hỗn độn!

“Quái vật này lại là loạn lưu hỗn độn biến thành sao?”

Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Bên trong loạn lưu hỗn độn ẩn chứa hai loại khí thanh và trọc, sau khi gặp phải

sự bành trướng và va chạm của Thiên Đạo với căn nguyên thế giới, thanh khí ở

lại vị diện hình thành Nguyên Tiên giới, trọc khí biến thành trọc ma.

Nhưng Khương Thành chưa từng nghe nói bản thân loạn lưu hỗn độn cũng có

thể biến thành sinh linh.

“Đây là Thiên Đạo làm sao?”

“Không đúng, Thiên Đạo không phải là thể hệ thanh khí sao?”

“Loạn lưu hỗn độn đã dính đến trọc khí, hẳn là nó đã không thao túng được nhỉ?

Chớ nói chi đến chuyện biến thành sinh linh?”

“Nhưng trận này khảo hạch là do Vô Thượng Đạo Cực chủ trì, nếu như không

phải Thiên Đạo làm, thì còn có thể là ai?”

Những vấn đề này càng khiến hắn ý thức được nhiều bí ẩn.

“Xem ra, trận này khảo hạch không hề đơn giản mà!”

“Tiếp tục xuất phát.”

Hắn vung tay lên, đám người tất nhiên là cùng hưởng ứng.

Cứ như vậy, Thành ca dẫn đầu đám người thẳng tắp tiến lên, hoàn toàn không

thèm đếm xỉa tới có con quái vật nào đánh lén, thật sự rất huênh hoang.

Sau đó trên đường đi, bọn họ lần lượt chạm trán với số lượng quái vật khác

nhau.

Vì giúp đồng đội bên cạnh ghi điểm chiến tích, Khương Thành còn cố ý dùng

lực trọc bao vây quái vật, sau đó giao cho những người khác đến gặt hái đầu.

Dù sao chém giết mấy con quái vật này cũng không nhiều chiến lợi phẩm, hắn

không hứng thú lắm.

Nhưng hành động này lại làm cho đám người Triển Hải và Hàn Triệt cảm động

đến nước mắt nước mắt tuôn trào.

“Khương chưởng môn thật là săn sóc chúng ta quá đi!”

“Hu hu, tâm địa như vậy thật là khiến người tin phục!”

“Ta đã gặp qua không ít cao nhân tiền bối, đừng nói Cổ Thánh, cho dù là Thánh

Tôn cũng không được mấy người coi trọng, càng đừng nói tới loại người thuộc

tầng lớp cao như Khương chưởng môn.”

“Sau khi ra ngoài ta sẽ lập tức rời khỏi Phi Tiên môn, thề sẽ đi theo Khương

chưởng môn đến chết!”

Những lời nói này của bọn họ đúng là lời thật lòng.

Đi theo Thành ca nịnh hót ngựa chỉ là vì lấy lòng thiên hoa bản của vị diện,

tương lai dễ làm chuyện, chứ thực ra họ cũng không có hy vọng xa vời đi theo

kiếm chiến tích gì.

Cứ như vậy, đội ngũ một đường thuận buồm xuôi gió tiếp tục tiến về phía trước.

Khương Thành cũng dần dần gặp được những giống loài khác.

Nhưng mà đặc điểm của chúng cũng không khác nhau mấy, đều có sức tấn công

siêu mạnh, bù lại là phòng thủ cực yếu, không chặn được đòn tấn công của

nguyên thuật và lực trọc.

Thành ca cũng càng có nhiều suy đoán hơn.

“Nếu xem nguyên thuật như là thể hệ thanh khí, lực trọc là thể hệ trọc khí, vậy

những con quái vật do loạn lưu hỗn độn biến thành này thuộc về hệ thống thứ

ba.”

“Ba cái hệ thống này lại như nước với lửa.”

“Nhất là loại quái vật hỗn độn này, bao gồm cả thanh trọc trên cơ thể, tạo thành

một loại cân bằng nào đó, một khi bị quá nhiều thanh khí hoặc là trọc khí thuần

khiết rót vào, sự cân bằng của bọn nó sẽ bị phá vỡ.”

“Mà biểu hiện ra ngoài, chính là bị giết chết.”

“Nhưng mặt khác, nếu bị bọn chúng tấn công trúng, tiên nhân cũng sẽ bị phá

hủy thế giới bên trong tương tự như thế. Vậy nên khi bị nó đánh lén một cái,

mấy Cổ Thánh này lập tức chết ngay tại chỗ.”

“Bởi vì sự cân bằng của nó đối với tiên nhân mà nói là cực kỳ không cân bằng.”

Loại so sánh khác biệt này giúp Khương Thành càng có giác ngộ sâu hơn về

con đường tu luyện.

Thời gian một ngày trôi qua, chiến tích của bọn họ cũng đã qua trăm.

Mà cũng vào lúc này, phía trước xuất hiện mấy bóng người lảo đảo nghiêng

ngả.

Đám người hơi hơi cảm giác đã nhận ra được.

“Ủa, đây không phải là Phong Hạnh với Địch Hoàng, Ngụy tư sao?”

“Là bọn họ!”

“Kỳ lạ, sao bọn họ chỉ còn có năm người? Những người khác đâu?”

“Trông bọn họ đều rất thê thảm, những người kia có phải là chết hết rồi

không?”

“Chết tiệt! Thảm như vậy sao?”

Khi bọn họ phát hiện ra đối phương, đối phương cũng phát hiện bọn họ.

Đúng là mấy người Triển Hải đoán không sai, đội Xa Hoa thiên phú cao của

bọn Phong Hạnh đã từ mười lăm người lúc đầu giảm mạnh còn năm người.

Mà đây còn là kết quả của một đường cẩn thận từng li từng tí.

Nếu không, thời gian một ngày trôi qua bọn họ đã bị xóa sổ bằng hết.

Bây giờ bọn họ nào còn dáng vẻ hăng hái trước đó, chỉ còn lại sự kinh hoàng,

mất hồn mất vía.

Lúc nhìn thấy bọn Khương Thành ở đối diện, ý niệm đầu tiên của họ lại là

hoảng sợ, như chim sợ cành cong.

Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện ra đứng đằng đó không phải là quái

vật đáng sợ, bọn họ lại tỏ ra vui mừng.

Một ngày trời dài dằng dặc trôi qua, cuối cùng cũng nhìn thấy những người

khác.

Nhiều người hơn thì cảm giác an toàn cũng sẽ nhiều hơn.

Bọn họ lập tức loạng choạng tiến đến.

“Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp lại mọi người.”

“Trận khảo hạch này từ đầu đến đuôi hoàn toàn là mưu sát! Sao các ngươi lại đi

được đến đây?”

Còn có người nhìn Khương Thành.

“Vậy mà người này có thể sống được tới bây giờ?”

“Đúng rồi, còn những người khác đâu? Đã chết hết rồi sao?”

Thấy bọn họ vẫn còn dám xem thường Khương chưởng môn, sắc mặt đám

người Hàn Triệt lập tức lạnh xuống.

“Các ngươi có chết sạch thì Khương tiền bối cũng sẽ không chết.”

“Về phần những người khác, có đi cùng bọn ta đâu, mắc mớ gì đến bọn ta?”

“Đội của bọn ta không chết ai cả!”

“Cái gì?”

“Một người cũng chưa chết?”

Phản ứng đầu tiên của bọn Phong Hạnh là không tin.

Quái vật tấn công hầu như không phòng được, một khi xuất hiện là sẽ có đồng

đội hy sinh, ngay cả “Xa Hoa đội” của bọn họ còn thảm như vậy, sao mà đám

người Hàn Triệt lại không hề giảm quân số dù chỉ một được?

Nhưng nhìn kỹ, bọn họ lại không thể không tin tưởng.

Bởi vì trên người bọn Triển Hải và Hàn Triệt không mảy may một vẻ mệt mỏi

nào, hoàn toàn không giống dáng vẻ trải qua mấy trận đại chiến kịch liệt.

Hơn nữa, ánh nhìn vô tư không để ý trong mắt, cũng không phải có thể giả vờ.

Chẳng lẽ, bọn họ có năng lực đặc biệt có thể tránh được quái vật?

Nghĩ tới đây, cặp mắt bọn người Phong Hạnh sáng rực lên.

Bây giờ bọn họ đã không còn nghĩ đến chiến tích gì nữa, trong đầu chỉ toàn là

cách để sống sót, có thể ẩn bao lâu thì ẩn bấy lâu.

“Chuyện là, bọn ta…”

Mắt thấy hắn muốn nói lại thôi, Triển Hải đương nhiên nhìn thấu tâm tư bọn họ.

Thế là cười như không cười nói giúp hắn.

“Làm gì, muốn kết bạn đồng hành với bọn ta à?”

“Đúng vậy.”

Địch Hoàng thản nhiên nói: “Bọn ta vẫn cảm thấy không thể bỏ rơi đồng đội tốt

được, bằng lòng dắt các ngươi đi cùng.”

“Thôi miễn đi!”

Hàn Triệt lặng lẽ nhìn Thành ca một cái, mắt thấy hắn cũng không có ý kiến gì

nên lớn tiếng hơn.

“Lúc trước không phải các ngươi kiên quyết muốn tách ra sao?”

Hắn cười lạnh nói: “Sao hả, bây giờ không chịu đựng nổi, muốn quay trở về xin

che chở à? Ngươi cảm thấy có chuyện tốt như vậy sao?”

Bị hắn chọc thủng suy nghĩ trong lòng, sắc mặt bọn Phong Hạnh trở nên xấu hổ.

Ngụy Tư càng thẹn quá hoá giận.

“Hàn Triệt, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không cần sao!”

“Bọn ta bằng lòng kết bạn với các ngươi chính là xem trọng các ngươi, công

nhận đội ngũ này của các ngươi!”

“Ta khuyên các ngươi nên tự giải quyết cho tốt đi…”

“Đừng mà.”

Khương Thành hơi cong khóe miệng, cắt lời nàng.

“Các ngươi không cần xem trọng bọn ta, cũng không cần công nhận bọn ta.”

“Bọn ta cũng không hiểu cái gì gọi là giải quyết cho tốt cả.”

“Xin mời tự nhiên!”
Bình Luận (0)
Comment