Bị Khương Thành đáp trả như vậy, mặt mũi Ngụy Tư đều tức đến trợn ra.
Nàng rất muốn nói gì đó để giữ thể diện, nhưng nhẫn nhịn nửa ngày, nghẹn
không ra nổi một chữ.
Vốn còn tưởng rằng “Cuối cùng bọn ta cũng bằng lòng gia nhập với các ngươi,
các ngươi còn không reo hò nhảy cẫng lên”?
Ai ngờ thình lình phát hiện, người ta căn bản là chướng mắt các nàng, thằng hề
chính là mình.
Bây giờ dù cho nàng nói cái gì, cũng đều là tự rước lấy nhục.
Phong Hạnh cũng không nhịn được siết chặt hai nắm tay, không phải là do quan
hệ của hắn với Ngụy Tư tốt đẹp ra sao, mà là hắn đã hoàn toàn bị chọc tức bởi
sự xem thường này.
Nhưng mà xem xét đến thể trạng suy yếu mỏi mệt của mình bây giờ, xem xét
đến sự chênh lệch nhân số hai bên, xem xét thêm chuyện lúc nào cũng có thể bị
quái vật tấn công, cuối cùng hắn vẫn dập tắt suy nghĩ ra tay chèn ép bọn họ.
Thành thật lựa chọn câm họng. Trơ mắt nhìn mấy người Khương Thành lướt
qua, tiếp tục mỗi người một ngả.
Thật ra Thành ca không định so đo với mấy hậu bối.
Nếu bọn người Phong Hạnh nhận sai, nói mấy câu dễ nghe, thì hắn cũng sẽ dắt
theo, dù sao cũng đã dắt theo một đám rồi.
Ai kêu đến tận bây giờ bọn họ vẫn không buông bỏ được cái chứng tự cao tự
đại đó?
Nhưng mà lần này đội của hắn còn chưa đi được hơn mười trượng đã ngừng lại.
Bởi vì Khương Thành lại phát hiện “Quái vật hỗn độn”.
Thấy hắn đột ngột dừng lại, mấy người Triển Hải Hàn Triệt lập tức quen thuộc
mở ra Thánh giới, kích hoạt Nguyên thuật.
Những cảnh tương tự đã xảy ra rất nhiều lần, bọn họ sắp quen tay thành dây
chuyền sản xuất luôn rồi.
Ba giây sau, ba con “Quái vật hỗn độn” từ từ xuất hiện trong khoảng không
được bao quanh bởi lực trọc.
Bọn chúng đang không ngừng giãy giụa và tấn công, hòng phá vỡ vòng vây.
Mà Triển Hải và bọn Hàn Triệt cũng rất thành thạo tập kích vào trong dưới sự
hướng dẫn của Khương Thành.
Chưa tới mười giây, ba con quái vật đã bị đánh thành từng mảnh rơi đầy đất.
Lúc này đám người mới thu hồi binh khí, thu hồi tiên lực và căn nguyên rồi tiếp
tục tiến về phía trước.
Toàn bộ quá trình đều cực kỳ thuận lợi, ngoại trừ thói quen tâng bốc Khương
Thành, mọi người không có bất kỳ biểu hiện kích động nào, cứ như chỉ hoàn
thành một chuyện nhỏ nhặt thường ngày
Tuy nhiên cảnh này rơi vào mắt bọn Phong Hạnh, Ngụy Tư, Địch Hoàng ở phía
sau lại trở thành một kỳ tích ngoài sức tưởng tượng.
Bọn họ vừa mới nhìn thấy cái gì?
Nhìn chằm chằm thi thể tan nát không ai quan tâm của quái vật trên mặt đất,
bọn họ không khỏi dụi mắt, sau khi nhìn chằm chằm lại nhìn kỹ nhiều lần.
Sau đó, năm người bọn họ thẫn thờ nhìn nhau.
“Bọn họ vừa giết chết ba con quái vật?”
“Ta không nhìn lầm chứ?”
“Chuyện này, chuyện này sao mà làm được chứ? Sao lại có thể dễ dàng như
vậy?”
Vẻ mặt bọn họ như gặp thấy quỷ.
Nhớ lại tại sao bọn họ trở nên thảm như vậy, chẳng phải là do lũ quái vật quá
mạnh khiến họ sứt đầu mẻ trán, gần như bị xóa sổ hay sao?
Kết quả bây giờ, đội mà họ luôn coi thường đã giết chết ba con quái vật cực kỳ
dễ dàng, vui vẻ, không hao tổn chút sức lực nào.
Không, như này sao lại gọi là không tổn hao gì, ngay cả mồ hôi cũng không đổ
một giọt nào!
Nhận thức của bọn họ đã có hơi sụp đổ.
“Chuyện này sao mà làm được?”
Ánh mắt của năm người đổ dồn vào Khương Thành đang được vây quanh.
“Đó là do sức mạnh đặc biệt mà hắn nắm giữ!”
“Sức mạnh đó hạn chế quái vật, cho bọn họ cơ hội tuyệt vời đánh giết kẻ địch!”
“Hắn thật sự có năng lực này?”
Cuối cùng bọn họ như đã hiểu rõ, tại sao khi bước vào trận chiến bọn Triển Hải
và Hàn Triệt lại vây xung quanh Khương Thành.
Thì ra người này có chỗ đặc biệt!
“Chờ một chút!”
Mắt thấy đoàn người Thành ca sắp khuất khỏi tầm mắt, năm người vội vàng
đuổi theo.
“Chuyện là…”
“Làm sao?”
Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Khương Thành sau khi quay đầu lại, năm
người bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng chỉ có thể kiên trì mở miệng.
“Có thể cho bọn ta gia nhập đội của các ngươi được không?”
Lần này, cuối cùng bọn họ cũng dẹp đi cái cảm giác ưu việt đó.
Suy cho cùng, tính mạng cũng quan trọng hơn.
Cứ tiếp tục hành trình năm người, e rằng không sống nổi một ngày.
Mà đi theo Khương Thành sẽ không cần phải lo lắng mấy con quái vật đó nữa.
“Không được.” Thành ca trả lời ngắn gọn mà trực tiếp.
“Ngươi…”
Ngụy Tư và Địch Hoàng xém chút nữa gầm lên.
Nhưng vừa phun được một chữ, cả hai đã vội vàng nuốt trở vào.
Giữ mạng sống hay là giữ mặt mũi, đó là lựa chọn khó khăn.
Phong Hạnh cực kỳ dứt khoát lựa chọn cái trước.
Hắn lập tức nặn ra một nụ cười nịnh nọt, xoa xoa tay, tiến lại gần Khương
Thành.
“Trước đó đều là bọn ta có mắt không tròng nên mới đắc tội tiền bối, bây giờ ta
đã biết tiền bối lợi hại, cũng nhận thức được sai lầm của mình.”
“Tiền bối đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không so đo với đám tiểu bối vô tri
như ta…”
Nhìn thấy thái độ chân chó của hắn, đừng nói Ngụy Tư hay Địch Hoàng, ngay
cả mấy người Triển Hải với Hàn Triệt cũng trợn mắt ngơ ngác.
Đây là đã từng là tuyệt thế thiên tài mắt cao hơn đầu - Phong Hạnh ư?
Khương Thành từ chối cho ý kiến đáp: “Ngươi sai?”
Phong Hạnh lập tức lớn tiếng nói: “Đúng vậy, ta thật sự rất sai!”
Lão huynh này cũng không ngốc, lúc trước Triển Hải với Hàn Triệt làm quen
với Khương Thành ra sao, bây giờ hắn học theo y vậy.
Không phải chỉ là nịnh hót thôi sao?
Ai mà chẳng biết.
“Dưới ánh hào quang hoàn hảo không một tỳ vết của Khương tiền bối chiếu rọi
xuống, ta chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm, dưới tấm lưng cao lớn vững chãi của
ngươi, ta lại nhỏ bé như vậy…”
Hắn thậm chí còn bật chế độ ngâm thơ.
“A! Nếu có thể để ta ở bên cạnh ngươi lắng nghe lời dạy dỗ, vậy thì dù có trả
bất cứ cái giá nào, ta cũng cam tâm tình nguyện…”
Đám Ngụy Tư, Địch Hoàng đều choáng váng.
Mà bọn Triển Hải, Hàn Triệt lại lộ ra thật vẻ kiêng dè.
Tên này là một “đối thủ đáng gờm”!
Mãi đến khi Phong Hạnh ngâm nga tròn mười phút, Khương Thành mới gật nhẹ
đầu.
“Vậy ngươi cứ theo đi.”
“Nhưng mà tiếp theo còn phải xem biểu hiện của ngươi.”
“Biểu hiện không tốt có thể bị đá ra khỏi đội bất cứ lúc nào!”
Phong Hạnh vội vàng thiên ân vạn tạ bước đến cạnh bọn Triển Hải, hắn đương
nhiên hiểu rõ biểu hiện mà Khương Thành nói tới là gì, xem ra hắn phải dành
chút thời gian và tâm tư để lấy lòng vị Khương tiền bối này.
Đến tận bây giờ hắn còn chưa biết Khương Thành là ai nữa kìa.
Nhìn thấy hắn cuối cùng cũng lên được xe, Địch Hoàng và Ngụy Tư không khỏi
khinh bỉ.
Tất cả bọn họ bắt đầu gượng gạo tâng bốc Thành ca.
Nhưng mà đáng tiếc là bọn họ không có loại tài năng bẩm sinh như Phong
Hạnh.
Tới tới lui lui đều là mấy câu “Bọn ta sai rồi”, “Khương tiền bối thật sự quá lợi
hại”, “Bọn ta bội phục vô cùng”.
Chuyện này khiến Khương Thành cực kỳ bất mãn.
Nghe bọn họ tâng bốc tròn nửa canh giờ, nước bọt sắp cạn khô, mới miễn
cưỡng phất phất tay.
“Tạm thời cho các ngươi nửa ngày thử nghiệm, nếu vẫn còn biểu hiện như vậy
thì đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Đối với mấy người này, hắn không có bất kỳ tâm lý đồng tình nào, hoàn toàn
ôm tâm thái chọc cho vui.
Bọn Địch Hoàng, Ngụy Tư nào dám có nửa phần bực bội.
Mấy người hiện tại chỉ có thể vui mừng, ít nhất nửa ngày bọn họ cũng bình an
vô sự.
Mà sau khi cả đội tiếp tục xuất phát, bọn họ càng không dám chậm trễ một giây
nào, lập tức hăng hái bước lên học hỏi Phong Hạnh cách nịnh nọt, cả đường học
như đói như khát, chỉ sợ qua nửa ngày lập tức bị trục xuất khỏi đội.