Ngay từ đầu gia nhập đội Khương Thành, Ngụy Tư, Địch Hoàng và những
người khác vẫn mang tâm lý nhẫn nhục.
Bọn ta là vì sống sót nên mới phải chịu mang nỗi nhục này, nhẫn nhịn sự buồn
nôn nịnh hót ngươi.
Đối với thực lực của Khương Thành, bọn họ vẫn không phục như cũ.
Không phải chỉ là có cách kiềm chế quái vật thôi sao?
Đợi sau khi rời khỏi đây, bọn ta sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh thật sự!
Tuy nhiên, sau khi lẽo đẽo theo họ ba canh giờ, tâm thái năm người đều được
trải nghiệm một phen tẩy lễ biến hóa.
Hết cách rồi, chi đội này thật sự quá an nhàn.
Không còn nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng trước đây nữa, hoàn toàn
không giống đi tham gia so tài chút nào.
Nhìn thấy bọn Hàn Triệt và Triển Hải không ngừng theo sau Khương Thành ké
chiến tích, bọn họ hâm mộ vô cùng, cũng muốn gia nhập vào đó.
Nhưng mà tiếc là Thành ca không cho phép.
Mà bọn Triển Hải thì cười hì hì nói: “Các ngươi cũng không cần ra tay.”
“Đúng đúng đúng, các ngươi cứ yên tâm hưởng thụ sự bảo vệ của bọn ta đi.”
“Cứ để công việc xử lý quái vật nguy hiểm, vất vả này cho bọn ta đi, dù sao trời
sinh bọn ta đã có số lao lực…”
Trong lòng Phong Hạnh yên lặng mỉa mai, ông đây chẳng cần bảo vệ, nguy
hiểm gì ở đâu, chưa từng thấy trận chiến nào an toàn như này!
Sau đó, trên đường đi bọn họ lại đụng phải một đội “Đồng đội” khác.
Đội này vốn có ba mươi lăm người, bây giờ chỉ còn lại có tám người, trình độ
thê thảm hoàn toàn không thua đám Phong Hạnh.
Tình cảnh tương tự lần nữa tái diễn.
Sau một phen ra sức nịnh hót, tâng bốc, chào hàng, cuối cùng đám người cũng
gian leo lên chuyến xe này.
Cứ như vậy, cả đội tiếp tục thẳng tiến về phía trước.
Tròn ba ngày sau, một đội nữa lại xuất hiện trước mặt họ.
Nhân số đội này nhiều hơn một chút, khoảng chừng hơn tám mươi người.
Chỉ là Khương Thành không biết bất kỳ ai trong số họ, bởi vì đây không phải là
những tiên nhân vào cùng hắn.
Nhìn cảnh giới của bọn họ, cũng đều là Cổ Thánh.
“Chẳng lẽ là đội đi khảo hạch vào bằng cửa khác?”
Lúc hắn vừa nảy ra suy đoán này, đám người Phong Hạnh, Ngụy Tư sau lưng đã
bước ra chào đón.
“Thái Phàm!”
“Cổ Diêu!”
“Sao các người cũng ở đây?”
Nhóm người phía đối diện rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.
”Phong Hạnh, Ngụy Tư, Triển Hải…”
“Thì ra các ngươi cũng ở đây sao, bọn ta còn tưởng rằng chỉ có mình ở đây!”
Hai bên gặp gỡ lại rất có cảm giác vừa mừng vừa sợ.
Sau khi hai đội gặp nhau, Khương Thành mới biết được, thì ra là lúc bắt đầu đội
này vào từ cửa Đông.
Vậy thì xem ra, hướng vào ở khắp bốn phương, cuối cùng có lẽ đều vào vòng
này.
Mà nhìn thấy bên Phong Hạnh vẫn còn hai mươi bảy người, mấy người phía đối
diện chẳng những không chế nhạo, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ khó tin.
“Đối mặt với những Hỗn độn chi tinh cực kỳ nguy hiểm đó, vậy mà hai mươi
bảy người các ngươi có thể chống chọi đến bây giờ, thật đúng là kỳ tích mà!”
“Sao mà các ngươi làm được?”
Đám Phong Hạnh không nhịn được quay đầu nhìn Khương Thành.
Triển Hải đắc ý hất mặt lên: “Chuyện này đương nhiên là vì có Khương tiền bối
dẫn dắt bọn ta đó!”
“Có bậc tiền bối ở đây, cái gì mà Hỗn độn chi tinh chứ, làm gì chịu nổi một
kích!”
“Lợi hại như vậy?”
Tiên nhân đối diện cũng không nhịn được nhìn Thành ca vài lần.
Sau khi phát hiện toàn thân hắn hoàn toàn không có uy áp hay khí tức mà một
Cổ Thánh nên có, không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu.
“Sao mà người này làm được?”
Bọn Ngụy Tư, Địch Hoàng cũng không trả lời, mà là hiếu kỳ hỏi: “Vậy các
ngươi thì sao?”
“Hỗn độn chi tinh đã nguy hiểm như vậy, sao các ngươi có thể sống được đến
tận bây giờ? Hơn nữa còn tới tám mươi lăm người.”
“Bọn ta à?”
“Bọn ta may mắn gặp được Vô Lăng đạo hữu.”
Mấy người Thái Phàm, Cổ Diêu quay lại với vẻ mặt tôn kính, trịnh trọng giới
thiệu một vị tiên nhân được mọi người vây quanh.
Đó là một nam nhân mang vẻ ngoài của nữ giới, dáng vẻ nhìn rất dịu dàng ấm
áp.
Đôi mắt sáng như chứa cả thiên hạ, mái tóc dài như thác đổ xõa trên bờ vai gầy.
Thân hắn không cao, nhìn bề ngoài chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Mặc một chiếc trường sam bằng lụa mỏng, trong tay cũng chẳng có binh khí,
nhìn qua nào có giống một người thích chém chém giết giết, mà như một thiếu
niên yếu đuối quanh năm sống trong thâm cung không rành thế sự.
Có điều, tu chân giới không thể nhìn bề ngoài mà đoán tuổi thật, có lẽ người
này là cổ nhân đã sống mấy trăm tỷ năm rồi.
“Nếu không gặp được hắn, đám bọn ta đã sớm bị diệt toàn bộ.”
“Đúng vậy đó, nhờ có hắn cứu giúp, nếu không hậu quả khó mà lường được!”
“Gặp được?”
Phong Hạnh có hơi kinh ngạc nói: “Hắn không phải vào đây với các ngươi à?”
Thái Phàm lắc đầu, cười nói: “Vô Lăng đạo hữu vào đây từ cửa Bắc, mấy người
bên đó không tin vào thực lực của hắn, vừa vào đã tách ra, bây giờ hẳn là đã bị
diệt sạch.”
“Rõ ràng bọn họ đã từng có được một vị cường giả đủ mạnh để phá giải, nhưng
lại có mắt mà không tròng, cũng xứng đáng lắm.”
Lời này đến tai bọn Phong Hạnh, Ngụy Tư sắc mặt đều có hơi gượng gạo.
Dù sao, chính bọn họ trước đó cũng làm vậy.
Mà lúc này, thiếu niên dịu dàng tên Vô Lăng cũng từ từ đi đến trước mặt
Khương Thành.
“Đã có duyên gặp nhau, không bằng kết bạn đồng hành nhé?”
Vốn dĩ Khương Thành không muốn chung đội với hắn.
Một là người này có thể chịu đựng được, sẽ ảnh hưởng mình làm màu.
Hai là, giá trị nhan sắc của tên này quá cao, uy hiếp không nhẹ đến mình.
Nhưng đối phương đã chủ động nói như vậy, nếu từ chối không khỏi quá kỳ
cục.
Thế là hắn nhún vai.
“Được chứ!”
Thế là, hai đội ngũ chính thức hợp lại thành một, tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường đi, Vô Lăng và Khương Thành sánh vai nhau.
Người này không hề trầm mặc như bề ngoài, ngược lại còn chủ động lên tiếng.
“Khương đạo hữu, không biết ngươi đối phó với những con Hỗn độn chi tinh đó
như thế nào?”
Thành ca thản nhiên đáp: “Ta cũng rất tò mò ngươi đối phó thế nào, à đúng rồi,
quái vật này tên là Hỗn độn chi tinh à?”
“Đúng vậy.”
“Trước đây ngươi từng gặp rồi sao?”
Vô Lăng khẽ gật đầu.
“Hỗn độn chi tinh đã từng xuất hiện ở ngoại giới, chỉ là không gây ra sự chú ý
thôi.”
“Bọn chúng là do loạn lưu hỗn độn trải qua một số nguyên nhân đặc thù chuyển
hóa thành, đối với Nguyên Tiên giới mà nói, bọn chúng thuộc về loại thiên
địch.”
Khương Thành hỏi: “Thiên địch? Là sao?”
Vô Lăng đáp: “Bản thân loạn lưu hỗn độn cũng không tính là hung hãn, cho nên
sẽ bị Thiên Đạo từng bước một cải tạo và đồng hóa, mở rộng cho Nguyên Tiên
giới.”
“Nhưng sau khi chuyển hóa thành Hỗn độn chi tinh, bọn chúng đã có những đặc
điểm khác biệt.”
Khương Thành nhướng mày, “Thiên Đạo không giải quyết được bọn chúng?
Cho nên ngược lại, Nguyên Tiên giới sẽ bị tổn hại?”
“Không sai.”
Một vết sầu lo hiện lên trong đôi mắt Vô Lăng.
“Một khi Hỗn độn chi tinh như nước tràn thành lụt, vậy thì đó chính là ngày tận
thế của toàn bộ Nguyên Tiên giới.”
Nghe hắn kiểu nói này, Khương Thành có hơi hiểu rõ vì sao cửa này lại bị
truyền tống đến đây.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Tiên Mẫu hi vọng mình có thể giúp nàng giải
quyết hết những Hỗn độn chi tinh này sao?
Cũng khó trách tất cả mọi người khi vào sân đều đạt được thực lực của cấp bậc
Cổ Thánh, dù sao đây là trận chiến vì toàn bộ Nguyên Tiên giới, Thiên Đạo
đương nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ.
Nhưng mà, nếu nữ nhân kia muốn mình giúp đỡ, có phải nên nói trước một
tiếng không?