Sau khi hai đội sát nhập lại không lâu lập tức gặp một con quái vật mới, cũng
chính là “Hỗn độn chi tinh” mà Vô Lăng nhắc tới.
Lần này Khương Thành không ra tay sớm.
Một là hắn có hơi hiếu kỳ với Vô Lăng này, muốn xem hắn sẽ đối phó với quái
vật như thế nào.
Hai là, hắn khó chịu với Tiên Mẫu.
Nếu ngươi muốn mời ta ra tay giúp đỡ, thì hãy chính đại quang minh đi xin,
đừng có mà tính toán kiểu này, làm ra vẻ như người là người thông minh duy
nhất, mà ta thì chỉ là một con tốt bị ngươi lợi dụng.
Cách Vô Lăng đối phó Hỗn độn chi tinh không giống như Khương Thành.
Người này không có lực trọc, cũng không thể phát hiện trước vị trí của quái vật.
So với chủ động tấn công của Thành ca, hắn chọn phòng thủ bị động, phòng thủ
bị động toàn diện.
Bốn con Hỗn độn chi tinh đột nhiên lao thẳng về phía đám người, dựa theo nhịp
điệu bình thường, một kích trí mạng tiếp theo đổ xuống sẽ hạ gục bốn người.
Song, lần này lúc bốn con quái vật sắp chạm đến mục tiêu, lại đột nhiên đụng
phải một tầng kết giới đặc biệt.
Ngay sau đó, bốn con quái vật thét lên rõ to.
Cơ thể như sắp bùng ra ngọn lửa và khói bụi dày đặc, có vẻ như đã bị trọng
thương.
Cho đến lúc này, những người khác mới có phản ứng.
“Có địch tập kích!”
Nhưng mà chờ bọn họ cuống quýt quơ lấy binh khí, mở thánh giới, lấy căn
nguyên ra, chiến đấu đã kết thúc.
Chỉ thấy bốn con quái vật đã biến thành những mảnh vụn tụ lại một chỗ, giống
như bốn đống vỏ nhựa bị cháy.
Mà thứ giết chết bọn chúng, chính là kết giới đặc biệt lúc nãy.
Tầng kết giới đặc biệt đó vừa vặn bao tất cả mọi người lại ở bên trong, vì vậy
đòn tấn công của Hỗn độn chi tinh mới không thể gây thương tích cho bất kỳ ai.
Cũng bởi vì bản thân tầng kết giới kia mang theo hiệu quả công kích đặc biệt,
những con quái vật có khả năng phòng thủ cực thấp mới như đụng phải biển
lửa, chết ngay tại chỗ.
Lấy Thái Phàm và Cổ Diêu cầm đầu, hơn tám mươi người đồng loạt nhìn về
phía Vô Lăng, trong mắt không giấu được vẻ thán phục.
“Không hổ là Vô Lăng đạo hữu!”
“Lần này vậy mà một hơi giết chết bốn con, quá lợi hại!”
Trước đó bọn họ đã từng chứng kiến cảnh giết quái vật nên phản ứng khá ổn.
Còn bọn Phong Hạnh, Địch Hoàng, Triển Hải lại được mở rộng tầm mắt.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới ngoại trừ Khương Thành còn có một người khác
có thể nhẹ nhàng không tốn chút sức lực giết được quái vật.
Nhìn gương mặt tinh xảo đó của Vô Lăng, biểu tình vẫn như cũ, nhìn không ra
chút mỏi mệt nào.
Rõ ràng trận chiến vừa rồi không tốn bao nhiêu sức lực của hắn.
“Sao hắn làm được vậy?”
“Đây là phép thần thông gì?”
“Thật không thể tin được, vậy mà đó giờ ở Nguyên Tiên giới ta chưa từng nghe
qua danh hào vị của vị tiền bối này, đây chính là ẩn thế cao nhân trong truyền
thuyết ư?”
“Thật sự là ngọa hổ tàng long mà, trước có Khương tiền bối, bây giờ lại có Vô
Lăng tiền bối, lần tranh tài này giúp cho ta hiểu được thế nào là thiên ngoại hữu
thiên!”
Trước những lời khen ngợi từ mọi người, Vô Lăng tỏ ra khá bình thản
Thậm chí hắn còn khiêm tốn chắp tay về phía đám người.
“Chỉ là trùng hợp có được thiên phú khắc chế Hỗn độn chi tinh mà thôi, chuyện
này không đáng nhắc tới, cũng không thể gọi là cao nhân.”
Trong phút chốc Thành ca cũng không xác định được tên này là khiêm tốn thật
hay là đang giả bộ.
Nhưng mà hắn có thể nhìn ra được sức mạnh lợi hại của kết giới vừa rồi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, phương thức chống lại lũ quái vật của Vô Lăng
chính là mở ra kết giới nọ.
Loại chuyện này, trước đây mấy người Phong Hạnh và Ngụy Tư cũng từng xài
rồi.
Lúc đó bọn hắn vì để cứu mạng và tránh bị quái vật tấn công bất ngờ, cũng đã
từng mở ra Thánh giới, thôi động Nguyên thuật vờn quanh cơ thể mình xem
như một vòng phòng hộ.
Nhưng phương pháp này tiêu hao quá nhiều thần hồn và tiên lực, gần như
không thể kéo dài.
Huống chi, kết giới mà Vô Lăng tạo ra, đừng nói là Hỗn độn chi tinh, ngay cả
Khương Thành cũng không thể phát giác ngay được.
Chuyện này đúng là phi thường.
“Thực lực chân chính của người này có lẽ không thua kém bất kỳ Cổ Thánh nào
ta từng gặp qua!”
“Xem ra tên này thực sự có nền tảng để ra vẻ mà.”
Sau đó, trên đường đi đám người lại chạm trán với Hỗn độn chi tinh ba lần nữa.
Vẫn là Vô Lăng giải quyết trận chiến, Khương Thành vốn cũng lười làm việc
không công cho Tiên Mẫu, đương nhiên là vui vẻ khoanh tay đứng nhìn.
Đối với chuyện này, bọn Phong Hạnh và Ngụy Tư đương nhiên không có ý kiến
gì, bọn họ đã sớm được chứng kiến năng lực của Khương Thành, không hề
chênh lệch với Vô Lăng.
Nhưng bọn Thái Phàm, Cổ Diêu lại nhíu mày không thôi.
Trong mắt bọn họ, Khương Thành không hề ra tay để mọi người tin phục năng
lực. Mà hết lần này tới lần khác Triển Hải và Hàn Triệt còn xoay quanh tên đó
suốt cả hành trình, như thể hắn mới là ngôi sao của đội.
Cuối cùng, Thái Phàm không nhịn được mở miệng mỉa mai.
“Ha ha, nếu Khương tiền bối của các ngươi lợi hại như vậy thì để hắn ra tay đi!”
Câu nói này đã nói lên tiếng lòng của hơn chục người khác.
Rõ ràng tất cả quái vật đều bị Vô Lăng đánh giết, các ngươi lại nịnh bợ tên họ
Khương này là sao?
Dựa vào đâu?
“Đúng vậy, có một số người muốn tiết kiệm khí lực, ngồi mát ăn bát vàng kìa.”
“Ngồi mát ăn bát vàng thì cũng thôi đi, còn thổi phồng đến ba hoa chích chòe.”
“Có thể lấy ra chút thực lực để chúng ta tin phục được không, bằng không nghe
đúng là xấu hổ mà!”
Phong Hạnh và Ngụy Tư giật giật môi, muốn giải thích hai câu.
Nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.
Tuy nhiên, bọn họ im lặng không có nghĩa là mấy người Triển Hải và Hàn triệt
cũng sẽ im lặng.
“Thực lực của Khương tiền bối bộ các ngươi muốn thấy là có thể nhìn thấy sao,
trước khi nói chuyện có thể chú ý thân phận của mình rồi mới nói tiếp có được
không?”
“Chỗ này nhỏ quá, căn bản không xứng để tiền bối ra tay.”
“Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, đạo lý này mà cũng không biết à?”
“Nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của các ngươi, thật là tội nghiệp mà…”
Bọn Thái Phàm, Cổ Diêu tỏ vẻ mình chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy,
hơn nữa còn là một đám người.
“Các ngươi có ý gì?”
Hơn tám mươi người đang muốn xắn tay áo, Vô Lăng lại giơ tay lên.
“Đừng cãi cọ ầm ĩ.”
Giọng nói của hắn không lớn, giọng điệu cũng không kịch liệt, nhưng bọn Thái
Phàm và Cổ Diêu lại lập tức yên tĩnh lại.
“Có thể dẫn một đám người đến được tới đây, đã không thể nghi ngờ Khương
đạo hữu nữa, ta tin tưởng thực lực của hắn.”
Hắn cười ôn hòa với Khương Thành.
“Lũ Hỗn độn chi tinh ấy đúng là không đáng kinh động đạo hữu tự mình ra tay.”
“Nhưng sau này nếu gặp phải địch nhân khó đối kháng, hy vọng Khương đạo
hữu đại triển thần uy, giải cứu chúng ta.”
Hắn nói lời này rất dễ nghe lại nể tình, Thành ca hoàn toàn tìm không ra một tí
lỗi sai nào cả.
Chỉ có thể nhún vai, sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.”
Mà chuyện này lọt vào bọn Thái Phàm, Cổ Diêu lại thành khoe khoang, cho hắn
một cái thang hắn có thể lên đến tận trời.
Nhưng đang ở ngay trước mặt Vô Lăng, bọn họ không tiện nói gì.
Tuy vậy, âm thầm truyền âm chế nhạo trào phúng là điều không thể tránh khỏi.
Cứ như vậy, sau đó mỗi lần gặp Hỗn độn chi tinh đều là do Vô Lăng phụ trách
giải quyết.
Thời gian trôi qua, số lần chạm trán với Hỗn độn chi tinh cũng ngày càng nhiều,
ngày càng tấp nập.
Lần nhiều nhất kia, thậm chí xuất hiện tận mười con.
Mà bọn họ cũng không tiếp tục đụng phải đội khác nữa.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, những đội đó một là ở lại bên ngoài, hai là đã
bị xóa sổ tất cả.
Cho đến ngày nọ, trên cánh đồng hoang trống trải đơn điệu xuất hiện một chóp
núi sừng sững.