Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2550

“Tiền bối thứ lỗi.”

Triển Hải vừa xin lỗi vừa tìm cách nịnh bợ ở góc độ khác một cách thành thạo.

“Nhưng quả thật năng lực của tiền bối quá mạnh, khí chất quá xuất chúng, bất

kể là ở đâu cũng sẽ bộc lộ tài năng, có khiêm tốn cỡ nào cũng không giấu

được.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Hàn Triệt tỏ vẻ buồn rầu nhún vai.

“Bọn ta đã rất cố gắng che giấu giúp ngươi nhưng hào quang của ngươi thật sự

quá chói lóa, kết quả vẫn thất bại trong gang tấc.”

Thành ca ra chiều hài lòng, thầm nghĩ hai tên này đúng là tài năng đáng đào tạo,

thiên phú sắp vượt qua Đan Thái và Ngụy Miểu rồi.

“Được rồi, đều là sơ suất của ta, các ngươi cũng không dễ dàng gì.”

Sau đó hắn mới trịnh trọng nói với đám Thái Phàm và Địch Hoàng: “Ta tới đây

không phải để tham gia kỳ thi tuyển sinh.”

“Các ngươi cũng thấy đó, một khi đám Hỗn Độn Chi Tinh chạy ra, hậu quả nhất

định không thể tưởng tượng nổi.”

“Về chuyện các ngươi mạo phạm lúc trước, kẻ không biết không có tội, bỏ qua

đi…”

Mọi người mới tỉnh ngộ.

Sau đó tất cả đều tỏ vẻ sùng bái.

“Hóa ra Khương chưởng môn vì cứu vớt Nguyên Tiên giới!”

“Đây là tấm lòng cao cả đến nhường nào?”

Nếu họ biết được, trước khi hắn bước vào vốn không biết đến sự tồn tại của

Hỗn Độn Chi Tinh, chỉ vì muốn tìm Tiên Mẫu tính sổ thì không biết sẽ có cảm

tưởng thế nào.

“Haiz, chúng ta còn vì chút hư danh tiểu lợi mà tranh đọta, thật sự quá kém cỏi,

xấu hổ thay.”

“Sao chúng ta có thể so được với Khương tiền bối?”

“Khương tiền bối vừa cứu mọi người một lần mà người bên ngoài chẳng ai hay

biết…”

Trong lòng Thành ca vui như hoa nở.

Đúng là làm màu mọi lúc mọi nơi, hở ra là làm màu.

“Khiêm tốn chút!”

Hắn mỉm cười khoát tay nói: “Chỉ là chút công tích nhỏ nhặt thôi, không đáng

nhắc tới.”

Phong Hạnh lớn tiếng nói: “Thế này còn không đáng nhắc tới sao?”

Ngụy Tư mặt đỏ bừng, tuyệt đối không cho phép thần tượng chịu ấm ức.

“Đây là đại sự thay đổi vận mệnh của cả Nguyên Tiên giới, sao có thể cho qua

như thế được?”

“Không được, sau khi trở về ta nhất định phải nói với tất cả mọi người.”

“Đúng! Phải cho họ biết, họ có được hoàn cảnh tu luyện yên ổn đều nhờ

Khương chưởng môn vào sinh ra tử.”

Nhất thời, tình cảm của quần chúng sôi sục cả lên, Thành ca bày tỏ bản thân

muốn đè xuống cũng không nổi.

Đúng lúc này, giọng nói của Vô Lăng vang lên.

“Hình như bên dưới còn có động thiên khác.”

Ngọn núi lớn do Hỗn Độn Chi Tinh tạo ra trước đó đã bị Khương Thành hủy

diệt. Lúc này ở đó đột nhiên xuất hiện một cửa động quỷ dị.

Mọi người vội vã qua xem, còn thấy một hang động sâu không thấy đáy.

Cảm giác như thể những quái vật đó đều chui từ hang động ra ngoài.

Phong Hạnh kinh ngạc thốt lên.

“Chẳng lẽ tổ của Hỗn Độn Chi Tinh ở ngay bên dưới?”

Suy đoán này rất hợp tình hợp lý, kể cả Khương Thành cũng không có gì phản

bác.

“Xem ra chúng ta phải xuống đó lần nữa rồi.”

Thái Phàm vừa dứt lời, tầm mắt mọi người đều hướng về phía Khương Thành.

Bọn họ biết năng lực của mình đến đâu, nếu là tổ của Hỗn Độn Chi Tinh thật thì

họ cũng không giải quyết được, vẫn phải dựa vào người này.

Thành ca không tỏ thái độ ngay lập tức mà hứng thú nhìn Vô Lăng.

“Ngươi thấy sao?”

Tuy hắn không biết lai lịch của Vô Lăng nhưng hắn không ngu, sao lại không

nhìn ra tên này có vấn đề được.

“Ta nghĩ cần xuống đó xem thử.” Vô Lăng đáp.

Khương Thành gật đầu.

“Được, vậy không xuống nữa.”

Mọi người sững sờ, ngạc nhiên nhìn hắn, không rõ vì sao hắn đột nhiên quyết

định như vậy.

Song Tiên Mẫu bên trên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hang động kia thông tới chỗ Thiên Phong thạch.

Nếu Khương Thành nhảy xuống sẽ tụ họp với đám người Thánh Hoàng.

Bọn họ bị mình trấn áp không thoát ra được nhưng nếu cộng thêm Khương

Thành thì kết quả lại khác.

“Cũng may hắn nhìn ra được Vô Lăng có âm mưu, không định phối hợp với đối

phương.”

Nàng vừa thả lỏng thì Vô Lăng bị Khương Thành từ chối đã cười phá lên.

“Nếu Khương huynh không định tiếp tục sóng vai chiến đấu thì ta chỉ đành một

mình vào hang hổ thôi.”

Bỏ lại câu này, bóng dáng của hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Hành động này khiến mọi người bất ngờ trở tay không kịp.

“Ấy…”

“Hắn nhảy xuống?”

“Tên này đúng là lớn gan thật!”

Tiên Mẫu bên trên cũng hơi biến sắc, có dự cảm không ổn.

“Năm xưa Vô Lăng giao thủ với Giáng Thần giả nên chắc đã biết về Thiên

Phong thạch, rất có thể là nhằm về phía ma vật đó.”

Để tránh Khương Thành cũng tò mò xuống theo, nàng vội vàng thi triển uy

năng Thiên Đạo, đưa tất cả những người còn lại ra khỏi cửa ải này.

Ngay sau đó, đám Phong Hạnh, Địch Hoàng và Triển Hải phát hiện mình đã

quay về đại điện dự thi trước đó.

Không chỉ họ mà Khương Thành cũng quay về nơi này.

Mọi người nhìn ra xung quanh, bên trong đại điện trống trải, trừ một trăm lẻ hai

người bọn họ ra còn có những tiên nhân tham gia dự thi mấy đợt nhưng cũng

chỉ có hơn trăm người.

Phần còn lại đều chết dưới tay Hỗn Độn Chi Tinh.

Nhưng lúc này không một ai thổn thức.

Tất cả đều chìm trong niềm hân hoan.

“Cảnh giới của ta vẫn còn nguyên.”

“Trời đất, ta không nhìn lầm chứ, thực lực bên trong có thể mang ra được à?”

“Vậy có nghĩa là từ nay về sau ta chính là Cổ Thánh?”

“Ôi, thế gian lại có chuyện tốt như vậy sao?”

“Tham gia một cuộc thi lập tức thăng từ Thánh Chủ lên Cổ Thánh, không phải

ta đang nằm mơ chứ?”

Chuyện này thật sự quá kỳ diệu, hoàn toàn vượt ra khỏi thường thức tu luyện

của họ.

Ngay cả Khương Thành cũng không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ.

“Chẳng lẽ là do Tiên Mẫu gây ra?”

“Một phát tăng thêm hơn hai trăm Cổ Thánh, kể cả không có đạo nguyên thì ra

tay cũng quá hào phóng rồi.”

“Sao nàng lại làm thế nhỉ? Tùy tiện nâng cao cảnh giới cho sinh linh trong vị

diện, thật sự coi Nguyên Tiên giới như trò chơi có hệ thống điều chỉnh à?”

Hắn lờ mờ nhận ra, có lẽ Tiên Mẫu không còn là Tiên Mẫu trước đây nữa.

Mà trong lúc hắn đang suy nghĩ vấn đề này, bốn người Kim Đồng Ngọc Nữ từ

bốn phương đồng thời giáng lâm.

“Các ngươi đã vượt qua kỳ thi.”

“Có thể gia nhập Vô Thượng Đạo Cực.”

“Bây giờ các ngươi sẽ được phân vào các vị trí khác nhau, sau này hãy tận tâm

tận lực, dốc sức giữ gìn sự bình yên của Nguyên Tiên giới.”

“Bằng không đạo hạnh nhận được hôm nay sẽ tan biến hết.”

Bọn họ vừa dứt lời, hơn hai trăm Cổ Thánh trong sân được chia làm bốn chi,

truyền tống đến bốn phương khác nhau.

Không có gì bất ngờ xảy ra, họ sẽ trở thành thuộc hạ của tám vị hộ pháp.

Mà lúc này, trong điện chỉ còn lại Khương Thành.

“Ra đi.”

Tay phải của hắn đặt sẵn vào chuôi kiếm bên hông.

“Sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu không tự ra gặp thì đừng trách ta hủy diệt ngôi

miếu này của ngươi.”

Cuối cùng, Tiên Mẫu cũng hiện thân trước mặt hắn.

“Bây giờ chúng ta không nhất định phải làm kẻ địch.” Nàng tỏ ra cực kỳ

nghiêm túc.

Lời vừa thốt ra khiến Thành ca không khỏi bất ngờ.

“Hả, chẳng phải trước kia ngươi vẫn luôn nói ta là kẻ địch của Thiên Đạo,

không diệt trừ không được đó sao?”
Bình Luận (0)
Comment