“Lúc đó khác, bây giờ khác.”
Tiên Mẫu mỉm cười: “Từ lần trước gặp ngươi, ta đã biết ngươi không còn là kẻ
thù của Thiên Đạo nữa rồi.”
Lần trước?
Khương Thành hồi tưởng, lần trước gặp Tiên Mẫu là lúc đi ra từ tiên sơn, tìm
kiếm tài liệu có thể vận chuyển trọc lực.
Cuối cùng bản thân mình đi vào dòng chảy hỗn độn, không tìm thấy tài liệu
nhưng lại có một tháng tu luyện ngoài ý muốn.
Lúc đó mình đã nói gì nhỉ, bày tỏ thiện chí với Thiên Đạo à?
Hắn không hiểu bèn hỏi: “Vì sao?”
Tiên Mẫu quan sát hắn từ trên xuống dưới, lúc này mới nói: “Vì ta nhìn ra được
ngươi tu luyện trọc khí.”
“Thì sao?”
“Tu luyện trọc khí thì không uy hiếp được đến Thiên Đạo à?”
Tuy Khương Thành vốn chẳng có ý đồ gì với Thiên Đạo nhưng vẫn không nhịn
được vặc lại nàng.
“Về lý thuyết, thứ Thiên Đạo bài xích nhất là trọc khí còn gì? Ta phải là kẻ bị
Thiên Đạo căm thù nhất chứ?”
Tiên Mẫu cười, lắc đầu.
“Ngươi nói chỉ đúng một nửa thôi.”
Nàng từ tốn nói: “Đúng là Thiên Đạo rất ghét trọc khí, vì Thiên Đạo là hệ thống
thanh khí, hoàn toàn không thể tiếp thu bất cứ trọc khí nào dung nhập.”
“Cho nên khi ngươi tu luyện trọc khí, ngươi sẽ không còn cơ hội nhúng chàm
Thiên Đạo và căn nguyên thế giới nữa.”
Khương Thành đã hiểu ý nàng.
“Ý ngươi nói, dù bây giờ ta có cơ hội thôn tính Thiên Đạo thì cũng vô dụng
thôi.”
“Đúng vậy.”
Tiên Mẫu gật đầu.
“Thanh khí và trọc khí không thể điều hòa, tuy bây giờ người miễn cưỡng ép
chúng tồn tại trong cùng một vật chứa nhưng chúng cũng là mệnh ai nấy làm,
xung khắc như nước với lửa.”
“Dù tặng Thiên Đạo cho ngươi, ngươi cũng không dùng được.”
Khương Thành không thể không thừa nhận điều nàng nói là sự thật.
Bây giờ trọc thể của mình đã ngăn cản cả tiên lực lẫn hồn lực.
Hai thứ nước sông không phạm nước giếng, hai khí thanh trọc hoàn toàn ở hai
thái cực.
Dưới tình huống này, dù mình có chiếm được Thiên Đạo, nó cũng sẽ bài xích
trọc thể, không dung nhập vào đạo tâm của mình.
“Dù ta không thể hấp thu được Thiên Đạo thì ngươi cũng không lo lắng ta sẽ
làm gì đó sao? Ví như tiêu diệt Thiên Đạo hay hủy hoại Nguyên Tiên giới?”
Đổi thành người khác, Tiên Mẫu chỉ xem họ như người si nói mộng.
Nhưng về thực lực thì Khương Thành thật sự có vốn liếng để tự tin.
Song nghe hắn nói vậy, Tiên Mẫu lại chẳng hề tỏ ra lo lắng, căng thẳng chút
nào.
Trái lại nói chắc nịch rằng: “Ngươi sẽ không làm vậy.”
Thành ca cố ý nhướn mày:” Ngươi tin tưởng nhân phẩm của ta thế à?”
Tiên Mẫu mỉm cười: “Ta tin tưởng Phi Tiên môn.”
Nếu Thiên Đạo bị tiêu diệt hay Nguyên Tiên giới bị hủy hoại thì tuy Khương
Thành có thể sống sót nhưng đệ tử Phi Tiên môn lại rất khó nói.
Tất nhiên còn có bằng hữu của hắn là Long tộc, Băng tộc, Vu tộc, Huyền tộc, và
Nhân tộc.
Đến lúc đó họ sẽ không còn nhà để về, hoặc dần dần bại vong.
Đây đương nhiên là điều Thành ca không muốn nhìn thấy.
“Cho nên mấy năm nay ta chưa bao giờ nhằm vào người của ngươi.” Tiên Mẫu
đắc ý nhướng mày.
Rõ ràng điều này cũng nằm trong kế hoạch của nàng.
Khương Thành biến thành cô gia quả nhân mới thật sự là mối nguy hại khó
kiểm soát.
Đối xử tử tế với người của hắn vừa không ép hắn vào đường cùng, vừa có thể
lợi dụng những người đó để ràng buộc hắn.
Thành ca cũng không biết nên phản bác lại hay nên cảm ơn nàng.
Cuối cùng hắn chỉ đành bĩu môi, khinh bỉ nói: “Tâm cơ đa đoan như vậy ngươi
sống không thấy mệt mỏi à?”
Tiên Mẫu không để ý tới lời mỉa mai của hắn mà đứng dậy từ đài sen, chậm rãi
đi tới trước mặt hắn.
Sau đó nàng hơi khom người xuống, nghiêm túc nói: “Hai lần ngươi ra tay, một
lần tiêu diệt Giáng Thần giả, một lần tiêu diệt Hỗn Độn Chi Tinh, ta muốn nói
lời cảm ơn với ngươi.”
Là người đại diện cho Thiên Đạo, nàng luôn mang dáng vẻ không chịu khói lửa
nhân gian.
Khương Thành là người duy nhất có thể khiến nàng nhún nhường như vậy.
Tuy hắn bảo vệ Thiên Đạo, giữ gìn sự yên ổn của Nguyên Tiên giới cũng vì xây
dựng một môi trường yên ổn cho Phi Tiên môn và mọi người.
Nhưng nhìn thế nào cũng như làm không công cho Tiên Mẫu hai lần.
“Đừng chỉ cảm ơn suông thế, làm cái gì thực tế chút đi.”
Hắn vê ngón tay: “Thiên tài địa bảo, tiên thảo kì trân đỉnh cấp gì đó cho ta một
trăm xe.”
Tiên Mẫu lườm hắn trắng mắt: “Giờ ngươi có dùng được đâu?”
“Ta không dùng được nhưng những đệ tử của ta dùng được nhá.”
Thành ca cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi. Rất nhanh hắn đã nghĩ đến
chuyện quan trọng hơn.
“Đúng rồi, tại sao những đệ tử của ta đều quên mất Thiên Đạo? Ngươi đã làm gì
họ?”
Tiên Mẫu trở về đài sen, ngồi ngay ngắn nói: “Chắc ngươi cũng đoán ra được,
khiến mọi người quên đi Thiên Đạo mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Vì sự ổn định của Nguyên Tiên giới mà khiến mọi người trở nên mông muội
vô tri?”
“Chỉ là liên quan đến Thiên Đạo mà thôi, không thể nói là mông muội được.
Huống chi quên đi Thiên Đạo cũng không ảnh hưởng gì tới việc tu luyện của
bọn họ cả.”
“Sao ngươi làm được?”
Khương Thành cũng không định cho mọi người biết cái gọi là chân tướng, thứ
hắn tò mò hơn là thực lực của Tiên Mẫu hiện giờ.
“Vì Nguyên Tiên Giới bây giờ, Thiên Đạo là mạnh nhất.”
“Có ý gì?” Khương Thành không hiểu lắm.
Tiên Mẫu im lặng một lát mới từ tốn nói: “Thiên Đạo và căn nguyên thế giới
vốn là quan hệ đôi bên cùng tiến, hỗ trợ lẫn nhau, không ai áp chế được ai.”
“Nói thẳng ra, sự mạnh yếu của căn nguyên thế giới quyết định đẳng cấp của vị
diện. Mà sức mạnh của Thiên Đạo luôn đồng nhất với đẳng cấp vị diện.”
“Nhưng điều này cũng đưa tới một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Thiên Đạo dễ bị sinh linh vị diện ngấp nghé.”
Giọng Tiên Mẫu trầm xuống: “Vị diện đẳng cấp thấp, sinh linh vị diện rất yếu
nhưng Thiên Đạo cũng yếu.”
“Vị diện đẳng cấp cao, Thiên Đạo mạnh hơn nhưng sinh linh cũng trở nên mạnh
mẽ.”
“Bất kể ra sao, Thiên Đạo vẫn luôn ở vào trạng thái không an toàn.”
“Muốn thật sự giải quyết vấn đề này chỉ có một cách!”
Khương Thành lập tức nghĩ tới một khả năng, thế là hắn thốt lên: “Khiến cường
độ của Thiên Đạo cao hơn đẳng cấp vị diện? Cũng chính là vượt qua cường độ
của căn nguyên thế giới?”
“Đúng vậy!”
Tiên Mẫu trầm giọng nói: “Ví như căn nguyên thế giới đạt tới cấp chín, nhóm
sinh linh cường đại nhất của vị diện này cũng sẽ đạt tới thực lực cấp chín nhưng
Thiên Đạo là cấp mười thì chúng sẽ không uy hiếp được tới Thiên Đạo.”
“Dưới tình huống này, ta muốn xóa đi ký ức của họ về Thiên Đạo quả thật
chẳng cần tốn sức.”
Nàng không hề nói khoác.
Khi đó, so với sinh linh mạnh nhất vị diện, Thiên Đạo đứng ở đẳng cấp cao hơn
hẳn.
Bọn họ còn chẳng với tới, nói gì đến uy hiếp?
“Nhưng ngươi chẳng vừa nói Thiên Đạo và căn nguyên thế giới là đôi bên cùng
tiến còn gì?”
Khương Thành tò mò hỏi: “Vì sao ngươi có thể đưa Thiên Đạo bứt tốc, vượt
qua đẳng cấp của vị diện được?”
Vẻ mặt Tiên Mẫu trở lên kỳ lạ.
“Nhắc tới cái này phải cảm ơn đám Giáng Thần giả ban tặng.”
“Ngươi nói sao cơ?”