Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2577

Thánh Hoàng dạo gần đây đã mất tích rồi?

Khương Thành ban đầu không nghĩ quá nhiều, nhưng sau khi liên kết với thân

phận thực sự của Vô Lăng, hắn nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

Thánh Hoàng tại sao lại có thể có được quyền kiểm soát Thiên Phong thạch, lý

do rất đơn giản - nàng ta được thừa hưởng một phần linh ý của Thiên Thần.

Theo một ý nghĩa nào đó, nàng ta có một số đặc điểm của một Thiên Thần,

nàng ta cũng được coi là một bán thần.

Tại sao nàng ta lại đột nhiên mất tích?

Thành ca tự nhiên nghĩ đến Vô Lăng.

Chẳng lẽ là Vô Lăng ra tay với Thánh Hoàng?

“Thiên Thần thực sự” đã quay trở lại thế gian, vậy nên phải làm gì đó với

“Thiên Thần giả”.

Ví dụ như… Lấy lại phần linh ý trên người Thánh Hoàng?

Giống như Tiên Mẫu lợi dụng những Chính Thần kia giúp đỡ tu luyện đạo ấn,

cuối cùng chờ bọn họ chết đi, rồi mới thu hồi đạo ấn.

Thánh Hoàng chỉ là “vật chứa bồi dưỡng” mà Thiên Thần dùng để trợ giúp tu

luyện linh ý?

“Nếu như là như vậy, nàng ta cũng thật là thảm quá quá đi?”

“Đã sống qua ba kỷ nguyên, rốt cuộc phát hiện mình chỉ là vì người khác mà

sống?”

“Chắc không đến mức đó đâu nhỉ.”

“Giúp chúng ta triệt tiêu Vô Lăng đi, cầu xin ngươi đó, cái tên đó sinh ra là vì

để cho ngươi giết, ngươi phải hoàn thành sứ mệnh tiễn hắn lên đường, nếu

không thì cuộc sống của hắn sẽ không hoàn hảo …”

Để nhờ hắn giúp đỡ, Hồn Tổ đã bắt đầu nói lung ta lung tung rồi.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy Khương Thành bay qua hắn rồi bay ra khỏi Điện môn.

“Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì?”

“Đi thôi!”

“Á, à?”

Hồn Tổ nhất thời không phản ứng lại kịp, sau đó vui mừng khôn xiết đi theo

Khương Thành.

“Ngươi đồng ý rồi?”

“Có giết Vô Lăng hay không, đến lúc đó hẵng nói, ta muốn đến Thiên Phong

thạch xem một chút.”

Thánh Hoàng năm xưa khi làm chúa tể đã rất hợp tác giữ thể diện cho hắn, hơn

nữa còn quan tâm chiếu cố Phi Tiên môn rất nhiều, Thành ca cảm thấy mình

phải đứng ra vì nàng ta.

Ngay cả khi đối diện là một Thiên Thần cũng chẳng sao.

Biết được tin Khương Thành sắp đến, các thủ lĩnh của Phong Thiên cung, Minh

Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh đang chờ đợi tin tức đều trông ngóng vui

mừng.

Nhưng biết rằng Khương Thành chỉ đến xem tình hình thôi, có thể không thực

sự ra tay diệt Vô Lăng, tâm trạng của bọn họ lại trở nên thấp thỏm bất an.

“Làm sao đây?”

Thượng Huyền Cổ Thánh xuôi tay nhìn ba người kia.

“Có cách nào khiến hắn coi Vô Lăng là kẻ thù giết cha không?”

Minh Tổ cũng bó tay hết cách.

“Nếu có cách, thì tên nhóc kia hẳn là đã thuyết phục được hắn từ lâu rồi?”

“Ta sợ hắn tới xem một chút liền rời đi.”

“Khương Thành hành sự trước nay rất khó dùng lẽ thường để phán đoán, thật sự

có khả năng là hắn chỉ qua nhìn một cái liền rời đi.”

“Lần này chúng ta cần cầu xin hắn, việc cấp bách nhất hiện nay chính là lôi kéo

hắn, khiến hắn cảm thấy như ở nhà, khách đến chu đáo đón tiếp, khiến hắn

không dễ từ chối chúng ta.”

“Làm sao lôi kéo?”

Để tiếp thu ý kiến hữu ích, một số người đã triệu tập tất cả các Cổ Thánh thuộc

Phong Thiên cung.

Mặc dù lần trước hơn 500 người đã bị Thành ca cưỡng chế kêu gọi đầu hàng,

nhưng bây giờ vẫn có hơn 800 Cổ Thánh xuất hiện ở đây.

Có thể thấy Nguyên Tiên giới hiện nay hùng mạnh cỡ nào.

Nhưng mà trên thực tế, không đến một trăm Cổ Thánh thực sự sở hữu nguyên,

những người khác về cơ bản đều là bản thử nghiệm.

Trong đám người này, có rất nhiều người quen cũ của Thành ca, chẳng hạn như

Lam Đề, Minh Đồng, Tỉ Trưởng, Bạch La Chân và Kim Bột.

Lý do họ gia nhập Phong Thiên cung đúng như sự suy đoán của Khương Thành.

Vì Phi Tiên môn đã biến mất trong khoảng thời gian đó, bọn họ chỉ có thể tìm

một trận doanh hùng mạnh vững chắc để đứng ở đó, để tránh việc nhóm tộc

phía sau họ sẽ bị diệt trong đại kiếp nạn mới.

Vu tộc là vì có quan hệ tốt với Hồn tộc, còn Hoang tộc lại là vì có quan hệ

không tệ với Vu tộc.

Còn về Huyền tộc, bọn họ cảm nhận được khí tức của Thu Vũ Tuyền trong

Phong Thiên cung.

Nếu không tìm được Khương hiền giả vậy thì hãy đứng về phía Thu thánh nữ

trước.

Xét cho cùng, trong mắt họ, Khương Thành và Thu Vũ Tuyền là người một nhà.

Những năm gần đây, bọn họ ít nhiều cũng có đại diện cho Phong Thiên cung

xuất trận, nhưng số lần xuất trận cũng không nhiều.

Xét cho cùng, hai bên vẫn chưa đi đến bước quyết chiến cuối cùng, hầu hết các

Cổ Thánh có nguyên vẫn tồn tại như một lực lượng uy hiếp.

Mà tin tức Khương Thành tái xuất lần này, bọn họ đương nhiên cũng có nghe

nói qua.

Chỉ là bởi vì ngại có quan hệ của Hồn Tổ, vì tránh cho ảnh hưởng lòng người

của Phong Thiên cung, cũng không hay lắm nếu trực tiếp rời đi mà thôi.

Sau khi nghe lý do Minh Tổ triệu tập mọi người, bất kể là Lam Đề hay Bạch La

Chân, bọn họ đều cảm thấy giở khóc giở cười.

“Làm sao lôi kéo Khương Thành?”

Lam Đề không khỏi muốn trợn tròn mắt.

Tỷ đây cần lôi kéo hắn à?

Từ Hạ giới đã là người thân thiết nhất của mình rồi, có việc gì thì cứ nói thẳng

ra là được rồi, sao lại phải đạo đức giả như vậy?

Kỳ thực, lần này cũng là do Hồn Tổ thất sách.

Hắn tự cho rằng mình có giao tình sâu sắc với Thành ca, không thua gì đám

người Lam Đề, dựa vào khuôn mặt già nua của mình, Khương Thành nhất định

sẽ không cần nói một lời mà đứng ra giúp đỡ.

Ai mà biết Thành ca không cho hắn cái thể diện này.

Mà đám người Minh Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh đều đến từ kỷ nguyên thứ

hai, vậy nên bọn họ căn bản không quen với Lam Đề, bọn họ cũng không biết

mối quan hệ của nàng ta và Khương Thành thân thiết như thế nào.

Nếu không thì lần này đã phái Lam Đề đến thuyết phục hắn, chỉ cần nói một

câu là được rồi.

Lúc này, các Cổ Thánh khác trong điện đang bàn tán xôn xao.

“Không biết phải làm sao mới lôi kéo được Khương Thành?”

“Phải đó, hắn không phải kẻ địch của chúng ta sao?”

“Chẳng lẽ còn có hi vọng lôi kéo hắn và Vô Địch minh sao?”

Minh Tổ đương nhiên sẽ không tiết lộ những bí mật cao cấp của cuộc tranh đoạt

quyền lực của Thiên Phong thạch ra bên ngoài, vậy nên hắn nói một cách mơ

hồ: “Chúng ta và Khương Thành không hoàn toàn là kẻ thù, chúng ta thỉnh

thoảng cũng có thể hợp tác, vì vậy lần này ta muốn nhờ hắn giúp một việc nhỏ.”

“Thì ra đây là à.”

Sau khi mọi người đột nhiên tỉnh ngộ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Điều họ lo lắng nhất trong thời gian này là Thành ca sẽ đánh tới đây.

“Muốn lôi kéo hắn mà không dễ dàng sao, chỉ cần đập bảo vật là được rồi.”

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả? Đó là Khương Thành đấy. Với thực lực của

hắn, một bảo bối cũng có thể khiến hắn động lòng sao?”

“Bảo vật bình thường không được, vậy dùng bảo vật đắt tiền hơn…”

“Theo ta thấy thì chi bằng dùng sắc đẹp.”

“Đến cả ta và ngươi đều đã thoát khỏi đạo này rồi, đến cảnh giới như Khương

Thành, ngươi cho rằng hắn còn sẽ bị vẻ ngoài mê hoặc sao?”

“Khương Thành nhất định muốn xưng bá Nguyên Tiên giới, không chừng hắn

lại muốn Phong Thiên cung chúng ta quy thuận theo hắn ấy chứ.”

“Đó là điều không thể nào…”

Nghe những gì bọn họ nói càng ngày càng dần vớ vẩn vô lý, Lam Đề không thể

tiếp tục nghe được nữa.

“Được rồi, được rồi, thật sự muốn lấy lòng hắn rất dễ dàng, chỉ cần sắp xếp nghi

lễ nghênh đón long trọng ở trước cửa là được.”

Nàng ta đi theo Thành ca từ Hạ giới, sao có thể không biết tim gan phổi thận

của hắn.

Những cảnh tượng khoe khoang tự mãn tương tự như vậy, không biết đã xem

bao nhiêu lần rồi.

Phương pháp này nhìn có vẻ đơn giản nhất cũng rất thô thiển nhất, nhưng lại là

cách phát huy tác dụng tốt nhất với hắn.

Chỉ là đáng tiếc, những người khác có mặt ở đó lại không hiểu cho.

“Hừ!”

Đệ nhất cao thủ của Quỷ tộc là Qủy Yểm hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

“Lam tộc trưởng thật là ý tưởng viển vông mà, ngươi cho rằng đây là trò chơi

người trưởng thành à?”

Cách đó không xa, Trúc Hoằng Cổ Thánh - thái thượng trưởng lão của Triển

Vân tông, cũng chế giễu cười nhạo.

“Vu tộc các ngươi trước kia quanh năm đều rụt cổ trong một xó xỉnh, đã lâu

không cùng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên mới có loại tầm nhìn kiểu

này.”

Nhiều Cổ Thánh ở bên kia cũng cười phá lên.

“Ha ha, cười chết mất thôi.”

“Ngươi cho rằng Khương Thành là ai? Giống như các ngươi, chưa từng nhìn

thấy sự đời à?”

“Ta thấy là ngươi đang muốn sỉ nhục hắn chứ gì?”
Bình Luận (0)
Comment