Lam Đề không hề tức giận trước những lời phản bác và chế giễu của đám người
này.
Dù sao nàng cũng biết vì sao thái độ của đối phương lại không thân thiện như
vậy.
Giống như có sự tranh giành vị trí năm đó giữa Hư Đế và Hư Vương dưới
trướng của suối nguồn, cũng có những tranh chấp về địa vị và phe phái trong
Phong Thiên cung.
Năm vị gồm Hồn Tổ, Minh Tổ và Thượng Huyền không phải là bạn tốt gì cho
cam, chỉ là khi đó bọn họ hợp lại với nhau là vì lợi ích chung mà thôi.
Sau khi chiếm được một nửa Nguyên Tiên giới, năm người cũng dần dần lập ra
thế lực thân cận của riêng họ.
Vu tộc có quan hệ tốt với Hồn Tổ, nên đương nhiên là cùng phe với hắn.
Còn Quỷ tộc nơi Qủy Yểm ở và Triển Vân tông nơi Trúc Hoằng Cổ Thánh ở lần
lượt đứng sau Minh Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh.
Cho nên bình thường quan hệ giữa họ cũng chẳng thể nói là tốt được.
Khi đối diện với Vô Thượng Đạo Cực, bọn họ có thể liên thủ hợp tác với nhau.
Nhưng nếu sau này thật tiêu diệt được Vô Thượng Đạo Cực, Phong Thiên cung
nắm giữ Thiên Đạo, chỉ sợ là những môn phái này của bọn họ sẽ rơi vào tình
cảnh ăn nhờ ở đậu.
Vừa không thể tách ra, cũng không nghe theo hiệu lệnh.
Do thực lực toàn thể Huyền tộc quá mạnh, mấy vị thủ lĩnh đều phải dựa hơi
vào, cho dù chỉ là thúc đẩy bọn họ lên phía đối diện, cũng chỉ có thể nghe theo.
“Hừ, các ngươi không tin thì thôi, nói nhiều cũng vô ích.”
Lam Đề không thèm tranh cãi với bọn họ, vừa rồi nàng không nhịn được nên
buột miệng nói ra mà thôi.
Minh Tổ và Thượng Huyền sẽ không chế giễu nàng ta giống như những người
khác, dù sao họ cũng nghĩ rằng địa vị đôi bên khác nhau.
Nhưng cả hai vẫn không hẹn mà cùng lắc đầu.
“Nghi lễ nghênh đón, hay là thôi đi.”
“Đúng vậy, đối với một cường giả như Khương Thành thì loại thủ đoạn bề
ngoài thô tục này quá rẻ mạt, thật mất giá, rất có thể sẽ chọc giận hắn.”
Bọn họ dăm ba câu đã bác bỏ giải pháp đúng đắn này.
Cuối cùng, bọn họ quyết định cử một số tuyệt sắc giai nhân đi tặng bảo bối cho
Khương Thành.
Không lâu sau, Thành ca cùng Hồn Tổ đến Phong Thiên cung.
Nhìn cổng cung uy nghiêm, cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm, Thành
ca rơi vào trầm mặc.
Hồn Tổ còn nghĩ rằng hắn đang cảm khái về khí thế của Phong Thiên cung nữa
kìa.
“Ha ha, để ngươi chê cười rồi, bên ngoài không có gì đáng xem cả đâu, mời vào
trong.”
“Mọi người đều rất mong chờ hẳn là đang đợi ở bên trong.”
Khương Thành giờ mới lại lộ ra nét cười.
Xem ra nghi lễ nghênh đón long trọng của đối phương đang chờ ở bên trong.
Nhưng sau khi đi vào, hắn nhận ra là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Ngoại trừ Hồn Tổ và Thượng Huyền chủ động ra bên ngoài chào đón ra, thì
hàng trăm Cổ Thánh khác đều đang ngồi nghiêm chỉnh trong Điện, khiến cho
bọn họ trông giống như hàng trăm tác phẩm điêu khắc vậy.
Nghiêm túc cũng khá là nghiêm túc, chính thức cũng thật rất chính thức, nhưng
đó không phải là cảnh mà Thành ca muốn.
“Ha ha ha, hoan nghênh tới Khương chưởng môn!”
“Đã nhiều năm không gặp, thực lực của Khương chưởng môn tăng lên ngày
càng cao, chúc mừng chúc mừng nha!”
“Mấy năm nay bọn ta đều rất nhớ ngươi đó, cuối cùng cũng đợi được ngươi đến
rồi.”
“Sau khi xuống núi, sao không tới chỗ bọn ta làm khách sớm hơn vậy?”
Để đến gần, mấy người Minh Tổ và Thượng Huyền đều mặt mày tươi cười, rất
chi là nhiệt tình.
Nhưng Thành ca không hề thừa nhận.
Hắn bĩu môi, điềm đạm nói: “Phong Thiên cung các ngươi, xem ra cũng không
coi trọng chuyện này cho lắm.”
“Xem ra lần này ta có đến hay không cũng không quan trọng lắm.”
Đám người Thượng Huyền cảm thấy có chút không ổn rồi.
Thái độ của cái tên này có vẻ hơi khó chịu.
“Chuyện này… Khương chưởng môn sao lại nói vậy chứ?”
“Ngươi tới, làm cho Phong Thiên cung bọn ta hưng thịnh, làm sao có thể không
coi trọng?”
“Đúng vậy, để nghênh đón ngươi, bọn ta đã đặc biệt triệu tập tất cả các cao thủ
đến đây.”
“Vậy sao?”
Khương Thành mặc dù cảm nhận được khí tức bên trong của rất nhiều Cổ
Thánh hùng mạnh, nhưng hắn vẫn không có hứng thú.
“Nếu đã coi trọng, vậy sao đến nghi thức nghênh đón cũng không có?”
“Ah?”
Minh Tổ ngẩn ra.
Thượng Huyền Cổ Thánh sững sờ.
Ngoại trừ Lam Đề đang cười thầm ở một bên, thì hàng trăm Cổ Thánh khác
đang đợi trong Điện cũng rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Không phải chứ?
Thì ra nghi lễ nghênh đón quan trọng đến thế sao?
Bọn họ thậm chí còn bắt đầu hoài nghi liệu những kẻ mạnh khác với những
người tiên nhân khác hay không.
Bọn họ đã đơn giản hóa đạo lý, giờ quay lại vấn đề cơ bản, vậy nên phải khơi
lại tinh thần, sức sống?
Hồn tổ ở bên ngoài không khỏi than thở. “Các ngươi làm ăn thế hả?”
“Đến cả một nghi thức nghênh đón cũng không có, thất lễ như vậy, thật là một
chút phép tắc cũng không hiểu!”
“Khương chưởng môn là tới giúp chúng ta đó, nhìn chuyện mà các ngươi làm đi
kìa, thật là một vũng bừa bộn!”
Đám người Minh Tổ và Thượng Huyền biết rằng hắn là đang cố ý nói cho
Khương Thành nghe, nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất buồn bực.
Nếu sớm biết nghi lễ nghênh đón có ích, thì đã nghe lời Lam Đề từ trước rồi!
Chỉ là lễ nghênh đón có gì to tát?
Cho dù là muốn long trọng hơn nữa, cũng không tốn nhiều công sức, chuyện tốt
như vậy há gì mà không làm chứ?
“Đúng, đúng, bọn ta sẽ an bài ngay!”
“Vẫn mong Khương chưởng môn khoan dung độ lượng, thứ lỗi cho bọn ta tàm
nhìn hạn hẹp…”
Nói xong, bọn họ nhanh chóng mượn lực Thiên Đạo để tạo ra một khung cảnh
hoành tráng với tiếng trống và nhạc hát cùng nhau, âm thanh thần tiên cuộn lên,
màu trời sắc đất liền thay đổi, mặt trời chiếu sáng lắp lánh.
Nhưng mà thật là đáng tiếc, nghi lễ này cử hành hơi muộn, và Khương chưởng
môn không hài lòng cho lắm.
“Được rồi, được rồi, ta vốn không coi trọng mấy thứ hư vô này.”
“Chúng ta vào trong nói chính sự đi.”
Nói xong, hắn sải bước lớn đi vào trong điện.
Năm vị đại lão vội vàng bước theo cho kịp rồi bước vào chính điện được bao
quanh bởi đám đông.
Ngay sau đó, tám người đẹp lộng lẫy do Minh Tổ sắp xếp xuất hiện trên sân
khấu.
Tiên nhân vốn có thể tùy ý điều chỉnh dung mạo, nhưng tám người này rõ ràng
là quốc sắc thiên hương thuần tự nhiên, mỗi người đều có khí chất phi phàm,
mỗi cử chỉ đều có nét duyên dáng tinh tế, mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều
mang phong tình riêng biệt.
Mọi người đều đang cầm trên tay một hộp bảo vật phát ra đầy màu sắc.
Thứ đang ở bên trong, không cần phải nói cũng biết là bảo vật cực hiếm.
Hai mắt Thành ca hơi sáng lên.
Xem ra đám người này cuối cùng cũng thông suốt, biết cách làm điều mình
thích.
“Đây là?”
“Ha ha ha, để Khương chưởng môn chê cười rồi, đây chỉ là một chút thành ý
của bọn ta mà thôi.”
Thành ca cười ha ha, rồi nói: “Như vậy không được tốt cho lắm, không có công
lao gì chẳng dám nhận.”
Thấy hắn cười, đám người Minh Tổ và Thượng Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cuối cũng đã sử dụng đúng phương pháp.
“Đâu có, đâu có, Khương chưởng môn có thể tới đây là đã đủ cho bọn ta thể
diện rồi.”
“Đúng vậy, món lễ vật này ngươi nhất định phải nhận, nếu không là không xem
trọng bọn ta rồi!”
“Còn có tám vị tiên nữ này đã ngưỡng mộ ngươi từ lâu, hi vọng được nghe
ngươi chỉ giáo nhiều hơn đó!”
Thành ca thầm cười nhạo trong lòng, các ngươi dùng thủ đoạn không đứng đắn
như vậy, thật là làm mất mặt tiên nhân.
“Ha ha ha, thôi thôi, ta có gì mà chỉ bảo chứ…”
Hắn đang định bước lên thì chợt cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra là Lam Đề.
Lúc đó hắn mới nhớ ra rằng muội tử này cũng đã gia nhập Phong Thiên cung
rồi.
Hắn vội vàng đẩy đám người Thượng Huyền và Minh Tổ đang mỉm cười bên
cạnh ra, kiên quyết vượt qua mê hồn trận của tám người đẹp, đi thẳng đến trước
mặt nàng, rồi nắm chặt lấy hai tay nàng.
“Mấy năm nay vẫn sống tốt chứ?”