“Tốt gì là mà tốt?”
Lam Đề trợn mắt nhìn hắn, không những không cho hắn một kết cục tốt đẹp,
ngược lại còn hất tay hắn ra một cách thô bạo.
“Ngươi còn có mặt mũi đến gặp ta nữa à!”
Nàng cũng là có lý do để tức giận.
Sau trận chiến Tiên sơn, Khương Thành vừa trở lại Đông Trúc đảo liền đi thẳng
đến Phi Tiên môn để trùng phùng với đám người Kỷ Linh Hàm, không hề chủ
động đến Vu tộc để gặp nàng ta.
Thành ca ở phía sau vì không muốn mỗi ngày có tiên nhân bên ngoài đến tận
cửa thăm hỏi quấy rầy, nên đem Phi Tiên môn cùng giấu đi, chuyện này hắn
không nói cho người khác biết, dẫn đến nàng ta không tìm được vị trí.
Những năm này cứ mỗi khi nhớ tới việc đó, là máu nóng lại sôi sùng sục.
Chỉ là, những người khác ở hiện trường đều không hiểu, càng không rõ nguồn
gốc quan hệ giữa nàng ta và Thành ca.
Thấy Thành ca chủ động đi tới chào hỏi nàng ta, bọn họ đã vô cùng kinh ngạc
rồi.
Thì ra Lam Đề quen biết Khương Thành?
Thậm chí trông có vẻ quen thân là đằng khác?
Bất luận là Qủy Yểm hay là Trúc Hoằng đều cảm thấy có gì đó không ổn.
Nữ nhân này vậy mà lại có quan hệ lớn như vậy, sao nàng ta không nói sớm?
Nếu sớm biết nàng có quen thân với Khương Thành, cho mười cái lá gan cũng
không dám đắc tội rồi, chứ đừng nói đến là chế giễu nhạo báng, âm thầm tranh
đấu.
Thấy Lam Đề hất tay Khương Thành ra, chỉ trích hắn, Minh Tổ và Thượng
Huyền kinh ngạc nhảy dựng lên.
Điên rồi à?
Khương Thành chủ động cho ngươi thể diện, ngươi không biết ơn đức vinh
hạnh thì thôi, lại còn dám xù lông nổi nóng?
Ai cho ngươi cái gan đó vậy?
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc muốn rớt cằm còn ở phía sau.
Khương chưởng môn - người bị hất văng tay, không hề giận dữ như họ tưởng
tượng mà chỉ cười khổ.
Hắn này không lại nắm tay Lam Đề nữa mà chỉ trực tiếp ôm lấy nàng ta.
Cũng bất chấp sự kháng cự của người ta, liền cưỡng chế xin lỗi.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, là lỗi của ta, cũng tại ta đầu óc lúc đó có vấn
đề.”
“Ngươi xem, ta lần này chạy tới Phong Thiên cung, không phải chính là vì vừa
mới nghe nói ngươi gia nhập nơi này sao, cho nên ta mới đặc biệt tới đây tìm
ngươi mà!”
Lam tiểu muội cuối cùng cũng thôi đẩy hắn ra, hiển nhiên hiệu quả của câu nói
này rất tốt.
“Thật sao? Ngươi là cố ý tới tìm ta?”
“Đương nhiên rồi?”
Thành ca mặt không đổi sắc, kiên quyết nói: “Cả đời ta không thể sống thiếu
ngươi!”
Ca này dường như không biết sến súa là thứ gì.
“Hừ, mồm mép tép nhảy, ta mà tin ngươi mới là lạ!”
Tuy Lam Đề miệng nói là không tin, nhưng hai tay lại chủ động ôm lên, mặc kệ
có hàng trăm Cổ Thánh đang có mặt ở đó.
Hồn Tổ trong lòng điên cuồng than thở.
Ngươi đến đây là vì người phụ nữ này sao, vậy sao lúc trước không nghe ngươi
nhắc đến tên nàng ta?
Các Cổ Thánh khác có mặt ở đó đều mắt chữ A miệng chữ O, vẻ mặt hoài nghi
nhân sinh.
Hai người này thân mật hơi quá rồi đó?
Chẳng lẽ là đạo lữ?
Bọn họ biết rằng Vu tộc và Phi Tiên môn là đồng minh trong quá khứ, nhưng có
nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ rằng người đứng đầu của hai bên lại có mối
quan hệ như vậy.
Đám người Qủy Yểm, Trúc Hoằng đều bị dọa cho khiếp sợ.
Còn những người đứng đầu như Hồn Tổ và Thượng Huyền đã âm thầm nâng
địa vị của Lam Đề lên nhiều cấp.
Chỉ cần cái thân phận đạo lữ của Khương Thành cũng đã đủ ngang hàng với
bọn họ, không ai dám đến gây sự với bọn họ đâu.
Vậy là cùng lúc đó, bọn họ lại thầm oán trách.
Nếu ngươi sớm nói ra ngươi có tấm bài này, bọn ta vội làm quái gì, trực tiếp đến
chỗ ngươi để ngươi đi nói chuyện với hắn, nhờ hắn giúp đỡ chẳng phải là xong
chuyện sao?
Hà tất phải đi một vòng lớn như vậy, còn gặp gỡ bàn bạc, còn quà cáp mỹ nhân
nữa chứ?
Lúc này, đám người Bạch La Chân, Minh Đồng và Tỉ Trường tụ tập lại với nhau
cười nói vui vẻ.
“Khương hiền giả, ngươi trở về thật là tốt quá rồi.”
“Khương tiên tri, mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?”
“Khương huynh đệ, đã lâu không gặp!”
Những cách gọi quen thuộc khiến Thành ca như trở về năm tháng ngày xưa.
“Được rồi, được rồi, mọi người không sao là tốt rồi…”
Nhìn thấy những tộc này quen thân với Khương Thành như vậy, bất luận là Quỷ
tộc, Triển Vân tông hay là những tộc khác, đều cẩn thận rụt cái đầu lại.
Đám người này đều là người của Khương Thành hết sao?
Trước đây, cứ nhắm gọng kìm vào bọn họ, thế chẳng phải là đang nhảy vào quỷ
môn quan sao?
Nghĩ đến đây, đám người Qủy Yểm và Trúc Hoằng càng trở nên bất an.
Để tránh một cái chết không rõ ràng trong tương lai, bọn họ cảm thấy mình nên
chủ động một chút.
Mọi người ngoan ngoãn tự nhận bản thân đen đủi với đám người Lam Đề, Tỉ
Trường, Minh Đồng.
“Lúc trước là bọn ta đã mạo phạm rồi, vẫn mong Lam tộc trưởng thứ lỗi cho!”
“Sau này Vu tộc cùng Hoang tộc đi tới nơi nào, bọn ta nhất định sẽ cung kính
như khách quý, nhượng bộ ba phần.”
“Đây là chút tấm lòng thành của bọn ta, cũng có thể xem là quà tạ lỗi, hi vọng
Lam tộc trưởng có thể vui vẻ nhận lấy…”
“Hy vọng sau này hai tộc chúng ta có thể xích lại gần nhau!”
Lam Đề không hề ra vẻ tỏ thái độ gì, mà chỉ đơn giản là tiếp nhận quà xin lỗi,
còn về việc sau này có muốn thân thiết với đám người này hay không, đó lại là
một chuyện khác.
Sau một lúc hàn huyên vui vẻ, mọi người bây giờ mới quay trở lại vấn đề chính.
“Vô Lăng ở đâu trên Thiên Phong thạch?”
Mặc dù không chắc có nên ra tay với Vô Lăng hay không, nhưng trước hết phải
tìm ra hắn trước đã.
“Cái này……”
Đám người Minh Tổ và Thượng Huyền đều tỏ ra bối rối.
“Bọn ta thực sự không biết vị trí cụ thể của hắn.”
“Chẳng lẽ hắn vẫn còn trốn ở một nơi bí mật à?”
Khương Thành cạn ngôn nhìn bọn họ.
“Nhưng Thiên Phong thạch dù sao cũng có thể coi là sào huyệt của các ngươi,
còn có nơi nào có thể giấu qua mắt các ngươi được chứ?”
Đám người Minh Tổ nhìn nhau, rồi thở dài.
“Bọn ta vốn dĩ cũng cảm thấy bản thân biết rõ mọi thứ về Thiên Phong thạch,
nhưng sau đó bọn ta mới phát hiện ra rằng những gì bọn ta nhìn thấy chỉ là một
chút bên ngoài của nó mà thôi.”
“Ý ngươi là gì?”
“Phong Thiên thạch hẳn là có hai tầng, nhưng thế giới ở lớp bên dưới chỉ có
quyền hạn cao hơn mới có thể chạm vào.”
Thượng Huyền Cổ Thánh giải thích nói: “Quyền hạn của bọn ta không đủ, còn
Vô Lăng hiển nhiên đạt được quyền hạn cao hơn một bậc, cho nên hắn mới tiến
vào được nơi đó.”
“Là như vậy sao?”
Khương Thành suy nghĩ vài giây rồi đưa ra quyết định.
“Vậy để ta xuống đó xem một chút.”
“Được!”
Đám người Minh Tổ vui mừng ra mặt.
“Khương chưởng môn thật là mạnh mẽ vang dội, cực kỳ thẳng thắn!”
“Mời mời mời!”
Nói xong, bọn họ đưa Thành ca đến hậu điện.
Đến đây, Khương Thành đã cảm nhận được vị trí của Thiên Phong thạch.
Nhưng hắn vẫn đợi năm người hoàn tất xong phép thi triển, thông đạo đến
Thiên Phong thạch xuất hiện phía trước, rồi mới đi vào trong.
Vừa bước vào trong, suýt chút nữa hắn đã hoài nghi bản thân đến nhầm chỗ.
Hiện ra ở trước mắt hắn đã không còn giống như là bên trong Tiên Nguyên giới
nữa, mà là một mảnh hư vô.
Đúng vậy, cái gì cũng không có gì.
Bất kể trước sau, trái phải, hay là trên đầu dưới chân, hắn đều không nhìn thấy
bất kỳ một cảnh vật nào, cho dù chỉ là một hạt bụi cũng không.
Càng đừng nói đến khí tiên nguyên và ba ngàn căn nguyên, bên trong không tồn
tại bất cứ một vật chất nào, càng không có khái niệm thời gian và không gian.
Tầm mắt nhìn xung quanh là một mảng không có giới hạn.
Khương Thành đã đi đến rất nhiều nơi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải
tình huống như vậy.
Ngay cả khi rời khỏi Nguyên Tiên giới, vẫn sẽ có sự hỗn loạn và bất ổn, phải
không?
Nhưng hắn không hoang mang quá nhiều.
Nếu như cái thế giới này không có tiên lực và căn nguyên, vậy thì mình làm cho
nó có chẳng phải là được rồi sao?
Hắn kích hoạt thánh lực thứ hai trong cơ thể mình, rồi biến nó thành lực tien
nguyên và ba nghìn lực quy tắc.