Vị diện thông đạo này không giống với các tầng tường lồng giam bị ngăn cách
như trước đó, vì vậy vị thành viên của Phong Thiên cung kia đã đến đây hẳn ở
cùng một không gian với bọn họ.
Là “Thần” của thế giới này, nếu ai đó đột nhập vào lãnh địa của mình, hắn nhất
định sẽ phát giác ngay lập tức.
Nhưng bây giờ hắn không trả lời, mà hắn cũng không xuất hiện.
“Chẳng lẽ người này chết rồi?”
Thành ca thương tiếc hai giây, rồi khi khẽ thở dài một tiếng.
“Đối mặt với đạo của mình, chết nhanh như vậy, xem ra hệ số nguy hiểm của ải
này cũng không nhỏ nha.”
Hắn bay lên giữa không trung, cảm nhận nhìn về phía xa xa, hắn phát hiện một
số yêu thú hình dạng kỳ lạ.
Dựa theo quy luật của thí luyện vạn đạo, những con yêu thú này chắc chắn
không phải là sinh vật có thật.
Khương Thành quay đầu nhìn Lăng một cái: “Bọn chúng không hề đánh nhau,
tức là không bị ảnh hưởng bởi đạo chiến đấu của ngươi.”
“Vậy thì sẽ là đạo quy tắc của ta rồi?”
“Nhưng mà tại sao ta không cảm giác làm một vị thần nhỉ?”
“Bởi vì người đó căn bản chưa chết.”
Lăng từ từ cúi đầu xuống, thẫn thờ nhìn xuống mặt đất.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, bóng của chính nàng nằm lẻ loi tại chỗ.
“Chưa chết?”
Khương Thành nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn bóng của nàng, bề ngoài
dường như không có gì khác thường cả.
Nhưng sau khi nhìn kỹ vài giây, hắn lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Các cạnh của cái bóng có lốm đốm, giống như những chiếc răng lởm chởm nhỏ
xíu, rung nhẹ như thể chúng có sinh mệnh vậy.
Vậy cũng thôi đi.
Điều càng quỷ dị hơn nữa là đỉnh đầu của nàng và xung quanh không hề có vật
thể chiếu sáng rõ ràng nào như ánh sáng mặt trời hay đèn.
Trong trường hợp này, vốn không nên có một cái bóng rõ ràng như vậy.
Khương Thành không khỏi nhìn xuống chân mình.
Lúc đó hắn mới chợt nhận ra mình không có bóng.
“Tình huống gì thế này? Đạo Ảnh sao?”
Khả năng duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Bởi vì bản thân có rào cản của trọc thể, đọa Ảnh không hề có tác dụng với hắn.
Nhưng Lăng thì khác.
Mặc dù sức mạnh của nàng cực kỳ mạnh, nhưng chung quy nàng không thể
ngăn chặn được sự tấn công của đạo Ảnh được gia trì bởi căn nguyên thế giới.
“Chắc là vậy.”
Lăng từ từ ngẩng đầu lên, thứ lóe lên trong đôi mắt sáng ngời của nàng không
phải là sự lo lắng mà là sự đùa giỡn.
“Xem ra sức hút của ngươi không cao như ta tưởng.”
“Người đó rõ ràng còn sống, nhưng hắn không chịu xuất hiện gặp ngươi, mà lại
phát động tấn công ta.”
Bị nàng ta nói như vậy, Thành ca cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Đây có thể coi là bị thuộc hạ phản bội đó.
“Yên tâm đi, Khương đại ca ta sẽ thanh lí môn hộ.”
Kẻ phản bội hắn nhất định không phải là người quen bên Huyền tộc và Vu tộc,
cho nên hắn cũng chẳng có gì phả kiêng kị.
“Ngươi cảm thấy thế nào, cái đạo Ảnh này có hiệu quả công kích là gì?”
Không phải hắn chưa từng gặp qua kẻ thù đã từng tu luyện đạo Ảnh trước đây.
Chỉ là lúc đó, một kiếm của hắn là nguyên thuật ngàn trọng, đó lại là phiên bản
biến thái của Thánh giới, đối phương chưa kịp trổ tài đã bị diệt tức khắc luôn
rồi.
Vì vậy, hắn chưa bao giờ cảm nhận qua uy lực của đạo Ảnh.
“Ta cảm thấy như một phần của mình đã bị cắt ra, chính là ở trong cái bóng đó.”
“Cắt? Tiên lực bị rút ra rồi sao?”
“Không chỉ là Tiên lực, Hồn lực, Đạo nguyên, thậm chí ý thức đều bị cắt rời.”
Bất kì ai gặp phải kiểu tình huống này cũng đều coi như nguy cơ lớn bằng trời,
nhưng mà thần thái của Lăng vẫn bình tĩnh như thường.
Bình tĩnh như thể chuyện này xảy ra với ai khác vậy.
Có lẽ là bởi vì nàng là chiến lực số một của Thiên Cung trong suốt những năm
dài đã gặp phải quá nhiều hiểm cảnh, cho nên tâm tính của nàng điềm tĩnh hơn
người thường nhiều.
Khương Thành nhìn theo bóng nàng, lúc thì phình ra, lúc thì thu nhỏ lại.
Đây chắc là nàng đối đầu với đối phương.
Chỉ là cái bóng luôn ở đó, có nghĩa là nàng không hề giành chiến thắng.
Thấy nàng chật vật như vậy, Thành ca không khỏi nói tiếp.
“Nếu như ngươi muốn diệt nó, Khương đại ca có thể giúp ngươi.”
Phương pháp của hắn rất đơn giản, đó là sử dụng lực trọc vạn năng.
Bất luận đạo Ảnh này phức tạp đến đâu, nó vẫn thuộc hệ thống thanh lọc không
khí.
Nếu sử dụng lực trọc, có thể dễ dàng cắt đứt mối liên hệ giữa Lăng và cái bóng
đó, ngăn không cho đối phương tiếp tục hút lấy.
“Không cần làm phiền Khương đại ca.”
Lăng, người đã chuyển sang tư thế ngồi thiền bắt chéo chân, liếc mắt nhìn hắn,
kiên quyết lắc đầu.
Nàng không muốn nhờ giúp đỡ, một mặt là vì lòng kiêu ngạo trong lòng.
Mặt khác lại là nếu Khương Thành nhúng tay vào, nàng có thể sẽ vĩnh viễn mất
đi phần đạo hành đó.
“Vậy ngươi cố lên nha.”
Thành ca nhìn một hồi, cuối cùng quyết định tự mình tìm cách thông quan
trước.
Hắn bay qua những ngọn núi rồi đáp xuống trước một bầy yêu thú.
Trong những trường hợp bình thường, những con yêu thú này chắc chắn sẽ ngay
lập tức lao về phía hắn.
Nhưng lúc này đây, những con yêu thú này như kiểu vừa điếc vừa mù, chúng
vẫn ung dung đi đi lại lại.
Làm cho người ta cảm giác giống như một con yêu thú hoang dã ngu ngốc vậy,
nó sẽ không có phản ứng trừ khi tấn công nó.
Vậy nên, Khương Thành đã tấn công một con trong số chúng.
Tiện tay phóng một kiếm qua đó, con yêu thú ở phía đối diện nổ bùm một phát.
Bùm!
Sau một tiếng nổ lớn, con yêu thú biến mất không dấu vết.
Khương Thành cũng không có gì mà kinh ngạc, dù sao đây tuyệt đối không phải
là sinh linh thực sự.
Sau khi bị giết, vốn sẽ không còn lưu lại tàn cốt.
Hắn chỉ là đang thắc mắc, tại sao con yêu thú đó vẫn không có chút phản ứng gì
trước đòn tấn công của hắn, chỉ chờ bị tàn sát như một cái cọc gỗ.
Sau khi con yêu thú chết, bóng của nó run rẩy tại chỗ, rồi xuyên vào lòng đất,
sau đó không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Mà lúc này, những con yêu thú khác xung quanh hắn dường như thức dậy từ
trong giấc mơ, chúng đồng loạt tấn công về phía hắn.
Khương Thành dùng kiếm xọet ngang, mười mấy con yêu thú xung quanh hắn
ngã ầm ầm xuống.
Cảnh trước đó lại diễn ra y đúc.
Tất cả yêu thú đều biến mất, cái bóng rút lui, hắn dễ dàng giành được thắng lợi
trong trận chiến.
Thành ca không cảm thấy vui chút nào, ngược lại còn cau mày.
“Cái quái gì vậy?”
“Ải này rốt cuộc làm sao qua?”
Vừa dứt lời, một thanh niên áo trắng đạp mây lành bay tới, chầm chậm bay đến
lơ lửng trước mặt.
“Khương tiền bối… ngươi đúng thật là khác người mà.”
Khóe miệng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy ý châm chọc, hiển nhiên
câu này không phải là lời khen thật lòng.
Khương Thành híp mắt nhìn đánh giá người này từ trên xuống dưới, chỉ nhìn ra
hắn là cảnh giới Thánh Tôn.
Hết cách, 10.799 người được chọn, hắn chỉ quen biết khoảng một trăm người,
những người khác hắn không hề có ấn tượng gì.
Hắn hoàn toàn không biết người này đến từ môn phái nào, tên của hắn là gì.
Nhưng hắn không thèm hỏi.
“Ngươi muốn làm sơn đại vương ở đây à?”
“Đúng vậy.”
Thanh niên áo trắng thẳng thắn gật đầu.
“Ta vừa mới bước vào nơi này, liền phát hiện đây chính là khoảng trời định
mệnh mà ta hằng mong ước.”
“Toàn bộ vị diện đều vận hành đạo Ảnh, hơn nữa đều do ta khống chế.”
“Với sự gia trì của căn nguyên thế giới, ta đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết,
đơn giản chính là không gì không thể.”
Hắn nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu.
“Cảm giác này, thật làm người ta say mê.”
Thành ca thể hiện không thể lí giải nổi lối suy nghĩ của hắn.
“Lão đệ à, đây chỉ là một thông đạo mà thôi, không phải vị diện thực sự.”
“Sinh linh ở đây đều là giả, ngươi xưng vương xưng bá ở đây có ý nghĩa gì…”
“Rất có ý nghĩa ấy chứ!”
Người thanh niên áo trắng ngắt lời hắn.