Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2590

“Bây giờ thì biết nói đàng hoàng rồi sao?”

Khương Thành, người chiếm lợi thế tuyệt đối, cảm thấy rất thoải mái.

Hắn còn có thời gian rảnh rang quan sát bên ngoài, hắn phát hiện cái bóng của

Lăng đã biến mất, tất cả đều bị thanh niên áo trắng hút vào cuộc đối đầu.

Lực hút của thế giới hố đen nội thể không chỉ bao gồm cái bóng, mà còn đạo

Ảnh.

Điều này khiến hắn cảm thấy thật kì lạ.

“Đạo cũng có thể trở thành một vật cụ thể, sau đó bị cướp mất sao?”

“Hơn nữa, vòng xoáy hố đen này của ta thực sự có công dụng này?”

Thanh niên mặc đồ trắng ở phía đối diện đang cầu tha mạng.

“Khương tiền bối, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!”

“Trước đó đều là ta bị yêu ma mê hoặc, quên mất thân phận của mình, vọng

tưởng đối đầu với ngươi.”

“Bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu được mình nhỏ bé và ngu ngốc đến mức nào,

xin ngươi hãy cho ta thêm một cơ hội để bù đắp lỗi lầm.”

“Chỉ cần giữ lại cái mạng quèn của ta, ta sẽ hối cải hoàn toàn, toàn lực hợp tác

với ngươi…”

“Chỉ cầu xin ngươi dừng lại đi…”

“Đừng đừng đừng!”

Thành ca rất không hài lòng ngắt lời hắn.

“Ngươi đừng cúi đầu xin tha chứ, như vậy thật không hợp với thiết lập nhân vật

của ngươi đâu, thật là làm người ta thất vọng mà.”

“Còn có phần thắng nằm trong tay lúc nãy, thiên hạ có ta đẹp trai, phong độ,

cường mạnh hơn, nên ngươi hãy tiếp tục duy trì nhé”.

Thanh niên áo trắng ngẩn tò te trong giây lát, phải mất vài giây hắn mới nhận ra

rằng đây là một lời từ chối.

Vừa định chửi ầm lên, nhưng đã quá muộn rồi.

Hắn và đạo Ảnh đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi vòng xoáy hố đen của Khương

Thành.

Thành ca cũng xem như là đủ trình rồi.

Trong khi nuốt chửng đạo Ảnh và thanh niên áo trắng, hắn đã đưa cái bóng vô

chủ trở lại hồn hải của Lăng.

Dù sao cũng là đạo hành của nàng, hắn cũng chẳng đến mức nhân cơ hội mà lợi

dụng.

Vào khoảnh khắc bước vào vòng xoáy hố đen, thanh niên trẻ mặc đồ trắng thân

hóa cái bóng đã sớm biến thành tro tàn cát bụi rồi.

Ngay sau đó, một chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Đạo Ảnh bị nuốt chửng bởi vòng xoáy hố đen từ từ ngưng tụ lại kết thành hình

rồi biến thành một hạt châu trong suốt đen tuyền.

“Cái này… Đây không phải là đạo châu có được giống với hai ải trước sao?”

“Thì ra còn có thể thông qua cách này để lấy được?”

Thành ca vốn cho rằng bắt buộc phải thông quan, nhưng bây giờ hắn phát hiện

hình như có thể đơn giản hơn một chút rồi.

Để viên đạo châu này vào thế giới hố đen, hệ thống kỹ năng Thiên Đạo của hắn

lại có thêm đạo Ảnh.

Với việc thu nhận đạo Ảnh, hắn cũng chính thức vượt qua ải này.

Bên ngoài, Lăng xuất hiện trên ô vuông màu vàng thứ ba, mà cơ thể của

Khương Thành lại ở bên cạnh nàng, nhưng thần hồn vẫn ở trong hồn hải của

hắn.

Không có đạo Ảnh, bóng của Lăng cũng đã hồi phục lại đạo hành.

Tiên lực, Hồn lực, đạo nguyên, ý thức toàn bộ đều khôi phục lại rồi, thậm chí

còn nhận được một số sức tăng cường.

Bởi vì cái bóng cuối cùng không chỉ có đạo hành của nàng, mà còn bao gồm cả

một phần của thanh niên áo trắng kia.

“Tính ra thì, nàng ta cũng được xem là có thu hoạch lớn rồi.”

Thành ca trong hồn hải vô cùng yên tâm, nghĩ cách để cô nàng này nịnh nọt,

tâng bốc bản thân, coi như báo đáp ơn cứu mạng lần này.

Hắn gỡ bỏ kết giới Hồn lực trước đó, đang định rút khỏi hồn hải của Lăng, lại

đột nhiên phát hiện dưới chủ hồn của nàng có một tia sáng đang chậm rãi nhấp

nháy.

“Chuyện gì vậy, lúc trước có thấy đâu nhỉ.”

“Chẳng lẽ cái bóng còn chưa được thanh trừ sạch sẽ?”

Thế nên Khương Thành phân bổ Hồn lực của mình, rồi đi về phía tia sáng đó

thăm dò.

Sau khi đến gần hơn hắn mới phát hiện đó không phải là một cái bóng, mà

giống như một phần Phân Hồn thì đúng hơn.

Phân Hồn rất yếu ớt, cũng không tồn tại cái gọi là bản thể, nhưng hắn có thể

khẳng định một điều - tiểu hồn này không thuộc về Lăng.

Bởi vì dao động của hai người hoàn toàn khác nhau.

“Tại sao dưới chủ hồn của nàng lại có một chút Phân Hồn của người khác,

chẳng lẽ là sau khi đánh bại kẻ thù trước đó nàng đã cố ý trấn áp nó xuống?”

Khương Thành tò mò dùng Hồn lực “sờ chạm” vào Phân Hồn đó.

Khoảnh khắc tiếp theo, vô số hình ảnh lướt nhanh qua chủ hồn của hắn, cho dù

là cảnh giới như hắn cũng không kịp nắm bắt lấy.

Dường như có một số ký ức quá khứ ẩn giấu trong Phân Hồn đó, chỉ là Thành

ca chỉ có thể nhìn thấy một vài cảnh ngắt quãng.

Trong đoạn hình ảnh đầu tiên, xung quanh toàn là sóng gió hỗn loạn, có vẻ như

Nguyên Tiên giới vẫn chưa được sinh ra.

Trong đoạn hình ảnh thứ hai, hắn thấy một ông già râu tóc bạc phơ, thân mặc áo

tang.

Trong đoạn hình ảnh thứ ba, hắn nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn với mái

tóc dài buông xõa, thân áo giáp da sơ sài, tay cầm một con dao găm.

Còn đoạn hình ảnh thứ tư, chính là vết tích Phân Hồn này chậm rãi trôi vào

trong một hạt thạch châu kỳ dị…

Hắn không kịp có thời gian để mà suy nghĩ kỹ về nó, chỉ nhìn thấy một chút

Phân Hồn bị hắn chạm vào bay lên phía trên như thể nó đã thức tỉnh vậy.

Phân Hồn đó nhanh chóng chìm vào chủ hồn của Lăng, biến mất không một vết

tích.

Khoảnh khắc tiếp theo, chủ hồn đã hồi phục đạo hành mở mắt ra.

Thành ca quan sát một hồi, sau đó mới tò mò hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ, vừa rồi

Phân Hồn kia là sao?”

Chủ hồn của Lăng bình tâm lại rồi nói: “Tốt xấu gì thì ngươi cũng phải rời khỏi

hồn hải của ta rồi nói chuyện chứ, đây dù sao cũng là nơi bí mật nhất của ta.”

Khương Thành cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra nàng đã thật sự khôi phục hoàn

toàn, hơn nữa cũng không vì ký ức trong một chút Phân Hồn kia mà xảy ra dị

biến.

Hắn thu hồi Hồn lực của mình ròi thu nó trở về cơ thể của mình.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa, hắn thấy Lăng ở phía đối diện cũng đang nhìn hắn

chằm chằm.

“Ngươi đã nhìn thấy gì?” Nàng hỏi.

Mặc dù thái độ của nàng nghiêm túc hơn bao giờ hết, nhưng Thành ca không

xem là chuyện gì nghiêm túc cả.

Dù cho Lăng có mạnh hơn nữa, thì hình tượng trong tâm trí hắn vẫn phải là em

gái nhỏ cần hắn bảo vệ, điều này đã được ấn định ngay từ đầu rồi.

Cho nên hắn cũng không giấu diếm gì.

“Ta nhìn thấy một cái ông lão và một người đàn ông tóc dài, còn có vài thứ hỗn

loạn, rối tung rối mù.”

“Những cái đó đều là gì vậy? Tại sao trong hồn hải của ngươi lại có một tia

Phân Hồn?”

Lăng im lặng.

Hơn mười giây trôi qua, nàng mới đột nhiên hỏi một câu.

“Ngươi đã nghe nói về Sơ và Chí chưa?”

Thành ca suýt chút nữa là nhảy dựng lên.

“Ý ngươi là, ông già đó và người đàn ông tóc dài kia là Sơ và Chí?”

“Không phải chứ, ngươi thật sự dính líu với bọn họ sao?”

Lăng gật đầu: “Ta đã phát hiện ra tia Phân Hồn đó từ lần đầu tiên ta tu luyện

hồn hải rồi, nhưng lúc trước ta không biết nó đến từ đâu, thậm chí đã từng có

một đợt mọi người đều sẽ có một thứ giống như thế trong hồn hải.”

Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy rồi, nó vẫn luôn

không chút động tĩnh gì, cho nên ta cũng không để ý nữa.”

“Khi Lạc Tiên điện xuất hiện, nó có phản ứng một chút.”

“Khi đến đây, còn chiều theo dục vọng của nó…”

“Nhưng cho đến vừa rồi, khi nó dung nhập vào chủ hồn của ta, cuối cùng ta mới

biết được nguồn gốc của nó.”

Ánh mắt nàng nhìn Khương Thành trở nên vô cùng phức tạp.

“Nó là Phân Hồn của Chí.”

Thành ca mắt chữ A miệng chữ O, khó tin đến mức không khép miệng lại được.

Phân Hồn của Chí, đó không phải là Phân Hồn của Thiên Thần sao?

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Lăng có thể tự mình vào Thiên Phong thạch

rồi.

Giống như vị Thánh Hoàng có được linh ý Thiên Thần, Lăng cũng được xem

như là người thừa kế có mối quan hệ sâu sắc với Thiên Thần.
Bình Luận (0)
Comment