Thanh Thạch kiếm trong tay Chí đó, hắn đã cảm nhận qua.
Dường như không có điểm đặc biệt gì.
Chất liệu không thể nói là bình thường, chỉ có thể nói hoàn toàn chính là một
viên nham thạch tầm thường.
Thứ đồ chơi này chính là thần khí sao?
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
Chí vung thanh kiếm đó: “Đây chỉ là ta tiện tay làm ra thôi, thanh chủy thủ đó ta
vẫn chưa lấy về.”
Khương Thành không hề truy hỏi hắn vì sao vẫn chưa lấy về.
Dù sao loại dùng tâm kế này, cho dù là làm cái gì cũng đều có âm mưu lâu dài.
“Sơ hiện tại ở đâu? Ngươi và Tả Nhị đều nói hắn rời khỏi đây rồi, hắn đã đi
đâu?”
“Hắn có nguồn gốc như thế nào? Và tại sao lại muốn chế tạo ngươi và Di?
Giáng Thần Giả rốt cuộc là làm gì?”
Chí cười khổ một tiếng.
“Câu hỏi của ngươi hơi nhiều rồi.”
Mặc dù nói như vậy, sau khi hắn cười khổ vài giây, vẫn đưa ra câu trả lời.
“Bây giờ vị diện Nguyên Tiên giới này được bọn ta gọi là vị diện thứ năm.”
“Ý gì?”
“Trước đây, Sơ đã từng trải qua bốn vị diện tương tự tại đây.”
Khương Thành đột nhiên mở mang tầm mắt.
“Lẽ nào trước kỷ nguyên thứ nhất, kỷ nguyên thứ hai vẫn còn hai kỷ nguyên
nữa?”
“Không, ngươi hiểu sai rồi.”
Chí sửa lại cho hắn: “Kỷ nguyên thứ nhất và kỷ nguyên thứ hai đều là vị diện
thứ năm, đều cùng một Thiên Đạo.”
Khương Thành trừng to mắt, cảm giác như tất cả nhận thức đều bị làm mới
hoàn toàn.
“Ý của ngươi là, trước kỷ nguyên thứ nhất, còn từng xuất hiện bốn Thiên Đạo
khác nhau? Mà Giáng Thần Giả chính là đến từ thời đại đó?”
Chí gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”
“Bốn Thiên Đạo trước đó thì sao?”
“Ba cái trước đó đã hoàn toàn biến mất.”
“Thiên Đạo cũng biến mất sao?”
“Đương nhiên.”
Chí bình tĩnh nói: “Trên đời này không có gì là vĩnh viễn cả, bao gồm Thiên
Đạo và căn nguyên thế giới, sớm muộn đều sẽ có ngày biến mất và cạn kiệt.”
“Vậy còn cái thứ tư…”
“Cái thứ tư bị Sơ hấp thụ rồi.”
Chí chậm rãi nói: “Hữu Nhất, Tả Nhị mà ngươi gặp chính là những người may
mắn của vị diện thứ tư được hắn cứu sống, thứ mà vị diện đó tu luyện chính là
hệ thống nguyên năng.”
Khương Thành đã sắp không còn tiêu hóa nổi những thông tin kinh thiên động
địa này nữa.
“Sơ đã hấp thụ Thiên Đạo? Hắn mạnh như vậy sao? Hắn muốn làm gì?”
“Hắn muốn thoát khỏi sự khống chế.”
Chí hít sâu một hơi, dường như đang nhớ về điều gì đó.
“Thiên Đạo của vị diện đó đã sắp bị biến mất rồi.”
“Mà chứng kiến sự sụp đổ hết lần này đến lần khác của vị diện, rồi từ hỗn độn
loạn lưu hết lần này đến lần khác, vị diện mới lại một lần nữa được Sơ uẩn
dưỡng ra, Thiên Đạo mới thức tỉnh, nội tậm của Sơ từ đầu tới cuối đều có một ý
niệm ấp ủ trong thời gian dài.”
“Dự đoán gì?”
“Thoát khỏi sự khống chế của loại túc mệnh này, đột phá đến cấp độ cao hơn
nữa.”
Chí giơ tay trái ra, chỉ lên không trung trên đầu.
“Hắn cảm thấy vẫn còn thần cao hơn nữa.”
“Thần nhìn thấy sự sinh sôi và chết đi của vị diện, cao cao tại thượng giống như
chúng ta đang nhìn trần gian thế thái của chúng sinh hạ giới.”
“Lại giống như người nhìn đàn kiến bận rộn….”
“Hắn cảm thấy, đây là vô hạn.”
“Những tiên nhân lớn mạnh như chúng ta, có lẽ cũng chỉ là đàn kiến trong mắt
người khác, cho nên hắn muốn thoát khỏi cấp bậc này.”
Cách nghĩ này vốn không hiếm gặp, bản thân Khương Thành có lúc cũng nghĩ
linh tinh đến suy nghĩ tương tự như vậy.
Thế là hắn hứng thú hỏi: “Sau đó thì sao, trên đầu chúng ta thật sự còn có loại
thần cao cấp hơn sao?”
Khóe miệng Chí nở nụ cười nhẹ, với sự hoài nghi không phù hợp với ngoại hình
của hắn hiện tại.
“Ai mà biết được? Có thể có cũng có thể không.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn đã bắt đầu chế tạo ra vị thần trong tưởng tượng của hắn, hy vọng
có thể tạo ra một chân thần có thể đánh bại được thành lũy của vị diện, khiến
hắn nhìn thấy cảnh giới cao hơn.”
Khương Thành đột nhiên bừng tỉnh.
Hóa ra đây mới là nguyên do thật sự của Giáng Thần giả và tứ đại kiệt tác.
Hắn nhìn Chí ở đối diện, cố ý chế nhạo hỏi: “Nhưng thật đáng tiếc, sản phẩm
thất bại như ngươi không thể trở thành chân thần, khiến hắn thất vọng.”
Chí từ từ thu lại nụ cười, nghiêm túc lắc đầu.
“Ta không phải là sản phẩm thất bại.”
“Chỉ có điều, ta không đi theo con đường hắn muốn mà thôi.”
Sâu trong ánh mắt của hắn ánh lên những tia u ám, dường như nhớ lại khoảng
thời gian đó.
Sau đó rất lâu mới thởi phào một cái, tiếp tục nói: “Ta chính là người tốn nhiều
tâm huyết nhất của hắn.”
“Ta trải qua vạn đạo tu luyện, cũng từng trải qua tứ giới thạch bia, chứng kiến
những tia sáng cuối cùng của bốn vị diện đã biến mất từ lâu.”
“Ta và hắn từng cạnh tranh kỹ nghệ, thăm dò đạo pháp và lí niệm, nghe qua tâm
cảnh.”
“Quan hệ với hắn, thay vì nói là người chế tạo và người được chế tạo, có lẽ nên
nói là tri kỷ.”
“Chỉ là cuối cùng, ta đã phản bội hắn.”
“Phản bội, ý gì?” Thành ca có chút hứng thú, hắn ngấm ngầm ngửi thấy mùi vị
của bát quẻ.
Nhưng sau đó lại chưa từng nói rõ.
Chỉ lạnh nhạt nói: “Một số suy nghĩ không hợp mà thôi.”
“Hắn muốn thoát khỏi vị diện này, ta muốn thoát khỏi sự sắp đặt của hắn. Dù
sao đó cũng là suy nghĩ của hắn, không phải của ta.”
Khương Thành đã nhìn ra được, người này năm đó chính là một tên thanh niên
phản nghịch.
“Chẳng trách sau đó ngươi đã giả chết.”
“Đúng thế, từ bỏ tất cả những gì hắn cho, lựa chọn một con đường khác.”
Chí cười cười: “Trên thực tế, Mang cũng không thể xem là sản phẩm thất bại.”
“Vô Định Cổ Thánh? Kiệt tác thứ hai?”
“Đúng thế.”
Là kiệt tác thứ nhất, Chí đương nhiên có tư cách đánh giá những người đằng
sau.
“Mặc dù Mang chưa qua được tu luyện vạn đạo, cũng chưa từng thấy Tứ Giới
Thạch Bia, nhưng tâm huyết nhận được cũng không ít.”
“Nhưng sau đó, hắn cũng sản sinh chia rẽ giống vậy với Sơ.”
“Chia rẽ gì?”
Lần này, Chí không hề giấu diếm.
“Trong kế hoạch của Sơ, bước quan trọng để trở thành Chân thần chính là cắn
nuốt Thiên Đạo, làm cho mình mạnh mẽ hơn.”
“Mà trong vô số lần luyện tập trong kỷ nguyên thứ hai, Mang đã dần dần nảy
sinh thứ tình cảm sâu đậm với vị diện này.”
“Vì thế cuối cùng hắn đã từ bỏ sứ mệnh của mình.”
“Lần đó, hắn và Sơ bùng phát tranh cãi nảy lửa.”
“Kết quả chính là Sơ đã cho hắn tự do, nhưng hắn từ đó ẩn lui cũng không thể
can dự vào bất kỳ nhiệm vụ hành động nào của Giáng Thần đài.”
Mặc dù là một trùm diệt phái như Thành ca, nhưng hắn cũng không thể nhịn
được mà cho like.
“Xem ra Vô Định Cổ Thánh là một người tốt!”
Chí tiện lời nói: “Đúng thế, từ ngày hắn bắt đầu xuất đạo, chưa từng giết một
ai.”
“Cái gì?”
Khương Thành khóe miệng run run.
Biết ông già đó là người tốt, nhưng điều này cũng quá là khó tin đi rồi?
“Tung hoành Tiên giới nhiều năm như vậy, có lẽ cũng đã từng gặp không ít trận
chiến và nguy hiểm, lại chưa từng giết một ai, sao hắn có thể sống sót đến bây
giờ?”
Ở phương diện này, Chí và Khương Thành vô cùng đồng cảm.
Hắn nhún vai, vẻ mặt bất lực nói: “Ta cũng không thể hiểu nổi hắn.”
Bản thân hắn là Thiên Thần, những người mà hắn từng giết ở kỷ nguyên thứ
nhất khi đó tuyệt đối không ít hơn Khương Thành.
Thanh Chủy thủ đó, vốn chính là thanh giết chóc mãnh liệt nhất trong tứ đại
thần khí.
“Vậy còn Di? Ngươi đánh giá như nào?”
Khương Thành đã bị hắn dẫn dụ thành công, thậm chí còn không cảnh giác mà
bỏ kiếm xuống.
“Hắn?”
Chí lắc đầu.
“Đầu óc thông minh, nhưng không có tham vọng, tiềm lực không đủ.”
“Hắn vốn không có hy vọng trở thành chân thần, là một sản phẩm thất bại thật
sự.”