Khương Thành suýt nữa không nhịn được dụi mắt nhìn lại.
Hắn hơi hoài nghi liệu mình có nghe nhầm không, chẳng lẽ lão đầu là ý thức
thể? Là huyễn ảnh?
Nhưng bất kể là hắn nhìn bằng mắt thường, hay trực tiếp cảm nhận bằng linh ý
hay thần niệm, thì kết quả cuối cùng vẫn như trước.
Đối phương thực sự là bằng xương bằng thịt, trực tiếp đụng phải Mạc Trần, sau
đó không chút ngăn trở mà xuyên qua quá khứ.
Mà Mạc Trần đường đường là Cổ Thánh, từ đầu đến cuối lại không phát giác ra
gì cả.
Lão giả kia không hề sử dụng bất kỳ tiên thuật, thần thông hay quy tắc nào cả.
Là một đại sư toàn năng cả về đan, khí, phù, trận, cộng thêm cả chiến đấu, là
Khương chưởng môn có ba nghìn quy tắc, hàng vạn thiên phú và vạn đạo, lần
đầu tiên hắn cảm nhận được bản thân không phải cái gì cũng biết.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một câu hỏi mà đối thủ của hắn vẫn thường
nghĩ đến: Sao hắn lại làm được?
Lão giả bước đến trước mặt hắn rồi dừng lại.
Thành ca lên tiếng trước.
“Khương Thành, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt.”
Giọng hắn bình tĩnh có lực, không có dấu vết của sự lão hóa nào.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, tiên nhân không già đi, nếu muốn, ai
cũng có thể trở thành trai xinh gái đẹp.
“Cuối cùng?”
Thành ca nhướng mày: “Nói vậy thì, ngươi để ý ta đã lâu, thậm chí có thể nói là
ngưỡng mộ đã lâu?”
Lão giả không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn mang theo ý cười
như đoán trước được, giống như đã biết trước phong cách của hắn rồi.
“Không sai, quả thực là ngưỡng mộ đã lâu, từ ngày ngươi xuyên việt đến nay
vẫn luôn quan sát ngươi.”
Thành ca không khỏi cảm thấy ớn lạnh, tên này là kẻ thích nhìn trộm sao?
Kể từ ngày xuyên việt đến nay, sớm như vậy?
Nhưng trong nháy mắt, hắn chợt nhận ra một điều quan trọng khác.
Những người có thể làm nên tên tuổi ở Nguyên Tiên giới nói chung đều có chỗ
đặc biệt, xuyên việt hay trùng sinh cũng không phải là hiếm, những tiên nhân có
loại BUFF này không có một sư đoàn thì cũng phải có đến hai quân đoàn.
Hắn khi vừa mới xuyên qua còn rất yếu, theo lý mà nói sẽ không thu hút sự chú
ý của đại lão cấp bậc này, chứ đừng có nói là chú ý đã lâu.
Trừ khi…
“Ngươi nhìn ra điểm độc đáo của ca sao?”
“Đương nhiên, ta biết ngươi có cái gì.”
Lão giả nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: “Đó cũng có thể coi là nguyên năng,
nhưng chẳng qua chỉ là nhiều nguyên năng hợp thành mà thôi, thậm chí có thể
nói là không gì sánh nổi, toàn bộ thiên phú của Nguyên Tiên giới đều không thể
so sánh được.”
Khi nghe hắn nói những lời này, Khương Thành chắc chắn rằng hắn thực sự biết
về hệ thống.
Bởi vì ban đầu khi hắn gặp phải Giáng Thần giả đã từng có ảo giác rằng nguyên
năng họ sử dụng không có đạo lý như hệ thống.
Nếu là trước đây, Khương Thành có lẽ sẽ lo lắng nếu có người biết bí mật sâu
kín này.
Nếu người này đã sớm biết về hệ thống, điều đó có nghĩa là hắn có cách để đối
phó với nó.
Nhưng bây giờ hắn không quan tâm lắm.
Suy cho cùng thì sự hình thành của thể trọc và thế giới hắc động đã vượt quá
khả năng của hệ thống.
Bây giờ hắn đã không còn dựa dẫm nhiều vào hệ thống nữa.
“Vậy nên, ngươi là địch hay là bạn?”
Lão giả hờ hững nói: “Ngươi không tranh không đoạt, ta với ngươi vốn là nước
sông không phạm nước giếng, nhưng ngươi nhất định sẽ cản trở việc ta muốn
làm.”
“Vậy là địch rồi?”
“Không sai.”
“Thế tại sao lúc ta yếu nhất, ngươi không giết ta?”
Lão giả mỉm cười.
“Ngươi chết rồi cũng sẽ sống lại, không phải sao?”
À chuyện này…
Đây là lần đầu tiên Khương Thành bị vạch trần, có cảm giác như bị lột trần giữa
ban ngày vậy.
“Huống hồ, lúc đó ta không có lý do gì để giết ngươi.”
“Ta có thể xuất hiện trở lại, vốn không thể thiếu được sự tham gia của ngươi.”
Thành ca cau mày.
Trước giờ hắn căn bản không biết sự tồn tại của người này, đương nhiên sẽ
không giúp hắn, nếu không nằm ngoại dự đoán đây lại là một trận tính kế.
Người này cũng là một người có dã tâm.
“Vậy bây giờ thì sao, ta cuối cùng trở thành chướng ngại vật của ngươi, đã đến
lúc nên loại bỏ, phải không?”
Lão giả lắc đầu cười.
“Có thoát loại bỏ hay không lại là chuyện khác. Kể cả có chuyện đó, việc ngươi
có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay cũng nằm ngoài dự đoán của ta.”
Hắn từ từ tháo thạch kiếm bên hông xuống, khẽ khua rồi mới nhìn thẳng vào
Khương Thành.
“Lần này tới là vì trận chiến cuối cùng của một tu luyện giả thông thường.”
Khương Thành cũng rút cốt kiếm ra.
“Đúng rồi, ta còn chưa biết thân phận của ngươi, ngươi là Sơ sao?”
“Sơ?”
Lão giả lại bật cười.
“Ta đương nhiên không phải hắn, ta là Chí.”
“Chí?”
Thành ca trợn to hai mắt.
Lão giả này là Thiên Thần?
Vậy lúc trước mình đã đoán sai rồi.
“Vậy Vô Lăng là ai?”
“Hắn chỉ là một bản sao của ta mà thôi, bây giờ hắn đang nghĩ cách trở nên
mạnh hơn, sau đó hủy diệt ta, thay thế ta.”
Giọng điệu thoải mái còn mang theo sự đùa giỡn, như thể chuyện này không
liên quan gì đến hắn.
Nhưng Khương Thành hiểu, đây là do hắn quá tự tin vào thực lực của mình nên
không buồn quan tâm đến.
“Thánh Hoàng và Lăng thì sao? Bọn họ cũng là bản sao?”
“Thánh Hoàng? Ngươi hẳn là đang nói đến Cẩn.”
Tính cách của Chí khá là dễ dãi, đứng trước với câu hỏi của Khương Thành
cũng không hề cảm thấy mất kiên nhẫn mà tiếp tục nói.
“Cẩn không phải do ta chủ động sáng tạo ra, lúc đó linh ý đã bị ta cắt đi, ta cũng
không để ý, nàng xuất hiện là một việc ngoài ý muốn.”
Khóe miệng hắn hơi cong lên, vậy mà lại lộ ra một tia đắc ý.
“Ta cũng không ngờ tới linh ý mình bỏ đi cuối cùng lại tạo ra một kiệt nhân.”
“Về phần Lăng, đây cũng không nằm trong kế hoạch của ta.”
“Tàn hồn kia là Sơ lấy được từ ta, từ lâu đã không có quan hệ gì với ta. Cuối
cùng khi hắn rời đi đã thả tia tàn hồn kia, cuối cùng tạo ra nàng.”
Khương Thành thở phào nhẹ nhõm.
Không nằm trong kế hoạch của hắn, có nghĩa là người này không hề sắp đặt bất
kỳ âm mưu cổ quái đáng sợ nào lên các nàng.
“Ngươi sẽ không ra tay với họ chứ? Ví dụ như hấp thụ linh ý và tàn hồn của các
nàng, hợp nhất lại khiến bản thân trở nên hoàn thiện.”
“Không không không.”
Chí lắc ngón tay.
“Ngươi đoán sai hoàn toàn.”
“Năm đó ta chủ động từ bỏ thân thể, linh hồn cùng linh ý, sao có thể cần tàn
hồn và tàn ý? Những thứ đó đối với ta không có tác dụng gì.”
“Có lẽ đối với Vô Lăng, những thứ đó rất có ý nghĩa.”
Khương Thành lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
“Nhìn thế này thì ngươi có vẻ cũng không có địch ý gì với các nàng.”
“Ngươi lại hiểu lầm rồi.”
Chí nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Ta không thể cùng tồn tại với bọn họ.”
“Ý gì đây?”
“Sau này ngươi sẽ hiểu, nếu ngươi không thua tại trận này.”
Lúc này Chí không trả lời nữa.
“Ngươi còn muốn biết điều gì nữa không? Nhân lúc chưa khai chiến, ta có thể
cố gắng hết sức thỏa mãn trí tò mò của ngươi.”
Khương Thành đúng là có rất nhiều chuyện không hiểu.
Mà Chí - người ra đời sớm hơn cả Thiên Đạo, đương nhiên là một phiên bản
nâng cấp của “từ điển cái gì cũng có”.
Cho nên, hắn cũng không khách sáo với đối phương.
“Chủy thủ thần khí kia thực sự bị mất?”
“Đúng thế, hồi đó ta cùng lúc vứt đi, nhưng may mà đã tìm được.”
Khương Thành hào hứng hỏi: “Tìm được rồi? Chẳng lẽ là thạch kiếm trong tay
ngươi đây? Trông cũng không giống chủy thủ mà.”