Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2598

Sau khi chạm vào bia đá, Lăng cũng đột nhiên xuất hiện ở một nơi hoàn toàn

mới.

Tuy nhiên, thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng không phải là một vị diện nào

đó, mà là một cái hang trông không lớn lắm.

Nhìn thoáng qua, trong hang có cỏ dại và bụi bặm, xung quanh là những bức

tường đá không đồng đều.

Ở ngay giữa hang, nàng nhìn thấy một quả cầu phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.

“ Đó là thứ gì?”

Nàng mang theo lòng hiếu kỳ muốn thăm dò, đưa tay về phía quả cầu, định cầm

lên quan sát.

Sau đó, nàng phát hiện ra tiên lực của mình không những không dịch chuyển

được quả cầu, mà đến cả cỏ dại bên dưới cũng không hề lay động.

“Sao có thể như vậy?”

Nàng không khỏi bước vào trong, sau đó một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Nàng không những không tiến lại gần được quả cầu, mà dường như còn cách xa

nó hơn.

Nàng tiếp tục tiến về phía trước, nhưng càng tiến lên lại càng cách xa quả cầu

hơn.

Cùng lúc đó, xung quanh chợt xuất hiện một cảnh tượng không thể giải thích

được, hang động trước đó càng lúc càng trở nên mờ ảo.

Lăng dừng bước, phóng thần niệm để cảm nhận cẩn thận.

Gần ba phút sau, nàng mới thu hồi thần niệm, vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc,

như thể nhìn thấy ma vậy.

“Không phải chứ…”

Nàng vẫn ở trong hang động, nhưng khi nàng đi về phía trước, cơ thể của nàng

cũng bị “thu nhỏ” lại với tốc độ cực nhanh.

Sự thu nhỏ đó không phải là thu nhỏ thực sự.

Bởi vì sau khi nàng kiểm tra cẩn thận tình huống cơ thể mình, nàng không thấy

có cứ thay đổi nào.

Chỉ là sự chênh lệch giữa nàng với hang động này ngày càng lớn hơn, nên mới

khiến nàng trông có vẻ càng thêm nhỏ bé.

“Đây là nơi quái quỷ nào vậy?”

Nàng cảm thấy nơi này quá kỳ lạ, nên muốn rời đi trước rồi tính.

Vì vậy, nàng dùng tốc độ nhanh nhất bay ra theo hướng mà mình đến.

Đi thêm vài phút nữa, nàng khựng lại, sau đó thấy vô cùng hối hận.

Bởi vì chỉ sau vài phút bay, sự tương phản về kích thước giữa nàng và hang

động lại có sự thay đổi càng lớn hơn.

Lúc này nàng không còn nhìn thấy hang động nữa.

Đối với nàng, ngọn cỏ vốn không bắt mắt trước đó, giờ lại rực rỡ như tinh hà,

mênh mông vô tận.

Đồng thời, hang động lúc trước có lẽ đã không kém gì Nguyên Tiên giới rồi.

“Một chiếc lá một thế giới, chẳng lẽ hang động này là một vị diện sao?”

Cuối cùng nàng cũng đã hiểu ra.

Vấn đề trước mắt bây giờ là làm thế nào để vượt qua cửa này.

“Thế giới hang động” này không có Thiên Đạo và căn nguyên mà nàng quen

thuộc, mà nàng cũng không biết quy tắc để vượt qua cửa này, vì vậy nàng chỉ có

thể thăm dò từng chút một.

“Không biết họ sẽ dùng biện pháp gì nữa.”

Nàng không biết rằng vị diện mà nhóm Vô Lăng gặp phải hoàn toàn khác với

nàng.

Trong khi bốn người Thánh Hoàng, Thu Vũ Tuyền, Vô Lăng và Lăng bận rộn

vượt qua cửa, Khương Thành đang ở Đông Trúc đảo phía xa, vẫn đang sống

một cuộc sống rất nhàn nhã.

Tuy rằng hắn không biết Thánh Hoàng và Thu Vũ Tuyền nhúng tay vào, nhưng

hắn biết phía bên Thiên Phong thạch vẫn đang tranh đấu.

Mà trận tranh đấu này có liên quan đến tình hình tương lai của Nguyên Tiên

giới.

Nhưng thời gian trôi qua từng năm một, hắn dần không thể ngồi yên được nữa.

“Cũng lâu quá rồi đi?”

“Vốn dĩ ta còn tưởng rằng mấy ngày thôi là sẽ phân định thắng bại.”

Yên tĩnh quá lâu, hắn quyết định đến Phong Thiên cung xem tình hình Thiên

Phong thạch thế nào.

Vừa mới bay ra khỏi động phủ, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức lạ mà

mạnh mẽ đang đến gần.

Bên ngoài Đông Trúc đảo, một lão giả thân mặc áo vải thô, thắt lưng treo một

thanh thạch kiếm kỳ lạ lướt trên mặt biển đi đến.

Bộ râu màu xám của hắn dài đến cả thước, mỗi một sợi đều toát lên vẻ quắc

thước. Mái tóc hoa râm để thả trên vai cũng là như thế.

Người này thân cao thẳng tắp, cả người tràn đầy khí phách như mặt trời ban

trưa.

Khương Thành chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đây là cao thủ hàng đầu.

Đối phương không che giấu cảnh giới, cho dù là thần hồn hay dao động tiên lực

đều vượt qua bất kỳ vị Cổ Thánh nào mà Thành ca đã từng thấy trước đây.

Đây rất có thể là tồn tại đã thật sự bước qua cảnh giới Cổ Thánh!

Người như vậy sao có thể không có tiếng tăm?

Thế nhưng trước giờ hắn lại chưa bao giờ nghe nói đến.

Một cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu Khương Thành.

Chẳng lẽ là hắn?

Khi hắn quan sát người này, người này cũng vừa lúc hơi ngẩng đầu lên, nhìn về

hướng này.

Chẳng mấy chốc, lão giả đã đi đến trạm kiểm soát ở rìa của Đông Trúc đảo.

Mặc dù nói hiện nay không có ai dám trêu chọc Phi Tiên môn, cũng không có

người tấn công, nhưng tông môn bình thường thiết kế thế nào thì nơi đây cũng

phải có.

Đệ tử gác cổng vẻ mặt bình thản, cũng không phải người chết.

Lão giả đi từ mặt biển đến bờ biển rồi đi thẳng đến trước trạm kiểm soát.

Sau đó hắn đi qua bốn đệ tử gác cổng, xuyên qua trạm kiểm soát, cứ như vậy đi

thẳng qua trạm kiểm soát.

Trong toàn bộ quá trình không có ai nói chuyện, thậm chí đến ánh mắt cũng

không chạm nhau.

“Hả?”

Thành ca đang âm thầm quan sát nhìn thấy cảnh này, khóe miệng giật giật, cảm

thấy hơi kỳ quái.

“Lão đầu này ẩn thân sao? Mấy đệ tử kia của ta không nhìn thấy?”

“Hay là, cả bốn đệ tử kia đều bị hắn thôi miên?”

Rõ ràng là lão giả không hề ẩn thân, bởi vì trên đường đi, trên mặt đất còn đọng

lại vết nước mờ.

Bốn đệ tử kia dù bị mù cũng phải nhìn thấy chứ.

Mà vừa rồi bọn họ cũng không hề bị tấn công, thần hồn và ý thức cũng không bị

ai chiếm, rõ ràng đó cũng không phải là thôi miên.

Nếu không thì Khương Thành đã sớm ra tay ngăn cản rồi.

Nhưng bốn đệ tử đó hình như chưa thấy lão giả.

“Cũng thật là kỳ quái.”

Sau khi chắc chắn rằng lão giả vừa rồi cũng không chuyển đổi không gian,

Thành ca bắt đầu thấy tò mò.

Hắn vô cùng thích thú nhìn lão giả, lão giả tựa hồ cũng biết hắn đang nhìn

mình, hai người như ngầm hiểu ý nhau thu ngắn khoảng cách.

Lão giả đi một đường thẳng tắp, không nghiêng không lệch.

Đường của Đông Trúc đảo tất nhiên không thể chỉ là đường bằng phẳng.

Trên đường đi lão giả sẽ phải đi qua rừng rậm, đồi núi và hồ nước, những nơi

này không hề có đường đi.

Nhưng hắn lại trực tiếp đi qua như vậy, Khương Thành phát hiện ngay cả biên

độ bước chân của hắn cũng không thay đổi, nói cách khác người này cả một

đoạn đường đều bước đi như ở trên đường bằng.

Mà những núi đá cùng rừng rậm mà hắn đi qua đều không có thay đổi gì, thậm

chí không hề lay động chút nào.

Nếu chỉ thế cũng không tính là gì cả.

Hầu hết các tiên nhân đều có thể làm được việc này, vận dụng quy tắc không

gian có thể dễ dàng vượt qua các chướng ngại vật mà không bị thương.

Khương Thành quan sát người này suốt quá trình đó, có thể nói tất cả những

thay đổi ở Đông Trúc đảo đều không thể giấu được hắn.

Hắn có thể chắc chắn rằng người này không hề vận dụng bất kỳ lực lượng quy

tắc nào.

Cũng không hề thi triển tiên lực, hay bất kỳ pháp môn chuyển đổi hư thực nào,

càng không cần nói đến ý thức thể hồn thể nào đó.

Thế nhưng hắn đã làm được điều này một cách rất tự nhiên.

“Chuyện này có hơi ảo ma đấy.”

Thành ca sờ cằm, tiếp tục quan sát lão giả đang ngày càng tiến lại gần mình này.

Hắn rất nhanh đã nhìn thấy sự việc càng khó tin hơn.

Trên đường đi, không chỉ có đệ tử Phi Tiên môn bình thường, mà ngay cả môn

đồ cấp Cổ Thánh cũng không chú ý tới người này.

Điều kỳ lạ nhất là lão giả đã trực diện xuyên qua cơ thể của Mạc Trần.
Bình Luận (0)
Comment