Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2597

Ngược lại, ngữ khí của Thánh Hoàng rất bình thản.

Chỉ là trường kiếm trong tay nàng run lên: “Ngươi muốn nghịch thiên cải mệnh,

vậy thì dùng thực lực để đánh bại bọn ta đi.”

Thiếu chút nữa Vô Lăng đã bị hai nữ nhân ngoan cố này làm cho tức chết.

Thì ra bản thân hao tổn lời nói, tiết lộ nhiều bí mật mới như vậy, tất cả đều

không có ích đúng không?

“Có phải các ngươi cảm thấy Chí rất dễ đối phó không?”

“Nếu như ta thua, các ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt, sau này nhất định sẽ

bị hắn đánh vào vạn kiếp bất phục.”

“Vậy thì đã sao?”

Lăng không để ý tới cái này.

“Ta ước gì hắn xuất hiện sớm một chút, hươu chết trong tay ai còn chưa biết

được đâu.”

Không đứng trước mặt Khương Thành, không cần giả bộ yếu đuối, khí phách

Chiến Đế của nàng cũng hoàn toàn được bộc lộ ra.

Cái gì Thiên Thần, cái gì Giáng Thần giả, tất cả đều không sợ.

Vô Lăng rất muốn nói ngươi có khí phách, ngươi không tầm thường, nhưng

cuối cùng vẫn nuốt lại lời nói.

Cũng ngay lúc này, cao đài chín tầng vang lên âm thanh, một vòng kim quang

sáng lên.

Ánh mắt ba người nhìn chằm chằm, sắc mặt cũng dần nghiêm túc.

Các nàng biết đây là một vòng tỷ thí mới sẽ được bắt đầu.

Vụt, ba người cùng lúc xuất hiện trong một tràng cảnh mới.

Trước mặt cả ba hiện tại là bia đá cao chót vót trong mây.

Trước mặt mỗi người là một tấm, trên tấm bia đá điêu khắc hoa văn quái dị, lộ

ra rất nhiều ý vị chí lý.

Nhưng bọn họ nhìn một hồi cũng không cách nào nhìn ra được cái gì ảo diệu

trong đó.

Đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Ngoài những quái thai như Thiên Thần, Vô Định Cổ Thánh, Khương Thành ra

thì ba người Thánh Hoàng và Vô Lăng cùng với Lăng này thật ra cũng coi như

là quần tinh hàng đầu của ba kỷ nguyên.

Xem nội tình các nàng đủ cả thiên phú và kiến thức mà vẫn không nhìn ra bất

kỳ thứ ảo diệu nào, đủ để chứng minh bia đá kia đặc biệt nhường nào.

Nhưng lúc này, sau khi ba người chỉ nhìn thoáng qua vài lần, ánh mắt đã không

hẹn mà cùng nhìn vào một vị trí.

Bia đá trước mặt ba người họ nằm rải rác ở ba vị trí khác nhau, ở vị trí thứ tư

chính là tấm bia cuối cùng.

Cũng có một người đang đứng trước tấm bia đó.

“Thu Vũ Tuyền?”

Lăng là người đầu tiên gọi tên người đó.

Nàng đã gặp Thu Vũ Tuyền ở Thiên Cung, sau đó khi nàng và Khương Thành

cùng tham gia Đại hội thông thần còn từng tiếp xúc gần gũi với Thu Vũ Tuyền

nên có thể nhận ra một chút.

Mà trước đây Vô Lăng chưa từng hiện thân cũng đã sớm âm thầm để ý đến nữ

nhân này.

Con ngươi của hắn bỗng nhiên co lại, địch ý lóe lên một cái rồi biến mất như là

thấy được đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ đến cướp đoạt thức ăn.

“Tại sao ngươi lại đến đây?”

“Rõ ràng trước đó không có nhìn thấy ngươi!”

Nhưng ngay sau đó, dường như hắn đã nghĩ ra điều gì.

“Cũng phải, ngươi chính là kiệt tác thứ tư được tạo ra trước đó, với thân phận

đặc thù của ngươi, ngươi vốn có quyền tiến vào tầng này.”

“Hừ, thật là không nghĩ tới cuối cùng lại còn chui ra tên khách không mời mà

đến!”

So với hai người họ, Thánh Hoàng hiểu biết về Thu Vũ Tuyền ít nhất.

Sau khi đưa mắt nhìn hai giây, nàng lại lần nữa chú ý đến làm cách nào để vượt

qua cấp độ.

Cửa này không có công kích, cũng không có hạn chế tu vi, thậm chí là phong ấn

ký ức như một số bí cảnh, chìa khóa vượt cửa nhất định là nằm trên tấm bia đá

trước mặt.

Nàng cũng không trực tiếp đưa tay chạm vào bia đá mà rất cẩn thận phân ra một

tia linh ý đi dò xét.

Sau đó, nàng liền phát hiện bản thân đã đi tới một vị diện xa lạ.

“Bí cảnh mới sao?”

Đối với loại chuyển đổi thời không này, Thánh Hoàng cũng không có gì kinh

ngạc.

Nàng cấp tốc quan sát bốn phía, dùng tốc độ nhanh nhất mà thích ứng.

Bởi vì dường như vị diện này không tồn tại Thiên Đạo, cũng không tồn tại khí

tiên nguyên nàng quen thuộc, nơi mắt nhìn đến cũng chỉ có thể nhìn thấy hỗn

loạn và không có trật tự.

Điểm mấu chốt là ở đây khắp nơi đều tỏa ra sự tĩnh mịch chết chóc.

Dường như vị diện này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Từ phía trước, một đường hắc ảnh bỗng nhiên kéo gần lại, Thánh Hoàng theo

bản năng thôi động linh ý ngăn cản, kiếm trong tay cũng nhanh chóng mở ra

thánh giới.

Thánh giới cũng không chạm đến đạo hắc ảnh kia bời vì linh ý đã sớm tiếp xúc

với đối phương.

Trong nháy mắt sau đó, bóng đen biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện một cách

thần kỳ trong biển ý thức của nàng.

Loại chuyện này không thể nào xảy ra ở Nguyên Tiên giới.

Dù là mạnh như Khương Thành có linh ý siêu việt Thiên giai thập ngũ trọng, có

thể tùy ý phá hủy ý thức của đối phương, đó cũng là linh ý xông vào biển ý thức

của đối phương.

Mà bây giờ, đạo hắc ảnh kia lại là bản thể tiến nhập nơi này.

Trong chớp mắt, Thánh Hoàng nghĩ đến một người.

Đó là Di đưa nàng cùng đến công kích Giáng Thần đài, lúc đó nàng chiến đấu

với ba tên Giáng Thần giả, một người trong đó cũng là dạng không thấy cách

trở giữa không gian và thánh giới căn nguyên, đến một nơi không nên chạm tới.

Chỉ là lúc đó thứ tên Giáng Thần giả kia đưa ra là binh khí mà không phải là

bản thể của chính hắn.

“Chẳng lẽ là Giáng Thần giả mới?”

“Đây cũng là thủ đoạn nguyên năng sao?”

Nàng vội vàng thôi động linh ý, tạo thành từng vòng phòng ngự bên trong biển

ý thức của mình.

Cùng lúc đó, Thu Vũ Tuyền ở một bên khác chậm rãi duỗi ngón tay bình tĩnh

chạm lên tấm bia đá trước mặt.

Nàng cũng không giao lưu với Lăng và Thánh Hoàng, cũng không hề biểu lộ ra

phản ứng gì kinh động đối với tình huống đột phát trước mắt.

Bởi vì trong nhận thức của nàng, bản thân vẫn còn ở trên đường Luân Hồi, tấm

bia đá trước mắt này chính là vật ngăn giữa vô số gian nan hiểm trở mà thôi.

Ngón tay chỉ bên trong bia đá làm nhộn nhạo ra ngoài từng vòng gợn sóng, tựa

như chạm vào mặt nước.

Gợn sóng nhộn nhạo kia lan tràn ra bên ngoài bia đá.

Rất nhanh, thân ảnh của Thu Vũ Tuyền cũng dần trở nên vặn vẹo, giống như

biến thành một cái bóng trên mặt nước.

Khi gợn sóng kia dần bình ổn lại, nàng đã không ở nguyên một chỗ.

Thứ hiện ra trước mặt nàng cũng là một vị diện hoàn toàn mới.

Nhưng mà không giống với cái Thánh Hoàng nhìn thấy, thế giới trước mắt nàng

càng thêm quái dị.

Trong vô vàn tinh không, thứ mà nhìn thấy không phải là một viên tinh tú mà là

những thứ khổng lồ với nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau.

Hoặc là dùi nhọn, hoặc là hình vuông, hoặc là hình dạng mười cái mặt không

theo quy tắc.

Nàng tùy ý cảm nhận được và thấy những “sinh linh” đang di chuyển trên

những vật thể này có kích thước không nhỏ hơn những tinh tú.

Chỉ là những “sinh linh” này có chút quá đặc biệt mà thôi.

Trên thân bọn chúng chẳng những không có khí tức tiên lực mà thậm chí ngay

cả khí tức sinh mệnh cũng đều không cảm nhận được.

Trong thế giới này, ngoại trừ không gian, nàng thậm chí không cảm thấy sự tồn

tại của các quy tắc trong ba ngàn quy tắc.

Dù đã hiểu rõ nhưng nàng vẫn không ngừng siết chặt chặt thanh kiếm trong tay,

bởi vì thế giới trước mắt qua xa lạ so với giới hạn nhận thức của nàng.

“Đây rốt cuộc là chỗ khỉ nào vậy?”

“Ta nên nào gì nữa đây?”

Mang tâm tình mê mang, nàng thôi động tiên lực thể nội bay về phía “tinh tú”

hình lập phương ở gần nhất kia.

Mà ở bên ngoài, Lăng và Thánh Hoàng cũng không tiếp tục quan sát.

Nhìn thấy Thánh Hoàng và Thu Vũ Tuyền đều vì đụng chạm vào bia đá mà biến

mất, bọn họ cũng biết nên làm thế nào.

Vài giây sau, bóng dáng hai người lần lượt biến mất.

Ở cửa này chỉ còn lại trơ trọi lẻ loi bốn tấm bia đá phát ra ánh sáng nhàn nhạt

như chưa từng có người nào đặt chân đến.
Bình Luận (0)
Comment