Vô Lăng lắc đầu.
“Ngươi nói đúng một nửa rồi.”
“Hai người các ngươi đều vô tình thừa hưởng một phần của Chí.”
“Mà ta chính là bản sao mà hắn cố ý tạo ra.”
“Bản sao?”
Lăng căn bản không hiểu nhiều về Thiên Thần, chỉ lấy được một chút kí ức
trước đó từ những mảnh tàn hồn kia, cũng không có phản ứng gì lớn.
Nhưng Thánh Hoàng lại thay đổi sắc mặt.
“Ý của ngươi là, Thiên Thần vẫn còn sống?”
Nàng ta là người đến từ kỷ nguyên thứ nhất.
Trong nhận thức của nàng ta, Thiên Thần sớm đã bị Thiên Đạo và nguyên sĩ
tiêu diệt rồi.
Từ đầu tới cuối, nàng ta chưa từng nghĩ đến khả năng người này vẫn còn sống.
Khóe miệng của Vô Lăng nở một nụ cười cổ quái.
“Với sức mạnh của hắn, những nguyên sĩ đó chỉ như những con thiêu thân, sao
có thể ám sát hắn chứ? Hắn đương nhiên vẫn còn sống.”
Cho dù là tính cách điềm đạm trầm tính như Thánh Hoàng cũng không thể nhịn
được mà thốt lên.
“Cái gì? Sao có thể như vậy đươc?”
Sức đả kích của tin tức này đối với hắn là quá lớn.
“Vậy khi ở Thiên giới…”
Vô Lăng thay nàng hỏi nốt câu hỏi sau đó.
“Khi ở Thiên giới, tại sao lại truyền ra tin tức hắn đã chết, hơn nữa còn xuất
hiện thần thể, thậm chí ngươi còn nhận được linh ý của hắn?”
Hắn đáp: “Đó là bởi vì hắn đã cố ý bị giết chết một lần.”
“Từ bỏ thần thể, từ bỏ linh ý, cũng từ bỏ luôn thanh thần chủy thủ đó, dường
như đã cắt đứt tất cả.”
Thân là một người đến từ quá khứ, mặc dù Thánh Hoàng chưa từng nhìn thấy
thanh chủy thủ đó, nhưng cũng từng nghe đến danh tiếng của nó.
“Tại sao hắn phải làm như vậy?”
Vô Lăng khoát tay: “Ta không biết.”
“Lựa chọn giả chết, hoặc là để tránh tai họa, hoặc là vì lợi ích còn to lớn hơn
nữa.”
“Ta cũng không biết hắn thuộc loại nào, hoặc là có cả hai loại.”
“Vậy sau đó hắn đã đi đâu?”
Thánh Hoàng vẫn không thể hiểu nổi chuyện này.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, tại sao hắn vẫn luôn không xuất hiện?”
Vô Lăng lại khoát tay một lần nữa.
“Ta không biết.”
Lăng đang không thể hiểu nổi tình hình, không nhịn được mà hỏi: “Ngươi
không phải là do hắn tạo ra sao, ngay cả hắn ở đâu ngươi cũng không biết?”
“Về việc tại sao hắn lại không xuất hiện, một trong những nguyên nhân trong đó
có lẽ là vì ngươi.” Ánh nhìn của Vô Lăng đổ thẳng lên Thánh Hoàng.
Hắn vô cùng kinh ngạc.
“Bởi vì ta?”
Nói thật, nhận được linh ý đến nay đã ba kỷ nguyên, nàng trước giờ chưa từng
thiếu cảm giác an toàn như hiện tại.
Loại cảm giác đó giống như bản thân mình chỉ là một quân cờ của người khác.
Sau khi đối phương xuất hiện, có lẽ sẽ thu lại linh ý, thậm thí là thu lại nhiều
hơn thế.
Sao lại đổi lại như thế?
Vô Lăng lạnh lùng nói: “Hắn tạo ra bản sao là ta, mục đích chính là để ta thay
hắn ra mặt làm một số chuyện.”
“Mà một trong những việc đó chính là giết chết ngươi, hủy diệt linh ý của
ngươi.”
“Có điều lúc đó đã là kỷ nguyên thứ hai, ngươi chưa từng trở về vị diện chủ.”
“Ta từng tìm thấy Khư giới, nhưng ngươi trở thành chúa tể của suối nguồn thứ
nhất, khi đó ta không có cơ hội chiến thắng, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.”
“Còn về vì sao hắn lại muốn trừ khử ngươi, có thể là vì sự tồn tại của ngươi
đem đến cho hắn sự cản trở.”
Thánh Hoàng cho dù nằm mơ cũng không thể ngờ, hóa ra những năm nay, trong
bóng tối còn có một thích khách muốn nhắm về mình.
“Cho nên lần gặp mặt này của ngươi chính là muốn ra tay với ta, hay là vì mệnh
lệnh của thiên thần năm đó.”
Vô Lăng mỉm cười: “Không, đương nhiên không phải.”
“Lần này, là vì bản thân ta.” Hắn sửa lại.
Cũng không đợi Thánh Hoàng và Lăng tiếp tục truy hỏi, hắn đã thản nhiên nói:
“Khi các ngươi biết Chí vẫn còn sống, có lẽ thấy rất khó chịu nhỉ?”
“Không ai hy vọng trong bóng tối có đôi mắt luôn nhằm vào bản thân, không
phải sao?”
“Ta cũng như vậy.”
Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm nghiềm đôi mắt.
“Ta không muốn làm bản sao gì cả, ta muốn thay thế nó. Cho nên ta hi vọng hắn
sẽ thật sự chết đi, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa!”
“Cho nên nhiệm vụ thứ hai mà hắn giao cho ta, ta đã phản lại.”
Cho dù là hiểu thật hay không, Lăng vẫn bị khơi dậy sự tò mò.
Bởi vì mỗi câu nói ở đây, đều liên quan đến bí mật của những cao thủ hàng đầu
của Nguyên Tiên giới.
“Nhiệm vụ thứ hai của ngươi là gì?”
“Tiếp cận Mang, cũng chính là Vô Định Cổ Thánh mà các ngươi nói, cướp đi
mộc trượng của hắn, đó chính là một thần khí khác.”
“Vô Định!”
Lăng không nhịn nổi thốt lên đầy kinh ngạc.
“Người này còn có thân phận đặc biệt?”
Đồng bọn ở Tiên Võ châu của nàng ta năm đó chính là Vô Định Cổ Thánh,
nhưng cũng chỉ biết người này vô cùng thâm hậu, thực lực không tầm thường.
Đến giờ mới biết thân phận thật sự của Vô Định Cổ Thánh.
Vô lăng lạnh lùng nói: “Ngươi có thể xem Vô Định là Thiên Thần thứ hai, chỉ
là cuối cùng hắn không lựa chọn con đường đó mà thôi.”
“Còn có nhiệm vụ thứ ba, tiến vào Giáng Thần đài, lấy đi hai thần khí khác.
Nhiệm vụ này ta từng thử qua, chỉ là đã thất bại.”
Ánh mắt của hắn chậm rãi lướt qua hai nữ nhân ở bên dưới, đem theo một chút
tự chế nhạo.
“Những điều ta biết còn nhiều hơn các ngươi, nhưng ngược lại cũng rất ngưỡng
mộ các ngươi bởi vì dáng vẻ không biết không lo nghĩ.”
“Là một bản sao, ta biết túc mệnh của mình.”
“Đến sau này chắc chắn sẽ ra đi, ngày đó chính là ngày ta biến mất, hoặc là bị
hắn giết, hoặc là dung hòa cùng loại với hắn.”
“Cho nên để thay đổi túc mệnh, ta nhất định phải làm gì đó.”
Hắn tiếp tục nói: “Các ngươi một người có được tàn hồn của Chí, một người có
được linh ý của hắn, nếu như ta có thể lấy được vật thật sự của hai bản thể này
thì sẽ không phải bị xem là bản sao gì nữa.”
“Ngoài ra, ta cũng muốn nghĩ cách để nâng cao sức mạnh của mình.”
“Nhưng chỉ dựa vào tu luyện, cho dù là võ thuật, tiên thể, thần hồn, ý thức hay
là lí niệm, quy tắc, pháp tắc và đạo, cho dù ta có làm đến cực điểm, cũng khong
thể vượt qua hắn.
“Bởi vì tất cả những gì ta làm, đều không giấu được hắn.”
“Mộc trượng của Mang ta không đoạt lấy, thần khí cũng Giáng Thần đài ta cũng
không thể tranh được, cuối cùng chỉ có thể đặt tất cả hi vọng lên Thiên Phong
thạch.”
“Chỉ cần ta trở thành chủ nhân của Thiên Phong thạch thì có thể đánh bại Vô
Thượng Đạo Cực, khi đó Thiên Đạo đều sẽ do ta tùy ý sử dụng!”
Bởi vì viễn cảnh tươi đẹp tự vẽ ra mà khuôn mặt của hắn trở nên phấn khích,
giọng điệu cũng cao hứng hơn rất nhiều.
“Cái thế giới này trước giờ chưa từng xuất hiện một sinh linh lớn mạnh như
vậy.”
“Cho dù là hắn, cũng chỉ có thể hy vọng!”
Hắn mở rộng đôi tay, giống như muốn ôm hai nữ nhân đối diện.
“Chỉ cần các ngươi thành toàn cho ta, tất cả những điều này đều trở thành sự
thật!”
“Các ngươi chắc là cũng không hy vọng nhìn thấy hắn lại xuất hiện một lần nữa
chứ?”
“Ta có thể thề, sau này tuyệt đối không ra tay với các ngươi, thậm chí còn giúp
đỡ các ngươi!”
“Thế nào?”
Bởi vì quá đỗi gấp gáp, ánh mắt của hắn đã có chút điên cuồng.
Nhưng thật đáng tiếc, không thể tiêm nhiễm được cho hai nữ nhân bên dưới.
“Không thế nào cả.”
Lăng trả lời vô cùng chắc nịch, không hề do dự.
“Trong thi đấu, ta trước giờ không có thói quen nhận thua.”