Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2595

Bắt đầu từ kỷ nguyên đầu tiên, đã có vô số tiên nhân đã từng nghĩ về việc tu

luyện ra một thế giới hoàn chỉnh từ bản thân họ.

Thế giới đó nằm ngang hàng với các vị diện chính như Thiên giới, Nguyên Tiên

giới.

Lấy khí hải của chính mình làm căn nguyên thế giới, lấy quy tắc ngộ tính của

chính mình làm 3000 căn nguyên, lấy thần hồn và ý thức của chính mình làm

Thiên Đạo.

Nhưng bây giờ Khương Thành phát hiện trong những điều này hình như có chút

sai lệch.

Thế giới bên trong cơ thể hắn lại sinh ra một “Biển Thiên Đạo”, chẳng lẽ đó là

do kết hợp với Đạo Châu hắn có được từ vạn đạo thí luyện trước đó rồi chuyến

hóa mà thành.

Đó không phải là ý thức hay Thần hồn của bản thân hắn.

Mặc dù nó cũng thuộc về hắn, cũng chịu sự khống chế của hắn, nhưng không

giống như một phần trên cơ thể của hắn, nó chỉ giống như một môn võ thuật

hoặc kỹ năng.

“Như thế này hình như không đúng lắm.”

Khương Thành không nói rõ được rốt cuộc chỗ nào không đúng lắm, chẳng qua

chỉ là linh cảm mà thôi.

Sau khi biển Thiên Đạo ra đời, lợi ích liền đến.

Kể từ khi mở ra thế giới hắc động bên trong cơ thể, Khương Thành luôn phải

phân tâm duy trì thế giới này, tránh cho nó sụp đổ, đồng thời nỗ lực mở rộng ra

bên ngoài.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể điều động thêm càng nhiều thánh lực thứ hai.

Bây giờ với sự can thiệp của Thiên Đạo đặc biệt, hắn thấy rằng bản thân có thể

rút thân ra rồi.

Cái Thiên Đạo đó đã tự động tiếp quản thế giới hắc động, giúp hắn duy trì và

mở rộng ra bên ngoài.

Hơn nữa có chuyên môn trong ngành, Thiên Đạo vốn dĩ luôn đảm đương làm

chuyện này, nó làm còn tốt hơn bản thân Khương Thành.

“Đây là chuyện tốt à nha!”

Không cần phải tự mình tu luyện, đã có thể tự động nhận được nhiều Thánh lực

thứ hai hơn, chuyện kiểu này rất phù hợp với triết lý sống của Thành ca.

Vậy nên, hắn vui vẻ tiếp nhận hiện trạng một “Thiên Đạo” xuất hiện trong cơ

thể mình, lập tức vứt bỏ những lo lắng vừa rồi.

Sau một khoảng thời gian, hắn cũng không có việc gì để làm cả.

Đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần, La Viễn thỉnh thoảng cũng đến để hỏi ý

kiến của hắn về tình hình hiện tại và những gì Phi Tiên môn sẽ làm trong tương

lai.

Xét cho cùng, Nguyên Tiên giới hiện tại vẫn là Vô Thượng Đạo Cực, Phong

Thiên cung và Vô Địch minh đang ở trạng thái đồng thời đứng vững.

Ngồi trong động phủ, Khương lão tổ như lão thần ở đây nồi bấm tay tính toán

các kiểu.

“Trạng thái này chắc chắn sẽ không kéo dài mãi, những thay đổi lớn sẽ sớm tới

thôi.”

Mọi người đều không biết.

“Thay đổi đáng kể?”

“Ý của Khương chưởng môn là sắp xảy ra một trận địa chiến mới sao?”

Những năm gần đây xảy ra rất nhiều đại kiếp, mọi người đều sắp tê liệt luôn rồi,

nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên ở đây cả.

Thành ca nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

“Không sai.”

Mạc Trần vội vàng hỏi: “Không biết biến cố sẽ bắt đầu từ đâu?”

Khương lão tổ lại bấm bấm đốt ngón tay, giả vờ tính toán đủ thứ.

Rồi hắn mới nói ra ba từ.

“Phong Thiên cung.”

Nhìn thấy bộ dạng cao thâm khó dò của hắn, tất nhiên mọi người đều không quá

tin.

“Phong Thiên cung có vấn đề gì sao?”

“Bên phía bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chẳng lẽ sẽ bị Vô Thượng Cực Đạo tiêu diệt sao?”

Khương lão tổ chậm rãi lắc lắc ngón tay.

“Ngươi nói ngược rồi, Phong Thiên cung sắp trở nên cường mạnh chưa từng có,

Vô Thượng Đạo Cực sắp đối mặt với khảo nghiệm lớn rồi.”

“Hả?”

“Làm sao có thể như vậy?”

“Vậy chúng ta phải làm gì không?”

Khương Thành giữ lại Kỷ Linh Hàm, vẫy tay với những người khác: “Đợi xem

tình hình là được, các ngươi lui ra đi.”

Hắn đưa ra những phán đoán này, đương nhiên không phải là vì hắn có thể bấm

ngón tay tính toán.

Chỉ là bởi vì hắn biết Lăng và Vô Lăng đang tranh giành quyền kiểm soát Thiên

Phong thạch mà thôi.

Sau khi trải qua vạn đạo thí luyện, hắn đã hiểu sâu hơn về uy lực của Thiên

Phong thạch, cùng với sự xuất hiện của những Hỗn độn chi tinh trước đó, vị ca

này không xem trọng Vô Thượng Đạo Cực lắm.

Lúc trước Tiên Mẫu có thể nang vai ngang vế với Phon Thiên cung chỉ là vì

đám người Minh Tổ, Hồn Tổ không thể phát huy uy lực của Thiên Phong thạch

quá nhiều.

Một khi Lăng và Vô Lăng tìm được người chiến thắng, một trong hai người sẽ

trở thành chủ thực sự của Thiên Phong thạch và có được quyền kiểm soát càng

cao hơn, sự cân bằng giữa hai bên sẽ bị phá vỡ.

Khương Thành vẫn chưa biết Thánh Hoàng vẫn còn sống đồng thời cũng tham

gia vào.

Theo như hắn thấy, nếu như Vô Lăng thành công, hắn nhất định sẽ không giữ

lại Vô Thượng Đạo Cực, việc cuối cùng Tiên Mẫu có thể làm chính là trốn về

nơi sâu nhất trong Thiên Đạo.

Mà lúc đó, cũng chính là lúc hắn nên ra tay rồi.

Có một chút sai lệch so với những gì hắn dự đoán, lúc này Vô Lăng, Thánh

Hoàng và Lăng đã trải qua nhiều vòng tranh đoạt thí luyện.

Trong ba người, Vô Lăng đứng ở tầng tám, cách chiếc ghế đá đen ở nơi cao

nhất chỉ còn một bước.

Chỉ cần hắn bước lên nó, hắn sẽ trở thành chủ nhân của Thiên Phong thạch.

Còn Lăng và Thánh Hoàng lần lượt đứng ở tầng thứ hai và tầng thứ nhất.

Xem ra Vô Lăng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng trên mặt hắn không hề nhìn

thấy một chút tự mãn nào, càng không dám thả lỏng.

Bởi vì tầng này, cả Lăng và Thánh Hoàng đều đã đứng lên trước đó, chỉ là sau

đó bọn họ bị hạ xuống mà thôi.

Quy tắc thí luyện của ba người bọn họ được đặt ở đó, người chiến thắng sẽ

thăng lên một tầng, hai người còn lại sẽ bị hạ xuống một tầng.

Khó khăn lắm mới thắng liên tiếp vài ván, thua mấy ván giữa chừng, lại rớt

xuống tầng dưới.

Nội dung của mỗi trận tỉ thí đều do Thiên Phong thạch thiết lập, có thể nói là

muôn hình muôn dạng, đa dạng vô cùng.

Có cái là thám hiểm bí cảnh, có cái là du hành đến các bí cảnh khác nhau, có cái

là đấu võ có cùng điều kiện, có cái là khảo nghiệm đạo tâm, có cái là khảo

nghiệm ngộ tính hoặc lực chiến đấu, có đôi khi còn là hạng mục tỉ thí không rõ

ý nghĩa.

Ba người bọn họ đều có thế mạnh riêng, vậy nên ngươi tranh ta đoạt, rất khó để

phân định người chiến thắng cuối cùng.

Vô Lăng không có tự tin giành chiến thắng trong vòng tiếp theo.

Có lẽ là Lăng và Thánh Hoàng đã tạo cho hắn quá nhiều áp lực, thái độ của hắn

đã không còn kiêu ngạo như trước nữa mà dịu đi rất nhiều.

Trước khi trận chiến mới bắt đầu, hắn hít một hơi thật sâu rồi mở miệng.

“Hai người các ngươi nếu không muốn sau này hoàn toàn bị diệt vong, tốt nhất

nên thành toàn cho ta.”

“Ta có thể cam đoan, đợi khi ta trở thành chủ nhân Thiên Phong thạch, ta với

các ngươi nước sông không phạm nước giếng.”

Lăng đương nhiên không có hứng thú với đề nghị này của hắn.

Nàng búng nhẹ vào sống kiếm rồi ngẩng đầu lên một cách khinh thường.

“Ngươi đang cầu tha sao?”

“Nếu đúng là vậy thì ta đề nghị thái độ của ngươi nên cung kính hơn một chút.”

Thánh Hoàng cũng không chủ động nhận thua, đi thành toàn cho người khác.

“Đến bước này rồi, ngươi nói cái gì cũng là vô nghĩa.”

Trước khi vào đây, Vô Lăng đã đánh lén nàng.

Kể từ lúc đó, Thánh Hoàng đã không có ý định hòa giải với cái người này.

“Nếu giết chết được ta thì ngươi cứ tới giết ta đi.”

Đối mặt với hai nữ nhân có tinh thần hiên ngang này, Vô Lăng có phần hối hận,

nếu sớm biết thì hắn đã không gây thù chuốc oán từ đầu với bọn họ rồi.

Hắn nghiến răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Đúng vậy, lúc đầu quả thực là ta muốn giết chết các ngươi, đoạt lấy Linh ý và

Tàn hồn của các ngươi, làm cho căn cơ của ta càng thêm hoàn thiện.”

“Nhưng ta cũng là vì tự vệ.”

Lăng vốn định chế giễu tên này vài câu, nhưng sau khi nghe thấy từ Tàn hồn, lại

lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Ngươi biết ta có Tần hồn của Chí sao?”

“Ta biết nàng, nhưng vốn không biết ngươi. Nhưng mà lúc ngươi tiến vào Thiên

Phong thạch, thì lại khác.”

Vô Lăng cúi đầu nhìn hai nữ nhân, trầm giọng nói: “Ba người chúng ta, thực ra

cũng xem như là đồng bệnh tương liên.”

“Ý gì hả?”

Thánh Hoàng hơi híp mắt, dường như là đang nghĩ tới điều gì đó.

“Chẳng lẽ ngươi cũng là người nhận được Thiên Thần truyền thừa?”
Bình Luận (0)
Comment