Tầng này hơi khác so với những gì Lăng nghĩ.
Thứ xuất hiện trong tầm mắt là một bục cao hình nón, bốn hướng đều có chín
bậc thang dẫn đến điểm cao nhất, ở đỉnh lại có một chiếc ghế đá màu đen.
Chín bậc thang trước mặt nàng trống không.
Có một người phụ nữ phong thái yểu điệu đứng ở bậc thang thứ tư bên trái,
Lăng vừa nhìn thoáng là nhận ra liền, chính là Thánh Hoàng.
Mà đứng ở bậc thứ ba bên phải lại có một người nam nhân anh tuấn đứng đó,
không là Vô Lăng thì còn là ai được nữa?
Nàng cũng xem như người đã trải qua nhiều trận chiến, trải qua rất nhiều tình
huống khác nhau nên khi nhìn thấy cảnh này, cũng có thể đoán được sẽ phải làm
gì tiếp theo.
Không ngoài dự đoán, ở đây còn sẽ có một trận chiến.
Mà quy tắc của cuộc chiến, e rằng chính là ai leo lên đỉnh trước, ngồi lên trên
chiếc ghế đá màu đen.
Nếu như Khương Thành có mặt ở đây, lúc này nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
Hắn biết Thánh Hoàng mất tích nhất định có liên quan đến Vô Lăng, nhưng hắn
vốn cho rằng Thánh Hoàng là bị kẻ đứng sau giết chết rồi.
Suy cho cùng Vô Lăng vừa xuất hiện đã cưỡng chế trấn áp đám người Minh Tổ
Hồn Tổ, dù đối diện với kẻ nào hắn cũng nắm chắc phần thắng trong tay, hắn
biết tất cả những bí mật mà chỉ kẻ trong cuộc mới biết.
Càng huống hồ nàng luôn cảm thấy Vô Lăng chính là bản tôn Thiên Thần.
Cái hóa thân Thánh Hoàng chỉ có linh ý này nhất định yếu hơn.
Ai có thể biết rằng Thánh Hoàng dường như chiếm thế thượng phong trong trận
chiến hiện tại.
“Lại thêm một người truyền thừa tham gia vào cuộc đấu võ.”
Vô Lăng nhìn xuống Lăng, người vẫn còn ở cấp thứ nhất.
“Xem ra, đây là một trận quyết đấu trời định.”
Lăng nhìn hắn, rồi lại nhìn Thánh Hoàng, hơi ngạc nhiên.
“Ngươi cũng có được Tàn hồn của Chí?”
Thánh Hoàng lắc đầu, bình tĩnh trả lời: “Thứ ta có được chính là linh ý.”
“Trận này quyết đấu gì vậy?”
Hiện tại Lăng chỉ ra là phải leo lên trên, nhưng nàng đang ở tầng thứ nhất, dù
thế nào đi chăng nữa nàng cũng không thể bay lên tầng thứ hai.
Bản thân bục cao này không có áp lực gì nặng nề.
Đó chỉ là một cấp cao hơn, như thể ở một vị diện khác, không thể dùng cách
thức thông thường là có thể đến được.
Vô Lăng đã tiếp nhận cuộc trò chuyện.
“Ba người chúng ta tỉ thí.”
“Người chiến thắng mỗi vòng sẽ tự động lên một tầng, người thua sẽ giảm một
tầng.”
“Cuối cùng, ai có thể đạt được vương tọa ở tầng cao nhất trước, người đó sẽ là
người chiến thắng duy nhất, người đó cũng sẽ hoàn toàn giành được quyền kiểm
soát Thiên Phong thạch.”
Lăng không biết nhiều về Thiên Phong thạch nên nàng liếc nhìn một cái.
Lại hỏi: “Nếu chỉ có một người tiến vào thì sao?”
Vô Lăng nhàn nhạt nói: “Sẽ có những thí luyện khác, các thí luyện khác còn
khó khăn vất vả hơn so với vạn đạo thí luyện.”
“Thì ra là vậy.”
Lăng từ từ rút thanh Đế kiếm chiến đấu mà nàng vừa mới nhận được.
“Vậy chúng ta tỉ thí cái gì?”
“Rồi ngươi sẽ biết nhanh thôi.”
Khi Vô Lăng vừa dứt lời, một vòng tròn ánh sáng vàng đồng thời sáng lên khắp
bốn hướng đài cao chín tầng.
Ánh sáng vàng bao trùm cả ba người bọn họ vào bên trong.
Khi ánh sáng dần tắt, bóng dáng của ba người đã biến mất tại chỗ.
Ngay khi ba người Lăng, Thánh Hoàng và Vô Lăng đang triển khai tỉ thí, thì
Khương Thành ở bên ngoài đã quay người trở về.
Hắn mau trở lại Phong Thiên cung ở bên ngoài.
Hơn 10.000 người trước đó sớm đã trở lại rồi, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy
hắn, đám người Minh Tổ, Hồn Tổ ngay lập tức bao quanh hắn.
“Khương chưởng môn, thế nào?”
“Cái tên Vô Lăng kia nhất định là bị ngươi giết chết rồi đúng không?”
“Khương chưởng môn mà đã ra tay, tiểu tặc Vô Lăng kia sao còn sống được
chứ, nhất định là đã chết không có chỗ chôn thân rồi!”
“Ha ha, một khi Vô Lăng chết, Thiên Phong thạch liền lại thuộc về sự khống
chế của chúng ta rồi!”
Khương Thành không thể không dội gáo nước lạnh cho bọn họ.
“Làm các ngươi thất vọng rồi, Vô Lăng vẫn còn sống.”
“Nhưng mà các ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta đã phái người đi ứng
chiến, tin rằng một lát nữa thôi sẽ đem tới tin tốt.”
“Hả?”
“Vậy mà vẫn còn sống sao?”
Vẻ mặt đám người Minh Tổ đầy đau khổ.
“Thuộc hạ của người có đáng tin cậy không? Lúc trước chưa từng nghe nói qua
nha.”
“Vô Lăng không dễ đối phó, lỡ như thua thì phải làm sao?”
Khương Thành khôn cho là đúng, khoát khoát tay.
“Nếu nàng thật sự thua, lúc đó ta ra tay cũng không muộn.”
Thượng Huyền Cổ Thánh lo lắng.
“E rằng lúc đó đã quá muộn rồi.”
“Vô Lăng nhất định đang có được quyền kiểm soát Thiên Phong thạch cao hơn.
Một khi người này thành công, đến lúc đó sẽ không ai có thể ngặn được hắn, và
thậm chí toàn bộ Nguyên Tiên giới đều sẽ rơi vào tay hắn.”
“Đúng vậy, hậu quả không thể lường được.”
“Vì muôn dân, vẫn mong Khương chưởng môn, bây giờ hãy ra tay lẫn nữa
đi…”
Thành ca không khỏi bĩu môi.
Cái gì mà muôn dân, cho dù Vô Lăng thực sự hoàn toàn kiểm soát Thiên Phong
thạch, với việc thống trị toàn bộ Nguyên Tiên giới là hai việc hoàn toàn khác
nhau, Tiên Mẫu cũng không phải là người không có bản lĩnh.
Huống chi, hiện tại ta còn đang lo không ai giết chết được ta, kẻ địch đến càng
mạnh càng tốt.
Năm người này nói cảm động như vậy, thực ra cũng chỉ là vì chính bản thân bọn
họ mà thôi.
“Nếu như các ngươi vì muốn giành lại quyền kiểm soát Thiên Phong Thạch,
vậy thì ta khuyên các ngươi nên sớm từ bỏ cái ý định đó đi.”
“Cho dù Vô Lăng có bị giết chết, cũng không đến lượt năm người các ngươi.”
Quyền kiểm soát của năm người bọn Hồn Tổ và Minh Tổ chỉ là cấp thấp nhất.
Lăng và Vô Lăng cho dù là ai thắng, quyền hạn đều sẽ vượt trên bọn họ.
“Sau này Thiên Phong thạch có động tĩnh gì bất thường, các ngươi có thể tới
tìm ta.”
“Niệm tình quen nhau, bất luận như thế nào hoàn cảnh tệ thế nào ta cũng sẽ che
chở cho ngươi.”
Nói xong hắn liền rời đi.
Không lâu sau, hắn đã trở lại Phi Tiên môn trên Đông Trúc đảo.
Lần này, các tộc thân quen như Vu tộc, Huyền tộc và Hoang tộc cũng theo hắn
trở về, không tiếp tục ở lại Phong Thiên cung nữa.
Sau một thời gian, đám người Quy Tàng, Hư Uyên, Khúc Vọng từ Vô Thượng
Đạo Cực bên đó cũng lần lượt đến Đông Trúc đảo.
Những người này đều là người quen cũ của Thành ca, bọn họ gia nhập liên
minh trung lập phân tán này của Vô Địch minh như một lẽ đương nhiên.
Trong một thời gian ngắn, bên Đông Trúc đảo cực kỳ náo nhiệt, gần một nửa số
cao thủ ưu tú trong Nguyên Tiên giới đã tập trung về đó.
Hoặc có lẽ là bởi vì chảy máu chất xám nghiêm trọng, bọn họ mất đi sự tự tin
tiếp tục chiến đấu, trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, cả Vô Thượng Đạo
Cực và Phong Thiên cung đều sẽ không có động thái gì lớn.
Cả hai bên đều duy trì sự khắc chế, Nguyên Tiên giới một lần nữa lại mở ra thời
kỳ yên bình hiếm có.
Trong thời gian này, Phi Tiên môn rất hưng thịnh.
Nhiều đệ tử bốn đời lần lượt đột phá Cổ Thánh, như nấm mọc sau mưa.
Khương Thành nhìn thấy đây rõ ràng là tốc độ thăng cấp khác với những tiên
nhân khác, cảm thấy bốn đời đệ tử sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới cảnh giới Cổ
Thánh.
Tiết tấu các đệ tử thăng cấp đều đặn, hắn làm cái chức chưởng môn cũng chẳng
nhàn rỗi.
Khi không có gì để làm, thì phát triển vòng xoáy hố đen trong cơ thể để tăng
cường thánh lực thứ hai mà bản thân có thể huy động.
Mà thế giới hắc động đó, kể từ khi hấp thụ hàng ngàn hàng chục ngàn hạt Đạo
Châu trước đó, cũng đã trải qua một số thay đổi thần kỳ.
Những đạo khác nhau này dần dần tập hợp lại và hình thành trong thế giới trong
cơ thể.
Mãi cho đến một ngày nào đó, một mùa xuân mới sẽ xuất hiện ở trung tâm của
thế giới đó.
Khương Thành cẩn thận cảm nhận, sắc mặt trở nên cổ quái.
“Không phải chứ, chẳng lẽ ta ở thế giới này sẽ thật sự sinh ra một Thiên Đạo
sao?”
Mặc dù nói trước đó hắn đã từng nghĩ bản thân sẽ sáng tạo ra một vị diện hoàn
chỉnh với ba nghìn căn nguyên, tương tự như Nguyên Tiên giới, nhưng sau khi
phát hiện ra Thiên Đạo, hắn vẫn cảm thấy có chút hoang đường.