Nghe mấy lời làm màu này của Thành ca, trong lòng Lăng nổi lên một sự kích
động rất muốn đánh hắn.
Nếu không phải lão nương ta ở 10797 ải phía sau mỗi lần đều dẫn đầu, trực tiếp
tìm được Đạo châu, bây giờ ngươi có thể vượt qua ải thứ 20, coi như ta thua
cuộc.
Kết quả là bây giờ ngươi làm màu, thì không có tên ta nữa phải không?
“Chúng ta vào trong thôi.”
Nàng không khỏi tiến lên một bước.
Lúc này, Vô Lăng trong nơi tối cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
“Ha, ngươi có thể vượt qua vạn đạo thí luyện, thật sự là rất xuất sắc.”
“Nhưng mà, sau khi một người bước vào trong thì cánh cửa này sẽ biến mất.”
Giọng điệu của hắn lại trở nên khôi hài: “Khương Thành, ngươi tự vào hay là để
nàng vào đây?”
“Chỉ có một người được vào?”
Lăng thu lại bước chân vừa định bước qua.
Nếu đổi lại là các trường hợp khác, với sự kiêu ngạo trong lòng, nàng chắc chắn
sẽ không nhường.
Nhưng nếu là Khương Thành, tuy bây giờ miệng nàng nói không phục, nhưng
trong lòng thì phục rồi.
Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên lại là, Khương Thành ở bên cạnh cũng lùi lại
một bước, thậm chí còn lùi xa hơn, trực tiếp lùi lại phía sau nàng.
“Nếu chỉ có một người được vào, vẫn nên là ngươi đi.”
Lăng nhìn hắn với vẻ hoài nghi.
“Ngươi chắc chắn?”
“Đương nhiên chắc chắn.”
Khương Thành nhường cơ hội vào cửa cho nàng, một mặt là Lăng đã rất nỗ lực
suốt quãng đường này, có thể nói trong một tháng đã vượt qua vạn đạo thí luyện
thì một nửa công lao đều là nhờ nàng.
Hơn nữa bản thân đã có được hàng chục ngàn kỹ năng Thiên Đạo, có thể nói là
đã gặp trúng cơ duyên cực lớn, nhưng Lăng lại không thu được gì cả.
Còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là thân phận của nàng.
Bọn họ đã cố gắng hết sức để vượt qua vạn đạo thí luyện, tiến vào tầng sâu của
Thiên Phong thạch, là để tranh đoạt quyền kiểm soát bảo vật này.
Bản thân thực lực của Thành ca quá mạnh, cho nên dã tâm không nằm ở đây.
Hắn thực sự không hứng thú với việc điều khiển viên đá đó.
Nhưng Lăng thì khác.
Là một trong những người truyền thừa của Thiên Thần, quyền kiểm soát này
hẳn là rất quan trọng với nàng?
Đây cũng có thể coi là trận chiến định mệnh của nàng.
Thấy thái độ của Khương Thành không phải là đùa giỡn, Lăng gật gật đầu, sau
đó định đi vào.
“Chờ một chút!” Thành ca chợt kêu ngăn nàng lại.
“Sao vậy?”
“Không có gì, chuẩn bị cho ngươi một chút đồ.”
Không thể vào đấu trường để chống lưng cho nàng, Thành ca có chút không yên
tâm.
Lỡ như nàng thua Vô Lăng thì sao?
Hắn cảm thấy cần phải chuẩn bị vài thứ cho muội tử này.
Nhìn một cái vũ khí của Lăng, từ khi không có Hám Thiên Phủ, nàng toàn sử
dụng Đế kiếm siêu việt, vậy nên dù sao thì nàng cũng phải đổi nó thành Đế khí
lăng tiên.
“Ngươi mở thánh giới đi.”
Lăng cũng không biết hắn nghĩ gì, nhưng cũng phối hợp với hắn đã mở nó ra.
Khương Thành nhấp vào hệ thống thuật luyện khí, nhập tài liệu, đặt vào Hỗn
Độn Tử Ngọc Tủy qúy báu, rồi lựa chọn đạo chiến đấu của Lăng.
Tốn thời gian năm ngày, cuối cùng mới luyện ra được một thanh Đế kiếm có
đạo chiến đấu.
“Cầm lấy đi.”
Sau khi nhận được thanh Đế kiếm tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo, Lăng ngay lập
tức cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong đó.
Nàng đã thấy qua Đế khí lăng tiên, nhưng nàng dám cá rằng đạo chứa trong
món đồ này mạnh không chỉ gấp đôi so với những thứ mà nàng đã thấy trước
đây.
Mà điều quan trọng nhất là nó chứa đựng đạo của mình, vô cùng tương thích
với chính mình.
Là một tiên nhân dùng kiếm, nàng từng mơ ước được sở hữu một thanh Đế
kiếm chiến đấu, nhưng nằm mơ cũng không rằng một ngày nào đó điều đó sẽ
trở thành sự thật.
Hơn nữa còn là được Khương Thành tặng.
“Cái này… thật sự là của ta rồi?”
“Thật.”
“Ngươi hào phóng như vậy sao?”
Trong lòng Lăng, tên này chỉ biết ăn hời, không bao giờ chịu thiệt.
Thành ca tức giận trừng mắt, làm động tác rút kiếm lại.
“Không cần thì thôi.”
“Ai nói ta không cần chứ?”
Lăng một tay lấy lại nó, nhanh chóng luyện hóa nó.
Còn Thành ca không hề dừng lại.
Hắn lại nhấp vào hệ thống thuật luyện khí, lại luyện ra cho Lăng một cái Đế
giáp lăng tiên cho Lăng để giúp nàng tăng khả năng phòng thủ.
Thật tình mà nói, ca này đã tinh chế vũ khí rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu
tiên hắn làm áo giáp.
Ngay cả đệ tử của Phi Tiên môn cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế
này.
Sau khi khoác lên mình bộ Đế giáp màu xanh trắng mềm mại này, Lăng không
biết nên nói gì mới tốt, tên này đột nhiên trở nên tốt như vậy, làm nàng có chút
cảm thấy khó quen.
Nhưng đây vẫn chưa xong.
Khương Thành đã dày công tìm kiếm trong kho cá nhân của mình, cuối cùng
hắn lấy ra tất cả các mảnh vỡ của 21 mảnh vỡ thần khí Hộ Tâm kính.
“Cái này có thể hấp thu công kích, đồng thời sao chép phản công trả lại cho đối
phương, cũng cho ngươi mượn luôn đó.”
Món đồ này quá quý giá.
Mặc dù bản thân hắn cũng chẳng dùng đến nó, nhưng tốt xấu gì nó cũng là một
thần khí, vậy nên lần này không nói là tặng.
“Là mượn à nha, sau này khi ngươi ra lại còn phải trả lại cho ta nữa đó, biết
chưa hả?”
“Ò, biết rồi.”
Lăng chưa bao giờ trải qua trận chiến với Giáng Thần giả cả, cũng chưa từng
nhìn thấy Hộ Tâm kính, nhận được những mảnh vỡ, cũng không biết là món
bảo vật gì.
Nhưng Vô Lăng - người đang trốn trong bóng tối, lại đột nhiên hét lớn.
“Ngươi điên rồi à? Vậy mà lại cho nàng mượn thứ thần vật này à?”
Khương Thành nhướng mày, đắc ý nói: “Sao, không được sao? Liên quan gì
đến ngươi hả?”
“Ngươi! Ngươi đúng là tên điên!”
Vô Lăng bị hắn chọc cho tức điên.
Đó là thần khí đấy!
Nghĩ mà xem người khác đánh sống đánh chết cũng chẳng sờ được một cạnh
của nó, kết quả, Lăng chẳng làm gì cả, lại nhận được nó.
Nghe thấy phản ứng này của hắn, Lăng cuối cùng cũng biết những mảnh vỡ này
quý giá như thế nào.
Nhất thời nàng hơi á khẩu.
Trước khi nàng đi vào, Khương Thành làm một bước chuẩn bị cuối cùng.
“Cho ta một sợi tóc của ngươi đi.”
“Hả?”
Lăng - người đang chìm trong sự ngạc nhiên và cảm động, nhất thời không rõ ý
đồ của hắn.
“Ngươi muốn tóc của ta làm gì?”
Khương Thành cũng không đợi nàng đồng ý, trực tiếp với tay kéo đứt một sợi.
Sau khi đưa vào kho hệ thống, hắn nghiêm túc nói: “Ký thác nỗi nhớ, tránh sau
không gặp được ngươi nữa.”
Ánh mắt của Lăng trở nên hơi phức tạp.
Khương Thành thấy nàng cứ ngơ ngác nhìn mình, liền xua tay giục nàng.
“Được rồi, ngươi có thể vào đi rồi, cố gắng đánh bại cái tên kia đi, đừng làm
mất mặt ca đây!”
Lăng im lặng gật gật đầu.
Trước khi quay người, nàng đột nhiên cởi một sợi dây buộc tóc của mình, nhét
vào lòng bàn tay Khương Thành.
Sau đó kiên quyết xông vào cánh cửa ánh sáng.
Sau khi nàng đi vào, cánh cửa quả nhiên biến mất không một dấu vết.
“Ngươi thật sự cho nàng vào nhỉ.”
Vô Lăng vừa rồi còn đang tức giận, lúc này lại phát ra một tràng cười sảng
khoái.
“Ta vốn tưởng rằng sẽ là ngươi, như vậy sẽ mang đến cho ta một trở ngại cực kỳ
to lớn.”
“Thật không ngờ người lại để nàng vào, đây không phải là đang giúp ta sao?
Xem ra ta nên cảm ơn ngươi mới phải.”
Khương Thành cạn ngôn.
“Ngươi thật sự muốn trừ khử khỏi hóa thân này đến vậy sao?”
“Hóa thân?”
Vô Lăng hơi khựng lại, rồi cười khẩy.
“Ngươi nói không sai, trừ khử hóa thân này, là ta đã viên mãn rồi.”
“Vậy thì cũng chưa chắc, có thể nàng mới là người chiến thắng?”
“Nàng?”
Vô Lăng cười nhạt một tiếng.
“Có phải ngươi nghĩ rằng nàng có được thần khí thì có thể đánh bại ta à?”
“Nói thật với ngươi, ta có thần khí.”
Bỏ lại câu nói này, hắn cắt đứt liên lạc với Khương Thành.
Mà lúc này, Lăng đã vào đấu trường rồi.