Khương Thành cam lấy hạt châu, lập tức điều động hố đen trong thế giới bên
trong.
Rất nhanh thánh lực thứ hai đã kết nối được với hạt châu.
Quá trình sau đó cũng không khác mấy với cửa trước.
Hạt châu này bị sức mạnh của vòng xoáy hút lấy, tiến vào lỗ đen trong nội thể.
Ngay vào lúc này, một tiếng hét từ xa truyền đến.
“Khương chưởng môn! Xin dừng tay!”
“Xin hãy dừng tay, chúng ta là người một nhà mà…”
Thành ca liếc mắt xem xét, là một Cổ Thánh Quỷ tộc.
Mặc dù có hơi quen mắt, nhưng không nhận ra là ai.
Người này chính là người bước vào cửa này trước hết, nhưng vừa nãy không
những không xuất hiện còn ra tay tấn công Thành ca, rõ ràng là không có ý tốt.
Chỉ là theo sau Lăng rút sạch sẽ âm khí nơi đây, sức mạnh của hắn ở thế giới
này cũng rơi xuống đáy vực.
Vốn dĩ người này còn tính ẩn núp không lộ diện, để tránh bị Khương Thành tìm
ra hỏi tội.
Nhưng nếu hấp thu viên âm Quỷ châu kia, tên Cổ Thánh Quỷ tộc này muốn
giấu cũng không giấu được.
Đạt được âm Quỷ châu, Khương Thành sẽ cực kỳ hiểu rõ đạo âm Quỷ, sẽ dễ
như trở bàn tay khóa chặt vị trí người này.
Sau đó lợi dụng âm Quỷ châu, phá nát đạo tâm người này.
Cưỡng ép hắn ra ngoài.
Người này chỉ có thể cả gan chạy đến thỉnh cầu Khương Thành giơ cao đánh
khẽ, hấp thu âm Quỷ châu thì thôi đi, đừng hủy đi đạo tâm của hắn.
Chỉ tiếc là đã chậm.
Thành ca cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Sau khi nhìn thấy người này, thay vì dừng quá trình hấp thụ, hắn lại tỏ ra ngạc
nhiên.
“Ồ, thì ra ở đây còn có những người khác à.”
Lăng hồi tưởng lại những lần gặp gỡ ở cửa trước, cũng không có mấy cảm tình
với người này.
Thế là cũng hợp tác.
“Nhất định là yêu thú thí luyện trong bí cảnh này, để ta tiêu diệt nó!”
Nói xong, nàng rút kiếm ra chém về phía tên Cổ Thánh Quỷ nọ.
Người này chỉ sợ có Khương Thành, đối với một kiếm này của Lăng cũng
chẳng để tâm tới.
Song, khi một kiếm này sắp chém vào hắn, cuối cùng hắn mới ý thức được nguy
hiểm.
Cả người đầy quỷ khí giờ phút này gần như đông cứng lại, dưới sự đè ép bá đạo
của đạo chiến đấu, hắn như bị cầm tù.
“Không! Không…”
Hắn liều mạng vùng vẫy, vừa muốn thoát thân, vừa cầu xin Khương Thành tha
thứ.
Nhưng không đợi hắn nói được câu nào, đòn tấn công của Lăng đã hoàn toàn
chôn vùi hắn.
Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, hai người cũng trở lại thế giới bên ngoài.
Âm Quỷ châu và Hắc động thế giới hòa làm một, âm vang nhắc nhở của hệ
thống vang lên, báo cho Khương Thành biết hắn lại lấy được một kỹ năng hạng
Thiên Đạo.
Quang ảnh trước mắt biến ảo nhanh chóng, đường nối vị diện biến mất.
Sau khi hắn và Lăng cùng nhau ra tới thế giới bên ngoài, khối lập phương thứ tư
dưới chân cũng biến thành màu vàng kim.
Lần này thời gian thông quan nhanh chóng và đơn giản hơn trước kia rất nhiều
lần.
Nhanh đến mức Khương Thành còn không quan sát được thông đạo trước mặt,
cứ như vậy kết thúc.
“Có vẻ như kế hoạch của Vô Lăng sắp phá sản rồi.”
Hai người không chậm trễ, nhanh chóng tiến vào thông đạo thứ năm.
Lần này tiên nhân bên trong không phản bội, ngay lập tức bước ra gặp nhau.
Nhưng cũng không đợi người này làm gì, Lăng lại một lần nữa luyện ra viên
Đạo châu nọ.
Sau đó, Khương Thành một mạch hấp thụ Đạo châu, toàn bộ quá trình không
đến ba phút đồng hồ đã vượt qua cửa này.
Ba người họ cùng nhau trở ra ngoài, Thành ca như thường lệ để tên tiên nhân
kia lại, mình và Lăng tiếp tục vượt cửa.
Cứ như vậy, hai người giữ vững tốc độ vài phút thông quan một cửa, đẩy nhanh
về phía trước.
Kỹ năng cấp Thiên Đạo Khương Thành thu hoạch được cũng ngày càng nhiều.
Mặc dù cảnh giới tu vi của hắn không có dấu hiệu tiến bộ gì, nhưng những mới
đạt được này không phải là vô dụng.
Nó không chỉ làm phong phú thêm thủ đoạn chiến đấu của hắn, mà mỗi lần
dung hợp sẽ khiến Hắc động trong thế giới trở nên càng thêm ổn định, càng
thêm muôn màu muôn vẻ.
Đồng thời, nó cũng giúp hắn càng thêm hiểu rõ tiếp tục mở rộng thế giới hắc
động.
Theo thời gian trôi qua, Khương Thành lục tục ngo ngoe gặp được mấy người
phe mình như Lam Đề, Minh Đồng, Tỉ Trường, Bạch La Chân.
Dưới yêu cầu của hắn, những người này cũng không theo hắn lập đội vượt
quan, mà tất cả đều ở lại trên khối lập phương họ đang đứng, chờ hắn thông
quan toàn bộ.
Sau gần một tháng trôi qua, cuối cùng Khương Thành và Lăng cũng dắt tay
nhau vượt hết tất cả thông đạo.
Cho đến nay, toàn bộ mười nghìn tám trăm khối lập phương đều đã được thắp
sáng ánh vàng kim.
Ngay lúc cái công trình khổng lồ này rốt cuộc cũng hoàn thành, hai người bước
ra một bước cuối cùng.
Thứ xuất hiện trước mặt hai người là một cánh cửa.
Giống như đi hết một con đường lát đá, đột nhiên xuất hiện giữa hư không.
Viền khung cửa tỏa ra ánh sáng trắng toát, nhìn khá thánh khiết.
Mà ngoài cửa vẫn là một mảnh hư không.
Giọng của Vô Lăng lại vang lên, lần này là với sự kinh hoàng sâu sắc.
“Các ngươi vậy mà vượt qua Vạn Đạo Thí Luyện nhanh như vậy?”
Chủ nhân của Thiên phong thạch chính là Giáng Thần giả chân chính - Sơ.
Quyền kiểm soát của người khác ngay từ đầu đã được hắn thiết lập tốt.
Sơ chế tạo ra mấy cái kiệt tác, tất cả đều có thân phận đặc thù, tự nhiên sẽ có
được quyền hạn gần với của hắn.
Bao gồm cả Thiên Thần, cũng gồm cả Vô Định Cổ Thánh, Di và Thu Vũ
Tuyền.
Chỉ là Tuyền muội tử nhất định muốn phá vỡ con đường luân hồi, không có
hứng thú thao túng Thiên Phong thạch.
Mà ngoại trừ bốn người này, hai mươi mấy tùy tùng, cũng chính là bọn người
Hữu Nhất, Tả Nhị mà Khương Thành tiêu diệt, cũng có thể có được quyền hạn
thấp hơn nhờ thân phận của họ.
Có được quyền hạn đó, bọn họ lợi dụng Thiên Phong thạch rút ra căn nguyên
thế giới, tạo ra Tiên Sơn.
Mà những ai không đạt được thân phận đó, cũng có cơ hội giành được quyền
khống chế Thiên Phong thạch.
Thông qua mấy con đường cửa phá giới, có thể thu hoạch được một ít quyền
khống chế bên ngoài, giống như bọn người Hồn Tổ Minh Tổ.
Nếu như thông quan một cửa cực khó trong Vạn Đạo Thí Luyện, vậy thì có thể
thu được quyền hạn thao túng tầng tiếp theo.
Chỉ là, từ ngày thí luyện này được thiết lập, chỉ có một người đột phá thành
công mà thôi.
Người đó là Chí.
Chỉ là, năm đó Thiên Thần vượt quan, tất cả cửa ải trong Vạn Đạo Thí Luyện
đều có cùng một Đạo.
Mà lần này tất cả cửa Khương Thành thông quan đều có Đạo khác nhau, tình
huống phức tạp hơn gấp chục ngàn lần, độ khó càng thêm địa ngục.
Vô Lăng không hề xem thường Khương Thành, thậm chí còn cực kỳ coi trọng.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc người này có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Nhưng trong tưởng tượng của hắn, nếu không có thời gian mấy trăm tỷ năm
cũng không có khả năng thông quan hết được.
Kết quả bây giờ mới qua một tháng, Thành ca đã xuất hiện ở lối vào tầng tiếp
theo.
Chỉ cần hắn vượt qua cánh cửa đó là có thể thành công lấy được quyền hạn thao
túng tầng tiếp theo, và ngang hàng với hắn.
Chuyện này sao không làm hắn kinh ngạc cho được?
“Loại chuyện này… Sao có thể làm được?”
Lúc này, hắn mơ hồ lo lắng kế hoạch sẽ thất bại.
Mặc dù Thành ca không nhìn thấy hắn, nhưng vẫn không khỏi nhướng mày
nhìn về phía đó, cố ý oán trách.
“Mới đầu nghe ngươi nói như vậy ta còn tưởng là khó lắm.”
“Bây giờ mới phát hiện, ngươi chỉ nói chuyện giật gân hù dọa bọn ta mà thôi!”
“Một nghìn tám trăm thông đạo ngoại trừ số lượng quá nhiều có hơi đáng ghét,
thì gần như chẳng có chút độ khó nào, không phải là ngươi là cố ý nhường
chứ?”
Dưới cái giọng điệu làm màu của hắn, Vô Lăng trầm mặc.