Bởi vì tò mò đối với vấn đề này, Khương Thành thậm chí không có thời gian để
ý đến trận chiến phía trên.
“Thay đổi gì?”
Chí đáp: “Bọn chúng sẽ sản sinh ra một số thuộc tính đặc biệt cho tới khi trở
thành căn nguyên chân chính của thế giới.”
“Thuộc tính đặc biệt nghĩa là sao?”
“Ngươi có thể hiểu là hệ thống tu luyện phát triển trong tương lai đại biểu cho
các đặc thù của thế giới.”
Khương Thành lập tức hiểu rõ ra.
“Giống như thế giới này của chúng ta đều là tu luyện tiên lực, sau đó phát triển
thành các nhánh như linh ý, hồn lực và yêu lực?”
“Mà ở thế giới trước đó, có tu luyện là nguyên năng, có tu luyện là lực lượng
tinh thần?”
Chí nhẹ gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”
“Ngay từ đầu các thuộc tính của thế giới căn nguyên đã quyết định hết thảy
tương lai của thế giới đó.”
“Không chỉ có tiên lực và các lực lượng có nguồn gốc khác, ngay cả đan khí
phù trận cùng với các loại bảo vật trên trời dưới đất, chim và thú đều được sinh
ra bởi thuộc tính kia.”
“Mà sau khi trở thành căn nguyên thế giới nó cũng không còn là thanh khí
thuần túy nữa.”
Lần đầu tiên hắn nghiêng đầu nhìn thẳng vào Khương Thành một lúc.
“Lực trọc của ngươi sở dĩ mạnh mẽ như vậy cũng là bởi vì nó có nguồn gốc trực
tiếp từ Hỗn Độn, một trong những lực lượng chí cao nguyên thủy nhất.”
“Thứ duy nhất có thể so sánh với nó chỉ có nguồn lực lượng cũng nguyên thủy
như thế.”
“Còn các tiên lực khác về sau như nguyên năng, tinh thần lực, tất cả đều không
địch nổi.”
“Không hổ là ta!”
Thành ca nghe được mặt mày mừng rỡ, hóa ra sức mạnh của lực trọc lại cao
như vậy.
Bản thân may mà có được, nếu không đã không thể tự xưng là nhân vật chính
rồi.
Về mặt làm sao đối phương đạt được lực thanh thì hắn không tiếp tục hỏi nữa.
“Nếu lực thanh mạnh như vậy, vì sao bây giờ Vô Lăng còn bị Tiên Mẫu đè lên
đánh?”
“Bởi vì lực thanh của hắn quá ít, quá yếu.”
Nếu như đổi thành bản tôn tự thân ra trận, e là người bị đè lên đánh lúc này sẽ là
Tiên Mẫu.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, phía trên, Vô Lăng rốt cuộc cũng tung
ra đòn sát thủ - Thần khí.
“Thăm dò dừng lại ở đây!”
Hắn đột nhiên gỡ bỏ kết giới mỏng manh của lực thanh, huy động mộc trượng
như là vung lên một con đao, vẽ lên một vòng tròn về phía hải dương vô tận
xung quanh.
“Hải dương” kia vô hình vô chất, dường như có được lực sinh mệnh vậy.
Bởi vì nó là sự hỗn hợp căn nguyên thế giới và ý chí Thiên Đạo, nếu như coi
Nguyên Tiên giới như là một vị Tiên nhân, vậy thì cái này tương đương với một
đòn công kích đa trọng xen lẫn giữa tiên lực, quy tắc, hồn lực và linh ý.
Chỉ là mức độ cao hơn nhiều so với mấy cái sau.
Mà dường như người trước giờ không chiến đấu là Tiên Mẫu lúc này cũng đã
triển lộ ra tu luyện thiên phú khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ.
Nàng cũng không đơn giản là một đống lực lượng chồng chất mà là lấy căn
nguyên thế giới và ý chí Thiên Đạo dung hợp hoàn mỹ với nhau, sinh ra biến
hóa chưa từng có trước nay, cũng bạo phát ra uy năng càng mạnh mẽ hơn.
Nói thật ra, nếu như không có lực trọc, Thành ca cũng cảm thấy khi đối mặt với
loại tấn công này chỉ còn nước kêu gọi hệ thống.
Mà bây giờ, đối mặt với công kích có thể coi là mạnh nhất Nguyên Tiên giới,
Vô Lăng lại huy động một cây mộc trượng không có gì nổi bật, cứ như vậy vẽ
một vòng tròn cực kỳ đơn giản.
Sau đó, không gian hoạt động của hắn mở rộng từ ba thước trước đó đến ba
trượng.
Lực vị diện bên trong phạm vi ba trượng đó - biến mất rồi.
Không có va chạm kịch liệt, cũng không có nhấn chìm hay hủy diệt, cứ như vậy
biến mất vào hư không.
Biến mất trong thế giới này, cũng không còn thấy bất kỳ bóng dáng nào nữa.
Một đòn này đắc thủ, độ tự tin của hắn tăng gấp bội.
“Ha ha ha, bây giờ ta xem ngươi làm sao cản!”
Cầm mộc trượng trong tay, nháy mắt hắn đã hóa thân thành chiến thần sau khi
bị động chịu đánh đến suy tàn.
Lao tới chỗ nào, lực lượng ở đó liền bị xóa sổ.
Nếu như lúc này quan sát từ trên cao, có thể nhìn thấy quỹ đạo hành động của
hắn đã vẽ ra từng đường thông lộ trống không trong hải dương vô biên này.
Thế công tuyệt đối vốn dĩ hủy thiên diệt địa của Tiên Mẫu bị hắn quấy đến long
trời lở đất.
“Ngươi chết chắc!”
Kèm theo nụ cười khinh bỉ lạnh đến thấu xương, Vô Lăng lần nữa xông tới
trước mặt Tiên Mẫu.
Tiên Mẫu vẫn ngồi bên trên ghế đá màu đen kia nhưng lại không còn bình tĩnh
như trước nữa.
Lặng yên một hồi, tay trái của nàng cũng xuất hiện một cây đao - Tịnh Trần
đao.
Cái thứ Thiên Đạo chí bảo này có hiệu quả rất thần kỳ, đó là có thể định lại tất
cả các vật chất hữu hình trên thế gian.
Người sử dụng chỉ cần hướng phía mục tiêu mà vung ra một đao vào không
gian, quỹ đạo bên trái được vạch ra sẽ bị cố định.
Dù là sinh linh, tử vật hay là thần hồn tiên lực, tất cả đều sẽ rơi vào trạng thái
đứng im.
Mặc dù sau khi thu đao về sẽ giải trừ trạng thái đứng im nhưng đặt ở trong
chiến đấu vẫn vô cùng nguy hiểm.
Không đề cập tới sự khó chịu trong thể nội sau khi đứng im, loại bất động này
cũng hoàn toàn làm rối loạn tiết tấu ban đầu, có thể dễ dàng đánh bại đối
phương.
Nhưng cây đao này cũng có cái thiếu sót, đó là không khóa công năng của địch
nên rất dễ bị tránh đi.
Mà trong lúc này, xuất hiện một cảnh tượng khiến nàng kinh ngạc.
Đối mặt với Tịnh Trần đao, Vô Lăng tỏ vẻ như không hề hay biết uy năng của
nó, lại còn không thèm tránh né.
Hắn vung mộc trượng thẳng tắp bổ xuống phía Tịnh Trần đao.
Hai binh khí không cần truyền bất kỳ thần hồn và tiên lực nào giao phong với
nhau, dường như ngay cả thanh thế của Tôi Thể cảnh cũng không thể so sánh
được.
Nhưng nguy hiểm ẩn chứa bên trong đó lại là chưa từng có.
Lúc hai binh khí chạm đến cùng một chỗ, động tác của Vô Lăng ngừng lại.
Hắn ở trong quỹ đạo huy động của Tịnh Trần đao, nửa thân bên phải đột nhiên
lâm vào bất động.
Nhưng mà Tiên Mẫu cũng không thể bắt được cơ hội tốt để diệt địch này.
Bởi vì Tịnh Trần đao đang biến mất nhanh chóng.
Bắt đầu là mũi đao, rồi đến lưỡi đao, sống đao…
Có lẽ bởi vì đó là Thiên Đạo chí bảo nên tốc độ biến mất cũng không nhanh,
nhưng lại không thể ngăn cản tiến trình này.
Nàng giãy giụa lấy tay phải huy động một thanh đao khác, ý muốn dùng cây
đao này chém giết Vô Lăng đang bất động.
Nhưng đế đao cũng không tiếp xúc được đến mộc trượng, vẻn vẹn chỉ là vượt
qua chỗ đường tuyến kia của mộc trượng rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Biến mất không còn dấu vết, kéo theo thân đao và tất cả lực lượng, cho dù là ý
chí Thiên Đạo hay là căn nguyên thế giới cũng biến mất theo cùng lúc.
Lúc này, Tịnh Trần đao trong tay nàng chỉ còn lại mỗi cái chuôi.
Tiên Mẫu cũng không còn cách nào ngăn cản, chỉ có thể buông tay rồi lùi bước.
Thành ca xem náo nhiệt bên dưới phấn khích cực kỳ.
“Mẹ kiếp! Đây mới thật sự là Thần khí đấy!”
“Thiên Đạo chí bảo ở trước mặt nó căn bản là chịu không nổi một đòn!”
Có lẽ uy lực của mộc trượng quá mạnh làm hắn có chút không nói năng mạch
lạc được.
“Hóa ra đây chính là xóa đi? Xóa đi tất cả à? Cái này thì ai mà đỡ nổi? Hoàn
toàn là một cái lỗi!”
Khóe miệng chí cũng nhếch lên nghiền ngẫm.
“Hộ Tâm kính có thể chống đỡ được, chỉ tiếc là ngươi tặng nó cho người khác
rồi.”
Khương Thành bày ra bộ mặt không thể tin, nói: “Có được thứ đồ này, ngươi
nói cho ta biết Vô Định Cổ Thánh chưa từng giết người?”
“Thực sự không có.”
Chí khẽ thở dài một tiếng: “Sau khi đạt được mộc trượng, mang chỉ dùng nó để
xóa tử vật.”
“Mà lúc sử dụng với sinh linh, hắn cố gắng làm suy yếu uy lực, chỉ truyền tống
chúng ra ngoài cho xong việc.”
“Cũng bởi vậy… Bà Sa Ngọc nhân tự nhận là hiểu rõ nó đã đánh giá rất thấp uy
năng của nó.”