“Bây giờ hai người đó đánh xong rồi, ngươi không phải nên lên đó làm ngư ông
đắc lợi rồi sao?”
Khương Thành không hề có ý thù địch gì với Tiên Mẫu, dù sao sự tồn tại của nữ
nhân này có thể khiến cho Nguyên Tiên giới trở nên ổn định hơn, cũng xem như
là một chuyện tốt.
Cho nên bản thân hắn không hề có ý định nhúng tay vào.
Nhưng hắn không tin Chí cũng có thể ngồi yên được, tên này đã giả chết những
ba kỷ nguyên, bây giờ mới xuất đầu lộ diện chắc chắn không che giấu thêm gì.
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
Chí vẻ mặt vô tội xua tay.
“Ta thật sự không định làm gì sau khi bọn họ đánh xong cả.”
Thành ca làm sao có thể tin được những lời quái quỷ này của hắn.
“Đừng giả vờ giả vịt nữa có được không?”
“Lẽ nào ngươi còn muốn nói với ta, đặc việt qua đây chính là để chiếm một vị
trí trên đầu để xem kịch?”
Chí hỏi lại: “Không được sao?”
Khương Thành bĩu môi: “Được thì có được, nhưng mà hơi giả dối một chút.”
Chí dường như bắt đầu có chút tức giận: “Nếu ngươi đã muốn ra sân như vậy,
vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Nói xong còn chưa đợi Khương Thành kịp phản ứng, hắn đã biến mất khỏi vị
trí.
Mà sự biến mất này của hắn, hiệu quả ẩn thân của quang hoàn cũng tự nhiên
biến mất theo.
Thành ca cứ như vậy mà bị lộ ra bên ngoài một cách bất ngờ, hoàn toàn không
có chút phòng bị.
“Lão huynh, thế này ngươi có chút không trượng nghĩa rồi đấy? Bán đồng đội
sao?”
Sự oán trách của hắn cũng không có tác dụng gì, Chí đã rời khỏi rồi.
Mà Tiên Mẫu ở trên đài cao chín tầng cũng nhìn thấy hắn ngay lập tức.
“Khương Thành? Quả nhiên ngươi cũng ở đây?”
Đầu tiên nàng ta có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại.
“Vừa nãy ngươi đã nhìn thấy hết rồi sao?”
“Đúng thế.”
Nếu đã bị phát hiện, vậy Khương Thành đương nhiên cũng không xấu hổ, rất
đường hoàng mà thừa nhận.
“Đã nhìn thấy cảnh ngươi và Vô Đạo kiếm liên thủ phẫn nộ chém Vô Lăng.”
Nếu như người dưới đ ó là những cường giả như Thánh Hoàng, hoặc Lăng, thì
Tiên Mẫu nhất định sẽ như đối mặt với kẻ địch, lo lắng cục diện sẽ lại có thay
đổi.
Nhưng đổi thành một Khương Thành có thực lực còn mạnh hơn, nàng ngược lại
lại thở phảo một cái.
Trong mắt nàng, một Khương Thành không hề có dã tâm gì sẽ không xảy ra
xung đột với mình, không thể coi như kẻ địch.
Thế là hắn cố ý hứng thú hỏi lại: “Thế nào?”
“Cũng tạm, đánh loạn xạ cả, vô cùng náo nhiệt.”
Đối với Khương Thành mà nói, đây cũng xem như là cảm tưởng thật lòng.
Dù sao mục tiêu mà hắn luôn theo đuổi chính là đánh nhanh thắng nhanh.
Loại đánh giằng co như Tiên Mẫu và Vô Lăng kia vốn không phù hợp với
‘thẩm mỹ’ của hắn.
“Nếu không có chuyện gì, ta đi trước đây.”
Hắn không có hứng thú quan tâm Tiên Mẫu tiếp quản Thiên Phong thạch như
thế nào, dù sao cũng chả ảnh hưởng gì đến mình.
Nhưng bản thân Tiên Mẫu ngược lại lại rất có hứng thú.
Khương Thành không phải là đám năm người Minh tổ, Hồn Tổ, cũng không
phải người kế vị như Lăng và Thánh Hoàng, càng không phải những kiệt tác
vốn có quyền hạn như Thu Vũ Tuyền.
Nhưng hắn muốn vào Thiên Phong thạch liền có thể vào, thậm chí còn có thể
xuất hiện ở trung tâm của vùng đấy này.
Những điều khiến Tiên Mẫu nghi hoặc này khiến cho nàng ta muốn thăm dò
một chút, xem xem rốt cuộc hắn có thể làm được đến mức nào, có phải còn có
thể cảm động thân phận chủ nhân Thiên Phong thạch của mình.
Ôm tâm thái này nàng cố ý nói: “Đến cũng đã đến rồi, ngươi có định lên đài
một chút không?”
Thành ca dùng bước.
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
Để đập tan sự nghi ngờ của Khương Thành, Tiên Mẫu còn cười nói: “Dù sao
ngươi sẽ không mưu đoạt Thiên Đạo, cho dù là có lên rồi, ta cũng chỉ vui vì ngộ
đạo không cô đơn.”
“Cái gì?”
Khương Thành nhìn bậc thang chính tầng ở trước mắt, thật sự thấy háo hức
muốn thử xem.
Đài cao chín tầng này hoặc là bài trừ mình, hoặc là giết chết mình, hoặc là tiếp
nhận mình, cho dù kết quả là gì cũng đều không sao.
Thế là hắn không hề do dự, trực tiếp bước lên trên.
Khi nhìn thấy chân trái của Khương Thành thật sự đã bước lên bậc cấp đầu tiên,
Tiên Mẫu vẫn chưa biểu hiện gì.
Nhưng sau khi hắn tiếp tục bước lên bậc cấp thứ hai, cuối cùng cũng không
nhịn được mà nheo mắt lại.
Chuyện đơn giản như vậy, đổi lại là người khác thật sự là không thể làm được.
Trước đây khi Vô Lăng, Thánh Hoàng và Lăng tranh giành, mỗi khi lên một cấp
đều phải trải qua một trận thi đấu.
Nếu như chỉ có một người vậy thì cần phải trải qua từng vòng kiểm tra.
Hiện tại Khương Thành chẳng trải qua gì cả, đã trực tiếp bước lên trên.
Một bước, hai bước, ba bước,….
Dường như chỉ là những bậc thang bình thường, mỗi cấp bập đều nhẹ nhàng
vượt qua.
Không trải qua bất kỳ bài trừ nào, Khương Thành cứ như vậy mà lên đến đài
cao chín tầng, đứng bên cạnh Tiên Mẫu.
Điều này khiến nàng không thể nói rõ đươc.
Nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của Vô Lăng, bản thân nàng ta cũng không thể
tự mình lên được.
Đương nhiên, nàng ta ngồi lên được vị trí Hắc Thạch vương tọa, sau khi nhận
được quyền hạn cao cấp hơn thì không còn tồn tại cản trở nữa.
“Sao ngươi có thể lên được?”
Hắn nhìn chằm chằm đối diện, dường như muốn nhìn thấu ruột gan.
Trong đầu Khương Thành cũng đầy những câu hỏi.
Thậm chí hiện tại hắn còn nảy ra một dự đoán to gan - lẽ nào mình chính là
chuyển thế của Sơ?
Nghĩ kỹ lại, đúng thật là rất có khả năng.
Cho dù là Tả Nhị hay Chí, đều nói Sơ đã rời đi rồi, nhưng tất cả bọn họ đều
không chắc chắn được người đó còn sống hay đã chết.
Nói không chừng cuối cùng Sơ bước qua bước đó đã chết đi, chuyển thế thành
mình.
Hắn có loại dự đoán này nguyên nhân chủ yếu là vì hệ thống.
Chí từng nói, hệ thống của hắn xem như tập hợp của những người mạnh nguyên
năng, mà Sơ đã trải qua thế giới thứ tư, đám thuộc hạ bên dưới đều biết nguyên
năng.
Có thể có được hệ thống mạnh nhất, ngoại trừ Sơ còn có ai?
Hơn nữa, thái độ của Chí đối với hắn cũng rất đặc biệt, hoàn toàn là thái độ hỏi
phải trả lời, vô cùng kiên nhẫn.
Nhưng dự đoán này lại có một người không thể rào quanh, đó chính là Thu Vũ
Tuyền.
Tiểu muội này vậy mà lại là kiệt tác của Sơ, điều này nói rõ ít nhất Sơ sau khi
tạo ra nàng ta mới rời khỏi.
Mà khi Khương Thành xuất đạo, Tuyền muội vẫn chưa xuất hiện.
Hắn có chút hối hận trước đây không hỏi rõ một chút tên đó, mình có phải hay
không.
Có điều đối diện với sự tra hỏi của Tiên Mẫu, hắn lại chỉ nhún vai, lạnh nhạt
nói: “cứ như vậy mà đi lên thôi, khó lắm sao?”
Nàng ta nhất thời không biết nói gì cho đúng.
Khương Thành nheo mắt nhìn Hắc Thạch Vương Tọa mà nàng ta đang ngồi, cố
ý nói: “Sao nào, không mời ta cùng ngồi chút sao?”
Tiên Mẫu rất muốn chất vấn hắn, ngươi có phải là muốn soán ngôi không?
Lão nương vừa đánh xong trận lớn như vậy, là vì điều gì? Còn không phải để
ngồi lên bảo tọa này sao? Ngươi nói ngồi thì ngồi lên sao?
Trong lòng mắng mỏ, nhưng bên ngoài nàng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Trong khoảnh khắc tạm thời, sau khi trải qua vô số lần diễn giải và suy nghĩ,
nàng thật sự đã đứng lên.
“Được, ngồi đi.”
Nói xong, nàng nhường đường sang một bên.
Phản ứng này khiến Khương Thành rất bất ngờ.
Hắn cố ý nói câu đó chỉ để ép Tiên Mẫu một chút, biết rằng vị trí này không thẻ
nào nhường được.
Không ngờ, đối phương thật sự đã nhường mình.
“Được, đây là do ngươi nói a.”
Khương Thành cũng không hề khiêm nhường, thật sự bước một bước lên trên,
sau đó đường hoàng ngồi lên Hắc Thạch Vương Tọa.
Một luồng ánh sáng tím đên từ Vương Tọa quét qua.
Sau đó hắn liền biến mất.
Lần này, đến lượt Tiên Mẫu vô cùng bất ngờ.
Nàng ta thật sự không gài bẫy, cố ý để Khương Thành thử xem, là muốn xem
hắn có thật sự ngồi lên được không.
Huống hồ theo nàng ta hiểu, cho dù Khương Thành có thật sự ngồi lên được có
lẽ cũng sẽ không chiếm lấy.
Tên này không có nhẫn nại như vậy.
Nào ngờ, kết quả cuối cùng lại bất ngờ như vậy.