Đến nước này, cho dù là chính bản thân Tiên Mẫu e là cũng không còn ôm kỳ
vọng chiến thắng nữa.
Nàng vẫn như cũ, tiếp tục quyết tâm chống chứ không lùi, có lẽ bởi vì không
muốn từ bỏ niềm tin.
Kỳ thật trạng thái của Vô Lăng kém nàng gấp trăm lần.
Sau khi lấy ra mộc trượng, ngay từ đầu hắn xóa đi lực vị diện, sau đó lại liên
tiếp xóa đi hai Thiên Đạo chí bảo là Tịnh Trần đao và Trọng Nguyên thuẫn mà
Tiên Mẫu thi triển.
Tất cả đều là Thần khí trong phạm vi mức cực hạn của năng lực.
Vì thế hắn cũng phải trả cái giá rất lớn, cũng chính là cái gọi là tâm lực mà
Thành ca không quá rõ.
Cho dù nhìn qua liền thấy dáng vẻ cạn kiệt sức lực, nhưng Vô Lăng chỉ còn
cách Hắc Thạch vương tọa một bước nữa, thế là càng đánh càng hăng, tâm trạng
phấn khởi đến điên cuồng.
“Ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu?”
“Ngươi không phải rất biết tính toán sao? Không phải biết cách đùa bỡn ta
sao?”
“Suy cho cùng cũng chỉ là dùng Thiên Đạo chí bảo rách rưới để ngăn cản Thần
khí của ta, ha ha ha ha…”
Trước đó bị Tiên Mẫu đùa bỡn, bao nhiêu phẫn nộ và chênh lệch tích lũy trong
lòng hắn quá nhiều cảm xúc.
Rốt cuộc bây giờ đã phóng thích ra ngoài.
“Bây giờ ai là người cười tới cùng?”
“Ở trước mặt Thần khí, cái gọi là bố cục, cái gọi là mưu đồ của ngươi tất cả đều
là phí công!”
Hiện tại Vô Lăng cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã sớm mượn tới mộc
trượng.
Hắn vốn là chuẩn bị dùng Thần khí này để đối phó với Khương Thành, sau đó
nhìn thấy Thành ca cho lăng mượn Hộ Tâm kính, một phần lo lắng mộc trượng
không phá nổi Hộ Tâm kính, khả năng không phát huy được uy lực.
Nào biết được, cuối cùng lại dựa vào nó để lật đổ Tiên Mẫu.
Mà đối mặt với sự phát tiết như gào thét của hắn, sắc mặt Tiên Mẫu bình tĩnh,
không nói một lời, chỉ là tiếp tục giơ Trọng Nguyên thuẫn sắp bị hủy lên.
Mặc dù việc làm này dường như chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cho đến khi tấm khiên tinh xảo sắp bị thiêu rụi hoàn toàn, người vẫn luôn
chiếm cứ trên Hắc Thạch vương tọa là nàng rốt cuộc cũng chịu không nổi mà
rời bỏ, lao sang một bên.
Đây cũng là lựa chọn rất sáng suốt.
Tuy rằng sau khi rời khỏi nơi này, có thể tương lai sẽ bị Vô Lăng áp chế vĩnh
viễn, nhưng ít ra sẽ không chết ngay bây giờ.
Chỉ đáng tiếc là Vô Lăng rất không hiểu phong tình, nhất định không muốn thả
cho nàng một con đường sống.
“Giờ lại muốn trốn?”
Lỡ như sau này Tiên Mẫu trốn vào Biển Thiên Đạo rồi cứ như vậy không ra thì
tới năm nào tháng nào mới có thể diệt trừ triệt để nữ nhân xảo trá đến cực điểm
này?
Vị lão huynh này không có thói trì hoãn, chuyện hôm nay làm xong trong ngày,
hắn cũng không muốn lưu lại tai họa ngầm.
Tiên Mẫu vừa mới rời khỏi thạch tọa đi về phía bên, hắn liền dùng mộc trượng
chặn đường đi của đối phương.
Vì thế, hắn thậm chí còn cố gắng áp chế kích động trước khi leo lên ghế.
Giết nữ nhân đáng sợ này rồi ngồi lên sẽ không cần tốn nhiều sức!
Sau đó, sắc thái hỗn loạn trong đôi mắt hắn bỗng nhiên ngưng lại.
Chậm rãi cúi đầu, hắn ngơ ngác nhìn lồng ngực của mình, nơi đó đã xuất hiện
một đường thẳng.
Đường tuyến kia từ trái sang phải, từ phía sau lưng đến trước ngực, hoàn chỉnh
cắt ngang hắn.
Nếu như là kiểu tấn công khấc, kiểu vết thương chém đứt này, Vô Lăng có hàng
ngàn biện pháp khôi phục lại.
Cho dù không khôi phục, hắn chỉ còn một chút da lông cũng có thể sống được.
Nhưng đường nét đứt này xem ra không tầm thường, bởi vì đó là đường tuyến
mà Vô Đạo kiếm vạch ra.
Ngay một nhát đầu đã chém đứt tất cả sinh cơ của hắn.
Một nháy mắt trước khi chết, Vô Lăng hiểu ra một cái gì đó nhưng lại không rõ.
Tiên Mẫu chẳng qua là cố ý rời khỏi thạch tọa, cố ý làm ra tư thế rút lui chính là
để dụ dẫn mình đi chặn đường.
Khi bản thân huy động mộc trượng ra chặn đường, sau đó không có hiệu quả
xóa đi của mộc trượng.
Lúc này xuất thủ Vô Đạo kiếm từ phía sau, tất nhiên là một đòn chí mạng, nhẹ
nhõm giết chết mình.
Nhưng hắn không biết tại sao Vô Đạo kiếm lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Vô Lăng cũng có quan hệ sâu sắc với Giáng Thần đài, hắn kỳ thật cũng biết bản
thể Thu Vũ Tuyền chính là Vô Đạo kiếm, nhưng không phải nữ nhân này đã
tiến vào tấm bia đá thứ hai rồi sao?
Cho dù nàng nhanh chóng qua ải một cách thần kỳ cũng không thể nào đến
được tầng thứ chín của cao đài chứ?
Nếu bây giờ hắn có thể cảm giác phía sau lưng thì sẽ phát hiện phía sau mình
không phải là Thu Vũ Tuyền hình người mà là bản thể Vô Đạo kiếm.
Bùm!
Trượng hóa vật rơi xuống trên cao đài phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Cũng đánh dấu sự kết thúc của trận chiến này.
“Đáng tiếc, ngươi vẫn là chết trong tay của Thiên Đạo chí bảo mà ngươi cho là
rách rưới.”
Tiên Mẫu cũng không nhặt lên ngay mà là phất tay về phía Vô Đạo kiếm.
Sau đó, thanh kiếm Thiên Đạo chí bảo kết thúc một trận đại chiến ngập trời,
thậm chí là thay đổi vận mệnh của Nguyên Tiên giới này một lần nữa biến mất,
giấu đi công lẫn danh.
Thành ca xem chiến đấu ở phía dưới ngây ra như phỗng, có chút trở tay không
kịp đối với kết quả này.
“Làm sao mà Thu Vũ Tuyền lại đột nhiên xuất hiện ở đây?” Hắn hỏi vấn đề mà
Vô Lăng muốn biết lúc sắp chết mà không thể hỏi ra.
Hiện tại ca này coi Chí như tinh linh tân thủ, gặp chuyện khó giải liền chất vấn.
Mà Chí cũng không biết là phong độ bẩm sinh hay là có kiên nhẫn không hề
tầm thường đối với hắn.
“Vừa rồi không phải là Thu Vũ Tuyền, chỉ là Vô Đạo kiếm.”
“Bà Sa Ngọc nhân là người thủ hộ Thiên Đạo, có thể thao túng những Thiên
Đạo chí bảo khác.”
“Thu Vũ Tuyền là sinh linh, trước mắt là còn ở trong bia đá thứ hai, tất nhiên là
không có cách nào tùy tiện xuất hiện ở đây, nhưng Vô Đạo kiếm là Thiên Đạo
chí bảo nên vẫn có thể bị nàng triệu hoán.”
Khương Thành suy nghĩ sao ngươi nói mấy cái này như là nói nhảm, Thu Vũ
Tuyền không phải chính là Vô Đạo kiếm sao?
Nhưng mà sau đó hắn liền phản ứng lại.
“Ý của ngươi là Thu Vũ Tuyền và Vô Đạo kiếm không phải cùng một thể?”
“Lúc sinh ra thì đúng là một thể, sau đó ý thức về bản thân là sinh linh của nàng
dần dần phát triển.”
Chí chậm rãi nói: “Theo lẽ thường, vào ngày nàng thức tỉnh toàn bộ uy năng
của Vô Đạo kiếm, ý thức bản thân của nàng vẫn sẽ dung hợp triệt để với thanh
kiếm đó…”
Khương Thành gấp gáp ngắt lời hắn: “Dung hợp? Nếu vậy nàng sẽ mất đi bản
thân mình?”
Chí lắc đầu: “Không hẳn là thế.”
“Dung hợp có thể sẽ là mất đi ý thức nhưng uy lực của Vô Đạo kiếm càng mạnh
mẽ, hoặc có thể là Thu Vũ Tuyền hoàn toàn nắm giữ Vô Đạo kiếm, cái này còn
phải xem vận mệnh của nàng.”
Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ là tiểu cô nương kia có vẻ không tính làm như
vậy.”
“Nàng lựa chọn tách ra thay vì dần dần dung nhập với Vô Đạo kiếm.”
Dáng vẻ lo lắng trên mặt Khương Thành biến mất, thay vào đó là nụ cười hài
lòng.
“Đó là điều đương nhiên, nàng kiêu ngạo hơn so với bất kì ai khác, cho tới bây
giờ cũng chỉ tin tưởng chính bản thân nàng, ngay đến ta còn không muốn ỷ lại
thì sao có thể ỷ lại tử vật được?”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Tiên Mẫu đã cúi người nhặt mộc trượng
Thần khí kia lên.
Thành ca có chút ngưỡng mộ cực kỳ.
Vừa rồi cây gậy này thế mà lại phát huy ra hiệu quả nghịch thiên, cuối cùng vẫn
là Tiên Mẫu may mắn chiến thắng.
Tuy nhiên chí bên cạnh không có động tĩnh, hắn cảm thấy mình vẫn phải nắm
chặt lấy, không thể bỏ đi cách cục của vị diện Thiên Hoa Bản.
“Này, ngươi không có ý định ra trận sao?”
Phía trên, Tiên Mẫu một lần nữa ngồi vào thạch tọa, vừa quan sát cây mộc
trượng, vừa bắt đầu làm quen với thân phận chủ Thiên Phong thạch này.
Nàng thậm chí còn không biết trận đại chiến này và toàn bộ hành trình của mình
đều đang bị cường thế vây xem.
Chí thu hồi ánh mắt, nửa như cười nửa như không nhìn về phía Khương Thành:
“Ra trận cái gì?”