Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2617

Lời phản bác của Mậu Vũ đã khơi dậy sự hưởng ứng nhiệt liệt từ đông đảo tiên

nhân bên phe liên minh vô địch.

“Đúng vậy, toàn bộ Nguyên Tiên giới không phải một mình Thiên Đạo của

ngươi sáng tạo nên, mà là do mọi người cùng chung sức tham gia!”

“Nếu biết bao sinh linh không mạnh dạn khai phá, thế giới này chỉ là một vùng

hoang vu mà thôi!”

“Ai quy định bọn ta nhất định phải tiếp nhận sự giáo hoá từ Thiên Đạo?”

“Sinh mệnh là muôn màu muôn vẻ và vô cùng khó lường, một thứ công cụ như

Bà Sa Ngọc Nhân nhà ngươi vĩnh viễn không thể hiểu nổi đâu!”

Trước đó, có lẽ rất nhiều tiên nhân đã từng bàn luận về đề tài sinh mệnh và

thiên địa, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống như hôm nay, hơn nữa cũng

chẳng đủ để quyết định thứ gì.

Những lời Mậu Vũ nói thậm chí đã làm một số tiên nhân phe Vô Thượng Đạo

Cực đối diện cảm thấy hơi dao động.

Song, không bao gồm Tiên Mẫu.

“Sự tồn tại của Thiên Đạo không phải gông cùm ràng buộc chúng sinh, mà là vì

xây dựng một Nguyên Tiên giới có trật tự và bình yên hơn nữa.

“Thiên Đạo là người chỉ dẫn, cũng là người bảo hộ…”

Khi nàng đang nói một cách gãy gọn thì Khương Thành ở trong phòng tối của

Thiên Phong thạch đã lang thang tới chỗ cuộn tranh tráng lệ được phô bày bởi

ngọn lửa thứ tư.

Trước đó, hắn từng bất ngờ nhận được thế giới thứ nhất có ngoại lực quán thể,

thế giới thứ hai cần giao lưu với ngoại vật mới nhận được lực lượng và thế giới

thứ ba hoàn toàn không dựa vào vạn vật bên ngoài, chỉ khai phát thuộc tính tinh

thần.

Mà bây giờ, hắn đang quan sát thế giới thứ tư tu luyện nguyên năng bằng góc

nhìn của người ngoài cuộc.

Nếu không sở hữu hệ thống, cũng chưa từng gặp đám người Giáng Thần giả

Hữu Nhất, Tả Nhị, thì việc bất ngờ đặt chân vào cái thế giới này sẽ là điều cực

kì hoang đường.

Dù sao hiệu quả của nguyên năng và hệ thống cũng không khác nhau lắm. Nếu

nhìn từ góc độ của người tu luyện trong Nguyên Tiên giới thì hoàn toàn không

thể lý giải cả đống hiện tượng “dị thường” kia.

Sau khi tiến vào kho hình ảnh được ngọn lửa niêm phong, Khương Thành tiếp

tục xem “chiếu bóng”.

Nhưng so với thái độ lạnh nhạt trước ba thế giới đầu, khi đối mặt với hệ thống

nguyên năng, chung quy hắn cũng vẫn có chút cảm giác khác biệt.

Bởi vì ở thế giới này, hắn thấy được rất nhiều năng lực quen thuộc.

Ví dụ như tước đoạt, ví như trao đổi, đảo ngược thời gian, thuật đọc tâm, hay

như truyền tống tuỳ ý, tạo cảnh trong mơ,…

Hắn đã từng gặp những thứ nguyên năng đó bên phía đám Giáng Thần giả.

Và cả ở hệ thống của hắn cũng có nữa. Song mọi người ở thế giới thứ tư chỉ có

nhiều nhất một loại nguyên năng, còn hệ thống của hắn lại có rất nhiều.

Thấy những nguyên năng quen thuộc hoặc xa lạ đang tranh nhau bung toả, đua

nhau khoe sắc ở thế giới này, hắn trầm mình bên trong, từ từ đạt được chút cảm

ngộ.

“Bọn họ có thể tăng cấp nguyên năng thông qua tu luyện, có lẽ ta cũng có thể

thăng cấp hệ thống?”

Sau khi ý nghĩ này bật ra, chính hắn cũng thấy sợ hết hồn.

Dù sao từ trước đến nay chỉ có hệ thống hộ giá hộ tống hắn, nhưng hắn lại chưa

từng nghĩ tới việc hỗ trợ hệ thống một lần.

Song, sau khi nghĩ kĩ lại, hắn cảm thấy chuyện này là khả thi.

“Tuy Nguyên Tiên giới không có điều kiện tu luyện nguyên năng như thế giới

thứ tư, hơn nữa nguyên năng cũng khác hệ thống của ta rất nhiều nhưng chung

quy lại đây vẫn là biện pháp có thể được tính đến.”

Mang theo suy nghĩ này, hắn chứng kiến thời khắc tiêu vong cuối cùng của thế

giới thứ tư.

Sau khi rời khỏi hình ảnh của ngọn lửa này, Khương Thành suy tư hồi lâu mới

mở hai mắt ra.

“Vậy là phần thưởng thì sao?”

“Chẳng lẽ ca không được tính là qua cửa hả?”

Nơi đây là phòng tối không thể nhìn được gì, điều này làm hắn cảm thấy có

phần thất vọng.

“Rốt cuộc cửa này là để làm gì?”

“Lẽ nào chỉ là Sơ dùng để nhớ lại hồi ức năm tháng qua sao?”

“Hắn thật là đa sầu đa cảm mà!”

Dựa trên tinh thần không thể đi về tay không, hắn vừa kêu ca vừa đưa tay ngắt

bốn ngọn lửa đang trôi lơ lửng giữa không trung.

Tiếp đó ném vào kho hệ thống một cách thành thạo.

Với Khương Thành, kho hệ thống chính là tủ đựng đồ có thể chứa đựng bất cứ

thứ gì.

So sánh với các không gian trữ vật thông thường, công năng của nó an toàn và

ổn định hơn, cho dù chết cũng chẳng bị nổ vỡ, dù làm sao cũng không có ai có

thể chạm vào hệ thống của hắn.

Nhưng lần này, đột nhiên xảy ra sự lạ.

Bốn ngọn lửa bị bỏ vào kho hệ thống, không hề nằm yên một chỗ, mà lao nhanh

như chớp vào một thứ ở bên trong.

Đó là một vật kỳ quái có hình dạng như chiếc vòng tay, không biết vì sao mà

trên chiếc vòng lại có bốn lỗ thủng.

Khương Thành đoạt được nó sau khi trải qua mười vạn lưu hỏa thiên phú.

Lúc ấy Di từng phổ cập cho hắn biết rằng Thiên Thần và Vô Định cũng từng lấy

được một món thần khí sau khi hấp thụ lưu hỏa thiên phú.

Hai món thần khí đó đã bị hắn và Giáng Thần giả đoạt mất.

Lúc qua ải, Thành ca không nhận được thần khí, trái lại vòng xoay thiên phú

còn biến thành một chiếc vòng tay kì quái, làm hắn thất vọng vô cùng.

Sau khi nhận được vật này, hắn không biết cách dùng, không lấy ra dùng thử, cứ

thế để trong kho hệ thống cho bám bụi.

Chưa từng nghĩ tới, cuối cùng hôm nay cũng kích hoạt nó rồi.

Bốn ngọn lửa dường như đã tìm thấy nơi mình thuộc về, chia nhau xông vào

bốn lỗ trống trên chiếc vòng tay.

Tiếp đó bốc cháy dữ dội.

Không đợi Thành ca kịp phản ứng, cả kho tàng đã sáng bừng lên thành một biển

lửa.

“Mẹ kiếp, kho tàng mà cũng cháy được hả?”

Hắn vội vàng định mò bốn ngọn lửa kia vứt ra ngoài, nhưng rất nhanh sau đó đã

phát hiện không thấy chúng đâu nữa.

Ngọn lửa bùng lên rất đột ngột, cũng lụi tàn rất mau.

Khi kho dần tối đi, Khương Thành thở phào nhẹ nhõm, bởi vì những bảo vật

khác được cất giữ bên trong không hề có chút bất thường nào.

“Ngọn lửa lớn” bay nãy dường như chỉ là biểu tượng, không phải lửa thật sự.

Nhưng chiếc vòng tay kia đã không còn ở trong kho của hệ thống nữa.

Nó được treo trên đầu giao diện chính của hệ thống, biến thành một thứ đồ để

trang trí.

Thoạt nhìn bề ngoài không có gì thay đổi, điểm khác biệt duy nhất là bốn chỗ lỗ

trống vốn luôn xám xịt bỗng toả ánh sáng bạc, như thể được tôi luyện và khai

quang vậy.

Thành ca nhìn một hồi, không khỏi than vãn.

“Hệ thống, ngươi khoa trương thật đấy, đây là logo nhãn hiệu à?”

Như thể đã nghe thấy lời hắn nói, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột ngột

vang lên.

“Ting! Kí chủ nhận được hỏa chủng tứ giới.”

“Ting! Hỏa chủng tứ giới đã kết nối thành công với Sinh Diệt Hoàn.”

“Ting! Kí chủ trở thành chủ nhân của di bia tứ giới.”

“Ting! Hệ thống bắt đầu phân tích Sinh Diệt Hoàn.”

Sau một hồi ting điên cuồng, hệ thống chìm vào yên lặng, hình như đang bận

phân tích cái vòng tay kia.

Còn Khương Thành cũng bắt đầu tưởng tượng liên thiên.

“Sinh Diệt Hoàn? Chẳng lẽ nó có liên quan đến Sinh Diệt Kiến Tâm?”

Nhưng dù nghĩ ra sao, hắn cũng không nghĩ ra mối liên hệ giữa hai bên.

Tuy vật, thân phận chủ nhân di bia tứ giới vẫn khơi dậy hứng thú của hắn.

“Nếu không ngoài dự đoán thì di bia tứ giới chính là bia đá mà khi trước bốn

người Thánh Hoàng, Vô Lăng, Lăng, Thu Vũ Tuyền từng tiến vào để tỷ thí.”

“Ta lại trở thành chủ nhân của bốn khối bia đá kia à?”

“Nói như vậy… Ha ha ha…”

Dường như nghĩ ra điều gì thú vị, khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên một nụ

cười xấu xa.

Nghĩ một chút, hắn rời khỏi phòng tối, trở lại cửu trọng cao đài ở đại điện trước

đó.
Bình Luận (0)
Comment