Có lẽ vì thu được bốn ngọn lửa, hoặc vì hệ thống phân tích ra điều gì đó cho
nên Thành ca vốn ù ù cạc cạc nhìn Thiên Phong thạch cũng đã có chút hiểu biết
về dị bảo này.
Bên trong đại điện vẫn là những cái bục và lồng thủy tinh.
Thoạt nhìn như một sở nghiên cứu rộng lớn.
Hắn nhanh chóng tìm được lồng thủy tinh đặt bốn tấm bia đá.
Nhưng đáng tiếc, sau khi Tiên Mẫu sở hữu Thiên Phong Thạch, chuyện đầu tiên
chính là phong tỏa trấn áp bốn tấm bia đá, vì vậy hiện giờ chúng đã không còn ở
chỗ cũ nữa.
Khương Thành không biết chuyện này, tìm khắp nơi trong điện mà không tìm ra
được.
“Lạ thật đấy, rõ ràng trước đó vẫn còn, sao giờ lại biến mất rồi?”
“Cái danh chủ nhân bia đá của ca còn có tác dụng gì?”
“Thôi bỏ đi, ra ngoài xem thử xem.”
Dứt lời, hắn trực tiếp truyền tống từ đại điện ra Thiên Phong Thạch, đến bên
ngoài Thiên Phong Cung.
Ngay cả bản thân hắn cũng thấy thật kỳ diệu.
Rõ ràng không phải chủ nhân Thiên Phong Thạch, cũng không có quyền hạn
khống chế dị bảo này nhưng lại không hề gặp trở ngại gì.
“Chẳng lẽ ta thật sự có liên quan đến Sơ?”
“Í, người của Thiên Phong Cung đâu?”
Hắn đi ra ngoài mới thấy hai nhóm nhân mã Vô Thượng Đạo Cực và liên minh
Vô Địch đang giằng co, cũng thấy Tiên Mẫu và đám Kỷ Linh Hàm đối diện
nàng.
Lúc này cuộc tranh luận của đôi bên đã đến hồi kết.
Bên phía liên minh Vô Địch, bất kể là Kỷ Linh Hàm hay đám Mâu Vũ, Thương
Linh, Mạc Trần, Minh Đồng, Băng Cực v.v đều có sự kiến giản độc đáo của cá
nhân họ.
Nhưng họ không lay chuyển được lý niệm thâm căn cố đế của Bà Sa Ngọc
Nhân.
Nếu Tiên Mẫu có thể dễ dàng bị thuyết phục như vậy thì đã không là Tiên Mẫu.
Mắt thấy không ai thuyết phục được ai, nàng cũng không còn hứng thú tranh
luận nữa.
“Dừng ở đây đi.”
“Ta đã xem như đặc biệt hậu đãi Phi Tiên Môn rồi.”
Tầm mắt nàng khóa chặt lấy Kỷ Linh Hàm.
“Dựa theo giá trị thiên tâm của các ngươi, bây giờ vốn không hấp thu được bất
cứ tiên lực gì, cũng không nhận được sự ủng hộ của căn nguyên thế giới.”
“Nhưng nể mặt Khương Thành, ta sẽ châm chước cho các ngươi.”
“Hãy rút lui đi, ta không muốn tiêu diệt các ngươi, cũng mong các ngươi hãy tự
giải quyết cho tốt.”
Kỷ Linh Hàm hiểu đây chính là tối hậu thư của Tiên Mẫu.
Nếu mình không thức thời thì tiếp theo chỉ đành giải quyết bằng vũ lực.
Nàng chưa chứng kiến trận chiến giữa Tiên Mẫu và Vô Lăng, cũng không biết
rốt cuộc thực lực của người đại diện Thiên Đạo mạnh đến đâu nhưng chắc hắn
lợi hại hơn bốn người Kim Đồng Ngọc Nữ nhiều lắm.
Tuy Phi Tiên Môn sở hữu rất nhiều Cổ Thánh nhưng trận chiến này cũng không
có bất cứ phần thắng nào.
Song có một số việc không thể không làm.
Xoẹt!
Nàng dứt khoát rút đế kiếm ra.
Những đệ tử Phi Tiên Môn khác như nhận được mệnh lệnh, tiếng binh khí ra
khỏi vỏ không ngừng vang lên, như phá trận khúc trước khi xuất chiến.
Không một ai lên tiếng dị nghị về quyết định của Kỷ chưởng môn.
Tiên Mẫu thất vọng lắc đầu.
Nàng không muốn lật mặt với Khương Thành nhưng nếu đệ tử Phi Tiên Môn
dám ngăn cản, nàng cũng chỉ đành tiêu diệt, không thể nhượng bộ.
“Các ngươi cần gì phải vậy?”
Mấy năm nay, bị Di lừa gia nhập Lạc Tiên Điện, Phi Tiên Môn không hề tham
gia cuộc tranh đoạt giữa các phe phái, đi theo phong cách bo bo giữ mình.
Trong mắt Tiên Mẫu, các nàng hoàn toàn có thể tiếp tục làm vậy.
Vì Khương Thành, mình sẽ trao đặc quyền cho riêng Phi Tiên Môn, để họ nhàn
vân dã hạc bên ngoài Thiên Đạo.
Nhưng đáng tiếc, Kỷ Linh Hàm không tiếp nhận.
Nàng tay cầm trường kiếm, chậm rãi nhìn về phía chiếc lồng thần quang đã trở
nên dày cộm sau lưng, bóng dáng những tông môn và tộc quần khác bên trong
đều mơ hồ không rõ.
“Liên minh Vô Địch là một liên minh trung lập do Phi Tiên Môn cầm đầu.”
“Năm đó khi Khương chưởng môn tiếp nhận chức minh chủ từng nói, đối mặt
với công kích của Vô Thượng Đạo Cực và Thiên Phong Cung, toàn liên minh
cùng tiến cùng lùi.”
“Nếu Phi Tiên Môn bọn ta chỉ biết lo thân mình, ngày sau còn mặt mũi nào tồn
tại ở Nguyên Tiên giới?”
Trước đó nàng nghĩ bỏ chạy sáng suốt hơn là vì cả liên minh Vô Địch cùng
chạy.
Song bây giờ những người khác vẫn đang bị nhốt, khỏi cần nghĩ cái gì sáng suốt
hay không nữa.
Giọng nàng không hề kịch liệt nhưng lời nói ra lại vô cùng khí phách, gõ thật
mạnh vào đáy lòng mỗi người.
Trong chiếc lồng thần quang, Thánh Tôn và Cổ Thánh của các thế lực lớn đang
bị nhốt sửng sốt nhìn bóng lưng mơ hồ bên ngoài.
Vừa rồi nghe được Tiên Mẫu nói sẽ châm chước cho Phi Tiên Môn, trong lòng
bọn họ thật sự rất khó chịu.
Ban đầu họ gia nhập liên minh Vô Địch cũng chỉ vì được tự do, thuận tiện
mượn danh Khương Thành mà thôi.
Tuyên ngôn cả liên minh cùng tiến cùng lùi, ngay cả họ cũng không cho là thật.
Ai mà ngờ được, khoảnh khắc rơi vào đường cùng, Phi Tiên Môn không quen
không biết lại thật sự ở bên cạnh họ, không rời không bỏ.
Điều này khiến trong lòng họ ngổn ngang trăm mối.
Tu luyện vô số năm, nội tâm đã nhìn thấu lẽ đời từ lâu, bình lặng không gợn
sóng bất chợt bùng lên nhiệt huyết.
“Kỷ chưởng môn! Tình cảm của ngươi, bọn ta xin ghi nhận!”
“Nếu thật sự có thể thoát vây, sau này Phi Tiên Môn có kêu gọi, Quan Tinh
Cung bọn ta thề chết xin theo!”
“Từ nay về sau, bộ tộc Bách Ảnh bọn ta tôn Phi Tiên Môn làm chủ, không bao
giờ thay lòng.”
“Thái Vũ Điện bọn ta cũng xin quy phục!”
“Kỷ chưởng môn, nếu sự không thành thì đừng tử chiến đến cùng.”
“Đúng vậy, bọn ta không trách ngươi! Giữ lại tính mạng, tương lai báo thù cho
bọn ta…”
Từng tiếng la hét phát ra từ phế phủ, há chỉ có Thương Linh, Mâu Vũ, Minh
Đồng, Băng Cực, Quy Tằng, Khúc Vọng bên ngoài, ngay cả đám Hồn Tổ, Minh
Tổ cũng không khỏi xúc động.
Cuối cùng họ cũng hiểu đám đệ tử bên cạnh Khương Thành có gì khác biệt với
người thường.
Song trận chiến này là không thể tránh khỏi.
Tiên Mẫu chậm rãi rút đế đao, bốn người Kim Đồng Ngọc Nữ cũng tranh nhau
xông ra.
Chúng lập tức hét lên.
“Các ngươi đã muốn diệt vong thì không thể trách bọn ta được.”
“Bọn ta đã chướng mắt Phi Tiên Môn từ lâu, đây là các ngươi tự chuốc lấy.”
“Cho các ngươi biết thế nào là uy lực chân chính của Thiên Đạo.”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau bọn chúng.
“Uy lực chân chính của Thiên Đạo ra sao?”
Khương Thành vừa bước ra từ Thiên Phong Cung từ từ xuất hiện trước mặt mợi
người.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nét mặt vốn căng thẳng của Kỷ Linh Hàm lập tức
buông lỏng.
Nàng đưa ra quyết định vừa rồi cũng phải chịu áp lực cực lớn.
Đúng là sau khi chết những đệ tử ba đời đầu như họ sẽ được Khương chưởng
môn hồi sinh nhưng Phi Tiên Môn không chỉ có đệ tử ba đời đầu.
Huống chi lần này kẻ địch là Tiên Mẫu, đại diện cho Thiên Đạo và căn nguyên
thế giới của cả Nguyên Tiên giới.
Chết trên tay nàng liệu có còn sống lại được không?
Kỷ Linh Hàm không hề nắm chắc.
Nhưng khi không có Khương chưởng môn ở đây, nàng nhất định phải đứng ra.
Mà bây giờ, trọng trách trên vai nàng đã được Khương chưởng môn nhận lấy