Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2619

“Khương chưởng môn!”

“Khương Thành!”

Khoảnh khắc cả hai bên nhìn thấy Thành ca, tất cả đều có phản ứng kích động,

chẳng qua là tâm tình hoàn toàn khác biệt.

Vô Địch minh bên này xem như đã sớm thoát hiểm, không cần phải lo lắng gì

nữa.

Mà đám người Vô Thượng Đạo Cực bên kia lại không còn lòng tin tất thắng.

Đây chính là sức uy hiếp của Khương Thành lúc này.

Sau khi trải qua hai trận Tiên sơn và Vô Địch minh, thân phận vị diện Thiên

Hoa Bản này của hắn hoàn toàn được công nhận, không ai dám khinh thường

hắn.

Tần Sướng, Ngụy Miêu cùng đám người khác vội vàng chen chúc đến.

“Khương chưởng môn, Tiên Mẫu làm điều ngang ngược, bức ép bọn ta quy

thuận!”

“Hơn nữa còn bên trọng bên khinh, tự ý phân phối căn nguyên thế giới.”

“Hoàn toàn không để ý tới hạn chế của pháp tắc thiên địa…”

Bọn người Cổ Thánh vừa rồi còn thi triển nguyên quy tắc làm rung động toàn

trường, bây giờ lại tựa như là đám nhỏ báo cáo với phụ huynh, không có chút gì

là phong thái của cao thủ.

Khương Thành vừa ra đến nơi, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng phát hiện ra bản thân không cách nào hấp thu được

tiên lực từ xung quanh, mối liên hệ với căn nguyên quy tắc cũng gần như bị cắt

đứt.

Điều này có nghĩa là uy lực của nguyên thuật sẽ bị hạ thấp rất nhiều.

Cảm ngộ quy tắc của Khương Thành vẫn còn, đẳng cấp Huyền Văn cũng không

thay đổi.

Chỉ là 3000 căn nguyên thuộc về Nguyên Tiên giới, thuộc về căn nguyên thế

giới.

Tiên Mẫu bây giờ dường như đang che giấu tín hiệu của 3000 căn nguyên,

không cho hắn liên kết, như vậy hắn cũng không có biện pháp gì.

Cũng may là bây giờ lực sát chiêu của hắn phong phú, không cần nhờ vào

nguyên thuật, nếu không lần này đúng là thực lực bị suy yếu nghiêm trọng.

“Ngươi vậy mà có thể làm ra loại chuyện này?”

Hắn quay đầu nhìn về phía Tiên Mẫu, thần sắc Tiên Mẫu vốn đã khôi phục lại

vẻ bình tĩnh, vẫn tự nhiên trấn định như cũ.

“Đúng vậy, có phải rất bất ngờ không?”

Khương Thành suy nghĩ một lúc liền nghĩ ra nguyên nhân.

“Làm được thông qua Thiên Phong thạch?”

“Nói rất đúng.”

“Thật sự nghĩ không ra, ma vật từng bị ngươi coi là tai họa bây giờ lại thành lợi

khí của chính ngươi, trận thao tác này thật sự quá xuất sắc.”

Cẩn thận suy nghĩ một chút thì cũng đúng là như vậy.

Tiên Mẫu đã từng đối mặt với cục diện rất ác liệt.

Mặc dù là người phát ngôn của Thiên Đạo, nhưng lúc đó nàng không thao túng

được căn nguyên thế giới, có lẽ có thêm nhiều Cổ Thánh đến cũng không chắc

đè ép được.

Mà khi đó nàng phải lần lượt đối mặt với sáu suối nguồn, Di, Giáng Thần giả,

Vô Lăng, những kẻ thèm muốn Thiên Đạo và kẻ phá hoại cường đại của căn

nguyên thế giới.

Những kẻ phá hoại này còn có được những đại sát khí như Thần khí và Thiên

Phong thạch.

Nhưng bây giờ, những kẻ địch kia đều tan thành mây khói, nàng không chỉ

khiến Thiên Đạo càng trở nên lớn mạnh, thậm chí còn biến bản thân gần như trở

nên toàn năng, không gì không làm được.

Thủ đoạn này không thể nói là không mạnh, đến chính nàng còn tự thấy đắc ý.

“Những năm này, ta cũng muốn cảm tạ sự trợ giúp của ngươi, nếu không phải

ngươi tiêu diệt hết đám Giáng Thần giả kia, ta sẽ chỉ thất bại thảm hại.”

“Cho nên bây giờ ngươi báo ơn ta như thế này à?”

Đối mặt với chỉ trích của Thành ca, Tiên Mẫu một mặt vô tội.

“Ta đã khoan hồng đối với Phi Tiên môn và những người khác có liên quan với

ngươi.”

“Người phải biết, làm người thủ hộ Thiên Đạo, ta vốn không thể có thiên vị cá

nhân. Chính bởi vì ngươi nên ta mới có ngoại lệ.”

Khương Thành cũng cạn lời.

Thì ra ngươi cũng hại Phi Tiên môn và các Tộc quần khác không hấp thu được

bao nhiêu tiên lực, cũng không mượn được bao nhiêu căn nguyên quy tắc, ta

còn phải cảm tạ ơn ngươi vì không giết nữa à?

“Ban đầu thấy ngươi đánh bại Vô Lăng ta vẫn còn rất vui mừng, nhưng bây giờ

ta phát hiện ngươi thật sự rất phiêu rồi.”

Thành ca lắc đầu thất vọng.

“Chủ nhân của Nguyên Tiên giới là sinh linh chứ không phải Thiên Đạo, càng

không phải là người phát ngôn Thiên Đạo như ngươi.”

“An ổn lui ra vị trí phía sau yên lặng nhìn gió cuốn mây bay không được sao?

Tại sao luôn nghĩ đến việc thao túng tất cả mọi người, làm ra mấy loại thao tác

dư thừa để thống trị toàn bộ vị diện này?”

Tiên Mẫu lặng yên thu lại nét cười trên khuôn mặt, thay vào đó là vẻ không vui.

“Ngươi chưa bao giờ đứng trên lập trường của ta, căn bản không thể hiểu nổi

Thiên Đạo đã từng bị bao nhiêu người dòm ngó, cũng không biết thế giới này

đã bao nhiêu lần đứng bên bờ hủy diệt!”

Có lẽ bởi vì cảm xúc sau khi chuyển hóa trở nên nhân tính hơn rất nhiều nên

hiếm khi thấy ngữ khí của nàng kích động lên.

“Bây giờ ta thật vất vả mới chiếm được ưu thế, tại sao không thể phòng hộ thêm

mấy tầng để bảo hộ Thiên Đạo?”

“Hiện tại ngươi muốn ta thu tay lại, lui về phía sau sao? Dựa vào cái gì chứ?”

Khương Thành rất muốn đáp lại nàng rằng dựa vào thực lực.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ khe khẽ lắc đầu.

“Nhưng bây giờ ngươi làm như vậy, đối với những tiên nhân có giá trị Thiên

Tâm không cao kia rất không công bằng.”

“Thế nào là công bằng?”

Hiển nhiên Tiên Mẫu đã sớm chuẩn bị sẵn lý do thoái thác.

“Trước kia thiên phú càng cao có thể hấp thu càng nhiều tiên lực, mượn dùng

được càng nhiều căn nguyên quy tắc, như vậy là công bằng?”

“Thước đo chuẩn tắc công bằng từ đâu mà ra? Vì cái gì mà không thể lấy giá trị

Thiên Tâm ra làm thước đo chuẩn tắc mới?”

“Hiện tại ta chỉ có một điều muốn thỉnh cầu ngươi, hãy giúp ta một lần nữa!”

Sắc mặt nàng nghiêm nghị, khom người một cái thật sâu với Khương Thành.

“Hi vọng ngươi có thể thối lui cùng Phi Tiên môn, thành toàn cho ta, cũng thành

toàn cho Thiên Đạo và toàn bộ Nguyên Tiên giới.”

Cái khom người này đủ để thể diện cho Khương Thành, nhưng Thành ca không

vui vẻ nổi.

Hắn có một loại cảm giác đạo đức bị bắt cóc.

Giống như nếu mình không rút lui thì chính là đang gieo họa thương sinh vậy.

Trực giác của hắn cảm thấy lời nói của Tiên Mẫu có vấn đề nhưng lại không tìm

thấy vấn đề ở đâu.

Chỉ biết là nếu như theo hiện trạng của lời nói, tất cả các tông môn và Tộc quần

trong toàn bộ Vô Địch minh, cùng với các sinh linh khác không đủ trung thành

với Thiên Đạo trong tương lai đều sẽ sống rất thảm.

“Ngươi không cần uổng phí lời nói.”

“Muốn ta ẩn lui rất đơn giản, đánh bại ta là được.”

Hắn chậm rãi giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh cốt kiếm.

Nhìn thấy hắn rút ra binh khí, những Tiên nhân đối diện Vô Thượng Đạo Cực

kia như lâm đại địch, Hồn Tổ thiếu chút phát tác bản năng muốn bay tới ôm lấy

đùi hắn.

Mà bốn vị Tiên Đồng Ngọc Nữ kia lại có chút khinh thường.

“Khương Thành, ngươi thực sự cho rằng bản thân mình là vô địch?”

“Những năm đó, nếu như không phải Tiên Mẫu ngăn cản, bọn ta đã sớm giáo

huấn ngươi, ngươi có thể sống tới ngày hôm nay hay không còn là điều khó

nói.”

“Hạng người ngu xuẩn, bây giờ còn nhìn không ra tình thế.”

“Thiên Đạo và căn nguyên thế giới tất cả đều nằm trong tay bọn ta, ngươi lấy

cái gì đấu với bọn ta?”

Đối với bọn họ, bản thân Tiên Mẫu trái lại không có phản ứng kịch liệt.

Không phải là xem thường Khương Thành, mà là biết rõ Thành ca khó đối phó

như thế nào.

Một khi lộ ra binh khí, cục diện lập tức mất khống chế, hậu quả khó lường.

Thế là nàng giơ tay lên, lần nữa ngăn cản bốn đồng tử muốn xuất thủ.

“Ngươi thật sự muốn ra tay với ta?”

“Ngươi nên hiểu rõ, cho dù giết chết ta rồi, cũng không phải là một chuyện tốt

đối với Nguyên Tiên giới.”

“Sao hả, giết ngươi thì chính là sẽ tận thế à?”

“Tận thế?”

Tiên Mẫu mỉm cười.

“Thật sự là cũng khá giống nhau đấy.”

“Bây giờ ta và Thiên Đạo như hòa làm một, giết chết ta, thế giới này sẽ mất đi

Thiên Đạo, chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ. Phi Tiên môn của ngươi cũng sẽ mất đi

nơi sinh tồn.”

“Gì cơ?”

“Còn có chuyện này sao?”

Nghe được lời nàng nói, tất cả những tiên nhân phía sau Vô Địch minh đều có

chút ít tuyệt vọng.

Thắng cũng không thể giết đối phương, đối phương ngay từ đầu đã đứng ở thế

bất khả chiến bại?

Cái này thì ai mà chơi lại được?

Khương Thành khẽ thở ra một hơi: “Ngươi thật đúng là tính toán không bỏ sót

chút nào, chỉ sợ thông minh quá sẽ bị thông minh hại.”
Bình Luận (0)
Comment