Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2620

Tiên Mẫu cố ý để chính mình và Thiên Đạo buộc chung một chỗ, có nhục cùng

nhục, không có gì là có lợi hơn.

Khương Thành biết nàng làm như vậy sở dĩ là vì đối phó với mình.

Biết mình ràng buộc với Phi Tiên môn và các tộc Huyền tộc, Băng tộc, Vu tộc,

Long tộc, nhất định phải giữ vị diện Nguyên Tiên giới này, sẽ không ra tay với

Thiên Đạo.

Cho nên nếu nói buộc chung một chỗ, tất nhiên chính mình cũng không thể

động tới nàng.

“Chí ít chiêu này hữu dụng với ngươi, không phải sao?”

Khóe miệng Tiên Mẫu hiện lên vẻ tự mãn.

“Vô Định là người thật sự ẩn lui, không can thiệp vào những chuyện bên ngoài,

mà bản thân hắn cũng hi vọng Nguyên Tiên giới tồn tại lâu dài về sau.”

“Bây giờ người duy nhất có thể uy hiếp được Thiên Đạo chỉ có ngươi, chỉ cần

có thể khắc chế ngươi, vậy thì tuyệt đối không có sai sót.”

Vẻ mặt Thành ca trở nên cổ quái.

Ngoài chính mình và Vô Định Thánh Chủ vẫn còn một Thiên Thần nữa.

Chẳng lẽ nữ nhân này không biết?

Hắn vốn định nhắc nhở một câu nhưng nhìn thấy tư thế nắm chắc mọi thứ trong

lòng bàn tay của Tiên Mẫu hiện tại, lại cảm thấy mình nên thức thời chút thì

hơn, không cần làm hỏng tâm tình tốt của đối phương.

“Nếu không thể giết ngươi, vậy bắt đồng tử bên người ngươi ra luyện tay một

chút đi.”

“Ta thấy mấy tiểu bằng hữu này rất muốn thể hiện sức mạnh, từng người đều

kích động thế kia.”

Tiên Mẫu dù sao cũng còn giữ thể diện cho Phi Tiên môn, thế nhưng bốn Tiên

Đồng Ngọc Nữ này lại kìm không được muốn giết chết Phi Tiên môn.

Cho nên hắn không thể bỏ qua.

Căn bản là không chờ cho Tiên Mẫu đáp lại, hắn liền trực tiếp huy động kiếm

xông tới.

Ra tay chính là Kiếm đạo thập tam trọng của gia trì lực trọc bao phủ tất cả bốn

tên đồng tử kia.

Bọn người Kim Đồng Ngọc Nữ cũng không có hoảng loạn, trái lại lộ ra vẻ hưng

phấn.

“Đến rất đúng lúc!”

Có vẻ như bọn họ còn sợ Tiên Mẫu ngăn cản nên đã sớm ngăn cản nàng trước.

“Đây chính là Khương Thành chủ động muốn ra tay với bọn ta!”

“Xuất thủ với bọn ta chính là đang hủy diệt Thiên Đạo, tuyệt đối không thể

lưu!”

“Khương Thành, lần này ngươi chết chắc!”

Bốn đôi mắt đồng thời phát ra thần quang, mà hai tay mười ngón cũng liên tiếp

huy động, từng đạo Thần Quang.

Chỉ một thoáng, nhưng tiên nhân bên ngoài đã không còn nhìn thấy Khương

Thành đâu nữa.

Đối mặt với công kích như vậy, Thành ca không hề né tránh, vẫn tiếp tục thôi

động cốt kiếm tiến công.

Hắn ước gì Thần Quang của đối phương có thể đánh xuyên qua phòng ngự của

mình.

Khi Kiếm đạo thập tam trọng bao trùm lên người bốn vị Kim Đông Ngọc Nữ,

bốn người cùng lúc hóa thành hư ảnh.

Lực trọc tích chứa công kích chí mạng vậy mà lại đánh hụt.

Đối với Thành ca mà nói đây là việc rất hiếm gặp.

Bản thân công kích của Kiếm đạo đã có hiệu quả khóa địch nhất định, mà lực

trọc được giải phóng sẽ đẩy thanh khí bốn phía ra xa.

Trong tình huống này, đối phương cũng không có năng lực tránh né, chỉ có thể

cứng rắn chống đỡ.

Bốn tên đồng tử có thể cùng nhau tránh đi một kiếm này rõ ràng là thoát ra khỏi

phạm trù võ đạo, nhất định là mượn thủ đoạn của Thiên Đạo.

Nhưng so với hắn, bốn tên đồng tử hiển nhiên còn kinh ngạc hơn nhiều.

Sức mạnh Thần Quang vô địch của bốn người bọn họ thuận lợi đánh trúng

người Khương Thành, nhưng hình ảnh Khương Thành bong da tróc thịt như

mong đợi cũng không xuất hiện.

Thần Quang kỳ thật cũng cùng loại với lúc Tiên Mẫu và Vô Lăng quyết đấu,

hỗn hợp lực lượng ý chí Thiên Đạo và căn nguyên thế giới, vẫn chưa tới cấp độ

thanh khí, căn bản không phá nổi phòng ngự của thể trọc.

“Sao lại thành ra như vậy?”

“Không thể nào như vậy!”

Tình thế công kích bắt buộc không có hiệu quả, bốn người cuối cùng cũng ý

thức được tại sao trước kia Tiên Mẫu luôn kiêng kị Khương Thành như vậy.

Mà Thành ca cũng bắt đầu nghiêm túc.

Lần này chuyển hóa thánh lực thứ hai thành linh ý, một đợt linh ý tấn công bao

trùm về phía bốn người.

Linh ý thuộc về hệ thống thanh khí, đối với loại tấn công này, bốn tên đồng tử

không hề sợ hãi, bình thản tự nhiên.

“Có chút tài mọn!”

“Chỉ thế này thôi à?”

Bọn họ thi triển Thần Quang lần nữa, ý chí Thiên Đạo tích chứa trong đó cũng

coi như là liều thuốc phù hợp để đối phó với linh ý trùng kích.

Nhưng Khương Thành vốn dĩ không trông cậy vào linh ý để phá địch.

Lần này linh ý bao trùm chỉ là điều động bốn người, hắn đã âm thầm dùng lực

trọc tạo thành một vòng hàng rào ngăn cách xung quanh bốn người.

Vào thời điểm hàng rào kia hình thành, bốn người đang đắc ý đột nhiên phát

hiện mình bị cắt đứt liên hệ với Thiên Đạo.

“Không hay rồi!”

Bọn họ vội vàng thay đổi Thần Quang, muốn đánh vỡ hàng rào lực trọc, đánh ra

một đường thoát.

Chỉ tiếc, không kịp nữa.

Khương Thành lần nữa dùng gia trì lực trọc thi triển kiếm đạo thập tam trọng.

Lần này bốn người không có Thiên Đạo che chở, cuối cùng không thể tránh

khỏi.

Kiếm đạo thập tam trọng như dậy lên cơn sóng lớn, trong nháy mắt bao phủ lên

bốn tên đồng tử.

Hết cách, luận về kinh nghiệm chiến đấu, giữa bọn họ và Khương Thành cách

một Tiên Mẫu. Sau khi sóng lớn kia dần tàn lui đã không còn thấy bóng dáng

của bốn tên đồng tử.

Bọn họ bị lực trọc xóa đi hoàn toàn trong thế giới này, xem như bị giết chết.

Vào thời điểm họ chết đi, tấm chắn Thần Quang giam giữ số lớn cao thủ của Vô

Địch minh kia cũng tan thành mây khói.

“Lớn mồm lớn miệng như vậy còn tưởng rằng lợi hại thế nào, kết quả là một

đòn cũng không đỡ nổi.”

Thành ca vẫn chưa thỏa mãn mà thu hồi kiếm.

“Vốn chỉ là muốn tùy tiện chơi đùa với mấy tiểu bằng hữu này, không nghĩ tới

bọn họ không qua được trận đánh, thật có lỗi quá.”

Đám người đằng sau đều vô lực phàn nàn.

Một đòn tùy tiện đó của ngươi, đổi thành bọn ta cũng không ngăn nổi như thế.

“Hay lắm!”

Tiếng vỗ tay của Vô Địch minh bên này vang như sấm động.

“Ha ha ha, Khương chưởng môn giết hay lắm!”

“Không hổ là Khương minh chủ, bốn vị cung chủ Vô Thượng Đạo Cực ở trước

mặt hắn cũng không chịu nổi một đòn.”

“Đó là tất nhiên, song phương căn bản là không cùng đẳng cấp chứ gì?”

Đám người hoàn toàn quên mất là cách đây không lâu bọn họ còn cảm thấy bốn

tên đồng tử kia cũng là Thiên Hoa Bản vị diện đó thôi.

“Tiên Mẫu, thủ hạ của ngươi đều xong rồi, bây giờ tới lượt ngươi!”

“Cho dù Khương chưởng môn không thể giết ngươi thì cũng có thể chế trụ

ngươi!”

“Ngược lại muốn xem xem Vô Thượng Đạo Cực các ngươi bây giờ làm sao mà

chống cự…”

Bên Vô Thượng Đạo Cực kia, Hồn Tổ là người đầu tiên bay tới ôm lấy đùi

Thành ca theo đúng nghĩa đen.

“Ca, là ta bị ép buộc mà!”

“Bà Sa Ngọc nhân nàng ta ép buộc ta, dùng Thiên Phong thạch và Thiên Đạo

thao túng ta, ta thân bất do kỷ đó thôi!”

“Kỳ thật trong lòng ta một mực muốn đứng bên cạnh ngươi…”

So với hắn, bọn người Minh Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh thận trọng hơn

nhiều.

“Thiệt tình, bọn ta không phản kháng được nàng, chỉ có thể tạm thời chịu

nhục.”

“Bây giờ ngươi tự thân xuất mã, bọn ta đã an tâm rồi.”

“Mây đen đầy trời tản đi, càn khôn tươi sáng lại hiện lên, Tiên Mẫu cũng không

thể một tay che trời được nữa, quá tốt rồi!”

Bọn họ giống như đã chờ thời khắc này từ lâu.

Nhìn thấy năm người này đều cùng ý, Vô Thượng Đạo Cực và những người

khác cũng trợn tròn mắt.

Thầm nghĩ Tiên Mẫu vẫn còn sống sờ sờ đây, các ngươi đổi đội có phải sớm

quá rồi không?

Nhưng mà bốn vị Kim Đồng Ngọc Nữ chết vẫn khiến cho bọn họ bị đả kích cực

lớn.

Đoán được bốn người kia không có khả năng đánh lại Khương Thành nhưng

nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn lại giải quyết nhanh gọn mà nhẹ nhàng đến

như vậy.

Song phương hoàn toàn không cùng một đẳng cấp đó mà.

Bốp! Bốp!

Tiên Mẫu mất đi bốn tên “tùy tùng” cũng không vội buồn, ngược lại cười híp

mắt mà vỗ tay.

“Ta lại phải cảm tạ ngươi thêm lần nữa.”

“Đa tạ ngươi giúp ta diệt trừ bốn người bọn họ.”

Bốn tên Kim Đồng Ngọc Nữ kia cũng không phải là vật phẩm trang sức do

nàng biến ra cho mình mà là do Thiên Đạo sắp xếp.
Bình Luận (0)
Comment