Tuy đám Kỷ Linh Hàm không trông thấy cảnh tượng này nhưng mấy người
Minh Đồng, Băng Cực đã theo dõi toàn bộ quá trình.
Nghe vậy thì lập tức đáp: “Chí bị một kiếm vô địch của ngươi đả thương.”
“Đáng tiếc vì có Bản Ngã, lại thêm tứ thần khí phong tỏa nên bọn ta không thể
thừa cơ giết chết hắn được.”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
“Căn nguyên thế giới chưa bị cắn nuốt hoàn toàn nhưng sớm muộn gì cũng bị
hắn nuốt chửng thôi.”
“Trước khi chạy trốn, hắn dùng sức mạnh thần bí của mình bao vây, cộng thêm
tứ thần khí và Thiên Phong thạch hiệp trợ, mang đi tất cả căn nguyên thế giới
còn lại.”
“Mang đi?”
Khương Thành bất lực mỉa mai.
Đó dù sao cũng là ngọn nguồn sức mạnh của cả Nguyên Tiên giới, cứ làm như
sạc dự phòng là thế nào?
“Mang đi đâu rồi?”
Mọi người lắc đầu: “Bọn ta không biết nữa.”
“Hắn chắc chắn sẽ không để chúng ta tìm thấy đâu.”
“Tên này thần thông quảng đại, một thân thực lực khiến người ta không thể
tưởng tượng nổi. Hắn muốn giấu thì ai mà tìm ra được.”
“Không cần đoán cũng biết. Lần sau hắn hiện thân chắc chắn là lúc đã hoàn
toàn nuốt chửng căn nguyên thế giới.”
“Khương chưởng môn, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
Thành ca nhìn gương mặt hoang mang của mọi người, lại nhìn về phía xa xa,
khắp nơi đều có tiên nhân đang chạy tới.
Họ đều mang vẻ kinh hoàng, lo sợ khiếp vía.
Trước khi Nguyên Tiên giới sụp đổ, có người đang tu luyện chăm chỉ, có người
lịch luyện bình thường. Tai họa kinh khủng ập xuống khiến người ta không khỏi
cảm thán như đã kinh qua mấy kiếp.
Bình thường hành tẩu bên ngoài, nhìn thấy Thánh Tôn và Cổ Thánh lạ lẫm đều
cẩn thận, dè dặt đi vòng qua. Nhưng bây giờ dù thấy cường giả thuộc tộc quần
khác biệt cũng như gặp được người thân.
“Tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguyên Tiên giới bị hủy diệt rồi sao? Sao đột nhiên lại hủy diệt?”
“Bọn ta phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta sẽ chết ư?”
Vô số âm thanh hòa vào nhau, trừ hỗn loạn còn phủ lên một bầu không khí tuyệt
vọng bất lực.
Khương Thành có giá trị thống ngự tiếp tục tăng lên, đương nhiên muốn ngăn
cơn sóng dữ.
Dù không để làm màu, chỉ muốn cho mình một điểm dừng chân mới.
Nhưng hắn thật sự không biết nên làm gì để phá vỡ cục diện bây giờ.
Hắn không tìm ra được Chí ở đâu.
Huống chi dù tìm được, căn nguyên thế giới và Thiên Đạo đều đã bị tên này
nuốt chửng, còn có thể khôi phục như cũ sao?
Những người bên cạnh hắn đều đang gấp gáp bàn bạc đối sách.
“Nếu tìm được Cẩn và Lăng thì tốt rồi.”
“Đúng vậy, tuy ta không biết hai người kia nhưng nghe nói chỉ cần họ ở cùng
một vị diện với Chí, Bản Ngã của hắn sẽ bị loại bỏ, tự động biến mất.”
“Đây đúng là cách phá địch trực tiếp và hiệu quả nhất.”
“Các ngươi suy nghĩ đơn giản quá. Đó là Chí tự mình nói ra, các ngươi nghĩ hắn
ngu xuẩn đến mức tự chỉ ra sơ hở của bản thân à?”
“Đúng, ta nghi ngờ đây chính là một cái bẫy, hắn đang dụ dỗ chúng ta tìm kiếm
hai người kia.”
“Chắc chắn là một âm mưu lớn.”
“Đã đến nước này rồi, chúng ta chẳng còn gì cả, có tư cách để chần chừ do dự
hay sao?”
“Bây giờ có một cọng rơm cũng phải nắm lấy thử xem, dù sao cũng là một cơ
hội.”
“Nhưng vấn đề là hai người kia ở đâu?”
Thật ra Khương Thành biết họ đang lịch luyện trong di bia tứ giới.
Hơn nữa trước khi Tiên Mẫu chết đi còn nói với hắn nơi nào trong Thiên Phong
Thạch đang trấn áp.
Nhưng vấn đề là Thiên Phong thạch cũng biến mất rồi…
Chờ đã!
Hắn đột nhiên nghĩ tới một chi tiết bỏ sót – Thu Vũ Tuyền.
“Thu Vũ Tuyền cũng lịch luyện trong di bia tứ giới nhỉ?”
“Tiên Mẫu triệu hồi Vô Đạo Kiếm đã biến thành Chủy Diệt Không, vậy giờ
nàng còn ở bên trong không?”
“Còn có ba ngàn căn nguyên quy tắc chia nhau đi vào trong cơ thể người tu
luyện huyền văn, căn nguyên kiếm thì sao? Chẳng lẽ nó nhập vào Thiên Phong
thạch, tìm được huyền văn kiếm của Thu Vũ Tuyền?”
“Nếu ta tìm ra Thu Vũ Tuyền thì chẳng phải sẽ tìm được Thiên Phong thạch,
theo đó gặp được Chí sao?”
Nghĩ tới đây, Thành ca suýt nữa bật cười ha hả. Năm đó mình cố ý trói buộc
Thu Vũ Tuyền với huyền văn kiếm đúng là thao tác thiên tài.
Tuy mục đích khi ấy chỉ đơn thuần là hố nàng một lần nhưng bây giờ liên quan
đến vận mệnh của cả Nguyên Tiên giới, chuyện này cũng trở thành đầu mối duy
nhất.
Hắn lập tức bắt tay vào cảm nhận huyền văn kiếm của mình.
Có lẽ vì vách ngăn kép là Thiên Phong thạch và di bia tứ giới nên ban đầu hắn
không có phát hiện gì.
Song khi hắn không ngừng rót đạo tâm của mình vào huyền văn, tiếp tục đưa
cảm nhận đi sâu hơn, cuối cùng cũng nắm bắt được dao động khác thường.
Tuy không thể trực tiếp tìm được Thu Vũ Tuyền nhưng dù sao vẫn có phương
hướng.
“Để xem ngươi giấu ở chỗ nào.”
Hắn chợt lắc mình, biến mất tại chỗ.
Không ngừng xuyên qua dòng chảy hỗn độn.
Đột nhiên, một làn sóng phía trước chặn hắn lại.
Khương Thành không thèm nghĩ, trực tiếp dùng trọc lực xé ra một lỗ hổng tiếp
tục tiến lên.
Rất nhanh, dị tượng xuất hiện trước mặt, che mờ tầm mắt.
Đây đều là đại trận mà Chí đã an bài sẵn.
Bề ngoài chỉ là ảo giác, thực tế có sự hiệp trợ của thanh lực, cộng thêm tứ thần
khí tọa trấn, đổi lại là Cổ Thánh khác đã chết mất xác từ lâu.
Nhưng trước mặt Khương Thành, thủ đoạn này chẳng là gì cả.
Trọc lực mở đường, nhanh chóng phá hủy đại trận.
Sau đó liên tiếp mấy ải, có khi là ẩn tàng, có khi là bẫy rập nhưng dưới thủ đoạn
vô số kể của Khương Thành, tất cả đều trở nên vô dụng.
E rằng tác dụng duy nhất chỉ là nhắc nhở có người bên ngoài xông vào.
Một lúc lâu sau, Khương Thành lại xuất hiện trước mặt Chí lần nữa.
Hắn vẫn đang cắn nuốt căn nguyên thế giới, đây vốn không phải chuyện đơn
giản.
Mà thương tích do kiếm đạo hoàn mỹ gây ra trước đó mới vừa khôi phục lại.
Thấy Thành ca đến, hắn không khỏi lộ vẻ mệt mỏi.
“Không ngờ ngươi vẫn tìm ra được.”
Khương Thành vung cốt kiếm lên, không có thù sâu như biển, chỉ nói với vẻ sâu
xa: “Ngươi làm ra chuyện lớn như vậy cũng đừng hòng giấu tên.”
Dứt lời, hắn thi triển kiếm đạo hoàn mỹ lần nữa.
Song lần này không đợi hắn ra tay, Chí đã thi triển thanh lực bao phủ căn
nguyên thế giới, sau đó trốn vào sâu trong dòng chảy hỗn độn, tránh giao phong
với hắn.
Không phải Chí không dám, mà là không muốn.
Nói thật, Chí đã cắn nuốt một phần căn nguyên thế giới, thanh lực tăng lên gấp
mấy lần, thực lực bành trướng hơn hẳn so với lúc giao thủ cùng Phi Tiên Môn
và Khương Thành.
Nếu liều mạng, Thành ca không chắc đã thắng được.
Nhưng đối với hắn, chuyện quan trọng hơn là nuốt chửng hoàn toàn căn
nguyên, đưa thực lực của mình lên tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Một khi hắn toàn lực khai chiến với Khương Thành, căn nguyên thế giới sẽ trốn
thoát.
Cho nên hắn chỉ đành tiếp tục dời đi.
Hắn không biết rằng, trạng thái của Khương Thành thật sự rất tệ.
Trọc lực tiêu hao từ một kiếm trước đó còn chưa bù lại, vừa rồi phá vỡ nhiều
cửa ải như vậy đã dùng gần hết sạch.
Song lần này gánh vác trách nhiệm cứu vớt Nguyên Tiên giới nên Thành ca
hoàn toàn bất chấp tất cả.