Trung tâm căn nguyên, cuối cùng Khương Thành cũng nhìn thấy Chí.
Không chỉ thấy hắn, mà Khương Thành còn bắt gặp một bóng dáng quen thuộc
khác – A Hoàng.
“Hóa ra cô con gái ngốc ngếch của ta cũng ở đây?”
Thi triển kiếm đạo hoàn mỹ khiến ý thức của hắn rơi vào ranh giới tan rã.
Cũng không còn cách nào suy xét đến quan hệ giữa A Hoàng và căn nguyên thế
giới.
Chỉ biết dùng hết toàn lực chém ra một kiếm này.
Mà khi hắn tỉnh lại lần nữa, xung quanh đã ngập tràn tiếng người huyên náo.
“Khương chưởng môn!”
“Khương chưởng môn tỉnh rồi!”
“May quá, quả nhiên hắn vẫn còn sống!”
Trên thực tế, Khương Thành hôn mê cũng chỉ có mấy chục giây mà thôi.
Nhưng mấy chục giây này với đám Minh Đồng, Quy Tàng, Băng Cực và Hồn
Tổ, Minh Tổ thật chẳng khác nào một kỷ nguyên trôi qua.
Nhìn ra xung quanh, căn nguyên thế giới đã biến mất, chỉ còn cảnh tượng vô số
phế tích đang dần biến mất.
“Chí sao rồi?”
“Hắn bị thương chạy rồi!”
“Khương chưởng môn thật thần kỳ, lại có thể đả thương được ma đầu kia!”
“Đúng vậy, bây giờ người cứu vớt được Nguyên Tiên giới chỉ có Khương minh
chủ thôi!”
Lúc này Thành ca không rảnh làm màu, điều hắn quan tâm hơn cả là tình trạng
của những đệ tử kia.
Đoàn người phía trước tản ra, hắn nhanh chóng thấy được những gương mặt
quen thuộc Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, La Viễn, Mạc Trần, Thương Linh, Huyền
Minh, Mâu Vũ, tất cả đều bình an.
Hơn nữa khí tức của họ đều trở nên cường đại hơn rất nhiều.
Rõ ràng, họ đã vượt qua được thử thách ba ngàn căn nguyên trước đó.
Nguyên quy tắc của bản thân thuận lợi dung hợp với căn nguyên quy tắc tương
ứng, thực lực có tiến bộ cực lớn, tương đương với đột phá cảnh giới.
Nhưng cũng chỉ có họ mà thôi.
Hai nghìn chín trăm chín mươi chín người bị động bị cuốn vào thử thách căn
nguyên quy tắc này chỉ có bốn mươi chín người còn sống, còn lại đều bị căn
nguyên nuốt chửng, hoàn toàn tan thành tro bụi.
Bên phía Huyền tộc toàn những tiếng khóc bi thương, còn Phi Tiên Môn bên
này lại khá bình tĩnh, vì đã quen chết đi sống lại.
Khương Thành nhìn một lượt, phát hiện trong số bốn mươi chín sinh linh sống
sót còn có cả con hàng bại hoại Tam Nhãn Hổ.
Cảnh giới của nó trực tiếp đi từ Thánh Tôn lên trên cả Cổ Thánh, chẳng khác gì
phóng tên lửa, thật đúng là bánh từ trên trời rơi xuống.
Con hổ yêu này phấn khích tột độ, đang chạy khắp nơi khoe khoang.
“Ha ha ha, không ngờ thực lực thật sự của ta lại bị lộ ra như vậy.”
“Bây giờ các ngươi đã biết sự lợi hại của Hổ gia chưa, nhìn xem đây là cái gì?
Căn nguyên giết chóc có biết không?”
“Sát thần đệ nhất Nguyên Tiên giới ta đây há chỉ có hư danh?”
Về sự thật Nguyên Tiên giới đã bị hủy diệt, nó tạm thời bỏ qua, làm màu mới là
trên hết.
So với nó, biểu hiện của Mãng Dã có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều.
“Sức mạnh tự nhiên nhận được thế này chẳng thuần túy chút nào, hoàn toàn
không phải mong muốn của ta, thật là bực mình…”
Thấy hắn hưng phấn muốn chết rồi lại giả vờ ghét bỏ, Thành ca cực kỳ hối hận
vì năm đó đã trói buộc hắn với huyền văn lực.
Song Tam Nhãn Hổ và Mãng Dã còn sống cũng khiến hắn tìm ra được nguyên
nhân.
Hai con hàng này đã trói buộc với huyền văn của mình từ lâu.
Những người sống sót như Kỷ Linh Hàm, Mâu Vũ, Thương Linh cũng không
ngoại lệ.
Nói cách khác, lần này người còn sống được trói buộc với huyền văn của mình
theo trình tự thời gian lần lượt đứng ở bốn mươi chín vị trí đầu.
“Chẳng lẽ điều này có ý nghĩa gì sao?”
Nghĩ kỹ lại, hồi còn ở Cổ Tiên giới, số lạc ấn quy tắc mà hắn nhận được sớm
nhất cũng là bốn mươi chín.
“Có lẽ cùng loại với quy tắc thượng vị của ta cho nên lăng tinh huyền văn mà
họ nhận được cũng có sự khác biệt về bản chất so với những người khác.”
Khương Thành lắc đầu, không truy cứu vấn đề này nữa.
Hắn lấy di huyết của đám đệ tử được cất giữ từ trước, dự định hồi sinh một lượt.
Tuy trước khi chết phần lớn đệ tử đều là Cổ Thánh, cái giá phải trả để hồi sinh
là rất cao nhưng hắn không hề do dự.
Mở giao diện hệ thống ra, Khương Thành không khỏi khiếp sợ.
Vì giá trị huyền tinh của hắn đột nhiên vọt lên đến hơn năm ngàn ba trăm tỷ,
tăng gấp mười mấy lần trước đó.
“Gì thế này? Đùng một cái tăng vọt lên, chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì hết!”
Kiểm tra ghi chép của hệ thống, hắn mới phát hiện là giá trị thống ngự thay đổi.
Quy tắc của giá trị thống ngự rất đơn giản, trở thành thuộc hạ của hắn sẽ giúp
hắn gia tăng giá trị thống ngự.
Mức độ trung thành của thuộc hạ càng cao, thực lực càng mạnh thì tăng lên
cũng càng nhiều.
Tuy trước đây hắn là minh chủ cao quý nhưng bản thân liên minh Vô Địch rất
rời rạc. Trừ đám đệ ruột Phi Tiên Môn ra, những tông môn và tộc quần khác
cũng chỉ là quan hệ đồng minh.
Ngay cả Vu tộc coi hắn là đại tiên tri, sẵn lòng nghe hắn hiệu lệnh nhưng cũng
chỉ có một trong các thủ lĩnh ngang hàng với tộc trưởng Lam Đề và đại tế ti
Minh Đồng.
Còn đám Quy Tàng, Hư Uyên, Khúc Vọng chỉ là người ủng hộ hắn, không phải
thuộc hạ thật sự.
Mà bây giờ, tất cả đã coi hắn như thủ lĩnh tối cao.
Bất kể Vu tộc, Huyền tộc, Yêu tộc hay Hồn tộc, Minh Tổ, Hoang tộc, cho đến
những tông môn và tộc quần khác đều thay đổi thái độ vốn có.
Nguyên nhân rất đơn giản. Nguyên Tiên giới đã hủy diệt rồi, tộc quần, tông
môn gì cũng đều mất đi ý nghĩa.
Bây giờ họ chỉ hy vọng có ai đó có thể dẫn dắt họ sống sót, bất kể là khôi phục
Nguyên Tiên giới hay tạo ra một thế giới mới, hoặc kéo dài hơi tàn, nói chung
họ cần một thủ lĩnh.
Mà thủ lĩnh này đương nhiên chính là Khương Thành vừa đả thương bức lui đại
ma đầu.
Quá trình hồi sinh rất thuận lợi.
Vì đám Ấn Tuyết Nhi không thể dung hợp căn nguyên quy tắc nên cảnh giới
không tăng lên, Khương Thành coi như hồi sinh Cổ Thánh, cái giá phải trả
không lớn đến mức khiến hắn không chịu đựng nổi.
Khi hắn bỏ ra hơn hai trăm tỷ huyền tinh hồi sinh những đệ tử của mình, đoàn
người lập tức rộ lên những tiếng kêu kinh ngạc, tán thán.
“Trời đất, Cổ Thánh cũng có thể hồi sinh?”
“Hơn nữa còn là hơn một ngàn Cổ Thánh và Thánh Tôn cùng hồi sinh.”
“Thật không thể tin nổi!”
“Thực lực của Khương minh chủ cao thâm khó lường, khiến người khác phải
kinh ngạc…”
“Thần! Đây mới là thần thật sự!”
“Chỉ có thần mới cứu vớt được chúng ta!”
Sau màn trình diễn này, huyền tinh mà Khương Thành vừa bỏ ra lại tăng vọt
lên, vì mức độ trung thành của rất nhiều người với hắn từ đi theo tăng lên tới
sùng bái.
“Nhìn bộ dạng chưa trải sự đời của các ngươi kìa.”
“Không phải thao tác cơ bản à?”
“Nói cho các ngươi biết một bí mật, lần đầu hồi sinh của Thành ca dùng cho ta
đấy.”
“Thuật phục sinh của Thương Long Đại Đế rõ ràng có tham khảo bí pháp của
bộ tộc Thanh Long bọn ta, nhớ năm đó bọn ta cùng so tài luận đạo, kiểm chứng
sở học…”
Đám Tam Nhãn Hổ, Huyền Minh và Thiện Thái dốc hết vốn từ làm màu, bị
Khương Thành trực tiếp cấm ngôn.
Đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của tộc nhân Huyền tộc, hắn chỉ có thể lắc đầu
thở dài bất đắc dĩ, bày tỏ bản thân lực bất tòng tâm.
Đành chịu, gần hai ngàn Thánh Tôn của Huyền tộc không gửi lại chỗ hắn môi
giới hồi sinh như tóc hay máu.
“Đúng rồi, Chí đang ở đâu? Căn nguyên thế giới đã bị nuốt chửng hoàn toàn
chưa?” Hắn khó hiểu nghĩ, nếu Chí còn sống thì sao không ra tay lúc mình đang
hôn mê nhỉ?