Nếu đổi lại là Khương Thành hấp thu, căn nguyên thế giới chắc chắn sẽ không
khách khí trực tiếp cho ra phản kích mãnh liệt nhất.
Vì trọc thể chính là kẻ địch của căn nguyên thế giới, làm thế nào cũng không
thể dung hòa được.
Còn đổi thành cao thủ khác, bất kể là cấp bậc như Kỷ Linh Hàm, Quy Tàng, hay
Hữu Nhất, Tả Nhị, Lăng thậm chí là Di và Thánh Hoàng cũng sẽ bị nuốt chửng.
Vì sức mạnh mà họ tu luyện chưa được đến trình tự như căn nguyên thế giới.
Không phải họ không muốn trực tiếp tu luyện sức mạnh có trình tự cao hơn mà
là cảnh giới và phối trí của bản thân họ không đủ, không khống chế được, chỉ có
thể tu luyện tiên lực, hồn lực, linh ý đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều sau khi cải
tạo.
Giống như tu sĩ hạ giới không khống chế được tiên tực, không đủ đẳng cấp thì
chỉ có thể sử dụng linh lực.
Tiên Mẫu dựa vào đặc thù thân phận, có thể thi triển căn nguyên thế giới nhưng
cũng chỉ giới hạn ở sử dụng chứ không phải tu luyện.
Cả Nguyên Tiên giới này, có khả năng nuốt chửng căn nguyên thế giới chỉ có
Chí tu luyện thanh lực.
Còn Vô Lăng, sau khi nhận được mầm mống thanh lực của Chí, hắn cũng từng
cố gắng tu luyện để mạnh hơn, chỉ là không làm được mà thôi.
Dưới một loạt thao tác của Di, Nguyên Tiên giới thành công bước vào giai đoạn
hủy diệt.
Không có căn nguyên thế giới, nhật nguyệt tinh thần mất đi khởi nguồn sức
mạnh, núi non sông suối không nơi nương tựa, toàn bộ vị diện coi như xong
đời.
Bây giờ một số tiên nhân nhỏ yếu còn sống sót được là vì căn nguyên thế giới
chưa biến mất triệt để, vẫn còn một tia sáng le lói.
Đợi tới khi Chí nuốt chửng nó hoàn toàn, Nguyên Tiên giới sẽ tiếp bước bốn thế
giới trước đó.
“Hy sinh một vị diện để tác thành cho bản thân, tên này đúng là boss cuối phản
diện.”
Khương Thành cũng không ngờ trước đây mình không ngăn cản, bây giờ tình
hình lại đột ngột thay đổi thành ra thế này.
“Khương chưởng môn, chúng ta phải làm sao đây?”
“Khương minh chủ, bây giờ chỉ có ngươi mới chủ trì được đại cục.”
“Chúng ta nên đi đâu?”
“Cứ cái đà này, chờ đợi chúng ta chỉ có kết cục diệt vong, dù là Cổ Thánh cũng
không sống nổi.”
Bất kể là Hồn Tổ, Minh Tổ hay Khúc Vọng, Minh Đồng đều tỏ vẻ lo lắng, bất
lực vây quanh hắn, dường như gần hắn bao nhiêu là có thể sống lâu hơn bấy
nhiêu.
Đến nước này, sự phân chia phe phái giữa Vô Thượng Đạo Cực và liên minh
Vô Địch, hay tông môn tộc quần đều tan thành mây khói.
Vấn đề đặt ra trước mắt mọi người trở nên cực kỳ giản đơn – sống còn.
“Ai có thể ngăn cản hắn, ai có thể giải cứu căn nguyên thế giới!”
“Bất kể thế nào, căn nguyên thế giới không được xảy ra chuyện…”
“Không làm nổi, có bốn món thần khí phong tỏa, không ai tiếp xúc được với
căn nguyên thế giới hết.”
“Huống chi hắn còn có Bản Ngã chi đạo, hết cách rồi.”
Ngay cả Khương Thành cũng không thể đem lại niềm tin gì cho họ vào lúc này.
“Khương chưởng môn là đỉnh cấp nhân lực nhưng tên này… rõ ràng đã đạt đến
một đẳng cấp khác.”
“Haiz, không ngờ kết cục của trận đại kiếp này lại là hủy diêt toàn bộ, không
một ai trốn thoát.”
Có lẽ sắp nghênh đón sự tiêu vong vĩnh viễn nên một số tiên nhân ở đây đạo
tâm thất thủ, rơi vào sự điên cuồng trước ngày tận thế.
Có người xuất chiêu lung tung ra xung quanh, tán hết một thân tiên lực.
Còn có người bay về phía phế tích xa xa sắp biến thành hư vô, đấu đá lung tung.
Nhưng nhiều hơn cả là hai mắt vô thần, nét mặt đờ đẫn, lặng lẽ chờ đợi kết cục
của mình.
Khương Thành không để tâm đến biểu hiện của họ.
Sau mấy giây suy nghĩ ngắn ngủi, dường như hắn đã hạ quyết tâm.
“Thôi vậy, ta cứ thử xem sao.”
Dứt lời, hắn lấy một thanh cốt kiếm mới ra, đạp hư không bước từng bước về
phía trước. Mục tiêu chính là căn nguyên thế giới vô cùng chói lọi.
“Khương chưởng môn!”
“Ngươi…”
Mọi người không biết giờ phút này hắn còn làm được gì.
Tứ thần khí phong tỏa, ai có thể đánh vào được?
Mà Bản Ngã của Chí lại càng là thủ đoạn cực kỳ cao minh, công kích có mạnh
mẽ đến mấy cũng không chạm được tới đối phương.
Dưới tình huống này, trừ ngồi nhìn Chí muốn làm gì thì làm còn cách nào nữa
chứ.
Sau đó, bọn họ thấy được hình ảnh kiếm đạo thập ngũ trọng nở rộ trên Cửu
Trọng Cao Đài.
Dưới sự giúp sức của trọc lực, thế giới kiếm đạo vốn xán lạn lóa mắt biến thành
một diện mạo khác.
Lần này, Khương Thành vẫn dùng trọc lực bổ trợ cho kiếm đạo hoàn mỹ.
So với lúc quyết đấu cùng Tả Nhị, tu vi trọc lực của hắn đã mạnh hơn gấp mấy
lần.
Mà khác với tiên lực bổ trợ, hiệu quả mà trọc lực mang lại tương tự với xóa sổ
của trượng hóa vật.
Bất kể là ngũ hành, tứ tình hay nhật nguyệt tinh thần, tất cả đều mất đi màu sắc
vốn có.
Cảnh tượng sáng tối đan xen chấn động không xuất hiện, bởi vì toàn bộ thế giới
kiếm đạo đều lộ ra màu sắc mờ mịt bán trong suốt, như bị sương mù dày đặc
bao phủ.
Thậm chí khí tức sinh và diệt cũng không còn dấu vết.
Tứ thần khí vốn bị quang mang tứ sắc bao phủ lập tức nhận ra người xâm nhập.
Mà chúng cũng nhanh chóng triển khai phản kích.
Song đối mặt với kiếm đạo hoàn mỹ của Khương Thành, Chủy Diệt Không thần
chắn giết thần vạch ra hàng ngàn hàng vạn đường tơ vừa hiện lên đã nhanh
chóng bị xóa sổ.
Tựa như tẩy đi nét bút nguệch ngoạc của trẻ thơ, đơn giản khiến người ta phẫn
nộ.
Mà xóa sổ của trượng hóa vật giống như mất đi hiệu lực, không chỉ không thể
xua tan thế giới kiếm đạo, trái lại còn bị màn sương xám kia từng bước bức lui.
Hai món thần khí thuộc loại phòng ngự là đầu quán và hộ tâm kính kiên trì được
vài giây ngắn ngủi, cuối cùng bị đẩy dạt sang bên cạnh.
Phía trước cốt kiếm, mục tiêu tiếp theo chính là căn nguyên thế giới.
Cùng với Chí đang đắm mình trong căn nguyên.
Mắt thấy cảnh tượng thần kỳ này, tất cả tiên nhân ở đây chỉ cảm thấy nhiệt
huyết trào dâng, không kiềm chế nổi sự kích động trong lòng.
Đối với họ, một kiếm kinh khủng khiến người ta nhìn nhiều một chút cũng cảm
thấy sự tồn tại của mình bị xóa sổ khỏi thế gian này chính là ngọn lửa hy vọng
cuối cùng.
“Khương chưởng môn!”
“Á đù! Hóa ra hắn còn có chiêu này!”
“Liệu có thành công không?”
Uỳnh!
Khoảnh khắc thế giới kiếm đạo va chạm với căn nguyên, mọi người lập tức mất
đi thính giác và thị giác, sau đó là thần hồn và năng lực nhận thức.
Đầu họ chấn động ong ong, đạo tâm hoàn toàn bị dao động.
Giờ phút này, thậm chí Cổ Thánh suýt rơi vào mộng cảnh, mơ lại ngày mình
vừa sinh ra.
Mà Chí thân ở căn nguyên thế giới cũng không tránh khỏi chịu ảnh hưởng.
Tuy hắn sở hữu Bản Ngã thần kỳ cũng không thể tránh khỏi một kiếm thần chắn
giết thần này.
Huống chi, mục tiêu của Khương Thành không chỉ có hắn mà còn cả căn
nguyên thế giới nữa.
Chấn động kịch liệt và hào quang chói mắt đồng thời bạo phát, thế giới căn
nguyên vốn đã được trấn an, chỉ ngoan ngoãn chờ bị làm thịt bỗng trở nên hung
hăng chưa từng thấy.
Bởi vì với nó, một kiếm trọc lực của Khương Thành là sự uy hiếp cực lớn.
Chí không khỏi hối hận, biết mình không nên nuốt chửng căn nguyên trước mặt
Khương Thành, chí ít cũng phải đổi chỗ.
Chờ hoàn thành triệt để rồi trở ra cũng không muộn.
Nhưng cũng may, thanh lực của hắn đã mạnh hơn gấp mười lần sau quá trình
cắn nuốt căn nguyên, có năng lực khống chế nhất định.