Thu Vũ Tuyền không biết Thành ca chịu đả kích khổng lồ, chỉ xem như hắn tự
dưng nổi giận.
Thế nên tâm trạng của nàng cũng trở nên ác liệt hẳn.
Dọc đường đi tiếp theo, hai người không có gì trao đổi.
Mà liên tục, bọn họ lại đụng phải mấy nhóm kẻ địch bao vây tấn công.
Nói thật, sau khi chiến đấu một trận trước, hai nàng đã dần dần nổi tiếng ở phân
khu thứ hai.
Chỉ có điều danh tiếng không tốt lắm, hiện tại bên ngoài truyền ra tin về Yêu
Nữ và ma đầu.
Hơn nữa yêu nữ Thu Vũ Tuyền tức thì trở thành dấu hiệu những phân khu khác
tới đây xâm lấn.
Mặc dù phạm vi thế giới ngoại thể của Khương Thành cũng xem như là một
châu, bốn phân khu tu luyện bốn loại hệ thống khác nhau, không thông dụng lẫn
nhau, bình thường cũng nước sông không phạm nước giếng.
Suy cho cùng vừa tiến vào những phân khu khác, sức chiến đấu lập tức rơi
xuống hàng đơn vị, công phạt lẫn nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng không chịu nổi nhiều người, có nơi có người rất giang hồ.
Chuyện gây tội ác chồng chất ở phân khu bản thân, sau đó chạy đến phân khu
khác nhìn mãi quen mắt.
Thế nên có một vài môn phái và tộc quần bắt đầu nở rộ như hoa, sáng lập phân
bộ ở phân khu khác nhau, tranh thủ làm tới chỗ nào đều có người của mình.
Đánh cờ giữa các thế lực, cũng trở nên phức tạp hơn so với Nguyên Tiên giới
trước đây.
Những thay đổi này đối với chủ thế giới như Khương Thành, hiển nhiên là
không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn có ảnh hưởng đối với Thu Vũ Tuyền.
Ngay cả sau cuộc chiến đấu, kẻ địch Thu Vũ Tuyền đối mặt, cũng từ từ thăng
cấp đến tầng thứ Đạo Thần và Thánh Chủ.
Như Thành ca đoán, “thần lực” của nàng đối mặt bất kỳ cảnh giới nào, hiệu quả
cũng giống nhau.
Thanh kiếm kia ngăn chặn công kích của Đế Cảnh ngũ trọng và ngăn chặn công
kích của Thánh Chủ không có gì khác biệt, mà mấy lần linh quang của nàng
thoáng hiện càng ngày càng thường xuyên.
Chỉ cần thanh kiếm kia xuất ra sức mạnh thuộc về niềm tin, cho dù đối diện là
người nào, đều là chết trong nháy mắt.
Năng lực đặc thù vốn dĩ lúc linh lúc mất, bây giờ bị nàng nắm giữ càng ngày
càng thuần thục.
Điều này khiến Khương chuyên gia bên cạnh có chút u buồn.
Với hắn, cái gọi là niềm tin “vô địch” cũng không thể nói là vô dụng, chỉ có thể
nói là một chút mặt mày cũng không có, hoàn toàn chính là một đoạn không
tưởng thôi.
Nhưng mà hắn cũng không phải một chút thu hoạch cũng không có.
Thu Vũ Tuyền biểu diễn lần lượt khi ở thế giới thể ngoại của hắn, hắn ngày
ngày quan sát khoảng cách gần, tóm lại nhìn thấu một chút mặt mày.
Mặc dù mặt ngoài năng lực đặc biệt không có chút dao động sức mạnh nào, tựa
như đến vô căn cứ, nhưng mỗi lần đều xúc động phân khu thứ hai.
Thế giới ngoại thể của mình lần lượt bị xé mở nứt khe, Khương Thành dần dần
cảm nhận được vài khác thường từ đó.
Còn mặt bên kia, sau khi hắn so sánh lý niệm của Thu Vũ Tuyền và Chí nhiều
lần thì mới hiểu được.
Hắn còn nhớ, ban đầu hệ thống từng gọi năng lực của Chí là “hào quang”.
Vừa nhìn như vậy, vậy cái gọi là lý niệm đúng là tương tự với thiên ý.
Mà thoạt nhìn lý niệm của hai người hiếm thấy, thật ra thì trăm sông đổ về một
biển.
Chí nghĩ tất cả thế gian tồn tại vì chính mình, Thu Vũ Tuyền nghĩ mình đặc biệt
hơn Vô Đạo kiếm, cũng là bọn họ truy tìm về chính mình.
Nói trắng ra, hai người bọn họ đều đang tìm tòi ý nghĩa tồn tại của bản thân.
Mặc dù ý nghĩa nghe rất hoang đường, tựa như chấp niệm hoang tưởng không
thực tế, nhưng khi bọn họ kiên trì, cuối cùng biến thành một loại “hào quang”
chân chính hữu dụng.
Khương Thành tự vấn lòng: “Thứ ta theo đuổi là vô địch sao?”
Hắn không xác định.
Bởi vì không có mấy người người tu luyện không hướng tới vô địch.
Nhưng hiển nhiên đây không phải là nhu cầu bức thiết lớn nhất, đáng theo đuổi
nhất của hắn, bởi vì trải qua nhiều năm như vậy, hắn không có mấy lần lẩm bẩm
mấy chữ ta muốn vô địch.
Chấp niệm chân chính vẫn kèm theo hắn thật ra chính là làm màu.
Bất kể là mở hệ thống hack hay là tự mình tu luyện, mục tiêu của hắn đều là trở
nên mạnh mẽ… Sau đó làm màu tốt hơn.
“Thế nên, ta lầm tưởng lý niệm của mình?”
Giờ khắc này, hắn như thể xối nước lên đầu.
Vẻ mặt vốn dĩ mơ màng cũng nhanh chóng trở nên kiên định.
“Không sai, hẳn là ta tin chắc trên đời không có thứ ta không là màu được!”
Hắn ngửa mặt lên trời huýt sáo, vung cánh tay hô to: “Cho dù ngươi là Chí, hay
là Sơ, hay là những khốn cảnh nào đó, đều không thể ngăn cản ca làm màu!”
Niềm tin kiên định như thế, gần như không có nửa điểm dao động, cũng không
có nửa điểm hoài nghi bản thân.
Cho tới nay, hắn thật sự cảm thấy như vậy.
Trong lúc mơ hồ, hắn tìm được con đường.
Cả mặt Thu Vũ Tuyền bên cạnh im lặng nhìn hắn, không rõ hắn phát điên vì cái
gì, sao đột nhiên gào thét lên.
Nàng cũng không biết, từ giờ khắc này, Khương Thành cũng chính thức bước
vào lĩnh vực này, mở ra hình thức ban đầu của hào quang làm màu.
Thành ca rất rõ ràng, thật ra chuyện này không đơn giản như vậy.
Số người sở hữu niềm tin và lý niệm nhiêu không xuể, số người kiên định
không đổi cũng nhiều, nhưng vô số thiên kiêu trong giới tu luyện, thông qua
niềm tin chân chính sinh ra “hào quang” cũng chỉ là ba người này.
Về phần Sơ sống trong năm thế giới, Khương Thành không rõ.
“Ngoài một ý nghĩa đủ để trở thành niềm tin tồn tại, nhận thức tự thân đối với tu
luyện cũng không thể thiếu!”
Loại nhận thức không chỉ là thực lực.
Khương Thành và Chí cũng coi như là bách khoa toàn thư của giới tu luyện.
Hai người cũng lĩnh ngộ ba ngàn quy tắc, tinh thông các nhánh sức mạnh, thành
thạo đạo khác nhau.
Năm xưa Chí qua cửa di bia tứ giới, mà Khương Thành cũng thông qua kia bốn
ngọn lửa hiểu rõ bốn thế giới tiêu vong, đối với hệ thống tu luyện tương tự
trước đây cũng biết sơ lược.
Mà cuối cùng, hai người một người lĩnh ngộ lực thanh, một người chiếm được
lực trọc.
Có thể nói, coi như hai người bọn họ cùng một loại người. Bởi vì phần cơ sở
này, Khương Thành tìm được con đường như nước chảy thành sông.
Về phần Thu Vũ Tuyền, nàng và hai người này hoàn toàn khác biệt, coi như là
một cực đoan khác.
Nàng chuyên tâm, cảm thấy chỉ có hứng thú với kiếm thuật.
Đối với những môn đạo khác, mặc dù thỉnh thoảng nàng đọc lướt qua, cũng sẽ
nghĩ biện pháp dung hội kiếm thuật, có thể nói là lệch một phần tới cực điểm.
Nhưng nhận thức của nàng đối với kiếm thuật lại vượt qua mọi người, thậm chí
bao gồm Thành ca có kiếm đạo hoàn mỹ.
“Nhận thức về tu luyện là mở ra cơ sở của hào quang.”
“Cũng chính bởi vì tương quan giữa cơ sở và tu luyện, cho nên mới có thể đem
lý niệm hóa thành chiến đấu Pháp Môn.”
“Nếu không chung quy chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước mà
thôi…”
Thu Vũ Tuyền cách đó không xa vốn định theo thói quen mà nói với hắn hai
câu, nhưng nghe xong hắn lầm bầm lầu bầu, không nhịn được chìm vào trong
suy tư.
Trong một thời gian, hai người giống như con tò te nhìn nhau không nói gì, cho
đến khi một nhóm “kẻ địch” đến.
Thu Vũ Tuyền nghênh đón lần nữa, Khương Thành không phụng bồi nàng nữa,
mà là lặng lẽ thoát khỏi thế giới ngoại thể của mình.
Tiên Mẫu đuổi tới.
Nàng vẫn là dáng vẻ hạt châu kia, khẽ lóe ra tia sáng.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Tiếp tục tu luyện.”
“Vậy năng lực đặc thù của Thu Vũ Tuyền có tạo thành phá hoại đối với thế giới
ngoại thể của ngươi thì sao, cứ như vậy mặc kệ không quan tâm sao?”
Khương Thành khẽ mỉm cười: “Không sao, bản thân nàng cũng có chừng mực,
sẽ không thật sự hủy diệt gia viên tạm thời, tùy nàng.”
“Lỡ như thì sao? Hoặc là lỡ đâu năng lực của nàng đột nhiên mất linh, bị những
người khác giết chết?”
“Có ta ở đây, sẽ không xuất hiện lỡ như đâu.”
Xưa nay Tiên Mẫu của nghiêm nghị vốn định nói ngươi dựa vào đâu mà bảo
đảm, nhưng lại không hiểu sao mình lại nên tin phục lời của hắn, cuối cùng nhìn
bóng lưng của hắn rời đi như vậy.