Thánh lực thứ hai của Khương Thành đến từ chính thế giới thể nội, mà toàn bộ
những thứ như đạo nguyên, hồn hải, khí hải, huyền văn tạo thành thế giới thể
nội đều thuộc về hệ thống thanh khí.
Cũng vì vậy, bản thân Thánh lực thứ hai cũng là một loại sức mạnh của hệ
thống thanh khí.
Nó và thể trọc hoàn toàn là hai hệ thống, hơn nữa đối lập lẫn nhau.
Trước kia có hố đen cách trở, hai bên không tiếp xúc, thế nên bình an vô sự.
Bây giờ rìa hố đen biến mất, hai bên chính thức va chạm với nhau, nhưng chỉ là
hỏa tinh đụng trái đất thôi.
Khương Thành còn chưa kịp rút kiếm ra chiến trường, phát hiện thể nội của
mình đã thành chiến trường, hơn nữa còn là khai chiến mỗi một chỗ từ đầu đến
chân.
Cấp bậc Thánh lực thứ hai vẫn còn rất cao, bằng không không thể khiến căn
nguyên của thế giới ngoại thể dùng.
Nhưng chung quy vẫn kém lực trọc.
Khương Thành tận mắt thấy thánh lực thứ hai dưới va chạm với lực trọc, bị hủy
diệt từng chút, vội vàng không ngừng co rút sức mạnh thể trọc, giảm bớt tính
công kích của nó.
Mà trong quá trình này, đã có vài Thánh lực thứ hai thẩm thấu vào thể trọc, đã
tạo thành khó chịu nghiêm trọng với hắn.
Chẳng qua may mà hai luồng sức mạnh này đều thuộc về hắn, chịu khống chế
của hắn.
Khi hắn bận rộn trấn an tình hình trong cơ thể, bình ổn mâu thuẫn các nơi, Chí
vẫn ở kiên nhẫn đợi chờ ở phía ngoài, cũng không có chút dấu hiệu ra tay.
Chẳng qua, hắn không cần đợi lâu đã nghênh đón khiêu chiến mới.
Sau khi Lăng và Cẩn bại lui, tất cả mọi người ngoan ngoãn chờ, mặc dù phía
sau vô số Tiên nhân vẫn còn bàn luận xôn xao ở đây, nhưng những Cổ Thánh
hàng trước đã rơi vào trầm mặc.
Trong không khí vô cùng lo lắng ở đây, người Thu Vũ Tuyền mặc bộ váy xanh
trắng chậm rãi bay đến trước mặt Chí.
Chỉ một thoáng, trong đám người lại nổi lên âm thanh bàn luận lần nữa.
“Đó là ai?”
“Dung mạo nữ tử này thật là tuyệt thế vô song, nàng là người phương nào?”
“Cho dù nàng là người phương nào, bây giờ đứng ở trước mặt đại ma đầu đều là
hành động tìm chết, không biết tự lượng sức mình?”
“Không sai, đại ma đầu không giết Cẩn và Lăng, chỉ là bởi vì hai người kia là
hai bản ngã khác của hắn, những người khác không được đãi ngộ đãi ngộ tốt
như vậy.”
“Ta đã gặp nàng, không phải là Yêu Nữ lúc trước chúng ta gặp ở phân khu thứ
hai sao?”
“Là nàng ư! Người này còn dám hiện thân?”
Phần lớn người ở hiện trường chưa nhận ra, nhưng chung quy vẫn có cố nhân
trước đó.
Ví dụ như nhóm người Thiên cung Lẫm Đế, Huyết Đế, ví dụ như một vài cao
thủ của Huyền tộc.
“Thu Vũ Tuyền!”
“Thì ra nàng còn sống?”
“Ôi trời, vốn tưởng sau khi Vô Đạo kiếm bị thu hồi, nàng biến mất theo.”
“Nàng muốn làm gì?”
“Không phải là…”
Sau khi nhìn thấy Thu Vũ Tuyền, trong mắt Chí không để lộ ra một chút kinh
ngạc.
Mới vừa rồi hắn không cẩn thận quan sát đám người, suy cho cùng trong mắt
hắn, chúng sinh không có chút uy hiếp nào, không đáng được chú ý.
Mà trong suy nghĩ của hắn, Thu Vũ Tuyền cũng nên biến mất rồi.
“Không ngờ mất căn cơ là chủy Diệt Không, ngươi còn có thể sống được, hơn
nữa hình như còn tiến thêm một bước.”
“Bản thân ta xem thường ngươi rồi.”
Hắn chậm rãi giương Thạch kiếm lên lần nữa.
“Ngươi cũng muốn mài fiũa một trận với ta, làm chương trình góp vui trước đại
chiến sao?”
Mặt Thu Vũ Tuyền không thay đổi mà lắc đầu.
“Không phải là mài iũa, mà là muốn giết chết ngươi.”
Nàng không phải là người không cáu gắt.
Chí biết rõ nàng có căn cơ từ “Chủy Diệt Không”, nhưng vẫn muốn thu hồi thần
khí, vậy rõ ràng cho thấy không có ý định để nàng sống.
Mặc dù Chí thu hồi binh khí vốn dĩ thuộc về mình là hợp tình hợp lý, nhưng hai
người kết thù cũng hợp tình hợp lý.
Nhìn Đế kiếm lăng tiên hàn quang lạnh thấu xương trong tay nàng, sau khi Chí
giật mình trong nháy mắt, không khỏi thấy buồn cười.
“Nếu đã như vậy, vậy ngươi làm chuẩn bị tốt bị giết lần nữa thôi.”
Nói xong, hắn ra tay trước, kéo màn cho trận chiến này.
Thấy một màn như vậy, rất nhiều người không khỏi nghẹn ngào kinh hô.
Hơn nữa nhóm người Bạch La Chân và Kim Bột của Huyền tộc lại tiến lên mấy
bước, muốn gia nhập vào đó, kéo Thu Vũ Tuyền trở về.
Các nàng cũng không hy vọng bằng hữu tốt nhất của Huyền tộc chết ở chỗ này.
Chí thật sự quá mạnh mẽ, mạnh khiến người ta tuyệt vọng, không ai cảm thấy
Thu Vũ Tuyền đủ tư cách so chiêu với hắn.
Chẳng qua sau mấy giây khai chiến, loại ý niệm trong đầu mọi người thay đổi
nhanh chóng.
Hơn nữa thay đổi mãnh liệt hơn so với Lăng và Cẩn mới vừa chiến đấu.
Thạch kiếm của Chí đánh thẳng vào Thu Vũ Tuyền, gia tăng lực thanh có sức
mạnh vô địch, nhìn ra được lần này hắn không khách khí giống trận chiến trước,
mà là thẳng tay chém giết mục tiêu.
Chỉ là lực thanh của hắn không thể có thế chẻ che như trong tưởng tượng, trực
tiếp xuyên thấu thân thể Thu Vũ Tuyền.
Thậm chí cũng không thể xuyên thấu màn che tiên lực của nàng.
Thanh kiếm kia xuất ra Kiếm đạo thập tứ trọng ở ba trượng trước người Thu Vũ
Tuyền thì không thể vào nữa, chợt ầm ầm tan biến, giống như bọt nước hư ảo.
Ngay sau đó một tiếng vang thật lớn, đá vụn bay ra.
Thạch kiếm trong tay Chí vỡ ra vô cớ, hóa thành mảnh đá phấp phới theo gió
đầy trời.
Sau một khắc, Đế kiếm lăng tiên của Thu Vũ Tuyền dưới sự gia tăng của Kiếm
đạo thập tứ trọng, ngang nhiên xé lực thanh, giết ngay trước mặt Chí.
Toàn bộ sôi trào trong nháy mắt!
“Mẹ kiếp!”
“Sao nàng làm được?”
“Người này từ đâu xuất hiện?”
“Nàng là Thu Vũ Tuyền! Từng là một trong song kiêu của Thiên cung, chẳng
qua điều này không hợp lẽ thường? Nàng lại có thể có thực lực như vậy, ta còn
tưởng rằng nàng sẽ khiến mọi người thất vọng!”
“Chẳng lẽ nàng có thể chiến thắng sao?”
“Nguyên Tiên giới thật là nơi ngọa hổ tàng long!”
“Hí! Đây chính là Yêu Nữ mà trận trước chúng ta vẫn mưu tính muốn tiêu
diệt?”
“Khụ khụ, ai muốn tiêu diệt nàng, đừng nói lung tung…”
Tất cả mọi người không dám tin vào hai mắt của mình, mặc dù mấy năm gần
đây, Tiên Mẫu cực kỳ chú ý Thu Vũ Tuyền cũng cảm thấy cực kỳ không thể tin
nổi.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Thu Vũ Tuyền lại có thể làm được một bước
này.
Vừa mới khai chiến đã phá hủy binh khí của Chí.
Điều này nếu như là người tầm thường tu luyện tỷ thí, binh khí một bên bị hủy,
căn bản tuyên bố bị thua.
Chẳng qua nhìn chung Chí không đơn giản như vậy.
Cắn nuốt Thiên Đạo và căn nguyên thế giới, nội tình của hắn thật sự quá thâm
hậu.
Đối mặt công kích của Thu Vũ Tuyền, hắn dễ dàng lấy một lực thanh hóa giải,
trong tay cũng xuất hiện một thanh kiếm nữa.
Một thanh Đế kiếm lăng tiên “bình thường”.
Sau đó lực thanh gia tăng, cũng dùng Kiếm đạo thập tứ trọng đánh trả.
Mà đối mặt với sự đáp lại của hắn, Thu Vũ Tuyền không có chút ý tránh lui,
dường như lực thanh của đối phương không tồn tại.
Nàng bộc lộ tài năng, dường như chỉ biết tiến công.
Phá hủy tất cả ngăn chặn ở phía trước, cho dù là thế giới kiếm đạo hay là vũ khí
mới của Chí.
Đế kiếm lăng tiên trong tay Chí cũng nổ vỡ ầm ầm, toàn bộ cũng bộc phát theo
tiếng hoan hô rung trời.
“Hay!”
“Quả thực là thần!”
“Không ngờ Thu Vũ Tuyền lại có thể đè ép ma đầu đáng đánh đó!”
“Đây quả thực là thần tích…”
“Rốt cuộc sao nàng làm được?”
Muốn biết chuyện Thu Vũ Tuyền làm được bây giờ, đầu tiên nhất định phải phá
vỡ “bản ngã” của Chí, có thể trực tiếp công kích được hắn.
Chỉ là điểm này, cũng đã khiến bọn họ không cách nào hiểu được.
Suy cho cùng Thu Vũ Tuyền cũng không phải thân phận “bản ngã” khác của
Chí.
Về phần nàng hủy diệt lực thanh gia tăng thế giới kiếm đạo và vô cớ phá hủy
binh khí của đối phương, vậy thì càng không thể tưởng tượng nổi.