Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2660

Đối mặt với kiếm vô địch của Thu Vũ Tuyền, Chí đã dùng vô số cách để hóa

giải nó.

Với thiên phú chiến đấu của hắn, mỗi một cách cùng sẽ không dư thừa.

Ngay cả khi hắn không thôn tín căn nguyên và Thiên Đạo, hắn vẫn có thể cạnh

tranh với Thu Vũ Tuyền của lúc này.

Sự cạnh tranh của hai người bọn họ nhìn bề ngoài thì có vẻ như là cực đoạn đối

đầu với phức tạp, nhưng thực tế thì đó là sự va chạm của ý niệm.

Bản ngã và kiếm vô địch đối đầu với nhau, ai có thể phá được vầng hào quang

của đối phương trước, người đó sẽ dành được thắng lợi.

Bản thân độ mạnh yếu của vầng hào quang không chỉ là tín niệm, mà còn liên

quan đến chiều sâu của đạo hành.

Đạo hành của Thu Vũ Tuyền không bằng đạo hành của Chí, chỉ là vì nàng đã

tiến xa hơn trong lĩnh vực kiếm thuật nên có thể coi như là đi gần đến với đỉnh

cao kiếm pháp.

Nhưng hiện tại nàng không thể thật sự đột phá phòng tuyến cuối cùng của đối

phương, thời gian dần trôi qua, chiến đấu tất nhiên sẽ chuyển thành chiến đấu

đầy hao tổn.

Mà điều này đương nhiên là vô cùng bất lợi với nàng.

Hào quang có thể khiến tiên lực của nàng không hề thua kém lực thanh, nhưng

mức tiêu hao của nàng vẫn dữ dội hơn của đối phương.

Mà khả năng của nàng kém xa với kẻ địch trước mặt.

Chí đã nuốt chửng căn nguyên thế giới và Thiên Đạo của Tiên Nguyên giới,

mặc dù trước mắt thì hắn vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa chúng thành đạo

hành, nhưng so với Thu Vũ Tuyền thì chẳng khác gì một người là một trời một

người là đất cả.

Thu Vũ Tuyền bản chất vẫn là một người tu luyện, mà những gì nàng đang đối

mặt bây giờ là một thế giới rộng lớn.

Khoảng cách tích lũy sức mạnh của hai người thực sự chênh lệch quá lớn.

Một khi tất cả tiên lực và hồn lực của nàng đều cạn kiệt, hào quang đã mất đi

sức mạnh gia trì cũng sẽ trở thành một lâu đài trên không, biến về một tín niệm

không thể ảnh hưởng đến trận chiến mà thôi.

Tiên Mẫu dường như đã đoán trước được cảnh tượng nàng ta bại trận, trong

lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Mà những lo lắng của nàng dường như đã biến thành hiện thực.

Tại một khoảnh khắc nào đó, Chủy diệt không và thanh kiếm của Đế kiếm lăng

tiên sau vô số lần chạm trán nhau thì đã va chạm với nhau.

Răng rắc!

Có một tiếng răng rắc giòn tan vang lên.

Lần này đến lượt Đế kiếm lăng tiên trong tay Thu Vũ Tuyền bị chém thành từng

mảnh.

Không phải là Chí biến thanh kiếm của nàng thành sắt thường, mà là hào quang

của Thu Vũ Tuyền không thể tiếp tục duy trì và xuất hiện những vết nứt.

Vết nứt trong khoảnh khắc đó không còn có thể ngăn cản được lực thanh, càng

không thể ngăn chặn uy lực của thần khí.

Ngay cả bản thân Thu Vũ Tuyền cũng đánh bật lùi lại vài bước, sự đau đớn chỉ

hiện thoáng qua trong đôi mắt nàng rồi lập tức biến mất.

Nhưng mà phản ứng của nàng lại cực kỳ nhanh.

Mặc dù trong tay chỉ còn lại một thanh kiếm gãy, lưỡi kiếm dài không quá ba

thốn, hoàn toàn mất đi tác dụng mà Đế kiếm nên có, nhưng nàng vẫn nhanh

chóng bù đắp lại hào quang của thanh kiếm vô địch.

Chí không hề tỏ ra thương xót, thương hoa tiếc ngọc, mà tiếp tục duy trì tiết tấu

chiến đấu khi nãy.

Bởi vì so với Lăng và Cẩn, Thu Vũ Tuyền thực sự đủ tư cách để trở thành kẻ

địch của hắn.

Trong trận chiến này, hắn cực kỳ tinh thông lão luyện, không bảo thủ cũng

không hiếu thắng, hắn luôn khó lường như vậy.

Vô số sinh linh bên ngoài đấu trường trước đó vẫn còn cổ vũ, giờ đây tất cả đều

im lặng.

Ngay cả Thánh Tôn Thánh Chủ cũng có thể thấy được kết cục thất bại của Thu

Vũ Tuyền đã định rồi.

“Xong rồi.”

“Ngay cả nàng cũng không thể đánh bại tên ma đầu đó, phải làm sao mới tốt

đây?”

Bọn họ muốn giúp Thu Vũ Tuyền một tay.

Nhưng tự cân nhắc bản thân, thì thấy lấy đâu ra cái năng lực mà nhúng tay vào

trận chiến trước mắt chứ?

Hậu quả của trận chiến này đủ để tiêu diệt Cổ Thánh mạnh nhất trong số họ.

Một số người bi quan sau khi trải qua quá trình chuyển đổi từ kỳ vọng sang

tuyệt vọng, thậm chí dứt khoát chọn cách chấp nhận số phận của mình.

“Có lẽ đây là số mệnh, là vận mệnh đã sắp đặt dành cho tất cả chúng ta…”

Bùm!

Thanh kiếm gãy trong tay Thu Vũ Tuyền lại lẫn nữa nứt vỡ ra, lần này ngay cả

chuôi kiếm trong tay nàng cũng bị phá hủy.

Ngay cả hào quang của kiếm vô địch của nàng cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Sau khi mất đi vầng hào quang, Chủy diệt không và lực thanh đã gia trì cho nó,

trước nay chưa bao giờ rơi vào tình cảnh chí mạng như lúc này.

Nàng căn bản là hoàn toàn ngăn chặn nó trong bất lực.

Tuy nhiên, cuối cùng thì nàng vẫn sống sót, bởi vì một thanh kiếm xương đột

nhiên xuất hiện trước mắt nàng, vừa vặn chặn được đoản đao.

Cùng lúc đó, một sức mạnh khác có thể sánh ngang với lực thanh tiến vào trận

chiến này.

Trong phút chốc, lực thanh với thế cuồng bạo như gặp phải kẻ địch, không thể

tiến thêm bước nào được nữa.

“Hừm!”

Chí thu hồi Chủy diệt không về, hắn kinh ngạc nhìn Khương Thành vừa bước

vào đấu trường.

“Ngươi cũng lĩnh ngộ được ý niệm rồi?”

Chẳng trách hắn lại ngạc nhiên.

Bởi vì dưới sự gia trì của hào quang “bản ngã”, đòn tấn công của Thành ca lẽ ra

không có tác dụng với hắn, thậm chí không thể chạm vào một góc của hắn mới

phải.

Bây giờ Khương Thành có thể tác động trực tiếp, có nghĩa là hắn cũng đã đạt

đến cái trình độ này.

Thành ca nhẹ nhàng vuốt ve kiếm xương, nhàn nhạt cười nói: “Lúc trước chẳng

có đối thủ nào cân sức, vẫn luôn lười thi triển cái kỹ năng này mà thôi.”

Cái vẻ làm màu của hắn, thật là làm Tiên Mẫu cạn ngôn.

Đừng nghĩ rằng chỉ vì bây giờ ngươi nói như thể bản thân là một “cao thủ ý

niệm”, thì có thể xóa bỏ cái sự thiếu hiểu biết trước đây của ngươi với lĩnh vực

này.

Nhưng mà, nàng biết chân tướng sự thật, những người khác thì không.

Chứng kiến Khương chưởng môn cuối cùng cũng xuất hiện ra sân, hơn nữa còn

thể hiện năng lực của “bản ngã” có thể đánh ngang kẻ địch, mọi người có mặt ở

đó reo hò như sấm rền.

“Khương minh chủ uy vũ!”

“Vừa xuất hiện đã làm tên đại ma đầu kia phải kinh ngạc!”

“Ta biết ngay là phải dựa vào hắn mà.”

“Đúng vậy, người khác vẫn chưa đủ trình.”

Thu Vũ Tuyền, người vừa rồi vẫn là niềm hy vọng của mọi người, ngay lập tức

đã mất đi sự ưu ái của ánh đèn sân khấu.

Thành ca bày tỏ sự hài lòng với cái kết quả này.

Hắn đã tạm thời làm dịu đi hai luồng sức mạnh đối địch trong cơ thể, vốn dĩ hắn

có thể vào trận cách đây vài phút.

Nhưng hắn cứ thích không.

Cố ý đợi cho đến khi Thu Vũ Tuyền hoàn toàn không ổn, rồi mới hoành tráng

xuất hiện.

Sau khi có hào quang làm màu, hắn cũng có một vào cảm ngộ, thời cơ vua làm

màu vào không nên quá sớm.

Đối phương vẫn chưa có dấu hiệu thất bại mà bản thân liền lao vào can thiệp,

chẳng những không được cảm kích mà còn bị đám người vây xem coi là cướp

công lao.

“Được rồi, ngươi đã làm tốt lắm rồi.”

Hắn từ từ quay người lại, dùng tay trái vỗ nhẹ vào vai Thu Vũ Tuyền.

“Tuy không dành chiến thắng nhưng suy cho cùng thì ngươi cũng cố gắng rồi,

tinh thần của ngươi rất đáng khen ngợi, không làm ta thất vọng.”

“Mọi việc bây giờ đều đã có ta, ngươi có thể yên tâm lui xuống được rồi.”

Thu Vũ Tuyền vốn có chuyện muốn nói với hắn, nhưng khi nàng nghe những

lời làm màu của tên này, nàng chỉ muốn cười hờ hờ.

Người không biết rõ nội tình mà nghe ngươi nói những lời này, đôi khi còn

tưởng ta là hậu bối mà ngươi hắn cử đến ấy chứ.

“Ngươi đừng làm ta thất vọng là được rồi.”

Nói xong nàng cũng chẳng lề rề gì, chỉ vụt đi một cái, rồi biến mất khỏi tầm

nhận thức của mọi người.

Sau khi nàng rời đi, Khương Thành không lập tức tấn công Chí.

Ca đây hai tay cầm kiếm, cốt cách cao nhân phong độ ngời ngời.

“Ngươi mới đánh hai trận, ta có thể cho ngươi đủ thời gian để nghỉ ngơi cho

đến khi nào ngươi cảm thấy có thể chiến với ta một trận.”

Đến thời khắc mấu chốt rồi mà thấy cái tên này còn bận rộn làm màu, Tiên Mẫu

tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Thật làm người ta lo lắng như Thu Vũ Tuyền.

Không làm màu sẽ chết mất à?

Chí hơi ngẩn ra một chút, rồi đột nhiên hắn phá lên cười.

“Được thôi, vậy ta nhận phần ân tình này của ngươi.”

Nói xong, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hắn thật sự đang dần dần hồi phục.

Vừa rồi đánh nhau với Thu Vũ Tuyền, hắn thật ra cũng chẳng tiêu hao đi bao

nhiêu, dù sao sức mạnh tích lũy của hắn cũng quá khủng bố, một phần trăm

cũng không dùng hết.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thấy mệt.
Bình Luận (0)
Comment