Từ thánh lực thứ hai chuyển hóa thành thanh lực đúng là một lần thăng tiến
trọng đại.
Giống như linh lực tiến hóa thành tiên lực, đây là một bước nhảy vọt về chất.
Mà trong quá trình hắn phát triển, Chí vẫn rất phong độ đứng tại chỗ, không ra
tay, cũng không cắt ngang.
Điều này khiến Thành ca không khỏi thầm cảm khái, tuy tên này hủy diệt
Nguyên Tiên giới, là đại ma đầu chân chính nhưng thật sự có lề lối.
Là người sở hữu thanh lực, chắc hắn cũng cảm nhận được sức mạnh biến hóa
trong cơ thể mình.
Thời gian trôi qua từng chút một, mọi người ở đây đều đang chờ đợi.
Bao gồm cả Tiên Mẫu, mỗi người đều hiểu tiếp theo là trận đại chiến quyết định
vận mệnh của họ.
Dần dần, Khương Thành cũng chuyển hóa phần thánh lực thứ hai cuối cùng
thành thanh lực.
Hai lực thanh trọc đồng thời xuất hiện trong cơ thể hắn, hơn nữa cả hai đều lớn
mạnh chưa từng thấy. Thậm chí hắn có cảm giác rằng bản thân tùy tiện ra tay là
có thể dễ dàng phá hủy một vị diện cường đại như Nguyên Tiên giới trước kia.
Mà khi hai loại lực lượng này chính thức tiếp xúc, lập tức sinh ra phản ứng
mãnh liệt.
Thanh lực và trọc lực thủy hỏa bất dung, tranh chấp với nhau không ai nhường
ai, cả hai đều không chiếm thượng phong.
Khương Thành đã đoán trước hiện tượng này, hắn cũng không có gì lo lắng cả.
Đang định tách hai loại lực lượng ra, hắn chợt phát hiện tình huống phát triển
hơi thiên lệch với dự kiến của mình.
Hắn không tách hai loại lực lượng ra được.
Sau phút chốc giao phong, thanh lực và trọc lực đột nhiên dung hòa với nhau.
Sau đó, chuyển biến theo một hướng quỷ dị - hỗn độn.
“Sao lại thế?”
Khương Thành trở tay không kịp.
Loại tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, cho nên ngoài ngẩn
người ra hắn cũng không biết nên làm gì.
Rất nhanh, giữa thanh lực và trọc lực xuất hiện một bức tường kép.
Bức tường kép này hoàn toàn do hỗn độn tạo thành, hơn nữa càng đắp càng dày.
“Biến thành hỗn độn rốt cuộc là tốt hay xấu?”
“Đương nhiên không phải chuyện tốt.”
Thanh âm của Chí vang lên từ đằng xa.
Trong tất cả mọi người, hắn là người duy nhất thấy rõ tình huống của Khương
Thành.
“Thanh lực và trọc lực vốn là thế như nước với lửa, hai thứ bài xích lẫn nhau.
Nhưng thật không khéo, cơ thể ngươi lại đóng chặt chúng ở bên trong.”
Tron quá trình hai thứ này giao phong bị ép dung hợp với nhau, cuối cùng lại
biến thành hỗn độn.”
Lời hắn khiến mọi người ở đây mơ hồ cảm thấy bất an, vì nghe ra được
Kỷ Linh Hàm không nhịn được hỏi: “Biến về hỗn độn thì sao?”
Trả lời nàng không phải Chí, mà là Tiên Mẫu.
“Hỗn độn là nguồn gốc chân chính của tất cả lực lượng, không có bất cứ thuộc
tính gì, phi thần phi vật. Nó không phải hư vô, cũng không có nghĩa là tồn tại.”
Mọi người nghe mà ù ù cạc cạc, Lam Đề gấp giọng hỏi: “Rốt cuộc có ý gì?”
“Ý là hỗn độn không thuộc về lực lượng, không thể làm chỗ dựa cho sinh linh.”
Chí nhìn Khương Thành được bao phủ trong hào quang trắng lóa, ánh mắt toát
lên vẻ cảm thông.
“Hắn mất đi sức mạnh, sẽ quay về nguồn gốc sơ khai, hóa thành một phần của
hỗn độn.”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi.
Mới vừa rồi, họ vẫn chờ Khương Thành chém giết Chí, giành được thắng lợi
cuối cùng.
Kết quả còn chưa chiến đấu, Khương chưởng môn đã xong đời?
Đặc biệt là đám Kỷ Linh Hàm và Lam Đề, tất cả đều la lên thất thanh.
“Không!”
“Không thể nào!”
“Khương chưởng môn sẽ không sao cả!”
Các nàng muốn tiến lên nhưng hỗn độn trong cơ thể Thành ca ngày càng mạnh
mẽ, sinh ra một lực đẩy to lớn, không ai có thể tiếp cận.
Mà những tiên nhân khác lại như cha chết mẹ chết, thất hồn lạc phách.
“Nếu Khương minh chủ biến thành hỗn độn thì chẳng phải chúng ta sẽ mất đi
đất dung thân hay sao?”
“Phải làm sao đây?”
“Chúng ta xong đời rồi sao?”
Kịch biến kinh thiên này khiến Tiên Mẫu cũng chịu đả kích lớn lao nhưng cuối
cùng nàng vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Trong mắt người ngoài, đây là do Khương Thành luyện công sai lầm, tẩu hỏa
nhập ma cuối cùng bay màu nhưng trong mắt nàng, cả câu chuyện đều toát lên
sự bất thường.
Mà chỗ bất thường chính là mùi âm mưu mà nàng quen thuộc nhất.
“Chuyện này là do ngươi sắp đặt đúng không?”
Chí thản nhiên gật đầu, không hề tỏ ra đắc ý.
“Là ta làm.”
Trước mặt mọi người, hắn nói ra chân tướng.
“Trận chiến lần trước, ta phát hiện sức mạnh của hắn có thể biến ảo tùy ý, lúc
đó đã lập kế hoạch.”
“Khi bị kiếm đạo hoàn mỹ đánh trọng thương, ta cố tình để lại một hạt giống
thanh lực, chờ Khương Thành nhặt nó, sau đó bắt rễ nảy mầm.”
“Hạt giống thanh lực? Là thứ năm xưa Vô Lăng từng sở hữu?”
“Đúng vậy.”
Chí nhìn Khương Thành, tỏ vẻ ngợi khen.
“Bản thân hạt giống không có gì không ổn, năm đó Vô Lặng dựa vào nó lĩnh
ngộ ra chút thanh lực, như vì thiên phú có hạn, cuối cùng cả đời chỉ có chút
thành tích, không làm nên chuyện lớn.”
“Nhưng Khương Thành thì khác.”
“Ngay trước mặt chúng ta, chỉ trong chốc lát mà thanh lực của hắn đã tăng lên
đến trình độ không kém gì ta. Đây là thứ quái thai đáng sợ đến nhường nào?”
Nghe được hắn nói vậy, cuối cùng mọi người cũng biết toàn bộ quá trình.
Nhưng biết cũng vô dụng, bọn họ không thể thay đổi được gì. Bây giờ mỗi
người đều khó bảo toàn tính mệnh.
Thật ra Thành ca có thể nghe được lời Chí nói.
Chính vì nghe được nên mới tức suýt chết.
Đù mé, vừa rồi còn nói ngươi có lề lối, đảo mắt đã chơi bẩn, đúng là khen
nhầm.
Song bât giờ hắn cũng chẳng làm được gì.
Cả người sắp biến thành hỗn độn hoàn toàn.
Dưới trạng thái này, trong cơ thể hắn không có lực lượng khống chế được,
giống như bị rút hết hoặc bị trát xi măng, động đậy cũng trở thành hy vọng xa
vời.
Dần dần, ý thức của hắn bắt đầu tan rã, cũng không nghe được bất cứ âm thanh
gì nữa.
Cảnh tượng cuối cùng mọi người thấy được là cường quang bùng nổ, không chỉ
khiến họ bất giác nhắm chặt hai mắt, thậm chí ngay cả hồn hải cũng reo lên ông
ông.
Khi tất cả lắng xuống, Khương Thành đã biến mất tại chỗ.
“Khương chưởng môn!”
“Không…”
“Thành ca!”
“Khương hiền giả!”
Những tiếng kêu gào thê lương hầu như đồng thời vang lên, đám Kỷ Linh Hàm,
Lam Đề, Thương Linh, Lâm Ninh và Mâu Vũ lao tới.
Song đừng nói đến bóng dáng Khương Thành, ngay cả khí tức cũng hắn cũng
không còn nữa.
Bầu không khí bi thương bao trùm lên tất cả.
Dù là các đệ tử Phi Tiên Môn tin tưởng Khương chưởng môn nhất, lần này cũng
mất đi lòng tin.
Không dám chờ mong hắn trở lại một cách chói sáng như trước đây.
Mà họ không biết, lúc này Khương Thành vẫn sống sót nguyên vẹn.
Lúc ý thức tan rã, hắn vốn nên biến mất trên thế gian này, hóa thành một phần
của hỗn độn như Chí mong muốn.
Nhưng Chí đã quên rằng, Khương Thành còn tồn tại một hào quang lý niêm.
Lý niệm bất diệt, đến hơi thở cuối cùng.
Mà trọc lực và thánh lực thứ hai là trụ cột của hào quang trước đây cũng bị
chuyển thành hỗn độn.