Trừ lý niệm, hệ thống của Thành ca cũng lặng lẽ khởi động.
Vì lần này kí chủ không được xem như tử vong, cho nên nó không vang lên âm
thanh nhắc nhở nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Lúc này trong khoảng hỗn độn đột nhiên vang lên một giọng nữ.
“Gì thế này?”
“Mẹ ơi mẹ làm sao thế?”
A Hoàng tò mò ngồi dậy, tròng mắt đen láy đảo quanh, đánh giá bốn phía.
Mỗi lần Khương Thành thu hồi vị diện bên ngoài cơ thể, nàng đều sẽ cùng quay
về thế giới bên trong.
Vừa rồi nàng đã trải qua toàn bộ quá trình thánh lực thứ hai biến thành thanh
lực, sau đó chuyển thành hỗn độn.
Song nàng không hiểu tại sao lại như vậy.
Khương Thành không trả lời A Hoàng nhưng có một người khác đáp lại nàng.
“Ừm…”
Giọng nói của A Linh mỏng manh, gián đoạn.
Giữa hỗn độn bao quanh, thân hình nàng như ẩn như hiện, đã trở nên cực kỳ
nhạt nhòa.
Chẳng bao lâu nữa, e rằng nàng sẽ bị hỗn độn biến về sơ khai, hoàn toàn biến
mất khỏi thế gian này.
Phát hiện có người khác, A Hoàng nhanh nhẹn sán lại. Khi thấy người kia là A
Linh, nàng lập tức bĩu môi.
“Hóa ra là ngươi à?”
Nhìn trái nhìn phải một lúc, nàng không có ý định ra tay.
Đến tận lúc A Linh sắp biến mất hoàn toàn, A Hoàng mới đột nhiên đưa tay, thế
mà gọi ra một gốc đại thụ che trời, sum suê tươi tốt.
Nếu bây giờ Khương Thành tỉnh táo, nhất định sẽ suy sụp.
Tiên thụ mà ca tìm kiếm, triệu hồi rất lâu, thậm chí cho rằng không thể lấy về
được, không ngờ lại rơi vào tay ngươi?
Sao ngươi không sớm lấy ra?
Năm đó Khương Thành và tiên thụ ngộ đạo mất liên hệ hoàn toàn là vì đưa tiên
thụ vào căn nguyên thế giới của Thiên Phong thạch.
Mà A Hoàng là vật cộng sinh của căn nguyên thế giới, thu lấy tiên thụ cũng
không có gì lạ.
Tiên thụ rung lên, từng luồng kim quang tràn ra bên ngoài.
Hỗn độn quấn lấy A Linh như bị gió nhẹ phất qua, từ từ tản ra xung quanh.
Dần dần, bóng dáng nàng lại trở nên rõ ràng.
Đó là vì sau khi hỗn độn rời đi, căn nguyên là nàng mới thoát khỏi nguy hiểm bị
sơ khai hóa.
Tiên thụ ngộ đạo tựa như một chiếc ô lớn, ngăn ra một khoảng địa giới an toàn
cho nàng.
Thấy A Hoàng cổ linh tinh quái trước mặt, nàng không khỏi kinh ngạc.
“Thế mà ngươi lại cứu ta?”
A Hoàng hừ một tiếng.
“Không phải ta cứu ngươi đâu, chỉ là không muốn mất người chơi cùng ta.”
A Linh không để ý đến phát ngôn trẻ con của nàng mà quan sát kỹ tình huống
xung quanh.
Ngoài phạm vi bao phủ của tiên thụ ngộ đạo là hỗn độn dường như vô biên vô
tận.
Mà ở khu vực giáp ranh giới giữa tiên thụ và hỗn độn không thấy tranh đấu gì
hết, hai thứ đều bình yên vô sự.
“Không ngờ tiên thụ này còn chống đỡ được cả hỗn độn!”
Nàng không muốn A Hoàng bỏ mặc mọi chuyện.
Là hóa thân của căn nguyên Huyền giới năm xưa, nàng từng nghe nói về tiên
thụ ngộ đạo.
Trong mắt nàng, tiên thụ này chỉ là cơ duyên cứ cách một đoạn thời gian sẽ xuất
hiện ở Trung Tiên giới thời đại Cổ Tiên giới mà thôi.
Ở nơi mà cảnh giới thấp nhất là Huyền Tiên Kim Tiên, cao nhất cũng chỉ đến
Tiên Vương Chuẩn Đế, tiên thụ ngộ đạo có thể coi là thần vật.
Nhưng về sau chắc cũng chẳng hiếm lạ gì nữa.
Bây giờ nàng mới phát hiện bản thân đã đánh giá quá thấp chỗ thần ký của nó.
“Nếu thần vật này cao cấp như vậy thì vì sao trước kia không bị những kẻ khác
âm mưu cướp đoạt?”
Đừng nói những kẻ có dã tâm ẩn nấp trong bóng tối nhiều năm như Chí, Di và
Vô Lăng, chỉ riêng Tiên Mẫu cũng có cơ hội rất lớn.
Khi đó nàng chính là người thủ vệ Thiên Đạo của Cổ Tiên giới, một tay che
trời.
Đối mặt với thần vật ngăn cản được cả hỗn độn, sao nàng có thể nhắm mắt làm
ngơ?
Chẳng lẽ nàng còn không lấy được tiên thụ ngộ đạo?
“Có lẽ sau khi Khương đại ca nhận được nó, thần vật này đã xảy ra biến hóa?”
A Linh lắc đầu, không tiếp tục suy đoán nữa.
Nhìn hỗn độn xung quanh, gương mặt nàng toát lên vẻ lo âu.
“Bây giờ Khương đại ca thành ra thế này, cũng không biết còn có thể khôi phục
hay không.”
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng nàng cũng có chút manh mối.
“Có lẽ cái cây này có thể giúp được hắn!”
Bên này Khương Thành không rõ sống chết, tình hình bên kia cũng trở nên
phức tạp.
Mất đi thế giới bên ngoài cơ thể của Thành ca, mọi người đều không còn chỗ
yên thân.
Kết cục tất thảy sinh linh tiêu vong hầu như ở ngay trước mắt, chỉ là phải trải
qua một đoạn thời gian dài đằng đẵng mà thôi.
Mà đối mặt còn có một ma đầu lớn nhất trong lịch sử Nguyên Tiên giới.
Đối mặt với cục diện này, rất nhiều người hoàn toàn tuyệt vọng.
Có vài người căm hận trừng mắt, thậm chí muốn liều lĩnh xông lên cắn xé hắn.
Tuy thực tế họ không đụng được tới Chí nhưng nỗi căm hờn đằng sau sự tuyệt
vọng không được phát tiết ra sẽ khiến họ càng thêm khó chịu.
Nhưng không đợi họ bày ra thái độ điên cuồng hơn, Chí đã có hành động.
Ở trước mắt bao người, xung quanh hắn nhanh chóng tràn ra từng mảng sơn
xuyên, rừng rậm, ao hồ, sau đó vô số mảng lục địa và tinh thần lần lượt xuất
hiện.
Một thế giới mênh mông bát ngát thành hình một cách thần kỳ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị bao trùm.
Bọn họ trơ mắt nhìn cây cối, cỏ dại thành rừng bành trướng, nhìn chim thú bay
lượn, chạy nhảy thành đàn.
Mà khiến họ khiếp sợ hơn cả là từng gốc tiên thảo linh dược đang nảy mầm
cùng với tiên mạch kéo dài.
Đó là cảnh trí tạo ra từ khí Nguyên Tiên.
Họ từng sinh hoạt bên trong, lại bỡ ngỡ thật lâu.
Đến tận lúc này, nhìn thấy cảnh tượng đó lần nữa, rất nhiều người bất tri bất
giác lệ nóng quanh tròng.
Họ run rẩy vươn tay, vuốt ve hư không. Có những người mấy máy môi, lại
không thốt lên lời.
“Ôi…”
“Ta đang nằm mơ ư?”
“Chẳng lẽ ta đã chết, đây là ảo giác trước khi chết?”
“Không! Đây là thật!”
“Là khí Nguyên Tiên, là sức mạnh mà chúng ta từng quen thuộc nhất.”
“Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này?”
Kinh ngạc qua đi, rất nhiều người điên cuồng lao vụt về phía đại lục trước mặt
và những ngôi sao xa xôi.
Bọn họ nhanh chóng phát hiện, thế giới này không chỉ có khí Nguyên Tiên, còn
có ba ngàn căn nguyên quy tắc và Thiên Đạo soi sáng.
Trừ cấp bậc vị diện hơi thấp ra thì không có gì khác biệt với Nguyên Tiên giới
trước kia.
Họ tham lam hít vào tiên khí, vội vã bắt đầu câu thông với những quy tắc quen
thuộc đã từng, cảm giác như trở lại cố hương đầy ắp cõi lòng.
“Là thật, cuối cùng khí hải tiên lực của ta cũng được bổ sung!”
“Ta lại câu thông được với căn nguyên hỏa rồi, ha ha ha!”
“Đạo tâm của ta cuối cùng cũng được tưới tắm…”
“Trời cao có mắt, chẳng lẽ đã quay về Nguyên Tiên giới rồi sao?”
“Ai đó nói cho ta biết… rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”
Trái ngược với những sinh linh vì vui sướng mà lâm vào trầm mê, Tiên Mẫu
vẫn duy trì sự tỉnh táo.
Song nàng không rõ, đại ma đầu trước mắt vì sao lại làm như vậy.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Nàng hỏi.