Khương Thành suýt chút nữa nghi ngờ nàng mưu đoạt Kí hiệu Lãnh chúa của
mình.
Nhưng nghĩ lại, nàng có chút thực lực này, nếu không có mình che, cho dù có
được Kí hiệu cũng không giữ được mấy ngày.
Huống chi nếu nàng thật sự muốn, mình vui mừng còn không kịp nữa là.
Thế nên hắn mỉm cười: “Sao ngươi sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy, trước
đây cho ngươi làm Cảnh chủ, ngươi không phải là không muốn làm sao?”
“Lãnh chúa và Cảnh chủ không giống nhau mà, ta cũng muốn tu luyện tốt căn
nguyên mấy ngày.”
“Vậy được.”
Thành Ca vốn định đi dạo khắp nơi, không muốn bị vây ở chỗ này, vì thế rất dứt
khoát ép kí hiệu Lãnh chúa ra, giao cho nàng.
Trong mắt Cung Tình khi có được kí hiệu Lãnh chúa chợt lóe lên.
Sau đó, nàng chủ động thúc giục Thành Ca: “Ngươi cứ rời đi đi, ở bên ngoài
chơi thêm vài ngày, nơi này ta ở đây sẽ ổn thôi.”
“Tốt như vậy?”
Thành Ca có chút hoài nghi, hiện tại bên ngoài có nhiều kẻ thù như vậy, ngươi
rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ là muốn chết thay ta sao?
Không phải chứ?
Trung thành như vậy, Ca sắp bị ngươi làm xúc động đến nước mắt lưng tròng
rồi đây.
Sau khi hắn bay ra ngoài, Cung Tình cho đám ca múa lui ra, một mình ở trong
Băng nhãn một hồi, lẳng lặng chờ những người khác tìm tới.
Lúc này, bốn vị phó Lãnh chúa và các trưởng lão khác còn đang cảm thấy hết
cách.
Đột nhiên liền phát hiện căn nguyên khí tức giảm xuống không ít.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Mọi người vội vàng chạy tới trong điện Băng nhãn bên này.
“Khương lãnh chúa đâu?”
“Tại sao chỉ còn lại ngươi?”
“Kí hiệu sao lại đến trên người ngươi, chẳng lẽ hắn một mình chạy trốn?”
“Không phải chứ?”
Cung Tình từ trong Băng nhãn chậm rãi đứng dậy, lắc đầu với mọi người.
“Chư vị an tâm đừng nóng nảy, Khương Lãnh chúa vẫn còn.”
Mặc dù nàng mới là Đế cảnh Nhị trọng, nhưng bởi vì thân phận tâm phúc đi bên
Khương Lãnh chúa nên vẫn rất có địa vị.
Nghe nàng nói như vậy, mọi người cũng tin.
“Vậy hắn đi đâu?”
“Hắn đi làm một chuyện trọng đại.”
Cung Tình lại nói: “Ta có một chút chuyện muốn nói, bốn vị có thể để tùy tùng
lui ra không?”
Bốn vị phó Lãnh chúa đưa mắt nhìn nhau.
Bọn ta hiện tại rất bận rộn, nào có thời gian nghe ngươi một Đế cảnh Nhị trọng
nhỏ nhoi như ngươi nói chuyện?
Nhưng mà nghĩ đến thân phận của nàng, mọi người ngược lại nổi lên suy đoán.
“Chẳng lẽ, là Khương Lãnh chúa sai ngươi chuyển lời?”
Cung Tình nghe được lời này, trong lòng thầm cười khổ.
Nàng đương nhiên là tự mình làm chủ, bởi vì Thành Ca hoàn toàn không xem
kẻ địch bên ngoài là gì, càng không thèm nghe lời đề nghị của nàng.
Nàng chỉ có thể làm điều đó một mình.
Nhưng mà nghĩ đến mình địa vị thấp kém, không mượn danh nghĩa Lãnh chúa,
sợ là nói cũng không ai nghe.
Vì thế gật đầu: “Đúng vậy, đây đều là sự sắp đặt của Khương Lãnh chúa.”
Bốn người nghe thấy là ý của Khương Thành, vội vàng phất phất tay, để hai bên
trước lui xuống.
Sau đó, tất cả đều hỏi với sự quan tâm: “Khương Lãnh chúa có lời muốn nói?
Có phải muốn rời khỏi Thiên Hồng Lĩnh hay không? Hay là định tự mình đi Phi
Tuyết vực bên kia cầu cứu?”
Cung Tình lắc đầu: “Khương Lãnh chúa không có ý định cầu cứu.”
Khương Lãnh chúa cho dù cầu cứu cũng vô dụng, Vực chủ hiện tại chỉ muốn
hắn chết, sang đó e là tự đâm đầu vào lưới.
Mọi người nhất thời thất vọng vô cùng, nhưng ngay sau đó, Cung quân sư liền
nhếch khóe miệng lên.
“Nhưng mà, hắn đã có kế phá địch!”
Trong nụ cười của nàng mang theo sự tự tin mạnh mẽ.
Kế phá địch?
Bốn vị phó Lãnh chúa đều không nghĩ như vậy.
Hiện tại quân ta thực lực thua kém mấy chục lần, đúng là đường cùng.
Ngoại trừ chạy trốn, làm sao còn có kế phá địch gì nữa?
Nhưng nghĩ đến đây là kế của Khương Lãnh chúa, vì thế đều nhẫn nại nghe
xong.
“Kế hoạch sắp xếp như thế nào?”
“Đơn giản, chúng ta có thể chủ động liên lạc với Địch Ung, mang Kí hiệu Lãnh
chúa này dâng cho hắn.”
“Cái gì?”
Câu nói đầu tiên của Cung Tình vừa nói ra, liền khiến cho chư vị phó Lãnh chúa
phản đối kịch liệt.
“Dâng cho hắn?”
“Dựa vào cái gì? Chúng ta vẫn chưa thua!”
“Nhất định, cho dù cuối cùng giữ không được, chúng ta cũng không cần phải
chủ động dâng ra chứ?”
“Kí hiệu lãnh chúa vô cùng quý giá, chủ động dâng ra là hành động cúi đầu,
chúng ta sẽ trở thành trò cười, ta thà bị cướp cũng sẽ không làm như vậy…”
Đối mặt với sự phản bác kịch liệt của các phó Lãnh chúa, Cung Tình tỏ ra đã có
dự tính sẵn trong lòng, điềm tĩnh tự nhiên.
“Chư vị an tâm đừng nóng nảy, đây là lấy lui làm tiến.”
“Thế nào là lấy lui làm tiến?” Nghiêm Tôn trầm mặt nói.
Cung Tình không trả lời câu hỏi: “Nếu chúng ta chủ động đề nghị đưa Kí hiệu
cho Địch Ung, hắn sẽ nhận chứ?”
“Tất nhiên là sẽ nhận.”
“Nhiều cao thủ như vậy đến tranh đoạt, hắn muốn thắng cũng không nhiều, có
thể nhặt suông, tại sao không cần?”
Cung Tình mỉm cười nhẹ: “Vậy là được rồi, chỉ cần hắn bằng lòng tiếp nhận,
vậy hắn liền xong rồi.”
Lần này, còn không đợi các phó Lãnh chúa khác bày tỏ ý kiến, nàng liền nhanh
chóng nói: “Hiện giờ, tòa thành này đã ở trên bờ vực bùng nổ, các đại thế lực
cao thủ sở dĩ không nhúc nhích, không phải kiên dè chúng ta.”
“Mà là kiên dè các đối thủ cạnh tranh khác.”
Mọi người tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận điểm
này.
Trong mắt bầy sói bên ngoài, bên mình chỉ là một đàn cừu đang chờ làm thịt,
quan trọng là bị ai làm thịt.
Cung Tình nói tiếp: “Điều chúng ta phải làm đầu tiên, chính là kích nổ chúng.”
“Mà ngòi nổ này, chính là Kí hiệu lãnh chúa.”
“Kí hiệu trong tay cừu, ai cũng không lo lắng, nhưng nếu bị một con sói trong
đó lấy được, những con sói khác sẽ không nhìn nổi nữa.”
“Trước khi nhìn thấy Địch Ung, chúng ta có thể âm thầm truyền tin tức, nói Kí
hiệu sắp bị Địch Ung cướp đi. Đến lúc đó, những người khác sẽ làm gì?”
Những lời này của nàng xuất hiện, đôi mắt bốn phó Lãnh chúa ngay lập tức
sáng lên.
Bọn họ cũng là người từng trải, lập tức nghe ra chỗ hiểm ác đằng sau thao tác
này.
Đây chính là lợi dụng Kí hiệu, kích động một đám quân địch cắn xé lẫn nhau.
Lãng Trí trầm giọng nói: “Đến lúc đó, những người khác chắc chắn ngồi không
yên, bọn họ sẽ tới ngăn chặn Địch Ung, hai bên sẽ nổ ra đại chiến!”
Mạc Niên vỗ tay mạnh mẽ: “Vậy thì ổn rồi!”
“Địch Ung là người ngoại vực, Ngụy Sưởng và những người khác vốn rất bài
xích hắn, tuyệt đối sẽ không nhìn hắn trở thành Lãnh chúa, đại chiến căn bản
không cách nào tránh được!”
“Địch Ung là Đế cảnh Tứ trọng hậu kỳ, thực lực mạnh nhất, trận đại chiến này
nhất định sẽ chết mấy cao thủ.”
“Hơn nữa bản thân hắn vì bảo vệ Kí hiệu, chỉ có thể liều mạng dốc sức chiến
đấu.”
Mọi người càng nói càng hưng phấn, quân địch cả hai đều thiệt, bên mình sẽ có
đường sống.
“Thế nhưng, sau khi Địch Ung bị giết, những người đó vẫn sẽ nhìn chằm chằm
vào chúng ta.”
“Đúng vậy, những người còn lại chúng ta vẫn không ngăn cản được.”
Cung Tình đối với việc này, cũng sớm đã có chuẩn bị.
“Lúc bọn họ đại chiến, chúng ta có thể ở trong bóng tối mai phục.”
“Mai phục?”
Nghiêm Tôn nhíu mày không ngớt: “Chỉ dựa vào thực lực của chúng ta, cho dù
mai phục đột nhiên tập kích, cũng không lay động được bọn họ nhỉ?”
Cung Tình mỉm cười nhẹ: “Vậy thì chưa chắc.”
“Sau khi Địch Ung bị giết, Kí hiệu lãnh chúa sẽ rơi xuống.”
“Mà Kí hiệu này, tỉ lệ cao là sẽ bị Ngụy Sưởng mạnh nhất lấy được.”
“Bốn vị tiền bối có thể đột nhiên lộ diện, tuyên bố chỉ không muốn ủng hộ
Ngụy Sưởng trở thành Lãnh chúa, những người khác đều có thể!”
“Chuyện này…”
Bốn vị phó Lãnh chúa suýt chút nữa cũng sắp không theo kịp suy nghĩ của
nàng.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, đây lại là một “kế cô lập” vô cùng độc
ác!