Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 917

Hai bên đều đã đánh ra lửa, những người khác đều bận rộn nửa ngày, làm sao họ

có thể chịu được khi nhìn thấy Ngụy Sưởng sắp lấy được?

Thêm vào đó là việc người địa phương đột nhiên cô lập Ngụy Sưởng, đứng về

phía đối diện hắn, cán cân ngay lập tức nghiêng lệch.

Lúc này, bọn họ sẽ xem Ngụy Sưởng như mục tiêu mới cần công kích, và đại

chiến lại một lần nữa nổ ra!

“Ngụy Sưởng sẽ bị thương nặng, hoặc thậm chí bị giết!”

“Sau hai cuộc đại chiến, số cao thủ còn lại sẽ rất ít…”

“Lỡ như sau khi Địch Ung chết, Ngụy Sưởng không lấy được kí hiệu, mà lại bị

những người khác lấy được thì sao?”

Cung Tình không cần nghĩ ngợi nói: “Thế lại càng đơn giản, Ngụy Sưởng sao

có thể tha cho người đó?”

Mọi người ngẫm nghĩ, thật vậy, Ngụy Sưởng là người có thực lực mạnh nhất,

nhất định sẽ tiếp tục đánh.

Nếu như vậy thì cục diện ngược lại càng có lợi cho chúng ta.

Bọn họ thậm chí đều đã nhanh chóng học được chiêu đánh một chết ba.

“Chúng ta kỳ thật còn có thể âm thầm nói cho vài vị Đế cảnh trung kỳ như Viên

Hề, Cam Kình, Chúc Tùng, Cố Phiến rằng chúng ta luôn hy vọng bọn họ làm

lãnh chúa.”

“Đúng vậy, nếu mỗi người bọn họ đều cho rằng chúng ta toàn lực giúp đỡ bọn

họ thì nhất định sẽ không từ bỏ!”

“Bọn họ sẽ chiến đấu đến mức tử thương thảm trọng.”

“Chúng ta chỉ cần tiếp tục châm ngòi thổi gió!”

“Tuyệt vời, thật là tuyệt vời! Đầu tiên là lấy lùi làm tiến, sau đó lại châm ngòi ly

gián, cô lập Ngụy Sưởng. Toàn bộ quá trình đều là vì chuyển mục tiêu sang

người khác, lấy kí hiệu làm mồi nhử để bắt bọn họ tự mình chiến đấu…”

“Đợi bọn họ tử thương thảm trọng, chúng ta sẽ đi ra thu thập tàn cục, kí hiệu

vẫn sẽ là của chúng ta!”

“Ha ha ha, thật tuyệt vời!”

“Khương lãnh chúa thật cao minh!”

Bọn họ bái phục.

Thành ca đứng ở ngoài cũng bái phục.

Ngay khi ca vừa mới bay đi không lâu, ca càng nghĩ lại càng cảm thấy không

ổn.

Sao Cung Tình có thể cho mình “nghỉ” được?

Nhất định có bí mật mà không thể cho ai biết ẩn giấu trong thái độ khác thường

này của nàng.

Với sự tò mò, hắn lặng lẽ bay trở về để xem xét.

Kết quả, nghe được một kế hoạch vừa ác độc lại phức tạp như vậy.

Cmn, nữ nhân này thật tài giỏi!

Rõ ràng chỉ là một cái Đế cảnh nhị trọng bé nhỏ, lại dám đem một đám Đế cảnh

tứ trọng đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Đây hoàn toàn chính là lật tay thành mây trở tay thành mưa!

Địch Ung, Ngụy Sưởng và các Đế cảnh tứ trọng khác, thậm chí bao gồm bốn vị

phó lãnh chúa có mặt ở đây, tất cả đều trở thành quân cờ của nàng.

Hoặc cố ý, hoặc vô tình bị nàng thao túng.

Không không không, ngay cả bản thân mình cũng bị nàng thao túng.

Cái gì mà giúp ngươi bảo quản kí hiệu mấy ngày, ngươi yên tâm mà đi ra ngoài

chơi?

Nói trắng ra là muốn lừa miếng mồi để châm ngòi cho bầy sói cắn xé nhau mà

thôi.

Bản thân vẫn là đánh giá thấp Cung quân sư.

Thiên phú tu luyện của nàng như thế nào còn khó nói, nhưng chỉ bằng tài hoa

này của nàng đã có thể xem nàng như là một trong những người quý giá nhất

trong Chân giới Băng này rồi.

Không thể để nàng tiếp tục làm như vậy.

Vốn dĩ Khương Thành còn rất hưng phấn khi nghe thấy lần này có rất nhiều cao

thủ muốn giết mình.

Lại là một đám chiến lợi phẩm biết đi, tự mình đưa tới cửa!

Hắn chờ không được, đợi mọi người tới đông đủ sẽ khai tiệc.

Kết quả lại tốt rồi, nữ nhân này lại gạt mình, muốn tự mình thu phục toàn bộ

đám cao thủ.

Thế thì còn chơi cái rắm gì?

Biết ngay mà, mang theo một người tài giỏi như vậy ở bên cạnh, cơ hội làm

màu không biết thế nào lại bị nàng đoạt luôn rồi!

Nhìn thấy bốn vị phó lãnh chúa ở bên trong sắp hành động như trong kế hoạch

đã đề ra, hắn vội vàng xông vào.

“Chờ một chút!”

Hắn vừa xuất hiện, Cung Tình trong nháy mắt lộ ra sự hoảng loạn.

Nàng hiển nhiên không ngờ rằng Thành ca sẽ đột nhiên trở về.

Mà lãnh chúa vừa tới, bốn vị phó lãnh chúa vội vàng khen tới tấp.

“Khương lãnh chúa thật cao minh!”

“Bái phục! Bái phục!”

“Kế của Khương lãnh chúa thật là tinh vi, ta bái phục…”

Bọn họ cho rằng kế hoạch vừa nãy là do Khương Thành nghĩ ra, nên họ rất bội

phục hắn.

Điều này làm cho những lời sắp nói ra của Thành ca lại phải nhanh chóng

nghẹn về.

Hắn vốn định nói, kế hoạch này ta không đồng ý, không được làm.

Nhưng hiện tại… mọi người lại đang khen ngợi hắn.

Với mức độ đê tiện của hắn, hắn không bao giờ từ chối lời khen ngợi của bất cứ

ai dành cho mình.

Ngẫm lại năm đó, hắn vì làm màu, thậm chí cố ý quay ngược thời gian để cướp

lấy trí tuệ của Mậu Vũ…

Huống chi, lần này Cung Tình chủ động mượn danh nghĩa của hắn, không thể

trách hắn được.

Thế là hắn đương nhiên sẽ mặt không đỏ, hơi không loạn mà vui lòng nhận lời

tán dương này.

Vì thế hắn nở nụ cười.

“Ha ha ha, quá khen quá khen!”

“Chỉ là một ý tưởng nho nhỏ, còn non nớt mà thôi, không ngờ phản ứng của các

ngươi lại lớn như vậy, kỳ thật Cung Tình cũng ra chút lực.”

Hắn cũng coi như còn có một chút lương tâm, không quên nhắc tới Cung Tình.

Không có bất ngờ gì khi bốn vị phó lãnh chúa lại lần lượt nói ra những lời tâng

bốc mới mẻ.

“Lãnh chúa quá khiêm tốn!”

“Kế này tinh vi vô cùng, còn non nớt ở chỗ nào?”

“Đối mặt với tình thế nguy hiểm như thế mà còn có thể nghĩ ra đường phá dở,

không hổ là lãnh chúa!”

“Khương lãnh chúa thật tuyệt vời!”

“Ha ha ha ha…”

Thành ca khoe khoang một hồi, mới nhớ ra chính sự phải làm.

Đã làm màu rồi, nhưng cái kế hoạch kia hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.

Kẻ địch nhất định phải do mình giải quyết, sao có thể dựa vào “âm mưu quỷ

kế”?

Điều này vô cùng không phù hợp với mặt mũi nhân vật chính như mình.

“Kế hoạch này còn chưa hoàn thiện, còn một vài chỗ cần sửa đổi một chút.”

Hắn nói.

Bốn vị phó lãnh chúa làm sao dám có ý kiến gì.

Một đám vội vàng làm ra bộ dạng lắng nghe chăm chú.

Nhưng mà Cung Tình lại biến sắc, cảm thấy không ổn.

Nàng lờ mờ cảm thấy diệu kế mà chính mình nghĩ ra sắp bị phá hư tan tác.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Thành ca là lập tức hạ lệnh.

“Các ngươi lấy thiệp mời của phủ lãnh chúa, mời những con gà… à không,

những vị cao thủ ngoại lai đến đây, nói rằng ta có chuyện quan trọng muốn

thương lượng.”

“Hả?”

Mọi người không hiểu.

Bản chất kế hoạch vừa rồi của Cung Tình chính là chuyển hướng hỏa lực, để tất

cả mọi người đi tập kích Địch Ung và Ngụy Sưởng.

Sự tinh tuý của kế hoạch này chính là ra sức làm cảm giác tồn tại của phủ lãnh

chúa mờ nhạt đi.

Ra sức làm phủ lãnh chúa bị ngoại giới xem nhẹ, như vậy thì địch nhân mới có

thể cắn xé lẫn nhau.

Mà đề nghị mời khách này của Thành ca lại ngay lập tức đẩy phủ lãnh chúa

thành tâm điểm chú ý, người ngoài muốn không chú ý nơi này cũng không

được.

Mấy vị phó lãnh chúa thi nhau nhíu mày.

“Thế này có phải là có chút không ổn?”

“Đúng vậy, đây hình như không hợp lý.”

Cung Tình thậm chí còn bày tỏ phản đối một cách trực tiếp: “Làm như vậy thật

không sáng suốt, đối phương sẽ suy đoán ra dụng ý thực sự của chúng ta, sẽ chú

ý tới nơi này…”

“Được rồi được rồi, nơi này do ta định đoạt.”

Thành ca cắt ngang lời nói của nàng.

“Chỉ cần làm theo những gì ta nói là được rồi.”

“Nhưng…”

Mấy vị phó lãnh chúa có chút kháng cự.

“Yên tâm đi, hành động này của ta có ý nghĩa sâu xa, đằng sau còn có rất nhiều

chiêu nữa.”

“Ý nghĩa? Còn có chiêu sau?”

Thành ca chả có tý ý nghĩ gì, chỉ là cố ý nói như vậy, để cho bọn họ phối hợp

mà thôi.

“Nói trước thì không linh, các ngươi mau đi làm đi!”

Mấy vị phó lãnh chúa cũng chưa thấy qua phong cách hành sự của hắn, chỉ nghĩ

hành động này của hắn chắc chắn cất giấu vô số diệu chiêu, vì thế nhanh chóng

lĩnh mệnh đi làm.

Sau khi bọn họ rời đi, Thành ca mới xoay người lại, nhìn về phía Cung Tình

đang bày ra vẻ mặt không thể tiếp thu được.

“Ngươi đúng là rất lợi hại!”
Bình Luận (0)
Comment