Sau khi bước vào trong năm giây, Tam Nhãn Hổ phụt máu bay lên.
Ầm!
Hắn ngã một cách nặng nề xuống đất, yêu thể cũng bị đánh trở về nguyên hình.
Mọi người đứng quan sát xung quanh cười phá lên.
“Ha ha ha ha, thế này thì nhanh quá đi mất.”
“Hổ yêu này đã phá kỉ lục rồi đấy.”
“Kỉ lục bị đào thải nhanh nhất!”
“Rởm quá mà…”
“Biểu hiện này của hắn không thể nói là không tốt, mà phải nói là thảm hại đến mức không muốn nhìn ấy chứ!”
“Chiến lực bằng không thế này là chuyện lần đầu tiên ta thấy đấy.”
“Chuyện này có nghĩa là hắn hoàn toàn không tinh thông đan khí phù trận chút nào cả.”
“Quá vô lí rồi.”
Đến cả Thành ca cũng không nhịn được mà che mặt, cảm thấy thật xẩu hổ.
“Đến ca việc này cũng làm không xong thì còn bảo người ta sao mà chịu nổi đây chứ?”
Yên Dĩ cũng không thể không lắc đầu.
“Đến mỗi một nơi thì nôn ra máu một lần, ngươi còn có đam mê gì tốt hơn không?”
Bị những người khác chế giễu thì cũng thôi đi, bị cô em này chấp vấn năng lực, Tam Nhãn Hổ cảm thấy lòng tự tôn có chút tổn thương.
“Chiến lực bằng không?”
Hắn lăn lông lốc bò dậy.
“Ông nội ngươi đây là Chí Tôn mạnh nhất, các ngươi laij dám bảo chiến lực của ta bằng không ư?”
“Đùa cái quái gì vậy?”
“Nhất định là tiên trận kiểm tra này hỏng rồi.”
Dưới tình huống thẹn quá hóa khùng, hắn vận cả thân tiên lực lên, điều động căn nguyên vung một vuốt về phía tiên trận đó.
Với thực lực cấp Chí Tôn của hắn, dưới một vuốt này không nói là hủy diệt thiên địa được, nhưng chi ít lại có thể thay đổi được một phần địa hình.
Nhưng chuyện khiến mọi người ngỡ ngàng nhất đã xảy ra.
Sau một vuốt này của hắn lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Không có những cơn lốc tiên lực lòe loẹt đủ sắc, cũng không có căn nguyên bị phá hoại.
Tiên trận kiểm tra hoàn toàn không chút tổn hại, một cọng lông của tất cả mọi người ở hiện trường cũng chẳng rơi.
Cả quá trình nhìn có vẻ chỉ giống như một cái vung tay của người bình thường vậy.
“Ha ha ha ha.”
Mọi người tại đó lại lần nữa cười phá lên.
“Con Hổ yêu này đúng là thứ yếu nhất trên đời mà ta từng gặp.”
“Quả nhiên chiến lực bằng không mà!”
“Cho dù là Yêu tộc không rành về mảng này thì cũng đâu yếu ớt đến thế?”
“Tệ hại hết mức…”
Có một tiên nhân Đế cảnh tam trọng thậm chí còn nhảy cả ra.
“Hổ Yêu kia, hay để ông đây dạy cho ngươi biết thế nào là tư thế công kích đúng đắn nhất nhé.”
Nói xong, hắn cũng vung tay lên như vậy.
Rồi thấy một cơn gió lớn phả vào mặt, công kích tiên lực cực mạnh xé toạt thiên không, trào dâng thành một trận bão táp nhỏ.
Tuy một kishc này đối với Đế cảnh mà nói quá nhỏ nhoi.
Nhưng so với Tam Nhãn Hổ thì đúng là một trời một vực.
“Đã nhìn thấy chưa?”
“Thế này mới gọi là chiến lực này.”
Tiên nhân Đế cảnh tam trong đó ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn Tam Nhãn Hổ bằng nửa con mắt, ngông cuồng vô đối.
Làm Tam Nhãn Hổ tức thổ huyết lần nữa.
Cho dù hắn có lười tu luyện hơn đi nữa, cũng sẽ không lăn lộn đến mức bị một đám cặn bã thấp hơn đến tám đại cảnh giới leo lên mặt ra vẻ đến bước này.
“Con mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đây là nơi quái quỷ nào thế?”
Nói thật lòng, tuy Khương Thành cũng đang lắc đầu cười trừ nhưng trong lòng vẫn rất hoài nghi.
Việc Tam Nhãn Hổ lật xe khiến hắn nghi ngờ không chắc.
Lỡ như bản thân sau khi vào tiên trận kiểm tra cũng phụt máu bay ngược ra, vậy thì một đời tên tuổi lẫy lừng cũng coi như bị hủy rồi.
Vẫn may, người đồng hành Minh Già Đạo Tôn của bọn họ vẫn là người quen biết đường.
“Khương chưởng môn có chỗ không biết, chiến lực của Luyện Tâm Đạo và thế giới bên ngoài không giống nhau.”
“Ở đây chỉ có thành tự đan khí phù trận mới có thể chuyển hóa thành chiến lực.”
“Những thứ khác cho dù là tiên trận, thần hồn hay những cái khác, ở đây chẳng có chút hiệu quả nào.”
“Cũng bởi vì nguyên nhân này, thực lực của những đan sư khí sư ở Luyện Tâm Đạo lại mạnh hơn những tiên nhân khác rất nhiều, ở đây cũng được coi như là thánh địa thiên nhiên của bọn họ.”
Nghe hắn phổ cập khoa học như vậy, Thành ca và Phạm Lôi Đạo Tôn cùng lúc nhếch mép lên.
“Còn có nơi quái quỷ như vậy sao?”
Cũng không thể trách chiến lực khi nảy của Tam Nhãn Hổ bằng không.
Yêu thể vốn không phải sở trường về đan khí phù trận.
Mà Tam Nhãn Hổ lại là “thiên tài kiệt xuất” trong số đó, đến cả kiến thức về đan khí phù trận thấp bé nhất ở Hạ giới hắn cũng chưa từng thấy.
Thế này cũng là kì lạ trong số những Yêu tộc cao giai rồi.
Suy cho cùng thì đến được cảnh giới Thiên Tôn Chí Tôn, có là Yêu tộc cũng sẽ lấn sang mấy môn đạo khác một chút.
Cũng có thể nói, ở nơi này cho dù có là một đan sư nhất phẩm cấp bậc bình thường cũng có thể đánh bại hắn.
“Đạo Tuyệt Chi Địa này cũng qua kì quái rồi, sao ở mỗi nơi đều có những thiên địa quy tắc kì cục không giống với bình thường vậy chứ?”
Nghĩ kĩ lại, giết người ở Huyết Sát Địa có thể nhận được cảm ngộ, khiêu chiến ở Đoạn Dương Đạo có thể kiếm được chút hời, tất cả đều là những quy tắc khó mà hiểu được.
Minh Già Đạo Tôn cười ha ha: “Nếu mà bình thường thì đã không gọi là Đạo Tuyệt Chi Địa rồi.”
“Cũng chính bởi vì nơi đây không có Thiên Đạo duy trì trật tự nên mới xuất hiện rất nhiều thiên địa quy tắc mà ngoại giới khó bề tưởng tượng được.”
“Đây cũng gọi là đặc sắc của Đạo Tuyệt Chi Địa.”
Hắn nhìn tiên trận kiểm tra phía trước một cái: “Trận này hạn định chiến lực từ 500 trở lên là có thể đi về phía trước để vào trong, yêu cầu cũng không cao.”
“Đế đan sư tam phẩm có chiến lực 500, hoặc có thể luyện đan kém một chút, những khí phù trận có thể đạt được trình độ nhất phẩm nhị phẩm thì cũng có thể coi như là chiến lực 500.”
Hắn nói như vậy, Phạm Lôi Đạo Tôn lại trở nên đắc ý lại.
“Không ngờ rằng bổn tọa học bừa mấy tiểu đạo thôi, bây giờ coi như cũng có chỗ xài rồi.”
Là Thủ Tọa của Thần Lôi Tư, sở trường của hắn đương nhiên không phải là luyện đan luyện khí rồi.
Nhưng mà là một Đạo Tôn của Thiên Cung, trong thời gian lâu dài, đan khí phù trận hắn cũng biết đôi chút.
Tuy mấy đạo này cũng không có thiên phú đặc biệt gì mấy, nhưng trình độ cũng coi như là qua được.
Luyện đan thuật của hắn ở trình độ đế đan sư nhị phẩm, luyện khí và luyện phù thì là nhất phẩm, còn về luyện trận thì cũng được nhị phẩm.
Cộng hết lại thì cũng được trình độ chiến lực 500 để vào rồi.
“Lão phu ở trong chờ các ngươi trước nhá!”
“Nếu như các ngươi vào không được vậy thì do đạo của các ngươi không đủ rồi.”
Hắn làm như hắn là “ánh sáng của đội ngũ”, có cảm giác ưu việt vô cùng.
Trước khi vào trong còn có ý vị sâu xa liếc nhìn Tam Nhãn Hổ một cái.
“Ta đây cũng không phải chạy đón đường trước, chỉ là mấy con gà yếu ớt nào đó theo không kịp mà thôi.”
“Ta cũng đâu hể dừng lại chờ được, các ngươi nói xem đúng không?”
Hắn nhếch mép, sau đó một mình đi vào trong tiên trận kiểm tra.
Tam Nhãn Hổ bên ngoài tự chọc tức đến lộn ruột.
“Tên quần này thần khí cái quái gì chứ?”
“Chỉ là một tên lính bỏ chạy, thật không biết xấu hổ.”
“Ca, ngươi có cách nào để hắn kiểm tra thất bại không?”
Trong lòng Thành ca nói thật ra là có.
Cứ thẳng tay cho Phạm Lôi Đạo Tôn một lời “chúc phúc tước đoạt”, hắn chắc chắn sẽ lật xe.
Nhưng mà nghĩ lại thì tên này cũng coi như là khách hàng vip của mình rồi, hơn nữa suốt chặng đường hắn cũng không có lòng mưu hại mình, tước đoạt một Đạo Tôn cần đến mấy tỷ điểm tiên nguyên, hắn cảm thây không cần thiết phải thế.
Vì hắn đối xử khoan hồng nên phần kiểm tra của Phạm Lôi Đạo Tôn cũng coi như thuận lợi.
Ở trong tiên trận mất hết nửa khắc, cuối cùng hắn đã thành công thông qua.
“Người đâu?”
“Đi thẳng vào như vậy sao?”
Tam Nhãn Hổ chẳng tốt bụng gì bĩu môi: “Hi vọng bên trong là một cái bẩy, ta trù cho hắn bị người ta đánh tơi bời bên trong.”
“Được rồi, đến lượt chúng ta rồi.”
Khương Thành đến trước tiên trận kiểm tra.
Chương 1301: Khác biệt đãi ngộ quá lớnKhương Thành đương nhiên không lo lắng qua không nổi tiên trận kiểm tra này.
Hắn là Đế đan sư bát phẩm chính hiệu mà.
Hắn chỉ đang nghĩ bản thân mình có thể mang theo cả Tam Nhãn Hổ cùng vào không.
Là bạn bè làm màu tốt của nhau, tuy rằng đôi lúc cũng phá đám nhau, nhưng có vài chuyện hay chuyện tốt thì Thành ca cũng không quên hắn.
Nhưng mà còn chưa chờ hắn mở miệng, bên cạnh đột nhiên lòi ra một đám người.
Hai nam một nữ, nam thì anh tuấn, nữ thì diễm lệ.
Cả ba người đều mặt đồ màu trắng.
Chỉ là trên phần vai áo trắng đó có thêu một chuỗi hoa văn đẹp lạ.
Thành ca nhìn một cái, cảnh giới ba người cũng không cao.
Trong đó có một thanh niên là Chí Tôn, còn một nam một nữ còn lại chỉ là Thiên Tôn.
Nhưng sau khi nhìn thấy ba người bọn họ, những tiên nhân vây xem xung quanh lập tức kinh hô lên.
“Môn đồ của Linh Thanh Phù Tháp!”
“Ôi, đó là thánh địa phù văn đỉnh cao nhất của cả Đạo Tuyệt Chi Địa đấy!”
“Ta nhận ra rồi, vị đó không phải là Liên Tiêu đại sư nổi tiếng xa gần sao?”
“Vị thiên tài Đế phù sư thất phẩm ư?”
“Cái gì? Ngươi nói vị Chí Tôn đó lại có thể đã là đại sư thất phẩm hả?”
“Ôi vãi, đại sư thất phẩm hiếm thấy biết bao!”
“Bát phẩm đã coi như là ngôi sao sáng cực rồi, người này trẻ tuổi như vậy lại là thất phẩm rồi?”
Nhất thời, ba môn đồ đến từ Linh Thanh Phù Tháp nhận được cái nhìn kính trọng vô cùng từ những người xung quanh.
Còn ba người này thì sớm đã quá quen với sự ca tụng như vậy rồi, căn bản không thèm đáp lại tiếng nào, chỉ thấy hãnh diện trong đầu mà thôi.
Mấy đệ tử phụ trách gác cổng đều là những đế đan sư tứ phẩm đến từ các tông môn.
Đặt ở bên ngoài, thân phận cũng rất cao.
Nhưng trước mặt Liên Tiêu Chí Tôn, một chút kiêu ngạo cũng không có, thậm chí còn chủ động gật đầu khom lưng rồi cười.
“Hóa ra là Liên Tiêu đạo huynh từ Linh Thanh Phù Tháp đến, đúng là khiến ta vinh hạnh vô cùng.”
“Ta là môn đồ của Tử U Cung, phụ trách gác cổng.”
“Hân hạnh hân hạnh.”
Đối mặt với sự nhiệt tình của bọn họ, ba người của Linh Thanh Phù Tháp chỉ hờ hững ư một tiếng.
Trình độ thành tựu của hai bên và địa vị thân phận ở mỗi tông môn cũng khá biệt quá lớn.
Liên Tiêu Chí Tôn vốn không phải là trưởng lão của Linh Thanh Phù Tháp, nhưng rất nhiều trưởng lão gặp hắn cũng phải hành lễ, bởi vì hắn sớm đã được định là chưởng giáo của nhiệm kì tiếp theo.
Với thân phận của hắn, căn bản cũng chả cần phải phí hơi qua lại với mấy đệ tử gác cổng.
Nhưng đệ tử gác cổng của Tử U Cung đó lại chẳng sầu, ngược lại lại cảm thấy rất đương nhiên.
“Liên Tiêu đại sư đến xem đại hội luận đạo sao?”
“Không sai.”
Liên Tiêu hờ hững nói: “Lần này có ba vị Đế đan sư bát phẩm từ Thiên Đan Tư đến, ta cũng muốn xem phong thái của họ một chút.”
“Tuy đan đạo và phù đạo là hai lĩnh vực khác nhau, nhưng đại đạo chí cấp tuy khác đường nhưng là cùng đích đến.”
“Nhìn xem quá trình luyện đan của tông sư, lắng nghe tông sư giảng đạo đối với ta mà nói cũng rất có ích.”
Hắn một hơi nói dài được như vậy, có thể nói là khó có cực.
Cũng coi như là giải thích một chút một phù văn sư như hắn tại sao lại chạy đến đây.
Mấy đệ tử gác cổng liên tục gật đầu thấy phải.
Thực tế thì trong mấy ngày nay những người vì lí do này mà vào đó cũng không chỉ có mỗi Liên Tiêu Chí Tôn.
Còn có một vài luyện khí sư, trận pháp sư cũng sang đây góp vui.
“Mời vào trong, mời vào trong!”
Nói xong, mấy người dời tiên trận kiểm tra sang một bên, chừa ra một đường.
Cũng có thể nói, bọn họ không cần kiểm tra, có thể trực tiếp được mời vào bên trong.
Chuyện này khiến Thành ca vô cùng không thoải mái.
Má nó, lão tử là Thủ Tọa của Thiên Đan Tư, lúc nảy muốn vào trong, các ngươi nói gì mà khó xử, nhất định phải thông qua tiên trận kiểm tra mới vào được.
Bây giờ tên tiểu tử này vốn cũng chẳng phải luyện đan sư, hơn nữa còn đến trễ hơn mình.
Kết quả ngay cả kiểm tra cũng không cần?
Sự khác biệt về đãi ngộ này cũng khác biệt quá rồi nhỉ?
Hai đệ tử một nam một nữ còn lại của Linh Thanh Phù Tháp lại bon chen lên.
“Cút ra.”
“Đừng ngán đường.”
Lần này sự hưng phấn của Thành ca đã hoàn toàn được châm lên rồi.
Hắn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích nhưng lại đưa tay ra ngăn cả ba người lại.
“Tới trước tới sau không hiểu hả?”
“Ngươi nói cái gì?”
Liên Tiêu Chí Tôn ngỡ ngàng.
Cho dù hắn có đi đến đâu cùng đều được đãi ngộ như chúng tinh củng nguyệt, cho dù có gặp được mấy tông môn sư bát phẩm như vì sao sáng, hơn một nửa trong họ cũng tôn trọng một thiên tài như hắn.
Hôm nay chính là lần đầu tiên hắn bị ngăn lại.
“Hắn ta là ai đấy?”
Liên Tiêu Chí Tôn trầm mặt lại, giống như trưởng lão thượng cấp chấp vấn mấy đệ tử gác cổng.
Giống như kiểu trách mắng bọn họ làm ăn không ra gì, cả việc dọn đường cũng không làm được.
Cũng chẳng cần đến mấy đệ tử gác cổng nói gì, những người khác đã bộc phát.
“Vãi chưởng, tiểu tử này hắn điên rồi sao?”
“Lại dám cản đường cả Liên Tiêu Chí Tôn.”
“Hắn nghĩ hắn là ai chứ, có tư cách đó sao?”
“Tên này trước đó thì khoe khoang khoác lác nói mình là Thủ Tọa Thiên Đan Tư, kết quả chiến lực của con hổ yêu bên cạnh hắn là bằng không, không nghĩ cũng biết hắn là loại gì rồi.”
“Theo như ta thấy, hắn đang cố tình dùng cách này để thu hút sự chú ý của Liên Tiêu đại sư.”
“Ta cũng thấy vậy, đúng là làm trò cười mà.”
Tam Nhãn Hổ và Minh Già Đạo Tôn kế bên Thành ca không hề nhảy ra tranh cãi.
Bởi vì không cần thiết.
Trong mắt bọn họ, đó chỉ là những tiểu nhân quấy rối mà thôi.
Mấy đệ tử gác cửa cũng tỏ vẻ không vui, nhưng mà không phải đối với những người khác, mà là đối với Khương Thành.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
“Bảo ngươi tránh ra ngươi không nghe thấy chăng?”
“Ở đây có chuyện của ngươi hả? Đắc tội với Liên Tiêu đại sư ngươi gánh nỗi không?”
Thành ca cười một cái.
“Không phải lúc nảy các ngươi nói nếu muốn vào trong thì bắt buộc phải vượt qua kiểm tra à?”
“Sao bọn họ lại không cần?”
Lời phản vấn của hắn vừa nói ra, cả hiện trường đều sôi sục cả lên.
“Đúng là trò cười mà.”
“Liên Tiêu đại sư mà cũng cần phải kiểm tra sao?”
“Đại sư là đế phù sư thất phẩm, chiến lực chi ít cũng trên 3000, loại kiểm tra này đối với hắn mà nói chẳng là quái gì cả.”
“Phải đấy, căn bản không cần kiểm tra cũng biết có thể vào được.”
“Tiểu tử, ta thấy ngươi không có chuyện gì làm nên kiếm chuyện rồi.”
Vị Liên Tiêu đại sư và hai đồng môn kế bên hắn lộ ra vẻ mặt chế giễu.
Luc nảy bọn họ nghe thấy rồi, Khương Thành chỉ là một tên “bịp bợm khoe khoang”.
“Nếu như ngươi muốn dùng cách này để được quen biết bọn ta thì ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Tự mình biết mình, đừng không biết điều thế.”
Nữ tử đó càng với vẻ mặt ác ý hơn.
“Đi đâu cũng gặp phải thứ huênh hoang lừa đảo, thật khiến người ta chán ghét.”
“Huênh hoang lừa đảo?”
Thành ca cười lên.
“Vậy ngươi có gì chứng minh mình không phải là kẻ huênh hoang lừa đảo không?”
Câu này giống như đã chọc đến tổ ong, mọi người xung quanh nháo nhào lên.
“Ngươi nói cái gì?”
“Liên Tiêu Chí Tôn huênh hoang lừa đảo?”
“Đúng là không thèm đếm xỉa đến đạo lí mà, tên lừa đảo lại dám cắn ngược lại, bôi nhọ người khác?”
“Đến cả Liên Tiêu Chí Tôn ngươi cũng dám hạ thấp?”
“Nhất định phải bắt hắn trả giá xứng đáng.”
Ba người đến từ Linh Thanh Phù Tháp mặt mày tái xanh.
“Ngươi dám đổ nước dơ lên người bọn ta?”
Hắn lớn tiếng chất vấn đệ tử gác cổng của Tử U Cung.
“Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, đón tiếp khách kiểu đó hả?”
Chương 1302: Tước đoạt một đám dạy làm ngườiMấy đệ tử gác cổng sau bị Liên Tiêu đại sư trách mắng thì nhanh chóng cáo tội.
“Tên này và Tử U Cung bọn ta không có bất cứ quan hệ nào cả.”
“Bọn ta cũng không biết tê tiểu tử này từ đâu lòi ra, lại dám hạ thấp đại sư ngươi đây…”
Nói xong, mấy đệ tử gác cổng dự định đuổi Khương Thành đi.
Minh Già Đạo Tôn liền ngăn bọn họ lại.
“Đúng thật buồn cười, các ngươi lúc trước nói gì mà thủ đoạn giả mạo với biến hóa gặp nhiều rồi, vậy nên mỗi một người đều nhất định phải kiểm tra.”
“Vậy sao các ngươi dám khẳng định chắc nịch bọn họ không phải kẻ giả mạo chứ?”
“Chỉ dựa vào mấy con mắt các ngươi mà xác định hả?”
Trên thực tế thì trong lòng hắn rõ, ba người đó chính là môn đồ của Linh Thanh Phù Tháp, người dẫn đầu cũng chính là Liên Tiêu đại sư.
Hắn cũng không hiểu rõ vì sao Khương Thành cứ một mực muốn ba người bọn họ phải kiểm tra.
Nhưng mà Khương chưởng môn làm như vậy, chắc chắn có đạo lí.
“Nếu bọn ta đã phải kiểm tra, sao các ngươi lại không kiểm tra chứ?”
Minh Già Đạo Tôn khẽ vẫy phất trần trong tay, nhìn mọi người xung quanh một vòng.
“Đối đãi bình đẳng cũng làm không được, lẽ nào Tử U Cung các ngươi đều làm việc như vậy sao?”
“Đúng là để bổn tọa nhận thức được mà.”
Mấy lời này của hắn vừa có lí có cứ, trong số những người xung quanh, có một số đã dần dần yên lặng.
Nhưng đáng tiếc, có nhiều người vẫn cứ không biết điều.
“Đó rõ ràng là Liên Tiêu Chí Tôn, đâu ra mà giả mạo chứ?”
“Phải đó, giả mạo mà có thể giả mạo được phong cách và khí chất của một thiên tài được sao?”
“Đúng là lí lẽ cùi bắp mà.”
“Thân phận Liên Tiêu Chí Tôn là thế nào chứ? Đến lượt các ngươi chất vấn chăng?”
Trong mắt bọn họ, đám người Khương Thành chỉ là một lũ bịp bợm, Liên Tiêu là đại sư được mọi người tôn sùng, chuyện này đã định sẵn trong lòng rất khó thay đổi được.
Mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung tức đến xì khói.
“Ngươi thật to gan, đến Tử U Cung bọn ta mà cũng dám chất vấn?”
“Bọn ta làm việc thế nào không đến lượt các ngươi dạy.”
“Còn không cút sang một bên thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác.”
Thành ca cười ha ha một cái.
“Được thôi, nếu các ngươi đã muốn phối hợp để cho mấy tên huênh hoang lừa đảo này vào trong, vậy thì theo hứng các ngươi vậy.”
Hắn cố ý nhường ra một đường, cố ý ý vị sâu xa mà duỗi tay về phía ba người Liên Tiêu Chí Tôn, làm ra tư thế mời.
Chuyện này đã là sự chế giễu không chút che đậy rồi.
Ba người của Linh Thanh Phù Tháp có thể nhẫn nhịn nỗi sao?
Bây giờ cho dù có vào được rồi cũng không thể nào hoàn toàn phục chúng, ánh mắt của một bộ phận những người nhìn bọn họ lộ ra chút hoài nghi.
Một người cao ngạo như hắn sao có thể chịu nỗi sự nghi ngờ.
“Tốt, rất tốt.”
Hắn mặt mày tái xanh phất áo bào.
“Vậy bọn ta sẽ kiểm tra một phen.”
Mấy đệ tử gác cổng của Tử Cung liền khua tay.
“Không cần đâu, không cần đâu, Liên Tiêu đại sư, bọn ta tin ngươi mà.”
“Phải đó, để ngươi tham gia kiểm tra chẳng phải là bất kính với ngươi sao?”
Chỉ là lúc này lòng Liên Tiêu đã cứng lại.
“Bố trí tiên trận kiểm ta ra đây.” Hắn lớn tiếng hạ lệnh.
Cho dù hắn vốn không phải là người của Tử U Cung.
Nhưng mầy tên đệ tử đều bị dọa đến run cầm cập, nhanh chóng làm theo lệnh.
Sau khi tiên trận kiểm tra đặt lại lần nữa, Liên Tiêu Chí Tôn và hai người theo sau không vào ngay lập tức.
Mà quay đầu lạnh lùng cười nhạo về phía Khương Thành và Minh Già Đạo Tôn.
“Chất vấn bừa bãi bọn ta, ngươi cho rằng sẽ không cần phải trả giá sao?”
“Lát nữa bọn ta đi vào rồi thì sẽ cho thấy bọn họ đã hạ thấp, bôi nhọ bọn ta.”
Hắn cố ý kích động mọi người.
“Các ngươi nói xem, chuyện này nên trừng trị thế nào?”
Lời vừa nói ra, những người xung quanh đã sôi nổi.
“Đương nhiên là lôi đầu bọn họ xuống.”
“Phải, ăn nói bậy bạ thì phải chịu trách nhiệm.”
“Liên Tiêu đại sư há có thể tùy tiện chất vấn vậy chứ?”
“Lôi đầu bọn hắn xuống, chờ sau khi đại sư ra thì cho ngươi xử lí.”
Mấy đệ tử gác cổng vỗ ngực cam đoan.
“Liên Tiêu đại sư yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích đích đáng.”
“Chỉ cần ba vị vừa vào trong, bọn ta sẽ lập tức gô cổ mấy tên huênh hoang lừa đảo đi theo con đường lừa gạt này lại.”
“Không chỉ là đại sư ngươi, Tử U Cung bọn ta cũng không chấp nhận được sự bôi nhọ này.”
Có vài tiên nhân đứng xem hám lợi, sớm đã vây Khương Thành và Minh Già Đạo Tôn lại, chặn đứng hết mọi con đường.
“Các ngươi đừng mong chạy thoát.”
“Nhất định phải đòi lại công đạo cho Liên Tiêu đại sư.”
“Phải, tính thêm ta nữa.”
“Cũng thêm cả ta nữa.”
Liên Tiêu là đại sư thất giai, bán chút sức cho hắn cũng chẳng phí phạm gì, biết đâu còn có tác dụng?
Nhất thời, mọi người đều hăm hở cả lên.
Khương Thành không gấp cũng chẳng buồn, chỉ ở đó vui vẻ xem bọn họ biểu diễn.
“Xem ra người dân ở đây cũng được đấy, mọi người đều ghét cái ác như thù.”
Hắn thuận tiện thêm vào một câu.
“Nếu như bọn họ không vào được thì sao?”
“Đến lúc đó có gô cổ ba người bọn họ lại không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đã tức đến lộn ruột.
“Có phải ngươi muốn tìm cái chết không vậy?”
“Đại sư sao có thể không vào được chứ?”
“Căn bản sẽ không xảy ra chuyện đó.”
“Còn gô cổ đại sư lại nữa chứ, đúng là điên nặng luôn rồi…”
Liên Tiêu khinh thường nhìn Khương Thành bằng cằm.
Hắn chả bõ công nói chuyện với tên vô tri này dù chỉ là một chữ.
Thu dọn lũ “kiến” này tự nhiên sẽ có một đống người lo liệu, không cần bản thân tự ra tay.
Dưới cái nhìn hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là sùng bái của mọi người, hắn dẫn đầu đi vào trong tiên trận kiểm tra.
Chỉ sau có mấy giây sau, vị đại sư thất phẩm đó lại giống hệt như Tam Nhãn Hổ, phụt máu bay ra ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì Khương Thành đã dùng kĩ năng “tước đoạt” đối với hắn.
Nếu như ngay từ đầu ba người của Linh Thanh Phù Tháp không chen hàng, không bảo Khương Thành cút đi, vậy thì hắn cũng không làm chuyện như thế, cùng lắm chỉ không thoải mái việc đối đãi khác biệt mà thôi.
Cũng chẳng đụng đến việc phải lãng phí điểm tiên nguyên để tước đoạt kĩ năng phù văn của người này.
Nhưng thật đáng tiếc, ba người này quá ngông cuồng, vừa đến đã khiến con đường hẹp lại.
Liên Tiêu Chí Tôn từ nhỏ đã là đệ tử của Linh Thanh Phù Tháp.
Thứ hắn học được ngoại trừ tu luyện công pháp cơ bản ra thì chỉ có một kĩ năng phù văn..
Bởi vì tay nghề quá giỏi nên cũng không cần phải phân tâm đi học đan, khí, trận, mấy loại khác.
Vậy nên hắn không giống như nhà “bác học” nửa mùa Phạm Lôi Đạo Tôn, đến cả linh đan nhất phẩm, linh khí nhất giai hắn cũng chưa từng luyện qua.
Sau khi bị tước đoạt kĩ năng phù văn, chiến lực của hắn chốc lát đã thành không.
Tự nhiên cũng sẽ không thông qua được kiểm tra.
Tên này là Chí Tôn, để tước đoạt kĩ năng phù văn của hắn, Thành ca phải bỏ ra hai trăm triệu điểm tiên nguyên.
Nhưng mà hắn cảm thấy vẫn rất đáng, hiệu quả thật nice.
Phịch!
Liên Tiêu Chí Tôn ngã nặng nề trên đất, áo trắng trên người nhuốm bụi đất, gương mặt anh tuấn bị ngã đến bầm mày bầm mặt, lượm thượm hết chỗ nói.
Vẻ mặt của mọi người ở hiện trường có thể nói là đặc sắc vô cùng.
Đám người vốn huyên náo vô cùng giống như bị định thân cả lại, trở nên lặng im như tờ.
Tất cả mọi người mắt to mắt nhỏ, căn bản không tiêu hóa nỗi cảnh tượng này.
Liên Tiêu đại sư là đế phù sư thất phẩm, sao có thể ngay cả bài kiểm tra để vào mà cũng không qua nỗi?
Chuyện này thật không hợp lẽ thường mà.
Chương 1303: Lẽ nào tiên trận hỏng rồi“Ha ha ha ha.”
Tam Nhãn Hổ cười phá lên, đánh tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Xem các ngươi lúc nãy khoác lác màu mè, tạo nên hình tượng ngôi sao lớn long trọng như thế, ta còn tưởng là lợi hại đến đâu.”
“Nhốn nháo cả nửa ngày trời, chiến lực cũng bằng không, trình độ cũng bằng ca đây.”
Hắn chỉ tay về phía mấy người đó mà vui không tả xiết, không hề che giấu chế giễu lại.
“Hóa ra các ngươi sùng bái một người có chiến lực bằng không ư? Vậy các ngươi cũng nên sùng bái ta rồi.”
Hổ yêu này cố tình lấy giấy bút ra.
“Nào nào nào, ai muốn xin chữ kí ca nào, bây giờ tâm tình ca đang tốt, cơ hội không thể để mất đâu a ha ha ha ha ha.”
Đương nhiên chẳng có ai muốn xin chữ kí hắn cả.
Mọi người ở hiện trường, dù là những tiên nhân vây xem hay những đệ tử gác cổng của Tử U Cung, tất cả đều như nổ tung.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Liên Tiêu Đạo Tôn lại không qua nỗi kiểm tra thấp kém này sao?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bọn họ hoàn toàn không có cách nào hiểu được chuyện này.
Bản thân Liên Tiêu Chí Tôn ngã trên mặt đất cũng quên việc phải bò dậy, hắn ngồi ngây ra tại đó, chìm vào trong trạng thái suy nghĩ về nhân sinh.
Là một tuyệt thế thiên tài, từ nhỏ hắn đã sống như được người ta cưng như trứng hứng như hoa.
Những ánh mắt lời nói ngưỡng mộ, sùng bái, kinh ngạc đã trở thành chuyện thường ngày với hắn rồi.
Tuy lúc luyện chế phù văn cấp cao hắn cũng có sai sót, nhưng đó cũng chỉ là lỗi lầm bình thường.
Có thể nói, cả đời này hắn chưa bao giờ làm trò hề.
Hình tượng luôn giữ được vô cùng tốt, biết chứ?
Nhưng lần này, hắn đã làm ra một chuyện đáng xấu hổ vô biên, hình tượng mặt mày lấm lem đủ là vết nhơ cả đời, kiểu như tâm ma rồi.
“Chuyện này là không thể nào!”
“Ta không tin!”
“Liên Tiêu sư huynh sao có thể không thông qua kiểm tra được chứ?”
Một nam một nữ khác, đồ đệ của Linh Thanh Phù Tháp bên ngoài tuy tỏ vẻ la lớn la nhỏ, nhưng trong lòng lại không thể chấp nhận được.
Nhưng sâu trong mắt bọn họ lại chất chứa niềm vui khi thấy người khác gặp nạn.
Là thiên tài phù đạo đồng môn, bọn họ luôn bị Liên Tiêu Chí Tôn đè đầu, ánh sáng toàn bị hắn che lấp.
Nếu nói không nghĩ gì cả thì là không thể.
Liên Tiêu ngã xuống thì bọn họ mới lòi đầu ra được.
“Ta không tin qua được tiên trận kiểm tra này lại khó thế.”
“Đúng vậy, ta vẫn không tin.”
Hai người làm ra vẻ phẫn nộ, giống như trọng trách nặng nề là phải bảo vệ thanh danh của Linh Thanh Phù Tháp đang đặt trên người họ vậy.
“Ta đến báo thù cho Liên Tiêu sư huynh, xư đẹp tiên trận kiểm tra này.”
“Ta cũng thế.”
Trong lòng rất nhiều người xung quanh nghe được thì nhếch môi liếc mắt, vẻ mặt cạn lời.
Biểu hiện của hai người bọn họ cũng sắp trào ra ngoài rồi, sao ta có thể không nhận ra chứ?
Còn báo thù cho Liên Tiêu sư huynh?
Nếu thật sự các ngươi qua được tiên trận kiểm tra, vậy há chẳng phải Liên Tiêu sẽ càng mất mặt hơn sao?
Liên Tiêu Chí Tôn lại lần nữa bị chọc tức đến thổ huyết.
Còn mẹ nó, ta chưa thông qua, hai người các ngươi lại thông qua rồi, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là ta không bằng các ngươi sao?
Nhưng mà vẫn may, chuyện mà hắn lo lắng lại không hề xảy ra.
Thành ca vẫn đối xử rất công bằng.
Thời khắc hai người xông vào trong tiên trận kiểm tra cũng lần lượt là cho bọn họ một bộ tước đoạt phù văn.
Thế là hai phù tháp đệ tử cũng chỉ học qua mỗi phù văn như vậy cũng đương nhiên giẫm lên vết xe đỗ của Liên Tiêu Chí Tôn.
Hai người phụt máu bay trở ngược ra, ngã nặng nề xuống đất, ngã như cờ hó ăn cứt.
Những tiên nhân vây xem xung quanh lại lần nữa ngớ người ra, đều có phần không dám nhìn.
Chuyện này rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Bọn họ hoàn toàn không tin vào mắt mình nữa.
“Ha ha ha ha ha.”
Tam Nhãn Hổ lại lần nữa cười phá lên.
“Lại có hai tên chiến lực bằng không, hân hạnh hân hạnh.”
“Hóa ra mọi người đều cùng một cấp bậc, thật thú vị…”
“Các người còn ngây ra đó làm gì, vỗ tay hoan hô đi, cả ba người đều có chiến lực bằng không lẽ nào không nên được tán dương chút sao?”
Đám người yên lặng như tờ, cuối cùng cũng nháo nhào lên.
“Ôi vãi chưởng, chuyện gì xảy ra thế này?”
“Chuyện này là không thể nào!”
Những tiên nhân xung quanh đều khó mà kiềm nén được sau khi thấy, cái đó gọi là kịch liệt.
“Thiên tài của Linh Thanh Phù Tháp sao có thể có chiến lực bằng không chứ?”
“Ta còn tưởng ta nhìn nhầm rồi, thật không ngờ đều là hiện trạng như nhau cả?”
“Chuyện này hoang đường quá đi mất, thật khó mà tin…”
“Lẽ nào bọn họ lại giống như tên tiểu tử kia nói, là kẻ giả mạo?”
“Đúng thật là có khả năng đó, nếu không sao có thể giải thích được chứ?”
“Không phải chứ, ba người này ta thấy cũng đâu có vẻ là huênh hoang lừa đảo gì đâu.”
“Kẻ lừa đỏa lẽ nào lại viết chữ lừa đảo lên à, tiên trận kiểm tra không biết nói dối đâu.”
Nghe thấy lời bàn luận của mọi người, ba đệ tử của Linh Thanh Phù Tháp phát điên lên.
Bọn họ tất nhiên không phải giả mạo rồi.
Hơn nữa bản thân lại không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Thành ca tạm thời tước đoạt kĩ năng phù văn của bọn họ, vốn không phải mất đi mãi mãi, vậy nên thật ra bọn họ vẫn còn kiến thức về phù văn, chỉ có điều không có cách nào dùng được mà thôi.
Hơn nữa vào lúc này bọn họ cũng không ý thức được chuyện đó.
Mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung khi nảy còn tôn kính nịnh nọt bọn họ, lúc này ánh mắt cũng thay đổi rồi.
Có thể nhìn thấu được sự hoài nghi vô cùng.
Chuyện này là chắc chắn thôi, lúc nãy ba người kiêu căng ngạo mạn như vậy, nghĩ kĩ lại bọn họ thật sự là kẻ bịp bợm, vậy ai không khó chịu được chứ?
“Có sai sót rồi.”
Liên Tiêu Chí Tôn cũng coi như đã tỉnh táo trở lại.
Hắn dùng dáng vẻ vô cùng khí phách nhảy ra, tiện thể phủi đi lớp bụi bặm trên người, xử lí những vệt máu và thương tích trên mặt.
Sau khi chỉnh đốn lại, hắn một thân áo trắng lại lần nữa trầm mặt đi về trước cửa vào.
“Tiên trận kiểm tra này có vấn đề rồi.”
Hắn khẽ ngước cằm, giọng điệu vô cùng quyền uy không nể nang ai.
Giọng điệu chắc nịch và tư thế này đúng thật dọa mọi người một phen.
Suy cho cùng thì tác phong kiêu kì của thiên tài, mấy tên bịp bợm bình thường không giả nỗi.
Hai tên đệ tử còn lại cũng bò ngay dậy, lại lần nữa đứng về phía đồng môn sư huynh.
“Phải, nhất định có sai sót rồi.”
Hai người tức giận buồn bực nhìn mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung.
“Tử U Cung các ngươi cũng thật có thủ đoạn, vì để biến Linh Thanh Phù Tháp bọn ta trở thành trò hề, cố ý dùng mấy thủ đoạn ba que này, thật khiến người ta khinh thường.”
“Các ngươi cố ý âm thầm điều chỉnh tiêu chuẩn của tiên trận kiểm tra này thành tông sư bát phẩm mới có thể thông qua, tưởng rằng có thể qua mặt được bọn ta sao?”
“Đúng thật là có động cơ bất chính mà.”
Bọn họ nói như vậy, rất nhiều người cũng không thể không hoài nghi trở lại.
Ba người này quả thực không giống kẻ lừa đảo.
Lúc nãy không thông qua tiên trận kiểm tra cũng rất khác thường.
Trừ phi có kẻ động tay động chân với tiên trận kiểm tra.
Nếu thật sự là thế, thì là người của Tử U Cung không đúng, chứ không phải ba người này không được.
Suy cho cùng thì tiêu chuẩn tông sư bát phẩm mới có thể thông qua cũng quá cao rồi, cả Đạo Tuyệ Chi Địa này cũng không có mấy người không xảy ra sai sót.
Nói thật lòng thì mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung cũng có phần không chắc.
Lẽ nào là tiên trận kiểm tra bị sai sao?
Nhưng mà cho dù tiên trận kiểm tra này có sai, tiêu chuẩn cũng không thể nào vượt qua tiêu chuẩn của lục phẩm được, đây là tiên trận kiểm tra có hạn mà.
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng quyết định phái người vào xem thử.
Nếu như bọn họ vào trong cũng bị đánh bật ra ngoài, vậy thì tiên trận đúng thật là hỏng rồi.
Chương 1304: Quá tàn bạo rồiDưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một vị đế đan sư của Tử U Cung bước vào tiên trận kiểm tra.
Sau mấy giây, chẳng có cái quái gì xảy ra cả, cũng chẳng có ai bay ngược ra ngoài.
Bởi vì Khương Thành không âm thầm làm gì cả.
Hắn chỉ khoanh hai tay trước ngực, vui vẻ xem kịch hay.
Khoảng chừng ba phút sau, tiên trận kiểm tra sáng lên một vòng sáng màu xanh lục.
Phản ứng này giống với phản ứng của Phạm Lôi Đạo Tôn khi bước vào, cho thấy người trong đó đã thành công thông qua rồi.
“Vào trong rồi!”
“Thông qua rồi, ha ha!”
Cảnh tượng như vậy mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung đã nhìn thấy rất qua rất nhiều lần, nhưng lần này không nghi ngờ gì nữa, chính là lần kích động nhất.
Bởi vì nó có nghĩa là tiên trận kiểm tra không hề có vấn đề gì.
Vậy thì… vấn đề chính là ở ba người Liên Tiêu Chí Tôn rồi?
Tam Nhãn Hổ ở cạnh bên vui mưng hí hởn vỗ tay lên.
“Ha ha ha, Thành ca đã bảo bọn họ là lũ huênh hoang bịp bợm rồi cơ mà, các ngươi cứ khăng khăng bảo không phải.”
“Bây giờ thế nào hả?”
“Nếu không phải Thành ca bảo các ngươi làm kiểm tra, Tử U Cung gì đó của các ngươi có phải đã cho ba tên lừa đảo này vào trong rồi không?”
“Nếu như ba người này có ý đồ khác, là do thế lực thù địch phái đến, hậu quá sẽ khó lường rồi.”
“Vậy đến lúc đó ai sẽ gánh cho nỗi chứ?”
Hắn nói như vậy, vẻ mặt của những người xung quanh cũng trở nên lúng túng.
Còn Minh Già Đạo Tôn cũng chẳng bỏ qua cho bọn họ.
“y da, khi nảy ai nói sẽ lấy lại công đạo cho ba người này ấy nhỉ?”
“Nào nào nào, đứng ra đây coi thử ai cùng bọn với kẻ lừa đảo nào?”
“Người nào đó chẳng phải nói rất chắc chắn hay sao ta?”
“Không phải nói vừa nhìn một cái là thấy phong cách đại sư trên người bọn họ à, khí phách của thiên tài ấy? Ở đâu nhỉ, sao ta tìm hoài không thấy ta?”
Tầm mắt của hắn nhìn đến đâu, những người ở đó liền cúi đầu lùi về sau, nào dám nhìn thẳng mặt hắn chứ?
Mặt mọi người kiểu bị đánh cho sưng phù lên.
Khi nảy tâng bốc ba người đó lên cao bao nhiêu, bây giờ lại mất mặt bấy nhiêu.
Mấy lời đều bị hai người đó nói cả rồi, Thành ca cũng lười bổ sung thêm.
Hắn chỉ “tốt bụng” nhắc nhở mọi người một câu.
“Đừng quên những kẻ bịp bợm của bịp bợm đều phải gô cổ lại.”
“Há lại có lí như vậy!”
Liên Tiêu Chí Tôn đã sắp phát tiết rồi.
“Ta xem thử ai dám?”
Hắn rõ ràng là Liên Tiêu Chí Tôn không thể nào là giả được, bản thân hắn còn không biết hay sao?
“Ta đích thực rõ ràng là Liên Tiêu của Linh Thanh Phù Tháp, các ngươi không được nghe mấy lời nói bừa bãi của bọn họ.”
“Trong này nhất định có vấn đề.”
Hai sư đệ sư muộn của hắn cũng tức giận đến nhảy cẩng lên.
“m mưu, đây nhất định là âm mưu.”
“Là bọn họ, bọn họ hãm hại ta, bọn ta thật sự là…”
“Là cái ông nội ngươi ấy.”
Một đệ tử của Tử U Cung đã không nhịn nỗi nữa.
Xông thẳng qua cho tên sư đệ đó một bạt tai.
“Con mẹ nhà ngươi, ba người dơ dáy các ngươi dám lừa lên đầu lên cổ Tử U Cung bọn ta.”
“Ngươi, ngươi dám đánh ta?”
Tên sư đệ đó vừa đỏ ửng má lên, vừa hung hăng, tức đến nỗi tay chân phát run lên.
Đường đường là một đế phù sư lục phẩm, hắn đã từng nhận được rất nhiều sự tôn kính, ai dám đánh hắn cơ chứ?
Tên trước mặt chẳng qua chỉ là một đệ tử gác cổng tứ phẩm mà thôi, đúng là không thể tha thứ mà.
“Đánh ngươi?”
“Ta còn đá ngươi nữa này!”
Mọt đệ tử khác của Tử U Cung xông vọt ra.
Không nói nhiều đã ra tay ngay tức thì…
“Các ngươi to gan…”
Mấy đệ tử Tử U Cung vừa đá vừa mắng lên bờ xuống ruộng.
“Ta thấy ngươi mới to gan đấy.”
“Mắt chó mà không dụi cho rõ, lại dám chơi bọn ta, còn ra lệnh cho bọn ta nữa này, ai cho ngươi cái gan đó.”
“Ông nội ngươi là thứ mà chiến lực bằng không như ngươi có thể chơi đùa hả?”
Nghĩ lại không lâu lúc trước, bọn họ còn gật đầu khom lưng với lũ Liên Tiêu Chí Tôn “giả mạo” này, còn bị sai bảo như cháu trai, bọn họ lại càng tức hơn.
“Ta giết các ngươi!”
“Lại còn ngông cuồng?”
Bịch bịch bịch!
“Ta có ngọc phù thân phận…”
“Ô hô, giả mạo cũng chuyên nghiệp gớm nhỉ, còn chuẩn bị cả đạo cụ cơ đấy!”
Bịch bịch bịch!
“Các ngươi đều phải chết!”
Liên Tiêu Chí Tôn nộ khí công tâm, hai mắt đỏ lên, hận đến nỗi muốn diệt sạch thế gian.
Nhưng thật đáng tiếc, hắn bây giờ vẫn còn đang ở trong trạng thái bị “tước đoạt” tạm thời.
Không có kĩ năng phù văn gia trì, chiến lực của hắn chỉ bằng không.
Đến cả cảnh giới Chí Tôn vốn có cũng chẳng có hiệu quả ở đây.
Vậ nên hắn chẳng có chút sức đề kháng nào, chỉ có thể bị người ta đè xuống đất đấm như bao cát vậy.
Rất nhanh, hắn đã bị đánh đến sưng mũi bầm mặt, bộ đồ trắng trên người cũn thành ra miếng nùi giẻ.
Cả người chỗ thì xanh nơi thì tím.
Những tiên nhân vây xem xung quanh không những chẳng đồng tình, mà ngược lại lại cảm thấy ra sức chưa đủ mạnh.
Bởi vì bọn họ cảm thấy tình cảm của bản thân đã bị lừa gạt.
Khi nảy bọn họ một tiếng gọi đại sư, hai tiếng gọi đại sư, bây giờ nghĩ lại mất mặt cực kì biết chưa?
Sau khi bị đùa giỡn, bọn họ chỉ còn sự xấu hổ quá hóa giận mà thôi.
“Đánh chết bọn họ!”
“Đánh chết bọn họ!”
“Đừng giữ lại ba tên tai họa này!”
“Ôi vãi con mẹ nó, ngươi ra tay nhẹ quá, để ta!”
Có mấy người cũng gia nhập vào để vây đánh “đại sư”, còn có mất người chen lấn vào để nện thêm vài đạp, mà làn sóng tụ lại cũng quá đông nên thực tế muốn chen cũng chẳng vào nổi.
Thành ca không cần phải chen vào góp vui làm gì.
Không cần thiết phải thế.
Cũng giống như lúc trước Liên Tiêu Chí Tôn muốn xử đẹp hắn cũng chẳng cần tự mình phải đích thân ra tay vậy.
Bây giờ Thành ca cũng cảm thấy với địa vị của bản thân mình, đối phó một đế phù sư thất phẩm cỏn con cũng không cần đích thân động thủ.
Tổn hại đến thân phận biết bao.
Ca này thậm chí còn ra vẻ đạo đức giả cảm thán một hơi.
“y, độc ác quá rồi… cái chân kia của hắn còn chưa bị đánh gãy kìa, các ngươi thiếu chuyên nghiệp quá.”
“Thiên Tôn vô lượng như vậy, ta đức Phật từ bi, oan oan tương báo đến bao giờ…”
Chuyện này khiến Yên Dĩ ở bên phải trợn tròn mắt nhìn.
Ngươi rốt cuộc đang cứu giúp hay thêm lửa vậy?
Liên Tiêu Chí Tôn vốn không bị đánh chết.
Chuyện này không phải do mọi người nhân từ, mà là do đây là thánh địa đại hội, không được gây ra vấn đề về tính mạng.
Nhưng mà trạng thái bây giờ của hắn cũng chẳng tốt hơn việc chêt bao nhiêu cả.
Chiếc áo bào màu trắng riêng của Linh Thành Phù Tháp sớm đã trở thành một miếng giẻ rách, giờ lại bị kẻ lôi người kéo sạch bong, bây giờ hắn đã ở trong trạng thái trần như nhộng xuất hiện trước mọi người.
Nhưng mà hắn vào lúc này cũng sớm vì thương tích và sự giận dữ mà ngất lịm đi, cảm nhận không được sự nhục nhã này.
Mấy đệ tử của Tử U Cung cũng không dừng lại ở đó.
Còn móc ra tiên khí dây thừng, trói chặt ba tên “huênh hoang bịp bợm” đó lại.
Trong mắt bọn họ, ba người này giả mạo thiên tài Linh Thanh Phù Tháp, bản thân tóm được ba tên này, tương lai còn có thể mang sang chỗ Linh Thanh Phù Tháp đó mà lĩnh công.
Không chừng còn có được chút ít khen thưởng gì đó nữa.
“Nhìn kĩ đây cho ta, đây chính là kết cục của việc giả mạo thân phận.”
Bọn họ còn cố ý nhìn về phía Khương Thành, giống như cảnh cáo hắn.
“Có kẻ nào dám to gan học theo thì đây chính là kết cục.”
“Nói rất hay!”
Thành ca vỗ tay tán thưởng.
“Lời này nói quá đúng rồi!”
Kĩ năng tước đoạt này của hắn có hạn.
Dùng chẳng được bao lâu thì quá hạn, ba người Liên Tiêu Chí Tôn sẽ khôi phục lại chiến lực.
Hắn rất tò mò đến lúc đó mấy đệ tử của Tử U Cung này sẽ thu xếp thế nào.
Cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất tàn khốc.
Không chừng còn ảnh hưởng đến cả chuyện ngoại giao trọng đại giữa hai tông môn.
Chỉ tiếc là bản thân hắn không thấy được.
Chương 1305: Ba người cùng vàoCả hiện trường chỉ có mỗi Tam Nhãn Hổ và Minh Già Đạo Tôn là đoán được chắc chắn là do Khương Thành thầm giở trò.
Chỉ có điều bọn họ không biết sao có thể làm được vậy.
Thao tác này quá thần kì, bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộn mà thôi.
“Mấy người Tử U Cung các ngươi lần này phải cảm ơn Thành ca ta cho đàng hoàng.”
Tam Nhãn Hổ nhìn thấy màn kịch này vẫn chưa được hài lòng.
Nhảy ra giành công cho Thành ca.
“Cảm ơn hắn sao?”
Mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung bĩu môi.
“Bản thân hắn cũng là một tên huênh hoang bịp bợm không hơn không kém, lại còn cảm ơn hắn à? Mơ đấy hả?”
“Chưa gô cổ các ngươi lại các ngươi đã có phúc lắm rồi.”
Bọn họ cũng chả có ấn tượng tốt lành gì với Thành ca.
Nhưng mà trong mắt bọn họ, kiểu vênh mặt ra lệnh của ba người kia “đáng ghét” hơn mà thôi.
“Lần này nếu không có Thành ca, các ngươi có thể tìm ra ba tên lừa đảo này không?”
“Đám ngu ngốc các ngươi sẽ cho bọn họ vào trong mất rồi.”
Tam Nhãn Hổ không bận tâm hiện thực là chiến lực của mình ở đáy cùng, gọi luôn mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung là lã ngu ngốc.
Chọc cho mấy đệ tử gác cổng kia suýt chút lại động tay động chân lần nữa.
Mà Hổ yêu này lại trực tiếp bỏ qua bọn họ, bắt đầu nhìn sang những tiên nhân vây quanh.
“Các ngươi nói xem, cảm ơn một chút có là gì?”
“Lẽ nào không nên sao?”
“Đối đãi ân nhân lại có thái độ như thế chăng? Tử U Cung này làm ăn thế đó?”
“Đúng là bụng dạ hẹp hòi.”
Hắn cổ động như thế, mấy người xung quanh cũng cảm thấy có lí.
“Tuy tên tiểu tử này ban đầu muốn giả mạo người của Thiên Đan Tư, nhưng không ảnh hưởng đến sự thật đã giúp Tử U Cung.”
“Không sai, nếu hắn không kiên trì như vậy, tất cả chúng ta cũng bị lừa mất rồi.”
“Lần này may mà có hắn.”
“Nếu không thì ba tên lừa đảo này đã trót lọt rồi.”
“Tử U Cung quả thật nên cảm ơn hắn.”
“Mọi người chúng ta cũng nên cảm hơn hắn đã làm mình thức tỉnh nữa…”
Rất nhiều tiên nhân vây xung quanh đúng là đã cảm ơn Thành ca.
“Huynh đệ, cảm ơn ngươi đã thức tỉnh ta, nếu không thì mọi người đã bị ba tên lừa gạt kia lừa mất rồi, đó đúng thật mất mặt mà.”
Thành ca cười hi hi chắp tay đáp lễ.
“Không có gì, không có gì, là chuyện mà ta nên làm mà.’
Mấy đệ tử của Tử U Cung nhìn thấy tiết tấu này của hiện trường, còn không cảm ơn mấy câu e là sẽ thật bị mấy người này vạch sau lưng quá.
Chỉ có thể không cam tâm tình nguyện bước ra.
Chắp tay một cách qua loa về phía Thành ca.
“Cảm ơn ngươi.”
Thành ca lại lần nữa tỏ vẻ bản thân là một tiên nhân có lòng tốt, có chính nghĩa, làm việc không cần cảm ơn.
Mọi người lũ lượt khen Thành ca có phẩm cách tốt đẹp.
Thành ca nói liên tiếp mấy câu cơ bản, kiểu bản thân trước giờ đều chính trực, cao thượng như thế.
Biến ba tên đệ tử đích thực của Linh Thanh Phù Tháp thành lũ bịp bợm, giống như đưa tất cả mọi người vào trong dòng chảy.
Đặc biệt là mấy tên đệ tử gác cổng của Tử U Cung trước mặt, càng giống như rơi sẵn vào cái hố hắn đã đào sẵn, chờ lấp đất lên nữa mà thôi.
Cứ như vậy, đối phương vẫn phải cảm ơn hắn.
Ngoại trừ việc nói nên làm thế ra thì hắn cũng chẳng biết nên nói gì.
Sau loạt thao tác hoa lệ như thế, hắn cảm thấy bản thân hắn nên nhanh chóng vào trong rồi.
Chờ chút nữa thì “buff tước đoạt” sẽ hết hiệu lực mất.
Thế là hắn lại lần nữa đến trước tiên trận kiểm tra.
Mấy đệ tử Tử U Cung đối diện không thể không bĩu môi.
“Ngươi vẫn thật sự muốn vào?”
“Bỏ đi, hà tất phải làm khó mình chứ, bị đánh trở ngược ra không những bị thương mà còn rất khó coi.”
Thành ca lắc đầu.
Sau đó quay người nhìn Minh Già Đạo Tôn.
“Tự ngươi có thể vào được không?”
Minh Già Đạo Tôn gật đầu, khiêm tốn nói: “Ba đạo luyện đan khí trận này ta có trình độ cũng được chút chút, miễn cưỡng cũng coi như đủ tiêu chuẩn để vào.”
“Vậy được, ngươi vào trước đi, lát nữa ta sẽ vào nhập hội với ngươi.”
Minh Già Đạo Tôn há mồm, định nói ngươi làm thế nào chứ?
Nhưng rồi lại tự thầm mắng mình, Khương chưởng môn còn cần ngươi lo lắng chăng?
Thật đúng là lo bao đồng mà.
Ngay sau đó hắn nghe theo lời Thành ca vào trong tiên trận kiểm tra.
Khoảng chừng ba phút sau, tiên trận sáng lên cho thấy hắn đã thông qua kiểm tra.
Nhìn thấy hắn vào rồi, Tam Nhãn Hổ chỉ có thể nhìn láo liên.
“Ca, chúng ta làm sao đây?”
Thành ca không nhìn hắn mà nhìn Yên Dĩ.
“Tự ngươi có thể vào được không?”
Yên Dĩ mặt không cảm xúc nói: “Ta không muốn làm không được rồi mất mặt.”
Câu này coi như đã thừa nhận bản thân vào không được.
Thành ca gật đầu, sau đó hỏi mấy đệ tử gác cổng: “Tiên trận này có thể cho một tổ đội vào không?”
“Có thể thì có thể, nhưng ý ngươi là gì?” Đệ tử gác cổng nheo mày.
Thành ca cười hững hờ: “Cũng không có gì, chỉ là định đưa đồng đội cùng vào mà thôi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Mấy đệ tử gác cổng mặt mày ngơ ngác.
“Ngươi không chỉ vào một mình mà còn muốn đưa người cùng vào sao?”
Bọn họ nhìn Yên Dĩ một cái, tự nhiên cũng có thể nhìn ra nàng là Lang nữ, cũng là Yêu tộc.
Sự khác biệt thiên phú do hạn chế của tộc quần ngay từ đầu, cho dù nàng đã từng lấn sang bên đan khí phù trận thì trình độ cũng không cao.
Cho dù nàng có chút chiến lực thì e rằng nó cũng chỉ nằm ở hàng đơn vị mà thôi.
Mấy tiên nhân xung quanh lần lượt lắc đầu không thèm cười nữa.
“Tiểu tử, có phải ngươi tưởng hai người cùng vào thì sẽ đơn giản hơn chút hay không?”
“Chắc không nghĩ chiến lực của hai người cộng lại được 500 là được đấy chứ?”
“Nói thật cho ngươi biết, hai người cùng vào, không phải chiến lực mỗi người phải 500, mà là theo số người đi vào gấp bội lên.”
Bội số này cũng là quy định đương nhiên.
Nếu không thì mấy người tứ phẩm ngũ phẩm cũng có thể tùy ý đưa đồng đội vào rồi.
“Cũng có nghĩa là, các ngươi phải có chiến lực bằng 2000 thì mới được.”
“Đó là tiêu chuẩn của lục phẩm rồi, hơn nữa còn vượt đi xa.”
Bọn họ cũng chả đánh giá cao gì Khương Thành.
Một người đến giả mạo Thủ Tọa Thiên Đan Tư, vừa nhìn đã thấy vô lí, không chừng chiến lực cũng bằng không.
Suy cho cùng thì vật phân theo loại người phân theo nhóm mà.
Thành ca cười hi hi: “Các ngươi hiểu lầm rồi.”
“Ta không muốn hai người cùng vào, mà là ba người.”
Hắn lôi theo cả Tam Nhãn Hổ.
“Một đội ngũ thì phải đầy đủ chứ, ba người mà gấp bội lên thì cũng chỉ 4500, có lẽ còn thong thả chán.”
Cái gì?
Lại không phải là hai, mà là ba người cùng vào?
Hơn nữa kẻ thứ ba lại chính là còn Hổ Yêu chiến lực bằng không khi nảy sao?
Mọi người nhất thời dở khóc dở cười.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Thế này chẳng phải là không bị thương thì không thoải mái à?”
“Chiến lực 4500, đó là trình độ của tông sư bát phẩm đấy, ngươi biết đó là khái niệm thế nào không?”
Chiến lực của Tam Nhãn Hổ bằng không, Yên Dĩ có lẽ là hàng đơn vị.
Ba người bọn họ muốn vào chỉ có thể dựa vào Khương Thành gánh team mà thôi.
Mà theo như mọi người thấy, chuyện này đúng là suy nghĩa xa rời thực tế.
“Tiểu tử này thật sự coi mình là Thủ Tọa Thiên Đan Tư rồi à?”
“Hắn đúng là dám nghĩ…”
“Vừa rồi giáo huấn nhiều như thế mà hắn chẳng học được gì?”
Trong sự nghị luận của bọn họ, Thành ca đã một trái một phải dắt Yên Dĩ và Tam Nhãn Hổ vào, đặt chân ngay vào tiên trận kiểm tra.
Rất nhanh, thời gian đã trôi qua mấy giây.
Một người ai Yêu này lại chẳng bị đánh bật ra ngoài.
Mọi người bất giác có phần kinh ngạc.
“Lại có thể cầm cự được ít lâu, lẽ nào chiến lực bọn họ thật sự là mấy trăm?”
Lời vừa nói xong, tiên trận đã sáng lên, người khi nãy vừa vào đã thông qua kiểm tra, thành công bước vào trong.
Chương 1306: Sao ngươi lại vào đây được rồi?“Chuyện này…”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ba người họ đã vào trong thành công rồi?”
Vẻ mặt mấy tiên nhân vây xem bên ngoài ngớ cả ra.
Bọn họ căn bản không phản ứng kịp.
“Ta nhìn lầm rồi ư?”
“Ôi vãi, thế cũng vào trong được, vậy rốt cuộc hắn mạnh đến nhường nào?”
“Đưa hai Yêu tộc vào trong chiến lực phải được 4500, mà chiến lực 4400 vừa hay là giới hạn của tông sư bát phẩm đấy.”
Khi bọn họ lại lần nữa ý thức được điều này, họ đã hoàn toàn bùng nổ.
“Không phải chứ, hắn là tông sư bát phẩm sao?”
“Tên này lạ mặt như vậy, nhìn cũng không có phong thái của đại sư, chuyện này sao có thể chứ?”
Không ai dám tin vào khả năng này.
Có người còn đưa ra nghi vấn.
“Lẽ nào tiên trận kiểm tra hỏng rồi?”
Nhưng lập tức liền có người phản bác lại.
“Không, lúc nảy đã kiểm tra rồi, tiên trận này hoàn toàn không hỏng chút nào.”
“Trời ơi…”
“Nếu như hắn thật sự là tông sư bát phẩm, vậy hắn phải có thân phận thế nào?”
“Trước mặt tông sư bát phẩm, tông sư thất phẩm chẳng đáng được nhắc đến.”
“Lẽ nào chuyện hắn nói là Thủ Tọa Thiên Đan Tư lúc trước là thật ư?”
Tất cả mọi người như sắp phát điên lên.
Mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung mặt ngây ra, hoàn toàn rơi vào trong trạng thái thất thần.
Người vừa nảy thật sự là Thủ Tọa Thiên Đan Tư sao?
Bản thân mình trước đó không lâu còn chế giễu hắn?
Không, không thể nào!
“Chiến lực 4500 chưa chắc là tông sư bát phẩm, có khả năng là lấn sang nhiều môn…”
“Nếu như bốn môn đan khí phù trận đều đạt lục phẩm, cộng lại thì chiến lực cũng có thể là 4500.”
“Phải, rất có khả năng đó mới là sự thật.”
Mọi người coi như cũng đã tìm ra được một lí do thuyết phục bản thân không kinh hoàng nữa.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, bốn môn tiên khí phù trận thuộc về những lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Phân tâm để học bốn môn này khó đến nhường nào?
Nếu như có người thật sự học được hết cả bốn môn này đến trình độ lục phẩm, vậy độ khó mà mức độ kinh hoàng cũng chẳng thua gì tông sư bát phẩm cả.
Nhất thời, mọi người đều tràn ngập cảm giác hối tiếc.
Tông sư như vậy bình thường rất khó mà gặp được, cho dù gặp được rồi cũng chẳng nói gì được, căng bản là kết giao không nỗi.
Giống như Liên Tiêu Chí Tôn vừa rồi, vốn chẳng thèm bận tâm đến bọn họ.
Mà mấy người Khương Thành khi nảy lại hiền hòa như thế, bọn họ lại chả coi là gì cả, cứ như vậy mà bỏ lỡ…
Khương Thành vốn còn tưởng bên trong tiên trận kiểm tra phải kiểm tra gì đó.
Ví dụ như luyện đan hay luyện khí gì.
Kết quả sau khi vào bên trong lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Hắn đưa Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ đi thẳng về phía trước, sau đó thuận lợi đến phía bên kia.
Xuất hiện trước mặt hắn là một đại sảnh lớn nhìn không thấy biên.
Bên trong có những chỗ ngồi sắp xếp sẵn, có không ít người đã ngồi ở đó.
“Ha, Khương chưởng môn, ngươi cũng đến rồi?”
Minh Già Đạo Tôn vừa nhìn thấy hắn đã vội lại nghênh đón.
“Ta biết ngay mấy nơi này không thể ngăn cản được ngươi mà.”
Lời của hắn còn chưa nói xong, bên cạnh đã vang lên tiếng kinh hô của Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Ngươi, sao tất cả các ngươi đều vào đây được rồi?”
Vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng nỗi mà nhìn Tam Nhãn Hổ và cả Yên Dĩ bên cạnh hắn, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Khương Thành có thể vào trong thì thôi đi.
Suy cho cùng thì tiểu tử này cũng tà môn vô cùng, không chừng thật sự còn có chút trình độ luyện đan.
Nhưng còn Tam Nhãn Hổ thì hắn không thể nào hiểu được.
Hổ Yêu này chẳng phải có chiến lực bằng không sao?
Cho dù là ai có thể vào trong được, cũng chẳng đến lượt hắn.
Càng huống hồ gì là Yên Dĩ cũng là Yêu tộc như hắn.
“Sao vậy? Vào trong khó lắm sao?”
Tam Nhãn Hổ cố ý nhìn hắn bằng ánh mắt ngang ngược.
“Chỉ là chút sàng lọc để vào trong mà thôi, ta cũng không biết sao lúc trước ngươi lại đắc ý thế chứ.”
Lúc trước khi Phạm Lôi Đạo Tôn vào trong còn chế giễu hắn mấy câu, nói hắn sẽ không đợi mấy cái chân sau.
Bây giờ Tam Nhãn Hổ đương nhiên phải trả lại rồi.
“Chuyện vào trong đơn giản như vậy, ngươi lại tỏ vẻ như gì hay lắm, ngươi nói xem ta nên nói ngươi thế nào thì hay đây?”
Hắn có hơi đồng tình mà chặc lưỡi, chậc chậc ra tiếng rồi lắc đầu, là ra vẻ rất thất vọng về Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Chậc chậc chậc, ngươi chỉ theo đuổi nhiêu đó thôi ư?”
“Lề lối không được rồi…”
Phạm Lôi Đạo Tôn có mơ cũng không ngờ rằng mới qua có một lúc, bản thân lại bị con Hổ Yêu này chế giễu ngược lại một phen rồi.
Hơn nữa còn làm cho hắn nghẹn không nói nên lời.
“Nhưng rõ ràng trước đó chiến lực của ngươi bằng không mà, không thể nào vào được, ngươi tưởng lừa được ta chăng?”
“Ha! Ha ha ha!”
Tam Nhãn Hổ cố dùng điệu cười khoa trương cắt ngang hắn.
“Ta là cố ý che giấu thực lực để ngụy trang, lúc đó thấy bầu không khí nghiêm trọng quá, ta mới cố ý nhảy ra khuấy động một chút không được sao?”
“Ngươi tưởng ai ai cũng giống ngươi, không phải nắng mà cứ thích chói chang à?”
Hắn vỗ vào ngực: “Ta đây là người có thực lực chân chính, biết khiêm nhường đấy được không?”
Hổ Yêu này nói cứ như hắn dựa vào chính thực lực của mình vào trong vậy.
Là một partner làm màu tốt, Thành ca không hề vạch trần hắn.
Nhưng mà Phạm Lôi và Minh Già lại đâu dễ bị lừa thế được.
Ánh mắt hai người cuối cùng nhìn trên người Khương Thành, nhìn ra kì tích này là do hắn lập nên.
Mấy người lần lượt tìm chỗ ngồi cho mình.
Khương Thành quan sát hiện trường một chút thì phát hiện ở đây so với bản thân nghĩ có phần khác biệt.
Ở đây chẳng nhìn thấy đại sư gì cả.
Cũng không nhìn thấy đám người quen của Thiên Đan Tư.
Nhưng người ngồi ở mấy vị trí này, tất cả đều nhắm mắt tập trung tinh thần, giống như đang chìm vào trạng thái đặc biệt nào đó.
“Chuyện này là sao nhỉ?”
Hắn ngồi trên ghế trước khẽ chau mày rồi cũng học theo nhắm mắt lại.
Chốc tiếp theo, hắn phát hiện bản thân đột nhiên ở một không gian khác.
Ở đó, hắn cuối cùng cũng thấy mấy người quen của Thiên Đan Tư Thiên Lâm, Thái Hành, Bắc Hà.
Ngoại trừ bọn họ còn có mấy đan đạo đại sư lạ mặt.
Mấy người này năm người một nhóm, có người đang cùng nhau giao lưu cảm ngộ tâm đắc, trò chuyện vui vẻ.
Có người còn đang hợp lực luyện đan, cùng nhau làm việc.
Lại càng có nhiều người hơn tranh luận gì đó mà miệng lưỡi sắc bén vô cùng, trong hiện trường nước bọt văng tung tóe.
Thứ mà bọn họ tranh luận đương nhiên cũng là mấy vấn đề về luyện đan.
Giống như Tịnh Đan Lưu, Dịch Đan Lưu, Cổ Đan Lưu cái nào mới là chủ đề vĩnh hằng chính thống.
Trong đám người đang ráng gân cổ mà cãi vã, tự nhiên cũng có mấy người quen đến từ Thiên Đan Tư.
Lưu Duyên, Kim Phi cũng ở trong đó.
“Cái gì mà chia phe phái chứ, căn bản là thứ thừa thải.”
“Cho dù là Tịnh Đan Lưu, Dịch Đan Lưu hay Cổ Đan Lưu thì cũng quá hẹp rồi.”
“Hợp tất cả mấy phe phái này lại mới là đan đạo chính thống.”
Bọn họ đã nghe Khương Thành giảng đạo, chịu sự ảnh hưởng của hắn, đến nay đã không có gì gọi là quan điểm riêng của phe phái rồi.
Nhưng mà mấy đan sư của Đạo Tuyệt Chi Địa sao có thể đồng ý với suy nghĩ này chứ.
Theo như bọn họ thấy, chuyện này là trái với luân thường đạo lí.
“Thiên Đan Tư mấy người bị quái gì vậy?”
“Lại còn hợp nhất hết tất cả các phái lại sao? Mấy phái này căn bản không ăn khớp được với nhau, thậm chí còn mâu thuẫn, xung đột lẫn nhau, sao có thể hòa hợp lại thành một chứ?”
“Cái gọi là thuyết phục mọi người bằng lí lẽ thực tế chỉ là một suy nghĩ viễn vông khong chút thực tế mà thôi, căn bản không có ai có thể làm được.”
“Phải đó, còn không bằng chuyên tâm với một môn, làm đến cực hạn là được.”
Bị đám đan sư của Đạo Tuyệt Chi Địa nhắm vào, Kim Phi Chí Tôn của Thiên Đan Tư hét to giọng lên: “Ai nói không có ai làm được chứ?”
“Thủ Tọa Thiên Đan Tư Khương Thành của bọn ta là một kì tài tuyệt thế của đan đạo đấy.”
Chương 1307: Đại Hội đan đạo“Thủ Tọa Thiên Đan Tư?”
“Khương Thành?”
Mấy vị đế đan thất phẩm của Đạo Tuyệt Chi Địa cười phá lên.
Đan Đường trưởng lão của Tử U Cung hỏi một cách hứng thú: “Hắn có phải là tôn môn sư bát phẩm không?”
Lưu Duyên cao ngạo gật đầu: “Không sai.”
“Có phải đã có được sự chấp nhận của căn nguyên đan?”
“Đương nhiên!”
“Hứ, Thiên Đan Tư các ngươi quả nhiên khoác lác như thật vậy.”
Cả chục vị đan sư của Đạo Tuyệt Chi Địa lũ lượt lắc đầu hết cười nữa.
Một vị tháp chủ của Thái Tố Đan Tháp mất kiên nhẫn nói: “Mấy ngày nay đã không ít lần nghe các ngươi nói đến Khương Thành Thủ Tọa rồi.”
“Tai cũng nghe đến ong ong rồi.”
“Vấn đề là ở chỗ hắn đâu?”
Chính Hư Chí Tôn của Thiên Đan Tư trầm giọng nói: “Lúc hắn vào Đạo Tuyệt Chi Địa đã bị tách với bọn ta, nếu không thì lần này nhất định phải cho các ngươi tâm phục khẩu phục.”
“Ồ, lại là nói lui rồi.”
Mấy tên đan sư bắt đầu chế giễu ngay tại chỗ.
“Dù sao thì cũng chẳng xuất hiện, các ngươi bịa sao mà chả được.”
Một hộ pháp của Cửu Chuyển Đan Tông thong dong nói: “Theo ta thấy thì người này vốn không hề tồn tại, chỉ là Thiên Đan Tư các ngươi bịa ra để nâng cao thể diện mà thôi.”
“Đúng vậy, căn nguyên đan thừa nhận một tông sư bát phẩm, chỉ có các ngươi mói dám nói thôi.”
“Thiên Đan Tư sa sút đến mức phải dùng thủ đoạn này khó tránh để người ta chê cười.”
Bọn người Lưu Duyên và Kim Phi bị chọc đến tức điên.
“Khương Thủ Tọa thật sự có tồn tại.”
“Các ngươi không tin thì thôi, dù sao thì một thần nhân như vậy các ngươi cũng không có duyên gặp gỡ, coi như các ngươi không đủ may mắn.”
Mấy đại sư của những đan đạo tông môn ở Đạo Tuyệt Chi Địa lần nữa cười phá lên.
“Được rồi được rồi, toàn bị Thiên Đan Tư các ngươi chém gió đến loạn trời loạn đất rồi.”
“Ta thấy lần này Thiên Đan Tư các ngươi toàn mấy người trẻ đến đây, biểu hiện cũng chả ra sao cả.”
Một vị trưởng lão của Hồi Nguyên Điện cười ngâm nga chỉ về dòng sông kì là phía không xa.
Mặt nước trong dòng sông đó không rộng, nhưng lại không ở trên mặt đất mà chảy lên trên trời.
Dài dằng dặc bên trên, ở đầu mút có một tòa điện cao to phát ra kim quang.
Cho người ta cảm giác giống như toàn bộ nước trong sông đều chảy vào bên trong cung điện đó.
Mà bên ngoài dòng sông có nước trong như ngọc đó là từng làn sương mỏng, có thể nhìn được một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trôi nổi giữa dòng nước, hệt như con cá nghịch nước bấu víu vào.
Theo ngón tay chỉ của vị trưởng lão Hồi Nguyên Điện có thể nhìn thấy thân ảnh đó từ trong nước bay ra, rồi hạ xuống bên bờ.
Mọi người trơ mắt nhìn theo, đó là một Tiên quan ngũ phẩm trẻ tuổi của Thiên Đan Tư, đồng thời cũng là một đan sư lục phẩm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Phi Chí Tôn nhếch môi, tên Tiên quan đó chính là bộ hạ của hắn.
Đại hội giao lưu đan đạo này của bọn họ, có người luyện đan, có người giảng đạo, có người đến trau dồi, có người lại đến luận đạo giống như họ.
Đủ loại đủ kiểu phương thức.
Mà những người vào bên trong dòng sông đó, là những “đệ tử trẻ tuổi” và thi đấu với nhau.
Đây là tiết mục cố định sẵn của mỗi lần đại hội.
Đồng thời, cũng coi như là phương thức phân thắng thua giữa mỗi tông môn của Đạo Tuyệt Chi Địa với Thiên Đan Tư.
Bởi các đại sư hoặc là Tiên quan nhất phẩm nhị phẩm, hoặc là các trưởng lão chưởng giáo của các tông môn nên thường để ý đến thân phận thể diện mà sẽ không đích thân thi đấu.
Vậy nên cuộc thi đấu này bình thường sẽ phái mấy đệ tử nhỏ bé xuất chiến.
Quy tắc thi đấu rất đơn giản.
Sau khi vào trong dòng sông dài đó thỉnh thoảng sẽ có những khảo nghiệm.
Khảo nghiệm dựa vào chiến lực chiến thắng nước trong sông đó thì có thể tiếp tục ở lại trong đó.
Một khi thất bại sẽ bị bài xích ra ngoài, mất đi tư cách.
Mà người chiến thắng sau cùng, chính là người đầu tiên có thể ngược dòng đến được tòa điện khổng lồ mà vàng kim đó.
Tuy nói rằng các đại sư sẽ không tự mình ra tay, tỏ vẻ ai nấy cũng cười nói vui vẻ nhưng thực tế bọn họ rất bận tâm đến kết quả của cuộc thi đấu.
Đệ tử bổn môn giành được chiến thắng luôn có nghĩa là chiến thắng ở đại hội đan đạo.
Vô cùng có thể diện.
Đệ tử của Thiên Đan Tư khi nảy vừa bị loại khiến cho Kim Phi rất không vui.
Một đám trưởng lão tông môn của Đạo Tuyệt Chi Địa cười âm lên chẳng chút lưu tình.
“Hi hi hi, vị môn sinh đệ tử mà Kim Phi Chí Tôn đắc ý này không được rồi, mới có hai ngày đã bị bài xích ra rồi.”
“Hắn chẳng bơi lên được một nửa nữa kìa.”
“Đừng nói đến việc lên được Thiều Quang điện, đến cả lại gần cũng chẳng được.”
“Xem ra đại hội giao lưu lần này vẫn phải xem Tùng Li Chí Tôn của Hồi Nguyên điện bọn ta rồi, chiến lực của hắn không dưới 3000 đấy.”
Kim Phi Chí Tôn nghe thấy lười này không nhịn được cười lên.
“Các ngươi thật không biết ngại nhỉ, Tùng Li Chí Tôn đó chỉ là đan sư ngũ phẩm mà thôi, chẳng qua đều nghiên cứu qua đan khí phù trận, vậy nên có chiến lực nhiều như vậy, có gì đâu phải đắc ý chứ?”
Trưởng lão của Hồi Nguyên điện lại không nghĩ thế.
“Đây là cuộc thi tài Ngọc Hà, chiến lực cao thì chiếm ưu thế, vốn đã là quy tắc.”
“Dùng thực lực mà nói chuyện, trách ai bây giờ?”
Chính Hư Chí Tôn giận dữ nói: “Nhưng chúng ta đây là tổ chức đại hội giao lưu đan đạo, thứ nên khảo nghiệm phải là luyện đan, chứ tiểu đạo kia có ý nghĩa gì chứ?”
Đan Đường trưởng lão của Tử U Cung vuốt râu, đắc ý nói: “Vậy đệ tử chân truyền Độ Phùng Chí Tôn của phái ta thì sao?”
“Hắn là đế đan sư thất phẩm, trước mắt xếp ở top 3.”
Lưu Duyên Thiên Tôn bĩu môi: “Độ Phùng năm mươi tỷ năm trước đã là đệ tử của Tử U Cung các ngươi rồi, ngày nay lại là đệ tử chân truyền, các ngươi thật biết chơi thật.”
Cuộc thi tài Ngọc Hà này trước nay toàn là những “đệ tử trẻ tuổi” đến trau dồi.
Tiên quan mà Thiên Đan Tư phái sang cũng toàn là thiên tài đan đạo gần ba trăm triệu năm mà thôi.
Nhưng Độ Phùng Chí Tôn nà trên danh nghĩa vẫn là đệ tử, thực tế nếu luận về lai lịch nguồn gốc thì đã già hơn cả mấy trưởng lão này một đời.
Động thái này của Tử U Cung cũng không coi như là dụng tâm ác ý, nhưng thực tế thì có hơi vô lại.
“Hừ, tự bản thân Độ Phùng Chí Tôn hắn không muốn làm trưởng lão, chỉ thích làm đồ đệ đấy thì sao? Chuyện này cũng cần có sự cho phép của các ngươi sao?”
“Thiên Đan Tư các ngươi thua không được hả?”
“Phải đó, thế này cũng không phục thế kia cũng không phục, vậy Lạc Quân của Cửu Chuyển Đan Tông bọn ta thì sao?”
Trong đám người có một người phụ nữ xinh đẹp nhìn về phía trên, sự kiêu ngạo và tự hào ngập tràn trong đôi mắt.
“Trước mắt nàng ta xếp thứ nhất.”
“Hơn nữa nàng còn là đệ tử chân truyền mới nổi một trăm triệu năm gần đây, coi như là thế hệ trẻ vậy, hơn nữa nàng cũng là đan sư thất phẩm.”
Nghe thấy cái tên Lạc Quân Chí Tôn này, cho dù là Kim Phi, Chính Hư, hay là Lưu Duyên Thiên Tôn cũng không có gì để nói.”
Trước khi Khương Thủ Tọa xuất hiện, cô gái này chính là thiên tài đan đạo khiến cả Đạo Tuyệt Chi Địa phải chói mắt.
Xuất đạo mới chỉ có trăm triệu năm mà đã có thể sóng vai với mấy người tên tuổi đã nổi từ lâu như bọn họ rồi.
Mà chuyện khiến người ta ngạc nhiên nhất là cô gái này trên cả ba đạo phù khí trận cũng có khả năng không tầm thường.
Đối diện với tuyệt thế thiên tài hiếm có như vậy, bọn họ không phục cũng không được.
“Tiếc thật đấy, Khương Thủ Tọa chưa đến…”
“Nhưng mà dù hắn có đến rồi, hạn chế về thân phận Thủ Tọa cũng không thể tham gia cuộc thi đấu Ngọc Hà nhỉ?”
Mấy người này không biết đã là lần thứ mấy suy nghĩ như thế rồi.
Nhưng bọn họ lại chẳng biết, Khương Thành lúc này đang nhìn bọn họ.
Chương 1308: Hóa ra chỉ là người xem“Lưu Duyên?”
“Kim Phi?”
“Thiên Lâm lão đầu?”
Thành ca vẫy tay về phía mấy người quen này, thật ra hắn cũng biết mấy người này nhìn không thấy hắn.
Nếu không thì cũng sẽ không có kiểu chẳng có chút phản ứng nào.
“Vậy nên bây giờ chúng ta và bọn họ vốn không ở cùng một không gian?”
Hắn hỏi Minh Già Đạo Tôn ở bên cạnh.
Minh Già Đạo Tôn vốn đang ở một bên nghe mười mấy vị đại sư luận đạo.
Mà không những chỉ có hắn, xung quanh mười mấy vị đại sư này còn có hơn cả ngàn đến cả chục ngàn người vây xem.
Mấy người này có người suy ngẫm, có người lắc đầu vỗ óc, có người thậm chí còn nhắm mắt cảm ngộ thứ gì đó.
Nghe Thành ca hỏi như vậy, Minh Già liền dứt khỏi trạng thái chăm chú nghe giảng của mình.
“Phải đó, chúng ta vốn không vào trong hội trường chính.”
“Chỉ là thông qua mấy chỗ ngồi đặc biệt này, đưa thân thể vào trong xem các đại sư luận đạo thôi.”
“Nhưng xét cho cùng thì chúng ta thật sự không hề đứng bên cạnh các đại sư.”
Sau khi nói xong câu này, hắn lại vội vã xin chỉ thị của Khương Thành.
“Ngươi còn có gì cần hỏi nữa không?”
Thấy tư thế đó của hắn giống như sợ lại mất thêm một giây để nghe giảng đạo vậy.
Có thể có kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Khương Thành, đúng là khó có rồi.
“Hết rồi.”
Thành ca cũng lười làm khó hắn.
Hắn khua tay rồi bản thân lại chìm vào suy nghĩ
Vậy nên khi nảy hao tổn tâm trí để vào trong chỉ vì muốn lấy một tấm vé vào trong ngồi?
Hơn nữa người xem lại không ở hiện trường mà chẳng qua là trải nghiệm xem như kiểu AR mà thôi?
Vậy chuyện này có ý nghĩa gì chứ?
Bản thân là Thủ Tọa Thiên Đan Tư đấy, lại phải chờ đợi ở một vị trí ngồi cách xa hiện trường đến vậy, khó tránh thật mất tư cách làm màu mà.
Hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.
Mà lúc này, bên tai hắn lại vang lên tiếng than thở của Tam Nhãn Hổ.
“Ca, nơi này chả có tí cơ hội phát huy gì cả.”
“Nhìn một đám lão đầu luyện đan cứ nói huyên thuyên, hơn nữa còn chẳng chạm vào được cũng chán quá nhỉ?”
Trong hiện trường ngoại trừ Khương Thành, chỉ có Hổ Yêu này là chẳng nghe lọt được chữ nào cả.
Sau khi trải nghiệm một vòng kiểu AR này, hắn cảm thấy chán nản vô cùng.
Những người khác, dù là lang nữ như Yên Dĩ lúc này cũng đang ở trạng thái chìm vào việc nghe giảng đạo.
Người nàng nghe là một vị đế đan sư bát phẩm đang giảng đạo.
Cho dù nàng không biết luyện đan, cũng không dự định sẽ phát triển việc luyện đan, nhưng theo như những gì Liên Tiêu Chí Tôn nói lúc trước, đại đạo nhiều lối nhưng chung một đích.
Từ việc nghe vị đế đan sư giảng giải thủ pháp khống nguyên, nàng nghe ra được một vài pháp môn điều khiển căn nguyên một cách tinh tế.
Chuyện này làm nàng hiểu ra nhiều chuyện, chìm vào sự say sưa khó dứt.
Còn về Phạm Lôi Đạo Tôn mà Minh Già Đạo Tôn thì khỏi phải nói rồi, bọn họ thậm chí còn cảm thấy việc luyện đan của chính mình lại có thêm một cảm ngộ mới, tự nhiên cũng sẽ không nỡ rời đi.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân mà mấy người ở bên ngoài chen nhau vào trong.
Thành ca chẳng đánh giá cao lộ trình làm khán giả này, nhưng trong mắt vô số những đan sư, đó lại là bảo tọa.
“Đúng là chán thật, hay là chúng ta tìm cách vào trong hiện trường đó đi.”
Hắn dự định sẽ trực tiếp vào bên trong hội trường của đại hội giao lưu đan đạo.
Tam Nhãn Hổ liền đồng ý cả hai tay.
Nhưng một vấn đề mới lại xuất hiện trước mặt hai người.
“Vào thế nào?”
“Chắc sẽ có cách mà.”
Hắn thờ ơ nói: “Nếu còn không được, cứ đánh xuyên Phạm Họa Sơn này là có thể vào.”
Thành ca cũng chẳng quên những người khác.
Gọi Minh Già, Phạm Lôi và Yên Dĩ dậy từ trạng thái nghe giảng đạo.
Minh Già thì còn được, Phạm Lôi Đạo Tôn thì giận dữ ngay tại chỗ.
“Tiểu tử ngươi làm cái gì vậy? Bổn tọa đang cảm ngộ đến chỗ quan trọng, ngươi lại dám làm hỏng cơ duyên của ta?”
Yên Dĩ cũng không vui.
Trong mắt nàng, đây cũng được xem là một cơ duyên.
Bị Khương Thành chen vào như thế khiến nàng cực kì không thoải mái.
Khương Thành nhún vai.
“Ta định sẽ rời khỏi đây, tìm cách để vào trong đó, các ngươi có muốn đi cùng không?”
Phạm Lôi Đạo Tôn lại tức giận ngay tại chỗ trở lại.
“Vào cái đầu ngươi, căn bản chẳng đến được bên kia, càng huống hồ gì bổn tọa đang ngồi ngon lành ở đây, hà tất phải vào trong?”
Yên Dĩ cũng từ chối lời đề nghị này ngay.
“Các ngươi lại muốn gây chuyện nữa sao?”
“Lần này là cơ duyên khó gặp, ta không muốn đi làm loạn với các ngươi.”
Nói xong câu này, nàng vứt luôn Thành ca ra sau ót, lại lần nữa chìm vào việc nghe đại sư giảng đạo.
Còn Minh Già Đạo Tôn lại xoắn xuýt.
Hắn thật sự không muốn rời khỏi vị trí xem này, bỏ lỡ mất cơ duyên nghe đạo lần này.
Nhưng mệnh lệnh của Khương Thành, hắn cũng không thể phản đối cho lắm.
Thấy hắn do dự như vậy, Thành ca cũng không cưỡng cầu nữa.
“Bỏ đi, ngươi tiếp tục nghe đi, ta với Tam Nhãn Hổ đi vòng vòng xem xem.”
Sau đó, hắn và Tam Nhãn Hổ lui khỏi vị trí ngồi xem.
Nhìn đám tiên nhân trên ghế ngồi khắp hiện trường chỉ toàn chìm đắm vào tiên đan phù trận, hắn khẽ lắc đầu.
Lúc này mới đánh giá một lượt bốn góc xung quanh đại sảnh này.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện mặt bên của đại sảnh này có một cổng vòng rất lớn hình đan lô.
Phía dưới cổng vòng đó cũng có mấy đệ tử hầu hạ của các tông môn đứng gác cổng.
Thành ca và Tam Nhãn Hổ lập tức bay sang.
Lên phía trước hỏi: “Người anh em, nơi đây là lối vào hội trường chính sao?”
Trưởng lão của Cửu Chuyển Đan Tông cầm đầu liếc nhìn hắn một phát, hờ hững nói: “Phải thì thế nào?”
Thành ca nghĩ bản thân nếu nói muốn vào trong thì đối phương cũng sẽ không cho hắn vào.
Nhưng mà quá trình phải đi thì cũng phải đi một chút.
“Ta là Khương Thành, Thủ Tọa của Thiên Đan Tư…”
“Được rồi được rồi, lấy đâu ra nhiều lời thừa thải vậy.”
Trưởng lão đó cũng không nghĩ thân phận Thủ Tọa Thiên Đan Tư đó là gì, chỉ coi như bịa đặt mà thôi.
“Nếu ngươi đã muốn vào thì xin phép được rồi, lại còn viện lí do.”
Nói xong, hắn trực tiếp mở cửa nhường đường.
Không những là hắn, những đệ tử gác cổng khác cũng nhường đường, đánh giá một cách sâu xa Khương Thành và Tam Nhãn Hổ.
Chuyện này khiến cho hai ca này hơi ngỡ ngàng.
Khương Thành vốn đã lên kế hoạch xong rồi, nếu như ngăn cản hắn, bản thân sẽ đánh xông thẳng vào trong.
Suy cho cùng hắn cũng là đan sư bát phẩm, cho dù ở Luyện Tâm Đạo này thì chiến lực cũng nằm trong nhóm đứng đầu.
Kết quả đối phương vốn chẳng thèm cản.
Hắn cũng không ngốc, nhìn điệu bộ khinh khi chế giễu của đám đệ tử này là biết rồi, hội trường này e là hơi khó vào.
Nhưng mà bề ngoài hắn cũng không tỏ vẻ gì.
Thậm chí còn quay đầu lại huênh hoang với Tam Nhãn Hổ một cái: “Nhìn thấy chưa, mặt mũi của ca lớn vậy đấy.”
Tam Nhãn Hổ không chịu kém hơn: “Đó cũng có công lao của ta trong đó nữa.”
Nói xong, hai người bọn họ thủng tha thủng thẳng đi vào.
Ngay chốc sau, thân thể đã biến mất trong luồng ánh sáng trắng.
Bọn họ vốn không hề biết rằng, sau khi bọn họ vào trong, mấy đệ tử của Cửu Chuyển Đan Tông cười lạnh lên.
“Lại có hai tên không biết mình là đồ ngốc, hội trường đó đến cả chúng ta cũng không có tư cách vào, bọn họ đúng là dám nghĩ thật.”
Mấy đệ tử cạnh bên cũng cười trên nỗi đau của người khác.
“Cái kiểu ngông nghênh đi vào này không những phải chịu đả kích mà còn mấy đi cơ hội nghe giảng đạo quý giá, cũng coi như là một bài học đáng đời.”
“Hừ, nên cho bọn họ một bài học.”
Bọn họ chẳng nghĩ Khương Thành và Tam Nhãn Hổ có thể vào được bên trong chút nào cả.
Bởi vì nếu muốn vào trong thì phải có tiên phù thông hành.
Nếu không có ngọc phù đặc chế, sau khi vào trong sẽ bị thiên địa quy tắc của Phạm Họa Sơn đả kích.
Cho dù có là tông sư bát phẩm đi chăng nữa cũng không thể chống lại được.
Chương 1309: Tinh hoa khí nguyênTam Nhãn Hổ và Khương Thành vốn không hề biết mấy môn đạo này.
Do không có tiên phù thông hành nên ngay sau khi hai ca này vào trong thì đã lệch hướng khỏi hội trường.
Trực tiếp bị đưa vào bên sâu trong núi Phạm Họa Sơn.
Xuất hiện trước mắt bọn họ là một viên đan dược hình tròn có màu đỏ rực toàn thân.
Vốn là phía trước sáng chói cả mắt thì giờ đã trở thành đỏ rực của ráng chiều.
Ngoài chuyện này ra thì còn có rất nhiều sự uy hiểm ập đến.
Đó là sự công kích đặc biệt chỉ có ở Luyện Tâm Đạo.
Vô hình vô chất, lại không có nơi nào không thể không xâm nhập vào được.
Ngay sau khi nhìn thấy viên đan dược đó thì Tam Nhãn Hổ liền ngã xuống vô cùng hoa lệ.
Nếu đổi thành mấy đế đan sư hay đạo khí sư bát phẩm vào đây thì còn có thể dựa vào chiến lực mạnh mẽ chống chọi được tầm mười lăm phút.
Khi thấy tình hình không ổn còn có thể mang theo cơ thể bị thương mà rút lui.
Nhưng Tam Nhãn Hổ lại không làm được chuyện này.
Chiến lực của hắn bằng không, dùng từ cặn bã để miêu tả thì cũng đã xem như là đánh giá cao rồi.
Nơi này đối với hắn đã vượt quá khả năng, giống như người mới yếu ớt như chào đời đối diện với một Boss cấp cuối vậy.
Mới tích tắc đã bị giết ngay, không kịp la đến một tiếng nào.
Khương Thành nhanh tay nhanh mắt tóm lấy mấy cọng lông hổ lại, coi như cho hắn cơ hội hồi sinh.
Sau đó hắn mới tiếp tục đi về phía viên đan dược thần bí đó.
Không giống như Tam Nhãn Hổ, hắn vốn không cảm nhận được có gì nguy hiểm cả, ngược lại còn cảm thấy ánh ráng chiều xng quanh thật ấm áp, khiến cả cơ thể thoải mái vô cùng.
Ca này rất nhanh đã phản ứng lại.
“Trước đây ta có được sự chấp nhận của căn nguyên đan, viên đan này có thần kì hay bá đạo cỡ nào đi chăng nữa thì cũng đến từ căn nguyên đan, vậy nên căn bản chẳng thể làm hại được ta.”
Sau khi hiểu rõ điểm này, hắn vừa nhẹ nhõng mà đồng thời cũng có chút thất vọng.
“Ta còn tưởng là có thể chết được một lần.”
“Đúng là lãng phí tình cảm của ca.”
Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt viên đan dược thần bí đó, tóm lấy một cách đương nhiên.
Ngay sau đó, tất cả những kiến thức luyện đan cứ như bùng nổ, đổ xô vào trong trí não hắn.
Những kiến thức luyện đan nhiều vô kể này muôn hình vạn trạng, dính đến những pháp môn luyện đan từng tồn tại của cả Nguyên Tiên giới này.
Cho dù là kích thước to hay nhỏ, cho dù có hiệu quả hay không, cho dù chỉ là một lần khảo nghiệm thất bại của một ai đó, tất cả đều tràn vào não hắn.
Nếu đổi thành bất cứ một vị đan sư nào khác cũng không có cách nào làm được điều này.
Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có khả năng lại gần, cảm ngộ một chút dư âm, sau đó sẽ bị thương vì sự công kích không đâu có thể tránh được, cuối cùng là chạy thoát khỏi đây.
Nhưng Khương Thành lại tỏ ra chẳng hề có chút áp lực nào cả.
Có sự chấp nhận của căn nguyên đan thì tự tin như vậy đấy.
Nhưng mà, khi vừa bắt đầu thì những kiến thức về luyện đan đó cũng chẳng có tác dụng gì với hắn cả.
Bởi vì hắn đã sớm học được đan thuật từ trong hệ thống rồi.
Trước mắt kiến thức mà viên đan dược kia truyền vào đều là kiến thức đan dược dưới đế đan, nửa khắc sau thì biến thành đế đan nhất phẩm, đế đan nhị phẩm…
Khương Thành vẫn nắm lấy viên đan đó.
Mãi đến khi những khiến thức đó tăng lên đến đế đan cửu phẩm, cuối cùng hắn mới có được kiến thức mới hoàn toàn.
Bởi vì cuối cùng đó là lĩnh vực mà hắn chưa đạt đến.
Cầm viên đan dược trong tay, thần sắc của hắn không ngừng biến hóa.
Lần này không giống với việc hệ thống trực tiếp cho, cần phải có một phần lí giải từ chính mình.
Nhưng mà đây cũng là chuyện có mơ cũng khó có được rồi.
Suy cho cùng thì đế đan cửu phẩm cũng là một chuyện trong truyền thuyết rồi.
Không lâu sau, sắc mặt hắn mới bình thường trở lại.
Còn viên đan dược trong tay hắn cũng biến mất không còn tung tích nữa.
Chỉ là ráng chiều màu đỏ xung quanh vẫn chưa tản ra, vẫn tràn đầy lực đan đến nổi khiến người ta ngạt thở.
Khương Thành mở to hai mắt, hắn biết rất rõ ràng bản thân mình đã đặt chân lên con đường đế đan cửu phẩm rồi.
Chỉ cần tương lai bản thân tiêu hóa mấy thứ có được trong hồm nay thì coi như nước chảy thành kênh rồi.
Mở màn hình hệ thống ra xem, luyện đan thuật của hắn quả nhiên đã thăng cấp một bước lớn, khoảng cách đến thập tứ trọng chỉ còn kém một bước.
Tiếp tục về phía trước, xuyên qua vùng ánh sáng như ráng chiều kia chính là làn sương mù dày đặc màu xanh dương.
Lần này, sau khi Khương Thành bước vào bên trong thì gặp phải sự công kích.
Sự công kích đó cũng chẳng kiêng kị ai, lợi hại lạ thường.
Trong sự công kích đó, hắn cảm nhận được lực khí rất nồng đậm.
Không ngoài dự liệu, đây chính là khảo nghiệm về luyện khí.
Hắn vốn chưa được sự thừa nhận của căn nguyên khí, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mà chống chọi.
Vẫn may là luyện đan thuật của hắn cũng coi như đạt đến trình độ đế cấp cửu phẩm rồi.
Đặt ở Luyện Tâm Đạo, hắn đã là tuyển thủ có chiến lực bộc phá mà trong lịch sử trước nay chưa từng có rồi.
Làn công kích của sương mù màu xanh dương vốn không gây ra sát thương quá lớn đối với hắn.
Cứ như vậy từng bước từng bước một, hắn đã đến trước mặt một thanh kiếm nhỏ màu xanh dương.
Có kinh nghiệm từ viên đan dược trong cửa ải trước, Thành ca cũng biết được thanh kiếm này có nghĩa là gì.
Chỉ cần cầm lấy chuôi kiếm nhỏ này, kiên trì một lúc thì sẽ tự dưng có được một khối kiến thức luyện khí khổng lồ, cứ mãi đến tầng cao nhất là đan khí sư cửu phẩm.
“Thế này đúng là vừa hời vừa dễ.”
Bốn môn đan, khí, phù, trận hắn chỉ mới thăng cấp hệ thống luyện đan thuật.
Luyện khí, chế phù, trúc trận hắn vẫn chỉ ở trình độ cửu phẩm tiên khí, tiên phù thời kì Cổ Tiên giới năm đó.
Không phải hắn không muốn thăng cấp mà là điểm tiên nguyên đều dùng để thăng cấp chiến lực hết rồi.
Dưới tình huống không cần thiết, hắn không muốn lãng phí ở mấy kĩ năng này.
Nhưng cơ hội trước mắt này đối với hắn mà nói là một cơ duyên cực lớn.
Một khi thành công thì có thể giúp hắn tiết kiệm được gần cả trăm tỷ.
Vậy nên hắn cầm lấy không chút do dự nào.
Ngay thời khắc tiếp theo, hắn ngã xuống một cách hoa lệ.
Không có sự chấp nhận của căn nguyên khí, thanh kiếm nhỏ này không thể nào chạm đến được.
Lúc nảy ở bên phía đan dược thuận lợi quá mà Thành ca đã quên mất nơi đây thật ra rất nguy hiểm, quên mất bản thân ban đầu còn mong bị giết nữa.
Bây giờ đột nhiên lại chết khiến hắn trở tay không kịp.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực kẻ địch, sắp xếp phương án hồi sinh!”
“Ting! Kí chủ thành công luyện hóa được tinh hoa khí nguyên của Luyện Tâm Đạo!”
Hóa ra thứ này gọi là tinh hoa khí nguyên?
Thành ca suy nghĩ.
Nếu như coi Luyện Tâm Đạo là một thế giới, vậy thứ này có thể được coi là hạch tâm của thế giới nhỉ?
Koong ngoài dự liệu thì phía sau sẽ còn có tinh hoa phù nguyên và tinh hoa trận nguyên nữa.
Nếu như bản thân mình luyện hóa hết được tất cả có phải mình sẽ trở thành chủ nhân của một nửa Luyện Tâm Đạo này?
“Ting! Kí chủ hồi sinh thành công!”
Lần này sau khi Thành ca sống lại, thanh kiếm nhỏ đó cũng biến mất không tung tích.
Lần này, làn sương mù màu xanh dày đặc bốn phía dường như không còn bài xích hắn chút nào, càng không có chút công kích nào cả.
Nhưng mà sự thay đổi lớn nhất thì nằm trên chính cơ thể hắn.
Vô số kiến thức về luyện khí tràn vào đầu óc hắn như trút nước, từ bậc giai bình thường thẳng mãi đến đạo khí cửu giai không gì là không có, bao la bát ngát.
Khương Thành phải mất rất nhiều thời gian mới bình thường trở lại.
Cùng lúc này, thanh tiến độ trong hệ thống luyện khí thuật của hắn đang điên cuồng tăng lên.
Thập cấp, thập nhất cấp, thập nhị cấp…
Mãi đến một nửa của thập tam cấp, cuối cùng mới ngừng lại.
Chuyện này có nghĩa là hắn cách cánh cửa là đạo khí sư cửu phẩm có một bước chân mà thôi.
Chương 1310: Tông sư Tam Nhãn HổCó được tấm thẻ kinh nghiệm bên luyện khí này, phía sau coi như Thành ca đã ngựa quen đường đi rồi.
Sau đó quả nhiên hắn đã gặp phải khảo nghiệm phù văn và trận pháp.
Đối mặt với phù văn màu vàng kim và trận bàn màu hạt dẻ ẩn ẩn hiện hiện, hắn cũng đưa thẳng tay đến cầm như thế.
Và ngay tích tắc sau đó, hệ thống ra mặt hồi sinh.
Phương án chiến thắng vẫn cứ là để hắn tự dưng luyện hóa được phù văn và trận bàn.
Thế là sau khi hồi sinh rồi sống lại, hắn thuận lợi có được toàn bộ kiến thức của đế phù cửu cấp và đạo trận cửu phẩm.
Thuật chế phù và thuật trúc trận của hệ thống cũng tăng lên gần đến cực điểm của thập tam cấp, cách thập tứ cấp chỉ kém có một bước.
Chỉ còn đợi cảm ngộ mà hắn có được thấm nhuần nữa thì sẽ chính thức được hệ thống công nhận là tông sư đỉnh cấp nhất của bốn hệ này.
Mà ở Luyện Tâm Đạo bên này, hắn cũng coi như toàn bộ đã đạt đến tầng lớp cửu phẩm.
Cũng vì vậy mà chiến lực của hắn bức phá đến bốn mươi ngàn.
Đây chính là con số chiến lực mà truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ khiến người ta khó có thể tin được, suy cho cùng thì tông sư bát phẩm luôn chỉ có chiến lực bốn ngàn năm trăm mà thôi.
Chuyện này trong mắt rất nhiều người đã là chiến lực cấp bậc thiên hoa bản ở Luyện Tâm Đạo rồi.
Chiến lực bốn mươi ngàn, căn bản chẳng ai dám nghĩ đến.
Sau khi thuận lợi chinh phục bốn môn rồi, Khương Thành lập tức phát hiện tất cả có gì đó không giống nữa.
Hắn giống như đột nhiên bị tách ra từ trong núi Phạm Họa Sơn, ra đến thế giới bên ngoài.
Ngay giây đầu tiên, hắn đã nhìn thấy Liên Tiêu Chí Tôn với một chiếc áo bào mới đang phẫn nộ gào thét dưới chân núi.
Sư đệ sư muội của hắn cũng giận không nén nỗi như vậy, thẳng tay động tay động chân.
Mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung trước mặt dạ dạ vâng vâng, liên tục xin lỗi nhưng không thể đổi lại được sự tha thứ.
Hiệu quả tước đoạt đã mất đi, Liên Tiêu Chí Tôn đã khôi phục lại được chiến lực.
Nghĩ đến sự cư xử trước đó đã nhận được, vị thiên tài đế phù sư thất phẩm này hận không thể hủy diệt cả thế giới một lần.
Một cái bạt tai tát thẳng vào tên đệ tử Tử U Cung trước mặt làm hắn ngã ngay xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành ca cảm thấy bản thân phải làm hắn bình tĩnh lại một chút để tránh bệnh chó điên bị truyền nhiễm đi.
Thế là trong một cái huơ tay của hắn, ba người lại bị tước đoạt.
Hành sự nghĩa hiệp rồi cũng không để lại tên.
Thế là ba người lại một lần nữa trở nên vô dụng, bây giờ ở hiện trường tạo thành một hiệu quả kì quặc, còn sau này sau khi hồi phục lại lần nữa sẽ tức giận đến mức nào thì lại không phải chuyện mà hắn phải nghĩ.
Ánh mắt của hắn rất nhanh đã để ý đến xung quanh núi Phạm Họa Sơn, không ngừng mở rộng và kéo dài, nhìn thấy vô số những tiên nhân.
Hơn nữa những người này còn không biết là hắn dọ thám.
Đây vốn không phải là nhìn bằng thần niệm.
Mà bởi vì Khương Thành luyện hóa được bốn hạch tâm của Luyện Tâm Đạo, trở thành chúa tể đằng sau của đạo này.
Trong cả phạm vi của Luyện Tâm Đạo, chuyện lớn hay nhỏ, toàn bộn đều nằm trong tầm mắt của hắn.
Hắn nhanh chóng thu hồi góc nhìn, vụt qua chỗ đám người Phạm Lôi và Yên Dĩ đang ngồi xem, trở lại bên trong núi Phạm Họa Sơn.
Lúc này hắn muốn vào trong hội trường thì cũng chỉ là chuyện một suy nghĩ mà thôi.
Nhưng trước khi xuất phát hắn lại dừng lại.
Hắn cảm thấy bây giờ bản thân mình tự nhiên lên đài cũng không có hiệu quả kinh ngạc gì mấy, không chừng sẽ bị một đống người chất vấn thân phận.
Rồi lại nghĩ đến mấy đệ tử đang tham gia cuộc thi đấu Ngọc Hà đó, khóe môi Thành ca dần nhếch lên.
Vừa định hành động, hắn đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.
Tam Nhãn Hổ vẫn chưa được hồi sinh.
Hắn liền lấy ra mấy cọng lông hổ, coi như làm bộ hồi sinh cho Hổ yêu.
Tốn một trăm triệu điểm tiên nguyên, Tam Nhãn Hổ sống lại.
Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, thiên địa quy tắc của Luyện Tâm Đạo lại lần nữa công kích, tiêu diệt tên có chiến lực bằng không này một lần nữa.
Thành ca ruột đau như cắt nhếch môi lên.
“Tên này chả được ích lợi gì cả, hại ta lãng phí mất một lần hồi sinh.”
“Trong Phạm Họa Sơn này ngươi vốn ở không được.”
Tuy rằng hắn đã trở thành chúa tể đằng sau của Phạm Họa Sơn nhưng cũng chỉ là một nửa chủ nhân mà thôi.
Chủ nhân thật sự có lẽ là tứ đại căn nguyên đan khí phù trận, và một lực lượng thần bí nào đó khác.
Bây giờ Thành ca có thể làm được rất nhiều chuyện, hơn nữa còn có thể cường hành thay đổi thiên địa quy tắc ở đây, biến đây trở thành một nơi an toàn.
Hắn nghĩ sẽ rời khỏi nơi đây trước rồi mới hồi sinh lại cho Tam Nhãn Hổ.
Nhưng nghĩ lại Hổ yêu này là người duy nhất cùng hắn vào trong, cứ vứt ở ngoài như vậy cũng không ra gì.
Thế là hắn huơ tay, bốn tinh hoa của đan khí phù trận lúc trước lại hiện ra trước mặt.
Chuyển động xung quanh hắn cứ như những vệ tinh.
Dựa theo thiên địa quy tắc của Luyện Tâm Đạo này, hắn có thể chọn một sứ giả cho bốn tinh hoa này.
Một khi đã trở thành sứ giả, vậy tự nhiên cũng sẽ không chịu sự công kích của thiên địa quy tắc ở đây.
Thành ca cảm thấy lợi ích thì không được cho người ngoài, để cho partner làm màu của mình cần thiết hơn.
Thế là hắn chạm vào viên đan dược màu đỏ, cuối cùng quyết định sẽ để Tam Nhãn Hổ làm sứ giả đan.
Khoảnh khắc khi hồi sinh Tam Nhãn Hổ lần nữa, hắn khua tay, viên đan dược đó chiếu một luồng ánh sáng vào Tam Nhãn Hổ.
Sau mười lăm phút, toàn thân Hổ yêu được mạ một lớp hào quang màu đỏ rực như lửa, những sự công kích trước đó bị chặn ở bên ngoài.
Hào quang đó ngấm dần từng chút một, cuối cùng thấm vào trong dưới lớp lông của hắn.
Còn Tam Nhãn Hổ cuối cùng cũng mở hai mắt ra.
“Ta biết ngay ca ngươi không phải thấy chết không cứu mà…”
Lời của hắn còn chưa nói xong, hắn đột nhiên hét lên.
“Ôi vãi, vãi chưởng.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao trong đầu ta lại có nhiều kiến thức về luyện đan thế này?”
Hổ yêu này khua tay múa chân, nhảy lên giữa trời.
Vung vuốt về bốn phía xung quanh, nhất thời mây gió xung quanh dậy sóng, khí thế kinh người.
Hắn lúc này chiến lực đã không phải bằng không nữa rồi.
“Ta thành luyện đan sư rồi?”
Hắn thậm chí cũng chẳng màn phải điên cuồng cười to mà ngơ ngác nhìn sang Thành ca.
Hắn cũng không ngốc.
Bản thân trước đây đã chết rồi, tỉnh dậy thì biến thành luyện đan sư, rõ ràng không phải tự mình làm được.
Mà là Khương Thành đã làm giúp hắn.
Nói thật lòng thì Thành ca cũng có chút trở tay không kịp.
Hắn không ngờ được rằng sứ giả do bản thân mình “sắc phong” cũng tự động có được cảm ngộ luyện đan nhiều đến như vậy.
Nghĩ lại tên Tam Nhãn Hổ ngu ngốc ngoài ngành loại cực phẩm như thế này, đột nhiên lại biến thành một đế đan sư, khó tránh cũng thật ngược đời rồi nhỉ?
“Khụ, ngươi trở thành đế đan sư cửu phẩm rồi sao?”
Khương Thành nhìn hai vuốt hắn vung bừa khi nảy có vẻ uy lực cũng không phải đơn giản.
“Ơ chuyện này, ta cũng không biết, nhưng hình như cứ cho ta một đan lô, ta sẽ có thể luyện ra đế đan bát phẩm rồi…”
Tam Nhãn Hổ đầu tiên có sự mù tịt không biết gì, cuối cùng hắn lại theo đó cười điên cuồng lên.
“Ha ha ha ha, đúng thật đó, ta rất nắm chắc việc có thể luyện ra được.”
“Lẽ nào ta thực sự trở thành đế đan sư bát phẩm rồi sao?”
“Ha ha ha ha, lần này xem thử ai dám bảo Hổ gia ta có chiến lực bằng không nữa.”
Hắn hưng phấn đến nổi ngoe nguẩy như con ấu trùng ở trên không.
Khương Thành thì ngây ra đó nhìn dáng vẻ điên dại của hắn.
“Ôi trời ơi…”
Hắn thật sự dở khóc dở cười.
Thăng cấp cho Tam Nhãn Hổ thành đế đan sư bát phẩm khó tránh cũng thật hoang đường, cũng khá hơi vô lí.
Nghĩ đến cảnh tượng sau này Hổ yêu này bắt đầu mở lò luyện đan, sau đó được một đám người vây quanh tôn xưng là tông sư, hắn có phần khinh bỉ.
“Ta như đã làm sai một chuyện rồi sao?”
Thành ca tự lẩm bẩm trong miệng, bản thân không phân biệt nổi đây là chuyện tốt hay xấu.
Chương 1311: Bước vào Ngọc HàTam Nhãn Hổ rơi vào sự vui sướng điên cuồng, sau khi nhảy thót lên mấy phút sau mới ngừng lại.
“Ca, luyện đan thuật của ta là do ngươi giúp ta có được đúng không?”
Thành ca không bằng lòng nói: “Không thì sao? Lẽ nào ngươi nghĩ sau khi ngươi bị giết sống lại thì trở trời được à?”
“Ca, ngươi đúng là ca ruột của ta mà.”
Tam Nhãn Hổ ôm chầm lấy hắn, ráng cả nửa ngày cũng không ra nỗi một giọt nước mắt.
“Không những đã hồi sinh ta mà có cơ duyên cũng không quên phần ta, thật không gì nói nỗi…”
“Được rồi được rồi, ca không dễ dụ đâu.”
Cả mặt Thành ca chê hắn đẩy ra.
Nhưng sâu trong lòng vẫn có chút an ủi, tên Hổ yêu này là người của mình mà còn xếp trong top những người đứng đầu bên cạnh mình.
Để hắn trở thành đế đan sư bát phẩm chắc không phải là chuyện xấu nhỉ?
“Được rồi, chúng ta làm chính sự đi.”
“Chính sự? Chính sự gì?”
Thành ca huơ tay, hắn và Tam Nhãn Hổ biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi xuất hiện trở lại thì đã ở trong cung điện xán lạng màu kim bích.
Cung điện này chính là điểm cuối của “cuộc thi Ngọc Hà.”
Cuộc thi đấu Ngọc Hà lúc này đã bước vào giai đoạn quyết liệt nhất.
Lạc Quân Chí Tôn đến từ Cửu Chuyển Đan tông cách Thiều Quang điện ở phía trước chỉ còn bảy tám dặm nữa.
Nếu như thuận lợi, nàng sẽ không mất đến ba giờ đồng hồ là đã có thể là người đầu tiên lên được đỉnh.
Còn người xếp ở vị trí thứ hai chính là vị Độ Phùng Chí Tôn làm đệ tử chân truyền đã năm mươi tỷ năm của Tử U Cung.
Hắn cách Lạc Quân Chí Tôn về phía sau ba bốn dặm, khoảng cách vẫn khá là rõ ràng.
Còn sau hắn có mười mấy mét, người xếp ở vị trí thứ ba chính là Tùng Li Chí Tôn, người đã lấn sang các ngành khác nhau của Hồi Nguyên điện.
Giờ phút này thì ngoại trừ mấy vị đại sư đang giảng đạo và luyện đan ở phía xa xa kia ra, những người còn lại đều lũ lượt ngừng việc giảng đạo lại, ánh mắt dường như chỉ tập trung lên ba người này.
“Lạc Quân Chí Tôn dẫn đầu có lẽ không cần phải nghĩ nữa.”
“Trời giúp kì tài mà.”
“Đúng vậy, Cửu Chuyển Đan tông đúng là nhặt được bảo vật mà.”
Đối với Lạc Quân Chí Tôn, tất cả những đại sư ở hiện trường đều không tiếc lời hay ý đẹp cho nàng.
Dù cho là Thiên Lâm đại sư của Thiên Đan Tư cũng không thể không cảm khái.
“Có cô gái này, Cửu Chuyển Đan tông không chừng thậm chí còn có thể lên đến tầng lớp đầu.”
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
“Dựa vào thiên phú của nàng ta, chuyện trở thành đế đan sư bát phẩm là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.”
“Nàng ta cũng có thiên phú rất cao bên khí phù trận, lần lượt đạt được cấp bậc tứ phẩm, ngũ phẩm.”
“Chiến lực của nàng ấy trong cuộc so tài đã vượt qua con số 4800 rồi, đây hoàn toàn là chiến lực mà tông sư bát phẩm mới có thể làm được.”
Chưởng giáo và các trưởng lão của Cửu Chuyển Đan tông nghiễm nhiên tự đắc, nhìn một cách tự hào.
“y, kiểu thi đấu này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, căn bản là không cùng một đẳng cấp mà.”
“Bọn ta cũng không muốn như vậy…”
“Các ngươi nên quan tâm chú ý đến những người khác hơn, ví dụ như ai có thể có được vị trí thứ hai ha ha ha.”
Mọi người âm thầm cắn chặt răng.
Con mẹ nó, các ngươi thật biết làm màu, thu nhận được một tuyệt thế thiên tài thì giỏi giang lắm sao?
Sau khi thảo luận đến vấn đề hai người Độ Phùng và Tùng Li ai là người sẽ đứng vị trí số hai, vấn đề rất nhanh lại được chuyển lên người mấy người Thiên Đan Tư.
Chuyện này cũng là chuyện đương nhiên.
Thiên Đan Tư đến từ Thiên Cung là thế lực duy nhất ở đây không đến từ Đạo Tuyệt Chi Địa.
Hơn nữa Thiên Đan Tư dùng tiên lô mà có được ba vị đế đan bát phẩm là cũng coi như nhiều rồi, có thể nói là đại thụ đón gió, thường phải trở thành đón nhận sự tập kích.
“y, vị Cư Nhạc Chí Tôn xuất sắc nhất của Thiên Đan Tư các người ở đâu ấy nhỉ?”
“Phải đấy, sao ta không thấy người ở đâu ta?”
Có người còn cố ý đưa tay lên trán, nhìn quanh bốn phía.
Trên thực tế dù Ngọc Hà này được bao bọc bởi làn sương trắng, nhưng dựa vào thực lực của bọn họ, muốn tìm một người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
“A, ta tìm được rồi, hóa ra cách người thứ ba xa đến cả mười dặm cơ.”
“Thế này thì thật không xem người ta ra gì rồi, ha ha ha ha…”
Thiên Lâm, Thái Hành của Thiên Đan Tư ở trên và Lưu Duyên, Kim Phi cấp dưới cùng với những Tiên quan trẻ tuổi khác đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Trên thực tế, vị Cư Nhạc Chí Tôn là một vị đế đan sư lục phẩm của thế hệ trẻ nhất, như thế cũng được xem là vô cùng thiên tài rồi.
Mà trước mắt hắn đứng vị thứ tư đã là thành tích không tồi rồi.
Chỉ là ba người phía trước hoặc là yêu nghiệt, hoặc là đệ tử còn già hơn cả đệ tử, hoặc là đặc biệt nuôi dưỡng bốn hệ nghề nghiệp, hắn có dựa vào toàn lực cũng theo không nỗi.
Bắc hà Chí Tôn chỉ có thể cứu vãn danh dự lại.
“Chuyện thi đấu giữa mầy đệ tử này thì là chơi mà thôi, thành tích vốn không quan trọng.”
Lời vừa nói ra, chưởng giáo và trưởng lão các phái xung quanh bắt đầu cười nhạo lên.
“Lời này của Hà Bắc Chí Tôn hay nhỉ?”
“Đệ tử trẻ đại diện cho tương lai của tông môn, đồng thời cũng thể hiện thực lực của một tông môn, sao có thể nói là không quan trọng chứ?”
“Lẽ nào Thiên Đan Tư các ngươi không chú trọng việc bồi dưỡng thế hệ đệ tử trẻ sao?”
Những lời này đương nhiên Thiên Lâm và Thái Hành, Hà Bắc đương nhiên không thể chấp nhận được.
Nếu không chuyện Thiên Đan Tư không chú trọng việc bồi dưỡng nhân tài mới truyền ra ngoài, tương lai nhiều đế đan sư thiên tài sẽ ưu tiên gia nhập Đạo Tuyệt Chi Địa trước.
“Bọn ta đương nhiên chú trọng chứ.”
“Vô cùng chú trọng người mới.”
“Ha ha ha, nếu đã chú trọng như vậy, sao thành tích lại kém như vậy chứ?”
“Dựa vào sức mạnh và thực lực của Thiên Đan Tư, có được sự giúp đỡ của Thiên Cung, không nói là lần nào cũng đứng nhất, nhưng chi ít cũng phải đứng ở vị thứ ba chứ?”
“Phải đấy, thành tích như vậy sao mà ăn nói được chứ…”
Sau sự chế giễu của cả đám, Thiên Đan Tư tức đến nghẹn họng.
Hết cách, nhưng phàm là thi đấu, nói đến cũng cũng phải dựa vào thứ hạng mà nói.
Bọn người Thiên Lâm và Hà Bắc, Thái Hành cùng nhìn nhau một cái rồi thở dài.
Đại hội giao lưu đan đạo mỗi lần thi đấu đều đủ mọi loại hình khác nhau, Thiên Đan Tư vốn không hề kém như những gì bọn họ nói.
Có lúc đơn thuần chỉ là thi đấu kĩ năng luyện đan, Thiên Đan Tư cũng dẫn đầu.
Chỉ là đây là sân nhà của Đạo Tuyệt Chi Địa, thi đấu chủ yếu là chiến lực, lại thêm Lạc Quân vô cùng xuất thế như vậy…
Ngoại trừ nằm ra đó nghe chế giễu ra thì không còn cách nào khác.
Mà lần này Thiên Đan Tư không có được vị trí thứ ba, chắc chắn sẽ bị Đạo Tuyệt Chi Địa truyền ra ngoài, đối với thanh danh của Thiên Đan Tư cũng có sự đả kích rất lớn.
Cảnh tượng này đương nhiên Khương Thành và Tam Nhãn Hổ ở trên đỉnh của Thiều Quang điện có thể nhìn thấy được.
“Biết tiếp theo nên làm cái gì rồi chứ?”
Tam Nhãn Hổ cười hi hi vỗ vào ngực: “Ca yên tâm đi, ta sớm đã lĩnh ngộ được ý gì rồi.”
Sau đó, hai người chầm chầm từ Thiều Quang điện hạ xuống.
Từ trên xuống dưới, dọc theo nội bộ Ngọc Hà từng chút một xuống một cách bí mật.
Phương thức thi đấu Ngọc Hà này cũng rất thông thường.
Những đệ tử bên trong thỉnh thoảng sẽ gặp phải sự công kích, vượt qua một lần đả kích thì có thể thăng lên một cấp.
Khương Thành và Tam Nhãn Hổ, một người trở thành chúa tể của Luyện Tâm Đạo, một người trở thành sứ giả đan, tự nhiên sẽ không phải nhận bất cứ sự công kích nào, mà sẽ được Ngọc Hà xe như là người mình.
Hai người này ở trong Ngọc Hà cứ như cá gặp nước.
Khương Thành rất nhanh đã âm thầm dẫn đầu bảy tám dặm, có thể đụng đầu với Lạc Quân được rồi.
Nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, Lạc Quân Chí Tôn vốn chẳng hề ngạc nhiên.
Bởi vì trong Ngọc Hà này hay xuất hiện những kẻ địch hình người do chiến lực hai ngàn ba ngàn huyễn hóa mà thành để công kích bọn họ.
Nàng không quen biết Khương Thành, nên chỉ coi hắn như người giả được huyễn hóa mà thành.
Chỉ cần bản thân đánh bại hắn thì có thể tiếp tục về phía trên rồi.
Thế là nàng không hề do dự mà phát động công kích về phía Khương Thành, đánh một cách vô cùng tự tin.