Bắt Đầu Khen Thưởng 100 Triệu Mạng ( Dịch Full )

Chương 115 - Chương 1312: Khương Chưởng Môn Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 1312: Khương chưởng môn thương hoa tiếc ngọc

Mục đích hắn và Tam Nhãn Hổ thâm nhập vào trong Ngọc Hà rất đơn giản, đó chính là xử mấy đệ tử đứng ở đầu của các tông môn.

Thế là tự nhiên đệ tử của Thiên Đan Tư sẽ đứng nhất rồi.

Chẳng phải các ngươi chế giễu người của Thiên Đan Tư không ra gì sao?

Chẳng phải đang đắc ý kiêu ngạo lắm à?

Vậy thì ta sẽ cho các ngươi một phần lễ lớn.

Nhìn thấy Lạc Quân chẳng thèm nói lời nào đã công kích đến mình, lời chào hỏi cũng không nói được một tiếng, Thành ca rất ngỡ ngàng.

“Cô em chủ động vậy sao?”

Hắn vốn không biết bản thân đã bị xem như là người giả rồi.

Trong thể hệ chiến lực của Luyện Tâm Đạo vốn không có những loại công kích đủ loại màu mè hoa lá như căn nguyên quy tắc hay ý cảnh thần hồn.

Việc chiến đấu ở đây chủ yếu là đánh vật lộng cận chiến và những làn sóng ở xa.

Chiến lực của ai cao, sự phòng ngự của kẻ đó sẽ càng cao, uy lực công kích ra cũng sẽ càng lớn.

Lạc Quân vừa lên đã dùng liên tiếp những chiêu công kích từ xa, thanh thế rất lớn, vô cùng sặc sỡ.

Khương Thành còn chưa kịp ra tay thì đã phải chịu một đợt công kích.

Đồng thời như chìm ngập trong làn pháo công kích tập trung, hắn chỉ cảm thấy có hơi đau một tí, đến da cũng bị rách một ít.

Thương tổn thì cũng không thể nói là lớn, chỉ có thể nói là bị khống chế trên hàng đơn vị.

Ở đây cũng là ở Luyện Tâm Đạo rồi.

Nếu như ở bên ngoài, hắn cứ như vậy không tránh không né không phản kích lại, sự sát thương ở mức Chí Tôn cũng có thể khiến hắn đổ máu.

Nhưng ở Luyện Tâm Đạo, Khương Thành gần như đã thăng cấp đến mức vương giả mấy chiều rồi.

Chiến lực bốn mươi ngàn đối với người mà chiến lực chẳng qua cũng chỉ có bốn năm ngàn, dùng từ nghiền ép cũng không đủ để hình dung.

Lạc Quân Chí Tôn cứ tưởng sau đợt công kích này, “người giả do cửa ải huyễn hóa mà ra” này sẽ như lúc trước mà bị hủy diệt, biến mất không còn tăm tích.

Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi lên đến đỉnh.

Nhưng sau khi dư âm của sự công kích đó dần dần tản đi, nàng đã nhìn thấy một Khương Thành chẳng hề bị tổn thương, thậm chí ngay cả một cọng tóc cũng không mất.

Sao lại có thể như thế được?

Lạc Quân Chí Tôn có chút nghi ngờ nhân sinh.

Cuộc thi đấu Ngọc Hà quả thực càng lên cao sẽ càng khó.

Lúc bắt đầu chỉ gặp mấy “người giả” có chiến lực mấy trăm một ngàn mà thôi, về sau kẻ địch sẽ dần lên hai ngàn, ba ngàn.

Lại gần điểm cuối cùng, thậm chí có thể xuất hiện cường địch có chiến lực bốn ngàn.

Nhưng khoảng cách đến điểm cuối cùng vẫn còn bảy tam dặm, hơn nữa chiến lực của bản thân cũng có đến 4855 điểm rồi!

Dựa vào thực lực của bản thân mình, dưới sự toàn lực công kích, cho dù có đối mặt với boss ở cực điểm có chiến lực bốn ngàn có lẽ cũng nên bị thương một chút chứ?

Dù có thất bại đi nữa cũng phải bị thương nhẹ chứ!

Không bị chút tổn hại nào như thế là chuyện thế nào?

Lẽ nào chiến lực của “người giả” này đột phá lên năm ngàn, thậm chí là sáu ngàn hay sao?

Sao lại có thể có một “người giả” mạnh đến thế được cơ chứ?

Nàng còn không biết được “người giả” ban nảy đến cả việc cản lại cũng không thèm cản nữa.

“Cô em lực đạo của ngươi cũng chưa đủ đâu!”

Thành ca thuận miệng bông đùa, khiến cho Lạc Quân suýt chút ngây ra.

“Người giả” này biết mở miệng nói chuyện?

Chuyện như thế này ngay cả nghe nàng cũng chưa từng nghe qua.

Những “người giả” trong Ngọc Hà đều do thiên địa quy tắc huyễn hóa mà thành, căn bản không nên có linh trí.

Nhưng là một tuyệt thế thiên tài, tâm tính của nàng không phải thứ người bình thường có thể sánh được.

Ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại.

“Người giả” này có lẽ là boss cực cấp của Ngọc Hà, vậy nên mới đặc biệt đến thế?

Chuyện hắn biết nói cũng không phải là chuyện gì khó, có thể hiểu được.

“Người giả” này không có linh tri, phương thức chiến đấu cũng rất khô khan, chỉ biết đến thẳng đi thẳng.

Chuyện này có thể coi như là điểm đặc biệt, IQ có lẽ cũng không cao bao nhiêu.

Chỉ cần bản thân mình lanh lợi một chút, không chừng còn có thể có cơ hội chiến thắng.

Thành ca vẫn ở đó chế nhạo.

“Cô em nếu không được nữa, ca có thể cho ngươi một cơ hội chủ động rút lui…”

Ngay chốc tiếp theo, Lạc Quân Chí Tôn đã giết đến trước mặt hắn.

Ngay sau đó là một liên hoàn chiêu như phong ba bão táp.

Thành ca cũng cứ như vậy không thèm đỡ.

Bởi vì cũng chả là gì.

Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn loạt công kích của cô em này một cách đầy hứng thú, tạo nên một chuỗi thương tổn ở hàng đơn vị.

Không thể không thừa nhận Lạc Quân Chí Tôn này quả thực là một thiên tài.

Thiên phú này của nàng không chỉ thể hiện ở mặt luyện đan.

Cô gái này khi chiến đấu cũng rất có tổ chức, vượt xa những đế đan sư bình thường chỉ biết luyện đan chứ không thạo về chiến đấu.

Đánh cả mười mấy giây, Thành ca đột nhiên ra tay ngay tức khắc, một tay chộp lấy cổ tay trắng muốt như trăng của nàng.

“Em gái đánh thua xong chưa?”

Lạc Quân Chí Tôn giãy giụa phản kháng, cổ tay còn lại cũng bị tóm lấy.

Chuyện này khiến nàng hoàn toàn rơi vào thế tuyệt vọng.

Nhìn vào Khương Thành không hề có chút thương tổn nào, nàng cuối cùng cũng cảm thấy thất vọng vô biên.

Chuyện này sao có thể chứ?

Sao lại có thể xảy ra được?

Sự công kích gần của bản thân khi nảy, đừng nói đến việc “người giả” này trên dưới mỗi một tấc, cho dù ở chỗ nào cũng hầu như không bị thương.

Mà đối phương không những không bị thương mà ngay cả đỡ cũng không đỡ.

Khoảng cách này giống như là một đứa trẻ sơ sinh đánh người trưởng thành vậy.

Lẽ nào chiến lực của “người giả” này đạt đến mười ngàn? Hai mươi ngàn? Ba mươi ngàn?

Rốt cuộc là ở cấp bậc nào chứ, nàng có phần không dám tưởng tượng.

Đây chỉ là cuộc thi đấu giữa những đệ tử, sao có thể xuất hiện một sự tồn tại mạnh mẽ đến vậy được?

Không nên chứ!

Nhìn thấy đôi mắt thanh khiết lanh lợi vốn kiên định nhạy bén của nàng trở thành hoài nghi nhân sinh một cách mịt mờ, Thành ca khó tránh mềm lòng một lần.

Chẳng lẽ bản thân mình tạo nên sự đả kích với nàng quá lớn rồi?

Nghĩ đến cô em này chỉ đơn thuần là tham gia thi đấu, cũng không có thù oán gì với hắn.

“Bỏ đi, trước nay ca luôn thương hoa tiếc ngọc…”

Cũng không biết sau khi nghe thấy câu này của hắn, những nữ tu nữ tiên trước kia bị hắn ra tay một cách nhẫn tâm độc ác sẽ có cảm nhận như thế nào nữa.

Hắn buông bỏ ý nghĩ làm hại đối phương, chỉ dùng một tay vứt nàng ra khỏi phạm vi của Ngọc Hà.

Cũng coi như là cường hành đào thải nàng.

Khi bóng dáng Lạc Quân Chí Tôn bay ra khỏi Ngọc Hà, rơi vào giữa trường, toàn bộ hiện trường đều vô cùng ngơ ngác.

Chiến đấu trong Ngọc Hà, bên ngoài không thể thấy được.

Mỗi lần hai bên tiếp xúc đều sẽ vì thiên địa quy tắc thần bí mà vào trong không gian thi đấu đặc biệt.

Cũng coi như ngăn chặn hoàn toàn việc có người khác chọc tay vào, tránh những đệ tử của tông môn liên thủ với nhau.

Bởi vậy nên không có ai có thể biết được vừa nảy Lạc Quân đã trải qua những gì.

Mọi người chỉ biết, vị tuyệt thế thiên tài được đánh giá cao nhất, dẫn đầu ở vị trí rất xa này đột nhiên lại bị loại.

“Không!”

“Không thể nào!”

Chưởng giáo và đám trưởng lão Đan Đường của Cửu Chuyển Đan Tông nơi nàng ở tất cả đều nắm chặt hai tay lại, bộ mặt khó chịu đến khó tin.

Đây là tình huống mà bọn họ có mơ cũng không thấy được.

Thiên phú đan đạo của Lạc Quân không thể dùng từ trăm triệu năm khó gặp để hình dung được.

Mà là trăm tỷ năm khó gặp được.

Suy cho cùng thì nàng cũng chỉ dùng có một trăm triệu năm là đã có thể sóng vai với đám đại lão đan đạo đã trải qua được một thời đại như Lưu Duyên, Kim Phi rồi.

Mặc dù nàng là tuyển thủ “trẻ tuổi” nhất tham gia cuộc thi đấu Ngọc Hà này.

Nhưng sự xuất hiện của nàng lại có cảm giác khiến người ta phải cảm thấy bị ăn hiếp.

Không ai có thể tạo nên sự uy hiếp với nàng, cho dù là gần cũng không có, đây là chuyện mà tất cả mọi người ai cũng hiểu.

Kết quả nàng lại bị loại trước.

“Chuyện này là không nên.”

Đến cả những trưởng lão của Thiên Đan Tư và những tông môn khác cũng nghĩ không thông.

Chương 1313: Thời đại thuộc về bọn ta đến rồi

“Lúc trước cũng có mấy lần thi đấu Ngọc Hà rồi, mỗi lần đều có ít nhất mười người lên đến đỉnh.”

“Phải đó, chỉ là tốn những khoảng thời gian khác nhau mà thôi.”

“Lạc Quân Chí Tôn ở kì trước có biểu hiện cực tốt, mỗi lần thi đấu đều nhanh hơn những đệ tử khác…”

“Nàng ấy bị loại, chuyện này cũng thật kì lạ mà.”

Chưởng giáo của Cửu Chuyển Đan tông và những trưởng lão Đan Đường hoàn toàn không thể nào chấp nhận kết quả như thế được.

“Không thể nào!”

“Nhất định là có sai sót!”

“Nhất định là có vấn đề ở đâu đó rồi!”

Xuất hiện một thiên chi kiêu nữ như vậy, trên dưới toàn tông đều đã sớm chuẩn bị sẵn lễ chúc mừng long trọng rồi, chỉ còn đợi Lạc Quân Chí Tôn đăng quang ở đại hội đan đạo này nữa mà thôi.

Nàng đạt được vị trí đầu, đồng thời cũng có thể đưa thanh danh của Cửu Chuyển Đan tông lên đến vị trí đỉnh cao.

Mấy trăm triệu năm tiếp theo, ngoại giới sẽ xem Cửu Chuyển Đan tông là thánh địa đan đạo số một của Đạo Tuyệt Chi Địa.

Đây là chuyện cực kì có lợi cho sự phát triển của bọn họ.

Tất cả nhìn trông có vẻ rất rõ ràng rành mạch.

Thậm chí đến cả những thế lực đan đạo khác như Thiên Đan Tư, Tử U Cung, Hồi Nguyên điện cũng ngầm thừa nhận tiếp theo sẽ là thời thịnh thế của Cửu Chuyển Đan tông.

Kết quả tự dưng lại tan vỡ.

Theo sau việc Lạc Quân bị loại bỏ, việc mượn chuyện này để leo lên vị trí đỉnh phong của Cửu Chuyển Đan tông cũng tan thành bọt nước.

Cho dù tương lai bọn họ vẫn còn cơ hội lớn mạnh nhưng đó cũng không phải bắt đầu từ hôm nay.

“Ta vô cùng nghi ngờ Ngọc Hà đã xảy ra vấn đề.”

Chưởng giáo của Cửu Chuyển Đan tông sau khi trải qua một chốc kinh ngạc liền nhanh chóng nghĩ cách.

Vấn đề vừa được đặt ra thì những người của Cửu Chuyển Đan tông cũng ào ào hưởng ứng theo.

“Phải, chắc chắn là có vấn đề.”

“Ta đề nghị thi đấu lại từ đầu.”

“Thực lực như vậy của Lạc Quân Chí Tôn mà lấy không được vị trí dẫn đầu, đó chính là sự đáng tiếc của lần thi đấu này, càng là một chuyện nhục nhã.”

“Nhất định phải thi đấu lại từ đầu.”

Nhưng mà thật đáng tiếc, đó chỉ là chủ ý của bọn họ.

Những tông môn khác của Đạo Tuyệt Chi Địa lại vô cùng coi khinh đề nghị này.

“Có thể sai sót gì cơ chứ?”

“Ngọc Hà này là thiên địa quy tắc của Luyện Tâm Đạo này đích thân khống chế, ai có thể can dự vào được?”

“Phải đó, Cửu Chuyển Đan tông thua không được vậy sao?”

Mấy tông môn luyện đan đỉnh cấp như Tử U Cung, Hồi Nguyên Điện sắp nhịn cười không được nữa rồi.

Độ Phùng Chí Tôn xếp thứ hai và Tùng Li Chí Tôn xếp thứ ba vốn đã bị bỏ sau khá xa, căn bản không có hi vọng giành vị trí đầu.

Bây giờ cơ hội đến rồi.

Lạc Quân Chí Tôn bị loại, Độ Phùng Chí Tôn bây giờ dẫn đầu.

Tùng Li Chí Tôn theo sát ngay sau hắn, khoảng cách sát sao, lúc nào cũng có thể vượt qua được.

“Ha ha ha, Độ Phùng Chí Tôn giỏi quá!”

“Tùng Li Chí Tôn bền bỉ vô cùng.”

“Đích phải đích phải, cuộc thi đấu này chủ yếu cũng phải xem sức bền, một vài người nào đó hăng quá chạy lên trước, sau đó mất sức thì cũng không có gì là lạ.”

“Người nào cười đến được sau cùng mới là kẻ chiến thắng…”

Không những là bọn họ, những tông môn khác cũng không đồng tình với suy nghĩ kia.

Lạc Quân Chí Tôn bị loại đồng nghĩa với những ai ở đằng sau đều sẽ tiến lên một bậc, sau không vui vẻ mà nhận chứ?

“Cuộc thi đấu này là công bằng không gì sánh nỗi, nào có vấn đề gì được chứ?”

“Tự bản thân Lạc Quân Chí Tôn không được lại còn trách gì người ta.”

“Xem ra lần này là Tử U Cung lên đỉnh rồi.”

“Vậy thì chưa chắc, hi vọng của Hồi Nguyên Điện cũng rất lớn.”

“Ha ha ha, trước mặt bớt đi một người, sao Thiên Đan Tư vẫn ở thứ tư chứ?”

Mọi người vừa nhìn đã thấy chẳng phải là vậy sao, Cư Nhạc Chí Tôn của Thiên Đan Tư vốn xếp ở thứ tư, lúc này vẫn ở vị trí thứ tư.

Bởi vì hắn đã bị Tự Hành Chí Tôn xếp ở vị trí thứ năm vượt qua rồi.

Vậy nên bây giờ Tự Hành Chí Tôn đang xếp ở hạng ba, Cư Nhạc vẫn cứ ở vị thứ tư.

Tự Hành Chí Tôn đến từ Nguyên Tịnh thế gia, một gia tộc luyện đan lâu đời.

Nhìn thấy người của gia tộc mình vượt lên trước, tộc trường và những tộc lão vui mừng khôn xiết.

“Ha ha ha, không ngờ Nguyên Tịnh thế gia của chúng ta lại xếp vị thứ ba.”

“Tuy không phải là vị trí đầu, nhưng có thể bỏ lại nhân vật to lớn của Thiên Đan Tư ở phía sau là đủ rồi!”

“Phải phải phải, Nguyên Tịnh thế gia của chúng ta có thể tuyên bố với bên ngoài là chúng ta thắng được Thiên Đan Tư rồi.”

“Không sai, mạnh hơn Thiên Đan Tư vẫn rất có ý nghĩa.”

“Ha ha ha ha…”

Vô hình chung, Thiên Đan Tư lại lần nữa trở thành mục tiêu bị chế nhạo.

Khiến cho mặt mày mấy người Thiên Lâm, Thái Hành tái mét tái xanh nhưng lại chẳng thể phản bác được, chỉ có thể chịu sự chế giễu.

Sớm biết vậy thì đã phái một đế đan sư thất phẩm đến tham gia rồi.

Không nói đến vị trí đứng đầu, chỉ cần đứng ba cũng được rồi.

Nhưng cũng ngay vào lúc này, Khương Thành và Tam Nhãn Hổ cũng thầm xuống đến cự li tiếp theo.

Hai ca họ lần lượt đụng phải Độ Phùng Chí Tôn và Tùng Li Chí Tôn đang cạnh tranh kịch liệt ở khoảng cách rất nhỏ.

Nhìn thấy Khương Thành và Tam Nhãn Hổ, hai Chí Tôn này cũng nghĩ đó là “người giả” được Ngọc Hà huyễn hóa thành để khảo nghiệm.

Vậy nên hai người cũng đón tiếp một cách đương nhiên.

Lần này, Thành ca không hề cho đối phương cơ hội suy nghĩ về nhân sinh, vừa lên là quất một đợt công kích từ xa.

Độ Phùng Chí Tôn nghĩ “người giả” rất khó đối phó đó tiến lên nghênh đón tự tin vô cùng.

Sau đó… thì không có sau đó nữa.

Ầm!

Hắn bị đống thao tác loạn xạ ở đó làm chấn kinh đến mức toàn thân suy sụp cực độ.

Ngay sau đó, không thể tiếp tục chống lại lực công kích lần nữa lao đến, làm cả người hắn bay luôn ra ngoài.

Độ Phùng Chí Tôn bay trên cao cảm thấy bản thân mình như con muỗi gặp phải quạt bồ hương vậy.

Hắn thậm chí còn không kịp kinh ngạc mà đã mơ màng rồi.

“Người giả” đó sao lại mạnh đến vậy?

Ầm!

Hắn lại rơi vào giữa trường.

Lần này, toàn trường lại lần nữa bùng nổ.

“Cái gì?”

“Độ Phùng Chí Tôn cũng bị đánh ra ngoài rồi ư?”

“Sao lại có thể như vậy?”

Lần này đến lượt chưởng môn và những trưởng lão của Tử U Cung hoài nghi nhân sinh.

“Chuyện này là không thể nào!”

“Độ Phùng Chí Tôn đã tham gia cuộc thi đấu này mấy chục lần rồi, cuộc thi đấu Ngọc Hà này cũng đã là lần thứ năm rồi, mỗi lần hắn đều có thể lên đến đỉnh mà.”

“Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.”

“Lần thi đấu này nhất định có vấn đề ngoài ý muốn rồi, ta đề nghị làm lại từ đầu!”

Bọn họ khi nảy còn ác liệt phản đối thi lại từ đầu, chế giễu Cửu Chuyển Đan Tông thua không đẹp, bây giờ thái độ lập tức thay đổi, cũng muốn thi lại từ đầu.

Cho dù có thi lại từ đầu đi chăng nữa, Lạc Quân Chí Tôn cũng lại chiếm vị trí đứng đầu thì cũng không sao cả.

Chi ít Tử U Cung cũng có thể giữ được vị trí thứ hai.

“Cái gì là chuyện ngoài ý muốn với không ngoài ý muốn chứ?”

Bên Hồi Nguyên Điện đó chắc chắn là không đồng ý rồi.

Độ Phùng Chí Tôn bị loại, Tùng Li Chí Tôn của bọn họ thuận lợi leo lên vị trí đứng đầu.

Ván này sao có thể đồng ý bắt đầu lại chứ?

Mà những tông môn khác vì tập thể đều tiến lên một bậc nên cũng phản đối thi lại từ đầu.

“Sao hả? Tử U Cung các người thua không đẹp à?”

“Phải đó, chuyện này chỉ có thể nói là Độ Phùng Chí Tôn không được, sức lực về sau không đủ.”

Mấy người tầng lớp cao của Tử U Cung sầu đến nỗi tim thắt nghẽn lại.

Một khắc trước bọn họ còn chế nhạo Lạc Quân Chí Tôn không đủ sức bền, nào biết được nhanh như vậy, sự nghị luận tương tự cũng ập lên đầu họ.

Lúc chế nhạo Tử U Cung và chúc mừng đệ tử của môn mình lên được thêm một bậc, bọn họ vẫn không quên lần nữa giẫm đạp lên những cây đại thụ đón gió của Thiên Đan Tư.

“Thiên Đan Tư lần này cuối cùng cũng coi như đến được vị trí thứ ba rồi.”

“Phải đó phải đó, đúng là chó may ăn c ứ t được mà.”

“Khó trách, nếu không thì lại mất hết mặt mũi.”

Còn Hồi Nguyên Điện bên này lại hiển nhiên một người làm quan cả họ được nhờ rồi.

“Tự Hành Chí Tôn ở đằng sau còn cách Tùng Li Chí Tôn sáu bảy dặm nữa, căn bản không thể nào đuổi kịp Tùng Li Chí Tôn rồi.”

“Ổn rồi, ổn rồi, vị trí đầu bảng ổn rồi.”

“Ha ha ha, xem ra thời đại thuộc về Hồi Nguyên Điện của bọn ta đã đến rồi.”

Lời nói vừa dứt, Tùng Li Chí Tôn cũng bị đánh bay ra khỏi Ngọc Hà.

Chương 1314: Nằm ở vị trí thứ nhất

Sở dĩ Tùng Li Chí Tôn bị đánh ra ngoài muộn hơn một chút là bởi hắn không gặp phải Thành ca, mà gặp phải Tam Nhãn Hổ.

Thành ca có chiến lực bốn mươi ngàn, gặp phải ai cũng là kiểu hàng duy đả kích cả.

Tam Nhãn Hổ tuy là sứ giả đan nhưng trước mắt vẫn là đế đan sư bát phẩm.

Hắn không có một chút điểm sáng nào trong mấy khĩ năng khí phù trận, chiến lực toàn thân đều là đan đạo, đại khái cũng vào cỡ 4800.

So với vị tuyệt thế thiên tài Lạc Quân thì cũng xêm xêm nhau.

Nếu hai người mà gặp phải nhau thì ta hay ngươi chết thì cũng chưa chắc.

May mà người mà Tam Nhãn Hổ gặp phải là Tùng Li Chí Tôn, hắn tuy cả đan khí phù trận đều có lấn sang, hơn nữa đều ở một trình độ nhất định.

Nhưng chiến lực tổng cộng cộng lại chỉ có 3623, so với Tam Nhãn Hổ thì còn cách một khoảng khá xa.

Vậy nên tuy Tam Nhãn Hổ không thắng được trong tích tắc nhưng cũng được xem như là thắng một cách thuận lợi rồi, cả quá trình cơ bản đều áp chế được đối phương.

Khi Tùng Li Chí Tôn rơi xuống sân, lại còn thảm hại hơn cả Lạc Quân và Độ Phùng, hắn đã bị Tam Nhãn Hổ đánh cho bầm tím mặt mày rồi.

“Tùng Li Chí Tôn cũng bị loại luôn rồi?”

“Ôi vãi. Tình huống quái gì vậy?”

“Hắn cũng bị đánh văng ra rồi ư?”

“Chuyện này cũng quỷ dị quá đi mất.”

Mọi người lũ lượt nghị luận mãi không ngớt.

Mấy trưởng lão mấy giây trước còn đang đắc ý, tuyên bố thời đại thuộc về Hồi Nguyên Điện của bọn họ đã đến rồi bây giờ đều hóa đá cả.

Khó khăn lắm thoát khỏi được trạng thái hóa đá ra, bọn họ lập tức nhảy dựng lên.

“Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.”

“Chuyện này thật sự quá khác thường.”

“Lần thi đấu Ngọc Hà này, chắc chắn là có chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì không thể như thế này được.”

“Ta đề nghị thi lại từ đầu, thi lại từ đầu.”

Quả nhiên, bản chất của con người là cười người hôm trước hôm sau người cười mà.

Bọn họ không lâu khi nãy còn lần lượt chế giễu Cửu Chuyển Đan tông và Tử U Cung, phản đối việc thi đấu lại này, bây giờ lại cảm thấy đây là chuyện không thể nào trì hoãn được nữa.

Nhưng mà chắc chắn lời đề nghị này sẽ không được thông qua rồi.

Mấy tông môn ở đằng sau vui tươi như hoa, lại một lần thăng hạng quá xịn.

Đặc biệt là Nguyên Tịnh thế gia, Tự Hành Chí Tôn của bọn họ khơi khơi lại đứng ở vị trí đầu.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói là là thành tích tạo nên kỉ lục trước nay lịch sử chưa từng có rồi.

Trưởng tộc và mấy trưởng lão vui mừng đến mức suýt động tay động chân.

“Ha ha ha ha, không ngờ rằng đại hội giao lưu đan đạo lần này, người mạnh nhất cuối cùng lại là người của Nguyên Tịnh thế gia bọn ta.”

Bọn họ chả thèm quan tâm đến sắc mặt của mấy người Cửu Chuyển Đan Tông, Tử U Cung, Hồi Nguyên Điện giờ đều đan đen như đít nồi.

Bắt đầu mặt mày nở hoa lên.

“Cảm ơn các vị đã khiêm nhường nha ha ha ha ha.”

“Không ngờ mọi người đều yêu thích và chiếu cố cho Nguyên Tịnh thế gia bọn ta đến như vậy.”

“Từng con ngựa ngã nhào nối tiếp nhau như vậy làm sao bọn ta có thể chịu được chứ.”

“Vị trí đứng đầu này bọn ta không nhận lấy thì thật ngại quá.”

“Hơn nữa lại còn bỏ Thiên Đan Tư ở phía sau, thật là quý hóa quá.”

Bọn người Thiên Lâm, Thái Hành của Thiên Đan Tư vốn dĩ nhìn thấy Cư Nhạc tự dưng nhảy lên được vị trí thứ hai, trong lòng còn đang rất thoải mái.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy lời này của bọn họ, tâm tình tốt cũng tự dưng mất sạch sành sanh.

Má nó, đúng là lúc nào cũng không quên giẫm cho Thiên Đan Tư một đạp mà.

Sự vui vẻ chúc mừng của Nguyên Tịnh thế gia cũng không kéo dài được bao lâu.

Bởi vì sâu bên trong Ngọc Hà, Khương chưởng môn đã nghênh đón Tự Hành Chí Tôn.

Hắn cũng lười phải nói mấy lời thừa thải.

Huơ bừa tay một cái đã “có lòng” đưa được vị tuyệt thế thiên tài đệ nhất của Nguyên Tịnh thế gia này về nơi an nghỉ.

“Tự Hành Chí Tôn!”

“Hắn cũng bị loại rồi?”

“Ôi trời ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sự vui mừng ngông nghênh của Nguyên Tịnh thế gia bị ngưng lại.

Giấc mơ xưng bá ở vị trí đầu của bọn họ đã tan vỡ chỉ trong mấy mươi giây.

Sau đó bọn họ lại theo dòng chảy mà gia nhập vào hàng ngũ đòi “thi lại từ đầu”.

“Chuyện này chắc chắn có vấn đề!”

“Mấy người ở vị trí đầu rồi hai và ba đều liên tiếp bị loại, chuyện này quá quỷ dị rồi.”

“Không sai, dựa vào thực lực của bọn họ thì không thể nào bị loại ở vị trí này được.”

“Bốn người này đều có thực lực đi lên đến đỉnh, thật sự quá lạ thường rồi.”

“Chuyện đến nay đã không còn là vấn đề thi lại từ đầu nữa mà là phải điều tra xem thử cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Đến lúc này, những người ở hiện trường đều nhìn ra có gì đó không đúng.

Mọi người lũ lượt vây quanh bốn vị tuyệt thế thiên tài đỉnh cao vừa mới bị loại ra.

“Nói xem các ngươi rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì rồi, sau nhanh như thế đã ra rồi thế?”

Chỉ đáng tiếc, mấy người đó cũng chả nói được cái gì cho ra hồn.

Toàn bộ bọn họ đều gặp phải Khương Thành và Tam Nhãn Hổ, nhưng bọn họ lại không quen biết hai người này.

Vậy nên tất cả đều bảo đó là “người giả thí luyện” do Ngọc Hà huyễn hóa mà thành.

“Người giả đó quá mạnh đi mất.”

“Phải, ngay cả một chiêu của hắn ta cũng không đỡ nỗi, có lẽ chiến lực cũng đến hơn mười ngàn nhỉ?”

“Vậy ta cũng còn được, ta đỡ được đến mấy hơi, cuối cùng mới bất cản mà bị loại đây…”

Tùng Li Chí Tôn có cái đầu bị sưng tấy lên như đầu heo vẫn rất đắc ý, giống như kiểu bản thân biểu hiện rất xuất sắc vậy, cảm giác ưu việt tự dưng nổi lên.

Hắn vốn không biết rằng, bản thân mình gặp Tam Nhãn Hổ không giống với những người khác gặp phải Khương Thành.

“Người giả có chiến lực trên mười ngàn à?”

Tất cả những cấp cao của các tông môn tại hiện trường đều ngơ ngác.

“Cuộc thi đấu Ngọc Hà này làm gì có người giả nào thực lực mạnh đến vậy?”

“Thí luyện sao có thể xuất hiện cấp bậc như vậy được?”

“Cũng rất khó nói, Ngọc Hà cũng không phải thứ mà chúng ta có thể khống chế được, mà là thiên địa quy tắc của Luyện Tâm Đạo tự nó sinh thành. Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cả ta hay người đều không thể nói rõ được.”

“Đúng thật…”

“Vậy theo như cách nhìn này, cũng không phải là bốn người họ không được mà là độ khó của Ngọc Hà lại đột nhiên tăng lên gấp bội rồi.”

Mọi người rất nhanh đã chấp nhận hiện thực này.

Biến cố từ bản thân Ngọc Hà, có thi đấu lại từ đầu cũng không có ý nghĩa gì cả.

“Vậy vị thứ xếp hàng sau cùng định đoạt thế nào?”

“Phải đó, cũng phải có sắp xếp thứ hạng chứ?”

“Hay là theo như vị trí bọn họ bị loại mà định đoạt vậy?”

Chưởng giáo của Cửu Chuyển Đan tông vốn đang tuyệt vọng lại lần nữa được châm ngọn lửa hi vọng.

“Người nào bị loại ở vị trí cao nhất thì người đó sẽ là người đứng đầu.”

Nếu như theo cách thức này, vị trí đứng đầu vẫn sẽ là Lạc Quân Chí Tôn, suy cho cùng thì lúc đó vị trí của nàng cũng cao nhất.

Một đám trưởng lão của Tử U Cung nhìn nhau một cái rồi cũng lần lượt gật gù.

“Có thể, bọn ta tán thành.”

Nếu như vậy, Độ Phùng Chí Tôn tốt xấu gì cũng được vị trí thứ hai, bọn họ cũng có thể chấp nhận được.

Nhưng Hồi Nguyên Điện lại không làm được.

“Lúc nảy Tùng Li Chí Tôn nói rồi, hắn kiên trì được mấy hơi rồi mới thất bại, còn đệ tử của các ngươi mới có một chiêu là đã thua rồi.”

“Sự mạnh yếu đã thể hiện rõ ràng rồi.”

“Bọn ta cảm thấy, dựa vào thời gian dài hay ngắn kiên trì được trước khi bị loại để sắp xếp thứ hạng thì mới thỏa đáng.”

Lời đề nghị này lập tức nhận phải sự bác bỏ từ phía mọi người.

“Quá trình chiến đấu không có ai thấy được, ai có thể chứng minh hắn đã kiên trì được mấy hơi chớ?”

“Phải đó, đó chẳng phải tùy hắn nói sao thì nói à?”

Có vài tông môn xếp ở vị trí phía sau còn đưa ra những phương án trơ tráo không biết nhục.

“Theo như ta thấy thì cứ căn cứ vào thứ tự bị loại mà định đoạt vậy, ai bị loại sau cùng thì người đó là người chiến thắng.”

Chúng trưởng lão của Cửu Chuyển Đan tông và Tử U Cung tức giận hẳn lên.

“Ngươi còn biết nhục không hả?”

Theo như phương án này, Lạc Quân Chí Tôn mạnh nhất lại xếp hạng một từ dưới đếm lên, Độ Phùng Chí Tôn “vĩnh viễn chân truyền” lại xếp hạng hai từ dưới lên.

Nhất thời mọi người đều nảy lên tranh luận không ai nhường ai.

Còn về Thiên Đan Tư đã xếp hạng nhất thì không ai thèm quan tâm đến.

Chương 1315: Tại sao hắn vẫn chưa bị loại

Sau khi bốn người xếp hạng đầu tiên bị loại, Cư Nhạc của Thiên Đan Tư vươn lên vị trí đầu tiên một cách thần kì.

Theo lí mà nói, chuyện này sẽ khiến cho toàn trường náo nhiệt lên.

Nhưng mà lúc này lại chẳng hề có ai quan tâm cả, mà cũng không phải do bọn họ không thèm chú ý đến Thiên Đan Tư.

Mà là sau khi trải qua cảnh tượng như vậy những bốn lần, bọn họ cũng đã mệt tim lắm rồi.

Theo như bọn họ thấy, vị trí đứng đầu của Thiên Đan Tư này chắc cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Cũng không đến mấy mươi giây nữa, thể nào Cư Nhạc cũng sẽ bị đánh bật ra.

Thậm chí đến cả mấy người cấp cao như Thiên Lâm, Thái Hành, Hà Bắc của Thiên Đan Tư bọn họ cũng không chúc mừng ngay.

Bởi vì bọn họ nghĩ chắc Cư Nhạc này cũng sẽ nhanh thôi đi vào vết xe đổ của bốn người trước.

Bây giờ chúc mừng nhiệt liệt bao nhiêu, lát nữa sau khi bị loại sẽ lại càng nhục ra bấy nhiêu.

Mà lúc này, Khương Thành bên trong Ngọc Hà cũng đã chạm mặt với Cư Nhạc Chí Tôn.

Vừa nhìn thấy hắn, Cư Nhạc đã trực tiếp hét ngay lên.

“Khương Thủ Tọa!”

Là một Tiên quan ngũ phẩm của Thiên Đan Tư, hắn đương nhiên quen biết Khương Thành, hơn nữa lại còn rất thân.

Thế là liền lên nghênh đón, vui đến mức không có cách nào nói cho phải.

“Sao ngươi lại đến đây rồi?”

“Hơn nữa lại còn đột nhiên xuất hiện trong đây?”

Là một đội viên đang tham gia thi đấu, hắn vốn không hề biết tình hình gì ở bên ngoài.

Hắn cũng chả biết những đối thủ ở trước mình đều đã bị loại sạch rồi, thậm chí cũng chẳng biết xếp hạng hiện tại của mình.

“Bên ngoài đang chế nhạo chúng ta không ra gì cả.”

Thành ca bĩu môi: “Nếu ta còn không đến, thể diện của Thiên Đan Tư sẽ mất sạch sành sanh cả.”

Tuy hắn chẳng hề có cảm giác quy thuộc gì với Thiên Cung cả, nhưng là Thủ Tọa của Thiên Đan Tư, chuyện như thế này sẽ ảnh hưởng đến tư chất làm màu của hắn, không thể nào để xảy ra được.

“Hi hi hi, để Khương Thủ Tọa ngươi thất vọng rồi…”

Hắn nói như vậy, Cư Nhạc Chí Tôn chỉ có thể gãi đầu, lộ ra điệu cười vừa lúng túng lại vừa thất lễ.

“Ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mà cũng hết cách.”

Đối mặt với sự khiển trách từ Thủ Tọa, hắn chỉ có thể tìm cho mình một lí do để đổ thừa.

“Lạc Quân Chí Tôn của Cửu Chuyển Đan tông đó quả thật quá yêu nghiệt, đủ để áp chế biết bao đan sư, nếu đổi thành ai thì cũng sẽ bị giẫm bẹp.”

“Lại còn có Độ Phùng Chí Tôn là đệ tử chân truyền cả năm mươi tỷ năm của Tử U Cung, bọn họ chơi thế chẳng phải chơi chó quá sao?”

Thành ca khoanh hai tay trước ngực, cười như không cười.

“Ý của ngươi là ngoại trừ hai người này ra thì những người khác ngươi đều không sợ?”

Cư Nhạc Chí Tôn gật đầu cực mạnh.

“Đó là đương nhiên, những người khác chẳng đáng mà nhắc đến.”

Thành ca khoan thai nói: “Ta nghe nói Hồi Nguyên điện có Tung Li Chí Tôn…”

Còn chưa chờ hắn nói xong, Cư Nhạc Chí Tôn đã vỗ ngực cam đoan: “Hắn tuy là đế đan sư lục phẩm, nhưng thành tựu lại chả cao bằng ta, không đáng phaihr nghĩ đến.”

“Tự Hành Chí Tôn của Nguyên Tịnh thế gia..”

“Ba đồ yêu, còn không chịu nỗi một kích!”

Nghe hắn phát ngôn tự tin hết sức như vậy, Thành ca cũng cạn lời.

“Nhưng trên thực tế bọn họ đều vượt qua ngươi.”

“Hả?”

Vẻ mặt của Cư Nhạc Chí Tôn bỗng chốc trở nên gượng gạo.

“Chuyện chuyện chuyện này, sao lại có thể như thế được?”

Sau đó hắn chỉ có thể cười mỉa: “Khụ, chuyện thắng bại là chuyện thường tình, lần sau ta sẽ cố gắng để rửa đi mối nhục nhã này.”

“Được rồi được rồi!”

Trong lòng Thành ca nói tâm thái của ngươi cũng tốt thật, cho dù có là tình huống như thế nào thì cũng có thể lập tức ổn lại, biết tự cổ vũ mình.

Cũng coi như là một loại tài năng.

Nhưng mà lần sau là mấy trăm triệu năm sau, bản thân mình lúc đó ở đâu còn chưa biết nữa kìa.

“Không cần chờ đến lần sau, ngươi cứ tiếp tục bơi lên trên, trước mắt ngươi đã đứng đầu rồi, sau đó đừng để lật xe đó.”

“Ồ, hả?”

Tâm thái lạc quan của Cư Nhạc cũng bị làm cho mơ hồ.

Bản thân đã đứng đầu rồi?

Chuyện này sao có thể được chứ?

“Không phải khi nảy ngươi nói bọn họ đều vượt qua ta cả rồi sao?”

Thành ca hững hờ đáp: “Vốn dĩ bọn họ đã vượt qua ngươi rồi, nhưng thật không may vì đã gặp phải ta, vậy nên trước mặt ngươi đã không còn ai nữa.”

“Hả?”

Cư Nhạc nghe thấy câu này thì ngây ra, suýt nữa tiêu hóa không nỗi.

“Ý của ngươi là, ngươi đánh hết bọn họ ra ngoài rồi sao?”

“Nếu không thì sao?”

Chuyện này…

Hóa ra là còn có thao tác vậy à?

Mồm của Cư Nhạc Chí Tôn cũng mếu mếu, tỏ ra mình đã bị chấn động.

“Vậy nên ta đã thật sự đứng đầu rồi?”

“Ừ hứ.”

“Nhưng mà… thế này là chơi ăn gian.”

Thành ca vốn còn đang chờ ánh mắt cảm kích ngưỡng mộ và cảm động từ hắn.

Kết quả chờ được đến câu sau thì phát hỏa.

“Sao thế, ngươi còn có cả tinh thần thanh liêm trong sạch chăng?”

“Chỉ có thể trách đệ tử chân truyền mấy chục tỷ năm bọn họ hay tu mấy môn khí phù trận đó đi, đừng trách chúng ta xử lí sạch đám rác rưởi đó.”

“Hơn nữa, ăn gian thì sao chứ, giữ được danh dự của Thiên Đan Tư là được rồi.”

“Bây giời những đối thủ cạnh tranh thứ hạng đều bị quét sạch rồi, nếu như còn lấy không được vị trí đầu nữa thì ta sẽ hỏi tội mỗi ngươi…”

Bị hắn mắng dữ dội như vậy, Cư Nhạc Chí Tôn dạ dạ vâng vâng, tỏ ra bản thân không dám có thêm bất kì một suy nghĩ thừa thải nào nữa, nhất định phải bảo vệ danh dự của Thiên Đan Tư và… tư cách làm màu của Khương Thành.

Thành ca lúc này mới hài lòng gật đầu.

Nhìn bóng dáng Cư Nhạc Chí Tôn hăng hái đi về phía xa, hắn lộ ra một nụ cười mãn ý.

Tam Nhãn Hổ ở kế bên đi ra.

“Ca, sao ta thấy tên này nó cứ ngu ngu sao ấy, chẳng linh hoạt tí nào cả, rốt cuộc có được không đây?”

Trong lòng Thành ca bảo tâm tính Cư Nhạc Chí Tôn này chẳng qua là ngay thẳng một chút, không đến nỗi ngu ngốc nhỉ?

Nhưng mà so với kiểu vô sĩ đốn mạt như ngươi thì quả thực cũng khờ chút.

Hắn sờ cằm suy nghĩ một lát.

Chỉ xử lí mấy tên ở trước Cư Nhạc Chí Tôn thôi thì e cũng vẫn có phần quá nguy hiểm.

“Thế này đi, đề phòng lật xe, giúp hắn xử lí luôn mấy đối thủ tiềm ẩn ở đằng sau giúp hắn luôn vậy.”

“Ô kê.”

Tam Nhãn Hổ sớm đã chờ câu nói này của hắn rồi.

Càng về sau, chiến lực của các tuyển thủ càng thấp, hắn cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chuyện treo đánh người ta thế này là chuyện hắn thích nhất.

“Đừng sai sót mà làm tổn thương mấy Tiên quan khác của Thiên Đan Tư đấy.” Thành ca còn không quên dặn dò.

“Ca, ngươi yên tâm đi, ta tốt xấu gì thì cũng ở Thiên Đan Tư nhiều năm như vậy, quen cả ấy mà!”

Khi hắn tiếp tục âm thầm xuống dưới thì bên ngoài vẫn đang tranh luận nên sắp xếp thứ hạng như thế nào.

Cứ cãi qua cãi lại, cũng chẳng có một phương án nào thuyết phục cả.

Nhưng mà dần dần, bọn họ lại phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

“Cư Nhạc Chí Tôn của Thiên Đan Tư sao vẫn còn chưa bị đánh văng ra nữa?”

“Kì lạ, hắn lại có thể tiếp tục đi lên sao?”

“Chuyện này là tình huống thế quái nào nhỉ?”

“Đã qua lâu như vậy rồi, hắn nên bị loại đi chứ?”

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang dòng Ngọc Hà như treo trên trời, lũ lượt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Đến cả những Tiên quan tầng lớp cao của Thiên Đan Tư như Thiên Lâm, Thái Hành và Lưu Duyên, Kim Phi cũng bồn chồn không yên.

Khong phải đã nói Ngọc Hà xảy ra chuyện khác thường ư, bên trong đang có “người giả” có chiến lực trên cả mười ngàn đang xử sạch hiện trường à?

Không phải đều đồng loạt chắc chắn đến lượt Cư Nhạc Chí Tôn sẽ bị tống ra ngoài sao?

Đến cả Lạc Quân Chí Tôn còn không đỡ nỗi một chiêu của “người giả” đó, Cư Nhạc Chí Tôn chắc chắn lại càng đỡ không nỗi rồi.

Sao hắn vẫn còn chưa bị loại?

“Có lẽ do hắn chưa bơi đến chỗ phạm vi có sự công kích của “người giả” đó chăng?” Có người đoán.

Sự phỏng đoán này lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.

“Đúng, có thể gặp được người giả có sức mạnh vô cùng kia thì phải bơi đến được một độ cao nhất định.”

“Cư Nhạc nhất định vẫn chưa bơi đến vùng nguy hiểm đó.”

Chương 1316: Trực tiếp thanh lí hiện trường

Mấy trưởng lão của những tông môn đã bị loại như Cửu Chuyển Đan tông, Tử U Cung lại lần nữa nhảy ra chà đạp Thiên Đan Tư.

“Hóa ra là thực lực không đủ, đến tư cách để gặp phải nguy hiểm cũng chẳng có.”

“Tên Chí Tôn này của Thiên Đan Tư không được tích sự gì cả.”

“Ha ha ha, người giả có chiến lực vượt quá mười ngàn đâu phải ai cũng có tư cách gặp được chứ.”

Thiên Lâm và Thái Hành bị bọn họ chọc đến râu run lẩy bẩy.

Con mẹ nó, các ngươi không giẫm đạp lên Thiên Đan Tư thì sống không nổi hả?

Mà cũng vào ngay lúc này, có một thân hình từ trong Ngọc Hà bay ra, rơi trước mặt mọi người.

Mọi người lộ ra vẻ mặt quả nhiên không ngoài dự liệu.

“Ha ha, Cư Nhạc Chí Tôn quả nhiên bị loại khỏi rồi.”

“Đã sớm bảo Thiên Đan Tư các ngươi cũng không phải ngoại lệ cơ mà…”

Người nói ra lời này đột nhiên im bặt.

Những lời nói sau đó cũng phải nuốt xuống.

Bởi vì hắn đã nhìn rõ ra được người vừa bị đánh quay ngược trở ra – không phải là Cư Nhạc Chí Tôn.

Mà là người xếp sau Cư Nhạc – Vũ Hối Chí Tôn, hắn vốn cũng không phải là người của Thiên Đan Tư, mà đến từ một tông môn luyện đan khác – Thái Vân các.

Đệ tử thiên tài của môn mình bị loại, đám Đan Đường trưởng lão của thái Vân các lại không có chút kinh động, cũng chẳng hề thất vọng.

Suy cho cùng thì cũng có bốn tấm gương sáng trước mặt đó.

Có sự phơi bày mặt trái một cách thu hút của Lạc Quân Chí Tôn và Độ Phùng Chí Tôn, bây giờ bọn họ đối với việc bị loại khỏi đó lại có sự chấp nhận rất cao.

Thậm chí còn cảm thấy tương đối bình thường nữa kìa.

Nhưng vấn đề ở đây là có một chuyện không bình thường.

“Sao Cư Nhạc Chí Tôn vẫn có thể lên trên được?”

“Phải đó, đáng lẽ nên đến lượt hắn bị loại ra ngoài chứ?”

“Nhìn vị trí bây giờ của hắn thì cũng đã đến phạm vi lúc trước Tự Hành Chí Tôn lúc trước bị loại rồi nhỉ?”

“Theo lí mà nói thì trước tiên nên là hắn, sau đó mới đến lượt Vũ Hối Chí Tôn thì mới đúng chứ.”

Mấy trưởng lão của các tông môn cứ tưởng đã tìm ra được quy luật, bây giờ cũng coi như là tự vả vào mặt rồi.

Thứ tự bị loại khỏi Ngọc Hà dường như vốn không giống những gì bọn họ suy đoán.

“Chuyện này không nên chứ nhỉ?”

“Không có lí nào.”

“Cư Nhạc không nên vẫn cứ ở trên được, nên xuống rồi mới phải.”

“Phải đó, hắn dựa vào cái gì mà vẫn ở trên được?”

Mấy lời thế này, những tầng lớp cao của Thiên Đan Tư không hề thích nghe.

“Ý gì thế hả?”

Thái Hành Đạo Tôn trừng mắt, tức giận hỏi ngược lại: “Cái gì mà Cư Nhạc Chí Tôn không nên ở trên đó chứ? Cái gì mà hắn sớm phải nên xuống rồi hả?”

“Hả?”

“Người của các ngươi xuống thì hắn bắt buộc phải xuống hử?”

“Lẽ nào hắn tiếp tục lên trên là sai sao?”

Cho dù là mấy người tầng lớp cao của Cửu Chuyển Đan tông hay Tử U Cung cũng đều biến sắc.

Nhưng mà cũng chỉ được có một chút mà thôi.

Ngay chốc tiếp theo, mọi người lại lần nữa nổi lên làn sóng phản bác.

“Không sai, hắn ở lại trên đó là chuyện lạ thường.”

“Cư Nhạc Chí Tôn có thực lực thế nào chúng ta đều rõ cả, tự các ngươi còn không rõ được sao?”

“Mấy vị trước mặt đây ai lại không mạnh hơn hắn chứ?”

Kim Phi Chí Tôn chau mày: “Cuộc thi đấu này cũng đâu phải hoàn toàn nhìn vào thực lực, vận may và đầu óc cũng có thể chiếm một phần, chưa biết chừng Cư Nhạc Chí Tôn mới là người cười đến cuối cùng…”

“Lại còn cười đến cuối cùng ư?”

Mọi người lũ lượt cười lên.

“Thiên Đan Tư các ngươi đúng là dám nghĩ nhỉ.”

“Vừa nảy chỉ là một sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi, ta dám cá người tiếp theo bị loại sẽ là Cư Nhạc Chí Tôn.”

“Không sai, tiếp theo là đến lượt hắn rồi.”

Mọi người cứ khăng khăng như vậy, suýt nữa thành cá cược thật rồi.

Nhưng ngay chốc tiếp theo, mọi người lại lần nữa bị vả vào mặt.

Nhìn thấy trong Ngọc Hà, lại một bóng hình nữa bay ra.

“Ai bị loại rồi?”

“Má nó, là Bài Sinh Đạo Tôn của Tử U Cung chúng ta.”

Chưởng giáo Tử U Cung đập mạnh vào đùi, tức đến nỗi râu ria bay lên đến tận mắt.

“Không phải nên đến lượt Cư Nhạc Chí Tôn hả, sao lại vẫn là người của chúng ta?”

“Chết tiệc, Ngọc Hà này làm ăn kiểu gì vậy?”

“Sao cứ phải bỏ sót Cư Nhạc Chí Tôn vậy chứ?”

Thời gian bọn họ nói chuyện có một lúc như vậy, Cư Nhạc Chí Tôn đã lại lên trước một đoạn.

Làm cho mấy tông môn lớn sốt ruột hết cả lên.

Nội bộ Đạo Tuyệt Chi Địa, giữa các tông môn và gia tộc luyện đan luôn có sự cạnh tranh, bình thường cũng chẳng có mấy tốt đẹp.

Nhưng nếu như gặp phải Thiên Đan Tư, bọn họ vẫn cứ tạm thời đoàn kết lại với nhau.

Thiên Lôi Tư thuộc Thiên Cung, là một nơi mà mấy tông môn bọn họ đái cũng không tới.

Vậy nên mỗi lần đại hội giao lưu đan đạo, mục tiêu hàng đầu của các tông các phái đều là chèn ép spotlight của Thiên Đan Tư.

Vốn đang làm rất tốt, Thiên Đan Tư cũng bị cho ở vị thứ ba rồi.

Kết quả bây giờ…

“Cứ tiếp tục như vậy, Thiên Đan Tư chẳng phải sẽ giành vị trí đứng đầu sao.

“Mấy tên đằng sau hắn đều đã bị bỏ lại xa rồi.”

“Không phải chứ, tiếp theo hắn sẽ là người bị đánh ra cho coi.”

“Phải, người tiếp theo chính là hắn.”

Bọn họ cứ vậy chờ mong, chờ Cư Nhạc Chí Tôn cũng bị đánh ra.

Chi ít không thể để Thiên Đan Tư đạt được vị trí đứng đầu được, nếu không thì mặt mũi nhiều tông môn như vậy của Đạo Tuyệt Chi Địa biết giấu vào đâu?

Thế nhưng mọi chuyện lại đi ngược với mong muốn.

Khoảng thời gian tiếp sau đó, đệ tử xếp thứ hai thứ ba sau đó của các tông môn liên tiếp bị loại khỏi.

Nế mà nói không có quy luật, thì mấy người này đều theo thứ tự từ cao đến thấp lần lượt bị loại khỏi.

Vô cùng có quy luật.

Nếu nói không có quy luật, dọc đường cũng có đến mấy người có thể tránh khỏi được.

Mà mấy người này toàn là những Tiên quan của Thiên Đan Tư.

Mấy người trong hiện trường cũng lần lượt phát hiện ra vấn đề nằm đâu.

“Chuyện này không đúng.”

“Tại sao những người xảy ra chuyện đều là người của chúng ta mà không phải của Thiên Đan Tư?”

“Chuyện này cũng quá sức quỷ dị rồi ha?”

“Ăn gian, nhất định là Thiên Đan Tư ăn gian.”

Hà Bắc Đạo Tôn dựa theo lí mà cãi: “Ở đây là sân nhà Đạo Tuyệt Chi Địa của các ngươi, Thiên Đan Tư bọn ta có thể gian lận được sao?”

Chỉ đáng tiếc, mọi người đều không bị thuyết phục.

Sau khi vị tuyển thủ cuối cùng của Đạo Tuyệt Chi Địa bị đánh bay khỏi, bên trong Ngọc Hà chỉ còn lại năm người là Tiên quan của Thiên Đan Tư.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đến cả Thành ca cũng dở khóc dở cười.

Theo kế hoạch ban đầu của hắn, chỉ cần đánh bay tầm bốn năm người đằng sau Cư Nhạc đi là được rồi.

Nhưng Tam Nhãn Hổ có vẻ chơi khá hưng phấn.

Ngoại trừ người của Thiên Đan Tư, nhưng đệ tử tông môn còn lại đều bị quét sạch bong, cho dù có là người xếp thứ nhất từ dưới đếm lên cũng không chừa.

Nhưng thấy hắn ra sức như vậy, Khương Thành cũng không nỡ cản trở.

Dù sao thì kết quả này có vẻ cũng rất tốt.

Mà đến bước này, tình hình cũng trong sáng hơn vô cùng.

Chỉ cần toàn bộ năm người này đều lên đến đỉnh, vậy Thiên Đan Tư sẽ ôm trọn cả top năm rồi.

Còn những tông môn khác…

Thật ngại quá, không có hạng sáu hạng bảy rồi.

Bởi vì trước khi bị loại bỏ thì bọn họ cũng chả có chút thành tích nào cả, tự nhiên cũng sẽ với không tới bảng xếp hạng.

Nếu như cảnh tượng này thật sự thành thật, vậy thì vui mừng lớn rồi.

Đại hội giao lưu đan đạo chẳng phải được rất nhiều tiên nhân của cả Thiên Cung và Đạo Tuyệt Chi Địa chú ý đến sao.

Nếu như cuối cùng thật sự có năm người ở hết top năm, vậy thanh danh của Thiên Đan Tư sẽ bay tít lên trời xanh rồi.

Mấy tiên nhân hóng hớt không biết chân tướng sẽ xem Thiên Đan Tư như nguồn ánh sáng, hải đăng, ngôi sao duy nhất về đan đạo ở cả Nguyên Tiên giới này.

Còn về mấy tông môn của Đạo Tuyệt Chi Địa, chắc chắn sẽ bị chê trách, căn bản không đáng tranh luận cùng Thiên Đan Tư.

Nghĩ đến cảnh tượng “đáng sợ” đó, các trưởng lão của những đại tông môn đứng ngồi không yên.

Chương 1317: Người giả đó mạnh quá rồi

“Chuyện này có gì đó không đúng.”

“Hoàn toàn không đúng, tuyệt đối có vấn đề đâu đó.”

“Thiên Đan Tư các ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì rồi?”

“Nếu mà không gian lận thì ta sẽ chặt đầu xuống ngay.”

Cho dù là chưởng giáo của Cửu Chuyển Đan Tông, hay là Thủ Tịch Đan Đường của Tử U Cung, hay có là Thái Thượng trưởng lão của Hồi Nguyên Điện thì tâm tình cũng vô cùng kích động.

Giống như bị người ta rút gân vậy.

Lúc này đến lượt mấy vị cấp cao thần thánh của Thiên Đan Tư rồi.

Bọn họ không hề biết đã xảy ra chuyện gì cả.

Suy cho cùng thì bản thân cũng không hề gian lận.

Thiên Lâm Đạo Tôn vuốt chòm râu trắng của mình cười khà khà.

“Có vẻ như Thiên Đan Tư bọn ta sẽ đạt được thành tích từ trước đến nay chưa từng có trong lịch sử rồi.”

Thái Hành Đạo Tôn cũng lười phải tranh luận với mấy tông môn này mà trực tiếp chế giễu luôn.

“Xem ra Ngọc Hà đã chịu Đạo Tuyệt Chi Địa đủ rồi, lần này lại đối tốt với người đến từ Thiên Đan Tư bọn ta đến vậy.”

Đám người Hà Bắc, Kim Phi Chí Tôn cũng cười ha ha lớn tiếng.

“Mấy tông môn nào đó thua không ra hồn rồi.”

“Không ngại không ngại, dùng thực lực để nói chuyện là điều mà tự bọn họ nói trước.”

“Thực lực của chúng ta không đủ, đến tư cách gặp phải nguy hiểm cũng không có.”

“Cảm thấy nguy hiểm đều bị bọn họ giành đụng phải hết rồi, bọn họ đúng là có thực lực cả.”

“Phải đó, Thiên Đan Tư bọn ta thực lực chẳng ra sao cả, chỉ có thể lên được đến đỉnh mà thôi…”

“Ha ha ha ha ha.”

Làn sóng này coi như đã xả hết những điều bọn họ phải chịu trước đây, tâm tình thoải mái vô cùng.

Nhưng những trưởng lão của các tông môn xung quanh, sắc mặt đều tái mét.

“Đáng ghét!”

“Gian lận mà còn ngông cuồng như vậy.”

“Nhất định phải lôi đầu kẻ gian lận đó ra đây.”

“Không sai, bổn tọa sẽ vào Ngọc Hà xem xét thử rốt cuộc ra sao.”

“Ta cũng đi!”

“Xem thử rốt cuộc Thiên Đan Tư các ngươi đã giở trò quái quỷ gì.”

“Phải để Ngọc Hà trở lại bình thường, sau đó sẽ thi đấu lại từ đầu.”

Cả mười hai vị đế đan bát phẩm xông vào trong Ngọc Hà như diều hâu săn mồi vậy.

Cảnh tượng này khiến những người xem ở bên ngoài hoang mang hẳn ra.

Cuộc thi đấu Ngọc Hà tổ chức thi đấu giữa các đệ tử, đến nay thi đấu gần kết thúc rồi, mấy đế đan sư bát phẩm này lại lũ lượt xông vào rõ ràng là không hợp quy cách.

Nhưng ở mặt khác, bọn họ cũng không thể không thừa nhận chuyện này là cần thiết.

Sự liên hoàn bị loại ban nảy, và mỗi sự yên lành tốt đẹp của Thiên Đan Tư khiến “khán giả” đều ngây cả người ra.

Mỗi người đều tỏ vẻ như tuy không nhìn thấy được bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng vô cùng chấn động.

Ngọc Hà chắc chắn đã xảy ra vấn đề, nhưng rốt cuộc là vấn đề gì thì vẫn là một câu đố.

Thành ca vốn còn định lên trên đỉnh Thiều Quang Điện nghỉ ngơi trước một chút, ngồi chờ cuộc thi đấu kết thúc.

Nhìn thấy mấy tên đế đan sư bát phẩm này cùng lúc xông vào, Thành ca nhủ các ngươi thế là phạm quy rồi.

Lỡ như mấy người này cản trở năm người của Thiên Đan Tư thì sao?

Hắn không thể cứ ngồi đó để mọi chuyện xảy ra được.

Thế là hắn thầm bay thẳng một đường đến điểm dưới cuối nhất.

Người được nghênh đón chính là Thừa Sơn Đạo Tôn – chưởng giáo của Cửu Chuyển Đan tông.

Là một đế đan sư có tiếng lâu đời, Thừa Sơn Đạo Tôn cũng đã lấn sang ba đạo khí, phù, trận.

Tuy trình độ không phải là đỉnh cấp, nhưng ở Luyện Tâm Đạo, những thứ này đều được cộng vào chiến lực.

Chiến lực của hắn nhiều lên đến 9216 điểm.

Trong rất nhiều những tông sư trong hiện trường thì chiến lực của hắn được xếp thứ hai.

Mấy người Thiên Lâm, Thái Hành nếu luận về đan đạo thì không hề kém cạnh gì hắn, nhưng chiến lực thì không bằng nỗi hắn.

Người này sau khi bất ngờ đụng phải Thành ca liền tăng độ cảnh giác cẩn thận lên hai mươi phần, vốn không hề coi khinh kẻ địch.

Nhưng mà hiện thực đã chứng minh – chuyện này là dư thừa.

Chiến lực của Thành ca là bốn mươi ngàn đó.

Hắn tiện tay vung một cái, hai chân Thừa Sơn Đạo Tôn rời khỏi mặt đất, bay víu lên cao.

Ngực trước của hắn giống như bị một cái dùi công kích phải, xương cốt toàn thân suýt chút tan nát.

Thế này vẫn là kết quả việc Thành ca chưa ra tay ác độc, vẫn còn lưu tình.

“Không…”

Thừa Sơn Đạo Tôn còn chưa xuất ra được chiêu nào thì đã tay chân loạn xạ bay khỏi Ngọc Hà.

Ầm!

Rơi một cách nặng nề trên mặt đất.

Vẻ mặt cũng chẳng tốt hơn mấy đệ tử bị loại khỏi trước đó tốt hơn bao nhiêu.

Lần này mọi người đều trợn tròn mắt ngây cả ra.

“Thừa Sơn Đạo Tôn lại bị loại ư?”

“Hơn nữa còn nhanh như thế nữa?”

“Chuyện chuyện chuyện này… người giả đó rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ?”

“Thừa Sơn Đạo Tôn có chiến lực hơn chín ngàn lận cơ đấy, vào trong lại bị xử gon trong mấy giây, vậy chẳng phải đã đối mặt người có chiến lực còn hơn hai mươi ngàn sao?”

“Chuyện này là không thể nào đâu nhỉ?”

Chỉ trong khoảng thời gian bọn họ nói chuyện có nhiêu đó, mười một vị đế đan bát phẩm còn lại, toàn bộ đều bị đánh bật ra.

Cho dù là bọn họ chuyên tâm luyện đan hay những người đã lấn sang những ngành khác, toàn bộ đều không giải quyết được gì cả.

Tất cả mọi người đều bị xử trong chớp mắt, đến cả phía bên Thành ca cũng không mò đến được.

Sự thật chứng minh, hắn không có đủ tư cách và năng lực để điều tra vấn đề bên trong Ngọc Hà.

Càng đừng nói gì đến việc biến Ngọc Hà trở lại “bình thường”.

Nhìn mấy tông sư nằm vật vã trên mặt đất, Kim Phi Chí Tôn và Lưu Duyên Chí Tôn ở một bên cười phá lên chẳng kiêng nể gì.

“Ha ha ha ha, các ngươi tra được gì rồi nào?”

“Tra được Thiên Đan Tư bọn ta gian lận thế nào chưa?”

“Không phải nói phỉa khiến Ngọc Hà trở lại bình thường sao? Sao các ngươi lại ra lẹ quá vậy?”

Bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn tức cái lồng ngực, nhưng nghĩ đến người giả bên trong đó mạnh qá mức tưởng tượng, cũng không còn sức nói mấy lời cay đắng.

“Người giả đó mạnh quá rồi.”

“Trên thế gian không nên có một sinh linh có chiến lực mạnh như vậy tồn tại.”

“Chỉ có thể nói thiên địa quy tắc của Luyện Tâm Đạo chúng ta có sai sót rồi, vậy nên mới tạo ra một người giả đặc biệt đến vậy.”

Bọn họ chưa từng gặp Khương Thành, cũng không quen biết gì hắn.

Vô hình chung, bọn họ lại loại bỏ đi khả năng Thiên Đan Tư gian lận.

Suy cho cùng thì người giả đó cũng quá mạnh, Thiên Đan Tư lấy đâu ra đức ra năng, sao có thể có người mạnh mẽ đến vậy được?

“Không một ai có thể chiến thắng người giả trong Ngọc Hà đó.”

“Còn về việc đệ tử Thiên Đan Tư các ngươi hoàn toàn vô sự…”

Mấy vị Đạo Tôn phủi hết bụi trên người mình, điều chỉnh hình tượng trở về lại trạng thái uy nghiêm của bậc cao nhân.

“Có lẽ mấy người các ngươi đến từ Thiên Cung bên đó, vừa mới đến đây nên thiên địa quy tắc không phân biệt được.”

Lời giải thích này khiến rất nhiều người lại lần nữa lấy lại được chút sĩ diện.

“Không sai, bọn ta sống ở Đạo Tuyệt Chi Địa nhiều năm như vậy rồi, thiên địa quy tắc ở đây rành bọn ta lắm, vậy nên mới tìm đến bọn ta một cách chính xác như vậy.”

“Còn người của Thiên Đan Tư các ngươi, trong mắt quy tắc thiên địa ở đây có lẽ chẳng được coi là sinh linh, vậy nên mới được lọt lưới.”

“Chuyện này chỉ là ăn may mà thoát được thôi, căn bản chả là thá gì cả.”

Mấy người này cũng coi như là níu giữ lại được vị trí cao thủ một chút.

Theo như cách nói của bọn họ, bị loại ra lại trở thành một chuyện vô cùng vinh dự rồi.

“Các ngươi ăn nói kiểu gì vậy?”

Thái Hành Đạo Tôn bị họ chọc tức đến suýt chút bật cười.

“Bọn ta sao có thể không được xem như là sinh linh chứ?”

“Thắng chính là thắng, vị trí thứ hạng nói lên tất cả.”

Một trưởng lão của Hồ Nguyên Điện bĩu môi: “Chẳng qua cũng chỉ là ý vào thiên địa quy tắc của Luyện Tâm Đạo không phân biệt ra được, cùng lãm cũng chỉ là con cá lọt lưới, chả có gì phải đắc ý cả,”

Lời của hắn vừa nói xong, Cư Nhạc Chí Tôn ở vị trí cách điểm cuối cùng một khoảng rất ca đột nhiên tăng tốc lên gấp trăm lần.

Vốn dĩ còn phải cần một giờ đồng hồ nữa mới có thể lên đến đỉnh Thiều Quang điện, nhưng chỉ mấy giấy sau, hắn đã thành công lên đến nơi.

Chương 1318: Ôm hết top năm

Sau khi Thành ca xử lí sạch hiện trường, kế hoạch ban đầu vốn là chờ năm người này thi đấu cho xong.

Nhưng chờ được một lúc lại phát hiện tốc độ đi lên của bọn họ quá chậm

Cứ theo tiết tấu này, Cư Nhạc Chí Tôn vẫn phải cần ít nhất bốn năm tiếng đồng hồ nữa.

Còn hai vị ở cuối cùng, rất có khả năng sẽ không leo lên được đến đỉnh, bởi vì chẳng có được thực lực đó.

Thế là hắn quyết định không chờ nữa, trực tiếp đưa bọn họ lên luôn là được.

Đến trước mặt Cư Nhạc Chí Tôn, Cư Nhạc Chí Tôn còn không biết sao hắn lại xuất hiện nữa rồi.

“Khương Thủ Tọa, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

“Không có gì ngoài ý muốn cả, chỉ là đến để tăng tốc cho ngươi chút thôi.”

Nói xong, hắn trực tiếp đưa Cư Nhạc Chí Tôn phi thẳng về trước.

Ào ào!

Thời khắc hai người xông qua xoáy nước, xoáy nước bị động đến đó bị chấn động vô cùng, giống như núi lửa đột nhiên phun trào mãnh liệt, tạo nên một uy năng cực lớn vậy.

Cư Nhạc Chí Tôn bị dọa đến nỗi nhắm nghiền hai mắt lại.

Nhưng ngay khắc tiếp theo, hắn phát hiện bản thân chả bị sao cả.

Còn về xoáy nước đó thì đã bị bọn họ bỏ xa về phía sau rồi.

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện xoáy nước hung hãn khi nãy, lúc này cũng dịu tan, dần dần trở thành nhữ bọt nước.

Chuyện này…

Chuyện này thì được coi là gì chứ?

Còn có thể qua ải như vậy ư?

Xoáy nước đó có chiến lực trên mười ngàn lận, cũng không thể dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy chứ?

Ai qua đó mà không phải nấp qua một bên để đi, tránh bị nó cuốn vào?

Khương Thủ Tọa này chẳng những không thèm tránh né, hơn nữa còn xử đẹp luôn xoáy nước đó.

Cư Nhạc Chí Tôn có phần mông lung, hắn cảm thấy nhận thức của bản thân phải viết lại lần nữa.

Còn chưa chờ đến lúc hắn kịp phản ứng lại, phía trước đã xuất hiện một bóng hình, người giả chính thức của Ngọc Hà đã đến rồi.

“Người giả này không dễ đối phó…”

Cư Nhạc dự định bảo Khương Thành để lại mình để tiện lên đó đối phó.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, suy nghĩ này của hắn là dư thừa rồi.

Thành ca không hề có ý định sẽ ngừng lại, cứ xông theo một đường thẳng về phía trước.

Ngay trước khoảnh khắc hắn gặp phải người giả, hắn tiện tay vung một cái.

Ầm!

Người giả có chiến lực chi ít cũng trên bốn ngàn kia vốn còn đang giương nanh múa vuốt đã sụp đổ và tan biến trong vô hình, không còn một chút vết tích nào nữa cả.

Cư Nhạc Chí Tôn ngậm miệng lại.

Hắn hoàn toàn phục rồi.

Cách thức mà Thành ca vượt ải khiến hắn cảm thấy việc mình tham gia thi đấu giống như là một trò cười.

Hắn không thể tưởng tượng ra nỗi Khương Thủ Tọa rốt cuộc mạnh đến nhường nào, suy cho cùng thì khoảng cách cũng không thể nào tưởng tượng được.

Sau mười mấy giây, hắn thuận lợi lên đến đỉnh cao nhất của Ngọc Hà.

Đến lúc này Khương Thành mới buông tay ra.

“Tự mình lên đi.”

Tiếp tục lên tiếp chính là Thiều Quang điện, chỉ cần hắn lên đó thì hắn chính là người đứng đầu.

“Ờ… chúng ta ăn gian thế này có trơ trẽn quá không ấy nhỉ?”

Cư Nhạc Chí Tôn nhếch môi.

Tốc độ khi nảy quá nhanh, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể nhìn ra là có vấn đề.

Thành ca lạnh lùng nói: “Vậy thì sao chứ?”

Cư Nhạc Chí Tôn bị hắn hỏi ngược lại một cách mạnh mẽ như vậy cũng bị đánh bại rồi.

Gian lận rồi mà còn có gan gớm nhỉ?

Ngươi không sợ mấy tông môn khác hỏi tội hử?

Nhưng mà nghĩ kĩ lại, sức mạnh to lớn khi nảy Khương Thủ Tọa thể hiện ra, toàn trường chẳng ai có thể sánh kịp.

Hắn có cần phải lo lắng bị hỏi tội sao?

“Được rồi, mau lên đi lên đi. Còn phải đi đón người tiếp theo nữa.”

Thành ca quả thực chẳng thèm lo việc gian lận này có bị phát hiện không.

Nếu không lúc trước khi gặp phải Lạc Quân Chí Tôn hắn đã không mở mồm nói chuyện rồi.

Càng huống hồ hắn cũng đâu có dự định cứ ẩn mãi vậy đâu.

Khi Cư Nhạc Chí Tôn nhảy khỏi Ngọc Hà tiến lên Thiều Quang điện, toàn trường đều ngẩn cả ra.

“Hắn thật sự đã lên được rồi?”

“Ôi vãi chưởng, khi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao hắn tự nhiên lại trở nên nhanh như vậy chứ?”

“Đừng nói là Cư Nhạc Chí Tôn, đến cả Thừa Sơn Đạo Tôn cũng không thể nhanh được như vậy.”

“Gian lận, nhất định là gian lận.”

“Vấn đề chính là sao có thể làm được vậy?”

Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy đoán.

“Không phải là người giả mạnh mẽ đó đang giúp hắn đấy chứ?”

“Không phải chứ?”

“Còn có chuyện như vậy sao?”

Miệng bọn họ cảm thấy quá sức hoang đường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì rất có khả năng là thế.

Có thể lên được với tốc độ nhanh như thế trong Ngọc Hà, chỉ có người giả đó mới có thể làm được.

“Ha ha ha, Thiên Đan Tư của bọn ta đứng đầu nhé.”

“Vui mừng khắp chốn.”

Đám người Thái Hành Đạo Tôn và Hà Bắc Đạo Tôn cười ra mặt.

Lo làm gì hắn ăn gian hay không, dù sao thì lần này Thiên Đan Tư cũng không bị những tông môn khác áp chế, giữ được thể diện là được rồi.

Nhưng tông môn khác thì không vui được.

“Thiên Đan Tư các ngươi có gì mà đắc ý chứ?”

“Nhờ vào sự giúp đỡ của người giả mà còn giữ lời được sao?”

“Kiểu đứng đầu này bọn ta thà không thèm lấy.”

“Ha ha ha ha.”

Nhìn thấy bọn họ ghe tức đến mức như vậy, bọn người Kim Phi Chí Tôn và Chính Hư Chí Tôn ngước mặt cười lớn.

“Khi nãy các ngươi nói thiên địa quy tắc các ngươi không phân biệt nỗi Thiên Đan Tư bọn ta, rất quen thộc với các ngươi, do đó mới bỏ qua mà.”

“Không phải còn bảo chỉ là con cá lọt lưới, đến cả vinh hạnh được người giả nhắm trúng cũng không có hử?”

“Bây giờ thế này thì tính sao nhỉ?”

“Xem ra người giả đó căn bản không phải không thể phân biệt được Thiên Đan Tư đâu!”

“Hi hi, xem ra thiên địa quy tắc ở đây không những chỉ quen biết Thiên Đan Tư chúng ta mà có rất có thiện cảm nữa cơ.”

Lời này nói ra giống như bóp nghẹn cổ mấy trưởng lão của các tông mông cho mặt đỏ cổ thô.

Nhịn cả nửa ngày trời cũng không thể nào có thể phản bác lại được.

Bọn họ cũng buồn bực vô cùng, người giả kia không đánh mấy người Thiên Đan Tư ra thì thôi đi, sao lại còn giúp cho bọn họ nữa vậy?

Chuyện này có nhìn sao cũng cảm thấy hoang đường vô cùng.

Hoàn toàn không lí giải nỗi.

Nhưng chuyện khiến bọn họ không thể hiểu nỗi hơn vẫn ở đằng sau.

Lại nhìn thấy một đệ tử của Thiên Đan Tư bên trong Ngọc Hà đó lên chuyến xe siêu tốc nữa, dựa vào tốc độ vượt quá mức bình thường xông lên phía trước.

Dọc đường giống như chẳng gặp phải trở ngại hay nguy hiểm gì cả, cứ bay lên theo một đường thẳng.

Mọi người nhìn đến nỗi ngây ra như phỗng.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Người giả đó không những giúp Cư Nhạc Chí Tôn, lại còn giúp đệ tử khác của Thiên Đan Tư nữa?”

“Cũng thật vô lí quá đi mất!”

“Đúng thật là kì quặc, hay nói đó không phải là người giả mà thiên địa quy tắc huyễn hóa ra sao?”

“Không phải người giả lẽ nào lại là người thật? Người thật thì có thể có chiến lực thế nào?”

Trong lúc bọn họ bàn bạc với nhau, bốn đệ tử còn lại của Thiên Đan Tư đã được Khương Thành đưa lên trên rồi.

Cả quá trình vừa nhẹ nhàng lại khá vui vẻ.

Khi tất cả bụi trần rũ hết, Thiên Đan Tư cuối cùng cũng làm được việc cả năm người ôm hết top năm.

Nhất thời, cả trong hay ngoài đều xôn xao cả lên.

Chương 1319: Người giả đó còn thật sự có thể đi ra à

Ai cũng có thể nhìn ra thành tích của Thiên Đan Tư quá sức không bình thường.

Nhưng vấn đề là không ai chỉ ra được có gì sai ở đó.

Thiên địa quy tắc cứ phải giúp đỡ Thiên Đan Tư, cứ phải giúp họ xử lí đối thủ, cứ phải giúp họ lên trên, ngươi có thể làm gì chứ?

Nhìn như vậy thì bọn họ lại không phải gian lận, chỉ là được thiên mệnh ưu ái mà thôi.

Cái gì?

Ngươi nói xem tại sao thiên địa quy tắc cứ phải giúp Thiên Đan Tư mà không giúp mấy tông môn chúng ta chứ?

Đó đương nhiên là vì bọn họ không phải nới thiên mệnh thuộc về rồi.

Các ngươi có thể tự suy nghĩ lại xem bản thân mình tại sao lại không được thiên địa quy tắc giúp đỡ chứ?

“Ha ha ha ha, cuộc thi đấu kết thúc.”

“Không ngờ Thiên Đan Tư ta thật sự ôm hết cả năm hạng đầu.”

“Thật đúng là thành tích tốt nhất từ trước đến nay.”

Cho dù là bọn người Thiên Lâm hay Lưu Duyên, toàn bộ đều vui như mở cờ.

Nghĩ đến mấy đợt giễu cợt của các tông môn, câu nào cũng chả bỏ qua cho Thiên Đan Tư cũng chỉ vì để giẫm cho một đạp.

Bây giờ lại nhìn xem xếp hạng sau cùng, tâm tình bọn họ đã quá chừng luôn.

“y da, không phải lúc trước còn bảo Thiên Đan Tư của ta không thể leo lên được vị trí thứ ba sao?”

“Bây giờ xem như là chuyện gì hen?”

Mấy đế đan sư đến từ Dịch Đan Lưu như Kim Phi, Chính Hư trực tiếp bật công tắc nghề nghiệp quỷ dị lên.

“À ta hiểu ra rồi nhá, nhất định là mấy vị đồng đạo của Đạo Tuyệt Chi Địa không muốn nhìn thấy thành tích của Thiên Đan Tư kém đến mất mặt nên mới cố ý khiêm nhường đúng không?”

“Tinh thần hi sinh vĩ đại như thế này thật là cảm động quá mà.”

“Nhưng mà các ngươi cũng nhiệt tình dã man, cho dù có muốn nhường cũng đâu cần phải rút sạch khỏi trường đấu thế đâu, làm bọn ta ngại chết đi được.”

“Bọn ta khó lắm mới đến một lần, chư vị cũng thật hiếu khách, đúng thật là hiếu quá mà.”

“Học hết mấy điểm này cho ta, xem người ta chi đáo biết bao.”

Lời này nói ra làm mấy chưởng giáo của các đại tông môn phải bầm gan tím ruột.

Con mẹ nó, bọn ta không có nhường.

“Đủ rồi!”

Thừa Sơn Đạo Tôn – chưởng giáo của Cửu Chuyển Đan tông mặt mày tái mét.

“Thiên Đan Tư làm sao có thể ôm hết cả năm hạng đầu trong lòng các người tự biết.”

“Bọn ta tự biết!”

Lưu Duyên Thiên Tôn cười hi hi.

“Thiên Đan Tư bọn ta thiên mệnh tụ lại, nhận được sự công nhận của thiên địa quy tắc đấy…”

“Một đám nói càn.”

Lệ Dương Đạo Tôn – chưởng giáo của Tử U Cung cao giọng ngắt ngang bọn họ.

“Cái gì mà thiên mệnh tụ về chứ?”

“Thiên Đan Tư các ngươi quy thuận Thiên Cung, bắn đại bác cũng không đến Đạo Tuyệt Chi Địa.”

“Thiên địa quy tắc ở đây công nhận ai cũng sẽ không công nhận nanh vuốt Thiên Đạo của cái các ngươi gọi là thiên tâm cao giai như các ngươi đâu.”

Lời này của hắn được những người khác hưởng ứng rất nhiệt liệt.

“Phải, vừa rồi chỉ là sự trùng hợp.”

“Thiên địa quy tắc của Luyện Tâm Đạo chắc chắn đã nhận sai người rồi.”

“Chó hên ăn được cứt thôi, có gì đâu mà đắc ý dữ thần?”

“Đan đạo chính thống mãi mãi nằm ở Đạo Tuyệt Chi Địa bọn ta, Thiên Đan Tư các ngươi chỉ là bên cánh tả mà thôi.”

“Còn cái gì mà Dịch Đan Lưu, Tịnh Đan Lưu, Cổ Đan Lưu tương phụ tương thành, có thể dung hợp thành một, đúng là cười nhe răng luôn mà.”

“Vừa nhìn đã thấy là tà môn chứ không phải chính đạo, đi nhầm lối rẽ rồi.”

Mấy lời này của bọn họ khiến Thành ca có phần không ưa nghe.

Đó là đan đạo mà hắn truyền cho Thiên Đan Tư đấy, sao lại biến thành tà môn chứ không phải chính đạo rồi?

Nhưng mà đối với mầy chuyện bọn họ nói như gì mà được thiên mệnh giúp nên ăn hến, người giả trong Ngọc Hà gì đó hắn lại có chút hứng thú.

Trong chuyện này hình như có cái có thể lấy le được.

Nhìn thấy năm người Cư Nhạc Chí Tôn đã kết thúc thi đấu sắp trở về lại, hắn liền truyền tống trở lại Thiều Quang điện.

Gọi năm người bọn họ lại.

“Các ngươi lát nữa xuống đó đừng nói ra thân phận của ta.”

Năm người họ tưởng hắn sợ chuyện gian lận bị phát hiện nên liền gật đầu.

“Bọn ta hiểu rồi.”

“Nhất định sẽ không nói chuyện Khương Thủ Tọa giúp bọn ta gian lận ra ngoài.”

Thành ca lắc đầu: “Ta không có ý đó, lát nữa ta sẽ xuất hiện.”

“Hả?”

Mấy người Cư Nhạc Chí Tôn há hốc mồm.

“Ngươi vừa hiện thân là sẽ bị người ta nhìn thấy đó, vậy chẳng phải sẽ lộ sao?”

Thành ca khua tay: “Ta tự có kế hoạch.”

“Sau khi các ngươi xuống đó, nếu có người hỏi, cứ theo như những gì bọn họ nói, thừa nhận thiên địa quy tắc giúp đỡ.”

“Ngoài ra sau khi xuống đó nhớ nhắn với bọn Thiên Lâm, Thái Hành, bảo lát nữa sau khi gặp Tam Nhãn Hổ và ta thì cứ giả vờ không quen không biết là được rồi.”

Giả vờ không quen biết?

Đầu óc năm người mịt mờ.

Nhưng mà mệnh lệnh của Khương Thủ Tọa là nhất, bọn họ dù có không hiểu cũng không dám làm trái.

Rất nhanh, năm người đó đã xuống phía dưới.

Vừa mới xuống, còn chưa đợi mấy vị Tiên quan của Thiên Cung lên trước, đã bị mấy chưởng giáo và chưởng lão của các tông môn vây quanh rồi.

Cũng không phải công kích bọn họ mà là hỏi thử.

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Sao các ngươi có thể có được hạng đầu vậy?”

“Còn không mau nói rõ đầu đuôi!”

“Nhất định là các ngươi gian lận chứ gì, nếu không thì dựa vào sức của các ngươi sao có thể lên đó được.”

“Mau nói đi!”

Cư Nhạc Chí Tôn vốn còn đang cảm thấy xấu hổ vì suy cho cùng cũng là gian lận.

Nhưng sau khi nghe mấy lời khinh thường của bọn họ, thêm vào đó là giọng điệu như điều tra phạm nhân, lòng hắn cũng trở nên khó chịu.

Thế là vừa truyền âm cho bọn Thiên Lâm, Hà Bắc, Thái Hành nhắn nhủ, vừa trả lời như những gì Khương Thủ Tọa dặn dò.

“Bọn ta cũng không quen, có lẽ là trợ thủ của thiên địa quy tắc huyễn hóa thành giúp đỡ.”

“Vốn còn tưởng hắn sẽ công kích bọn ta, không ngờ lại là đưa bọn ta lên trên đó."

Mọi người nghe thấy ôi đúng thật vậy luôn?

Thế này thì thật khó tránh quá khó hiểu.

“Tại sao thiên địa quy tắc lại giúp các ngươi?”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Há lại có cái lí này?”

“Thiên Đan Tư các ngươi cũng không phải của Đạo Tuyệt Chi Địa, lấy đâu ra đức ra năng?”

Mọi người điên cuồng phỉ nhổ bóc phốt, đột nhiên phía xa truyền đến một tiếng hét lớn lạnh giá.

“Dựa vào việc ta thuận mắt Thiên Đan Tư và chướng mắt các ngươi.”

Vọng theo tiếng nói đó, hai bóng người từ trong Ngọc Hà dần dần xuất hiện.

Không phải Khương Thành và Tam Nhãn Hổ thì còn ai nữa?

Cũng may là vừa nảy bọn người Thiên Lâm, Kim Phi, Lưu Duyên đã được báo trước, nếu không nhất định sẽ mừng đến phát điên mà chạy lại nghênh đón Khương Thủ Tọa rồi.

Nhưng mà cho dù bọn họ giả vờ không quen biết, hiện trường cũng bị hắn làm cho nhốn nhào.

“Là hắn!”

Lạc Quân Chí Tôn nhìn thấy Khương Thành liền kinh hãi hét lên.

Mà há chỉ có mỗi nàng?

Những đệ tử của các tông môn bị loại ra ngoài cùng với mười hai vị đế đan sư bát phẩm cũng đều nhận ra Khương Thành và Tam Nhãn Hổ.

“Chính là hắn!”

“Chính là hắn đã đánh bọn ta ra.”

“Bọn họ không phải là người giả bên trong Ngọc Hà sao?”

“Chuyện này là tình huống thế nào đây?”

Nói thật lòng, người bây giờ bị kinh hãi hơn chính là những khán giả bên ngoài.

Những “khán giả” khác có thể không quen biết hai ca bọn họ, nhưng Phạm Lôi Đạo Tôn, Minh Già Đạo Tôn và cả Yên Dĩ sao có thể không quen?

Ba người bọn họ suýt chút ngừng xem mà nhảy bật khỏi ghế ngồi.

Ôi vãi!

Hai người bọn họ sap vào trong đó rồi?

Hơn nữa lại là từ trong Ngọc Hà ra nữa?

Vậy nên một loạt những tình huống dị thường xuất hiện bên trong Ngọc hà vừa rồi chính là do hai người bọn họ gây nên?

Nhớ kĩ lại, lúc trước Khương Thành có nói muốn vào trong.

Lúc đó ba người còn đang chìm đắm trong cơ duyên nghe đạo mà không xem là gì cả.

Bây giờ đột nhiên phát hiện hai người đó vào trong rồi, ba người đột nhiên có chút hối hận.

Có thể vào trong để tiếp xúc với những đại sư đó, hà tất phải đứng ngoài này xem?

Chương 1320: Hóa thân của Luyện Tâm Đạo

“Ha ha ha, hân hạnh hân hạnh!”

Thành ca vẫy tay về phía những người của các tông môn.

Tam Nhãn Hổ cũng đá lông nheo.

“Vừa rồi đánh tàn nhẫn như thế các ngươi có hài lòng không?”

“Không cần cảm ơn bọn ta đâu, loại bỏ các ngươi cũng là chuyện bọn ta nên làm mà.”

Thành ca cười tươi như hoa, cũng chẳng sợ chọc giận ai cả.

“Tuy có hơi phiền phức một chút nhưng mà bọn ta trước giờ đều phục vụ rất chu đáo.”

Cuộc đối thoại làm như xung quanh không có ai của bọn họ khiến tất cả mọi người đều mông lung.

Tiết tấu này không đúng!

Hắn là người giả trong Ngọc Hà mà!

Người giả biết nói chuyện luôn hử?

Hơn nữa lại còn là giọng điệu chọc tức chết người không đền mạng nữa?

Trình độ trí nào của hai người này cũng quá mức rồi chăng?

Mọi người đều cảm thấy bản thân mình đã hiểu lầm ở đâu đó rồi.

“Lẽ nào bọn họ căn bản không phải là sự khảo nghiệm của Ngọc Hà?”

Thừa Sơn Đạo Tôn là người đầu tiên phản ứng lại.

Lệ Dương Đạo Tôn cũng một vẻ hoài nghi.

“Ta thấy không giống vậy.”

Những trưởng lão của các tông môn còn lại vội vây lấy.

“Các ngươi là ai?”

“Đáng chết, bọn ta cho các ngươi là người giả bên trong Ngọc Hà, làm loạn cả nửa ngày là do hai người các ngươi trà trộn vào gây rối.”

“Há lại có cái lí này!”

“Gô cổ bọn họ lại!”

“Không được…”

Bọn người Thừa Sơn và Lệ Dương đưa tay lên cản lại.

Đùa à, chiến lực hơn chín ngàn của bọn họ khi nảy còn bị đánh bay ra ngoài, càng huống hồ gì mấy trưởng lão chiến lực có ba bốn ngàn bọn họ?

Quả nhiên, Thành ca không hề khách sáo.

Trực tiếp vung một tay cái, một làn sóng xung kích tản khắp bốn hướng xung quanh.

Gần cả trăm trưởng lão phía trước giống như đồng thời bay vèo lên, sau đó ngã một cách nặng nề dưới đất.

Thành ca cũng coi như là đã lưu tình rồi.

Chủ yếu là lần này đối mặt với nhiều luyện đan sư như vậy, hơn nữa lại chẳng có thù hận gì, hắn tạm thời không gây nên án mạng.

Mà một cái vung này của hắn hiệu quả cũng rất rõ.

Những khán giả bên kia vốn đang xem rất yên tĩnh, lúc này cả đại sảnh đều nháo nhào cả lên.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Trời ơi, chiến lực thế này là đẳng cấp nào đây?”

“Người đó là ai?”

“Thật không thể nghĩ nỗi.”

“Hóa ra lúc trước bọn họ ở Ngọc Hà đã gặp phải sự tồn tại mạnh mẽ đến vậy sao?”

Đám người Phạm Lôi Đạo Tôn và Yên Dĩ lại càng khó tin hơn.

Bọn họ biết Khương Thành là đế đan sư, nhưng có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng hắn lại mạnh đến thế kia.

Người có thể vào trong hội trường nếu không phải là những đệ tử thiên tài của các tông môn thì cũng là trưởng lão và chưởng giáo.

Chiến lực của những người này thấp nhất cũng là hai ngàn, bình quân cũng đã ba ngàn rồi nhỉ?

Kết quả lại bị mỗi một mình Khương Thành xử đẹp gần cả trăm người trong tích tắc?

Thế này có còn là người nữa không?

Chuyện này làm sao có thể được chứ?

Sự thật thì cũng không chỉ mỗi bọn họ, ngay cả đám người Thiên Lâm, Hà Bắc và Kim Phi, Chính Hư của Thiên Đan Tư cũng bị dọa cho một phen.

Khương Thủ Tọa mạnh đến thế sao?

Cho dù hắn là đế đan sư bát phẩm được căn nguyên đan thừa nhận, nhưng chiến lực nhiều nhất cũng chỉ hơn năm ngàn thôi chứ nhỉ?

Mà chiến lực ban nãy hắn thi triển ra ít nhất cũng đã hơn ba mươi ngàn rồi.

Chuyện này sao có thể làm được chứ?

Mấy trưởng lão ban nãy vừa gào thét đòi tóm đầu Khương Thành lại bây giờ lại cảm thấy ớn lạnh.

Giờ một chữ cũng không dám thốt ra.

Đối mặt với người này cứ như đối diện với một sự tồn tại cao hơn bọn họ cả một vị diện vậy.

Còn những đệ tử vốn không phục vì bị loại, đến giờ ai ai cũng câm như hến.

Hiệu quả như vậy làm Thành ca rất hài lòng.

Hắn từ từ bay đến trước mặt mọi người, từ trên cao nhìn xuống toàn trường.

“Ta quả thực không phải là người giả gì đó do Ngọc Hà huyễn hóa thành.”

Lời này vừa bói ra, ai nấy đều nhăn mặt.

Lẽ nào thật sự là vào đó làm loạn chăng?

Nhưng mà thực lực gây rối mạnh đến được bước này cũng thật khó tưởng tượng được nhỉ?

Thử tính toán, bốn môn đan khí phù trận của người này có hai cái đạt đến trình độ cửu giai trở lên, hai cái còn lại cũng không dưới bát giai.

Nếu không thì chiến lực cũng không thể nào cao đến nỗi như vậy được.

Người nhưu thế này sớm nên nổi danh chấn động khắp Nguyên Tiên giới, người người đều hay đều biết rồi.

Sao lại lạ mặt đến thế được?

Nhưng mà ngay câu sau, Thành ca đã phủ định những suy nghĩ linh tinh của bọn họ.

“Ta chính là hóa thân của thế giới Luyện Tâm Đạo.”

“Người giả của Ngọc Hà là cái thá gì chứ?”

“Không đáng được nhắc đến chung với ta.”

Phẹt! Phẹt! Phẹt!

Phạm Lôi, Yên Dĩ và Minh già phía bên khán giả này như đồng thời nhổ nước bọt.

Bọn họ cả chặn đường theo Khương Thành đến đây, đương nhiên biết được thân phận của hắn.

Trong đầu ba người nhiệt tình vạch tội, ngươi đúng thật biết bịa chuyện.

Mới lần đầu tiên đến Luyện Tâm Đạo, thậm chí đến cả quy tắc chiến lực ở đây hôm nay mới biết, thế mà lại dám tự xưng mình là hóa thân của thế giới, sao ngươi không lên trời luôn đi?

Coi người ta là kẻ ngốc hết hử?

Mấy chư vị Thiên Lâm, Hà Bắc của Thiên Đan Tư cũng cùng lúc nhếch môi, dở khóc dở cười.

Ngươi rõ ràng là Thủ Tọa của Thiên Đan Tư, đâu ra là hóa thân của thế giới vậy?

Nhưng mà mọi chuyện phát triển không giống như những gì họ nghĩ.

Nghe nói Khương Thành là hóa thân của thế giới Luyện Tâm Đạo, các chưởng giáo và trưởng lão, đệ tử của các tông môn trong Đạo Tuyệt Chi Địa toàn bộ đều biến sắc vô cùng.

Sau khi trải qua sự kinh hãi ngắn ngủi, Thừa Sơn Đạo Tôn của Cửu Chuyển Đan tôn dẫn đầu đi về phía trước.

Cung kính khom lưng cúi đầu, gập một cái rất sâu với Khương Thành.

Sau đó lại dùng một giọng điệu vô cùng thành kính mà cũng vô cùng vang dội, run rẩy hô to lên.

“Tham kiến… hóa thân của Luyện Tâm Đạo.”

Lệ Dương Đạo Tôn – chưởng giáo của Tử U Cung cũng không chịu bị bỏ lại sau.

Hắn cũng khom lưng một cái sát đất như thế.

“Bái kiến hóa thân của thế giới, ta là chưởng môn của Tử U Cung, mong hóa thân của thế giới hạ giáo dụ.”

Hai người bọn họ dẫn đầu nên mấy người khác cũng chẳng hề do dự.

Các trưởng lão và đệ tử của khắp các tông môn trong Đạo Tuyệt Chi Địa đều lũ lượt đi về trước bái kiến hóa thân của thế giới.

Bọn họ tỏ ra kích động đến điên cuồng, thậm chí còn có đệ tử bắt đầu run lên bần bật.

Nhìn thấy cảnh tượng này khiến cho mấy người biết được chân tướng sự việc như Phạm Lôi và Yên Dĩ đều phải ngây ra.

Tên tiểu tử đó vốn chẳng phải là hóa thân thế giới của Luyện Tâm Đạo, hắn chỉ đang giả thần lộng quỷ mà thôi!

Lẽ nào tất cả mọi người ở hiện trường đều trúng tà rồi chăng?

Thật sự thì bọn họ nghĩ như vậy cũng kém quá.

Bọn họ quen biết Khương Thành trước, đương nhiên cảm thấy cái gọi là thân phận hóa thân của thế giới quá sức hoang đường.

Nhưng những người khác vốn không quen biết Khương Thành.

Theo như bọn họ thấy, một sự tồn tại có chiến lực ít nhất cxng phải trên ba mươi ngàn sao có thể là người thật được?

Để bọn họ tin rằng trên thế giới có một tông sư mà toàn bộ bốn môn đan khí phù trận đều trên bát giai, bọn họ lại cảm thấy đó là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của bọn họ.

Người có một môn có thể đạt trên bát phẩm đã là một tông sư ghê gớm lắm rồi, lại còn phân tâm luyện mấy môn khác, toàn bộ đều bát giai trở lên, thậm chí là cửu giai ư?

Đó không phải là điều mà sức người có thể làm được.

Vậy nên bọn họ thà tin Khương Thành chính là hóa thân của thế giới Luyện Tâm Đạo.

Bởi vì xem ra thân phận này có phần hợp tình hợp lí hơn.

Chiến lực mạnh như vậy thì chỉ có thân phận hóa thân của Luyện Tâm Đạo mới có thể giải thích được.

Người giả của Ngọc Hà chả đủ đẳng cấp.

Mà gặp phải một sự tồn tại mà đan khí phù trận môn nào cũng ở đỉnh cao như thế, giống như thần như thế, bọn họ tỏ ra tôn kính cũng không có gì là lạ.

Gặp được “hóa thân của thế giới” trong mắt bọn họ mà nói chính là một cơ duyên lớn.

Nào có thể không kích động chứ?

“Vẫn mong hóa thân của Luyện Tâm Đạo hạ giáo dụ, chỉ bảo cho những con người đan lầm đường lạc lối…”

Chương 1321: Sứ giả đan

Nhìn thấy mấy vị cấp cao của các tông môn, đặc biệt là mấy người tông sư bát phẩm nổi danh như mình là Thừa Sơn Đạo Tôn, Lệ Dương Đạo Tôn đều đã quỳ thẳng xuống.

Trong lòng Thiên Lâm, Thái Hành vui mừng hớn hở.

Vẫn là Khương Thủ Tọa biết chơi!

Nhưng vấn đề là ngươi dự định làm gì?

Chơi vố này thật sự quá lớn rồi?

Nếu như sau đó chân tướng bị lộ, vậy há chẳng phải sẽ trở mặt thành thù với các tông môn luyện đan ở Đạo Tuyệt Chi Địa sao?

Tuy vừa rồi mấy tông môn này đều chế nhạo Thiên Đan Tư, nhưng hai bên cũng chỉ là đấu võ mồm với nhau, giành vị thế trên cơ nhau, tranh luận xem lí niệm của ai mới là đan đạo chính thống mà thôi.

Vốn cũng không phải mối quan hệ đối địch gì.

Thành ca vẫn có chút tí tì ti không hài lòng.

“Cái gì mà hóa thân của Luyện Tâm Đạo, hóa thân của thế giới chứ, xưng hô như thế phiền phức quá!”

“Sau này có thể gọi ta là Thần chủ.”

Thần chủ?

Mọi người chưa bao giờ nghe thấy cách xưng hô này, nhưng mà cảm thấy cũng rất có thể diện ấy chứ.

Thế là lại lũ lượt bái thêm lần nữa.

“Tham kiến Thần chủ!”

“Bái kiến Thần chủ!”

Làm cho Tam Nhãn Hổ ở một bên khua tay múa chân không yên, ngưỡng mộ vô cùng.

“Ca, ca, ngươi định làm màu một mình sao, cho ta làm màu cùng với!”

Nghe thấy truyền âm của hắn, Thành ca vốn đang phiêu trên mấy giờ mới nhớ lại mình còn partner.

Hắn không hề khách sáo truyền âm ngược trở lại.

“Sao cái gì ngươi cũng muốn day vào vậy?”

“Đã có luyện đan thuật từ trên trời rơi xuống rồi, ngươi còn không biết hài lòng?”

“Vui một mình sao bằng vui chung?”

Tung hoành ở Đạo Tuyệt Chi Địa nhiều năm như vậy, Tam Nhãn Hổ trở nên khéo ăn khéo nói ra.

Nhưng mà câu sau hắn đã lộ ra bản tính của mình.

“Có cơ hội ra mặt vẻ vang thì phải cùng hưởng, ăn một mình là làm trái lại quy tắc trong ngành, ca à, ngươi sẽ không làm vậy chứ?”

Thành ca bị hắn chọc cho tức cười.

“Ta làm như thế thật đấy, ngươi làm sao nào?”

Nghe thấy hắn nói như vậy, Tam Nhãn Hổ cảm thấy chẳng mong gì được Thành ca sẽ đưa mình theo cũng rồi.

Thế là hắn tự mình nhảy ra một cách dứt khoát.

“Gì ấy nhỉ, ta cũng là thần, cũng là hóa thân của Luyện Tâm Đạo.”

Lúc này tuy hắn không giữ hình dạng là Hổ yêu, nhưng mấy vị Đế đan sư vẫn dễ dàng phát giác ra khí tức Yêu tộc trên người hắn.

Cảnh tượng lễ bái mà Tam Nhãn Hổ nghĩ đến đã không xảy ra, ngược lại mọi người lại chau mày.

Luyện Tâm Đạo chỉ có đan khí phù trận, thiên địa quy tắc ở đây có hóa thân cũng không thể là hai đâu ha?

Cho dù có hai thì cũng không đến mức xuất hiện yêu khí được.

Tùng Li Chí Tôn trước đây có chiến đấu với Tam Nhãn Hổ lại càng hoài nghi hơn.

“Hắn cũng là hóa thân của Luyện Tâm Đạo? Thực lực vốn làm gì mạnh như thế.”

Hắn nheo chặt mắt, nhìn trừng trừng Tam Nhãn Hổ.

“Trước đó ta có chiến đấu với hắn bên trong Ngọc Hà, tuy rằng thua nhưng không hề bị đánh bại trong chớp nhoáng, chiến lực của hắn không vượt quá năm ngàn đâu.”

“Chiến lực như vậy mà cũng có thể là hóa thân của Luyện Tâm Đạo?”

Hắn vừa nói xong, lại có một trưởng lão của Hồi Nguyên điện và đệ tử của Cửu Chuyển Đan tông lộ ra vẻ hoài nghi.

“Ta cảm thấy đã gặp qua Hổ yêu này ở đâu rồi ấy!”

“Hình như là Tam Nhãn Hổ - thủ hạ của Bạch Hổ Đạo Tôn thì phải.”

Bọn họ nói thế, đối mắt của các chưởng giáo và chưởng lão của các tông môn đều nheo lại.

Ánh mắt nhìn Tam Nhãn Hổ trở nên hoài nghi và xem xét.

Liên kết lại, sự tín nhiệm đối với Khương Thành cũng trở nên thấp hơn, bắt đầu nghi ngờ hắn có thật sự là hóa thân của Luyện Tâm Đạo không.

Suy cho cùng thì Tam Nhãn Hổ đứng cùng hắn, chắc là cùng một bọn rồi.

Chuyện này khiến Thành ca phải bốc lửa.

Hắn nhìn Tam Nhãn Hổ hận sắt không rèn được thành thép, lại lần nữa truyền âm.

“Ngươi là tên đồng đội làm chuyện thành không đủ mà chuyện bại lại dư, sýt chút hại ta phải lật xe chung rồi.”

“Chuyện làm màu này cũng là chuyện mà một mình ngươi có thể làm được chăng?”

Tam Nhãn Hổ một mặt không phục.

“Lẽ nào ngươi có thể nắm chắc được?”

“Đương nhiên rồi, xem Thành ca cứu vớt hiện trường đây, để kiểu làm màu của ngươi tốt lên lại.”

Nói xong, Thành ca kết thúc truyền âm, lại lần nữa bay đến giữa.

“Các ngươi không nhìn lầm, hắn quả thực là Tam Nhãn Hổ - thuộc hạ của Bạch Hổ Đạo Tôn.”

Còn chưa chờ mọi người nói gì cả, cũng không chờ Tam Nhãn Hổ oán than hắn bán đứng bạn bè, lời của hắn lại chuyển ngoặc.

“Nhưng mà ta thấy hắn thuận mắt nên cho hắn một tạo hóa, phong hắn làm sứ giả đan.”

“Vậy nên khi các ngươi gặp hắn cũng nên kính lễ ba phần.”

Lời này vừa nói xong, đám người Phạm Lôi và Yên Dĩ bên này lại lần nữa phải phụt nước.

Cái gì cái gì?

Một con Hổ yêu đã vô học cò lười biếng lại là sứ giả đan?

Ngươi thật biết bịa chuyện đấy!

Cho dù đổi thành người khác cũng được.

Tam Nhãn Hổ kia là Yêu tộc, hơn nữa chiến lực lại bằng không, nói hắn là sứ giả đan há chẳng phải là một trò cười sao?

Trong lòng bọn họ cùng lúc đang vạch tội thì cũng hình như nhớ ra gì đó.

Lúc nảy Tùng Li Chí Tôn kia có nói chiến lực của Hổ yêu đó còn cao hơn hắn?

Không thể nào chứ?

Nhất định là lúc đó nghe lầm rồi.

“Sứ giả đan?”

Các trưởng lão của những tông môn trong trường nghe thấy cũng không mấy tin tưởng.

“Con Hổ yêu đó?”

“Nhìn không giống lắm.”

Thành ca hững hờ nói: “Ta biết bây giờ các ngươi đang nghĩ gì.”

“Các ngươi chắc chắn đang cảm thấy một con Hổ yêu sao có thể có liên quan gì đến luyện đan được đúng không?”

“Nhưng mà ta lại muốn hỏi các ngươi xem, một con Hổ yêu nếu không được ta phong làm sứ giả đan thì lấy đâu ra chiến lực những 4800?”

Ơ chuyện này…

Hắn nhắc nhở như vậy làm mọi người cũng kinh ngạc.

Quả thế thật.

Luyện Tâm Đạo chỉ có đan khí phù trận mới có thể chuyển hóa thành chiến lực.

Ở hiện trường đông người như vậy sao lại không có ai là Yêu tộc, chính bởi vì nguyên nhân là Yêu tộc chẳng có mấy thành tích trong bốn môn đan khí phù trận này.

Cho dù mấy Yêu tộc này có đến cảnh giới Đạo Thánh, có chút tâm tình để ý đến, nhưng trình độ luyện đan luyện khí của bọn họ cũng sẽ không vượt quá tứ giai.

Đây là ưu thế cơ bản tự nhiên của quần tộc.

Mà con Hổ yêu này lại có chiến lực những 4800, sao hắn có thể làm được vậy?

Ngoại trừ việc được cho là “sứ giả đan” ra thì còn gì có thể giải thích được?

Nghĩ đến đây, Thừa Sơn dẫn đầu đám trưởng lão khom mình hành lễ với Tam Nhãn Hổ.

“Tham kiến sứ giả đan.”

“Tham kiến sứ giả đan.”

“Sau này vẫn mong sứ giả đang trước mặt Thần chủ nói giúp bọn ta mấy lời tốt đẹp.”

Nhìn thấy một đám đan sư thất phẩm bát phẩm hành lễ với mình, Tam Nhãn Hổ lần đầu tiên cảm thấy yêu sinh như mình có được sự thăng hoa.

Hắn lúc này đã phục Thành ca sát đất rồi.

“Ca, ngươi đúng là biết nắm chắc nhỉ, thế cũng cứu vớt được, phục thật phục thật.”

Khi hai bọn họ truyền âm liếc mắt ra hiệu, Phạm Lôi, Yên Dĩ, Minh Già bên phía người xem này sắp phụt nước bọt ra luôn rồi.

Bọn họ cảm thấy thế đạo này thật quá hoang đường.

Đế đan sư bát phẩm được tôn sùng cỡ nào chứ?

Đừng nói đến bát phẩm, đế đan sư thất phẩm cũng lắm rồi, Đạo Thánh cũng phải nể mặt mấy phần, giữ mối quan hệ tốt đẹp.

Kết quả một đám đế đan sư cao giai như vậy lại đi cung kính hành lễ với con Yêu đó.

Phạm Lôi Đạo Tôn thật muốn xông luôn vào trong, hét thật lớn vào tai Thừa Sơn Đạo Tôn để thức tỉnh hắn.

Ngươi bị lừa rồi đấy!

Sao ngươi lại hồ đồ như vậy, lẽ nào không biết kiểm tra thân phận sao?

Chương 1322: Khương Thủ Tọa rất tốt

Sau khi được xem là hóa thân của Luyện Tâm Đạo và sứ giả đan, Khương Thành và Tam Nhãn Hổ nhận được sự đãi ngộ với quy cách cao nhất.

Một đám đại sư chen nhau vây quanh, chỉ thiếu mỗi cúng hai người bọn họ nữa thôi.

Thừa Sơn Đạo Tôn và Lệ Dương Đạo Tôn vừa nịnh hót vừa móc nối quan hệ.

Nói thật lòng, bọn họ không biết được Thần chủ sẽ mang lại cho họ những gì.

Càng không biết rốt cuộc Thần chủ này muốn làm gì.

Nhưng mà lôi kéo quan hệ chắc chắn không có gì xấu.

Ngoài chuyện này ra vẫn còn chờ một nghi hoặc sẽ được giải thích, đó chính là tại sao Thần chủ cứ phải giúp Thiên Đan Tư trong cuộc thi đấu chứ.

“Thần chủ, ngươi có chỗ không biết, Thiên Đan Tư này vốn dĩ không thuộc về Đạo Tuyệt Chi Địa chúng ta.”

“Phải đó, bọn họ quy thuận Thiên Đạo, có lẽ nên là kẻ thù của ngươi mới đúng.”

“Khi nãy ngươi giúp bọn họ có phải là đã nhận nhầm người rồi không?”

Có đến mấy vị trưởng lão thậm chí còn bắt đầu đâm bị thóc chọc bị gạo, bắt đầu buông lời gièm pha.

“Khởi bẩm Thần chủ, Thiên Đan Tư vốn bất kính với ngươi.”

“Đúng đúng đúng, trước đây bọn họ nói Luyện Tâm Đạo chúng ta không bằng Thiên Cung nữa.”

“Trời ạ, Thần chủ lo lắng chăm sóc cho bọn họ như thế, bọn họ lại ở sau bôi nhọ, đúng là khiến người ta nổi giận cực độ mà…”

Mục đích của đám người này chính là khiến Khương Thành Thần chủ phải chê trách Thiên Đan Tư.

Suy cho cùng thì Thần chủ cũng thuộc Luyện Tâm Đạo mà, nếu muốn chiếu cố thì phải chiếu cố tông môn bản địa chứ.

Những lời gièm pha này khiến cho mấy người Thái Hành, Lưu Duyên kế bên phải cạn lời.

Thế này là ý gì? Tranh sủng trước mặt “Thần chủ” chăng?

Nếu như thật sự có một “Thần chủ” lạ mặt, vậy không chừng sẽ thật sự để cho bọn gian thần này trót lọt thực hiện được ý đồ xấu rồi.

Nhưng mà thật đáng tiếc, Thần chủ này lại là Thủ Tọa Thiên Đan Tư bọn ta.

Các ngươi có nằm mơ cũng không ngờ đến chứ gì?

“Phải đó phải đó, bọn ta bảo Luyện Tâm Đạo không bằng Thiên Cung đấy.”

Bọn Kim Phi và Chính Hư cố ý cười hi hi.

“Đan đạo chính thống ở Thiên Đan Tư, Luyện Tâm Đạo chẳng đáng nhắc đến, rồi sao chứ?”

Nhìn thấy bọn họ không những không phản bác, ngược lại còn thừa nhận trước mặt “Thần chủ”, bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn và Lệ Dương Đạo Tôn ngơ ngác không nói được gì.

Thiên Đan Tư não tàn rồi sao, hay là điên mất rồi?

Nhưng mà ngay sau đó bọn họ lại vui mừng khôn xiết.

“Thần chủ, ngươi nghe cả rồi chứ, bọn họ chẳng hề tôn trọng ngươi một chút nào cả.”

“Đan đạo chính thống rõ rằng là ở Luyện Tâm Đạo, bọn họ lại hoàn toàn chả xem Luyện Tâm Đạo ra cái thể thống gì cả.”

“Đúng là há lại có cái lí như vậy được.”

“Ta đề nghị Thần chủ tránh xa bọn họ ra, nếu không lại bị sự tà môn không phải chính đạo của bọn người lầm đường lạc lối đó mê hoặc.”

Thành ca suýt chút bị bọn họ đánh bại luôn.

Thấy được mục đích cuối cùng của bọn họ là lôi kéo mình, Thành ca chẳng hề tức giận.

Nhưng mà vẫn cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút.

“Được rồi được rồi, ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi.”

“Ta chiếu cố Thiên Đan Tư như vậy là có nguyên nhân cả đấy.”

Hắn tiếp tục giả vờ như không quen biết, nghênh đón Thiên Lâm và Thái Hành.

“Thủ Tọa Khương Thành của Thiên Đan Tư các ngươi có khỏe không?”

Lời này vừa nói ra, các chưởng giáo và trưởng lão ở đằng sau ngây ra như phỗng.

Trước đó Thiên Đan Tư có nói qua không biết bao nhiêu lần có một vị Khương Thủ Tọa, lợi hại đến nhường nào, chỉ đáng tiếc là đã bị lạc nhau.

Bọn họ khen Khương Thủ Tọa đó lên tít tận mây xanh, giống như là ánh sáng của Đan giới vậy.

Lúc đó bọn họ còn khịt mũi coi thường, không hề tin.

Chỉ coi mấy lời đó của Thiên Đan Tư là mấy lời nói láo được bịa ra.

Cố ý bịa ra một người không tồn tại, khen hắn lên tận trời xanh cũng chỉ để giữ lại chút mặt mũi tôn nghiêm cho trận thi đấu thảm hại đó.

Nhưng bây giờ bọn họ chợt phát hiện, hóa ra thật sự có một vị Khương Thủ Tọa?

“Vẫn tốt vẫn khỏe.”

Thiên Lâm đại sư vừa cười khổ đáp lại, vừa thầm vạch trần trong bụng.

Bản thân ngươi chính là Khương Thủ Tọa, ngươi hỏi câu này là định làm loạn kiểu gì vậy?

“Năm đó gặp qua Khương Thủ Tọa một lần, đến nay vẫn còn hoài niệm.”

Thành ca rất thành thạo biến thành kiểu vô cùng thương cảm về bể dâu trong quá khứ.

“Đó là vị nhân vật tuyệt thế có thể dung hợp cả Dịch Đan Lưu, Tịnh Đan Lưu, Cổ Đan Lưu lại với nhau! Năm đó luận đạo với hắn ba trăm triệu năm, cuối cùng ta phải phục hắn sát đất, trở thành tri kỉ.”

Hắn lại hỏi mấy người Thiên Đan Tư.

“Mấy năm nay Khương Thủ Tọa có nhắc đến ta không?”

Cho dù là Thiên Lâm hay là Hà Bắc, Thái Hành, tất cả đều không quản lí được cảm xúc của mình.

Lão đại, ngươi bảo bọn ta phải trả lời như thế nào?

Nên đáp là có hay không đây?

“Có nhắc đến… không?”

“Haizzzz!”

Khương Thành thở dài: “Nếu không phải Khương Thành trở thành Thủ Tọa Thiên Đan Tư của các ngươi thì ta đã không giúp đỡ các ngươi rồi.”

“Thiên Đan Tư các ngươi có thể nghe được giáo dụ của Khương Thủ Tọa thật là có phúc.”

Hắn vỗ vào vai Thái Hành Đạo Tôn đang mếu cả miệng.

“Đừng phụ lòng Khương Thủ Tọa bồi dưỡng các ngươi.”

Bọn người Thiên Lâm, Thái Hành đặt tay lên ngực ém xuống không bóc phốt.

Tuy trình độ luyện đan của lão huynh ngươi cao đến mức kinh người, lần giảng đạo lần trước đó đến nay vẫn còn dư vị, nhưng ngươi như vậy cũng quá khoe khoang rồi nhỉ?

Hơn nữa ngươi ngày nào cũng truyền giáo dụ cho Thiên Đan Tư vậy nhỉ?

Sau khi giảng xong lần đạo đó, có muốn hỏi thêm ngươi cũng chẳng thể tìm được thấy người.

Chúng ta có thể làm việc sát với thực tế một chút không nhỉ?

Có thể biết xấu hổ chút không ta?

Nhưng mà đám người Lệ Dương ở đằng sau lại vô cùng kinh ngạc với vị thiên tài Khương Thủ Tọa chưa gặp mặt được đó.

Đến cả Thần chủ cũng đánh giá cao hắn đến thế?

Hơn nữa còn nói hắn dung hợp các phái lại với nhau, lại còn là người duy nhất?

Cảm thấy những gì Thiên Đan Tư trước đây nói đều là đúng, vốn không hề thổi phồng lừa gạt gì cả.

Nghe Thành ca làm thành như vậy, bọn họ cũng thật sự đã nổ lên lòng say mê với vị Khương Thủ Tọa này.

Thậm chí còn có người nghĩ tương lai có nên đến Thiên Đan Tư bái kiến hắn một lần để xem thử phong thái vị Khương Thủ Tọa đó rốt cuộc ra sao.

Nhưng mà trong đầu bọn họ nghĩ đến đều là hình tượng một ông lão râu tóc bạc phơ đã lăn lộn trong đan đạo rất nhiều năm, vô cùng có lòng kiên nhẫn.

Nào có ngờ rằng Khương Thủ Tọa thật sự đang làm màu trước mắt mình.

Thành ca nghĩ làm màu thế cũng được kha khá rồi, đồng thời cũng cho bản thân một cái xứng danh rồi, cũng nên ẩn thân danh rồi.

Còn về đại hội giao lưu đan đạo này hắn cũng rất lười tham gia.

Vừa dự định rời đi thì đột nhiên thấy có tám người từ cửa bên xông vào.

Tám người này có được ngọc phù thông hành nên vào trong rất bình thường.

Mà khi bọn họ vừa vào, Thừa Sơn Đạo Tôn và Lệ Dương Đạo Tôn đã tiến lên nghênh đón.

“Linh Khuyết Đạo Tôn, Linh Chỉ Đạo Tôn, còn có các vị đạo hữu của Linh Thanh Phù Tháp, sao các ngươi lại đến đây rồi?”

Phạm Họa Sơn này vốn không phải chỉ là thế giới của đan đạo.

Những tông môn lớn của bốn môn đan khí phù trận vẫn có thể ra vào lúc bình thường.

Nhưng mà gần đây mở đại hội giao lưu đan đạo, vậy nên mấy đại sư của ba môn khí phù trận mới tạm thời tản đi, giao hội trường lại cho các tông môn luyện đan lớn.

Nếu như muốn nghe giảng đạo thì cũng đến chỗ nghe giảng đạo bên ngoài.

Bây giờ hai vị tháp chủ là Linh Khuyết Đạo Tôn và Thanh Chỉ Đạo Tôn đều đột nhiên dắt nhau đến đấy, hơn nữa còn mang theo một mớ trưởng lão cùng xông vào đại hội giao lưu đan đạo.

Chuyện này khiến cho mấy vị đế đan sư có phần ngoài dự liệu.

Nhưng còn chưa chờ bọn họ tiếp tục hỏi, vị Linh Khuyết Đạo Tôn đã giận dữ hét lên một tiếng.

“Tử U Cung mấy người thật uy phong nhỉ?”

Chương 1323: Đan phù không đội trời chung

Tử U Cung và Linh Thanh Phù Tháp một bên chủ luyện đan, một bên chủ chế phù, hai bên cũng không có cạnh tranh gì.

Cả chục tỷ năm nay, giữa hai phái đan phù cũng qua lại với nhau không ít lần.

Lệ Dương Đạo Tôn chưởng giáo của Tử U Cung chỉ xem như lại có sự va chạm nhỏ gì đó thôi.

Liền nhanh chóng hỏi han: “Linh Khuyết đạo hữu vậy là có ý gì, phải chăng đã có hiểu lầm gì rồi?”

“Hiểu lầm?”

Thanh Chỉ Đạo Tôn lôi một phát vị Liên Tiêu Chí Tôn ở phía sau mặt đầy sát ý đã một lần nữa thay đồ mới ra trước.

“Các ngươi làm cũng làm rồi, lại còn dám bảo hiểu lầm?”

“Hôm nay bọn ta đến đây là để tuyên chiến với Tử U Cung các ngươi.”

Linh Khuyết Đạo Tôn lắc tấm lệnh phù trong tay, hét lớn: “Từ nay về sau, Linh Thanh Phù Tháp và Tử U Cung không đội trời chung, không chết không ngừng.”

Lời này vừa được nói ra, toàn trường đều nhốn nháo cả lên.

Luyện Tâm Đạo không thể so sánh với Đoạn Dương Đạo hay Huyết Sát Đạo, từ ngày xuất hiện cho đến nay vẫn chưa từng xảy ra đại chiến giữa các tông môn.

Những tông môn lấy đan khí phù trận làm chủ, những đại cao thủ đa số đều là những đại sư hăng say nghiên cứu.

Bọn họ bình thường đều làm bạn với việc luyện đan lô và phù trận, đến cổng lớn cũng chẳng đi ra một bước.

Cho dù Luyện Tâm Đạo có chiến lực, nhưng bọn họ cũng chẳng hứng thú gì với việc chiến đấu.

Đôi lúc có chút tranh đấu thì cũng khống chế trong phạm vi nhỏ mà thôi.

Mà lần này hiển nhiên là không giống vậy rồi.

Bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn vội vàng lên trước điều đình.

“Các ngươi có ý gì đây?”

“Có chuyện gì không thể nói rõ hay sao, ta thấy nhất định có hiểu lầm gì đó rồi.”

“Thừa Sơn, chuyện này không liên quan gì đến các ngươi.” Thanh Chỉ Đạo Tôn lạnh lùng nói.

“Tử U Cung là đồng đạo Đan giới với bọn ta, sao lại nói không liên quan gì đến bọn ta chứ?”

“Tốt, tốt vô cùng.”

Linh phù trong tay Linh Khuyết Đạo Tôn vừa huơ, gió mây kéo đến, sát khí đằng đằng.

Thanh Chỉ Đạo Tôn vứt một ngọc phù lưu ảnh cho Lệ Dương Đạo Tôn.

“Ngươi tự xem đi!”

“Để xem ngươi còn lời gì để nói không?”

Không những Lệ Dương Đạo Tôn và mấy trưởng lão cấp cao của Tử U Cung, bọn cao thủ Thừa Sơn Đạo Tôn và những tông môn khác cũng vội đi sang.

Bọn họ cũng rất hiếu kì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Linh Thanh Phù Tháp phải tức giận đến mức này cơ chứ.

Sau khi mở ngọc phù ra, cảnh tượng xuất hiện chính là dưới chân núi.

Chính là cảnh tượng xảy ra lúc Liên Tiêu Chí Tôn và hai sư đệ sư muội vào trong.

Trong đám người, mọi người vô cùng cảm thấy ngoài dự liệu khi phát hiện “Khương Thần chủ” và “Tam Nhãn đan sứ.”

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị cảnh tưởng của bọn người Liên Tiêu Chí Tôn làm cho kinh hoàng.

Nhìn thấy đường đường là ba thiên tài phù tháp, lại bị mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung đánh đập chửi rủa.

Không những chỉ có bọn họ, một vào tiên nhân vây xem cũng cho thêm vào đạp.

Liên Tiêu Chí Tôn bị đánh cho thoi thóp, trầy da tróc vảy vì bị nện.

Chỉ có điều mấy tầng lớp cấp cao của Linh Thanh Phù Tháp cũng rất có lòng mà đánh số cho ngọc phù lưu ảnh này…

Sau khi Khương Thành và Tam Nhãn Hổ vào trong rồi, ba người này đột nhiên hồi phục trở lại, nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, rồi không biết vì sao lại bị phế lại.

Sau đó lại là một trận lên chân xuống cẳng, lại bị đánh cho bầm dập…

Qua một lúc lại hồi phục lại lần nữa.

Sau đó thì lấy ra tiên phù truyền tin, gọi người từ bên Linh Thanh Phù Tháp sang.

Cảnh tượng dừng lại ở lúc đó.

Ngay sau đó, tấm ngọc phù trong tay Lệ Dương Đạo Tôn liền biến thành bã.

Hiển nhiên, Linh Thanh Phù Tháp cũng không hi vọng cảnh tượng này đi đâu cũng lưu truyền.

Mấy người Đan giới bên này cũng không nói được gì nữa.

Bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn và Thiên Lâm Đạo Tôn nổi lên luồng khí lạnh, chuyện này quả thật có phần lớn quá rồi.

Nếu là mấy đệ tử bình thường của ngươi thì còn ổn ổn.

Đền bù xin lỗi gì gì đó, có lẽ cũng có thể chuyện lớn từ từ hóa nhỏ.

Liên Tiêu Chí Tôn là tháp chủ nhiệm kì tiếp theo của Linh Thanh Phù Tháp, thân phận thật sự không hề nhỏ.

Chuyện này rất khó để thu dọn hiện trường.

Lệ Dương Đạo Tôn không hề muốn khai chiến với Linh Thanh Phù Tháp nên ngay lập tức tỏ ra chuyện này chỉ là hiểu lầm.

“Chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi, các vị đạo hữu đừng kích động quá, chuyện này nhất định ta sẽ điều tra cho rõ rồi sẽ cho các ngươi một lời giải thích…”

“Giải thích?”

Linh Khuyết Đạo Tôn cười lạnh.

“Được ấy chứ nhỉ.”

“Tất cả những người hôm đó có ra tay, bao gồm cả sáu tên đệ tử gác cổng của các ngươi đều phải chết.”

Việc đầu tiên này đã làm tất cả mọi người phải chau mày.

Mấy đệ tử của Tử U Cung mình chết thì cũng đã không thể rồi.

Càng huống hồ gì những tiên nhân vây xem nhiều như vậy nữa.

Chuyện này căn bản không thể nào đồng ý.

Nhưng điều kiện của Linh Thanh Phù Tháp nào có dừng lại ở đó.

“Chuyện thứ hai, để thiên tài Độ Phùng Chí Tôn của Tử U Cung các ngươi đến Linh Thanh Phù Tháp bọn ta, để đệ tử bọn ta tẩn cho hai trận.”

“Chỉ cần các ngươi làm được hai chuyện này thì sẽ bỏ qua mọi chuyện…”

Độ Phùng Chí Tôn tự dưng bị gọi tên liền nhảy dựng ra ngay tại chỗ.

Con mẹ nó, chuyện này là quái gì chứ?

Người của các ngươi bị tẩn cũng đâu phải do ta tẩn, dựa vào cái gì mà ta phải sang đó để chịu hai trận chứ?

Nhuuwng mà cũng chẳng cần đến hắn hét lên phản kháng, Lệ Dương Đạo Tôn đã cản hắn ở lại sau.

Nhìn đám người của Linh Thanh Phù Tháp, vị chưởng giáo của Tử U Cung này kính lễ đáp: “Bồi thường xin lỗi bắt đệ tử chịu tội thì có thể, nhưng hai điều kiện này quá đáng quá rồi, thứ cho bọn ta từ chối.”

Câu trả lời của hắn vốn không ngoài dự liệu của đám người Linh Thanh Phù Tháp.

Nếu đổi thành chưởng môn của bất kì tông môn nào cũng không thể đồng ý hai điều kiện này được.

Thanh Chỉ Đạo Tôn cười lớn nguyên một tràn.

“Vậy thì chờ khai chiến đi!”

Linh Khuyết Đạo Tôn nhìn quanh hiện trường một vòng, ánh mắt tràn đầy địch ý.

“Hôm nay đến đây để nói luôn cho chư vị biết.”

“Nếu đứng về phía Tử U Cung thì ngày sau sẽ là kẻ thù.”

“Nếu các ngươi đã giúp Tử u Cung, vậy bọn ta sẽ thông báo cho các đồng đạo của Phù giới, chúng ta gặp nhau ở chiến trường.”

Không những chỉ ở hội trường, ngay cả khán giả xem bên kia cũng như bùng nổ.

Phải biết rằng trong những khán giả này có người của tông môn luyện đan, có người ở tông môn phù văn.

Trước khi vào đây, bọn họ còn xưng huynh gọi đệ với nhau, giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp.

Cảm thấy tiếp sau đây đan phù không đội trời chung, hai bên sẽ trở thành kẻ địch rồi sao?

Theo như ý của Linh Khuyết Đạo Tôn, đây là cuộc chiến toàn diện giữa phù văn giới và luyện đan giới ở Luyện Tâm Đạo.

Phạm vi của làn sóng này cũng lớn quá đi nhỉ?

Thành ca và Tam Nhãn Hổ ở hội trường bên này liếc nhìn nhau một cái, hai người đều trở tay không kịp.

Tam Nhãn Hổ trực tiếp truyền âm.

“Ca, ngươi nói thật lòng đi, tên Liên Tiêu Chí Tôn kia lúc trước bị phế có phải do ngươi ngầm ra tay chơi xấu không?”

Thành ca xua tay: “Sao lại gọi là chơi xấu, đó gọi là sự trừng phạt của chính nghĩa.”

Tam Nhãn Hổ đương nhiên không phải công kích hắn, hắn chỉ cảm thấy cường độ quá mạnh thôi.

Hổ Yêu này trực tiếp giơ ngón cái lên like.

“Ca ngươi được đấy, thay máu cho Đoạn Dương Đạo, bây giờ lại gây nên đại chiến cho Luyện Tâm Đạo.

“Bao giờ ta có được bản lĩnh như ngươi thì tốt rồi…”

Thành ca thầm bĩu môi.

Đồ cặn bã trong cặn bã như ngươi nếu như có được năng lực như ta vậy thì e là tất cả những sinh linh trong cả Nguyên Tiên giới này sẽ toi mất.

Trong lúc trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ này, tất cả những cao thủ của Đan giới như Lệ Dương Đạo Tôn, Thừa Sơn Đạo Tôn lại không hẹn mà cùng nhìn sang hắn.

“Thần chủ, chuyện này ngươi phải làm chủ cho bọn ta.”

Bình Luận (0)
Comment