Làm chủ?
Ta làm chủ cho các ngươi?
Thành ca cảm thấy nó cứ phiêu phiêu sao đó, đối phương cũng đâu phải đến tìm ta.
Càng huống hồ chuyện này lại là ca đứng sau gây nên nữa.
Ban đầu là chướng mắt mấy tên đệ tử gác cổng, rồi thêm vào đám Liên Tiêu Chí Tôn ngông nghênh cho nên mới cố ý gây ra chuyện này.
Tước đoạt hai lần để hai bên cắn xé nhau.
Chỉ có duy nhất không ngờ rằng chính là sẽ khiến cho hai giới đan phù khai chiến toàn diện như vậy.
Cùng lắm chỉ cho rằng Linh Thanh Phù Tháp và Tử U Cung sẽ xảy ra mấu thuẫn mà thôi.
“Thần chủ, phù đạo ép người quá đáng, chỉ có ngươi mới có thể xử lí bọn họ.”
Là luyện đan sư, cho dù là Thừa Sơn Đạo Tôn hay Lệ Dương Đạo Tôn cũng đều không muốn khai chiến toàn diện.
Nhưng bây giờ Linh Thanh Phù Tháp đối diện cứ không buông tha, kiểu như không chết sẽ không ngừng, bọn họ cũng hết cách.
Chuyện này có tìm ai đến điều đình cũng vô dụng.
Ai có thể chống lại nhiều tông môn phù đạo như vậy chứ?
Cho dù có tìm được một Đạo Thánh ở bên ngoài đến cũng nhiêu đó chuyện, ở Luyện Tâm Đạo chỉ có đan khí phù trận mới được tính là chiến lực.
Lẽ nào lại tìm mấy cao thủ của bên luyện khí và trúc trận đến à?
Vậy thì đối phương cũng có thể tìm, đến lúc đó Luyện Tâm Đạo sẽ loạn cào cào cả lên cho coi.
Suy đi nghĩ lại, người có thể dẹp yên mọi chuyện này chỉ có một, đó chính là Khương Thành.
Nhưng đầu Khương Thành cứ lắc như cái trống bỏi.
“Bọn họ đâu có gọi tên ta, ta không có lập trường để lộ diện, không cần thiết đâu ha…”
Ca chẳng quen biết gì hai bên cả, không có hướng nào để nghiêng về, trung lập được không?
Ta chỉ xem kịch giữa các ngươi thôi.
Thừa Sơn Đạo Tôn nào có thể để cái đùi to này lui về sau được chứ.
Liền sau đó vội khuyên răn.
“Thần chủ, ngươi không thể không lo được.”
Thành ca bĩu môi: “Sao ta lại không được nhể?”
Lệ Dương Đạo Tôn cười ngập mặt bắt đầu tán dương.
“Ngươi là hóa thân của Luyện Tâm Đạo, đây chính là địa bàn của ngươi, tất cả mọi chuyện đều do ngươi cai quản.”
Pha nịnh hót này của hắn khiến lòng Thành ca đột nhiên thay đổi.
“Ngươi vừa mới nói… ở đây là địa bàn của ta?”
“Phải đấy!”
Vừa thấy có cửa, tám đế đan sư bát phẩm là chưởng giáo Hồi Nguyên Điện và mấy trưởng lão của Nguyên Tịnh thế gia lũ lượt nịnh nọt.
“Ở đây đương nhiên là của ngươi rồi, ngươi nói một tiếng là xong.”
“Có người gây chuyện thị phi trên địa bàn của ngươi chính là không nể mặt ngươi.”
“Linh Thanh Phù Tháp muốn gây chiến toàn diện, đến lúc đó sẽ có cả ối luyện đan sư và đế phù sư bị tổn hại, thực lượng tổng thể của Luyện Tâm Đạo sẽ suy yếu.”
“Ngươi có thể nhịn được sao?”
Thành ca vẫn còn chưa trả lời, Lệ Dương Đạo Tôn đã nhảy ra hét lên: “Chuyện này đương nhiên không thể nhẫn được rồi.”
“Cho dù Thần chủ ngươi có tiếp tục nhẫn nhịn, bọn ta cũng không nhìn tiếp được nữa.”
“Không có sự đồng ý của ngươi mà đã nói năng hành động bừa bãi ở địa bàn của ngươi, thật khiến người thần cũng đều phẫn nộ mà.”
Thân phận Thần chủ mà Thành ca bịa ra chỉ để làm màu, không có mục đích sâu xa gì cả.
Nhưng bọn họ tung hô như vậy khiến Thành ca vui vẻ vô cùng.
Hóa ra địa vị của ca cao như vậy, có thể diện đến thế?
Hắn sờ cằm, suy nghĩ một chút.
Không cần biết như thế nào, đám người này vừa hành lễ vừa nịnh nọt, không có công lao cũng có khổ lao.
Càng huống hồ gì bọn họ một tiếng gọi Thần chủ hai tiếng hô Thần chủ, bản thân nếu không ra mặt xử lí, há chẳng phải lại bị nghi ngờ thân phận này yếu ớt vô năng à?
“Các ngươi nói cũng rất có lí.”
“Ở đây là địa bàn của ta, lời này thật chí lí.”
Mọi người mừng rỡ vô cùng.
Sau đó lũ lượt khom mình.
“Mong Thần chủ ra mặt điều đình, làm chủ công đạo.”
Thành ca lúc này mới ngông nghênh đi đến trước mặt đám cấp cao của Linh Thanh Phù Tháp.
Đoạn hội thoại khi nãy giữa bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn, Lệ Dương Đạo Tôn với hắn cũng chẳng che giấu ai, tất cả những người của Linh Thanh Phù Tháp trước mặt đều nghe cả.
Chỉ là bọn họ căn bản nghe không hiểu gì.
Còn về hóa thân của Luyện Tâm Đạo, Thần chủ gì gì đấy, trong lòng bọn họ đều khịt mũi khinh thường.
Còn về Liên Tiêu Chí Tôn bị tẩn cho hai trận lại càng có sắc mặt khó coi hơn.
“Người đó lúc đó ở hiện trường, nếu không phải hắn cố ý xúi giục bắt bọn ta vào tiên trận kiểm tra thì cũng sẽ không có chuyện sau đó rồi.”
“Ta vô cùng hoài nghi, chuyện này là do hắn giở trò sau lưng.”
Hắn nói như vậy, ánh mắt mấy người tầng lớp cao cấp của Linh Thanh Phù Tháp nhìn Khương Thành liền lập tức trở thành thù địch.
Đối với thái độ của bọn họ, Thành ca cũng chỉ nhìn cho có chớ chả xem là gì cả.
Hắn chẳng cảm thấy gì cả cứ thế thẳng đến chỗ Linh Khuyết Đạo Tôn.
“Ta là hóa thân của Luyện Tâm Đạo, chuyện này người của các ngươi cũng có chỗ sai, là hắn chưa được kiểm tra chiến lực nên bị xem là tên lừa đảo cũng là chuyện đương nhiên.”
“Ngươi nói hắn có chiến lực, tại sao không sớm phô bày ra mà phải để người ta hiểu lầm vậy chứ?”
“Bây giờ đã làm rõ được thân phận, vậy xem như hiểu lầm đã được giải quyết rồi.”
“Người của các ngươi tuy bị đánh cho một trận, nhưng không thương tổn gì đến căn cơ, cũng đâu bị giết.”
“Ta thấy cứ để mấy đệ tử gác cổng lại đây xin lỗi một tiếng vậy.”
Hắn vẫn rất có phong thái của người ở trung gian ra mặt điều đình.
Quay đầu lại nhìn đám người Lệ Dương của Tử U Cung.
“Ngươi cảm thấy có chấp nhận được không?”
Lệ Dương Đạo Tôn nói thầm trong lòng, chỉ để mấy đệ tử đi xin lỗi một tiếng thì có gì đâu mà không chấp nhận được.
“Không thành vấn đề, chuyện này bọn ta đương nhiên có thể làm được.”
Hắn còn chủ động cười một cái coi như tốt rồi.
“Không những chỉ bảo bọn họ mở miệng xin lỗi thôi đâu, Tử U Cung bọn ta nhất định sẽ mang đến ba phần đan dược coi như là bồi thường để biểu thị thành ý của bọn ta.”
Thành ca đưa tay lên ra dấu like.
“Được đấy, rất biết điều.”
Sau đó hắn lại nhìn sang Linh Khuyết Đạo Tôn lần nữa.
“Ngươi thì sao, các ngươi có thể chấp nhận không?”
Nghe thấy lời nói của hắn, Linh Khuyết Đạo Tôn cười ha ha thành tiếng.
“Ngươi nói xem?”
Hắn nhìn khinh bỉ, nhếch mép lên, ý vị chế giễu lên đến cực hạn.
“Ngươi cảm thấy bọn ta có thể chấp nhận không?”
Thành ca giống như nghe không ra ý chế giễu của hắn, gương mặt vẫn tràn ngập sự thân thiết và nụ cười ôn hòa.
“Ta cảm thấy được.”
Thanh Chỉ Đạo Tôn và mấy trưởng lão của Linh Thanh Phù Tháp sầm mặt lại.
Theo như bọn họ thấy, tên này hoặc là não có vấn đề, hoặc là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
“Ngươi là ai đấy?”
“Ngươi là cái thá gì chứ? Lại còn điều đình cho bọn ta à? Có tư cách đó chăng?”
“Tên ngu xuẩn từ đâu lòi ra vậy, đến lượt ngươi lộ diện hả?”
“Lại còn hỏi bọn ta có thể chấp nhận không? Bây giờ nói rõ cho ngươi biết, trong chuyện này có phần của ngươi nên ngươi cũng đừng có mơ mà bỏ chạy làm gì.”
Việc đáp trả của hắn khiến mọi khán giả bên đó cũng thấy rất bình thường.
Linh Thanh Phù Tháp đương nhiên sẽ không chấp nhận một người không biết ở đâu tự dưng ra điều đình rồi.
Nhưng theo như bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn thấy thì lại không thể tha thứ được.
“To gan!”
“Trước mặt Thần chủ mà lại dám vô lễ như vậy?”
Các trưởng lão của Cửu Chuyển Đan Tông, Hồi Nguyên Điện, Tử U Cung và các tông môn khác đều đứng ra.
“Các ngươi có biết đây là hóa thân của Luyện Tâm Đạo không hả?”
“Ta và người đều yên thân gửi phận ở Luyện Tâm Đạo, ngươi đừng quên, đây là địa bàn của hắn.”
“Trong phạm vi của Luyện Tâm Đạo, hắn là chúa tể độc nhất vô nhị.”
“Các ngươi lại dám mắng nhiếc sỉ nhục hắn? Chẳng lẽ là muốn đối địch với Luyện Tâm Đạo?”
Chương 1325: Hận không thể đánh mười người“Hóa thân của Luyện Tâm Đạo?”
Mấy người của Linh Thanh Phù Tháp liếc nhìn nhau, rồi laij nhìn vẻ mặt nghiêm túc của những trưởng lão bên các tông môn luyện đan.
“Ha!”
“Ha ha ha ha ha!”
Mấy người nãy cười to ngất ngưỡng.
“Lệ Dương, Thừa Sơn, các ngươi điên rồi hay là bọn ta bị ngốc rồi?”
“Lại còn chúa tể của Luyện Tâm Đạo, sao ta lại không biết có người có danh hiệu thế nhỉ?”
“Các ngươi cũng đã trở thành tông đan sư bát phẩm rồi, lại còn phải hạ thấp tôn nghiêm gọi tên tiểu tử này là Thần chủ à, ta thấy mấy cái mặt già của các ngươi đều mất hết rồi.”
“Nổi danh ngang hàng như các ngươi thật đúng nhục nhã mà.”
Đám người Lệ Dương Đạo Tôn và Thừa Sơn Đạo Tôn lại không hề có chút muộn phiền nào.
Ngược lại lại càng lộ ra vẻ mặt đồng tình.
“y, các ngươi lần này tự thu hẹp đường đi cho mình rồi.”
“Đừng có chấp mê bất ngộ.”
“Chọc giận Thần chủ sẽ chẳng có ích lợi gì cho các ngươi cả.”
“Tốt xấu gì thì cũng ở Luyện Tâm Đạo, Linh Khuyết, Thanh Chỉ, nghe ta khuyên một câu…”
“Đủ rồi.”
Linh Khuyết Đạo Tôn hét lên cắt ngang hắn.
“Các ngươi diễn kịch thì cũng nên có điểm đầu.”
“Cố ý tìm một người ra đây làm gì mà Thần Chủ điều đình, muốn dọa bọn ta, để bắt bọn ta phải yên lòng chăng?”
“Tưởng rằng bọn ta sẽ bị lười chắc?”
“Thừa Sơn, Lệ Dương, vỡ kịch này của các ngươi kém cỏi quá đi thôi.”
Hắn lại lần nữa vung phù lệnh trong tay.
“Các ngươi chờ đó mà khai chiến đi!”
“Chuyện này sẽ không còn đường lui nào nữa đâu.”
Nói xong hắn liền phất áo bào, định đưa người rời đi chuẩn bị khiểu chiến.
Nhưng Thành ca nào có thể để hắn rời đi được.
Vốn nghĩ bản thân nên đích thân ra tay, nhưng nghĩ lại thân phận Thần chủ của mình, nếu phải tự tiện ra tay thì thật mất đi thân phận quá.
Thế là hắn hạ lệnh ngay tại chỗ.
“Tóm đầu hết tất cả bọn họ lại.”
Mặt mày Thừa Sơn, Lệ Dương và mấy người khác ngơ ngác, đối với mệnh lệnh này có phần không phản ứng được.
Trước đây chẳng cần đến việc bọn họ phải ra tay, căn bản không có tố chất huấn luyện giống như những tiên nhân có hình thức chiến đấu khác.
Hơn nữa, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ động thủ với Linh Thanh Phù Tháp ở Phạm Họa Sơn.
Rất nhiều người thậm chí còn lòi ra suy nghĩ – Đây có phải là ý mạnh hiếp yếu không?
Có phần không có đạo nghĩa rồi ha?
Cho dù tương lai phải khai chiến cũng phải chờ hai bên gọi đủ hết người, bày hết chiến trận ra rồi lại lần nữa hô tuyên chiến…
Như vậy sao có thể thích hợp với quy tắc lễ nghĩa chứ?
Không những chỉ có bọn họ, bọn người Thiên Đan Tư như Thiên Lâm, Hà Bắc, Thái Hành cũng đều ngớ ra.
Căn bản không tiêu hóa nỗi mệnh lệnh này.
Nhưng mà cuối cùng cũng có người rất nhanh đã phản ứng được.
Thái Hành Đạo Tôn của Thiên Đan Tư và Tam Nhãn Hổ lập tức cùng nhảy ra.
Một người nhằm vào Linh Khuyết, một người nhằm vào Thanh Chỉ.
Còn Lưu Duyên Thiên Tôn cũng chào một tiếng rồi nhảy ra.
“Các ngươi dám?”
“Thiên Đan Tư, các ngươi dám dính líu vào chuyện này?”
Linh Khuyết, Thanh Chỉ vừa kinh ngạc vừa xen phẫn nộ.
Vừa giơ tay chống đỡ vừa hét lớn.
Mấy người khác của Linh Thanh Phù Tháp cũng nhanh chóng bị bao vây.
Chiến lực của Linh Khuyết và Thanh Chỉ vốn cũng không được tính là quá cao, hai người đều là đế phù sư bát phẩm, thêm vào vài phần trăm bên ngành khác, cho tối đan thì chiến lực cũng chỉ hơn bảy ngàn.
Còn Thái Hành Đạo Tôn cũng lấn sang ba ngành khác y như vậy, chiến lực đã đạt đến tám ngàn rồi, có thể hơn được Linh Khuyết một chút.
Nhưng Tam Nhãn Hổ lại bị cấn chút xíu.
Hắn có chiến lực 4800 do luyện đan thuật mang lại, vốn không là đối thủ của Thanh Chỉ.
Còn về Lưu Duyên Thiên Tôn, chiến lực của hắn cũng đạt 4500, nhưng thế này cũng chỉ đứng ngang hàng với mấy trưởng lão bên này.
Cuộc chiến này ngay từ đầu bên phía Linh Thanh Phù Tháp đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Còn về mấy cao thủ của nhiều tông môn như vậy thì cũng vẫn chưa hề nhúc nhích, chỉ nhìn Khương Thành với một vẻ sốt ruột.
Theo như bọn họ thấy, chỉ cần Thần chủ ra tay, nhẹ nhàng đã xử gọn, không cần bản thân phải nhúng tay vào.
Vào giây phút mấu chốt, Khương Thành bay lên cao.
Vốn không phải gia nhập trận chiến.
Ca này nhìn mấy người ở hậu phương vẫn do dự chưa quyết, sau đó bùm lấy ra hai lệnh bài cửu sắc vốn không hề mang chút hiệu quả chiến đấu nào.
“Thiên địa vô cực, Luyện tâm có đạo…”
Sau khi niệm hết một đoạn “chú ngữ” mà bản thân cũng không biết là gì, hắn lại làm ra một hiệu quả đặc hiệu.
“Bổn Thần chủ hạ lệnh, phong Thái Hành Đạo Tôn làm sứ giả phù.”
Sau đó hắn đánh ra một lệnh bài trong số đó.
Giây phút lệnh bài đó chạm phải Thái Hành Đạo Tôn, đột nhiên nó hóa thnahf một ánh sao chiếu rọi lên người Thái Hành.
Chuyện này đương nhiên vẫn là hiệu quả đặc biệt.
Nhưng “sứ giả phù” ấy lại là thật.
Khương Thành thật sự đã ràng buộc tinh hoa phù văn và Thái Hành Đạo Tôn lại với nhau.
Vậy nên trong giây phút ấy, ngập tràn trong trí não Thái Hành Đạo Tôn đột nhiên là một khối kiến thức vô lượng về phù văn.
Những tri thức đó từ linh giai đến tiên giai rồi là đế giai, gần như không đâu là không có.
Hắn thậm chí còn không kịp tiê hóa và cảm ngộ, dẫn đến chiến lực suýt chút bị xảy ra sai lầm.
Mà hắn cũng không cần phải lĩnh ngộ hết tất cả nữa.
Bởi vì chiến lực của hắn lúc đó đã đột ngột tăng đột biến.
Thái Hành vốn là đế đan sư bát phẩm, bây giờ đột ngột lại trở thành đế phù sư bát phẩm, chiến lực mang lại cho hắn đã đạt đến mức khó mà hình dung được.
Chuyện này giống như là truyền công cách không trong truyền thuyết vậy.
Chiến lực của hắn từ 8200 vọt thẳng một đường đến 9000, 10000, 11000, 12000…
Cuối cùng tạm thời dừng ở mốc 12536.
Lúc này, hắn có chiến lực cao hơn Linh Khuyết Đạo Tôn ở đối diện những hơn năm ngàn.
Mà Thành ca cũng đối xử vô cùng công bằng.
“Thiên địa vô cực, Luyện tâm có đạo…”
Lại lần nữa niệm đoạn “chú ngữ”, hắn đưa tay lên phóng lệnh bào về phía Lưu Duyên Thiên Tôn.
“Bổn Thần chủ hạ lệnh, phong Lưu Duyên Thiên Tôn làm sứ giả trận.”
Sau một loạt những hiệu ứng hoa hòe màu mè, Lưu Duyên Thiên Tôn cũng triệt để cảm ngộ được như vậy, chiến lực của hắn trong chớp mắt đã tăng thêm 4400 rồi.
Một loạt thao tác này của Thành ca diễn ra trong tầm mắt của mọi người.
Nhưng mà mọi người vốn không hề lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Chủ yếu là nhìn có vẻ như đang giả thân lộng quỷ hơn, sao nhìn thế nào cũng không giống thật ấy nhỉ.
Mà cái thứ gọi là chiến lực này cũng không hiển thị con số lên trên người.
Các trưởng lão của những tông môn tỏ ra nhìn không hiểu cảnh tượng này, chỉ hơi bị kinh ngạc mà thôi, thậm chí còn cảm thấy mấy thao tác vừa rồi của Thần chủ có hơn gượng.
Nhưng ngay chốc tiếp theo, bọn họ đã không thể tiếp tục giữ được bình tĩnh nữa.
Bởi vì sự chiến đấu vốn đang nghiêng về một bên trong hiện trường, đột nhiên lại trở thành… nghiêng về bên kia.
Thái Hành Đạo Tôn vốn khổ sở áp chế Linh Khuyết Đạo Tôn, thêm vào đó có đến bốn trưởng lão đang giúp Linh Khuyết, tình huống của hắn vô cùng bấp bênh.
Nhưng hắn lúc này lại có chiến lực đột nhiên tăng vọt, hoàn toàn giống như thay da đổi thịt, biến thành một người khác.
Một chưởng đánh ra, Linh Khuyết Đạo Tôn vốn còn đang chủ động đánh hắn thì đã bị đánh bật bay về phía sau.
Sau đó quét một cái, mấy trưởng lão có chiến lực không dưới bốn ngàn kia của Linh Thanh Phù Tháp lại như con rùa chấn động kinh hoàng.
Sau đó cũng theo đó ngã xuống.
Tam Nhãn Hổ ở kế bên cũng đã không chịu nỗi Thanh Chỉ Đạo Tôn rồi.
Vừa định gọi Thành ca giúp đỡ thì thấy Thái Hành Đạo Tôn ở kế bên đột nhiên đánh như lang như hổ.
“Yên tâm ta đến đây.”
Chiến lực của lão đầu này điên cuồng, bây giờ hận không thể đánh được mười tên.
Thanh Chỉ Đạo Tôn không kịp phản ứng đã bị hắn tóm hai tay, ngã bịch xuống đất.
Chương 1326: Năng lực của Thần chủẦm!
Một tiếng thật vang, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Thanh Chỉ Đạo Tôn ở trong hố xương cốt gãy nhừ, máu chảy không ngừng, thoi thoi thóp thóp.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh hoàng.
Thái Hành Đạo Tôn này đã uống phải thuốc gì?
Đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy?
Thanh Chỉ và Linh Khuyết đều là những cao thủ tông sư bát phẩm xếp hạng đầu.
Trước mặt hắn là chỉ một quyền xử đẹp một tên?
Chuyện chuyện chuyện này…
Đó còn là Thái Hành Đạo Tôn không?
Đặc biệt là những đan sư vô cùng quen thuộc với hắn như Thiên Lâm, Hà Bắc của Thiên Đan Tư lại càng không có cách nào hiểu được cảnh tượng này.
Mà chuyện này cũng đâu phải chơi.
Còn lại Lưu Duyên Thiên Tôn đang bị một trưởng lão và Liên Tiêu Chí Tôn vây hai đánh một cũng đột nhiên bộc phát.
Vốn hắn còn đang vừa đánh vừa lui, cẩn thận tránh né từng đợt công kích của đối phương.
Lúc này hắn đột nhiên quay đầu đánh về sau hai kích.
Vị trưởng lão đó và Liên Tiêu Chí Tôn rõ ràng nhìn thấy đợt công kích đó hướng về mình nhưng lại chẳng thể né được.
Bởi vì nó quá nhanh.
Hai người chỉ kịp vung hai phát để kìm lại đợt sóng công kích đó.
Sau đó liền bại trận một cách hoa lệ.
Hai đạo kìm đỡ kia đã tan nát ngay giây phút đầu tiên vô cùng sảng khoái, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Sau đó hai người trúng công kích một cách chắc nịch.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng vọng vang lên, hai bóng dáng không biết đã bị đánh bay đến phương xa nào rồi.
Cuối cùng cũng bị cốt gãy xương lìa như vậy, bò cũng không bò lên nỗi.
Thái Hành, Lưu Duyên phản ứng cũng không chậm, nhanh chóng đi về phía trước chế trụ hoàn toàn tám tên cao thủ phù tháp đã bị đánh trọng thương.
Lúc này với vui mừng khôn xiết nhìn về Thành ca phục mệnh.
“Khương chưởng… Thần chủ, ta đã tóm kẻ địch lại rồi, chỉ còn nghe ngươi hạ lệnh!”
Thành ca hài lòng gật đầu.
“Rất tốt, các ngươi làm rất tốt.”
Thái Hành Đạo Tôn cảm nhận được trên người bản thân nhiều thêm một mớ tri thức về phù văn, cả người có phần lâng lâng.
Còn về lời nói thì có phần không trôi chảy.
“Cái đó, đó đó, bọn ta…”
Lưu Duyên cũng chẳng tốt hơn hắn là bao.
Tri thức bát phẩm đạo trận tự dưng xuất hiện bên trong đầu hắn, sự vui mừng tột đột nhưu làm hắn mê man.
“Chuyện này, trong đầu ta sao tự nhiên lại…”
Thành ca cố ý nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Ồ, chỉ là ta cho các ngươi một lời chúc phúc không đáng vào đâu thôi mà.”
“Chút, không đáng vào đâu?” Thái Hành Đạo Tôn có phần ngốc ra.
Tri thức phù văn trong đầu mình đã đạt đến bát giai rồi, đơn giản mà nói chính là đã mở ra một thế giới mới, thế này còn không đáng là bao?
“Sao ngươi có thể làm được như vậy?”
Lưu Duyên đang trong trạng thái vui mừng khôn xiết cũng bừng tỉnh, hắn cảm thấy tất cả thật sự quá thần kì rồi.
Trước kia hắn toàn nhờ vào thân phận đan sư thất phẩm mà nổi danh, mà bây giờ trình độ trận pháp lại nhẹ nhàng vượt qua cả trận pháp như vậy.
Giống như một con người bình thường đột nhiên nhặt được tiền, thu hoạch quá lớn lại không biết làm sao.
Nếu như không làm cho ra nhẽ, sau này có lẽ sẽ ăn ngủ không yên.
Tam Nhãn Hổ ở một bên sớm cũng đã không kiềm chế được rồi.
Ghen tị thốt ra một câu: “Không ngờ tên tuổi một sứ giả phù và sứ giả trận ngang được với một người anh vũ bất phàm như ta lại là hai tên già này.”
“Sứ giả phù văn?”
“Sứ giả trận pháp?”
Thái Hành và Lưu Duyên há hốc mồm, giống như đã hiểu ra gì đó, lại giống như hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Bởi vì tất cả đều đến quá nhanh và quá đơn giản.
Thành ca khua tay: “Như các ngươi đã thấy, ta là Thần chủ, có thể sắc phong bốn vị sứ giả.”
Hắn nháy mắt với Tam Nhãn Hổ một cái.
“Sứ giả đan chính là con hổ này.”
“Vữa rồi lại phân sứ giả phù văn và trận pháp cho hai người các ngươi.”
“Yên tâm đi, sứ giả này là vĩnh viễn, từ nay trở đi các ngươi thật sự chính là đế phù tông sư và đạo trận tông sư bát phẩm chân chính rồi.”
Sau khi sự phổ cập khoa học này kết thúc, cho dù là ở bên trong hội trường, hay là những khán giả xem bên ngoài cũng như bùng nổ vậy.
Tất cả mọi người đều suýt chút phát điên.
Bọn họ cũng coi như đã hiểu tại sao chiến lực của Thái Hành và Lưu Duyên lại đột nhiên tăng vọt đến thế.
Nhưng lúc này, bọn họ đã không rảnh để quan tâm chiến lực tăng vùn vụt của bọn họ nữa.
Mà càng kinh ngạc về thủ đoạn vô cùng cao thâm của Khương Thành hơn.
Tri thức về đan khí phù trận không phải là vô hình sao, không phải chỉ có thể dựa vào bản thân tự học được mà cảm ngộ hả?
Còn có thể cho thẳng vậy sao?
Hơn nữa lại còn là tri thức cấp bậc bát phẩm.
Chuyện lật đổ cả nhận thức vững bền như thép này nếu không phải vừa xảy ra trước mặt họ, bọn họ có nằm mơ cũng sẽ không tin.
Nhưng mà sự thật ở đó…
Lúc này, tất cả mọi người ở hiện trường cuối cùng cũng hiểu được sâu sắc thế nào là hóa thân của Luyện Tâm Đạo, cái gì gọi là Thần chủ rồi!
Không những là chiến lực siêu mạnh, lại còn có cả năng lực đặc biệt mà bọn họ không thể ngờ được nữa.
Trong đầu họ đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ – Thần chủ không hổ là Thần chủ, hắn không gì là không thể.
Còn phía bên chỗ ngồi xem, trong ruột Phạm Lôi, Yên Dĩ, Minh Già đều đã tái xanh.
Bọn họ đương nhiên biết Khương Thành vốn không phải gì mà hóa thân của Luyện Tâm Đạo rồi.
Ba người lúc này cũng đoán ra được rồi, lúc nảy khi Khương Thành vào trong đó đã gặp được một cơ duyên lớn.
Thiên đại cơ duyên đó đã biến hắn trở thành một “Thần chủ.”
Đến cả Tam Nhãn Hổ được đưa theo cũng trở thành sứ giả đan, tự nhiên cũng biến thành đan sư bát phẩm.
Hổ yêu đó có đức có năng gì đâu chứ?
Hắn đúng là chó may ăn được cứt mà, chiir bởi vì đi theo Khương Thành mà thôi.
Mà trước khi Khương Thành vào trong hội trường còn đặc biệt có lòng gọi mình theo cùng, chỉ là bản thân vì nghe đạo mà cự tuyệt.
Nghĩ đến đây, ba người hận không tự đấm chết được mình.
Cái gì gọi là ham cái này mất cái kia chứ?
So với việc trở thành tông sư bát phẩm thì nghe giảng đạo chỉ là cái rắm.
Đặc biệt là Yêu tộc chỉ theo đuổi thực lực thuần túy, cũng không thể từ chối nỗi sự mê hoặc của tông sư bát phẩm được.
Có thể có thêm một môn kĩ năng cao cường ai lại không muốn chứ.
Ầm!
Ba người nhảy lên như mấy kẻ điên, sau đó xông vào lối vào mà khi nãy Khương Thành và Tam Nhãn Hổ đi vào.
Đệ tử gác cổng cũng vẫn không ngăn cản.
Bọn họ thuận lợi vào trong cổng vòng.
Sau đó chỉ có mấy giây sau, ba người trực tiếp bị bài xích ra lại.
Không có Thành ca gánh team, thế giới đan của cửa đầu tiên bọn họ đã phải chịu đả kích, căn bản không thể thông qua.
Ba người uể oải tại chỗ, trong mắt đầy sự hối hận và không cam cường liệt.
Chỉ tiếc đã muộn mất rồi.
Còn trong trường, Thái Hành và Lưu Duyên sau khi biết hết ngọn ngành câu chuyện thì nước mắt lưng tròng.
“Khương… Thần chủ, ngươi, hậu ái của ngươi khiến tiểu lão nhi làm sao báo đáp đây?”
Thái Hành Đạo Tôn trực tiếp quỳ xuống.
Lưu Duyên cũng cảm động một cách hiếm thấy, được yêu mến đến sợ cũng không được.
Bọn họ không giống như Tam Nhãn Hổ, sau khi có được chỗ hời lại còn muốn làm màu.
Mà đối với việc thay da đổi thịt do Khương Thành ba tặng cho lần này cảm thấy vô cùng biết ơn.
“Được rồi được rồi, là các ngươi nên có được cả.”
Khương Thành cố ý cho bọn họ hai vị trí sứ giả.
Ngoại trừ việc Thái Hành, Lưu Duyên là cố nhân ở Cổ Tiên giới lúc trước ra, còn có mục đích khác là khiế toàn trường phải kinh hoàng, phô bày uy năng đặc biệt của Thần chủ ra.
Hai vị trí này giữ lại cũng vô dụng, cho ai mà chẳng là cho, không bằng cứ đắp nặn hai người này thành kiểu mẫu điển hình.
Vừa rồi hắn hạ lệnh chẳng có ai hưởng ứng.
Chuyện này khiến hắn không thoải mái vô cùng.
Bây giờ ai nấy đều đã thấy rồi, không nghe theo lệnh sẽ là một sai lầm.
Chương 1327: Lũ lượt kéo đến“Thần chủ!”
“Thần chủ đại nhân!”
Cho dù là các cao thủ của mấy tonng môn như Thừa Sơn, Lệ Dương hay đám người Thiên Lâm, Kim Phi của Thiên Đan Tư đều mang bộ mặt nịnh hót như nhau vây lại.
“Cái đó, ban nãy chuyện đó…”
“Ừ hứ?”
Thành ca không tỏ thái độ mà liếc nhìn khinh bỉ một cái, bây giờ thì tích cực rồi ha?
Thừa Sơn Đạo Tôn xoa tay cười hi hi lên.
“Có thể cũng cho ta một bộ như vậy không?”
Thành ca cố ý giả ngốc.
“Cái gì cơ?”
“Chính là sứ giả ấy…”
Trong ánh mắt của Thiên Lâm Đạo Tôn đầy sự mơ ước và khao khát.
Thái Hành Đạo Tôn và hắn trước giờ tên tuổi ngang nhau, trình độ đan đạo hai người trên cả tổng thể chiến lực không phân cao thấp.
Kết quả bây giờ Thái Hành tự nhiên khi không lại có thêm thân phận đế phù sư bát phẩm.
Sự chênh lệch này từ con kênh con rạch đã mở ra đến cả biển khơi, đã có sự khác biệt về tầng lớp rồi.
Tông sư lưỡng hệ như vậy đặt ở trong phạm vi Nguyên Tiên giới thì ai là vị thứ nhất nhỉ?
Những tông sư kiêm tu đồng thời hai môn không phải là không có, nhưng mà trình độ của môn thứ hai đó thường không vượt qua lục giai.
Chuyện này là bởi vì thuật nghiệp phải có sở trường, mà thiên phú và năng lực của con người thì có hạn.
Luyện đan và chế phù cần có thiên phú khác nhau.
Mà bây giờ vì Thái Hành Đạo Tôn được phong làm sứ giả phù, trực tiếp được bồi dưỡng thành đế phù sư bát phẩm thực thụ.
Thứ hắn có được không những chỉ có kiến thức chế phù bát giai, mà cũng tự dưng có được năng lực thiên phú mà một đế phù sư nên có.
Đó là sự thu hoạch như thế nào cơ chứ?
Còn Lưu Duyên Đạo Tôn lại càng khiến Thiên Lâm và Hà Bắc không thể nào sánh ngang được nữa.
Khi trước chiến lực của đế đan sư thất phẩm Lưu Duyên là 4500, mãi chẳng thể đuổi kịp bọn họ.
Bây giờ, chiến lực của Lưu Duyên đã hơn 9000, trực tiếp vượt qua hai tông sư bát phẩm bọn họ rồi.
Chuyện này khiến bọn họ phải giấu mặt đi đâu chứ.
Thành ca có thể cảm nhận được trọn vẹn khát vọng của bọn họ.
Thế là hắn cười hi hi nói: “Các ngươi muốn làm sứ giả gì?”
Câu hỏi này giống như là vứt một miếng thịt xuống cho một hồ đầy cá, chỉ trong chốc mắt đã khiến các đại tông sư rơi vào sự vui sướng điên cuồng.
“Ta muốn thành đế phù sư bát phẩm!”
“Ta muốn thành đạo khí sư bát phẩm!”
“Có thể cho ta làm đạo trận sư bát phẩm không?”
Đám Tiên quan của Thiên Đan Tư như Thiên Lâm và Hà Bắc ngay từ đầu đã bị chen lấn đẩy ra đằng sau.
Những người khác thậm chí đã bắt đầu tranh giành nhau vị trí được ở gần Khương Thành hơn mà bắt đầu ẩu đả rồi cáu kỉnh mắng chửi nhau.
“Cút ra, đường cản đường.”
“Khương Thủ Tọa là của Thiên Đan Tư bọn ta, các ngươi biến đi.”
“Cái gì mà Khương Thủ Tọa, rõ ràng là Thần chủ của Đạo Tuyệt Chi Địa bọn ta, liên quan quái gì đến Thiên Đan Tư các ngươi.”
“Phải đó, ngươi đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.”
“Ta là người ủng hộ Thần chủ nhất trong trường này.”
“Ta ta ta này, Thần chủ nhìn ta đi…”
“Nếu như ta có thể làm đế phù sư bát phẩm, bảo ta làm cái gì cũng được cả.”
“Thần chủ, có thể đồng thời làm sứ giả trên cả hai hệ không?”
“Có thể cho ta trở thành tông sư của cả bốn hệ luôn không, cầu xin ngươi luôn đấy Thần chủ…”
Nhất thời, Thành ca giống như hóa thân thành một người thúc tiến cho hàng hóa bị người ta giành giật để mua sạch, còn những người vây xung quanh chính là những khách hàng.
Sự thật há chỉ có bọn họ.
Những khán giả phía bên ngồi xem này cũng sắp phát điên cả lên.
Không ai có thể giữ được bình tĩnh, tất cả đều lũ lượt kéo vào cổng vào.
Sau đó một đám người này nối tiếp người nọ bị đánh văng trở lại ra.
Cũng chỉ có một ít khí phù trận đại sư có trình độ tầm thất bát phẩm sớm đã có được ngọc phù thông hành mới có thể vào trong được.
Những đại sư này vốn dĩ lúc nào cũng có thể vào trong được.
Trước đây là vì để tỏ thấy sự tôn trong của bọn họ đối với đại hội giao lưu đan đạo nên mới ở lại nơi xem này, xem mấy đan sư luận đạo.
Nhưng bây giờ, làm gì còn ai bận tâm đến luận đạo nữa cơ chứ.
Sự xuất hiện của “Thần chủ” đã khiến bọn họ mất đi sự vẻ vang.
“Tham kiến Thần chủ.”
“Đan khí phù trận ở Luyện Tâm Đạo là bình đẳng, đều rất quan trọng, Thần chủ đừng bỏ rơi giới luyện khí bọn ta nhá.”
“Trận pháp bọn ta là nền cơ bản của ba môn còn lại, Thần chủ đừng quên bọn ta…”
“Thần chủ, ta cũng muốn luyện đan, xin Thần chủ cho ta năng lực của đế phù sư bát phẩm đi.”
Những đại tông sư sau khi vào trong thì liền giống như một đám đi hành hương.
Rất nhanh, bầu không khí đã càng trở nên kịch liệt và hỗn loạn hơn.
Nhưng mà Thành ca cũng chẳng thèm bận tâm.
Thứ hắn muốn chỉ là được người ta để ý đến, bây giờ thì không nghi ngờ gì nữa là hắn đã trở thành tiêu điểm duy nhất trong toàn trường.
Cái gì mà thiên tài, rồi gì mà tông sư, toàn bộ đều không thể cạnh tranh spotlight với hắn được nữa.
Vừa rồi thăng cấp cho Thái Hành và Lưu Duyên, đối với hắn mà nói chỉ là tiện tay cho hai lời chúc phúc nhưng lại khiến cho cả Luyện Tâm Đạo phải cuồng điên.
Thành ca cười tươi rạn rỡ nhìn đám người đang điên cuồng xung quanh, sau đó mở màn hình hệ thống ra xem, nhìn thử giá trị thanh danh đến đâu.
Sau khi nhìn xong, nụ cười đó càng thêm tươi roi rói.
Cảnh giới của mấy đại tông sư ở hiện trường này phổ biến ở tầm Chí Tôn, Đạo Tôn, vốn ở rất xa đám Đạo Tôn, còn có cả Đạo Thánh ở Đế Kiếm Tinh.
Nhưng điểm tiên nguyên mang lại cũng gần hơn 12 tỷ.
Nguyên nhân sau cùng cũng do ở Đế Kiếm Tinh lần đó, mọi người chỉ là hết lần này đến lần khác bị chấn động.
Còn lần này, mấy đại tông sư xung quanh này đã nảy ra tình cảm mà chắp tay quỳ bái với vị “Thần chủ” này.
Trong đó hai vị Thái Hành và Lưu Duyên đã trực tiếp tỏ rõ sự quy thuận.
Trong hệ thống giá trị thanh danh, quy thuận là cấp bậc cao nhất, giá trị thanh danh mang lại cũng nhiều nhất.
Tiếp theo là quỳ bái rồi sau đó mới đến kinh ngạc.
Phản ứng của những cảm xúc khác nhau cũng mang đến sự khác biệt về giá trị thanh danh cũng rất lớn.
Đặc biệt là giữ quy thuận và quỳ bái, khoảng cách chênh lệch đến cả mười lần.
Thành ca sờ mũi, nếu như người khác cũng quy thuận, vậy há chẳng phải sẽ có cả trăm tỷ điểm tiên nguyên sao?
“Được rồi được rồi.”
Hắn hạ hạ hai tay xuống làm ra vẻ bảo mọi người yên tĩnh lại.
“Ta chỉ muốn hỏi các ngươi muốn làm sứ giả gì, làm một cuộc điều tra mà thôi, các ngươi không cần kích động đến thế.”
Ta cũng đâu nói hỏi xong rồi sẽ cho đâu.
Mọi người ngây ra, cũng có thể thế được à?
Đây chẳng phải đã lãng phí tình cảm của bọn ta cả rồi sao?
Nếu mà đổi thành là người khác, e rằng bọn họ đã lập tức ra tay để thể hiện cơn thịnh nộ của bản thân, để đối phương biết được chơi khăm mình thì phải trả một cái giá đau khổ đến nhường nào.
Nhưng chiến lực của Thành ca quá mạnh, hơn nữa lại là hóa thân của Luyện Tâm Đạo, bọn họ cũng chẳng thể nỗi lên được cơn thịnh nộ gì cả.
Chỉ là vô cùng thất vọng…
“Sao lại có thể như vậy?”
“Thần chủ đại nhân, ta thấy việc ngươi sắc phong sứ giả cũng đâu mất bao nhiêu công sức, hay là ngươi lại lần nữa…”
“Thôi đi!”
Trong lòng Thành ca bảo ngươi thật đúng là muốn ăn shit mà.
“Nói thật cho các ngươi biết, đan khí phù trận tổng cộng có bốn vị trí sứ giả, trước mắt đã phong cho ba người rồi.”
“Còn một vị trí cuối cùng ta muốn giữ lại.”
Ơ chuyện này…
Tổng cộng chỉ có bốn vị trí thôi sao?
Bây giờ thì không còn vị trí sứ giả nữa?
Thấy vừa nãy ngươi tiện tay đã cho hai người, bọn ta còn tưởng vị trí sứ giả này là hàng hóa có số lượng lớn nữa.
Bọn họ thậm chí còn bắt đầu cảm thấy đau lòng hộ Thành ca.
Nếu vị trí đó đã quý giá như vậy, sao ngươi có thể làm qua loa vậy chứ?
Một vị trí sứ giả hiếm hoi đến thế, có thế nào cũng phải mở mười mấy cuộc họp từ từ thảo luận, rồi lại trải qua hết đợt này đến đợt khác bàn bạc, thi đấu cạnh tranh, cuối cùng mới quyết định người được chọn mới được chứ.
Chương 1328: Hết vị trí rồiCó người còn làm như vị trí của mình bị lãng phí như vậy, cái đó gọi là thật bất công.
“Thái Hành Đạo Tôn và Lưu Duyên Thiên Tôn có đức có năng gì đâu chứ, sao có thể xứng có được sự ban ơn của ngươi?”
“Phải đó, ta cũng đâu thấy bọn họ có chỗ nào tốt lành đâu.”
“Còn có cả Tam Nhãn Hổ kia, chỉ là một con Hổ yêu sao có thể xứng làm đế đan sư bát phẩm?”
“Hay là ngươi lấy lại vị trí ngươi đã phong cho bọn họ để phong lại từ đầu đi.”
Nghe thấy mấy lời gièm pha này, Tam Nhãn Hổ bĩu môi, chỉ xem chuyện này như cái rắm.
Là một partner làm màu, Thành ca có lấy lại của ai cũng không lấy lại của hắn.
Đây chính là sức mạnh từ sâu bên trong.
Nhưng mà Thái Hành và Lưu Duyên đang vui mừng hớn hở ở một bên thì thật sự vô cùng sốt ruột.
Hai người lập tức nhảy ra mắng mỏ.
“Mấy cái đồ vô liêm sỉ không biết nhục các ngươi.”
“Lại dám xúi giục Thần chủ lấy lại sắc phong, đúng là không biết xấu hổ mà.”
“Bọn ta lúc nào cũng hết mực trung thành với Thần chủ, các ngươi có sao?”
“Thần chủ nhìn bọn ta thuận mắt đấy được không?”
Có người chế giễu lại: “Bọn ta cũng hết mực trung thành đây này, lời này ai chả nói được.”
Thành ca lắc đầu, ngăn cảm xúc kích động của Thái Hành và Lưu Duyên lại.
“Yên tâm đi, thứ ta đã cho các ngươi rồi sẽ không lấy lại đâu.”
“Nguyên nhân mà ta cho các ngươi là sứ giả cũng rất đơn giản.”
Hắn liếc nhìn mọi người, trong lòng cũng rất tức cười.
Thật sự tưởng ca là rich kid sao, ở đây phát phúc lợi chắc?
Đừng nói là vị trí này có hạn, cho dù có là vô hạn đi chăng nữa, hôm nay hắn cũng sẽ không phong thêm bất kì một sứ giả nào nữa.
“Vừa rồi khi ta hạ lên tóm cổ mấy tên của Linh Thanh Phù Tháp lại, chỉ có mấy người bọn họ lập tức hưởng ứng.”
“Còn toàn bộ các ngươi lại chẳng hề chịu nhúc nhích.”
“Đáng tiếc chỉ có ba người bọn họ thì đánh không lại, vậy thì ta cũng hết cách, chỉ có thể cho bọn họ thêm chút chiến lực mà thôi.”
“Nếu không há chẳng phải đã thua rồi sao?”
Chỉ vì nguyên nhân có vậy ư?
Đã trực tiếp phong hai người làm sứ giả rồi?
Thế này cũng tùy ý quá đi mất.
Mọi người hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.
Nếu sớm biết vậy mọi người đã xông lên cả rồi, bây giờ đã có thể nhẹ nhàng làm song hệ tông sư rồi.
Mệnh lệnh đơn giản đến vậy?
Cuối cùng lại nhận được kết quả ở tầm nào?
Chỉ đáng tiếc, cơ duyên khiến người ta phải nghẹt thở này đã bị bọn họ bỏ lỡ mất.
Nhất thời, toàn trường đều trở nên ủ dột.
Mãi đến khi có người ở bên đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Hừ, một đám ngu người, bị người ta chơi khăm mà cũng không biết.”
Nhìn theo giọng nói ấy, đó chính là vị chưởng giáo kiêm thượng vị tháp chủ của Linh Thanh Phù Tháp – Linh Khuyết Đạo Tôn.
Lúc này, vị đế phù sư bát phẩm này và Thanh Chỉ Đạo Tôn bảy người đều bị trói lại.
Trên thực tế, bọn họ có muốn thoát ra cũng không khó.
Mấy năng lực như tiên lực, thần hồn, căn nguyên, một khi bị phong khí hải kim mạch hồn hải thì sẽ không còn đất mà dụng võ nữa.
Mà chiến lực của Luyện Tâm Đạo tự thành thể hệ, thêm vào đạo khí ở đây cũng phát huy ra uy năng không theo quy tắc, vậy nên căn bản là phong lại không được.
“Chẳng qua chỉ là trò giả thần lộng quỷ, thế mà đã để các ngươi hoàn toàn lộ ra rồi.”
Thanh Chỉ Đạo Tôn tuy bị trói lại, nhưng vẫn hiên ngang ngước đầu, dáng vẻ kiêu ngạo kinh bỉ.
Bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn và Lệ Dương Đạo Tôn cũng cạn lời.
Đã đến nước này rồi mà các ngươi còn bảo Thần chủ giả thần lộng quỷ?
Thế này là chấp mê bất ngộ đến bao nhiêu vậy chứ?
Hết cách, cho dù là bọn họ hay mấy người xem bên kia cũng đều đã tận mắt nhìn thấy chiến lực cực mạnh một kích làm ngã cả trăm người của Thành ca.
Theo như bọn họ thấy, có thể có được chiến lực đáng sợ đến mức đó, ngoại trừ là hóa thân của Luyện Tâm Đạo ra thì còn có thể là ai được?
Nhưng thật đáng tiếc, mấy người của Linh Thanh Phù Tháp này lại đến sau, bọn họ vốn không nhìn thấy được cảnh tượng ấy.
Bọn họ nhận định Khương Thành chính là một tên bịp bợm.
Thế là vị Liên Tiêu Chí Tôn kia chỉ tay về phía Khương Thành giễu cợt.
“Lúc trước ở bên ngoài ta đã nghe thấy rồi, bọn họ đều nói ngươi là tên lừa đảo.”
“Không ngờ rằng ở trong này ngươi vẫn ung dung huênh hoang lừa gạt như vậy.”
“Càng không ngờ hơn nữa là, mấy tông sư bát phẩm này lại bị ngươi lừa quay như chong chóng, đúng là tức cười kinh khủng mà.”
Thanh Chỉ Đạo Tôn gào thét lên với mọi người.
“Các ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại ư?”
“Thái Hành và Lưu Duyên đó cùng một bọn với hắn, bọn họ vốn đã có chiến lực mạnh như vậy rồi.”
“Chẳng qua ngay từ đầu đã cố ý vờ như không quen mà thôi.”
“Tên tiểu tử đó giả thần lộng quỷ, nói cái gì mà phong sứ giả, thật ra là do bọn họ đột ngột bộc phát hết sức mạnh ra mà thôi.”
“Đừng bị bọn họ lừa gạt.”
“Thừa Sơn, Lệ Dương, còn cả Vân Ảnh, Diệp Đình…”
Nhìn mấy vị phù văn và trận pháp sư vào trong sau đó, lời nói của hắn lại cnagf khẩn thiết hơn.
“Các ngươi đều là những nhân vật thành danh biết bao lâu nay, sao có thể bị lũ người đó lừa gạt cơ chứ?”
“Mấy người bọn họ liên thủ lừa gạt, nhất định là có mưu đồ cả, ta nghi ngờ sau đó còn che giấu cả một âm mưu.”
“Chỉ cần sơ suất một chút, cả Luyện Tâm Đạo này đều sẽ có nguy cơ bị tiêu tan đấy.”
Linh Khuyết Đạo Tôn bầm gan tím ruột, giống như những người xung quanh đều bị che mắt hết cả, còn hắn lại là người duy nhất còn tỉnh táo.
Là vị anh hùng đánh tan bóng đêm, mang lại ánh sáng cho mọi người.
Chỉ đáng tiếc là không ai hưởng ứng lại lời hiệu triệu cả hắn cả.
Hắn cảm thấy tất cả mọi người đều là đồ ngốc, còn mọi người đều cảm thấy hắn là đồ ngốc.
Chiến lực ba mươi ngàn đánh qua nỗi không?
Càng huống hồ gì đây là hóa thân của Luyện Tâm Đạo, bọn ta có nhất thiết phải gây khó dễ với Luyện Tâm Đạo không?
Linh Khuyết Đạo Tôn không từ bỏ cố gắng.
“Mọi người cùng xông lên, tóm gọn Thái Hành, Lưu Duyên và bọn họ lại.”
“Trả lại một Luyện Tâm Đạo sáng chói ngời ngời cho chúng ta.”
Thành ca cũng thấy hơi phiền rồi.
Sao mấy người này cứ nhảy hoài không nghỉ vậy?
Nếu không phải nhiệm vụ “điều đình” của bản thân còn chưa xong thì đã xử gọn bọn họ rồi.
“Được rồi được rồi, mấy người các ngươi thu thần thông lại là được rồi.”
Hắn cắt ngang tiếng thét gào của bọn người Linh Khuyết và Thanh Chỉ.
“Trước đây ta bảo mấy đệ tử của Tử U Cung đến xin lỗi các ngươi thì mọi chuyện coi như xong rồi…”
Linh Khuyết Đạo Tôn đang bị trói hét lên ngắt lời hắn.
“Bọn ta vẫn là câu nói đó, ngươi là cái thá gì chứ? Có tư cách gì mà điều đình cho bọn ta?”
“Bọn họ xem ngươi là Thần chủ, nhưng trong mắt ta ngươi chỉ là một tên lừa đảo lòng dạ thâm sâu khó đoán mà thôi.”
“Xin lỗi cái quái gì chứ, bọn ta không chấp nhận…”
Bọn người Thanh Chỉ, Liên Tiêu ngẩng đầu ưởn ngực, khảng khái nói.
“Muốn giết thì giết, cho dù có chết thì bọn ta cũng không thể chịu khuất phục.”
“Phải đấy, tính cách mấy người Thanh Linh Phù Tháp bọn ta cứng cáp vô cùng, tuyệt đối sẽ không lùi.”
“Chỉ hi vọng sau khi bọn ta chết, máu của bọn ta có thể rửa sạch sự chấp mê bất ngộ của đám ngu xuẩn bị tên lừa đảo kia gạt…”
Thành ca cũng sắp bị đánh bại luôn rồi.
Vở kịch này của các ngươi cũng hơi bị nhiều ấy nhỉ?
Làm thành kiểu anh hùng bất khuất, rất giống những tránh sĩ đấy.
Hắn cười: “Không sao, vốn dĩ ta cũng cảm thấy mình đã đưa ra một điều kiện không hợp lí mà. Đã đến nước này rồi, cũng không cần đệ tử Tử U Cung các ngươi đi xin lỗi nữa đâu.”
Còn chưa chờ bọn người Linh Khuyết và Thanh Chỉ chế giễu lại lần nữa, hắn đã bay lên cao thêm một lần, huơ tay làm ra hiệu quả ánh sáng cửu sắc.
Thuận tiện lại mang ra hai lệnh bài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là Thừa Sơn, Lệ Dương hay là Thiên Lâm, Thái Hành, tất cả đều bị chấn động.
Không phải chứ?
Lẽ nào nguyên nhân là do Linh Thanh Phù Tháp không chấp nhận việc Tử U Cung xin lỗi nên ngươi mới cho hai bọn họ lời chúc phúc để bù đắp cho bọn họ sao?
Thế này thì cũng dễ nói chuyện quá rồi chăng?
Còn Thành ca lại niệm lên mấy câu chú mà bản thân cũng không biết nó có nghĩa quái gì nữa.
“Thiên hành vô thường, luyện tâm phá vọng…”
Chương 1329: Một tấm linh phùNhững tiên nhân vây xem rất nhanh đã phát hiện ra bản thân mình đoán sai rồi.
Bởi vì lần niệm chú này khác với hai lần trước.
Mà sau đoạn chú ngữ bọn họ đều không hiểu nghĩa nhưng luôn cảm thấy nó thâm sâu khó lường đó, Thành ca lại lần nữa đọc tiếp “thần dụ” một lần nữa.
“Thanh Khuyết Đạo Tôn chấp mê bất ngộ, hòng vén màn cho chiến tranh khói lửa, bất kính với hóa thân của Luyện Tâm Đạo…”
“Bổn Thần chủ giáng thần phạt, thu hồi năng lực chế phù của người này.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Nghe nhầm rồi ư?
Năng lực chế phù thực thụ đó mà cũng có thể thu hồi sao?
Cũng bởi đó là lời của Khương Thần chủ nói ra chứ không thì sẽ bị bọn họ coi như là tên ngốc đang nói mớ mất thôi.
Nhưng vấn đề là Linh Khuyết Đạo Tôn là đế phù sư bát phẩm, trình độ phù văn của hắn hoàn toàn là từ từ cảm ngộ từng chút một mà luyện ra được.
Cũng đâu phải được ai ban cho.
Cho dù có là Luyện Tâm Đạo thì cũng không có bản lĩnh thu hồi đâu nhỉ?
Linh Khuyết Đạo Tôn đối với chuyện này lại càng chẳng coi ra gì.
Sau khi tấm lệnh bài đó hóa thành ánh sáng rải trên người hắn, hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó đã phát hiện tất cả những kiến thức về chế phù của bản thân mình vẫn còn, chút lo lắng cuối cùng hóa thành hư vô.
“Ha ha ha ha, đã nói ngươi chỉ giả thần lộng quỷ thôi mà.”
“Còn thu hồi năng lực chế phù nữa ư, ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi cũng đáng sao?”
Hắn bị trói nhưng vẫn ngước mặt cười vang, trong điệu cười mang theo sự giễu cợt cô cùng.
“Năng lực chế phù của ta rõ ràng vẫn còn, ngươi đã thu hồi cái gì vậy?”
“Cái thứ lừa gạt như ngươi đâu có làm gì được đâu.”
Bọn người Thanh Chỉ Đạo Tôn ở kế bên thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng điên cuồng cười to.
“Đã sớm bảo hắn không nên hình rồi.”
“Còn làm đủ trò dọa người.”
“Mấu chốt là hắn đã dọa được một đám ngu xuẩn kia.”
“Bây giờ các ngươi đã thấy hết rồi chứ, lời nói dối của hắn bị bại lộ rồi, căn bản chẳng phải cái gì mà hóa thân của Luyện Tâm Đạo, cũng đâu có thần kì như những gì các ngươi nói đâu.”
“Còn không mau liên thủ tóm hắn lại, còn chờ ở đó đến bao giờ?”
Năng lực chế phù của Linh Khuyết Đạo Tôn chưa bị mất đi?
Vậy có nghĩ là Thần chủ cũng đâu phải là chuyện gì cũng làm được đâu.
Bọn người Thừa Sơn và Lệ Dương Đạo Tôn ngơ ngác.
Sau đó Vân Ảnh Đạo Tôn và Diệp Đình Đạo Tôn cũng lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Lẽ nào mấy người của Linh Thanh Phù Tháp đã nói đúng rồi chăng?
Thái Hành và Lưu Duyên ngay từ đầu đã không hề có năng lực cao đến vậy, chỉ là trước đó cố ý giả vờ yếu ớt, phối hợp diễn kịch với Khương Thành, giả vờ có được vị trí sứ giả gì đó?
Tam Nhãn Hổ lại thầm truyền âm trách móc.
“Ca, không phải ngươi lật xe rồi chứ?”
“y, ta bảo ngươi rườm rà như thế làm gì, cứ thích chơi trò thu hồi năng lực phù văn, giết luôn có phải gọn gàng hơn nhiều không?”
“Làm đến nỗi làm màu thất bại rồi, bọn họ không sùng bái ngươi như vậy nữa, tư cách làm màu đã bị tổn hại nghiêm trọng…”
Thành ca trực tiếp ngăn mấy lời nói rác rưởi của Tam Nhãn Hổ lại.
Hắn cố ý hào phì điểm tiên nguyên cho kĩ năng “tước đoạt” chứ không phải giết người ta trong thoáng chốc là có suy xét cả.
Giết một người yếu hơn mình thì chỉ cần có chiến lực là được.
Hầu như mỗi một người đều có thể làm được, chỉ là không xử được tên này mà thôi.
Nhưng “thu hồi” năng lực chế phù thì không ai có thể làm được.
Là Thần chủ, đương nhiên phải làm được việc người khác không làm được rồi.
Chỉ có như vậy mới có thể gia tăng thanh danh của mình trong lòng mọi người, kiếm được nhiều điểm tiên nguyên hơn.
Hắn cười như không cười nhìn Linh Khuyết.
“Ngươi bảo năng lực chế phù của ngươi vẫn chưa mất?”
Linh Khuyết Đạo Tôn hừ lên một tiếng.
“Tất cả cảm ngộ của bổn tọa vẫn còn, kẻ tiểu nhân càn quấy như ngươi tính sai rồi.”
“Vậy sao?”
Thành ca nhếch môi lên: “Nếu như năng lực chế phù của ngươi vẫn còn, vậy ngươi thử ở tại chỗ luyện ra một linh phù thấp giai nhất xem nào, đối với ngươi mà nói chắc đây là việc dễ như trở bàn tay ha?”
“Hừ.”
Linh Khuyết Đạo Tôn nói một cách tàn độc: “Ngươi làm nhục ai vậy? Linh phù?”
“Bổn tọa trong thời gian ngắn chế ra được tiên phù thì có gì khó đâu?”
“Cái thứ tiểu nhân xấu xa bỉ ổi như ngươi, muốn giết thì giết, lại còn làm cho màu mè.”
“Không không không, ngươi thật sự hiểu lầm ta rồi.”
Thành ca đung đưa ngón tay.
“Bây giờ ta có thể hứa với ngươi một lời.”
“Chỉ cần ngươi có thể chế ra được một tấm phù lục bất kì ngay tại chỗ, vậy thì ngươi và bảy tên đồng bọn của ngươi toàn bộ đều có thể an toàn mà lui, ta chắc chắc sẽ không cản trở.”
Tám người của Linh Thanh Phù Tháp ngơ ra.
Bọn họ luôn nghĩ Khương Thành muốn giết mình.
Cho dù không giết thì cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Lời ngươi nói là thật?”
Sự ngạc nhiên vui mừng của Linh Khuyết Đạo Tôn vụt qua.
Ban nãy bọn họ giả vờ lớn tiếng đòi chết là do cảm thấy đã hết đường, vậy nên mới nói ra mấy lời tàn nhẫn để giữ lại tôn nghiêm cho mình.
Có thể sống tốt ai lại đòi chết cơ chứ?
Chỉ cần có thể về đến Linh Thanh Phù Tháp, đến lúc đó quản ở sân nhà, rồi đi đến đâu cũng lan truyền việc “hóa thân của Luyện Tâm Đạo” chỉ là danh bất phù thực, liên lạc với những phù đạo tông môn thì sẽ có khả năng trở mình.
“Tất nhiên là thật rồi.”
Giống như để khiến cho hắn yên tâm hơn một chút, Thành ca còn có lòng bảo đảm.
“Ta ở trước mặt nhiều người như vậy nếu như nói lời rồi lật mặt thì sẽ mất uy tín biết bao?”
Hắn huơ tay: “Ta không thể làm được việc sai lầm thế được.”
Linh Khuyết Đạo Tôn suy nghĩ một lúc thì thật đúng là có lí như thế.
“Đây là chính miệng ngươi nói đấy, mọi người đều đã nghe rõ hết rồi nhỉ?”
Lúc trước hắn mặc ý để cho bị trói là bởi vì có mở ra cũng vô dụng, lại còn bị tóm lại.
Bây giờ đã không còn lo về sua rồi.
Thành ca làm cũng dứt khoát, tiện tay giải trừ trói buộc cho hắn, đưa tay ra làm tư thế mời.
“Ngươi có thể bắt đầu biểu diễn rồi.”
Linh Khuyết Đạo Tôn liếc nhìn khinh bỉ hắn một cái.
“Đúng là làm trò hề.”
Hắn phỉ nhổ cho một cái, sau đó bày ra mười mấy loại tài liệu và công cụ chế phù, dựng nên một phù trận cỡ nhỏ.
Sau đó hắn liền ngây cả mắt lên.
Hắn đột nhiên phát hiện bản thân không thể động tay nỗi.
Rõ ràng những kiến thức phù văn trong đầu vẫn còn, nhưng trước khi bắt tay vào luyện phù thì lại giống như bị phong ấn, dùng không được nỗi.
Thành ca ở một bên cười hi hi: “Sao ngươi còn chưa bắt đầu?”
“Ngươi!”
Linh Khuyết Đạo Tôn vừa kinh ngạc lại giận dữ lẫn lộn, sự tin tin vừa rồi mất sạch sành sanh.
Là một đế phù sư bát phẩm, đột nhiên ngay cả linh phù cũng không làm được, sự đả kích đúng là mang tính hủy diệt.
Hắn thà bị phế đi kim mạch khí hải cũng không muốn gặp phải chuyện như thế này.
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì rồi?”
Nhìn thấy hắn kìm đến mức đỏ mặt đỏ mày, ngớ người không nỗi, bọn người Thừa Sơn, Lệ Dương lấy làm lạ.
Không phải chứ?
Linh Khuyết Đạo Tôn này đang chơi trò gì vậy?
Đám người Thanh Chỉ Đạo Tôn ở một bên còn tưởng là đang diễn kịch.
Lũ lượt cười: “Chưởng môn, ngươi không cần giả vờ nữa, lấy ra chút bản lĩnh thật sự cho hắn xem đi.”
“Để tên tiểu tử này hoàn toàn biến luôn thành trò cười.”
“Ha ha ha, ai bảo vừa rồi ngươi nói nghe hay lắm, mọi người các ngươi đều có thể làm chứng.”
Bọn họ đều đang chờ Linh Khuyết Đạo Tôn luyện ra linh phù cho Khương Thành thấy.
Sau đó mọi người lại lần nữa về lại phe Linh Thanh Phù Tháp.
Linh Khuyết Đạo Tôn bây giờ làm gì có tâm trạng đâu mà diễn kịch nữa.
“Câm miệng hết đi!”
Hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn xung quanh mọi người hét lên.
“Ta căn bản làm không được, năng lực chế phù của ta đã bị mất rồi.”
Chương 1330: Thỏa mãn yêu cầu của ngươiMọi người đột nhiên ngây ra.
Năng lực chế phù thật sự mất rồi?
Chuyện thế này thật sự đã xảy ra?
Hơn nữa nghe thấy ý của Linh Khuyết Đạo Tôn thì tất cả những cảm ngộ phù văn của hắn vẫn còn, nhưng tay lại không thể làm gì được.
Chuyện này khó tránh thật quá li kì, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
“Ta không tin!”
Vẻ mặt của Thanh Chỉ Đạo Tôn ở một bên cũng biến sắc.
“Chuyện này tuyệt đối là không thể.”
Hắn thúc động chiến lực toàn thân, sơi dây thừng phút chốc tan thành bụi.
“Chế phù là năng lực cỏn con dễ dàng đến mức nào cơ chứ?”
Hắn cũng vung tay thúc động những tài liệu và công cục chế phù.
“Chế tác được phù lục thấp giai nhất đối với bọn ta mà nói, cho dù có nhắm mắt mà làm cũng có thể tùy ý làm được.”
“Lại còn linh phù?”
“Ngươi xem thường ai vậy?”
“Nếu làm thì phải làm tiên phù.”
Rồi nhìn thấy hắn thực sự nhắm mắt lại, hai tay cứ như tàn ảnh, những tài liệu đó nhanh chóng bay lên giữa không trung.
Sau đó lại giống như được ban cho sinh mệnh, bay xuống bên dưới chỗ pháp trận phù văn.
Một thanh ngọc bút tung bay, tỏa ra ánh sáng khiến cả hiện trường sáng tươi rạng ngời.
Rất nhiều chế phù sư lục thất giai cũng nhịn không được mà tròn xoe mắt ốc.
Tiên phù đối với bọn họ mà nói thì cũng rất thấp, nhưng đó là do chính vị đế phù sư bát phẩm Thanh Chỉ Đạo Tôn tự tay làm ra cho nên bản thân đã mang đạo vận đặc biệt rồi.
Cho dù là thủ pháp kết ấn cũng ở trong đó, nhưng sâu bên trong đã ẩn chứa ý cảnh đặc biệt rồi.
Cảm giác mang lại cho người ta giống như vừa được thưởng thức thứ mang lại cảm giác sảng khoái tâm hồn mà lại kĩ lưỡng vô cùng…
Chỉ có mấy giây ngắn ngủi, một tiên phù tam phẩm đã thành hình ngay trước mặt mọi người.
Không, nên nói là tư dưng mà có thì đúng hơn.
Đúng là thần kì vô cùng.
Vừa chế phù, Thanh Chỉ Đạo Tôn cũng vẫn còn thời gian mà mắng mỏ linh tinh.
“Việc chế phù của bổn tọa là thiên phú và học được mà có, tất cả phù văn lí niệm, bí quyết kĩ năng đều là tự mình đích thân cảm ngộ mà thành, ai có thể cướp mất được chứ?”
“Lại còn thu hồi?”
“Bây giờ bổn tọa chế phù trước mắt các ngươi, ngươi thử thu hồi ta xem xem.”
Thành ca dở khóc dở cười.
“Nếu ngươi đã tha thiết mong chờ như vậy rồi, thử thì thử thôi.”
Hắn lại một lần nữa móc lệnh bài ra, làm đủ hiệu ứng rồi niệm mấy câu chú chả biết nghĩa là gì.
Dù sao thì có giả thần lộng quỷ ra sao thì cũng vậy.
“Thanh Chỉ Đạo Tôn chấp mê bất ngộ, vọng đồ vén màn cho chiến tranh khói lửa, bất kính với hóa thân của Luyện Tâm Đạo…”
“Bổn Thần chủ giáng xuống thần tội, thu hồi năng lực chế phù của người này…”
Sau đó, đầu của Thanh Chỉ Đạo Tôn được ánh sáng bao trùm lấy, giống như cho hắn mấy buff không có lợi.
Lão đầu này ngay lập tức trở thành người không biết chế phù.
Đôi tay vốn huơ tạo ra những tàn ảnh đột nhiên trở nên vụng về vô cùng.
Quá trình chế phù đang trơn tru lại bị nghẽn lại.
Tấm tiên phù tam phẩm đang sắp “chào đời” đột nhiên phụt một tiếng nhẹ nhàng, sau đó thì nổ tung, hóa thanh những luồng ánh sáng.
Lần chế phù này thất bại rồi.
“Ngươi! Ngươi đã làm gì?”
Thanh Chỉ Đạo Tôn hoàn toàn chuyển hẳn sang trạng thái ngạc nhiên tức giận lẫn lộn.
Đột nhiên mất đi năng lực chế phù, làm hắn không biết nên làm thế nào, thậm chí trong đầu còn có hơi chập mạch nữa.
“y.”
Thành ca một mặt vô tội nhìn mọi người xung quanh.
“Vừa rồi các ngươi đã nghe thấy cả rồi, là hắn bắt ta thu hồi đấy.”
“Một yêu cầu kì quái như vậy cả đời này ta vẫn chưa từng nghe qua, không thỏa mãn hắn thì lại có lỗi với hắn qúa.”
Mọi người nhếch miệng lên, nhất thời không biết nên nói gì.
Nghĩ kĩ lại, vừa rồi đúng thật là Thanh Chỉ Đạo Tôn đã tự hét lên bảo thế.
Nào có hay bị vả mặt nhanh như vậy chứ.
“Không thể nào,”
“Chuyện này là không thể nào!”
Thanh Chỉ Đạo Tôn sắp phát điên lên rồi, hắn bày ra những tài liệu và trận pháp trước mặt như nổi khùng.
“Thuật chế phù của bổn tọa không thể nào tự dưng không không mà mất đi được.”
Thành ca thở dài một hơi.
“Thấy ngươi vừa rồi nói có vẻ chắc lắm, tự tin vô cùng, ta còn tưởng ngươi được lắm.”
Hắn cũng có chút thất vọng.
“Nào có hay ngươi lại chả lợi hại chút nào.”
“Ta không tin.”
Thanh Chỉ Đạo Tôn thúc giục chiến lực của bản thân, trực tiếp tung về phía trước.
“Chiến lực của ta vẫn còn.”
“Cho thấy ta không hề bị tước đoạt kĩ năng chế phù.”
Chuyện này không ra tay thì còn được, vừa ra tay quả nhiên đã có manh mối.
Thanh Chỉ Đạo Tôn vốn có chiến lực hơn bảy ngàn, vừa rồi mấy lần công kích, uy lực đến cả ba ngàn cũng không tới.
Vừa hay lại khuyết đi phần chiến lực chế phù.
Vậy nên bây giờ hắn thật sự đã không còn là đế phù sư bát phẩm nữa rồi.
Trong đám người, Liên Tiêu Chí Tôn đột nhiên phản ứng lại.
“Ta biết rồi, chính là như vậy, trước đó chiến lực của ta bị mất ở bên ngoài cũng hệt như vậy.”
“Hóa ra thật sự là do hắn làm.”
Nghe thấy câu này, rất nhiều người đột nhiên hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện.
Làm ầm cả nửa ngày, chuyện này của Linh Thanh Phù Tháp lại là do Thần chủ gây nên?
Lệ Dương Đạo Tôn – chưởng giáo của Tử U Cung vẻ mặt oán giận nhìn Khương Thành, suýt chút nữa là hai phái đại chiến, ngươi thế này là muốn hại chết bọn ta sao?
Nhưng mà hắn lúc này cũng chỉ dám nghĩ thầm trong bụng mà thôi.
Căn bản không dám nói ra.
Hắn thậm chí còn quyết định sau chuyện này nhất định phải điều tra thật nghiêm ngặt thử xem lúc đó mấy đệ tử của Tử U Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù là hắn hay Thừa Sơn, Vân Ảnh, Diệp Đình ở cạnh bên, bên trong đôi mắt già nua cũng ẩn chứa nỗi sợ hãi vô cùng.
Khương Thành có thể tùy ý lấy đi thuật chế phù của hai người này, cũng có nghĩa là có thể thu hồi thuật luyện đan, thuật luyện khí của bọn họ.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ thử, nếu như bọn họ thấy bản lĩnh của mình bị mất đi, vậy tâm thái chắc chắn sẽ bùng nổ lập tức, còn khó chịu hơn cả cái chết.
Vừa mới bắt đầu, bọn họ đã bị chiến lực của Khương Thành làm cho hoảng hốt rồi.
Sau đó, bọn họ lại bị việc hắn có thể sắc phong sứ giả mê hoặc.
Còn bây giờ, nhìn thấy một Khương Thành có thể tùy ý thu hồi tất cả những gì bọn họ có, cuối cùng bọn họ cũng có một tâm thái kính sợ như đối diện với thần minh.
Nó giống như nhìn thấy một sự tồn tại thần bí cao hơn bọn họ rất nhiều tầng, có thể chia phối bọn họ một cách tùy ý.
Tâm thái không thể sinh ra bất kì sức phản kháng nào.
Thành ca nhẹ nhàng mở màn hình hệ thống, mở mục giá trị thanh danh lên.
Quả nhiên, lần này tuyệt đại đa số những người có mặt ở hiện trường đã chuyển từ trạng thái quỳ bái sang quy thuận rồi.
Điểm tiên nguyên mang lại lần này đã bay lên gần mười lần.
Làn sóng này đã đạt đến hơn 85,5 tỷ rồi.
“Lời to rồi.”
Thành ca cũng có chút nhịn không được mà bái phục bản thân mình.
Xử đẹp mấy người Linh Thanh Phù Tháp rất dễ dàng.
Nhưng ngoại trừ dọa hiện trường một phen ra cũng chả có tác dụng gì.
Nhưng lần này sau khí phí mấy tỷ điểm tiên nguyên để đi tước đoạt, để hình tượng Thần chủ trở thành “không gì là không thể” đã mang đến lượng điểm tiên nguyên nhiều vô kể.
“Hóa ra giả thần lộng quỷ cũng có được hiệu quả này.”
Trong lúc hắn tổng kết số giá trị thanh danh nhận được trong hệ thống thì bọn người Linh Thanh Phù Tháp, tuyệt vọng đã tuyệt vọng, điên cuồng đã điên cuồng.
Làm một cái linh phù thì có thể rời đi.
Kết quả lại chẳng làm được.
Chuyện này khiến cho tâm thái mọi người có phần sụp đổ.
Còn Thanh Chỉ Đạo Tôn và Linh Khuyết Đạo Tôn lúc này lại càng thất kinh hồn vía.
Đặt biệt là Linh Khuyết Đạo Tôn, vẻ mặt như đưa đám ngồi phịch xuống đất, cả người đơ như bức tượng chẳng có chút sức sống.
Không có thuật chế phù, linh hồn của hắn cũng như không còn.
“Bây giờ cảm thấy tên lừa đảo ngông nghênh này thế nào?” Thành ca hỏi ngược lại không chút khách sáo.
Chương 1331: Lại còn muốn xin lỗiLinh Khuyết Đạo Tôn từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nhìn Khương Thành không có chút gì gọi là oán hận hay giận dữ cả.
Hắn lúc này đã như chết ở trong lòng rồi.
Có thể trở thành đế phù sư bát phẩm, không còn nghi ngờ gì nữa khi hắn là một thiên tài phù văn đỉnh cấp mà cả trăm tỷ người không có nỗi một người.
Có thể nói bây giờ những năm tháng mấy trăm tỷ nhân sinh của hắn cũng là do phù văn xây đắp nên.
Bây giờ đột nhiên mất đi thuật chế phù, không nghĩ cũng biết là cảm giác như thế nào.
Nó giống như cuộc sống mất đi ý nghĩa vậy.
“Ngươi thắng rồi…”
Giọng nói với già nua của hắn cứ như già thêm gấp bội.
Trở nên yếu ớt vô lực.
Thanh Chỉ Đạo Tôn kế bên hắn cũng không còn điên cuồng la hét nữa mà là cúi đầu lắc chầm chậm.
“Không ngờ Luyện Tâm Đạo thật sự có hóa thân.”
“Nếu đã có Thần chủ, vậy bọn ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Hắn lúc này đã không còn nói ra được mấy lời như Khương Thành là tên lừa đảo được nữa rồi.
Co thể thu hồi một cách chính xác thuật chế phù của bọn họ mà không ảnh hưởng đến những thứ khác là thủ đoạn như thế nào chứ?
Cho dù là Đạo Thánh hay Thiên Đế cũng không thể nào làm được.
Ngoại trừ thần không gì là không thể làm được trong truyền thuyết thì còn có thể là ai?
“Ta nói các ngươi sao phải khổ như vậy chứ?”
Khương Thần chủ cũng không kiềm được thở dài.
“Trước đó còn tốt đẹp đi điều đình cho các ngươi, bảo bọn họ xin lỗi các ngươi một tiếng, các ngươi lại cứ thích đi đường hẹp.”
Linh Khuyết Đạo Tôn cười khổ sở.
“Bây giờ nói mấy chuyện này còn có tác dụng gì nữa chứ, ta đã là một phế nhân rồi, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa rồi…”
Thành ca khẽ cười: “Nếu như, ta có thể trả lại kĩ năng chế phù cho các ngươi?”
Kĩ năng tước đoạt của hắn vốn không có kì hạn.
Chỉ là mỗi một giây trôi qua đều sẽ tiêu tốn điểm tiên nguyên mà thôi.
Hắn cũng không muốn cứ xài kĩ năng này tiếp tục nữa, bao nhiều điểm tiên nguyên cho đủ chứ?
Thuật chế phù đã bị “đoạt mất” còn có thể trả lại ư?
Nghe thấy câu này, hai vị Linh Khuyết Đạo Tôn và Thanh Chỉ Đạo Tôn giống như sắp chết đuối gặp được nhành củi khô, khổ tận cam lai vậy.
“Còn có thể trả lại cho bọn ta?”
Hai người lập tức nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nhanh chóng lăn lại, vừa vui mừng lại ngạc nhiên hỏi.
“Lời này là thật?”
“Bọn ta có thể trở thành đế phù sư bát phẩm lần nữa sao?”
Thành ca khẽ gật đầu.
“Đương nhiên có thể, bổn Thần chủ có gì mà làm không được chứ?”
Thành ca biến chuyện sớm muộn gì cũng trả lại kĩ năng chế phù cho hai bọn họ để nói khoát không biết ngượng, nói như bản thân có thể dùng thần thông trả về lại vậy.
Chuyện này khiến hai người vui không tả nỗi.
Linh Khuyết và Thanh Chỉ lập tức quay 1360 độ trên không quỳ xuống trước mặt Khương Thành, gào lên trong sự hân hoan tràn trề.
“Xin Thần chủ khai ân.”
“Trả lại kĩ năng chế phù đó cho bọn ta.”
“Mong Thần chủ ban phúc…”
Bịch, bịch, bịch.
Hai người đã không còn quan tâm gì đến hình tượng, khí phách tông sư nữa, trực tiếp điên cuồng dập đầu.
Còn những người đứng xem xung quanh, không một ai chế giễu bọn họ cả.
Nghĩ kĩ lại, nếu đổi thành bọn họ là Linh Khuyết, Thanh Chỉ, sự sợ hãi lộ ra có khi còn hơn cả bọn họ.
Nếu có bị giết, hai người cũng chưa chắc sẽ đánh mất hình tượng mà van xin.
Nhưng luyện phù thuật bát phẩm đối với bọn họ thật sự quá quan trọng, vượt xa cả tính mạng của bọn họ.
Thành ca hững hờ nói: “Chuyện đó thì phải xem biểu hiện của các ngươi.”
“Bọn ta nhất định sẽ biểu hiện cho thật tốt.”
Linh Khuyết Đạo Tôn quỳ thẳng, vỗ ngực cam đoan.
Thanh Chỉ Đạo Tôn dường như đã phản ứng lại được.
Liền lớn tiếng nói: “Lời điều đình trước đó của Thần chủ là vinh hạnh đối với bọn ta, bọn ta quyết định chấp nhận lời xin lỗi của Tử U Cung…”
Thành ca cũng bị chọc cho cười luôn rồi.
“Các ngươi còn muốn xin lỗi nữa sao?”
Đó là cái giá trước đây ta cho các ngươi, nhưng các ngươi lại từ chối.
Bây giờ đã không còn chuyện vậy nữa rồi.
“Không không không, bọn ta không cần xin lỗi.”
Linh Khuyết liền lắc đầu khua tay.
So với thuật chế phù bây giờ của bản thân, Liên Tiêu Chí Tôn bị tẩn có chút trước đây có là gì đâu.
Căn bản chẳng đáng nhắc đến.
“Nhưng mà khi nãy các ngươi nói muốn liên thủ tất cả những tông môn phù văn lại để phát động khói lửa ở Luyện Tâm Đạo…”
Còn chưa đợi Thành ca nói xong, Linh Khuyết lập tức nói chắc như đinh đóng cột: “Đó là cái sai của bọn ta.”
“Bọn ta bị mỡ lợn che lòng.” Thanh Chỉ Đạo Tôn nói.
“Bọn ta kiếm chuyện, suýt chút trở thành tội nhân của Luyện Tâm Đạo.”
“Đối với các đại tông môn của Luyện Tâm Đạo và cả Thần chủ, bọn ta xin thể hiện sự biết lỗi sâu sắc nhất.”
Lệ Dương Đạo Tôn của Tử U Cung ở đằng sau dở khóc dở cười.
Lúc trước các ngươi không chấp nhận xin lỗi, bây giờ muốn mọi chuyện êm đẹp, bản thân lại tự phải xin lỗi.
Chuyện này gọi là gì chứ?
Lúc này Thành ca mới gật đầu.
“Nhưng mà, trả lại năng lực phù văn cho các ngươi lại tổn hại cho ta rất nhiều, cái giá mà sau đó ta phải trả rất khó bù đắp.”
Ơ chuyện này?
Bọn người Linh Khuyết, Thanh Chỉ có thể nghe ra được.
Chuyện này không những phải xin lỗi mà còn phải bồi thường.
“Linh Thanh Phù Tháp bọn ta quyết định dâng lên Thần chủ một trăm triệu tiên nguyên tinh làm phí bù đắp cho Thần chủ khai triển thần thông.
Một trăm triệu tiên nguyên tinh thực tế cũng cỡ một trăm triệu điểm tiên nguyên.
Thành ca cũng chưa hài lòng lắm.
Ta vất vả tước đoạt kĩ năng chế phù của các ngươi, không có công lao cũng có khổ lao, các ngươi không thể bù đắp chút sao?
Sau đó hắn lại kiếm thêm chút thiên tài địa bảo và phù văn, lúc đó mới coi như xong.
Ngừng kĩ năng tước đoạt, năng lực đế phù sư bát phẩm của hai người cũng coi như đã hoàn toàn hổi phục lại.
“Cảm ơn Thần chủ.”
“Đa tạ Thần chủ khai ân.”
Hai người cảm nhận được chiến lực và thuận phù văn lại mất đi rồi có lại, kích động đến nỗi lệ trào rưng rưng.
Lần này hắn hoàn toàn quy thuận, nào dám quở trách Thần chủ.
Thành ca khua tay.
“Được rồi, một trận đại chiến ngút trời đã được loại bỏ, sự điều đình của bổn tọa coi như đã không bị phụ lòng.”
Hắn làm giống như bản thân mình đã làm ra chuyện công đức gì lớn lao lắm.
“Bây giờ mọi chuyện xong rồi, bổn tọa cũng nên đi đây.”
Làm màu cũng làm xong rồi, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với đại hội giao lưu đan đạo, đã có sự định rời khỏi hiện trường trước rồi.
Nghe hắn nói rời đi, mọi người liền níu kéo lại.
Có thể ở bên thần nhiều hơn một lúc, ai có thể bỏ lỡ cơ duyên này?
Còn bọn người Thiên Lâm, Hà Bắc, Kim Phi của Thiên Đan Tư cũng chẳng hề muốn Khương Thủ Tọa rời đi.
Nghĩ đến Thái Hành, Lưu Duyên tự nhiên có được vị trí sứ giả, trong lòng họ không thể nào yên được.
Trong mắt mỗi người đều mang một chút uất hận.
“Nhân dịp đại hội giao lưu đan đạo, bọn ta muốn nghe một chút giáo dụ của Thần chủ.”
“Phải phải phải, mong Thần chủ giảng đạo cho bọn ta.”
“Đó cũng coi như là một giai thoại mà.”
Bọn họ vừa đề nghị, những người khác cũng bắt đầu kích động lên.
“Phải đó phải đó, mong Thần chủ giảng đạo cho bọn ta.”
“Sáng nghe Thần chủ giảng đạo tối chết cũng không sao.”
Thành ca đương nhiên không muốn giảng đạo rồi.
Bô lô ba la, mỏi miệng biết nhường nào.
Nhưng mà đám người này nịnh hót cũng thoải mái biết bao, hơn nữa lại cho bản thân rất nhiều giá trị thanh danh, như vậy mà hắn còn chuồn nữa thì thật không được cho lắm.
Thế là hắn nói với Tam Nhãn Hổ kế bên.
“Giảng đạo quả thật là một lời đề nghị hay.”
“Nếu đã như vậy thì ta để sứ giả đan giảng đạo cho các ngươi vậy.”
Phụt! Phụt! Phụt!
Phạm Lôi Đạo Tôn, Yên Dĩ và cả Minh Già Đạo Tôn bên phía người xem này phải phụt cả nước ra.
Chương 1332: Tam Nhãn Hổ giảng đạoĐể một tên Hổ yêu vô sỉ lại chẳng có chút học thức nào đi giảng đạo cho một đám đại sư và tông sư sao?
Nghĩ đến cảnh này Yên Dĩ và Phạm Lôi Đạo Tôn đã không còn cảm thấy mất cân bằng mà khó chịu nữa.
Chỉ là về mặt sinh lí của bọn họ có một loại cảm giác ghê tởm mà thôi.
Trên thế giới này còn có chuyện vô lí hơn như vậy nữa không?
Cho dù đã biết còn Hổ yêu này đi theo Khương Thành nên được làm sứ giả đan, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy quá sức hoang đường.
Mà há chỉ có bọn họ thôi đâu?
Các đại sư và tông sư đủ ngành trong hiện trường cũng vô cùng phản kháng.
Tam Nhãn Hổ là yêu, mà trong lĩnh vực đan khí phù trận này, Yêu tộc không có chút thiên phú nào là bị khinh thường nhất.
Đặc biệt là đám người Thiên Lâm, Hà Bắc, Kim Phi của Thiên Đan Tư.
Bọn họ ở chung với Tam Nhãn Hổ hơn mấy chục ngàn năm nay rồi, làm gì có chuyện không biết hắn là loại người ra sao chứ?
“Thần chủ, hay là đích thân ngươi làm đi?”
“Phải đó, con Hổ yêu dơ dáy này thật sự không đáng tin lắm, hắn nào đáng…”
Tam Nhãn Hổ vốn cũng không muốn giảng đạo.
Sau khi Thành ca đề nghị, hắn cũng thầm mắng mỏ trong lòng.
Nhưng nghe bọn họ nói như vậy, hắn lại muốn.
“Con mẹ nó, ngươi nói ai không được hả?”
“Chuyện giảng đạo này đại gia ngươi sẽ làm.”
Hắn trực tiếp bay lên đan đỉnh cao đàn ngay giữa hội trường, bắt đầu giảng đạo.
Vừa mới bắt đầu, hầu như tất cả mọi người đều chả bõ công ngó ngàng.
Nhưng cứ nghe rồi lại nghe, mọi người bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là những luyện đan sư, bọn họ nghe được rất nhiều lí niệm trước nay chưa từng biết đến.
Giống nhưu thuật luyện đan của Khương Thành không gì không biết, cảm ngộ có được trong tinh hoa đan đạo của Tam Nhãn Hổ cũng được coi như là dính dáng đến toàn bộ các phái trong luyện đan.
Tuy vẫn chưa đạt đến cửu phẩm, nhưng kiến thức lại bao la hơn bất kì một tông sư bát phẩm ở đây.
Trong bất giác, rất nhiều tông đan sư ngồi xếp bằng lại.
Một số người bắt đầu rơi vào trầm tư, một số người như chợt bừng tỉnh, còn có người lắc đầu theo tiết táu ngợi khen…
Đại hội giao lưu đan đạo lần này lần đầu tiên trở nên có trật tự rõ ràng.
Không giống như lúc trước, có người giảng đạo, có người luận đạo, có kẻ luyện đan, rồi người thi đấu…
Hội trường lúc này, tất cả mọi người dường như đang chìm đắm vào trong lời giảng đạo của Tam Nhãn Hổ.
Nhìn cả cảnh tượng này thật giống như một trò hề.
Trên cao đàn là một con Hổ yêu đang khua chân múa tay thao thao bất tuyệt.
Phía dưới là từng tầng lớp thiên tài đan đạo và những tông sư râu tóc bạc phơ như những vì sao sáng.
Còn những lí niệm về các phái của bọn họ cũng dần dần bị Tam Nhãn Hổ thay đổi…
Đối với Luyện Tâm Đạo mà nói, chuyện này đáng phải được ghi vào trong sử sách.
Còn phía bên ngồi xem này, bọn người Phạm Lôi, Yên Dĩ, Minh Già nhìn thấy cảnh tượng này đã không biết đã phải thổ huyết mấy lần rồi.
Con Hổ yêu này rốt cuộc đã gặp được cơ duyên lớn đến đâu.
Hắn thế này sao có thể chỉ đơn giản là một tông sư bát phẩm thôi được?
Rõ ràng là một bước biến thành ngôi sao trong những ngôi sao của Đan giới mà.
Nghĩ đến bản thân vốn cũng có thể có được cơ duyên đó mà chỉ vì một nguyên nhân không đáng bỏ lỡ mất, ba người lại lần nữa dâng tràn cảm giác nuối tiếc.
Trước khi Tam Nhãn Hổ giảng đạo, Thành ca đã làm đủ loại hiệu ứng đặc biệt, “Thần chủ” biến mất trước mặt mọi người.
Sau khi Thành ca biến mất thì xuất hiện ở một nơi khá vắng vẻ và yên tĩnh.
Xem ra lần này đến Đoạn Dương Đạo và Luyện Tâm Đạo đã mang lại hơn mười tám ngàn tỷ điểm tiên nguyên, trầm tư rơi vào khá sâu.
Điểm tiên nguyên nhiều quá không biết nên tiêu thế nào.
Cuối cùng hắn quyết định tiếp tục thăng cấp quy tắc huyền văn.
Trước mắt trong những huyền văn của hắn, vì giết chết được Nguyên Kha Đạo Thánh, có được sự ban thưởng của thiên địa quy tắc mà huyền văn hệ thủy tăng đến thập tứ trọng.
Trình độ cảm ngộ quy tắc như vậy đã coi như là đỉnh cao trong số những Đạo Thánh rồi.
Nhưng mà thật đáng tiếc vì đó chỉ là một môn.
Huyền văn đan nhờ căn nguyên đan thừa nhận trong tiên lô lần trước mà vọt tới thập tam trọng.
Nhưng mà đây không phải là quy tắc chiến đấu mạnh mẽ gì, Thành ca cũng không dự định sẽ vun vén nó.
Còn lại là huyền văn kiếm và huyền văn băng, hai môn này tiêu tốn điểm tiên nguyên để lên đến thập tam trọng.
Hơn mười bốn môn huyền văn hay dùng trong chiến đấu như hủy diệt, không gian, sinh, tử, tốc độ, kim mộc thủy hỏa… trước mắt đều tăng lên thập nhị trọng.
Nhưng do đã xử lí được nhiều Đạo Tôn như vậy ở Luyện Tâm Đạo nên rất nhiều huyền văn trong đó đều được quy tắc khen thưởng.
Có cái tiến độ tăng đến hai mươi ba mươi, thậm chí có cái tăng được đến bốn mươi năm mươi, đúng là tiết kiệm được không ít.
“Nếu tất cả những cao thủ của Đạo Tuyệt Chi Địa đều tập trung hết ở Đoạn Dương Đạo xếp hàng để khiêu chiến với ta thì tốt biết mấy.”
Xử lí kẻ địch ở những nơi khác thì sẽ không có được sự tặng thưởng đặc biệt này.
Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện có vậy thôi.
Đạo Tuyệt Chi Địa bao la rộng lớn, Đoạn Dương Đạo chỉ là một góc của núi băng đó mà thôi.
Cuối cùng, hắn tốn 150 tỷ điểm tiên nguyên tăng mười sáu môn huyền văn trong số hơn bốn mươi môn huyền văn lên thập tam trọng.
Đến lúc này, hắn đã có hai mươi môn huyền văn đạt từ thập tam trọng trở lên.
Đây là một thành tựu cực kì đáng sợ.
Cảm ngộ quy tắc thập tam trọng đã tương đương đến Đạo Tôn đỉnh phong nhất rồi.
Mà những Đạo Tôn bình thường có năm sáu quy tắc đạt đến trình độ này đã được xem như là đỉnh cấp lắm rồi.
Nếu như Thành ca chịu khổ một chút, hắn cũng có thể dựa vào quy tắc cảm ngộ cực cao này luyện hóa sạch những căn nguyên của cả mười bảy môn quy tắc.
Như vậy khi hắn chiến đấu trở thành người có hai mươi căn nguyên hơn cả Đạo Tôn trong lịch sử đến giờ chưa có.
Lại đặt trong pháp tắc không gian, vậy thì cường độ pháp tắc không gian đáng sợ của hắn đã theo kịp Đạo Thánh rồi.
Nghĩ một hồi, hắn quyết định luyện hóa căn nguyên thủy xem thử.
Người ta ở Thiên Tôn muốn liên hệ với căn nguyên là chuyện vô cùng khó khăn.
Huyền văn hệ thủy thập tứ trọng này của hắn lại giống như Đạo Thánh đi móc nối vậy, cả quá trình trơn tru không thể hơn được.
Căn nguyên thủy đừng nói là bải xích phản kháng, đến cả dè dặt cũng chẳng được bao lâu thì đã có một sợi căn nguyên hùng tráng được móc nối.
Sau đó chính là quá trình luyện hóa “dài đằng đẵng”.
Còn phía đại hội giao lưu đan đạo này, Tam Nhãn Hổ vẫn đang giảng đạo tiếp tục.
Con Hổ yêu này vốn chả kiên nhẫn gì với đám người này cả, chỉ định làm qua loa một chút.
Nhưng nhìn thấy sự sùng bái ngưỡng mộ mình của đám tông sư này, hắn cảm thấy bản thân như sắp thăng hoa, linh hồn cũng bay luôn lên mây rồi.
Không giống như Khương Thành đi đến đâu cũng có thể làm chủ hoàn cảnh, Hổ yêu này hầu hết đều là làm màu thất bại.
Trước kia cho dù hắn đi đến đâu cũng đều mang theo sự khinh thường và chế nhạo, được thôi vì đa số đều do hắn quá đê tiện vô sỉ…
Nhưng bây giờ, hắn đã có được thể diện mà trước nay chưa từng có.
Tư cách làm màu trực tiếp tăng từ giá trị âm lên đến đỉnh cao nhất, đúng là khiến người ta rơi nước mắt mà.
Thế là hắn giảng đạo dài cả trăm năm.
Lúc hắn bay xuống khỏi đài cũng được tiếp đãi long trọng với quy cách cao nhất của các tông môn.
“Tam Nhãn sứ giả, giảng thêm một chút đi.”
“Phải đó phải đó, vẫn chưa hết ý mà, lần giảng đạo này nếu như kéo dài một trăm triệu năm thì tốt biết mấy.”
“Tam Nhãn tông sư, Cửu Chuyển Đan tông bọn ta long trọng mời ngươi đến chỗ bọn ta ở một khoảng thời gian được không?”
“Cửu Chuyển Đan Tông có gì hay mà đến chứ, hay là đến Tử U Cung vậy?”
“Không không không, Hồi Nguyên Điện sớm đã quét dọn cửa ngõ rồi…”
Chương 1333: Vân Di ĐạoĐối với sự nhiệt tình mời gọi của các đại tông môn này, Tam Nhãn Hổ tỏ ý lần sau sẽ đến.
Lần này làm màu mệt rồi, hắn phải trở về sạc pin chút đã.
Thế là tất cả mọi người chỉ có thể luyến tiếc tiễn Tam Nhãn tông sư đi.
Đồng thời tuyên bố đại hội giao lưu đan đạo đến đây kết thúc.
Một đoàn người Thiên Đan Tư lên đường hồi phủ, còn Phạm Lôi, Yên Dĩ, Minh Già phía bên ngồi xem này cũng hội tụ lại với bọn họ.
Cuộc cá cược giữa Thiên Cung và Tà Tiên giới vẫn chưa kết thúc.
Theo như ước định, Yên Dĩ vẫn phải quay về Thiên Cung.
“Ha ha ha, để các ngươi chờ lâu rồi.”
Nhìn thấy ba người, mồm Tam Nhãn Hổ nhếch lên tới tận mang tai.
“Thật là ngại quá, vốn cũng muốn sớm ra đây, kết quả vào trong đó lại bị người ta níu kéo lại không cho đi.”
Hắn biết rõ ba người này ở bên phía người xem đã thấy hết tất cả nên cố ý làm ra vẻ đạo đức giả xin lỗi.
“y, ta cũng đau đầu lắm, sự nhiệt tình của người ta khó chối từ.”
“Vì để tống cổ họ đi, chỉ có thể phô ra năng lực đã che giấu từ lâu nay.”
“Nhưng mà các ngươi cũng đừng hỏi rốt cuộc ta đã làm gì, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.”
“Sao các ngươi lại nhìn ta như thế, thật sự chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhét kẽ răng, chuyện vặt ấy mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt khiêm tốn của hắn, nhưng thật sự thì đang trát vàng lên mặt, ba người lại càng thêm khó chịu.
Tâm tình cũng trở nên phức tạp cùng cực.
Trong một trăm năm này, ba người cũng nghe Tam Nhãn Hổ giảng đạo.
Ấn tượng về hắn cũng có phần thay đổi.
Bây giờ ấy à, lại xuất hiện lại cảm giác khinh thường.
Con mẹ nó, năng lực luyện đan thuật đã che giấu rất lâu rồi sao?
Lẽ nào không phải do Khương Thành cho mới được sao?
Còn có thể có chút thể diện không?
“Được rồi, được rồi.”
Về mặt đối đãi với thái độ của Tam Nhãn Hổ, Phạm Lôi và Minh Già lần đầu tiên thống nhất đứng cùng một chiến tuyến.
“Nhiêu đó cũng được rồi.”
“Bọn ta cũng đâu phải không biết ngươi mấy cân mấy lạng đâu.”
“Phải rồi, Khương chưởng môn đâu?”
Minh Già nhìn quanh bốn hướng nhưng không thấy bóng dáng Thành ca đâu.
Tam Nhãn Hổ thì lại không quan tâm mấy.
Chỉ có thể tùy ý nói: “Có lẽ là về Thiên Đan Tư trước rồi, hắn ngay từ đầu đã làm mà xong rồi, còn không đi nữa há chẳng phải sẽ bị chết không đẹp sao?”
Nghe Thành ca đã về rồi, Minh Già cũng nói lời cáo từ.
Sau khi hắn rời đi, các đại tông sư vẫn cứ tiễn đưa mấy người Thiên Đan Tư về đến biên giới của Luyện Tâm Đạo.
Chủ yếu vẫn là vì Tam Nhãn Hổ sứ giả đan này.
Con Hổ yêu này cũng coi như suốt đường đi có phong thái vô cùng, spotlight của mấy người Thiên Đan Tư đều bị chiếm hết.
“Tam Nhãn đại sư, đi về phía trước nữa chính là Vân Di Đạo, bên đó được xem như là có tiên nhân nhiều nhất ở Đạo Tuyệt Chi Địa, ngươi nhất định phải tuyệt đối cẩn thận đấy…”
Nghe thấy Thừa Sơn Đạo Tôn nói như vậy, Phạm Lôi và Yên Dĩ liền vểnh tai lên nghe.
Lần đến Luyện Tâm Đạo này, bọn họ cũng coi như đã học hỏi được nhiều.
Ở đây không hổ là địa giới mà Thiên Đạo không thể làm chúa tể, mỗi một nơi đều có thiên địa quy tắc đặc biệt riêng.
Sự quỷ dị vô cùng đó đối với người mới đến cũng chẳng có gì tốt lành.
Huyết Sát Đạo cứ vào là bị truy sát.
Đoạn Dương Đạo thì đi đến đâu cũng bị một người không biết từ đâu đến khiêu chiến.
Còn ở Luyện Tâm Đạo, cao thủ có mạnh đến đâu bước vào đều trở thành cặn bã.
Đừng nói là Đạo Tôn, dù cho có là Đạo Thánh mà đi lại tùy tiện thì cũng sẽ bị lật xe thôi.
Vân Di Đạo này lại là tình huống ra sao đây?
Thật đáng tiếc, bọn họ chẳng nghe được gì.
Bởi vì đã bị Tam Nhãn Hổ trực tiếp cắt ngang.
“Các ngươi đang kinh thường ta đấy à?”
Hổ yêu này bây giờ đang lơ lửng trên mây, sao có thể nghe lọt thứ gì chứ.
“Đừng quên gia đây là xuất thân từ Đạo Tuyệt Chi Địa đấy, căn bản chính là tiểu bạch long nơi biển xa, ở đâu cũng sẽ được hoan nghênh, có cần các ngươi phải phổ cập kiến thức không?”
“Phải phải phải, Tam Nhãn sứ giả nói chí phải.”
Thật ra Tam Nhãn Hổ có thể mạnh miệng đến vậy là vì hắn đang đi với một đám toàn luyện đan sư.
Có mấy tiên nhân không cần đan dược cơ chứ?
Ai muốn lấn cấn với mấy đan sư đỉnh cao chứ?
Đừng nói là Vân Di Đạo, cả địa giới có đam ma tu hoành hành như Huyết Sát Đạo nhìn thấy bọn họ cũng phải khách khí, đối đãi có chừng mực.
Bọn người Thiên Lâm, Thái Hành cũng không bận tâm mấy chuyện này.
Khi đến đây, bọn họ đã đi ngang Vân Di Đạo rồi.
Lúc đó hai thế lực lớn nhất của Vân Di Đạo trong đó còn coi bọn họ như khách quý mà chiêu đãi, hai vị Đạo Thánh còn đích thân tiễn đến biên giới Luyện Tâm Đạo rồi mới về.
Nhưng lần này, một chuyện nào đó đã khiến nó lệch khỏi quỹ đạo bình thường.
Trên Vân Hải của Vân Di Đạo, bóng dáng bọn người Thích Vương và Dực Vương đã lâu không gặp thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”
Lư Vương gật đầu: “Thỏa đáng rồi, bên kia nhận được thù lao thì sẽ ra tay.”
“Những người còn lại của Thiên Đan Tư có thể bỏ qua.”
“Nhưng Yên Dĩ thì phải chết.”
Kì hạn kết thúc cá cược giữa Thiên Cung và Tà Tiên giới đã càng ngày càng gần.
Tà Tiên giới vẫn chưa có hành động gì, bọn họ cũng sốt ruột hẳn lên.
Khương Thành căn bản chẳng có dấu hiệu xuất hiện thiên tâm.
Nếu còn không làm gì nữa thì Thiên Cung sẽ thua mất.
Nhưng bọn họ lại không thể tự mình ra tay, nếu không Tà Tiên giới lại có thể dễ dàng điều tra ra.
Cuối cùng, đám Thần Quân quyết định sẽ thuê người giết người.
Âm thầm tìm một thế lực ngầm ở Đạo Tuyệt Chi Địa, dự định sẽ trừ khử Yên Dĩ.
Yên Dĩ chết trong tay bên thứ ba, vậy trận cá cược coi như bỏ.
Đến lúc đó coi như hai bên hòa, Thiên Cung cũng không lỗ.
Nhưng trên trán Thích Vương vẫn còn hiện ra sự lo lắng.
“Chỉ sợ đám yêu nghiệt đó nhân cơ hội này làm thương tổn đến mấy vị tông sư, mấy vị đó của Thiên Đan Tư thật sự không thể để mất.”
Đế đan sư thất bát phẩm dù có đặt ở đâu cũng đều là báu vật trân quý cả.
Thiên Cung không muốn để đám người Thiên Lâm, Thái Hành, Hà Bắc phải xảy ra chuyện.
“Có lẽ không đâu, đối phương rất có uy tín.”
“Vậy thì tốt.”
“Chỉ tiếc Khương Thành không biết đã nấp nơi đâu rồi.”
“Phải đó, Huyết Sát Địa vô năng kia lại không giết được hắn.”
Mục tiêu của bọn họ vốn dĩ là Khương Thành.
Thành ca đã giết không ít người của Thiên Cung, thậm chí còn có cả con của Thiên Đế.
Vốn còn tưởng nhất định sẽ chết ở Huyết Sát Đạo, nào có ngờ qua mấy năm nghe ngóng, tên tiểu tử ấy vẫn tung tăng vào được Luyện Tâm Đạo.
“Coi như hắn mạng lớn.”
“Sau khi thời hạn của cuộc cá cược qua đi, người chờ hắn chính là Tu Đế.”
“Ha, đến lúc đó xem thử hắn sẽ chết như thế nào.”
Cùng lúc khi mấy vị Thần Quân rời đi, đội ngũ của Thiên Đan Tư phía dưới cũng chính thức bước vào phạm vi của Vân Di Đạo.
Vừa mới đến đây, Phạm Lôi và Yên Dĩ liền cảm nhận được sức chiến đấu của bản thân đã quay trở lại.
Ở đây không giống với Luyện Tâm Đạo chỉ có đan khí phù trận mới được tính là chiến lực.
Ở đây, cho dù là tiên lực thần hồn hay là quy tắc ý cảnh, toàn bộ đều có thể tùy ý khai triển, không chịu bất cứ hạn chế nào.
“Coi như bình thường lại rồi.”
Phạm Lôi Đạo Tôn thở phào nhẹ nhõng.
Thân là Đạo Tôn, cuối cùng hắn cũng có được cảm giác an toàn.
Cho dù có gặp được kẻ địch lớn mạnh, đánh không được thì cũng có thể bỏ chạy.
Vừa nghĩ như vậy, bốn bề đã có đợt gió lớn quái dị nổi lên, một thân ảnh màu đen che khuất ánh mặt trời.
Nhìn một phát đã không thấy bờ bến.
“Chuyện gì vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không hay rồi.”
Đám đan sư chưa từng trải qua chiến đấu hét lên kinh hãi.
Chương 1334: Người đông thế mạnhMây đen tảng ra, sau khi nhìn rõ bóng người đó, tất cả mọi người kể cả Phạm Lôi Đạo Tôn trong đó đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõng.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một đám Yêu, sư tử, hổ, báo, gấu, thỏ, dễ, những gì cần có đều có tất.
Đếm sơ quá, số lượng cũng không dưới hai mươi ngàn.
Nhưng cảnh giới của đám yêu này cũng không cao.
Dẫn đầu là một con gấu màu xanh với cảnh giới Đạo Tôn, nhưng cũng chỉ có mỗi nó là được xem là cao thủ trong đó.
Xếp hình chữ “nhất” phía sau hắn là hơn hai mươi Chí Tôn.
Còn lại là hơn ba trăm Thiên Tôn, số còn lại thì dưới Thiên Tôn.
Xem ra thanh thế của hơn hai mươi con yêu này cũng lớn lắm.
Hình dạng đủ loại, to lớn đến mức nhìn không thấy bờ, tản ra hung tính hám máu.
Nhưng tu luyện giớ phải xem thực lực chứ không phải ngoại hình hay số lượng.
Ba vị Đạo Tôn Thiên Đan Tư bên này tuy không phải loại chiến đấu, nhưng tốt xấu gì cũng là Đạo Tôn.
Thêm vào Phạm Lôi nữa, chỉ cần bốn người bọn họ đã đủ xử đẹp đám yêu này rồi.
Càng huống hồ gì thêm vào cả Tam Nhãn Hổ, Yên Dĩ, Kim Phi, Chính Hư… hơn ba mươi Chí Tôn nữa.
So về thực lực, chỉ cần mười mấy người của Thiên Đan Tư cũng đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
Nhưng vẫn là nguyên tắc nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, bọn người Thiên Lâm, Thái Hành không ra tay ngay lập tức, mà chủ động đến trước giao thiệp.
“Chư vị như vậy là có ý gì?”
“Ta đây đến từ Thiên Đan Tư, từ Luyện Tâm Đạo về Thiên Cung, không thù không oán gì với chư vị cả, nước sông không phạm nước giếng.”
“Không biết vì sao lại chặng đường bọn ta?”
Con gấu đầu xanh dẫn đầu há cái mồm đầu máu, hai cặp răng nanh lộ ra.
“Đương nhiên ta biết các ngươi là người của Thiên Đan Tư.”
“Nhưng mà nước sông không phạm nước giếng thì bỏ đi.”
“Thiên Cung của các ngươi và Đạo Tuyệt Chi Địa bọn ta không đội trời chung.”
Đôi mắt trong áo bào màu hạt dẻ kia lộ ra hung ý không hề che giấu.
“Người ta đối với mấy luyện đan sư thì cung kính lễ độ, nhưng ta thì không bận tâm.”
Yêu tộc căn bản không cần đan dược.
Đan sư đối với họ mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Các ngươi dự định tự khoanh tay chịu trói, hay phải phiền đến bọn ta ra tay?”
“Nói trước cho các ngươi biết, để bọn ta ra tay thì khó tránh phải chịu khổ rồi.”
Nghe thấy mấy lời này, bọn người Thiên Lâm, Thái Hành liền sầm mặt lại.
“Các hạ thật sự cho rằng bọn ta chỉ như những trái cà chua có thể thuận tay bóp nát à?”
Vị Thanh Hùng Đạo Tôn kia cười khặc khặc: “Phải đó, ta nghĩ vậy thật ấy chứ.”
Phạm Lôi Đạo Tôn tức giận.
“Thứ không có mặt, đáng chết mà.”
Lần đến Đạo Tuyệt Chi Địa này hắn xem như đã vô cùng uất ức rồi.
Ở Huyết Sát Đạo thì bị dọa run lên run xuống, ở Đoạn Dương Đạo lại bị một Chí Tôn tẩn cho một trận, về sau khiêu chiến tông môn cũng chẳng có chuyện gì như dự tính.
Ở Luyện Tâm Đạo, chiến lực năm trăm cỏn con chỉ có thể nói là dưới trung đẳng, căn bản chả là quái gì.
Chỉ có thể ngoan ngoãn ở chỗ ngồi xem, chờ đám người Thiên Đan Tư ra hội họp.
Bởi vì nếu một mình hắn đi ra ngoài, nói không chừng sẽ chết trong tay mấy tên “cặn bã” ngũ lục phẩm.
Tổng kết cả lại, đường đường là một Đạo Tôn của Thiên Cung đi đâu ở Đạo Tuyệt Chi Địa cũng đềuu chịu hạn chế, nhìn sắc mặt người ta mà sống.
Lần này khó khăn lắm chiến lực mới không bị hạn chế, so sánh thực lực cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
“Xem ra lần rời đi này, bổn tôn phải bất đắc dĩ đại khai sát giới ở Đạo Tuyệt Chi Địa để biểu rõ uy nghiêm của Thiên Cung rồi.”
Sau khi vứt ra một câu huênh hoang này, hắn tế ra tiên bảo tiên khí tùy thân, giết sang Thanh Hùng phía đối diện.
Nhưng Thanh Hùng kia lại chẳng thúc giục căn nguyên ý cảnh gì để đấu với hắn.
Mà né một phát lui về sau.
Ngay sau đó, một con sơn dương có cơ thể đen ngòm, đầu mọc bốn sừng giết đến.
“Đối thủ của ngươi là ta.”
Sơn Dương Chí Tôn đó đón lấy pháp tắc không gian của Phạm Lôi Đạo Tôn, bốn cái sừng trên đầu phóng ra bốn đạo căn nguyên.
“Hừ!”
Phạm Lôi Đạo Tôn cảm nhận được sự sỉ nhục vô cùng.
Là một Thủ Tọa Thiên Lôi Tư, Tiên quan nhị phẩm, thực lực của Phạm Lôi Đạo Tôn thật sự là đỉnh cao trong số những Đạo Tôn.
Bình thường đến hai ba Đạo Tôn, hắn cũng có thể chống đỡ được.
Đối phuông lại phái một Chí Tôn ra chiến đấu với mình.
Đây hoàn toàn là không xem hắn ra gì, kiểu như không tôn trọng đến cùng cực.
“Một đám yêu vật mông muội.”
“Chết đi.”
Theo cùng lời nói của hắn, bốn đạo căn nguyên phía đối diện va chạm với pháp tắc không gian của hắn.
Theo nhưu bình thường, căn nguyên của Chí Tôn sẽ sụp đổ.
Độ mạnh của căn nguyên phía Chí Tôn không bằng Đạo Tôn, cách thức công kích này quá nguyên thủy và thô thiển, nào có thể địch lại pháp tắc không gian.
Nhưng mà lần này, sự cố ngoài ý muốn đã xảy đến.
Ầm! Ầm!
Sau hai tiếng vang lên, sắc mặt Phạm Lôi Đạo Tôn liền biến sắc.
Hắn còn chưa kịp lợi dụng sự gia trì của pháp tắc không gian gia trì cho tiên pháp kiếm thuật của mình, pháp tắc không gian đã rung lên chấn động kịch liệt, tạo ra mấy vết nứt.
Hai đạo căn nguyên trước giao phong với pháp cảnh đã tản mất, nhưng hai đạo căn nguyên sau đã xông vào trong pháp cảnh của hắn.
“Không thể nào.” Phạm Lôi Đạo Tôn hét lên.
“Làm gì có chuyện như thế này?”
Sơn Dương Chí Tôn cười lạnh, hai đạo căn nguyên còn lại nhanh chóng đi thẳng vào trong.
Năm sợi căn nguyên cấp Đạo Tôn của Phạm Lôi, thêm vào hai sợi căn nguyên cấp Chí Tôn nữa mà tạo nên pháp tắc không gian, lại không thể đỡ được đợt công kích của hai sợi căn nguyên.
Thời khắc mà pháp cảnh bị rạn nứt, cả người hắn cũng nhận được sự phản phệ.
Một đạo căn nguyên đánh trúng người hắn một cách nặng nề.
Cũng may là hắn có đạo giáp thất phẩm, hơn nữa năng lực phòng ngự của bản thân tiên thể cũng rất mạnh, nếu không thì đã bị thương nặng rồi.
Nhưng nhiều là thế, hắn vẫn thổ huyết lui về sau.
Kim Phi và Chính Hư liền xông liên trước đón giữ hắn.
Ba vị Đạo Tôn Thiên Lâm, Thái Hành, Hà Bắc liền tế ra binh khí cả chục tỷ năm chưa hề dùng đến ra, cả mặt phòng bị nhìn sang đám yêu.
Trong lòng bọn họ ngập tràn sự khó tin.
Phạm Lôi tốt xấu gì cũng là một Đạo Tôn.
Vừa nãy trong lúc chiến đấu, hắn cũng không bị hạn chế gì cả, hoàn toàn triển khai ra được năng lực một Đạo Tôn nên có.
Nhưng lại bị một Chí Tôn tầm thường nhẹ nhàng đánh gục.
Chuyện này khó tránh thật quỷ dị.
“Chuyện này sao có thể chứ?”
Phạm Lôi Đạo Tôn sau khi bị thương thì hoàn toàn nghi ngờ nhân sinh.
Không những là thân thể, mà cả tinh thần của hắn cũng bị đả kích một cách nặng nề.
Gặp trục trặc liên tiếp ở Đạo Tuyệt Chi Địa đã khiến sự tự tin của hắn tổn hại nặng nề.
Vốn dĩ còn mong chờ sẽ được xả tâm tình.
Kết quả lại bị một Chí Tôn đánh bại ngay chính diện.
Tam Nhãn Hổ ở kế bên vẫn cứ nói lời châm chọc.
“Chậc chậc chậc, Phạm Lôi lão đệ à, không phải ngươi đang giả vờ yếu ớt đấy chứ?”
“Sao đến đâu cũng bị đánh, đánh ai cũng không lại vậy nhỉ?”
Quan hệ giữa hắn và Phạm Lôi Đạo Tôn vốn cũng đã không tốt rồi.
Chế nhạo cũng dùng hết sức, hoàn toàn không thèm bận tâm việc trước mắt hai người vẫn đang là đồng đội đứng chung trên một con thuyền.
“Bên kia chỉ phái một Chí Tôn cỏn con ra thôi mà ngươi đã đánh không lại?”
“Ngươi nói thật lòng xem, ngươi có phải là một Thiên Tôn đội lốt Đạo Tôn không?”
“Tên ngu ngốc nhà ngươi câm miệng đi.”
Phạm Lôi Đạo Tôn bị chọc đến suýt chút lại lần nữa thổ ba cân huyết.
“Đối phương rất kì lạ.”
Yên Dĩ trong đám người cắt ngang cơn thịnh nộ của hai người với nhau.
“Con dê vừa rồi dường như được trợ lực đặc biệt.”
Chương 1335: Yêu tộc nơi đây thật sự không hiểu lễ nghĩaBên phía Thiên Đan Tư cũng chỉ còn mỗi Yên Dĩ là còn giữ được bình tĩnh mà thôi.
Những người khác dù là Thái Hành, Lưu Duyên hay Thiên Lâm, Kim Phi đều là bạn lâu năm với đan lô.
Chưa từng trải qua chiến đấu chứ đừng nói gì đến tuyệt cảnh nguy cơ.
Còn Tam Nhãn Hổ thì lại không đáng tin.
Lang nữ này nhìn chằm chằm vào mấy tên cấp bậc Thiên Tôn và cấp Tôn Giả trong đám Yêu, ánh mắt xinh đẹp mà lạnh tanh, chuyển động quan sát vô cùng nhạy bén.
“Ta vừa mới chú ý thấy lúc Phạm Lôi Đạo Tôn chiến đấu với hắn, trên đầu mỗi con yêu đều xuất hiện một đám mây đỏ bay lên.”
“Rồi hội tụ vào ngay trên người con dê đó.”
“Không ngoài dự đoán, bọn họ sở dĩ toàn đến những yêu tộc thấp giai như vậy là vì để hội tụ sức mạnh toàn thể lên trên một người.”
Bộp bộp bộp bộp!
Tam Nhãn Hổ vỗ tay cổ vũ.
“Lợi hại lắm!”
“Không hổ là nữ yêu mà ta nhắm trúng, là người thứ hai sau ta nhìn ra được vấn đề nằm đâu, đúng là một hóa thân thông minh…”
Thật ra hắn đến cọng lông cũng chẳng chú ý đến nhưng cũng chẳng ngại dát vàng lên mặt mình.
Chỉ là bây giờ cũng chẳng có ai thèm bóc phốt hắn.
Thanh Hùng Đạo Tôn phía đối diện cười khặc khặc.
“Ngươi đoán đúng nhưng không phải đúng toàn bộ.”
“Đây không phải là hội tụ toàn thể sức mạnh lên một người, mà chỉ cần số người đủ nhiều thì sẽ càng nhận được sự gia trì của thiên địa quy tắc càng lớn hơn mà thôi.”
“Dưới sự gia trì của Nguyên Hồng Vân, căn nguyên của Chí Tôn có thể phá vỡ được pháp cảnh của Đạo Tôn.”
“Vậy nên ở Vân Di Đạo bọn ta, số người càng đông thì sẽ càng lợi hại.”
“Các ngươi có mấy chục người thì lấy gì ra mà đấu với bọn ta chứ?”
Ở nơi này, thực lực của Đạo Tôn vẫn cứ mạnh hơn Chí Tôn.
Suy cho cùng thì Đạo Tôn có thể tiếp nhận được thiên địa quy tắc nhiều hơn, có thể được Nguyên Hồng Vân gia trì mạnh hơn.
Mà sự thăng lên của Chí Tôn thì có hạn.
Vậy nên cảnh giới vẫn rất hữu dụng.
Chỉ có điều tình huống về số lượng người không cân bằng mà thôi.
Nếu như số người hai bên chênh lệch quá nhiều thì cũng chẳng còn gì đáng đánh cả, cảnh giới có cao hơn đối phương thì cũng bị nghiền ép.
Vân Di Đạo là một địa giới đặc biệt mà một tên làm bia đỡ đạn cũng có tác dụng rất lớn.
Cũng bởi vì như vậy mà trở thành một Đạo có nhiều người nhất.
Các quần tộc và tông môn ở đây mỗi ngày đều dốc toàn lực đi chiêu mộ nhân thủ để mở rộng dân số cho mình.
Ở đây, các tông môn lớn không phân biệt kì thị ngươi có thiên phú kém, cũng chẳng chê bai ngươi cảnh giới thấp.
Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập thì tất cả đều dễ nói rồi.
Ở tu luyện giới, đó cũng coi như là “thanh lưu” rồi.
Sau khi biết được thiên địa quy tắc ở đây, cho dù là Thiên Lâm hay Thái Hành, hay là Lưu Duyên, Yên Dĩ cũng thấy lạnh trong lòng.
Má nó, khó khăn lắm Thiên Đan Tư mới chiếm được chút ưu thế, cho dù là chiến đấu đơn hay đồng đội cũng không sợ.
Kết quả lị ngã ngay trước mặt mấy bia đỡ đạn này, làm sao để người ta đỡ cho nỗi chứ?
Phạm Lôi Đạo Tôn vừa mới bị thương mở mồm mẳng chửi.
“Con Hổ yêu ngu si nhà ngươi, lúc trước ở Luyện Tâm Đạo kia bảo ngươi cẩn thận, ngươi ngay cả nói cũng không để cho người ta nói rõ ràng.”
“Sớm đã biết như vậy đã bảo mấy đệ tử bọn họ đi theo thì đâu có mấy chuyện này.”
“Bây giờ thì hay rồi, mọi người chết chùm cả rồi, ha.”
Trên mồm hắ thì nói như vậy nhưng trong lòng lại không hề hoảng hốt.
Bởi vì trong tay hắn vẫn còn có thuốc lá.
Sức mạnh của hắn vẫn còn.
Vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ lấy “bí bảo tín hương” ra gặp thần chặn giết thần.
Chỉ là chưa đến giờ phút sinh tử hắn cũng không nỡ dùng.
Tam Nhãn Hổ bị hắn xả như vậy cũng chẳng sốt ruột.
“Hoảng hốt gì chứ, chỉ là cục diện nhỏ bé thôi mà.”
“Không ở trường hợp chênh lệch sao có thể làm nên đại sự?”
Hổ Yêu này bay đến trước mặt Thanh Hùng Đạo Tôn.
“Người anh em, chắc ngươi biết ta nhỉ?”
Thanh Hùng Đạo Tôn nhếch mép, lộ ra hàm răng nanh.
“Ồ, đây không phải là Tam Nhãn Hổ ở Thiên Sát Đạo đây sao? Sao lại lăn lộn chung với đám Thiên Đan Tư này rồi?”
Nghe thấy lời này, mọi người lần lượt thở phào nhẹ nhõng, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Hóa ra con Hổ yêu này là người quen, à không, yêu quen.
Nước lớn có long vương, vậy là không sao rồi.
Tam Nhãn Hổ cũng đắc ý vô cùng quay đầu lại.
Hí hửng nhếch mày với Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Không ngờ rằng ca ở đâu cũng được chào đón, nhất bá của Đạo Tuyệt Chi Địa há chỉ là hư danh?”
Hắn thật ra ngay từ đầu đã nhận ra Thanh Hùng Đạo Tôn.
Chỉ là không thèm nói tiếng nào, cố ý để Phạm Lôi Đạo Tôn nhào ra rồi bị tẩn một vố, lúc này mới lộ diện.
Lòng làm màu lần này mới ác liệt được.
Phạm Lôi Đạo Tôn bị tức đến sặc cả, nhưng nghĩ đến cục diện trước mặt cần đến Tam Nhãn Hổ xử lí nên cũng giờ nói gì cũng không hay.
Tam Nhãn Hổ bô lô ba la nói: “Thanh Hùng huynh, mấy người này đều là tiểu đệ giúp việc của ta, nể mặt ta mà nhường đường được không?”
Tuy bị hắn gọi là kẻ giúp việc vô cùng không thoải mái, nhưng mọi người đều đang trong tình thế khó khăn nên cũng không nói gì.
Chỉ có thể để hắn làm sao thì làm.
Rồi thấy Thanh Hùng Đạo Tôn cười ha ha.
Sau đó lắc đầu.
“Không được.”
Mặt Tam Nhãn Hổ nhất thời xụi lơ.
Rõ ràng là người quen, đối phương lại chẳng nể mặt mình, thế này thì thật mất mặt.
Hắn nhảy cẩng lên ngay tại chỗ, hét lớn vào mặt Thanh Hùng Đạo Tôn.
“Hay cho Thanh Hùng ngươi, năm đó khi ngươi và Tử Tông còn là Chí Tôn, khi Thiên Sát Đạo chúng ta bị vây công, cuối cùng ai đã giúp các ngươi dọn dẹp hả?”
Thanh Hùng Đạo Tôn hững hờ nói: “Là Bạch Hổ Đạo Thánh.”
Đạo Thánh?
Bản thân đi khỏi Thiên Sát Đạo mới có sáu triệu năm, Bạch Hổ Đạo Tôn đã trở thành Đạo Thánh rồi sao?
“Năm đó ta cũng ở hiện trường, lúc đó ngươi còn yếu hơn cả ta nữa kìa.”
“Thật vậy.” Thanh Hùng Đạo Tôn không phủ nhận.
“Vậy nên ngươi cũng nên báo đáp ân tình chứ nhỉ?”
Thanh Hùng nhìn khinh khỉnh Tam Nhãn Hổ.
“Năm đó người cứu bọn ta là Bạch Hổ Đạo Thánh chứ đâu phải ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Thanh Hùng Đạo Tôn cười lạnh: “Ta bảo ngươi biến sang một bên, còn lảm nhảm nữa là ta xử luôn ngươi đấy.”
“Ngươi! Con mẹ ngươi không chịu nể mặt chút nào hả.”
Lần này Tam Nhãn Hổ thật sự giận lên rồi.
Thứ mà hắn giận không phải là vong ân phụ nghĩa.
Mà là vì bản thân mất đi một lần khoác lác huênh hoang trước mặt mọi người, ngươi không phối hợp, hại ta bị lật xe.
Ầm!
Hắn còn chưa la hét xong, Thanh Hùng đã tiện tay cho một kích, đánh hắn phụt máu bay ngược ra sau.
“Ngươi là cái thá gì chứ? Dựa vào gì mà ta phải nể mặt ngươi?”
Hắn đứng trên cao nhìn xuống khinh thường Tam Nhãn Hổ đang chật vật bò dậy.
“Nếu không phải nể mặt Bạch Hổ Đạo Thánh thì một phát đó không phải chỉ làm ngươi bị thương đâu mà đã giết chết ngươi rồi.”
Vừa nói xong, hắn định hạ lệnh ra tay.
Nhưng cũng vào lúc này, trên bầu trời có một bóng dáng bay đến.
“Chỗ các ngươi cũng náo nhiệt quá ha.”
Mọi người nghe được giọng nói quen thuộc lại càng ngớ ra.
Lại nhìn thấy phong thái đỉnh đạt tuấn lãng, không phải Khương Thành thì còn là ai chứ?
“Khương Thủ Tọa?”
“Sao ngươi lại đến đây rồi?”
Bọn người Thiên Lâm, Hà Bắc lại vui mừng chạy lại đón.
Còn Tam Nhãn Hổ cũng vội lăn lại trước mặt hắn, ôm lấy chân hắn mà gào.
“Ca, Yêu tộc nơi đây thật chẳng biết lễ nghĩa, xử lí gọn gàng bọn họ cho ta.”