Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 114 - Chương 2149: Lấy Lòng Mẹ Vợ Thì Có Vấn Đề Gì Chứ?

Chương 2149: Lấy lòng mẹ vợ thì có vấn đề gì chứ?

Sau khi xem xong thực đơn, An Lương cảm thấy có chút thất vọng, bởi vì chỉ có mỗi sủi cảo tôm đất mà thôi. Món này rất có tiếng tăm trong lòng người tiêu dùng bình thường, nhưng lại hoàn toàn nhập môn trong lĩnh vực ăn uống cao cấp.

Ví dụ món sủi cảo pha lê của chung cư quốc tế Vân Cảnh cung cấp, bọn họ sử dụng tôm hùm Boston, mặc dù giá mỗi lồng hấp tre cao tới 888 tệ. Hơn nữa, chung cư quốc tế Vân Cảnh còn cung cấp dịch vụ tùy chỉnh lịch hẹn.

Nếu Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương muốn ăn gì đó, chẳng hạn như sủi cảo hấp thịt cua hoàng đế hoặc sủi cảo hấp gạch cua, chỉ cần bọn họ mướn, bọn họ có thể đặt lịch hẹn trực tiếp thông qua ứng dụng quản gia.

An Lương gọi món sủi cảo thịt heo cải thảo với thái độ hứng thú nửa vời, còn sủi cảo hẹ?

Nếu cùng bạn gái hẹn hò đi mua sắm và ăn sủi cảo hẹ thì quả là thiếu đức hạnh!

Khoảng 9 giờ 30 phút, sủi cảo mà An Lương và Lý Tịch Nhan gọi đã được bưng lên. An Lương gấp một miếng sủi cảo tôm bên Lý Tịch Nhan nếm thử trước, mùi vị rất bình thường, thuộc dạng mùi vị tiêu chuẩn của sủi cảo tôm.

Lý Tịch Nhan cũng hơi thất vọng, cô nói: “Em còn tưởng có rất nhiều món ngon, hóa ra lại bình thường như vậy!”

Lý Tịch Nhan nói tiếp: “Bên trong có trứng cá, em không thích!”

An Lương gật đầu đồng ý: “Quả thực quá bình thường. Cục cưng, em nếm thử món sủi cảo thịt heo cải thảo bên anh đi.”

“Ừ, em thử xem.” Lý Tịch Nhan thử một miếng sủi cảo nhân thịt heo cải thảo.

Sau khi ăn xong, cô ấy đã phàn nàn: “Em cảm thấy món sủi cảo nhân thịt heo cải thảo này ngon hơn.”

“Anh cũng thấy vậy!” An Lương đồng tình: “Bảo bối thích ăn sủi cảo không?”

“Em rất thích ăn, nhưng nhân sủi cảo phải ngon mới được.” Lý Tịch Nhan trả lời.

“Vậy chúng ta đổi với nhau đi.” An Lương và Lý Tịch Nhan đổi sủi cảo.

An Lương tuy kén ăn nhưng không lãng phí thức ăn. Khi còn học ở Học viện kinh tế Thiên Phủ, anh thường giải quyết bữa trưa và bữa tối ở căng tin số 2.

Khi Lý Tịch Nhan và An Lương vừa trao đổi sủi cảo với nhau, ba người còn lại cuối cùng cũng đã bước vào, bọn họ tiến tới bàn An Lương đang ngồi.

Bàn An Lương chọn phù hợp cho bốn người, nhưng bọn họ có tổng cộng năm người.

Cuối cùng, một thỏa hiệp đã được thực hiện, An Lương và Mã Anh Tuấn ngồi một hàng, Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình ngồi một hàng.

Khi Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình ngồi xuống chuẩn bị gọi món, Lý Tịch Nhan bắt đầu phàn nàn: “Đừng gọi sủi cảo tôm, món sủi cảo đặc trưng này thực sự không ngon!”

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều nghe theo lời nhắc nhở của Lý Tịch Nhan, còn Mã Anh Tuấn thì đặc biệt gọi món sủi cảo nhân tôm. Đợi sau khi các món ăn được bưng lên, Mã Anh Tuấn nhiệt tình mời Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình nếm thử món sủi cảo nhân tôm.

Tuy nhiên, cả Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều trực tiếp từ chối.

Hành động của Mã Anh Tuấn quả y chang như một kẻ bám đuôi!

Làm thế nào để xác định kẻ bám đuôi?

Hành vi của kẻ bám đuôi không phải là mua, mua, mua, tặng tặng tặng, mà là cách giao tiếp và phản hồi.

Lấy Lý Tịch Nhan và An Lương làm ví dụ, An Lương mua, mua, mua cho Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan sẵn sàng đáp lại cho An Lương, đó là trao đổi bình thường giữa hai bên.

Luôn có một nhóm tầm thường tưởng rằng mua, mua, mua, tặng tặng tặng tức là kẻ bám đuôi. Đối với đám tầm thường này, An Lương chỉ có thể nói bọn họ quá kém cỏi.

Kẻ bám đuôi tức là tặng quà nhưng không nhận được phản hồi.

Ví dụ như đối phương nhận quà, sau đó gửi lên dòng thời gian nhưng lại không bảo là ai tặng, về sau vẫn muốn được bám vào, muốn được tặng thêm, như vậy mới chính là kẻ bám đuôi.

Lấy ví dụ hiện tại, Lý Tịch Nhan không thích ăn sủi cảo tôm, An Lương có thể đổi với Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan cũng tình nguyện trao đổi với An Lương, còn cảm ơn An Lương, cô hiểu rằng hành động này của An Lương là đang muốn chăm sóc cho cô.

Nếu đổi lại là Mã Anh Tuấn, cho dù Lý Tịch Nhan có nhắc nhở sủi cảo tôm không ngon, Mã Anh Tuấn vẫn gọi sủi cảo tôm, chỉ vì muốn Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ nếm thử.

Kết quả Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình vẫn không muốn.

Cái kiểu biết rõ không thể làm mà vẫn làm này mới là “đeo bám”!

Khi ăn sủi cảo, Quách Vũ Tình cố tình khuấy động chủ đề: “An đại sư, lát nữa đi dạo anh có gì muốn mua không?”

An Lương liếc nhìn Quách Vũ Tình, làm sao anh lại không biết ý đồ của việc gọi Mã Anh Tuấn đến? Xách túi giúp?

A!

Mã Anh Tuấn đang mộng mơ quá thì phải?

Quách Vũ Tình rõ ràng muốn nhân việc mua sắm này để giáo dục Mã Anh Tuấn, từ đó khiến cho Mã Anh Tuấn biết khó mà rút lui.

An Lương cũng không ngại hợp tác.

“Đến lúc đó rồi tính tiếp, tôi cũng nên mua một ít quà cho mẹ của Tịch Nhan.” An Lương thản nhiên nói.

Quách Vũ Tình mỉm cười hỏi: “Bắt đầu lấy lòng mẹ vợ đấy à?”

“Lấy lòng mẹ vợ cũng đâu có sao đâu nhỉ?” An Lương hỏi ngược lại.

Dù sao thì An Lương cũng đâu có suy nghĩ xấu xa gì.

Một người đàn ông tốt như An Lương có thể có suy nghĩ xấu gì chứ?

Mã Anh Tuấn hơi ngạc nhiên, anh ta nói: “An Lương đã gặp bố mẹ của Tịch Nhan rồi à?”

“Gặp rồi!” An Lương bình thản đáp: “Tôi và Tịch Nhan là bạn học thời cấp ba.”

An Lương biết Mã Anh Tuấn và Quách Vũ Tình cũng là bạn học cấp ba, cho nên An Lương cố ý nhắc tới điểm này, đồng thời liếc mắt nhìn Quách Vũ Tình.

Quách Vũ Tình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc biết rằng ông chủ An của tiệm tang lễ lại bắt đầu kinh doanh. Quả nhiên, mắt của Mã Anh Tuấn sáng lên, anh ta cũng nhìn Quách Vũ Tình.

Diêu Kỳ mỉm cười, cô đoán là An Lương cố tình.

Chương 2150: Đối đãi khác biệt?

Mọi người vừa ăn sáng vừa tán gẫu xem nên làm gì trong kỳ nghỉ hè. Lúc sắp ăn sáng xong, Mã Anh Tuấn chủ động trả tiền, An Lương cũng không tranh giành, bữa sáng của năm người tổng cộng chưa tới 200 tệ.

Ai trả tiền cũng như nhau thôi phải không?

Tuy nhiên, Mã Anh Tuấn tội nghiệp, cho dù trả tiền ăn sáng, anh ta cũng sẽ không tăng thêm được nửa điểm từ phía Quách Vũ Tình. Điều mà Quách Vũ Tình muốn cũng không phải là những ân huệ này.

Theo quan điểm của Quách Vũ Tình, việc Mã Anh Tuấn tính tiền cho bữa sáng khiến Quách Vũ Tình cảm giác anh ta có sở thích tiêu một khoản tiền nhỏ để làm việc lớn, có điều làm vậy càng khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.

Đây chính là kiểu khi không thích một người, bất luận đối phương làm gì đi nữa cũng khiến người khác cảm thấy chán ghét, đúng không?

Sau bữa sáng, ba cô gái đến Trung tâm Quốc Kim bên cạnh.

An Lương và Mã Anh Tuấn nói chuyện phiếm với nhau. Hầu hết thời gian đều là Mã Anh Tuấn nói, cậu ta kể về Đại học Phúc Đán, An Lương chỉ gật đầu cho có lệ.

Bên trong Trung tâm Quốc Kim, Lý Tịch Nhan đi thẳng đến cửa hàng Louis Vuitton, cô thích Louis Vuitton hơn Hermès.

Lý Tịch Nhan cảm thấy Hermès là sự lựa chọn của những người phụ nữ trung niên.

Được rồi!

Câu nói ban đầu của cô gái ngốc nghếch này là: “Đó là sự lựa chọn của các dì trung niên!”

Về phương diện trang phục, Lý Tịch Nhan thích phong cách dễ thương của Gucci, nhưng về phương diện lựa chọn túi xách, Lý Tịch Nhan lại thích Louis Vuitton.

Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình bước vào cửa hàng Louis Vuitton, An Lương và Mã Anh Tuấn đi theo sau. Ánh mắt Mã Anh Tuấn nheo lại, vì anh ta biết Louis Vuitton đắt như thế nào.

Mặc dù Mã Anh Tuấn là người gốc Ma Đô, nhưng không phải ai ở Ma Đô cũng có tiền, rất nhiều người gốc Ma Đô có điều kiện bình thường.

Trong cửa hàng Louis Vuitton, Vương Mạn Mạn nhìn thấy nhóm của Lý Tịch Nhan bước vào, cô ấy nhanh chóng tiến đến chào hỏi: “Hoan nghênh đã đến, cô Lý.”

Lý Tịch Nhan nhìn Vương Mạn Mạn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Gần đây có mẫu túi nào mới không?”

“Mời bên này, cô Lý. Gần đây chúng tôi vừa tung ra ba mẫu túi mới, bao gồm dòng Bella, dòng Hina và dòng túi PM Messenger cũng vừa mới cho ra phiên bản Crafty.” Vương Mạn Mạn giới thiệu với Lý Tịch Nhan.

Vương Mạn Mạn vẫn luôn nhớ Lý Tịch Nhan, không chỉ vì lúc trước Lý Tịch Nhan và An Lương đã từng qua đây mua đồ, mà còn bởi vì Lý Tịch Nhan rất xinh đẹp.

Quách Vũ Tình đứng bên cạnh, cô thầm ghen tị. Mặc dù cô không phải thuộc dạng tôn thờ tiền, nhưng Lý Tịch Nhan có thể được nhân viên của một cửa hàng xa xỉ nhớ tới, hơn nữa còn chủ động tiến đến chào hỏi, điều này khiến Quách Vũ Tình ghen tị.

Giống như khi con trai nhìn thấy chiếc xe trong mơ yêu thích, trong lòng làm sao không dậy sóng được?

Diêu Kỳ là người bình tĩnh nhất, vì tài sản của gia đình Diêu Kỳ vượt hơn cả 100 ức, tâm lý của cô rất ổn định.

Lý Tịch Nhan kiểm tra phiên bản Crafty của dòng túi PM Messenger vừa mới ra trước, da bò vân nổi màu đen kết hợp với hình hoa Monogram ngoại cỡ màu trắng ngà và các đồ trang trí theo phong cách graffiti, đã mang đến cho những chiếc túi PM Messenger khá cứng nhắc này một cảm giác rực rỡ.

Lý Tịch Nhan trực tiếp đeo chiếc túi PM Messenger phiên bản Crafty lên người, sau đó hỏi: “Vũ Tình, Kỳ Kỳ, mọi người thấy có đẹp không?”

Quách Vũ Tình gật đầu: “Đẹp đấy!”

Diêu Kỳ đồng tình: “Mình thấy phiên bản Crafty này thiết kế rất đẹp.”

“An Lương, anh thấy có đẹp không?” Lý Tịch Nhan lại hỏi ý kiến của An Lương.

An Lương nghiêm túc nhìn, nhìn trái nhìn phải, nhìn từ các góc độ khác nhau, cuối cùng gật đầu nói: “Được đấy!”

Lý Tịch Nhan tháo chiếc túi PM Messenger phiên bản Crafty xuống và đưa cho Vương Mạn Mạn: “Tôi lấy cái túi này!”

Mã Anh Tuấn đứng bên cạnh nhìn, anh ta cảm thấy có chút đau răng, cứ thế mà lấy ư? Không thèm hỏi giá luôn sao?

Giá của chiếc túi PM Messenger với biểu tượng hoa cổ điển màu nâu là 15.900 tệ, giá của chiếc túi PM Messenger phiên bản Crafty mới là 24.100 tệ, nhưng Lý Tịch Nhan và An Lương đều không hỏi giá tiền.

Vì bọn họ biết rằng giá của dòng túi PM Messenger không đắt lắm.

Quách Vũ Tình hỏi: “Xin hỏi, có chiếc túi PM Messenger dòng cổ điển không?”

Vương Mạn Mạn trả lời: “Xin hỏi, có thẻ thành viên không ạ?”

Túi PM Messenger dòng cổ điển là loại phổ biến của phổ biến, trong quầy trưng bày thường đều hết hàng, hoặc nhân viên phải xem khách hàng đến mua. Nếu là khách quen thì sẽ còn hàng, nếu là khách mới thì hết hàng, đó chính là cách làm cơ bản nhất.

Trong lĩnh vực bán hàng xa xỉ, 80% doanh số bán hàng đều do khách quen mang lại, vì vậy khách hàng mới được đối xử khác biệt là điều bình thường. Đặc biệt là đối với những khách hàng mới chưa từng tiêu xài nhưng lại trực tiếp mua luôn mẫu hot, khách hàng như vậy thường sẽ không còn hàng.

Điều này hơi giống với chiến lược phân phối của Hermès, nhưng bên này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Diêu Kỳ đứng bên cạnh mỉm cười, cô nói: “Vũ Tình, cậu có thể nhờ Tịch Nhan mua giùm, cấp độ thành viên của cậu ấy chắc chắn sẽ còn hàng.”

Mặc dù Diêu Kỳ đã chỉ ra mánh khoé nhưng sắc mặt của Vương Mạn Mạn vẫn rất tự nhiên.

Suy cho cùng, trong lĩnh vực bán hàng xa xỉ, cách đối xử khác biệt với khách hàng như vậy sẽ khiến những khách hàng quen thuộc cảm thấy rất có thể diện, từ đó bọn họ sẽ trung thành với thương hiệu hơn.

Chương 2151: Kiếm không nhiều, nhưng tâm trạng cực kỳ vui!

Trong cửa hàng Louis Vuitton, đối mặt với cách chỉ điểm mánh khóe của Diêu Kỳ, Vương Mạn Mạn trả lời một cách khẳng định.

“Nếu sử dụng tư cách thành viên của cô Lý, chúng tôi vừa hay có ba chiếc túi PM Messenger cổ điển in hoa màu nâu.” Vương Mạn Mạn vừa trả lời vừa lấy chiếc túi PM Messenger cổ điển in hoa màu nâu ở khu vực trưng bày xuống đưa cho Quách Vũ Tình.

Quách Vũ Tình nhận lấy và đeo lên người, cô đứng trước chiếc gương toàn thân ngắm nhìn, sau đó hỏi: “Kỳ Kỳ, Tịch Nhan, các cậu thấy sao?”

Diêu Kỳ gật đầu: “Dòng in hoa kinh điển của Louis Vuitton mà, không quá đặc sắc nhưng cũng chẳng lỗi thời, cổ điển trường tồn, chắc chắn không có vấn đề gì.”

Lý Tịch Nhan đồng tình: “Mình cảm thấy ổn đấy.”

Quách Vũ Tình nhìn Vương Mạn Mạn và hỏi: “Giá của chiếc túi này là bao nhiêu?”

Vương Mạn Mạn trả lời: “Giá của chiếc túi cổ điển in hoa màu nâu khá rẻ, chỉ 15.900 tệ, còn phiên bản Crafty mới mà cô Lý vừa lựa khi nãy có giá 24.100 tệ.”

Rõ ràng cả hai đều là dòng túi PM Messenger, nhưng lại lệch giá tới 1 vạn!

Quách Vũ Tình im lặng một hồi, sau đó mới trả lời: “Vẫn hơi đắt.”

Vương Mạn Mạn chỉ giữ một nụ cười chuyên nghiệp, không đưa ra bất kỳ bình luận nào, càng không thể làm thái độ chế nhạo. Bọn họ rất giỏi trong việc đào tạo nhân viên cửa hàng cao cấp, hoàn toàn không được phép chế nhạo khách hàng hay gì đó. Hơn nữa, là một người bình thường, liệu có ai rảnh rỗi đi đến cửa hàng cao cấp không?

Vì vậy, ngay cả khi Quách Vũ Tình không mua, Vương Mạn Mạn vẫn duy trì thái độ tươi cười, khác biệt ở đây chính là có ân cần hay không mà thôi.

Diêu Kỳ đứng bên cạnh đề nghị: “Chúng ta thử xem các dòng mới khác đi.”

Vương Mạn Mạn lại giới thiệu cho Lý Tịch Nhan túi xách tay dòng Hina mới ra, có thiết kế hình thang với phần trên rộng rãi. Nhìn tổng thể thì chiếc túi xách này hướng đến phong cách của trung niên, vì thế đã bị Lý Tịch Nhan loại bỏ.

Lý Tịch Nhan thích phong cách dễ thương.

Còn có một thiết kế chị em khác của túi xách dòng Bella này, đó chính là túi xách dòng Muria. Thiết kế phần thân túi gần như giống nhau, ngoại trừ phần quai xách khác biệt và có thêm một chiếc túi nhỏ trang trí.

Lý Tịch Nhan chọn chiếc túi xách dòng Bella màu hồng, cô đeo chiếc túi lên người, lần này cô ấy hỏi An Lương trước: “Anh nhìn xem, chiếc túi này thế nào?”

An Lương vẫn nghiêm túc nhìn một lượt, sau đó mới gật đầu khẳng định: “Anh thấy được đấy!”

An Lương rất giỏi trong việc giải quyết những câu hỏi của các cô gái, mỗi lần bị hỏi câu hỏi có đẹp hay không, An Lương đều quan sát kỹ lưỡng trước, sau đó mới đưa ra ý kiến của mình, làm như vậy cho thấy anh rất coi trọng câu hỏi.

Ưu điểm của việc này là tránh bị nói không có tâm.

Mã Anh Tuấn đứng một bên, anh ta cảm thấy ngứa ngáy da đầu. Vừa rồi cậu ta cũng đã nghe thấy Vương Mạn Mạn nói giá tiền, trong lòng cậu ta thầm đoán, lẽ nào Lý Tích Nhan còn muốn mua tiếp?

Sau khi nhận được lời khẳng định của An Lương, Lý Tịch Nhan hỏi lại Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ, hai người bọn họ hiển nhiên sẽ không dội gáo nước lạnh lên Lý Tịch Nhan.

“Tôi lấy cả cái này!” Lý Tịch Nhan cởi chiếc túi xách dòng Bella màu hồng ra đưa cho Vương Mạn Mạn.

Vương Mạn Mạn gật đầu: “Vâng, cô Lý.”

An Lương đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cục cưng, đừng chỉ chọn cho mỗi mình em chứ, em sẵn chọn cho mẹ em một chút đi.”

Lý Tịch Nhan hừ nhẹ: “Anh muốn lấy lòng mẹ em mà, anh tự chọn đi!”

An Lương xòe hai tay ra, quay đầu than thở với Mã Anh Tuấn: “Cậu thấy không, đây chính là điều tồi tệ khi có bạn gái đấy, mua sắm phiền phức quá nhỉ?”

Mã Anh Tuấn lúng túng, cậu ta không biết nên trả lời như thế nào.

Vương Mạn Mạn chủ động tiếp lời: “Anh An, dòng OnTheGo của chúng tôi cũng đã ra mẫu mã mới, tôi nhớ anh đã từng mua mẫu biểu tượng hoa cổ điển màu nâu. Bây giờ anh có muốn xem những mẫu mới không?”

“Được!” An Lương trả lời.

Dưới sự hướng dẫn của Vương Mạn Mạn, An Lương chọn một chiếc túi xách dòng OnTheGo mới toanh, màu trắng kem. Chiếc túi tote này phù hợp với nhu cầu của Lưu Linh.

Vì Lưu Linh làm việc trong ngân hàng, bà ấy cần phải trữ rất nhiều tài liệu trong quá trình làm việc, chiếc túi tote như OnTheGo sẽ phù hợp hơn, chiếc túi PM Messenger trông vậy nhưng lại không phù hợp chút nào.

“Cục cưng, em xem thử còn những kiểu khác không?” An Lương hỏi Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan lắc đầu: “Không có, những chiếc túi khác nhìn không đẹp.”

An Lương lại nhìn Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình: “Còn hai người thì sao?”

Diêu Kỳ lắc đầu.

Quách Vũ Tình do dự, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu từ chối.

Mã Anh Tuấn nhìn thấy biểu hiện của Quách Vũ Tình, nhưng cậu ta không chủ động làm gì hết, chủ yếu là 15.900 tệ không phải là một số tiền nhỏ đối với Mã Anh Tuấn.

Diêu Kỳ âm thầm quan sát Mã Anh Tuấn, sau khi cô thấy Mã Anh Tuấn làm thinh, cô thở dài trong lòng, Mã Anh Tuấn đã thua trận này rồi!

“Mọi người chờ một lát, tôi đi thanh toán trước.” An Lương nói xong thì đi theo Vương Mạn Mạn đến quầy thu ngân.

Tại quầy thu ngân, An Lương bảo: “Lấy thêm một chiếc túi PM Messenger cổ điển in hoa màu nâu khác.”

Vương Mạn Mạn hơi sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh An muốn chúng tôi gửi mấy cái túi này thế nào đây?”

An Lương bất lực nhìn Vương Mạn Mạn, anh phàn nàn: “Đó là bạn cùng phòng và bạn thân của bạn gái tôi, chỉ là thuận tiện tặng một cái túi mà thôi, cô nghĩ gì vậy?”

Vương Mạn Mạn hơi xấu hổ: “Xin lỗi, anh An, tôi sẽ giải quyết ngay.”

Một lúc sau, Vương Mạn Mạn gói riêng bốn túi rồi nói với An Lương: “Anh An, tổng cộng là 92.000 tệ.”

An Lương đưa thẻ ngân hàng, Vương Mạn Mạn bắt đầu thanh toán. An Lương thuận tay bấm “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”, chờ sau khi thanh toán xong, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lập tức nhắc nhở An Lương rằng anh đã nhận được hoàn tiền gấp 3.

Vì vậy, An Lương đã được miễn phí bốn chiếc túi Louis Vuitton, sẵn tiện còn kiếm thêm 58.000 tệ.

“Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp” thật ra là: Tuy kiếm không được nhiều tiền, nhưng tâm trạng thì vô cùng vui sướng!

Chương 2152: Rất bận!

Sau khi thanh toán xong, An Lương xách túi đồ đã mua quay lại, anh đi đến bên cạnh Lý Tịch Nhan, sau đó ghé vào tai Lý Tịch Nhan nói nhỏ giải thích sự tình. Cuối cùng nhường quyền tặng túi xách cho Lý Tịch Nhan.

Đây mới là sự lựa chọn tốt nhất!

Nếu An Lương quyết định tặng nó cho Quách Vũ Tình thì sao?

A!

Lý Tịch Nhan liếc An Lương một cái, cô cầm lấy chiếc túi đựng PM Messenger với biểu tượng hoa cổ điển màu nâu, sau đó đi hai bước đến bên cạnh Quách Vũ Tình.

“Vũ Tình, anh ấy vừa mua dư một chiếc túi PM Messenger, mình đã có mẫu giống vậy rồi, vì thế mình tặng cho cậu đó.” Lý Tịch Nhan chủ động nói.

Quách Vũ Tình ngập ngừng nhìn Lý Tịch Nhan, sau đó lại nhìn An Lương.

Mã Anh Tuấn cau mày.

Diêu Kỳ bí mật quan sát Mã Anh Tuấn, cô ấy hiển nhiên thấy Mã Anh Tuấn đang cau mày.

An Lương đứng bên cạnh thuyết phục: “Quách nữ hiệp, cô cứ lấy đi, coi như cảm ơn cô đã bao dung cho Lý Tịch Nhan nhà tôi.”

Quách Vũ Tình nói đùa: “Nếu anh đã nói vậy thì tôi đành nhận thôi. Dù sao, Lý Tịch Nhan nhà anh có đôi lúc khiến người ta tức muốn ho ra máu luôn mà.”

Diêu Kỳ đồng tình: “Thật đấy! Có đôi lúc Lý Tịch Nhan khiến người ta tức chết, quan trọng hơn là cô ấy không cảm thấy người ta đang tức giận.”

Lý Tịch Nhan bác bỏ: “Mình thật sự không có như vậy, được chứ?”

An Lương cười ha ha: “Đúng, đúng, đúng, bảo bối nhà tôi không hề biết làm người khác tức chết.”

Quách Vũ Tình nhận lấy chiếc túi Louis Vuitton do Lý Tịch Nhan đưa cho: “Vậy mình không khách sáo đâu đấy!”

Diêu Kỳ nói đùa: “Vũ Tình có quà sao mình lại không có vậy?”

An Lương phàn nàn: “Bản thân cô đã giàu có rồi, được chứ?”

Lý Tịch Nhan đồng tình: “Đúng, đúng, đúng, cậu chính là phú bà, lát nữa ăn trưa, phú bà mời khách nha!”

Diêu Kỳ miễn cưỡng đồng ý.

Mã Anh Tuấn nhận ra rằng cậu ta không thể nào gia nhập vào cuộc nói chuyện này, cậu ta đột nhiên bắt đầu hiểu Quách Vũ Tình.

Gần đến trưa, Mã Anh Tuấn mượn cớ rời đi.

Lý Tịch Nhan nghi hoặc, cô hỏi: “Sao tên mập ấy đi rồi?”

An Lương liếc nhìn Quách Vũ Tình, sau đó mới trả lời: “Cậu ta nói trong nhà có chuyện thì phải.”

“Ừ, tên mập đi rồi cũng tốt, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, bốn người ngồi vào một bàn thoải mái hơn nhiều.” Lý Tịch Nhan trả lời.

Mã Anh Tuấn tội nghiệp!

Trong lòng Lý Tịch Nhan, anh ta chỉ ảnh hưởng đến vấn đề chỗ ngồi.

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều lộ ra vẻ mặt bất lực, cùng nhau nhìn An Lương, tựa như đang than thở, đây chính là điều mà Lý Tịch Nhan làm người ta dở khóc dở cười đó sao?

Khi gần đến 1 giờ trưa, nhóm của Lý Tịch Nhan mới bắt đầu thấy mệt, cuối cùng bọn họ chọn quán Sukiyaki để ăn trưa.

Trong quán Sukiyaki, Diêu Kỳ hỏi: “Ngày mai khi nào hai người về?”

Lý Tịch Nhan nhìn An Lương, cô nghe An Lương sắp xếp.

An Lương suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Ngày mai sau khi thức dậy thì xuất phát, tôi định sẽ ăn trưa ở Thịnh Khánh.”

Diêu Kỳ ngập ngừng hỏi: “Tôi muốn đi du lịch Thịnh Khánh, tôi có thể đi chung với hai người qua đó không?”

“Được!” Lý Tịch Nhan đồng ý.

An Lương trả lời: “Sau khi trở về, tôi hơi bận. Có một số việc cần phải xử lý như chuyện trong công ty của gia đình tôi và cả chuyện mấy cây trồng ở bên phía nhà cũ, cả công ty của tôi cũng có chuyện cần phải giải quyết.”

Trong thế giới của người lớn, khi hỏi đối phương câu hỏi có hay không, nếu không có câu trả lời xác nhận thì tức là từ chối!

An Lương viện một đống cớ, đủ loại bận rộn gì gì đó, điều này chính là từ chối.

Diêu Kỳ nhìn An Lương.

An Lương bình tĩnh nói: “Bảo bối, nếu Diêu Kỳ muốn đến Thịnh Khánh của chúng ta, vậy hai người đi chơi với nhau đi, việc bên anh hơi nhiều.”

Lý Tịch Nhan gật đầu: “Ừ, được. Kỳ Kỳ, ngày mai cậu đi chung với bọn mình đến Thịnh Khánh, mình sẽ dẫn cậu đi chơi.”

Diêu Kỳ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, bạn trai cậu rõ ràng không hoan nghênh mình.”

“Tôi thực sự không hoan nghênh, cô đến Thịnh Khánh, ngoài việc chiếm hữu bảo bối của tôi ra thì còn biết làm gì nữa?” An Lương nói đùa.

Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Chúng ta không cần quan tâm đến anh ấy.”

Diêu Kỳ vẫn từ chối: “Khi nào bạn trai của cậu hết bận thì mình lại tới!”

An Lương rất muốn nói anh không có bận, nhưng An Lương đã khôn ngoan chọn cách im lặng.

Im lặng là vàng, phải không?

Sau khi ăn trưa xong, nhóm của Lý Tịch Nhan lại bắt đầu đi mua sắm, An Lương biểu thị anh không đi dạo nổi nữa. Mỗi lần bước vào cửa hàng, An Lương đều trực tiếp ngồi đợi ở khu nghỉ ngơi.

Khoảng 5 giờ chiều, cuối cùng bọn họ cũng mua sắm xong.

Sau gần bốn tiếng đồng hồ mua sắm, mỗi người đều chỉ mua một thỏi son.

An Lương muốn khiếu nại, nhưng sau khi nghĩ lại thì anh bỏ cuộc, hà tất gì phải tự chuốc lấy phiền phức?

“Vũ Tình, Kỳ Kỳ, tối nay hai cậu muốn ăn gì?” Lý Tịch Nhan chủ động hỏi.

An Lương vội ngắt lời: “Bọn họ không muốn ăn, chúng ta vẫn nên về thôi!”

Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ đều cười, cuối cùng bọn họ cũng để An Lương đi.

Diêu Kỳ chủ động nói: “Tối nay mình sẽ về nhà ăn cơm.”

Quách Vũ Tình cũng đồng tình: “Mình cũng vậy, hôm nay mình cũng muốn về nhà.”

Sau khi nói đến đây, Quách Vũ Tình cảm ơn một lần nữa: “An đại sư, Tịch Nhan, cảm hơn hai người.”

“Không có gì đâu, sau này chăm sóc cho bảo bối của tôi nhiều một chút.” An Lương trả lời.

Quách Vũ Tình cố tình phàn nàn: “Thức ăn cho chó nhiều quá, tôi không ăn nổi nữa, tôi đi trước đây!”

Diêu Kỳ đồng tình: “Mình cũng về đây, hai người cứ từ từ mà chơi.”

Khi Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình rời đi, An Lương ôm Lý Tịch Nhan và nói: “Chúng ta cũng về nhé?”

Lý Tịch Nhan đồng ý: “Mà này, hôm nay em phát hiện Kỳ Kỳ và Vũ Tình có chút kỳ lạ, mọi người đang làm trò gì vậy?”

Chương 2153: Dì à, đã lâu không gặp!

Lý Tịch Nhan quả thực thuộc dạng hơi ngốc nghếch, nhưng phần lớn là do cô ấy không quá tính toán. Đối mặt với câu hỏi của Lý Tịch Nhan, An Lương chọn cách trả lời “chín thật một giả”.

“Em có biết chuyện giữa Mã Anh Tuấn và Quách nữ hiệp không?” An Lương hỏi ngược lại.

Lý Tịch Nhan bối rối: “Giữa bọn họ có chuyện gì vậy?”

“Mã Anh Tuấn theo đuổi Quách nữ hiệp?” An Lương nhắc nhở.

“Em biết, nhưng không thành công, người theo đuổi Quách nữ hiệp không hề ít, anh chàng Mã mập mạp đó không ổn.” Lý Tịch Nhan trả lời.

“Em đã bỏ qua một yếu tố then chốt, hai người họ là bạn học chung cấp ba, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm trong đó.” An Lương giải thích.

“Ồ!” Lý Tịch Nhan trả lời: “Vậy tình huống hôm nay là như thế nào vậy?”

“Em đã bao giờ nghe nói mượn đao giết người chưa?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan chợt bừng tỉnh: “Vũ Tình mượn anh để giết Mã mập mạp?”

“Đúng.” An Lương gật đầu: “Hơn nữa còn rõ ràng là khác.”

Lý Tịch Nhan trả lời: “Mà nói gì thì, anh chàng Mã mập mạp này cũng quá nhạt nhẽo, em nhớ Vũ Tình đã từ chối anh ta rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn cứ bám lấy không buông.”

Lý Tịch Nhan tiếp tục nói: “Vậy ra anh chàng Mã mập mạp đó xin về trước là do đã bị đả kích quá nhiều, phải không?”

“Nếu không thì tại sao anh lại phải mua thêm một chiếc túi nữa chứ?” An Lương hỏi ngược lại.

“Hừ!” Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Vậy còn chuyện liên quan đến Kỳ Kỳ thì sao?”

“Cái gì mà thì sao?” An Lương hỏi ngược lại.

“Chuyện cậu ấy muốn đi Thịnh Khánh đấy, em cảm thấy Kỳ Kỳ không bình thường, cậu ấy quan tâm anh hơi nhiều.” Cuối cùng giác quan thứ sáu của Lý Tịch Nhan đã phát hiện ra vấn đề.

An Lương mỉm cười nói: “Bảo bối của anh ghen à?”

“Hừ!” Lý Tịch Nhan lại hờn dỗi.

An Lương nắm tay Lý Tịch Nhan: “Bây giờ em đã biết bạn trai của em ưu tú thế nào rồi chứ?”

Nói xong, An Lương tiếp tục nói thêm: “Cục cưng yên tâm, anh với Diêu Kỳ không có gì cả.”

“Ừ, em tin anh.” Lý Tịch Nhan trả lời: “Ngày nào em cũng theo dõi Kỳ Kỳ, cô ấy không có cơ hội để tiếp xúc với anh.”

“…” An Lương không nói nên lời.

Lý Tịch Nhan quả thật rất ngốc nghếch, ngày nào cũng theo dõi Diêu Kỳ, vậy cũng được nữa sao?

6 giờ 15 phút tối, An Lương và Lý Tịch Nhan trở về khách sạn Aman Winning. Lần này Lý Tịch Nhan chủ động đưa ra lời mời tham gia trò chơi, chắc là vì cảm nhận được sự uy hiếp từ phía Diêu Kỳ?

An Lương hiển nhiên không buông tha cho Lý Tịch Nhan.

Sau hai ván đấu liên tiếp, An Lương và Lý Tịch Nhan mới ăn tối ở Aman Winning.

Ngày hôm sau.

Gần 9 giờ sáng, An Lương và Lý Tịch Nhan ngồi máy bay trở về Thịnh Khánh từ sân bay quốc tế Ma Đô. Khoảng hai tiếng sau, cả hai đã đáp xuống sân bay quốc tế Thịnh Khánh một cách an toàn.

Các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đưa chiếc Lamborghini Urus của An Lương đến sân bay quốc tế Thịnh Khánh.

An Lương đích thân lái chiếc Lamborghini Urus, anh hỏi Lý Tịch Nhan đang ngồi ở ghế lái phụ: “Bảo bối, chúng ta về nhà trước hay là đi ăn trưa trước.”

Lý Tịch Nhan trả lời: “Chúng ta đi ăn trưa trước, em đã nói với mẹ chúng ta đã về, trưa này chúng ta sẽ đi ăn chung với mẹ em.”

“Hôm nay dì đi làm à?” An Lương hỏi.

Hôm nay là chủ nhật, đúng không?

“Ừ, hôm nay mẹ em phải trực ban!” Lý Tịch Nhan trả lời.

“Được rồi, vậy thì chúng ta đến chỗ của dì trước.”

An Lương đã lái chiếc Lamborghini Urus đến ngân hàng Công Thương, chi nhánh Bắc Ngọc.

Đường xá Thịnh Khánh không kẹt xe vào buổi trưa ngày chủ nhật.

Trong vòng chưa đầy 40 phút, An Lương đã đến ngân hàng Công Thương, chi nhánh Bắc Ngọc, anh nhìn thấy chiếc Porsche Cayenne của Lưu Linh đậu ở bên cạnh ngân hàng Công Thương, anh cũng cho xe dừng lại bên cạnh chiếc xe đó.

Lý Tịch Nhan xuống xe và đi bộ đến ngân hàng: “Em đi gọi mẹ em.”

An Lương gật đầu.

Trong ngân hàng Công Thương, chi nhánh Bắc Ngọc. Đới Tĩnh, quản lý tiền sảnh, nhìn thấy Lý Tịch Nhan bước vào, cô ấy chủ động chào hỏi với Lý Tịch Nhan: “Em nghỉ hè rồi sao?”

“Vâng, chị Đới à, mẹ em đâu?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.

Lý Tịch Nhan đã từng thực tập ở đây, mọi người đều quen thuộc với Lý Tịch Nhan.

Đới Tĩnh trả lời: “Trong văn phòng bộ phận tín dụng, em qua đó xem.”

Lý Tịch Nhan bước đến văn phòng của bộ phận tín dụng, cô gõ vào cánh cửa văn phòng đang mở, Lưu Linh nhìn sang, Lý Tịch Nhan chào hỏi: “Mẹ, mẹ xong chưa?”

“Sắp rồi.” Lưu Linh vừa trả lời vừa đứng dậy, bà ấy xách chiếc túi tote in hình bông hoa cổ điển của Louis Vuitton OnTheGo bước tới.

Lý Tịch Nhan liếc nhìn rồi thản nhiên nói: “Mẹ ơi, An Lương lại mua cho mẹ một chiếc túi mới, cũng là kiểu này nhưng mà màu khác.”

Trong lòng Lưu Linh khẽ run, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh trả lời: “Tại sao lại phí tiền nữa vậy?”

“Hôm qua con đi mua sắm với anh ấy, sẵn tiện mua luôn, cái tên đó thật biết lấy lòng mẹ mà!” Lý Tịch Nhan hừ hừ nói.

Lưu Linh rất hiểu Lý Tịch Nhan, bà ấy biết Lý Tịch Nhan không có ý gì khác, bà ấy thở phào nhẹ nhõm.

“Trưa nay ăn gì đây?” Lưu Linh đổi đề tài.

“Con muốn ăn cơm đậu hũ, cơm đậu hũ vị ớt.” Lý Tịch Nhan trả lời.

“Ừ, không thành vấn đề.” Lưu Linh đồng ý.

Gần chi nhánh Bắc Ngọc có một quán cơm đậu hũ Thạch Ma. Trước đây, khi Lý Tịch Nhan nghỉ hè, Lưu Linh thường dẫn Lý Tịch Nhan qua quán đó, cho nên bây giờ Lý Tịch Nhan muốn đi ăn cơm đậu hũ.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi chi nhánh Bắc Ngọc, An Lương đã đợi sẵn ở cửa, anh chủ động lên tiếng chào hỏi: “Dì à, đã lâu không gặp!”

Chương 2154: Rất thích hồ bơi trong nhà!

Thịnh Khánh, trước cửa ngân hàng Công Thương của chi nhánh Bắc Ngọc.

Đối mặt với lời chào hỏi của An Lương, Lưu Linh bình tĩnh đáp lại: “Đúng lâu rồi không gặp nhĩ?”

Quả thực đã lâu rồi không gặp!

Gặp hả?

Lần trước An Lương trở về để đưa Dương Mậu Di đi, anh cũng không hề gặp riêng Lưu Linh, hai bên thực sự cũng coi như đã lâu rồi không gặp.

“Quả thực là vậy.” An Lương khẳng định: “Nhân tiện, trưa nay chúng ta ăn gì đây?”

Lý Tịch Nhan trả lời: “Cơm đậu phụ sốt tiêu cay.”

“Được đấy, nó ở đâu?” An Lương hỏi ngược lại.

Lưu Linh trả lời: “Ở gần đây thôi, chúng ta đi qua đó chỉ vài phút.”

“Ừ, nó nằm ở phía sau khu dân cư cũ, chúng ta đi qua là tới rồi.” Lý Tịch Nhan đồng ý.

“Ừ.” An Lương đáp lại.

Lý Tịch Nhan đi trước dẫn đường, cô cảm thấy ngại ngùng khi đi cùng An Lương. Bởi vì nếu cô đi cùng với An Lương, anh sẽ nắm lấy tay cô, nhưng điều cô thấy ngại ngùng chính là được An Lương nắm tay trước mặt Lưu Linh.

An Lương và Lưu Linh đi theo sau, anh liếc nhìn chiếc túi Louis Vuitton OnTheGo màu nâu sẫm mà Lưu Linh đang mang, anh thuận miệng hỏi: “Chiều nay dì phải ra ngoài đi làm sao?”

Lưu Linh phủ định: “Có một tài liệu quan trọng, không tiện để trong văn phòng.”

An Lương nhướng mày, câu trả lời của Lưu Linh hàm chứa một số thông tin quan trọng.

Tài liệu quan trọng không tiện để trong văn phòng? Đang ám chỉ mối quan hệ phức tạp trong văn phòng?

“Dì vẫn làm ở bộ phận tín dụng à?” An Lương hỏi.

Lưu Linh khẳng định: “Ừ.”

Lý Tịch Nhan đang đi ở phía trước, cô thúc giục: “Mọi người đi nhanh lên chút nào.”

An Lương đáp lại: “Tới đây!”

5 hoặc 6 phút sau, An Lương theo Lý Tịch Nhan đến một khu dân cư cũ bên cạnh ngân hàng Công Thương của chi nhánh Bắc Ngọc. Tầng đầu tiên của một tòa trong khu dân cư cũ đã được cải tạo thành một cửa hàng, biển hiệu trên cửa hàng là Đậu Phụ May Mắn.

Trước cửa Đậu Phụ May Mắn có đặt một cái nồi sắt lớn, trong cái nồi sát đó đựng đầy đậu phụ, một ông lão tóc hoa râm đang làm gia vị. Trong cửa hàng đã có ba cái bàn đầy người ngồi.

Lý Tịch Nhan sử dụng phương ngữ Thịnh Khánh để chào hỏi: “Chú Hồ, ba bát cơm đậu, một xửng hấp thịt cừu và một gỏi đu đủ.”

Ông lão tóc hoa râm nhìn Lý Tịch Nhan: “Được rồi, vào trong ngồi đi. Năm nay cửa hàng mới lắp thêm máy lạnh, bên trong sẽ mát hơn một chút.”

“Được ạ.” Lý Tịch Nhan đáp lại.

An Lương đi theo Lý Tịch Nhan vào trong quán, trong quán có tám cái bàn dài. Lý Tịch Nhan chọn vị trí trong góc, cô ngồi cùng với Lưu Linh, An Lương thì hiển nhiên sẽ ngồi ở vị trí còn lại.

Sau khi ngồi xuống, Lý Tịch Nhan giới thiệu cửa hàng với ‘An Lương: “Cơm đậu phụ ở cửa hàng này rất ngon, em đã ăn nó từ khi còn nhỏ.”

Lưu Linh ngồi bên cạnh, bổ sung thêm: “Cửa hàng của bọn họ bắt đầu kinh doanh từ năm 90, bọn họ vẫn luôn duy trì món cơm đậu phụ này.”

“Vậy thì lát nữa phải nếm thật kỹ lưỡng!” An Lương nói.

Món cơm đậu phụ được bưng lên rất nhanh. Chủ yếu là vì cơm đậu phụ và nước chấm đã được làm sẵn, chỉ việc múc cho vào tô là có thể bưng ra bàn.

Ba món nước chấm đều là ớt nướng, nước chấm duy nhất của cửa hàng Đậu Phụ May Mắn là ớt nướng, đây cũng là phong cách đặc trưng của bọn họ.

Lý Tịch Nhan nhìn An Lương đầy mong đợi: “Anh nếm thử xem?”

An Lương gật đầu, anh không có sở thích đặc biệt với cơm đậu phụ, chủ yếu là vì An Lương cảm thấy đậu phụ quá mềm, dùng đũa gắp lên không tiện chút nào.

Tuy nhiên, đậu phụ của cửa hàng Đậu Phụ May Mắn không già cũng không mềm, thuộc loại vừa phải.

An Lương gắp một miếng đậu phụ cho vào đĩa nước chấm. Sau khi nếm thử, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không cấp chứng nhận giải thưởng ẩm thực.

Có vẻ như là do An Lương không có sở thích đặc biệt với đậu phụ?

Tất cả các tiêu chí đánh giá của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đều dựa trên quyết định của An Lương, sự chủ quan chiếm một phần lớn.

“Anh thấy thế nào?” Lý Tịch Nhan hỏi.

An Lương gật đầu: “Cũng được.”

Lý Tịch Nhan tự mình nếm một miếng, cô khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng lắm? Xem ra đây là hương vị tuyệt vời trong ký ức?

Hương vị tuyệt vời trong ký ức là khi mỗi lần nếm lại sẽ phát hiện ra nó chẳng qua chỉ thế mà thôi?

Lưu Linh yên lặng ăn, đến khi sắp kết thúc thì Lưu Linh mới nói: "An Lương, tối nay cháu ăn cơm bên nhà của dì không, dì sẽ tự mình…”

Lại là chiêu này?

An Lương thầm cười trong lòng, tài nấu ăn của Lưu Linh quả là có độc, nhưng muốn dùng chiêu này để đuổi An Lương à? Nằm mơ đi!

An Lương cố ý từ chối: “Không ạ, không ạ, tối nay cháu phải về nhà ăn cơm!”

Một nét cười hiện lên trong mắt của Lưu Linh, An Lương không thể nào cưỡng lại được chiêu “thử nghiệm lần nào cũng đúng” của bà ấy.

Bữa trưa này do Lưu Linh thanh toán, ba bát cơm đậu giá 24 tệ, thịt cừu lồng hấp 18 tệ, gỏi đu đủ 12 tệ, giá cả như vậy rất phải chăng, ba người ăn chỉ hết 54 tệ.

Sau bữa trưa, ba người bọn họ đi về phía ngân hàng Công Thương của chi nhánh Bắc Ngọc.

An Lương lên tiếng trước: “Tịch Nhan, anh đưa em về trước nhé?”

Trước khi Lý Tịch Nhan trả lời, Lưu Linh đã đưa ra quyết định thay cho Lý Tịch Nhan.

“Chiều này mẹ có chuyện cần phải giải quyết, con và An Lương về trước đi, khoảng 6 giờ mẹ mới về.”

“Vâng!” Lý Tịch Nhan đáp lại.

Vài phút sau, ba người bọn họ đã tới phía ngoài của chi nhánh Bắc Ngọc. An Lương và Lý Tịch Nhan tách ra khỏi Lưu Linh, An Lương đưa Lý Tịch Nhan về nhà trước.

Khi đang trên đường đi, Lý Tịch Nhan dùng hệ thống thông minh trên điện thoại để vận hành thiết bị trong nhà, cô nói với vẻ đầy mong chờ: “Cuối cùng cũng về, em cực kỳ thích hồ bơi trong nhà.”

An Lương đáp lại bằng một nụ cười nham hiểm: “Anh cũng thích hồ bơi trong nhà của em!”

Mặt của Lý Tịch Nhan đỏ bừng: “Tên xấu xa này, anh đang nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng gì đó?”

“Sao em biết anh đang nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng?” An Lương hỏi ngược lại.

Chương 2155: Không hổ danh là cô gái của thánh đổ thừa!

Phồn Hoa Nguyên.

An Lương lái chiếc Lamborghini Urus vào hầm để xe một cách suôn sẻ, biển số của chiếc Lamborghini Urus đã được Lý Tịch Nhan nhập vào biển số của chủ sở hữu.

Trong hầm để xe dưới đất, An Lương đậu xe vào vị trí để xe của nhà Lý Tịch Nhan, sau đó anh nắm tay Lý Tịch Nhan, dẫn cô bước vào thang máy.

“Lát nữa khi nào anh về nhà?” Lý Tịch Nhan chủ động hỏi.

An Lương phàn nàn: “Khi nào anh về cũng được, bố mẹ anh chưa từng hỏi lần nào, hầy!”

Sự nghiệp của nhà họ An phát triển ngày càng lớn, cả An Thịnh Vũ và Tôn Hà đều bận rộn với công việc. Công việc của Tôn Hà cực kỳ quan trọng, vì dù gì cũng liên quan đến việc xây dựng Vạn Lý Trường Thành, làm sao có thể không quan trọng được chứ?

“Anh là con trai, bọn họ hiển nhiên sẽ không cần hỏi nhiều.” Lý Tịch Nhan đáp lại.

“Con trai ra ngoài phải học cách tự bảo vệ mình!” An Lương trêu ghẹo.

Sau khi An Lương trả lời, cửa thang máy mở ra, hai người bước vào thang máy. An Lương bấm nút lên tầng 0830, thang máy tốc độ cao chạy rất êm ru.

Lý Tịch Nhan nói với vẻ mong đợi: “Lát nữa em muốn bơi hai vòng ở hồ bơi trên sân thượng.”

An Lương nhắc nhở: “Ánh nắng mặt trời gắt như vậy, em không sợ bị rám nắng sao?”

Lý Tịch Nhan cân nhắc: “Cũng đúng.”

“Tối tí nữa khi mặt trời xuống núi rồi thì chúng ta lại lên đó.” An Lương đề xuất.

“Ừ, ừ.” Lý Tịch Nhan gật đầu, “Lúc đó chắc anh cũng đã về rồi phải không?”

“Hử?” An Lương hừ hừ nói, “Muốn anh về nhà tới vậy sao?”

“Cái gì?” Lý Tịch Nhan hoài nghi, “Không phải vừa nãy anh nói với mẹ em là anh muốn về nhà ăn cơm à?”

Lý Tịch Nhan phàn nàn: “Mẹ em nấu ăn khá tệ, em đã đoán được rồi. Tối nay chúng ta ăn salad trái cây và thêm một chút bánh mì nướng hay gì đó đi.”

An Lương nói đùa: “Vậy tối nay hãy xem anh đây, anh sẽ làm đầu bếp!”

“Anh?” Lý Tịch Nhan hiển nhiên là không tin.

Thang máy lên đến tầng 30, hai người bước ra khỏi thang máy. Trước cửa phòng 3006, Lý Tịch Nhan dùng vân tay mở khóa cửa, An Lương đi theo vào bên trong, bên trong căn phòng đã ngập tràn hơi lạnh.

Trước khi trở về, Lý Tịch Nhan đã bật điều hòa trung tâm thông qua hệ thống nhà thông minh để tránh ngột ngạt.

Trong phòng khách, An Lương ném ba cái túi mua đồ của hàng Louis Vuitton vào góc, sau đó dựa lưng vào ghế sô pha. Lý Tịch Nhan đi tới và ngồi ở bên cạnh, An Lương ôm Lý Tịch Nhan vào lòng.

“Ở nhà vẫn thoải mái nhất!” Lý Tịch Nhan cảm thán.

An Lương đồng ý: “Ừ, ở nhà tự do hơn.”

An Lương vừa nói vừa ôm Lý Tịch Nhan vào trong lòng của anh.

Mặt của Lý Tịch Nhan đỏ ửng: “Anh đang làm gì đấy?”

An Lương cười khẩy: “Em đoán xem?”

Lý Tịch Nhan liếc ‘An Lương: “Anh đừng có làm loạn nữa, lỡ như mẹ em đột ngột trở về, vậy thì tiêu đời đấy!”

“Yên tâm đi, sẽ không đâu. Không phải dì ấy bảo rằng chiều nay dì ấy có việc, sau 6 giờ chiều mới về à?” An Lương đáp lại.

Lý Tịch Nhan muốn nói điều gì đó, nhưng An Lương đã khoá môi của cô bằng một nụ hôn.

Vài phút sau, Lý Tịch Nhan không còn sức chống cự, cô nhỏ giọng cầu xin tha mạng: “Vào phòng ngủ của em.”

An Lương bế Lý Tịch Nhan vào phòng ngủ, trước khi bắt đầu trò chơi liên minh, hai người hiển nhiên sẽ tắm rửa thay quần áo để bày tỏ lòng thành kính, sau đó giao kèo sẽ kết hợp đi đường dưới.

An Lương giữ vị trí gây sát thương chí mạng và Lý Tịch Nhan trong vai trợ thủ. Hai người bọn họ phối hợp ăn cạnh nằm kề, một trận đấu kéo dài khoảng nửa tiếng. An Lương dẫn dắt Lý Tịch Nhan giành lấy thắng lợi thêm lần nữa, sau đó hai người lại tắm rửa và thay quần áo.

Trong phòng ngủ của Lý Tịch Nhan, An Lương ôm Lý Tịch Nhan vào lòng, nhưng Lý Tịch Nhan đã đấm vào ngực của An Lương.

“Anh là đồ khốn kiếp!” Lý Tịch Nhan hờn dỗi.

An Lương mặc cho Lý Tịch Nhan làm nũng, anh ngáp một hơi dài, sau đó nói: “Bảo bối, anh phát hiện hình như em có hơi mập lên.”

“Cái gì?” Lý Tịch Nhan lo lắng nói, “Có thật không?”

“Ừ, thực sự là có một chút đấy.” An Lương khẳng định.

Dù gì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lấy dữ liệu rất chính xác, An Lương còn có thể không biết nữa sao?

Lý Tịch Nhan đau khổ: “Tất cả đều tại Vũ Tình và Kỳ Kỳ, bọn họ ngày nào cũng uống trà sữa.”

???

Logic gì thế này?

“Bọn họ uống trà sữa thì liên quan gì đến em?” An Lương khó hiểu.

Theo lý mà nói, Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ uống trà sữa thì Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ sẽ tăng cân, tại sao Lý Tịch Nhan lại tăng cân được?

Lý Tịch Nhan trả lời: “Khi bọn họ uống trà sữa, em hiển nhiên phải uống chung rồi.”

Ra là thế…

Chẳng trách An Lương thấy Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ cũng mập hơn một chút. Hoá ra là vậy!

“May mắn là đã nghỉ hè, em muốn chăm chỉ tập yoga với mẹ em!” Lý Tịch Nhan nói.

Lý Tịch Nhan và Lưu Linh tập yoga cùng nhau?

Nghe có vẻ thú vị đấy!

“Thực ra, cách tốt nhất chính là bỏ trà sữa đi.” An Lương nhắc nhở.

Lý Tịch Nhan đáp lại một cách khẳng định: “Ừ, cả kỳ nghỉ hè này em không uống trà sữa. Vốn dĩ em đâu có muốn uống, toàn là do Vũ Tình và Kỳ Kỳ, mỗi lần bọn họ gọi trà sữa, bọn họ cứ bắt em phải gọi một ly.”

“Cái cách đổ thừa này của em cũng ổn phết đấy!” An Lương mỉm cười trả lời.

Lý Tịch Nhan hừ hừ nói: “Vốn dĩ chính là vậy mà!”

“Nếu không phải Vũ Tình và Kỳ Kỳ, em chắc chắn sẽ không uống trà sữa!” Lý Tịch Nhan đổ thừa bằng cách đưa ra một lời thề hẹn.

Dáng vẻ đổ thừa của Lý Tịch Nhan rất giống với An Lương, không hổ danh là người phụ nữ của thánh đổ thừa, cách đổ thừa cũng rất thành thạo!

Chương 2156: Biểu diễn kỹ năng đặc biệt?

Lúc này đã gần 4 giờ chiều.

Lý Tịch Nhan đang tập yoga, An Lương đang kiểm tra thông tin do Biên Tiểu Cương gửi tới.

Biên Tiểu Cương đã đem nhựa đào trở về Đại học Thịnh Khánh để kiểm tra, ông ấy còn đặc biệt tìm nhựa đào loại thông thường mang tới để kiểm tra và đối chiếu. Cuối cùng, ông ấy đã xác định được sự bất thường của nhựa đào Thập Lý Vạn.

‘Biên Tiểu Cương: Tổng giám đốc An, nhựa đào ở Thập Lý Vạn gần như đã được kiểm nghiệm xong xuôi.’

‘An Lương: Kết quả thế nào?’

‘Biên Tiểu Cương: Thật sự là có cái gì đó không bình thường!’

‘Biên Tiểu Cương: Trong những trường hợp bình thường, nhựa đào là một loại chứa đại phân tử polysaccharide, không thể tan trong nước và cơ thể con người không thể nào hấp thụ được, hiển nhiên cũng sẽ không có giá trị dinh dưỡng gì nhiều.’

Thành phần chính của nhựa đào tự nhiên là đại phân tử polysaccharides, thứ mà cơ thể con người không thể hấp thụ được. Vì vậy, để phát huy tác dụng làm đẹp của nhựa đào tự nhiên thì phải là nhựa đào nguyên chất.

Còn việc nói nhựa đào tự nhiên có collagen gì đó, chẳng phải rất phi lý hay sao?

Khái niệm collagen là protein của động vật, trong nhựa đào tự nhiên không có collagen nào cả, toàn là câu chuyện bịa đặt để đánh lừa người tiêu dùng.

Nếu dùng nhựa đào cho dinh dưỡng thì cần phải loại bỏ tạp chất từ nhựa đào tự nhiên, trải qua nhiều quá trình thủy phân và khử màu mới có thể biến đại phân tử polysaccharide thành tiểu phân tử polysaccharide hòa tan trong nước, cuối cùng cơ thể con người mới có thể hấp thụ được.

Tuy nhiên, ngay cả nhựa đào tự nhiên đã qua xử lý cũng chỉ có tác dụng làm đặc, nhũ hóa, đông tụ, v.v. trong lĩnh vực thực phẩm, chứ không có bất kỳ tác dụng làm trắng hay làm đẹp và các tác dụng kỳ diệu nào khác.

Nói một cách đơn giản, các sản phẩm nhựa đào chỉ là một giả dược. (1)

(1 Giả dược: vật chất hay phương pháp trị liệu được thiết kế để không có hiệu quả điều trị, được áp dụng lên người và làm cho họ nghĩ rằng họ đang được điều trị tích cực và sẽ có hiệu quả.)

Bởi vì điều này nên trước đó Biên Tiểu Cương đã rất ngạc nhiên khi phát hiện con chó muốn ăn nhựa đào tự nhiên. Sau khi nghe lời giải thích của Biên Tiểu Cương, An Lương ít nhiều cũng hiểu sơ về tình hình của nhựa đào tự nhiên.

‘An Lương: Vậy tình hình nhựa đào ở Thập Lý Vạn rốt cuộc là như thế nào?’

‘Biên Tiểu Cương: Nhựa đào tự nhiên của Thập Lý Vạn là tiểu phân tử polysaccharide, nó có thể ăn được mà không cần trải qua bất kỳ quá trình xử lý nào.’

‘Biên Tiểu Cương: Sau khi kiểm tra cẩn thận trong phòng thí nghiệm, tôi tìm thấy các chất có lợi cho cơ thể con người trong nhựa đào ở Thập Lý Vạn. Cá nhân tôi đã ăn một ít nhựa đào ở Thập Lý Vạn và thấy rằng nó có tác dụng giảm căng thẳng.’

‘An Lương: ?’

‘An Lương: Cái gì mà giảm căng thẳng?’

‘Biên Tiểu Cương: Gần đây tôi gặp rất nhiều áp lực trong công việc. Ngày nào tôi cũng bị mất ngủ, hiệu quả giấc ngủ của tôi rất tồi tệ. Nhưng hôm qua, sau khi ăn một ít nhựa đào ở Thập Lý Vạn, chứng mất ngủ của tôi đã thuyên giảm, áp lực tinh thần bởi công việc cũng đã được giải tỏa. Tôi đoán đây là chính là hiệu quả của nó.’

‘An Lương: Giáo sư không lo lắng bị ngộ độc sao?’

‘Biên Tiểu Cương: Không thể trúng độc được.’

‘Biên Tiểu Cương: Tôi đã thử nghiệm rồi, không có chất độc nào cả. Thêm việc con chó cũng có thể ăn được, tôi càng chắc chắn nó không có vấn đề.’

‘An Lương: Giáo sư đang ở Đại học Thịnh Khánh hay Thập Lý Vạn?’

‘Biên Tiểu Cương: [Thông tin vị trí: Thập Lý Vạn, quận Bắc Ngọc, thành phố Thịnh Khánh]’

‘An Lương: Giáo sư hãy thu thập hết tất cả nhựa đào lại.’

‘Biên Tiểu Cương: Đang bắt đầu thu thập. Tổng giám đốc An, tôi muốn tiếp tục nghiên cứu những nhựa đào này.’

‘An Lương: Tôi nghi ngờ giáo sư muốn ăn những nhựa đào này.’

‘Biên Tiểu Cương: …’

‘Biên Tiểu Cương: Tôi vì muốn cống hiến cho khoa học!’

‘Biên Tiểu Cương: Tôi muốn kiểm tra xem có tác dụng phụ nào sau khi ăn nhựa đào này không.’

Thực ra An Lương biết rõ không thể nào có tác dụng phụ!

Bởi vì nó là phần thưởng được trao bởi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, sao có thể có tác dụng phụ được chứ?

‘An Lương: Giáo sư hãy thu thập tất cả nhựa đào trước đã, xem tổng cộng có bao nhiêu.’

‘Biên Tiểu Cương: Được, tôi sẽ giải quyết vụ nhựa đào trước, lát nữa tôi sẽ báo cáo.’

‘An Lương: Ok!’

Khi An Lương đang nói chuyện với Biên Tiểu Cương, Lý Tịch Nhan cũng đang nhắn tin với Lưu Linh. Lưu Linh gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.

‘Lưu Linh: An Lương đã đi chưa?’

‘Lý Tịch Nhan: Vẫn chưa ạ!’

‘Lý Tịch Nhan: Có vẻ như đang giải quyết công việc.’

‘Lưu Linh: Giải quyết công việc ở nhà của chúng ta?’

‘Lý Tịch Nhan: Vâng, hình như là đang giải quyết công việc của phía nhà anh ấy. Con đang tập yoga, con không quan tâm lắm.’

‘Lưu Linh: An Lương muốn ở lại để ăn tối sao?’

‘Lý Tịch Nhan: Vâng, anh ấy còn nói anh ấy sẽ xuống bếp.’

‘Lưu Linh: An Lương biết nấu ăn?’

‘Lý Tịch Nhan: Con nghĩ tài nấu ăn của anh ấy chắc cũng cỡ như tài nấu ăn của mẹ thôi, xác suất chính là khó ăn như nhau!’

‘Lưu Linh: …’

Lưu Linh không biết phải nói gì nữa!

Lý Tịch Nhan phàn nàn về tài nấu ăn của bà ấy! Mặc dù tài nấu ăn của Lưu Linh quả thực rất tệ.

‘Lưu Linh: Vậy chúng ta đợi An Lương làm bữa tối sao?’

‘Lý Tịch Nhan: Con sao cũng được, con đã xem tủ lạnh rồi, quả nhiên vẫn là trái cây, bánh mì nướng và các sản phẩm từ sữa khác nhau. Mẹ chẳng hề thay đổi chút nào.’

‘Lưu Linh: …’

‘Lưu Linh: Mẹ giải quyết công việc trước đây!’

Sau khi cuộc trao đổi giữa Lý Tịch Nhan và Lưu Linh kết thúc, cô ấy gửi tin nhắn cho An Lương.

‘Lý Tịch Nhan: Anh có chắc lát nữa anh nấu cơm không đấy?’

‘An Lương: Ừ!’

‘Lý Tịch Nhan: Em vừa nói chuyện với mẹ, mẹ bảo rằng mẹ cũng muốn xem tài nghệ nấu ăn tối nay của anh.’

‘An Lương: Không ngờ em lại không biết đạo lý và nguyên tắc gì cả, dám nói xấu sau lưng anh?’

‘Lý Tịch Nhan: Không phải anh tự nói à?’

‘An Lương: Ok! Đợi anh thể hiện đi!’

An Lương sợ nấu ăn chắc? Có phải Lý Tịch Nhan hiểu lầm gì rồi không? Lát nữa An Lương sẽ biểu diễn tài nghệ cho xem!

Chương 2157: Không ngờ tới phải không?

An Lương có tài nghệ nấu ăn không?

Theo lý mà nói, tài nấu ăn của Tôn Hà là hạng nhất, An Lương ít nhiều cũng sẽ biết một chút, đúng không? Tuy nhiên, nếu theo lý mà nói thì thường đều sẽ không theo lý lẽ nào cả.

An Lương có tài nấu ăn gì cơ? Hệ thống có đó không?

Sắp xếp thành thạo tài nghệ nấu ăn cho anh được chứ?

An Lương đợi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sắp xếp phần thưởng thành thạo tài nghệ nấu ăn, dù đã đợi nửa năm nhưng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cứ như bị điếc, hoàn toàn không hề sắp xếp phần thưởng đó.

Có lẽ là bởi vì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cảm thấy người chiến thắng cuộc sống không cần phải nấu ăn?

Khoảng 5 giờ chiều, An Lương bắt đầu thu xếp bữa tối. Anh ở trong bếp làm ra vẻ vo gạo, dùng nồi cơm điện nấu cơm.

Thực sự có người không biết nấu cơm bằng nồi cơm điện sao? An Lương vô cùng nghi ngờ điều này!

Trong khi An Lương đang dùng nồi cơm điện để nấu cơm, Lý Tịch Nhan bước vào trong phòng bếp.

Cô nghi ngờ nhìn ‘An Lương: “Anh nấu ăn thật à?”

“Nếu không thì?” An Lương hỏi ngược lại.

Lý Tịch Nhan bối rối: “Nhưng không có gì trong tủ lạnh.”

An Lương không nói nên lời.

Lưu Linh có độc? Không có thức ăn trong tủ lạnh?

An Lương mở tủ lạnh ra kiểm tra thì chỉ có trái cây, bánh mì nướng và các sản phẩm từ sữa khác nhau. Không có rau cỏ gì cả, ngay cả trứng cũng không có, quả thật có độc!

Lý Tịch Nhan mỉm cười hỏi: “Vậy anh định sẽ làm gì tiếp?”

Đối mặt với câu hỏi của Lý Tịch Nhan, An Lương thở dài, anh lấy điện thoại di động ra đưa cho Lý Tịch Nhan: “Em tự xem đi.”

Lý Tịch Nhan cầm điện thoại di động của An Lương, trên màn hình hiển thị các đơn đặt hàng trước đó của An Lương.

Bao gồm hai phần cá hấp được đặt tại nhà hàng Cá Hấp Thật ở núi Mộc Linh, còn có các món ăn gia đình đã được đặt trước tại Nông Gia Yến, bao gồm thịt gà xào đậu phộng yêu thích của Lý Tịch Nhan, sườn heo phơi khô, rau muống xào và canh chân giò heo củ sen.

“Tài nghệ nấu ăn của anh thế nào?” An Lương mỉm cười, hỏi.

Lý Tịch Nhan liếc ‘An Lương: “Đây chính là tài nghệ của anh đấy sao?”

“Đương nhiên rồi!” An Lương khẳng định.

Tài nghệ nấu ăn rởm thì sao?

Xin lỗi, An Lương có năng lực đồng tiền.

Lý Tịch Nhan thích ăn cá, An Lương đã gọi một phần cá song da báo hấp và một phần cá mặt quỷ hấp cho Lý Tịch Nhan tại nhà hàng Cá Hấp Thật.

Cá mặt quỷ có xuất xứ từ Ấn Độ, tuy tên gọi không hay nhưng về hương vị thì nó hoàn toàn không có gì để chê, thuộc hàng tồn tại sánh ngang với cá song da báo, nói vậy cũng hiểu nó ngon như thế nào rồi đúng không?

6 giờ 15 phút, Lưu Linh về nhà sớm hơn một chút.

Sau khi bà ấy về tới nhà, bà ấy trực tiếp hỏi: “Bữa tối đã làm xong chưa?”

An Lương mỉm cười trả lời: “Dì đợi một chút, sắp đến giờ rồi.”

Lưu Linh nghi ngờ nhìn An Lương, sau đó nhìn Lý Tịch Nhan với ánh mắt dò hỏi.

Lý Tịch Nhan không giữ bí mật, cô nói: “Anh ấy đã gọi rất nhiều đồ ăn bên ngoài!”

Lưu Linh cảm thấy bản thân nên nghĩ tới điều này sớm hơn! An Lương nấu cơm ư?

Thiếu gia của Công ty kiến trúc An Thịnh lại biết nấu cơm sao? Chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy không thể nào.

Chưa đầy 10 phút sau, dịch vụ giao hàng mà An Lương đặt đã đến, nhưng không phải nhân viên giao hàng mang tới mà là nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa phụ trách đưa đồ ăn đến.

An Lương hô: “Bảo bối, chuẩn bị ăn cơm thôi!”

Lý Tịch Nhan đỏ mặt, cô liếc An Lương, sau đó đi đến bên cạnh An Lương nói nhỏ: “Mẹ em đang ở đây đó!”

An Lương chợt tỉnh ngộ, anh đẩy đẩy Lý Tịch Nhan: “Em kêu mẹ em ăn cơm đi.”

“Ừ!” Lý Tịch Nhan bước đến phòng tập yoga.

Một lúc sau, Lưu Linh và Lý Tịch Nhan trở lại phòng ăn, An Lương đã chuẩn bị sẵn cơm cho bọn họ.

“Nào, nào, nào, nếm thử tài nghệ nấu ăn của anh đi!”

“Tài nghệ nấu ăn của anh?” Lý Tịch Nhan hừ hừ nói.

An Lương trịnh trọng gật đầu: “Tất nhiên đó là tài nghệ nấu ăn của anh. Anh đã tự mình nấu cơm bằng nồi cơm điện, lẽ nào không phải tài nghệ nấu ăn của anh?”

Nói như vậy hình như không có gì sai?

“Dì và Tịch Nhan nếm thử con cá mặt quỷ này đi.” An Lương mời gọi.

Lý Tịch Nhan thích ăn cá, cô ấy gấp một miếng lên và nếm thử, sau đó nhận xét: “Nó mềm và tươi, mùi vị quả thực rất ngon!”

Lưu Linh đồng ý: “Ngon thật đấy, nhưng hàm lượng chất béo quá cao, rất dễ tăng cân.”

Nghe tới tăng cân, Lý Tịch Nhan lập tức bỏ luôn con cá mặt quỷ, cô đổi mục tiêu sang con cá song da báo.

Mùi vị của cá song da báo hoàn toàn không có gì để nói, nếu không thì làm sao nó có thể trở thành đại diện tiêu chuẩn của cá cao cấp?

Lưu Linh thuận miệng hỏi: “Con cá hấp này là của nhà hàng nào thế?”

“Nhà hàng Cá Hấp Thật ở phía Bắc của núi Mộc Linh, từ đây qua đó cũng gần, lái xe khoảng 15 phút. Nếu dì thích thì có thể lái xe qua đó để ăn.” An Lương trả lời.

Lưu Linh gật đầu, nhưng nếu bảo bà ấy đi qua đó một mình thì thà ăn salad trái cây và bánh mì nướng một mình ở nhà còn hơn.

“Món thịt gà xào đậu phộng này ngon quá!” Lý Tịch Nhan đang ăn thịt gà xào đậu phộng.

“Đây là thịt gà xào đậu phộng ở Nông Gia Yến, nhà hàng của bọn họ là một nhà hàng lâu đời ở núi Mộc Linh, em ăn thêm đi.” An Lương gắp cho Lý Tịch Nhan một miếng sườn heo, thuận tiện gắp thêm một miếng khác cho Lưu Linh.

Lưu Linh nheo mắt nhìn An Lương, nhưng bà ấy cũng không từ chối miếng sườn heo mà An Lương đã gắp cho mình.

Lý Tịch Nhan từ chối và nói: “Em sẽ ăn ít đi, kẻo lại tăng cân!”

Ánh mắt của An Lương chợt động: “Nếu em đã sợ tăng cân vậy thì lát nữa em có thể đi bơi trên sân thượng của toà nhà. Dù sao thì mặt trời cũng đã xuống núi, hơn nữa hiệu quả giảm cân khi bơi lội cũng rất tốt!”

Lý Tịch Nhan xúc động nói: “Ý kiến hay! Em nhớ anh không biết bơi, có muốn em dạy bơi cho anh không?”

Thực ra lần trước hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã khen thưởng khả năng bơi lội thành thạo, An Lương đã quen với việc giả vờ không biết. Anh có đùa giỡn với Lý Tịch Nhan đi nữa thì cũng không có gì là không tốt.

Chương 2158: Xem thử nơi mà anh đã sống lúc nhỏ!

Lý Tịch Nhan bơi rất tốt, An Lương thì kém hơn nhiều.

Đối mặt với lời đề nghị của Lý Tịch Nhan, An Lương trả lời một cách thản nhiên: “Không thành vấn đề! À đúng rồi, dì có biết bơi không?”

Lý Tịch Nhan trả lời thay Lưu Linh: “Mẹ em bơi cũng rất giỏi!”

An Lương giả vờ bất lực: “Vậy ra anh là người kém nhất?”

“Đương nhiên rồi!” Lý Tịch Nhan nói với vẻ đắc ý.

Lưu Linh ngồi một bên không tiếp lời, tâm trạng của bà có chút khó đoán.

Tầm nửa tiếng sau, An Lương, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh ăn tối xong. Việc dọn dẹp được giao cho Lý Tịch Nhan và Lưu Linh, An Lương ngồi trên ghế sô pha kiểm tra tin nhắn do Biên Tiểu Cương gửi đến.

‘Biên Tiểu Cương: Tổng lượng nhựa đào của Thập Lý Vạn là 88 kg.’

‘Biên Tiểu Cương: Chúng tôi đã đo diện tích của rừng đào, có bốn mẫu đất, tổng cộng 202 cây đào. Chúng tôi tìm thấy dấu vết cắn nhựa đào trên rất nhiều cây đào, ngoài ra còn phát hiện dấu vế mổ như của mấy loài chim trên nhựa đào.’

‘Biên Tiểu Cương: Chúng tôi phát hiện sự bất thường của nhựa đào quá muộn, nên nhựa đào đã bị những con chó và cả những con chim ăn mất, hơn nữa còn ăn rất nhiều.’

‘Biên Tiểu Cương: Theo ước tính của tôi, nhựa đào sau này chắc sẽ nhiều hơn nữa.’

‘Biên Tiểu Cương: Tổng giám đốc An, chúng tôi nên giải quyết những nhựa đào này như thế nào đây?’

‘An Lương: Đầu tiên, hãy chia nó thành hai phần, cất 85 kg đi, còn 3 kg kia thì giao cho giáo sư nghiên cứu, có gì giáo sư nghiên cứu thử xem liệu nó có tác dụng nào khác ngoài việc giảm căng thẳng hay không.’

‘An Lương: Sẵn nghiên cứu luôn việc phải ăn bao nhiêu nhựa đào mới phát huy hiệu quả.’

‘An Lương: À mà, việc nhân giống hạt Đông Thanh Tử tiến hành như thế nào rồi?’

‘Biên Tiểu Cương: Việc nhân giống hạt Đông Thanh Tử đang diễn ra tốt đẹp. Hiện có 195 hạt Đông Thanh Tử sống sót.’

‘Biên Tiểu Cương: Trước mắt, chúng tôi tạm ngừng nhân giống cắt cành, chuẩn bị trồng các hạt giống hiện có và chờ kết quả hạt giống để nghiên cứu tình hình của hạt Đông Thanh Tử sau khi nhân giống.’

Biên Tiểu Cương trông vậy mà lại nghiêm túc thế sao?

Theo như thông tin phản hồi của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, Đông Thanh Tử không thể cấy hoặc nhân giống. Nếu những hạt giống bên Biên Tiểu Cương kết trái, vậy không phải không lừa được nữa sao?

‘An Lương: Khi nào thì hạt Đông Thanh Tử mới được gieo trồng sẽ đơm hoa kết trái?’

‘Biên Tiểu Cương: Không chắc chắn, chậm nhất sẽ kết trái vào năm sau.’

‘Biên Tiểu Cương: Còn một chuyện nữa cần báo cáo với tổng giám đốc An, tôi dự định sẽ cấy một ít hạt Đông Thanh Tử cho Thập Lý Vạn, sau đó ghép một số hạt Đông Thanh Tử để xem chúng có thể kết trái trong năm nay không.’

An Lương cân nhắc một lúc, nhưng cuối cùng không từ chối.

‘An Lương: Không thành vấn đề, cứ từ từ nghiên cứu, nếu gieo trồng thành công hạt Đông Thanh Tử mới, An Thịnh của chúng tôi sẽ trọng thưởng!’

‘Biên Tiểu Cương: Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.’

Ngay cả khi không có phần thưởng của Công ty kiến trúc An Thịnh, Biên Tiểu Cương cũng sẽ không bỏ bê nghiên cứu. Bởi vì nghiên cứu hạt Đông Thanh Tử có lợi ích về lĩnh vực học thuật!

Cho dù là danh tiếng học thuật hay bài báo SCI, tất cả đều là lợi ích của lĩnh vực học thuật, Biên Tiểu Cương sao có thể chần chừ?

Khi An Lương đang nhắn tin trò chuyện với Biên Tiểu Cương, Lý Tịch Nhan bước đến bên cạnh An Lương, cô đưa quần bơi cho An Lương.

“Đây, quần bơi của anh.” Lý Tịch Nhan nói.

An Lương cầm lấy quần bơi: “Đợi một chút nhé, bảo bối. Anh phải giải quyết tí việc ở quê nhà.”

Lý Tịch Nhan ngồi bên cạnh An Lương, thuận miệng hỏi: “Chuyện ở bên Thập Lý Vạn đó hả?”

“Ừ!” An Lương gật đầu, “Ngày mai anh đưa em qua đó nhé?”

“Được đó, được đó. Em sẽ đi xem nơi anh sống khi còn nhỏ.” Lý Tịch Nhan vui vẻ nói.

An Lương mỉm cười trả lời: “Được, nơi anh sống khi còn nhỏ thực sự khá vui.”

“Ừ, ngày mai chúng ta đi xem.” Lý Tịch Nhan đáp lại.

An Lương thích câu trả lời đơn giản như vậy của Lý Tịch Nhan, cô ấy muốn xem nơi An Lương sống khi còn nhỏ, câu trả lời này khiến An Lương ngập tràn bồi hồi.

An Lương đặt điện thoại lên bàn: “Bây giờ chúng ta đi bơi trên sân thượng không?”

“Đi, em sẽ dạy anh bơi!” Lý Tịch Nhan chủ động kéo An Lương đứng dậy.

An Lương gật đầu: “Được!”

Hai người đi bộ lên sân thượng, chức năng làm sạch và khử trùng của bể bơi trên sân thượng đã được Lý Tịch Nhan vận hành trên điện thoại di động. Khi hai người bọn họ bước lên sân thượng, bể bơi đã tự động thay nước mới.

An Lương tự hỏi có nên nạp một ít tiền dự trữ trong thẻ điện nước của Lý Tịch Nhan hay không?

Bởi vì bể nước mới này có giá khoảng 600 tệ, nếu thêm vật dụng lọc và làm sạch thì sẽ tốn khoảng 900 tệ, nếu Lý Tịch Nhan thay nước mỗi ngày một lần, e là Lưu Linh sẽ phát điên lên mất.

Lý Tịch Nhan nhanh chóng thay đồ bơi trong phòng thay đồ phía sau quầy bar nhỏ, cô làm nóng người một chút sau đó mới xuống hồ bơi.

Cô bơi ếch một vòng, sau đó là bơi ngửa, rồi quay trở lại bên cạnh An Lương: “Anh muốn học kiểu bơi nào?”

An Lương trực tiếp bơi kiểu bơi chó: “Anh biết bơi đấy!”

Lý Tịch Nhan ghét bỏ nói: “Ai mà không biết bơi chó?”

“Ồ, đây là đang chê bai anh bơi không tốt sao?” An Lương nhìn Lý Tịch Nhan một cách xấu xa.

Mặt của Lý Tịch Nhan đỏ bừng: “Anh muốn làm gì?”

“Em nghĩ sao?” An Lương hừ hừ nói, anh đè Lý Tịch Nhan lên ghế hồ bơi trên bờ, sau đó thọc lét cô, khiến Lý Tịch Nhan cười ha ha.

“Còn dám cười anh bơi chó nữa không?” An Lương vừa thọc lét vừa hừ hừ nói.

Chương 2159: Tiêu rồi! Mẹ đã phát hiện ra!

Lý Tịch Nhan rất sợ nhột!

Lý Tịch Nhan không thể cưỡng lại dù là đang cào vào nách hay lòng bàn chân.

Khi An Lương đang thọc lét Lý Tịch Nhan, Lưu Linh cũng đã đến sân thượng. Bà ấy nhìn thấy An Lương và Lý Tịch Nhan đang đùa giỡn với nhau, nhịn không được liền ho vài tiếng: “Khụ khụ!”

Lý Tịch Nhan nhanh chóng đẩy An Lương ra.

An Lương bình tĩnh buông Lý Tịch Nhan ra, anh nhìn Lưu Linh rồi nói: “Dì ơi, Tịch Nhan chưa kịp khởi động trước khi xuống nước, em ấy bị chuột rút, cháu đang giúp em ấy khởi động.”

“…” Lưu Linh nhìn An Lương không nói nên lời. Lý do này quả thực muốn câm nín.

Lý Tịch Nhan muốn hừ hừ hai tiếng, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng.

“Mẹ, mẹ nhớ phải làm nóng cơ thể để tránh bị chuột rút.” Lý Tịch Nhan nhắc nhở.

Lúc này An Lương mới để ý thấy Lưu Linh cũng đang mặc đồ bơi, làn da của bà ấy trắng mịn, cơ bắp săn chắc, dung mạo rất giống Lý Tịch Nhan, nếu như không quen biết cả hai người bọn họ, e sẽ tưởng lầm hai người bọn họ là chị em.

Lưu Linh dường như đã nhận ra ánh mắt của An Lương, bà ấy bất giác dùng khăn tắm che chắn lại, sau đó trả lời một cách khẳng định: “Ừ, mẹ sẽ làm nóng cơ thể một chút.”

Khi Lưu Linh khởi động để làm nóng cơ thể, Lý Tịch Nhan lại tiếp tục bơi. An Lương thì nằm trên ghế hồ bơi, nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, trong lòng thầm cảm thán, không khí trong thành phố quả nhiên tệ hơn rất nhiều so với nơi đây!

Trước đây, khi ở làng An Nhạc, mỗi lần ngước lên bầu trời toàn thấy dải ngân hà. Còn trong thành phố, ô nhiễm không khí và ô nhiễm ánh sáng trong thành phố đã che khuất bầu trời đầy dải thiên hà.

Ánh mắt của An Lương thỉnh thoảng nhìn sang Lưu Linh. Trong ánh đèn mập mờ, nếu không quan sát cẩn thận, sẽ rất khó nhận ra sự khác biệt giữa Lưu Linh và Lý Tịch Nhan. An Lương sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để xem dữ liệu của Lưu Linh.

Chủ yếu là để kiểm tra dữ liệu của độ thiện cảm. Trong hệ thống, độ thiện cảm của Lưu Linh là 79 điểm!

Con số này rất vi diệu, Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm cũng bị kẹt ở điểm số này, chỉ thiếu một điểm nữa mà thôi.

An Lương cố ý tạo ra một chủ đề và nói: “Dì và Tịch Nhan, trình độ bơi của ai cao hơn?”

Đúng lúc Lý Tịch Nhan đang bơi tới, cô ấy đáp lại: “Chắc là mẹ em bơi giỏi hơn một chút, vì em được mẹ dạy mà.”

Lưu Linh vẫn dè dặt không nói gì.

An Lương thực sự muốn pha trò, anh đã từng là nhà vô địch bơi lội, được chứ? Chỉ là anh đã quên kỹ năng bơi lội trong quá khứ của mình.

“Nhân tiện, dì, ngày mai cháu đưa Tịch Nhan về quê cháu chơi, trưa hay tối cũng sẽ không trở về ăn cơm đâu ạ.” An Lương thản nhiên nói.

Mặt Lý Tịch Nhan đỏ bừng, cô vốn không định nói với Lưu Linh chuyện này, nhưng An Lương đã chủ động nói ra.

An Lương nói tiếp: “Quê cháu ở Thập Lý Loan, quận Bắc Ngọc, cách đây không xa.”

Lưu Linh đồng ý: “Ừ, hai đứa đi chơi đi, buổi tối nhớ về sớm.”

“Mẹ!” Mặt của Lý Tịch Nhan càng đỏ hơn, cô hờn dỗi la lên một tiếng.

An Lương nghiêm túc đáp: “Dì yên tâm, bọn cháu sẽ trở lại sau bữa tối.”

Lưu Linh không nói gì, bà ấy khởi động xong xuôi, sau đó xuống nước bơi.

Dưới ánh trăng, Lưu Linh bơi trong bể bơi với dáng bơi tao nhã, tựa như một nàng tiên cá. Lý Tịch Nhan cũng đuổi theo sau, và thế là có tận hai nàng tiên cá.

An Lương từ trên ghế hồ bơi đứng dậy, anh cũng lao xuống nước, sau đó dùng động tác bơi chó để đuổi theo phía sau hai người bọn họ, quan niệm nghệ thuật đẹp đẽ ban đầu về nàng tiên cá bơi dưới ánh trăng đã bị phá hủy.

Dù gì thì phương pháp bơi chó tạo ra tiếng động rất to!

Lý Tịch Nhan và Lưu Linh nghe thấy tiếng bơi của An Lương, cả hai người họ nhìn nhau, sau đó cả hai đều mỉm cười. Ba người bọn họ bơi cùng nhau khoảng nửa tiếng, sau đó mới ra khỏi bể bơi.

Hơn 8 giờ tối, An Lương đã thay lại quần áo của chính mình, anh chủ động nói: “Dì ơi, Tịch Nhan, cháu về trước đây!”

“Đi đường chú ý an toàn…” Lưu Linh đáp lại.

Lý Tịch Nhan vẫy tay: “Ừ, anh mau về đi!”

An Lương bất lực rời đi, anh vốn tưởng rằng, cho dù là Lý Tịch Nhan hay Lưu Linh, chỉ cần một trong hai người giữ chân anh lại, cho dù đó chỉ là thái độ khách sáo đi nữa, anh cũng sẽ lập tức đồng ý.

Nhưng có vẻ anh đã nghĩ quá nhiều?

Lưu Linh không thể nào giữ chân anh, Lý Tịch Nhan thì ngại giữ chân anh lại, An Lương chỉ có thể bất lực mà rời đi.

Sau khi An Lương rời đi, Lưu Linh nhìn Lý Tịch Nhan, bà ấy khẽ thở dài: “Cậu ấy đến Ma Đô đón con à?”

Lý Tịch Nhan xấu hổ cúi đầu xuống.

Lưu Linh do dự một lúc rồi nói: “Tịch Nhan, con đã trưởng thành rồi. Có một số chuyện mẹ không tiện nói ra, chỉ có thể nhắc nhở con, hiện giờ con vẫn đang học đại học.”

“Mẹ!” Lý Tịch Nhan có chút không kiên nhẫn.

Lưu Linh lại thở dài: “Con có hiểu An Lương không?”

“Con rất hiểu anh ấy.” Lý Tịch Nhan đáp lại một cách khẳng định.

“…” Lưu Linh còn có thể nói gì? Đứa con gái ngốc nghếch này!

Lưu Linh chỉ có thể dặn dò: “Nhất định phải chú ý an toàn.”

Khuôn mặt của Lý Tịch Nhan đột nhiên đỏ bừng.

Lưu Linh nhìn biểu hiện của Lý Tịch Nhan, bà ấy lặng lẽ lắc đầu, rồi đứng dậy: “Mẹ đi tập yoga, con đi xem TV đi.”

Nói xong, Lưu Linh bước tới phòng tập yoga, tâm trạng bà ấy rất phức tạp, nhất thời có chút hỗn loạn. Sau khi Lưu Linh rời đi, Lý Tịch Nhan lập tức gửi tin nhắn cho An Lương.

‘Lý Tịch Nhan: Tiêu rồi tiêu rồi, mẹ đã phát hiện ra rồi!’

‘An Lương: Phát hiện ra cái gì?’

Chương 2160: An Lương nghĩ hơi nhiều!

Hầm đậu xe ở Phồn Hoa Nguyên.

An Lương vừa ngồi vào ghế lái của chiếc Lamborghini Urus thì nhận được tin nhắn từ Lý Tịch Nhan.

‘Lý Tịch Nhan: [Oan ức]’

‘Lý Tịch Nhan: Anh hiểu mà!’

‘An Lương: [Cười nham hiểm]’

‘An Lương: Phát hiện thì phát hiện chứ, anh sẽ chịu trách nhiệm!’

‘An Lương: Anh phải lái xe trước đã, lát nữa về nhà rồi liên lạc với em sau.’

‘Lý Tịch Nhan: Ừ.’

An Lương lái chiếc Lamborghini Urus trở về Thiên Không Cảnh, nhưng không có ai trong nhà cả! Dù là An Thịnh Vũ hay là Tôn Hà, hai người bọn họ đều không về nhà.

An Lương lấy điện thoại di động ra xem thời gian, đã gần 9 giờ 30 tối, hai người này vậy mà vẫn chưa về nhà? An Lương gửi tin nhắn trong nhóm “Gia đình”.

‘An Lương: [Thông tin vị trí: Thiên Không Cảnh, núi Mộc Linh, quận Bắc Ngọc, thành phố Thịnh Khánh]’

‘An Lương: @An Thịnh Vũ @Tôn Hà: ???’

‘An Lương: Bố mẹ đâu rồi, không về nhà sao?’

‘An Thịnh Vũ: [Thông tin vị trí: Khu dân cư Thiên Hồ, quận Bắc Ngọc, thành phố Thịnh Khánh]’

‘An Thịnh Vũ: [Ảnh thịt nướng]’

‘An Thịnh Vũ: Mẹ con vừa có tiền, bố mẹ đang ăn thịt nướng ở bên này, cuối cùng thì con cũng nghỉ hè về nhà rồi sao?’

‘An Lương: …’

‘An Lương: Bia đêm và thịt nướng, ngày tháng của bố mẹ trải qua tốt vậy sao?’

‘An Lương: Chờ con với, con qua ngay đây.’

‘An Thịnh Vũ: Con vẫn chưa ăn tối sao?’

‘An Lương: Lẽ nào con ăn tối rồi thì không được ăn đêm nữa à?’

An Lương lại đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài, anh thuận tiện gọi cho Lưu Khải, bạn tốt của anh thời cấp ba.

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, An Lương đã mở miệng trước: “Đồ ngốc, cậu nghỉ hè chưa?’

Lưu Khải phàn nàn: “Cậu mới là đồ ngốc! Về từ lâu rồi, cậu cũng về rồi sao?’

“Ừ, mới vừa về tới, đi ăn đêm với nhau không?” An Lương hỏi, “Bố tôi mời!”

“Thôi, tôi mới ăn tối xong, lát nữa còn phải chơi trò chơi với bạn gái, hôm khác chúng ta lại hẹn nhau.” Lưu Khải đáp lại.

“Đù má, cái tên này, cậu yêu đương rồi?” An Lương trêu ghẹo.

Lưu Khải phàn nàn: “Một người đẹp trai như tôi đây, có yêu đương thì đã làm sao nào?”

“Tôi có biết không?” An Lương hỏi ngược lại.

“Cậu không biết đâu, tôi gặp cô ấy ở trường, gia đình cô ấy cũng ở Thịnh Khánh, có điều là người ở quận lân cận.” Lưu Khải nói sơ sơ.

“Được rồi, vậy hôm khác chúng ta hẹn hò.” An Lương đáp lại.

Không đến 20 phút, An Lương lái chiếc Lamborghini Urus đến quầy thịt nướng bên hông những ngôi nhà cũ.

Trong tưởng tượng của An Lương, lẽ ra An Thịnh Vũ và Tôn Hà rất bận rộn. Anh vừa về nhà đã không thấy An Thịnh Vũ và Tôn Hà, cứ tưởng rằng bọn họ đang tăng ca.

Đặc biệt là An Thịnh Vũ, anh nghĩ rằng An Thịnh Vũ đang giám sát công việc trên công trường của Kế hoạch phát triển Tây Thành, còn Tôn Hà thì sẽ tăng ca trong công ty kế toán.

Chốc chốc An Lương lại thở dài, anh không biết tình hình công việc bận rộn của ba mẹ là tốt hay xấu. Cuối cùng thì ai mà ngờ An Thịnh Vũ và Tôn Hà vừa ăn thịt nướng vừa uống bia?

Tăng ca?

Ha ha!

An Lương đậu chiếc Lamborghini Urus ở ven đường. Bởi vì là đường phụ, buổi tối anh có thể đậu tạm thời ở ven đường, anh bước vào và chào hỏi chủ nhà hàng thịt nướng trước: “Anh Đồng, thêm hai phần thịt bò, ba cánh gà, ba xâu sườn non, hai con cá diếc ngâm ớt.”

Đồng Phong trả lời: “Có ngay, em nghỉ hè rồi à?”

“Vâng, em mới về, bố mẹ em đến từ khi nào thế?” An Lương thuận miệng hỏi.

“Mới hơn nửa tiếng, mẹ em đánh bài giết hết cả nhóm, nghe nói thắng hơn 4 nghìn tệ. Mấy người còn lại đều chạy hết rồi cho nên trận đấu mới kết thúc sớm hơn dự định.” Tống Phong nói chuyện phiếm.

An Lương bật cười, có vẻ như Tôn Hà đã gặp may nhỉ?

“Mẹ, con nghe nói mẹ đã thắng hơn 4 nghìn tệ?” An Lương đi tới trước bàn của An Thịnh Vũ và Tôn Hà hỏi.

Tôn Hà bật cười: “Hôm nay quá may mắn!”

An Thịnh Vũ nói một cách hùng hồn: “Hôm nay con cứ ăn thoải mái, mẹ con mời!”

Thực ra cho dù là An Thịnh Vũ hay Tôn Hà, kể cả An Lương, không ai quan tâm đến số tiền tiêu cho bữa thịt nướng này, bầu không khí vui vẻ của gia đình mới là thứ quan trọng hơn.

“Con vừa về tới nhà thì không thấy hai người đâu cả, còn tưởng hai người vẫn đang tăng ca, kết quả thì do con đã nghĩ quá nhiều!” An Lương thở dài.

An Thịnh Vũ trực tiếp phàn nàn: “Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng ta không bao giờ tăng ca, lẽ nào con không biết?”

“Chú Đường tăng ca đúng không?” An Lương trả lời.

Đường Đại Sơn đã đi theo An Thịnh Vũ từ năm 1994, ông ấy rất được tín nhiệm.

Sau khi Lạc Nhân Hoành, phó tổng giám đốc của Công ty kiến trúc An Thịnh, được điều động đến mỏ vàng Linh Khúc, Đường Đại Sơn đã tiếp quản vị trí của Lạc Nhân Hoành.

“Uống chút gì không?” An Thịnh Vũ lái chủ đề.

An Lương liếc nhìn Tôn Hà, bà ấy cũng đang uống bia: “Hai người đều đang uống bia, lát nữa bắt xe về sao?”

“Ừ!” An Thịnh Vũ gật đầu.

“Được, vậy thì con cũng uống một chút. Có điều tửu lượng của con không tốt, xin bố hãy nương tay.” An Lương cố ý tỏ ra yếu đuối.

An Thịnh Vũ mỉm cười và đồng ý: “Không thành vấn đề!”

Tuy nhiên, An Thịnh Vũ đã nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, tửu lượng của An Lương rất tốt. May mà hai bố con không gộp bia, bọn họ chỉ uống sương sương 5 chai, sau đó thì thuê người lái xe về nhà.

Thiên Không Cảnh, tòa nhà số 1, trong phòng khách của phòng 3203, An Thịnh Vũ chủ động hỏi: “Lần này con về khoảng bao lâu?”

“Con không biết, nếu có công việc thì con phải đi giải quyết, còn nếu không có thì cứ ở nhà nghỉ ngơi.” An Lương thản nhiên đáp.

“À đúng rồi, bố này, khu rừng đào ở phía đông của Thập Lý Vạn thuộc về nhà của chúng ta, phải không?” An Lương hỏi.

Chương 2161: Sự thật chỉ có một!

Trong phòng khách của nhà họ An, đối mặt với câu hỏi của An Lương, An Thịnh Vũ nghi ngờ hỏi ngược lại: “Mảnh rừng đào lông ấy hả?”

“Vâng, con nhớ khu rừng đó là của nhà chúng ta, phải không?” An Lương hỏi.

An Thịnh Vũ đã khẳng định: “Đúng là của nhà chúng ta, nhưng rừng đào lông đó không ngon. Con hỏi cái này làm gì vậy?”

An Lương nói sơ qua về chuyện nhựa đào.

An Thịnh Vũ lập tức hạ giọng hỏi: “Có phải nhựa đào cũng có tác dụng giống hạt Đông Thanh Tử?”

???

An Lương câm nín nhìn An Thịnh Vũ, An Thịnh Vũ tiếp tục hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: “Bố nghe nói việc nhân giống hạt Đông Thanh Tử đang tiến triển tốt. Năm nay chắc sẽ có nhiều hạt Đông Thanh Tử hơn nữa, phải không?”

“Chắc không có đâu.” An Lương trả lời, “Giáo sư Biên đã nói gì với bố?”

“Ông ấy nói rằng có thể thu được nhiều hạt Đông Thanh Tử trong năm nay.” An Thịnh Vũ đáp lại.

“Vậy thì ngày mai con sẽ đến Thập Lý Loan, sẵn tiện hỏi thăm tình hình cụ thể.” An Lương giải thích.

“Được thôi!” An Thịnh Vũ trả lời.

Sau khi An Lương và An Thịnh Vũ nói xong về chuyện ở Thập Lý Loan, anh hô lên: “Mẹ, sáng mai con muốn ăn mì cà chua trứng.”

Tôn Hà trả lời: “Được, đã lâu mẹ không nấu cơm cho con, sáng mai mẹ sẽ làm.”

An Thịnh Vũ ngay lập tức tiếp lời: “Anh cũng muốn ăn.”

“Rồi, rồi, rồi!” Tôn Hà trả lời.

Một con cừu được thả, hai con cừu cũng được thả, thêm một phần thì thêm một phần.

Trong phòng ngủ, An Lương gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.

‘An Lương: Bảo bối, trước 9 giờ sáng mai anh đến đón nhà đón em, em dậy nổi không?’

‘Lý Tịch Nhan: Đương nhiên không có vấn đề gì!’

‘Lý Tịch Nhan: Anh muốn qua đây ăn sáng luôn không?’

‘An Lương: Thôi, tài nghệ nấu ăn của dì, em cũng hiểu rồi đó!’

‘Lý Tịch Nhan: Bữa sáng vẫn vậy, sữa với bánh mì.’

‘An Lương: Không tệ!’

Trong khi gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan, An Lương cũng gửi tin nhắn cho các cô gái khác. Anh đã quen với các thao tác làm nhiều việc từ lâu, với năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” của bản thân, anh không thể nào gửi nhầm tin nhắn cho người khác được.

Ngày hôm sau.

7 giờ 30 phút sáng, Tôn Hà đánh thức An Lương dậy sớm để ăn mì cà chua trứng, An Lương đã lâu không được thưởng thức tài nấu ăn của Tôn Hà, anh thấy tay nghề của Tôn Hà vẫn rất tốt.

Vậy câu hỏi đặt ra là, nếu Tôn Hà không nấu ăn thường xuyên, làm sao bà ấy có thể duy trì tay nghề của mình? Vậy nên sự thật chỉ có một, Tôn Hà luôn phải nấu ăn!

“Mẹ, mẹ thường nấu ăn ở nhà phải không?” An Lương hỏi.

Tôn Hà cùng An Thịnh nhìn nhau, Tôn Hà trực tiếp phủ định: “Không, bố và mẹ thường ra ngoài ăn.”

An Thịnh Vũ đồng ý: “Đúng, đúng, đúng. Bố mẹ thường ra ngoài ăn cơm.”

“Hai người đoán con có tin không?” An Lương nôn khan.

Sau khi ăn mì cà chua trứng vào buổi sáng, An Lương lái xe đến Phồn Hoa Nguyên, biển số xe của anh đã được Lý Tịch Nhan đăng ký trong hồ sơ của chủ sở hữu, anh đi vào hầm đậu xe của Phồn Hoa Nguyên một cách thuận lợi.

An Lương không tìm thấy chiếc Porsche Cayenne Coupe của Lưu Linh khi anh đang đỗ xe, có vẻ như hôm nay Lưu Linh đi làm rồi.

Ngay cửa phòng 3006, An Lương gõ cửa.

Giọng của Lý Tịch Nhan truyền tới: “Ai đó?”

“Bảo bối, là anh.” An Lương trả lời.

Lý Tịch Nhan thông qua hệ thống hình ảnh xác nhận An Lương xong cô mới mở cửa.

An Lương hỏi trước: “Dì đi làm rồi à?”

“Ừ!” Lý Tịch Nhan mặc đồ ngủ ở nhà.

An Lương cười nham hiểm, anh ôm Lý Tịch Nhan vào lòng: “Em đã ăn sáng chưa?”

Lý Tịch Nhan đáp lại một cách khẳng định: “Sữa và bánh mì nướng, bữa sáng sở trường của mẹ!”

Bữa sáng sở trường của Lưu Linh?

Được đấy!

“Vậy thì em mau thay đi quần áo đi, chúng ta đi Thập Lý Vạn.” An Lương nói.

“Vâng!” Lý Tịch Nhan vui vẻ trả lời, cô rất hứng thú với nơi An Lương ở khi còn nhỏ.

Khoảng nửa tiếng sau, Lý Tịch Nhan ăn mặc chỉnh tề, thoa kem chống nắng, cầm dù che nắng, chủ động nắm tay trái của An Lương.

“Đi thôi, đi Thập Lý Loan.” Lý Tịch Nhan nói.

An Lương dẫn Lý Tịch Nhan ra ngoài.

Sau gần 40 phút lái xe, chiếc Lamborghini Urus đã đến Thập Lý Vạn.

Trên con đường rẽ vào hướng quê nhà của họ An, Lý Tịch Nhan tò mò hỏi: “Gia đình anh trước kia là địa chủ à, sao chỗ này vẫn còn có rào chắn vậy?”

An Lương bất lực không nói nên lời.

Mẹ ơi cái gì mà địa chủ?

An Lương giải thích đơn giản về chuyện của Đông Thanh Tử, sau đó nói: “Để bảo vệ sự an toàn của căn cứ nghiên cứu Đông Khánh Tử, bọn anh đã thiết lập rào chắn.”

“Ồ!” Lý Tịch Nhan chợt hiểu ra.

Chiếc Lamborghini Urus vượt qua rào chắn, rẽ vào một con đường, chỉ mất chưa đầy 2 phút là đến nơi nhà cũ của họ An. Trọng Hồng Lâm đang đợi An Lương bên vệ đường.

An Lương và Lý Tịch Nhan cùng nhau xuống xe, mặt trời lúc 9 giờ sáng cháy hừng hực, Lý Tịch Nhan đứng bên cạnh An Lương, cô dựng ô che nắng.

An Lương thản nhiên hỏi: “Giáo sư Biên vẫn đang nghiên cứu nhựa đào sao?”

Trọng Hồng Lâm đáp lại một cách khẳng định: “Vâng, giáo sư Biên vẫn đang nghiên cứu nhựa đào.”

Chúng tôi có một người anh em, tối qua giáo sư Biên đã rủ cậu ta ăn nhựa đào, không biết có tác dụng phụ gì không.

An Lương mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi, giáo sư Biên sẽ không làm loạn đâu. Bản thân ông ấy cũng đã ăn nhựa đào.”

Trọng Hồng Lâm thở phào nhẹ nhõm.

“Các biện pháp an ninh bên rừng đào đã giải quyết ổn thoả hết chưa?” An Lương hỏi lại.

Chương 2162: Chào bà chủ!

Thập Lý Loan.

An Lương đang hỏi về các biện pháp an ninh bên rừng đào.

Trọng Hồng Lâm đáp lại một cách khẳng định: “Hệ thống giám sát an ninh đã được xử lý, rào cản ánh sáng hồng ngoại đang được lắp đặt, máy cảm biến chuyển động cũng đang được lắp đặt. Quá trình xử lý dự kiến ​​sẽ hoàn thành trước 6 giờ chiều nay.”

“Ừ, vậy thì tốt!” An Lương đáp lại.

“Phần còn lại của nhựa đào đã được bảo quản chưa?”

“Tổng cộng 88 kg nhựa đào, tất cả đều đã được bảo quản đúng cách.” Trọng Hồng Lâm đáp lại.

An Lương ra lệnh: “Hãy để giáo sư Biên nghiên cứu trước, đợi sau khi giáo sư Biên nghiên cứu ra kết luận, chúng ta sẽ liên hệ với Công ty thuốc Chính Hữu xử lý.”

Công ty thuốc Chính Hữu là công ty thuốc Đông y, lần trước khi An Lương xử lý hạt Đông Thanh Tử, anh đã liên hệ với Công ty thuốc Chính Hữu thông qua mối quan hệ của Ngô Chính Phong, sau đó chế biến hạt Đông Thanh Tử thành dạng lỏng để uống.

Lần này, Biên Tiểu Cương nghiên cứu về nhựa đào, nếu nghiên cứu xong, An Lương sẽ bảo Công ty thuốc Chính Hữu xử lý nhựa đào một lần nữa.

An Lương đang suy nghĩ, theo như thông tin phản hồi từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, liều lượng hiệu quả tối thiểu của nhựa đào là nửa lạng, tức là 50 gram. Liều lượng hiệu quả tối thiểu của nước uống Đông Thanh Tử là 20 gram. Vẫn còn một khoảng cách lớn giữa hai thứ này.

Với khoảng cách của liều lượng hiệu quả thấp nhất, hạt Đông Thanh Tử có thể được làm thành chất lỏng uống, nhưng nhựa đào không thể làm thành chất lỏng uống, đúng không?

Trong lòng An Lương nghĩ, có lẽ có thể chế biến nhựa đào thành lon nước nhỏ giống như nước yến?

“Bảo bối, chúng ta hãy đến gặp Giáo sư Biên để xem nghiên cứu của ông ấy trước, sau đó anh sẽ dẫn em đi vòng vòng tham quan xung quanh.” An Lương giải thích.

Lý Tịch Nhan ngoan ngoãn đồng ý: “Ừ.”

An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đến phòng thí nghiệm của Biên Tiểu Cương.

Trên đường đi, hai nhân viên an ninh địa phương từ Thập Lý Vạn nhìn thấy An Lương và Lý Tịch Nhan, bọn họ chào hỏi một cách lịch sự: “Chào tổng giám đốc Tiểu An, chào bà chủ nhỏ!”

An Lương vừa cười vừa nói: “Đi, đi, đi, lo mà tuần tra cho tốt, đặc biệt là ở chỗ ven sông.”

“Vâng, tổng giám đốc An.” Hai nhân viên an ninh địa phương từ Thập Lý Vạn mỉm cười rời đi, cả hai đều biết An Lương, đồng thời ít nhiều cũng thân thiết với nhà họ An, vì vậy bọn họ mới mạnh dạn nói đùa.

Lý Tịch Nhan đỏ mặt vì cái tên “bà chủ nhỏ”, nhưng trong lòng cô rất vui.

“Tại sao bọn họ lại gọi anh là tổng giám đốc Tiểu An?” Lý Tịch Nhan hỏi.

“Vì bố của anh là tổng giám đốc An, nên anh phải là tổng giám đốc Tiểu An.” An Lương đáp lại.

Thập Lý Vạn là nơi ở cũ của gia đình họ An, mọi người ở đây đương nhiên biết An Thịnh Vũ, An Lương tất nhiên đã trở thành “Tổng giám đốc Tiểu An.”

An Lương đưa Lý Tịch Nhan đến phòng thí nghiệm của Biên Tiểu Cương, Biên Tiểu Cương đang phân tích sâu hơn từ kết quả của các xét nghiệm trước đó được thực hiện tại Đại học Thịnh Khánh.

“Giáo sư Biên.” An Lương chào hỏi, sau đó giới thiệu Lý Tịch Nhan với Biên Tiểu Cương.

Biên Tiểu Cương khách sáo chào hỏi lại, sau đó nói chuyện với một thái độ rất hăng hái: “Tôi đã phát hiện ra một tác dụng đặc biệt của nhựa đào!”

“Hử?” An Lương khó hiểu.

“Tôi phát hiện những nhựa đào này có tác dụng tăng cường sinh lực. Ví dụ, hôm qua tôi thức rất khuya, đến gần 3 giờ mới đi ngủ và 8 giờ sáng mới thức dậy. Tuy nhiên, tôi vẫn tràn đầy năng lượng và cơ thể cũng không có cảm giác mệt mỏi gì cả.” Biên Tiểu Cương giải thích.

Đây có phải là hiệu quả của bổ khí?

Trong lòng An Lương đã có câu trả lời nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ thái độ hoài nghi.

“Chờ một chút, giáo sư Biên, theo như lời của giáo sư nói, tôi cảm thấy nhựa đào này có vấn đề. Hẳn là có tác dụng kích thích, đúng không?” An Lương chất vấn.

“Giáo sư hãy kiểm tra và phân tích kỹ lưỡng thêm lần nữa, xem coi rốt cuộc điều gì đang xảy ra?” An Lương ra lệnh.

Biên Tiểu Cương gật đầu: “Được! Tôi sẽ quay lại Đại học Thịnh Khánh để kiểm tra.”

“Ừ!” An Lương gật đầu, “Hãy làm cho kỹ lưỡng một chút.”

“Yên tâm.” Biên Tiểu Cương khẳng định nói.

Rời khỏi phòng thí nghiệm của Biên Tiểu Cương, An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đi xem Thập Lý Vạn.

“Anh dẫn em đi xem rừng đào trước, đó là rừng đào lông của nhà anh, em ăn đào lông bao giờ chưa?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan lắc đầu: “Em chưa ăn, nhưng anh đừng có dụ dỗ em, em biết đào lông không ngon.”

An Lương bật cười: “Ha ha, ai nói với em rằng đào lông không ngon?”

“Lẽ nào không phải thế?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.

“Dĩ nhiên là không!” An Lương nghiêm túc nói, “Đào lông sau khi chín đều rất ngon, lát nữa anh sẽ hái cho em hai quả đào lông chín, đó chính là loại đào lông màu đỏ ửng, em ăn rồi sẽ biết đào lông thực ra rất ngon.”

Lý Tịch Nhan rõ ràng không tin điều đó: “Em không tin! Trừ phi anh ăn trước.”

“Tuyệt đối ngon! Anh không nói dối em!” An Lương đắc ý nói.

An Lương vừa nói chuyện vừa dẫn Lý Tịch Nhan đi đến khu rừng đào lông ở phía đông của Thập Lý Loan.

Các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đang hướng dẫn nhân viên thi công lắp đặt rào cản ánh sáng hồng ngoại và máy cảm biến chuyển động xung quanh khu rừng đào lông, như thể phải làm cho thật cẩn thận không được sơ hở.

An Lương dẫn Lý Tịch Nhan tới vùng ngoài của khu rừng đào lông, anh chỉ vào một cây đào lông: “Em nhìn đi, những trái đào lông này có phải rất hồng hào không, từng trái từng trái đều đã chín, trông có vẻ rất là ngon!”

Lý Tịch Nhan lắc đầu phủ định: “Trông nhỏ xíu, hơn nữa cũng không đẹp gì cả, chắc chắn không ngon!”

Lý Tịch Nhan tiếp tục nói: “Trừ phi anh ăn trước, bằng không em sẽ không ăn!”

“Em đoán anh lại muốn ức hiếp em.” Lý Tịch Nhan nghi ngờ nhìn An Lương.

Chương 2163: Dì làm “bóng đèn” sao?

Thập Lý Loan, rừng đào lông.

An Lương muốn lừa Lý Tịch Nhan, nhưng Lý Tịch Nhan tỏ ý không tin.

Còn chuyện bảo An Lương phải ăn trước, chuyện đó là không thể nào. Hồi nhỏ, An Lương đã từng ăn đào lông, anh biết đào lông khó ăn cỡ nào.

Quan trọng hơn là, An Lương cảm thấy cho dù anh có ăn trước, Lý Tịch Nhan cũng sẽ không ăn.

“Anh có muốn nếm thử đào lông không?” Lý Tịch Nhan chủ động hỏi An Lương.

Trước khi An Lương kịp trả lời, Lý Tịch Nhan nói tiếp: “Không phải anh nói rằng đào lông rất ngon sao?”

An Lương bất lực lắc đầu: “Anh không ăn.”

Lý Tịch Nhan cười ha ha.

Trận này, cuối cùng An Lương đã thua!

Hai người đi một vòng quanh rừng đào lông, An Lương lại đưa Lý Tịch Nhan đến bên cạnh sông Gia Thịnh, anh chỉ vào bờ sông và nói: “Hồi nhỏ, anh thích nhất là mùa hè, vì khi hè đến, anh có thể chơi đùa ở bên bờ sông.”

“Nhìn này, vũng nước nhỏ bên bờ sông đó là nơi anh đã chơi đùa khi còn nhỏ. Người lớn không cho phép đám trẻ xuống sông, nhưng bọn anh có thể chơi đùa ở vũng nước nhỏ đó.” An Lương nói với vẻ hoài niệm.

Lý Tịch Nhan đưa ra đề xuất: “Lát nữa chúng ta đến vũng nước nhỏ đó được không?”

An Lương lắc đầu từ chối: “Khi anh còn nhỏ, chất lượng nước của sông Gia Thịnh khá tốt, bây giờ thì không được như thế nữa. Nếu em muốn qua đó chơi, chi bằng hãy về nhà của em, chúng ta lên hồ bơi trên sân thượng còn hơn.”

“Ừ, vậy cũng được.” Lý Tịch Nhan đáp lại.

An Lương đưa Lý Tịch Nhan trở lại nhà cũ của gia đình họ An. Trước tiên, anh giới thiệu cho Lý Tịch Nhan về tình hình chung của ba cây Đông Thanh Tử, sau đó đưa Lý Tịch Nhan đi tham qua từng căn phòng trong ngôi nhà cũ của gia đình họ An, vừa đi anh vừa kể câu chuyện thời thơ ấu của mình.

Buổi trưa, An Lương và Lý Tịch Nhan ở lại Thập Lý Vạn để ăn trưa.

Bữa trưa hôm nay rất đặc biệt, đó là cơm khoai tây om cùng với súp gà địa phương, còn có đậu đũa xào mới hái của nông trại và cà tím xào, tuy rất giản dị nhưng mùi vị rất ngon.

Cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan bất giác ăn tận hai chén cơm, sau đó dắt An Lương đi dạo một vòng trong rừng trúc phía sau vào một ngày nắng nóng.

May mắn thay, An Lương thực sự rất yêu thương Lý Tịch Nhan, nếu không, theo nhiệt độ cao của mùa hè Thịnh Khánh, An Lương không thể nào đi dạo cùng với Lý Tịch Nhan trong rừng trúc.

Đến gần 5 giờ chiều, An Lương và Lý Tịch Nhan trở về.

Thập Lý Vạn là ký ức thời thơ ấu, lúc nhỏ cảm thấy Thập Lý Vạn rất vui, sau khi lớn lên rồi, anh cảm thấy mình không thể nào hoà nhập vào được với môi trường này nữa.

Ở những giai đoạn khác nhau của cuộc đời, sẽ có những mục tiêu theo đuổi khác nhau. Đây chính là sự thay đổi của thời đại, phải không?

“Bảo bối, tối nay em muốn ăn gì?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan đang ngồi thoa kem chống nắng trên chiếc Lamborghini Urus. Nghe thấy câu hỏi của An Lương, Lý Tịch Nhan cân nhắc một lúc sau đó phủ định: “Tối nay em không ăn đâu, em sẽ về ăn chút salad trái cây với mẹ em.”

“Ồ?” An Lương thuận miệng hỏi, “Giảm cân?”

“Ừ! Trưa nay em ăn hơi nhiều, cho nên tối nay em không ăn để giảm cân.” Lý Tịch Nhan đáp lại một cách khẳng định, “Tối nay em sẽ tập luyện yoga với mẹ, cố gắng học được một vài động tác yoga khó trong kỳ nghỉ hè này.”

Khóe miệng của An Lương nhếch lên.

Một vài động tác yoga khó? Anh có thể dạy Lý Tịch Nhan!

“Bảo bối, chúng ta cần phải giảm cân một cách lành mạnh có khoa học. Anh thấy buổi tối em vẫn nên ăn một chút, chúng ta đi ăn cá hấp giống hôm qua, em thấy sao?” An Lương đề nghị.

Lý Tịch Nhan hơi lung lay.

An Lương nói tiếp: “Ăn cá không có tăng cân.”

Thịt cá thuộc loại thịt trắng, ít mỡ, nhiều đạm, rất thích hợp cho người giảm cân.

“Ừ, ăn cá cũng không có vấn đề gì!” Lý Tịch Nhan gật đầu.

Con mèo nhỏ tham ăn này rất thích cá.

Lý Tịch Nhan nói thêm: “Để em hỏi mẹ xem mẹ có muốn đi không.”

Lưu Linh làm bóng đèn?

“Ừ!” An Lương đồng ý.

Lý Tịch Nhan gửi tin nhắn cho Lưu Linh về việc tối nay sẽ đi ăn cá.

Tại ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, Lưu Linh nhận được tin nhắn của Lý Tịch Nhan, bà ấy xoa xoa thái dương, sau đó nhìn tài liệu trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ cân nhắc.

Lưu Linh suy nghĩ khoảng 2 phút, sau đó trả lời Lý Tịch Nhan.

‘Lưu Linh: Là của quán nào?’

Sau khi Lý Tịch Nhan hỏi An Lương xong, cô lại gửi tin nhắn trả lời.

‘Lý Tịch Nhan: Cá Hấp Thật.’

‘Lý Tịch Nhan: [Thông tin định vị: Phía Bắc núi Mộc Linh, quận Bắc Ngọc]’

‘Lý Tịch Nhan: Hôm nay khi nào mẹ tan làm?’

‘Lưu Linh: Bây giờ có thể.’

‘Lưu Linh: Hai đứa đang ở đâu?’

‘Lý Tịch Nhan: Bọn con vừa mới ra khỏi Thập Lý Loan.’

Sau khi Lý Tịch Nhan trả lời tin nhắn của Lưu Linh, cô ấy hỏi An Lương: “Chúng ta mất khoảng bao lâu để về?”

An Lương đã kiểm tra hướng dẫn chỉ đường. Hiện tại đang là giờ cao điểm, tình hình giao thông của Thịnh Khánh đặc biệt tồi tệ. Hành trình này vốn dĩ chỉ mất khoảng nửa tiếng, nhưng bây ứng dụng hướng dẫn chỉ đường ước tính phải mất khoảng một tiếng nữa.

“Dự kiến khoảng 6 giờ mới đến được nhà hàng Cá Hấp Thật.” An Lương giải thích, “Dì cũng muốn đi à?”

“Ừ, để em nói với mẹ một tiếng.” Lý Tịch Nhan trả lời, sau đó cô gửi tin nhắn cho Lưu Linh.

Lưu Linh nhìn tin nhắn do Lý Tịch Nhan gửi đến, bà ấy trả lời tin nhắn.

‘Lưu Linh: Mẹ đợi hai đứa trong quán phê Starbucks ở trung tâm Tinh Quang.’

‘Lý Tịch Nhan: Vâng, để con nói với An Lương một tiếng. Bọn con sẽ đến trung tâm Tinh Quang trước, sau đó chúng ta đi chung với nhau.’

‘Lưu Linh: Ừ.’

“Chúng ta đi đến trung tâm Tinh Quang trước.” Lý Tịch Nhan giải thích cho An Lương.

An Lương đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Chương 2164: Lưu Linh gặp vấn đề!

Văn phòng tín dụng của ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc.

Lưu Linh đang thu dọn tài liệu, một số tài liệu nằm rải rác trên bàn, tất cả đều được bà ấy cho vào túi tote của Louis Vuitton.

Kiều Minh n, người được phái tới từ chi nhánh khác, bước tới hỏi: “Giám đốc Lưu, chuẩn bị tan làm sao?”

Lưu Linh mệt mỏi trả lời: “Ừ.”

Kiều Minh n tiếp tục nói: “Vấn đề cho vay của bên Phong Phàm Power phiền phức lắm đúng không?”

“Giám đốc Kiều có lời khuyên nào không?” Lưu Linh hỏi thẳng.

Kiều Minh n đáp lại với một nụ cười: “Tôi chỉ quan tâm đến giám đốc Lưu.”

Kiều Minh n nói tiếp: “Phong Phàm Power hiện đang vỡ nợ, bên đó còn nợ thanh toán từ nhiều nhà cung cấp khác nhau. Khoản vay 1,2 ức đã được giám đốc Lưu phê duyệt trước đây, rủi ro hiện tại khá cao phải không?”

Lưu Linh phớt lờ Kiều Minh n.

Thực tế thì khoản vay 1,2 ức tệ này còn hơn cả một vấn đề rủi ro. Chính xác mà nói, nó có xác suất 99% trở thành một khoản nợ khó đòi.

Bởi vì Phong Phàm Power hiện đang bên bờ vực phá sản, không chỉ vỡ nợ mà còn rất nhiều khoản tiền vẫn chưa thanh toán. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Phong Phàm Power xem như đã sụp đổ.

Tuy nhiên, nếu Phong Phàm Power sụp đổ thì Lưu Linh sẽ bị liên lụy, dù gì Lưu Linh cũng là người đứng đầu dự án cho vay của Phong Phàm Power, toàn bộ khoản vay 1,2 ức, e là Lưu Linh sẽ phải gánh lấy một trách nhiệm rất lớn.

Lưu Linh và Kiều Minh n đang cạnh tranh cho vị trí giám đốc bộ phận tín dụng, trước mắt có thể thấy được Lưu Linh không có cơ hội.

“Giám đốc Lưu, hay là chị thử liên hệ trước với ông chủ Lương của Phong Phàm Power, để xem ông chủ Lương có sắp xếp gì không?” Kiều Minh n nói một cách đắc thắng.

Lưu Linh bày ra vẻ mặt ghét bỏ, bà ấy gom những tài liệu liên quan về Phong Phàm Power lại, sau đó bỏ vào chiếc túi tote của Louis Vuitton rồi rời đi. Kiều Minh n nhìn dáng vẻ bỏ đi của Lưu Linh, ông ta cười nhạt.

Nghiêm Sa Sa cũng nhìn thấy Lưu Linh bỏ đi, đúng lúc đang trong thời gian tan làm, cô ấy nhỏ giọng nói: “Lần này chị Lưu đã gặp phải phiền phức lớn, không biết bạn trai của con gái chị ấy có giúp đỡ chị ấy không?”

“Ý cô là thiếu gia của An Thịnh?” Doãn Trúc Vi hỏi ngược lại.

Nghiêm Sa Sa khẳng định: “Ừ! Nếu là thiếu gia của An Thịnh, cậu ta muốn giải quyết chuyện này cũng đơn giản thôi, đúng không?”

Doãn Trúc Vi phủ nhận: “Chuyện này rất phiền phức!”

“Tôi nghe nói Phong Phàm Power đang tích cực nộp đơn xin phá sản. Dự án cho vay Phong Phàm Power do chị Lưu đứng đầu vừa đủ 1,2 ức tệ. Nếu như Phong Phàm Power phá sản, có vẻ chỉ nhận lại không tới 2000 vạn.” Doãn Trúc Vi bổ sung thêm.

“Với khoản lỗ hơn 1,2 ức, chắc thiếu gia An Thịnh đó sẽ không giúp đâu nhỉ?” Doãn Trúc Vi hỏi.

Nghiêm Sa Sa lắc đầu: “Tôi nghe nói thiếu gia của An Thịnh không chỉ là thiếu gia của An Thịnh, cậu ta còn có sản nghiệp lớn của bản thân mình nữa.”

“Ồ?” Doãn Trúc Vi tò mò hỏi, “Chuyện là như thế nào?”

Trong khi nhiều câu chuyện phiếm đang được bàn tán ở chi nhánh Bắc Ngọc, Lưu Linh đã rời đi trên chiếc Porsche Cayenne Coupe. Chi nhánh Bắc Ngọc khá gần với trung tâm Tinh Quang. Trong vòng 10 phút, Lưu Linh đã đến quán cà phê Starbucks ở trung tâm Tinh Quang.

Trong quán cà phê Starbucks, Lưu Linh chiếm một vị trí trong góc, thay vì gọi cà phê, bà ấy gọi một ly kiwi. Trong khi chờ An Lương và Lý Tịch Nhan, Lưu Linh tiếp tục kiểm tra tài liệu của dự án cho vay Phong Phàm Power.

Sự thối nát của dự án cho vay Phong Phàm Power đã khiến tâm trí và sức lực gần đây của Lưu Linh trở nên tồi tệ hơn.

Tuy nhiên vấn đề đã xảy ra và Lưu Linh phải tìm cách giải quyết, cố gắng thu hồi lại khoản lỗ.

Nhưng hiện tại vấn đề đã đi đến mức không thể cứu vãn, Phong Phàm Power sắp phá sản, vỡ nợ cộng với việc hàng loạt nhà cung cấp chặn Phong Phàm Power để đòi thanh toán, Phong Phàm Power đã đi vào đường cùng.

Trong hoàn cảnh như vậy, cành rơm cứu sinh duy nhất của Phong Phàm Power đó là tìm một khoản vay khác từ ngân hàng Công Thương, để giảm bớt khủng hoảng của Phong Phàm Power, cố gắng chuyển lỗ thành lãi.

Nhưng Lưu Linh trực tiếp từ chối!

Bởi vì Lưu Linh không còn tin tưởng Phong Phàm Power nữa.

Lần trước, dự án cho vay của Phong Phàm Power là do Lưu Linh xúc tiến, kết quả bây giờ Phong Phàm Power sắp nộp đơn phá sản khiến bà ấy khốn khổ vì Phong Phàm Power!

Bây giờ bà ấy sao có thể tin tưởng vào Phong Phàm Power thêm lần nữa đây?

Lưu Linh hiện đang nghiên cứu cơ cấu tài sản của Phong Phàm Power và kiểm tra liệu Phong Phàm Power có các hành vi bất hợp pháp nào hay không, chẳng hạn như chuyển nhượng tài sản, hoặc các hành vi bất hợp pháp khác.

Chỉ cần tìm thấy những hành vi bất hợp pháp tương tự như vậy, Phong Phàm Power có thể sẽ phải chịu trách nhiệm, từ đó giảm được thiệt hại cho khoản vay.

Kết quả tốt nhất là Lưu Linh tìm thấy bằng chứng về việc Phong Phàm Power chuyển giao tài sản, sau đó đem những tài sản đã được chuyển giao đó mang về, như vậy thì có thể bù lại khoản vay của ngân hàng Công Thương.

Nhưng kiểu kết quả tốt nhất này, bản thân Lưu Linh không dám nghĩ tới!

Bởi vì xác suất rất thấp.

Nếu muốn có kết quả tốt nhất kiểu như vậy, Lưu Linh nghĩ mình nên về nhà tắm rửa rồi nằm mơ chắc sẽ thực tế hơn?

Vả lại, cho dù Phong Phàm Power thực sự chuyển giao tài sản đi nữa, chứng cứ liên quan có lẽ đã bị tiêu hủy từ lâu, bằng không cũng sẽ làm tới nơi tới chốn, Phong Phàm Power sao có thể chừa lại một cái đuôi nhỏ được chứ?

Chương 2165: Gửi tin nhắn ngay trước mặt?

Tại góc quán cà phê Starbucks ở trung tâm Tinh Quang, Lưu Linh buồn bã nhìn tài liệu liên quan của Phong Phàm Power. Từ trên tài liệu hiển thị, có vẻ như Phong Phàm Power không có vấn đề gì, chỉ do hoạt động không đúng cách và bị nghi ngờ là gian lận kỹ thuật, cuối cùng dẫn đến phá sản.

Lưu Linh khẽ thở dài, bà ấy lại gom những tài liệu liên quan đến Phong Phàm Power cất đi, trong lòng bà ấy đã có kết luận, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, lần này bà ấy thua chắc!

Không chỉ là vấn đề thua cuộc mà còn phải gánh một trách nhiệm rất lớn, thậm chí có thể bị lập án điều tra, xem thử bà ấy với Phong Phàm Power có tồn tại mối quan hệ chuyển nhượng lợi ích nào hay không.

Sau khi Lưu Linh gom những tài liệu về Phong Phàm Power cất đi, bà ấy lặng lẽ ngồi trong góc.

Một người đàn ông trạc 30 tuổi, mặc sơ mi trắng, quần tây, chủ động bước tới: “Xin hỏi, chỗ này có người ngồi không?”

Lưu Linh nhìn người đàn ông ấy một cái sau đó bình thản nói: “Có người.”

“…” Người đàn ông áo sơ mi trắng bị câu trả lời dối trá trắng trợn của Lưu Linh làm cho câm nín, đành xoay người rời đi.

Sau khi đối phương bỏ đi, Lưu Linh trực tiếp lấy chìa khóa xe Porsche Cayenne Coupe từ túi tote của Louis Vuitton đặt lên bàn cà phê để tránh chó mèo đến bắt chuyện.

6 giờ 10 phút tối, Lưu Linh nhận được cuộc gọi từ Lý Tịch Nhan, bà ấy vuốt màn hình để trả lời cuộc gọi, khi vừa kết nối, bà ấy mở miệng nói trước: “Hai đứa đến chưa?”

“Dạ, chúng con sắp đến rồi, chúng con sẽ qua đón mẹ hay là mẹ tự lái xe đi?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.

Lưu Linh trả lời: “Mẹ sẽ tự lái xe, chúng ta gặp nhau tại nhà hàng Cá Hấp Thật!”

“Vâng.” Lý Tịch Nhan đồng ý.

Trung tâm Tinh Quang cách núi Mộc Linh khoảng 10 phút, ngay cả khi đang trong giờ cao điểm cũng chỉ mất khoảng 15 phút mà thôi. Lưu Linh đến bãi đậu xe bên ngoài nhà hàng Cá Hấp Thật.

An Lương và Lý Tịch Nhan cũng vừa đến nơi.

Ba người cùng nhau bước vào nhà hàng Cá Hấp Thật, những phong ba mà An Lương gây ra ở nhà hàng Cá Hấp Thật trước kia đã bị loại bỏ. Cho dù ông chủ của nhà hàng Cá Hấp Thật vẫn còn nhớ nhưng ông ấy cũng biết nên đối đáp như thế nào.

Trong phòng ăn của nhà hàng Cá Hấp Thật, An Lương đưa thực đơn cho Lý Tịch Nhan và Lưu Linh, ra hiệu cho bọn họ gọi món. Lý Tịch Nhan lật thực đơn một cách nhiệt tình, nhưng Lưu Linh thì lại có chút không quan tâm.

An Lương nhận thấy sự kỳ lạ của Lưu Linh, nhưng anh không hỏi.

Lý Tịch Nhan vẫn chọn món cá song da báo như thường lệ, sau đó hỏi An Lương: “Anh muốn ăn gì?”

An Lương trả lời: “Giúp anh gọi một con tôm hùm Boston hấp tỏi.”

“Ừ!” Lý Tịch Nhan đáp lại, sau đó nhìn Lưu Linh, “Mẹ, mẹ muốn ăn gì?”

Lưu Linh tựa như không hề nghe thấy, bà ấy thất thần nhìn chằm chằm vào thực đơn.

“Mẹ!” Lý Tịch Nhan tăng âm lượng.

Lưu Linh cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại: “Cái gì?”

Lý Tịch Nhan nhìn Lưu Linh đầy nghi hoặc: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”

Lưu Linh gấp thực đơn lại: “Mẹ đang nghĩ tới công việc, hai đứa cứ gọi món, mẹ ăn đại là được.”

An Lương thuận miệng nói: “Dì gặp rắc rối trong công việc à?”

Lưu Linh do dự một chút, nhưng vẫn lắc đầu phủ định: “Công việc dạo này hơi nhiều cho nên có chút phiền muộn mà thôi.”

An Lương khẽ gật đầu, cũng không hỏi nữa, coi như đồng ý với câu trả lời của Lưu Linh.

Có điều, An Lương lại lấy điện thoại di động ra, anh gửi tin một tin nhắn trên điện thoại di động.

Một lúc sau, An Lương nhận được tin nhắn trả lời và biết được nội tình của sự việc, An Lương trực tiếp gửi tin nhắn cho Lưu Linh trên Wechat.

‘An Lương: Chuyện của Phong Phàm Power hả dì?’

Lưu Linh nhận được tin nhắn từ An Lương, bà ấy liếc nhìn Lý Tịch Nhan trước, thấy Lý Tịch Nhan vẫn đang xem thực đơn cho nên bà ấy trả lời tin nhắn.

‘Lưu Linh: ?’

‘An Lương: Cháu hỏi chủ tịch Tống bên chi nhánh của dì, bây giờ cháu đã biết tình hình chung về chuyện liên quan đến Phong Phàm Power.’

Lưu Linh ngạc nhiên khi thấy An Lương lại quen biết với Tống Nghị, chủ tịch bên chi nhánh của bà ấy. Nhưng nghĩ lại thì điều đó cũng bình thường thôi!

Nghiệp vụ vốn của Công ty kiến trúc An Thịnh nằm trong ngân hàng Công Thương của chi nhánh Bắc Ngọc, nên việc An Lương có quen biết với Tống Nghị thì có gì kỳ lạ đâu?

‘An Lương: Phong Phàm Power không thể cứu vãn nữa đúng không?’

Phong Phàm Power từng là một công ty nổi tiếng ở Thịnh Khánh, có thể lọt vào top 5 trong ngành công nghiệp xe mô tô. Thật không may, ngành công nghiệp xe mô tô ngày càng tuột dốc, Phong Phàm Power đã không kịp chuyển mình và bị thời gian bỏ lại phía sau.

‘Lưu Linh: Đúng vậy.’

‘Lưu Linh: [Bản đồ cơ cấu tài sản của Phong Phàm Power]’

‘Lưu Linh: Hiện tại, Phong Phàm Power đang nộp đơn xin phá sản. Dựa theo kế hoạch phá sản của Phong Phàm Power, bên dì chỉ có thể nhận lại tối đa khoản vay 1600 vạn, tương đương với việc xuất hiện một khoản nợ chết 1,04 ức.’

Đối với Lưu Linh, món nợ khó đòi này sẽ hủy hoại sự nghiệp của bà ấy.

‘An Lương: Phong Phàm Power sử dụng vốn vay có bất hợp pháp không?’

‘Lưu Linh: Theo những gì dì biết thì không có tình trạng bất hợp pháp.’

‘Lưu Linh: Vấn đề nằm ở sự quản lý kém cỏi của Phong Phàm Power, chuyện gian lận kỹ thuật đã khiến Phong Phàm Power gặp rắc rối.’

‘Lưu Linh: Hiện tại, Phong Phàm Power nợ bên dì 1,2 ức tệ, còn có các khoản nợ phải trả từ các nhà cung ứng khác, cao tới 1,36 ức.’

‘Lưu Linh: Tổng giá trị của Phong Phàm Power là khoảng 4000 vạn, nhưng Phong Phàm Power còn nợ lương nhân viên gần 600 vạn.’

Đối với những vụ phá sản như thế này, nếu là 10 năm trước, lương của người lao động phải là vấn đề cuối cùng cần được giải quyết, nhưng ở thời đại năm 2020, lương của người lao động thường là vấn đề cần được giải quyết đầu tiên.

Nhìn tin nhắn Lưu Linh gửi qua, An Lương phát hiện có một vấn đề!

Chương 2166: Bị lừa rồi!

Về chuyện của Phong Phàm Power, An Lương thấy có vấn đề!

Tổng định giá của Phong Phàm Power chỉ vỏn vẹn 4000 vạn? Không đúng!

An Lương ước tính chỉ riêng giá trị cơ sở sản xuất của Phong Phàm Power là đã hơn 2 ức tệ, tại sao tổng giá trị chỉ có 4000 vạn?

Ngoài nhà máy, dây chuyền sản xuất, thương hiệu và công nghệ, hàng tồn kho, v.v.. thì giá trị cộng lại có thêm 2 đến 3 ức cũng không phải là vấn đề lớn.

An Lương nói ra hết những nghi ngờ của mình cho Lưu Linh, đồng thời anh còn gửi thêm tin nhắn điều tra.

‘An Lương: Phong Phàm Power sử dụng loại tài sản thế chấp nào để vay 1,2 ức từ chi nhánh của dì?’

Câu hỏi này rất quan trọng!

Ngân hàng Công Thương không phải là tổ chức từ thiện, nếu Phong Phàm Power muốn vay 1,2 ức tệ từ ngân hàng Công Thương, vậy thì tài sản thế chấp phải cao hơn cả 1,2 ức.

Đối với một công ty đang gặp khó khăn như Phong Phàm Power, An Lương nghĩ rằng Phong Phàm Power phải đem tài sản thế chấp có giá trị ít nhất là 2 ức, như vậy mới có thể vay được 1,2 ức từ ngân hàng Công Thương, đúng không?

Trong ánh mắt của Lưu Linh chợt thoáng qua một nét u sầu, bà ấy trả lời tin nhắn.

‘Lưu Linh: Một đơn hàng xuất khẩu có giá trị 2 ức, tổng cộng có 43.000 chiếc mô tô Phong Phàm, nhưng đơn hàng xuất khẩu này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện đang bị tạm dừng.’

‘An Lương: Nếu đã có tài sản thế chấp, còn là tài sản thế chấp trị giá 2 ức, bọn họ phá sản chẳng phải tốt hơn sao?’

Theo lý mà nói, An Lương cảm thấy mỗi phút có thể bán được chiếc mô tô với chiếc khấu 40%, đúng không?

Sau khi An Lương gửi tin nhắn, Lý Tịch Nhan đặt thực đơn xuống: “Em chọn xong rồi.”

An Lương gọi nhân viên phục vụ đến nhận đơn.

Lý Tịch Nhan gọi một phần cá song da báo, con mèo nhỏ ham ăn này thích hương vị của cá song da báo. Lý Tịch Nhan còn chọn thêm cá bơn hấp với ớt băm nhỏ, canh cá đậu phụ, một phần rau xào theo mùa và món tôm hùm Boston sốt tỏi mà An Lương đã chọn.

“Anh thấy vậy đủ chưa?” Lý Tịch Nhan hỏi An Lương.

An Lương gật đầu: “Gần đủ rồi, nếu không đủ thì chúng ta gọi thêm, đừng để lãng phí.”

“Ừ, ừ!” Lý Tịch Nhan đáp lại, sau đó nhìn Lưu Linh: “Mẹ còn đang giải quyết công việc sao?”

Lưu Linh gật đầu: “Ừ, vẫn đang giải quyết chuyện công việc.”

An Lương biết nhưng vẫn cố ý hỏi: “Dì gặp phải rắc rối gì trong công việc?”

Lưu Linh cũng phối hợp diễn xuất: “Một khoản cho vay tài sản thế chấp của dì có vấn đề.”

“Dì có tiện nói chi tiết không?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan cũng tò mò nhìn Lưu Linh.

Lưu Linh im lặng vài giây, sau đó trả lời: “Phong Phàm Power đã sản xuất một lô xe mô tô xuất khẩu, nhưng đơn hàng xuất khẩu này lại xảy ra vấn đề. Nguyên nhân cụ thể là công tác bảo vệ môi trường của lô xe mô tô này không đáp ứng được yêu cầu của đơn hàng xuất khẩu, đồng thời cũng không đáp ứng được yêu cầu của luật bảo vệ môi trường của nước chúng ta.”

Hiện tại, luật bảo vệ môi trường xe mô tô mà Hạ Quốc chấp hành là tiêu chuẩn IV, mức độ nghiêm ngặt của tiêu chuẩn này thậm chí còn vượt quá tiêu chuẩn hiện hành của Europa. Nguyên nhân một vài doanh nghiệp xe mô tô tầm trung và nhỏ bị đào thải cũng bởi vì luật bảo vệ môi trường quá nghiên khắc.

Sau khi nghe Lưu Linh giải thích, An Lương đột nhiên hiểu ra.

Gian lận công nghệ!

Hoá ra tình hình là như vậy, ngân hàng Công Thương đã bị lừa!

Mặc dù Phong Phàm Power đã cung cấp xe mô tô trị giá 2 ức để thế chấp, nhưng tiêu chuẩn khí thải của lô xe mô tô này không thể đáp ứng yêu cầu của luật bảo vệ môi trường, đương nhiên chúng không bán được ở Hạ Quốc, xem ra sẽ rất rắc rối nếu giải quyết vấn đề này.

An Lương trả lời: “Nếu tài sản thế chấp đã có vấn đề, vậy thì cứ tiến hành các thủ tục pháp lý, sử dụng vũ khí pháp lý để buộc Phong Phàm Power thay thế tài sản thế chấp khác, chẳng hạn như quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất của bọn họ?”

Lưu Linh lắc đầu phủ định: “Cơ sở sản xuất của bọn họ đã được thế chấp cho ngân hàng Hạ Quốc chi nhánh Bắc Tân bên cạnh.”

“…” An Lương không nói nên lời.

Ngay cả quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất cũng đã bị thế chấp? Phong Phàm Power cũng dữ dằn đấy!

“Hiện tại, tài sản của Phong Phàm Power chỉ có hai dây chuyền sản xuất là thương hiệu Phong Phàm Power và quyền sở hữu kỹ thuật liên quan. Quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất cũng như nhà xưởng, cao ốc văn phòng, v.v. toàn bộ đều đã được Phong Phàm Power đem đi thế chấp hết rồi.” Lưu Linh bổ sung.

“Mặc dù vẫn còn 66.000 chiếc mô tô với nhiều kiểu dáng khác nhau trong kho của Phong Phàm Power, nhưng những chiếc xe mô tô của Phong Phàm Power bị nghi ngờ gian lận tiêu chuẩn khí thải, hiện tại không được bán ở trong nước.” Lưu Linh nói tiếp.

“Lần này không chỉ ngân hàng Công Thương của dì bị Phong Phàm Power chơi khăm, mà cả ngân hàng thương mại Thịnh Khánh bên cạnh cũng bị bọn họ chơi khăm 5000 vạn. Tài sản thế chấp là 22.000 chiếc mô tô Phong Phàm.” Lưu Linh nói thêm.

Lý Tịch Nhan lại phát huy phong cách ngốc nghếch của mình: “Ôi trời! Phong Phàm Power này sao dã man thế, không ngờ lại lừa nhiều người như vậy, bọn họ hẳn kiếm được rất nhiều tiền phải không?”

“…” An Lương và Lưu Linh đều nhìn Lý Tịch Nhan không nói nên lời.

“Khụ, khụ!” An Lương ho khan hai tiếng nhắc nhở, “Dì là người phụ trách phê duyệt dự án cho vay Phong Phàm Power, đúng không?”

Lưu Linh khẳng định: “Đúng vậy, dì là người phụ trách của dự án cho vay này, vì vậy vấn đề hiện tại rất phiền phức.”

Lý Tịch Nhan cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, cô ấy rụt cổ lại và không phát ngôn những câu ngớ ngẩn nữa.

Chương 2167: Cách giải quyết vấn đề?

Lưu Linh là người phụ trách dự án cho vay Phong Phàm Power, giờ đây Phong Phàm Power không có khả năng trả khoản vay, hơn nữa tài sản thế chấp lại xuất hiện vấn đề, Lưu Linh đương nhiên khó tránh khỏi trách nhiệm.

Lý Tịch Nhan thắc mắc hỏi: “Những chiếc xe mô tô của Phong Phàm Power không thể đáp ứng các tiêu chuẩn của luật bảo vệ môi trường. Liệu có cách nào để bọn họ thay đổi lại thiết kế, khiến cho những chiếc mô tô đó hợp với tiêu chuẩn không?”

Lưu Linh thở dài: “Không đơn giản như vậy.”

An Lương đồng ý: “Quả thực không hề đơn giản. Nếu có thể dễ dàng đáp ứng các tiêu chuẩn của luật bảo vệ môi trường, vậy tại sao phải giả mạo các tiêu chuẩn khí thải?”

Lý Tịch Nhan gật đầu, lời của An Lương quả thực rất có lý.

Nếu có thể dễ dàng đáp ứng các tiêu chuẩn của luật bảo vệ môi trường, vậy tại sao phải giả mạo?

Hơn nữa, nếu chỉ đơn giản như vậy mà có thể giải quyết được vấn đề, thế thì Lưu Linh hà tất gì phải phiền não chứ?

Lưu Linh đại diện cho ngân hàng Công Thương, một doanh nghiệp tiếng tăm, thường thì những vấn đề nhỏ nhặt sẽ không thể nào chặn được ngân hàng Công Thương.

An Lương phân tích: “Hiện tại, hai tài sản quý giá nhất của Phong Phàm Power là quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất và 66.000 chiếc xe mô tô Phong Phàm đang tồn kho.”

“Nhưng bây giờ quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất do ngân hàng Hạ Quốc kiểm soát, còn 66.000 chiếc xe mô tô đã bị cấm bán vì không đảm bảo tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, e là lần này dì phải gánh lấy tội rồi.” An Lương nói.

Lý Tịch Nhan lo lắng hỏi: “Mẹ phải gánh tội sao?”

Lưu Linh phủ định: “Không phải gánh tội, trách nhiệm lần này quả thực là của mẹ. Nếu dự án do mẹ phụ trách có vấn đề, đó là trách nhiệm của mẹ.”

Lưu Linh thẳng thắn thừa nhận trách nhiệm.

Lý Tịch Nhan nhìn An Lương: “An Lương, anh có cách giải quyết vấn đề không?”

An Lương mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là có cách!”

Lưu Linh sững sờ một lúc, bà không nhịn được hỏi ngay: “Cách gì thế?”

Lý Tịch Nhan cũng hỏi: “Anh có cách gì?”

“Thực ra có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề. Ví dụ như An Thịnh bên cháu mua lại toàn bộ Phong Phàm Power, bên cháu đương nhiên sẽ tiếp quản vấn đề nợ nần của Phong Phàm Power. An Thịnh bên cháu hoàn toàn có khả năng giải quyết khoản vay đó.” An Lương đưa ra giải pháp đầu tiên.

Lưu Linh từ chối không chút do dự: “Không, chuyện này là đang đào hố cho An Thịnh của cháu. Phong Phàm Power nợ rất nhiều, nợ 1,7 ức bên ngân hàng Hạ Quốc, nợ 1,2 ức bên ngân hàng của dì, còn có 1,36 ức phải trả cho các nhà cung ứng khác, tiền nhân viên cũng suýt soát 600 vạn. An Thịnh bên cháu quả thực có khả năng để trả nợ, nhưng dì không muốn lừa gạt cháu!” Lưu Linh nói thêm.

Lý Tịch Nhan cũng đồng ý: “Nếu là lừa dối anh vậy thì đổi cách khác đi, vẫn còn cách khác đúng không?”

“Ừ, vẫn còn cách khác.” An Lương giải thích, “Ngân hàng Công Thương bên dì có thể thực thi hợp đồng cho vay, thu hồi lại 43.000 chiếc mô tô mà bên Phong Phàm Power đã thế chấp cho bên dì được không?”

Lưu Linh khẳng định: “Đương nhiên có thể.”

Theo hợp đồng cho vay thế chấp giữa ngân hàng Công Thương của chi nhánh Bắc Ngọc và Phong Phàm Power, khi Phong Phàm Power không trả được khoản vay, ngân hàng Công Thương của chi nhánh Bắc Ngọc đương nhiên có quyền lấy tài sản thế chấp.

Chỉ có điều 43.000 chiếc xe mô tô mà Phong Phàm Power thế chấp không đáp ứng tiêu chuẩn khí thải của luật bảo vệ môi trường của Hạ Quốc, cho nên không thể bán chúng ở Hạ Quốc.

Ngân hàng Công Thương của chi nhánh Bắc Ngọc có lấy 43.000 chiếc xe mô tô đi thì cũng không có tác dụng gì, không thể nào cứ giữ khư khư trong tay được, đúng không?

Tuy nhiên, những chiếc xe mô tô không hề hữu dụng với ngân hàng Công Thương của chi nhánh Bắc Ngọc này lại trở thành một vấn đề dễ dàng giải quyết đối với An Lương.

Lô xe mô tô này chỉ không đáp ứng tiêu chuẩn khí thải của luật bảo vệ môi trường của Hạ Quốc, nếu được đưa vào các nước Đông Nam Á, chúng sẽ là những chiếc xe mô tô chất lượng tốt, không có vấn đề gì.

Nói ra thì cũng thật trùng hợp khi An Lương có một tổ chức rất mạnh ở Đông Nam Á!

Đặc biệt là Thái Lan, An Lương có quyền kiểm soát rất cao đối với Thái Lan, cộng thêm việc Thái Lan là một quốc gia xe mô tô, lô 43.000 chiếc xe mô tô này vào được Thái Lan thì không có vấn đề gì cả.

Dù sao giá lô xe mô tô này được giảm trực tiếp 40%!

Trong trường hợp bình thường, tỷ suất lợi nhuận gộp của các doanh nghiệp sản xuất xe mô tô chỉ khoảng 10%, bây giờ trực tiếp tạo ra lợi nhuận 40%, An Lương có thể kiếm được tiền, hiểu không?

“Dì à, bạn cháu có một kênh bán xe mô tô ở Thái Lan. Với lô 43.000 chiếc xe mô tô này, chúng ta có thể bán Thái Lan. Dù là vấn đề xuất nhập khẩu hay vấn đề phân phối tại địa phương, bạn cháu đều có thể làm được.” An Lương giải thích.

Lưu Linh nghi ngờ nhìn An Lương, trong lòng không khỏi băn khoăn, không biết An Lương nói thật hay chỉ là đang muốn giúp đỡ bà ấy mà thôi?

Nếu đó là sự thật, hiển nhiên sẽ là một cục diện mọi người đều vui vẻ.

Nhưng nếu chỉ là để giúp bà ấy, Lưu Linh không biết có nên nhận lời hay không?

Dù sao đây cũng là một ân huệ lớn, nếu nhận lời, Lưu Linh không biết phải đối mặt với An Lương thế nào. Lưu Linh không phải Lý Tịch Nhan, bà ấy hiểu rất rõ suy nghĩ của An Lương, cho nên Lưu Linh mới do dự không đưa ra quyết định.

“Mà này, Tịch Nhan cũng biết bọn họ đó, lần trước chúng ta đã gặp bọn họ ở quán bar Special. Bọn họ là Tồn Viễn, Hải Dương, còn có Tiểu Cương.” An Lương nhìn Lý Tịch Nhan.

Ba người bọn họ lại bị An Lương đổ thừa, là anh em phải nên gánh tội giùm, đúng chứ?

Bình Luận (0)
Comment