An Lương hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự đồng ý của Hạ Như Ý, anh biết tính tình của Hạ Như Ý, hơn nữa anh cũng biết hai chị em nhà họ Hạ đang cảnh giác với Bạch Nguyệt.
Hạ Hòa Tâm đồng ý: “Em cũng muốn đến thăm quê hương của Bạch Nguyệt.”
“Không thành vấn đề. Nếu mọi người đều muốn đi, vậy thì bây giờ chúng ta sẽ xuất phát, qua đó ăn ké bữa trưa!” An Lương nói một cách cởi mở, tựa như anh với Bạch Nguyệt hoàn toàn trong sạch.
Được rồi!
Không phải An Lương với Bạch Nguyệt trong sạch thật sao?
“Được đó, được đó, chúng ta qua đó ăn ké bữa trưa.” Hạ Như Ý tán thành.
An Lương vừa gật đầu vừa nhìn Khang Ngọc Giai và Từ Nặc.
“Hai người có muốn đi không?” Cả Khang Ngọc Giai và Từ Nặc đều lắc đầu từ chối.
“Tôi không đi đâu, tôi phải về chỉnh sửa bài giảng trước.” Khang Ngọc Giai từ chối.
Từ Nặc cũng từ chối: “Tôi cũng phải chỉnh sửa bài giảng, còn phải chuẩn bị bài, mọi người đi đi!”
Hai người bọn họ đều không ngu ngốc, lúc nào cần đùa thì mới đùa. Bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp để pha trò, bọn họ đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.
Đợi Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý ăn sáng xong, An Lương đưa bọn họ đến thôn Vân Pha.
Lần này, có ba chiếc xe qua đó, trong đó có hai chiếc Land Cruiser và một chiếc Ford Raptor F150. Theo kế hoạch của An Lương, anh sẽ trở về Thịnh Khánh sau bữa trưa ở thôn Vân Pha.
Được rồi!
Thật ra An Lương định đi đến Ma Đô.
Hôm nay Lý Tịch Nhan bắt đầu kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi sẽ kết thúc vào thứ sáu, An Lương định đến đón cô.
Khoảng cách đường thẳng giữa thôn An Lạc và thôn Vân Pha chỉ hơn 20km, nhưng con đường núi quanh co thì dài gấp đôi quãng đường, thêm việc tình hình đường xá tệ hại, lộ trình An Lương dự kiến chỉ mất hơn một tiếng giờ đây đã phải tốn đến gần hai tiếng.
Khoảng 12 giờ trưa, cuối cùng ba chiếc xe đã đến thôn Vân Pha.
Tại lối vào thôn Vân Pha, một chiếc Land Cruiser đậu bên lề đường, biển số xe là Dung A · 11W28. Đây là chiếc xe do An Lương mua trước đây, hiện nó đang được Bạch Nguyệt sử dụng.
Vì đã gần đến giờ ăn trưa nên cổng làng chẳng có ai, An Lương dẫn hai chị em nhà họ Hạ xuống xe.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn ngôi làng miền núi đơn sơ này, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ tò mò, đây chính là quê hương của Bạch Nguyệt sao?
An Lương lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bạch Nguyệt.
May mắn thay, để mua các đường truyền liên lạc, siêu thị Vũ Nguyệt đã tự chi ra lắp đặt một trạm cơ sở liên lạc tại thôn Vân Pha, cho nên tín hiệu mạng di động của thôn Vân Pha đã được bao phủ hoàn toàn.
Bạch Nguyệt đang ở trường tiểu học thôn Vân Pha, nhìn thấy thông tin người gọi là An Lương, trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, tiếp đó vuốt màn hình để trả lời cuộc gọi.
“Chào buổi trưa, An Lương.” Lời chào điềm tĩnh của Bạch Nguyệt.
Tuy nhiên, khi Bạch Nguyệt bắt máy, mẹ cô - Bạch Linh đang ở phía sau cô, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
“Đứa trẻ ngốc!” Bạch Linh thở dài trong lòng.
Bà ấy là người từng trải, làm sao có thể không biết chuyện Bạch Nguyệt thích An Lương?
Hơn nữa, Bạch Linh biết rất rõ khoảng cách giữa Bạch Nguyệt và An Lương. Hai người rõ ràng là khoảng cách giữa hai thế giới, Bạch Linh rất muốn thuyết phục Bạch Nguyệt, nhưng bà không thể mở miệng.
Dù sao thì xưa kia, không phải bà ấy cũng là con thiêu thân lao vào lửa sao?
“Bạch Nguyệt, bọn mình đã đến cổng làng rồi, mọi người bên cậu ăn cơm chưa?” An Lương hỏi.
Trước khi Bạch Nguyệt kịp trả lời, An Lương tiếp tục nói: “Bọn mình vẫn chưa ăn cơm nữa, bọn mình định qua nhà cậu để ăn ké cơm đây. Bây giờ mọi người đã dời đến chỗ ở gần trường học rồi sao?”
Khi nghe tin An Lương đã đến cổng làng, Bạch Nguyệt càng cảm thấy vui hơn, vì vậy cô đã lượt bỏ chữ “bọn mình” của An Lương thay vì “mình” An Lương.
“Ừ, mình đã chuyển tới chỗ trường học, mình vẫn chưa ăn trưa nữa, vẫn còn đang làm, mình sẽ qua đó đón cậu.” Bạch Nguyệt nhanh chóng nói.
An Lương từ chối: “Không cần đâu, mình biết trường học ở chỗ nào. Bọn mình sẽ tự qua, cậu bảo bên cậu làm đồ ăn nhiều một chút, bọn mình có rất nhiều người.”
“Cái gì?” Cuối cùng Bạch Nguyệt cũng nhận ra rằng An Lương không đến một mình. Chẳng lẽ đội thu mua và vận chuyển của siêu thị Vũ Nguyệt lại ở đây?
Không đúng không đúng. Đội thu mua và vận chuyển thường đến vào thứ Năm và thứ Sáu.
“Vậy nhé, mình cúp máy đây, lát nữa gặp.” Sau khi nói xong, An Lương cúp điện thoại.
“Đi thôi đi thôi, chúng ta đi ăn ké cơm nào.” An Lương hào phóng dẫn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đến làng Vân Pha.
Sau khi vào thôn Vân Pha, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng câm điếc đã đưa ra một lời nhắc nhở mới.
‘Tinh!’
‘Trước sự can đảm đáng khen ngợi của ký chủ, ký chủ ngẫu nhiên nhận được phần thưởng cho lòng dũng đảm đặc biệt.’
???
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại muốn làm trò gì đây?
An Lương tiếp tục kiểm tra các lời nhắc của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
…
‘Phần thưởng cho lòng dũng cảm đặc biệt: Cách thôn Vân Pha khoảng 1km về phía Tây Bắc có một khu rừng táo tàu đặc biệt, hạt táo tàu do khu rừng táo tàu này sản xuất có tác dụng cực kỳ tốt đối với bệnh cao huyết áp và chứng mất ngủ.’
‘Tổng diện tích rừng táo tàu là 2 mẫu, sản lượng táo tàu là 2000kg / mẫu, có thể thu hoạch được 100kg hạt táo tàu.’
…
Hạt táo tàu chính là lõi của táo tàu. Nói một cách đơn giản là khi ăn ruột của một quả, đập dập lõi rồi lấy hạt bên trong ra, đó chính là báu vật lớn nhất.
Đương nhiên táo tàu có vị hơi chua, ai muốn ăn thì ăn. Thao tác bình thường là sau khi ngâm rửa sạch, lấy thịt của táo tàu ra rồi lại lấy hạt của táo tàu ra.
An Lương đã bí mật kiểm tra thông tin chi tiết. Loại axit đặc biệt này giống như Đông Thanh Tử trước đó, cũng là phần thưởng của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, có đặc điểm là không thể cấy ghép và không thể nhân giống.
Nhưng đây là địa bàn của thôn Vân Pha, phải không?
Chương 2132: Đánh tâm lý?Tại thôn Vân Pha, An Lương tạm gác chuyện rừng táo tàu sang một bên, anh dẫn hai chị em nhà họ Hạ đi dạo ở trong thôn. Trên đường đi thì gặp A Lực · A Mộc · Xích Tử, nhà của cậu bé mới đầu đã cho nhà của Bạch Nguyệt mượn 5360 tệ, có thể nói đó là một hành động rất có tình người.
“Xích Tử!” An Lương hô to.
A Lực · A Mộc · Xích Tử ngơ ngác nhìn An Lương, cậu bé vẫn nhớ An Lương, điều khiến cậu bé ngơ ngác chính là An Lương dẫn theo Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý.
“Em không nhớ anh sao?” An Lương hỏi.
A Lực · A Mộc · Xích Tử lắc đầu liên tục: “Nhớ chứ, em vẫn còn nhớ, anh là anh trai thu mua khoai tây đen.”
Anh trai thu mua khoai tây đen là cái mẹ gì vậy!
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều bật cười, bọn họ phát hiện hóa ra An Lương lại còn có hình tượng chất phác như vậy, người bán rau thu mua khoai tây đen?
“Này nhóc, em ăn cơm chưa?” An Lương hỏi.
A Lực · A Mộc · Xích Tử lại lắc đầu: “Em chưa ăn, em đang định về nhà ăn cơm. Anh An Lương, anh ăn chưa?”
Có vẻ như cậu nhóc này vẫn còn nhớ tên anh?
“Anh vẫn chưa ăn, qua nhà em ăn nhé?” An Lương trêu chọc.
Lần này, A Lực · A Mộc · Xích Tử gật đầu: “Được đó, nhà của em đang làm đồ ăn.”
“Anh đùa đấy, anh định qua nhà Bạch Nguyệt ăn cơm. À đúng rồi, có chuyện này anh muốn nhờ vả em.” An Lương giải thích.
“Có chuyện gì vậy ạ?” A Lực · A Mộc · Xích Tử hỏi.
“Em có quen biết với tất cả các bạn học trong trường không?” An Lương hỏi.
“Em có biết.” A Lực · A Mộc · Xích Tử trả lời.
“Có bao nhiêu người?” An Lương nói thêm: “Tóm lại có bao nhiêu người thì em cứ thông báo cho bấy nhiêu người, bảo bọn nhớ đến trường vào buổi chiều.”
A Lực · A Mộc · Xích Tử hỏi ngược lại: “Trong trường có 29 người, anh muốn em đi thông báo luôn cho những người ở thôn ngoài luôn không?”
“Thôn ngoài có bao nhiêu người? Nếu bọn họ tới đây thì mất bao lâu?” An Lương hỏi tiếp.
“Có 7 người. Em nghe nói sau khai giảng, còn có rất nhiều người đến.” A Lực · A Mộc · Xích Tử trả lời.
“Bọn họ đến đây cũng phải mất một tiếng, em có thể bảo A Mạc gọi điện thoại thông báo cho những đứa trẻ trong làng.”
“Được, vậy thì làm đi!” An Lương nói xong, anh lấy một viên sô cô la từ trong túi xách ra và nói: “Đây, một chút quà cho cậu bé chạy việc vặt.”
Mắt của A Lực · A Mộc · Xích Tử sáng lên: “Cảm ơn anh An Lương.”
An Lương xoa đầu: “Thôi, mau trở về ăn cơm đi, nhớ kỹ lời anh dặn.”
“Dạ! Em nhớ rồi!” A Lực · A Mộc · Xích Tử trả lời, sau đó quay người bỏ đi.
“Hầy, cái đứa trẻ nghịch ngợm!” An Lương lúng túng nói.
Hạ Như Ý trêu chọc: “Ha, anh trai thu mua khoai tây đen?”
Hạ Hòa Tâm mỉm cười.
“Khụ khụ!” An Lương ho hai lần, sau đó dẫn hai chị em nhà họ Hạ đến trường tiểu học ở thôn Vân Pha.
Tầm 7, 8 phút sau, nhóm của An Lương đến trường tiểu học ở làng Vân Pha. Bạch Nguyệt đang đứng ở cổng trường ngóng trông, khi cô vừa nhìn thấy An Lương, nụ cười trên khuôn mặt cô dần dần chợt tắt.
Bạch Nguyệt nhìn thấy Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, cũng nhìn thấy An Lương đang nắm tay hai người bọn họ.
Bạch Nguyệt vẫn luôn biết An Lương và hai chị em nhà họ Hạ có quan hệ rất thân thiết, chỉ là Bạch Nguyệt từ trước đến nay đều né tránh vấn đề này, nhưng bây giờ vấn đề đã bày ra trước mặt mình rồi, hơn nữa còn bày ngay trước cửa nhà mình.
Nhưng Bạch Nguyệt là Bạch Nguyệt, cô ấy nhanh chóng điều chỉnh tâm lý của mình.
Cô chỉ muốn ở cùng An Lương, thỉnh thoảng có thể cùng anh ăn cơm, nói chuyện với anh, nhìn thấy anh cũng khiến Bạch Nguyệt hài lòng rồi. Vì thế mà Bạch Nguyệt đã điều chỉnh tâm lý rất nhanh.
“An Lương, Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý, chào mừng mọi người!” Bạch Nguyệt lại cười nói.
Bạch Linh nhìn từ xa, bà ấy thấy An Lương đang nắm tay Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, đừng nói đến Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm là hai người, chỉ cần một người thôi, Bạch Linh cũng cảm thấy Bạch Nguyệt không thể thắng được.
Bởi vì Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm rõ ràng là đẹp hơn!
An Lương mỉm cười nói: “Bạch Nguyệt, trưa nay chúng ta sẽ ăn gì?”
Sự không khách sáo của An Lương khiến Bạch Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm, nếu An Lương cứ khách sáo câu nệ, Bạch Nguyệt càng cảm thấy khó chịu.
“Trưa nay chúng ta sẽ ăn thịt xông khói, còn có giò heo và canh gà hầm vùng núi, mọi người thấy được không?” Bạch Nguyệt trả lời.
“Đương nhiên là được.” An Lương trả lời, sau đó nói: “Miêu Lôi, cô đi giúp một chút đi.”
Lần này, 4 nhân viên an ninh từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa theo sau, bao gồm cả Miêu Lôi.
Bạch Linh trả lời: “Không cần phiền phức vậy đâu, Bạch Nguyệt và dì nấu là được rồi, dì không muốn làm phiền mọi người.”
Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh nói thêm: “Mẹ, không sao đâu.”
An Lương mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, dì ơi, không sao đâu. Bọn cháu nhiều người, mỗi người giúp một tay, chúng ta cũng sẽ ăn xong sớm hơn.”
Lúc này Bạch Linh mới đồng ý.
Gần 2 giờ 30 phút trưa, nhóm của An Lương mới ăn xong. Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm không khách sáo, hai người bọn họ ăn rất nhiều giò heo, hơn nữa không ít lần khen ngon.
May mắn thay, Bạch Nguyệt đặt vị trí của cô ấy rất thấp, cô ấy không có hi vọng xa hoa, cô ấy chỉ muốn ở cạnh An Lương, chỉ cần nhìn An Lương là được. Nếu không, hôm nay nhất định sẽ xảy ra chiến tranh.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm ăn uống ở nhà Bạch Nguyệt, lại còn khen đồ ăn ngon, thái độ này không phải là đang muốn đánh vào tâm lý người khác sao?
Chương 2133: Cãi cọ?Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm không có ý định đánh vào tâm lý người khác, bọn họ thực sự cảm thấy món giò heo rất ngon. Sau bữa trưa, Bạch Linh dọn dẹp tàn cuộc, lần này Bạch Linh từ chối sự giúp đỡ của Miêu Lôi.
Hạ Như Ý đề nghị: “Buổi trưa ăn no quá, chúng ta đi dạo một lát không?”
Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Ừ, em cũng thấy chúng ta nên đi dạo một vòng để tiêu hóa, nếu không bây giờ mà ngồi lên xe sẽ bị say xe vì lắc lư mất.”
Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh nói: “Chúng ta hãy đi dạo bên ngoài thôn, ở phía Tây Bắc của làng chúng tôi có một rừng táo chua, thời gian này cây đang nở hoa, đẹp lắm.”
An Lương chợt cảm động, anh hỏi: “Có xa không?”
“Cũng không xa, khoảng 15 phút, vừa hay có thể đi dạo qua đó.” Bạch Nguyệt trả lời.
“Được, vậy chúng ta qua đó xem xem!” An Lương gật đầu.
Bạch Nguyệt đi trước dẫn đường, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ đi theo sau, hai nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cũng đi trên cùng một đường.
Bạch Nguyệt nói: “Cả khu rừng táo đó đều là táo chua, hồi nhỏ mình từng ăn qua, nhưng chua chết đi được!”
“Dũng sĩ chân chính dám ăn táo chua!” An Lương nói đùa.
Bạch Nguyệt trả lời: “Táo khi chín rồi sẽ có màu đỏ, trông rất là ngọt.”
“Lúc nhỏ không biết là đó là táo chua, ăn xong mới biết táo chua không ngon.” Bạch Nguyệt thở dài.
An Lương biết Bạch Nguyệt từ nhỏ đã rất vất vả, anh không đùa giỡn nữa.
Hạ Hòa Tâm tiếp lời: “Có gì đó không đúng!”
“Hả?” An Lương khó hiểu: “Cái gì mà không đúng?”
“Sai độ cao!” Hạ Hòa Tâm nói, sau đó cô đưa điện thoại cho An Lương xem: “Đây này, anh xem đi. Vốn dĩ em tính kiếm táo chua trông như thế, theo như tài liệu hiển thị trên mạng xã hội thì độ cao sinh trưởng cao nhất của táo chua là khoảng 1.700 mét, nhưng độ cao ở đây ít nhất cũng phải hơn 2.000 mét đúng không?”
Bạch Nguyệt tiếp lời: “Bên này thấp nhất cũng đã 2.300 mét.”
“Cho nên mới không đúng đấy!” Hạ Hòa Tâm giải thích.
Hóa ra lại có vấn đề như vậy nữa sao?
“Chúng ta cứ qua đó xem trước.” An Lương trả lời.
15 phút sau, mọi người đã đến khu rừng táo chua, An Lương hỏi nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa về độ cao hiện tại, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa được trang bị đồng hồ leo núi, trên đồng hồ leo núi đã hiển thị độ cao tương ứng.
Chiều cao hiện tại là 2.368 mét.
Tuy trong lòng An Lương biết lý do, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
“Tôi sẽ liên lạc với Tiểu Cương, hỏi Tiểu Cương thử xem chuyện gì đang xảy ra.” An Lương liên hệ trực tiếp với Tiền Tiểu Cương, đợi khi Tiền Tiểu Cương bắt máy, An Lương giải thích tình hình trước.
“Này, Tiểu Cương, tôi đã gặp một chuyện thú vị ở núi Đại Lượng.” An Lương nói rằng mình ở núi Đại Lương, Tiểu Cương hiểu ngay ý của An Lương, tức bảo cậu ta đừng có đùa giỡn.
“Có gì thú vị chứ?” Tiền Tiểu Cương hỏi.
“Liệu môi trường sinh trưởng của táo chua có thể nào ở độ cao 2.368 mét không?” An Lương hỏi.
“Chờ một chút, tôi sẽ liên lạc với giáo sư Tằng trước.” Tiền Tiểu Cương trả lời.
Giáo sư Tằng đã tham gia nghiên cứu hạt Đông Thanh Tử đột biến, An Lương cũng đã gặp giáo sư Tằng. Anh biết giáo sư Tằng là nhà thực vật học và là nhà sinh vật học ở Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô.
Trong vòng chưa đầy 5 phút, Tiền Tiểu Cương đã tạo một cuộc gọi nhóm với rất nhiều người, Tằng Bá Điếu là người nói trước: “An Lương, em lại phát hiện ra được loài thực vật đột biến nào nữa sao?”
“Em cũng không biết nó có phải là loài thực vật đột biến hay không. Em đang ở trên Đại Lương Sơn. Em tìm thấy một khu rừng táo chua ở độ cao hơn 2.300 mét. Bạn gái em vừa kiểm tra trên mạng, trên đó nói rằng táo chua không thể nào sinh trưởng ở độ cao như vậy.” An Lương nói đơn giản.
“An Lương, em hãy bấm mở gọi video, sau đó quay thử mấy cây táo chua xem.” Giáo sư Tằng giải thích: “Nhân tiện, có ai từng thấy những cây táo chua này kết trái chưa?”
An Lương vừa mở video quay cảnh ở rừng táo chua, vừa giải thích: “Có người từng nhìn thấy táo chua kết trái, còn ăn thử nó, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước…”
Nói tới đây, An Lương quay sang hỏi: “Bạch Nguyệt, cậu có biết lần cuối cùng những cây táo chua này kết trái là khi nào không?”
Bạch Nguyệt gật đầu khẳng định: “Mình biết, kết trái hồi năm ngoái. Người trong thôn có thu hoạch mang về một ít, nghe nói rằng hạt táo chua có thể trị bệnh.”
Giáo sư Tằng lập tức giải thích: “Có vẻ như cây táo chua này có vấn đề, nó có thể bứt phá giới hạn sinh trưởng, phát triển ở độ cao hơn 1.700 mét. Thầy muốn qua đó xem thử.”
“An Lương, cho thầy địa chỉ, thầy sẽ lập tức qua đó.” Giáo sư Tằng tiếp tục nói.
“Gấp vậy sao thầy?” An Lương hỏi ngược lại.
“Đối với nghiên cứu, tất nhiên là phải càng sớm càng tốt.” Giáo sư Tằng trả lời.
“Vâng!” An Lương báo địa chỉ cụ thể qua: “Nhân tiện, điều kiện ở đây rất khó khăn. Tốt hơn là thầy nên mang theo nhiều vật tư một chút.”
Tiền Tiểu Cương trả lời: “An Lương, tôi cũng tới xem một chút.”
“Tùy cậu thôi, tóm lại lát nữa tôi cũng phải rời đi.” An Lương trả lời.
An Lương quyết định im lặng, anh để lại phần thưởng này cho thôn Vân Pha và Bạch Nguyệt, để khu rừng táo chua này đóng góp cho thôn Vân Pha.
An Lương không phải thánh nhân, mà vì giá trị của khu rừng táo chua này có giới hạn.
Tổng diện tích là 2 mẫu đất, sản lượng của mỗi mẫu chỉ khoảng 100kg hạt táo chua, tuy có tác dụng chữa bệnh tăng huyết áp, mất ngủ nhưng có rất nhiều loại thuốc có thể chữa hai chứng bệnh này, anh không thể nào bán với giá cao được.
Ngoài ra, mảnh đất này vốn dĩ thuộc về thôn Vân Pha, An Lương không có lý do gì để chiếm lấy nó, nên An Lương làm một người “thuận nước giong thuyền”.
Có điều, An Lương định chuẩn bị tìm hệ thống Nhân Sinh Người Thắng để cãi cọ!
An Lương: Các bạn phải học theo tôi, khi nào nên hồ đồ thì hồ đồ khi nào nên thông minh thì phải thông minh, hiểu chứ?
Chương 2134: Món quà từ ác quỷ?An Lương định đi tìm hệ thống Nhân Sinh Người Thắng để cãi cọ, nhưng không phải bây giờ, lát nữa khi trở về, An Lương sẽ tìm hệ thống Nhân Sinh Người Thắng để giải quyết vấn đề sau khi bán hàng.
Nói một cách chính xác thì là phần thưởng cho vấn đề dịch vụ bảo trì tiếp theo?
Khi An Lương cúp máy, Hạ Như Ý tò mò hỏi: “Khu rừng táo chua này có vấn đề sao?”
An Lương gật đầu: “Tài liệu mà Hòa Tâm mới lên kiếm mạng kiếm nói rằng độ cao sinh trưởng cao nhất của táo chua là 1.700 mét, nhưng độ cao ở đây vượt quá 2.300 mét, nếu xét trong trường hợp bình thường thì điều này là chuyện không thể nào.”
Thực vật trên núi cao có sự phân tầng độ cao sinh trưởng rõ rệt, loài thực vật ở độ cao nào cũng có quy luật sinh học tương ứng.
Thực tế, chiều cao không phải là nguyên nhân sâu xa. Nguyên nhân sâu xa là nhiệt độ!
Ở vùng núi cao, khi độ cao trên 100 mét, nhiệt độ sẽ giảm từ 0,8 độ C xuống 0,6 độ C. Từ 1.700 mét đến 2.300 mét, nhiệt độ sẽ giảm xuống còn -3,6 độ C.
Sự thay đổi nhiệt độ này là nguyên nhân ảnh hưởng đến sự phát triển của cây trồng. Tình trạng này còn được gọi là: quy luật địa đới.
An Lương nhìn Bạch Nguyệt: “Bạch Nguyệt, khu rừng táo chua này thuộc về ai?”
Bạch Nguyệt trả lời với một chút ngượng ngùng: “Khu rừng này thuộc về gia đình mình.”
“Hả?” An Lương khó hiểu.
Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Miếng đất này là của gia đình mình, nhưng vì có cây táo chua nên nhà mình cũng không quan tâm lắm.”
“Không phải của người trong thôn?” An Lương hỏi.
“Không phải, miếng đất này là của gia đình mình, cho nên hồi nhỏ em mới đến đây để hái táo chua ăn.” Bạch Nguyệt khẳng định.
“Tốt đấy.” An Lương trả lời: “Khu rừng táo chua này có vấn đề, nếu có ai muốn thuê hay thu mua, cậu không được đồng ý. Nếu như là vấn đề khác thì cậu hãy liên lạc với mình.”
“Ồ!” Bạch Nguyệt trả lời.
Hạ Như Ý tò mò hỏi: “Táo chua không phải rất chua à, lẽ nào có người thích ăn chua?”
An Lương bóp mặt Hạ Như Ý: “Chẳng phải vừa nãy anh nói những cây táo chua này đã vượt qua giới hạn độ cao sinh trưởng sao, nó có thể có những đột biến mà chúng ta chưa biết và còn có giá trị nghiên cứu nhất định.”
“Mình đã liên hệ với nhóm nghiên cứu, nếu có kết quả, hãy nhớ báo cho mình càng sớm càng tốt.” An Lương nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ.”
“Còn một chuyện nữa.” An Lương nói thêm: “Bạch Nguyệt, lát nữa cậu về lại trong thôn và hỏi mọi người, xem coi có người dân nào trong làng đã hái những trái táo chua này, nếu như có người hái, cậu hãy tìm cách để lấy lại những hạt táo chua đó.”
Bạch Nguyệt đồng ý: “Ừ.”
Mọi người quay trở lại Trường tiểu học thôn Vân Pha.
An Lương không bố trí nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa bảo vệ khu rừng táo chua này, xét cho cùng, giá trị của khu rừng táo chua này có giới hạn.
Khi An Lương và nhóm của anh quay trở lại Trường tiểu học làng Vân Pha, A Lực · A Mộc · Xích Tử đã hoàn thành sự dặn dò trước đó của An Lương, cậu bé đã gọi tất cả học sinh đến trường.
“Anh An Lương, em gọi tất cả các bạn cùng lớp đến!” A Lực · A Mộc · Xích Tử chủ động nói chuyện với An Lương.
An Lương gật đầu: “Làm tốt lắm!”
Nói xong, An Lương bổ sung: “Anh có mang cho các em một món quà, bao gồm một chiếc cặp đi học, một hộp bút, một cuốn vở ghi chép, còn có một số cây bút và cuốn vở bài tập, thêm một số thứ quan trọng nhất.”
Những món đồ này đã được chiếc Ford Raptor F150 mang tới.
Trong khi An Lương đang nói, Tần Thiên Tường đưa cho An Lương những thứ quan trọng nhất.
An Lương mỉm cười nhân hậu: “Đây là toàn bộ giấy kiểm tra của Trường tiểu học Hoàng Cương, mỗi người một bản!”
“Ha ha ha ha!” Hạ Như Ý không nhịn được cười, Hạ Hòa Tâm cũng cười.
Bạch Nguyệt cũng không thể nhịn được cười.
An Lương là ác quỷ, đúng không?
Làng Vân Pha là một góc bị thế giới lãng quên, theo các nguồn tài liệu giáo dục ở đây, những đứa trẻ này làm sao có thể bị bài kiểm tra Hoàng Cương giày vò được chứ?
Kết quả, An Lương mang theo giấy kiểm tra của Hoàng Cương, đây còn không phải là món quà của ác quỷ sao?
A Lực · A Mộc · Xích Tử không nhận ra sự ác ý của An Lương, cậu bé cảm ơn An Lương trước, sau đó hỏi: “Chị Bạch Nguyệt, chị cười cái gì vậy?”
Bạch Nguyệt nhìn A Lực · A Mộc · Xích Tử một cách thương hại, cô ấy nghiêm nghị nói: “Bọn chị đang cười về việc anh An Lương của em đã vì tương lai của các em, tặng cho các em một phần quà rất tuyệt vời.”
Nhờ sự hun đúc của An Lương, Bạch Nguyệt cũng học được khả năng nói dối không chớp mắt.
Bên cạnh đó, thông qua sự huấn luyện của Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân và Nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân, tính cách của Bạch Nguyệt giờ đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều, cô cũng đã cải thiện rất nhiều trong cách đối nhân xử thế với mọi người.
Sau khi nghe Bạch Nguyệt giải thích, A Lực · A Mộc · Xích Tử cảm ơn An Lương một lần nữa, cậu bé còn dẫn bạn đến cảm ơn An Lương.
An Lương vỗ vỗ đầu A Lực · A Mộc · Xích Tử, tựa như đang vỗ trí thông minh của đối phương giảm xuống.
“Xích Tử, em có nhớ những gì em nói cho anh nghe về giấc mơ lúc ban đầu không?” An Lương trở thành giáo viên cố vấn giấc mơ.
A Lực · A Mộc · Xích Tử gật đầu khẳng định: “Dạ! Em nhớ chứ! Em muốn được vào đại học như chị Bạch Nguyệt!”
“Được! Có tham vọng! Kể từ bây giờ, cứ đến mỗi học kỳ, anh sẽ gửi cho em giấy kiểm tra Hoàng Cương, làm như vậy sẽ giúp em đạt điểm cao hơn!” An Lương khích lệ.
A Lực · A Mộc · Xích Tử xúc động: “Cảm ơn anh An Lương!”
Sau khi nghe lời cảm ơn của A Lực · A Mộc · Xích Tử, Bạch Nguyệt và hai chị em nhà họ Hạ lại bật cười. Cậu bé A Lực · A Mộc · Xích Tử này e là sẽ cảm nhận được nỗi khiếp sợ của bài kiểm tra Hoàng Cương sớm thôi.
Chương 2135: Thật sự có bồi thường sao?Lúc này đã gần 4 giờ chiều.
An Lương và hai chị em nhà họ Hạ tạm biệt Bạch Nguyệt, vốn dĩ bọn họ chỉ thuận đường ghé qua thăm, hơn nữa do có sự tồn tại của hai chị em nhà họ Hạ, anh hiển nhiên không thể ở lại thôn Vân Pha lâu được.
Cổng vào thôn Vân Pha.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm không nỡ rời xa An Lương, vì An Lương phải rời khỏi núi Đại Lượng, còn bọn họ thì phải quay về làng An Nhạc.
An Lương nhìn thấy cảm xúc lưu luyến không nỡ của hai chị em nhà họ Hạ, anh an ủi: “Được rồi, được rồi, khi nào nhớ anh thì gọi điện cho anh, anh sẽ qua cùng với hai em.”
“Được đó!” Hạ Như Ý nhanh chóng trả lời.
Hạ Hòa Tâm chủ động ôm An Lương, cô tuy không nói gì nhưng cô đã bộc lộ hết nỗi nhớ dành cho An Lương.
Ba người bọn họ cứ dây dưa với nhau ở trước cổng thôn Vân Pha khoảng 15 phút, sau đó bọn họ mới bắt đầu tách ra. Chiếc Land Cruiser đưa An Lương đến sân bay quốc tế Xương Hi, còn chiếc Land Cruiser khác và Ford Raptor F150 đưa hai chị em nhà họ Hạ quay trở về thôn An Lạc.
Khi ba chiếc xe biến mất sâu trong núi, trong thôn Vân Pha, Bạch Nguyệt lúc này mới đưa mắt nhìn, cô cũng rất muốn tiễn An Lương!
Nhưng Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đang ở trong lòng của An Lương, cô phải dùng thân phận và lập trường gì để tiễn An Lương đây?
Khi Bạch Nguyệt trở lại Trường tiểu học thôn Vân Pha. Ngoài mặt, Bạch Linh giả vờ rằng mọi thứ vẫn bình thường, nhưng trong lòng bà thầm thở dài, vì bà hiểu rằng Bạch Nguyệt không thể cạnh tranh với hai chị em nhà họ Hạ.
Rõ ràng từ thôn Vân Pha đến sân bay quốc tế Xương Hi chưa đầy 70 km, nhưng phải mất hơn hai tiếng mới tới nơi, An Lương lại bắt đầu mong chờ mô tô bay.
Nếu có mô tô bay, đoạn đường này chỉ mất nửa tiếng, không chỉ tiết kiệm được nhiều thời gian, mà mấu chốt là đi như thế còn an toàn hơn.
Bay trên bầu trời chắc chắn an toàn hơn so với đi đường núi quanh co. Chỉ số nguy hiểm của đường đèo thực sự rất cao!
Trên đường đến sân bay quốc tế Xương Hi, An Lương ngồi ở hàng ghế sau, anh chuẩn bị cãi cọ với hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Phần thưởng cho lòng dũng cảm được trao bởi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hoàn toàn là một cái hố chơi khăm.
Khu rừng táo chua thuộc thôn Vân Pha và thuộc về gia đình Bạch Nguyệt, An Lương có lý do gì để cướp nó?
Tuy nhiên, khi xem lại lịch sử nhắc nhở của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. An Lương phát hiện có vấn đề!
“Phần Thưởng Cho Lòng Dũng Cảm Đặc Biệt”?
Hóa ra hệ thống chết tiệt này đang chơi chữ với anh? Phần thưởng với giải thưởng khác gì nhau?
Sau khi thương lượng xong, An Lương đã từ bỏ hi vọng, dù sao giá trị của rừng táo chua cũng không cao, coi như nước sôi lửa bỏng, anh cũng không tính cãi cọ với kẻ câm.
Kết quả thì, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng như một kẻ câm này lại tặng cho An Lương một phần quà bồi thường!
…
‘Tinh!’
‘Phần thưởng đền bù: Nhựa đào được chọn lọc tự nhiên.’
‘Nhựa đào được chọn lọc tự nhiên: Có thể thu hoạch được nhựa đào được chọn lọc tự nhiên ở trong rừng đào thuộc nhà họ An, ở phía đông của Thập Lý Loan.’
Nhựa đào được chọn lọc tự nhiên có những tác dụng sau:
Thanh nhiệt, giảm ho.
Dưỡng sinh, bổ khí.
Giảm căng thẳng.
‘Diện tích: 4 mẫu.’
‘Trồng: 50 cây đào.’
‘Sản lượng: Sản lượng của mỗi cây từ 1 kg đến 1,25 kg.’
‘Liều lượng hiệu quả tối thiểu ngẫu nhiên: 1 lạng.’
…
An Lương kiểm tra thông tin phản hồi của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, vậy phải nên nói rằng “không hổ danh là hệ thống Nhân Sinh Người Thắng” sao, cãi cọ một hồi thì bù luôn phần thưởng khác?
An Lương nhớ rằng gia đình anh quả thật có một rừng đào ở phía đông Thập Lý Loan, nhưng chúng đều là đào lông, hoàn toàn không có giá trị thực phẩm.
Ngoài ra, sau khi An Thịnh Vũ thành lập Công ty kiến trúc An Thịnh, rừng đào này trở nên hoang vu, không có người trông coi, khiến cho rừng đào này trông rất vắng vẻ điêu tàn.
An Lương đang suy nghĩ nên tìm lý do gì để thu hoạch những nhựa đào này đây.
Mặc dù tác dụng của những nhựa đào được chọn lọc tự nhiên này có vẻ bình thường, thanh nhiệt và giảm ho gì đó rất phổ biến, cũng như dưỡng sinh và bổ khí, kể cả giúp giảm căng thẳng, tất cả những tác dụng này quá phổ biến.
Nhưng đây là sản phẩm của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, ắt hẳn là đồ tốt, phải không?
Trong khi An Lương đang suy nghĩ, anh nhận được cuộc gọi đến từ Tằng Bá Điếu, giáo sư của Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô. An Lương vuốt nhẹ màn hình để trả lời cuộc gọi.
Giáo sư Tằng nói trước: “Tổng giám đốc An, còn một chuyện nữa mà thầy quên nói.”
“Có chuyện gì vậy?” An Lương hỏi ngược lại.
“Làm phiền em hỏi giúp thầy, có phải có người trong thôn đã thu hoạch những trái táo chua, nếu có người đã thu hoạch những trái táo chua đó, nhờ em giúp thầy lấy lại, thầy muốn nghiên cứu về những trái táo chua.” Giáo sư Tằng đã đánh trúng điểm mấu chốt.
Hạt táo chua chính là sản phẩm quan trọng nhất của táo chua.
An Lương trả lời: “Trước đó có nhờ người giúp xử lý chuyện này. Thầy có thể đến trường tiểu học trong thôn tìm Bạch Nguyệt. Nhân tiện, Bạch Nguyệt này là bạn cùng lớp của em và cũng là người hợp tác với em, khu rừng táo chua này cũng là miếng đất của gia đình bạn ấy.”
An Lương tiếp tục bổ sung thêm lời nhắc nhở: “Giáo sư Tằng, thầy nghiên cứu thì cứ nghiên cứu, nhưng điều gì nên làm và điều gì không nên làm, em nghĩ chắc cũng không cần phải nói thêm.”
Giáo sư Tằng trả lời một cách khẳng định: “Tổng giám đốc An cứ yên tâm, bên thầy biết nên làm thế nào.”
Thật ra, nếu không phải An Lương đặc biệt nhắc nhở, Tằng Bá Điếu ít nhiều cũng có chút ý định. Lỡ như khu rừng táo chua đó có hiệu quả gì đặc biệt thì sao?
Nếu như khu rừng táo chua đó cũng xảy ra tình trạng đột biến giống như Đông Thanh Tử ờ trong sân vườn nhà cũ của An Lương, vậy thì giáo sư Tằng sẽ có cách!
Bây giờ An Lương nhắc nhở giáo sư Tằng, chả khác gì bị dội một gáo nước lạnh, ông ấy cảm giác như bừng tỉnh ngộ, An Lương đã để ý đến khu rừng táo chua đó, làm sao có thể cho phép người khác chạm vào chứ.
Chương 2136: Hồ Ly nhỏ vẫn ở bên cạnh!Sau khi An Lương kết thúc cuộc gọi với giáo sư Tằng, anh gửi tin nhắn cho nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
‘An Lương: @Tiền Tiểu Cương: Tiểu Cương có đó không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Đây, đây, đây. An Lương, có chuyện gì vậy?’
‘An Lương: Chuyện có liên quan đến giáo sư Tằng trước đó, cậu còn muốn đi không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Đương nhiên là muốn đi!’
‘Tiền Tiểu Cương: An Lương cậu rời đi rồi sao?’
‘An Lương: Vừa mới rời đi.’
‘Tiền Tiểu Cương: Vì cậu đã đi rồi vậy thì tôi sẽ giúp cậu nhòm ngó một chút.’
An Lương giải thích về tình trạng của khu rừng táo chua này, đồng thời biểu thị cấm người khác đưa ra ý tưởng.
‘Tiền Tiểu Cương: Hiểu rồi, hiểu rồi, lại là bạn gái của cậu sao?’
‘An Lương: Nếu tôi nói là quan hệ bạn bè trong sáng, các cậu có tin không?’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi không tin.’
‘Vân Hải Dương: Tôi không tin điều đó + 1.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi không tin điều đó +9999.’
‘An Lương: Tôi không phải loại người như vậy! Thôi bỏ đi, tóm lại các cậu cũng sẽ không tin.’
‘Tiền Tiểu Cương: Không tin, không tin, tóm lại là không tin.’
‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, rừng táo chua này có vấn đề gì không?”
‘An Lương: Chính vì tôi không biết có vấn đề gì, nên tôi đã nhờ giáo sư Tằng đến đó. Nếu khu rừng táo chua này giống với cây Đông Thanh Tử thì sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Nếu trường hợp này xảy ra, tôi muốn được chia một ít.’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng muốn.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi có hai người bạn gái, tôi muốn một phần tư, không quá đáng lắm đúng không?’
‘An Lương: Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà các cậu đã bắt đầu chia chác rồi, các cậu tưởng rằng các cậu chia đều rồi thì người khác sẽ không cướp lấy sao?’
Các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh chắc chắn sẽ giành giựt lấy!
Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh vừa là người giúp đỡ vừa là người đỡ đầu, trong khuôn khổ Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, mọi người đều có nghĩa vụ giúp đỡ lẫn nhau, có điều gì tốt thì mọi người sẽ chia sẻ cùng nhau.
‘Tiền Tiểu Cương: Hình như cũng có lý.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi sẽ qua đó cùng nhau nghiên cứu, tránh giáo sư Tằng lại làm chuyện mờ ám gì nữa.’
‘An Lương: Được rồi, vậy làm phiền cậu.’
‘Tiền Tiểu Cương: Hê hê, Lương ca khách sáo quá, lần sau Lương ca mời rượu là được.’
‘An Lương: Không thành vấn đề, tôi sẽ khao tất cả mọi người, nhưng tôi không đi đâu.’
‘Tiền Tiểu Cương: Quyết chí hoàn lương?’
‘An Lương: Chưa bao giờ xuống biển.’
‘Lý Tồn Viễn: Không hổ danh là Hải Vương, chưa từng xuống biển, nói vậy cũng được?”
‘Vân Hải Dương: Tôi đã học được!’
‘Tiền Tiểu Cương: Cậu đã mất công học hành!’
‘Lý Tồn Viễn: Vân Hải Dương thực sự đã mất công học hành! Không ngờ cậu ta muốn ăn hết tất cả, gan cũng lớn đấy!’
‘An Lương: Đây là một tên học dở điển hình!’
An Lương cười cười nói nói với nhóm “Bạn bè ở Đế Đô” một hồi, sau đó anh mở ứng dụng Răng Hổ kiểm tra phòng stream của Dương Mậu Di. Dương Mậu Di vẫn chưa bắt đầu livestream, An Lương gửi tin nhắn cho Dương Mậu Di trên Wechat.
‘An Lương: Hồ Ly nhỏ, em đang ở đâu vậy?’
‘Dương Mậu Di: [Thông tin vị trí: Làng Trường Sơn, huyện Chiếu Thông Lỗ Điện]’
‘Dương Mãnh: Đại vương, bọn em vừa mới đến đây, dự định ngày mai sẽ mở livestream ở đây.’
‘An Lương: Tình hình bên đó thế nào?’
‘Dương Mậu Di: Manh mối do cư dân mạng cung cấp, bên này có một bà lão họ Dương chăm sóc 5 đứa trẻ mồ côi. Bà lão họ Dương là một góa phụ. Đứa lớn nhất trong 5 đứa trẻ mồ côi là 7 tuổi và đứa nhỏ nhất là 3 tuổi, cuộc sống của bọn họ rất khó khăn.’
‘Dương Mậu Di: Nhân viên an ninh do đại vương bố trí đã điều tra tình hình, bọn họ xác nhận không có vấn đề gì nên em đến để chuẩn bị cho buổi livestream.’
‘An Lương: Được rồi, chú ý an toàn.’
‘Dương Mậu Di: Ừ, đại vương yên tâm!’
Hai bên kết thúc cuộc trao đổi, An Lương thông báo cho Tần Thiên Tường: “Chúng ta thay đổi lịch trình.”
Thông tin vị trí do Dương Mậu Di gửi chỉ cách sân bay quốc tế Xương Hi 300 km theo đường thẳng. Tuy nhiên, nếu lái xe từ đây qua đó cũng phải mất khoảng bảy tiếng đồng hồ. Bây giờ là 4 giờ chiều, qua tới đó chắc cũng phải trước 0 giờ đêm.
Có điều, nếu dựa theo tính năng của xe địa hình Land Cruiser, có lẽ sẽ rút ngắn thời gian hơn một chút.
Ở vùng đất trống bên ngoài làng Trường Sơn, huyện Chiếu Thông Lỗ Điện, một đoàn xe gồm một chiếc xe dã ngoại điều hướng Nomadison, một chiếc xe chở hàng Eastwind 6 bánh, một chiếc Lexus LX570 và hai chiếc Rand Cool Road 5700 đang đóng quân cắm trại.
Đây là nhóm livestream từ thiện của Hồ Ly Tinh nhỏ.
Toàn bộ có 21 người, bao gồm 10 nhân viên an ninh từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, 6 nhân viên nam, 4 người từ Studio chụp ảnh Nam Nhược, và còn có bản thân Dương Mậu Di.
6 trong số các nhân viên nam chịu trách nhiệm chính về công việc thể chất, bao gồm mang thiết bị, vận chuyển vật tư và giúp đỡ các việc khác trong quá trình livestream.
Khi màn đêm buông xuống, Dương Mậu Di hiển nhiên sống trong xe dã ngoại điều hướng Nomadison, Đỗ Nhược Nam và 2 nhân viên an ninh nữ từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cũng sống trong xe dã ngoại.
Các nhân viên nam khác, bao gồm nhiếp ảnh gia Sư Liêu Tinh, nhân viên ánh sáng Tần Tiểu Xuyên và nhân viên thu âm Ngũ Hưng Vĩ của Studio chụp ảnh Nam Nhược, tất cả đều sống ở trong lều bên ngoài.
Studio chụp ảnh Nam Nhược đã được Dương Mậu Di ký hợp đồng để hỗ trợ cho cô livestream và quay các món ăn từ khắp nơi trên đất nước.
Sau khi Dương Mậu Di và An Lương tán gẫu xong, tâm trạng cô thoải mái, cô còn ngâm nga một bài hát.
Đỗ Nhược Nam nghe thấy Dương Mậu Di ngâm nga một bài hát, cô ấy nhịn không được liền trêu chọc: “Sếp Dương đã gặp phải chuyện gì vui vẻ sao?”
Dương Mậu Di liếc Đỗ Nhược Nam một cái, cô không có ý định chia sẻ câu chuyện mà cô đã nói với An Lương: “Mọi người đã chỉnh xong bộ phim tài liệu ẩm thực về ớt chuông xanh mà chúng ta đã quay hôm trước chưa?”
Cô sẽ không nói với Đỗ Nhược Nam về chuyện cô vui vẻ vì đã nói chuyện với An Lương!
Chương 2137: Đổi sang ứng dụng khác?Trước câu hỏi về công việc của Dương Mậu Di, Đỗ Nhược Nam nghiêm túc trả lời: “Vẫn đang trong quá trình xử lý hậu kỳ, dự kiến sẽ hoàn thành vào ngày mai.”
Nếu nói đến công việc, Đỗ Nhược Nam luôn tỉ mỉ từng li từng tí.
“Lịch livestream vào ngày mai đã sắp xếp xong chưa?” Dương Mậu Di lại hỏi.
Đỗ Nhược Nam trả lời một cách khẳng định: “Rồi, mọi thứ đã sẵn sàng, vị trí đặt máy ảnh, tuyến đường quay phim của máy bay không người lái, còn có việc kiểm tra lý lịch, v.v., tất cả đã được xử lý ổn thỏa.”
“Vậy thì tốt!” Dương Mậu Di trả lời.
Vào lúc 11 giờ tối, Dương Mậu Di tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, nhưng tiếng động cơ ô tô phát ra từ phía Xuân Lan, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, báo cáo với Dương Mậu Di: “Cô Dương, tổng giám đốc An đến rồi.”
“Hả?” Dương Mậu Di hơi sửng sốt.
Xuân Lan lặp lại báo cáo lần nữa.
Dương Mậu Di lập tức lộ ra vẻ vui mừng: “Đại vương đến thật rồi sao?”
Trong khi nói chuyện, Dương Mậu Di đi dép lê đứng dậy, chuẩn bị bước ra khỏi chiếc xe dã ngoại điều hướng Nomadison, nhưng An Lương đã đến trước cửa xe dã ngoại.
“Oa! Đại Vương!” Dương Mậu Di hô lên, cô chủ động ôm An Lương.
An Lương mỉm cười ôm lấy Dương Mậu Di: “Có nhớ anh không?”
“Có, có!” Dương Mậu Di trả lời một cách khẳng định.
Dương Mậu Di không quan tâm đến việc Đỗ Nhược Nam, Xuân Lan và Thu Cúc đang ở trong xe dã ngoại điều hướng Madison. Cô rất nhớ An Lương, bây giờ An Lương xuất hiện ở bên cạnh cô, trong lòng cô tràn đầy vui sướng.
Đỗ Nhược Nam kinh ngạc nhìn An Lương.
Cô chợt hiểu tại sao lúc nãy Dương Mậu Di lại vui vẻ, hẳn là An Lương nói rằng An Lương sẽ qua đây? Nhưng Đỗ Nhược Nam đã đoán sai!
Sở dĩ vừa rồi Dương Mậu Di vui vẻ là do cô được trò chuyện cùng với An Lương, Hồ Ly Tinh nhỏ này rất dễ hài lòng, cho dù chỉ nói chuyện với An Lương, cô ấy cũng có thể vui vẻ rất lâu.
Chưa kể đến chuyện An Lương đã đi thẳng qua tới đây mà không báo trước với cô!
“Đại vương, sao anh lại đến đây?” Dương Mậu Di hỏi.
An Lương nhìn ánh mắt của Dương Mậu Di, anh trả lời: “Vì anh nhớ em!”
Dương Mậu Di vui vẻ mỉm cười: “Em cũng nhớ đại vương!”
Đỗ Nhược Nam chua ngoa nói: “Các người có vấn đề à! Các người có thể đối xử tốt một chút với những người độc thân không?”
An Lương bật cười: “Đạo diễn Đỗ, đã lâu không gặp!”
Đỗ Nhược Nam phàn nàn: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu chút nào, tôi đã phải chịu một tổn thương lớn 10.000 điểm.”
An Lương cười ha ha: “Giám đốc Đỗ, cô có thể tự kiếm cho mình một người bạn trai mà!”
Đỗ Nhược Nam xì một tiếng: “Đàn ông sẽ chỉ làm cạn kiệt cảm hứng của tôi!”
Mọi người nói chuyện rôm rả một hồi, An Lương đi tắm trong chiếc xe dã ngoại điều hướng Madison, sau đó ngủ cùng với Dương Mậu Di.
Có điều, An Lương rất biết quy tắc. Dù sao trong chiếc xe này vẫn còn những người khác nữa.
Nhìn thấy cách hành xử rất quy tắc của An Lương, Dương Mậu Di thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút hụt hẫng. Đây ắt hẳn là khái niệm suy tính hơn thiệt nhỉ?
Ngày hôm sau.
6 giờ sáng, mọi người lần lượt tỉnh dậy, bọn họ muốn quay cảnh lao động buổi sáng của bà lão họ Dương.
Bà lão họ Dương sẽ nấu ăn cho các đứa trẻ mồ cô vào buổi sáng, đứa trẻ mồ côi lớn nhất 7 tuổi cũng sẽ giúp bà lão họ Dương nấu ăn, bữa sáng của bọn họ rất đơn giản, cháo gạo trắng, bánh chiên, dưa chua.
Những cảnh này đều được quay bởi Studio chụp ảnh Nam Nhược, đây là một góc nhìn mới trong phim tài liệu mà Dương Mậu Di thiết lập. Khi nhóm của Đỗ Nhược Nam đang quay phim tài liệu, An Lương đã nói với Dương Mậu Di về việc tham gia Peer Video.
Hiện tại Dương Mậu Di vẫn chưa ký hợp đồng với bất kỳ công hội nào, cô ấy đã trực tiếp ký hợp đồng với ứng dụng Răng Hổ, phạm vi hợp đồng rất rộng, ngay cả giá nhảy việc mặc định cũng rất thấp.
Trước lời đề nghị của An Lương, Dương Mậu Di đồng ý không chút do dự: “Được đó, được đó. Đại vương, em sẽ qua ứng dụng livestream của anh.”
Dương Mậu Di chưa bao giờ xem xét đến việc người dùng trên Peer Video vẫn còn ít, lượng phát sóng còn thấp, cô ấy cứ thế mà đồng ý với An Lương.
Bởi vì Dương Mậu Di chỉ muốn giúp An Lương mà thôi.
Còn về việc kiếm tiền từ các chương trình livestream gì đó, cô ấy hoàn toàn không quan tâm.
Hiện tại, Dương Mậu Di đang tập trung chuyển sang sản xuất phim tài liệu, đặc biệt là Youtube và Bilibili. Những bộ phim tài liệu mà cô ấy làm ra rất cầu kỳ, bây giờ nó đã trở thành hiệu ứng thương hiệu.
Livestream gì đó bây giờ đã hoàn toàn trở thành livestream từ thiện.
Dương Mậu Di sẵn sàng đồng ý, điều này khiến An Lương rất hài lòng, anh nói thêm: “Anh sẽ nói chuyện với bên ứng dụng Răng Hổ trước, dù sao trước đây em với bên đó hợp tác rất vui vẻ, mọi người dễ hợp dễ tan.”
“Vâng, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp đặt của đại vương.” Dương Mậu Di trả lời.
An Lương gửi tin nhắn cho Lâm Bác của ứng dụng Răng Hổ trên Wechat, đối phương là phó tổng giám đốc của Răng Hổ, đã từng tiếp xúc không ít với An Lương.
‘An Lương: Tổng giám đốc Lâm, tôi có một chuyện cần trao đổi với anh. Sau khi tổng giám đốc Lâm nhìn thấy tin nhắn thì hãy nhớ trả lời, chúng ta liên lạc qua điện thoại.’
An Lương không nhắn trực tiếp mọi chuyện trên Wechat, vì chuyện này không phù hợp để nhắn trực tiếp trên Wechat, có cảm giác như đang thông báo cho thấy An Lương đã quyết định đi theo con đường riêng của mình bất kể đối phương có đồng ý hay không.
Ngay sau khi An Lương gửi tin nhắn, anh đã nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Bác.
‘Lâm Bác: Được chứ, tổng giám đốc An. Tôi sẽ gọi điện ngay cho cậu.’
Khoảng 1 phút sau, Lâm Bác gọi điện thoại tới, An Lương vuốt màn hình để trả lời cuộc gọi.
Lâm Bác chào hỏi khách sáo trước: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc An.”
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lâm.” An Lương cũng trả lời lại một cách lịch sự.
“Xin hỏi, tổng giám đốc An có chuyện gì cần trao đổi vậy?” Lâm Bác hỏi.
Chương 2138: Diệu kế của An Lương: Tu hú chiếm tổ!Buổi sáng ở làng Thường Sơn kèm theo tiếng gà gáy và tiếng chó sủa.
An Lương đang nói chuyện điện thoại với Lâm Bác của ứng dụng Răng Hổ, anh không nói thẳng chuyện Dương Mậu Di muốn nhảy việc, thay vào đó, anh đổi sang chủ đề khác: “Tổng giám đốc Lâm luôn dậy sớm như vậy sao?”
Lâm Bác trả lời lại theo chủ đề của An Lương: “Tuổi tác lớn rồi, ngủ không còn ngon nữa, dậy sớm một chút để chuẩn bị công việc cũng tốt.”
“Ha ha, tổng giám đốc Lâm làm việc thật chăm chỉ, ông chủ của Răng Hổ nên cho tổng giám đốc Lâm thăng chức và tăng lương!” An Lương vừa trêu vừa đặt một dấu hiệu báo trước.
“Chuyện đó nằm trong việc phải làm mà!” Lâm Bác trả lời. Sau đó lại hỏi: “Tổng giám đốc An có chuyện gì cần phải trao đổi vậy?”
Thật ra Lâm Bác đã có đáp án ở trong lòng! Bởi vì thế lực và tiếng tăm của Công ty truyền thông An Tâm ngày càng mạnh mẽ trên mạng xã hội, giống như một con vật khổng lồ sắp xuất hiện.
Lần này An Lương nói thẳng vào vấn đề: “Hồ Ly Tinh nhỏ nhà tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với Răng Hổ.”
“Quả nhiên là vậy!” Lâm Bác thở dài trong lòng.
Dù An Lương tỏ ý sẽ chấm dứt hợp đồng nhưng Lâm Bác vẫn cố gắng níu kéo.
“Xin hỏi tổng giám đốc An, ứng dụng Răng Hổ của chúng tôi đã làm không tốt chuyện gì sao. Nếu là do ứng dụng Răng Hổ của chúng tôi làm không tốt, xin vui lòng nói rõ. Chúng tôi sẵn sàng sửa chữa các vấn đề của mình và tích cực tìm kiếm các giải pháp hợp tác mới.” Lâm Bác giải thích.
An Lương từ chối: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lâm, không phải do ứng dụng Răng Hổ bên anh làm không tốt, mà là chúng tôi đã triển khai ứng dụng livestream của riêng mình. Tôi tin rằng tổng giám đốc Lâm đã từng nghe qua ứng dụng Peer Video?”
Trước khi Lâm Bác kịp trả lời, An Lương đã đào lại dấu hiệu báo trước của mình: “Nếu tổng giám đốc Lâm có thiện chí, chúng ta có thể thảo luận thêm về chuyện hợp tác. Ví dụ như Peer Video cần một người quản lý có kinh nghiệm như tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Bác choáng váng!
An Lương không chỉ muốn chấm dứt hợp đồng giúp Dương Mậu Di, mà còn muốn lôi kéo người sang đấy?
“Peer Video của chúng tôi đang tích cực tìm cách phát triển, không chỉ trong lĩnh vực video ngắn, mà còn trong lĩnh vực livestream.” An Lương tiếp tục nói: “Chúng tôi cần những tài năng xuất chúng như tổng giám đốc Lâm đây!”
Trước lời mời gọi của An Lương, Lâm Bác không từ chối liên tục, anh ta muốn tập trung vấn đề vào việc Dương Mậu Di chấm dứt hợp đồng.
“Tổng giám đốc An có biết về hợp đồng của cô Dương với chúng tôi không?” Lâm Bác hỏi.
An Lương khẳng định: “Biết chứ.”
“Theo như hợp đồng giữa hai bên, nếu cô Dương chấm dứt hợp đồng trước, khoản tiền bồi thường chấm dứt là 1000 vạn. Tổng giám đốc An nghĩ sao?” Lâm Bác hỏi lại.
An Lương bật cười: “Tôi đã chi bao nhiêu tiền cho ứng dụng Răng Hổ của anh?”
Lâm Bác lúng túng trước câu hỏi của An Lương.
An Lương đã tiêu không biết mấy nghìn vạn trên ứng dụng Răng Hổ, liệu anh sẽ thiếu phí chấm dứt hợp đồng “1000 vạn” đó sao?
Chính vì sức mạnh của An Lương mà hợp đồng trước đây của Răng Hổ với Dương Mậu Di chỉ quy định mức phí chấm dứt hợp đồng là 1000 vạn tệ.
Do mức phí chấm dứt hợp đồng cao ngất ngưởng như vậy nên An Lương hoàn toàn không muốn ký hợp đồng.
Nơi đây không giữ người, ắt sẽ có chỗ giữ người.
Ứng dụng Răng Hổ có thể làm gì khác? Chỉ có thể đồng ý trong nước mắt!
“Tổng giám đốc An, tôi có một đề nghị.” Lâm Bác thăm dò.
“Anh nói thử xem?” An Lương không từ chối.
Lâm Bác giải thích: “Theo như ý của tổng giám đốc An, cô Dương định qua bên ứng dụng Peer Video để thu hút người xem ở bên Peer Video đúng không?”
An Lương không phủ nhận: “Ừ.”
“Ứng dụng Răng Hổ của chúng tôi có thể ký thỏa thuận với Peer Video, cho phép Peer Video phát sóng miễn phí buổi livestream của cô Dương trên ứng dụng Răng Hổ. Khi cô Dương livestream, chúng tôi sẽ phát tín hiệu đến Peer Video và để Peer Video đồng thời phát livestream.” Lâm Bác giải thích.
“Hơn nữa, chúng tôi sẽ không tính bất kỳ khoản phí nào đối với quà tặng của người dùng trên Peer Video, tất cả đều sẽ thuộc về Peer Video.” Lâm Bác bổ sung.
“Với cả, chúng tôi cũng sẽ không thiết lập chế độ trễ nhịp, chúng tôi sẽ cho phép Peer Video livestream đồng bộ với chúng tôi.” Lâm Bác nói rất chân thành.
Trễ nhịp livestream là một thủ đoạn giới hạn dòng điện tiêu chuẩn.
Cho dù chỉ trễ có 3 giây, khán giả vẫn thích xem livestream mà không có độ trễ nhịp hơn.
Ngoài ra, việc ứng dụng Răng Hổ không tính phí không phải là một ý định tốt, mà ngược lại, điều này có thể khiến khán giả Peer Video cảm thấy phản cảm với Peer Video, khán giả sẽ quay ngược lại thu hút lượng truy cập cho ứng dụng Răng Hổ.
“Đề xuất này thật hay!” An Lương bình thản nói.
Lâm Bác thầm vui vẻ: “Tổng giám đốc đồng ý sao?”
“Tôi có thể đồng ý, nhưng tôi cần sửa đổi các điều khoản một chút. Peer Video là địa chỉ livestream đầu tiên, sử dụng Peer Video để ủy quyền cho ứng dụng Răng Hổ của anh. Anh thấy thế nào?” An Lương trực tiếp đảo ngược vị trí chính - phụ.
Lâm Bác choáng váng, anh ta đã tự lấy đá đập chân mình sao?
Rõ ràng đó là đề xuất của anh ta, nhưng lại bị An Lương dùng chiêu tu hú chiếm tổ, làm vậy cũng được ư?
“Tổng giám đốc An, tôi nghĩ…” Lâm Bác muốn nói điều gì đó, nhưng An Lương đã ngắt lời.
“Chỉnh thêm một điều kiện nữa!” An Lương nói thêm, “Chúng tôi muốn lấy một nửa thu nhập từ việc tiếp sóng chuyển tiếp bên ứng dụng Răng Hổ của anh. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn sẽ quyên góp toàn bộ số tiền đó cho tổ chức từ thiện. Tổng giám đốc Lâm, anh xem, tôi đã khoan dung hơi nhiều đấy.”
An Lương trực tiếp đánh tan ý nghĩ sâu xa trước đó của Lâm Bác. An Lương không trách Lâm Bác, bởi vì Lâm Bác bây giờ là phó tổng giám đốc của Răng Hổ.
Lâm Bác có chút ngượng ngùng nói.
Lâm Bác bất lực nói: “Tổng giám đốc An, chuyện này không ổn lắm.”
“Vậy thì tôi sẽ đưa 1000 vạn để chấm dứt hợp đồng.” An Lương mạnh miệng nói.
Trước sức mạnh của An Lương, Lâm Bác cân nhắc vấn đề được và mất.
Chương 2139: Tin tốt!Tuy rằng hiện tại thời gian livestream của Dương Mậu Di tương đối ít, chỉ đang ở trạng thái livestream hàng tuần, nhưng nội dung livestream của Dương Mậu Di rất tốt, tất cả đều là livestream từ thiện chân chính.
Tất cả các chương trình livestream từ thiện do Dương Mậu Di thực hiện đều công khai địa chỉ, tình hình cụ thể và tất cả chi phí quyên góp. Điều này đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của hầu hết cư dân mạng.
Xét cho cùng, có một số streamer từ thiện hay thích làm mấy chuyện úp úp mở mở, so với Dương Mậu Di, nội dung của các streamer từ thiện đó kém hơn rất nhiều.
Do là như thế nên mỗi lần Dương Mậu Di livestream từ thiện trên ứng dụng Răng Hổ, cô ấy thu hút rất nhiều lượt truy cập, livestream tùy tiện thôi cũng có thể phá vỡ kỷ lục 100 vạn khán giả.
Chính vì lượng truy cập cao như vậy nên ứng dụng Răng Hổ sao có thể nỡ để Dương Mậu Di rời đi?
Ứng dụng Răng Hổ không nỡ để Dương Mậu Di rời đi!
Để giữ Dương Mậu Di lại, hoặc nên nói để giữ lại 100 vạn lượt truy cập thật, Lâm Bác không thể nào không xem xét đến đề xuất của An Lương.
Nếu không chấp nhận đề xuất của An Lương, vậy lỡ như 100 vạn lượt truy cập thật này chạy qua bên ứng dụng Peer Video thì sao?
Kể cả chỉ chạy qua đó một phần mười cũng là một tổn thất rất lớn!
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Bác cuối cùng đã đồng ý, anh ta nói: “Bước đầu, chúng tôi sẽ đồng ý với đề xuất của tổng giám đốc An, còn về các chi tiết cụ thể, tôi cần thương lượng với công ty trước, sau đó mới trả lời với tổng giám đốc An.”
“Được!” An Lương mỉm cười đồng ý.
Ván này An Lương lại thắng nữa!
Bởi vì An Lương biết đối phương nhất định phải đồng ý.
An Lương làm sao không biết vị trí của Dương Mậu Di trên ứng dụng Răng Hổ? Dù sao An Lương cũng thường xuyên xem livestream của Dương Mậu Di.
An Lương đương nhiên biết rõ Dương Mậu Di nổi tiếng như thế nào khi livestream. Cho nên An Lương biết chính xác Lâm Bác đang lo lắng về điều gì.
Để giữ được sự nổi tiếng do Dương Mậu Di mang lại, đặc biệt là giữ được sự nổi tiếng này trên ứng dụng Răng Hổ, Lâm Bác còn có lựa chọn khác sao?
Lâm Bác không có lựa chọn nào khác!
“Nhân tiện, tổng giám đốc Lâm. Tôi hi vọng anh sẽ xem xét lại đề nghị trước đây của tôi. Sự nghiệp của anh ở Răng Hổ đã đi vào bế tắc, gần như không có khả năng tiến triển thêm.” An Lương vung cuốc.
Vừa rồi Lâm Bác chơi khăm An Lương, anh ta muốn giành lấy lợi nhuận cho ứng dụng Răng Hổ. Thế nhưng không những không khơi dậy được sự chán ghét của An Lương, mà còn khiến An Lương cảm thấy Lâm Bác có rất nhiều tiềm năng trong lĩnh vực livestream.
Vậy là An Lương đang thăm dò và muốn kéo người đi!
“Anh có nhiều không gian để phát triển hơn với Peer Video của chúng tôi. Peer Video của chúng tôi hoạt động song song trong lĩnh vực video ngắn và lĩnh vực livestream. Nếu anh qua đây, chúng tôi sẽ trao cho anh vị trí người phụ trách lĩnh vực livestream.” An Lương bắt đầu vẽ bánh.
“Nếu anh làm tốt trong lĩnh vực livestream, khiến cho Peer Video thoát khỏi vòng vây, anh có thể tiến xa hơn, trở thành người phụ trách tổng hợp cho lĩnh vực livestream và lĩnh vực video ngắn.” An Lương tiếp tục vẽ bánh.
“Nếu anh có đủ năng lực, vậy thì anh có thể tiến thêm một bước nữa. Tôi tin rằng tổng giám đốc Lâm biết tôi đang nói về điều gì. Dù sao tổng giám đốc Lâm cũng có thể nhìn thấu những thay đổi trong thế giới truyền thông mạng xã hội.” An Lương mỉm cười nói.
“Nếu tổng giám đốc Lâm bằng lòng qua bên tôi, hợp đồng mà chúng tôi cung cấp sẽ là mức lương hàng năm 300 vạn, hơn nữa phí ký kết là 200 vạn. Tổng giám đốc Lâm có thể đi được bước nào, hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của bản thân tổng giám đốc Lâm.” An Lương ném ra lời dụ dỗ về vụ lợi.
Hiện tại, mức lương hàng năm của Lâm Bác trên ứng dụng Răng Hổ là 150 vạn, điều này An Lương đã điều tra rất kỹ càng. Bây giờ An Lương trực tiếp đề nghị tăng gấp đôi tiền lương hàng năm, Lâm Bác thật sự có thể chịu được sao?
Bên cạnh đó, An Lương đã nói đúng, sự phát triển của Lâm Bác trên ứng dụng Răng Hổ gần như bằng số không.
Lâm Bác hiện là phó tổng giám đốc của ứng dụng Răng Hổ. Trên Lâm Bác còn có phó chủ tịch điều hành và tổng giám đốc.
Nhưng một củ cải tương đương với một cái hố!
Trước mắt, trong hệ thống của ứng dụng Răng Hổ, xác suất Lâm Bác muốn tiến thêm một bước nữa thực sự gần bằng số không. Dù là phó chủ tịch điều hành hay tổng giám đốc, gần như chẳng có vị trí nào dành cho Lâm Bác.
Xét cho cùng, ứng dụng Răng Hổ đã hoạt động trong nhiều năm, nhìn chung thì rất trưởng thành. Làm thế nào để Lâm Bác bứt phá được?
Tuy nhiên, Peer Video thì lại khác.
Vừa rồi An Lương nói, Peer Video đang phát triển rất mạnh. Nếu anh ta qua đó, tương đương với việc được thăng chức, tăng lương, không chỉ trực tiếp phụ trách nghiệp vụ mảng livestream mà lương hàng năm của ông ấy cũng sẽ được tăng gấp đôi.
Ngoài ra còn có phí ký hợp đồng 200 vạn!
Điều quan trọng nhất là kế hoạch nghề nghiệp được mô tả bởi An Lương, nếu anh ta chuyển sang Peer Video, anh ta sẽ bắt đầu với vị trí là người phụ trách cho dự án livestream, hơn nữa còn có rất nhiều vị trí trống để thăng tiến.
Còn về những thay đổi trên phương tiện truyền thông mạng xã hội, Lâm Bác thực sự có biết một số manh mối.
Mặc dù Công ty truyền thông An Tâm vẫn chưa hoàn toàn nổi trên mặt nước, nhưng cái bóng của Công ty truyền thông An Tâm đã bắt đầu bao phủ trên mạng xã hội. Giống như những gã khổng lồ truyền thông khác, Công ty truyền thông An Tâm giờ đây đã có thể kiểm soát thông tin trên các phương tiện truyền thông.
Đặc biệt, lấy Ali và QQ làm ví dụ, bọn họ kiểm soát thông tin rất tốt, bọn họ liên lạc hàng loạt với nhau, hợp tác với nhau để loại bỏ những thông tin bất lợi cho nhau.
Chương 2140: Còn có kiểu tặng quà như thế?Hiện tại, Công ty truyền thông An Tâm đang dần dần thể hiện sức mạnh giống như vậy.
Nếu có thể tham gia một hệ thống như vậy và trở thành giám đốc điều hành trong hệ thống này vào một ngày nào đó, Lâm Bác cảm thấy điều đó sẽ rất tuyệt!
Lâm Bác biết rõ năng lực của mình, nhưng anh ta cũng biết sức mạnh của ứng dụng. Trong cuộc đọ sức giữa ứng dụng và năng lực, thật ra ứng dụng sẽ là kẻ thắng cuộc.
Có ứng dụng mới có khán đài để phát triển năng lực. Bằng không, chỉ có mỗi năng lực thì làm được gì chứ?
Có quá nhiều người có năng lực ở thời đại này. Thời đại cũ, nơi mà người có tài đứng vị trí số một, đã qua từ lâu rồi. Trong một ứng dụng lâu đời, sức mạnh của ứng dụng vượt ngoài sức tưởng tượng.
Ví dụ ứng dụng QQ, rõ ràng chỉ là một trò chơi nhỏ như trồng trọt, vậy mà QQ lại có thể đưa nó trở thành một trò chơi hot. Vậy còn phiên bản gốc?
Hả?
Trò trồng trọt của QQ không phải là phiên bản gốc sao? Đây chính là sức mạnh của ứng dụng!
Lâm Bác suy nghĩ rất nhiều, An Lương cũng không có ý định thúc giục.
“Xin lỗi tổng giám đốc An, tôi không thể trả lời trực tiếp cho anh, tôi cần phải suy nghĩ thêm.” Lâm Bác trả lời một cách khách sáo.
Tuy nhiên, chính Lâm Bác cũng không phát hiện ra giọng điệu của anh ta đã mang theo một thái độ tôn trọng.
Mặc dù trước đây Lâm Bác rất lịch sự, nhưng anh ta chỉ lịch sự thôi, bởi vì An Lương là khách hàng quan trọng của ứng dụng Răng Hổ.
Nhưng giờ đây, sự tôn trọng của Lâm Bác đã biểu hiện ra bên ngoài, vượt hơn cả mức đối đãi với khách hàng quan trọng. Thật tiếc là, bản thân Lâm Bác cũng không nhận ra điều này.
An Lương kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Bác của ứng dụng Răng Hổ, trong lòng hai bên đã rõ nhưng không ai nói ra. Dương Mậu Di vẫn chưa bắt đầu livestream, bây giờ là lúc quay tư liệu cho bộ phim tài liệu nhân văn.
An Lương chủ động giải thích tình hình: “Hôm nay vẫn livestream trên ứng dụng Răng Hổ, nhưng đây chắc là buổi livestream cuối cùng trên ứng dụng Răng Hổ.”
“Đại vương bàn xong rồi sao?” Dương Mậu Di tò mò hỏi.
An Lương gật đầu khẳng định: “Gần như không có vấn đề gì cả, bây giờ xem thử có thêm bất ngờ gì không.”
“Còn có thêm bất ngờ gì nữa à?” Dương Mậu Di nhìn An Lương.
An Lương nhỏ giọng giải thích tình huống.
Dương Mậu Di mỉm cười: “Nếu phó tổng giám đốc Lâm của Răng Hổ cũng qua bên này thì Răng Hổ chắc sẽ rất khó chịu, phải không?”
An Lương lắc đầu phủ định: “Không đâu.”
Ứng dụng Răng Hổ là một ứng dụng lâu đời, không tồn tại lý thuyết “không có người đó là không được”. Kể cả khi Lâm Bác trực tiếp từ chức, ứng dụng Răng Hổ vẫn sẽ tiếp tục hoạt động bình thường.
An Lương giải thích tình với Dương Mậu Di, hiệu ứng nền tảng của doanh nghiệp hiện đại hóa đã làm suy yếu rất nhiều sức mạnh của các cá nhân. Cho dù giữa người với người có tồn tại khoảng cách, nhưng những khoảng cách đó hầu như không đáng kể dưới tác dụng của nền tảng.
7 giờ 15 phút, bầu trời hừng sáng.
Bà lão họ Dương đã ăn sáng xong, đứa trẻ mồ côi lớn tuổi nhất ở nhà chăm sóc những đứa em của mình, bà lão họ Dương ra ngoài làm trồng trọt, buổi livestream của Dương Mậu Di cũng sắp bắt đầu.
An Lương không tham gia vào buổi livestream, anh chỉ than thở cho những số phận xấu số. Rõ ràng đây là lần đầu tiên làm người, nhưng có vài người quả thực rất vất vả. An Lương không thể cứu tất cả mọi người, nhưng anh có thể cứu những người trước mặt mình.
Trong buổi livestream, Dương Mậu Di nói rằng cô muốn sửa sang lại căn nhà cho bà lão họ Dương. An Lương thì nói riêng cho Dương Mậu Di về việc quyên góp từ thiện 10 vạn tệ, đồng thời còn giúp bà lão họ Dương xin trợ cấp của chính quyền địa phương.
Khi buổi livestream của Dương Mậu Di kết thúc, cô ấy quay lại chỗ An Lương, cô nắm lấy tay phải của An Lương: “Tâm trạng của đại vương không tốt à?”
An Lương gật đầu.
Dương Mậu Di tiếp tục nói: “Hoàn cảnh của bà lão họ Dương quả thực rất khó khăn, nhưng có chúng ta giúp đỡ bà ấy, đặc biệt là số tiền quyên góp của đại vương, số tiền đó đã giải quyết được chuyện cấp bách.”
“Cảm ơn đại vương!” Dương Mậu Di nghiêm túc nói.
An Lương thở dài: “Giúp từng chút từng chút thôi!”
Ngày hôm sau.
8 giờ sáng, An Lương tạm biệt Dương Mậu Di rồi lại lên đường.
Lần này, An Lương không quay lại sân bay quốc tế Xương Hi mà trực tiếp đến sân bay Chiếu Thông, đi thẳng tới Ma Đô. Chiếc Land Cruiser được bàn giao cho xe tải pallet, nó không được gửi về Thiên Phủ mà được gửi đến sân bay quốc tế Xương Hi, nơi các nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sẽ nhận nó.
Thứ sáu, gần 5 giờ chiều.
An Lương đến sân bay quốc tế Ma Đô một cách an toàn, sau khi hạ cánh, An Lương gọi điện cho Lý Tịch Nhan.
Khi Lý Tịch Nhan bắt máy, An Lương đã lên tiếng trước: “Cục cưng, thi xong chưa?”
Lý Tịch Nhan trả lời một cách khẳng định: “Thi xong rồi! Em tự do rồi!”
“Không, cục cưng, thời gian nghỉ phép của em thuộc về anh.” An Lương tiếp lời.
“Anh nằm mơ đi!” Lý Tịch Nhan trả lời một cách ngốc nghếch.
“Em còn đang ở trường à?” An Lương đổi chủ đề.
“Em đang nằm trong ký túc xá, thi mệt quá, hôm nay không muốn về, ngày mai hoặc ngày mốt mới về.” Lý Tịch Nhan giải thích.
An Lương hỏi: “Còn phải ở lại Ma Đô chơi hai ngày nữa?”
“Đúng rồi!” Lý Tịch Nhan khẳng định: “Em đã hẹn với Vũ Tình và Kỳ Kỳ, ngày mai bọn em sẽ cùng nhau đi mua sắm. Anh muốn quà gì không, em sẽ mang về cho anh?”
???
Làm gì có kiểu tặng quà như thế?
Cô gái ngốc nghếch này!
“Em ở trường đợi anh, anh tới ngay.” An Lương trả lời.
“Cái gì?” Lý Tịch Nhan sững sờ trong giây lát: “Anh lại đến?”
“Gì mà anh lại đến?” An Lương phàn nàn.
Bạn gái chính hiệu này e là hàng giả!
Chương 2141: Bạn trai của cậu lại đến nữa?“Không phải anh nói anh có việc cần giải quyết ở nước ngoài sao?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.
“Tất nhiên là giải quyết xong rồi. Anh đã đến Ma Đô, một lát nữa anh sẽ đến trường của em. Nhân tiện, tối nay em muốn ăn gì?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Tối nay em hẹn với bọn họ đi ăn hải sản nướng!”
“Quách nữ hiệp và Diêu Kỳ?” An Lương hỏi ngược lại.
“Vâng vâng!” Lý Tịch Nhan trả lời một cách khẳng định.
“Bọn họ thật may mắn, vì anh cũng muốn tham gia. Bọn họ sẽ được miễn phí học cách làm thế nào để yêu đương, chúng ta có thể dạy tại chỗ cho bọn họ xem, để hai con người độc thân đó ghen tị một chút!” An Lương nói đùa.
Lý Tịch Nhan vui vẻ đồng ý: “Được đó, được đó!”
Cô gái ngốc nghếch bé nhỏ này thật sự vẫn là cái kiểu vô tâm đó. Hai bên trò chuyện một lúc rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Trong phòng ký túc xá của Lý Tịch Nhan, ngay sau khi Lý Tịch Nhan kết thúc cuộc gọi, Quách Vũ Tình chủ động hỏi: “Bạn trai của cậu lại tới đây?”
“Ừ, anh ấy sắp đến, anh ấy nói anh ấy sẽ tham gia vào bữa tiệc hải sản nướng của chúng ta vào tối nay.” Lý Tịch Nhan trả lời.
“Vậy bọn mình lại phải ăn thức ăn dành cho chó?” Quách Vũ Tình phàn nàn: “Bạn trai của cậu quả là giết người không cần dao mà, thật đúng là một bậc thầy chướng khí!”
Lý Tịch Nhan trả lời: “Anh ấy cũng tốt mà?”
“Đó là với cậu thôi!” Quách Vũ Tình bất lực nói: “Cậu nhìn xem bạn trai cậu đã đâm tớ mấy nhát dao?”
“Vì cậu là người độc thân.” Lý Tịch Nhan trả lời.
“Lại thêm một nhát!” Quách Vũ Tình phàn nàn: “Mình đột nhiên cảm giác cậu đã học thói xấu của bạn trai cậu.”
“Học được một chút!” Lý Tịch Nhan gật đầu.
Quách Vũ Tình lại bất lực, Lý Tịch Nhan luôn khiến người ta dở khóc dở cười, lại bó tay chẳng biết làm sao.
Trên đường đến Đại học Phúc Đán, Tần Thiên Tường lái chiếc BMW X5, An Lương ngồi ở hàng ghế sau kiểm tra báo cáo do Phạm Bình gửi đến.
Hiện tại, Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ ngày càng hỗn loạn, vốn lưu động của Hạ Quốc và tổ chức tài chính của Bạch Đầu Ưng Quốc đánh nhau điên cuồng, đôi bên dần mất đi lý trí.
Điều tồi tệ là các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc cũng đã tham gia vào!
Không!
Đây không phải là điều tồi tệ nhất!
Điều tồi tệ hơn nữa là các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc đã chọn tham gia vào trại vốn lưu động của Hạ Quốc. Bọn họ lựa chọn chống lại tổ chức tài chính của Bạch Đầu Ưng Quốc bằng vốn lưu động của Hạ Quốc.
Đây quả là một chuyện mơ tưởng hão huyền, được chứ?
Tuy nhiên, thế giới thực tại phi lý như vậy đấy, thậm chí còn không có logic. Chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, còn cần logic với lý lẽ cái gì nữa?
Các nhà đầu tư bán lẻ ở Bạch Đầu Ưng Quốc nhẫn nhịn tổ chức tài chính từ lâu.
Giờ đây, có một cuộc chiến giữa vốn lưu động của Hạ Quốc và tổ chức tài chính của Bạch Đầu Ưng Quốc, các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc đương nhiên sẽ chọn tham gia vào cuộc chiến.
Như có câu nói: Kẻ thù của kẻ thù, tuy không nhất định là bạn, nhưng chắc chắn không phải là kẻ thù.
Tuy vốn lưu động của Hạ Quốc và các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc không thể làm bạn với nhau, nhưng hai bên lại có thể liên kết với nhau để chống lại tổ chức tài chính của Bạch Đầu Ưng Quốc.
Mức độ hỗn loạn hiện tại trên Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ ngày càng gia tăng do sự tham gia của các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc.
Lấy cổ phiếu của BHP Billiton làm ví dụ. Cho dù đó là BHP hay BBL, cuộc cạnh tranh của ba bên giữa vốn lưu động của Hạ Quốc với tổ chức tài chính của Bạch Đầu Ưng Quốc, và các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc, đã kích hoạt cơ chế ngắt mạch.
Cái gọi là cơ chế ngắt mạch, điều kiện phán đoán các quy tắc cụ thể khá phức tạp, phải phân loại cổ phiếu trên Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, chưa kể giá cổ phiếu cao hơn 1 đô la Mỹ hoặc thấp hơn 1 đô la Mỹ cũng có sự đối xử khác biệt.
Nếu giải thích chi tiết thì rất rườm rà. Nói một cách đơn giản, nếu là BBL hoặc BHP, nếu sự biến động giá cả tăng lên 10% trong vòng 5 phút, giao dịch sẽ bị tạm dừng trong 5 phút.
Cơ chế tạm dừng giao dịch này chính là cơ chế ngắt mạch.
Ngoài ra còn có một điều kiện đặc biệt về thời gian, nếu sau 2 giờ 35 phút chiều giờ địa phương ở Bạch Đầu Ưng, cơ chế ngắt mạch sẽ bị hủy và giao dịch vẫn được tiếp tục.
Trong 55 phút cuối cùng của một ngày giao dịch, cơ chế ngắt mạch bảo vệ thất bại, cuộc đấu tranh giữa vốn lưu động và tổ chức tài chính ngày càng trở nên tàn khốc hơn.
Tình hình hiện tại là, vốn lưu động của Hạ Quốc, các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc cộng với tổ chức tài chính của Bạch Đầu Ưng Quốc, cả ba đang đánh nhau đến mức chết đi sống lại, không ai sẵn sàng lùi bước.
Đối với vốn lưu động của Hạ Quốc mà nói, lùi một bước không phải là biển rộng trời xanh, mà là vách núi. Tổ chức tài chính của Bạch Đầu Ưng Quốc cũng đang trong tình trạng như vậy.
Cả hai bên đều đặt cược vào sự tăng giảm của nhau, một trong hai bên chắc chắn sẽ có một bên thua. Còn đối với các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc?
An Lương tạm thời không hiểu được hành động của bọn họ, bọn họ dường như hơi dễ xúc động?
Chương 2142: Diêu Kỳ muốn tới Thịnh Khánh du lịch?Bọn họ chỉ nhắm vào tổ chức tài chính của Bạch Đầu Ưng Quốc chứ không phải để kiếm tiền? Sau khi đọc báo cáo từ Phạm Bình, An Lương gửi tin nhắn cho Phạm Bình.
‘An Lương: Chúng ta vẫn chưa nhúng tay vào sao?’
‘Phạm Bình: Cả anh Lý và tôi đều cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nhúng tay vào, đặc biệt là khi các nhà đầu tư bán lẻ của Bạch Đầu Ưng Quốc đã tham gia.’
‘Phạm Bình: Thị trường chứng khoán Hoa Kỳ bây giờ không khác gì một thùng thuốc súng.’
‘Phạm Bình: BHP và BBL đã trở thành ngòi nổ, hơn nữa ngòi nổ này đã bắt lửa, giờ đành xem liệu có bên nào chịu lùi lại một bước và dập tắt ngòi nổ hay không.’
‘An Lương: Tình hình trước mắt quả thật không phải là một thời điểm thích hợp để nhúng tay vào.’
‘An Lương: Các anh hãy cẩn thận.’
‘Phạm Bình: Tôi hiểu.’
Lần này, cuộc chiến do An Lương đứng sau hậu trường thúc đẩy đã dần dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát của An Lương. Rõ ràng khi mới bắt đầu, An Lương chỉ muốn chèn ép giá quặng sắt của nước Đại Úc mà thôi.
Kết quả ai biết được bây giờ lại biến thành thế này đâu? Chỉ có thể nói rằng cuộc đời có rất nhiều điều bất ngờ nhỉ?
…
Giao thông ở Ma Đô tốt hơn giao thông ở Thịnh Khánh và Đế Đô một chút, nhưng cũng rất tệ, kẹt xe vào lúc 5 giờ chiều là chuyện bình thường.
Phải mất cả tiếng đồng hồ An Lương mới đến được Đại học Phúc Đán.
Ở bãi đậu xe ngoài trời của Đại học Phúc Đán, An Lương liên lạc với Lý Tịch Nhan.
“Bảo bối, anh đã đến trường của em, ở bãi đậu xe nằm phía tây cổng chính của trường.” An Lương chủ động nói.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Chờ một chút, bọn em tới ngay đây.”
An Lương trả lời: “Ừ!”
An Lương kết thúc cuộc gọi. Chỉ 3 phút sau, Diêu Kỳ đã đến bãi đậu xe, cô nhìn An Lương bằng ánh mắt như thiêu đốt.
“Đã lâu không gặp!” Diêu Kỳ chủ động chào.
Hôm nay, Diêu Kỳ mặc đối khâm nhu quần (1), giống như một khuê tú trong thời cổ đại.
(1) Đối khâm nhu quần: loại trang phục thời xưa.
Nhìn cách ăn mặc của Diêu Kỳ, trong mắt An Lương lóe lên một tia kinh ngạc, lẽ nào cô ấy đã thăm dò được chuyện An Lương thích cô ấy mặc cổ trang?
“Có vẻ không lâu lắm?” An Lương thản nhiên trả lời.
Diêu Kỳ không bận tâm đến vấn đề này, cô ấy chuyển chủ đề: “Anh muốn dẫn Lý Tịch Nhanh về Thịnh Khánh sao?”
“Ừ!” An Lương trả lời một cách khẳng định.
“Vậy tôi có thể đi du lịch Thịnh Khánh không?” Diêu Kỳ hỏi.
???
An Lương cảnh giác nhìn Diêu Kỳ, cô gái này làm sao vậy?
An Lương biết tính tình của Diêu Kỳ rất kiên định và độc lập tự chủ, cho nên An Lương không muốn trêu chọc Diêu Kỳ, nếu như trêu chọc Diêu Kỳ, e là cô gái này sẽ đứng ra tranh giành mất.
Bây giờ Diêu Kỳ nói rằng cô ấy muốn đi du lịch ở Thịnh Khánh. Điều này có ý gì đây?
Ở bãi đậu xe ngoài trời của Đại học Phúc Đán.
Diêu Kỳ đi trước Lý Tịch Nhan và Quách Vũ Tình một bước, cô chủ động bày tỏ mong muốn được đi du lịch Thịnh Khánh. Trước câu hỏi của Diêu Kỳ, An Lương rơi vào tình thế khó xử.
Câu hỏi này không đơn giản!
Diêu Kỳ hỏi An Lương rằng cô ấy có thể đi đến Thịnh Khánh không, đây là một câu hỏi có tính dẫn dụ, cho dù An Lương trả lời có hay không thì cũng đã kéo mối quan hệ của hai người lại gần.
Diêu Kỳ có muốn đi du lịch ở Thịnh Khánh hay không, hà tất gì cần tới sự đồng ý của An Lương chứ?
An Lương bất lực nhìn Diêu Kỳ: “Cô không cần phải làm như vậy, chúng ta không hợp nhau.”
“Tôi còn chưa thử, làm sao anh biết không hợp?” Diêu Kỳ hỏi ngược lại.
Trước khi An Lương kịp mở miệng trả lời, Diêu Kỳ tiếp tục nói: “Cũng giống như xe hơi vậy, ngay cả lái thử cũng chưa từng, vậy mà có thể ba hoa khoác lác điểm tốt điểm xấu của nó, đó không phải là kiểu anh hùng bàn phím sao?”
“Cô đang âm thầm đánh tráo khái niệm.” An Lương trả lời.
Lái thử một chiếc xe là lái thử một chiếc mà thôi, dù sao nếu sau khi lái thử xong, cảm thấy không thích thì có thể không mua.
Nhưng tình yêu thì có thể như vậy được không?
Rõ ràng là không!
“Nếu tôi chỉ muốn đi du lịch Thịnh Khánh thôi thì sao?” Diêu Kỳ hỏi.
An Lương bình tĩnh trả lời: “Tôi và Tịch Nhan rất hoan nghênh cô đến thăm quê hương của chúng tôi. Chúng tôi sẽ mời cô ăn tối và dẫn cô tham quan một số địa điểm mang tính biểu tượng.”
Diêu Kỳ im lặng trong 2 giây, sau đó lại hỏi lần nữa: “Nếu tôi xuất hiện sớm hơn cô ấy thì sao?”
An Lương hiểu ý của Diêu Kỳ, ý của Diêu Kỳ là nếu cô ấy xuất hiện sớm hơn Lý Tịch Nhan thì sao?
Điểm số của Diêu Kỳ trong hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” rất cao!
Dữ liệu hiện tại như sau:
…
Diêu Kỳ:
Tuổi: 19
Chiều cao: 172 cm
Cân nặng: 50 kg
Nhan sắc: 96
Dáng người: 92
Thiện cảm: 89
Thể chất thuần khiết: 100
Đạo đức nhân phẩm: 90
Tình trạng sức khỏe: 95
…
Điểm nhan sắc cao tới 96 điểm!
Nếu thêm cả điểm ăn mặc cổ trang, An Lương cảm thấy tăng thêm 1 điểm cũng không có gì quá đáng.
Điểm thiện cảm của cô dành cho An Lương là 89 điểm, có nghĩa là nếu An Lương bằng lòng, Diêu Kỳ sẵn sàng trở thành người chơi trợ thủ độc quyền của An Lương.
Nhưng An Lương biết Diêu Kỳ chắc chắn sẽ tranh giành!
Một khi Diêu Kỳ tranh giành, An Lương sẽ không bao giờ có được những ngày tháng hòa bình, hiểu chứ? Đó tuyệt đối không phải là kết quả mà An Lương mong muốn.
Sau khi Diêu Kỳ hỏi, Lý Tịch Nhan và Quách Vũ Tình bước đến bãi đậu xe.
An Lương phớt lờ câu hỏi của Diêu Kỳ, anh vẫy tay với Lý Tịch Nhan: “Cục cưng, đằng này!”
Lý Tịch Nhan buông Quách Vũ Tình ra, cô ấy lon ton chạy tới và lao vào vòng tay của An Lương, lẩm bẩm: “Sao anh lại đến đây?”
An Lương không trả lời Lý Tịch Nhan mà cứ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô.
Chương 2143: Bớt ngốc một chút?Quách Vũ Tình bước tới phàn nàn: “Không phải chứ? Mới gặp mặt nhau thôi, còn chưa ăn cơm nữa, hai người đã bắt đầu rải cơm chó rồi, sao tôi chịu cho nổi?”
An Lương buông Lý Tịch Nhan ra, anh đùa giỡn: “Nếu cô không chịu được, vậy để tôi liên lạc với Mã Anh Tuấn nhé?”
Quách Vũ Tình nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, anh không hổ danh là bậc thầy chướng khí, tôi thật sự đã sai rồi.”
Diêu Kỳ đứng một bên, cô mỉm cười sau đó chủ động bắt chuyện với Lý Tịch Nhan: “Tịch Nhan, hai người sẽ về trong hôm nay hay là ngày mai?”
Lý Tịch Nhan nhìn An Lương: “Khi nào thì chúng ta về?”
“Tùy em đấy, nếu em muốn hôm nay về thì hôm nay chúng ta sẽ về, còn nếu em muốn ngày mai về thì ngày mai chúng ta về. Em quyết định đi, chuyện tiếp theo sẽ có anh lo.” An Lương giải thích.
Lý Tịch Nhan nhanh chóng đưa ra quyết định: “Ngày mai hoặc ngày mốt rồi về, em còn phải báo với mẹ một tiếng nữa.”
An Lương giả vờ hoảng sợ: “Cái gì?”
Lý Tịch Nhan liếc An Lương: “Em sẽ không nói anh cũng ở bên này.”
Quách Vũ Tình đứng một bên bật cười: “Bậc thầy chướng khí lại sợ mẹ vợ sao?”
An Lương có sợ không?
E là chỉ sợ ngu ngốc thôi?
Chữ “ngu” đứng cạnh chữ “ngốc” không phải là ngu ngốc sao?
(phát âm "ngu ngốc" là "bèn dan" mà âm "dan" còn có nghĩa là "trứng". Nói chung là sợ tài nấu nướng của mẹ vợ chứ không phải sợ mẹ vợ.)
“Quách nữ hiệp, tôi nghĩ chúng ta không cần phải làm tổn thương nhau, đúng không?” An Lương nhìn Quách Vũ Tình.
Quách Vũ Tình lập tức gật đầu khẳng định: “Vâng, vâng, An đại sư nói đúng lắm.”
Khi Lý Tịch Nhan gửi tin nhắn cho Lưu Linh, An Lương cũng gửi tin nhắn cho Tần Thiên Tường, yêu cầu Tần Thiên Tường đặt phòng ngủ kiểu cổ xưa ở Aman Winning, đặt trước hai đêm rồi tính.
Mặc dù Lý Tịch Nhan nói rằng có thể cô sẽ phải về vào ngày mai, nhưng xác suất cao là không thể nào.
Không đến 2 phút, Lý Tịch Nhan đã cất điện thoại: “Xong xuôi!”
An Lương lại nắm tay phải của Lý Tịch Nhan, anh hỏi: “Tối nay đi ăn hải sản nướng ở đâu?”
Diêu Kỳ trả lời: “Địa điểm tôi chọn là ở cảng Nam Dương, được biết ở đó có hải sản nướng tươi ngon mà giá cả lại rất phải chăng.”
“Cảng Nam Dương, hơi xa, bây giờ chúng ta xuất phát thôi!” An Lương bảo các cô gái lên xe.
Lần này, An Lương tự mình lái xe, Tần Thiên Tường và những người khác lái chiếc Audi A6L đi theo phía sau.
Từ đại học Phúc Đán đến cảng Nam Dương khoảng 80 km, bình thường chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ. Bây giờ hơn 6 giờ tối, đang trong giờ cao điểm, tốn nhiều thời gian di chuyển hơn.
Gần 8 giờ, mọi người đến cảng Nam Dương, dưới sự hướng dẫn của Diêu Kỳ, bọn họ đến quán hải sản nướng Lưu Tam Lang.
Quán hải sản nướng Lưu Tam Lang nằm bên ngoài cảng Nam Dương, bên rìa Quảng trường Văn Đạt, tuy có tên là quán hải sản nướng nhưng thực chất không phải là quán bày ven đường mà có quán ăn riêng.
Diêu Kỳ dẫn nhóm của An Lương bước vào quán ăn. Khi vừa bước vào quán ăn, An Lương đã ngửi thấy mùi hàu nướng, đó là hàu nướng tỏi, mùi rất thơm, có vẻ như Diêu Kỳ đã không chọn nhầm chỗ.
Trong quán hải sản nướng Lưu Tam Lang, An Lương vừa bước vào quán đã ngửi thấy mùi hàu nướng rất thơm.
Diêu Kỳ đưa cho An Lương thực đơn trên bàn và ra hiệu cho An Lương gọi món, hành động này có chút mờ ám.
An Lương bình tĩnh đưa thực đơn cho Lý Tịch Nhan: “Cục cưng, em xem em muốn ăn gì?”
Diêu Kỳ để mắt tới hành động của An Lương, cô ấy giới thiệu ngắn gọn: “Quán này đã mở được nhiều năm. Khi mình còn học tiểu học thì quán này đã bán rồi, chỉ có điều lúc đó nó không phải ở đây mà thôi.”
An Lương và Lý Tịch Nhan cùng nhau nhìn vào thực đơn, giá của quán này quả thực rất phải chăng, mỗi con hàu nướng chỉ có giá 5 tệ, hơn nữa còn chú thích là hàu lớn.
Mức giá này quả thực rất hợp với Ma Đô.
Xét cho cùng ở Thịnh Khánh, nếu là hàu lớn, giá một con có thể lên tới 8 đến 12 tệ. Sò điệp nướng ở đây cũng rẻ, mỗi con cũng 5 tệ.
Ốc móng tay thì đắt hơn một chút, giá của một con ốc móng tay là 8 tệ.
Giá bạch tuộc nướng là 38 tệ / 0,5 kg, cân rồi bán trực tiếp, cũng tuyệt đấy nhỉ?
An Lương còn thấy món tôm hùm Boston nướng than, giá là 168 tệ / 0,5 kg, bao gồm vị phô mai, vị sầu riêng, vị tỏi và vị cay.
Bất kể là vị phô mai, vị tỏi, vị cay, An Lương đều có thể hiểu được, nhưng vị sầu riêng là ý gì đây?
Quán hải sản nướng Lưu Tam Lang là một quán nướng than chính hiệu, lẽ nào bọn họ nướng sầu riêng trên bếp nướng than?
Cũng may nhóm của Lý Tịch Nhan không gọi vị sầu riêng, trong quán cũng không có ai gọi vị sầu riêng, nếu không chắc sẽ là kiểu vũ khí sinh học rò rỉ tại hiện trường?
Trong khi nhóm của Lý Tịch Nhan đang thảo luận xem nên gọi gì thì An Lương nhận được cuộc gọi của giáo sư Biên. An Lương đeo tai nghe không dây và vuốt màn hình để trả lời cuộc gọi.
Biên Tiểu Cương lên tiếng trước: “Chào buổi tối, tổng giám đốc An, xin hỏi cậu có đang ở Thịnh Khánh không?”
“Tôi đang ở Ma Đô, có chuyện gì vậy giáo sư?” An Lương hỏi ngược lại.
Khi An Lương bắt máy, nhóm của Lý Tịch Nhan đều hạ giọng để tránh làm phiền cuộc gọi của An Lương.
“Chuyện là như thế này. Hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, tôi đang đi dạo ở bên ngoài, sẵn tiện dắt chó đi dạo, bên này tôi có nuôi vài con chó, tổng giám đốc An cũng biết chứ?” Giáo sư Biên hỏi.
An Lương gật đầu: “Ừ, tôi biết.”
Mức độ an ninh của Thập Lý Loan rất cao, để bảo vệ sự an toàn của Đông Thanh Tử, An Thịnh Vũ đã thuê toàn bộ khu đất xung quanh nhà cũ của nhà họ An, chuyển những người dân xung quanh đến gần đường lớn Thập Lý Loan.
Chương 2144: Nên lanh lợi hãy lanh lợi!Hiện tại xung quanh nhà cũ của nhà họ An chỉ có mỗi một mình nhà họ An, cho nên bọn họ có thể ngang nhiên đóng đường, kéo dây thép gai, thậm chí mắc thêm điện cao thế, hơn nữa mấy dây điện cao thế này còn mắc khắp nơi trên các dây thép gai. Đủ các bảng hiệu nhắc nhở như nghiêm cấm bước vào, v.v.
Mặc dù có rất nhiều thiết bị công nghệ cao bảo vệ nhà cũ của họ An, nhưng để đảm bảo không có gì sai sót, Trọng Hồng Lâm, người chịu trách nhiệm về công tác an ninh của Thập Lý Loan đã nuôi thêm một số con chó, làm vậy có thể triệt để hoàn thành vấn đề an ninh.
“Hôm nay tôi đang đi dạo với một con chó, sau khi đi đến hướng Đông thì phát hiện ra một rừng đào.” Giáo sư Biên giải thích.
“Đó là rừng đào của gia đình tôi.” An Lương trả lời: “Nhưng là đã bị bỏ hoang nhiều năm, đó đều là đào lông, bây giờ chắc cũng đã đâm hoa kết trái.”
Tháng bảy là tháng mà đào lông chín rộ.
An Lương nói tiếp: “Nếu giáo sư Biên muốn hái một ít đào, giáo sư cứ hái thoải mái, có điều vị của đào lông không ngon lắm.”
Biên Tiểu Cương nghi hoặc: “Rừng đào này là của gia đình cậu?”
“Vâng!” An Lương khẳng định, “Đương nhiên là của gia đình tôi! Ông nội tôi truyền cho bố tôi, hiện tại có thể điều tra được lịch sử của nó từ trong thôn và trấn. Tuổi tác của nó lớn hơn tôi, nhưng đã bị bỏ hoang rồi, gia đình tôi cũng không cần phát triển vườn đào làm gì.”
Thực ra khi Biên Tiểu Cương nhắc đến rừng đào, trong lòng An Lương đã hiểu câu trả lời, bây giờ An Lương chỉ đang nói đông nói tây mà thôi.
“Nhân tiện, giáo sư Biên, giáo sư tìm tôi có chuyện gì?” An Lương hỏi: “Nó có liên quan gì đến Đông Thanh Tử không?”
“Không, tất cả mọi thứ về Đông Thanh Tử vẫn bình thường, việc gây giống của chúng ta cũng rất bình thường, tỉ lệ sống rất cao.” Biên Tiểu Cương nhanh chóng nói về công việc của mình.
Sau đó ông ấy tiếp tục nói: “Điều mà tôi muốn hỏi là rừng đào đó.”
“Rừng đào đó đã xảy ra chuyện gì?” An Lương hỏi: “Nếu như giáo sư Biên có thời gian, giáo sư có thể mang theo sinh viên tới giúp tôi xử lý rừng đào này. Lấy một ít giống đào ngọt mà tốt để ghép mầm, sau này có thể ăn đào ngọt trên cây của nhà trồng vào mùa hè, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật thoải mái!”
Biên Tiểu Cương cứng họng, ông ấy còn chưa nói sự tình thì đã bị An Lương sắp xếp đâu ra đó rồi?
“Chờ đã, tổng giám đốc An, rừng đào này không thể động vào.” Biên Tiểu Cương trả lời.
An Lương nhắc nhở: “Rừng đào này là của gia đình tôi, tôi nhớ hồi nãy đã nói với giáo sư rồi mà?”
“Không, không. Cậu đã hiểu lầm ý của tôi rồi, lúc nãy khi tôi đang dắt chó đi dạo, tôi phát hiện có con chó đang ăn nhựa đào trên cây đào. Trong tình huống bình thường, chó không thể nào ăn nhựa đào, đặc biệt là nhựa đào tự nhiên.” Biên Tiểu Cương nói rõ tình hình.
An Lương không tiếp tục giả vờ ngu ngốc, An Lương biết khi nào nên ngu ngốc khi nào nên lanh lợi.
Sau khi nghe lời nhắc nhở của Biên Tiểu Cương, An Lương lập tức chuyển sang chế độ thông minh: “Rừng đào đó có vấn đề giống y như Đông Thanh Tử trước đây, thay vì thu hút rắn thì nhựa đào của rừng đào đó thu hút chó, phải không?”
“Giáo sư Biên, giáo sư hãy nhanh chóng nghiên cứu nhựa đào, tôi sẽ lập tức phái người qua đó bảo vệ rừng đào!” An Lương nói thêm.
Trước sự chỉ dẫn của An Lương, giáo sư Biên Tiểu Cương đã đồng ý: “Được, tôi sẽ giải quyết ngay.”
“Còn một chuyện nữa!” An Lương nhắc nhở.
“Chuyện gì vậy?” Biên Tiểu Cương hỏi.
“Ngoài việc nghiên cứu nhựa đào, tôi hi vọng rằng giáo sư Biên có thể nghiên cứu toàn bộ cây trồng ở Thập Lý Loan từ đầu đến cuối, để xem có thiếu sót thứ gì không.” An Lương nhắc nhở.
Biên Tiểu Cương trả lời với một nụ cười gượng gạo: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Nhưng tổng giám đốc An à, cậu cũng đừng quá ôm hi vọng, xác suất xảy ra những đột biến lành tính tương tự rất rất rất thấp.”
“Tôi không có ôm hi vọng, tôi chỉ muốn xem có con cá nào lọt qua lưới hay không.” An Lương trả lời.
Hai bên trao đổi một lát, sau đó mới kết thúc cuộc gọi.
Khi An Lương tháo tai nghe ra, Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều tò mò nhìn An Lương.
An Lương giải thích ngắn gọn.
Sau khi Lý Tịch Nhan nghe xong, cô ấy nói với vẻ thích thú: “Khi chúng ta trở về Thịnh Khánh, em muốn đi xem.”
“Ừ.” An Lương hứa.
Diêu Kỳ ngồi một bên, nhắc lại chuyện cũ: “Tịch Nhan, mình dự định đi du lịch Thịnh Khánh trong kỳ nghỉ hè.”
“Được đó, chào mừng cậu!” Lý Tịch Nhan hăng hái nói: “Cậu có thể đến nhà của mình ở.”
Diêu Kỳ nhìn An Lương trước, sau đó mới cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn Tịch Nhan, đến lúc đó chắc phải làm phiền cậu.”
An Lương thở dài trong lòng, cô gái ngốc nghếch này vẫn chưa nhận ra Diêu Kỳ có vấn đề sao?
Tục ngữ có câu: Hai người phụ nữ với một con vịt sẽ thành cái chợ. Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình, cả ba đang thảo luận về kỳ thi cuối cùng và việc mua sắm vào ngày mai.
An Lương thỉnh thoảng xen vào vài câu.
Một lát sau, món hàu nướng, sò điệp nướng, ốc móng tay nướng muối được bưng lên. An Lương phát hiện món ốc móng tay nướng muối rất ngon. Phương pháp nướng muối có thể giữ được vị tươi và mềm của ốc móng tay, thực sự rất ngon.
…
‘Ký chủ nếm được món ăn khiến mắt người khác phải sáng lấp lánh, vì thế nhận được một gói quà rút thăm ngẫu nhiên.’
Không ngờ lại là phần thưởng về ẩm thực đã lâu rồi không thấy!
Khi An Lương nếm được càng nhiều món ngon, những món ngon bình thường không còn dễ dàng gây ấn tượng với An Lương nữa. Nên từ lâu anh không còn nhận được phần thưởng về ẩm thực.
Chương 2145: Phần thưởng phối hợp: Công thức đặc biệt…
‘Tinh!’
‘Chúc mừng ký chủ, phần thưởng của gói quà ngẫu nhiên là [Công Thức Đặc Biệt].
‘Công thức đặc biệt: Nếu ký chủ thu thập nhựa đào từ rừng cây đào lông, rồi lại thu thập thêm hoa đào của rừng cây đào lông, tiếp đó chiết xuất tinh chất từ hai thứ đó ra sẽ chế tạo được mặt nạ dưỡng da tinh chất nhựa đào, công dụng đặc biệt của mặt nạ đó là làm đẹp, trị tàn nhang, nuôi dưỡng và làm săn chắc da.’
…
Hiệu quả của công thức đặc biệt là làm đẹp, trị tàn nhang, nuôi dưỡng và làm săn chắc da? Phần thưởng này chính là phần thưởng phối hợp với phần thưởng nhựa đào phải không?
Nhưng bây giờ đã qua thời kỳ nở hoa, xem ra chỉ có thể đợi tới năm sau mới có thể thử hiệu quả cụ thể của nó.
An Lương vui vẻ nhận phần thưởng, nếu phần thưởng này thực sự có hiệu quả, An Lương cảm thấy giá trị của nó thậm chí còn vượt xa cả Đông Thanh Tử.
Dù sao cũng không nên đánh giá thấp sức mạnh chi tiêu của phụ nữ trong lĩnh vực thẩm mỹ, xóa tàn nhang, làm đẹp và săn chắc da.
Vì món ốc móng tay nướng muối đã mang lại phần thưởng ẩm thực, An Lương đang rất mong đợi liệu các món ăn khác có thể mang lại phần thưởng ẩm thực mới hay không.
Nhưng rõ ràng An Lương đã nghĩ quá nhiều.
Ngoại trừ món ốc móng tay nướng muối, bất kể đó là tôm hùm Boston sốt tỏi, cua hoàng đế nướng than hoặc bạch tuộc nướng, không ứng cử viên nào trong số các món ăn đó nhận được phần thưởng ẩm thực.
…
Thịnh Khánh, Thập Lý Loan.
Sau khi Trọng Hồng Lâm nhận được tin nhắn từ An Lương, anh ta lập tức điều chỉnh bố trí an ninh và điều động một nhóm trong đội tuần tra an ninh đến khu vực rừng đào để chuẩn bị tuần tra qua đêm.
Đợi đã.
Sáng ngày mai, hệ thống giám sát an ninh và lưới hồng ngoại sẽ được bố trí xung quanh rừng đào, còn có hệ thống phát hiện chuyển động.
Biên Tiểu Cương đã xây một phòng thí nghiệm đơn giản ở Thập Lý Loan, ông ấy lấy một ít nhựa đào trong rừng đào và bắt đầu thí nghiệm. Trong phòng thí nghiệm đơn giản, Biên Tiểu Cương kiểm tra tình hình của nhựa đào, ông ấy phát hiện nhựa đào hoàn toàn bình thường, dường như không có gì đặc biệt cả?
Do không có vấn đề gì trong bước đầu của thử nghiệm, Biên Tiểu Cương đã cắt một miếng nhựa đào và ném cho một con chó tuần tra.
Trong trường hợp bình thường, chó thuộc bất kỳ giống nào cũng sẽ không ăn nhựa đào sống. Tuy nhiên, cảnh tượng kỳ diệu đã xuất hiện!
Con chó thực sự đã ăn nhựa đào mà Biên Tiểu Cương ném qua, nó còn lắc đuôi tựa như đang đợi Biên Tiểu Cương ném thêm nhựa đào.
Biên Tiểu Cương không ném nhựa đào nữa, việc con chó ăn nhựa đào sống đã chứng tỏ rừng đào có vấn đề, những nhựa đào sống này chắc chắn có tình trạng bất thường gì đó mà Biên Tiểu Cương vẫn chưa phát hiện ra.
Sự nhạy cảm về khứu giác của các loài động vật thuộc giống chó gấp 100 vạn lần so với con người!
Biên Tiểu Cương nghi ngờ con chó này đã ngửi thấy một chất đặc biệt có trong nhựa đào sống, chất này kích thích con chó ăn nhựa đào sống, nhưng trong phòng thí nghiệm đơn giản, Biên Tiểu Cương không thể phán đoán chính xác được kết quả.
Để xác minh suy đoán của mình, Biên Tiểu Cương gọi cho Trọng Hồng Lâm để anh ta chuẩn bị một phòng thực nghiệm và tiến hành thí nghiệm kiểm tra.
Nếu việc xác minh được thông qua, Biên Tiểu Cương sẽ báo cáo với An Lương, ông ấy muốn lấy nhựa đào mang về phòng thí nghiệm ở Đại học Thịnh Khánh, ở đó có thể kiểm tra chi tiết và rõ ràng hơn.
Biên Tiểu Cương rất tích cực trong việc nghiên cứu nhựa đào, ông ấy luôn cảm thấy những nhựa đào này không hề đơn giản!
Đã gần 9 giờ tối.
Theo yêu cầu của Biên Tiểu Cương, Trọng Hồng Lâm dẫn theo hai con chó từ bên ngoài, một con chó Golden Retriever và một con chó nhà bình thường.
Biên Tiểu Cương cắt thêm hai miếng nhựa đào và ném cho hai con chó.
Dù là chó Golden Retriever hay chó nhà, bọn chúng đều ăn nhựa đào sống.
“Quả nhiên có vấn đề!” Biên Tiểu Cương nói.
Thông qua thí nghiệm nhỏ này, Biên Tiểu Cương đã loại trừ khả năng con chó tuần tra ở Thập Lý Loan chỉ ăn bậy bạ. Bởi vì hai con chó được đem từ bên ngoài vào đây thuộc hai giống chó hoàn toàn khác nhau, nhưng bọn chúng vẫn ăn nhựa đào sống giống y như con chó ban đầu, thế tức là nhựa đào sống này có vấn đề.
Biên Tiểu Cương ngay lập tức gọi cho An Lương. Sau khi cuộc gọi được kết nối, Biên Tiểu Cương giải thích trước về thí nghiệm nhỏ mà ông ấy đã thực hiện, sau đó nói thêm: “Những nhựa đào này quả nhiên có vấn đề, tổng giám đốc An, tôi có thể mang chúng về phòng thí nghiệm của Đại học Thịnh Khánh để kiểm tra trong phòng thí nghiệm không?”
Trước câu hỏi của Biên Tiểu Cương, An Lương trực tiếp đồng ý: “Không thành vấn đề, tôi sẽ giải thích rõ ràng với quản lý Trọng.”
“Được, vậy tôi không làm phiền nữa, cuối tuần vui vẻ.” Biên Tiểu Cương trả lời một cách khách sáo.
An Lương cũng trả lời lại rồi sau đó cúp máy.
Sau khi cúp máy, An Lương gửi tin nhắn cho Trọng Hồng Lâm, nói rằng Biên Tiểu Cương được phép mang nhựa đào đi, nhưng cần kiểm tra thì vẫn cứ kiểm tra.
Kiểm tra an ninh ở Thập Lý Vạn rất nghiêm ngặt, nếu đã tiếp xúc với Đông Thanh Tử ở Thập Lý Loan, vậy thì bạn sẽ phải trải qua một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt trước khi rời đi.
Lấy giáo sư Biên Tiểu Cương làm ví dụ, cho dù đó là giáo sư Biên hay trợ lý do giáo sư Biên đưa đến, bọn họ đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt trước khi rời đi.
Bao gồm cả khám xét cơ thể.
Đúng vậy!
Bao gồm cả việc khám xét cơ thể, chưa kể còn một cuộc khám xét thi thể nghiêm ngặt. Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đặc biệt bố trí các nhân viên an ninh nữ tới để tiến hành khám xét cơ thể của khách nữ.
Chương 2146: Không tức giận như đã nói đâu?Kiểu kiểm tra an ninh nghiêm ngặt này thực ra là đang muốn làm để cho những người ở bên ngoài thấy, ý nghĩa là thể hiện tầm quan trọng của Đông Thanh Tử.
Bởi vì hiệu quả của Đông Thanh Tử quá tốt, nếu An Lương không quan tâm đến sự an toàn của Đông Thanh Tử vậy tức là cho thấy có vấn đề.
Những thứ này đều là tiểu tiết!
Quan trọng hơn, An Lương có kế hoạch làm một vụ lừa đảo xung quanh Đông Thanh Tử. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, vụ lừa đảo này có khả năng sẽ lừa được rất nhiều tiền, cho nên tất cả mọi thứ phải được làm đâu ra đấy thật kỹ càng.
Sau khi Biên Tiểu Cương kết thúc cuộc gọi với An Lương, ông ấy liên hệ với Trọng Hồng Lâm, nói rằng ông ấy sẽ trở lại Đại học Thịnh Khánh, ở qua đêm để nghiên cứu.
Sau khi kiểm tra an ninh xong, Biên Tiểu Cương quay về Đại học Thịnh Khánh cùng với nhựa đào, sau đó huyết chiến cả đêm trong phòng thí nghiệm.
Thành quả trong việc nghiên cứu Đông Thanh Tử trước đây đã giúp Biên Tiểu Cương đạt được một chút danh tiếng trong giới thực vật học, ông còn xuất bản một số bài báo SCI. Cho nên lần này, Biên Tiểu Cương cũng rất hết mình.
Bên cạnh đó, Biên Tiểu Cương rất hài lòng với phần thưởng mà An Lương trao cho!
…
Ma Đô.
Quán hải sản nướng Lưu Tam Lang ở cảng Nam Dương.
An Lương đã gọi thêm một phần món ốc móng tay nướng muối. Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình ngừng chiến đấu, ngay cả đó là hải sản, bọn họ cũng hết sức kiềm chế.
Gần 10 giờ tối, An Lương đưa Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình rời khỏi quán.
An Lương và Lý Tịch Nhan hiển nhiên sẽ đến khách sạn Aman Winning, trong khi Diêu Kỳ thì mời Quách Vũ Tình đến nhà cô với tư cách là khách.
Trên đường đi, Quách Vũ Tình thở dài và hỏi: “Kỳ Kỳ, cậu hà tất phải vậy?”
Diêu Kỳ hỏi ngược lại: “Nếu cậu có cơ hội ở bên An Lương, cậu có sẵn sàng tranh giành không?”
Quách Vũ Tình trực tiếp phủ nhận: “Mình không có cơ hội, Lý Tịch Nhan quá mạnh, chưa kể hai người bọn họ đúng kiểu mấy bộ phim tình đầu, một cô gái ngọt ngào trong trắng ngốc nghếch và một tổng giám đốc bá đạo. Mối quan hệ này quả thực cứ như trời đất ban cho, mình hoàn toàn không có cơ hội nào cả.”
Vừa nói tới đây, Quách Vũ Tình liếc nhìn Diêu Kỳ: “Cậu cũng không có cơ hội đâu.”
Diêu Kỳ chỉ cười và không nói gì.
Bởi vì nhìn từ một góc độ nào đó, Quách Vũ Tình đã nói đúng.
Theo như tình hình giữa An Lương và Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ thật sự không có cơ hội. Với cả, sau khi Diêu Kỳ bày tỏ lòng mình, số lần An Lương từ chối đâu phải chỉ có một hai lần, mà là lần nào An Lương cũng đều từ chối.
Nhưng trong lòng Diêu Kỳ cũng đã có một cách dự phòng, điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy chọn thỏa hiệp?
…
Trong căn phòng cao cấp một phòng ngủ kiểu sân vườn cổ ở khách sạn Aman Winning, Lý Tịch Nhan đang nói về kỳ thi.
An Lương nói: “Em không biết rớt môn à?”
“Anh đang xem thường em đấy à?” Lý Tịch Nhan hừ hừ nói, sau đó cô bật cười: “Lẽ nào anh cũng đã từng bị rớt môn?”
“Dĩ nhiên là không!” An Lương khẳng định: “Môn nào anh cũng đậu hết.”
Dù có một môn có lẽ do phía nhà trường đã đưa qua, nhưng qua môn thì chính là qua môn, chỉ xem kết quả thôi, đúng không?
“Khi nào thì bên em mới có kết quả?” An Lương ôm Lý Tịch Nhan vào lòng.
Lý Tịch Nhan cũng nép vào vòng tay của An Lương, cô vặn người để tìm một tư thế thoải mái: “Em không biết, dù sao chuyện này cũng sẽ được thông báo trong nhóm lớp, em không có hỏi cụ thể.”
“Em không thể nào rớt môn được!” Lý Tịch Nhan tự tin nói.
An Lương bật cười: “Lỡ như trúng chiêu thì sao?”
“Không thể nào, điểm của em rất tốt, hoàn toàn không có khả năng rớt môn.” Lý Tịch Nhan vẫn tự tin nói.
Khi nhắc đến đây, Lý Tịch Nhan nói với một thái độ ngượng ngùng: “Em có một chuyện muốn nói với anh.”
“Có chuyện gì vậy?” An Lương khó hiểu.
“Em nói ra thì anh không được tức giận nhé?” Lý Tịch Nhan bày dáng vẻ đáng thương.
“Em nói trước đi, anh nghe xong rồi mới tính có nên tức giận hay không.” An Lương trả lời.
Aman Winning.
Trong căn phòng cao cấp dạng phòng ngủ sân vườn cổ kính, An Lương đang ngồi trên ghế sô pha, Lý Tịch Nhan thì nằm trong lòng của An Lương. Cô ấy biểu thị rằng mình có một chuyện muốn nói cho An Lương biết, còn nhắc An Lương nên chuẩn bị tâm lý trước, bảo An Lương không được giận dữ.
Lý Tịch Nhan nũng nịu nói: “Anh hứa với em trước đi mà!”
An Lương nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tịch Nhan trước, sau đó anh mới trả lời: “Được rồi, anh không tức giận, em lại làm chuyện ngốc nghếch gì rồi?”
Lý Tịch Nhan hờn dỗi, hừ một tiếng: “Bài thi số ba bằng lái xe của em lại tiêu rồi, em không lấy được bằng lái xe.”
“…” An Lương không nói nên lời.
An Lương có vẻ không bất ngờ trước “tin dữ” này?
“Lần này sao lại lộn xộn nữa rồi?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan giải thích: “Ban đầu, mọi chuyện đều ổn, em nghĩ mình có thể thi đậu, sau đó bỗng có một người chạy xe đạp điện lao ra, em không kịp phản ứng, tiếp theo thì…”
An Lương tiếp lời: “Tiếp theo thì em đã tông vào người đó?”
“Là người đó tông vào em mà!” Lý Tịch Nhan trả lời.
An Lương bắt đầu tự hỏi liệu Vân Hải Dương có nguyền rủa Lý Tịch Nhan không? Nếu không thì sao Lý Tịch Nhan phải thảm như vậy?
“Anh sẽ không tức giận, đúng không?” Lý Tịch Nhan thận trọng hỏi.
An Lương vuốt mái tóc dài và mềm mại của Lý Tịch Nhan: “Đồ ngốc này, sao anh có thể tức giận được chứ, em không có chuyện gì là tốt rồi. Không thi đậu thì không thi đậu, kỳ sau lại tiếp tục cố gắng.”
Lý Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, em sẽ tiếp tục cố gắng vào kỳ sau!”
Chương 2147: Bị nguyền rủa rồi?An Lương bắt đầu nghi ngờ liệu Lý Tịch Nhan có thể lấy được bằng lái xe trong thời gian học đại học hay không, bởi vì theo tình hình của Lý Tịch Nhan, An Lương đoán điều đó thực sự khó khăn.
Mặc dù An Lương có cách khiến cho Lý Tịch Nhan lấy được bằng lái xe dễ dàng hơn, nhưng làm như vậy tức là không có trách nhiệm với Lý Tịch Nhan, không có trách nhiệm với sự an toàn công cộng, An Lương càng không thể làm chuyện này được.
Vì vậy, An Lương muốn Lý Tịch Nhan vượt qua kỳ thi lấy bằng lái xe một cách đường đường chính chính. Thực ra thi bằng lái xe cũng đâu có khó, phải không?
Hai chị em nhà họ Hạ dễ dàng thi đậu, Ninh Nhược Sương dễ dàng thi đậu, con mèo lớn ở Đế Đô và Hồ Ly Tinh nhỏ đều đã lấy bằng lái xe vào mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Thậm chí Bạch Nguyệt thi đại cũng có thể qua được kỳ thi lấy bằng lái xe. Tại sao kỳ thi lấy bằng lái xe này lại khó khăn như vậy đối với Lý Tịch Nhan?
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn chăng?
Nửa tiếng sau, một trận Hiệp Cốc đã kết thúc, Lý Tịch Nhan được An Lương ẵm về phòng ngủ, cô nép vào lòng của An Lương.
“An Lương, anh nói xem, sau này con của chúng ta tên là gì đây?” Lý Tịch Nhan thản nhiên hỏi.
An Lương hỏi: “Em thích con trai hay con gái?”
“Anh thì sao?” Lý Tịch Nhan muốn biết câu trả lời của An Lương hơn.
“Anh đều thích.” An Lương trả lời, “Nếu là con trai thì phải đẹp trai và phong độ giống như anh!”
“Anh ảo tưởng thật đấy!” Lý Tịch Nhan hừ một tiếng.
An Lương không phản bác: “Nếu là con gái, nhất định phải xinh đẹp giống em, nhưng tốt nhất là thông minh hơn em, tránh cho việc học lái xe cũng học không xong!”
“A! Anh… Cái đồ khốn kiếp này!” Lý Tịch Nhan hờn dỗi.
An Lương cười nham hiểm: “Anh nói sai gì sao?”
“Anh chỉ biết ăn hiếp em thôi!” Lý Tịch Nhan vẫn hờn dỗi.
“Nếu anh không ăn hiếp em, anh còn có thể ăn hiếp ai?” Sức mạnh cường tráng của chiến sĩ song thiên phú lại xuất hiện thêm lần nữa.
Lý Tịch Nhan nhìn thấy mối đe dọa từ chiến sĩ song thiên phú, cô ấy nói một cách căng thẳng: “Anh… anh…”
“Anh thì sao?” Sau khi An Lương hỏi xong, anh không cho Lý Tịch Nhan cơ hội trả lời, trực tiếp hôn lên môi Lý Tịch Nhan.
Hiệp thứ hai của trò chơi Hiệp Cốc bắt đầu, chiến sĩ song thiên phú với sức mạnh cường tráng dễ dàng thắng lợi nhờ sự phối hợp với trợ thủ.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Lý Tịch Nhan đấm vào ngực An Lương vài cái. An Lương mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Tịch Nhan.
“Ngày mai mọi người định đi dạo ở đâu?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Em cũng chưa biết nữa, dù sao cũng là ngày nghỉ, ba người bọn em có thể đi dạo ở đâu tùy thích, chắc sẽ là Lộc Gia Chủy hoặc Bến Thượng Hải.”
“Ừ, hai chỗ này đều ổn đấy.” An Lương trả lời.
Sắc trời càng ngày càng tối.
Lý Tịch Nhan ngủ trong vòng tay của An Lương, An Lương cũng ôm Lý Tịch Nhan đi vào giấc mộng.
Ngày hôm sau, 7 giờ sáng.
Đồng hồ báo thức của Lý Tịch Nhan vang lên, đánh thức cô tỉnh dậy. Kể cả khi không phải đến trường, đồng hồ báo thức của Lý Tịch Nhan vẫn hoạt động theo ngày thường.
Lý Tịch Nhan thấy An Lương còn đang ngủ say, cô lấy tay chọc vào mặt An Lương, sau đó khẽ ngâm nga: “Ai bảo anh dám ăn hiếp em, bây giờ thì ngủ say như heo chết, em muốn vẽ anh thành một con rùa lớn!”
Sau khi Lý Tịch Nhan nói xong, cô cẩn thận ngồi dậy, lấy son bóng trong túi xách Louis Vuitton ra, định vẽ một con rùa lớn cho An Lương.
Tuy nhiên lần này lại khác với lần trước!
An Lương từng được Lý Tịch Nhan vẽ con hổ lên mặt, trên trán còn viết một chữ “Vương”. Lần này, khi Lý Tịch Nhan định vẽ cho An Lương một con rùa khác, An Lương đã mở mắt.
“Hơ?” Lý Tịch Nhan lấy đầu cọ son bóng ra, nhưng An Lương đã mở mắt!
An Lương liếc mắt nhìn động tác của Lý Tịch Nhan, anh biết ngay cô gái ngốc nghếch này muốn làm chuyện xấu xa với anh, giống như lần trước vẽ cọp lên mặt anh.
An Lương hừ hừ hỏi: “Lần này em định vẽ gì đây?”
“Em không có, em không hề, anh đừng có vu oan cho em.” Lý Tịch Nhan phủ nhận ba lần.
Sau đó không có sau đó nữa!
Lý Tịch Nhan muốn chơi khăm An Lương, nhưng An Lương đã phản ứng kịp, kéo cô vào trò chơi Hiệp Cốc.
Đợi cho đến khi trận Hiệp Cốc kết thúc, hai người tắm rửa thay quần áo xong, Lý Tịch Nhan không còn muốn động đậy nữa, cô đánh An Lương vài cái.
Khoảng 8 giờ, Lý Tịch Nhan nhận được cuộc gọi từ Quách Vũ Tình, cô bắt máy và bấm mở loa ngoài.
“Tịch Nhan, cậu với bạn trai cậu tỉnh rồi sao?” Quách Vũ Tình hỏi.
An Lương trả lời trước: “Cô ấy vẫn đang ngủ.”
Lý Tịch Nhan bật cười.
Quách Vũ Tình bất lực nói: “Hai người dậy sớm vậy à?”
“Quách nữ hiệp, có chuyện gì vậy?” An Lương hỏi ngược lại.
“Chúng tôi muốn nhắc nhở Tịch Nhan về việc đi mua sắm hôm nay.” Quách Vũ Tình giải thích.
“Đi mua sắm ở đâu?” An Lương hỏi ngược lại.
“Anh cũng muốn đi?” Quách Vũ Tình cũng hỏi lại.
“Lẽ nào không hoan nghênh tôi?” An Lương hỏi lại.
Quách Vũ Tình trả lời một cách khẳng định: “Không hoan nghênh, quả thực không hoan nghênh. Cơm chó của cậu và Tịch Nhan nhiều quá, lúc nào chúng tôi cũng có thể bị hai người đả thương.”
“Này, nếu đã nói như vậy, tôi nhất định phải tới. Tôi thích đưa cơm chó cho hai người ăn.” An Lương bật cười.
Quách Vũ Tình bất lực nói: “Được rồi, được rồi, anh muốn đến thì đến đi. À này, bọn tôi đã đặt sủi cảo tôm Hỉ Ký bên cạnh Tháp truyền hình Ma Đô cho bữa sáng rồi.”
“Được rồi, bọn tôi lập tức sửa soạn rồi xuất phát đây.” An Lương trả lời.
“Ừ, bọn tôi cũng sắp xong.” Quách Vũ Tình trả lời.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tại nhà riêng của Diêu Kỳ, Quách Vũ Tình chủ động nói: “An Lương cũng sẽ tới đây.”
Diêu Kỳ mỉm cười: “Đúng như dự đoán.”
Đúng!
Hoàn toàn đúng như dự đoán!
Chương 2148: Mượn dao?Hôm qua An Lương đi cùng Lý Tịch Nhan, hôm nay bọn họ rủ Lý Tịch Nhan đi mua sắm, làm sao An Lương lại không tới được chứ?
Quách Vũ Tình suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mình định hẹn với Mã Anh Tuấn.”
Diêu Kỳ sửng sốt, sau đó đã hiểu ra đáp án.
“Thực sự có cần thiết thế không?” Diêu Kỳ cau mày.
Quách Vũ Tình thở dài: “Mình cũng không muốn, nhưng cậu ta cứ bám lấy không nỡ, đã vậy còn cố chấp, mình không còn cách nào khác.”
Quách Vũ Tình tiếp tục nói: “Mình đã nói với cậu ta rằng giữa hai bọn mình không có khả năng. Mình có cuộc sống mà mình muốn, nhưng cậu ta hoàn toàn không nghe lọt tai. Ý của cậu ta là sau khi tốt nghiệp, bọn mình sẽ cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ được sống cuộc sống mà bọn mình hi vọng.”
“Nhưng nếu làm như vậy sẽ gây ra đả kích lớn với cậu ấy.” Diêu Kỳ nhắc nhở.
Quách Vũ Tình thở dài: “Cũng không còn cách nào khác. Cậu ta không cho mình lựa chọn, mình đã nói rất rõ ràng, nhưng tại sao cậu ta lại không hiểu?”
Quách Vũ Tình đã nhiều lần nói với Mã Anh Tuấn rằng bọn họ không phù hợp, thứ cô muốn thì Mã Anh Tuấn không có khả năng mua. Mã Anh Tuấn không tự biết thân biết phận, cứ quấn mãi không buông.
Trong hoàn cảnh như vậy, Quách Vũ Tình còn có thể làm gì?
Quách Vũ Tình không mong Mã Anh Tuấn giàu có như An Lương, nhưng ít nhất cũng phải khá giả vô lo chứ?
Ví dụ sau khi tốt nghiệp có một căn phòng cưới, như thế sẽ tránh được việc thuê nhà sống đầu đường xó chợ, yêu cầu này cao lắm sao? Điểm nhan sắc của Quách Vũ Tình cao tới 82 điểm, thuộc dạng “nghìn dặm có một”, nhan sắc cỡ đó trong mắt người bình thường đã là tiên nữ rồi.
Mã Anh Tuấn biết Quách Vũ Tình xinh đẹp nên mới theo đuổi không rời. Vậy thì tại sao Quách Vũ Tình lại không thể chọn đối tượng có điều kiện tốt hơn?
Ấn tượng của Diêu Kỳ về Mã Anh Tuấn hơi tệ, thật ra Mã Anh Tuấn không phải không biết thân biết phận, mà Mã Anh Tuấn đang áp đặt đạo đức, lợi dụng tình bạn thời cấp ba của cậu ta với Quách Vũ Tình để áp đặt đạo đức lên mối quan hệ này.
“Mình hi vọng rằng sau lần này, Mã Anh Tuấn sẽ thay đổi một chút.” Diêu Kỳ nói.
Quách Vũ Tình thở dài: “Mình cũng hi vọng thế.”
9 giờ 15 phút sáng vừa trôi qua, An Lương và Lý Tịch Nhan đến quán sủi cảo tôm Hỉ Ký. Khi bọn họ vừa đến nơi, An Lương nhìn thấy Mã Anh Tuấn.
An Lương chủ động chào hỏi: “Bạn học Mã!”
Mã Anh Tuấn cũng nhìn thấy An Lương và Lý Tịch Nhan, cậu ta vội vàng bước tới chào hỏi: “An Lương, cậu cũng đến đây à?”
“Ừ!” An Lương trả lời: “Quách nữ hiệp cũng hẹn với cậu sao?”
Mã Anh Tuấn gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy. Cô ấy hẹn tôi, có điều tôi đoán chắc là đến để xách túi hộ.”
An Lương cười: “Tôi cũng đến để xách túi. À này, cậu ăn sáng chưa vậy?”
“Tôi vẫn chưa ăn, tôi đang đợi bọn họ đến để đi ăn chung.” Mã Anh Tuấn trả lời.
“Chúng ta vào trước đi, bên ngoài hơi nóng.” An Lương đề xuất.
Mã Anh Tuấn hơi do dự: “Như vậy không ổn lắm.”
An Lương mỉm cười nói: “Vậy cậu cứ đứng ở đó đợi bọn họ, tôi với Tịch Nhan vào trước xem trong quán này có gì ngon.”
“Ừ, vậy cũng được, để tôi hỏi xem bọn họ đến đâu rồi.” Mã Anh Tuấn trả lời.
An Lương không nói gì, anh dẫn Lý Tịch Nhan bước vào quán sủi cảo tôm Hỉ Ký.
Vừa bước vào quán, Lý Tịch Nhan bối rối nói: “Không ngờ Quách Vũ Tình lại gọi tên mập đó đến, thật kỳ lạ!”
Tên mập?
“…” An Lương không nói nên lời.
Mã Anh Tuấn chỉ hơi mũm mĩm thôi, được chứ?
Thôi bỏ đi, vẫn tốt hơn là vừa mập vừa ngốc nghếch.
Trước đây, Lý Tịch Nhan đánh giá Mã Anh Tuấn là một tên vừa mập vừa ngốc nghếch!
Trong quán sủi cảo tôm Hỉ Ký.
Lý Tịch Nhan tiếp tục nói: “Vũ Tình không thích cậu ta chút nào, Vũ Tình cũng đã nói với cậu ta rồi, nhưng mặt của tên mập này rất dày, nói thế nào cũng không lọt tai, cứ bám lấy không buông.”
An Lương cũng không ngạc nhiên chút nào về những gì Lý Tịch Nhan nói.
Vừa nãy khi ở bên ngoài quán ăn, chỉ với vài câu trao đổi ngắn ngủi giữa An Lương và Mã Anh Tuấn, An Lương đã phát hiện ra tình trạng này.
Rõ ràng có thể vào quán đợi, nhưng Mã Anh Tuấn cứ một mực phải đứng ở bên ngoài quán, cái này là đang muốn diễn một bộ phim tình cảm cay đắng hay là một bộ phim tình cảm sâu sắc vậy?
An Lương từng cảm thấy Mã Anh Tuấn khá tốt, nhưng từ những lần tiếp xúc sau này, An Lương chỉ có thể lắc đầu với Mã Anh Tuấn.
Nặng tình?
Không thành vấn đề!
Bám riết không buông?
Có vấn đề!
Nếu thích một ai đó, khi biết rằng mình không xứng với đối phương, vậy thì phải tự mình nỗ lực thay vì hạ thấp bản thân mình cầu xin đối phương.
Tình yêu không phải đến từ việc cầu xin, nếu cầu xin thì chỉ có sự thương xót mà thôi.
Có thể vì tình yêu mà hèn mọn như những hạt bụi trần, nhưng chẳng ai lại đi thích một tình yêu bụi trần. Cách duy nhất là làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn!
Nếu đó là tình yêu đích thực, ngay cả dũng khí mạnh mẽ cũng không có nữa sao?
“Được rồi, được rồi. Chúng ta không cần quan tâm đến chuyện của người khác.” An Lương nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan hừ nhẹ: “Tóm lại em không thích tên mập đó.”
“Em xem xem muốn ăn gì?” An Lương chọn một chỗ ngồi và ra hiệu cho Lý Tịch Nhan lựa những món mà cô ấy thích ăn.
Lý Tịch Nhan nhìn thực đơn. Giới thiệu ngắn gọn trong thực đơn của quán sủi cảo tôm Hỉ Ký rất có phong cách, ghi rằng tôm của quán sủi cảo tôm Hỉ Ký sử dụng tôm đất tươi, hơn nữa đã loại bỏ chỉ tôm, làm như vậy có thể bảo đảm được chất lượng của sủi cảo tôm.
Lý Tịch Nhan gọi ba phần sủi cảo tôm, trong mỗi lồng hấp tre có ba sủi cảo tôm.