Sau khi An Lương nói xong quy tắc đấu giá bí mật trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, anh cất điện thoại di động đi, sau đó nhìn Hoàng Quốc Tường, Lý Tồn Viễn và những người khác.
“Mọi người đã sẵn sàng chưa?” An Lương hỏi.
Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại: “Cậu không tham gia?”
“Tôi bỏ quyền.” An Lương trêu ghẹo: “Lão Hoàng, anh có muốn bỏ quyền không?”
Trước khi Hoàng Quốc Tường đáp lại, An Lương tiếp tục nói: “Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia của anh chắc không có nhiều tiền lắm phải không?”
“Tôi muốn thử!” Hoàng Quốc Tường đã trả lời một cách thẳng thắn và táo bạo: “Nếu lỡ như tôi trúng thì sao?”
“Tôi thấy anh là con quỷ xui xẻo thì có!” An Lương nói đùa.
“Tôi đã giải thích các quy tắc về buổi đấu giá bí mật cho câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Chúng ta bắt đầu buổi đấu giá bí mật cho miếng hoàng kỳ nghìn năm đầu tiên thôi!” An Lương giải thích.
Các nhân viên của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia đã chuẩn bị giấy và bút cho mọi người ngay từ nãy.
“Vui lòng viết báo giá của mọi người một cách độc lập trong vòng 1 phút, sau đó bỏ báo giá vào phong bì và đưa cho tôi.” An Lương thông báo.
Mọi người cầm lấy giấy và bút, viết báo giá mà bọn họ đã nghĩ trong lòng lên giấy, sau đó gấp chúng lại và cho vào phong bì.
Trong vòng chưa đầy 1 phút, mọi người đều đã giao phong bì cho An Lương.
Mặc dù Triệu Uyển Hề đại diện cho bốn gia đình, nhưng cô ấy chỉ chiếm một vị trí trong buổi đấu giá bí mật, thêm việc An Lương đã bỏ phiếu trắng, cho nên tổng cộng chỉ có báo giá của 9 phần.
An Lương mở báo giá của Hoàng Quốc Tường ra trước.
Hoàng Quốc Tường thay mặt cho Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, đưa ra lời đề nghị 1990 vạn nhân dân tệ
Báo giá này trông có vẻ rất đắt, nhưng vì hoàng kỳ nghìn năm đã chứng minh được bản thân, nếu so giá này với một vài loại thuốc đặc trị đắt tiền, thực ra cũng không gọi là vô lý.
Chẳng hạn như loại thuốc đặc trị Zolqensma của Công ty dược phẩm Nova, nó có giá cao tới 1400 vạn nhân dân tệ.
An Lương lại mở báo giá của Triệu Uyển Hề, báo giá của cô là 1500 vạn nhân dân tệ, thấp hơn báo giá của Hoàng Quốc Tường, báo giá này hiện đang ở mức giá cao thứ hai.
Báo giá của Lý Tồn Viễn là 1700 vạn, báo giá của Tiền Tiểu Cương là 2100 vạn và báo giá của Vân Hải Dương có hơi thái quá, lên tới mức cao ngất ngưởng là 5000 vạn.
Sau khi Vân Hải Dương bỏ được thói keo kiệt và bủn xỉn, hình như cậu ta lại có thêm vấn đề mới khác? Tuy nhiên, báo giá cao nhất đầu tiên của Vân Hải Dương đã trực tiếp bị loại!
Báo giá của Lâm Nghị Lực cũng hơi cao, lên tới 3000 vạn, vượt qua báo giá của Diệp Tường Tự là 2500 vạn.
Hiện tại, mức báo giá cao thứ tư không ngờ lại là báo giá của Tiền Tiểu Cương!
Những báo giá vẫn chưa được mở ra là của Chung Quang Vinh - đại diện phía quân sự và báo giá của Hồ Tiểu Ngư.
An Lương mở báo giá của Chung Quang Vinh trước. Báo giá của anh ta rất gần với báo giá của Hoàng Quốc Tường, mức báo giá là 1999 vạn. Tiền Tiểu Cương vẫn duy trì được mức báo giá cao thứ tư, An Lương mỉm cười.
Thế nhưng Hồ Tiểu Ngư đã lên tiếng trước: “Tôi đã thắng!”
Tiền Tiểu Cương nghi ngờ nhìn Hồ Tiểu Ngư.
An Lương mở phong bì báo giá của Hồ Tiểu Ngư, sau đó đích thân đọc báo giá: “Báo giá của Tiểu Ngư là 2222 vạn và 2222 tệ, tổng cộng có tám con số 2, là mức báo giá cao thứ tư, và đã được đấu giá thành công.”
Tiền Tiểu Cương phàn nàn: “Tiểu Ngư, sao cô lại chọn báo giá kiểu này?”
“9 người chúng ta đều tham gia báo giá, 8 người đều rất ngốc!” Hồ Tiểu Ngư nói thẳng. (1)
(Số 2 trong tiếng Trung còn có nghĩa là ngu ngốc.)
(Số 2 trong tiếng Trung còn có nghĩa là ngu ngốc.)
“…” Đám đông không nói nên lời, hóa ra đây chính là lý do?
Hồ Tiểu Ngư có bệnh, không chỉ thắng buổi đấu giá bí mật mà còn thuận lợi lên mặt với cả đám.
Triệu Uyển Hề không khỏi thở dài: “Báo giá của em quả thực khiến người khác không biết phải nói gì!”
“Xin lỗi chị Uyển Hề, em chỉ tùy tiện viết ra một cái báo giá thôi. Vốn dĩ em chỉ viết chơi, nhưng không ngờ lại may mắn trúng thầu!” Hồ Tiểu Ngư đáp lại.
Nói như vậy không phải còn khiến người khác cảm thấy đau lòng hơn sao?
Những người khác đều cố gắng phán đoán báo giá của những người còn lại, đã thế còn phải suy nghĩ bản thân nên báo giá như thế nào, thế rồi tất cả đều trở thành bia đỡ đạn.
“Tiểu Ngư, gia đình cô chiếm 30% miếng hoàng kỳ nghìn năm này. Cô chỉ cần bù thêm 70% còn lại, tổng cộng là 1555 vạn 5555,4 tệ.” An Lương tính toán kết quả bằng điện thoại di động.
“Ừ, tôi sẽ gửi tin nhắn cho gia đình ngay lập tức. Nhân tiện, An Lương, tôi nên gửi số tiền này đi đâu?” Hồ Tiểu Ngư hỏi.
“Cô hãy đem chia làm ba phần, Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự mỗi người tự lấy 30%. Còn 222 vạn 2222,2 tệ của 10% cuối cùng thì cô gửi cho Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.” An Lương giải thích.
“Vâng!” Hồ Tiểu Ngư vui vẻ đáp lại.
Giá của hoàng kỳ nghìn năm sau khi trừ đi 30% mà gia đình cô ấy chiếm giữ, chỉ cần hơn 1500 vạn là có thể mua đứt, cái giá này quá hời rồi đúng không?
Tóm lại, Hồ Tiểu Ngư cũng nghĩ giá này thật là hời!
“Tiểu Ngư, lát nữa trong buổi đấu giá bí mật cho miếng hoàng kỳ nghìn năm thứ hai, cô định báo giá bao nhiêu, anh muốn tham khảo thử?” Tiền Tiểu Cương tiếp cận.
Hồ Tiểu Ngư xua tay: “Tôi sẽ không nói cho anh biết!”
Lý Tồn Viễn thở dài: “Đây gọi là may mắn!”
Vân Hải Dương phàn nàn: “Vòng tiếp theo tôi cũng sẽ thử mức giá 2222 vạn 2222 tệ.”
“Quả nhiên là một tên ngu ngốc!” Tiền Tiểu Cương phàn nàn.
Chương 2386: Môn học công bằng!Lý Tồn Viễn đồng ý: “Ngu ngốc đúng là ngu ngốc. Cậu xem thông tin trong nhóm bí mật đi, vừa nãy An Lương đã nói rồi, vòng đấu giá bí mật thứ hai đã thay đổi quy tắc. An Lương áp dụng phương pháp rút ngẫu nhiên kết hợp với báo giá trung bình.”
Với phương pháp này, giá giao dịch cuối cùng sẽ càng khó đoán hơn, chưa kể còn phải dựa vào vận may. Không chỉ phải được rút trúng trong đợt rút ngẫu nhiên mà còn phải cao hơn báo giá trung bình. Quy tắc của buổi đấu giá bí mật lần này đã khó hơn rất nhiều!
Trong vòng đấu giá bí mật của hoàng kỳ nghìn năm đầu tiên, Hồ Tiểu Ngư đã giành chiến thắng với một báo giá kịch tính.
Sau khi Hồ Tiểu Ngư sắp xếp xong việc chuyển khoản, An Lương đã nhắc nhở: “Vòng đấu giá bí mật thứ hai sắp bắt đầu. Bây giờ là 11 giờ 40 phút, thời gian báo giá cho vòng đấu giá bí mật thứ hai là đúng 12 giờ.”
An Lương vừa nói vừa gửi thông tin tương ứng vào nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
“Tất cả mọi người có 20 phút để chuẩn bị và suy nghĩ. Khi đưa ra báo giá cuối cùng, mọi người cần phải quay lại video báo giá. Nội dung video quay bao gồm thông tin thời gian do công cụ tìm kiếm trên Internet cung cấp và thông tin mọi người viết tay báo giá của chính bản thân mọi người.” An Lương giải thích một lần nữa, sau đó tự mình biểu diễn quay video cho Lý Tồn Viễn.
“Khi mọi người quay video báo giá, chắc chắn sẽ cần sự trợ giúp.” An Lương nói thêm: “Bây giờ, thời gian chuẩn bị vẫn còn gần 20 phút. Tôi tin rằng mọi người có thể đưa ra báo giá phù hợp với các quy tắc.”
“Nếu báo giá không phù hợp với các quy tắc, tôi sẽ hủy bỏ tư cách báo giá. Mọi người chuẩn bị đi, báo giá vào 12 giờ đúng, hãy gửi video cho @Hồ Tiểu Ngư.” An Lương đã bổ sung thêm một lời giải thích và gửi vào trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
20 phút trôi qua vội vàng, mọi thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đều gửi một video báo giá theo quy tắc, các thành viên tại trụ sở Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia cũng đã làm giống như vậy.
Hoàng Quốc Tường và Chung Quang Vinh được phá lệ tham gia vào vòng đấu giá thứ hai.
Hồ Tiểu Ngư chịu trách nhiệm về công việc hàng ngày của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, tương tự như công việc thống kê hiện tại. Đương nhiên sẽ do Hồ Tiểu Ngư xử lý, cô nhanh chóng xử lý thông tin báo giá sau đó báo cáo tình hình cho An Lương.
“Anh Lương, tổng cộng đã nhận được 46 báo giá hợp lệ. Xét thấy anh An Lương đã bỏ phiếu trắng, Triệu Uyển Hề thì chỉ chiếm một vị trí, hơn nữa còn cho phép hai nhân viên bên ngoài tham gia vào cuộc đấu giá, mọi thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã tham gia. Không có ai bỏ phiếu trắng hoặc vắng mặt.” Hồ Tiểu Ngư báo cáo.
Tiền Tiểu Cương thuận miệng nói đùa: “Đương nhiên không ai dám vắng mặt trong chuyện này hết.”
hoàng kỳ nghìn năm là tài nguyên khan hiếm, thuộc thứ tài nguyên khan hiếm mà có dùng tiền cũng không mua được. Tác dụng của hoàng kỳ nghìn năm rất tốt, trong trường hợp này nếu có thể mua được bằng tiền, đó chẳng phải là phúc lợi sao?
Các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh sao có thể không tham gia được chứ?
“Trong số 46 cái báo giá, báo giá cao nhất là 6888 vạn, thấp nhất là 555 vạn, báo giá trung bình là 2108 vạn 4525,8 tệ.” Hồ Tiểu Ngư tiếp tục báo cáo.
Sau khi Hồ Tiểu Ngư báo cáo, Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự đều mỉm cười. Hai người bọn họ đã bắt chước bài, báo giá của hai người bọn họ đều là 2222 vạn 2222 tệ.
Nếu rút ngẫu nhiên trúng báo giá của bọn họ, vậy thì báo giá của bọn họ sẽ vượt qua báo giá trung bình, theo như quy tắc thì đó là đấu giá thành công.
Nhóm của Lý Tồn Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm, báo giá của bọn họ đều ở mức 3000 vạn. Tuy mức báo giá này cao hơn một chút, nhưng để có thể hơn báo giá trung bình, đầu tiên phải vượt qua giới hạn.
Theo quan điểm của nhóm Lý Tồn Viễn, người báo giá 555 vạn đó quả thực đầu óc không được minh mẫn, báo giá như vậy làm sao có thể đột phá được con số trung bình chứ?
Hoàng Quốc Tường lại đau khổ, báo giá của anh ta cũng giống như ở lượt đầu tiên, anh ta vẫn chọn 1990 vạn. Chung Quang Vinh cũng vậy, báo giá của anh ta không thay đổi, vẫn là 1999 vạn.
Cả hai bọn họ đã bị loại!
Triệu Uyển Hề cũng bắt chước giống như vậy, đồng thời bỏ thêm 1000 vạn để đảm bảo báo giá của cô sẽ vượt mức giá trung bình, tránh việc không thể bứt phá ngay ải đầu tiên.
“An Lương, chúng ta nên rút ngẫu nhiên thế nào với những báo giá này?” Hồ Tiểu Ngư hỏi.
“Sắp xếp báo giá từ thấp đến cao. Nếu trùng báo giá thì sắp xếp theo thời gian em nhận được tin, báo giá nào sớm thì xếp trước.” An Lương đề nghị.
An Lương nói thêm: “Chúng ta có thể mở một livestream để tiến hành rút ngẫu nhiên. Tiểu Ngư, em tự rút đi.”
“Cái gì?” Hồ Tiểu Ngư do dự: “Em phải rút ngẫu nhiên thế nào đây?”
“Tổng cộng có 46 cái báo giá, đầu tiên em hãy tung xúc xắc, chọn sẵn con số chẵn lẻ, sau đó trực tiếp loại bỏ 50%.” An Lương giải thích.
Hồ Tiểu Ngư khẳng định: “Tung xúc xắc là một hành động công bằng!”
“23 cái báo giá còn lại sẽ được chia thành bốn nhóm, cứ 6 cái báo giá là thành một nhóm, tổng cộng có thể chia ra bốn nhóm.” An Lương giải thích.
An Lương tiếp tục nói: “Nhóm cuối cùng sẽ có 5 cái báo giá, nếu như tung xúc xắc được 6 điểm vậy thì tung lại.”
“Thông qua cách tung xúc xắc này để lựa ra người may mắn cuối cùng, hơn nữa buổi tung xúc xắc này sẽ được livestream, tôi nghĩ không có ai cảm thấy bất công đâu đúng không?” An Lương trêu ghẹo.
Chương 2387: Trời chọn! Chỉ một!Hoàng Quốc Tường gật đầu: “Tôi cảm thấy không thành vấn đề!”
Chung Quang Vinh đồng ý: “Đây đã là một quy tắc công bằng.”
“Tiểu Ngư, em hãy livestream video nhóm để giải thích tình hình đi.” An Lương ra lệnh.
“Vâng.” Hồ Tiểu Ngư lập tức livestream video nhóm để giải thích những quy tắc mà An Lương vừa mô tả.
Sau khi Hồ Tiểu Ngư nói xong, cô đã chỉ thị theo như An Lương nói: “Nếu bất kỳ ai phản đối quy tắc lựa chọn ngẫu nhiên này, vui lòng đưa ra ý kiến ngay bây giờ.”
Các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đương nhiên không phản đối, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy phương pháp tung xúc xắc này quả thực là một sự lựa chọn ngẫu nhiên rất công bằng.
Việc An Lương đề xuất phương pháp công bằng này là bởi vì An Lương biết tầm quan trọng của sự công bằng.
An Lương biết khi nào nên thể hiện sự công bằng, khi nào nên dùng chế độ đóng góp để triển khai sự công bằng. Đây là một môn khoa học phức tạp, An Lương tự cảm thấy mình nắm rất vững điều này!
An Lương là thành viên sáng lập của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, cũng là người chủ trì của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Anh muốn kiểm soát câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, để câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh trở thành sức lực giúp đỡ cho chính anh, và trong đó có rất nhiều hướng đi.
Không phải chỉ có mỗi lợi ích là đủ!
Nếu chỉ là lợi ích, hà tất gì phải có cách nói “nắm gạo khi đói thì thành ơn, đấu gạo khi đủ thì thành oán”? Lòng người rất phức tạp!
Đây là điều mà An Lương đã nói đi nói lại rất nhiều lần.
An Lương có thể sử dụng chế độ cống hiến để nghiền nát những kẻ khốn nạn trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, nhưng anh cũng cần sử dụng một chế độ công bằng để ổn định câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
“Vì mọi người không có ý kiến, tôi sẽ gửi thứ tự báo giá của mọi người qua, sau đó sẽ tung xúc xắc để chọn ngẫu nhiên số chẵn lẻ.” Hồ Tiểu Ngư giải thích, sau đó gửi ảnh chụp màn hình thứ tự báo giá vào trong nhóm bí mật.
Sau khi gửi hình, Hồ Tiểu Ngư đã nhặt một viên xúc xắc lên quay: “Tôi sẽ bắt đầu, đầu tiên là chọn số lẻ và số chẵn.”
“Đợi đã!” An Lương kêu lên.
“Sao thế?” Hồ Tiểu Ngư nhìn An Lương: “An Lương?”
“Khi cô tung xúc xắc, hãy nhớ dùng lực một chút, để xúc xắc hoàn toàn lăn lộn.” An Lương nhắc nhở.
“Vâng.” Hồ Tiểu Ngư đồng ý, sau đó cô ấy ném xúc xắc lên trên cao một cách mạnh mẽ, làm cho xúc xắc chạm trần nhà và bật ra.
Hồ Tiểu Ngư nhanh chóng kêu lên: “Tiêu rồi, tiêu rồi. Tôi đã dùng lực hơi nhiều, để tôi xem xúc xắc lăn đi đâu rồi, mọi người chờ một chút.”
Hồ Tiểu Ngư vừa nói chuyện vừa dùng điện thoại di động đuổi theo con xúc xắc.
Tuy Hồ Tiểu Ngư tựa như đang làm mọi thứ rối tung lên, nhưng thực tế hiệu quả của hành động này trái lại khiến mọi người càng yên tâm hơn.
Khi viên xúc xắc cuối cùng dừng lại trên sàn, Hồ Tiểu Ngư đã chụp thật rõ ràng mặt trên của xúc xắc là 3 điểm: “Chốt lại là con số lẻ, vậy những báo giá ở thứ tự số chẵn đều sẽ bị loại.”
Trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, những người sở hữu báo giá thứ tự số chẵn lần lượt gửi biểu cảm ngập tràn nước mắt.
Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự, những người áp dụng phương pháp sao chép, thì càng thê thảm hơn, hai người bọn họ đều đưa ra báo giá giống hệt nhau. Theo quy tắc cùng báo giá thì lấy thời gian để sắp xếp thứ tự trước sau, Diệp Tường Tự nằm ở thứ tự số chẵn, trực tiếp bị loại bỏ.
Rõ ràng đều sao chép giống như nhau, nhưng tại sao vận mệnh lại trái ngược hoàn toàn thế này?
Hồ Tiểu Ngư nhặt xúc xắc lên, cô nói tiếp: “Tôi sẽ lập tức tung xúc xắc lần thứ hai, lần này sẽ chọn nhóm.”
An Lương nhắc nhở: “Tiểu Ngư, cứ tùy tiện tung xúc xắc, có thể làm theo cách như hồi nãy cô làm, tung đại cũng được.”
“Hiểu rồi!” Hồ Tiểu Ngư đáp lại: “Vậy tôi tung đại nhé?”
“Ừ!” An Lương đáp lại.
Hồ Tiểu Ngư dùng lực đập mạnh xúc xắc xuống đất, sau đó xúc xắc lập tức nảy lên, và cuối cùng khi xúc xắc tiếp đất, Hồ Tiểu Ngư lúng túng nói: “An Lương, viên xúc xắc này bị tôi đập vỡ rồi, vỡ mất một góc, vòng này tính sao đây?”
Các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh cũng nhìn thấy viên xúc xắc đó thông qua màn hình, quả thật đã bị Hồ Tiểu Ngư đập vỡ. Từ mặt bị vỡ có thể thấy, đây là một viên xúc xắc bình thường, thậm chí còn là một viên xúc xắc kém chất lượng, chính vì thế mới bị Hồ Tiểu Ngư đập vỡ.
“…” An Lương không biết phải nói gì: “Nó đã báo 5 điểm, nhưng kết quả này không tính. Cô đổi viên xúc xắc khác đi, lát nữa dùng lực nhẹ một chút thôi, đừng cố ý đập xuống đất mạnh như thế. Viên xúc xắc nào có thể chịu được khi cô đập thế này chứ?”
Lý Tồn Viễn nói đùa: “Hải Dương có thể chịu được!”
Tiền Tiểu Cương đồng ý: “Ha ha, tôi cũng nghĩ Hải Dương có thể chịu đựng được.”
Hải Dương liên tục năn nỉ: “Hai vị này, cầu xin hai người tích đức cho cái miệng đi.”
Hồ Tiểu Ngư đổi một viên xúc xắc khác, sau khi cô ấy tung xúc xắc một lần nữa, cuối cùng nó dừng lại ở mặt số 2, cô ấy tuyên bố: “Nhóm thứ hai chiến thắng, những nhóm khác tự động bị loại.”
Ở lượt tung cuối cùng, không có gì xảy ra, Hồ Tiểu Ngư tung thành công 3 điểm, cô chủ động hỏi: “Ai trúng rồi?”
‘Lý Minh Phi: Hoàng Quốc Tường!’
‘Bàng Chính Phong: Hoàng Quốc Tường!’
‘Chu Vinh Hoa: Ha ha ha ha! Cười chết tôi mất! Báo giá của anh ta thấp hơn báo giá trung bình!’
‘Chu Vinh Hoa: Báo giá trung bình là 2108 vạn 4525,8 tệ, báo giá của anh ta là 1990 vạn, tự động bị loại!’
‘Lưu Năng: Theo quy tắc mà An Lương đã nói, anh ta không còn cơ hội nữa, đúng không?’
Chương 2388: Trời chọn! Chỉ một! (2)Lý Tồn Viễn nhìn những tin nhắn trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh một cách kỳ quái, Hoàng Quốc Tường không có trong nhóm, anh ta đương nhiên không thể nhìn thấy nội dung.
“Khụ!” Lý Tồn Viễn ho một tiếng, anh nhắc nhở: “Tổng giám đốc Hoàng, vòng này anh thắng rồi!”
“Hả?” Hoàng Quốc Tường sửng sốt trong giây lát.
Triệu Uyển Hề phát biểu: “Chú Hoàng, chú may mắn được bốc trúng, nhưng tiếc là báo giá của chú thấp hơn báo giá trung bình, nên kết quả của đợt tung này không hợp lệ.”
“…” Hoàng Quốc Tường vô cùng rầu rĩ.
An Lương nói đùa: “Các quy tắc của chúng tôi rất rõ ràng, không nhằm vào bất kỳ ai. Cho nên là, Lão Hoàng, vận may của anh quá tệ!”
“…” Hoàng Quốc Tường vẫn không nói nên lời, anh ta đúng kiểu “cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc”.
Chung Quang Vinh vỗ nhẹ vào vai của Hoàng Quốc Tường: “Hãy nén bi thương!”
Nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh lần lượt gửi tin nhắn, bảo Hồ Tiểu Ngư hãy tung xúc xắc lần nữa đi.
An Lương cũng ra lệnh: “Tiểu Ngư, kết quả vòng này không hợp lệ, cô tung xúc xắc lại lần nữa đi.”
Kết quả của lượt tung thứ hai kết thúc rất nhanh, lượt tung thứ nhất loại bỏ số lẻ, lượt tung thứ hai chọn nhóm 2, lượt tung thứ ba chọn số 1.
Sau khi kết quả này được đưa ra, các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã ngay lập tức tìm được đáp án.
‘Chu Vinh Hoa: Tôi không chấp nhận kết quả này!’
‘Bàng Chính Phong: Đề nghị tung xúc xắc thêm lần nữa!’
‘Lưu Năng: Chuyện này…’
An Lương cũng nhìn ra kết quả, bởi vì lần tung xúc xắc này, Hồ Tiểu Ngư lại tung trúng bản thân mình!
Báo giá của Hồ Tiểu Ngư là 2333 vạn 2333 tệ, hơn báo giá trung bình 2108 vạn 5425,8 tệ. Hồ Tiểu Ngư lại may mắn đấu giá thành công 1 miếng hoàng kỳ nghìn năm.
Vận may của Hồ Tiểu Ngư tốt như vậy sao?
Nếu không phải toàn bộ quá trình đấu giá bí mật này do chính tay An Lương sắp đặt, hơn nữa tung xúc xắc lần hai mới trúng Hồ Tiểu Ngư, e rằng An Lương sẽ nghi ngờ Hồ Tiểu Ngư đang gian lận.
“An Lương, hình như lại là tôi, bây giờ phải làm sao đây?” Hồ Tiểu Ngư hỏi với chút lo lắng.
Vốn dĩ cô ấy tùy tiện báo một cái giá là 2333 vạn 2333 tệ, hàm ý của báo giá này chính là “A ha ha ha”, kết quả không ngờ lại trúng?
Vậy nên cô ấy được trời chọn, cũng là người duy nhất?
Không ngờ Hồ Tiểu Ngư lại được trúng lần nữa?
An Lương không thể không cảm thán về sự may mắn của Hồ Tiểu Ngư!
“Chúng ta cứ làm theo như quy tắc, quy tắc của chúng ta đã được đặt ra từ trước, hơn nữa đó có là chế độ may rủi tuyệt đối công bằng. Nếu cô may mắn thì tức là may mắn.” An Lương đưa ra lời phán quyết.
“A ha ha ha, vậy thì tốt quá, cảm ơn anh Lương!” Hồ Tiểu Ngư vui vẻ nói.
An Lương xua tay: “Tất cả đều là do cô may mắn.”
“Tôi vẫn nên cảm ơn anh An Lương lần nữa, còn cả sự nhường nhịn của mọi người. Chủ nhật hôm nào tôi sẽ mời mọi người ăn.” Hồ Tiểu Ngư giải thích trong buổi livestream video nhóm, sau đó cô đóng livestream.
Gia đình của họ Hồ.
Ông nội của Hồ Tiểu Ngư, Hồ Bác Văn, nhận được tin nhắn từ Hồ Tiểu Ngư, ông ấy bật cười vui vẻ. Vốn dĩ có thể lấy được 3 miếng hoàng kỳ nghìn năm, Hồ Bác Văn đã rất mãn nguyện rồi.
Kết quả là Hồ Tiểu Ngư còn may mắn kiếm được thêm 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm khác. Mặc dù tốn hơn 4000 vạn, nhưng ở Đế Đô, nếu có người muốn bán hoàng kỳ nghìn năm, cho dù 1 miếng 5000 vạn cũng sẽ không có ai mặc cả, được chứ?
“Chúc mừng Tiểu Ngư!” Lý Tồn Viễn nói lời chúc mừng.
Tiền Tiểu Cương cũng nói lời chúc mừng: “Vận may của Tiểu Ngư thật tốt!”
Vân Hải Dương thở dài: “Sự may mắn của em thật khiến anh ghen tị đến rớt nước mắt.”
Hồ Tiểu Ngư vui vẻ nói: “Cảm ơn sự khiêm tốn của các anh!”
An Lương cắt ngang: “Thời gian không còn sớm nữa, Lão Hoàng, buổi trưa anh mời khách nhé?”
Hoàng Quốc Tường không từ chối: “Căng tin?”
“Không hổ danh là người “vắt cổ chày ra nước”, nhiều người thế này mà anh cũng mặt dày mời đi ăn trong căng tin?” An Lương phàn nàn.
Hoàng Quốc Tường trả lời một cách hợp tình hợp lý: “Chính vì đông người nên tôi phải đãi khách trong căng tin. Tôi có thể được hoàn lại tiền nếu tôi đãi khách trong căng tin. Còn nếu tôi ra ngoài ăn, phải tốn bao nhiêu tiền đây?”
“Hải Dương, cậu thấy tổng giám đốc Hoàng có giống cậu trước đây không?” Lý Tồn Viễn nói đùa.
Tiền Tiểu Cương đồng ý: “Có cảm giác rồi!”
Vân Hải Dương nhanh chóng phàn nàn: “Tôi đã thay đổi rồi, tôi không hề như thế, tôi không có như vậy, các cậu đừng nói linh tinh!”
Buổi trưa cuối cùng vẫn được giải quyết tại căng tin của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, nguyên nhân chính là mọi người đều không nghĩ tới việc ăn cơm, mọi người đều đang chờ xử lý xong mấy miếng hoàng kỳ nghìn năm, sau đó ai chia phần nấy.
An Lương đã ăn rất nhiều lần ở căng tin của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, công bằng mà nói, An Lương cảm thấy đồ ăn ở căng tin của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia rất ngon.
“Lão Hoàng, có bao nhiêu người trong số các anh đã tham gia hoạt động này?” An Lương hỏi.
Hoàng Quốc Tường nhanh chóng trả lời: “Nếu tính luôn cả thành viên nằm vùng cấp cao, có tổng cộng 31 người tham gia. Bên cậu phái bao nhiêu người?”
An Lương cười: “Chiêu trò của anh cũng lắm thật, tôi đang nói chuyện với anh một cách bình thường, anh lại chơi chiêu với tôi?”
Hoàng Quốc Tường thực sự rất nhiều chiêu trò!
Bề ngoài anh ta tỏ ra điềm tĩnh, nhưng thực tế chỉ cần thông qua câu hỏi có bao nhiêu người tham gia việc hành động lần này, anh ta có thể phán đoán ra được thông tin của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.
Chương 2389: Ma lực và phòng bị?“Bao gồm cả Tôn Thế Trung, chúng tôi đã phái 45 người!” An Lương đáp lại.
Hoàng Quốc Tường lắc đầu: “Tôi không tin!”
Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói: “Trong chiến dịch ở núi Kukri, bên cậu có 45 người, đó là vẫn chưa bao gồm Số 4, Số 8 và những người có liên quan đến vụ tiêu diệt gia tộc Takar, cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu chắc?”
“Vậy anh nghĩ tôi sẽ nói sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Đương nhiên sẽ không!” Hoàng Quốc Tường khẳng định.
An Lương bỏ qua chủ đề này: “Theo như bên anh có 31 người, bên tôi có 45 người, tổng cộng có 75 người tham gia vào hoạt động lần này. 1% trong tổng số doanh thu là 2555 vạn 4555,2 tệ, trung bình mỗi người có thể nhận được tiền thưởng là 33 vạn 6244 tệ.
“Người của tôi thì tôi sẽ tự phát tiền thưởng, còn người của anh thì anh thấy nên phát thế nào đây?”
“Tùy cậu!” Hoàng Quốc Tường đáp lại.
“Vậy thì tôi sẽ giao trực tiếp cho anh, anh tự phát xuống dưới, ổn chứ?” An Lương nói thêm: “Hãy nhớ nộp thuế, chúng ta đều là những công dân tuân thủ pháp luật.”
“Còn cần cậu nhắc à?” Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
Sau khi An Lương và Hoàng Quốc Tường thương lượng xong về kết quả, anh gửi thông tin tiền thưởng cho nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, hơn nữa còn ra lệnh cho nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa tiết lộ thông tin ra ngoài, để cho nhân viên của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia tham gia vào hoạt động cũng biết luôn.
Trong căng tin nhân viên của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, Liễu Tâm Di dĩ nhiên cũng đã nhận được thông tin.
Lý Phi, trưởng phòng đội ba của Cục Tác chiến, người tham gia vào chiến dịch trong núi Kukri, thấp giọng hỏi: “Cô đã nghe nói gì chưa, chuyện tiền tưởng ấy, nghe đâu là hơn 33 vạn?”
Liễu Tâm Di khẳng định: “Đúng vậy, tôi cũng nghe rồi, tin tức này chắc không sai đâu.”
“Không ngờ tiền thưởng lại nhiều như vậy!” Lý Phi thở dài: “Đây là khoản tiền thưởng lớn nhất trong sự nghiệp của tôi!”
Liễu Tâm Di nhỏ giọng: “Đây chính là thủ đoạn của người đó!”
“Nhưng tiền là thật!” Lý Phi khẳng định: “Tôi đã từng nghĩ cậu ta không phải là người tốt, bây giờ cũng vẫn vậy. Có điều cậu ta làm việc quả thực không thể chê vào đâu được, khiến người khác không biết phải nói gì.”
“Anh tiêu rồi.” Liễu Tâm Di thở dài: “Để tôi nhắc nhở anh, cậu ta có một ma lực, luôn khiến người khác bất giác sinh ra thiện cảm, từ đó muốn trở thành bạn bè với cậu ta.”
Lý Phi hỏi đùa: “Vậy cô đã trúng chiêu chưa?”
“Tôi biết cậu ta là một chàng công tử trêu hoa ghẹo nguyệt, nên tôi cực kỳ đề phòng!” Liễu Tâm Di đáp lại.
“Tôi cứ cảm thấy là do cậu ta không ưng cô thôi?” Lý Phi đã nói đùa.
Liễu Tâm Di tựa như bị nói trúng tim đen, cô hừ nhẹ: “Cậu ta không thích tôi? Nói gì hài hước thế!”
“Nhỏ tiếng đi bà nội, cô có thể nhỏ tiếng chút không.” Lý Phi nhanh chóng nhận lỗi: “Bây giờ tôi đang mong chờ khoản tiền thưởng này, địa vị của gia đình tôi khá thấp, nếu có khoản tiền thưởng này tôi cũng có thể quẩy trong một thời gian.”
Liễu Tâm Di không trả lời, trong lòng cô đang thầm nghĩ, lẽ nào An Lương thực sự không ưng cô, không phải là do cô luôn phòng bị An Lương?
Khoảng 3 giờ chiều, tổng cộng 112 miếng hoàng kỳ nghìn năm đã được cắt ra thành công. Mỗi miếng hoàng kỳ nghìn năm đều được đóng gói riêng. Đầu tiên chúng được niêm phong trong túi chân không trong suốt, sau đó được niêm phong trong lọ acrylic trong suốt. Lọ acrylic trong suốt chứa đầy nitơ sẽ khiến cho chất lượng của hoàng kỳ nghìn năm có thể được đảm bảo ở mức độ lớn nhất.
Những hoàng kỳ nghìn năm này phải được bảo quản trong môi trường nhiệt độ thấp 6 độ C, như vậy mới có thể bảo quản được lâu dài.
An Lương sở hữu 20%, anh trực tiếp được chia 20 lọ. Triệu Uyển Hề thì lấy nhiều hơn, 44 lọ, nhưng Triệu Uyển Hề phải phân chia cho ba gia đình còn lại, mỗi gia đình chỉ có 11 lọ.
“Tồn Viễn, Lão Hoàng, bốn người chia thế nào đây?” An Lương nhìn bốn người bọn họ, hỏi.
Hoàng Quốc Tường trả lời với một nụ cười gượng gạo: “Hôm nay tôi hơi xui xẻo.”
“Lại thua rồi?” An Lương hỏi ngược lại.
Hôm nay Hoàng Quốc Tường quả thật không may mắn, rõ ràng anh ta may mắn được chọn, kết quả bởi vì báo giá của anh ta thấp hơn báo giá trung bình, vì thế báo giá không hợp lệ, thực sự rất đen đủi.
Lý Tồn Viễn mỉm cười: “Tôi đã thắng!”
Tiền Tiểu Cương cũng mỉm cười trả lời: “Còn có tôi!”
Vậy Vân Hải Dương cũng xui xẻo giống như Hoàng Quốc Tường sao?
Vân Hải Dương lắc đầu bất lực: “Thật là xui xẻo.”
An Lương nói đùa: “Vẫn là Tiểu Ngư may mắn.”
“…” Vân Hải Dương trực tiếp câm nín.
Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương cũng lần lượt tán thành, nói rằng vận may của Hồ Tiểu Ngư đặc biệt tốt.
Một lúc sau, An Lương đã phát xong tất cả hoàng kỳ nghìn năm, anh nhắc nhở: “Mặc dù đây là Đế Đô, nhưng giá trị của hoàng kỳ nghìn năm quá cao. Mỗi người đều đã lấy không ít hoàng kỳ nghìn năm. Cho nên tôi đề nghị mọi người nên chú ý đến sự an toàn của chính mình. Tốt nhất hãy để người trong nhà tới đón mọi người, hoặc là để Lão Hoàng sắp xếp phái người hộ tống mọi người.”
“Tồn Viễn, tôi sẽ sắp xếp người hộ tống các cậu, người nhà của các cậu cũng sắp xếp người đi chung, cậu thấy sao?” An Lương đề nghị.
“Không thành đề gì!” Lý Tồn Viễn khẳng định.
Vân Hải Dương đồng ý: “Tôi sẽ nói với gia đình tôi ngay lập tức.”
Tiền Tiểu Cương phàn nàn: “Tôi cũng đi với các cậu, các cậu cũng biết tình hình gia đình nhà tôi rồi đấy, hầy!”
An Lương gật đầu: “Không sao, tôi sẽ sắp xếp Tần Thiên Tường hộ tống cậu về nhà. Chúng tôi sẽ đưa cậu về trước, sau đó sẽ đưa Tồn Viễn và Hải Dương về.”
“Cảm ơn An Lương.” Tiền Tiểu Cương cảm ơn.
An Lương vỗ vỗ cánh tay của Tiền Tiểu Cương: “Anh em trong nhà, khách sáo cái gì?”
Chương 2390: Làm sao An Lương chịu nổi?Hoàng Quốc Tường cũng hỏi Chung Quang Vinh đang đứng bên cạnh anh ta: “Anh Chung, bên anh tính sắp xếp thế nào đây?”
Chung Quang Vinh đại diện cho phía quân đội, anh ta cũng được chia tới 11 lọ hoàng kỳ nghìn năm.
Trước câu hỏi của Hoàng Quốc Tường, Chung Quang Vinh bật cười: “Tôi đã sắp xếp việc này từ lâu. Tiểu Lâm, Tiểu Diệp, nếu hai người cần thì tôi tiện thể đưa hai người về.”
Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự đều từ chối một cách khách sáo, hai người bọn họ rất mạnh trong giới Đế Đô, hiển nhiên không cần người khác giúp đỡ.
Còn đối với Hồ Tiểu Ngư?
Gia đình họ Hồ trong giới Đế Đô tuy không đứng ở vị trí thứ 5, nhưng ít nhất bọn họ vẫn có thể đứng ở vị trí thứ 6. Không cần lo lắng cho sự an nguy của Hồ Tiểu Ngư.
Bên cạnh đó, Hồ Tiểu Ngư sẽ đi theo Vân Hải Dương, An Lương sắp xếp để Tần Thiên Tường hộ tống nhóm của Lý Tồn Viễn về trước. Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự cũng rời đi dưới sự sắp xếp của An Lương.
“Vì mọi người đều có sắp xếp riêng cả rồi, vậy tôi sẽ đưa hoàng kỳ nghìn năm đi trước, có duyên thì chúng ta gặp lại.” Chung Quang Vinh tỏ ra muốn rời đi, anh ta nhìn An Lương nói thêm: “Nếu sau này tổng giám đốc An muốn hợp tác, lúc nào tôi cũng hoan nghênh tổng giám đốc An.”
An Lương mỉm cười đồng ý: “Không thành vấn đề!”
Sau khi Chung Quang Vinh rời đi, An Lương đã sắp xếp để Tần Thiên Tường gửi Lý Tồn Viễn và bốn người bọn họ rời đi, Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự cũng rời đi theo sự sắp xếp của nhà bọn họ.
“Lão Hoàng, những miếng hoàng kỳ nghìn năm của anh nên sắp xếp thế nào đây?” An Lương thản nhiên hỏi.
“Dẹp, dẹp, dẹp!” Hoàng Quốc Tường xua tay nói: “Thằng nhóc này, cậu đừng có hòng chiếm phần này của tôi, trong tay cậu vẫn còn rất nhiều hoàng kỳ nghìn năm đấy!”
Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói: “Theo như những gì chuyên gia Tôn nói trước đó, kích thước của gốc cây hoàng kỳ nghìn năm này nhỏ hơn nhiều so với gốc cây hoàng kỳ nghìn năm lần trước, cho nên tôi nghi ngờ gốc cây hoàng kỳ nghìn năm lần trước có thể cắt ra được hơn 200 miếng.”
An Lương từng tiết lộ con số cụ thể cho gia đình của Triệu Uyển Hề, xem ra gia đình của Triệu Uyển Hề đã rất giữ miệng.
“Dẹp, dẹp, dẹp!” An Lương nhái theo giọng điệu của Hoàng Quốc Tường: “Anh nghĩ tôi có thể nói ra những chuyện bí mật này cho anh nghe sao?”
An Lương không để ý đến Hoàng Quốc Tường, anh nhìn Triệu Uyển Hề và nói: “Chúng ta đi chứ?”
“Ừ!” Triệu Uyển Hề đồng ý.
Lý Dương của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chịu trách nhiệm lái xe, An Lương hỏi Triệu Uyển Hề: “Tôi đưa cô về nhà nhé?”
“Ừ, ông của tôi đã đợi sẵn ở nhà rồi.” Triệu Uyển Hề gật đầu.
Lý Dương đương nhiên biết địa chỉ nhà của Triệu Uyển Hề, dù sao thì An Lương cũng đã từng ở đó. Tầm nửa tiếng sau, An Lương đưa Triệu Uyển Hề về nhà.
Triệu Uyển Hề chủ động mời: “Vào nhà ngồi chút nhé? Nhân tiện uống một tách trà?”
An Lương đang nói đùa: “Ông của cô đang ở nhà, tôi không vào đâu. Tránh ông cô lại lôi tôi đi uống rượu, gần đây ông ấy không thích hợp uống rượu nữa.”
“Cảm ơn.” Triệu Uyển Hề nói lời cảm ơn.
An Lương đưa Triệu Uyển Hề tới trước cửa, sau đó đưa cho Triệu Uyển Hề bốn chiếc túi xách, trong mỗi chiếc túi xách đều chứa 11 lọ hoàng kỳ nghìn năm đã được cắt ra, tổng cộng là 44 phần.
Bốn chiếc túi xách rất nhẹ, Triệu Uyển Hề cầm lấy rồi bước vào cổng sân tứ hợp viện, An Lương tinh mắt nhìn thấy Triệu Trang Khang, anh rời đi một cách vội vã.
Ông Triệu này rất muốn gả Triệu Uyển Hề cho An Lương, như thể ông ấy muốn An Lương và Triệu Uyển Hề tuyên bố đính hôn ngay tại chỗ, An Lương làm sao có thể chịu được chứ?
Tứ hợp viện nhà họ Triệu.
Triệu Trang Khang nhìn Triệu Uyển Hề trở về với bốn chiếc túi xách bằng giấy, ông ấy nghi ngờ hỏi: “Cháu gái à, không phải cháu nói An Lương đưa cháu về nhà sao?”
Triệu Uyển Hề thành thật nói: “Anh ấy đã đưa về tới tận cửa, sau đó lo lắng ông nội sẽ gọi anh ấy đi uống rượu cho nên anh ấy không dám đi vào uống trà.”
“Thằng nhóc tiểu An này, trông ông là kiểu người như vậy sao?” Triệu Trang Khang bày ra vẻ mặt đau khổ.
Triệu Uyển Hề vội vàng lắc đầu: “Không giống!”
Thực ra Triệu Trang Khang chính là kiểu người như vậy!
“Ông ơi, đây là những miếng hoàng kỳ nghìn năm, tổng cộng có 44 miếng, nhà chúng ta có 11 miếng.” Triệu Uyển Hề lấy ra tất cả 44 lọ hoàng kỳ nghìn năm.
Triệu Trang Khang kiểm tra, cuối cùng ông ấy gật đầu hài lòng: “Thằng nhóc tiểu An này làm việc hiệu quả cao, chỉ mất hai ba ngày đã đâu vào đấy.”
“Nếu như chuyện bên đó bị bại lộ, chúng ta phải giúp tiểu An ngăn chặn lại.” Triệu Trang Khang dặn dò.
Triệu Uyển Hề xua tay: “Mấy chuyện này ông nội hãy nói với bố cháu đi.”
“Đứa trẻ này!” Triệu Trang Khang hừ hừ nói: “Quả nhiên là con gái lớn rồi không thể giữ lại được nữa. Hôm nào cháu hẹn tiểu An đến nhà của chúng ta ăn cơm đi, ông nội giúp con hỏi thái độ của tiểu An.”
“Ông nội!” Mặt của Triệu Uyển Hề đỏ bừng: “Cháu không nói với ông nữa, cháu còn việc khác phải làm.”
Sau khi Triệu Uyển Hề rời đi, Triệu Trang Khang lập tức liên lạc với những người bạn già của mình, ông ấy bảo bọn họ qua đây để ông ấy chia sẻ những miếng hoàng kỳ nghìn năm. Sức hút của những thứ này đối với bọn họ còn vượt xa hơn cả những tốp trẻ.
Suy cho cùng, người ta chỉ biết tầm quan trọng của sức khỏe khi về già!
Chương 2391: Bố cục mới!Mặt khác, sau khi An Lương rời đi, anh không quay về chung cư quốc tế Vân Cảnh, cũng không đến Học viện âm nhạc Quốc gia, anh đi đến cứ điểm công khai của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở Đế Đô.
Trong kế hoạch duy trì sinh mệnh lần trước, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã công khai rất nhiều nhân viên, bọn họ nghiễm nhiên phải thành lập một cứ điểm chi nhánh Đế Đô của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa. Văn phòng chi nhánh này nằm sau chung cư quốc tế Vân Cảnh.
“Phía sau có ai theo dõi không?” An Lương thuận miệng hỏi.
Lý Dương nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, anh ta gật đầu: “Theo báo cáo từ các nhóm khác, chiếc Audi màu đen phía sau đang theo đi theo xe của chúng ta. Những người theo dõi chúng ta rất thông minh, bọn họ đã sử dụng phương pháp tráo đổi xe, nhưng đã bị các thành viên khác trong nhóm phát hiện.”
“Người của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, phải không?” An Lương đoán.
Lý Dương gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi đã điều tra danh tính của người đối phương, thực sự là người của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.”
“Vậy thì cứ mặc cho bọn họ theo dõi chúng ta.” An Lương không quan tâm.
Dù sao thì những người của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia đã theo dõi anh từ rất lâu, còn có Tần Thiên Tường và Lý Dương.
Sau khi An Lương đi vào cứ điểm chi nhánh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, nhân viên của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia phụ trách theo dõi đã lập tức báo cáo với Hoàng Quốc Tường.
Hoàng Quốc Tường đang tự nói chuyện với chính mình trong văn phòng: “Thằng nhóc này, rốt cuộc muốn dùng 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm đó làm cái gì?”
Khi vừa được phân phối hoàng kỳ nghìn năm, An Lương đã đặc biệt chừa lại hai miếng cho kế hoạch khác. Hoàng Quốc Tường rất quan tâm đến kế hoạch khác của An Lương.
Tiếc là An Lương không nói cho anh ta biết chi tiết, người theo dõi mà anh ta sắp xếp cũng không thể lấy được thông tin gì.
Tại cứ điểm chi nhánh Đế Đô của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, An Lương lấy ra 2 lọ hoàng kỳ nghìn năm, sau đó bí mật ra lệnh cho Lý Dương thực hiện một kế hoạch.
Sau khi An Lương dặn dò xong, Lý Dương giơ ngón tay cái lên: “Tổng giám đốc An thật xuất sắc!”
An Lương tự giễu: “Chắc sẽ tổn thất nhiều lắm đây?”
Lý Dương liên tục phủ nhận: “Kế hoạch này thực sự rất đỉnh, nó trực tiếp làm rối loạn bố cục, thậm chí có khả năng che đậy luôn sự thật.”
“Vậy nên anh đừng có cẩu thả!” An Lương nhắc nhở.
“Tổng giám đốc An yên tâm.” Lý Dương đáp.
…
Gần 6 giờ tối, An Lương trở lại chung cư quốc tế Vân Cảnh, anh đợi Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương về nhà. Bọn họ hẹn hôm nay đi ăn tối, thuận tiện còn hẹn cả nhóm của Lý Tồn Viễn, bọn họ cũng sẽ dẫn bạn đồng hành đi theo.
Trong một quán cà phê Starbucks ở quận Chiêu Dương, một thanh niên mặc đồ trong ngành công nghệ thông tin bước vào với một chiếc túi đựng máy tính. Đầu tiên, anh ta đảo một vòng trong quán cà phê, nhìn thấy góc phòng có một thanh niên đang đeo mắt kính ngồi đó, bên cạnh còn đặt một chiếc vali, anh ta trực tiếp bước tới.
“Uống gì không?” Người thanh niên đeo kính hỏi trước.
Người thanh niên mặc đồ trong ngành công nghệ thông tin trả lời: “Không uống cà phê, cũng không uống nước khoáng.”
“Vậy thì một ly nước ép trái cây?” Người thanh niên đeo kính lại hỏi.
“Vẫn nên là sữa chua đi!” Người thanh niên IT đáp lại.
“Được!” Sau khi người thanh niên đeo kính đồng ý, anh ta trực tiếp gọi sữa chua cho người thanh niên IT.
Sau khi sữa chua được bưng lên, người thanh niên đeo kính hạ giọng hỏi: “Hàng đâu?”
“Tiền đâu?” Người thanh niên IT cũng hạ giọng hỏi ngược lại.
Người thanh niên đeo kính liếc nhìn chiếc vali bên cạnh, là chiếc vali 28 inch đạt tiêu chuẩn hàng không.
“Đây là 1000 vạn tiền mặt.” Người thanh niên đeo kính thấp giọng đáp lại.
Người thanh niên IT bình tĩnh nói: “nhân dân tệ mệnh giá 100 tệ có chiều dài 155mm, rộng 77mm, độ dày chỉ 0,08mm. Chiếc vali 28 inch có chiều dài 700mm và chiều rộng 460mm, độ dày là 310mm. Theo tính toán logic, nếu bỏ tiền mới vào, quả thực có thể chứa hơn 1000 vạn, nhưng tổng trọng lượng sẽ lên tới hơn 115kg.”
Người thanh niên IT nói xong, anh ta tự mình đẩy chiếc vali, anh ta phán đoán đại khái trọng lượng của chiếc vali.
Chiếc vali rất nặng!
Ở góc quán cà phê Starbucks, một giao dịch bí mật đang diễn ra, không một ai để ý đến.
Sau khi người thanh niên IT đích thân đẩy vali để phán đoán, anh ta trả lời một cách tham vọng: “Không đủ!”
“Đây chỉ là tiền đặt cọc. Sau khi giao hàng, còn bốn phần nữa.” Người thanh niên đeo kính đáp lại.
“Vẫn không đủ.” Người thanh niên IT kêu lên.
Người thanh niên đeo kính hừ nhẹ: “Các anh không biết tình hình hiện tại sao?”
Người thanh niên IT im lặng.
Người thanh niên đeo kính tiếp tục nói: “Tôi phải nhắc nhở các anh, trước mắt thì sân bay, trạm xe lửa, trạm xe buýt ở Đế Đô, toàn bộ đều đã bị phong tỏa một cách bí mật. Nhìn bề ngoài trông như không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế kiểm tra an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.”
“Ngoài ra, nội bộ Đế Đô cũng có người đang bí mật điều tra tung tích của thứ đó. Dưới sự phân tích của dữ liệu lớn tổng hợp, chuyện các anh bị tìm ra là chuyện sớm muộn.” Người thanh niên đeo kính bổ sung thêm.
“Báo giá của chúng tôi là 5 chiếc vali, chúng tôi còn cần phải phá vỡ phong tỏa, những chuyện này rất phiền phức!” Người thanh niên đeo kính đáp lại.
“Tôi tin các anh cũng hiểu rất rõ lực lượng mà bọn họ sở hữu.” Người thanh niên đeo kính nhìn chằm chằm vào người thanh niên IT.
Người thanh niên IT do dự gần 1 phút, sau đó mới đồng ý, nhưng lại đưa ra một yêu cầu mới: “Giao tiền trước rồi sẽ giao hàng!”
“Chúng tôi sợ bên anh sẽ ăn quỵt, bên anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.” Người thanh niên đeo kính cũng trả lời như vậy.
Chương 2392: Cũng chẳng phải là giao dịch đàng hoàng gì!“Đây cũng là điều mà chúng tôi lo lắng, bên anh cũng chẳng phải người tốt. Lỡ như bên anh cầm tiền xong biến mất luôn thì sao?” Người thanh niên IT đã trả lời: “Hàng vẫn ở trên người tôi.”
Nói xong, người thanh niên IT mở túi máy tính ra, biểu thị đối phương hãy kiểm tra.
Người thanh niên đeo kính thận trọng nói: “Làm sao tôi biết được đó là hàng thật hay hàng giả.”
“Vậy thì hủy giao dịch.” Người thanh niên IT đóng khóa kéo của túi đựng máy tính, sau đó đứng dậy rời đi.
“Đợi đã.” Người thanh niên đeo kính hô lên.
Người thanh niên IT chằm chằm đối phương: “Còn có chuyện gì nữa?”
Người thanh niên đeo kính hít một hơi thật sâu, tiếp đó nói: “Không thành vấn đề, giao tiền trước, giao hàng sau. Nhưng địa điểm giao hàng sẽ là ở đây, anh sẽ làm con tin.”
“Được!” Người thanh niên IT đồng ý.
“Chúng tôi thanh toán như thế nào?” Người thanh niên đeo kính hỏi.
“Hầm để xe ở tầng ba, chiếc xe công vụ màu đen biển số Đế A.XX404, chìa khóa xe ở dưới đất bên trong bánh sau bên phải, anh hãy để năm chiếc vali vào trong, chìa khóa xe cũng ném vào trong xe. Chúng tôi xác nhận tiền không có vấn đề gì thì sẽ giao hàng.” Người thanh niên IT giải thích.
Sau đó tiếp tục bổ sung thêm: “Vừa nãy anh cũng đã nhìn thấy rõ rồi đấy, trong túi xách ngoài hàng ra còn có một món đồ chơi nhỏ. Nếu bên anh muốn làm bậy hoặc có ý đồ gì khác, bên anh chắc chắn sẽ không thể nào lấy được hàng, chúng tôi cũng sẽ dây dưa với bên anh không buông.”
“Anh nghĩ rằng chuyện đó có thể sao?” Người thanh niên đeo kính hỏi.
“Đương nhiên là có thể!” Người thanh niên IT đáp lại một cách thẳng thừng.
Người thanh niên đeo kính đáp lạ: “Yên tâm đi, chúng tôi muốn giao dịch một cách thuận lợi.”
“Hi vọng là vậy.” Người thanh niên IT đáp lại.
“Tôi đi giao vali trước đây, người bên tôi sẽ đứng ở bên ngoài quan sát anh, hi vọng anh đừng làm những hành động không mấy thân thiện.” Người thanh niên đeo kính nhắc nhở.
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ ngồi ở đây đợi anh.” Người thanh niên IT đáp lại.
Người thanh niên đeo kính không đáp, anh ta chỉ đẩy vali rời đi.
Thật may là chiếc vali có bánh xe, nếu không người bình thường sẽ không lấy đi được.
Sau khi người thanh niên đeo kính rời quán cà phê, anh ta hỏi thông qua tai nghe không dây: “Cuộc nói chuyện vừa nãy đã nghe rõ chưa?”
Giọng nói từ trong tai nghe không dây truyền đến: “Chúng tôi đã kiểm soát hệ thống giám sát tại vị trí mục tiêu, nhưng chúng tôi phát hiện ra có người kiểm soát hệ thống giám sát sớm hơn chúng tôi. Đối phương cũng thiết lập một vòng lặp để hệ thống giám sát chặn hệ thống giám sát, các anh có thể yên tâm mà hành động.”
“Hiểu rồi.” Người thanh niên đeo kính trả lời.
Trong vòng chưa đầy 10 phút, bốn người thanh niên đẩy chiếc vali 28 inch lần lượt xuống hầm để xe, bọn họ xếp những chiếc vali vào chiếc xe công vụ biển số Đế A.XX404.
Một thông báo được truyền đến từ chiếc tai nghe không dây của người thanh niên đeo kính: “Chúng ta có nên tiếp tục giám sát chiếc xe này không?”
“Đương nhiên rồi!” Người thanh niên đeo kính đáp lại.
“Ngươi theo dõi chiếc xe này, ta sẽ trở lại canh giữ mục tiêu.”
Khi người thanh niên đeo kính trở lại quán cà phê, người thanh niên IT vẫn đang ở trong góc ban đầu, nhưng anh ta không uống sữa chua, cũng không uống cà phê.
“Không uống sữa chua?” Người thanh niên đeo kính hỏi.
“Sợ trúng độc.” Người thanh niên IT trả lời một cách thoải mái.
“Thực sự quá thận trọng!” Người thanh niên đeo kính trêu chọc.
“Suy cho cùng chúng ta cũng đâu phải đang giao dịch bình thường gì.” Người thanh niên IT thẳng thắn nói, sau đó bổ sung thêm: “Hãy xóa hệ thống giám sát của anh đi.”
“Cái gì?” Người thanh niên đeo kính biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Anh đang giám sát chiếc xe thông qua hệ thống giám sát an ninh.” Người thanh niên IT đi thẳng vào vấn đề.
“Chúng tôi đã thanh toán tiền, anh cũng nên giao hàng đi chứ?” Người thanh niên đeo kính nói một cách nghiêm trọng.
“Vẫn chưa an toàn.” Người thanh niên IT bình tĩnh đáp lại.
“Đợi khi nào chúng tôi di chuyển rồi nói.” Nói xong người thanh niên IT bấm máy.
Trong chiếc tai nghe không dây của người thanh niên đeo kính lập tức truyền tới một thông tin mới.
“Có điều gì đó không bình thường, chiếc xe công vụ đó đã mở chế độ lái xe tự động. Nó đã rời khỏi vị trí đỗ xe và hướng ra ngoài cửa hầm để xe, chúng tôi có nên ngăn nó lại không?” Đồng phạm của người thanh niên đeo kính hỏi.
Người thanh niên đeo kính nhìn chằm chằm vào người thanh niên IT: “Ý gì đây?”
“Tôi nói rồi, hiện giờ vẫn chưa an toàn. Đợi khi nào bọn tôi chuyển số tiền đó đi an toàn, tôi sẽ lập tức giao hàng cho anh. Người vẫn đang ở đây, hàng nằm trong này, nếu bên anh thực sự có lòng muốn giao dịch, bên anh sợ gì chứ?” Người thanh niên IT hỏi một cách đầy ẩn ý.
Người thanh niên đeo kính hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng trả lời: “Để nó đi đi!”
Bọn họ tính trăm phương ngàn kế nhưng lại tính sót chuyện xe công vụ có thể tự lái!
Rõ ràng chỉ là một chiếc xe công vụ bình thường, nhưng không ngờ lại được thay đổi trang bị thêm hệ thống lái xe tự động, cho thấy dụng tâm của đối phương trong kế hoạch này thực sự rất cao.
Chương 2393: Cũng chẳng phải là giao dịch đàng hoàng gì! (2)Chiếc xe công vụ màu đen tự động rời khỏi hầm để xe, hòa vào dòng xe đông đúc, sau đó nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Người thanh niên đeo kính báo cáo trong tai nghe, anh ta hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào người thanh niên IT: “Anh đã có tiền, bây giờ chúng tôi cũng nên lấy hàng rồi chứ?”
Người thanh niên IT gật đầu: “Đương nhiên!”
Nói xong, người thanh niên IT mở túi máy tính, lấy ra hai lọ acrylic trong suốt, đồng thời lấy thêm một chiếc túi xách giấy kraft ra: “Tôi sẽ cho bên anh thêm một chiếc túi xách tay.”
Người thanh niên đeo kính câm nín, chỉ là một túi xách giấy kraft, cũng đem làm quà tặng thêm? Buồn nôn thật!
“Sau này không gặp lại, hi vọng bên anh mọi thứ đều thuận lợi, tránh sau này lại cắn ngược chúng tôi.” Người thanh niên IT nói những lời độc địa, sau đó đứng dậy rời đi.
“Trông chừng anh ta!” Người thanh niên đeo kính lập tức ra lệnh.
Tuy nhiên, khả năng chống theo dõi của người thanh niên IT rất mạnh, chỉ vài phút sau, người thanh niên đeo kính nhận được tin báo đã mất dấu người thanh niên IT.
“Còn có một tin xấu!” Trong tai nghe lại tiếp tục vang lên tiếng báo cáo: “Chúng tôi phát hiện một tình huống bất thường, hình như người của chính phủ đang hành động, hơn nữa còn đang tiến về phía Chiêu Dương.”
“Chúng tôi đã điều tra đối phương, chiếc xe đó là của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, chúng ta gặp rắc rối rồi!” Trong chiếc tai nghe lại truyền đến báo cáo bổ sung.
“Chết tiệt!” Người thanh niên đeo kính hừ lạnh: “Tên chết tiệt đó đã phản bội chúng ta!”
Người thanh niên đeo kính vừa nhìn là đã nghi rằng người thanh niên IT là một tên xỏ lá, hắn ta là người nằm vùng hai bên, không những bán đứng bọn họ mà còn bí mật trình báo cho Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
Theo thông tin mà bọn họ có được, đối phương đã đánh cắp 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm. Bọn họ biết rất rõ hoàng kỳ nghìn năm là gì và tác dụng của hoàng kỳ nghìn năm như thế nào.
2 miếng hoàng kỳ nghìn năm đã bị đánh mất, phía bị đánh mất nhất định sẽ cố gắng tìm lại.
Trong tình hình như vậy, nếu không tìm lại được hoàng kỳ nghìn năm, phía bị đánh mất sao có thể yên tâm mà buông xuôi?
Cho nên người thanh niên IT này chắc chắn nằm vùng hai bên, trước tiên nuốt sạch tiền của bọn họ, sau đó bán đứng bọn họ, bảo phía bị đánh mất tìm lại hoàng kỳ nghìn năm. Vậy người thanh niên IT đó mới an toàn sao?
“Bắt đầu kế hoạch dự phòng ngay bây giờ!” Người thanh niên đeo kính nói xong, anh ta thúc giục tài xế: “Tốc độ nhanh lên một chút, sắp không kịp nữa rồi!”
Tuy nhiên, hệ thống tình báo của người thanh niên đeo kính đã gặp trục trặc, nhân viên của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia mà bọn họ phát hiện ra thực chất là một nhân viên IT cải trang của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, đương nhiên cũng là nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa. Lần giao dịch này do An Lương làm trò ở phía sau hậu trường, hơn nữa còn là trò chơi trong trò chơi!
Trò chơi lần này, An Lương cố ý trưng 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm ra.
Người thanh niên đeo kính có tên là Hoàng Côn, anh ta là gián điệp thương mại, lần này anh ta đại diện cho Công ty dược phẩm Nova, đó chính là công ty phát triển loại thuốc Zolensma đắt nhất thế giới.
Sau khi thông tin về hiệu quả của hoàng kỳ nghìn năm được lan truyền trong giới Đế Đô, một số người nắm bắt thông tin nhanh nhạy hiển nhiên cũng đã nghe tin, sau đó báo cáo chuyện này cho những công ty dược phẩm quy mô lớn trên cả nước.
Trong số đó, Công ty dược phẩm Nova đã bí mật thu mua những miếng hoàng kỳ nghìn năm với giá cao ngất ngưởng.
An Lương và Công ty dược phẩm Nova cũng từng chạm mặt nhau, khi Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai bị ép buộc về mặt đạo đức trên Weibo, An Lương đã kéo Công ty dược phẩm Nova xuống nước.
Theo kế hoạch của An Lương, anh bảo nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa bán những miếng hoàng kỳ nghìn năm này bằng phương thích giao dịch đen cho Hoàng Côn, sau đó lại giả vờ bán cho Hoàng Côn, để Hoàng Côn tin rằng những miếng hoàng kỳ nghìn năm này đã bị đánh cắp.
Các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã chặn tất cả các ga đầu mối giao thông của Đế Đô, đồng thời giả làm nhân viên của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia để tìm kiếm những miếng hoàng kỳ nghìn năm trong nội bộ Đế Đô, làm như vậy càng xác minh được chuyện hoàng kỳ nghìn năm đã bị đánh cắp.
Những hành động như phong tỏa và tìm kiếm này sẽ chèn ép không gian hoạt động của Hoàng Côn, khiến Hoàng Côn không còn lựa chọn nào khác.
Trong chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, Hoàng Côn quay đầu lại liếc nhìn tình hình phía sau, sắc mặt anh ta trở nên xấu xí, bởi vì phía sau có chiếc xe đang đuổi theo bọn họ, hơn nữa còn truy đuổi một cách trắng trợn, hoàn toàn không có ý định lén lút.
Hoàng Côn lại thúc giục: “Tốc độ nhanh lên! Phía sau có người đuổi theo!”
Người lái xe khẳng định: “Vâng, tổng giám đốc Hoàng, chúng ta sắp đến nơi rồi!”
Trong lòng Hoàng Côn cảm thấy bất an, anh ta tin rằng mình bị đã bị tính kế. Đối phương chắc chắn đã giao thông tin của anh ta cho Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia. Anh ta giờ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm sự trợ giúp từ Công ty dược phẩm Nova, thông qua Công ty dược phẩm Nova nhờ vả lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc giúp đỡ.
Chương 2394: Trò chơi trong trò chơi: Tình thế nghiêm trọng!Theo quy định của pháp luật, lãnh sự quán của các quốc gia khác tương đương với lãnh thổ của các quốc gia khác, lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc tương đương với lãnh thổ của Bạch Đầu Ưng Quốc. Các cơ quan thực thi pháp luật của Hạ Quốc không có quyền vào đó để thực thi luật pháp, chỉ có thể thương lượng thông qua các biện pháp ngoại giao. Miễn là bước vào được lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc, bọn họ sẽ tạm thời an toàn?
“Còn bao xa nữa?” Hoàng Côn hỏi.
“Còn chưa tới 2 km.” Tài xế đáp lại.
Tuy nhiên Hoàng Côn không thể nào thả lỏng được, bởi vì Hoàng Côn phát hiện chiếc xe đang đuổi theo anh ta ở phía sau dường như đã đoán được kế hoạch của anh ta. Vốn dĩ chiếc xe đang đuổi theo anh ta ở khoảng cách khá xa, nhưng bây giờ đã tăng tốc để đuổi kịp, cho thấy chuẩn bị chặn đường anh ta.
“Mẹ kiếp!” Hoàng Côn chửi bới, vì quá kích động và phẫn nộ, anh ta đã dùng luôn tiếng mẹ đẻ của mình.
“Mau mau mau! Chiếc xe phía sau sắp tông vào chúng ta rồi!” Hoàng Côn nhắc nhở.
“Đã là tốc độ nhanh nhất rồi, nếu nhanh hơn nữa e sẽ xảy ra tai nạn.” Tài xế trả lời.
Chỉ 10 giây sau, chiếc Audi từ phía sau đã đuổi kịp, hơn nữa còn đâm trực diện vào đuôi xe Mercedes-Ben, nơi Hoàng Côn đang ngồi.
“Rầm!”
Một cú va chạm mạnh khiến cho chiếc Mercedes-Benz lắc lư, rất may tài xế không mất lái, nhưng đã khiến cho tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn!
Đế Đô, quận Chiêu Dương.
Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc cũng ở quận Chiêu Dương, vì thế mà Hoàng Côn đã chọn giao dịch ở quận Chiêu Dương, làm như thế có thể đề phòng nếu xảy ra tình huống cực đoan, anh ta vẫn còn con cờ cuối cùng.
Vốn dĩ đó là át chủ bài để ngăn chặn tình huống xấu nhất xảy ra, kết quả ai ngờ tình huống xấu nhất lại xảy ra luôn đâu!
Trong lòng Hoàng Côn đầy tức giận, nóng lòng muốn tìm ra gã IT đến mức muốn nghiền xương cốt hắn ra làm bụi, tuy nhiên hai bên kết nối với nhau qua deep web, anh ta không hề biết thông tin của đối phương.
Khi nãy gặp mặt, anh ta còn cảm thấy đối phương hình như có hóa trang. Có vẻ đối phương đã lên kế hoạch từ lâu rồi đúng không? May mắn thay, Hoàng Côn chỉ nghĩ đối phương muốn đảm bảo mà thôi.
Ai biết rằng đối phương đang che giấu ý đồ xấu xa?
“Còn bao xa nữa?” Hoàng Côn hỏi lại.
“Còn khoảng hơn 1 km nữa.” Tài xế lái xe trả lời, sau đó nói thêm: “Tổng giám đốc Hoàng, tiêu rồi, phía trước chúng ta hình như đang bị kẹt xe.”
Kẹt xe?
Tâm trạng của Hoàng Côn trùng xuống!
Thông thường tắc đường chỉ lãng phí một chút thời gian, nhưng trong tình hình hiện tại, tắc đường chính là một vấn đề liên quan đến tính mạng.
Vừa rồi đối phương còn đâm trực tiếp vào xe anh ta, cho thấy rõ đối phương hoàn toàn không chịu ảnh hưởng tiêu cự gì. Suy cho cùng, đây là sân nhà của đối phương. Bất kể có tạo ra ảnh hưởng tiêu cực gì đi nữa, chỉ cần chứng tỏ rằng mình đang truy đuổi những kẻ đào tẩu nguy hiểm, hoặc thậm chí là tội phạm phản quốc, đối phương sẽ ngay lập tức trở thành anh hùng, phải không?
Hoàng Côn chắc chắn 100%, một khi anh ta bị đối phương tóm gọn, anh ta nhất định mất mạng!
“Có phải do đèn giao thông không?” Hoàng Côn hỏi.
“Không có đèn giao thông, quả thực là kẹt xe rồi!” Tài xế lái xe hỏi: “Tổng giám đốc Hoàng, chúng ta phải làm sao?”
“Ra khỏi làn đường dành cho xe cơ giới, lao qua làn đường dành cho xe máy và xe thô sơ, trực tiếp phóng đến Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc.” Hoàng Côn ra lệnh.
“Nhưng…” Tài xế lái xe do dự, tuy nhiên bị Hoàng Côn trực tiếp cắt ngang.
“Tôi chết rồi thì cậu đừng hòng mà sống!” Hoàng Côn khịt mũi lạnh lùng.
Tài xế chỉ còn cách bấm còi điên cuồng lao vào làn đường dành cho xe máy và xe thô sơ, may mắn là làn đường không có nhiều người, ngoài tiếng còi điên cuồng thì không có thương vong, nhưng việc bị chửi là điều khó tránh khỏi.
Lúc lao vào làn đường dành cho xe máy và xe thô sơ, Hoàng Côn quay đầu nhìn chiếc xe đuổi theo phía sau, phát hiện chiếc xe phía sau đuổi theo không kịp, anh ta nở nụ cười.
Đây chính là hạn chế của nhân viên quan chức!
Nhân viên quan chức không được lao vào làn đường dành cho xe máy và xe thô sơ mà chẳng kiêng nể gì, đó là chưa nói đến thương vong do tai nạn, nhưng Hoàng Côn hoàn toàn không quan tâm đến những điều này.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen lao thẳng vào cổng Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc trên làn đường dành cho xe máy và xe thô sơ. Công ty dược phẩm Nova đã báo trước biển số của chiếc xe Mercedes-Benz này nên chiếc xe Mercedes-Benz này đi vào cổng một cách thuận lợi.
Khi bước vào Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc, anh ta cười một cách điên cuồng: “Ha ha ha ha, tôi đã thắng, tôi đã thắng một lần nữa!”
Jay Ryan, đại diện của Công ty dược phẩm Nova, đích thân mở cửa hàng ghế sau, nhìn chằm chằm vào Hoàng Côn và đi thẳng vào vấn đề: “Đã lấy được đồ chưa?”
Hoàng Côn sống sót sau tai nạn, anh ta vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, cả lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đối mặt với câu hỏi của Jay Ryan, Hoàng Côn gật đầu: “Tất nhiên là lấy được rồi!”
Hoàng Côn vừa trả lời vừa bước xuống xe. Đúng lúc này, ba chiếc xe Audi màu đen chạy tới bên ngoài Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc, những người lính của Bạch Đầu Ưng Quốc lập tức trở nên căng thẳng, bọn họ kéo nhau lên lan can.
Hoàng Côn nhìn chằm chằm vào ba chiếc xe Audi màu đen, anh ta đắc ý giơ ngón tay cái lên rồi lộn ngược xuống một cách khiêu khích.
Jay Ryan nhắc nhở anh ta: “Được rồi, được rồi, đừng kích động bọn họ, đồ vật đâu?”
“Điều kiện vẫn như cũ?” Hoàng Côn hỏi ngược lại.
“Ừ!” Jay Ryan đáp lại một cách khẳng định: “Anh hẳn hiểu rất rõ về uy tín của chúng tôi.”
“Đúng vậy.” Hoàng Côn trả lời.
Chương 2395: Trò chơi trong trò chơi: Tình thế nghiêm trọng! (2)Nếu Hoàng Công không tin vào uy tín của Công ty dược phẩm Nova, Hoàng Côn sẽ không mạo hiểm như vậy, anh ta rất ý thức về giá trị và tầm quan trọng của những miếng hoàng kỳ nghìn năm.
Một khi lấy trộm những miếng hoàng kỳ nghìn năm, chắc chắn sẽ bị bao vây bởi giới Đế Đô. Anh ta suýt nữa đã trúng chiêu, chỉ suýt chút nữa thôi là chết không có chỗ chôn.
Hoàng Côn lấy ra hai lọ hoàng kỳ nghìn năm và đưa cho Jay Ryan.
Trong ba chiếc xe Audi màu đen đang đậu bên ngoài Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc, có vài người đã bước xuống xe, bọn họ chỉ đứng gác bên ngoài Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc.
Một người trong số bọn họ chỉ vào Hoàng Côn, rồi dùng ngón cái của bàn tay phải vẽ một nửa vòng tròn nhỏ lên cổ mình, điều đó có nghĩa là bọn họ muốn mạng của Hoàng Côn.
Hoàng Côn hiển nhiên cũng đã thấy hành động đó, anh ta nói với vẻ lo lắng: “Này anh Jay Ryan, đối phương ngang nhiên đứng bên ngoài đợi chúng ta, chúng ta phải làm sao?”
Trước khi Jay Ryan trả lời, Hoàng Côn tiếp tục nói: “Nếu đối phương cứ đứng canh chúng ta mãi như vậy, chúng ta không thể nào chạy trốn được, cũng không thể nào đưa đồ đi được.”
Hoàng Côn nói thêm: “Với giá trị của Hoàng kỳ ngàn năm, đối phương nhất định sẽ đứng canh chừng chúng ta!”
Jay Ryan cười khúc khích: “Một lũ ngốc không hiểu luật!”
“Bỏ 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm này vào túi ngoại giao, nó sẽ được miễn trừ ngoại giao. Các quốc gia khác không được phép kiểm tra và giam giữ. Thân phận của chúng ta là giao thông viên ngoại giao, chúng ta cũng có quyền miễn trừ. Hạ Quốc không có quyền bắt giữ và giam giữ chúng tôi.” Jay Ryan giải thích.
“Ngoài ra, để đảm bảo an toàn cho chúng ta, ngài Đại sứ Ain sẽ dùng xe ngoại giao đặc biệt của Đại sứ đưa chúng ta ra sân bay, đồng thời còn chuẩn bị một chiếc máy bay ngoại giao đặc biệt cho chúng ta!” Jay Ryan nói thêm.
“Vậy thì tốt quá, quả nhiên ông trời đứng về phía Bạch Đầu Ưng Quốc!” Hoàng Côn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên có thực sự là ông trời đứng về phía Bạch Đầu Ưng Quốc không?
Ha ha!
Tất cả đều là âm mưu của An Lương mà thôi! Chính mình đang nằm trong trò chơi mà không hay không biết!
Như người xưa có câu: Không biết mặt mũi thật của núi Lư nó thế nào, ấy bởi người nhìn đang đứng ngay trong núi ấy.
Hoàng Côn chính là như vậy.
Anh ta những tưởng bản thân đã thoát khỏi trò chơi này, nhưng thực tế mọi thứ đều là mưu kế phía sau hậu trường của An Lương. Cho dù đó là bán hoàng kỳ nghìn năm cho Hoàng Côn, hay là khiến Hoàng Côn bỏ chạy khi sinh mệnh đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, toàn bộ đều là kịch bản mà An Lương đã viết xong từ trước.
Kịch bản này là để làm rối tung tình hình, đổ thừa mọi tội lỗi cho Bạch Đầu Ưng Quốc. Bạch Đầu Ưng Quốc chắc chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ vẫn có thể bị đổ tội kể cả khi đang ở phía đối diện Thái Bình Dương, đúng không?
Bên ngoài Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc.
Ngô Hải, mật danh Chu Tước 5, đã liên lạc với An Lương để báo cáo tình hình hiện tại.
“Tổng giám đốc An, mục tiêu đã tiến vào Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc theo như kế hoạch, chúng tôi phát hiện người đại diện cho Công ty dược phẩm Nova ở Hạ Quốc là Jay Ryan.” Ngô Hải báo cáo tình hình.
“Không tệ, đối phương rất hợp tác, kế hoạch tiếp theo đều tiến hành theo kịch bản!” An Lương ra lệnh.
“Đã hiểu!” Ngô Hải trả lời.
Tại Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc, bên cạnh cửa sổ lầu hai, Hoàng Côn nhìn đám nhân viên giám sát trắng trợn bên ngoài lãnh sự quán, trong lòng anh ta chợt lóe lên một tia lo lắng.
“Jay Ryan, anh hãy nhìn đám người đó.” Hoàng Côn nhắc nhở.
Thông qua cửa sổ, Jay Ryan nhìn thấy những nhân viên giám sát trông rất tự nhiên nhưng cũng rất nghiêm ngặt đang bao vây chặt chẽ lối vào của Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc, anh ta tỏ vẻ khinh thường.
“Thật lãng phí công sức. Lão Hoàng, anh không cần lo lắng. Những gì tôi vừa nói là sự thật. Chúng ta đã đạt được thỏa thuận với Đại sứ Ain, sự an toàn của chúng ta không phải là vấn đề.” Jay Ryan khẳng định.
Hoàng Côn thở dài: “Tôi không lo lắng chuyện này, tôi lo lắng chuyện khác.”
“Lo lắng chuyện khác?” Jay Ryan nghi ngờ.
“Chúng ta đều biết hoàng kỳ nghìn năm đang nằm trong tay của những kẻ giàu có ở Đế Đô, chúng ta cũng hiểu rõ giá trị và tác dụng của nó, cho nên tôi lo lắng những người đó sẽ bí quá hóa liều.” Hoàng Côn bày tỏ nỗi lo lắng của mình.
Hoàng Côn tiếp tục nói thêm: “Theo điều tra của chúng tôi, những hoàng kỳ nghìn năm này được phát hiện bởi thế hệ những người giàu có trẻ tuổi, tôi lo lắng những người giàu có trẻ tuổi này gan to bằng trời.”
Jay Ryan im lặng khoảng nửa phút, sau đó nói: “Tôi lập tức đi thương lượng với Đại sứ Ain, mong rằng Đại sứ Ain sẽ cử lực lượng an ninh của lãnh sự quán hộ tống chúng ta.”
“Vậy thì tốt quá!” Hoàng Côn thở phào nhẹ nhõm.
Jay Ryan lập tức hành động, anh ta không liên lạc với Đại sứ Ain mà liên hệ với quản lý cấp cao của Công ty dược phẩm Nova đầu tiên.
Công ty dược phẩm Nova có thế lực rất mạnh ở Bạch Đầu Ưng Quốc. Vấn đề đã được giải quyết chỉ vỏn vẹn trong nửa tiếng, Đại sứ Ain đã đồng ý cử nhân viên an ninh hộ tống Jay Ryan và Hoàng Côn đến sân bay.
Để tránh đêm dài lắm mộng, cả Jay Ryan và Hoàng Côn đều muốn rời khỏi Hạ Quốc càng sớm càng tốt, bọn họ không muốn phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.
Chương 2396: Lẽ nào còn dám đột kích?Gần 8 giờ tối.
Trong phòng 8806 của chung cư quốc tế Vân Cảnh, An Lương đang bóc tôm cho Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương thì nhận được tin nhắn từ Ngô Hải. Trần Tư Vũ thuận tiện liếc nhìn, nội dung tin nhắn chỉ có một dãy số “070124-070128”.
Trần Tư Vũ cảm thấy rất tò mò, nhưng cô ấy không có ý hỏi.
An Lương chủ động giải thích: “Bọn anh đã lập ra một kế hoạch, để cho người khác tưởng rằng đã thành công lấy được đồ của bọn anh, sau đó bọn anh diễn kịch truy đuổi đối phương.”
“Số đầu tiên là những tên trộm đang rút lui, số cuối cùng là theo đuổi.” An Lương nói thêm.
“Thực ra, thứ này ban đầu không phải của bọn anh, nhưng bọn anh đã cố gắng giành lấy được nó, giờ nó thuộc về bọn anh. Để tránh hành động giành giật của bọn anh tạo ra rắc rối, bọn họ phải lập kế hoạch này, khiến cho người khác tưởng rằng hành động giành giật đó là do tên trộm đã làm.” An Lương giải thích cặn kẽ hơn.
“Thứ này được gọi là hoàng kỳ nghìn năm. Bọn anh đã cướp nó về từ Sillabang của Ấn Độ, chuyện này thuộc kiểu bí mật của bí mật, hai người không được nó cho người khác nghe đau đấy.” An Lương dặn dò.
“Em biết rồi!” Trần Tư Vũ gật đầu.
Ninh Nhược Sương cũng đồng ý: “Em sẽ không nói.”
An Lương đã tiết lộ bí mật cho bọn họ, điều này khiến bọn họ cảm thấy ấm lòng, vì điều đó có nghĩa là bọn họ có một sức nặng trong lòng An Lương, đủ để An Lương nói ra những chuyện bí mật với bọn họ.
Mặt khác, Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc.
Jay Ryan và Hoàng Côn bước lên chiếc xe đặc biệt dành cho các đại sứ ngoại giao, bọn họ lấy ra hai miếng hoàng kỳ nghìn năm đã được đóng gói chân không từ cái lọ chứa đầy nitơ, sau đó cho vào túi ngoại giao để tăng cường gấp đôi sự bảo vệ.
Không chỉ vậy, Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc còn bố trí một đội gồm 12 nhân viên an ninh hộ tống bọn họ trên ba chiếc Chevrolet Suburban.
Ngô Hải đương nhiên phát hiện ra tình huống này, khi đoàn xe của Lãnh sự quán Bạch Đầu Ưng Quốc khởi hành, bốn chiếc xe Audi màu đen cũng lập tức theo sau.
Hoàng Côn luôn quan sát nhóm người của Ngô Hải, khi phát hiện có 4 chiếc Audi màu đen bám theo sau, anh ta đột nhiên nhắc nhở trong sự lo lắng: “Đám người đó lại đi theo chúng ta!”
Jay Ryan cũng bắt đầu lo lắng, anh ta ngập ngừng nói: “Đám người đó thực sự dám tấn công xe chuyên dụng của đại sứ ngoại giao sao?”
“Tôi cũng không chắc.” Hoàng Côn do dự: “Hiện tại tôi đang lo lắng một chuyện. Nếu như chúng ta bị tai nạn giao thông, vậy không phải là tấn công, đúng không?”
Ở thời đại này, tai nạn giao thông quả thực là một cái cớ rất tốt!
Sắc mặt của Jay Ryan càng trở nên khó coi…
Xe chuyên dụng dành cho đại sứ ngoại giao đều là Chevrolet Suburban, đây là loại xe phiên bản chống đạn với độ an toàn cao.
Nhưng khi gặp tai nạn giao thông, nhất là khi đối mặt với các loại xe chuyên dụng như xe ben hay xe chở dầu thì loại xe phiên bản chống đạn của Suburban cũng trở nên vô dụng!
“Bảo những người khác chú ý an toàn, đặc biệt là khi đi qua ngã tư.” Jay Ryan nhắc nhở, sau đó nói thêm: “Hãy đến sân bay càng sớm càng tốt!”
“Vâng.” Nhân viên an ninh đang ngồi ở ghế lái phụ gật đầu, sau đó ngay lập tức ra lệnh thông qua tai nghe không dây.
Phía sau đoàn xe của Lãnh sự quán Bạch Đầu Ưng Quốc là bốn chiếc Audi màu đen đang bám theo.
Ngô Hải cũng ra lệnh thông qua tai nghe không dây: “Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, phá hủy chiếc xe cuối cùng của đối thủ và thả ba chiếc còn lại.”
Sau khi Ngô Hải dặn dò xong, 4 chiếc Audi màu đen đang theo dõi đoàn xe của Lãnh sự quán Bạch Đầu Ưng Quốc đều không đi theo nữa. Tuy nhiên tình huống này càng khiến cho Hoàng Côn và Jay Ryan cảm thấy căng thẳng.
Nhân viên an ninh ngồi ở ghế lái phụ báo một tin khiến Jay Ryan và Hoàng Côn còn khiếp sợ hơn nữa.
“Ngài Jay Ryan, chúng tôi phát hiện tình huống bất thường, xung quanh có những phương tiện có thể đe dọa đến chúng ta.” Nhân viên an ninh ngồi ở ghế lái phụ báo cáo.
“Mẹ kiếp!” Hoàng Côn chửi bới.
Jay Ryan hiển nhiên đã đoán được đáp án, trước đó bọn họ nói đùa nhưng giờ đã trở thành thật. Trước mắt thấy được đối phương quả thực dám tấn công vào xe đặc chủng của đại sứ ngoại giao, hơn nữa còn định dùng kế hoạch tai nạn giao thông.
Xét cho cùng, dùng xe chuyên dụng tấn công xe đặc chủng của đại sứ ngoại giao là biện pháp hợp pháp duy nhất. Dù có xảy ra tình huống nghiêm trọng thì vẫn có thể thoái thác cho tai nạn giao thông, hơn nữa người lái xe sẽ là người gánh chịu tất cả.
Nếu người lái xe còn có chút rượu trong người, vậy thì càng tốt nữa, làm như thế sẽ không tìm ra được bất cứ vấn đề nào cả.
“Còn cách sân bay bao xa?” Jay Ryan hỏi.
Hoàng Côn đột nhiên cảm thấy anh ta lại trở về khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
“Sẽ mất ít nhất 40 phút nữa.” Nhân viên an ninh ngồi ở ghế lái phụ trả lời.
“Gọi cảnh sát không được sao, để cảnh sát của Hạ Quốc bảo vệ chúng ta.” Hoàng Côn trả lời.
“Gọi cảnh sát cũng không có ích gì.” Jay Ryan nói thẳng.
“Gọi cảnh sát có ích chứ! Hạ Quốc nhất định sẽ bố trí cảnh sát bảo vệ chúng ta. Dù sao chúng ta cũng là sứ giả ngoại giao, có thể được pháp luật bảo vệ.” Hoàng Côn trả lời.
“Nếu chúng ta gọi cảnh sát nhưng Hạ Quốc lại không chấp nhận, vậy Hạ Quốc sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn, bọn họ không thể cứ ngồi yên.” Jay Ryan nói thêm.
Hoàng Côn sững sờ, anh ta chợt nhớ ra mình không phải gián điệp thương mại. Hiện tại anh ta đang là giao thông viên ngoại giao cho Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc nên đương nhiên sẽ được pháp luật bảo vệ.
Chương 2397: Trời hỡi! Chỉ tuần lộc thành ngựa! Đổi trắng thay đen!“Để tôi gọi cảnh sát!” Sau khi Hoàng Côn nói, anh ta nhanh chóng gọi cảnh sát và giải thích tình hình cho Cục cảnh sát Đế Đô, bày tỏ hi vọng sẽ được Cục cảnh sát Đế Đô bảo vệ.
Nếu đúng như những gì Jay Ryan phân tích, với thân phận là giao thông viên ngoại giao của Lãnh sự quán Bạch Đầu Ưng Quốc, Cục cảnh sát Đế Đô phải bố trí lực lượng để bảo vệ bọn họ.
An Lương nhận được cuộc gọi của Hoàng Quốc Tường, anh rửa tay sạch sẽ, đeo tai nghe không dây lên, sau đó mới trả lời cuộc gọi của Hoàng Quốc Tường.
“Lại có chuyện gì vậy?” An Lương hỏi.
Hoàng Quốc Tường nhanh chóng trả lời: “Chuyện của cậu bại lộ rồi!”
“Tình hình ra sao?” An Lương tỏ vẻ nghi ngờ.
“Cậu đã đưa 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm cho Bạch Đầu Ưng Quốc đúng không?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Sao anh biết?” An Lương khó hiểu.
Hoàng Quốc Tường giải thích đầu đuôi câu chuyện, kể lại việc Hoàng Côn đã trình báo với cảnh sát: “Tôi nhắc nhở với cậu trước, theo như luật chơi, hiện giờ cậu không thể động vào bọn họ, cậu chắc cũng biết phải không?”
“Yên tâm, tôi thích nhất chính là tuân theo quy tắc trò chơi. Bọn họ tuân thủ quy tắc, cho nên đương nhiên tôi cũng phải tuân thủ quy tắc.” An Lương khẳng định.
“Hơn nữa, ai nói tôi sẽ giết bọn họ?” An Lương mỉm cười, hỏi ngược lại.
“Cậu…” Hoàng Quốc Tường do dự một chút, sau đó đưa ra câu trả lời phỏng đoán: “Tôi hiểu rồi, cậu muốn đưa 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm này cho Bạch Đầu Ưng Quốc, cậu muốn đổ tội lên bọn họ.”
“Không, không, không. Anh hiểu sai về quan hệ nhân quả rồi.” An Lương đáp lại.
“Ý gì?” Hoàng Quốc Tường bối rối.
“Logic của toàn bộ sự việc là như thế này. Công ty dược phẩm Nova của Bạch Đầu Ưng Quốc đã sắp xếp bảo gián điệp thương mại Hoàng Côn đi đến Sillabang của Ấn Độ để lấy hoàng kỳ nghìn năm trong truyền thuyết. Chúng tôi tình cờ phát hiện ra sự việc này và sau đó bắt đầu truy tìm bọn họ, với ý định là muốn cướp lại hoàng kỳ nghìn năm, nhưng bọn họ đã trốn thoát bằng cách dựa vào quan hệ với Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc.” An Lương bình tĩnh chỉ tuần lộc thành ngựa.
“Sau đó, dưới sự giúp sức của Cục cảnh sát Đế Đô, bọn họ đã thành công thoát khỏi sự theo dõi của chúng tôi và rời khỏi Hạ Quốc trở về Bạch Đầu Ưng Quốc. Tuy nhiên chúng tơi sẽ không chịu để yên, chúng tôi sẽ tiếp tục đuổi theo để chặn đường, hơn nữa chuyện này sẽ bị bại lộ.” An Lương nói tiếp.
“Về tổng thể, chúng ta mới chính là kẻ xấu, đối phương là kẻ bị hại.” Giọng điệu của An Lương như đang trêu ngươi.
“Người xưa nói rất hay: Người bình thường thì vô tội, nhưng mang ngọc quý trong người thì có tội!” An Lương hừ hừ nói: “Đối phương có bảo vật nên hiển nhiên phải ý thức được bọn họ sẽ bị nhắm tới chứ!”
Sau khi nghe An Lương nói xong, Hoàng Quốc Tường thở dài nói: “Trời hỡi! Chỉ tuần lộc thành ngựa, đổi trắng thay đen. Thằng nhóc này, cậu tàn nhẫn thật đấy!”
“Theo lý mà nói, hoàng kỳ nghìn năm cũng coi như là cổ vật nhỉ?” An Lương nói đùa: “Đối phương có ý đồ muốn đưa hoàng kỳ nghìn năm xuất cảnh, tôi chỉ là thấy việc nghĩa nên hăng hái muốn làm thôi mà.”
“Vậy có phải tôi nên thưởng cho cậu phần thưởng vì sự dũng cảm nghĩa khí?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Thế thì tốt quá!” An Lương trực tiếp nhận lời.
Hoàng Quốc Tường đã bị sốc trước khả năng đổi trắng thay đen của An Lương!
Không ngờ còn có thể như vậy?
Theo như cách nói của An Lương, Công ty dược phẩm Nova của Bạch Đầu Ưng Quốc đã trực tiếp đặt trước vị trí bị vu oan.
Mặc dù cái tội danh đầy nghi vấn này chỉ hơi hơi nặng một chút, nhưng một khi hạt giống của sự nghi ngờ được gieo trồng, chúng sẽ bén rễ và nảy mầm, cuối cùng phát triển thành những cây cao chót vót.
Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của sự nghi ngờ.
Khi phát sinh sự nghi ngờ, trừ khi có chứng cứ làm rõ, nếu không thì nghi ngờ sẽ tiếp tục nối tiếp nhau. Vừa hay, Công ty dược phẩm Nova không có bằng chứng để làm rõ sự trong sạch của chính mình.
Công ty dược phẩm Nova sở hữu hoàng kỳ nghìn năm, nhưng bọn họ không thể giải thích nguồn gốc của hoàng kỳ nghìn năm.
Lẽ nào phải nói hoàng kỳ nghìn năm này là từ giao dịch Deep Web mà có? Xin lỗi!
Những nhân viên mạo danh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sẽ không thừa nhận điều đó, bọn họ thậm chí sẽ tung thêm tin đồn, bảo rằng bọn họ là tay chân do Công ty dược phẩm Nova tuyển dụng. Bọn họ nhận 5000 vạn nhân dân tệ của Công ty dược phẩm Nova, sau đó giúp Công ty dược phẩm Nova lấy được hoàng kỳ nghìn năm.
Về phần hoàng kỳ nghìn năm lấy được từ đâu?
Tất nhiên đó là ở Sillabang của Ấn Độ!
Kế hoạch của An Lương cứ nối tiếp nhau như vậy, Công ty dược phẩm Nova đã âm thầm gánh tội danh mà An Lương đã sắp xếp, Công ty dược phẩm Nova gần như không thể nào đổ tội thêm cho một ai khác được nữa.
Suy cho cùng, An Lương cũng là một thánh đổ thừa, anh đã đi đổ thừa trong một thời gian dài, kinh nghiệm của anh rất phong phí, dĩ nhiên anh hiểu rất rõ phải làm sao có thể đổ thừa một cách vững vàng cho người khác!
Chương 2398: Giải thưởng giá trên trời!Sân bay quốc tế Đế Đô.
Hoàng Côn và Jay Ryan lên chiếc chuyên cơ ngoại giao, cả hai đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đoạn đường nơm nớp lo sợ vừa nãy khiến cho bọn họ suýt nữa phải bỏ mạng vĩnh viễn tại Đế Đô này.
“Cảm ơn cảnh sát Đế Đô!” Jay Ryan cười ha ha.
Hoàng Côn đồng tình: “Phải tuyên dương cho cảnh sát Đế Đô! Cuối cùng chúng ta cũng trốn thoát!”
“Đúng vậy, chúng ta đã trốn thoát và cùng nhau mang hoàng kỳ nghìn năm ra ngoài!” Jay Ryan đồng tình: “Lão Hoàng, sau khi chúng ta về tới nơi, tôi sẽ nộp đơn xin thưởng cho anh 2000 vạn đô la Mỹ.”
Hai mắt Hoàng Côn sáng lên, anh ta nở một nụ cười mãn nguyện: “Cảm ơn anh Jay Ryan!”
“Không có gì!” Jay Ryan trả lời: “Đây là thứ mà anh xứng đáng!”
Sau khi nói xong, Jay Ryan mở một chai sâm banh: “Lão Hoàng, anh có biết không, tôi cũng sẽ được thăng chức lên đứng đầu công ty và chịu trách nhiệm nghiên cứu về Dự án hoàng kỳ nghìn năm. Tất cả chúng ta đều đáng được ăn mừng.”
Jay Ryan vừa nói vừa rót rượu cho Hoàng Côn, sau đó cũng rót cho mình một ly. Anh ta đặt chai sâm banh xuống, nâng ly rượu rên và hô: “Cạn ly!”
“Cạn ly!” Hoàng Côn và Jay Ryan cung ly với nhau sau đó uống cạn.
Hai người bọn họ hết ly này đến ly khác.
Khoảng nửa tiếng sau, Hoàng Côn đã say, nhưng Jay Ryan vẫn chưa say, anh ta có tửu lượng rất tốt, Hoàng Côn hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Chỉ có mỗi một mình Hoàng Côn?
Jay Ryan nhìn Hoàng Côn đang say rượu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, anh ta đứng dậy rời đi. Một lúc sau, Jay Ryan trở lại, anh ta đẩy đẩy người Hoàng Côn.
“Lão Hoàng, uống thêm chút nữa không?” Jay Ryan hỏi thăm dò.
Hoàng Côn say xỉn nói: “Uống … nào … uống nữa …”
Thấy vậy, Jay Ryan không ngần ngại rút ống tiêm ra đâm vào cổ Hoàng Côn, sau đó anh ta bơm chất lỏng trong kim tiêm vào cổ của Hoàng Côn.
Đó không phải là thuốc giải rượu!
Sau khi tiêm xong, Jay Ryan tự nói với bản thân mình: “Đồ ngu! Mày mà cũng xứng lấy được phần thưởng 2000 vạn sao?”
Công ty dược phẩm Nova ngay từ đầu đã không có ý định trả tiền cho Hoàng Côn, mà là lên kế hoạch giết anh ta!
Cho dù là dựa vào nhu cầu bảo mật hay là cần tiết kiệm chi phí, giết chết Hoàng Côn là lựa chọn tốt nhất, dù sao bọn họ đâu phải làm ăn giao dịch đàng hoàng gì đâu, sao phải có uy tín làm gì?
Hoàng Côn đáng thương đã trở thành một con quỷ hồ đồ!
An Lương không biết chuyện Hoàng Côn đã bị Jay Ryan giết chết. Khi Hoàng Côn và Jay Ryan lên máy bay ngoại giao để trở về Bạch Đầu Ưng Quốc, An Lương đã ra lệnh cho Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán công bố phần thưởng trên Deep Web, sau đó lan truyền một tin đồn.
Theo sự hướng dẫn của An Lương, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã công bố phần thưởng cho nhiệm vụ về Hoàng Côn và Jay Ryan, yêu cầu nhân viên thi hành nhiệm vụ phải giết chết Hoàng Côn và Jay Ryan, hơn nữa còn phải đem toàn bộ món đồ mà bọn họ mang đi đưa về đây.
Phần thưởng cho nhiệm vụ này lên tới 1000 vạn đô la Mỹ!
Hơn nữa sẽ thanh toán thông qua thanh toán Bitcoin phi tập trung có tính bảo mật cao, tránh tình trạng nguồn tiền bị theo dõi.
Thực ra, kịch bản ứng dụng lớn nhất trong Bitcoin chính là giao dịch trong khu vực Lâu Đài Xám.
Ví dụ, tống tiền các tệp máy tính bị khóa, đại đa số đều sử dụng Bitcoin để làm giao dịch.
Trong Deep Web, dù là một phi vụ giết người thì phần thưởng thường cũng không quá nhiều. Trên đất nước của Bạch Đầu Ưng Quốc, đừng nói 1000 vạn đô la Mỹ, chỉ cần 1 vạn đô la Mỹ cũng có thể lấy đi một mạng người!
Số tiền cho phần thưởng này khá cao, cung cấp danh tích chính xác của mục tiêu, hơn nữa còn có thông tin hình ảnh, thậm chí là thông tin vị trí, đó còn không phải là nhiệm vụ duy nhất. Với tình hình như vậy, sức hút của phần thưởng nhiệm vụ khá cao.
Có vô số thợ săn xám trà trộn trong Deep web, lại trùng hợp đang ở Bạch Đầu Ưng Quốc, bọn họ nườm nượp tiếp nhận nhiệm vụ này. Nếu bọn họ may mắn giết được Hoàng Côn và Jay Ryan thì sao?
Vậy chẳng phải chỉ cần đứng nguyên tại chỗ, rửa tay trong chậu vàng và trở thành kẻ giàu có?
Tuy nhiên, chỉ nửa tiếng sau khi phần thưởng nhiệm vụ này được tung ra, một tin đồn đã lan truyền khắp trên deep web.
Tin đồn này đặc biệt nhắm vào thông tin phần thưởng!
Phần thưởng cao ngất trời trên Deep Web chỉ vừa được tung ra khoảng nửa tiếng thì đã bị nhắm vào.
Tin đồn về phần thưởng nhiệm vụ này tiết lộ cặn kẽ lý do tại sao phần thưởng của nhiệm vụ lại cao ngất trời như vậy, đó là do Công ty Dược phẩm Nova đã sắp xếp để cho Hoàng Côn đến Sillabang ở Ấn Độ tìm kiếm hoàng kỳ nghìn năm trong truyền thuyết.
Sau khi Hoàng Côn đến Sillabang và tìm được hoàng kỳ nghìn năm, anh ta định quay trở về Bạch Đầu Ưng Quốc từ Hạ Quốc, nhưng đã bị thế lực địa phương ở Hạ Quốc phát hiện ra bí mật hoàng kỳ nghìn năm, dẫn tới việc truy sát từ thế lực địa phương.
May mắn thay, Công ty dược phẩm Nova và Lãnh sự quán của Bạch Đầu Ưng Quốc đã cùng nhau giúp đỡ, cho phép Hoàng Côn và Jay Ryan trốn thoát suôn sẻ, bọn họ bây giờ đang ở trên chuyên cơ ngoại giao và đang bay thẳng đến Bạch Đầu Ưng Quốc.
Thế lực địa phương ở Hạ Quốc đã vô cùng tức giận, cho nên bọn họ đăng phần thưởng nhiệm vụ trên Deep Web, với hi vọng lấy lại được hoàng kỳ nghìn năm để bảo vệ bí mật của hoàng kỳ nghìn năm. Phần thưởng nhiệm vụ không đề xuất rõ ràng là tìm kiếm hoàng kỳ nghìn năm, chỉ nói phải lấy tất cả những món đồ có trong tay của Hoàng Côn và Jay Ryan.
Chương 2399: Chuyện phiếm đáng sợ!Tình huống này càng chứng minh rõ tính xác thực của tin đồn.
Tin đồn thậm chí còn nói rõ tác dụng của hoàng kỳ nghìn năm, chỉ ra rằng hoàng kỳ nghìn năm có thể kéo dài tuổi thọ, có tác dụng chữa bệnh vô cùng hiệu quả, gần như có thể so sánh với thần dược. Chính vì tác dụng chữa bệnh tuyệt vời của hoàng kỳ nghìn năm, cho nên mới dẫn tới việc các thế lực địa phương ở Hạ Quốc ráo riết tìm kiếm không chịu buông bỏ, cho dù Hoàng Côn và Jay Ryan đã tháo chạy về Bạch Đầu Ưng Quốc, thế lực địa phương ở Hạ Quốc vẫn không bỏ cuộc.
Tin đồn thậm chí còn nói rằng giá trị của hoàng kỳ nghìn năm cao hơn con số 1000 đô la Mỹ, do đó nhắc nhở tất cả những thợ săn xám không nên bị mắc lừa.
Trước lời nhắc nhở này, một số người suy đoán liệu người lan truyền tin đồn có phải đến từ Sillabang của Ấn Độ hay không.
Các thợ săn xám của Ấn Độ cũng tiết lộ sự việc ợ Sillabang, bọn họ nói rằng gia tộc Takar, người kiểm soát thực tế của Sillabang, mới đây đã bị thảm sát cả gia tộc, lý do là vì hoàng kỳ nghìn năm.
Tin đồn trên Deep Web lần lượt xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã có tin thưởng cho việc mua lại hoàng kỳ nghìn năm với giá cao, tỏ ý muốn mua lại hoàng kỳ nghìn năm với giá 1500 vạn đô la Mỹ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cả cái Deep Web đã ngập tràn tin tức về hoàng kỳ nghìn năm. Rất nhiều thợ săn xám đã tập trung về Bạch Đầu Ưng Quốc, bọn họ chuẩn bị tiêu diệt Hoàng Côn và Jay Ryan.
Đáng tiếc, Hoàng Côn đã không được chứng kiến cảnh tượng lớn như vậy, anh ta đã xuống địa ngục trước một bước.
Bạch Đầu Ưng Quốc.
Công ty dược phẩm Nova cũng đã chú ý đến thông tin trên Deep Web, Công ty dược phẩm Nova là một công ty dược phẩm khổng lồ, bộ phận an ninh mạng nội bộ của công ty đương nhiên sẽ chú ý đến các thông tin liên quan đến Công ty dược phẩm Nova.
Khi Deep Web tràn ngập toàn tin tức về hoàng kỳ nghìn năm, hơn nữa còn có liên quan đến Công ty dược phẩm Nova, bộ phận an ninh mạng ngay lập tức báo cáo với ban điều hành của công ty.
Không một ai trong số ban điều hành của Công ty dược phẩm Nova bị ngu cả. Bọn họ đang trong tình trạng “khổ mà không biết kêu ai” khi thấy những tin đồn trên Deep Web, đây rõ ràng là đang muốn đổ tội lên bọn họ.
Bởi vì bọn họ không hề phái Hoàng Côn đi Sillabang ở Ấn Độ để tìm hoàng kỳ nghìn năm, bản thân bọn họ còn không biết nữa là.
Giám đốc điều hành Aldrich ra lệnh: “Parker, anh vui lòng liên hệ với Jay Ryan, hỏi xem anh ta đã ra tay chưa. Nếu vẫn chưa ra tay thì tạm thời dừng làm theo kế hoạch, để cho tên Hạ Quốc tự mình bước ra giải thích tình hình.”
Parker Snow là giám đốc an ninh của Công ty dược phẩm Nova, anh ta trả lời: “Xin đợi một chút, tôi sẽ lập tức liên lạc ngay.”
Parker ngay lập tức sử dụng điện thoại vệ tinh để liên lạc với Jay Ryan, sau khi Jay Ryan nghe điện thoại, Parker lập tức hỏi câu hỏi mà Aldrich đã hỏi. Kết quả hiển nhiên là Hoàng Côn đã bị thủ tiêu.
“Ngài Parker, ngài yên tâm, hiệu suất làm việc của tôi rất cao. Hoàng Côn quả thực rất phiền phức, tôi đã tiễn hắn về trời từ trước rồi.” Jay Ryan nói một cách tự mãn.
“Đây không phải là một chuyện tốt!” Parker đáp lại.
“Hả?” Jay Ryan cảm thấy nghi ngờ, anh ta giải quyết rắc rối cho công ty lẽ nào không phải là chuyện tốt?
Parker nói ra hết tất cả nhưng thông tin về phần thưởng trên Deep Web và cả những tin đồn.
Sau khi Jay Ryan nghe xong, anh ta đã hiểu ý của Parker nói lúc trước, đó thực sự không phải là một điều tốt!
Nếu Hoàng Côn vẫn còn sống, anh ta có thể giải thích rõ ràng, nhưng Hoàng Côn hiện đã chết, Công ty dược phẩm Nova không thể chối cãi, bọn họ có thể giải thích cái chết của Hoàng Côn như thế nào đây?
Không lẽ nói thẳng rằng bọn họ đã giết người?
Sau đó nói rằng bọn họ không hề phái Hoàng Côn đi đến Sillabang của Ấn Độ?
Những người điều hành của Công ty dược phẩm Nova đã tinh ý phát hiện bọn họ đã bị tính toán, hơn nữa đây còn là một kế hoạch nối tiếp kế hoạch, đưa bọn họ từng bước từng bước vào trong hố sâu, khiến bọn họ chỉ có thể ngậm miệng ăn Hoàng Liên.
“Ngài Parker, tôi nên làm gì bây giờ?” Jay Ryan lo lắng nói.
Theo phần thưởng và tin đồn trên Deep Web, Jay Ryan biết rất rõ, chỉ cần máy bay vừa hạ cánh xuống Bạch Đầu Ưng Quốc, anh ta sẽ phải đối mặt với vô số nguy hiểm.
“Thay đổi kế hoạch, đừng đi thẳng tới New Zealand, hãy đổi qua thành phố khác.” Parker giải thích: “Mặc dù máy bay cậu ngồi là chuyên cơ ngoại giao, nhưng những kẻ ở Deep Web chắc chắn đã có được thông tin về chuyến đi của cậu, cho nên cậu phải thay đổi hành trình của mình thì mới có cơ hội trốn thoát.”
“Đã hiểu!” Jay Ryan cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta biết Parker nói đúng.
Nhưng có điều, anh ta có thể trốn đi đâu?
Jay Ryan hiện giờ đang tự trói mình vào một cái kén, anh ta đã từng trải qua tình trạng ngàn cân treo sợi tóc!
Chương 2400: Chó cắn chó mà thôi!Hạ Quốc, trời khuya gần sáng.
Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đã ngủ, An Lương ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, anh kiểm tra tin nhắn do Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán gửi đến. Sự việc xung quanh sự kiện hoàng kỳ nghìn năm đang phát triển theo đúng kịch bản của An Lương.
Thông qua một loạt các thủ đoạn đổ tội, bước đầu anh đã khiến cho Công ty dược phẩm Nova bị hại thành công.
Ít nhất thì trong con mắt của Deep Web, bây giờ toàn bộ đều đang nhắm vào Công ty dược phẩm Nova, còn Công ty dược phẩm Nova thì có khổ mà không biết phải kể ai nghe.
‘Số 4: Chúng tôi đã thành công có được quyền hạn hệ thống giám sát an ninh của sân bay quốc tế New York.’
‘Số 4: Ngoài chúng tôi ra, còn có những người khác cũng đã có được quyền hạn hệ thống giám sát an ninh của sân bay quốc tế New York.’
‘Số 4: Hệ thống giám sát an toàn giao thông đô thị của New York, hệ thống giám sát an toàn công cộng xã hội, thậm chí cả hệ thống mạng thông tin di động và hệ thống điện thoại cố định đều đang bị xâm phạm.’
‘Số 4: Trong lĩnh vực Internet, New York hiện đang hỗn loạn. Những thợ săn xám trên toàn thế giới đang nhắm vào New York.’
‘Số 4: Một số thợ săn xám có tầm nhìn xa thậm chí còn nhắm đến nhiều hệ thống giám sát an ninh khác.’
‘Số 4: Chúng tôi đoán Jay Ryan, đại diện của Công ty dược phẩm Nova, sẽ không hạ cánh xuống sân bay quốc tế New York. Xác suất cao là anh ta sẽ thay đổi hành trình. Dù gì sân bay quốc tế New York hiện giờ chính là cánh cổng địa ngục. Chỉ cần anh ta vừa hạ cánh tại sân bay Quốc tế New York, chắc chắn sẽ chết mà không có chỗ chôn.’
‘Số 0: Các cậu cứ trông chừng tí là được, tôi sẽ bảo người bên chúng ta rút lui, không cần phải tham gia vào đó.’
‘Số 4: Boss yên tâm, chúng tôi sẽ không tham gia.’
‘Số 0: Các cậu nhớ theo dõi phương hướng trên Deep Web, dẫn dắt lời bình luận chống lại Công ty dược phẩm Nova.’
‘Số 4: Tôi hiểu rồi.’
Khi An Lương đang trò chuyện với Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán, anh nhận được một tin nhắn của Hoàng Quốc Tường từ phần mềm liên lạc bí mật của Cục Điều tra An ninh Quốc gia.
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu lại thắng!’
‘An Lương: ?’
‘An Lương: Tôi thua rồi, được chưa!’
“Hoàng Quốc Tường:?”
‘An Lương: Công ty dược phẩm Nova đã thắng, bọn họ đã trốn ra khỏi Hạ Quốc cùng với hoàng kỳ nghìn năm. Chúng tôi không bắt được bọn họ, cũng không thể lấy lại được hoàng kỳ nghìn năm.’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu không phải là diễn viên, tôi cũng không phải khán giả, hà tất gì vất vả vậy?’
‘An Lương: Nếu bản thân không tin thì lại sao khiến người khác tin được?’
Câu này cũng là phương châm sống của An Lương!
Nếu ngay cả bản thân An Lương cũng không tin tưởng mình có thể trở thành người đàn ông tốt, những người khác sao có thể tin tưởng bản thân bọn họ có thể trở thành người đàn ông tốt?
‘Hoàng Quốc Tường: Không biết phải nói gì!’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu định chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo như thế nào?’
‘An Lương: Cái gì mà kế hoạch tiếp theo?’
‘An Lương: Kế hoạch kết thúc ở đây. Chúng tôi không lấy lại được hoàng kỳ nghìn năm từ Công ty Dược phẩm Nova, coi như không đủ duyên phận, hãy để cho Công ty Dược phẩm Nova giữ nó đi!’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu không lo lắng chuyện bọn họ sẽ nghiên cứu nó sao?’
‘An Lương: Anh không xem Deep Web à?”
Ý của An Lương chính là thông tin về hoàng kỳ nghìn năm đã tràn lan khắp Deep Web. Mặc dù người đại diện của Công ty dược phẩm Nova đã lấy được 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm, nhưng theo như tin đồn xấu đang lan truyền trên Deep Web, Jay Ryan gần như đã chết.
Không biết sẽ có bao nhiêu người chết vì tình trạng chó cắn nhau xung quanh 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm, về việc ai có thể lấy được 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm đó thì thật sự không rõ.
Ngay cả khi bị Công ty dược phẩm Nova lấy được, An Lương cũng không cho rằng Công ty dược phẩm Nova có thể bẻ khóa bí mật về hoàng kỳ nghìn năm.
Mặc dù theo hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, kể cả là hoàng kỳ nghìn năm đi nữa cũng chỉ phù hợp với khoa học chứ không phải huyền học, tuy nhiên An Lương có cảm giác hoàng kỳ nghìn năm cũng có những hạn chế giống như Đông Thanh Tử đột biến.
Trước đó An Lương đã đề nghị nghiên cứu về hoàng kỳ nghìn năm, thực ra điều đó là đang tạo một cơ hội thử kích hoạt nhiệm vụ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
Nhiệm vụ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không phải bị ép buộc, cũng không phải xuất hiện từ trong không trung, mà chính là do An Lương kích hoạt.
Ví dụ như phần thưởng nhiệm vụ của gốc cây hoàng kỳ nghìn năm thứ hai, An Lương đã kích hoạt một sự kiện liên quan, từ đó có được nhiệm vụ tương ứng.
An Lương mong muốn thành lập một phòng thí nghiệm khoa học sự sống nghiên cứu về hoàng kỳ nghìn năm, như vậy có thể kích hoạt thêm các nhiệm vụ mới để nghiên cứu và phát triển. Cuối cùng có thể sản xuất thuốc có tác dụng của hoàng kỳ nghìn năm.
Át chủ bài An Lương trong việc nghiên cứu về hoàng kỳ nghìn năm hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Át chủ bài của Công ty dược phẩm Nova là gì?
Lẽ nào chỉ dựa vào cái đầu bằng thép?
Chương 2401: Nữ vương và sự giúp đỡ ngoài ý muốn.‘Hoàng Quốc Tường: Theo như cục diện trước mắt, quả thực không phù hợp để tiến hành kế hoạch tiếp theo.’
‘Hoàng Quốc Tường: Tuy nhiên, âm mưu này của cậu sẽ dẫn đến một rắc rối cực kỳ lớn.’
‘An Lương: Hử?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu đã khiến mọi người trên toàn thế giới chú ý đến hoàng kỳ nghìn năm!’
‘An Lương: Anh nói cứ như thể nếu không có chuyện này, những người có dã tâm trên thế giới sẽ không chú ý đến hoàng kỳ nghìn năm vậy.’
‘An Lương: Sau khi câu chuyện của gia tộc Takar ở Sillabang được lan truyền, mọi người đã chú ý đến hoàng kỳ nghìn năm rồi, hơn nữa còn trực tiếp chú ý đế chúng tôi.’
‘An Lương: Hiện tại, kế hoạch của tôi đã khiến cho mọi chuyện rối tung lên. Cho dù có muốn điều tra thì cũng phải điều tra Công ty dược phẩm Nova trước.’
‘An Lương: Nếu anh lo lắng, tôi có thể tiếp quản phần hoàng kỳ nghìn năm đó của anh.’
‘Hoàng Quốc Tường: Dẹp, dẹp, dep. Vừa nãy tôi cũng định nói như vậy, cậu cầm nhiều hoàng kỳ nghìn năm sẽ rất nguy hiểm, chúng tôi có thể bảo vệ an toàn cho hoàng kỳ nghìn năm.’
‘An Lương: Chiêu trò lắm thật!’
‘Hoàng Quốc Tường: Anh hùng thì thường có suy nghĩ giống nhau thôi mà?’
Thứ Tư, ngày 5 tháng 8.
Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè nhưng Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương vẫn chăm chỉ học tập. Trần Tư Vũ có ước mơ của riêng của cô, Ninh Nhược Sương được Trần Tư Vũ khích lệ, cô ấy cũng muốn cố gắng giành vai chính của một buổi biểu diễn quan trọng ở Nhà hát lớn quốc gia.
Chính vì thế mà An Lương rảnh rỗi hơn.
Mặc dù An Lương đã khiến cho bên phía Bạch Đầu Ưng Quốc trở nên lộn xộn thông qua bí mật về hoàng kỳ nghìn năm, nhưng điều đó có liên quan gì đến An Lương?
Xin lỗi!
Anh Lương quản việc giết người, không quản lý người!
Ngay cả khi đám người ở bờ đối diện Thái Bình Dương ráo riết vây quay 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm như mấy con chó mất não, An Lương cũng sẽ chỉ đứng bình chân nhìn hàng xóm cháy nhà, để bọn họ tự cấu xé lẫn nhau.
Tất nhiên, nếu trong trường hợp có thể, An Lương cũng không ngần ngại chuyện “cò sếu tranh nhau, ngư ông đắc lợi” đâu. Tranh giành nhau hoàng kỳ nghìn năm đến mức khiến mọi thứ trở nên căng thẳng, khi các bên chịu tổn thất nặng nề về nhiều mặt, An Lương chắc chắn sẽ thu xếp Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đến thu hồi lại 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm.
Ngay cả khi thu hồi lại và bán đấu giá lần nữa, thì việc đầu tư số tiền đấu giá vào quỹ từ thiện cũng là một lựa chọn tốt, phải không? Tuy nhiên, An Lương đã sớm nhận ra đây chính là si mê vọng tưởng. Bởi vì cả nguyên quả địa cầu này, người có dã tâm muốn lấy hoàng kỳ nghìn năm nhiều hơn trong tưởng tượng, không chỉ có mỗi Bạch Đầu Ưng Quốc quan tâm đến hoàng kỳ nghìn năm.
Khoảng 9 giờ sáng, An Lương nhận được điện thoại của Hồ Tiểu Ngư, anh vốn tưởng rằng Hồ Tiểu Ngư liên lạc với mình là do câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh xảy ra chuyện gì, nhưng Hồ Tiểu Ngư lại nói ra những lời khiến người khác phải kinh ngạc.
“Anh An Lương, xin lỗi, tôi muốn nhận lỗi.” Hồ Tiểu Ngư vừa mở miệng là đã nhận lỗi và xin lỗi.
An Lương nghi ngờ hỏi: “Chuyện là sao vậy?”
“Về hoàng kỳ nghìn năm.” Hồ Tiểu Ngư nói tiếp: “Gia đình của tôi vừa tiết lộ tác dụng của hoàng kỳ nghìn năm cho Nữ hoàng Anh.”
“Nữ hoàng trong truyền thuyết?” An Lương nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy.” Hồ Tiểu Ngư khẳng định: “Gia đình tôi có mối quan hệ cá nhân rất tốt với đối phương, vì vậy khi bà ấy gọi điện đến hỏi thăm, gia đình tôi đã tiết lộ tác dụng của hoàng kỳ nghìn năm.”
An Lương mỉm cười trả lời: “Không sao đâu, lỡ tiết lộ rồi thì tiết lộ thôi. Dù sao tác dụng của hoàng kỳ nghìn năm cũng không phải là chuyện bí mật. Tác dụng cụ thể của nó đã được lan truyền từ lâu, không chỉ mỗi Đế Đô, còn có những kẻ có dã tâm khác, toàn bộ đều biết về tình trạng của nó.”
Hồ Tiểu Ngư nói tiếp: “Nhưng nếu như anh muốn lấy lại 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm kia, chắc không có cơ hội nữa.”
Cô ấy nói thêm: “Sau khi Nữ hoàng biết về tác dụng của hoàng kỳ nghìn năm, bà ấy muốn có được hoàng kỳ nghìn năm. Tôi nghe nói bà ấy đã sắp xếp một chiến dịch bí mật.”
“Không thể lấy về thì thôi, giá trị tồn tại của 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm đó vốn là để giúp bên chúng ta chuyển hướng sự chú ý.” An Lương thản nhiên nói.
Lần này có sự tham gia của Nữ hoàng Anh, Công ty dược phẩm Nova chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu, phải không? Dù sao An Lương không cảm thấy khó chịu!
“Tiểu Ngư, cô không cần tự trách, chỉ là chuyện nhỏ.” An Lương nói thêm: “Gia đình của cô chắc không tiết lộ kênh lấy được hoàng kỳ nghìn năm đâu nhỉ?”
“Tất nhiên là không, gia đình tôi cũng nói rằng lấy được từ trong tay của Công ty dược phẩm Nova.” Hồ Tiểu Ngư trả lời.
“Không tệ, không tệ. Quả thực là sự trợ giúp tuyệt vời!” An Lương mỉm cười nói.
An Lương và Hồ Tiểu Ngư nói chuyện vài câu sau đó cúp máy.
Vấn đề này thực ra không phải là vấn đề lớn, vấn đề duy nhất có lẽ là không thể lấy lại được 2 miếng hoàng kỳ nghìn năm mà thôi. Về lý mà nói, Nữ hoàng Anh đã 94 tuổi, bà ấy chắc chắn rất mong muốn có được hoàng kỳ nghìn năm.
Chương 2402: Thay đổi đột ngột?…
Bên bờ Thái Bình Dương, Bạch Đầu Ưng Quốc xa xôi.
Theo như lời nhắc nhở của Parker, giám đốc an ninh, Jay Ryan không hạ cánh xuống sân bay quốc tế New York mà thay vào đó, anh ta chọn Newtown, nơi nằm ở phía đông bắc của New York. Khoảng cách giữa hai nơi chỉ khoảng 160 km, hơn nữa giao thông đường bộ rất thuận tiện, còn có giao thông đường biển, có thể cung cấp rất nhiều lựa chọn về giao thông.
Tuy nhiên, Jay Ryan đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của hoàng kỳ nghìn năm, cũng đánh giá thấp khả năng của những thợ săn xám trong Deep Web. Những kẻ có năng lực trà trộn vào Deep Web đều không phải những kẻ ngu ngốc!
Những kẻ ngu ngốc sao có thể bước vào được Deep Web?
Hầu hết các thợ săn xám trong Deep Web đều đoán rằng Jay Ryan sẽ không hạ cánh xuống sân bay quốc tế New York. Bởi vì thì hệ thống giám sát an ninh của sân bay quốc tế New York đã được kiểm soát hoàn toàn bởi thợ săn xám, chưa kể còn có những cuộc phục kích xung quanh sân bay quốc tế New York. Bất cứ kẻ thông minh nào đều không thể tự chui mình vào lưới được, hiểu không?
Các thợ săn xám của Deep Web đều biết Jay Ryan là một người thông minh, bọn họ đã mở rộng khu vực giám sát. Lấy sân bay quốc tế New York làm trung tâm, tất cả những sân bay trong bán kính 500 km đều phải chịu sự giám sát của bọn họ, tất nhiên là bao gồm cả Newtown.
Ngay sau khi hạ cánh xuống Newtown, Jay Ryan đã bị hệ thống giám sát an ninh của sân bay đưa vào tầm ngắm, tất nhiên thợ săn xám trên Deep Web cũng đã phát hiện ra.
Điều tồi tệ hơn là, Newtown cũng có những thợ săn xám trên Deep Web mai phục!
Trong sân bay Newtown, Jay Ryan đang đi về phía lối ra của sân bay thì điện thoại di động của anh ta đổ chuông, người gọi đến là một số không xác định. Anh ta suy nghĩ một lát sau đó bắt máy.
“Jay Ryan, anh đang gặp nguy hiểm. Bây giờ anh nên tránh camera giám sát an ninh. Tôi sẽ nói cho anh biết bước tiếp theo để trốn thoát.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói đã được sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói.
“Anh là ai?” Jay Ryan lập tức hỏi lại.
Rốt cuộc là ai đang giúp đỡ anh ta?
Sân bay Newtown.
Jay Ryan không dễ dàng tin vào những lời cảnh báo của kẻ lạ mặt, ngay cả khi đối phương nói với anh ta rằng anh ta đang gặp nguy hiểm.
“Tôi cũng là kẻ thù của anh.” Người đàn ông bí ẩn thẳng thắn thách thức.
???
Khuôn mặt của Jay Ryan đầy dấu chấm hỏi. Nếu đối phương là kẻ thù của anh, vậy thì tại sao lại cảnh báo… đợi đã!
Jay Ryan nghĩ tới một đáp án!
Người đàn ông bí ẩn tự giải thích: “Anh chắc cũng đã xem thông tin trên Deep Web. Mọi bí mật của anh đã bị lộ, bao gồm thông tin cá nhân của anh, hành tung chuyến bay của anh và cả hoàng kỳ nghìn năm mà anh mang theo.”
“Anh nghĩ bản thân anh thông minh khi đổi nơi hạ cánh từ New York sang Newtown, nhưng làm thế không có ích gì cả. Chúng tôi kiểm soát tất cả các hệ thống giám sát an ninh sân bay trong phạm vi 500 km tính từ New York. Chương trình nhận dạng khuôn mặt đặt anh thành mục tiêu ưu tiên hàng đầu, vì vậy ngay khi anh vừa xuất hiện ở Newtown, chúng ta đã nhận được thông tin.” Người đàn ông bí ẩn nói thêm.
“Tôi không có ý định giúp anh, tôi chỉ muốn hoàng kỳ nghìn năm, nhưng tôi không có ở mặt tại đó, cho nên tôi có thể làm một cuộc trao đổi với anh.” Người đàn ông bí ẩn nói thêm.
Trước sự thẳng thắn của người đàn ông bí ẩn, Jay Ryan chọn cách tin tưởng. Bởi vì anh ta biết ý định của đối phương, đối phương cũng đủ tốt bụng để giúp anh ta. Thực tế thì đối phương đã tìm thấy anh ta trước.
Nếu Jay Ryan bị người khác tóm trước, chẳng phải người đàn ông bí ẩn sẽ thất bại sao?
“Trao đổi gì?” Jay Ryan hỏi ngược lại.
“Tôi muốn hoàng kỳ nghìn năm!” Người đàn ông bí ẩn thẳng thắn đáp lại: “Tôi có thể giúp anh giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại và để anh trốn thoát khỏi Newtown, tôi chỉ muốn có Hoàng kỳ ngàn năm, tôi sẽ không giết anh.”
Trước khi Jay Ryan trả lời, người đàn ông bí ẩn đã nói thêm: “Anh chỉ có 1 phút để suy nghĩ. Hơn nữa, anh cũng chỉ có thể tin tưởng được tôi, bởi vì nếu tôi không giúp anh, anh nhất định sẽ chết!”
Người đàn ông bí ẩn nhắc nhở: “Phía trước bên trái của anh, anh nhìn kỹ đi, bên đó có một người đang nhìn chằm chằm vào anh, anh có thấy không?”
Jay Ryan nhìn theo hướng mà người đàn ông bí ẩn đã nhắc, bên đó quả nhiên có một người đàn ông đang nhìn anh ta.
“Tôi nên làm gì bây giờ?” Jay Ryan chọn cách tin vào người đàn ông bí ẩn, ít nhất thì đối phương đã rất chân thành.
“Có nút báo cháy ở vị trí 100 mét gần phía trước bên phải anh, anh hãy qua đó đập vỡ kính bảo hộ, sau đó nhấn chuông báo cháy để tạo ra sự hỗn loạn.” Người đàn ông bí ẩn cung cấp giải pháp cho Jay Ryan.
Khi Jay Ryan đi đến nút báo cháy, người đàn ông bí ẩn tiếp tục nói: “Khi nhấn chuông báo cháy xong, anh hãy chạy xuống hầm đậu xe.”
“Còn một chuyện nữa, tôi đoán anh đã dùng túi ngoại giao để vận chuyển Hoàng kỳ ngàn năm, đúng không?” Người đàn ông bí ẩn tiếp tục hỏi.
Jay Ryan không phủ nhận.
Người đàn ông bí ẩn nói thêm: “Có túi thư giả nào không?”
Jay Ryan im lặng.
“Nếu có thêm túi thư giả, lát nữa anh có thể chuyển hướng chú ý của những kẻ theo dõi anh, tăng xác suất trốn thoát của anh.” Người đàn ông bí ẩn nhắc nhở.
Jay Ryan thở dài: “Tôi hiểu rồi! Sau khi đến hầm đậu xe, bước tiếp theo nên làm gì?”
“Có một chiếc Tesla Model-S ở vị trí đậu xe B018. Anh hãy trốn trong cốp, tài xế lái xe là một con búp bê mô phỏng. Tôi sẽ điều khiển chiếc xe từ xa để nó đưa anh rời khỏi nơi đây một cách thuận lợi.” Người đàn ông bí ẩn giải thích.
Chương 2403: Thay đổi đột ngột? (2)Jay Ryan trở nên cảnh giác: “Tại sao phải vào cốp xe?”
Nếu chui vào trong cốp xe, vậy đó chẳng phải mặc người chia cắt xâu xé à?
Người đàn ông bí ẩn cười hai tiếng.
Jay Ryan từ chối: “Cùng lắm tôi chỉ có thể chấp nhận trốn ở hàng ghế sau.”
“Vậy thì trốn vào hàng ghế sau!” Người đàn ông bí ẩn đồng ý: “Nhanh lên, thời gian của anh không còn nhiều, mau chóng tạo ra sự hỗn loạn đi.”
Theo lệnh của người đàn ông bí ẩn, Jay Ryan đã phá vỡ kính bảo hộ của nút báo cháy, sau đó bấm vào nút báo cháy.
Khi chuông báo cháy vang lên, toàn bộ sân bay Newtown trở nên hỗn loạn, nhưng có vài người xung quanh Jay Ryan theo dõi sít sao Jay Ryan.
Jay Ryan cũng phát hiện tình huống này, anh ta tháo túi đeo chéo trên người xuống, sau đó mở túi đeo chéo, lấy túi ngoại giao trưng ra bên ngoài, tiếp đó lại bỏ vào trong túi đeo chéo, cuối cùng là ném túi đeo chéo đi.
Những kẻ chú ý đến Jay Ryan đều bị túi đeo chéo thu hút, bởi vì bọn họ đều đoán được ý của Jay Ryan. Jay Ryan chủ động trưng túi ngoại giao ra rồi lại vứt đi, cho thấy vì muốn bảo vệ tính mạng của chính mình.
Những thợ săn xám bao vây Jay Ryan không phải để giết Jay Ryan, bọn họ cảm thấy giết Jay Ryan chẳng có ý nghĩa gì cả. Phần thưởng trong Deep Web đều nhắm vào hoàng kỳ nghìn năm, cái mạng cỏn con của Jay Ryan có thể đáng giá nhiều tiền tới vậy sao?
Hiện tại, giá thưởng cao nhất cho hoàng kỳ nghìn năm trên Deep Web đã lên tới 2000 vạn đô la Mỹ, nhưng chỉ cần hoàng kỳ nghìn năm, hoàn toàn không cần mạng của Jay Ryan.
Khi Jay Ryan ném chiếc túi ngoại giao được nghi ngờ là có chứa hoàng kỳ nghìn năm ra, những thợ săn xám trên Deep Web đều bị hành động đó thu hút sự chú ý.
Jay Ryan cũng nhân cơ hội chạy đến hầm đậu xe, anh ta thành công tìm ra chỗ đậu xe B018, nhưng anh ta không lập tức bước vào hàng ghế sau của Tesla Model-S.
Jay Ryan cũng có những suy nghĩ của riêng mình!
Jay Ryan cẩn thận quan sát người ngồi trên ghế lái trước, theo như lời của người bí ẩn nói thì đó là một con búp bê mô phỏng, không phải người thật.
“Quả thực là một con búp bê mô phỏng!”
Sau khi xem xét cẩn thận, Jay Ryan xác định người đàn ông bí ẩn không nói dối. Ngay cả khi con búp bê mô phỏng trông giống như thật, anh ta vẫn có thể nhìn ra những khuyết điểm. Jay Ryan thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào hàng ghế sau của chiếc Tesla Model-S.
Tuy nhiên đã xảy ra một sự thay đổi đột ngột!
Sân bay Newtown, hầm đậu xe.
Ngay khi Jay Ryan bước vào hàng ghế sau của chiếc Tesla Model-S, đã có một sự thay đổi xảy ra. Tài xế lái xe, vốn dĩ là một con búp bê mô phỏng, đột nhiên trở nên bạo lực. Tài xế lái xe đã rút súng điện bắn thẳng vào Jay Ryan. Vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thêm việc sức của súng điện khá mạnh, Jay Ryan không kịp kêu la thành tiếng đã ngất xỉu ngay trên hàng ghế sau.
Tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng lập tức lái chiếc Tesla Model-S ra khỏi hầm đậu xe của sân bay Newtown. Khoảng nửa tiếng sau, tài xế lái đến một khu nhà kho bỏ hoang.
Jay Ryan từ từ tỉnh dậy, anh ta chợt thấy mình bị trói, trước mặt anh ta là người tài xế giả làm búp bê mô phỏng. Đối phương cố ý giả vờ làm búp bê mô phỏng, từ đó khiến cho Jay Ryan mất cảnh giác.
Jay Ryan chủ động nói: “Anh là người bí ẩn vừa nãy gọi điện thoại cho tôi phải không?”
Tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng vẫn sử dụng giọng nói đã bị biến âm trả lời: “Anh rất thông minh!”
“Vì anh thông minh, nên hãy nói cho tôi biết, hoàng kỳ nghìn năm là cái gì.” Người tài xế đóng giả búp bê mô phỏng vừa hỏi vừa chỉ vào món đồ được tìm thấy trên người của Jay Ryan.
Jay Ryan nhanh chóng nhắm mắt lại, tránh ánh mắt phản bội lại suy nghĩ nội tâm của mình.
Tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng nhìn thấy Jay Ryan nhắm mắt lại, anh ta phì cười: “Vừa nãy còn khen anh thông minh, kết quả anh cũng chỉ là một tên ngốc. hoàng kỳ nghìn năm cũng là Hoàng Kỳ, tôi có thể tra thông tin hoàng kỳ nghìn năm là gì trên mạng. Vậy hai viên thuốc nén sử dụng túi hút chân không này là hoàng kỳ nghìn năm đúng không?”
Sắc mặt của Jay Ryan lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh.” Tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Jay Ryan xem: “Tôi đã thiết lập một e-mail hẹn giờ. Khoảng tám tiếng sau, nó sẽ tự động gửi cho Công ty dược phẩm Nova, trong e-mail chứa thông tin vị trí của anh. Công ty của anh sẽ đến cứu anh thôi.”
“Điện thoại của anh đã bị tôi vứt đi rồi, nó sẽ khiến người khác định vị được vị trí của anh. Vậy nên anh phải cảm ơn tôi, vi tôi đã cứu anh.” Tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng vừa nói vừa dùng băng dính để bịt miệng Jay Ryan.
“Tạm biệt, Jay Ryan!”
Tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng vẫy tay chào và rời khỏi nhà kho bỏ hoang. Đối phương thậm chí còn chuẩn bị một chiếc xe mới trong nhà kho bỏ hoang, để chiếc Tesla Model-S lại tại đây.
Sau khi rời khỏi nhà kho bỏ hoang, tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng đã báo cáo tình hình thông qua phần mềm liên lạc bí mật.
“Tôi đã lấy được quả táo vàng, đang chuẩn bị quay về.” Tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng báo cáo.
Tài xế lái xe đóng giả búp bê mô phỏng lái xe đến sân bay quốc tế New York, sau đó mua một vé bay tới nước Anh, anh ta thuận lợi đi qua trạm kiểm tra an ninh. Chỉ cần đợi thêm chưa tới hai tiếng nữa là có thể ngồi máy bay rời khỏi nơi đây.
Không ai nghĩ rằng hoàng kỳ nghìn năm gây ra bao sóng gió kia đã bị người khác đoạt mất vận may.
Chương 2404: Sự chua ngoa của Triệu Uyển Hề.An Lương dĩ nhiên không thèm quan tâm đến tình hình ở bờ Thái Bình Dương. Trưa nay, anh mời Triệu Uyển Hề ăn cơm không phải vì anh chuẩn bị ra tay với Triệu Uyển Hề, mà là vì anh cần Triệu Uyển Hề giúp mình giải quyết vấn đề.
Hiện tại vẫn còn hai việc cần phải giải quyết, bao gồm việc thành lập Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai và dự án hợp tác giữa Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai với Tập đoàn lưới điện Hạ Quốc, giấy phép xây dựng mạng lưới trạm sạc cực nhanh dựa trên lò phản ứng thế hệ IV.
Tất cả những chuyện này đều cần phải bàn bạc với Triệu Uyển Hề để giải quyết, bằng không An Lương phải tự giải quyết, An Lương không muốn tự giải quyết chút nào!
Thứ hai là việc mua lại nhóm dự án máy tính lượng tử của Công ty Baidu, cáo già Lý Hồng Nham đã hứa hẹn đồng ý mọi thứ, hơn nữa hai bên cũng đã thương lượng xong sẽ thu mua bằng tiền mặt với giá là 3 ức nhân dân tệ, kết quả bây giờ lại trì hoãn nữa?
Lẽ nào muốn trả giá thêm?
Triệu Uyển Hề phàn nàn với những sắp xếp của An Lương: “Vốn dĩ tôi tưởng rằng anh chỉ mời mỗi mình tôi đi ăn tối, trong lòng tôi còn đang vui vẻ…”
“Vậy bây giờ cô không vui nữa à?” An Lương hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là không vui!” Triệu Uyển Hề hừ nhẹ: “Tôi không phải thư ký của anh, anh lại sắp xếp tôi làm việc, đã vậy còn rất tiện tay nữa!”
“Thế em muốn làm thư ký cho tôi không?” An Lương cười nham hiểm: “Em biết đó, thư ký ấy mà!”
“Em sợ anh không có gan!” Triệu Uyển Hề hiển nhiên hiểu lời nói đùa của An Lương.
An Lương biểu thị không chịu được nữa, anh ho khan hai tiếng, đổi chủ đề: “Chủ yếu là vì chỉ có em mới có thể giải quyết những chuyện này. Chỉ cần em giải quyết chuyện của Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai, chuyện bên phía Công ty Baidu em không cần quan tâm. Bọn họ muốn nói thì nói, không nói thì cứ mặc bọn họ tiêu đời.”
Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại: “Anh muốn đi núi Đại Lượng?”
An Lương không thể phủ nhận, Triệu Uyển Hề rất thông minh, An Lương biết Triệu Uyển Hề chắc chắn biết rõ nguyên do.
Hôm nay là ngày 5 tháng 8, sinh nhật của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý là ngày 8 tháng 8, cũng chính là ba ngày nữa, vì thế An Lương phải đến núi Đại Lương để cùng đón sinh nhật với hai chị em nhà họ Hạ.
Triệu Uyển Hề thở dài: “Trái tim anh có đủ dùng không đấy?”
“Thật trùng hợp! Trời sinh tim anh đủ rộng!” An Lương tự tin đáp.
“Vậy thì khi nào anh về?” Triệu Uyển Hề lại hỏi.
“Anh sẽ đi núi Đại Lượng trước, sau đó còn phải đi thăm Dương Mậu Di, con cáo nhỏ này đã chạy đến phía Tây, anh hơi lo lắng cho cô ấy, cho nên anh phải ghé qua đó xem sao.” An Lương giải thích.
“Được rồi, được rồi. Anh không cần phải nói với em, em cũng không thể quản nỗi suy nghĩ của anh.” Triệu Uyển Hề có chút cáu kỉnh, trong lòng cô chợt cảm thấy ghen tuông.
An Lương cũng phát hiện ra cảm xúc của Triệu Uyển Hề, anh không nói những chuyện này nữa, chỉ trả lời: “Tiếp đó anh còn phải trở về Thịnh Khánh một chuyến, kế tiếp là lại đến Đế Đô, anh sẽ ở Đế Đô cho đến khi tựu trường.”
Triệu Uyển Hề gật đầu: “Ừ, em sẽ cố gắng giải quyết tốt chuyện Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai. Có điều, với sự hợp tác của hai bên, tập đoàn lưới điện chắc chắn sẽ muốn trở thành cổ đông.”
“Đương nhiên không thành vấn đề!” An Lương gật đầu: “Anh không phải người keo kiệt bủn xỉn, anh luôn theo đuổi thái độ hợp tác đôi bên cùng có lợi, em hiểu chứ?”
Khoảng 5 giờ chiều, An Lương đến Học viện âm nhạc Quốc gia trước.
Trong phòng piano số 9, Trần Tư Vũ đang luyện tập, Mộc Tâm Mỹ và Tôn Mẫn Chi đều nhìn thấy An Lương đang bước vào từ cửa phòng.
Mộc Tâm Mỹ nở một nụ cười, trong khi Tôn Mẫn Chi lại cau mày, bởi vì cô ấy biết rằng An Lương sẽ đến và điều đó nhất định sẽ ảnh hưởng đến Trần Tư Vũ, tiếp theo sẽ dẫn Trần Tư Vũ về trước một cách thuận lợi.
“Chào cô Tôn, cô khỏe không?” An Lương lễ phép chào hỏi.
Tôn Mẫn Chi trả lời một cách bất lực: “Tôi không khỏe.”
“Lần nào nhìn thấy cậu tôi cũng đau cả đầu!” Tôn Mẫn Chi phàn nàn.
Mộc Tâm Mỹ kìm nén không nổi, cười thành tiếng.
Trần Tư Vũ hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
An Lương nói: “Tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm, vì thế mà anh đến đón em sớm.”
Nói xong, An Lương nhìn Tôn Mẫn Chi: “Cô Tôn à, cô yên tâm, chỉ lần này thôi, ngày mai em phải rời khỏi Đế Đô rồi.”
Tôn Mẫn Chi thở phào nhẹ nhõm, An Lương lại sắp rời khỏi Đế Đô, Trần Tư Vũ cuối cùng cũng có thể yên tâm luyện đàn lần nữa rồi!
Trần Tư Vũ nhìn Tôn Mẫn Chi, cô ấy nói với vẻ đáng thương: “Cô Tôn à, hôm nay em có thể về trước không, sau này em sẽ bù lại.”
Tôn Mẫn Chi xua tay: “Không cần bù đâu, sau này chỉ cần em chuyên tâm luyện đàn là được.”
“Vâng, cám ơn cô Tôn, sau này em nhất định sẽ nghiêm túc luyện tập piano.” Trần Tư Vũ hứa hẹn.
Mộc Tâm Mỹ mừng thầm, hôm nay cô ấy cũng có thể đi theo Trần Tư Vũ đúng không?
Tuy nhiên, Mộc Tâm Mỹ lập tức trở nên đau khổ.
“Hai em muốn đi thì đi đi, Mộc Tâm Mỹ còn phải tiếp tục luyện đàn, hai em đừng làm phiền Mộc Tâm Mỹ!” Tôn Mẫn Chi nhìn An Lương và Trần Tư Vũ.
“Vậy làm phiền cô Tôn rồi, em và Trần Tư Vũ đi trước đây.” An Lương dẫn Trần Tư Vũ đi.
Sự đau khổ trên khuôn mặt của Mộc Tâm Mỹ càng rõ ràng hơn.
Rõ ràng Trần Tư Vũ đang lười biếng, tại sao Mộc Tâm Mỹ là người gánh họa?
Chương 2405: Còn hợp tác với nhau?Trần Tư Vũ và An Lương rời khỏi phòng piano số 9, Trần Tư Vũ lập tức thì thầm: “Hôm nay thê thảm cho Mộc Tâm Mỹ rồi. Trước đây lần nào em rời đi, cô Tôn cũng tha cho cậu ấy. Vậy mà hôm nay cậu ấy bị giữ lại, quả thực khiến em buồn cười chết mất!”
“Cười trên nỗi đau người khác nhỉ!” An Lương vươn tay ra ôm lấy đôi eo thon của Trần Tư Vũ.
Dù sao bây giờ đang trong thời gian nghỉ hè, khuôn viên trường cũng không có ai, An Lương buông thả một chút cũng không thành vấn đề.
An Lương lái xe chở Trần Tư Vũ đến Học viện múa Quốc gia, chiếc Cullinan của Trần Tư Vũ được giao cho nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa để lái về chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Trong Học viện múa Quốc gia, Trần Tư Vũ và An Lương không gặp được Ninh Nhược Sương, Ninh Nhược Sương cũng không có trong phòng tập nhảy của Học viện múa Quốc gia. Sau khi gọi điện thoại cho Ninh Nhược Sương, bọn họ mới biết Ninh Nhược Sương đang ở trong phòng tập nhảy Ngày Mai Tương Sáng bên ngoài Học viện múa Quốc gia.
Đó là món quà An Lương dành tặng cho Ninh Nhược Sương, gần hơn 1,5 ức nhân dân tệ, hơn nữa còn trao trực tiếp toàn bộ quyền tài sản cho Ninh Nhược Sương.
Trong phòng tập nhảy Ngày Mai Tương Sáng, khi An Lương và Trần Tư Vũ đến, Ninh Nhược Sương đúng lúc cũng vừa xong.
Trần Tư Vũ nói trước: “Sương Sương, tắm rửa thay đồ trước đi, lát nữa đại sư An dẫn chúng ta đi ăn cơm.”
Ninh Nhược Sương gật đầu: “Đợi một lát, mình đi tắm trước.”
Phòng tập nhảy Ngày Mai Tương Sáng có phòng tắm, dù gì lúc tập khiêu vũ dễ đổ mồ hôi, hiển nhiên phải có phòng tắm rồi.
Ninh Nhược Sương tắm rất nhanh, chỉ 10 phút là đã xong xuôi mọi thứ. Vừa nãy, cả người Ninh Nhược Sương còn đang ướt đẫm mồ hôi, sau khi tắm xong lại phục hồi trạng thái trắng nõn nà.
An Lương không thể kiềm lòng, anh nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhược Sương, sau đó nắm tay cô rời đi.
“Hai người muốn ăn gì?” An Lương thuận miệng hỏi.
Trần Tư Vũ trả lời: “Em ăn gì cũng được, mọi người muốn ăn gì thì em ăn chung với mọi người.”
Ninh Nhược Sương đồng tình: “Em cũng không có món gì muốn ăn lắm.”
“Vậy thì chúng ta đi ăn khái niệm mới về ẩm thực Hạ Quốc.” An Lương đáp lại.
Khái niệm mới về ẩm thực Hạ Quốc khác với ẩm thực Hạ Quốc truyền thống ở chỗ, nó áp dụng phong cách phương Tây, phục vụ từng món một, thay vì một bàn lớn truyền thống.
Ngoài ra còn áp dụng khẩu phần ăn giống phương Tây, khẩu phần rất ít, khiến cho người ăn có cảm giác không no.
Tuy không thể nói khái niệm mới về ẩm thực Hạ Quốc không tốt, nhưng tổng thể thì khái niệm mới về ẩm thực Hạ Quốc đã làm giảm đi cảm giác truyền thống của ẩm thực Hạ Quốc, càng không có cảm giác như quán bếp riêng Vừa Lòng Đẹp Ý.
Có điều, quán bếp riêng Vừa Lòng Đẹp Ý là do mẹ của hai chị em nhà họ Hạ đảm nhiệm chức vị đầu bếp chính, đương nhiên An Lương không thể nào dẫn Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương qua đó được, có khác gì tự tìm đường chết không?
An Lương dẫn Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đến một nhà hàng khái niệm mới về ẩm thực Hạ Quốc ở trong một Vương Phủ nào đó, bọn họ gọi suất ăn 3888 tệ một người.
Trong lúc chờ đợi, An Lương chủ động giao trách nhiệm: “Ngày mai anh phải rời khỏi Đế Đô, hai người phải ngoan ngoãn học hành có biết không?”
Trần Tư Vũ liếc xéo An Lương: “Khi anh không có ở đây, em đều học hành rất chăm chỉ. Khi anh có ở đây, anh toàn quấy rối em.”
“Ồ, còn trách anh?” An Lương hừ hừ nói.
Ninh Nhược Sương ngồi bên cạnh, ủng hộ Trần Tư Vũ: “Em cũng cảm thấy vấn đề là do An đại sư!”
“Còn hợp tác với nhau nữa sao?” An Lương trêu chọc: “Đợi lát nữa sau khi về nhà, hai người sẽ biết sự lợi hại của anh!”
An Lương không chỉ là thánh đổ thừa, anh còn là chính đạo cự phách An đạo trưởng, anh có bản lĩnh hàng yêu phục ma rất lợi hại. Chỉ mỗi một con mèo lớn Đế Đô và một cô gái lạnh lùng, sức chiến đấu của cả hai chỉ có 5, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Thực tế chính là như vậy!
Dù là Trần Tư Vũ hay là Ninh Nhược Sương, có hợp lại cũng chẳng thể thắng nổi.
Lúc 7 giờ sáng, chuông báo thức trên điện thoại di động của Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều vang lên, nhưng dù là Trần Tư Vũ hay là Ninh Nhược Sương, cả hai người bọn họ đều không muốn dậy.
Trái lại, An Lương tỉnh dậy với tinh thần phơi phới, chiến binh tài năng kép khủng bố như thần?
“Hai con sâu lười đây vẫn còn chưa chịu dậy sao?” An Lương nhắc nhở, sau đó trêu ghẹo: “Tư Vũ, nếu em vẫn không dậy, đợi lát nữa bị trễ giờ, cô Tôn mà hỏi lý do, em đừng có đổ thừa tại anh đấy.”
Trần Tư Vũ hừ hừ nói: “Là anh, tại anh, đồ khốn kiếp này!”
Ninh Nhược Sương đồng tình: “Vốn dĩ chính là tại An đại sư!”
An Lương sao có thể thừa nhận?
Thân là thánh đổ thừa An Lương hiển nhiên có khả năng chống lại những lời vu cáo, không bao giờ tồn tại chuyện An Lương gánh tội!
Sau khi An Lương lôi kéo được con mèo lớn Đế Đô và cô gái lạnh lùng thức dậy, anh đích thân đưa bọn họ đến trường, đồng thời ra lệnh cho nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa gửi xe đến trường.
Đến muộn?
Chuyện đó sao có thể!