Gần 9 giờ sáng, An Lương chủ động gọi điện cho Hoàng Quốc Tường.
Khi Hoàng Quốc Tường bắt máy, An Lương lên tiếng trước: “Lão Hoàng, thứ bảy tuần này khai trương trung tâm huấn luyện bay sao?”
Thứ bảy tuần này là ngày 8 tháng 8, sinh nhật của hai chị em nhà họ Hạ.
Hoàng Quốc Tường khẳng định: “Đúng vậy. Sau khi trung tâm huấn luyện bay khai trương, nếu Trần Tư Vũ nhà cậu đi thi, chúng tôi có nên cấp cho cô ấy giấy phép bay không?”
“Bớt nói nhảm!” An Lương phàn nàn: “Nếu cô ấy vượt qua kỳ thi, vậy thì nhất định phải cấp giấy, nếu như không vượt qua, anh cũng hiểu rồi đấy.”
“Không lo lắng cho sự an toàn của cô ấy à?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Không cần lo lắng!” An Lương đáp: “Xem ra anh thực sự thiếu chú ý đến Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.”
An Lương chủ động giải thích: “Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đã mở rộng cấu hình xa xỉ dựa trên cơ sở của mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng. Bao gồm kính chắn gió chống đạn làm từ gốm sứ nhôm ALON trong suốt và kết cấu bên ngoài làm bằng sợi carbon Kevlar chống đạn, từ đó có thể tăng thêm tính an toàn.”
“Giá cả thì sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Anh tự đi tìm hiểu về Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương là biết ngay ấy mà. Những cấu hình này tạm thời sẽ không bán ra bên ngoài thị trường.” An Lương đáp lại.
Giá của gốm sứ nhôm ALON trong suốt khá đắt. Giá mỗi inch vuông cao tới 15 đô la Mỹ, tương đương với một miếng hình vuông có chiều dài 2,54 cm, gần bằng 100 nhân dân tệ, và độ dày chỉ là 2 mm.
Tuy nhiên, độ dày của kính chắn gió gốm sứ nhôm ALON trong suốt được sử dụng trong mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng tùy chỉnh đặc biệt đạt tới 2 cm. Nó có thể chống được đạn phòng không 12,7 * 99 mm của NATO từ khoảng cách hơn 200 m, đảm bảo được sự an toàn.
Còn đối với súng trường đột kích và súng lục thông thường?
Hoàn toàn không phải là mối đe dọa với gốm sứ nhôm ALON trong suốt!
Tất nhiên, giá tùy chỉnh của một mảnh gốm sứ nhôm ALON trong suốt cũng khiến người khác rất cảm động. Dù sao với độ dày quy cách 2 mm, giá của mỗi inch vuông đã gần bằng 100 nhân dân tệ, nếu tính theo độ dày 2 cm, tức có giá gần bằng 1000 nhân dân tệ.
Tính thêm quy trình phức tạp dáng khí động của kính chắn gió, giá tùy chỉnh của nguyên tấm kính chắn gió lên tới 300 vạn nhân dân tệ. Nhưng giá này chỉ là giá thành của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai mà thôi.
Người bình thường thực ra cũng không có nhu cầu chống đạn, dịch vụ tùy chỉnh kính chắn gió làm từ gốm sứ nhôm ALON trong suốt chỉ dành cho tùy chỉnh nội bộ.
“Nhân tiện, Lão Hoàng, lần này tôi muốn mang một vài chiếc mô tô bay đi theo. Giao thông bên núi Đại Lượng không thuận tiện, nếu như có mô tô bay thì thật tốt biết bao!” An Lương giải thích.
Hoàng Quốc Tường trả lời: “Không thành vấn đề, cậu muốn mang theo bao nhiêu chiếc mô tô bay? Tôi sẽ đưa giấy phép lái mô tô bay của cậu trước, hơn nữa cũng sẽ đưa giấy phép bay cho cậu.”
“Mang theo khoảng 10 chiếc trước đi!” An Lương đáp lại.
Câu trả lời của Hoàng Quốc Tường hoàn toàn nằm trong dự đoán của An Lương. Dù gì thì địa vị của An Lương cũng không còn giống như xưa, Hoàng Quốc Tường chắc chắn sẽ không làm khó An Lương vì những chuyện vô thưởng vô phạt này.
Gần trưa, 10 chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng được tùy chỉnh bằng gốm sứ nhôm ALON trong suốt đã có biển số. Những chiếc mô tô bay này sử dụng biển số của xe hơi, nhưng dòng cuối cùng còn có thêm chữ “Fly”, làm như vậy để phân biệt với biển số thông thường.
Theo như Hoàng Quốc Tường nói, những biển số xe này đã được kết nối với cơ sở dữ liệu của cục quản lý giao thông, toàn bộ dữ liệu đều có thể điều tra được, hơn nữa những dữ liệu này còn nằm trong phạm vi nội bộ cả nước.
Trước mắt, nội bộ cục quản lý giao thông đã đưa ra những thông báo về mô tô bay, nhắc nhở nhân viên của cục quản lý giao thông rằng có một loại hình vận tải mới xuất hiện, từ đó tránh được việc mô tô bay bị cục quản lý giao thông kiểm tra không lý do.
Tất cả các nhân viên an ninh bị lộ danh tính của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đều được Hoàng Quốc Tường cấp giấy phép bay. Hành động này trông có vẻ rất ân cần, nhưng An Lương biết đó là thủ đoạn của Hoàng Quốc Tường.
Thông qua thủ đoạn này, Hoàng Quốc Tường âm thầm tuyên bố rằng Cục Điều tra An ninh Quốc gia của anh ta đã hiểu biết một chút về Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.
An Lương không để tâm đến những mánh khóe nhỏ của Hoàng Quốc Tường, bởi vì giấy phép bay do Hoàng Quốc Tường cấp chỉ dành cho những nhân viên đã bị lộ danh tính trong kế hoạch duy trì sinh mệnh, hoàn toàn không dính líu gì đến những nhân viên bí mật.
Nhìn bề ngoài, Hoàng Quốc Tường trông có vẻ như đã nắm được một ít thông tin về Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, nhưng thực tế thì cái gì cũng không có!
Núi Đại Lượng, thôn An Lạc.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đang hỗ trợ giảng dạy ở thôn An Lạc. Buổi trưa, sau khi tan học, bọn họ trở về tòa nhà ba tầng do An Lương xây cho bọn họ để ăn uống và nghỉ trưa.
Hai chị em nhà họ Hạ không được thừa hưởng tài nấu ăn xuất sắc của mẹ mình là Thái Vũ San. Đặc biệt là Hạ Như Ý, cô ấy rất ghét nấu nướng, cho nên An Lương đã đặc cách bố trí Miêu Lôi, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, chịu trách nhiệm nấu nướng.
Chương 2407: Hiển nhiên sẽ không quên!Trên đường trở lại tòa nhà nhỏ, Hạ Như Ý giả vờ hỏi: “Chị ơi, chị đã nói với anh ấy về sinh nhật của chúng ta sao?”
Hạ Hòa Tâm lắc đầu: “Không, em nói rồi à?”
“Em cũng không.” Hạ Như Ý trả lời, sau đó nói với vẻ lo lắng: “Liệu anh ấy có biết ngày sinh nhật của chúng ta không?”
Hạ Hòa Tâm liếc nhìn em gái mình, sau đó nhắc nhở: “Nam Hồ Viện.”
Hạ Như Ý chợt hiểu ra.
Trước kia, An Lương đã mua cho bọn họ một căn phòng ở Nam Hồ Viện, An Lương sử dụng chứng minh thư của bọn họ, hiển nhiên sẽ biết thông tin cá nhân của bọn họ.
“Nếu anh ấy quên thì sao?” Hạ Như Ý lo lắng.
Hạ Hòa Tâm cũng có chút lo lắng, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Yên tâm đi. Anh ấy sẽ không quên đâu.”
Hạ Hòa Tâm cảm giác An Lương sẽ không quên những chuyện như thế này, đúng không?
Thực tế, làm sao An Lương có thể quên được? An Lương là một người đàn ông tốt, mà một người đàn ông tốt đương nhiên sẽ hoàn hảo về mọi mặt.
Hãy tưởng tượng một chút, một người đàn ông giàu có và đẹp trai, muốn có vóc dáng thì có vóc dáng, muốn có chiều cao thì có chiều cao, EQ cao, tính cách tốt, hào phóng, hài hước thú vị, một người đàn ông như vậy, ai có thể chịu đựng được?
Quan trọng hơn là người đó còn rất tinh tế, không theo chủ nghĩa gia trưởng, càng không biết bạo lực lạnh, rất dịu dàng, như thế thì bao nhiêu người chịu nỗi?
Tuy rằng cũng có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm của người đó chỉ có một, đó là thường xuyên biến mất. Mỗi lần biến mất lại rất hợp tình hợp lý, cho dù thời gian biến mất không dài nhưng nhắn tin vẫn trả lời, gọi điện vẫn bắt máy, điều này có gì không tốt?
Nếu kết hợp thêm tính cách hiểu chuyện, lãng mạn, biết điều chỉnh cảm xúc, còn biết tạo bất ngờ, chưa kể giỏi giải quyết rắc rối và những vấn đề khác nhau, người bạn trai như vậy chẳng phải đã gần như là một người bạn trai hoàn hảo rồi sao?
Còn về khuyết điểm lớn nhất của An Lương, chắc đó là nói mà không hề suy nghĩ.
Nói cứ như thể người bình thường không có khuyết điểm giống An Lương vậy?
An Lương cùng lắm chỉ làm bài tập gia đình, không ra ngoài phụ đạo, cũng không lên mạng học thêm, An Lương càng không dấn thân vào những buổi học thử.
Chỉ mỗi điểm này đã vượt qua rất nhiều người đàn ông khác, phải không?
Suy nghĩ kỹ một chút, nếu ngay cả người như An Lương mà còn không thu hút được, vậy rốt cuộc phải là người đàn ông như thế nào mới có thể thu hút người khác?
Người đàn ông thích chơi trò chơi?
Hay là người đàn ông thích chơi bóng rổ? Hoặc người đàn ông nhìn không ra nam cũng không ra nữ?
An Lương có thể trở thành một người đàn ông tốt là vì anh có lý do, anh luôn làm tốt công việc chuẩn bị. Chẳng hạn như An Lương nhớ rất rõ ngày sinh nhật của bạn gái, hơn nữa còn chuẩn bị xong lời chúc mừng ngày sinh nhật.
An Lương biết rõ các cô gái thích cảm giác bất ngờ và có tính nghi thức hơn, chứ không phải chỉ mỗi chuyện phát bao lì xì, hay thậm chí là nói một câu chúc mừng sinh nhật.
Dù sao thời thế cũng đã thay đổi!
Ngày 6 tháng 8, vào lúc 5 giờ chiều.
Khóa hỗ trợ giảng dạy trong kỳ nghỉ hè ở Trường tiểu học thôn An Lạc đã kết thúc, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm sắp xếp bài tập về nhà cho bọn trẻ. Bên ngoài phòng học có tiếng vo ve khá trầm, hơi giống tiếng cánh quạt điện.
Hai chị em nhà họ Hạ vừa bước ra khỏi phòng học, khi bọn họ đang đoán thầm trong lòng đã xảy ra chuyện gì thì 10 chiếc mô tô bay biển số Đế Đô hạ cánh từ trên trời xuống, dừng tại sân trường thô sơ của Trường tiểu học thôn An Lạc.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều ngạc nhiên nhìn chiếc mô tô bay hạ cánh từ trên trời xuống và cả An Lương đang bước ra từ chiếc mô tô bay.
An Lương mỉm cười nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, anh chủ động chào: “Hòa Tâm, Như Ý, chắc hai người cũng đã dạy học xong rồi phải không?”
Hạ Như Ý trả lời trước: “Đúng vậy!”
Hạ Như Ý nhìn mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng, trong ánh mắt lóe lên những ngôi sao nhỏ, cô hỏi: “Đây có phải là những chiếc mô tô bay mà anh đã nói trước kia không?”
“Đúng thế!” An Lương gật đầu: “Anh chỉ tốn mất khoảng hơn nửa tiếng để đi từ sân bay quốc tế Xương Hi đến đây bằng mô tô bay.”
Nếu sử dụng xe hơi để trèo đèo lội suối, ít nhất cũng khoảng bốn tiếng trở lên, đó là nếu đường xá thuận lợi, không có mưa rơi. Nếu có mưa rơi, đường núi trơn trượt, e là sẽ phải tốn gấp đôi thời gian.
Hạ Hòa Tâm cố ý hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
An Lương mỉm cười trả lời: “Ngày mốt là sinh nhật của hai người, lẽ nào hai người quên luôn sinh nhật của chính mình?”
Trước câu trả lời của An Lương, dù là Hạ Hòa Tâm hay là Hạ Như Ý, bọn họ đều nở nụ cười hạnh phúc. An Lương nhớ ngày sinh nhật của bọn họ, điều này chứng tỏ An Lương rất coi trọng bọn họ.
Ngay cả sinh nhật của bạn gái còn không nhớ được, còn đòi yêu thương thật lòng?
Đây gọi là nhìn một đoán mười, những điều nhỏ nhặt thường có thể tiết lộ những vấn đề lớn.
Nếu thực sự thích, vậy thì chắc chắn phải coi trọng, nếu không thì làm sao lại nhớ ngày sinh nhật của bạn gái chứ?
“Ngày mốt đúng lúc là thứ bảy, hai người cũng nghỉ ngơi, cho nên anh đã đến trước để chuẩn bị sinh nhật cho hai người.” An Lương nói thêm.
“Nhân tiện, bọn trẻ có nghe lời không?” An Lương nhìn bọn trẻ đang thò đầu ra ngóng ở trước cửa phòng học.
Sự hiếu kỳ của bọn trẻ này cũng nhiều quá nhỉ?
An Lương vẫy tay với bọn trẻ: “Mấy đứa qua đây hết đi! Anh có mang quà cho các em nè!”
Mấy bọn trẻ tội nghiệp của thôn An Lạc vẫn chưa biết đến bản chất ác ma của An Lương, nếu ở quê hương của Bạch Nguyệt, A Lực · A Mộc · Xích Tử nghe An Lương nói có mang quà đến, e là thằng bé sẽ bị dọa đến nỗi trưng luôn vẻ mặt đau khổ?
Chương 2408: Không quen?Khi ở quê hương của Bạch Nguyệt, An Lương đã tặng cho A Lực · A Mộc · Xích Tử một món quà quý giá, bao gồm nhiều sấp đề cương và nhiều tài liệu học tập khác nhau, trong đó có ngữ văn, số học, thậm chí còn có tiếng nước ngoài.
A Lực · A Mộc · Xích Tử chỉ có thể nhận món quà ma quái của An Lương trong nước mắt.
Bây giờ An Lương lại muốn tặng quà cho Trường tiểu học thôn An Lạc, nơi hai chị em nhà họ Hạ đang hỗ trợ giảng dạy. Những đứa trẻ đáng thương đang học bù trong kỳ nghỉ hè này vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm của An Lương.
Trước kia An Lương cũng đã từng bị mấy thứ quái quỷ này hành hạ, anh vẫn còn nhớ anh viết bài tập đề cương viết đến mức muốn nổi da gà trên đầu. Bây giờ An Lương định sẽ khiến cho những đứa trẻ bị thế giới này lãng quên đón nhận sự ác ý từ thành phố phồn hoa!
Hạ Như Ý nghe thấy An Lương chuẩn bị quà cho bọn trẻ, cô vẫy tay gọi chúng nó, bọn trẻ đang thò đầu ra từ phía sau cửa lớp, cuối cùng cũng tràn ra ngoài.
Hạ Hòa Tâm tò mò hỏi: “Anh định chuẩn bị quà gì cho bọn trẻ thế?”
“Mang quà ra đây!” An Lương ra lệnh.
Tần Thiên Tường và Lý Dương mở kính chắn gió của chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng, lấy ra hai chiếc vali từ bên trong, sau đó kéo vali qua.
Sau khi hai người bọn họ mở vali ra, Hạ Như Ý không khỏi bật cười!
Trong vali có đủ loại sách phụ đạo, bao gồm cả bài tập đề cương, các bài luyện đề ngôn ngữ và toán học, còn có tài liệu ôn tập hệ thống ngôn ngữ và toán học, v.v.
“Những thứ này là quà tặng sao?” Hạ Như Ý nhìn An Lương nhõng nhẽo.
An Lương gật đầu khẳng định: “Tất nhiên! Đây đều là quà tặng, còn là quà tặng cực kỳ quý giá!”
“Ha ha ha!” Hạ Như Ý lại không nhịn được cười.
Hạ Hòa Tâm bất lực nhìn An Lương, cô cảm thấy An Lương chắc chắn có ý xấu xa gì đó, bằng không sao lại tặng những thứ này cho bọn trẻ được chứ?
Học sinh tiểu học ở thôn An Lạc hiển nhiên cũng đã thấy những món quà, cho dù chưa đứa nào từng dùng qua thứ này bao giờ, nhưng bọn trẻ vẫn có thể cảm nhận được ác ý.
“Cô giáo Như Ý, những món quà này… chúng ta có thể không cần được không?” Một đứa trẻ cao chưa đầy 1,5 mét thận trọng hỏi.
Trước khi Hạ Như Ý trả lời, An Lương đã từ chối trước: “Đương nhiên là không! Đây là những món quà quý giá, các em phải đối xử tốt với chúng, cố gắng một ngày nào đó có thể cống hiến cho ngọn núi lớn này!”
Hạ Như Ý cũng đồng tình: “Những món quà này rất phù hợp với các em.”
Hạ Hòa Tâm cũng gật đầu: “A Trát Mỗ, em đến đây cầm những món quà này đem đi phát đi.”
An Lương nhắc nhở: “Mỗi đứa đều có 7 quyển, anh sẽ sắp xếp bảo chú Tần phát cho các em.”
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều nhìn An Lương một cách bất lực, đợi sau khi Tần Thiên Tường và A Trát Mỗ bắt đầu phân phát bài tập đề cương, luyện đề ngôn ngữ và toán học, còn có tài liệu ôn tập hệ thống ngôn ngữ và toán học xong, bọn họ mới tiếp tục nói chuyện với An Lương.
“Anh rể, anh thật độc ác!” Hạ Như Ý mỉm cười nói.
An Lương bóp mặt Hạ Như Ý: “Anh thấy em cũng đang hả hê đấy?”
Hạ Như Ý hừ hừ nói: “Khi còn nhỏ em đã nếm trải những thứ này đủ rồi, bây giờ để bọn trẻ nếm mùi vị của những thứ này, thực sự rất tốt mà!”
“Mong rằng thành tích của một số bọn trẻ sẽ càng tiến bộ hơn nhờ những tài liệu học tập này.” Hạ Hòa Tâm đáp lại.
An Lương nói thêm: “Thực ra anh cũng mang theo những món quà khác, bao gồm một số sô-cô-la, bánh kẹo và đồ ăn nhẹ. Hai người xem nên phân phát thế nào đây?”
Hạ Hòa Tâm trả lời: “Anh đã mang theo bao nhiêu?”
“Rất nhiều, đủ cho hai người phân phát.” An Lương dẫn hai chị em họ Hạ cùng nhau đi kiểm tra.
Trong bốn chiếc vali có chứa sô-cô-la, kẹo mút, quả hạch và một số đồ ăn vặt.
Hạ Như Ý vui vẻ nói: “Đây toàn là thứ mà em thích.”
Hạ Hòa Tâm suy nghĩ một lát sau đó nói: “Nếu đã có nhiều đồ ăn vặt như vậy, chúng ta có thể chia cho mỗi em một túi đồ ăn vặt.”
An Lương trả lời: “Ngày mốt là sinh nhật của hai người, ngày mốt rồi hãy tặng cho bọn trẻ, hai người thấy sao?”
“Không thành vấn đề.” Hạ Như Ý đáp.
Hạ Hòa Tâm đồng ý.
Sau khi Tần Thiên Tường và A Trát Mỗ phát xong 7 quyển tài liệu phụ đạo ngoại khóa cho tất cả bọn trẻ, vẻ mặt của tất cả bọn trẻ đồng loạt trở nên méo xệ, bởi vì bọn chúng cuối cùng cũng biết những món quà này là gì.
Món quà này thực sự “quý giá”!
Bọn trẻ thực sự rất “cảm ơn” món quà hậu hĩnh của chú An!
Bọn trẻ xui xẻo vừa cầm được những món quà “quý giá” này đã bị Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm giao cho bọn trẻ làm bài tập cơ bản, yêu cầu mỗi đứa đều phải làm một bộ đề thi thử ngôn ngữ và toán học để phán đoán được trình độ của từng đứa.
May mắn thay, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm không hề ác ý giống như An Lương, hai người quy định thời gian hoàn thành là ngày thứ hai tuần sau, tương đương với việc bọn trẻ sẽ làm bài tập vào ngày thứ bảy và chủ nhật, ít nhiều gì cũng coi như có chút an ủi.
6 giờ tối, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ trở lại tòa nhà nhỏ, An Lương trái ôm phải ấp hai người bọn họ, anh hỏi han ân cần: “Hai người đã quen sống trên núi chưa?”
“Vẫn chưa quen lắm.” Hạ Như Ý trả lời trước: “Lúc đầu cảm thấy rất mới mẻ, em tò mò về mọi thứ, nhưng bây giờ khi ở lâu rồi em lại cảm thấy nhạt nhẽo, hơn nữa cũng không thuận tiện chút nào. Em muốn ăn lẩu, em muốn uống trà sữa, em muốn đi mua sắm.”
Những thứ này không tồn tại trên núi!
Đối với những người trẻ sống ở thành phố, việc đi du lịch trên núi là điều mới mẻ và thú vị, nhưng nếu sống trên núi một thời gian dài rồi, bọn họ sẽ cảm thấy không khác gì với tu khổ hạnh.
Chương 2409: Sự ích kỷ nhỏ nhoi!Vùng núi quả thực rất yên tĩnh và thanh bình, nhưng đối với những người trẻ tuổi ở thành phố, sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ban đầu khi ở trên núi, một thời gian sau bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy không thuận tiện ở rất nhiều mặt.
Hạ Như Ý chính là đang cảm thấy như vậy.
Hạ Hòa Tâm đồng tình: “Thực sự có chút bất tiện.”
“Nếu hai người muốn ăn lẩu, muốn uống trà sữa, còn muốn đi mua sắm, vậy thì chúng ta đi thôi!” An Lương đáp lại.
Hai mắt Hạ Như Ý sáng lên: “Mô tô bay?”
“Ừ!” An Lương gật đầu khẳng định.
“Chúng ta bay đến thành phố Xương Hi, không cần tới nửa tiếng.” An Lương nói thêm.
“Được đó, được đó, xuất phát thôi!” Hạ Như Ý đồng ý.
Do chiếc mô tô bay chỉ có thể chở hai người, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cũng giống như trước đây, bọn họ chia ra ai sẽ ngồi ghế lái phụ trong lộ trình đi đi lại lại thế này. Hạ Như Ý sẽ đi cùng với An Lương từ thôn An Lạc đến thành phố Xương Hi, và khi nào quay trở lại thôn An Lạc, Hạ Hòa Tâm sẽ đi cùng với An Lương.
Lần này, có hai cô gái trong số các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đi theo An Lương đến núi Đại Lượng, bọn họ có thể tùy ý đi theo Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều được.
Chỉ hơn 20 phút sau, 10 chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đã đến thành phố Xương Hi. Hai chị em nhà họ Hạ và An Lương cùng nhau đi ăn lẩu, một số nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa phụ trách lái những chiếc mô tô bay này đi sạc điện.
Mặc dù không có trạm sạc siêu tốc nhưng các trạm sạc xe điện thông thường cũng có thể sạc cho mô tô bay.
Mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng tương thích với sạc tiêu chuẩn quốc gia mới. Cái gọi là tiêu chuẩn quốc gia mới là tiêu chuẩn sạc thế hệ mới của Hạ Quốc. Nó hỗ trợ điện áp tối đa 1500 V, dòng điện tối đa 600 A và công suất tối đa là 900 kW. Tất nhiên, dữ liệu này giới hạn trên lý thuyết, trước mắt thì gần như không có trạm sạc điện tiêu chuẩn quốc gia mới như vậy.
Theo dữ liệu giới hạn trên lý thuyết, mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng với tổng dung lượng pin là 200 kWh, chỉ mất 13 phút 20 giây là có thể sạc xong.
Kết hợp với việc tiêu hao hiệu suất chuyển đổi sạc, trong vòng tối đa 15 phút, pin có thể được sạc từ 0 đến 100%.
Tuy nhiên, thực tế thì hoàn toàn không có trạm sạc tiêu chuẩn quốc gia mới nào có công suất như thế này.
Công suất tối đa của hầu hết các trạm sạc chỉ là 120 kWh và số lượng rất ít, chỉ khoảng 1/5 số trạm sạc có khả năng sạc nhanh với công suất lớn như vậy.
Chỉ có một trạm sạc 120 kWh ở thành phố Xương Hi, sử dụng điện áp 500 V và chế độ sạc dòng điện 240 A, tương đương với 120 kWh sạc mỗi giờ, nó có thể đáp ứng nhu cầu cơ bản của mô tô bay.
An Lương và hai chị em nhà họ Hạ muốn đi ăn lẩu, còn muốn đi dạo mua sắm, tại sao phải tốn hơn hai tiếng làm gì? Bên cạnh đó, lượng pin còn thừa của chiếc mô tô bay vẫn hơn 40%. Pin Graphene do Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sản xuất không phải là trò cười, nó là pin Graphene thật. Không có tình trạng giảm tốc độ sạc, pin Graphene có thể sạc nhanh trong phạm vi điện 0% đến 100%.
Lẩu mà An Lương chọn là lẩu Thịnh Khánh, lẩu Thịnh Khánh nổi danh khắp cả nước, đâu đâu cũng có chi nhánh của nó. Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cũng thích ăn lẩu Thịnh Khánh.
Thực ra có rất nhiều lẩu ở bên Thiên Phủ mang nhãn hiệu của Thịnh Khánh.
“Em muốn ăn óc heo!” Hạ Như Ý chọn óc heo.
Ở Thịnh Khánh và Tây Xuyên, nhiều người thích ăn óc heo, những nơi tiêu thụ óc heo lớn nhất cả nước là Thịnh Khánh và Tây Xuyên.
An Lương mặc cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm gọi món, hai người bọn họ cũng hết sức kiềm chế, bọn họ muốn tránh lãng phí chứ không phải vì tiết kiệm. Làm sao An Lương có thể để tâm đến số tiền của một bữa lẩu chứ?
Khoảng một tiếng rưỡi sau, Hạ Như Ý uống xong ngụm trà sữa cuối cùng và đặt đũa xuống, cô nói một cách mãn nguyện: “Em no rồi! Quá no!”
Hạ Hòa Tâm cũng gần như vậy.
An Lương nhìn Hạ Như Ý, anh nói đùa: “Em quả thực rất no!”
Hạ Như Ý liếc xéo An Lương, sao cô có thể không biết An Lương đang trêu ghẹo cô?
An Lương không đùa giỡn nữa, anh nói: “Chúng ta dạo ở Xương Hi được chứ?”
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm chưa từng đi dạo ở Xương Hi bao giờ. Để mà đi từ thôn An Lạc đến thành phố Xương Hi, ít nhất cũng phải mất bốn tiếng. Đi và về tổng cộng là tám tiếng, cho dù xuất phát lúc 6 giờ sáng, sau đó 2 giờ chiều khởi hành quay về, tranh thủ cả ngày cũng chỉ có thể đi dạo được bốn tiếng, còn phải chừa thêm thời gian ăn trưa.
Vì thế mà trước kia, vào thứ bảy và chủ nhật, bọn họ không bao giờ đi dạo ở thành phố Xương Hi.
Tuy nhiên, nửa tiếng sau, hai chị em nhà họ Hạ đều thất vọng, bởi vì Xương Hi khá lạc hậu. Dù là thành phố nhưng cũng không có gì để đi mua sắm, có cảm giác giống như Thiên Phủ của hơn 10 trước.
“Vậy mà không có Tuyết Trà!” Hạ Như Ý phàn nàn.
Vốn dĩ cô muốn uống một cốc trà sữa khác để giải cảm, cô ấy hiển nhiên muốn chọn Tuyết Trà, nhưng Xương Hi lại không có Tuyết Trà, điều này cũng có thể cho thấy sự phát triển của Xương Hi đang bị tụt lại phía sau.
Suy cho cùng, đơn giá của Tuyết Trà cũng khá cao, tất nhiên phải suy nghĩ đến vấn đề thị trường có tiếp nhận hay không.
Chương 2410: Dễ bị tổn thươngĐến gần 10 giờ 30 phút tối, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm mới cụt hứng đi về cùng với An Lương. Bọn họ cảm thấy Thiên Phủ vẫn tốt hơn, may mắn thay khóa hỗ trợ giảng dạy của bọn họ cũng đã đi được nửa chặng đường.
Khi An Lương và hai chị em nhà họ quay về, Khang Ngọc Giai và Từ Nặc bắt đầu phàn nàn.
“Ôi, hai người thật quá đáng, hai người đi ra ngoài ăn lẩu đi dạo, vậy mà không gọi cho chúng tôi!” Khang Ngọc Giai phàn nàn.
Từ Nặc đồng tình: “Hai người thật quá đáng!”
Hạ Như Ý nói với vẻ tự hào: “Xin lỗi, chúng tôi là những người bạn thân giả dối, thấy bồ quên bạn!”
Hạ Hòa Tâm bất lực nhìn ba người bọn họ, trong lòng cô nhóm nhem một chút ích kỷ, hai chị em bọn họ mong muốn có thể ở một mình với An Lương, chứ không muốn gọi thêm Khang Ngọc Giai và Từ Nặc.
Đêm khuya tĩnh lặng.
An Lương tận hưởng mùi vị của sự cô đơn, bởi vì Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều ăn quá no, bọn họ không thể nào tham gia vào trò chơi Hiệp Cốc.
Như chúng ta đã biết, nếu như ăn quá nó mà còn miễn cưỡng tham gia vào trò chơi, có khả năng sẽ bị nôn mửa. An Lương đành trải qua sự cô đơn một mình vào ban đêm trên núi.
Ngày hôm sau.
6 giờ 30 phút sáng, hai chị em nhà họ Hạ, Khang Ngọc Giai và Từ Nặc đã thức dậy, buổi sáng sớm trên núi có tiếng chim hót trong sương, An Lương cũng bị Hạ Như Ý đánh thức.
“Mọi người dậy sớm vậy?” An Lương ngáp một cái.
Mặc dù An Lương không có thói quen ngủ nướng, nhưng phần lớn đều sẽ thức dậy sau 7 giờ.
“Bọn em phải đến trường, có buổi dạy vào sáng sớm.” Hạ Như Ý đáp.
“Có bốn người ở đây, không tới mức cả bốn người đều đi luôn chứ?” An Lương hỏi ngược lại.
Hạ Như Ý hờn dỗi: “Mọi người đều ngủ sớm dậy sớm, sức khỏe rất tốt!”
“Vậy hả?” An Lương hỏi: “Để anh kiểm tra xem!”
Hạ Như Ý làm sao có thể chống đỡ được sức mạnh của chính đạo cự phách của An đạo trưởng chứ?
Sau khi cô được chính đạo cự phách An đạo trưởng đưa vào phòng, tắm rửa sạch sẽ, tiếp đó kiểm tra khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng An đạo trưởng xác nhận quả nhiên sức khỏe của Hạ Như Ý rất tốt.
Trong phòng bếp ở tầng một, Khang Ngọc Giai và Từ Nặc nhìn An Lương và Hạ Như Ý cùng bước vào, bọn họ nhận thấy khuôn mặt của Hạ Như Ý đỏ bừng. Bọn họ lại cẩn thận nhìn về phía Hạ Hòa Tâm, phát hiện Hạ Hòa Tâm hình như hoàn toàn không quan tâm?
Tuy nhiên, Khang Ngọc Giai và Từ Nặc suy nghĩ một chút là đã hiểu ra, An Lương đối xử rất tốt với Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm. Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đến thôn An Lạc để hỗ trợ giảng dạy, An Lương đã xây dựng một tòa nhà nhỏ ba tầng bên cạnh Trường tiểu học thôn An Lạc để giúp cho cuộc sống hỗ trợ giảng dạy của hai chị em nhà họ Hạ trở nên thuận tiện hơn.
Hơn nữa An Lương còn bố trí thêm nhân viên đến phụ trách an ninh và nấu cơm.
Với một người bạn trai tuyệt như mơ này, nếu Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý có sa ngã vào, hình như cũng không phải không hợp lý? Theo lý mà nói, nếu An Lương có ý, Khang Ngọc Giai và Từ Nặc cảm thấy bản thân bọn họ cũng không thể nào chống đỡ được.
Tuy nhiên, An Lương lại không có ý!
“Khi nào thì buổi đọc sách sáng sớm bắt đầu?” An Lương thuận miệng hỏi.
Từ Nặc trả lời: “Bắt đầu từ lâu rồi. Tôi đã qua đó xem trước, A Trát Mỗ đã dẫn đám trẻ bắt đầu buổi đọc sách sáng sớm.”
Tòa nhà ba tầng do An Lương xây cho hai chị em nhà họ Hạ rất Trường tiểu học thôn An Lạc, đi bộ nhanh hơn một chút chỉ mất 3 phút, đi bộ chậm hơn một chút là 5 phút.
“Vậy tại sao mọi người vẫn còn chưa đi đến trường?” An Lương hỏi.
Từ Nặc và Khang Ngọc Giai chỉ mỉm cười và không nói gì.
Hạ Hòa Tâm trả lời: “Mọi người đều đang đợi anh để ăn cơm chung với nhau.”
“Cái này có gì đáng để đợi?” An Lương đáp: “Triều Đại Thanh đã diệt vong từ lâu, mọi người ăn cơm không cần đợi, cứ ăn trước là được.”
Sau khi An Lương đã ngồi vào chỗ, Miêu Lôi, người phụ trách nấu ăn, bưng bữa sáng lên, bao gồm sữa đậu nành và sữa tươi, còn có bánh bao và xíu mại, thậm chí còn có chả giò.
An Lương chọn sữa đậu nành và xíu mại, anh ăn xong một cách thuần thục, sau đó dọn dẹp vệ sinh đơn giản rồi chủ động nói: “Lát nữa tôi phải đi qua bên phía Bạch Nguyệt xem thế nào, trưa nay mọi người cứ ăn cơm, tôi sẽ tranh thủ về trước bữa tối.”
Hạ Như Ý trả lời: “Ừ.”
Hạ Hòa Tâm thuận miệng hỏi: “Đi xem tình hình của táo chua à?”
“Ừ!” An Lương gật đầu: “Đi xem thử giáo sư Tằng có nghiên cứu ra được gì không, sẵn tiện cũng thăm hỏi Bạch Nguyệt.”
“Tuần trước bọn em đã đi qua bên chỗ của Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt thực sự rất tuyệt vời, cô ấy đã lên kế hoạch cho cơ sở trồng khoai tây đen và kế hoạch chăn nuôi chim trĩ ở quê hương của mình.” Hạ Hòa Tâm khen ngợi.
An Lương bình tĩnh nói: “Mọi người cũng rất tuyệt vời, vốn dĩ anh tưởng rằng hai người không thể kiên trì được, anh còn đang nghĩ nếu hai người không thể chịu đựng được nữa, anh sẽ sắp xếp người thay thế hỗ trợ giảng dạy!”
Hạ Như Ý hờn dỗi: “Anh đánh giá thấp bọn em quá đấy!”
“Đúng, đúng, đúng, Như Ý tuyệt vời nhất!” An Lương trêu ghẹo.
Nhưng liệu Hạ Như Ý có tuyệt vời thế không?
Không!
Trình độ của Hạ Như Ý cũng giống như Trần Tư Vũ, dễ bị tổn thương!
Chương 2411: Sự tiến bộ và chuyển đổi của Bạch Nguyệt!Sau bữa sáng, hai chị em nhà họ Hạ, Khang Ngọc Giai và Từ Nặc đến Trường tiểu học thôn An Lạc, 3 chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đã cất cánh, bay thẳng đến thôn Vân Pha, quê hương của Bạch Nguyệt.
Từ trên trời đi đến thôn Vân Pha chỉ tốn khoảng 5 đến 6 phút, nhưng nếu đi bằng đường bộ, ít nhất cũng phải tốn hơn một tiếng.
Vì thấy đi đến đó chỉ tốn khoảng vài phút cho nên An Lương đã không nói trước với Bạch Nguyệt.
3 chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng bay thẳng đến Trường tiểu học thôn Vân Pha. Khi 3 chiếc mô tô bay đến, mẹ của Bạch Nguyệt, Bạch Linh, đang đứng ở trong sân trường, bà ấy ngước lên trời nhìn 3 chiếc mô tô bay.
Bạch Linh đang suy đoán chuyện gì với 3 chiếc mô tô bay này. Khi 3 chiếc mô tô bay hạ cánh, kính chắn gió mở ra và An Lương bước xuống, Bạch Linh đột nhiên hiểu ra.
“Dì Bạch, đã lâu không gặp!” An Lương chủ động chào hỏi.
Bạch Linh nhanh chóng trả lời một cách lịch sự: “Đã lâu không gặp, An Lương.”
An Lương nhìn quanh một vòng, anh không nhìn thấy Bạch Nguyệt, anh thuận miệng hỏi: “Bạch Nguyệt đâu rồi dì, cô ấy không ở nhà sao?”
Bạch Linh lắc đầu: “Con bé đang kiểm tra tình hình cơ sở trồng trọt khoai tây đen ở cuối phía Đông của thôn. Số lượng thu mua của Vũ Nguyệt đã tăng cao, cho nên Bạch Nguyệt phải quy hoạch cơ sở trồng trọt khoai tây đen mới để cho toàn bộ người trong thôn đều có thể tham gia, cùng nhau phát triển công nghiệp trồng trọt khoai tây đen.”
An Lương cảm thấy trong lòng rất khuây khoả, Bạch Nguyệt đã có một sự tiến bộ lớn!
Sau khi Bạch Nguyệt phụ trách quản lý Tổ chức cứu hộ động vật Tinh Nhân, cách nhìn tổng thể của cô ấy đã được cải thiện đáng kể. Bây giờ cô ấy còn học được phương pháp quy hoạch công nghiệp theo cụm, hơn nữa còn cho thấy cách sắp xếp mô hình chia sẻ lợi ích rất thông minh.
Đây đều là những tiến bộ của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt tự ti, bướng bỉnh và nhạy cảm lúc ban đầu, tựa như một con sâu bướm đang thay đổi, lột xác trở thành một con bướm tuyệt đẹp!
Bạch Nguyệt tiến bộ rất lớn, cô ấy đang từng bước từng bước tiến lên phía trước, khiến An Lương cảm thấy có chút cảm thán về sự tiến bộ vượt bậc của cô ấy.
“Ở cuối phía Đông của thôn sao, cháu biết đường, cháu sẽ qua đó xem.” An Lương đáp lại.
Bạch Linh vội vàng hỏi: “An Lương, trưa nay cháu có ở lại dùng cơm không?”
“Tất nhiên là có ạ!” An Lương nói đùa: “Mà này, dì Bạch, còn có thịt heo già không. Tốt nhất là loại sườn heo ấy.”
“Có, có. Trưa nay dì sẽ làm sườn heo cho cháu.” Bạch Linh đáp lại.
“Được đó, được đó. Cháu rất thích!” An Lương không khách sáo.
An Lương đã làm rất nhiều điều cho Bạch Nguyệt và thôn Vân Pha, biểu hiện không khách sáo của anh trái lại càng khiến Bạch Linh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
An Lương rời Trường tiểu học thôn Vân Pha, một nhân viên an ninh nữ của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở lại giúp Bạch Linh nấu ăn, Bạch Linh không từ chối, bà ấy đoán đây chắc là một biện pháp an ninh?
Cuối phía Đông của thôn Vân Pha.
Khi An Lương đi tới, anh thấy Bạch Nguyệt đang cầm một cuốn sổ bìa cứng giống sổ vẽ tranh giảng giải, một số dân thôn ở thôn Vân Pha đang nghe Bạch Nguyệt giải thích.
“Bạch Nguyệt.” An Lương chủ động chào.
“Lạch cạch.”
Cây bút viết trong tay Bạch Nguyệt rơi trên cuốn sổ bìa cứng, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác thính giác, nhưng những người dân thôn bên cạnh cô đều nhìn về phía sau, vì thế mà Bạch Nguyệt cũng quay đầu nhìn sang.
Đó không phải là ảo giác!
An Lương thực sự đã đến đây!
Gặp lại An Lương, trong lòng Bạch Nguyệt rạo rực. Trước đây, cô đã mơ thấy An Lương không biết bao nhiêu lần, lần nào An Lương cũng gọi cô, khi cô đáp lại thì giấc mơ trở nên mờ ảo.
Bây giờ An Lương đã đến rồi, trong lòng Bạch Nguyệt thực sự rất kích động, nhưng ngoài mặt phải cố gắng kiềm chế hết sức. Bởi vì Bạch Nguyệt sợ rằng, nếu cô quá kích động, An Lương sẽ chán ghét.
Bạch Nguyệt cảm thấy mình không xứng với An Lương!
Suy cho cùng, trong mắt của Bạch Nguyệt, dù là Hạ Như Ý hay là Hạ Hòa Tâm, cả hai người đó đều tốt hơn cô, huống chi hai người họ lại cùng với nhau?
“An Lương, đã lâu không gặp.” Bạch Nguyệt trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể.
Bạch Nguyệt nghĩ rằng cô đã che giấu rất tốt, thế nhưng trong hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, độ thiện cảm của cô đã bán đứng chính cô!
Độ thiện cảm của Bạch Nguyệt dành cho An Lương rất kỳ lạ, chỉ “vỏn vẹn” 79 điểm.
Độ thiện cảm này chính là giá trị quan trọng.
Theo kinh nghiệm của An Lương, khi độ thiện cảm là 79 điểm, chỉ cần mở miệng tỏ tình thì nhất định sẽ thành công. Nhưng nếu mở miệng ra muốn chơi trò chơi với nhau, e là có khả năng sẽ thất bại.
Trên thực tế, độ thiện cảm này thể hiện nội tâm phức tạp của Bạch Nguyệt. Cô ấy thích An Lương, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng Bạch Nguyệt cảm thấy mình không xứng với An Lương, chính vì thế mà độ thiện cảm vẫn luôn nằm ở giá trị quan trọng.
“Bạch Nguyệt cậu đang lên kế hoạch trồng khoai tây đen à?” An Lương hỏi.
“Ừ!” Sau khi Bạch Nguyệt trả lời, cô ấy giới thiệu với An Lương: “Giám đốc Phùng chắc cũng đã báo cáo với cậu lợi nhuận ròng của Vũ Nguyệt đang tăng, dự kiến sẽ tăng nguồn cung thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt, cho nên bên này cũng phải nâng cao hạn ngạch thu mua của khoai tây đen.”
“Ngoài ra, chủ quản Sài cũng phát triển một phương án xử lý mới cho khoai tây đen, anh ta dự định làm nóng khoai tây đen và sau đó cho vào tủ lạnh, như vậy có thể cung cấp khoai tây đen quanh năm.” Bạch Nguyệt bổ sung.
Chương 2412: Lại gặp Bạch Nguyệt.An Lương suy nghĩ một hồi, sau đó mới nhớ ra chủ quản Sài chính là đầu bếp Sài Đức Hậu của thức ăn nhẹ Vũ Nguyệt, anh ta chịu trách nhiệm quản lý chất lượng thức ăn nhẹ cho toàn bộ hệ thống Vũ Nguyệt.
Tuy nhiên, trọng lượng của Sài Đức Hậu trong hệ thống công nghiệp của An Lương quá nhỏ, An Lương gần như quên mất sự tồn tại của người này.
“Để đảm bảo nguồn cung quanh năm cho thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt, mình dự định sẽ mở rộng diện tích trồng khoai tây đen, không chỉ đáp ứng đủ nguồn cung cho thức ăn nhẹ của Vũ Nguyệt mà còn tăng thêm một số nguồn thu nhập cho quê mình.” Bạch Nguyệt giải thích.
An Lương khen ngợi: “Ý tưởng này rất hay! Cậu dự định sẽ lập kế hoạch gì dành cho cơ sở trồng trọt khoai tây đen?”
Bạch Nguyệt giải thích: “Mình định quy hoạch ba khu sản xuất cho cơ sở trồng khoai tây đen. Khu đầu tiên là khu cuối phía Đông của thôn, khu vực này trước đây là nơi trồng rau hàng ngày và gừng, tỏi. Em dự định thành lập một nhóm nhỏ hợp tác với nhau, để cho tất cả chủ sở hữu ở đây đều có thể tham gia, cùng nhau trồng trọt khoai tây đen, sau đó sẽ căn cứ theo diện tích đất của mỗi người mà phân chia thu nhập khoai tây đen.”
“Khu sản xuất thứ hai và khu sản xuất thứ ba thì nằm ở những vùng cao hơn, cũng là mô hình thành lập một nhóm nhỏ hợp tác với nhau.” Bạch Nguyệt nói thêm: “Ba nhóm hợp tác đều đã ký thỏa thuận với Vũ Nguyệt. Bọn họ sẽ cung cấp khoai tây đen cho Vũ Nguyệt, Vũ Nguyệt sẽ thuê bọn họ trồng trọt và cũng sẽ thu mua khoai tây đen của bọn họ, từ đó hình thành được mối quan hệ hợp tác ổn định.”
Bạch Nguyệt quả thực rất thú vị!
Mô hình này tương đương với việc Vũ Nguyệt thuê đất, nhưng có thể tránh được các rắc rối liên quan đến thuê đất.
“Tốt!” An Lương gật đầu đồng ý: “Mô hình này rất khoa học.”
Bạch Nguyệt tiếp tục nói thêm: “Ngoài mô hình hợp tác nhóm, bên mình cũng đã xem xét tình hình xói mòn đất, để tránh xói mòn đất, bên mình quy định diện tích đất trồng và phương án trồng tương ứng.”
An Lương tán thưởng Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Nếu là trồng khoai tây đen quy mô nhỏ, quả thực không cần quan tâm đến vấn đề xói mòn đất, nhưng nếu trồng khoai tây đen với quy mô lớn, vậy thì phải xem xét vấn đề này.
“Cậu định giải quyết như thế nào?” An Lương hỏi.
Bạch Nguyệt giải thích: “Bên mình áp dụng rất nhiều phương pháp khác nhau, bao gồm xây sườn bảo vệ đê, còn có phương pháp trồng hỗn hợp. Mặc dù thực hiện trồng theo cụm, nhưng các cụm sẽ được phân chia và trồng với diện tích nhỏ để ngăn chặn việc trồng quy mô lớn gây ra tình trạng phá hủy đất rừng.”
Bạch Nguyệt nói thêm: “Giáo sư Tằng cũng đề xuất một số phương pháp để chống xói mòn đất. Ví dụ, khi trồng khoai tây đen, có thể rải rơm rạ để bảo vệ đất khỏi bốc hơi. Khi rơm rạ thối rữa, nó có thể phân hủy thành phân bón.”
Đề xuất của Tằng Bá Điếu cũng rất có trình độ.
An Lương mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy việc nghiên cứu táo chua đã gặt hái được gì rồi?”
Tằng Bá Điếu là một chuyên gia về sinh học và thực vật học tại Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô. Ông ấy đã đề xuất cách ngăn chặn xói mòn đất, phải không?
Tóm lại An Lương cảm thấy điều đó là hiển nhiên!
Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Bạch Nguyệt đáp lại: “Mình không biết tiến độ nghiên cứu cụ thể, nhưng nhóm nghiên cứu của giáo sư Tằng đã tăng lên tới 20 người. Mình còn nghe nói, sau khi nghỉ hè, giáo sư Tằng còn gọi thêm nhiều sinh viên đến.”
Gọi thêm nhiều sinh viên?
E là gọi thêm nhiều lao động tự do thì đúng hơn!
Bây giờ là kỳ nghỉ hè, Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô vẫn nghỉ bình thường, đợi sau khi Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô khai giảng, không phải sẽ có rất nhiều lao động tự do sao?
“Bọn họ có tuân theo quy tắc bên này không?” An Lương quan tâm hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Bọn họ khá tuân thủ các quy tắc, bây giờ càng có nhiều người, bọn họ còn dựng lều ở trước cổng thôn, có hai người trong thôn của mình nấu ăn cho bọn họ.”
An Lương đến đây bằng chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng. Anh thực sự không để ý đến tình hình ở cổng thôn, dù sao anh cũng đang bay trên trời, ai mà lại cứ quan tâm đến tình hình ở mặt đất chứ?
“Ừ, mình đến rừng táo chua trước, sẵn hỏi luôn tình hình.” An Lương đáp lại: “Nhân tiện, trưa nay mình sẽ ăn cơm ở nhà của cậu, vừa nãy mình có nói với mẹ cậu rằng mình muốn ăn sườn heo.”
Bạch Nguyệt mừng thầm trong lòng, cô nhớ đến một chuyện trước đó, cô gật đầu: “Nhà mình có món sườn heo.”
“Lát nữa gặp.” An Lương vẫy tay.
Sau khi An Lương rời đi, Bạch Nguyệt tiếp tục lên kế hoạch trồng khoai tây đen. Chuyện này có liên quan đến vấn đề xói mòn đất, không thể làm qua loa được.
Khu rừng táo chua cách thôn Vân Pha khoảng 1 km về phía Tây bắc, khi An Lương và bốn nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đến, bọn họ nhận ra nơi này đã thay đổi đáng kể!
Thiết bị chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời được dựng lên xung quanh khu rừng táo chua, hệ thống giám sát an ninh dày đặc cũng được dựng lên. An Lương thậm chí còn thấy thiết bị phát hiện cảm ứng nhiệt hồng ngoại và cảm biến chuyển động.
Chương 2413: Nghe như thể huyền học!“Đây là các anh làm đó sao?” An Lương hỏi Tần Thiên Tường đang đi bên cạnh.
Tần Thiên Tường lắc đầu: “Không phải, tổng giám đốc An. Chúng tôi không tham gia vào việc xây dựng hệ thống giám sát an ninh, tất cả đều do giáo sư Tằng thực hiện.”
“Ông ấy thực sự rất chú trọng đến việc an toàn!” An Lương trêu chọc.
Tằng Bá Điếu năm nay 59 tuổi, ông ấy quả thực cũng đã già rồi, phải không?
Giáo sư Tằng, người đang ở trong khu rừng táo chua, hiển nhiên biết chuyện An Lương và bốn nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đến đây, ông phái nghiên cứu sinh tiến sĩ của mình là Vạn Đống Lương ra tiếp đón An Lương.
“Tổng giám đốc An.” Vạn Đống Lương chủ động chào hỏi.
Với sự trợ giúp của hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, An Lương nhớ ra tên của Vạn Đống Lương, anh khẽ gật đầu: “Là tiến sĩ Vạn sao, thầy của anh có đó không?”
“Có, thầy ấy đang nghiên cứu trình tự di truyền của cây táo chua.” Vạn Đống Lương bảo An Lương đi vào vòng giám sát an ninh, đồng thời đưa An Lương đến viện nghiên cứu tạm thời tại chỗ.
Trong viện nghiên cứu tạm thời tại chỗ, An Lương nhìn thấy Tằng Bá Điếu, quả nhiên ông ấy đang nghiên cứu, An Lương không quấy rầy ông ấy, anh đánh giá viện nghiên cứu tạm thời tại chỗ.
Giáo sư Tằng Bá Điếu đã tự bỏ tiền túi ra. Viện nghiên cứu tạm thời mà ông ấy xây dựng bên cạnh rừng táo chua trông khá đẹp, có đủ loại thiết bị kiểm tra, có cảm giác như một phòng thí nghiệm nghiên cứu công nghệ cao.
“Tiến sĩ Vạn, nghiên cứu của mọi người tiến triển thế nào rồi?” An Lương thuận miệng hỏi.
Vạn Đống Lương thận trọng trả lời: “Tiến độ diễn ra tương đối chậm. Hiện tại đang phân tích trình tự gen, bao gồm các cây táo chua trên núi cao ở đây, các cây táo chua được tìm thấy ở độ cao thấp hơn trên núi Đại Lượng và các cây táo chua ở các vùng khác, từ đó có thể tiến hành phân tích toàn diện.”
“Kết quả thì sao?” An Lương chỉ quan tâm đến kết quả.
Thực ra An Lương không hiểu những thứ này!
Suy cho cùng, An Lương đến từ học viện kinh tế, không phải học viện sinh học hay thực vật học. Sao anh có thể hiểu được những câu nói mang tính công nghệ của Vạn Đống Lương?
Vạn Đống Lương hơi lúng túng: “Kết quả có chút vấn đề.”
“Hử?” An Lương nghi ngờ nhìn Vạn Đống Lương.
“Những cây táo chua ở khu vực có độ cao thấp trên núi Đại Lượng khác biệt hơn so với những cây táo chua ở những nơi khác về trình tự gen, và cũng có những khác biệt nhỏ so với những cây táo chua ở trên vùng núi cao nơi đây. Nhìn bề ngoài, ba loại táo chua đều giống như nhau, mùi vị của táo chua cũng không có gì khác biệt, nhưng bọn chúng không hề giống nhau.” Vạn Đống Lương giải thích.
“Ví dụ như tổng giám đốc An, giáo sư Tằng, còn có bản thân tôi. Ba người chúng ta đều là con người, nhưng cả ba chúng ta đều không giống nhau.”
Vạn Đống Lương đưa ra một ví dụ khá tượng hình.
An Lương hỏi đùa: “Nghe có vẻ như là một kết luận vô dụng, thì ra mọi người nghiên cứu lâu như vậy nhưng mà không có kết quả gì?”
“Không, chúng tôi còn nghiên cứu ra được một ít thứ.” Vạn Đống Lương lập tức phản bác.
“Vậy mọi người đã nghiên cứu ra được gì?” An Lương hỏi lại.
Vạn Đống Lương trả lời với chút ngại ngùng: “Chúng tôi phát hiện hạt táo chua trên núi cao của cây táo chua trên núi cao có tác dụng tốt trong việc giảm huyết áp cao, ngoài ra còn có tác dụng giúp tập trung, tịnh tâm.”
“Hãy nói những điều mà một người bình thường có thể hiểu được.” An Lương nhìn Vạn Đống Lương.
Vạn Đống Lương giải thích: “Cách đây khoảng một tuần, giáo sư Tằng nghiên cứu đến khuya. Lúc đó, ông ấy đột nhiên muốn ăn một chút hạt táo chua để thử nghiệm tác dụng. Kết quả phát hiện hạt táo chua có sự trợ giúp rất tốt cho giấc ngủ, cải thiện rõ rệt chất lượng giấc ngủ, sau một đêm ngon giấc, tinh thần phục hồi rất tốt. Chính vì thế mà giáo sư đoán rằng tác dụng của hạt táo chua là giúp tập trung, tịnh tâm.”
“Nghe cứ như huyền học!” An Lương cố tình làm khó mọi thứ, tuy nhiên tác dụng này quả thực là tác dụng của cây táo chua trên núi cao.
Viện nghiên cứu tạm thời gần rừng táo chua trên núi cao ở thôn Vân Pha.
Đối mặt với thái độ không tin tưởng của An Lương, Vạn Đống Lương giải thích: “Tổng giám đốc An, những gì tôi đang nói thực sự không phải là huyền học. Sau khi giáo sư Tằng thử nghiệm hạt táo chua trên núi cao có tác dụng giúp tập trung và tĩnh tâm, tất cả những người anh em thức khuya làm việc của chúng tôi đều đã thử nghiệm nó, nó thực sự có tác dụng như vậy.”
“Ngoài ra, chúng tôi cũng đã thử nghiệm tác dụng của nó trong việc làm giảm huyết áp cao, hiệu quả thực sự rất phi thường!” Vạn Đống Lương nói thêm.
An Lương nhướng mày: “Anh đợi một chút!”
“Cái gì?” Vạn Đống Lương nhìn An Lương đầy nghi hoặc.
“Mặc dù tôi không hiểu các nghiên cứu khoa học của các anh, nhưng tôi biết rằng đối với các thí nghiệm y học, cần phải có sự chấp thuận của chính phủ, phải không?” An Lương chất vấn.
“Tổng giám đốc An nói đúng.” Vạn Đống Lương khẳng định câu nói của An Lương, sau đó giải thích.
Theo quy định pháp luật của Hạ Quốc, việc nghiên cứu và phát triển một loại thuốc mới cần trải qua ít nhất ba giai đoạn bắt buộc.
Giai đoạn đầu tiên là khám phá ra thuốc và nghiên cứu sơ bộ, giai đoạn này sẽ mất thời gian từ hai đến bốn năm.
Chương 2414: Lừa gạt quỹ nghiên cứu và phát triển?Giai đoạn thứ hai là nghiên cứu lâm sàng. Giai đoạn này được chia nhỏ thành thử nghiệm in vivo bên trong và bên ngoài động vật. Chỉ sau khi thông qua thử nghiệm in vivo, mới có thể xin thử nghiệm lâm sàng.
Giai đoạn này nếu nhanh thì cần thời gian là một năm, còn nếu chậm thì có thể sẽ cần thời gian là ba năm rưỡi.
Giai đoạn thứ ba là giai đoạn thử nghiệm lâm sàng quan trọng. Nghiên cứu lâm sàng được chia thành giai đoạn một, giai đoạn hai và giai đoạn ba. Phải mất ít nhất năm năm trở lên để xác minh, sau đó mới có thể vượt qua sự xét duyệt của giai đoạn này.
Cho đến khi giai đoạn ba của thử nghiệm lâm sàng kết thúc, xác định không có vấn đề gì với thuốc mới, có thể nộp đơn xin và phê duyệt thuốc mới. Cuối cùng, sau khi đưa ra thị trường, còn phải tiến hành nghiên cứu tiếp nữa.
Theo lý mà nói, cây táo chua trên núi cao hiện đang ở giai đoạn đầu, tức là phát hiện ra thuốc, tiến hành nghiên cứu sơ bộ.
Tuy nhiên, Vạn Đống Lương nói cho An Lương biết bọn họ đã bỏ qua bước này và bỏ qua luôn giai đoạn thứ hai, bọn họ đi thẳng đến giai đoạn thứ ba, thử nghiệm lâm sàng. Nghe giống như một hoạt động bất hợp pháp khi thử nghiệm hạt táo chua lên con người?
“Tổng giám đốc An, ba giai đoạn nghiên cứu mà tôi đã đề cập trước đó là quy định đối với thuốc hiện đại.” Vạn Đống Lương bổ sung thêm.
“Nước ta có quy định bổ sung, nếu là thuốc Đông y truyền thống, có thể bỏ qua các công đoạn quy trình này, trực tiếp sử dụng thành phẩm của thuốc Đông y.” Vạn Đống Lương giải thích.
“Hạt táo chua là thuốc Đông y truyền thống giúp giảm huyết áp, vì vậy chúng tôi có thể bỏ qua các quá trình trên.” Vạn Đống Lương đưa ra kết luận.
“Hóa ra là vậy!” An Lương gật đầu: “Vậy các anh đã tìm được bao nhiêu người để thử nghiệm?”
Giọng của giáo sư Tằng Bá Điếu vang lên, ông ấy trả lời: “Tổng cộng có 6 đối tượng thử nghiệm, tất cả đều là người Đế Đô.”
“Giáo sư không sợ xảy ra chuyện sao?” An Lương hỏi.
Tằng Bá Điếu lắc đầu: “Sợ cái gì?”
“Chúng tôi đã nghiên cứu trình tự di truyền và thành phần vật chất của những hạt táo chua trên núi cao này. Mặc dù chưa phân tích toàn bộ nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ chất độc hại nào và cũng không có vấn đề gì về đột biến gen. Như vậy còn có vấn đề gì nữa sao?” Tằng Bá Điếu nói thêm.
“Hậu quả nghiêm trọng nhất là hạt táo chua không có tác dụng gì.” Tằng Bá Điếu phàn nàn.
Lý luận của giáo sư Tằng khá giống với Tôn Thế Trung.
Tôn Thế Trung cũng đã đưa ra ý kiến tương tự như vậy khi đối diện với hoàng kỳ nghìn năm, chỉ là Hoàng Kỳ mà thôi, có gì nguy hiểm chứ?
“Vậy rốt cuộc có tác dụng gì không?” An Lương tò mò hỏi.
Tằng Bá Điếu gật đầu: “Chắc chắn có tác dụng! Hơn nữa, tác dụng rất tốt!”
“Tác dụng rất tốt?” An Lương hỏi.
“Đúng vậy, tác dụng rất tốt. Bệnh cao huyết áp của 6 đối tượng thử nghiệm đều được kiểm soát rất hiệu quả. Cậu có thể hỏi Tiền Tiểu Cương, người phụ trách vấn đề này ở Đế Đô.” Tằng Bá Điếu đáp lại.
“Nếu nó có tác dụng, hơn nữa lại còn là loại thuốc Đông y truyền thống được phép bỏ qua quy định về thuốc mới, vậy bây giờ mọi người đang nghiên cứu cái gì?” An Lương có chút tò mò.
Lẽ nào đang đấu sức với không khí?
Dù gì con người cũng đã thử nghiệm ra tác dụng của hạt táo chua trên núi cao, vậy còn tiếp tục nghiên cứu gì nữa?
Tằng Bá Điếu phàn nàn: “Tổng giám đốc An, vừa rồi Vạn Đống Lương đã nói với cậu những tiêu chuẩn về nghiên cứu và phát triển thuốc mới, chúng tôi đang tiến hành các quy trình đó đấy.”
An Lương tự hỏi liệu ông già này có vấn đề gì không, ông ấy vừa nói các loại thuốc truyền thống không cần quy trình nghiên cứu và phát triển thuốc mới, bây giờ ông ấy lại nói rằng phải thực hiện quy trình nghiên cứu và phát triển thuốc mới. Đây có phải là một vở kịch lặp đi lặp lại không?
“Tôi nghi ngờ mọi người có vấn đề!” An Lương nhìn Tằng Bá Điếu.
Tằng Bá Điếu đáp lại một cách ngượng ngùng: “Đừng hiểu lầm tôi, tổng giám đốc An, chúng tôi tiến hành các nghiên cứu khác nhau là bởi vì chúng tôi thực sự có những mục tiêu khác nhau.”
Sau khi nói tới đây, Tằng Bá Điếu nói thêm: “Nghiên cứu của chúng tôi không mang lại tổn thất nào cho thôn Vân Pha, chúng tôi còn nghiêm túc thanh toán chi phí tổn thất tương ứng. Mỗi 0,5 kg hạt táo chua chúng tôi đều mua với giá là 1 vạn tệ.”
An Lương xua tay: “Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là, mọi người cứ làm tới làm lui mấy chuyện này là muốn lừa gạt quỹ nghiên cứu và phát triển của chính phủ sao?”
An Lương nhìn Tằng Bá Điếu, anh trêu chọc: “Tóm lại thì tôi thấy rất là giống!”
“…” Tằng Bá Điếu không biết phải nói gì.
Lừa gạt quỹ nghiên cứu và phát triển?
Giáo sư chuyên gia nổi tiếng của Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô như ông ấy đây, lại có thể tệ tới mức lừa gạt quỹ sao?
“Tổng giám đốc An, đừng đùa nữa. Chúng tôi không hề nộp đơn xin vào dự án quốc gia. Chúng tôi chịu trách nhiệm về dự án này, không thể nào lừa dối quỹ được.” Tằng Bá Điếu giải thích.
“Vậy rốt cuộc mục đích của mọi người là gì?” An Lương hỏi.
Chương 2415: Thực sự muốn đạt sao?An Lương cảm thấy việc Tằng Bá Điếu cứ thử nghiệm đi thử nghiệm lại trên táo chua hẳn là có mục đích khác!
Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Tằng Bá Điếu thẳng thắn trả lời: “Chúng tôi muốn đạt giải Nobel Sinh lý học hoặc Y học!”
Giải Nobel Sinh lý học hay Y học không phải là hai giải thưởng, mà là một giải thưởng, người Hạ Quốc thường gọi nó là “Giải Nobel Y học”, trực tiếp bỏ qua chữ “Sinh lý học” nằm ở vế trước.
“Ôi trời, mọi người thực sự muốn đạt giải?” An Lương tỏ vẻ ngạc nhiên!
Tiền Tiểu Cương từng nói với An Lương rằng bọn họ sẽ lợi dụng táo chua trên núi cao để đạt giải Nobel, An Lương còn tưởng đó chỉ là một trò đùa, bởi vì giải Nobel Sinh lý học hay Y học này, trước mắt ở Hạ Quốc chỉ có bà Đỗ là người phụ nữ duy nhất đạt được giải này.
Tằng Bá Điếu giải thích chi tiết: “Tổng giám đốc An không phải người trong nghề, hiển nhiên không hiểu đây là cơ hội lớn như thế nào.”
“Hạt táo chua trên núi cao ở đây đã mở ra cánh cửa giải Nobel Sinh lý học hoặc Y học cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ cần bước qua cánh cửa là có thể nhận được Giải Nobel Sinh lý hoặc Y học.” Tằng Bá Điếu giải thích.
“Hiện nay, cao huyết áp là căn bệnh mãn tính mà con người không thể chinh phục được, nó là căn bệnh mãn tính rất phổ biến, vì không rõ nguyên nhân nên không thể chữa khỏi tận gốc. Tuy nhiên, khi chúng tôi điều tra theo dõi trên 6 đối tượng thử nghiệm cho thấy trong số đó, bệnh cao huyết áp của hai người mắc cao huyết áp đã hoàn toàn được chữa khỏi!” Tằng Bá Điếu trở nên phấn khích.
“Tổng giám đốc An, cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?” Tằng Bá Điếu tự hỏi và tự trả lời: “Điều này có nghĩa là chúng tôi đã đánh hạ được một căn bệnh mà con người không thể nào chữa trị, chúng tôi diệt tận gốc căn bệnh cao huyết áp này, với thành tựu y học như vậy chắc chắn sẽ đạt giải Nobel Sinh lý học hoặc Y học.”
An Lương hiểu ý của Tằng Bá Điếu: “Vì vậy, để giành được giải Nobel Sinh lý học hoặc Y học, dù biết rõ có thể không cần phải thực hiện quy trình nghiên cứu và phát triển thuốc mới, nhưng mọi người vẫn muốn đi con đường đó, chính là để chứng minh thuốc Đông y này và biến nó thành một loại thuốc đạt tiêu chuẩn công nghiệp hiện đại, phải không? “
“Đúng.” Tằng Bá Điếu gật đầu: “Đầu tiên, chúng tôi bỏ quy trình nghiên cứu và phát triển thuốc mới thông qua việc nó là thuốc Đông y truyền thống, trực tiếp cho mọi người kiểm chứng tác dụng của hạt táo chua. Sau khi kiểm chứng kết quả, chúng tôi xác định hạt táo chua có tác dụng và hiệu quả mà chúng tôi cần, vì vậy chúng tôi phải quay đầu lại, tiến hành quy trình nghiên cứu và phát triển thuốc mới.”
Tằng Bá Điếu nói thêm: “Cách làm này sẽ giúp tiết kiệm đáng kể thời gian và chi phí cho quỹ nghiên cứu và phát triển. Với kết quả thu được từ trước, chúng tôi có thể thực hiện lộ trình này trong thời gian ngắn nhất. Ở giai đoạn đầu của quá trình khám phá ra thuốc và nghiên cứu sơ bộ, chúng tôi có thể ép xuống còn 2 năm.
Tằng Bá Điếu tiếp tục: “Hiện tại chúng tôi đã có chút hình hài, 2 năm nữa có thể chiết xuất thành phần hữu hiệu cho bệnh cao huyết áp từ hạt táo chua.”
Tằng Bá Điếu nói một cách tự tin: “Chúng tôi có thể hoàn thành giai đoạn nghiên cứu tiền lâm sàng trong vòng 1 năm.”
Tằng Bá Điếu nói thêm: “Trong giai đoạn ba, giai đoạn lâm sàng, chúng tôi có thể ép xuống tối thiểu 5 năm, cuối cùng tốn thêm khoảng 6 tháng để xin đưa thuốc mới ra thị trường.”
An Lương tiếp lời: “Vậy mọi người cần phải mất khoảng thời gian 8 năm rưỡi mới có thể hoàn thành loại thuốc điều trị cao huyết áp dựa trên hạt táo chua trên núi cao?”
“Đúng.” Tằng Bá Điếu đáp lại.
“Tận 8 năm rưỡi, có đáng không?” An Lương nhíu mày.
“Cậu đâu phải người trong nghề?” Tằng Bá Điếu phàn nàn: “Đó là giải Nobel Sinh lý học hoặc Y học! Không phải là giải Hòa bình.”
Trong số 5 giải Nobel truyền thống, giải Hòa bình chắc là giải hỗn hợp nhất, sau đó là giải Văn học, dù sao thì giải Nobel Văn học hầu hết đều không phải là văn học chính thống.
Trong các lĩnh vực vật lý, hóa học, sinh lý học hay y học, hàm lượng vàng của ba giải Nobel này rất cao.
“Bà Đỗ đã dành hơn 40 năm để nghiên cứu Artemisinin, cuối cùng mới đoạt giải Nobel Sinh lý hoặc Y học. Chúng tôi chỉ cần 8 năm rưỡi. Nếu chuyện này được công bố, cả thế giới sẽ chấn động!” Tằng Bá Điếu đáp lại.
An Lương khẽ gật đầu, anh quả thực không phải người trong nghề, anh tưởng rằng thời gian 8 năm rưỡi là một khoảng thời gian rất dài!
“Nếu đã như vậy, mọi người không sợ thông tin bị rò rỉ sao?” An Lương hỏi: “Nếu tin tức bị rò rỉ, những người khác chắc sẽ tranh giành với mọi người đúng không?”
“Đây là điều mà chúng tôi phát hiện ra đầu tiên, người thứ hai là Tiền Tiểu Cương.” Tằng Bá Điếu ném ra một thẻ đánh bạc.
Ông giáo sư này cũng thú vị đấy!
“Vậy thì tôi sẽ thay mặt Tiểu Cương cảm ơn sự ưu ái của giáo sư Tằng, mọi người cứ yên tâm nghiên cứu, chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cho mọi người.” An Lương mỉm cười trả lời.
Tằng Bá Điếu không khách sáo, ông ấy nói thêm: “Nếu tổng giám đốc An có thể bố trí thêm lực lượng an ninh, chúng tôi vô cùng cảm kích.”
“Hử?” An Lương khó hiểu: “Lẽ nào có rắc rối gì sao?”
“Thực ra tin tức đã bị lộ ra ngoài, thử nghiệm ở Đế Đô của chúng tôi đã bị những người có dã tâm theo dõi, chưa kể nhân viên thử nghiệm đã để lại vết sẹo trong quá trình kiểm tra bệnh cao huyết áp, vì thế tôi lo lắng có người sẽ kiếm chuyện.” Tằng Bá Điếu giải thích.
“Thuốc chữa khỏi hoàn toàn bệnh tăng huyết áp có thị trường rộng lớn trên toàn cầu, vì vậy cần phải tăng cường các biện pháp an ninh!” Tằng Bá Điếu nói thêm.
An Lương gật đầu: “Quả nhiên là cần thiết! Tôi sẽ sắp xếp!”
Chương 2416: Học hỏi kỹ năng của phương Tây để chống lại người phương Tây?Thực ra những lo lắng của Tằng Bá Điều là điều hiển nhiên, vì có người đã chú ý đến hạt táo chua trên núi cao, hơn nữa còn quan tâm đến tác dụng của hạt táo chua trên núi cao, chưa kể… đó còn là “người quen cũ” của An Lương – Công ty dược phẩm Nova.
Công ty dược phẩm Nova gần đây đã phải chịu rất nhiều thiệt hại từ hoàng kỳ nghìn năm. Nếu Công ty dược phẩm Nova thực sự có được hoàng kỳ nghìn năm, vậy thì bọn họ có thể nhẫn nhịn mọi thứ, dù sao cũng gặt hái được lợi ích!
Tuy nhiên, khi Công ty dược phẩm Nova cứu được Jay Ryan, bọn họ lại không có được hoàng kỳ nghìn năm, đồng thời còn phải hứng chịu rất nhiều sự quấy rối đến từ những thợ săn xám của Deep Web, điều này quả thực tai bay vạ gió.
Thế nhưng cho dù Công ty dược phẩm Nova có tung tin đồn rằng bọn họ không hề có được hoàng kỳ nghìn năm như thế nào đi nữa, vẫn không một ai tin vào điều đó.
Các nhóm thợ săn xám tìm cách tấn công vào mạng nội bộ của Công ty dược phẩm Nova, dù bọn họ biết rằng Công ty dược phẩm Nova chắc chắn sẽ không lưu trữ thông tin hoàng kỳ nghìn năm trong mạng nội bộ, nhưng bọn họ vẫn cố xâm nhập vào mạng nội bộ của Công ty dược phẩm Nova.
Trong tình hình như vậy, các điệp viên tình báo của Công ty dược phẩm Nova có được thông tin về hạt táo chua trên núi cao, bọn họ còn đưa ra bằng chứng cũng như vị trí của hạt táo chua trên núi cao.
Công ty dược phẩm Nova đã rung động! Công ty dược phẩm Nova rất hiểu thị trường toàn cầu của thuốc điều trị tăng huyết áp, đặc biệt là thuốc điều trị dứt điểm bệnh tăng huyết áp. Nếu trong trường hợp bọn họ độc quyền, doanh thu thậm chí có thể vượt hơn 1000 ức đô la Mỹ.
Tuy nhiên, Công ty Dược phẩm Nova chỉ biết điều này mà không biết điều khác.
Nếu hạt táo chua trên núi cao có thể cung cấp với số lượng không giới hạn và đạt doanh thu 1000 ức đô la Mỹ trên thị trường toàn cầu thì đó dường như không phải là vấn đề lớn.
Nhưng số lượng hạt táo chua trên núi cao có hạn!
Theo như lời nhắc nhở của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, sản lượng hàng năm của hạt táo chua trên núi cao chỉ đạt tối đa 250 kg, tính theo liều lượng hiệu quả thấp nhất là 10 gram, tổng sản lượng thực tế rất nhỏ, trên lý thuyết chỉ khoảng 2,5 vạn phần.
Nếu tính thêm tổn thất v.v. thì sản lượng thực tế vẫn tiếp tục giảm.
Với tổng sản lượng khan hiếm như vậy, để đạt được doanh thu 1000 ức đô la Mỹ hàng năm có phải rất buồn cười không? Hạt táo chua trên núi cáo không phải là những miếng hoàng kỳ nghìn năm!
Bệnh tăng huyết áp thực sự không có cách nào chữa khỏi, nhưng có thể ngăn chặn nó bằng thuốc.
Tuy nhiên, Công ty Dược phẩm Nova không biết sản lượng hàng năm của hạt táo chua trên núi cao, bọn họ chỉ biết hạt táo chua trên núi cao có tác dụng thần kỳ đối với bệnh cao huyết áp, có thể giải quyết trực tiếp và triệt để căn bệnh cao huyết áp.
Cho nên Công ty Dược phẩm Nova lại bố trí các điều tra viên đến thôn Vân Pha, bọn họ dự định “trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực”. Nếu có thể lấy được hạt táo chua trên núi cao bằng cách thương lượng, vậy hiển nhiên sẽ có kết quả tốt nhất.
Nhưng nếu không thể có được hạt táo chua trên núi cao bằng cách thương lượng, Công ty dược phẩm Nova cũng có cách!
Công ty dược phẩm Nova đã suy luận và phân tích tình hình cơ bản của vụ hoàng kỳ nghìn năm, theo suy luận và phân tích của bọn họ, vụ hoàng kỳ nghìn năm nó chắc có lẽ là do những người trong giới nhà giàu Hạ Quốc đến Sillabang của Ấn Độ để giết người cướp hàng.
Thế nhưng những người trong giới nhà giàu Hạ Quốc không muốn thừa nhận trách nhiệm, cho nên bọn họ đã cố ý bán hoàng kỳ nghìn năm với số lượng ít cho Công ty dược phẩm Nova.
Tình hình sau đó thì cũng đã biết. Công ty dược phẩm Nova đang tích cực mua lại các loại thuốc thần kỳ khác nhau trên khắp cả nước. Khi thấy hoàng kỳ nghìn năm, hơn nữa còn biết được tác dụng thực tế của hoàng kỳ nghìn năm, làm sao Công ty dược phẩm Nova có thể bỏ qua?
Vì vậy, những người trong giới nhà giàu Hạ Quốc đã sắp đặt một tình huống, gài bẫy Công ty Dược phẩm Nova của bọn họ, không chỉ lừa tiền của bọn họ mà còn đẩy trách nhiệm cho Công ty Dược phẩm Nova của bọn họ.
Theo quan điểm của Công ty Dược phẩm Nova, điều quá đáng nhất của những người trong giới nhà giàu Hạ Quốc là trái tim quá đen tối!
Bọn họ không chỉ quăng trách nhiệm về hoàng kỳ nghìn năm cho Công ty Dược phẩm Nova, mà còn lấy lại hoàng kỳ nghìn năm từ tay Công ty Dược phẩm Nova, cuối cùng biến Công ty Dược phẩm Nova trở thành vật tế thần, mất cả chì lẫn chài.
Chuyện này lẽ nào còn chưa đủ quá đáng?
Quá đáng thật sự!
Bây giờ Công ty dược phẩm Nova phát hiện ra hạt táo chua trên núi cao, bọn họ bí mật học được một câu nói xưa của người Hạ Quốc: Học hỏi kỹ năng của người phương Tây để chống lại người phương Tây!
Những âm mưu và thủ đoạn do những người Hạ Quốc đó thực hiện cũng sẽ được Công ty dược phẩm Nova sử dụng, bọn họ còn biết “trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực”. Sử dụng hình thức đàn phán để thăm dò tình hình, nếu không được thì học theo các thủ đoạn trong vụ hoàng kỳ nghìn năm.
Công ty dược phẩm Nova tin rằng bọn họ có thể sánh ngang với những người trong giới nhà giàu Hạ Quốc trong việc giải quyết hạt táo chua trên núi cao.
Chương 2417: Có nực cười không?Dù gì trong vụ hoàng kỳ nghìn năm trước đây, bọn họ đã bị người ta tính kế mà thôi. Mới đầu, những người trong giới nhà giàu Hạ Quốc đã rắp tâm hãi hại bọn họ trong âm thầm, bọn họ không phản ứng kịp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ bọn họ mới chính là những người đang rắp tâm hãm hại trong âm thầm.
Trong tình huống này, có phải nên trích dẫn câu nói xưa của người Hạ Quốc: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn? Công ty dược phẩm Nova chính là con chim sẻ đang chực sẵn!
Tuy nhiên, cả Tằng Bá Điếu và An Lương đều không biết về kế hoạch của Công ty dược phẩm Nova. Tằng Bá Điếu không biết, đó là bởi vì Công ty dược phẩm Nova đã giấu giếm rất kỹ.
Nhưng An Lương không biết…
An Lương được hệ thống Nhân Sinh Người Thắng khen thưởng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, bất cứ điều gì có thể gây bất lợi cho An Lương đều sẽ được nhắc nhở trước với An Lương.
Mặc dù kế hoạch của Công ty dược phẩm Nova không trực tiếp nhắm vào An Lương, nhưng những người và những thứ liên quan đến An Lương đều sẽ được năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” nhắc nhở. Ví dụ như mới đầu, khi cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan có khả năng gặp nguy hiểm, năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” đã đưa ra một phán đoán vô cùng chính xác.
Hiện tại Công ty dược phẩm Nova dự định áp dụng kế hoạch “Học hỏi kỹ năng của người phương Tây để chống lại người phương Tây”, nhưng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” lại không đưa ra bất cứ phản hồi nào, vậy tức là không phải Công ty dược phẩm Nova có trình độ cao có thể giấu được cả năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, mà là mưu kế của Công ty dược phẩm Nova hoàn toàn không gây ra sự uy hiếp nào đối với An Lương.
Giống như một chiếc lưới đánh cá bị rách, có nguy hiểm gì khi có thể trực tiếp bơi thẳng qua lưới đánh cá chứ?
Nếu ai đó đang nhắm vào An Lương, nhưng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” không nhắc nhở An Lương, thì đó hẳn là một tình huống không mấy đe dọa, đại khái là không gây tổn hại lên An Lương?
Kế hoạch “học hỏi kỹ năng của người phương Tây để chống lại người phương Tây” của Công ty dược phẩm rất hay, nhưng bọn họ không hiểu gì sất!
Hạ Quốc là Ấn Độ à?
Hạ Quốc là Bạch Đầu Ưng Quốc sao?
Sẽ rất khó nếu muốn làm trò ở Hạ Quốc, dù sao thì Hạ Quốc cũng là quốc gia kiểm soát tội phạm nghiêm ngặt nhất thế giới và có mức độ an ninh rất cao.
Thứ hai, vị trí của thôn Vân Pha rất đặc biệt.
Làng Vân Pha dường như là nơi bị cả thế giới lãng quên, để vào được thôn Vân Pha, ít nhất cũng phải tốn vài tiếng đồng hồ để vượt qua những con đường quanh co trên núi. Ngay cả chiếc Land Cruiser đã được tùy chỉnh rất nhiều cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới có thể vượt qua những con đường núi hiểm trở.
Trong khoảng thời gian dài này, bất kỳ phương tiện nào trên đường núi cũng đều sẽ bị phát hiện.
Đối với một góc hẻo lánh của Làng Vân Pha, nơi đã bị thế giới lãng quên, việc có xe ra vào là chuyện rất bất thường, thêm cả sự tồn tại của những khu rừng táo chua trên núi cao, An Lương quyết định bổ sung, phái thêm nhân viên an ninh từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đến để phòng thủ. Công ty dược phẩm Nova có cơ hội được không?
Chính vì có đủ loại yếu tố như thế này, cho dù Công ty dược phẩm Nova lên kế hoạch “học hỏi kỹ năng của người phương Tây để chống lại người phương Tây” hay là định “trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực” gì đó, năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Có thể nói tổn hại không cao, điều này sỉ nhục cực mạnh!
May mắn thay, An Lương không biết, Công ty dược phẩm Nova cũng không biết, một sự sỉ nhục thầm lặng kết thúc trong khoảng không.
Gần đến trưa.
An Lương quay trở lại Trường tiểu học thôn Vân Pha do Vũ Nguyệt hỗ trợ xây dựng. Bạch Nguyệt đã về từ lâu, cô ấy đang sử dụng các phương pháp truyền thống để làm nước sốt cay.
Bạch Nguyệt biết An Lương thích ăn cay, trước đó An Lương có nói anh sẽ ăn sườn heo ở nhà bọn họ vào buổi trưa. Bạch Nguyệt đã ghi nhớ điều đó, cô đã tự làm nước sốt cay cho An Lương để An Lương có thể thuận tiện chấm nước sốt cay trong lúc ăn sườn heo.
An Lương bước đến bên cạnh Bạch Nguyệt, nhìn cô dùng chày gỗ giã ớt trong nồi đất, trong lòng anh dấy lên một sự xúc động nhỏ, Bạch Nguyệt luôn khiến anh bất ngờ một cách thầm lặng.
Mặc dù việc làm nước sốt cay chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng chính những chuyện nhỏ nhặt này lại có sức lay động lớn.
Bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này quá đơn giản nên thường bị bỏ qua, tuy nhiên chuyện nhỏ nhặt cũng rất phiền phức.
Ví dụ, để làm nước sốt cay, trước tiên phải chọn ớt chỉ thiên cay, nướng ớt chỉ thiên trên lửa than, bước này là thử thách độ nóng và sự kiên nhẫn.
Nếu quá gấp gáp sẽ rất dễ làm hỏng việc nướng ớt chỉ thiên.
Sau khi ớt chỉ thiên được nướng lên có màu đen và mềm như sáp, bỏ ớt chỉ thiên vào chày và giã bằng phương pháp truyền thống. Bước này cũng là một công việc tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế không hề đơn giản chút nào.
Nói chung, để làm nước sốt cay theo phương pháp truyền thống không phải là chuyện đơn giản, Bạch Nguyệt sẵn lòng làm cho An Lương vì trong lòng Bạch Nguyệt có An Lương.
Nếu như trong lòng cô không có An Lương, hà tất gì phải hao tâm tốn sức như vậy?
Thử nghĩ đến mối quan hệ trai gái thời hiện đại, chỉ có việc ai là người rửa chén mà cũng đùn đẩy qua lại, trông có nực cười không?
Chương 2418: Thỉnh cầu của Bạch Nguyệt.An Lương ngồi xuống đối diện Bạch Nguyệt, anh nhìn Bạch Nguyệt đang làm nước sốt cay, anh thuận miệng nói: “Mình rất thích ăn nước sốt cay!”
Thực ra Bạch Nguyệt biết điều đó!
Nếu như không biết, tại sao Bạch Nguyệt lại làm nước sốt cay chứ?
Nhưng Bạch Nguyệt không biểu hiện rằng cô biết điều đó. Cô ấy sợ suy nghĩ trong lòng của mình sẽ bị bại lộ, do đó cô đã cắt ngang đề tài và hỏi: “Tiến độ nghiên cứu bên phía giáo sư Tằng như thế nào rồi?”
Trước khi An Lương trả lời, Bạch Nguyệt lại nói tiếp: “Tiến độ bên đó chắc cũng không tệ đâu đúng không, mình thấy bọn họ ngày nào cũng nghiên cứu tới đêm khuya, thậm chí có lúc còn ngủ vật vờ ra đấy.”
An Lương phàn nàn: “Nghiên cứu của bọn họ hoàn toàn rỗng tuếch!”
“Cái gì?” Bạch Nguyệt tò mò: “Lẽ nào không nghiên cứu ra được kết quả gì sao?”
“Có kết quả, nhưng đều là những hành động làm màu.” An Lương đáp lại.
Hành động của nhóm Tằng Bá Điếu quả thực rất làm màu, cứ thử nghiệm đi thử nghiệm lại, mấu chốt của nghiên cứu chính là không có tiến độ gì cả. Ví dụ như thành phần hữu hiệu có thể điều trị tận gốc bệnh cao huyết áp của hạt táo chua, tới bây giờ mà bọn họ vẫn chưa chắc chắn, đừng nói đến việc chiết xuất, thậm chí việc tổng hợp nhân tố còn chưa đâu vào đâu.
Tóm lại, An Lương cảm thấy Tằng Bá Điếu là một tên khốn!
“Mà này, bọn họ có cho nhà cậu tiền khi bọn họ nghiên cứu về hạt táo chua không?” An Lương nói thêm.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Có cho, bọn họ cho rất nhiều tiền chỉ trong một lần. Bọn họ đã thu thập tất cả những quả táo chua còn sót lại trong rừng táo chua. Giáo sư Tằng nói rằng tất cả những quả táo chua trong năm nay sẽ được giữ lại để nghiên cứu, cuối cùng bọn họ lại đưa thêm tiền cho nhà mình dựa theo trọng lượng thực tế từ việc thu thập.”
“Cũng coi như ông ấy hiểu chuyện!” An Lương đáp lại.
“An Lương.” Bạch Nguyệt kêu lên một tiếng, sau đó dừng lại, sắc mặt của cô lộ ra vẻ do dự.
“Có chuyện gì vậy?” An Lương hoài nghi nhìn Bạch Nguyệt.
“Mình có một chuyện muốn thương lượng cùng với cậu.” Bạch Nguyệt mở miệng một cách thận trọng.
“Cậu nói trước nghe xem nào.” An Lương không trực tiếp đồng ý.
Bạch Nguyệt im lặng thêm vài giây, sau đó mở miệng: “Mảnh rừng táo chua đó, theo ước tính, năm nay có thể thu hoạch hơn 150 kg hạt táo chua, cộng với việc giáo sư Tằng hứa mỗi năm sẽ trả 200 vạn tiền tài trợ nghiên cứu, mình dự đoán năm nay gia đình em có thể cầm lấy số tiền hơn 500 vạn.”
“Như vậy không tốt sao?” An Lương đáp lại.
Bạch Nguyệt thở dài: “Mình muốn dùng số tiền này để làm một việc, cho nên mới cần thương lượng với cậu một chút, hi vọng cậu có thể đồng ý.”
“Cậu muốn làm gì?” An Lương tò mò, sau đó nói thêm: “Mảnh rừng táo chua đó thuộc về gia đình cậu, những thu nhập đó đương nhiên là của gia đình cậu. Cậu có thể tự mình quyết định.”
Trường tiểu học thôn Vân Pha, vị trí ở rìa sân chơi.
An Lương ngồi đối diện với Bạch Nguyệt, nhìn Bạch Nguyệt đang giã ớt.
“An Lương, trong tương lai mô tô bay của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai bên cậu liệu có giảm giá không?” Bạch Nguyệt hỏi.
An Lương hỏi: “Cậu muốn mua mô tô bay cho thôn để thuận tiện đi lại sao?”
Trước khi Bạch Nguyệt trả lời, An Lương tiếp tục nói: “Mình có thể bảo Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai cung cấp cho cậu một vài chiếc mô tô bay.”
Điều này có nghĩa là không có giảm giá!
“Không cần, không cần, không cần.” Bạch Nguyệt nhanh chóng từ chối.
“Ý của mình là mình muốn tu sửa lại con đường bằng số tiền từ hạt táo chua và hỗ trợ nghiên cứu phát triển.” Bạch Nguyệt đã nói ra suy nghĩ thật của mình.
“Đường núi từ thị trấn về thôn của mình không dễ đi, nhất là khi trời mưa, lầy lội, trơn trượt, dễ xảy ra tai nạn xe cộ. Vì thế vào những ngày mưa và sau khi mưa tạnh, việc đi lại của thôn mình bị hạn chế.” Bạch Nguyệt nói thêm.
“Mình hi vọng có thể xây một con đường bê tông nối dài từ thị trấn về thôn. Sau này dù trời nắng hay là trời mưa, những người dân trong thôn đều có thể đi lại bình thường.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Bởi vì có Vũ Nguyệt thu mua khoai tây đen, gà bản địa trên núi cao và một số sơn hào, thu nhập của những người dân trong thôn đã tăng đáng kể, nếu có thể sửa lại con đường, sau này đi lại thuận tiện rồi, biết đâu chừng còn có thể mua mô tô bay!” Bạch Nguyệt mỉm cười hạnh phúc.
Nghe Bạch Nguyệt thuật lại, trong lòng An Lương cảm thấy rất phức tạp.
Cô gái Bạch Nguyệt này…
Anh phải nên nói như thế nào đây?
Rõ ràng số tiền đó thuộc về gia đình Bạch Nguyệt, nhưng Bạch Nguyệt lại không keo kiệt, trái lại cô còn suy nghĩ tới việc trích số tiền để xây đường. Những suy nghĩ trong sáng như vậy thực sự rất xứng đáng với 99 điểm đạo đức nhân phẩm!
“Mẹ cậu đồng ý chưa?” An Lương hỏi.
“Rồi!” Bạch Nguyệt gật đầu: “Mẹ mình đương nhiên đồng ý. Mẹ mình vẫn muốn ở trong thôn để giáo dục bọn trẻ trong thôn. Làng của mình hầu như cũng không biết xài tiền, hơn nữa trong tương lai, những hạt táo chua đó còn có thể kiếm tiền, cho nên…”
Nói đến đây, Bạch Nguyệt dừng lại một chút: “An Lương, cậu thấy có được không?”
An Lương mỉm cười trả lời: “Vừa nãy mình đã nói rồi, số tiền đó là của gia đình cậu, cậu có thể quyết định nên sử dụng như thế nào.”
“Ngoài ra, chuyện tốt như giúp thôn xây đường thế này, mình tin bất cứ ai cũng đều sẽ ủng hộ!” An Lương khẳng định.
Sắc mặt của Bạch Nguyệt trở nên tươi tắn hơn, cô nói: “Cảm ơn cậu vì đã hiểu cho mình.”
Chương 2419: Suy nghĩ khiến người khác thở dài!Bạch Nguyệt thực sự rất thông minh!
Cô biết rất rõ, nếu không có sự tồn tại của An Lương, thôn của bọn họ sẽ không thể nào bảo vệ được khu rừng táo chua này! Rừng táo chua đúng là thuộc về gia đình bọn họ, nhưng nếu gia đình bọn họ chỉ là một gia đình dân tộc miền núi ở thôn Vân Pha bình thường, chắc chắn sẽ bị cưỡng đoạt cả một khu rừng.
Nhưng Bạch Nguyệt biết An Lương, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người…
Tóm lại, An Lương quan tâm đến Bạch Nguyệt và sẵn sàng giúp đỡ Bạch Nguyệt, trong lòng Bạch Nguyệt cũng hiểu rõ mối quan hệ nhân quả này, vì thế mà cô mới hỏi ý kiến của An Lương.
“Nếu muốn xây đường, cậu có kế hoạch cụ thể nào không?” An Lương hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Mình không hiểu về việc xây đường, An Lương, nghe nói gia đình cậu làm trong ngành xây dựng, cậu có thể giúp mình không?”
“Được, mình sẽ giúp cậu hỏi han.” An Lương đáp lại.
Cái gọi là hỏi han, thực ra chính là đồng ý.
“Cảm ơn cậu.” Bạch Nguyệt tiếp tục giã ớt.
An Lương gửi tin nhắn cho bố anh trên điện thoại di động. An Thịnh Vũ đã làm việc trong ngành xây dựng hơn 20 năm, ông ấy đã quen thuộc với những chuyện này.
‘An Lương: Bố, còn bận không?’
‘An Thịnh Vũ: Con nói thẳng ra có chuyện gì đi?’
Nếu là hồi cấp ba, An Lương gửi tin nhắn cho An Thịnh Vũ, An Thịnh Vũ chỉ hỏi anh có phải hết tiền rồi không?
Còn bây giờ, An Lương lại không thiếu tiền!
Đương nhiên vào hồi cấp ba khi xưa, An Lương có kiếm An Thịnh Vũ để vòi tiền, An Thịnh Vũ cũng sẽ bảo rằng ông ấy không có quỹ đen, làm sao có thể cho An Lương tiền?
Ngày xưa khi còn đi học, túi tiền của An Lương quả thật ít ỏi, hoàn toàn chẳng giống thế hệ thứ hai giàu có với tài sản hàng ngàn vạn chút nào.
‘An Lương: Con có một người bạn muốn viện trợ xây một con đường ở thôn của cô ấy, bố có nguồn lực nào tương tự như vậy không?’
‘An Thịnh Vũ: Viện trợ xây dựng? Con đường ở thôn?’
An Thịnh Vũ đã nắm bắt được vấn đề!
Vì đã là viện trợ xây dựng, tức có nghĩa là quyên góp cá nhân, báo giá của công trình này sẽ bị ép giá đến chết.
Ngoài ra, ngân sách dành cho đường giao thông ở thôn thôn không cao, chi phí xây dựng cũng không cao, kể cả có câu nói “Cầu vàng, đường bạc, nhà đồng” trong ngành xây dựng, nhưng đó là ngoại trừ đường giao thông ở thôn thôn.
Tổng hợp lại thì lợi nhuận khá là thấp.
‘An Thịnh Vũ: Bản thân con không biết tính báo giá à?’
An Lương cảm thấy chua xót trong lòng, trước đây anh luôn bị An Thịnh Vũ bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, lẽ nào An Lương còn không hiểu những thứ cơ bản về ngành xây dựng?
Những việc như xây đường, thực ra đều liên quan đến vấn đề toán học.
Đầu tiên cần phải tính chiều rộng của con đường.
Điều kiện đường xá từ thị trấn Liệt Hỏa đến thôn Vân Pha khá phức tạp. Tình trạng của con đường chính là sự hỗn hợp giữa đường một làn và đường hai làn. Khi đi vào con đường tương đối dốc, chiều rộng của con đường uốn quanh này chỉ khoảng tầm 2m chưa tới 3m, chắc chắn không thể nào chứa cùng một lúc cả hai chiếc xe song song với nhau.
Khi đi vào con đường hơi bằng phẳng, chiều rộng con đường hơn 4m, đáp ứng đủ cho yêu cầu cả hai chiếc xe song song với nhau, hơn nữa con đường cũng có rất nhiều giao lộ.
Con đường đi vào nhánh thôn Vân Pha, ngoại trừ có một giao lộ ra, lộ trình tổng cộng gần 1km, hoàn toàn là kiểu đường một làn.
Để tính toán chi phí cho con đường giao thông từ thị trấn Liệt Hỏa đến thôn Vân Pha, bước đầu tiên là tính toán khoảng cách thực tế giữa hai con đường này!
Khoảng cách đường thẳng giữa thị trấn Liệt Hỏa và thôn Vân Pha không quá 10 km, nhưng do địa hình núi cao, khoảng cách thực tế là 51 km.
Lần đầu tiên, khi An Lương đến thôn Vân Pha, anh lái chiếc Land Cruiser được cải tiến trên đường núi trong hơn hai tiếng đồng hồ.
Dựa trên chiều dài thực tế là 51 km, cộng với con đường rẽ vào thôn Vân Pha gần 1 km, thì tổng số chiều dài sẽ là 52 km.
An Lương dự định sẽ mở rộng đường một làn thành đường hai làn, chiều rộng mặt đường từ 4 m trở lên và chiều dày mặt đường là 0,2 m.
Nếu tính toán dựa trên các dữ liệu này, tổng chiều dài của con đường là 52 km, chiều rộng là 4 m và chiều dày là 0,2 m. Đây là một bài toán tính thể tích của một hình bình hành hình chữ nhật có tổng thể tích là 41,600 m khối.
Theo cách tính ngược giá nguyên vật liệu dựa trên khối lượng 41,600 m khối bê tông, có thể tính đơn giản chi phí nguyên vật liệu của tuyến đường nông thôn này.
Tuy nhiên, vì là thế hệ thứ hai của ngành xây dựng, làm sao An Lương có thể không biết chi phí nguyên vật liệu chỉ là một phần của giá thành?
Nhân công, nguyên vật liệu, máy móc thiết bị, v.v., toàn bộ đều là giá thành!
Đặc biệt là An Lương có ý định mở rộng đường, còn là mở rộng đường núi, nó liên quan đến các vấn đề toàn diện như sạt lở đất, xói mòn đất, môi trường sinh thái v.v.
Hơn nữa việc xây dựng trên núi Đại Lượng, chi phí ra vào của các loại thiết bị xây dựng đều rất cao, chi phí vận chuyển vật liệu cũng cao, giá nhân công cũng không thể thấp. Tổng hợp lại, chi phí cho một con đường nông thôn bằng phẳng 1 km, rộng 5 m và dày 0,2 m cũng phải khoảng 25 vạn đến 30 vạn. Cho dù An Lương có hạ thấp tiêu chuẩn xuống, giảm chiều rộng xuống 4 m, nhưng kết hợp với tình hình của núi Đại Lượng, chi phí tổng hợp có khả năng cao hơn 50 vạn.
Con đường nông thôn với tổng chiều dài 52 km, vì được xây dựng trên núi nên báo giá có hơn 2500 vạn cũng là chuyện bình thường!
Chương 2420: Cao như vậy sao?Sau khi tính nhẩm xong, An Lương không nói ra báo giá của mình, chỉ nói tình hình của núi Đại Lượng với An Thịnh Vũ.
An Thịnh Vũ xem xong tình hình của núi Đại Lượng, ông ấy lập tức trả lời tin nhắn.
‘An Thịnh Vũ: Theo như tình hình mà con mô tả, nếu muốn tu sửa con đường này, e là không hề rẻ.’
‘An Thịnh Vũ: Điều kiện kinh tế địa phương quá kém. Số dư tài chính hằng năm của chính quyền địa phương có hạn, lợi tức đầu tư không tương xứng. Nếu muốn tu sửa con đường này, chắc chắn không thể nào xin được trợ cấp của chính quyền.
Để tu sửa con đường nông thôn, có thể xin trợ cấp tài chính ở một số khu vực mà chính quyền địa phương có số dư tài chính hằng năm cao, tỷ lệ trợ cấp có thể cao tới 80%. Ví dụ như với con đường nông thôn 30 vạn 1 km, chính quyền địa phương có thể trợ cấp 24 vạn.
Nhưng ở thị trấn Liệt Hỏa?
An Lương hoài nghi liệu số dư tài chính hằng năm của chính quyền địa phương thị trấn Liệt Hỏa có thể đạt tới 2500 vạn nhân dân tệ không?
Bên cạnh đó, nếu chính quyền địa phương của thị trấn Liệt Hỏa trợ cấp tu sửa con đường ở thôn Vân Pha, những thôn khác có muốn tu sửa hay không, có muốn cũng được trợ cấp hay không?
‘An Thịnh Vũ: Để bố hỏi với bạn bố, tìm hiểu về chính sách trợ cấp bên phía núi Đại Lượng, xem thử có thể nhận được bao nhiêu khoản trợ cấp. Nhân tiện, bố sẽ tìm hiểu chi phí vật liệu và chi phí nhân công tại địa phương.’
Vật liệu xây dựng ở các khu vực khác nhau có giá khác nhau, giá ở Thịnh Khánh và giá ở núi Đại Lượng khác biệt rất lớn.
Chi phí nhân công cũng như vậy.
Cho nên An Thịnh Vũ phải hỏi trước rồi mới đưa ra câu trả lời chính xác.
‘An Lương: Vâng, cảm ơn bố.’
‘An Thịnh Vũ: Nếu con muốn cảm ơn bố, vậy hãy cho bố một ít nhựa đào.’
‘An Lương: ?’
‘An Lương: Lẽ nào bố đã nghĩ thông rồi, muốn con có thêm em trai, em gái để thừa kế gia nghiệp?’
‘An Lương: Con thấy cũng được đấy!’
‘An Lương: Con có thể câu khoảng 10 lon nhựa đào ăn liền, lập tức sắp xếp người gửi qua cho bố.’
Vốn dĩ An Thịnh Vũ đang gõ chữ định từ chối An Lương, nhưng khi nhìn thấy An Lương gửi tin nhắn bảo rằng anh sẽ gửi 10 lon nhựa đào qua, An Thịnh Vũ lập tức xóa văn bản từ chối.
‘An Thịnh Vũ: Mọi thứ tùy duyên!’
‘An Thịnh Vũ: Khi nào thì con gửi nhựa đào qua?’
Thực ra, An Lương biết An Thịnh Vũ chỉ ham ăn nhựa đào, cho dù An Thịnh Vũ có muốn hưởng ứng chính sách quốc gia, Tôn Hà chắc chắn sẽ không vui vẻ gì. Tôn Hà đã nói rất nhiều lần, cuộc sống tươi đẹp của bà ấy vừa mới bắt đầu, làm sao bà ấy có thể lại đầu tư thêm 20 năm xuân xanh của mình. Nếu Tôn Hà lại sinh thêm một đứa, nuôi đứa trẻ đó từ nhỏ đến lớn, không phải cũng tương tự với việc đầu tư 20 năm sao?
Nằm mơ!
Tôn Hà không bằng lòng!
Bây giờ ngoài công việc ra, Tôn Hà chỉ có ăn với chơi, kể cả có đi làm, bấy cũng cảm thấy rất thư thả. Bà ấy đa phần là giám sát công việc chứ không phải tự mình làm việc.
Sống như vậy tốt biết bao?
Tại sao phải hầu hạ một “ông nội / bà nội” thêm 20 năm nữa?
Quan trọng hơn, An Lương đã rất có triển vọng, hà tất gì Tôn Hà phải chịu đựng giày vò?
‘An Lương: Chắc ngày mai sẽ gửi tới.’
‘An Thịnh Vũ: Được, bố đi hỏi chuyện của con trước đã.’
‘An Lương: [Hai tay đan vào nhau bái lạy]’
An Lương trả lời tin nhắn của An Thịnh Vũ xong, thấy An Thịnh Vũ không trả lời lại nữa anh mới cất điện thoại đi, sau đó nói với Bạch Nguyệt: “Anh đã nói với bố của anh, bố anh sẽ đi hỏi tình hình cụ thể.”
Bạch Nguyệt liên tục nói cảm ơn.
An Lương đưa tay ra ngăn cản Bạch Nguyệt nói lời cảm ơn, anh bổ sung thêm: “Để anh nói cho em nghe trước. Nếu em muốn sửa lại con đường trên núi Đại Lượng, giá thành có thể sẽ khá cao. Anh vừa tính nhẩm trong lòng, nếu mở rộng đường giao thông, giá thành cuối cùng có khả năng sẽ hơn 2000 vạn.”
“Cái gì?” Bạch Nguyệt ngạc nhiên: “Cao như vậy sao?”
Xét thấy báo giá ước tính quá cao, An Lương đã phổ cập một ít kiến thức cho Bạch Nguyệt, bao gồm việc hạch toán giá thành về khó khăn nhập xuất máy móc xây dựng, cộng với một loạt khó khăn trong việc mở rộng đường trên núi cao.
Sau khi An Lương phổ cập kiến thức, Bạch Nguyệt đã hiểu lý do tại sao mức báo giá lại cao hơn 2000 vạn, cô thấp thỏm nói: “Nếu báo giá hơn 2000 vạn…”
An Lương ngắt lời Bạch Nguyệt: “Mình có thể tài trợ cho cậu.”
Bạch Nguyệt lắc đầu từ chối: “Đừng!”
Bạch Nguyệt có suy nghĩ của riêng mình, nếu cô giống với hai chị em nhà họ Hạ, cô sẽ không từ chối, nhưng cô khác với hai chị em nhà họ Hạ.
“An Lương, mình có thể vay. Dựa theo tình hình của táo chua, cho dù vay 2000 vạn, mình vẫn có thể thuận lợi trả nợ.” Bạch Nguyệt giải thích.
An Lương không ép buộc, anh biết Bạch Nguyệt bên ngoài mềm mỏng, bên trong mạnh mẽ.
“Vậy cũng được!” An Lương đồng ý: “Mình sẽ sắp xếp cho cậu một khoản vay, hơn nữa cũng sẽ lấy tỷ suất thấp nhất, xác định số tiền vay dựa trên chi phí cuối cùng của công trình xây đường thôn thôn.”
Bạch Nguyệt vui vẻ gật đầu: “Được, cảm ơn cậu, An Lương.”
“Ừ, không cần khách sáo!” An Lương đáp lại: “Thực ra, ngân hàng cho vay mà mình muốn sắp xếp cho cậu chính là ngân hàng của gia đình mình. Ngày 8 tháng 8 không chỉ là sinh nhật của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, mà còn là ngày Ngân hàng An Tâm chính thức đưa vào hoạt động.”
Trụ sở chính của Ngân hàng An Tâm được đặt trên đảo Mạch Khang. Theo kế hoạch của An Lương, trong năm nay, Ngân hàng An Tâm sẽ mở chi nhánh tại các thành phố tuyến một của Hạ Quốc và một số thành phố tuyến một mới.
Chương 2421: Vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh.Mô hình phát triển của Ngân hàng An Tâm khác với các ngân hàng thương mại thông thường, mô hình phát triển của các ngân hàng thương mại thông thường là tăng chi nhánh, tích cực huy động tiền gửi tiết kiệm, sau đó bán sản phẩm quản lý tài sản và cho nhắm khoản vay vào các khách hàng chất lượng cao.
Một trong những liên kết quan trọng nhất là tiền gửi tiết kiệm!
Nếu không có tiền gửi tiết kiệm của khách hàng, bọn họ không có tiền để cho vay, đương nhiên cũng sẽ không thể đạt được lợi nhuận cao hơn.
Nhưng Ngân hàng An Tâm không phải là ngân hàng thương mại bình thường, định vị của nó nghiêng về dạng ngân hàng đầu tư. Mặc dù Ngân hàng An Tâm có đầy đủ các tiêu chuẩn của một ngân hàng thương mại bình thường, nhưng tiếc là An Lương không có tham vọng vào ngân hàng.
Không phải An Lương cảm thấy lợi nhuận của ngân hàng thương mại bình thường quá thấp, mà là cạnh tranh quá khốc liệt!
Bốn ngân hàng lớn truyền thống có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, bọn họ có tiếng tăm, làm thế nào mà các ngân hàng thương mại mới thành lập có thể cạnh tranh với bọn họ?
Ngoài bốn ngân hàng lớn, còn có hai ngân hàng là ngân hàng bưu điện và ngân hàng giao thông, cũng là những ngân hàng quốc gia quy mô lớn với tài sản lên tới 10 vạn ức tệ, các ngân hàng thương mại bình thường hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh với bọn họ.
An Lương cũng không có ý định cạnh tranh với bọn họ!
Ngân hàng An Tâm chủ yếu phục vụ cho các khách hàng thương mại và các khách hàng có tài sản lớn. Theo thảo luận của ban lãnh đạo cấp cao của Ngân hàng An Tâm, mặc dù Ngân hàng An Tâm không từ chối khách hàng bình thường nhưng khách hàng phải đầu tư vào Ngân hàng An Tâm, chỉ những khách hàng có số tiền gửi ít nhất là ngàn vạn tệ mới được phép tham gia.
Bạch Nguyệt muốn vay tiền, An Lương hiển nhiên sẽ dẫn Bạch Nguyệt đến Ngân hàng An Tâm, không những có thể cho Bạch Nguyệt lãi suất cho vay cực thấp mà còn có thể lo cho công việc kinh doanh của gia đình, đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?
Suy cho cùng, Ngân hàng An Tâm cũng giống như Công ty đầu tư An Tâm, đều là do An Lương độc quyền.
Bạch Nguyệt nghe An Lương nói rằng anh còn có ngân hàng của gia đình. Cô ấy không còn là Bạch Nguyệt của ngày xưa nữa, cô ấy biết ngân hàng gia đình có nghĩa là gì. Khoảng cách của An Lương trong lòng cô lại cách xa thêm một chút.
“Bạch Nguyệt, con vẫn chưa làm xong nước sốt cay sao?” Bạch Linh hỏi.
Trước khi Bạch Nguyệt trả lời, Bạch Linh đã chào hỏi An Lương: “An Lương, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
An Lương ngồi dậy: “Vâng ạ, dì Bạch.”
Sau khi An Lương trả lời Bạch Linh, anh liếc nhìn quả ớt cay trong cái chày, anh nhắc nhở: “Cũng được rồi, giã nữa chắc nát tươm, bây giờ cũng xem như là vừa đẹp.”
“Ừ!” Bạch Nguyệt dừng lại, sau đó bưng cái cối bước vào trong phòng.
An Lương rửa tay trên bồn rửa tay bên ngoài, sau đó bước vào nhà. Vừa vào nhà là nhìn thấy trên chiếc bàn hình vuông có sườn heo kho, sườn heo nấu chín hai lần, lạp xưởng xông khói, và một ít sơn hào trong núi.
“Bữa trưa hôm nay hình như hơi phong phú?” An Lương nói đùa.
Bạch Linh làm cử chỉ mời gọi: “An Lương, cháu mau thử xem, có hợp với khẩu vị của cháu không.”
An Lương gấp một miếng sườn heo kho, Bạch Nguyệt vừa vặn đưa chén nước sốt cay qua, An Lương tiện thể chấm một ít vào nước sốt cay. Sau khi ăn xong một miếng sườn heo, anh không phát biểu gì mà gấp thêm một miếng ăn tiếp.
“Ngon! Mùi vị rất là ngon!” An Lương khen ngợi.
Bạch Linh mỉm cười.
Bạch Nguyệt cũng mỉm cười, cô đưa cho An Lương một bát cơm.
An Lương bảo: “Hai người cũng mau ăn đi!”
Bạch Linh và Bạch Nguyệt ngồi xuống, bọn họ ăn cùng với nhau.
Bữa ăn kéo dài gần một tiếng đồng hồ, An Lương ăn no nê. Chủ yếu là vì mùi vị của món sườn heo nướng than hun khói quá ngon, hoàn toàn không phải mùi chất bảo quản của các sản phẩm công nghiệp.
Sau khi An Lương ăn xong, Bạch Linh và Bạch Nguyệt cùng nhau dọn dẹp đống lộn xộn, An Lương kéo ghế ra nằm ở cửa nghỉ ngơi. Vừa nằm xuống, An Thịnh Vũ gửi tin nhắn đến.
An Lương lập tức cầm điện thoại lên để kiểm tra.
‘An Thịnh Vũ: Con đang ở thị trấn Liệt Hỏa, núi Đại Lượng đúng không?’
‘An Thịnh Vũ: Con đường đi từ thị trấn Liệt Hỏa đến thôn Vân Pha?’
‘An Thịnh Vũ: Bố vừa hỏi, nghe nói ở bên phía thôn Vân Pha có một loại táo chua trên núi cao rất đặc biệt. Thằng nhóc này, con lại có chủ ý lệch lạc gì nữa đây?’
An Thịnh Vũ cho rằng An Lương xây con đường này là vì lợi ích của táo chua trên núi cao, còn về việc viện trợ xây dựng cho bạn bè gì đấy, trong mắt của An Thịnh Vũ, chắc chỉ là một cách nói để che đậy?
Vậy ra đây là vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh? Hơn nữa, táo chua trên núi cao còn là một cái cơ tốt!
An Lương không phản bác An Thịnh Vũ, thay vào đó, anh giải thích tác dụng của hạt táo chua trên núi cao.
‘An Lương: Bố, những hạt táo chua được chiết xuất từ quả táo chua trên núi cao đóng một vai trò rất quan trọng!’
‘An Lương: Hạt táo chua trên núi cao có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh cao huyết áp và có tác dụng định tâm, thiền định.’
‘An Thịnh Vũ: Không ngờ nó lại có hiệu quả thần kỳ như vậy?’
‘An Thịnh Vũ: Vậy con đã giải quyết xong chưa?’
‘An Lương: Bị người khác nhanh chân giành trước rồi.’
Chương 2422: Bị dọa chết khiếp!‘An Lương: Đối phương là giáo sư của Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô. Ông ấy định dùng táo chua trên núi cao để đạt giải Nobel, nhưng con cũng có tham gia trong đó. Nếu gia đình chúng ta muốn sử dụng những hạt táo chua này, con chắc chắn không có vấn đề gì.’
‘An Thịnh Vũ: Được!’
‘An Lương: Bố, bố đã hỏi xong báo giá tương ứng chưa?’
‘An Thịnh Vũ: Bố đã hỏi một vòng với những người bạn của bố, có người bạn bên Xương Hi trả lời rằng phải kiểm tra tại chỗ và lập ngân sách sơ bộ, bọn họ mới có thể báo giá được.’
‘An Thịnh Vũ: Bên đó của con có tiện tiếp đãi không?’
‘An Lương: Không thành vấn đề, bên con có thể tiếp đãi.’
‘An Thịnh Vũ: Được, vậy bố sẽ thu xếp, bảo đối phương đến tìm con, sau đó con tự giải quyết đi nhé.’
‘An Lương: Con sẽ không ở đây quá lâu, con sẽ để lại phương thức liên lạc, bảo đối phương liên lạc với con là được.’
An Lương gửi thông tin liên lạc của Lương Bằng, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở thôn Vân Pha, cho An Thịnh Vũ. Lương Bằng đóng đô ở thôn Vân Pha khá lâu, vốn dĩ là đến để bảo vệ cho Bạch Linh, bây giờ lại có thêm một mục đích khác, đó là bảo vệ dự án nghiên cứu và phát triển táo chua trên núi cao.
‘An Thịnh Vũ: Ừ, vậy thì để bọn họ tiếp nhận.’
‘An Thịnh Vũ: Lương Bằng có hiểu về ngành xây dựng không?’
‘An Lương: Không hiểu.’
‘An Lương: Bố, bố có thể xem qua rồi đưa ra báo giá là được, con thấy cũng đâu có vấn đề gì đâu?’
‘An Thịnh Vũ: Rồi, rồi. Thằng nhóc này chỉ biết khiến bố thêm phiền phức!’
‘An Lương: Đây là công việc.’
‘An Thịnh Vũ: Dẹp, dẹp, dẹp. Bố chuẩn bị ăn cơm rồi, khi nào có báo giá thì con liên lạc lại với bố.’
‘An Lương: Vâng!’
Sau khi An Lương trò chuyện xong với An Thịnh Vũ, đợi đến lúc Bạch Nguyệt bước ra ngoài, anh đã tiết lộ kết quả trò chuyện với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt trả lời: “Tới lúc đó cần bọn mình làm gì không?”
“Không cần làm gì cả, Lương Bằng sẽ giải quyết tốt mọi thứ.” An Lương đáp lại.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ, ừ!”
Bạch Nguyệt biết Lương Bằng, cô còn biết Lương Bằng chính là nhân viên an ninh do An Lương sắp xếp.
An Lương và Bạch Nguyệt nói chuyện phiếm một lúc, sau đó An Lương nằm ngủ trên ghế. Mặc dù đang là mùa hè nóng nực, nhưng ở vùng núi cao trên 2.600 m so với mực nước biển, nhiệt độ cũng không cao mấy.
Bạch Nguyệt nhìn An Lương đang ngủ, ánh mắt cô lóe lên, cuối cùng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng rời đi. Ngay cả khi đối mặt với An Lương đang ngủ, Bạch Nguyệt cũng không có dũng khí nói ra những gì trong lòng.
Hơn nửa tiếng sau, An Lương mới tỉnh dậy.
Tần Thiên Tường lập tức đi tới, anh ta thấp giọng nói với An Lương: “Tổng giám đốc An, mọi việc đã xong!”
“Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?” An Lương hỏi.
“Chúng tôi đã kiểm tra xác minh nhiều lần, Số 4 cũng đã kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì.” Tần Thiên Tường khẳng định.
“Vậy thì cứ tiến hành mọi thứ theo như kế hoạch.” An Lương trả lời.
“Đã hiểu.” Tần Thiên Tường đáp lại.
An Lương đứng dậy ngáp một cái, sau đó anh hô lên: “Bạch Nguyệt?”
“Ừ?” Bạch Nguyệt bước từ trong phòng, vừa rồi cô đang lập kế hoạch quy hoạch phân vùng trồng khoai tây đen thứ ba.
An Lương trả lời: “Thời gian không còn sớm nữa, mình cũng phải về đây.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ.”
“Tạm biệt.” An Lương vẫy tay.
Bạch Nguyệt cũng vẫy tay: “Chúc mừng sinh nhật họ.”
Bước chân của An Lương khựng lại, cuối cùng vẫn nói lời từ biệt: “Được, mình sẽ giúp cậu chuyển lời cho họ, sẵn tiện thay mặt bọn họ cảm ơn cậu!”
Bạch Nguyệt nhìn ba chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng cất cánh. Sau khi chúng biến mất trên bầu trời, Bạch Nguyệt mới thở dài một hơi.
Bạch Nguyệt biết sinh nhật của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, cô cũng đoán được An Lương đến đây không phải vì chuyện táo chua trên núi cao, mà là mừng sinh nhật của hai chị em nhà họ Hạ.
Cô thực sự ghen tị với hai chị em nhà họ Hạ…
Không biết từ lúc nào, Bạch Linh đã đến sau lưng Bạch Nguyệt, bà ấy vỗ vai Bạch Nguyệt, sau đó nói nhỏ: “Cậu ấy với chúng ta không cùng một thế giới.”
Chóp mũi của Bạch Nguyệt chợt chua xót, cô cố gắng nhẫn nhịn, không để nước mắt rơi xuống.
“Con tiếp tục vẽ sơ đồ đây.” Bạch Nguyệt trả lời, sau đó đi về phòng của mình.
Khi Bạch Nguyệt vừa về đến phòng, nước mắt của cô tuôn rơi không ngừng.
…
Tốc độ từ trên không trung quay trở lại thôn An Lạc rất nhanh, mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng chỉ mất 9 phút là tới nơi, bao gồm cả việc hạ cánh.
Từ khi cất cánh đến khi hạ cánh, tổng cộng chỉ mất 9 phút.
Sau khi hạ cánh, An Lương lập tức bảo Tần Thiên Tường và những người khác đi theo anh đến Trường tiểu học thôn An Lạc, Tần Thiên Tường cùng những người khác cũng xách vali đi theo.
Việc hỗ trợ giảng dạy trong kỳ nghỉ hè tại Trường tiểu học thôn An Lạc cũng có thời gian nghỉ là thứ bảy và chủ nhật. Hôm nay là thứ sáu, để tiện chăm sóc tốt cho những đứa trẻ ở xa, hôm nay trường sẽ cho nghỉ sớm hơn một chút.
Khi An Lương đến, vẫn còn mấy phút nữa mới đến giờ tan học.
Bọn trẻ đang đợi tan học nhìn thấy An Lương qua cửa sổ, còn nhìn thấy Tần Thiên Tường và những người khác xách theo vali, tình cảnh này khiến bọn trẻ tái mặt.
Bọn trẻ này đã biết cái gì gọi là “Món quà của quỷ”.
Bây giờ, khi nhìn thấy nhóm của Tần Thiên Tường tay xách nách mang vali, bọn trẻ tưởng rằng An Lương lại muốn tặng món quà của quỷ, cho nên đứa nào đứa đây đều bị dọa chết khiếp!
Chương 2423: Một mình vào đêm khuya!Khi An Lương đến cửa lớp, bọn trẻ ở Trường tiểu học thôn An Lạc đã vô cùng kinh hãi! Lỡ như An Lương lại tặng “món quà của quỷ” thì phải làm sao?
Hạ Như Ý đang giao bài tập về nhà, cô phát hiện ra An Lương qua phản ứng của bọn trẻ, cô không khỏi bật cười khi nhìn thấy vali mà Tần Thiên Tường và những người khác đang xách.
“Này, này, này. Không phải chứ. Anh lại tặng tài liệu phụ đạo ngoại khóa nữa sao?” Hạ Như Ý nhịn không được, cô phàn nàn.
Hôm qua An Lương mới tặng 7 cuốn tài liệu phụ đạo ngoại khóa, bây giờ lại thêm nữa à?
Kỳ nghỉ hè của bọn trẻ quá thê thảm!
A Trát Mỗ cầu nguyện trong lòng, hi vọng An Lương không phải đến đây để gửi tài liệu phụ đạo ngoại khóa. Ngày hôm qua cậu bé đã bị mấy tài liệu phụ đạo ngoại khóa đó tra tấn đủ rồi, vốn dĩ cậu bé cảm thấy An Lương vừa đẹp trai vừa cao, quả là hình mẫu của người đàn ông tuyệt vời.
Nhưng sau khi cậu bé làm xong tài liệu phụ đạo ngoại khóa, giờ đây An Lương trong mắt cậu bé không khác gì một ác quỷ đang mỉm cười!
“Anh là loại người như vậy sao?” An Lương phàn nàn.
“Anh chính là vậy mà!” Hạ Như Ý trêu chọc: “Em nghi ngờ hồi nhỏ anh bị những tài liệu phụ đạo ngoại khóa này tra tấn thê thảm, cho nên bây giờ anh muốn tặng những thứ đó làm quà?”
Chuyện này… được rồi!
Hạ Như Ý đã nói đúng!
Thứ mà An Lương ghét nhất khi còn nhỏ chính là những tài liệu phụ đạo ngoại khóa này, may mà An Lương có một chiêu thức độc nhất vô nhị, anh để quên tài liệu phụ đạo ngoại khóa ở quê, quên ở nhà họ hàng, quên ở trạm xe lửa, sân bay… tóm lại khi nhỏ trí nhớ anh không tốt.
Cũng may khi đó không có người tốt bụng nào gửi những tài liệu phụ đạo ngoại khóa lại cho An Lương, bằng không An Lương chỉ có thể nở nụ cười tự tin.
“Yên tâm, lần này là một món quà thực sự!” An Lương đáp lại.
An Lương nhìn bọn trẻ đang tỏ vẻ lo lắng, anh tuyên bố: “Ngày mai là sinh nhật của hai cô giáo Hạ của mấy đứa. Để mừng sinh nhật của hai cô giáo Hạ, anh đã chuẩn bị một đống đồ ăn vặt cho mấy đứa, mấy đứa phải biết chăm chú nghe giảng, hiểu chưa?”
Bọn trẻ nghe nói là một đống đồ ăn vặt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải là tài liệu phụ đạo ngoại khóa thì là món gì cũng đều được!
An Lương vẫy tay ra hiệu cho Tần Thiên Tường và những người khác mở vali, quả nhiên là một đống đồ ăn vặt được gói lại trong một túi đồ màu đỏ, bao gồm sô cô la, kẹo mút, quả hạch và một số đồ ăn vặt om nước sốt.
“Này, thực sự có rất nhiều đồ ăn vặt, em lại đây chia cho bọn trẻ đi chứ?” An Lương nhìn Hạ Như Ý.
“Em đi gọi chị em trước.” Hạ Như Ý đáp.
Chưa tới 2 phút sau, Hạ Như Ý đã gọi Hạ Hòa Tâm đến, Từ Nặc và Khang Ngọc Giai cũng đi theo, bốn người bọn họ cùng nhau phân phát đồ ăn vặt, một lúc sau thì việc phân phát hoàn tất.
Phân phát đồ ăn vặt xong xuôi, Hạ Như Ý thông báo tan học, nhưng vẫn phải dặn bọn trẻ nhớ làm xong bài tập về nhà, nếu không sẽ có hình phạt vào thứ hai.
Cái gọi là hình phạt, đại khái là đọc to rõ bài văn trên lớp, hoặc là chép bài văn gì đó, đây là một dạng hình phạt văn minh.
Sau khi bọn trẻ đều đã rời đi hết, Hạ Như Ý đưa ra ý kiến trước: “Hôm nay chúng ta lại đi ăn lẩu nhé!”
Cả Khang Ngọc Giai và Từ Nặc đều rất mong đợi. Hôm qua bọn họ không có đi chung, hôm nay có thể đi chung được chứ nhỉ?
“Em lại muốn ăn lẩu?” An Lương hỏi ngược lại.
“Ừ, ừ!” Hạ Như Ý gật đầu khẳng định.
Hạ Hòa Tâm cũng tán thành: “Hôm nay chúng ta sẽ dẫn theo Giai Giai và Nặc Nặc đi cùng.”
An Lương liếc nhìn Khang Ngọc Giai và Từ Nặc, anh cố ý phàn nàn: “Hai người độc thân các cậu có thấy đã khi làm bóng đèn không?”
Khang Ngọc Giai đáp lại một cách thờ ơ: “Đã chứ! Quá đã luôn! Người bình thường chỉ làm bóng đèn cho hai người, chúng tôi lại làm bóng đèn chiếu sáng cho tận ba người!”
Từ Nặc đồng ý: “Đúng đó! Quá đã! Làm bóng đèn cho hai chị em song sinh, cơ hội hiếm có đấy!”
“…” An Lương không biết phải nói gì, anh nhận thua!
Hạ Như Ý hừ hừ nói: “Các cậu đừng có nói linh tinh, chị mình mới là bạn gái của anh ấy!”
“Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi thành phố Xương Hi trước.” An Lương cắt ngang cuộc trò chuyện.
Bởi vì có sự tồn tại của Khang Ngọc Giai và Từ Nặc, nhân vật chính của bữa ăn và cuộc đi dạo lần này là bốn cô gái. Ba cô gái đã thành cái chợ, huống hồ gì đây lại là bốn cô gái?
Đến gần 9 giờ tối, An Lương mới ngăn cản bốn cô gái vẫn chưa thỏa mãn quay trở về.
Cũng may có mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng, bằng không đêm khuya thanh vắng lại đi vào núi như vậy rất khó khăn. Không chỉ tồn tại vấn đề an toàn, mà thời gian lái xe cũng lâu lắc.
Bọn họ quay trở lại thôn An Lạc, sau đó cùng nhau chơi trò thẻ bài Tam Quốc Sát ở phòng khách lầu một.
Thẻ bài Tam Quốc Sát phiên bản năm người chơi sẽ có một chủ công, một trung thần, một nội gian và hai phản tặc. Bởi vì số lượng người chơi quá ít cho nên danh tính càng trở nên rõ ràng hơn.
An Lương lấy được thẻ nội gian, anh đóng giả làm trung thần. Sau khi thuận lợi tiêu diệt được một phản tặc và một trung thần, An Lương xui xẻ bị phản tặc Hạ Như Ý tiêu diệt. Cuối cùng chủ công Hạ Hòa Tâm giành thắng lợi.
Gần 11 giờ 30 phút tối, Khang Ngọc Giai và Từ Nặc rất biết ý, bọn họ quay trở lại phòng của mình, để thời gian lại cho An Lương và hai chị em nhà họ Hạ.
Bây giờ là 11 giờ tối ngày 7 tháng 8, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là sinh nhật của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm. Khang Ngọc Giai và Từ Nặc đương nhiên sẽ không làm phiền thời gian một mình của hai chị em nhà Họ và An Lương.
Mặc dù ba người ở cùng nhau, nhưng cũng nên tính là ở một mình?
Chương 2424: Hóa ra vẫn còn hi vọng sao?Trên ghế sô pha trong phòng khách lầu một, An Lương trái ôm phải ấp Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm: “Ngày mai là sinh nhật của hai người, đoán xem anh đã chuẩn bị quà sinh nhật gì cho hai người?”
Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Hạ Như Ý đoán một cách bừa bãi.
“Lẽ nào anh muốn dâng hiến bản thân mình cho chị em?” Hạ Như Ý nói đùa.
An Lương ôm Hạ Như Ý: “Ôi trời, có phải em muốn được dạy dỗ?”
Hạ Như Ý hờn dỗi: “Em không sợ anh đâu!”
Khuôn mặt Hạ Hòa Tâm đỏ bừng, cô ngoan ngoãn tựa vào vai An Lương, nhẹ nhàng nói: “Bọn em không cần quà tặng, anh đã đối xử với bọn em rất tốt.”
Hạ Như Ý đồng ý: “Ừ! Đúng đó, bọn em không cần quà tặng gì cả, tòa nhà nhỏ này không phải là quà sinh nhật của bọn em sao?”
Hạ Như Ý tiếp tục nói: “Cảm ơn anh đã luôn bao dung cho bọn em, lần này bọn em đến đây để hỗ trợ giảng dạy, khiến anh nhọc tâm rồi.”
Lần này, việc hỗ trợ giảng dạy của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cứ tựa như là một chuyến đi du lịch. An Lương sắp xếp mọi thứ cho bọn họ, cho dù đó là chỗ ở, thức ăn hay nhân viên an ninh. An Lương còn bố trí cả mạng lưới tốc độ cao, để cho bọn họ dù có ở trong núi nhưng vẫn không ngắt kết nối với thế giới nhộn nhịp.
Cuộc sống trong thời gian hỗ trợ giảng dạy của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đã gây chấn động trong Học viện sư phạm Thiên Phủ. Bởi vì cuộc sống trong thời gian hỗ trợ giảng dạy của những người khác thực sự rất tàn khốc, còn của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm thì cứ như đang nằm mơ.
An Lương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai chị em bọn họ: “Hai người về phòng mặc thêm áo khoác mỏng, chúng ta lên sân thượng!”
Buổi tối trên núi có chút mát mẻ, thêm việc gió núi thổi qua, nếu giống như ban ngày, có khả năng sẽ bị cảm lạnh.
Khi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm thay áo khoác mỏng, An Lương cũng đổi áo thun dài tay.
Cho dù An Lương có lời chúc phúc do Bạch Nguyệt cung cấp, hiệu quả của lời chúc phúc là không bị bệnh tật, nhưng An Lương vẫn sẽ không cố ý làm thế, không làm không sao là quy tắc cơ bản.
Sân thượng trên tòa nhà nhỏ là một khu vườn nhỏ, An Lương dẫn hai chị em nhà họ Hạ ngồi trên sô pha ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, anh cảm thán: “Một bầu trời đầy sao như vậy chỉ có thể nhìn thấy khi ở trên núi.”
Bầu trời đêm ở trong thành phố rất ô nhiễm, hoàn toàn không thể nào nhìn thấy một bầu trời đầy sao như thế. Có khi rất nhiều người trong thành phố đều không biết một bầu trời đây sao là như thế nào?
Hạ Như Ý ôm chặt An Lương, cô cũng nhìn bầu trời đầy sao: “Ừ! Ở Thiên Phủ không có bầu trời đầy sao như vậy. Nhìn những ngôi sao này, em có cảm giác như được thanh lọc và gột rửa tâm hồn.”
Hạ Như Ý cũng nép vào người An Lương, tính cách thực sự của cô ấy điềm tĩnh hơn Hạ Như Ý rất nhiều.
Bây giờ đã là 11 giờ 59 phút tối, còn 1 phút nữa là sinh nhật của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, An Lương bảo hai người bọn họ: “Hai người để điện thoại ở chế độ yên lặng đi, tránh lát nữa những lời chúc sinh nhật phá vỡ khoảnh khắc riêng của chúng ta.”
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều liếc An Lương, nhưng cả hai người bọn họ vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời sắp xếp của giám đốc bá đạo An Lương.
Sau khi hai người bọn họ đã để điện thoại ở chế độ yên lặng, An Lương nói tiếp: “Hai người có muốn xem pháo hoa không?”
“Có!” Hai mắt Hạ Như Ý sáng lên.
Hạ Hòa Tâm lắc đầu: “Ở đây là khu rừng, cấm bắn pháo hoa trong rừng. Theo quy định của pháp luật, nếu là ở trong rừng sẽ không được bắn pháo hoa.”
Núi Đại Lượng là một khu rừng tiêu chuẩn, nếu bắn pháo hoa, lỡ như có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ gây ra một tổn thất nặng nề.
Để tránh tình huống như vậy xảy ra, người ta cấm không cho bắn pháo hoa trong rừng. Cho dù An Lương có làm được, nhưng áp lực dư luận phải hứng chịu sau đó sẽ rất lớn, Hạ Hòa Tâm không muốn An Lương mạo hiểm.
An Lương siết chặt tay phải của Hạ Hòa Tâm đang căng thẳng, anh nói qua tai nghe không dây: “Bắt đầu đi!”
Theo mệnh lệnh của An Lương, trên bầu trời đen kịt trước mặt An Lương và chị em nhà họ Hạ, hiệu ứng bắn pháo hoa chợt lóe lên, nhưng lại không hề truyền tới tiếng nổ của pháo hoa.
“Ơ?” Hai chị em nhà họ Hạ kinh ngạc nhìn pháo hoa nở trên bầu trời.
Trên bầu trời đêm, pháo hoa lộng lẫy vẫn nở rộ, hết đợt này đến đợt khác, nhưng vẫn không có một âm thanh nào vang lên, như thể đã nhấn nút tắt tiếng…
“Đây là loại pháo hoa gì vậy?” Hạ Như Ý tò mò.
“Một lát nữa em sẽ biết.” An Lương đáp lại.
Tình hình bất thường trên bầu trời cũng thu hút sự chú ý của Khang Ngọc Giai và Từ Nặc, bọn họ đứng trên ban công quan sát. Mặc dù trong lòng cũng đoán ra được tại sao bắn pháo hoa lại không có tiếng nổ bụp bụp, nhưng điều bọn họ quan tâm hơn là, màn trình diễn pháo hoa này là do An Lương dành tặng cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đúng không?
Làng Vân Pha.
Bạch Nguyệt, người đã chìm vào giấc ngủ, lại thức giấc bởi tiếng ồn ào của sự náo nhiệt từ những người dân trong thôn. Cô ấy cũng nhìn thấy màn trình diễn pháo hoa trên bầu trời, cô ấy thở dài và nhanh chóng lấy lại tâm trạng của mình.
Rõ ràng biết bản thân không có tư cách, cớ sao lại phải cứ ghen tuông? Hóa ra vẫn còn hi vọng sao?
Màn bắn pháo hoa vẫn tiếp tục diễn ra, thu hút sự chú ý của thôn An Lạc và thị trấn Liệt Hỏa, cũng như người dân của các vùng núi xung quanh. Những người có dã tâm đã đi báo cáo với đội tuần tra rừng, nhưng đội tuần tra rừng lại nói mọi thứ rất bình thường.
Chương 2425: Thực hiện nguyện vọng!12 giờ 10 phút, màn trình diễn pháo hoa kết thúc, nhưng ngay sau đó, một tình huống kinh ngạc hơn đã xuất hiện!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng như mưa sao băng.
An Lương nhắc nhở: “Hòa Tâm, Như Ý, hai người không ước sao?”
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý vội vàng chắp tay, nhắm mắt ước.
10 giây sau, cả hai cùng mở mắt.
An Lương cảm thấy hứng thú, anh hỏi: “Hai người đã ước điều gì?”
“Anh đoán đi.” Hạ Như Ý hờn dỗi
Hạ Hòa Tâm cũng không nói với An Lương.
An Lương ôm hai người bọn họ vào lòng: “Anh không thể đoán được điều ước của hai người, nhưng anh có thể thực hiện điều ước của hai người!”
Khi ước nguyện trước một ngôi sao băng thật, ngôi sao băng đó có khả năng sẽ không hồi đáp, điều ước cũng sẽ không thể thực hiện. Nhưng nếu ước nguyện trước một ngôi sao băng nhân tạo, chỉ cần nói ra điều ước, có khả năng điều ước đó sẽ thành hiện thực.
Bởi vì giá của sao băng nhân tạo thường rất đắt!
Ví dụ, bầu trời đầy sao trong chiếc Rolls-Royce, nếu như ước nguyện trước những ngôi sao này, xác suất điều ước có thể trở thành hiện thực cao hơn gấp nhiều lần so với trước những ngôi sao băng thật.
Tình huống hiện tại còn khoa trương hơn nhiều!
Bởi vì màn trình diễn pháo hoa trên bầu trời và cảnh sao băng thực chất đều là màn trình diễn ánh sáng bằng máy bay không người lái, có điều tận 1,500 chiếc máy bay không người lái trên bầu trời. Bằng cách xử lý lập trình siêu chính xác, màn trình diễn pháo hoa trên bầu trời và cảnh mô phỏng sao băng đã được thực thiện.
Đối mặt với của An Lương, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn nhau trước, sau đó Hạ Như Ý hỏi: “Anh hãy nói trước cho bọn em biết, những pháo hoa này là gì?”
“Máy bay không người lái.” An Lương không giấu giếm.
Những chiếc máy bay không người lái này đều là máy bay không người lái do Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sản xuất.
Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sở hữu công nghệ pin Graphene, còn sở hữu dự án Hải Đăng và dự án mô tô bay. Tổng hợp ba dự án này lại, có thể dễ dàng tạo ra máy bay không người lái cấp tiêu dùng.
Chỉ có điều sản lượng của pin Graphene khá hạn chế. Phía quân đội đã lấy đi rất nhiều pin Graphene, thêm việc các loại hình của mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng cũng cần pin Graphene. Ngoài ra, Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai còn ký hợp đồng với các loại sản phẩm điện tử tiêu dùng khác nhau, Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai hoàn toàn không có dư nhiều pin Graphene để chế tạo ra máy bay không người lái.
Nếu không, người đầu tiên phải đeo khuôn mặt đau khổ chính là Công ty Đại Tượng.
An Lương đã vì màn trình diễn của máy bay không người lái này, đặc biệt dặn dò Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai chế tạo ra 1,600 chiếc máy bay không người lái, có 1,500 chiếc được đưa vào sử dụng thực tế, còn 100 chiếc còn lại thì làm dự bị.
“Điều ước của hai người là gì?” An Lương hỏi lại.
Lần này Hạ Hòa Tâm trả lời: “Anh có nhớ cách đây một tuần, bọn em có gửi tin nhắn cho anh, nói rằng có một học sinh bị ốm không?”
An Lương gật đầu: “Nhớ.”
“Cô bé tên là Lạp Mã, lúc đó cô bé bị đau bụng. Sau khi kiểm tra sơ bộ tại bệnh viện địa phương, người ta xác nhận rằng đó là bệnh viêm dạ dày ruột cấp tính, nhưng bệnh viện địa phương không thể xử lý được. Bọn họ đề nghị nên đưa Lạp Mã đến thành phố Xương Hi.” Hạ Hòa Tâm thuật lại.
“Hiện tại cô bé đã khỏe chưa?” An Lương hỏi.
Hạ Hòa Tâm gật đầu: “Rồi! Nếu không phải lúc đó trong thôn có một người tốt bụng buộc Lạp Mã vào lưng, sau đó tức tốc lái xe, kịp thời đưa cô bé đến bệnh viện số một ở Xương Hi, cuối cùng hóa giải được hiểm nguy, e là hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
Hạ Như Ý trả lời: “Nếu lúc đó không có người tốt bụng giúp đỡ, sợ là tình hình của Lạp Mã sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Bệnh viêm dạ dày ruột cấp tính nếu không được xử lý kịp thời sẽ dẫn đến tử vong!
An Lương đoán: “Cho nên hai người hi vọng anh có thể quyên góp một ít mô tô bay cho thôn An Lạc sao?”
Nếu có mô tô bay, chặng đường vốn dĩ hơn 5 tiếng đồng hồ, chỉ cần chưa tới nửa tiếng là có thể tới nơi.
Hạ Hòa Tâm lắc đầu: “Không phải, dù có quyên góp mô tô bay cho thôn An Lạc, vậy cũng chỉ có thể trị được ngọn không trị được gốc. Bởi vì số người có thể hưởng lợi từ mô tô bay quá ít.”
Hạ Như Ý nói thêm: “Em đã xem trên Weibo, giá bán mô tô bay mà bên anh đã công bố là 998 vạn, với cái giá này nếu quyên góp cho thôn An Lạc, chắc sẽ lỗ mất!”
An Lương nói một cách thẳng thắng: “Sau khi loại trừ chi phí nghiên cứu và phát triển, giá nguyên vật liệu không cao lắm đâu.”
“Vậy thì lợi nhuận của bên anh rất hậu hĩnh, hành động trực tiếp quyên tặng mô tô bay càng là điều không nên. Mong muốn của bọn em lúc này là bọn em hi vọng anh chú ý đến khu vực nghèo khó của núi Đại Lượng, tốt nhất là có thể viện trợ xây dựng một con đường giao thông nông thôn nối liền từ thị trấn.” Hạ Hòa Tâm giải thích.
Hạ Hòa Tâm nói thêm: “Nếu là đường giao thông nông thôn nối liền từ thị trấn, nó có thể mang lại lợi ích cho rất nhiều người, hiệu quả của nó vượt xa hơn nhiều so với mấy chiếc mô tô bay.”
Hạ Như Ý mỉm cười nói, cô bổ sung: “Mấu chốt chính là có thể dẫn theo cả thôn của Bạch Nguyệt. Ngoài ra, trước thôn An Lạc, còn có bốn thị trấn khác, bao gồm thị trấn Liệt Hỏa, với tổng số nhân khẩu gần 4 vạn người.”