Sau khi Lý Tịch Nhan và An Lương trao đổi xong, cô ấy trực tiếp nói với Lưu Linh: “Mẹ, An Lương về rồi. Trưa nay anh ấy sẽ qua đây và cùng đi ăn với chúng ta, chúng ta sẽ đi quán lẩu cá hấp, mẹ thấy sao?”
Nhìn thấy Lý Tịch Nhan ngốc nghếch ngây thơ, Lưu Linh thở dài trong lòng, bà ấy đồng ý: “Không thành vấn đề! Hôm nay cậu ấy về sao?”
“Vâng, vừa mới đến sân bay.” Lý Tịch Nhan đáp lại.
“Mà này, mẹ. Không phải đúng lúc mẹ có chuyện cần tìm Công ty kiến trúc An Thịnh sao, trưa nay khi ăn cơm, hai người có thể bàn chuyện.” Lý Tịch Nhan thản nhiên nói.
Đứa con gái ngốc nghếch này!
Trong lòng Lưu Linh đầy sự bất lực, cuộc đàm phán giữa bà ấy và Công ty kiến trúc An Thịnh là hợp tác thương mại. Nếu để An Lương dính líu tới và nếu An Lương lại đưa tay ra giúp đỡ bà ấy, vậy rốt cuộc bà ấy nên thỏa hiệp hay là vẫn giữ ranh giới cuối cùng đây?
Lưu Linh không ngốc nghếch và ngọt ngào như Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu, như thể bị lá cây che mắt, hoàn toàn không nhìn thấy bộ mặt thật của An Lương.
Nhưng Lưu Linh có thể nhìn thấy rõ ràng!
Thực lòng mà nói, nếu trong điều kiện cho phép, Lưu Linh không mong mình sẽ mang nặng ơn nghĩa của An Lương. Tuy nhiên, điều kiện không cho phép!
Đặc biệt là bây giờ Lưu Linh đã được chuyển sang bộ phận tín dụng, áp lực của bà ấy càng lớn hơn.
Khoảng 40 phút sau, An Lương tới cổng Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, anh bước vào sảnh.
Giám đốc đại sảnh, Đới Tĩnh, lập tức bước tới chào hỏi: “Buổi trưa tốt lành, tổng giám đốc An.”
An Lương khẽ gật đầu: “Xin chào giám đốc Đới, giám đốc Lưu và Lý Tịch Nhan có ở đây không?”
“Đang ở trong bộ phận tín dụng.” Đới Tĩnh gật đầu.
“Được, vậy tôi đi qua đó trước.” An Lương đáp lại.
Đới Tĩnh gật đầu một cách khách sáo.
Lúc An Lương bước vào bộ phận tín dụng, Lý Tịch Nhan đang dùng điện thoại chụp ảnh tự sướng, hôm nay cô ấy mặc váy lụa trắng dài qua đầu gối, đây vẫn là phong cách mới của Christian Dior.
Trong số các thương hiệu xa xỉ cao cấp hiện nay, Christian Dior đã tiếp nhận phong cách thần tiên của Chanel, nhà thiết kế của Chanel nhất định đã uống phải rượu giả, bọn họ toàn thiết kế ra mấy bộ đồ quái dị.
“Bảo bối!” An Lương chào.
Mặt của Lý Tịch Nhan đỏ bừng, Lưu Linh vẫn ở trước mặt đây vậy mà An Lương lại chào hỏi một cách thân mật như thế, điều này khiến Lý Tịch Nhan có chút ngại ngùng.
An Lương lại nhìn Lưu Linh, hôm nay Lưu Linh mặc bộ quần áo làm việc của Ngân hàng Công Thương. Áo sơ mi trắng phối với váy ngang hông, mang phong cách nhân viên công sở, cộng thêm khuôn mặt rất giống Lý Tịch Nhan kèm theo sự chững chạc. Điều này khiến An Lương cảm giác hơi ngỡ ngàng.
May mắn thay, chính đạo cự phách – đạo trưởng An tối qua đã lâm trận khoảng bốn hiệp, bằng không với tình hình oi bức của ngày hôm nay, đảm bảo sẽ có vấn đề xảy ra?
“Dì, đã lâu không gặp.” An Lương chào Lưu Linh.
Lưu Linh đáp lại với vẻ mặt tự nhiên: “Đúng là đã lâu không gặp.”
An Lương không tiếp lợi, anh nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn trưa nhé?”
Lưu Linh liếc nhìn thời gian, tuy rằng còn chưa tới 12 giờ, nhưng thời gian chuẩn bị cho món lẩu cá hấp cũng khá lâu, cộng thêm việc bà ấy có thể lấy lý do là đi ăn cùng khách hàng, vì vậy tan làm sớm cũng không thành vấn đề.
“Ừ.” Lưu Linh đồng ý.
Lý Tịch Nhan bước đến chỗ An Lương, cô khoác tay An Lương, nói một cách vui vẻ: “Đi, đi, đi, đi ăn thôi!”
Nhưng sau khoảnh khắc ấy, Lý Tịch Nhan bắt đầu thấy ngại ngùng, cô nhận ra Lưu Linh vẫn còn ở đó!
Lý Tịch Nhan buông tay An Lương ra, cô bước đến bên cạnh Lưu Linh và khoác lấy tay bà ấy: “Mẹ, chúng ta đi thôi!”
An Lương trả lời: “Cháu không biết đường, mọi người dẫn đường nhé.”
Lưu Linh và Lý Tịch Nhan đi trước, An Lương đi theo sau. Nhìn từ góc độ sau lưng, nếu bỏ qua trang phục và kiểu tóc, An Lương cảm thấy mình không thể nào phân biệt được Lý Tịch Nhan và Lưu Linh.
Bóng lưng của hai người này thực sự rất giống nhau!
Khu thương mại phía sau Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc.
Lý Tịch Nhan và Lưu Linh đi phía trước, bọn họ đưa An Lương đến một cửa hàng có tên “Lẩu cá hấp Tam Hảo”. An Lương nhìn biển quảng cáo nổi bật ở lối vào của cửa hàng, lẩu cá hấp là một món ăn theo phương thức nóng và cay mới, được nấu bằng hơi nước ở 120 độ C. Đối với cá, do nhiệt độ hơi cao hơn nên thời gian nấu ngắn hơn, khả năng khóa độ tươi mạnh hơn, thịt mềm và mịn.
Khi nhóm của An Lương bước vào cửa hàng, tình cờ có một chiếc bàn đang làm cá tại chỗ, nồi hơi được nối với nồi đá trên mặt bàn thông qua một đường ống, để cá được hấp trực tiếp trong nồi đá trên mặt bàn.
Nhìn thấy nắp nồi giống cái nón rơm đậy lên nồi đá, nghe tiếng xì xì và hơi nước thấm ra từ nắp nồi cái giống cái nón rơm, An Lương chỉ cảm thấy như đang làm màu!
Không phải chỉ là món cá cay Thịnh Khánh đơn giản thôi sao? Cớ gì cứ phải làm nhiều động tác lu xu bu thế này?
An Lương, Lý Tịch Nhan và Lưu Linh, ba người bọn họ chia mỗi người mỗi góc, Lý Tịch Nhan hiển nhiên sẽ ngồi cạnh một bên cùng với Lưu Linh.
“An Lương, anh muốn ăn cá gì?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương thản nhiên đáp: “Sao cũng được, anh không phải người kén ăn, em với mẹ em quyết định đi.”
Lý Tịch Nhan nhìn thực đơn, sau đó hỏi: “Hay là chúng ta ăn cá mè hoa đi, cửa hàng bọn họ chỉ có cá mè hoa, em thấy cá mè trắng không ngon.”
“Không thành vấn đề.” An Lương gật đầu đáp lại.
Lý Tịch Nhan tiếp tục gọi món.
Chương 2447: Anh hùng cứu mỹ nhân?An Lương nhìn Lưu Linh, anh hỏi với vẻ tự nhiên: “Dì ơi, cháu nghe nói có vấn đề trong việc phê duyệt khoản vay giữa Công ty kiến trúc An Thịnh của gia đình cháu với Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc bên dì. Bây giờ vẫn còn kéo dài chưa có quyết định, chuyện này là thế nào vậy ạ?”
Lưu Linh khẽ cau mày.
An Lương hỏi thêm: “Theo như quan hệ của hai nhà chúng ta, chắc sẽ không có vấn đề gì về khoảng vay tầm 20 ức đến 30 ức và áp dụng hình thức trả góp phải không?”
Lưu Linh im lặng.
Lý Tịch Nhan đặt thực đơn sang một bên, cô nhìn Lưu Linh.
An Lương theo dõi động tác của Lý Tịch Nhan, anh tiếp tục hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy dì?”
Lưu Linh thở dài: “Có một vấn đề phát sinh trong quá trình phê duyệt, hai bên đã bất đồng về lãi suất khoản vay.”
“Dì có thể nói chi tiết hơn không?” An Lương hỏi.
Lần này Lưu Linh cũng không giấu giếm, vì đã chọn mở miệng nên hiển nhiên sẽ không úp úp mở mở, thái độ che đậy như vậy khiến người ta khó chịu.
“Giám đốc tài chính mới được bổ nhiệm của công ty cháu đã đồng ý với nội dung đàm phán ban đầu của bên dì, nhưng vẫn khăng khăng muốn giảm lãi suất khoản vay hàng năm xuống 4%. Chính vì điều này mà sự hợp tác của hai bên tạm thời gặp trở ngại.” Lưu Linh chỉ nói vấn đề này.
Thực ra cũng chỉ có mỗi vấn đề này thôi.
An Lương hiểu ý của Lưu Linh, lãi suất hàng năm của khoản vay chỉ có 4%, hơn nữa đây là khoản vay dài hạn kéo dài hơn 5 năm, còn là khoản vay cao hơn 10 ức.
Lãi suất hàng năm của các khoản vay như vậy quả thực là hơi quá đáng. Nếu là chứng chỉ tiền gửi ở mức 10 ức, phía ngân hàng có thể đưa ra mức lợi suất hàng năm là 4%. Bởi vì lãi suất hàng năm của một khoản tiền gửi có kỳ hạn lớn thông thường có kỳ hạn 5 năm đều sẽ vượt quá 3%, khoản tiền gửi có kỳ hạn lớn như vậy quả thực có tư cách để đàm phán.
Đối với những ứng dụng video ngắn, nếu lấy khoản tiền gửi cố định ngân hàng 50 vạn hoặc 100 vạn làm điều kiện, kiến nghị nên chặn mấy người sáng tạo phương tiện truyền thông cá nhân kiểu này. Bởi vì ngay cả 100 vạn mà bọn họ cũng không có, còn có mặt mũi để buông lời?
Chỉ có số tiền 100 vạn mà đòi điều kiện với ngân hàng? Chẳng lẽ đang xem ngân hàng là kẻ ăn xin?
“Chờ một chút, cháu sẽ hỏi bố cháu xem có chuyện gì.” An Lương đáp lại.
Trong lòng An Lương thực sự rất tò mò, tại sao lại xảy ra tình trạng này?
Về việc giám đốc tài chính lật lọng? Ha!
Giám đốc tài chính làm sao có thể can thiệp và quyết định khoản vay với quy mô 20 ức đến 30 ức? Chắc chắn là An Thịnh Vũ cũng tham gia vào đó.
Nhưng An Thịnh Vũ biết Lưu Linh là mẹ của Lý Tịch Nhan, và Lý Tịch Nhan là bạn gái của An Lương, ông ấy nhất định sẽ không làm thế mà không có lý do, An Thịnh Vũ nhất định phải có lý do riêng của ông ấy.
Cho nên An Lương không lập tức bảo đảm với Lưu Linh, cũng không làm lớn chuyện. Thay vào đó, anh sẽ hỏi tình hình cụ thể bên phía An Thịnh Vũ trước, sau khi xác định được tình hình cụ thể, anh sẽ căn cứ theo đó mà đối đáp.
‘An Lương: Bố, tại sao sự hợp tác giữa công ty chúng ta và Ngân hàng Công Thương lại gặp rắc rối?
‘An Lương: Con đang ở bên chỗ mẹ của cô bạn gái nhỏ kia à?’
‘An Lương: Vâng, có chuyện gì vậy?’
‘An Thịnh Vũ: Bố cố ý giữ chân đấy.’
‘An Lương: ?’
‘An Thịnh Vũ: Con quả thực là đứa con trai ngốc nghếch của địa chủ, bố làm vậy đương nhiên là muốn tốt cho con.’
‘An Thịnh Vũ: Nếu như tất cả mọi thứ đều thuận lợi, đối phương sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, sao bọn họ biết trân trọng?’
‘An Thịnh Vũ: Phải làm cho mọi chuyện khó khăn, phải làm cho mọi chuyện không hề dễ dàng, phải làm cho mọi chuyện có trở ngại, như vậy đối phương mới ghi nhớ đến chuyện này, hơn nữa còn ghi nhớ điểm tốt của con, chứ không phải coi mọi chuyện là lẽ đương nhiên.’
‘An Thịnh Vũ: Bây giờ bố cố ý làm rối tung chuyện khoản vay đó, con có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, con thấy chiêu này của bố thế nào?’
Hóa ra lý do là như vậy?
An Lương cảm thấy bố anh có phải đang chữa lợn lành thành lợn què?
Nhưng chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này thật sự rất kỳ cục, rốt cuộc là phải cứu thông qua Lý Tịch Nhan, hay là trực tiếp cứu…
‘An Lương: Chuyện đó… nên nói thế nào đây?’
Không thể nào nói thẳng mọi thứ ra đúng không?
Chuyện mà An Thịnh Vũ làm thực sự có độc!
An Lương hiểu ý của An Thịnh Vũ, An Thịnh Vũ cố tình gây khó khăn cho Lưu Linh. Sau đó dựa theo mối quan hệ của Lý Tịch Nhan và An Lương, Lưu Linh tìm sự giúp đỡ từ Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan lại tìm sự giúp đỡ từ An Lương, cuối cùng thì An Lương là người sẽ giải quyết mọi vấn đề.
Đây mới là anh hùng cứu mỹ nhân hợp tình hợp lý!
Nhưng An Thịnh Vũ đã đánh giá thấp dã tâm của An Lương…
‘An Thịnh Vũ: Thằng nhóc này, con chính là người thừa kế của Công ty kiến trúc An Thịnh tương lai của chúng ta, con cứ tìm đại một lý do nào đó là được rồi.’
‘An Lương: Bố tính lãi suất hàng năm của khoản vay đó như thế nào?’
‘An Thịnh Vũ: Theo thông lệ của Ngân hàng Công Thương, lãi suất hàng năm của khoản vay 5 năm được tính là năm điểm.’
‘An Lương: Không ép giá sao?’
‘An Thịnh Vũ: Không cần.’
‘An Thịnh Vũ: Dù gì cũng là mẹ của bạn gái con, nếu như con không phải là thằng đàn ông tồi tệ thì sau khi tốt nghiệp hai đứa cũng kết hôn, mọi người đều là người trong nhà.’
‘An Thịnh Vũ: Bố cũng rất tin tưởng về dự án chuyển đổi cơ sở sản xuất Phong Phàm Power thành một trung tâm thương mại toàn diện quy mô lớn. Những dân cư thường trú xung quanh sẽ được đảm bảo, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì với sự phát triển sau này.’
‘An Thịnh Vũ: Kể cả cuối cùng dự án này thất bại, thằng tiểu tử như con lẽ nào không giúp đỡ bố?’
Tất nhiên là phải giúp đỡ rồi!
Chương 2448: Giải quyết dứt khoát!Ngay cả khi trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn không kiếm được một xu, thậm chí thua lỗ đến mức không thể lấy lại, An Lương cũng phải đầu tư. Bởi vì phía dưới cơ sở sản xuất Phong Phàm Power này có Thái Tuế hoàng kim, phần thưởng mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã cung cấp! Giá trị của Thái Tuế hoàng kim vượt xa hơn cả Hoàng Kỳ ngàn năm!
Không chỉ vì Thái Tuế hoàng kim có thể kéo dài tuổi thọ được 1 năm, một lát Hoàng Kỳ ngàn năm cũng có thể tăng thêm 30 ngày, mà vì Thái Tuế hoàng kim có thể duy trì phát triển tài nguyên.
Nếu toàn bộ gốc Hoàng Kỳ ngàn năm được đào ra và chế tạo thành những miếng cắt, vậy có nghĩa một gốc Hoàng Kỳ ngàn năm đã được sử dụng hết sạch, không thể nào chỉ cắt một nửa và chừa lại một nửa, rồi lại đợi Hoàng Kỳ ngàn năm trưởng thành, đúng không?
Tuy nhiên, Thái Tuế hoàng kim thì có thể.
Theo phản hồi từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, Thái Tuế hoàng kim có thể thu hoạch nhiều lần, cứ cách 3 năm sẽ tăng sản lượng lên một lần, đồng thời có thể tăng sản lượng lên không chỉ mỗi một lần.
Do đó, dù là về hiệu quả hay là về phương diện phát triển bền vững, giá trị của Thái Tuế hoàng kim vượt xa Hoàng Kỳ ngàn năm.
Chính vì Thái Tuế hoàng kim, cho dù dự án xây dựng lại cơ sở sản xuất Phong Phàm Power thành một trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn có là chuyện thua lỗ đi nữa, An Lương cũng sẽ toàn lực đầu tư vào đó.
‘An Lương: Bố yên tâm, mọi chuyện đã có con lo liệu.’
‘An Lương: Mà này bố, hai ngày nay bố đã có quyết định gì về hợp đồng cho vay giữa Công ty kiến trúc An Thịnh và Ngân hàng Công Thương chưa?’
‘An Thịnh Vũ: Tùy con.’
‘An Thịnh Vũ: Dù sao bố cũng đã giúp con chuẩn bị xong giai đoạn đầu, hôm nay ký kết hợp đồng cũng không thành vấn đề.’
‘An Lương: Được, vậy con sẽ nói chuyện với chú Đào một chút.’
Giám đốc tài chính mới của Công ty kiến trúc An Thịnh là Đào Sĩ Trung, tuy không phải là nhân viên tài chính chuyên nghiệp nhưng ông ấy đã theo An Thịnh Vũ từ năm 1997. Đến nay đã gần 23 năm, hoàn toàn không cần phải lo lắng về vấn đề trung thành, còn về vấn đề chuyên môn thì vẫn cần phải có một trợ thủ giúp đỡ ông ấy, Đào Sĩ Trung cũng đang cố gắng học tập.
‘An Thịnh Vũ: Ừ!’
‘An Thịnh Vũ: Việc thương lượng giữa hai bên chúng ta đã đi đến bước cuối cùng, con có thể ký bất cứ lúc nào sau khi đã xác nhận xong.’
‘An Lương: Cảm ơn bố!’
‘An Thịnh Vũ: Bố còn phải cảm ơn con đây, sau khi Đông Thanh Tử của năm nay kết trái, con đưa cho bố nhiều một chút nhé.’
‘An Lương: ?’
‘An Lương: Con cảm thấy bố có gì đó không đúng!’
‘An Lương: Bố, chắc bố sẽ không…’
‘An Thịnh Vũ: Nghĩ gì vậy!’
‘An Thịnh Vũ: Bố chỉ cảm thấy nếu cơ thể khỏe mạnh, bố có thể dễ dàng đi câu cá.’
‘An Thịnh Vũ: Con tưởng bố muốn làm gì?’
‘An Lương: Đúng, đúng, đúng. Dễ dàng câu cá, con ăn cơm trước đây.’
‘An Thịnh Vũ: Ừ! Mà này, tối nay có về nhà không?’
‘An Lương: Tất nhiên là có!’
Sau khi An Lương trả lời, anh kết thúc cuộc trao đổi với An Thịnh Vũ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tình huống ngoài ý muốn lần này lại chính là cơ hội mà An Thịnh Vũ đã tạo ra cho anh.
Cơ hội này có độc!
Lưu Linh nhìn An Lương đặt điện thoại xuống, nhưng bà ấy không hỏi thăm kết quả, bà ấy là người thông minh, bà ấy chủ động hỏi: “Vậy phong ba đã qua?”
“Dì à, xong rồi, mọi việc vẫn như bình thường, lãi suất hàng năm của khoản vay vẫn được tham chiếu là 5%, những hợp tác khác cũng tham chiếu theo hợp đồng đã bàn trước đó. Chiều nay dì hãy quay về thu xếp lại hợp đồng, tranh thủ ngày mai ký hợp đồng.” An Lương nói thẳng luôn kết quả.
Lưu Linh kinh ngạc nhìn An Lương trước, sau đó vui vẻ cười nói: “Cảm ơn!”
An Lương xua tay: “Chúng ta là người một nhà mà!”
Khi nói đến đây, An Lương chớp mắt với Lý Tịch Nhan: “Đúng không, bảo bối?”
Mặt của Lý Tịch Nhan đỏ ửng.
Trong lòng của Lưu Linh chợt khẽ run, bà ấy không giống với cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan, An Lương nhẹ nhàng nói hợp tác đã giải quyết xong, mọi thứ vẫn như bình thường, lãi suất hàng năm vẫn tính theo 5%, tình huống này khiến Lưu Linh vừa mừng lại vừa lo.
Mừng vì đã giải quyết xong chuyện hợp tác, hơn nữa lãi suất hàng năm vẫn tính theo 5%.
Nói thực thì, lãi suất hàng năm của khoản vay này không cao, thuộc dạng bình thường, nhưng khoản vay này không thể chỉ xem mỗi lãi suất hàng năm, còn phải xem mức độ to nhỏ của rủi ro.
Lợi thế thương mai của Công ty kiến trúc An Thịnh rất cao, rủi ro khi cho Công ty kiến trúc An Thịnh vay là rất nhỏ, cộng với số tiền vay rất lớn thì đây là một cuộc làm ăn tốt.
Nhưng trong lòng Lưu Linh cũng rất lo lắng.
Bởi vì bà ấy biết rằng lý do An Lương làm chuyện này nhất định không phải chỉ vì Lý Tịch Nhan!
Trong cửa hàng lẩu cá hấp Tam Hảo.
An Lương chủ động cho biết hợp tác cho vay giữa Ngân hàng Công Thương và Công ty kiến trúc An Thịnh đã hoàn thành, điều này khiến Lưu Linh vừa mừng vừa lo.
Lưu Linh lo lắng mối quan hệ của bà ấy với An Lương trở nên thân thiết… lỡ như chơi dao có ngày đứt tay thì phải làm sao?
Không nói đến việc An Lương có dã tâm, chỉ bản thân Lưu Linh thôi bà ấy cũng đã không có tự tin…
Chương 2449: Thất bại!“Tịch Nhan, bài tập hè của em đã hoàn thành. Hợp đồng giữa Công ty kiến trúc An Thịnh và Ngân hàng Công Thương đã được ký kết, đúng lúc có thể sắp xếp cho em làm báo cáo.” An Lương nhắc nhở Lý Tịch Nhan.
An Lương tiếp tục nói thêm: “Hai công ty sẽ ký hợp đồng nội bộ, em hãy làm một báo cáo độc quyền, đó là tin tức độc quyền.”
“Một dự án hợp tác kinh doanh với tổng số tiền ít nhất cũng 20 ức Hạ Quốc tệ, em hãy làm một báo cáo độc quyền, vậy thì có thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu của bài tập về nhà mùa hè, phải không?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan gật đầu liên tục: “Đúng đúng! Báo cáo thế này hoàn toàn đáp ứng đầy đủ yêu cầu.”
“Vậy thì tốt!” An Lương mỉm cười trả lời.
Nói đến đây, An Lương lại nhìn Lưu Linh: “Dì ơi, hôm nay dì tăng ca để sắp xếp toàn bộ những kế hoạch hợp tác liên quan và cả những thỏa thuận hợp tác tương ứng chắc là không sao phải không?”
“Không thành vấn đề!” Lưu Linh khẳng định.
Thực ra, Lưu Linh đã sắp xếp tất cả các thỏa thuận hợp tác liên quan từ lâu, Công ty kiến trúc An Thịnh cũng đã chấp nhận ngay từ đầu, chỉ có điều đã xảy ra một thay đổi tạm thời mà thôi.
Lúc An Lương và Lưu Linh trao đổi chi tiết về hợp đồng, một con cá hoa mai đã được bưng lên, tay nghề xử lý con cá hoa mai này rất chuyên nghiệp. Mặc dù từ đầu đến cuối đều bị chặt ra, nhưng lại như nối liền với nhau. Điều này khiến cho trực giác của người xem nhìn thấy đây là nguyên một con cá, không hề có bất cứ thiếu sót gì cả.
Điều này thực sự rất có tâm!
Trong một số cửa hàng cá hay có xảy ra tình trạng thiếu sót, mấu chốt là gọi một con cá nhưng khi ăn lại ăn ra tới hai cái đầu cá, còn không phải có vấn đề hay sao?
Nhân viên phục vụ cho nguyên con cá hoa mai vào nồi đá, sau đó cho thêm các gia vị có liên quan, cuối cùng nhắc nhở: “Xin quý khách chú ý, lát nữa sau khi bật hơi nước, vui lòng không chạm vào nắp nồi, càng không nên mở nắm nồi để tránh bị bỏng.”
An Lương khẽ gật đầu: “Được.”
Nhân viên phục vụ bật hơi nước, Lý Tịch Nhan hiếu kỳ, cô dùng điện thoại di động quay video, xem ra cô chưa từng thấy cách làm cá lạ mắt này.
Nhân viên phục vụ tiếp tục nhắc nhở: “Hãy kiên nhẫn và đợi trong 8 phút. Với chế độ nấu bằng hơi nước, chỉ cần 8 phút là có thể nấu nguyên con cá một cách hoàn hảo.”
An Lương chỉ cười, anh không có ý bắt chuyện.
Nấu một cách hoàn hảo?
Mặc dù tài nghệ nấu nướng của An Lương thuộc cấp sáu khiếu trong bảy khiếu, nhưng An Lương có thể gọi là thông thạo các lý thuyết về nghệ thuật nấu nướng. (1)
(1) Bảy khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
(1) Bảy khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Ví dụ như cửa hàng lẩu cá hấp Tam Hảo này, bọn họ bỏ nguyên con cá hoa mai vào trong nồi đá để hấp, còn bảo gì mà nấu một cách hoàn hảo, An Lương vừa nhìn là biết món cá hấp lần này có khả năng thất bại rất cao!
Lý do rất đơn giản, bởi vì thời gian hấp của các bộ phận trên người con cá đều không giống nhau. Đầu cá phải là thứ được đặt vào đáy nồi trước, vì đầu cá cần phải hấp rất lâu.
Thứ hai là xương sống và sườn cá, thịt ở hai nơi này tương đối cứng, thời gian nấu cần phải nhiều hơn một chút.
Cuối cùng là thịt cá, để đảm bảo độ mềm của thịt cá và đảm bảo độ trong của nước, phải làm cho thịt cá mềm thế nào, cố gắng sử dụng bột năng càng ít càng tốt, đây là một mắt xích để kiểm tra kỹ năng nấu nướng.
Nếu An Lương không nói sai, nguyên con cá hoa mai vừa được bỏ vào trong nồi khi nãy hoàn toàn không được sử dụng bột năng để xử lý, cộng thêm việc đem hấp toàn bộ bằng hơi nước, liệu nó có thể ngon được không?
An Lương tỏ vẻ nghi ngờ!
Lý Tịch Nhan thì tràn đầy mong đợi, bởi vì cách nấu nướng mới lạ này ít nhiều cũng rất thu hút. Có điều, cô gái ngốc nghếch này không biết nấu ăn, ngay cả nói lý luận suông còn không biết, vậy nên mới cảm thấy mong chờ món lẩu cá hấp này phải không?
Tầm 8 phút sau, nhân viên phục vụ đến tắt hơi rồi nhấc nắp ra nhắc nhở: “Xin quý khách chờ một chút, vẫn còn bước cuối cùng.”
Nói xong, một nhân viên phục vụ khác cẩn thận mang một muỗng dầu nóng đến, còn có một ít ớt khô và tiêu khô. Đầu tiên, anh ta rắc ớt khô và tiêu khô vào trong nồi, sau đó thì lại đổ dầu nóng lên trên.
Mặc dù hành động này mang lại mùi thơm cho nồi lẩu hấp, nhưng An Lương thực sự rất muốn phàn nàn.
Dầu nóng mang từ trong bếp đến, trên đường đi đã bị nguội đi không ít, hiệu quả của dầu nóng như thế này lại sao có thể hợp quy cách được chứ?
Thao tác bình thường là làm nóng dầu trong chảo, sau đó đổ trực tiếp dầu vào, dầu nóng ở nhiệt độ cao có thể chiên vàng ớt khô và tiêu khô, mùi thơm sẽ lập tức bùng nổ.
“Mời ba vị từ từ thưởng thức.” Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị nước súp cá làm gia vị cho ba người bọn họ, sau đó nói có thể dùng bữa.
Lý Tịch Nhan là người đầu tiên gấp gáp cầm đũa lên, cô gắp một miếng thịt cá, nhúng vào bát gia vị rồi thổi, sau đó cắn một miếng.
An Lương cũng gắp một miếng thịt cá, anh bỏ miếng thịt cá vào trong bát rồi nhìn Lý Tịch Nhan trước.
“Mùi vị thế nào?” An Lương thản nhiên hỏi.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Cũng được!”
An Lương tự mình nếm thử, thịt của cá không hề có cảm giác mềm mại và chắc chắn, hơn nữa anh không thể nào cảm nổi vị của nó, mùi tanh của cá cũng không được xử lý tốt, quả thực không biết phải nói gì!
Khử mùi tanh của cá chính là bước cơ bản của việc nấu cá!
Cho dù trong lòng An Lương đã nhiều lần hạ thấp kỳ vọng, nhưng kết quả lại tệ như vậy sao? Lần thất bại này thực sự quá vô lý!
‘Ting!’
Mặc dù trong lòng An Lương rất thất vọng, nhưng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại phát ra lời nhắc nhở…
Chương 2450: Phần thưởng an ủi!Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra một phần thưởng ẩm thực. Khi An Lương vừa mới đặt chân vào con đường của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, anh thường xuyên nhận được phần thưởng ẩm thực.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, An Lương ngày càng nếm được nhiều món ngon, mức độ kén chọn món ngon của anh cũng càng ngày càng cao, phần thưởng ẩm thực cũng càng ngày càng ít đi.
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phục vụ vì An Lương. Dù là định nghĩa về món ngon hay là đánh giá về độ xấu đẹp, toàn bộ đều được thiết lập dựa trên khẩu vị và cách đánh giá sắc đẹp của An Lương.
Ví dụ, An Lương không thích sầu riêng, mặc dù nhiều người thích sầu riêng và cho rằng chúng ngon, thậm chí chúng còn được mệnh danh là vua của các loại trái cây.
Nhưng nếu đưa cho An Lương ăn sầu riêng thì sao?
Việc đánh giá về độ xấu đẹp cũng dựa trên thẩm mỹ của An Lương, chính vì thế mà có cái gọi là “Củ cải và cà rốt, mỗi loại đều có người thích”. Nhưng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thuộc về An Lương, nên tất cả các tiêu chí để đánh giá đều dựa trên tiêu chí của An Lương.
Bây giờ An Lương cảm thấy món lẩu cá hấp này thực sự rất khó ăn, ngay cả điểm chuẩn mà nó cũng không đạt được, điểm chuẩn chính là xử lý tốt mùi tanh của cá, nhưng món lẩu cá hấp này không giải quyết triệt để được mùi tanh của cá.
Nó hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, được chứ?
Tuy nhiên, trong tình huống như vậy, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại gửi đi thông báo nhắc nhở, hình như có gì đó không đúng?
…
‘Ký chủ đã nếm được một bữa ăn tệ hại khiến người khác khó quên, ký chủ nhận được một phần thưởng an ủi: [Gói rút thăm may mắn].’
‘Xin hỏi có mở ra hay không?’
…
Không ngờ lại có phần thưởng an ủi?
Có sao nói vậy, An Lương thực sự không ngờ còn có phần thưởng an ủi. An Lương chọn mở gói rút thăm may mắn của phần thưởng an ủi.
…
Chúc mừng ký chủ đã nhận được phần thưởng đặc biệt: [Quần thể cá heo sông Dương Tử].
Quần thể cá heo sông Dương Tử:
Số lượng quần thể: 12
Giới tính đực: 4
Giới tính cái: 6
Cá con: 2
Chú thích đặc biệt: Sau khi ký chủ nhận phần thưởng, phần thưởng này sẽ xuất hiện ở khu vực hồ Vĩnh Thọ, Thịnh Khánh một cách hợp tình hợp lý.
Lưu ý đặc biệt: Hồ Vĩnh Thọ nối liền với sông Trường Giang, diện tích nước của hồ Vĩnh Thọ lên tới 65,5 km vuông và chất lượng của nước rất tốt, hoàn toàn đáp ứng được sự sinh sôi của quần thể cá heo sông Dương Tử nhỏ bé.
…
Quần thể cá heo sông Dương Tử?
An Lương ngạc nhiên trong lòng, bởi vì cá heo sông Dương Tử chẳng phải được tuyên bố là tuyệt chủng rồi sao?
Cá heo sông Dương Tử là loài động vật chỉ có ở Hạ Quốc ngay từ năm 2006. Hạ Quốc đã cùng với các chuyên gia về giáp xác của 6 quốc gia điều tra và tìm kiếm cá heo sông Dương Tử, cuối cùng không tìm thấy dấu vết của cá heo sông Dương Tử nên đã tuyên bố cá heo sông Dương Tử bị tuyệt chủng về mặt chức năng.
Mặc dù Sách đỏ IUCN về các loài nguy cấp của Liên minh bảo tồn thiên nhiên Quốc tế vẫn liệt kê cá heo sông Dương Tử là loài cực kỳ nguy cấp lúc cập nhật vào năm 2018, việc không tìm thấy dấu vết của cá heo sông Dương Tử trong nhiều năm vẫn khiến các chuyên gia động vật liên quan của Hạ Quốc thở dài.
Cá heo sông Dương Tử là loài động vật giáp xác chỉ có ở Hạ Quốc, và nó là loài đã bị tuyệt chủng do các hoạt động của con người. Khi cá heo sông Dương Tử bị tuyệt chủng về mặt chức năng, rất nhiều chuyên gia của Hạ Quốc vô cùng đau đớn.
An Lương nhìn phần thưởng an ủi này, trong lòng anh quả thực vô cùng thoải mái.
Nếu phần thưởng an ủi đưa cho An Lương một “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp”, trong lòng An Lương sẽ không dao động chút nào. Ngay cả khi thưởng an ủi cho An Lương 1 ức, trong lòng An Lương vẫn không dao động.
Dù gì sông có khúc người có lúc!
“Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp” từng khiến An Lương cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì mua đồ miễn phí lại còn kiếm được tiền. Nhưng bây giờ thứ hạng của An Lương đã tăng cao lên vố số tầng, những phần thưởng vật chất tầm thường không thể nào khiến An Lương dao động được.
Ngược lại, kiểu khen thưởng tưởng chừng như vô nghĩa với An Lương này lại khiến cho An lương thấy thỏa mãn hơn.
Bởi vì theo quan điểm Tháp nhu cầu của Maslow, phần thưởng vật chất là nhu cầu cấp thấp. Có thể khiến cho cá heo sông Dương Tử chỉ có ở Hạ Quốc, bị tuyệt chủng về mặt chức năng, quay trở lại, mới là nhu cầu tâm lý cấp cao.
“Lập tức nhận phần thưởng!” An Lương ra lệnh trong lòng.
‘Phần thưởng đã được gửi đi, xin ký chủ hãy chú ý đến tin tức gần đây.’
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra lời nhắc nhở.
Khi An Lương nhận được phần thưởng an ủi, anh thấy Lý Tịch Nhan và Lưu Linh vẫn đang ăn lẩu cá hấp. Xem ra bởi vì kỹ năng nấu nước của Lưu Linh quá kém, nên khẩu vị của bọn họ cũng không kén chọn lắm?
Lý Tịch Nhan nhìn An Lương, cô hỏi: “Tại sao anh không ăn?”
An Lương thẳng thắn đáp lại: “Anh thấy mùi vị rất bình thường, chưa nói đến độ mềm của thịt, nhưng ít nhất phải khử được mùi tanh. Kết quả bọn họ không thể nào khử được mùi tanh, ngoài việc dùng nồi hấp hơi trông rất là làm màu ra, anh cảm thấy chẳng có gì đặc biệt.”
Lý Tịch Nhan hừ nhẹ: “Còn dám nói mình là người không kén ăn?”
Lưu Linh tán thành: “Mùi vị thật sự rất bình thường, mẹ thấy mẹ có thể làm được ở trình độ này.”
Lý Tịch Nhan lập tức phản bác: “Con không tin!”
“Mẹ, kỹ năng nấu nướng của mẹ lẽ nào con còn không biết?” Lý Tịch Nhan thực sự rất giỏi trong việc phàn nàn với mẹ của cô.
Lưu Linh bất lực nhìn Lý Tịch Nhan.
An Lương mỉm cười mà không nói lời nào.
Chương 2451: Những từ ám muội gì chứ?May mắn thay, các món ăn kèm trong cửa hàng lẩu cá hấp này lại ổn, An Lương ăn một ít món ăn kèm, cũng coi như là ăn no.
Đến gần 1 giờ 30 phút trưa, Lưu Linh quay lại Ngân hàng Công Thương để giải quyết các chi tiết của hợp đồng với Công ty kiến trúc An Thịnh, trong khi An Lương nắm tay Lý Tịch Nhan, anh chuẩn bị đưa Lý Tịch Nhan về lại Phồn Hoa Nguyên.
Chiếc Lamborghini Urus trước đây của An Lương đã bị Vân Hải Dương làm hư, anh sẵn tiện tặng chiếc đó luôn cho Vân Hải Dương. Tuy nhiên anh lại nhận được một chiếc Audi R8 Spyder Mansory từ Vân Hải Dương, có điều tạm thời vẫn chưa gửi hàng đến.
Do đó chiếc xe mà hiện tại mà An Lương sử dụng ở Thịnh Khánh đã biến thành chiếc Audi A8L, đây là chiếc xe công vụ của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.
An Lương đích thân lái xe đưa Lý Tịch Nhan về Phồn Hoa Nguyên, sau khi vào nhà, An Lương ôm Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan lập tức ngượng ngùng đáp lại: “Đừng, đừng, đừng, tên khốn kiếp này, anh đừng có hành hạ em. Vừa nãy em ăn rất nhiều, bây giờ no lắm!”
An Lương cũng biết nếu ăn quá no sẽ không thích hợp để chơi trò chơi, anh vỗ vỗ Lý Tịch Nhan: “Ai bảo em ăn nhiều như vậy làm gì.”
“Anh nói không được lãng phí mà, anh không thích ăn thì em sẽ ăn nhiều hơn một chút.” Lý Tịch Nhan đáp lại.
“…” An Lương sững sờ trước câu trả lời khiêm tốn của Lý Tịch Nhan. Hóa ra đây chính là lý do sao?
An Lương quả thực không có thói quen lãng phí, nhưng có thể được Lý Tịch Nhan ghi nhớ trong lòng khiến An Lương cảm thấy rất cảm động. Bởi vì nếu Lý Tịch Nhan không đặt An Lương trong lòng, sao cô có thể để tâm đến những gì An Lương nói?
Trong phòng khách nhà Lý Tịch Nhan, buổi trưa Lý Tịch Nhan ăn quá no, An Lương và Lý Tịch Nhan đều nằm trên sô pha.
Lý Tịch Nhan đang xem tin nhắn của nhóm lớp trong trường, chủ yếu là bài tập phỏng vấn do các học sinh khác làm trong kỳ nghỉ hè. Cô xem một lúc sau đó gửi tin nhắn trong nhóm “Bạn thân”.
‘Lý Tịch Nhan: @Quách Vũ Tình @Diêu Kỳ: Đồ khốn kiếp của nhà mình đã trở lại rồi, không phải mọi người nói muốn qua đây chơi sao?’
‘Diêu Kỳ: An Lương đã trở lại?’
‘Quách Vũ Tình: Để mình bấm ngón tay tính toán xem nào, bây giờ chắc cậu đang nằm trong lòng của bạn trai thần tiên, hơn nữa còn là lúc mới hành sự xong.’
‘Lý Tịch Nhan: Cậu nói linh tinh gì thế!’
‘Lý Tịch Nhan: Bọn mình mới trở về sau khi ăn cơm trưa xong. Mình đã ăn rất là no.’
‘Quách Vũ Tình: Mình hiểu rồi!’
‘Quách Vũ Tình: Hóa ra là do ăn no quá nên bạn trai thần tiên của cậu tạm thời bỏ qua cho cậu.’
‘Diêu Kỳ: Tại sao cứ phải nói mấy câu ám muội như vậy?’
‘Diêu Kỳ: Đó là sự bại hoại của đạo đức hay sự biến dạng của bản chất con người?’
‘Lý Tịch Nhan: Lẽ nào Quách Vũ Tình đang yêu đương?!’
‘Lý Tịch Nhan: Có phải là tên béo ngốc nghếch đó không?’
‘Quách Vũ Tình: …’
‘Diêu Kỳ: …’
Bạn học Mã Anh Tuấn lại nằm không cũng trúng đạn!
‘Quách Vũ Tình: Không thể nào!’
Quách Vũ Tình: Mình với anh ta thực sự là không thể nào, lý luận của bọn mình có sự xung đột, mình cũng không muốn sau này sống quá cực khổ.’
‘Quách Vũ Tình: Mình thực sự ghen tị với Tịch Nhan khi cậu có một người bạn trai thần tiên!’
‘Diêu Kỳ: Mình cũng ghen tị.’
‘Lý Tịch Nhan: Vì các cậu đều ghen tị nên mình sẽ chia anh ấy cho các cậu, các cậu có muốn không?’
‘Diêu Kỳ: Mình thì muốn đấy, nhưng cậu có nỡ không?’
‘Quách Vũ Tình: Con người quý ở chỗ tự biết mình, mình tự biết mình.’
‘Lý Tịch Nhan: Mình có gì không nỡ chứ? Tên khốn kiếp này, ngày mào cũng chỉ biết bắt nạt mình!’
‘Lý Tịch Nhan: Rốt cuộc các cậu có qua bên mình đi chơi không?’
‘Diêu Kỳ: An Lương có thời gian không?’
‘Quách Vũ Tình: Nếu bạn trai thần tiên của cậu có thời gian, bọn mình sẽ đến làm phiền hai người.’
‘Lý Tịch Nhan: Để mình hỏi anh ấy.’
Lý Tịch Nhan cất điện thoại đi, cô ấy nhìn An Lương: “An Lương, anh còn nhớ trước đây Kỳ Kỳ và Vũ Tình đã nói không, chuyện mà bọn họ muốn qua đây chơi đó?”
“Vẫn nhớ, bọn họ thực sự muốn qua đây?” An Lương hỏi ngược lại.
“Đúng vậy!” Lý Tịch Nhan trả lời, “Lần này anh về khoảng bao lâu?”
“Không chắc, còn phải xem tình hình.” An Lương đáp lại.
“Vậy em sẽ nói với bọn họ, bảo bọn họ ngày mai qua đây, anh thấy thế nào?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương gật đầu: “Không thành vấn đề, bảo bọn họ qua đây đi! Nhân tiện em bảo bọn họ gửi luôn chứng minh thư, anh sẽ đặt khách sạn cho bọn họ.”
Lý Tịch Nhan lắc đầu: “Không cần đâu, bọn em đã bàn từ lâu rồi, khi nào bọn họ qua đây, bọn họ sẽ ở trong nhà của chúng ta.”
Cô gái này đang muốn dẫn sói vào phòng? Kích thích như vậy sao?
Cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan chắc vẫn không biết dã tâm của con sối Diêu Kỳ phải không?
“Mẹ em đồng ý rồi sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Ừ, em đã nói với mẹ em rồi, mẹ em không phản đối.” Lý Tịch Nhan đáp lại.
“Cũng được!” An Lương đáp.
Lý Tịch Nhan ngay lập tức gửi tin nhắn vào trong nhóm “Bạn thân”.
‘Lý Tịch Nhan: @Diêu Kỳ @Quách Vũ Tình: Mình đã nói với anh ấy rồi, ngày mai các cậu qua đây đi!’
‘Lý Tịch Nhan: Anh ấy định đặt khách sạn cho các cậu, nhưng mình đã nói với anh ấy rồi, các cậu sẽ ở trong nhà của mình, điều này ổn không?’
‘Diêu Kỳ: Không thành vấn đề.’
‘Quách Vũ Tình: Tất nhiên là không có vấn đề gì!’
Chương 2452: Những từ ám muội gì chứ? (2)‘Quách Vũ Tình: Nhà của cậu là một căn biệt thự! Mỗi lần thấy cậu gửi hình hồ bơi vô cực trên sân thượng là mình ghen tị đến mức rơi lệ, bạn trai thần tiên của cậu thực sự có độc mà, trực tiếp tặng cho cậu một căn hộ, đây là làm trò gì thế này?’
‘Lý Tịch Nhan: Anh ấy còn tặng xe cho mình.’
‘Lý Tịch Nhan: Anh ấy cũng tặng cho mình một căn hộ ở bên Ma Đô, các cậu không phải cũng đã đi xem rồi sao?’
‘Quách Vũ Tình: …’
‘Diêu Kỳ: …’
‘Quách Vũ Tình: Mình không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này.’
‘Diêu Kỳ: Chọc người không sợ chết?’
‘Lý Tịch Nhan: Những gì mình nói là thật mà.’
Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình lại câm nín thêm lần nữa. Bọn họ đương nhiên biết những gì Lý Tịch Nhan nói là sự thật, nhưng chính sự thật đó khiến bọn họ cạn lời. Lý Tịch Nhan không hổ danh là cô gái ngốc nghếch.
Luôn luôn khiến người ta phải dở khóc dở cười trong âm thầm.
‘Lý Tịch Nhan: Trưa mai hay chiều mai các cậu đến, để mình nói với An Lương một tiếng, bảo anh ấy đến đón các cậu.’
‘Quách Vũ Tình: Cậu không đi cùng sao?’
‘Lý Tịch Nhan: Nếu như mình thức dậy muộn thì mình sẽ không đi.’
‘Lý Tịch Nhan: Các cậu yên tâm đi, không có gì phải lúng túng, anh ấy chắc cũng sẽ không đi. Mình nghĩ anh ấy sẽ sắp xếp tài xế đi đón.’
‘Diêu Kỳ: …’
‘Diêu Kỳ: Tịch Nhan, cậu tha cho bọn mình đi, đừng có đánh vào tâm lý của bọn mình nữa!’
‘Quách Vũ Tình: Đúng vậy, tâm trạng của mình sắp tan vỡ mất rồi!’
‘Lý Tịch Nhan: Hả?’
‘Diêu Kỳ: Bọn mình sẽ cố gắng đến nơi vào lúc trưa, lát nữa bọn mình sẽ xem vé máy bay, sau khi đặt vé thì sẽ nói với cậu.’
‘Lý Tịch Nhan: Được!’
‘Lý Tịch Nhan: Khi nào các cậu qua đây, mình sẽ dẫn các cậu đi ăn đủ thứ, lẩu cay, kỳ nhông, gà với dưa cải, lẩu lòng, nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.’
‘Diêu Kỳ: Mình sợ tăng cân.’
‘Quách Vũ Tình: Mình cũng sợ.’
‘Lý Tịch Nhan: Các cậu tập yoga đi, ngày nào mình cũng tập yoga, mình thấy rất tốt.’
‘Quách Vũ Tình: Mình thấy cậu ngày nào cũng được bạn trai thần tiên luyện tập yoga cho phải không?’
‘Diêu Kỳ: Mình cũng đồng ý với điều này!’
Trong khi Lý Tịch Nhan đang trò chuyện với những người bạn thân, An Lương phát hiện thông tin về cá heo sông Dương Tử trên ứng dụng video ngắn Khoái Đao, hơn nữa độ hot của thông tin này rất cao, nằm trong dạng video được đề xuất trên màn hình.
Cho thấy dù đã được tuyên bố tuyệt chủng về mặt chức năng, cá heo sông Dương Tử ở Hạ Quốc vẫn có sức hút của riêng nó!
Mức độ phổ biến của cá heo sông Dương Tử luôn ở mức tương đối cao.
Nhưng người quay đoạn video ngắn này lại không biết cá heo sông Dương Tử. Anh ta chỉ quay video và hỏi cư dân mạng chúng là sinh vật gì. Cư dân mạng thực sự toàn là thân thông quảng đại. Chưa nói đến những sinh vật phổ biến như cá heo sông Dương Tử, dù là sinh vật thần kỳ mà sinh viên tốt nghiệp học viện sinh học ất ơ nào đó không biết, cư dân mạng thần thông quảng đại cũng đều biết.
Khi danh tính của cá heo sông Dương Tử được xác nhận, mức độ phổ biến của video tự nhiên tăng vọt.
Xét cho cùng, cá heo sông Dương Tử không chỉ được tuyên bố đã tuyệt chủng về mặt chức năng hơn 10 năm trước, nó còn là một sinh vật độc nhất vô nhị của Hạ Quốc. Quan trọng hơn, cá heo sông Dương Tử rất dễ thương.
Ứng dụng video ngắn Khoái Đao đã được rất nhiều cư dân mạng chia sẻ đến nhiều nền tảng trực tuyến khác nhau. Đương nhiên, bọn họ cũng đã chia sẻ video lên Weibo, dẫn đến các cuộc thảo luận sôi nổi.
Khá nhiều cư dân mạng tự xưng là chuyên gia hoặc chuyên gia sinh học bày tỏ sự nghi ngờ.
Ngay từ năm 2006, chính phủ Hạ Quốc đã thành lập một nhóm chuyên gia liên hợp gồm 7 quốc gia để điều tra, nghiên cứu về cá heo sông Dương Tử. Thế nhưng bọn họ lại không tìm thấy cá heo sông Dương Tử, cho nên mới tuyên bố cá heo sông Dương Tử đã tuyệt chủng về mặt chức năng.
Hơn nữa, 10 năm đã trôi qua, không hề có tin tức gì về cá heo sông Dương Tử.
Bây giờ đột nhiên một nhóm cá heo sông Dương Tử xuất hiện, điều đặc biệt có thể nhìn thấy từ trong video là nhóm cá heo sông Dương Tử đó ít nhiều cũng phải trên 5 con, điều này làm sao có thể?
Khi mọi người đang thắc mắc, An Lương đã sử dụng tài khoản Weibo chính thức Graphene Ước Mơ Tương Lai để đăng thông tin mới.
…
Graphene Ước Mơ Tương Lai:
Theo như trong video, đó chắc là cá heo sông Dương Tử thật, để tôi phổ cập kiến thức một cách thân thiện, địa điểm quay chắc chắn là hồ Vĩnh Thọ ở Thịnh Khánh.
Ở giây thứ 17 trong video, hòn đảo phía trên bên trái hơi quen thuộc, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì hòn đảo đó là đảo Đại Dương của hồ Vĩnh Thọ.
Cuối cùng là nhắc nhở thân thiện, cá heo sông Dương Tử là loài động vật được bảo vệ thuộc cấp quốc gia, nó là một trong những thành viên thuộc gia tộc bị giam cầm. Nếu chúng được tìm thấy trong tự nhiên, vui lòng không bắt hoặc làm hại nó.
Tóm lại, tôi muốn hỏi @Cục Du Lịch Thịnh Khánh: Xỉn hỏi, hồ Vĩnh Thọ có bán không? Nếu bán thì tập đoàn của chúng tôi sẽ mua!
Đừng hỏi!
Hỏi thì câu trả lời là mua để làm khu vui chơi sinh hoạt cho cá heo sông Dương Tử!
Hỏi thêm nữa thì chúng tôi không hề thiếu tiền, chỉ là thích cá heo sông Dương Tử mà thôi.
…
Chương 2453: Cùng với nhau?Sau khi An Lương sử dụng tài khoản Weibo chính thức Graphene Ước Mơ Tương Lai để đăng thông tin, tin tức về cá heo sông Dương Tử càng trở nên nỗi tiếng hơn trên mạng. Bởi vì An Lương đã công khai địa chỉ.
Còn việc sau khi công khai địa chỉ xong, liệu có người sẽ đến hồ Vĩnh Thọ gây nguy hiểm cho cá heo sông Dương Tử không? Đó hoàn toàn là những giấc mơ viển vông!
An Lương đã nhận ra đó là hồ Vĩnh Thọ, lẽ nào chính phủ không ai nhận ra?
Bên cạnh đó, ngay cả khi chính phủ thực sự không nhận ra đó là hồ Vĩnh Thọ, nhưng sau khi An Lương công bố vị trí của hồ Vĩnh Thọ, lẽ nào chính quyền địa phương của hồ Vĩnh Thọ lại không lập tức thiết lập hàng rào bảo vệ?
Cá heo sông Dương Tử là thành viên thuộc gia tộc bị giam cầm, thêm việc nó là một sinh vật sống dưới nước, thường thì có ai rảnh mà đi dây vào phiền phức với nó chứ?
“Bảo bối, em xem này. Có vẻ như loài cá heo sông Dương Tử đã từng tuyệt chủng bây giờ lại xuất hiện ở hồ Vĩnh Thọ của Thịnh Khánh.” An Lương đưa điện thoại di động cho Lý Tịch Nhan và ra hiệu cho Lý Tịch Nhan xem thông tin.
Lý Tịch Nhan đã xem video cá heo sông Dương Tử, cô ấy khen ngợi: “Dễ thương quá!”
May mà cô gái ngốc nghếch này không hỏi con cá này có ngon không. Bởi vì cô gái ngốc nghếch này rất thích ăn cá, cá heo sông Dương Tử cũng là cá đúng không?
“Cá heo sông Dương Tử này quý giá đến vậy sao?” Lý Tịch Nhan đã đọc xong phần giới thiệu về cá heo sông Dương Tử.
“Ừ, nó là quốc bảo của Hạ Quốc chúng ta, quả thực rất quý giá.” An Lương giải thích.
Lý Tịch Nhan đột nhiên lo lắng nói: “Vậy bọn chúng có phải sẽ bị người khác bắt đi?”
“Em yên tâm, chắc chắn sẽ không.” An Lương khẳng định.
Lý Tịch Nhan nói thêm: “Vậy khi Kỳ Kỳ và Vũ Tình đến, chúng ta sẽ cùng nhau dẫn bọn họ đi xem báu vật quốc gia này nhé?”
“Không thành vấn đề!” An Lương gật đầu.
Mặc dù chính quyền địa phương sẽ thực hiện các biện pháp bảo vệ sau khi phát hiện ra cá heo sông Dương Tử, thậm chí có thể không cho phép người dân thường quan sát nó, nhưng An Lương không phải là người dân thường.
Dựa vào Công ty đầu tư An Tâm làm cốt lõi, An Lương có một mạng lưới vững chắc ở Thịnh Khánh!
Lúc này đã gần 4 giờ chiều.
Lý Tịch Nhan đang nằm trên đùi An Lương, An Lương vừa xem điện thoại vừa dùng tay nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tịch Nhan. Đột nhiên anh phát hiện ra Lý Tịch Nhan đã cắn vào tay anh.
Cô gái ngốc nghếch này muốn khiêu khích anh sao?
“Ô, chủ động khiêu khích ha?” An Lương trêu chọc Lý Tịch Nhan, sau đó bế Lý Tịch Nhan lên và đi vào phòng ngủ của cô.
Gần khoảng một tiếng sau, Lý Tịch Nhan nằm gọn trong lòng của An Lương, cô nhắm mắt lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của An Lương.
Hai người bọn họ nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, Lý Tịch Nhan đánh vào người của An Lương: “Mau dậy đi, lát nữa mẹ em về rồi. Tối nay chúng ta ăn gì đây?”
“Em muốn ăn gì?” An Lương hỏi ngược lại.
Hôm nay An Lương lại bị Tôn Hà bỏ rơi, An Lương muốn tự mình giải quyết bữa tối.
Trước khi Lý Tịch Nhan trả lời, An Lương đã nói thêm: “Em tuyệt đối đừng bảo lại muốn ăn món lẩu cá hấp của buổi trưa, món lẩu cá hấp đó thực sự không ngon!”
“Em vẫn muốn ăn cá.” Lý Tịch Nhan giả vờ đáng thương.
“Vậy thì chúng ta đi ăn kỳ nhông.” An Lương đáp lại.
“Được đó, được đó. Em thích ăn kỳ nhông, trước đây mẹ em cứ hay bảo giá đắt!” Lý Tịch Nhan hoan hô.
Kỳ nhông được sử dụng từ trang trại cá Hà Nguyên, thuộc Công ty bất động sản Thành Nguyên, toàn bộ đều là kỳ nhông được nuôi trong nước suối núi tự nhiên Quế Châu. Chu kỳ sinh sản kéo dài 3 năm, gần như hoàn toàn được mô phỏng giống môi trường hoang dã.
Kỳ nhông được nuôi theo phương thức chăn nuôi này đương nhiên có giá hơi cao, đơn giá lên tới 680 tệ / 0,5 kg. Dựa theo thu nhập hiện tại của Lưu Linh, ngay cả khi trước đó Lưu Linh nhận được một khoảng tiền thưởng lớn từ việc giúp Công ty kiến trúc An Thịnh có được Phong Phàm Power, bà ấy vẫn cảm thấy rất xa xỉ.
An Lương mỉm cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tịch Nhan: “Em lén lút đặt là được, anh là thành viên của bên đó, em cứ báo tên của anh, bọn họ sẽ trực tiếp ghi sổ.”
“Ồ!” Lý Tịch Nhan vui vẻ đáp lại, “Được đó, được đó. Vậy sau này em sẽ báo tên của anh!”
“Ừ!” An Lương ôm Lý Tịch Nhan, ngay cả một căn biệt thự cao cấp Ma Đô có giá trị hơn cả ức anh cũng đã tặng, chỉ là một bữa ăn, ghi sổ thì có tính là gì?
“Nhân tiện, bảo bối, em hỏi mẹ em có về ăn cơm không.” An Lương hỏi.
Nếu như Lưu Linh muốn về nhà ăn cơm, sau khi ăn xong bữa cơm, bọn họ sẽ bơi lội trong hồ bơi vô cực trên sân thượng. Vậy có phải An Lương cũng sẽ đi cùng?
Chuyện này chỉ nghĩ tới thôi đã thấy kích động!
Gần 6 giờ tối.
Lý Tịch Nhan gọi điện thoại cho Lưu Linh, đợi sau khi kết nối máy, Lý Tịch Nhan hỏi trước: “Mẹ, mẹ có về ăn tối không?”
Lưu Linh hỏi: “An Lương cũng đang ở đó?”
Lý Tịch Nhan lập tức thấy ngại ngùng, cô lúng túng nói: “Vâng, anh ấy cũng đang ở đây, anh ấy muốn ở lại ăn tối.”
“Vậy thì hai đứa đợi mẹ về làm cơm, mẹ sắp đến nhà rồi.” Lưu Linh đáp.
“Cái gì?” Lý Tịch Nhan sững sờ trong giây lát, “Thôi, thôi. Mẹ à, con cầu xin mẹ đó, trong lòng mẹ lẽ nào không rõ cơm mẹ làm khó ăn thế nào?”
Chương 2454: Nhà lành!Sở trường của Lưu Linh là làm salad trái cây, tiếp theo thì là sandwich, kế tiếp nữa là một số món nấu hơi cao cấp. Đối với Lưu Linh mà nói, toàn bộ mọi thứ đều khó khăn, được chứ?
“Vậy thì tối nay chúng ta sẽ ăn gì?” Lưu Linh hỏi ngược lại.
Lý Tịch Nhan trả lời: “Con muốn ăn kỳ nhông, An Lương đã gọi món rồi.”
“Được thôi!” Lưu Linh đáp lại rồi cúp máy.
Lý Tịch Nhan xác nhận điện thoại đã cúp, cô đặt điện thoại xuống, thúc giục An Lương: “Mẹ sắp về rồi!”
Thấy Lưu Linh sắp về, An Lương mới tha cho Lý Tịch Nhan.
Chưa đầy 10 phút sau, Lưu Linh đã trở về nhà, bà ấy mang theo một ít hoa quả và bánh mì ngũ cốc. Xem ra nếu hôm nay An Lương không có ở đây, Lý Tịch Nhan sẽ lại ăn salad trái cây đúng không?
Lý Tịch Nhan cầm lấy trái cây, cô ấy hỏi An Lương: “Mẹ mua táo, còn có dưa hấu, anh có muốn ăn không?”
“Dưa hấu cũng được.” An Lương nói thêm, “Ăn dưa hấu vào mùa hè quả là hưởng thụ!”
“Ừ, ừ!” Lý Tịch Nhan trả lời, “Để em đi cắt.”
Lý Tịch Nhan cầm dưa hấu đi vào bếp, An Lương đi theo để giúp đỡ. Trong phòng bếp, Lý Tịch Nhan cắt dưa hấu một cách điêu luyện, trông cứ như một cao thủ cắt dưa hấu vậy.
Lý Tịch Nhan cắt dưa hấu thành những khối vuông nhỏ và để trên đĩa, vừa tiện cho việc ăn bằng tăm vừa tránh bị bẩn tay khi gặm dưa.
“Bảo bối, em có kinh nghiệm thật đó!” An Lương nói đùa.
Lý Tịch Nhan hừ hừ đáp lại: “Vào mùa hè, em với mẹ em thường ăn salad dưa hấu, toàn bộ đều là em cắt không đấy.”
An Lương giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Lý Tịch Nhan.
Sau khi Lý Tịch Nhan cắt dưa hấu xong, An Lương nhận được tin nhắn từ nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã gửi con kỳ nhông đến Phồn Hoa Nguyên.
An Lương mà gọi đồ ăn mang về, toàn bộ đều sẽ do Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa vận chuyển, không chỉ hiệu quả, tận tâm mà còn tuyệt đối an toàn, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình giao hàng.
Mặc dù sở hữu năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” nhưng An Lương vẫn chưa tiết lộ sự tồn tại của năng lực này, nó vốn là con át chủ bài cốt lõi của An Lương.
Khoảng 2 đến 3 phút sau, An Lương chủ động mở cửa, sau đó cầm lấy con kỳ nhông mà nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa mang đến.
Món kỳ nhông cay mang về này có phong cách Thịnh Khánh y chang với bữa trưa, chỉ có điều bữa trưa là cá mè hoa, còn bây giờ là kỳ nhông được nuôi trong nước suối tự nhiên.
Lý Tịch Nhan đã bu lại hệt như một con mèo nhỏ tham ăn, cô ấy hít một hơi sau đó vui vẻ nói: “Thơm quá!”
An Lương vừa đặt con kỳ nhông cay lên bàn vừa nhắc nhở Lý Tịch Nhan: “Gọi mẹ em ăn cơm đi.”
Lưu Linh đang ở trong phòng tập yoga, bà ấy sử dụng rất hợp lý những khoảng thời gian nghỉ.
“Được!” Lý Tịch Nhan đáp lại. Sau đó cô đi tới phòng tập yoga, đứng ở cửa phòng tập yoga la lên: “Mẹ, ăn cơm thôi!”
Lưu Linh chỉ đang khởi động làm nóng cơ thể trong phòng tập yoga, khi nghe thấy Lý Tịch Nhan gọi mình, bà ấy trả lời: “Ừ, mẹ đến ngay.”
Lý Tịch Nhan quay người đi về phía phòng bếp, lấy bát đĩa và đũa trong bếp đặt lên bàn, An Lương đổ nước chấm đi kèm vào từng bát.
Sau khi An Lương chia xong nước chấm, Lưu Linh đi đến phòng khách, bà ấy đã thay bộ đồ mặc ở nhà, chứ không còn là bộ đồ công sở của Ngân hàng Công Thương.
Lưu Linh mặc quần áo ở nhà tựa như đang sống trong một gia đình nhà lành, khiến cho đôi mắt của An Lương sáng rực. Lưu Linh phát hiện ra ánh mắt của An Lương, bà ấy bình tĩnh giả vờ như không biết gì.
Sự chú ý của cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan đều đặt lên món kỳ nhông cay. Sau khi Lưu Linh ngồi xuống, Lý Tịch Nhan đã động đũa mà không cần khách sáo.
“Con đói quá, con không khách sáo nữa đâu!” Lý Tịch Nhan vừa nói vừa gắp một miếng thịt kỳ nhông.
“Ư!” Lý Tịch Nhan cắn một miếng, sau đó cảm thán, “Ngon quá!”
Kỳ nhông được nuôi trong nước suối tự nhiên, và áp dụng mô phỏng môi trường sinh trưởng tự nhiên nên chúng rất ngon. An Lương phải thừa nhận điều này. Tuy nhiên, An Lương đã ăn kỳ nhông trong trang trại cá Hà Nguyên nhiều lần rồi, cho nên anh không thể nào kích hoạt được phần thưởng ẩm thực của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nữa.
Gần một tiếng sau, cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan đặt đũa xuống, không ngờ ba người bọn họ đã ăn hết một con kỳ nhông gần 4 kg.
Thực tế, nếu trừ đi nội tạng và cả phần đầu không có thịt thà ra, con kỳ nhông này chỉ khoảng 2,75 kg, thịt nhiều nhất cũng tầm 2,5 kg mà thôi.
“Con no quá!” Cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan lại ăn nhiều chỉ trong một lần, cô nằm trên ghế sô pha, trông như một con cá muối.
An Lương thuận miệng hỏi Lưu Linh đang dọn dẹp bàn ăn: “Dì ơi, những hợp đồng thỏa thuận của hai bên chúng ta đã giải quyết xong chưa?”
Lưu Linh gật đầu khẳng định: “Rồi! Dì dọn dẹp bàn trước, lát nữa dì sẽ đưa bản hợp đồng thỏa thuận cho cháu xem.”
Vài phút sau, Lưu Linh dọn dẹp bàn xong xuôi, bà ấy quay trở lại căn phòng của mình và lấy những tờ giấy hợp đồng thỏa thuận từ trong túi công sở Louis Vuitton On The Go ra. Hình như bà ấy đang nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt chợt ửng hồng…
Chương 2455: Ghen tị và tâm tư nhỏ!Thực ra, trong lòng Lưu Linh rất ghen tị với Lý Tịch Nhan.
Bà ấy không chỉ ghen tị với Lý Tịch Nhan vì gặp gỡ được An Lương, mà còn ghen tị vì An Lương đối xử với Lý Tịch Nhan quá tốt. Trong nhận thức của Lưu Linh, bà ấy hoàn toàn không thể nào hiểu nổi sự tốt đẹp mà An Lương dành cho Lý Tịch Nhan.
Ví dụ như việc trực tiếp tặng nguyên căn hộ cao cấp cho Lý Tịch Nhan!
Bây giờ Lưu Linh mới biết giá trị của căn hộ này là hơn 700 vạn.
May mà Lý Tịch Nhan không nói cho Lưu Linh biết việc An Lương đã tặng cho Lý Tịch Nhan một căn hộ ven sông trị giá hơn cả ức ở Ma Đô, bằng không nhất định sẽ lật đổ tam quan của Lưu Linh.
Khi đối mặt với An Lương, nội tâm của Lưu Linh rất phức tạp. Nếu An Lương không phải là bạn trai của Lý Tịch Nhan thì có lẽ Lưu Linh đã khuất phục từ lâu, dù gì An Lương cũng đã giúp đỡ cho bà ấy rất nhiều.
Bất kể sự nghiệp hay cuộc sống, An Lương đã giúp đỡ rất nhiều cho Lưu Linh.
Ví dụ như An Lương mua chiếc Porsche Cayenne S-Coupe dưới danh nghĩa là của Lý Tịch Nhan. Mặc dù An Lương tuyên bố rằng anh mua nó cho Lý Tịch Nhan, ngay cả biển số xe mà An Lương chọn cũng là những con số có hàm ý rõ ràng [Thịnh A.XY920], thế nhưng Lưu Linh biết, chiếc xe đó là An Lương mua cho bà ấy.
Ngoài ra, An Lương còn mua cho Lưu Linh rất nhiều túi xách từ các nhãn hiệu cao cấp khác nhau, thậm chí còn mua nhiều quần áo hàng hiệu cao cấp cho Lưu Linh thông qua Lý Tịch Nhan.
Tỉ như chiếc túi công sở Louis Vuitton OnTheGo mà Lưu Linh sử dụng hàng ngày này chính là do An Lương tặng, cho nên chỉ trong thoáng chốc mà Lưu Linh đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, khuôn mặt bà ấy cũng vì thế đỏ bừng lên. Lưu Linh hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh tâm trạng, sau đó cầm hợp đồng thỏa thuận đi tới phòng khách và đưa cho An Lương.
“An Lương, trước tiên cháu hãy xem qua bản hợp đồng thỏa thuận này. Nếu có điều khoản nào không phù hợp, chúng ta sẽ thảo luận và thương lượng lại.” Lưu Linh giải thích.
An Lương cầm lấy hợp đồng thỏa thuận. Anh ngồi bên cạnh Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan thuận thế gối đầu lên đùi của An Lương. Khi vừa nằm ngã xuống, cô phát hiện Lưu Linh cũng đang ở bên cạnh, hành động thân mặt này khiến Lý Tịch Nhan hơi xấu hổ, nhưng cô nhắm mắt làm ngơ.
Lưu Linh nhìn thấy động tác tự nhiên của Lý Tịch Nhan, rồi lại nhìn thái độ coi như đó là chuyện bình thường của An Lương, thậm chí An Lương còn không thèm quan tâm, trong lòng bà ấy bất giác lại cảm thấy ghen tị với Lý Tịch Nhan.
Nếu như nói việc An Lương sẵn sàng chi tiền cho Lý Tịch Nhan là điều đáng ghen tị, vậy thì bây giờ chỉ từ một hành động nhỏ mà đã lộ rõ thái độ, càng cho thấy rõ An Lương thực sự rất yêu Lý Tịch Nhan.
Bởi vì nếu không phải thực sự yêu, cớ gì An Lương lại nuông chiều Lý Tịch Nhan?
Lưu Linh làm việc trong ngân hàng, bà ấy thực sự gặp gỡ rất nhiều người có tiền, nhưng hầu hết sự kết hợp giữa người có tiền và sắc đẹp hoàn toàn không khiến Lưu Linh cảm thấy hứng thú, dù sao đó rõ ràng chỉ là quan hệ giao dịch.
Tuy nhiên, An Lương và Lý Tịch Nhan thì khác, Lưu Linh có thể thấy rõ An Lương rất nuông chiều Lý Tịch Nhan, Lưu Linh không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác ngoài đó chính là tình yêu thực sự.
An Lương mặc cho Lý Tịch Nhan nằm trên đùi mình, anh lật xem hợp đồng thỏa thuận.
Nội dung của hợp đồng thỏa thuận này rất đơn giản, mạch lạc rõ ràng, trong đó nêu rõ các điều khoản thỏa thuận giữa Công ty kiến trúc An Thịnh và Ngân hàng Công Thương, nghĩa vụ hai bên đảm nhận, bồi thường khi vi phạm hợp đồng, v.v.
Về hạn mức vay, Ngân hàng Công Thương hào phóng đưa ra hạn mức lưu động, khoản vay tối đa là 30 ức Hạ Quốc tệ. Thời gian cho vay cũng là điều khoản lưu động, cho phép Công ty kiến trúc An Thịnh vay từ 5 năm đến 8 năm, hơn nữa sẽ tính lãi chính xác theo mỗi ngày.
Còn về mảng vi phạm hợp đồng thì khá thú vị, nếu như Công ty kiến trúc An Thịnh vi phạm hợp đồng, không chỉ phải lấy quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power làm thế chấp, mà Công ty kiến trúc An Thịnh còn phải bồi thường khoản thiệt hại khác ngoài tiền thu được từ quyền sử dụng đất. Cho dù công ty xây dựng An Thịnh không có tiền, nhưng An Lương có tiền, được chứ?
An Lương đọc bản hợp đồng thỏa thuận từ đầu đến cuối, xem lại những điều khoản chính khoảng hai lần, sau đó đặt bản hợp đồng thỏa thuận lên bàn.
Lưu Linh nhìn An Lương đầy mong đợi: “Bản hợp đồng thỏa thuận này có vấn đề gì không?”
“Có chút vấn đề.” An Lương mỉm cười trả lời.
Lưu Linh lập tức hỏi lại: “Có vấn đề gì thế?”
“Vấn đề nằm ở chỗ điều khoản vi phạm hợp đồng, nếu như Công ty kiến trúc An Thịnh vi phạm hợp đồng, giá trị quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power không thể nào bị trừ vào khoản vay. Hơn nữa, trong trường hợp Công ty kiến trúc An Thịnh lựa chọn đóng cửa miếng đất này, Công ty kiến trúc An Thịnh chỉ cần chịu số tiền bồi thường là 100 vạn tệ.” An Lương đáp lại.
“Công ty kiến trúc An Thịnh là một công ty trách nhiệm hữu hạn.” An Lương nói thêm.
Theo khuôn khổ công ty trách nhiệm hữu hạn, nếu Công ty kiến trúc An Thịnh vay 20 ức Hạ Quốc tệ để đầu tư phát triển cơ sở sản xuất Phong Phàm Power. Nếu Công ty kiến trúc An Thịnh đột nhiên không muốn làm nữa rồi thế chấp cơ sở sản xuất Phong Phàm Power cho Ngân hàng Công Thương, sau đó lại thông báo Công ty kiến trúc An Thịnh phá sản, Ngân hàng Công Thương chắc chắn sẽ cảm thấy tê tái da đầu.
Cho dù An Lương nói rằng anh có thể giải quyết mọi thứ, nhưng lỡ như An Lương không thể thì sao?
Điều khoản vi phạm hợp đồng như vậy quả thực là một vấn đề lớn đối với Ngân hàng Công Thương.
Chương 2456: Thê thảm đến vậy sao?Lưu Linh đương nhiên hiểu được ý của An Lương, bà ấy mỉm cười trả lời lại: “Công ty kiến trúc An Thịnh đã thành lập được gần 20 năm. Bố của cháu, An Thịnh Vũ, đã có gần 30 năm kinh nghiệm trong ngành xây dựng. Cho dù là lợi thế thương mại của Công ty kiến trúc An Thịnh hay là danh tiếng của bố cháu, Công ty kiến trúc An Thịnh rất có tiếng trong giới xây dựng.”
Lưu Linh tiếp tục nói: “Theo như phân tích của bộ phận rủi ro bên dì, mặc dù các điều khoản vi phạm hợp đồng mà bên dì đã thiết lập khá nhẹ nhàng, nhưng khả năng mà Công ty kiến trúc An Thịnh bên cháu vi phạm hợp đồng là vô cùng nhỏ.”
“Ngoài ra, điều khoản vi phạm hợp đồng như vậy sẽ dễ dàng giành được thiện cảm của Công ty kiến trúc An Thịnh hơn.” Lưu Linh nói ra tâm tư nhỏ của bà ấy một cách cởi mở.
Lưu Linh nói ra tâm tư nhỏ của bà ấy một cách cởi mở, thái độ thẳng thắn này đã giành được thiện cảm của An Lương.
Thực ra, Lưu Linh rất thấu hiểu tình hình, cho dù là lợi thế thương mại của Công ty kiến trúc An Thịnh hay là danh tiếng của An Thịnh Vũ, Công ty kiến trúc An Thịnh rất có tiếng trong ngành xây dựng Thịnh Khánh.
Công ty kiến trúc An Thịnh chưa xảy ra tai nạn an toàn nào trong gần hai thập kỷ kể từ khi thành lập, điều này đã làm nên tên tuổi của Công ty kiến trúc An Thịnh.
Trước sự nổi lên của An Lương, sự phát triển của Công ty kiến trúc An Thịnh luôn rất thận trọng, chưa từng xuất hiện hồ sơ cho vay, cũng không xuất hiện hồ sơ trả nợ về phương diện thanh toán.
Thực ra các khoản thanh toán của Công ty kiến trúc An Thịnh chỉ có trong hồ sơ trả trước.
Ví dụ, nếu thời gian thanh toán đã thỏa thuận là ngày 15 tháng 8, tức là thứ bảy, thì Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ thanh toán trước vào thứ sáu, ngày 14 tháng 8, thay vì trì hoãn thanh toán cho đến thứ hai, ngày 17 tháng 8.
Đây cũng là truyền thống tốt đẹp của Công ty kiến trúc An Thịnh, bọn họ giành được danh tiếng tốt từ rất nhiều nhà cung cấp.
Đối với An Thịnh Vũ mà nói, lợi ích thương mại của Công ty kiến trúc An Thịnh rất quan trọng. An Thịnh Vũ là một hình mẫu làm việc chăm chỉ. Ông ấy bén rễ với ngành xây dựng, sau đó từng bước từng bước thành lập Công ty kiến trúc An Thịnh từ con số không, ông ấy hiển nhiên rất chú trọng vào lợi ích thương mại của Công ty kiến trúc An Thịnh.
Điều quan trọng nhất là An Lương hoàn toàn có thể khả năng giải quyết mọi thứ!
Công ty đầu tư An Tâm khá nổi tiếng trong ngành ngân hàng, đại đa số nhân viên trong ngành ngân hàng đều biết đến sự tồn tại của Công ty đầu tư An Tâm, thậm chí bọn họ còn biết đến thành tích của Công ty đầu tư An Tâm.
Chính vì điều này mà Ngân hàng Công Thương mới yên tâm thiết lập các điều khoản vi phạm hợp đồng lỏng lẻo, dù gì trong mắt của Ngân hàng Công Thương, Công ty kiến trúc An Thịnh không thể nào vi phạm hợp đồng.
“Cảm ơn sự tín nhiệm của dì!” An Lương mỉm cười trả lời.
Lưu Linh hỏi: “Ngoài điều này ra, có vấn đề nào khác với hợp đồng thỏa thuận này không?”
An Lương lắc đầu: “Không có vấn đề gì nữa, hôm nay cháu sẽ đem hợp đồng thỏa thuận về cho bố cháu xem. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngày mai chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng.”
Khi nói đến đây, An Lương tiện tay xoa nhẹ mái tóc của Lý Tịch Nhan: “Bảo bối, ngày mai em đừng có ngủ nướng đấy. Nếu như hai bên đã quyết định ký hợp đồng, em phải qua để làm báo cáo độc quyền.”
“Em không có ngủ nướng!” Lý Tịch Nhan tuyệt không thừa nhận.
“Ha!” An Lương cười nhẹ.
Cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này đã hoàn toàn thả mình trong kỳ nghỉ hè, ngày nào cũng ngủ nướng các kiểu, nhưng cô ấy không thức khuya, chỉ là ngủ hơi nhiều mà thôi.
“Mà này dì ơi, dù cho bản hợp đồng thỏa thuận này có phù hợp hay không, lát nữa sau khi cháu về nhà và thương lượng với bố cháu xong, cháu sẽ cho dì một câu trả lời.” An Lương lại nhìn Lưu Linh.
Lưu Linh thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” An Lương xua tay.
Đến khoảng 8 giờ, An Lương rời khỏi nhà Lý Tịch Nhan. Đợi sau khi An Lương rời đi, Lưu Linh nhìn Lý Tịch Nhan nói: “Lý Tịch Nhan, con mau dậy đi, cùng mẹ vào phòng yoga tập yoga nào!”
Lý Tịch Nhan có chút không vui, cô hừ hừ nói: “Con nằm tí nữa đi!”
“Dạo này con lại tăng cân rồi, lẽ nào con không sợ sau khi tăng cân, cậu ấy sẽ không thích con nữa sao?” Lưu Linh nhắc nhở Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Mẹ, mẹ có gì đó không đúng!”
“Con mới là người có gì đó không đúng!” Lưu Linh phàn nàn, “Mau dậy tập thể dục với mẹ.”
Lý Tịch Nhan chỉ có thể đứng dậy trong sự bất lực.
Mặt khác, sau khi An Lương trở về, An Thịnh Vũ đang ăn thịt nướng ở nhà, Tôn Hà vẫn không có ở nhà như mọi khi.
“Con ăn tối chưa?” An Thịnh Vũ hỏi An Lương, sau đó tiếp tục nói, “Nếu như chưa ăn thì mau qua đây ăn một chút.”
An Lương nói đùa: “Bố, bố cũng thê thảm quá đó?”
An Thịnh Vũ bất lực nói: “Bố còn có thể làm gì? Bố cũng rất tuyệt vọng!”
“Được đấy!” An Lương cười ha ha, “Trách sao được, người xã hội cũ mà!”
An Lương lấy hợp đồng thỏa thuận từ trong chiếc túi messenger ra và đặt lên bàn: “Bố, khi ăn xong nhớ xem qua một chút. Đây là hợp đồng thỏa thuận với Công ty kiến trúc An Thịnh do Ngân hàng Công Thương soạn thảo.”
An Thịnh Vũ nhấp một ngụm bia, sau đó trả lời: “Được rồi, lát nữa bố sẽ xem. Con đã xem qua rồi phải không, con thấy thế nào?”
An Lương khẽ gật đầu: “Rất có thành ý, có thể ký hợp đồng.”
“Vậy lát nữa sau khi bố xem xong, nếu không có vấn đề gì thì thông báo với bọn họ ngày mai chúng ta ký hợp đồng.” An Thịnh Vũ quyết định.
Chương 2457: Rất khó tin?“Vâng.” An Lương gật đầu, sau đó ngồi xuống gắp một xâu sụn giòn lên ăn.
“Uống chút không?” An Thịnh Vũ hỏi.
“Được!” An Lương gật đầu.
Hai bố con bọn họ không có ý đấu rượu bia với nhau, mỗi người uống tầm 3 đến 4 chai là hết.
Khoảng 10 giờ tối, Tôn Hà vẫn chưa về. An Thịnh Vũ đã đọc bản hợp đồng thỏa thuận, ông ấy cũng phát hiện ra vấn đề mà An Lương đã phát hiện ra trước đó, điều khoản vi phạm hợp đồng không quá nghiêm ngặt.
“Chuyện này là thế nào đây?” An Thịnh Vũ hỏi.
An Lương cười ha ha, anh lặp lại những lời mà Lưu Linh đã nói với anh cho An Thịnh Vũ nghe, sau đó nói tiếp: “Cho nên những người trong Ngân hàng Công Thương này thật biết làm người!”
“Quả thực là vậy!” An Thịnh Vũ có chút đắc ý, “Có vẻ như lợi ích thương mại của Công ty kiến trúc An Thịnh chúng ta rất tốt!”
“Bố, nếu bố muốn khen ngợi thì hãy khen ngợi chính mình.” An Lương nói đùa.
“Cái thằng nhóc này!” An Thịnh Vũ mỉm cười nói, “Được rồi, được rồi. Con hãy thông báo với bạn gái con là hợp đồng thỏa thuận này rất ổn, ngày mai chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
“Vâng, cảm ơn bố!” An Lương mỉm cười trả lời.
Thiên Không Cảnh, nhà của An Lương.
An Lương trở về căn phòng của mình, anh cân nhắc một lúc rồi lần lượt gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan và Lưu Linh. Tuy nhiên An Lương gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan trước, sau đó mới gửi tin nhắn cho Lưu Linh.
Tại nhà của Lý Tịch Nhan, khi Lý Tịch Nhan nhận được tin nhắn của An Lương, cô ấy trả lời tin nhắn của An Lương trước, sau đó mới nói tình hình cho Lưu Linh.
“Mẹ, An Lương nói bọn họ xác nhận hợp đồng thỏa thuận không có vấn đề gì, bọn họ sẽ ký hợp đồng tại hội trường số 1 của khách sạn Carrey vào 11 giờ sáng mai.” Lý Tịch Nhan giải thích.
Lưu Linh cũng nhận được tin nhắn này.
Lưu Linh giả vờ như không biết thông tin này, bà ấy gật đầu trả lời: “Ừ, không thành vấn đề. Mẹ sẽ liên lạc với đồng nghiệp trong công ty, bảo bọn họ chuẩn bị một chút.”
Khách sạn Carrey tọa lạc tại quận Bắc Ngọc, là một khách sạn năm sao truyền thống, khách sạn này có thiên hướng là khách sạn mô hình hội nghị. Lưu Linh vừa duy trì tư thế yoga, vừa nhắn tin cho những người liên quan trong công ty trên điện thoại di động của bà ấy. Bao gồm giám đốc chi nhánh Tống Nghị và ba nhân viên pháp lý, đồng thời còn điều hai giao dịch viên Nghiêm Sa Sa và Doãn Trúc Vi làm trợ lý tạm thời, gửi tin nhắn cho một nhóm tổng cộng 7 người.
Vào lúc nửa đêm gần sáng, Lưu Linh tắm rửa xong xuôi trong phòng của bà ấy. Bà ấy suy nghĩ một hồi, sau đó mới gửi tin nhắn cho An Lương.
‘Lưu Linh: An Lương, cảm ơn cháu vì chuyện lần này.’
An Lương đang trò chuyện với bạn gái của mình, Hồ Ly Tinh nhỏ đã gửi cho An Lương những cảnh đẹp mà cô bắt gặp trên đường đi và chia sẻ video livestream xóa đói giảm nghèo.
An Lương nhận được tin nhắn từ Lưu Linh, anh lập tức trả lời Lưu Linh.
‘An Lương: Vậy dì tính cảm ơn cháu thế nào đây?’
Câu hỏi này có chút hàm ý sâu xa.
Lưu Linh nhìn câu trả lời của An Lương, bà ấy thở dài trong lòng, An Lương quả nhiên không thay đổi.
‘Lưu Linh: Hôm khác dì sẽ tự tay nấu ăn, mời cháu đến nhà ăn cơm nhé?’
‘An Lương: Cháu không muốn ăn cơm do dì nấu.’
Hàm ý của câu nói này còn nghiêm trọng hơn!
Bởi vì sở hữu năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, An Lương không hề lo lắng đến những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, An Lương đang chơi trò đùa với lửa, anh điên cuồng thăm dò.
Như câu nói: Khi con người đứng bên cạnh sông, làm sao lại không ướt giày?
Tuy nhiên, năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” chính là đôi giày chống thấm nước dành cho An Lương, nó còn không thể nào ướt được!
Lưu Linh nhìn thấy câu nói mang đầy hàm ý của An Lương, An Lương không muốn ăn đồ ăn do bà ấy nấu, vậy lẽ nào là… Trong lòng Lưu Linh chợt hoảng sợ, bà ấy nhanh chóng trả lời tin nhắn.
‘Lưu Linh: Thời gian không còn sớm nữa, dì ngủ trước đây, ngày mai gặp.’
‘An Lương: Vâng!’
‘An Lương: Ngày mai gặp.’
‘An Lương: À này dì ơi, dì nhớ nhắc nhở Lý Tịch Nhan, kẻo cô ấy ngủ một mạch tới 12 giờ, như vậy thực sự rất trêu người đấy.’
‘Lưu Linh: Được rồi, cháu yên tâm đi, ngày mai khi nào dì thức dậy thì dì sẽ gọi con bé dậy cùng. Sau đó dì sẽ dẫn con bé đến công ty của dì, rồi cùng nhau đến khách sạn Carrey.’
‘An Lương: Cháu thấy ổn đấy!’
Ngày mai mà cô gái ngốc nghếch này muốn ngủ nướng, e là không có cửa nữa rồi, phải không?
Ngày hôm sau, 7 giờ sáng.
An Lương thức dậy từ lúc sáng sớm, cuối cùng Tôn Hà cũng nhớ tới đứa con trai An Lương này. Hôm qua bà ấy đánh mạt chược thắng được tiền, tâm trạng của bà ấy rất tốt, mới sáng sớm đã thức dậy làm món mì cay phong cách Thịnh Khánh.
“Con muốn ăn mấy vắt?” Tôn Hà hỏi An Lương.
An Lương hỏi ngược lại: “Mì nước hay mì khô vậy mẹ?”
“Từ sáng sớm mẹ đã ra ngoài mua mì nước còn rất tươi mới, không có mùi nước tro, mẹ biết con không thích mùi nước tro.” Tôn Hà đáp lại.
“Vậy thì con muốn ăn ba vắt!” An Lương nhanh chóng trả lời.
Mì nước không có mùi nước tro rất ngon, An Lương rất thích nên anh có thể ăn tới ba vắt. Nếu là mì khô tiêu chuẩn, An Lương chỉ có thể ăn hai vắt.
“Được!” Tôn Hà hồi đáp.
Khoảng 15 phút sau, Tôn Hà gọi ra từ trong bếp: “Mì đã chuẩn bị xong, hai bố con tự tới bưng ra đi.”
Gia đình của An Lương không thuê bảo mẫu hay người hầu, cả An Thịnh Vũ và Tôn Hà đều không có tính cách chiều chuộng. An Lương thì càng không phải nói, từ nhỏ anh đã được nuôi một cách nghèo khổ, được chứ?
Tuy nhiên trong nhà vẫn có người làm công việc dọn dẹp.
Chương 2458: Rất khó tin? (2)Căn phòng ở bên phía Thiên Không Cảnh rất rộng, việc dọn dẹp rất phức tạp. Giá trị thời gian của Tôn Hà và An Thịnh Vũ rất cao, chính vì thế mà bọn họ đã lựa chọn mời một người quản lý công việc gia đình về dọn dẹp.
An Lương và An Thịnh Vũ cùng nhau mang mì cay từ nhà bếp vào phòng ăn, kỹ năng nấu nướng của Tôn Hà rất tốt, món mì cay Thịnh Khánh mà bà ấy nấu trông rất ngon miệng, mùi vị cũng rất tuyệt.
An Lương vừa ăn vừa khen: “Mẹ, kỹ năng nấu nướng của mẹ thật tuyệt vời. Nếu mẹ mở một tiệm mì nhỏ, mẹ nhất định sẽ lọt vào top 50 tiệm mì nhỏ Thịnh Khánh!”
An Thịnh Vũ tán thành: “Nếu lúc đầu, bố thất bại trong việc khởi nghiệp, bố thực sự có dự định sẽ mở một tiệm mì nhỏ.”
Tôn Hà hừ hừ: “Dẹp, dẹp, dẹp. Tiệm mì nhỏ rất mệt, hai người tưởng nhẹ nhàng lắm sao?”
“Nhưng có thể kiếm được tiền mà!” An Lương cười ha ha.
Tuyệt đối đừng coi thường tiệm mì nhỏ!
Lợi nhuận của các tiệm mì nhỏ rất cao, đặc biệt là các tiệm mì nhỏ làm đồ ăn ngon. Tốc độ kiếm tiền rất nhanh, không bị áp lực về tài chính, tất cả đều là giao dịch tiền mặt với khách hàng.
Tiệm mì nhỏ mà, chắc chắn phải là kiểu một tay giao tiền một tay giao hàng. Không thể nào ăn có một tô mì nhỏ mà còn cần phải ghi nợ chứ?
Tóm lại, An Lương chưa bao giờ nhìn thấy tình huống ăn một tô mì nhỏ mà còn phải ghi nợ! Nếu có người từng nhìn thấy, chuyện đó quả thực khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Có thể sẽ có người không tin lợi nhuận của một tiệm mì nhỏ lại cao nhiều đến vậy. Nếu Tôn Hà mở một tiệm mì nhỏ, tỷ suất lợi nhuận chắc chắn sẽ vượt qua cả Công ty đầu tư An Tâm, có khi còn vượt xa Công ty đầu tư An Tâm không chừng.
Nói như vậy có phải rất khó tin?
Lợi nhuận của tiệm mì nhỏ vượt hơn cả lợi nhuận của Công ty đầu tư An Tâm, nói như vậy nghe rất dọa người, đúng không? Tuy nhiên, sự thật luôn ngược lại lẽ thường!
Cho đến nay, cấp độ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng là Lv.7, tỷ suất lợi nhuận hàng năm của Công ty đầu tư An Tâm là 20%. Dưới sự điều chỉnh hợp lý hóa của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, tỷ suất lợi nhuận này dao động ngẫu nhiên giữ 20,00% đến 20,99%.
Nếu so sánh trong ngành tài chính, tỷ suất lợi nhuận của Công ty đầu tư An Tâm đứng hàng đầu thế giới. Nhưng tỷ suất lợi nhuận của Công ty đầu tư An Tâm không thể so sánh được với các tiệm mì nhỏ.
Lấy quận Bắc Ngọc, Thịnh Khánh làm ví dụ. Trong hầu hết các tiệm mì nhỏ, giá một tô mì hai vắt là 6 tệ, giá sỉ của mì nước tro tiêu chuẩn là 2 tệ / 0,5 kg, giá thành của nguyên liệu là 0,4 tệ.
Giá thành của các loại gia vị khoảng 0,5 tệ, rau bỏ trong mì khoảng 0,3 tệ. Chi phí nhân lực thì giao động, cửa hàng nhỏ ít người thì rẻ hơn, cửa hàng lớn nhiều người thì đắt hơn một chút.
Nếu lấy một tiệm mì nhỏ có hai người làm ví dụ, doanh số bán hàng mỗi ngày là 300 tô, tổng tiền công của hai người là 9.000 tệ, chi phí nhân công mỗi ngày là 300 tệ, chi phí nhân lực của mỗi một tô mì là 1 tệ.
Tính thêm cả chi phí thuê cửa hàng, chi phí điện nước, chi phí lãng phí nguyên liệu thực phẩm, v.v., tính thoáng hơn một chút thì toàn bộ chi phí là 2 tệ. Với chi phí này đã đủ để mở một cửa hàng ở địa điểm tương đối nhộn nhịp.
Giá cuối cùng của một tô mì là 4,2 tệ.
Nếu tính theo giá 6 tệ một tô vậy thì lời được 1,8 tệ, tỷ suất lợi nhuận như vậy đã là 30% rồi. Quan trọng hơn là, chi phí mà An Lương giả lập đều là tính theo chi phí cao!
Chi phí thực sự không được cao như vậy.
Nhưng ngay cả khi là như vậy, tỷ lệ lợi nhuận này cũng đã rất khủng khiếp.
Có lẽ có người sẽ cho rằng tỷ suất lợi nhuận 30% thì có gì đáng sợ đúng không?
Tỷ suất lợi nhuận của Công ty đầu tư An Tâm cũng đã lên tới 20%, tức là tỷ suất lợi nhuận chỉ thiếu có 10% mà thôi, có gì mà khủng khiếp chứ?
Nếu nghĩ như vậy, suy nghĩ đó nhất định có vấn đề. Bởi vì thời gian của lợi nhuận mà hai bên đạt được hoàn toàn khác nhau.
Tỷ suất lợi nhuận của Công ty đầu tư An Tâm là tỷ suất lợi nhuận hàng năm, tương đương với thời gian một năm tạo ra tỷ suất lợi nhuận 20%, nhưng tỷ suất lợi nhuận của một tiệm mì nhỏ là tỷ suất một ngày!
Tiệm mì nhỏ là kiểu bán hàng từ đầu đến cuối, thời gian làm ra một tô mì cực kỳ ngắn, thời gian bán hàng cực kỳ ngắn và thời gian tiền về cũng cực kỳ ngắn. Lợi nhuận bán hàng cho mỗi đơn giao dịch là 30%.
Lợi nhuận ròng trong một năm sẽ khủng khiếp như thế nào?
Nếu tính toán dựa trên 365 ngày một năm, lợi nhuận một ngày là 30%, vậy thì lợi nhuận hàng năm là 10950%, lợi nhuận gấp gần 110 lần!
Vậy nên dựa vào cái gì mà lại xem thường tiệm mì nhỏ?
An Lương đã từng phân tích tại sao các ông lớn trên Internet lại đầu tư vào thị trường rau, tại sao bọn họ lại cạnh tranh với những người bán hàng, những “tiểu thương” tầm thường? Chẳng phải là vì muốn thu hoạch sao?
Ngay từ đầu An Lương đã nói, những ông lớn đó hoàn toàn không thể nào thu hoạch được thì trường này.
Người thường nghĩ rằng cách chơi của những ông lớn trên Internet chính là dùng giá thấp để đánh bại những tiểu thương và những người buôn bán hàng rong trước, sau đó tăng giá để thu hoạch người dùng, đúng không?
Chương 2459: Lợi nhuận khủng khiếp!Kết quả phân tích của An Lương là những ông lớn đó hoàn toàn không thích làm điều này, bởi vì những ông lớn đó chỉ cần tăng giá, những tiểu thương và những người buôn bán hàng rong sẽ xuất hiện trở lại. Dù gì cũng là buôn bán nhỏ, giá thành thấp, ít khó khăn, ai cũng có thể gia nhập vào thị trường.
Những ông lớn trên Internet muốn chơi chiêu, chắc chắn sẽ tự khiến mình đi vào chỗ chết.
Mục đích thực sự của những ông lớn trên Internet khi lập chợ rau và tạo ra các nhóm mua hàng cộng là vì bọn họ đã nhìn thấy tỷ suất lợi nhuận khủng khiếp giống như của tiệm mì nhỏ.
Những tiểu thương và những người buôn bán hàng rong tầm thường cũng gần giống với những tiệm mì nhỏ.
Lấy quầy thịt lợn làm ví dụ, bọn họ nhập thịt lợn vào sáng sớm mỗi ngày, bán trong ngày và gần như hết sạch vào xế chiều. Điều này tạo thành một chuỗi bán hàng khép kín, thuộc một chu kỳ bán hàng hoàn chỉnh, với tỷ suất lợi nhuận một ngày khoảng 15%.
Tình trạng của những quầy bán rau cũng giống như vậy, cũng là chuỗi bán hàng khép kín mỗi ngày. Sáng sớm nhập hàng, bán hết trong ngày và dẹp tiệm vào buổi tối, tỷ suất lợi nhuận ròng khoảng 15%.
Thoạt nhìn, tỷ suất lợi nhuận này rất thấp, nhưng tỷ suất lợi nhuận này được tạo ra chỉ trong một ngày bán hàng, cho nên điều đó rất là khủng khiếp, được chứ?
Những ông lớn trên Internet lẽ nào không nhìn thấy?
Theo ước tính, khối lượng kinh tế thị trường rau trên cả nước gần 6 vạn ức! Khái niệm về quy mô thị trường này là gì?
Tổng khối lượng thị trường quần áo của Hạ Quốc là 2,2 vạn ức, bao gồm quần áo nam, quần áo nữ, quần áo trẻ em, phụ kiện, v.v. tổng hợp lại với nhau.
Rượu trắng chẳng phải rất hot sao?
Thế nhưng thị trường rượu trắng của Hạ Quốc chỉ có 0,58 vạn ức mà thôi.
Khối lượng thị trường thiết bị gia dụng chỉ 0,78 vạn ức, bao gồm TV, tủ lạnh, máy điều hòa không khí, máy giặt, v.v.
Thị trường điện thoại di động có thể hình dung là ào ào vũ bão. Tuy nhiên, tổng khối lượng thị trường điện thoại di động Hạ Quốc vào năm 2019 chỉ có 0,75 vạn ức.
Chung quy lại, thị trường của những món đồ quen thuộc này còn không bằng khối lượng kinh tế thị trường rau nữa!
Với một khối lượng khổng lồ như vậy, cộng với chuỗi bán hàng khép kín trong một ngày, làm sao những ông lớn trên Internet lại có thể không tranh giành?
Tính trên cơ sở 15% lợi nhuận hàng ngày, lợi nhuận hàng tháng là 450%, và lợi nhuận hàng năm là gần 5500%, hiểu không?
Nếu đem tỷ suất lợi nhuận của các ngành chính từ những ông lớn trên Internet và tỷ suất lợi nhuận của kinh tế thị trường rau so sánh với nhau, hoàn toàn là kiểu ăn mày có lỗ hay không?
Cho dù đó là Ali hay QQ, thêm cả những công ty siêu mạnh như Ngân hàng Công Thương, tỷ suất lợi nhuận hàng năm của bọn họ là khoảng 30% đến 40%.
So với tỷ suất lợi nhuận hàng năm 5500% thì tỷ suất lợi nhuận của bọn họ có thực sự cao? Huống hồ chi, Công ty đầu tư An Tâm chỉ có tỷ suất lợi nhuận hàng năm là 20%.
Mới đầu, có rất nhiều người bảo An Lương đang tẩy trắng cho những ông lớn trên Internet. Sau khi những ông lớn trên Internet dọn dẹp những tiểu thương và những người buôn bán hàng rong, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại giáo dục người dùng. Song, với tình trạng tỷ suất lợi nhuận như thế này, những ông lớn trên Internet liệu sẽ chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn ư?
Phân tích vấn đề thì cần phải phân tích toàn diện!
Vấn đề lớn nhất của loại hình kinh doanh nhỏ này là quy mô.
Lấy tiệm mì nhỏ làm ví dụ, mặc dù lợi nhuận bán hàng một ngày là 30%, nhưng theo số liệu mà An Lương liệt kê, doanh thu một ngày thực tế chỉ là 1,800 tệ.
Tính trên cơ sở lợi nhuận 30%, vậy thì lợi nhuận sẽ là 540 tệ, lợi nhuận hàng tháng cũng không tới 2 vạn tệ.
Cho dù tính cả tiền nhân công thì cũng chỉ hơn 2 vạn tệ mà thôi!
Nhìn như thế này thì thấy lợi nhuận của tiệm mì nhỏ lại không nhiều, phải không?
Kinh doanh thị trường rau cũng như vậy, tỷ suất lợi nhuận cao nhưng doanh thu của một tiểu thương lại thấp, không thể nào hình thành quy mô lớn.
Mục tiêu mà những ông lớn trên Internet muốn đạt được là tích hợp toàn bộ hệ thống thông qua các chương trình mua hàng theo nhóm cộng đồng. Một mặt đạt được tỷ suất lợi nhuận cao, mặt khác là doanh số bán hàng cao.
Đây mới chính là mục tiêu cuối cùng của những ông lớn trên Internet! Làm gì có vụ thu hoạch người dùng như trong tưởng tượng của người bình thường?
Chính vì điều này mà những ông lớn trên Internet trở thành là những ông lớn trên Internet, còn những người bình thường thì là những người bình thường. Độ cao ánh mắt của bản thân bọn họ sẽ quyết định độ cao trong việc nhìn nhận vấn đề. Rõ ràng cùng là một vấn đề giống như nhau nhưng lại nảy sinh ra những hiểu biết khác nhau.
Nếu chiêu trò này được áp dụng lên tiệm mì nhỏ, vậy thì nó sẽ mở ra một chuỗi cửa hàng!
Khi có đủ chuỗi cửa hàng và đủ tổng doanh số bán ra, lượng lợi nhuận tự nhiên sẽ tăng. Tuy nhiên kinh doanh tiệm mì nhỏ không có rào cản kỹ thuật, ngưỡng cửa thấp, có quá nhiều đối thủ cạnh tranh. Nếu việc kinh doanh tiệm mì nhỏ quá tốt, e là bên cạnh tiệm mì này sẽ mở thêm một tiệm mì nhỏ mới để cạnh tranh với tiệm mì nhỏ này.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cộng đồng mua hàng không thể thu hoạch người dùng, muốn thu hoạch người dùng thì những ông lớn trên Internet nhất định phải có những tiểu thương và những người buôn bán hàng rong mới, để bọn họ nhảy ra đánh kích vào những tiểu thương và những người buôn bán hàng rong kia.
Tại sao những nền tảng trung gian của xe hơi đã qua sử dụng lại không thể làm tốt hơn quầy bán xe? Nguyên nhân cũng chính là như vậy!
Chương 2460: Tòng phạm lớn nhất!Giá bán trên nền tảng trung gian của xe hơi đã qua sử dụng mắc hơn, điều này khiến người tiêu dùng cảm thấy bọn họ đang bị thu hoạch. Cho nên những quầy bán xe trông vậy mà lại mạnh hơn nền tảng trung gian của xe hơi đã qua sử dụng.
Kinh tế học là rất hợp lý và đầy logic. Có rất nhiều tình huống trái với bình thường mà người thường không thể nào lý giải được, thế nhưng nó lại vô cùng bình thường trong kinh tế học.
An Lương thông thường không thích mặc cả với người khác, anh cũng không phải là người chuyên nghiên cứu thiết bị ETC trên đường cao tốc. Thời gian của An Lương rất quý giá, do hôm nay đúng lúc đang ăn mì cay, cho nên An Lương mới nghĩ sâu xa một vài chuyện.
Nếu để An Lương tự mình tham gia vào cuộc tranh giành này, cho dù có tỷ suất lợi nhuận siêu cao, An Lương cũng không muốn tham gia. Suy cho cùng, vốn đầu tư ban đầu quá cao, cạnh tranh quá lớn, đối thủ mới sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu.
Mặc dù tỷ suất lợi nhuận hàng năm của Công ty đầu tư An Tâm không hề khủng khiếp, nhưng tổng khối lượng của nó rất lớn, quy mô quản lý tài sản của nó có thể chứa 3000 ức Hạ Quốc tệ.
Ngay cả khi vượt quá quy mô này, tỷ suất lợi nhuận hàng năm cũng chỉ sẽ chỉ giảm xuống 8%, tức là vượt quá 99% so với các sản phẩm tài chính.
Hà tất gì An Lương lại phải giành giựt?
Sau bữa sáng, An Lương và An Thịnh Vũ chuẩn bị ra ngoài, bọn họ phải đến trụ sở của Công ty kiến trúc An Thịnh trước.
An Thịnh Vũ đưa chìa khóa của chiếc Porsche 911 Turbo S cho An Lương: “Con lái xe hay là…”
An Lương không nhận, anh nói: “Thôi, bạn gái con không thích chiếc 911. Cô ấy cảm thấy ngồi trên chiếc 911 không thoải mái. Con lái Audi A8L…”
An Thịnh Vũ cũng không lái Porsche 911 Turbo S, ông ấy chọn chiếc Porsche phiên bản du lịch thể thao Panamera. Không phải do An Thịnh Vũ không thích chiếc 911, mà là Tôn Hà không thích An Thịnh Vũ lái chiếc 911 để trêu hoa ghẹo nguyệt.
An Thịnh Vũ là một người đàn ông tình cảm nồng nàn tiêu chuẩn, thuộc kiểu người hay gãi tai.
Nói một cách đơn giản thì đó chính là sợ vợ, truyền thống tiêu chuẩn của người thịnh khánh mà! An Lương sẽ không phủ nhận truyền thống của Thịnh Khánh.
An Lương là một người đàn ông tốt, anh chắc chắn sẽ yêu thương chiều chuộng vợ tương lai của mình.
An Thịnh Vũ và An Lương lần lượt đến Công ty kiến trúc An Thịnh, ở trong Công ty kiến trúc An Thịnh, An Lương tự động bị giáng xuống trở thành tổng giám đốc Tiểu An, anh cũng đã quen với việc bị gọi là tổng giám đốc Tiểu An.
Tại văn phòng của An Thịnh Vũ, An Thịnh Vũ đưa cho Đào Sĩ Trung hợp đồng thỏa thuận do Ngân hàng Công Thương soạn thảo: “Anh Đào, anh và Tiểu Lư xem bản hợp đồng thỏa thuận này, sau đó bàn bạc với bộ phận pháp lý, chúng ta sẽ đến khách sạn Carrey để ký hợp đồng với Ngân hàng Công Thương.”
Đào Sĩ Trung lập tức trả lời: “Được!”
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, Đào Sĩ Trung lại đến văn phòng của An Thịnh Vũ, ông ấy báo cáo: “Tổng giám đốc An, tổng giám đốc Tiểu An, hợp đồng thỏa thuận này không có vấn đề gì cả. Các điều kiện mà Ngân hàng Công Cương đưa ra rất tuyệt vời. Bộ phận pháp lý cũng đã xác định không có vấn đề pháp lý nào. Chúng ta có thể ký hợp đồng.”
“Ừ, mọi người chuẩn bị một chút đi, sẵn tiện liên lạc với bộ phận pháp lý, khoảng 9 giờ 30 phút chúng ta sẽ xuất phát, đến khách sạn Carrey đợi trước.” An Thịnh Vũ ra lệnh.
“Tôi hiểu rồi.” Đào Sĩ Trung đáp lại.
Sau khi Đào Sĩ Trung rời đi, An Thịnh Vũ nhìn về phía An Lương: “Chuyện này bố của con làm tốt chứ?”
An Lương phàn nàn trong sự bất lực: “Vâng, vâng, vâng. Làm tốt lắm. Bố cố ý tạo ra phiền phức rồi để con phải giải quyết phiền phức, con thực sự rất cảm ơn bố!”
Nếu một ngày nào đó An Lương vượt qua ranh giới, vậy thì An Thịnh Vũ sẽ là tòng phạm lớn nhất!
Gần 10 giờ sáng, tại quận Bắc Ngọc, ngay lối vào khách sạn Carrey.
Đội đại diện ký kết của Công ty kiến trúc An Thịnh do An Thịnh Vũ đích thân dẫn đầu, An Lương cũng đi cùng bọn họ, có cả Đào Sĩ Trung và Lư Tư Lập, thêm ba nhân viên pháp lý, tổng cộng có bảy người đến.
Thực ra, đội ký hợp đồng của Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc đã đến sớm hơn, nhưng bọn họ không vào khách sạn Carrey, mà lại đợi ở hầm đầu xe của khách sạn Carrey.
Khi đội của Công ty kiến trúc An Thịnh đến, đội của Ngân hàng Công Thương nhìn thấy bọn họ, đội của Ngân hàng Công Thương giả vờ xuống xe như thể vừa mới đến nơi, sau đó đứng từ xa chào hỏi rồi bước đến.
Hai đội tình cờ gặp nhau trước cửa khách sạn Carrey, An Lương chủ động chào hỏi: “Tịch Nhan!”
Lý Tịch Nhan nghe thấy tiếng gọi của An Lương, cô lộ ra vẻ ngượng ngùng.
An Lương trực tiếp bước đến phía Lý Tịch Nhan, sau đó dẫn cô ấy vào đội ký hợp đồng của Công ty kiến trúc An Thịnh.
“Bố, để con giới thiệu với bố một chút. Đây là Lý Tịch Nhan, bạn học thời cấp ba của con, cũng là bạn gái của con.”
Mặc dù ngày thường Lý Tịch Nhan có hơi ngốc nghếch, nhưng bây giờ cô ấy lại chào hỏi rất lễ phép: “Chào chú An!”
An Thịnh Vũ gật đầu hài lòng: “Chào cháu.”
Tống Nghị, chủ tịch của Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, mỉm cười khi nhìn thấy tình huống đó. Buổi hợp tác này của bọn họ đúng kiểu nằm không cũng thắng, phải không?
Chương 2461: An Lương lại đang ám thị sao?An Lương cũng giới thiệu Lưu Linh cho An Thịnh Vũ. Trong lòng An Thịnh Vũ cũng ngạc nhiên về sự giống nhau giữa Lưu Linh và Lý Tịch Nhan, thế nhưng ông ấy không nghĩ ngợi gì nhiều, ông ấy gọi mọi người cùng nhau đi vào phòng hội nghị số 1.
Trong phòng hội nghị số 1, Lý Tịch Nhan đang chỉ đạo đội chụp hình quay phim gồm bốn người, đây là đội chụp hình quay phim chuyên nghiệp được An Lương chuẩn bị cho Lý Tịch Nhan để ghi lại buổi lễ ký kết này.
Vốn dĩ Lý Tịch Nhan còn định dùng điện thoại di động để chụp ảnh, nhưng đã bị An Lương từ chối, dù gì điều này không chuyên nghiệp chút nào.
Thời gian ký hợp đồng được Công ty kiến trúc An Thịnh hẹn là 11 giờ 18 phút sáng. Đây là yêu cầu của An Thịnh Vũ, ông ấy muốn cầu sự may mắn thông qua cách chơi chữ đồng âm “1118”. (1)
(1) 1118 đồng nghĩa với “phải phát tài” trong tiếng Trung.
(1) 1118 đồng nghĩa với “phải phát tài” trong tiếng Trung.
Mặc dù còn hơn một tiếng nữa mới đến thời gian ký kết hợp đồng, thế nhưng đội ngũ của cả hai bên đã bắt đầu làm việc. Ba nhân viên pháp lý của Ngân hàng Công Thương đã soạn hai bản hợp đồng ra, sau đó đưa cho nhân viên pháp lý của bên phía Công ty kiến trúc An Thịnh kiểm tra.
Cho dù tối qua, An Lương đã đưa hợp đồng thỏa thuận do Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc soạn thảo cho Công ty kiến trúc An Thịnh, các nhân viên pháp lý của Công ty kiến trúc An Thịnh cũng đã kiểm tra bản hợp đồng thỏa thuận và xác nhận không có vấn đề gì. Tuy nhiên hôm nay bọn họ vẫn cần phải kiểm tra lại hợp đồng thỏa thuận thật tỉ mỉ.
Dù hợp đồng thỏa thuận ngày hôm qua không có vấn đề gì, nhưng ai có thể đảm bảo rằng hợp đồng thỏa thuận ngày hôm nay không có vấn đề? Như có câu: Hại người có thể không có, nhưng phòng người không thể không có.
Tín nhiệm thì tín nhiệm, quy tắc vẫn là quy tắc.
Không thể không thiếu quy trình pháp lý này, trước là tiểu nhân sau là quân tử, làm như vậy có thể tránh được bất cứ vấn đề gì phát sinh.
Nhân viên pháp lý của Công ty kiến trúc An Thịnh đã kiểm tra kỹ hợp đồng thỏa thuận, đồng thời kiểm tra cả hai bản hợp đồng thỏa thuận và đối chiếu từng chữ một, tránh việc hai bản hợp đồng có sự khác biệt.
Nếu hai bản hợp đồng khác nhau, rồi lại xảy ra tranh chấp hợp đồng, để giải quyết cũng rất phiền phức. Vì vậy đội ngũ nhân viên pháp lý của Công ty kiến trúc An Thịnh phải rất cẩn thận.
Gần một tiếng đồng hồ sau, ba nhân viên pháp lý của Công ty kiến trúc An Thịnh đã cùng nhau phản hồi lại cho Công ty kiến trúc An Thịnh, bọn họ bảo rằng hai bản hợp đồng thỏa thuận này không có vấn đề gì.
An Thịnh Vũ đã tự mình xem lại một lần nữa, sau khi xác nhận hai bản hợp đồng thỏa thuận này không có vấn đề gì, ông ấy mới nhìn Tống Nghị: “Chủ tịch Tống, bản hợp đồng thỏa thuận này không có vấn đề gì cả. Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng tôi có thể ký kết rồi.”
Tống Nghị bật cười: “Vậy bây giờ chúng ta ký luôn nhé?”
“Ừ!” An Thịnh Vũ gật đầu.
Mặc dù buổi ký kết được hai bên đồng ý là 11 giờ 18 phút sáng, nhưng buổi ký kết là để ra vẻ vậy thôi, chỉ là đang thể hiện trước ống kính. Ngay cả văn bản ký kết cũng là đùa vui, ký tên xong thì nhìn vào ống kính là được.
99% những buổi ký kết được quay trước ống kính đều là để ra vẻ, hợp đồng chính thức đã được ký kết xong từ lâu rồi, sao có thể ký kết trước ống kính được chứ?
Trong vòng chưa đầy 2 phút, Công ty kiến trúc An Thịnh và Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc đã lần lượt ký kết hợp đồng thỏa thuận dưới sự đại diện của Anh Thịnh Vũ và Tống Nghị.
“Cảm ơn tổng giám đốc An đã chiếu cố!” Sau khi ký xong hợp đồng, Tống Nghị nói một cách khách sáo.
An Thịnh Vũ mỉm cười trả lời: “Tôi nên cảm ơn chủ tịch Tống vì đã chiếu cố đến An Thịnh của chúng tôi.”
Hai người khen qua khen lại, đúng như cách nói nâng kiệu hoa, người nâng người. Việc khen lấy nhau trong hợp tác làm ăn không phải là một chuyện rất bình thường sao? Làm gì có kẻ ngốc nào lại muốn gây thù chuốc oán khắp nơi trong thế giới thực này?
Mấy kẻ ngu ngốc đó hoàn toàn không có cơ hội để mà gây thù chuốc oán khắp nơi, bởi vì những kẻ ngu ngốc đều không có cơ hội để phát triển, bọn họ sớm đã bị bóp nghẹt từ trong trứng nước rồi.
“Dì à, chúc mừng dì!” An Lương chủ động đến chúc mừng Lưu Linh.
Lưu Linh nói một cách dè dặt: “Cảm ơn.”
Lý Tịch Nhan đứng bên cạnh Lưu Linh, cô ấy nhỏ giọng nói: “Lần này mẹ có thể tranh giành vị trí phó chủ tịch rồi phải không?”
An Lương ngạc nhiên nhìn Lưu Linh: “Dì muốn tranh vị trí phó chủ tịch sao?”
Lưu Linh gật đầu: “Trước đây, sau khi cựu giám đốc bộ phận tín dụng Thẩm Mộc Dương được thăng chức lên làm phó chủ tịch đã xảy ra một vài chuyện khiến cho thành tích nghiệp vụ của ông ấy không tốt lắm. Nếu như dì có thể tạo ra thành tích tốt, hiển nhiên sẽ có cơ hội tranh giành vị trí phó chủ tịch.”
“Vậy chúc mừng dì thăng chức trước!” An Lương mỉm cười nói.
“Chỉ là có cơ hội thôi.” Lưu Linh khiêm tốn.
“Cho nên cháu mới chúc mừng trước.” An Lương nhìn Lưu Linh, sau đó anh nói thêm, “Cháu cho rằng dì có cơ hội rất cao!”
Lưu Linh nhướng mày, An Lương có phải đang ám chỉ điều gì đó không?
Chương 2462: Làm màu?11 giờ 15 phút sáng.
Tại phòng họp số 1 của khách sạn Carrey, trong buổi lễ ký kết hợp tác giữa Công ty xây dựng Công ty kiến trúc An Thịnh và Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, băng rôn màu đỏ đã được kéo lên, biển hiệu của Công ty kiến trúc An Thịnh và ngân hàng Công Thương được hiển thị trên bức tường màn hình LED, đại diện thân phận của hai bên hợp tác.
Trên sân khấu tổng kết của phòng họp, An Thịnh Vũ và Tống Nghị ngồi riêng mỗi góc, hai người đặt văn bản ra trước mặt. Chờ sau khi buổi lễ ký kết bắt đầu, bọn họ tùy tiện vẽ vài nét chữ coi như đang ký tên tại chỗ.
Lý Tịch Nhan đã sẵn sàng, cô ấy đang ghi âm lại những thông tin truyền miệng trực tiếp. Lát nữa, cô còn phải tiến hành phỏng vấn sau buổi ký kết.
Bây giờ là 11 giờ 18 phút.
Thời gian đã tới!
An Thịnh Vũ và Tống Nghị cầm cây bút lên, vẽ vài nét rồng bay phượng múa. Sau đó hai bên đứng dậy bắt tay, biểu thị việc ký kết của hai bên đã hoàn thành tốt đẹp.
Sau khi hai bên bắt tay xong, Lý Tịch Nhan bắt đầu phỏng vấn.
“Xin chào tổng giám đốc An, xin chào chủ tịch Tống. Cháu là Lý Tịch Nhan, phóng viên chuyên ngành tin tức và truyền thông tại Đại học Phúc Đán, cháu rất vui khi được phỏng vấn hai vị.” Lý Tịch Nhan tự giới thiệu.
Việc giới thiệu bản thân như vậy là chuyện không thể nào xảy ra trong các cuộc phỏng vấn thông thường. Bởi vì khi xem thời sự, có ai quan tâm phóng viên là người nào đâu chứ?
Tất nhiên, ngoại trừ người đẹp!
Ví dụ như phóng viên Vương Tuyết Tuyết của Đài Truyền hình quốc gia.
“Xin hỏi tổng giám đốc An, tại sao chú lại chọn tiếp quản Phong Phàm Power đang chồng chất đầy nợ nần, hơn nữa chú còn gánh vác tất cả các món nợ của Phong Phàm Power?” Lý Tịch Nhan hỏi những câu hỏi đã được xác định từ trước.
An Thịnh Vũ trả lời: “Có hai lý do chính.”
“Lý do đầu tiên hiển nhiên là do chúng tôi đánh giá cao tiềm năng phát triển của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power. Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng tôi có kế hoạch phát triển cơ sở sản xuất Phong Phàm Power, chúng tôi dự định sẽ thành lập một trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn.” An Thịnh Vũ giải thích.
“Đối với vấn đề nợ nần của Phong Phàm Power, mặc dù chúng tôi không có nghĩa vụ phải gánh vác khoản nợ này và Phong Phàm Power hoàn toàn có thể tránh được những khoản nợ này thông qua việc phá sản, thế nhưng Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng tôi nhìn thấy những khó khăn của hàng ngàn gia đình đằng sau khoản nợ này.” An Thịnh Vũ nói với giọng bi ai.
“Mặc dù khoản nợ của Phong Phàm Power rất lớn, nhưng đối với An Thịnh của chúng tôi mà nói, khoản nợ này sẽ chỉ làm giảm lợi nhuận của chúng tôi chứ không kéo An Thịnh của chúng tôi xuống vực sâu, càng sẽ không khiến chúng tôi phá sản.” An Thịnh Vũ nói thêm.
“Tuy nhiên, hàng ngàn gia đình liên quan đến khoản nợ này có thể sẽ gặp khó khăn. Vì vậy, Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng tôi sẵn sàng gánh mọi khoản nợ. Chúng tôi sẵn sàng trả lại hơi ấm cho thế giới thông qua nỗ lực của chính mình.” Giọng của An Thịnh Vũ rất điềm nhiên.
“Mặc dù nói như vậy nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, nhưng Công ty kiến trúc An Thịnh chúng tôi không phải là công ty niêm yết. Chúng tôi không chịu áp lực từ các cuộc họp cổ đông, cho nên cuối cùng chúng tôi chọn gánh hết các khoản nợ của Phong Phàm Power.” An Thịnh Vũ cho thêm một phút tự trào.
Lý Tịch Nhan khen ngợi: “Tổng giám đốc An thật cao nghĩa!”
“Chủ tịch Tống, tại sao chú sẵn sàng cung cấp các khoản vay lớn cho Công ty kiến trúc An Thịnh với lãi suất thấp?” Lý Tịch Nhan lại hỏi những câu hỏi đã được xác định trước.
Tống Nghị đáp lại: “Vì Công ty kiến trúc An Thịnh rất đáng giá!”
“Có lẽ nhiều người không biết đến Công ty kiến trúc An Thịnh. Xét cho cùng, Công ty kiến trúc An Thịnh gần như không có danh tiếng gì bên ngoài Thịnh Khánh, nhưng không có nghĩa là Công ty kiến trúc An Thịnh không có thực lực.” Tống Nghị giải thích.
“Thực ra là ngược lại, thực lực của Công ty kiến trúc An Thịnh rất mạnh!” Tống Nghị nói thêm, “Để tôi đưa đại một ví dụ nhé. Công ty kiến trúc An Thịnh đã tồn tại gần hai thập kỷ, thế nhưng công ty của bọn họ chưa từng xảy ra tai nạn an toàn chết người ngoài ý muốn nào cả.”
“Tình huống như vậy khiến người am hiểu bị sốc, người không am hiểu thì bàng hoàng. Tôi chỉ có thể nói điều này thực sự quá khủng khiếp. Xét trên phạm vi toàn nước hay thậm chí là phạm vi toàn cầu, e là sẽ không bao giờ có chuyện này.” Tống Nghị cảm thán.
“Để tôi đưa ra một ví dụ khác, tại Thịnh Khánh của chúng tôi, Công ty kiến trúc An Thịnh đại diện cho tầng lớp cao cấp. Rất nhiều tòa cao ốc cao cấp của Thịnh Khánh được xây dựng bởi Công ty kiến trúc An Thịnh, chất lượng của tòa cao ốc do Công ty kiến trúc An Thịnh xây dựng được đảm bảo hoàn toàn, đây là nhận thức chung trong giới bất động sản.” Tống Nghị đương nhiên biết những điều này.
“Bổ sung thêm một ít dữ liệu, có 67 người chuyên nghiệp đã làm việc trên 15 năm trong Công ty kiến trúc An Thịnh. Nhiều người trong số họ đã làm việc với Công ty kiến trúc An Thịnh trước khi Công ty kiến trúc An Thịnh được thành lập. Tỷ lệ kế thừa của Công ty kiến trúc An Thịnh đặc biệt cao, tương đương với việc rất nhiều cháu chắt của những chuyên nghiệp cũng tham gia vào Công ty kiến trúc An Thịnh.” Tống Nghị tiếp tục nói.
Chương 2463: Làm màu? (2)“Với một Công ty kiến trúc An Thịnh như vậy, lẽ nào không đáng để chúng tôi hỗ trợ?” Tống Nghị hỏi ngược lại.
Tống Nghị nói thêm: “Tôi tin rằng sau khi buổi phỏng vấn này được tung ra, nhất định sẽ có một số người nghi ngờ việc Công ty kiến trúc An Thịnh gánh tất cả các khoản nợ của Phong Phàm Power là để làm màu. Nhưng để tôi tiết lộ một thông tin, khoản nợ mà Công ty kiến trúc An Thịnh gánh lấy gần bằng 5 ức Hạ Quốc tệ.”
“Xin hỏi, có ai dám lấy 5 ức Hạ Quốc tệ ra để làm màu không?” Tống Nghị chế nhạo.
“Còn một điều nữa, mọi người hãy sử dụng công cụ tìm kiếm để kiểm tra Công ty kiến trúc An Thịnh. Mọi người có thể sẽ phát hiện ra, năm ngoái Công ty kiến trúc An Thịnh đã quyên góp số tiền thăm hỏi năm mới 5000 vạn tệ cho những người làm công việc bảo vệ môi trường ở tuyến một khắp cả thành phố Thịnh Khánh. Công ty kiến trúc An Thịnh còn cần phải làm màu nữa sao?” Tống Nghị nói thêm.
An Thịnh Vũ trả lời: “Chủ tịch Tống, anh đang giúp tôi làm màu đó à!”
“Phóng viên Lý, nhớ xóa bỏ đoạn này đi!” An Thịnh Vũ giải thích.
Kết thúc buổi phỏng vấn, Lý Tịch Nhan lập tức tìm An Lương, cô giải thích câu hỏi phỏng vấn trước đó: “An Lương, có cần phát đoạn phỏng vấn này ra không?”
“Tại sao lại không phát?” An Lương mỉm cười nói, “Công ty kiến trúc An Thịnh của gia đình anh chính là muốn làm màu. Nếu ai cảm thấy không phục, vậy thì tự bỏ ra 5000 vạn hay thậm chí là 5 ức ra làm màu đi!”
Thái độ của An Lương đối với anh hùng bàn phím rất bình thản.
Rốt cuộc cũng chỉ là một bầy chó, cho dù chó sủa mấy tiếng, An Lương cũng nghe cho vui tai, vui thì vứt hai cục xương, không vui thì cho hai gậy.
Nếu đám anh hùng bàn phím thực sự muốn cường điệu chủ đề Công ty kiến trúc An Thịnh làm màu, An Lương không ngại học một ít chiêu trò của Công ty Penguin đâu.
Công ty Penguin âm thầm thu thập chứng cứ, sau đó thông qua quy trình pháp lý, sử dụng một đội pháp lý chuyên nghiệp nhắm vào anh hùng bàn phím. Đưa chiến trường từ Internet tới hiện thực, để đám anh hùng bàn phím vô lương tâm này nếm trải mùi vị các biện pháp trừng phạt của pháp luật.
Theo nghiên cứu tâm lý học, hầu hết đám anh hùng bàn phím có tính cách trái ngược ở ngoài đời thường, đa phần đều là rụt rè, sợ sệt cho nên nội tâm bị méo mó, thích lên mạng để phát ngôn bừa bãi.
Nhưng Internet không phải là nơi nằm ngoài vòng pháp luật!
Sau buổi lễ ký kết, An Lương sắp xếp cho Lý Tịch Nhan một đội chụp hình quay phim chuyên nghiệp trực tiếp xử lý, chỉnh sửa video ngay tại chỗ. Công ty kiến trúc An Thịnh đã chuẩn bị một bữa trưa chúc mừng tại khách sạn Carrey. An Thịnh Vũ và Tống Nghị vẫn đang tâng bốc nhau, nhân viên của Công ty kiến trúc An Thịnh và nhân viên của Ngân hàng Công Thương cũng đang tán thưởng nhau.
Chỉ trong vòng 15 phút, đội chụp hình quay phim chuyên nghiệp đã chỉnh sửa xong tin tức vừa quay, bao gồm một đoạn video dài ba phút, một đoạn video ngắn 30 giây và một đoạn video tóm tắt dài 10 giây.
Lý Tịch Nhan xem lại ba đoạn video, cô ấy gật đầu đồng ý: “Những đoạn video này đều được làm rất tốt!”
An Lương cười thầm trong lòng, đội chụp hình quay phim này là đội chụp hình quay phim tin tức của Đài truyền hình Thịnh Khánh, sao có thể làm tệ được chứ?
“Cuộc phỏng vấn này có thể xem như là bài tập hè phải không?” An Lương hỏi.
Lý Tịch Nhan gật đầu khẳng định: “Ừ! Hoàn toàn có thể!”
“Bài tập hè của bọn em sẽ được gửi vào trong nhóm của khoa tin tức và truyền thông. Có cần phải sửa đổi đoạn video dài 3 phút không?” Lý Tịch Nhan hỏi.
Đoạn video dài 3 phút ghi lại tất cả toàn bộ cuộc phỏng vấn của An Thịnh Vũ và Tống Nghị.
An Lương lắc đầu: “Không cần phải sửa gì đâu, em yên tâm đi. Nếu có ai nói Công ty kiến trúc An Thịnh làm màu, vậy thì Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ làm màu cho bọn họ xem.”
“Vậy em gửi vào trong nhóm của khoa em nhé?” Lý Tịch Nhan hỏi lại.
“Ừ!” An Lương đồng ý.
Lý Tịch Nhan không gửi trực tiếp vào trong nhóm, cô gửi cho cố vấn Khương Tâm Khiết trước, đồng thời cũng gửi thêm tin nhắn.
‘Lý Tịch Nhan: Cô Khương, đây là bài tập hè của em, cô thấy có được không?’
‘Khương Tâm Khiết: Đợi một lát, cô xem trước coi sao.’
Khương Tâm Khiết trả lời tin nhắn trước, sau đó kiểm tra ba đoạn video mà Lý Tịch Nhan gửi qua. Cô liếc qua thời lượng của ba đoạn video là biết bài tập hè do Lý Tịch Nhan gửi qua rất có chất lượng.
Bởi vì nếu không phải là bài tập hè chất lượng cao, thực sự không cần phải chia theo mô hình video dài 3 phút, video ngắn 30 giây và video tóm tắt 10 giây.
Đầu tiên, Khương Tâm Khiết kiểm tra video tóm tắt 10 giây.
Bản video tóm tắt này chỉ giới thiệu sự hợp tác giữa Công ty kiến trúc An Thịnh và Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, còn có cả việc hợp đồng được ký kết thành công.
Đoạn video ngắn 30 giây giới thiệu chi tiết hơn một chút, bao gồm các nội dung hợp tác cụ thể. Đoạn video dài 3 phút thì bao quát toàn bộ cuộc phỏng vấn.
Điều Khương Tâm Khiết chú ý không phải là nội dung của cuộc phỏng vấn An Thịnh Vũ và Tống Nghị, điều cô ấy chú ý là tính chuyên nghiệp của ba đoạn video này, và tại sao chỉ có Lý Tịch Nhan được mời đến buổi ký kết lần này?
Chương 2464: Khoe khoang một cách bình thản!Lý Tịch Nhan đợi 5 phút, cô thấy Khương Tâm Khiết vẫn chưa trả lời tin nhắn. Lý Tịch Nhan lại gửi tin nhắn hỏi han thêm lần nữa.
‘Lý Tịch Nhan: Cô Khương, bài tập hè của em có ổn không?’
‘Khương Tâm Khiết: Hoàn toàn không có vấn đề!’
‘Khương Tâm Khiết: Rất tốt!’
‘Lý Tịch Nhan: Vậy thì em sẽ gửi vào trong nhóm của khoa, cuối cùng em đã làm xong bài tập hè.’
‘Khương Tâm Khiết: Chờ đã!’
‘Khương Tâm Khiết: Tin tức này là thật sao?’
‘Khương Tâm Khiết: Cô vừa sử dụng công cụ tìm kiếm để kiểm tra, trên mạng không hề có tin tức này.’
‘Lý Tịch Nhan: Tin tức này là thật, nhưng buổi ký kết này là buổi ký kết nội bộ, không mời bất cứ phương tiện truyền thông tin tức nào đến cả.’
Buổi ký kết nội bộ?
Khương Tâm Khiết nhìn câu trả lời của Lý Tịch Nhan, cô càng tò mò hơn. Nếu đã là buổi ký kết nội bộ, tại sao Lý Tịch Nhan lại có thể báo cáo?
Khương Tâm Khiết đã hỏi ra những nghi ngờ của cô ấy, cô ấy thận trọng như vậy là để đảm bảo rằng tin tức xác thực và đáng tin cậy, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi Lý Tịch Nhan gửi tin tức đến nhóm của khoa tin tức và truyền thông.
‘Lý Tịch Nhan: Tin tức là sự thật.’
‘Lý Tịch Nhan: Công ty kiến trúc An Thịnh là công ty của gia đình bạn trai em.’
‘Lý Tịch Nhan: Mẹ em là đại diện của Ngân hàng Công Thương, sự hợp tác này là do mẹ em và bạn trai em cùng nhau thúc đẩy.’
‘Lý Tịch Nhan: Em đã luôn đứng bên cạnh theo dõi buổi hợp tác này.’
‘Lý Tịch Nhan: Bạn trai em biết bài tập hè của em, thế nên đã đặc biệt sắp xếp em tiến hành báo cáo, từ đó có thể hoàn thành được bài tập hè.’
Khương Tâm Khiết nhìn tin nhắn của Lý Tịch Nhan, cô ấy có thể làm gì khác ngoài việc không nói nên lời? Ôi trời!
Hai bên hợp tác đều có liên quan với Lý Tịch Nhan!
Ngân hàng có mẹ của Lý Tịch Nhan, Công ty kiến trúc An Thịnh là công ty của gia đình bạn trai cô ấy. Nghe thử xem, đây là lời mà con người nên nói đó sao? Rõ ràng biết những lời mà Lý Tịch Nhan nói là sự thật, nhưng Khương Tâm Khiết cảm thấy rất bực mình!
Đây là đang khoe khoang một cách vô hình đó sao?
Chẳng trách video do Lý Tịch Nhan gửi, dù là quay phim hay chỉnh sửa, toàn bộ đều không chê vào đâu được, e là đã sử dụng đội ngũ chuyên nghiệp?
‘Lý Tịch Nhan: Cô Khương ơi, bài tập hè này em vượt qua được chưa ạ?’
Khương Tâm Khiết không biết phải nói gì!
Nếu bài tập hè như thế này mà còn không vượt qua được, vậy người khác có ai có thể vượt qua được?
Bản tin tức do Lý Tịch Nhan giao nộp, chỗ cần bùng cháy thì có bùng cháy, chỗ cần tranh luận thì có tranh luận. Thêm việc đây là tin tức độc quyền, được làm rất công phu, nếu bài tập hè như thế này mà không qua môn nữa vậy thì có bài tập hè nào qua được nữa đây?
‘Khương Tâm Khiết: Tất nhiên là qua!’
‘Lý Tịch Nhan: Vậy thì em gửi vào trong nhóm của khoa nhé, lát nữa chỉ còn đợi sự xét duyệt của trưởng khoa nữa thôi.’
‘Khương Tâm Khiết: Được.’
Lý Tịch Nhan đã gửi ba đoạn video vào nhóm chung của Khoa Tin tức và Truyền thông của Đại học Phúc Đán. Lý Tịch Nhan là người làm mưa làm gió trong Đại học Phúc Đán, dù gì Lý Tịch Nhan cũng là một cô gái xinh đẹp, cho nên cô ấy luôn nhận được rất nhiều sự chú ý.
Khi Lý Tịch Nhan gửi ba đoạn video vào nhóm chung của Khoa Tin tức và Truyền thông, những kẻ hay sống chìm trong nhóm lập tức kiểm tra, sau khi xem xong đoạn video tóm tắt 10 giây, bọn họ lập tức gửi tin nhắn.
‘Ngưu Tử Nho: Run rẩy!’
‘Ngưu Tử Nho: Tôi đã xem qua đoạn video, tin tức lớn, chế tác tuyệt vời, nữ thần Tịch Nhan quá đỉnh!’
‘Mã Anh Tuấn: A!’
‘Mã Anh Tuấn: Hình như tôi đã khám phá ra một bí mật lớn!’
‘Ngưu Tử Nho: ?’
‘Dương Lâm: Ngồi chờ bí mật lớn.’
‘Viên Thần: Bí mật lớn?’
‘Viên Thần: Trước đây trong nhóm có tin đồn, bọn họ đã tìm ra danh tính bạn trai của nữ thần Lý Tịch Nhan, hình như tên là An Lương đúng không?’
‘Viên Thần: An Lương, Công ty kiến trúc An Thịnh, An Thịnh Vũ, hình như có sự liên kết với nhau?’
‘Dương Lâm: Vậy ra bạn trai của nữ thần Tịch Nhan đã tạo tin tức cho nữ thần Tịch Nhan?’
‘Lý Tịch Nhan: Tin tức là sự thực.’
‘Lý Tịch Nhan: Công ty kiến trúc An Thịnh thực sự đã hợp tác với Ngân hàng Công Thương.’
‘Lý Tịch Nhan: Nếu có bạn nào chưa hoàn thành bài tập hè, có thể đến Thịnh Khánh để phỏng vấn các nhân viên cũ của Phong Phàm Power. Đây cũng là một tin tức rất tốt.’
‘Lý Tịch Nhan: Tôi chuồn trước đây!’
Trong nhóm “Bạn thân” của Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều gửi tin nhắn.
‘Diêu Kỳ: @Lý Tịch Nhan: Ghen tị!’
‘Quách Vũ Tình: @Lý Tịch Nhan: Đố kỵ!’
‘Lý Tịch Nhan: Hận?’
‘Lý Tịch Nhan: Các cậu hạ cánh chưa đấy?’
‘Diêu Kỳ: [Thông tin vị trí: Sân bay quốc tế Ma Đô]’
‘Lý Tịch Nhan: ???’
‘Lý Tịch Nhan: Không phải các cậu nên lên máy bay lúc 9 giờ 30 phút và đến đây vào bây giờ sao?’
‘Diêu Kỳ: Chuyến bay bị hoãn!’
‘Quách Vũ Tình: Mình cũng bất lực không biết phải nói gì, chuyến bay bị hoãn hết lần này đến lần khác khiến tâm trạng mình cực kỳ tồi tệ.’
‘Lý Tịch Nhan: Vậy thì các cậu quả thực thê thảm.’
‘Diêu Kỳ: …’
‘Quách Vũ Tình: …’
‘Quách Vũ Tình: Làm bạn thân của cậu thực sự khổ quá mà!’
‘Diêu Kỳ: Tán thành!’
‘Lý Tịch Nhan: Bài tập hè của các cậu đã làm xong chưa?’
‘Quách Vũ Tình: Cậu muốn giúp bọn mình sao?’
‘Lý Tịch Nhan: Mình chỉ hỏi thôi.’
‘Quách Vũ Tình: …’
‘Diêu Kỳ: Bài tập hè cho ngành Phát thanh - Truyền hình của bọn mình đơn giản hơn nhiều, mình có thể làm xong một cách dễ dàng.’
‘Quách Vũ Tình: Mình khổ quá đi!’
‘Quách Vũ Tình: Mình thực sự ghen tị với Lý Tịch Nhan, bạn trai thần tiên của cậu ấy đã sắp xếp mọi thứ thật thỏa đáng cho cậu ấy.’
‘Quách Vũ Tình: Đội quay phim chụp hình cũng là do bạn trai thần tiên nhà cậu sắp xếp sao?’
‘Lý Tịch Nhan: Đúng thế!’
Chương 2465: Không hổ danh là bạn trai thần tiên!‘Lý Tịch Nhan: Ban đầu mình còn bảo để mình dùng điện thoại quay phim, kết quả anh ấy lại sắp xếp một đội quay phim chụp hình, trông rất là chuyên nghiệp.’
‘Quách Vũ Tình: Cầu xin cậu hãy tự tin lên một chút!’
‘Quách Vũ Tình: Đội quay phim chụp hình này tuyệt đối là đội chuyên nghiệp, từ chụp ảnh đến chỉnh sửa, toàn bộ sự chuyên nghiệp đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường.’
‘Diêu Kỳ: Quả thực là một đội cực kỳ chuyên nghiệp, mình có thể nhìn thấy từ những chi tiết nhỏ.’
‘Lý Tịch Nhan: Để lát nữa mình hỏi đội quay phim chụp hình xem giá của bọn họ là bao nhiêu, nếu giá rẻ thì sau này bọn họ sẽ trở thành đội tay sai của mình.’
‘Quách Vũ Tình: Chắc chắn không rẻ!’
‘Diêu Kỳ: Chờ đợi cốt truyện tiếp theo.’
‘Lý Tịch Nhan: Vậy mình đi hỏi trước.’
Lý Tịch Nhan cất điện thoại, thay vì hỏi trực tiếp đội quay phim chụp hình, cô lại hỏi An Lương.
“An Lương, đội quay phim chụp hình này anh tìm ở đâu ra thế, em cảm thấy trình độ của bọn họ rất tốt. Mỗi lần quay phim chụp hình hết bao nhiêu tiền?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương mỉm cười trả lời: “Bọn họ là đội quay phim chụp hình đến từ đài truyền hình Thịnh Khánh. Anh mượn từ đài truyền hình Thịnh Khánh đấy, mỗi người khoảng 2000 tệ.’
“Đắt vậy?” Lý Tịch Nhan phàn nàn.
“Đã rất rẻ rồi!” An Lương mỉm cười trả lời.
Điều này có nghĩa là lợi ích kinh tế của đài truyền hình Thịnh Khánh khá kém, ngay cả nghiệp vụ quảng cáo mà cũng phải thuê từ ngoài. Nếu là đài truyền hình mạnh hơn, chẳng hạn như đài truyền hình Mango gì đó, đội quay phim chụp hình của bọn họ chắc chắn còn đắt hơn.
“Nếu sau này em còn muốn quay tin tức gì thì anh sẽ liên hệ bọn họ giúp em.” An Lương bổ sung, “Đợi em quay lại trường học, anh sẽ sắp xếp một đội quay phim nhiếp ảnh cho em.”
Lý Tịch Nhan liên tục xua tay: “Không cần, không cần. Bình thường em toàn ở trên trường, không cần đội quay phim chụp hình chuyên nghiệp gì cả.”
An Lương không tiếp lời, anh nắm tay Lý Tịch Nhan bước vào phòng ăn. Trong phòng ăn, An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đi đến bên cạnh An Thịnh Vũ.
“Bố.” An Lương chào.
Có lẽ vì quá căng thẳng, Lý Tịch Nhan cũng chào giống như An Lương: “Bố.”
“…” Lưu Linh câm nín nhìn Lý Tịch Nhan.
An Thịnh Vũ cười lớn. Mặt của Lý Tịch Nhan đỏ bừng.
An Lương giải vây bằng cách ho khan vài tiếng, sau đó nói: “Bố, con với Tịch Nhan về trước đây!”
An Thịnh Vũ vẫy tay: “Đi đi!”
Vốn dĩ An Lương định ở lại để ăn chung với nhau, nhưng cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này e là sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng. Chính vì thế mà An Lương mới tạm thời thay đổi kế hoạch, dẫn Lý Tịch Nhan rời đi trước.
Sau khi rời khỏi phòng ăn, Lý Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Ôi trời ơi! Vừa nãy làm em hết cả hồn!”
An Lương dẫn Lý Tịch Nhan rời khỏi phòng ăn của khách sạn Carrey.
Nhìn thấy Lý Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, An Lương trêu chọc: “Đồ ngốc như em mà cũng biết sợ sao?”
“Hừ!” Lý Tịch Nhan khịt mũi, “Trưa nay chúng ta ăn gì đây?”
“Nhà hàng Cá Hấp Thật?” An Lương đáp lại.
“Được đó! Được đó!” Lý Tịch Nhan đồng ý ngay, cô gái ngốc nghếch này thực sự rất thích ăn cá.
An Lương đích thân lái chiếc Audi A8L đưa Lý Tịch Nhan đến khu ăn uống cao cấp ở phía Bắc của núi Mộc Linh.
Khi đang đi trên đường, Lý Tịch Nhan trả lời tin nhắn trong nhóm “Bạn thân”.
‘Lý Tịch Nhan: Vừa nãy mình hỏi rồi, đội quay phim chụp hình này quả nhiên là đội chuyên nghiệp.’
‘Lý Tịch Nhan: Bọn họ là đội quay phim chụp hình tin tức của đài truyền hình Thịnh Khánh.’
‘Quách Vũ Tình: …’
‘Diêu Kỳ: Đây chính là tầm quan trọng khi tìm một bạn trai thần tiên!’
‘Quách Vũ Tình: Mình phát hiện ra một điểm mù.’
‘Diêu Kỳ: ?’
‘Quách Vũ Tình: Chúng ta luôn chú ý đến những thứ mang tính chuyên nghiệp nhưng lại bỏ qua chuyện Lý Tịch Nhan đã gặp phụ huynh của bạn trai.’
‘Diêu Kỳ: Ngạc nhiên!’
‘Diêu Kỳ: Thực sự là một điểm mù!’
’Diêu Kỳ: @Lý Tịch Nhan: Gặp phụ huynh của bạn trai thuận lợi chứ?’
‘Lý Tịch Nhan: Không thuận lợi gì.’
‘Lý Tịch Nhan: Vừa nãy mình căng thẳng quá, khi An Lương gọi bố anh ấy, mình cũng đã gọi theo là bố. Bây giờ mình đang chạy vào rừng rú để trốn.’
‘Quách Vũ Tình: Ha ha ha ha!’
‘Quách Vũ Tình: Cậu là đang làm trò thì có!’
‘Diêu Kỳ: Không hổ danh là cậu!’
‘Diêu Kỳ: Nhưng cho dù thế nào thì ít nhất cậu cũng đã gặp được phụ huynh của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy bằng lòng dẫn cậu đi gặp phụ huynh của cậu ấy.’
Thực ra Diêu Kỳ rất tò mò tại sao An Lương lại muốn dẫn Lý Tịch Nhan đến gặp phụ huynh của An Lương?
Bởi vì Diêu Kỳ biết An Lương chắc chắn còn có những cô bạn gái khác nữa.
Trong hoàn cảnh như vậy, thế mà An Lương vẫn bằng lòng đưa Lý Tịch Nhan đến gặp phụ huynh của mình, điều này cũng đủ cho thấy vị trí của Lý Tịch Nhan trong lòng An Lương.
‘Lý Tịch Nhan: Tóm lại bây giờ mình thấy cực kỳ sượng.’
‘Lý Tịch Nhan: Các cậu vẫn chưa lên máy bay sao?’
‘Diêu Kỳ: Chuyến bay bị hoãn khiến cho mình hoài nghi cuộc sống này.’
‘Quách Vũ Tình: Quả là có vấn đề.’
Việc chuyến bay bị hoãn ở Hạ Quốc thực sự là một vấn đề lớn, đó cũng là lý do tại sao An Lương dự định mua một chiếc máy bay tư nhân khác. Khi đi máy bay dân dụng, An Lương phải đợi máy bay dân dụng, lỡ như chuyến bay dự kiến của An Lương đột ngột bị hoãn, An Lương cũng phải đợi chung.
Nhưng máy bay tư nhân thì khác!
Nếu là máy bay tư nhân thì máy bay tư nhân phải đợi An Lương. Rất phù hợp với thời gian của An Lương, khi nào An Lương đến, nó có thể cất cánh bất cứ lúc nào. Từ đó có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Giá trị thời gian của An Lương cực kỳ cao!