Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 130 - Chương 2466: Tình Cờ Gặp!

Chương 2466: Tình cờ gặp!

‘Lý Tịch Nhan: Vậy thì mình với An Lương sẽ đi ăn cơm. Các cậu cứ từ từ chờ máy bay nhé.’

‘Lý Tịch Nhan: Sau khi các cậu lên máy bay thì gửi tin nhắn cho mình, mình sẽ báo với An Lương một tiếng, bảo anh ấy sắp xếp người ra đón các cậu.’

‘Quách Vũ Tình: Tình chị em keo sơn lại tan vỡ!’

‘Diêu Kỳ: Mình đã quen với điều này từ lâu!’

‘Lý Tịch Nhan: Đợi khi nào các cậu đến nơi thì chúng ta phục hồi lại tình chị em.’

Lý Tịch Nhan trả lời tin nhắn xong, cô cất điện thoại đi.

Khoảng 20 phút sau, An Lương và Lý Tịch Nhan đã đến nhà hàng Cá Hấp Thật. Trong khi bọn họ đang ăn, trong nhóm chung của Khoa Tin tức và Truyền thông vẫn đang thảo luận về ba đoạn video do Lý Tịch Nhan gửi vào.

Trong số đó, có một sinh viên nữ tên là Tôn Di thuộc Lớp 2 - Khoa Tin tức và Truyền thông khoá 2019, cũng là người Thịnh Khánh. Cô và Lý Tịch Nhan học khác lớp, cùng chuyên ngành.

‘Tôn Di: Tin tức của Lý Tịch Nhan hoàn toàn không có vấn đề gì cả!’

‘Tôn Di: Công ty kiến trúc An Thịnh thực sự rất nổi tiếng ở Thịnh Khánh.’

‘Tôn Di: Gia đình của mình cũng coi như là nhà cung cấp của Công ty kiến trúc An Thịnh. Công ty kiến trúc An Thịnh có danh tiếng đặc biệt tốt ở Thịnh Khánh.’

‘Tôn Di: Ngoài ra, bản tin tức này khiến mọi người lầm tưởng Công ty kiến trúc An Thịnh ​​không hề lợi hại chút nào, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.’

‘Tôn Di: Thực lực của Công ty kiến trúc An Thịnh rất hùng hậu, quy mô giá trị thị trường của bọn họ ở mức 10 con số. Sự hợp tác giữa Ngân hàng Công Thương và Công ty kiến trúc An Thịnh lần này, mình nghe nói cũng là ở mức 10 con số.’

‘Tôn Di: Công ty kiến trúc An Thịnh muốn đầu tư độc lập vào một trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn, mọi người tưởng tượng thử xem, thực lực của Công ty kiến trúc An Thịnh có yếu không?’

‘Tôn Di: Mình chỉ có thể nói, mình rất ghen tị với bạn Lý Tịch Nhan!’

‘Ngưu Tử Nho: Ghen tị, ghen tị!’

Mã Anh Tuấn nhìn những thông tin do Tôn Di cung cấp, anh ta thở dài trong lòng. Nếu như gia đình anh ta cũng có thực lực như thế này, Quách Vũ Tình chắc chắn sẽ không từ chối anh ta đâu nhỉ?

Nếu gia đình của anh ta có nhiều căn nhà ở Ma Đô, chắc cũng sẽ không phải khổ sở thế này.

Nhà hàng Cá Hấp Thật.

Khi An Lương và Lý Tịch Nhan đến nơi, không ngờ gặp phải một người quen, là Tống Chí Phong.

Trước đây khi chị họ của Lý Tịch Nhan muốn vào hệ thống giáo dục trường học, cô đã nhờ Tống Chí Phong sắp xếp giúp.

Tống Chí Phong cũng nhìn thấy An Lương và Lý Tịch Nhan, anh ta lập tức đứng dậy chào hỏi: “Anh An Lương, chị dâu, buổi trưa tốt lành.”

An Lương gật đầu: “Thật là trùng hợp, Chí Phong.”

Mặc dù Tống Chí Phong lớn tuổi hơn, nhưng anh ta vẫn gọi An Lương là anh. An Lương thì ngược lại, trực tiếp gọi thẳng tên của Tống Chí Phong.

Khi ở trong giới Đế Đô, dù là An Lương hay là những người khác, đều gọi đối phương là “anh”. Điều này thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau, vì mọi người đều có địa vị.

Dù có chênh lệch về địa vị thì cũng không nên coi thường bọn họ. Tuy nhiên, đó chỉ là trong giới Đế Đô.

Tống Chí Phong là thành viên của giới Thịnh Khánh. Mặc dù bố của Tống Chí Phong là Tống Viễn Hàng, người đứng đầu phòng tuần tra Thịnh Khánh, nhưng vẫn có một khoảng cách rõ ràng với giới Đế Đô.

An Lương rất có địa vị trong giới Đế Đô, còn về giới Thịnh Khánh chắc không cần phải nói nữa nhỉ? Chính vì thế mà thái độ của An Lương rất đúng mực.

“Quả thực rất trùng hợp!” Tống Chí Phong đáp lại với một chút phấn khích, “Anh Lương có hẹn trước sao?”

An Lương khẽ gật đầu: “Tôi dẫn bạn gái qua đây ăn tối, hiển nhiên là có hẹn trước rồi.”

“Vậy tôi không làm phiền anh Lương nữa, khi nào anh Lương có thời gian, chúng ta hẹn nhau một bữa, thấy được không?” Tống Chí Phong chủ động mời.

“Được!” An Lương đồng ý, “Sau này khi nào có thời gian, tôi sẽ liên lạc lại với anh.”

“Được rồi, tôi không quấy rầy anh Lương với chị dâu dùng bữa.” Tống Chí Phong rất hiểu chuyện, anh ta không dây dưa quá lâu.

An Lương dẫn Lý Tịch Nhan bước vào trong phòng ăn.

Ngay khi cô ấy bước vào trong phòng ăn, Lý Tịch Nhan nói: “Vừa nãy em nhìn thấy chị họ của em!”

“Hả?” An Lương khó hiểu, “Chị họ nào cơ?”

Nhà hàng Cá Hấp Thật.

Trong phòng ăn, An Lương trả lời: “Chị họ Lưu Nguyệt.”

“Hả?” An Lương nhướng mày, “Anh Tống này có vấn đề!”

Bởi vì trước đây An Lương đã nhờ Tống Chí Phong thu xếp cho chị họ của Lý Tịch Nhan, Lưu Nguyệt, vào hệ thống trường học. Kết quả bây giờ hai người bọn họ lại đang hẹn hò?

Điều này có gì đó không đúng!

“Bảo bối, em nhìn rõ đấy chứ?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan gật đầu: “Ừ! Em nhìn thấy rất rõ. Mặc dù vừa nãy chị họ em đã cúi đầu nhưng vừa nhìn em đã biết ngay là chị ấy.”

“Chúng ta ra ngoài xem không?” Lý Tịch Nhan hỏi thêm.

An Lương suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Để anh gửi tin nhắn cho anh Tống xem sao!”

‘An Lương: Anh Tống, anh có vấn đề!’

‘Tống Chí Phong: Hả?’

‘Tống Chí Phong: Anh Lương đang nói về cái gì vậy?!’

‘An Lương: Anh đang hẹn hò với Lưu Nguyệt sao?’

‘Tống Chí Phong: [Đỏ mặt] [Đỏ mặt] [Đỏ mặt]’

‘Tống Chí Phong: Anh Lương, anh hiểu lầm rồi, tôi…’

‘Tống Chí Phong: Chờ một chút, chúng tôi lập tức qua đó ngay.’

‘An Lương: Phòng ăn số 3.’

‘Tống Chí Phong: Được.’

Chương 2467: Đây đều là nghiêm túc đó sao?

An Lương để điện thoại xuống, anh nhìn Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan cũng đang nhìn An Lương.

“Quả nhiên là chị họ của em.” An Lương khẳng định, “Bọn họ sắp qua đây.”

Lý Tịch Nhan ghé sát vào tai của An Lương, nhỏ giọng hỏi: “Có khi nào người đó muốn lợi dụng việc giúp đỡ chị họ em để tiếp cận anh không?”

“Chắc không phải vậy đâu.” An Lương phủ nhận.

Tuy rằng địa vị của An Lương vượt xa Tống Chí Phong, nhưng Tống Chí Phong cũng không cần phải làm chuyện như vậy. Đối với Tống Chí Phong mà nói, nếu có thể đứng cùng chiến tuyến với An Lương, hiển nhiên sẽ là thêu gấm thêm hoa, còn nếu không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại thể.

Trong vòng chưa đầy 2 phút, Tống Chí Phong và Lưu Nguyệt đã đến phòng ăn số 3, cả hai đều có vẻ ngượng ngùng.

“E hèm!” Tống Chí Phong ho khan.

“Chuyện đó, anh Lương, tôi…” Tống Chí Phong xấu hổ đến mức không biết nên giải thích thế nào.

Lưu Nguyệt chủ động nói: “Tôi với anh Phong đang thử tiếp xúc với nhau.”

“Khụ khụ!” Tống Chí Phong lại ho sặc sụa.

Lưu Nguyệt bổ sung thêm: “Ban đầu chúng tôi định giữ bí mật. Dù sao thì tôi và Tịch Nhan cũng là chị em họ, anh Phong và anh Lương lại có mối quan hệ rất tốt. Ngoài ra, trước đây anh Lương cũng đã nhờ anh Phong giúp đỡ cho tôi, vì để tránh một số chuyện hiểu lầm nên chúng tôi định giữ bí mật.”

Tống Chí Phong gật đầu khẳng định: “Anh Lương, vốn dĩ chúng tôi dự định giữ bí mật nên lúc nãy đã không nói cho anh, chúng tôi định bịp cho qua.”

An Lương trêu chọc: “Đó là lý do tại sao hồi nãy tôi nói anh có gì đó không đúng!”

“Thử tiếp xúc với nhau, lại còn muốn giữ bí mật, nghe cứ như hành vi của một tên xấu xa vậy?” An Lương tiếp tục nói đùa.

“…” Tống Chí Phong cười khổ.

Lý Tịch Nhan còn bổ thêm một nhát: “Chị họ à, em thấy An Lương nói đúng lắm.”

Lưu Nguyệt bất lực nhìn Lý Tịch Nhan, cô em họ này đã bị An Lương dạy hư rồi phải không?

“Hai người bắt đầu từ khi nào thế?” Trông An Lương như thể chỉ thuận miệng hỏi, nhưng thực ra anh đang phân tích chi tiết thông qua thời gian.

Tống Chí Phong lập tức trả lời: “Chúng tôi mới bắt đầu hơn nửa tháng. Mới đầu tôi cũng không ý thức đến chuyện cô ấy là chị họ của chị dâu.”

Lưu Nguyệt đứng bên cạnh nói thêm: “Vào khoảng hơn 1 tháng trước, chúng tôi đã gặp nhau trong lúc làm hoạt động phúc lợi công cộng ở trại trẻ mồ côi. Khi đó chúng tôi không nhận ra nhau.”

“Đúng vậy, khi đó tôi còn chưa nhận ra cô ấy.” Tống Chí Phong đáp lại.

“Sau này lại có hoạt động phúc lợi công cộng, chúng tôi gặp nhau ba lần nữa. Lần nào anh Phong cũng rất nghiêm túc làm hoạt động phúc lợi công cộng, đến lần thứ tư thì anh ấy tổ chức một bữa tiệc ăn uống, tôi cũng đi, sau đó thì cứ thế mà quen biết nhau.” Lưu Nguyệt giải thích.

Tống Chí Phong cười gượng nói: “Lúc đó khá buồn cười. Tôi muốn thêm tài khoản Wechat của cô ấy. Sau khi quét mã, tôi phát hiện ra rằng mình đã thêm tài khoản Wechat của cô ấy từ lâu rồi.”

An Lương nhìn Tống Chí Phong: “Anh Tống, anh nghiêm túc đó sao?”

Tống Chí Phong gật đầu khẳng định: “Tất nhiên là tôi rất nghiêm túc. Sau khi gặp Lưu Nguyệt, tôi đã sửa đổi bản thân, không bao giờ đến quán bar nữa. Tôi cũng đã nói với Lưu Nguyệt về những chuyện trước đây của mình.”

Lưu Nguyệt bổ sung thêm: “Tôi chỉ xem tương lai, không truy đuổi quá khứ. Bởi vì tương lai có tôi trong đó, quá khứ là chuyện của quá khứ.”

“Cảm ơn em!” Tống Chí Phong cảm kích nhìn Lưu Nguyệt.

An Lương phàn nàn: “Sao đột nhiên lại thể hiện tình cảm vậy?”

Sau khi nói xong, An Lương hôn lên má của Lý Tịch Nhan: “Cái này mới là thể hiện tình cảm!”

Lý Tịch Nhan liếc An Lương.

An Lương ngưng thái độ đùa cợt của mình, anh nhìn Tống Chí Phong, sau đó nói một cách nghiêm túc: “Anh Tống, trước tiên thì tôi chúc phúc cho chuyện của anh với chị họ Lưu Nguyệt, tôi cũng nhắc nhở anh đừng trở thành một tên cặn bã.”

Tống Chí Phong cũng nói một cách nghiêm túc: “Anh Lương đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không trở thành tên cặn bã.”

Khi nói đến đây, Tống Chí Phong cũng thẳng thắn cho biết: “Tuổi của tôi lớn hơn một chút. Năm nay tôi 27 tuổi, còn Lưu Nguyệt cũng đã 25 tuổi. Cho nên chúng tôi rất nghiêm túc tìm hiểu nhau, nếu như đôi bên cảm thấy phù hợp, chúng tôi sẽ trực tiếp đính hôn.”

Lưu Nguyệt tán thành: “Đúng vậy, tôi đã thảo luận với anh Phong, tuổi tác của chúng tôi đã không còn thích hợp để lãng phí thời gian.”

“…” An Lương đột nhiên cảm thấy mình như đang tự lấy đá đập vào chân mình.

Cả Tống Chí Phong và Lưu Nguyệt đều có độc!

Cũng may Lý Tịch Nhan không bắt An Lương phải bày tỏ kết hôn gì đó tại chỗ, bằng không An Lương thê thảm lắm đây.

Sau khi Tống Chí Phong và Lưu Nguyệt bày tỏ thái độ xong, bốn người bọn họ ăn cơm trưa với nhau. Hai cô gái còn hẹn chiều nay cùng nhau đi làm móng, An Lương và Tống Chí Phong thì không biết phải làm sao.

Các cô gái đi làm móng tay?

Điều đó chắc chắn là ác mộng đối với những chàng trai, phải ngồi đợi mấy tiếng, ai mà chịu cho nổi chứ?

2 giờ chiều vừa trôi qua.

Lý Tịch Nhan và Lưu Nguyệt đã bắt đầu làm móng tay, An Lương và Tống Chí Phong được đưa vào khu vực ký gửi bạn trai, hai người bọn họ đối đáp vài câu, bầu không khí rất lúng túng.

Nếu An Lương không chỉ điểm chuyện giữa Tống Chí Phong và Lưu Nguyệt ở cùng với nhau, Tống Chí Phong rất sẵn lòng ngồi trò chuyện một mình với An Lương, đúng lúc có thể kéo mối quan hệ của hai bên lại gần nhau.

Chương 2468: Mối đe dọa đang đến?

Nhưng sau khi có mối quan hệ với Lưu Nguyệt, Tống Chí Phong trái lại không có ý định lấy lòng An Lương nữa.

Bởi vì theo tình hình hiện tại, nếu Tống Chí Phong lại lấy lòng An Lương, chẳng phải sẽ trở thành Tống Chí Phong lợi dụng Lưu Nguyệt để tiếp cận An Lương sao?

Cho nên hai người bọn họ trò chuyện với nhau rất sượng.

“Anh Tống, tôi có chút chuyện.” An Lương lắc điện thoại, anh nhận được tin nhắn từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

Tống Chí Phong cũng nhấc điện thoại lên: “Thật trùng hợp, tôi cũng có chút chuyện về công việc.”

“Lát nữa nói tiếp nhé.” An Lương trả lời.

“Được.” Tống Chí Phong đáp lại.

Sau đó cả hai bắt đầu giải quyết công việc của riêng mình.

An Lương kiểm tra tin nhắn do Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa gửi qua trên điện thoại di động của mình, nội dung nói rằng đã phát hiện ra động thái tiếp theo của Công ty dược phẩm Nova.

Trước đây, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã nhắm vào Công ty dược phẩm Nova, bao gồm thông tin liên lạc qua điện thoại di động, thông tin liên lạc qua mạng và động thái của các nhân viên thực tế, v.v., tất cả đều bị Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa khóa chặt mục tiêu.

‘Số 4: BOSS, theo thông tin cuộc gọi mà chúng tôi chặn được, Công ty dược phẩm Nova đã sẵn sàng ra tay với hạt táo chúa trên núi cao!’

‘Số 4: Nhân viên hoạt động bên ngoài mà Công ty dược phẩm Nova bố trí đã đến sân bay quốc tế Xương Hi.’

‘Số 4: Chúng ta nên giải quyết bọn họ như thế nào đây?’

‘Số 0: Trước hết hãy giám sát chặt chẽ đối phương.’

‘Số 0: Đợi khi đối phương tiến vào khu vực vùng núi, không có giám sát, không có tín hiệu mạng tốc độ cao, các anh hãy chặn đứng tín hiệu mạng của đối phương một cách triệt để, sau đó bắt đối phương lại.’

‘Số 0: Hãy bắt sống bọn họ và bảo đảm sự an toàn.’

‘Số 4: Đã hiểu.

Bên ngoài sân bay quốc tế Xương Hi, ba chiếc Land Cruiser đã được sửa đổi tùy chỉnh đang phóng đến núi Đại Lượng. Cả ba chiếc Land Cruiser đã được sửa đổi tùy chỉnh rất nhiều, không chỉ có chức năng vượt địa hình mà còn có chức năng chống đạn.

Ba chiếc Land Cruiser này đương nhiên là do Công ty dược phẩm Nova sắp xếp, tổng cộng có 20 người. Trong đội của Công ty dược phẩm Nova không chỉ có người Hạ Quốc mà còn có cả người nước ngoài.

“Trần Mặc, cậu đã điều tra kỹ càng chưa?” Một người nước ngoài tóc vàng hỏi bằng tiếng Hạ Quốc chuẩn.

“Thư giãn đi, ông Wells, tôi đã điều tra rất rõ ràng. Mục tiêu nằm ở làng Vân Pha, một ngôi làng miền núi cách biệt với phần còn lại của thế giới. Nó cách thành phố Xương Hi hơn bốn tiếng lái xe. Chiếc xe đã được sửa đổi tùy chỉnh của chúng ta cũng chỉ cần hai tiếng trở lên. Kế hoạch của tôi là hành động vào ban đêm, bằng cách sử dụng những quả bom gây mê, đám người nghiên cứu bên đó đều sẽ chìm vào giấc ngủ. Chúng ta lấy được mục tiêu rồi thì chạy thôi.” Trần Mặc đáp lại.

“Câu hỏi duy nhất là liệu bom gây mê có hiệu quả hay không?” Trần Mặc hỏi ngược lại.

Wells gật đầu: “Yên tâm, quả bom gây mê có hiệu quả 100%! Nhưng những người dân trong làng thì sao?”

“Chúng ta có bao nhiêu quả bom gây mê?” Trần Mặc hỏi.

“Chỉ có ba quả. Nếu cậu muốn sử dụng lên cả toàn bộ làng Vân Pha, theo như tình hình mà cậu đã điều tra, ba quả bom gây mê chắc chắn không đủ. Wells giải thích.

Trần Mặc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Súng gây mê đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“Cái này thì có rất nhiều!” Wells trả lời.

“Chúng ta thực hiện kế hoạch B!” Trần Mặc giải thích, “Vẫn theo quy tắc cũ, hãy dùng bom gây mê để khống chế các nhà nghiên cứu trước. Tất cả chúng ta đều sẽ trang bị thêm súng gây mê. Nếu có người dân nào phát hiện ra hành động của chúng ta, chúng ta sẽ dùng súng gây mê để giải quyết đối phương.”

“Khi chúng ta lấy được hàng mẫu của mục tiêu, chúng ta lập tức rút lui. Chỉ cần chúng ta không giết người, gây ra chút tổn thất về tài sản, chính quyền địa phương sẽ không làm quá lên, chúng ta càng có thêm thời gian sơ tán.” Trần Mặc nói thêm.

“Ok!” Wells trả lời.

Mặc dù kế hoạch của Trần Mặc rất tốt và chuẩn bị khá đầy đủ, nếu trong trường hợp không có lực tác động từ bên ngoài, xác suất thành công của kế hoạch mà Trần Mặc vạch ra khá cao, thế nhưng Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã hoàn toàn ẩn mình trong sương mù, bọn họ đang chờ thời cơ để hành động!

Kế hoạch không có một chút sơ hở của Trần Mặc thực ra hoàn toàn nằm dưới sự giám sát của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa. Khi ba chiếc Land Cruiser được sửa đổi tùy chỉnh tiến sâu vào núi Đại Lượng, số phận của bọn họ đã bị định đoạt.

Những chiếc máy bay không người lái mô hình nhỏ mà trước đây được sử dụng để chúc mừng sinh nhật cho Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, tạm thời hoạt động như máy bay trinh sát, chúng được giấu trong rừng núi, chúng sử dụng máy dò nhiệt hồng ngoại để xác định vị trí của ba chiếc Land Cruiser.

Ban đầu, hoàn toàn không hề có hệ thống giám sát trong núi Đại Lượng, nhưng giờ đây các máy bay không người lái mô hình nhỏ đã tạo nên một hệ thống giám sát chặt chẽ, giám sát toàn bộ quá trình di chuyển của nhóm Công ty dược phẩm Nova.

Nhờ sự tồn tại của hệ thống giám sát chặt chẽ, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ.

Kỹ năng đặc biệt của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chính là “vô tâm khó phòng hữu tâm”!

Công ty dược phẩm Nova cho rằng không ai biết về hành động của bọn họ, và kế hoạch hành động được thiết kế rất chặt chẽ, thế nhưng trên thực tế thì Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã phát hiện ra hành động của Công ty dược phẩm Nova từ lâu, bọn họ vẫn luôn âm thầm quan sát.

Bây giờ Công ty dược phẩm Nova muốn hành động, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cơ hội…

Chương 2469: Tổn thất khá nhiều!

Con đường núi hiểm trở trong núi Đại Lượng.

Wells phàn nàn: “Đường núi này xấu thật!”

Trần Mặc trả lời: “Đây là chuyện bình thường, kinh tế ở núi Đại Lượng phát triển rất lạc hậu, thu nhập tài chính của chính quyền địa phương cũng rất thấp. Gần như không thể nào tu sửa được cơ sở hạ tầng.”

Trần Mặc nói thêm: “Thực ra tình hình như thế này lại trở thành lợi ích cho chúng ta. Nơi nào càng lạc hậu, chúng ta càng dễ dàng ra tay.”

Wells gật đầu: “Theo như cách nói của Hạ Quốc, chúng ta đối phó với đám nhà quê há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Chắc chắn là dễ như trở bàn tay rồi!” Trần Mặc đáp lại.

Hai người bọn họ vừa nói chuyện vừa mong chờ về phần thưởng mà bọn họ có thể nhận được sau khi lấy được hạt táo chua trên núi cao, thế nhưng bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra máy bay không người lái, nằm ở trong rừng bên cạnh con đường, đang âm thầm quan sát bọn họ.

Khoảng hơn một tiếng sau, ba chiếc Land Cruiser sửa đổi tùy chỉnh đã đi được nửa chặng đường. Tuy nhiên, đoàn xe đột ngột dừng lại.

“Chuyện gì vậy?” Wells hỏi.

Noria, người lái xe, trả lời: “Phía trước có một vụ lở đất, con đường đã bị chặn, chúng ta không thể đi qua được.”

Wells và Trần Mặc cùng nhau xuống xe, cả hai xem xét tình huống trước mắt. Quả nhiên đã xảy ra một vụ lở đất, con đường duy nhất đi vào trong núi đã bị chặn.

Chuyện này…

Trần Mặc và Wells nhìn nhau, rõ ràng bọn họ đã có một kế hoạch rất tốt và tỷ lệ thành công rất cao, thế nhưng bây giờ lại có một vụ lở đất chắn ngang đường đi, chuyện quái quỷ gì thế này?

Quả là thiên tai mà!

Quan trọng hơn, nơi xảy ra sạt lở không phải gần thôn xóm, cửa hàng. Nếu bọn họ quay đầu lại liên hệ với máy xúc và các thiết bị cứu hộ khác v.v., chưa nói đến việc phải mất bao nhiêu thời gian, chỉ mỗi việc máy xúc tiến vào nơi xảy ra sạt lở để giải quyết vụ này là đã thu hút sự chú ý của chính quyền địa phương rồi.

Đó không phải là điều mà Công ty dược phẩm Nova muốn thấy.

Thứ hai, đường núi hiểm trở, máy xúc lớn không vào được, máy xúc nhỏ muốn vào thì ít nhiều cũng phải mất bốn đến năm tiếng, đúng không?

“Cậu thấy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Wells nhìn Trần Mặc.

Trần Mặc suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, tôi cảm thấy trước mắt chúng ta chỉ có hai lựa chọn.”

“Đầu tiên, chúng ta tạm thời từ bỏ nhiệm vụ của mình, chờ chính quyền địa phương xử lý xong vụ sạt lở rồi mới tiếp tục hành động.” Trần Mặc giải thích sự lựa chọn đầu tiên.

“Nhưng có quá nhiều biến số trong sự lựa chọn này, chúng ta có khả năng sẽ bị lộ, thậm chí có khả năng xuất hiện thêm những kẻ tranh giành khác đến.” Trần Mặc nói thêm.

Wells tiếp lời: “Vậy lựa chọn thứ hai thì sao?”

“Chúng ta tự mình làm!” Trần Mặc đáp lại.

“Tôi đã xem xét quy mô của vụ lở đất, 20 người chúng ta cùng nhau hành động, phối hợp cùng với ba chiếc xe, tôi dự tính có thể giải quyết xong trong khoảng hai giờ đồng hồ.” Trần Mặc dự đoán.

Tuy nhiên, Trần Mặc không hề biết rằng trận lở đất này không phải là một tai nạn ngoài ý muốn!

Trận lở đất này do Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thiết kế, quy mô của trận lở đất được tính toán rất cẩn thận. Việc Trần Mặc đưa ra đề nghị để bọn họ tự mình giải quyết vụ lở đất cũng hoàn toàn nằm trong sự tính toán chính xác của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

Tất cả các lựa chọn đều là sự thỏa hiệp sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm.

Sau khi các thành viên của Công ty dược phẩm Nova cân nhắc ưu và nhược điểm, lựa chọn tốt nhất chính là bọn họ sẽ tự mình giải quyết vụ lở đất này. Cho nên bọn họ quyết định bọn họ sẽ tự mình dọn dẹp vụ lở đất. Thực ra cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi!

Wells suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời: “Vậy thì chúng ta bắt tay vào làm thôi!”

“Đúng lúc dọn dẹp xong vụ lở đất này, gấp rút đến làng Vân Pha thì trời cũng đã tối.” Wells nói thêm.

Trần Mặc tiếp lời: “Trời tối mới dễ hành động!”

Sau khi Wells và Trần Mặc đưa ra quyết định, tất cả nhân viên của Công ty dược phẩm Nova bắt đầu hành động, bao gồm cả hai người bọn họ.

May mắn là mỗi người bọn họ đều đã chuẩn bị một xẻng cá nhân đa năng để đào hạt táo chua trên núi cao, bây giờ có thể thuận lợi sử dụng trong lúc giải quyết vụ lở đấy này.

Có điều bọn họ lại không hề nghĩ tới một chuyện!

Tất cả bọn họ đều tham gia dọn dẹp sạt lở, nhưng dọn dẹp sạt lở lãng phí rất nhiều sức lực. Sau khi dành ra hai tiếng đồng hồ liên tục để dọn dẹp sạt lở, bọn họ nhất định sẽ hao tổn sức lực, thậm chí có thể kiệt sức.

Trong hoàn cảnh như vậy, nếu nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa tấn công thì sao?

E là bọn họ không đều đủ sức chống lại.

20 nhân viên do Công ty dược phẩm Nova bố trí đều đã tham gia vào hoạt động dọn dẹp sạt lở đất. Các máy bay không người lái mô hình nhỏ đang theo dõi hành động của bọn họ và truyền hình ảnh đến Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

Thậm chí Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán còn chuyển tiếp hình ảnh cho An Lương, đồng thời cũng giải thích tình huống.

An Lương nhìn thấy nhân viên của Công ty dược phẩm Nova đang xử lý vụ sạt lở đất trong điện thoại di động của mình, anh không nhịn được mà cười thành tiếng!

Đám người này cũng thê thảm quá nhỉ?

Bọn họ đã bị Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa tính kế. Trước tiên, bọn họ phải giúp Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thu dọn vụ lở đất, sau đó thì Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa mới bắt bọn họ.

Chuyện này… tổn thất hơi nhiều đấy!

Chương 2470: Hưởng ứng lời kêu gọi: Tái chế chất thải!

Thực sự muốn khiến người ta chết tâm đây mà!

Tuy nhiên, đối với Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa mà nói, đây chính là một mũi tên trúng hai con chim, không chỉ đả kích nhân viên của Công ty dược phẩm Nova mà còn sử dụng sức lao động của nhân viên Công ty dược phẩm Nova một cách miễn phí.

Chỉ có thể nói, lần hành động này của Công ty dược phẩm Nova đã được xác định là xôi hỏng bỏng không, trắng tay mà thôi.

Thịnh Khánh, quận Bắc Giang, các tiệm nail Bảy Sắc Rực Rỡ.

Trong khu vực ký gửi bạn trai, An Lương xem đoạn video quay trực tiếp cuộc giải cứu vụ sạt lở đất của Công ty dược phẩm Nova do máy bay không người lái cung cấp, anh không nhịn được cười.

Các nhân viên đặc vụ của Công ty dược phẩm Nova đều là những người tốt! Tuy nhiên chuyện này tổn thất cũng nhiều đấy chứ?

‘Số 0: Ai đã nghĩ ra mánh khóe tổn thất này vậy?’

‘Số 0: Quả là một thiên tài!’

‘Số 4: Lương Bằng đóng quân ở làng Vân Pha.’

‘Số 4: Lương Bằng đã tiến hành điều tra thực địa địa hình xung quanh làng Vân Pha, sau khi hai bên chúng tôi trao đổi tình báo với nhau, Lương Bằng đã tạo ra kế hoạch này.’

‘Số 4: Làng Vân Pha nằm sâu trong núi Đại Lượng, theo như tình hình giao thông hiện tại ở làng Vân Pha, bất kể ai đi đến làng Vân Pha đều cũng sẽ bị phát hiện trước.’

‘Số 0: Tốt lắm, tốt lắm. Hãy ghi công cho anh ta và thưởng cho anh ta 10 vạn tệ.’

‘Số 4: Đã nhận.’

Tống Chí Phong liếc nhìn An Lương đang cười thành tiếng, thấy An Lương vừa gõ chữ vừa tán gẫu, anh cũng ý thức không nên hỏi nhiều.

Thời gian gấp gáp trôi qua, gần hai tiếng đồng hồ sau, Lý Tịch Nhan và Lưu Nguyệt vẫn chưa làm xong móng tay, nhưng các nhân viên của Công ty dược phẩm Nova đã dọn sạch vụ sạt lở một cách hiệu quả.

Mặc dù chưa làm sạch hoàn toàn tàn dư của vụ sạt lở, nhưng nhìn chung có thể cho phép chiếc Land Cruiser sửa đổi tùy chỉnh băng qua đường.

Tuy nhiên, nhóm của Trần Mặc và Wells chưa kịp vui mừng thì đã bị phục kích!

Khi bọn họ đang dọn bùn và đá của vụ sạt lở đất, các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã mai phục, các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cũng được trang bị súng gây mê và súng gây choáng.

Những nhân viên đặc vụ của Công ty dược phẩm Nova liên tục lao lực tận hai tiếng đồng hồ để dọn dẹp vụ sạt lở đất, bọn họ hoàn toàn không có sức lực để phản lại nhóm phục kích. Bởi vì trong lúc dọn dẹp, bọn họ đều không mang súng gây mê theo bên người, sao có thể phản công lại được chứ?

Nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa lại thắng những kẻ không có ý thức đề phòng này, dễ dàng hạ gục 20 đặc vụ của Công ty dược phẩm Nova, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy 2 phút.

Cho nên trước đó An Lương có bảo kế hoạch sạt lở đất chắn đường đi đã làm hao tổn sức lực!

Khiến cho đối phương phải dọn sạch bùn đất của vụ sạt lở rồi sau đó lại nhảy ra giải quyết đối phương, quả là kiểu mẫu điển hình cho việc qua cầu rút ván. Có điều, hai bên là kẻ địch của nhau, qua cầu rút ván chẳng phải càng tốt hơn sao?

An Lương quan sát toàn bộ quá trình tiêu diệt những nhân viên đặc vụ của Công ty dược phẩm Nova thông qua máy bay không người lái, sau đó Số 4 gửi tin nhắn qua.

‘Số 4: BOSS, chúng ta phải giải quyết những người này như thế nào?’

‘Số 0: Trước tiên hãy giải quyết những chiếc xe, sau khi bọc hết những chiếc xe đó lại thì gửi cho bên phía Gấu Bạo Lực, chuyện này anh giải quyết đi nhé.’

‘Số 4: Được rồi, tôi sẽ liên hệ với Số 8, bảo đảm giải quyết ổn thỏa.’

‘Số 0: Còn những nhân viên đặc vụ thì tạm thời nhốt bọn họ lại, tôi sẽ lập tức liên hệ với bên giải quyết.’

‘Số 4: Tôi hiểu.’

Thực ra, để đối phó những đặc vụ này rất đơn giản, núi Đại Lượng rất rộng, có thể tùy tiện giải quyết 20 người, thậm chí còn không có khả năng bị phát hiện.

Nhưng An Lương có một phương pháp giải quyết tốt hơn, anh gửi tin nhắn vào nhóm bí mật “Bạn bè ở Đế Đô”.

‘An Lương: @Everyone: Các anh em, có đó không?’

‘Vân Hải Dương: Có chuyện bí mật gì cần thương lượng sao?’

‘Lý Tồn Viễn: Có.’

‘Tiền Tiểu Cương: Cảm ơn vì đã mời! Tôi đang ở trong phòng thực nghiệm, tôi bị những hạt táo chua trên núi cao áp bức đến điên rồi, nghiên cứu thật là đau đầu!’

‘An Lương: Chuyện về hạt táo chua trên núi cao.’

‘An Lương: Trước đây, chúng ta đã đổ tội cho Công ty dược phẩm Nova về chuyện những miếng Hoàng Kỳ ngàn năm. Bây giờ đối phương định xông vào đánh cắp hạt táo chua trên núi cao, nhưng đã bị bên tôi phát hiện và bắt lại.’

‘An Lương: Tôi đã bắt giữ được tổng cộng 20 người, các cậu cảm thấy nên giải quyết đám người này như thế nào đây?’

‘Lý Tồn Viễn: An Lương định giải quyết thế nào?’

‘Vân Hải Dương: Nếu An Lương cần nơi giải quyết, tôi có thể sắp xếp.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi ủng hộ quyết định của mọi người.’

‘An Lương: Ban đầu tôi định gửi bọn họ đến mỏ vàng Linh Khúc để tái chế chất thải, nhưng mỏ vàng Linh Khúc rất hiện đại, yêu cầu nhân lực tương đối thấp.

‘An Lương: Cho nên tôi muốn hỏi các cậu, gia đình các cậu có mỏ nào không, cần vài người khai thác khoáng sản hay không?’

‘Vân Hải Dương: Thật trùng hợp, gia đình tôi có mỏ, nằm ở tỉnh Tây Xuyên. Vì gần khu bảo tồn thiên nhiên nên không thể sử dụng máy móc thiết bị với quy mô lớn để bảo vệ môi trường tự nhiên, hoàn toàn phụ thuộc vào sự khai thác khoáng sản của con người.’

‘An Lương: Có mỏ nào đáng để sử dụng nhân lực thủ công không?’

‘Lý Tồn Viễn: Có phải là mỏ đá quý Nạp Lâm không?’

‘Tiền Tiểu Cương: Chắc chắn rồi!’

‘Vân Hải Dương: Đúng thế.’

‘An Lương: Có mỏ đá quý trong nhà của Vân Hải Dương?’

Chương 2471: Hưởng ứng lời kêu gọi: Tái chế chất thải! (2)

‘Vân Hải Dương: Chỉ là một mạch quặng nhỏ mà thôi, chủ yếu sản xuất hồng ngọc, ngọc bích, ngọc bội, ngọc hồng lựu, ngọc thạch, chất lượng trung bình, thu nhập hàng năm khoảng 1 đến 2 ức.’

‘Vân Hải Dương: Bây giờ tuyển người không dễ chút nào, bởi vì khai thác khoáng sản là một công việc vừa mệt vừa nguy hiểm!’

‘An Lương: Tôi giao đám người này lại cho cậu, cậu có thể giải quyết ổn thỏa không?’

‘Vân Hải Dương: 100% có thể giải quyết ổn thỏa!’

‘Vân Hải Dương: Tôi có thể tiến hành giải quyết thông qua lao động trung gian, tôi sẽ xóa bỏ chúng ta ra ngoài. Kể cả khi vấn đề bị bại lộ, chúng ta cũng sẽ được miễn chịu trách nhiệm.’

‘Vân Hải Dương: Nhưng tôi cảm giác vấn đề này sẽ không bị bại lộ.’

‘Tiền Tiểu Cương: Khai thác mỏ mà, khó tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.’

‘Lý Tồn Viễn: Chỉ là vấn đề nhỏ nhặt, gia đình Vân Hải Dương rất có gốc rễ và thực lực ở Tây Xuyên với Thịnh Khánh, giải quyết những vấn đề nhỏ nhặt này dễ như trở bàn tay.’

‘An Lương: Vậy thì được!’

‘An Lương: Tôi sẽ sắp xếp gửi đám người này giao cho các cậu.’

‘Vân Hải Dương: Có cần tôi đến lấy hàng không?’

‘An Lương: Không cần đâu, tôi sắp xếp cũng đã rất ổn thỏa rồi.’

‘Vân Hải Dương: Được, cảm ơn An Lương.’

‘An Lương: Hiện tại, nước chúng ta đang có chủ trương phân loại rác và tái chế rác thải. Chúng ta cũng coi như hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, phân loại rác và tái chế sử dụng rác thải để tạo ra giá trị.

‘Vân Hải Dương: Đúng, đúng, đúng. Đây chính là tái chế rác thải.’

‘Tiền Tiểu Cương: May là có An Lương xuất hiện giải quyết đối phương, bằng không nếu để đối phương cướp lấy hạt táo chua trên núi cao, giáo sư Tằng sẽ nổi trận lôi đình, giải thưởng Nobel của chúng tôi e là cũng sẽ gây tranh cãi.’

‘Lý Tồn Viễn: Hầy!’

‘Lý Tồn Viễn: Tiếc là tôi không phải người chuyên môn trong ngành nghiên cứu, bằng không tôi cũng sẽ tham gia vào giải thưởng Nobel lần này.’

‘An Lương: Chỉ có Tiểu Cương mới có thể tham gia.’

‘Tiền Tiểu Cương: Chúng ta là anh em với nhau, nếu các cậu có yêu cầu gì, tôi sẽ cố gắng đáp ứng!’

‘Vân Hải Dương: Vậy thì cậu hãy trở thành phụ nữ đi, để anh em chúng tôi…’

‘An Lương: …’

‘Lý Tồn Viễn: …’

‘Tiền Tiểu Cương: …’

‘An Lương: Xin lỗi, tôi với cậu không phải là anh em.’

‘Lý Tồn Viễn: Tôi không quen biết người này.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi ói rồi!’

‘Vân Hải Dương: Đó chỉ là một cách đùa trên mạng thôi mà…’

Nguy cơ Công ty dược phẩm Nova định tấn công Làng Vân Pha đã được giải quyết một cách dễ dàng, những nhân viên đặc vụ mà bọn họ phái đến cũng được đem tái chế sử dụng. Toàn bộ cuộc tấn công này hoàn toàn không tốn một miếng nước bọt nào.

Khoảng hơn 5 giờ chiều, cuối cùng Lý Tịch Nhan và Lưu Nguyệt cũng đã làm xong móng tay. Cô gái ngốc nghếch này hình như đã quên chuyện gì đó?

Có điều An Lương cũng không nhắc nhở Lý Tịch Nhan, bởi vì An Lương đã sắp xếp xong xuôi.

Lý Tịch Nhan vui vẻ đứng trước mặt An Lương, cô giơ tay đưa kết quả làm móng cho An Lương xem.

“Nhìn có đẹp không?” Lý Tịch Nhan hỏi.

Mười cái móng tay của Lý Tịch Nhan đều sáng bóng, nhìn có chút sặc sỡ, nhưng EQ của An Lương rất cao, sao có thể phủ định được chứ?

“Rất đẹp.” An Lương mỉm cười trả lời.

Tống Chí Phong cũng đang khen Lưu Nguyệt, từ thái độ của Tống Chí Phong, An Lương có thể thấy được sự chân thành, hoàn toàn không có chút hời hợt nào cả. Đây là một hiện tượng tốt.

“Anh Tống, lát nữa ăn cơm tối với nhau không?” An Lương chủ động mời.

Tống Chí Phong lắc đầu: “Không, không, tôi có hẹn với Lưu Nguyệt. Chúng tôi sẽ đến trường cấp ba của cô ấy để dùng bữa. Hi hi, chuyện lãng mạn như thế này, tôi tin anh An Lương không muốn tham gia đâu, đúng không?”

“Nếu đã như vậy thì thôi.” An Lương đáp lại.

An Lương lại nhìn Lý Tịch Nhan: “Bảo bối, tôi nay chúng ta về nhà ăn cơm hay là ăn ở ngoài.”

Lý Tịch Nhan nhanh chóng từ chối: “Không về nhà!”

Về nhà ư?

Với tài nấu nướng của Lưu Linh, khả năng cao đó sẽ là salad trái cây hoặc bánh mì lúa mạch, Lý Tịch Nhan chán món này từ lâu rồi!

“Vậy em muốn ăn gì?” An Lương hỏi ngược lại.

Lý Tịch Nhan suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Chúng ta đi phố cổ ăn đậu phụ rang được không?”

Trước kia An Lương có dẫn Lý Tịch Nhan đi ăn đậu phụ rang ở phố cổ.

An Lương gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề.”

An Lương và Lý Tịch Nhan tách khỏi Tống Chí Phong và Lưu Nguyệt. Thực ra, nếu không phải chuyện của Lưu Nguyệt bị bại lộ, Tống Chí Phong thích ăn cơm với An Lương hơn, bởi vì như vậy có thể kéo gần mối quan hệ với An Lương.

Nhưng bây giờ vì đã có mối quan hệ với Lưu Nguyệt, Tống Chí Phong hiểu rất rõ, nếu vào lúc này kéo gần mối quan hệ với An Lương, có khả năng sẽ bị hiểu lầm là lợi dụng Lưu Nguyệt để tiếp cận An Lương.

Đó không phải là những gì Tống Chí Phong hi vọng nhìn thấy.

Tống Chí Phong không hề nói dối, mặc dù anh ta đã giúp Lưu Nguyệt vào hệ thống trường học, nhưng anh ta thực sự không nhận ra Lưu Nguyệt. Anh ta bị tính cách tốt bụng mà Lưu Nguyệt thể hiện ra trong lúc làm hoạt động lợi ích công cộng thu hút, chứ không phải là mối quan hệ bám váy phức tạp kiểu đối phương là Lưu Nguyệt, là chị họ của Lý Tịch Nhan, mà Lý Tịch Nhan thì là bạn gái của An Lương.

Chương 2472: Nhận thức tuyệt đối chính xác!

Quận Bắc Ngọc, phố cổ.

An Lương dẫn Lý Tịch Nhan vào phố cổ, Lý Tịch Nhan nhìn cuộc sống người dân ở phố cổ một cách thích thú.

“An Lương, anh có cảm thấy chúng ta bây giờ cứ như vẫn đang học cấp ba không?” Lý Tịch Nhan hỏi.

“Anh không nghĩ vậy.” An Lương đáp lại.

“Cái gì?” Lý Tịch Nhan bối rối, “Nhìn xem, phố cổ vẫn cổ, vẫn yên tĩnh và thanh bình. Thời gian cũ kỹ như thế này khiến người ta có cảm giác như đang du hành xuyên thời gian.”

An Lương nhẹ nhàng ôm chặt Lý Tịch Nhan: “Nếu chúng ta vẫn còn đang học cấp ba, e là sẽ bị mời phụ huynh rồi, đúng không?”

“Hừ!” Lý Tịch Nhan liếc An Lương.

An Lương không quan tâm đến ánh mắt của Lý Tịch Nhan, anh dẫn Lý Tịch Nhan đến quán đậu phụ rang. Hai người bọn họ gọi một phần đậu phụ rang, kèm theo vài món ăn phụ.

Trong lúc chờ đợi, Lý Tịch Nhan lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn trong nhóm lớn của Khoa Tin tức và Truyền thông, cô xem qua một lượt rồi vui vẻ nói với An Lương: “Bài tập hè của em thành công rồi!”

“Điều đó có phải có nghĩa là về sau em có thể chơi rồi?” An Lương hỏi ngược lại.

Lý Tịch Nhan đau khổ lắc đầu: “Không đời nào.”

“Hả?” An Lương khó hiểu.

Lý Tịch Nhan thở dài: “Mặc dù em đã hoàn thành bài tập hè, nhưng em vẫn phải tiếp tục chăm chỉ, em muốn giành lấy một số tin tức mà tự em kiếm được…”

“Ồ?” An Lương nghi ngờ nhìn Lý Tịch Nhan, “Tại sao?”

“Là để luyện tập đó!” Lý Tịch Nhan nói điều rất hiển nhiên.

“Học là vì bản thân, chứ không phải để hoàn thành bài tập về nhà, càng không phải để làm vui lòng bố mẹ hay thầy cô, mà là để học hỏi thêm kiến ​​thức và làm giàu nội hàm của bản thân.” Lý Tịch Nhan tiếp tục nói.

An Lương nhướng mày, cô gái ngốc nghếch này có ý thức tư tưởng cao như vậy sao? Có điều nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được!

Nếu không phải ý thức tư tưởng của Lý Tịch Nhan cao như vậy, làm sao cô ấy có thể trở thành học sinh giỏi? Nhưng cô gái ngốc nghếch này đã không nhận ra bản thân đã quên một chuyện!

Thực ra có rất nhiều người không thể hiểu nổi những đạo lý mà Lý Tịch Nhan nói. Học là học cho chính mình, là để sau này bản thân có thể nhìn xa trông rộng, tiến lên cao hơn, sống tốt hơn.

Nếu như lúc cần nỗ lực cố gắng học tập mà lại không nỗ lực, lựa chọn mặc kệ, tương lai nhất định sẽ hối hận.

“Nói hay lắm!” An Lương khen ngợi, “Bảo bối thật tuyệt vời!”

Lý Tịch Nhan trả lời với chút xấu hổ: “Em chỉ đang nói những lời trong lòng của mình thôi.”

Trong khi An Lương trò chuyện với Lý Tịch Nhan, món đậu phụ rang đã được mang lên. An Lương cắn một miếng, vẫn hương vị ban đầu ấy, không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, giống như thời gian dừng lại ở phố cổ vậy.

An Lương vừa ăn vừa xem tin tức, gần đây trên màn hình điện thoại hiện lên rất nhiều tin tức quan trọng, bắt đầu từ mô tô bay, kế tiếp là Hoàng Kỳ ngàn năm, sau đó là công nghệ điện hạt nhân thế hệ thứ tư.

Đặc biệt là công nghệ điện hạt nhân thế hệ thứ tư, y như An Lương dự đoán, khi nó xuất hiện trên màn hình, đã kích thích thị trường chứng khoán càng phát triển.

Nhưng An Lương không để ý đến những tin tức này, bởi vì An Lương đã lướt thấy một tin tức khiến anh phải kinh ngạc!

Chính phủ Hạ Quốc công khai tin tức về công nghệ điện hạt nhân thế hệ thứ tư, khiến thị trường chứng khoán lớn nhất thế giới phát triển mạnh. Phàm thì những doanh nghiệp thị trường có liên quan đến công nghệ điện hạt nhân ùn ùn tăng vọt, những doanh nghiệp thị trường có liên quan đến mạng lưới điện cũng tăng chung với nhau.

An Lương chỉ có thể nói đám người này quá ngây thơ!

Ngay cả khi An Lương dự đoán rằng công nghệ điện hạt nhân thế hệ thứ tư chắc chắn sẽ thúc đẩy giá cổ phiếu của một số công ty niêm yết có liên quan, Công ty đầu tư An Tâm vẫn sẽ không đặt chân vào thị trường chứng khoán lớn nhất thế giới.

An Lương đã nói vô số lần, thị trường chứng khoán là một trò chơi có tổng bằng không.

Công ty đầu tư An Tâm kiếm được tiền, vậy thì nhất định sẽ có người bị thu hoạch.

Vì vậy, giới hạn cuối mà An Lương thiết lập cho Công ty đầu tư An Tâm không phải là thu hoạch trong thị trường chứng khoán lớn nhất thế giới. Nếu muốn kiếm tiền, có thể thu hoạch thị trường chứng khoán ở nước ngoài.

“An Lương, anh mau xem tin này, có ai đó đã tung tin lên mạng. Chính phủ Nhật Bản quyết định xả hơn 100 vạn tấn nước thải ô nhiễm hạt nhân từ Nhà máy điện hạt nhân Fukushima ra biển, sau đó lợi dụng dòng hải lưu của biển để cho biển của toàn bộ thế giới này cùng nhau thanh lọc nước thải ô nhiễm hạt nhân.” Lý Tịch Nhan nhắc nhở An Lương.

Thật ra, tin tức này khiến An Lương rất bất ngờ! Gan của chính phủ Nhật Bản lớn đến vậy sao?

Trước đây, An Lương đã từng lên kế hoạch xúc tiến giải pháp xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân của Nhà máy điện hạt nhân Fukushima, nhưng vì dính líu quá nhiều thứ nên cuối cùng kế hoạch này đã kết thúc và đi vào ngõ cụt.

Vốn dĩ, An Lương nghĩ rằng Nhật Bản sẽ tìm ra cách để thanh lọc và xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân, bởi vì trước đây khi chính phủ Nhật Bản tung tin thăm dò bảo rằng muốn xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển, bọn họ đã vấp phải sự biểu tình từ các chính phủ trên toàn cầu.

Trong hoàn cảnh như vậy, thế mà chính phủ Nhật Bản thậm chí còn nhất quyết đi theo con đường riêng của mình?

Chương 2473: Tự mâu thuẫn!

“Anh xem trước đã.” An Lương đáp lại.

An Lương kiểm tra những thông tin được tiết lộ trên mạng, thông tin này đến từ nhóm hacker nổi tiếng “Humanity”. Theo như những thông tin được tiết lộ trên mạng từ nhóm “Humanity”, bọn họ đã xâm nhập vào mạng lõi nội bộ của chính phủ Nhật Bản, đánh cắp nghị quyết nội bộ của chính phủ Nhật Bản từ trong e-mail của một thành viên nội các.

Theo quyết định nội bộ của chính phủ Nhật Bản, xét thấy chi phí lọc và xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân quá cao, chính phủ Nhật Bản vẫn quyết định xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển.

Nghị quyết này đã được hầu hết các bộ trưởng trong nội các tán thành, thủ tướng Nhật Bản cũng tán thành. Trong cuộc thảo luận này, bọn họ đang suy nghĩ làm cách nào để có thể xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển mà vẫn khiến cho thế giới chấp nhận.

An Lương đọc xong tin tức, anh không biết phải nói gì. Nhật Bản có độc chăng? Nhật Bản thực sự có độc!

Ngay cả khi thế hệ người Nhật Bản thời nay xả nước thải ô nhiễm hạt nhân xuống biển, thì 20 năm sau, đám người Nhật Bản này sẽ xuất hiện bày tỏ thái độ xin lỗi chân thành, từ đó giành lấy được sự cảm thông.

Rồi đợi 20 năm sau nữa, người Nhật Bản sẽ thử ngụy biện.

Tiếp thêm 20 năm sau nữa, người Nhật Bản nhất định sẽ phủ nhận, Nhật Bản của bọn họ là chủng tộc xuất sắc, làm sao có thể làm ra những chuyện mất nhân tính như thế?

Người Nhật Bản hay quên ấy mà.

“Đám người Nhật Bản này thật đáng ghét!” Lý Tịch Nhan phàn nàn, “Nếu bọn họ thực sự xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển, sau này liệu chúng ta còn có thể ăn hải sản hay không?”

“Theo như cách nói của người Nhật Bản, nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi được bọn họ xử lý đã không còn độc hại nữa, thậm chí có thể uống trực tiếp, cho dù có đổ ra biển cũng không có nguy hiểm gì, cũng sẽ không có sự đe dọa đối với hệ sinh thái biển.” An Lương nói đùa.

“Có thật không?” Lý Tịch Nhan hỏi.

Không ngờ cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này lại tin vào điều đó?

An Lương lắc đầu: “Đương nhiên là giả! Lời mà người Nhật Bản nói có thể tin được sao?”

An Lương không phải đang bôi nhọ Nhật Bản, mà vì cách nói này rất mâu thuẫn với nhau!

“Cách nói này chính là vấn đề lớn nhất!” An Lương nói thêm, “Theo như người Nhật Bản nói, nếu có thể uống trực tiếp nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua tinh lọc, vậy tại sao lại xả nước thải ô nhiễm hạt nhân này ra biển?”

“Tóm lại là có thể uống trực tiếp. Vậy thì đưa nước thải ô nhiễm hạt nhân cho hệ thống cung cấp nước để hệ thống cung cấp nước thanh lọc lần nữa, sau đó trực tiếp cung ứng nội địa Nhật Bản, chỉ 100 vạn tấn nước thải ô nhiễm hạt nhân mà thôi, đó chẳng phải là cách giải quyết dễ dàng à?” An Lương nắm được vấn đề lớn nhất đối với cách nói này.

Chỉ 100 vạn tấn nước thải ô nhiễm hạt nhân mà thôi. Tokyo tiêu thụ 2 ức tấn tài nguyên nước mỗi năm, tiêu thụ hơn 50 vạn tấn tài nguyên nước trong một ngày, vậy thì hai ngày đã có thể tiêu thụ 100 vạn tấn nước thải ô nhiễm hạt nhân.

Nếu đã có giải pháp để giải quyết, tại sao vẫn quyết định xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển dù đang trong tình trạng hứng chịu sự tẩy chay toàn cầu?

Điều này phản khoa học!

Nhật Bản cho rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua tinh lọc sẽ không có hại, thậm chí có thể uống trực tiếp, những điều này hoàn toàn là đang đánh lừa mọi người. Nghĩ kỹ một chút là có thể thấy cách nói này rất mâu thuẫn.

Ngay cả khi không thể nào uống trực tiếp nước thải ô nhiễm hạt nhân, nhưng chỉ cần vô hại, hoàn toàn có thể dùng nó để làm nước trong công nghiệp hay là làm nước trong nông nghiệp, thế nhưng chính phủ Nhật Bản đang làm ngơ trước những giải pháp khả thi này?

Điều đó có nghĩa là nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi được xử lý cũng sẽ có những nguy hại rất lớn, không thể nào triệt sạch thành vô hại được.

An Lương không rõ chính phủ Nhật Bản có thực sự muốn xả nước thải nhiễm hạt nhân ra biển hay không, nhưng An Lương chắc chắn một điều, đó chính là 100% nước thải nhiễm hạt nhân có vấn đề.

Một khi chính phủ Nhật Bản xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển, An Lương tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy bản thân mình ra thử nghiệm uy lực của nước thải ô nhiễm hạt nhân.

Bởi vì nếu thực sự xảy ra vấn đề, chính phủ Nhật Bản cũng sẽ không bồi thường, hà tất gì phải khiến bản thân chịu tội chứ?

Bên trong quán đậu phụ rang ở phố cổ.

Sau khi nghe lời giải thích của An Lương, Lý Tịch Nhan ngay lập tức hiểu rằng cách nói của chính phủ Nhật Bản có vấn đề, cô ấy phàn nàn: “Ngày mai em muốn ăn hải sản, nhân lúc vẫn còn có thể ăn, bây giờ ăn nhiều một chút.”

“Được.” “An Lương đồng ý.

‘Ting!’

‘Nhiệm vụ đặc biệt: Mọi người có trách nhiệm phải bảo vệ môi trường biển, ngăn chặn tối đa việc chính phủ Nhật Bản xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển!’

‘Phần thưởng nhiệm vụ: Sẽ căn cứ theo tình hình mà kết toán.’

An Lương kiểm tra nhiệm vụ được kích hoạt của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Nhiệm vụ này vô cùng khó khăn, vì chính phủ Nhật Bản dám chống lại áp lực từ thế giới, vẫn quyết định xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển. Điều này cho thấy chính phủ Nhật Bản quyết định đối mặt, rất khó để An Lương thay đổi quyết định của chính phủ Nhật Bản. Những cuộc biểu tình thông thường liệu có tác dụng sao?

Chương 2474: Nhiệm vụ đặc thù khó xơi?

Các chính phủ trên thế giới đã phản đối chính phủ Nhật Bản không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là chính phủ Hàn Quốc, hầu như tuần nào cũng phỉ nhổ chính phủ Nhật Bản, nhưng chính phủ Nhật Bản vẫn nằm đó mặc kệ người đời phỉ nhổ.

Chính phủ Nhật Bản chắc chắn các chính phủ trên thế giới không thể nào phát động cuộc chiến chỉ vì chuyện này, cho nên bọn họ mới không hề sợ hãi.

Lúc này đã gần 9 giờ tối.

An Lương đưa Lý Tịch Nhan về nhà, Lưu Linh đã thay quần áo yoga, bà ấy đang tập yoga trong phòng. Khi Lý Tịch Nhan về nhà, Lưu Linh dừng việc luyện tập, bà ấy bước ra chào hỏi.

Ánh mắt của An Lương âm thầm đánh giá Lưu Linh, phù thủy xinh đẹp mặc bộ đồ yoga bó sát, quả là thuốc độc chí mạng!

“An Lương, cảm ơn cháu đã thúc đẩy chuyện hợp tác lần này, hôm khác dì mời cháu ăn cơm.” Lưu Linh chủ động nói.

Trong chuyện hợp tác lần này, Ngân hàng Công Thương đã kiếm được một khoảng tiền, Lưu Linh không chỉ nhận được khoản tiền thưởng cao ngất ngưởng là 200 vạn tệ, mà còn tích lũy được vốn để thăng chức.

An Lương nói đùa: “Dì tự tay xuống bếp à.”

Trước khi Lưu Linh mở miệng trả lời, An Lương tiếp tục nói thêm: “Nếu là dì tự tay xuống bếp, vậy thì không cần phải cảm ơn cháu.”

Lý Tịch Nhan cười ha ha một cách vô tâm: “Ha ha ha, con buồn cười chết mất. Mẹ ơi, tài nấu nướng của mẹ cũng bị An Lương chán ghét mất rồi!”

Lưu Linh nhìn Lý Tịch Nhan, bà ấy nhắc nhở: “Có phải con đã quên hai người bạn học của mình?”

“Cái gì?” Lý Tịch Nhan cuối cùng cũng nhớ tới Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, con quên mất bọn họ!” Lý Tịch Nhan lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn trong nhóm “Bạn thân”.

‘Lý Tịch Nhan: @Diêu Kỳ @Quách Vũ Tình: Kỳ Kỳ, Vũ Tình, các cậu tới chưa?’

‘Diêu Kỳ: Không biết phải nói gì!’

‘Quách Vũ Tình: [Thông tin vị trí: Khách sạn Thiên Duyệt, quận Mạnh]’

‘Diêu Kỳ: Buổi chiều, khi cậu đi làm móng tay, bạn trai thần tiên nhà cậu đã sắp xếp người đến đón bọn mình, ngoài ra còn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho bọn mình hết rồi.’

‘Quách Ngọc Thanh: Ghen tị quá!’

‘Quách Vũ Tình: Bạn trai thần tiên như vậy còn không, mình cũng muốn một người!’

‘Lý Tịch Nhan: Hầy!’

‘Lý Tịch Nhan: Buổi chiều mình có chút chuyện, liên quan đến việc lớn cả đời của chị họ mình, cho nên mình đã hẹn chị họ mình cùng đi làm móng tay. Thực ra mình vẫn nhớ đến các cậu mà.’

‘Lý Tịch Nhan: Mình lo lắng lúc làm móng tay sẽ không nhìn thấy tin nhắn, cho nên mới đưa điện thoại cho An Lương, bảo anh ấy sắp xếp người đón các cậu.’

‘Lý Tịch Nhan: Kết quả anh ấy không hề báo cáo gì cho mình, nên mình tưởng rằng các cậu vẫn chưa tới nữa!’

Lý Tịch Nhan trực tiếp đổ tội cho An Lương.

An Lương là thánh đổ thừa, cho nên bạn gái của anh cũng tự động học được chiêu thức đổ thừa luôn?

‘Diêu Tề: Thủ đoạn đổ thừa này của cậu cũng được lắm!’

‘Quách Vũ Tình: Ngày mai cậu rảnh phải không?’

‘Quách Vũ Tình: Ngày mai nhớ dẫn bọn mình đi, bọn mình bị lạc trong thành phố Thịnh Khánh huyền diệu này.’

‘Lý Tịch Nhan: Được rồi, yên tâm đi, mình không phải đứa mù đường.’

‘Nghiêu Kỳ: Cực kỳ khả nghi!’

‘Quách Vũ Tình: Tóm lại mình đã tải bản đồ di động rồi.’

Khi cuộc trao đổi giữa Lý Tịch Nhan với Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình kết thúc, cô lập tức hờn dỗi với An Lương: “Tại sao anh lại không báo với em là Kỳ Kỳ và Vũ Tình đã đến nơi?”

An Lương mỉm cười trả lời: “Lúc đó em đang làm móng tay mà, anh đã sắp xếp xong khách sạn cho bọn họ.”

“Bảo bối yên tâm đi, anh đã sắp xếp phòng cao cấp trong khách sạn năm sao cho bọn họ, nhất định sẽ không bạc đãi bạn thân của em đâu.” An Lương giải thích, “Anh cũng đã chuẩn bị xong bữa tối cho bọn họ, là bữa tối kiểu Pháp dành cho hai người trong khách sạn năm sao.”

“Vậy ngày mai chúng ta sẽ chơi với bọn họ chứ?” Lý Tịch Nhan hỏi trong mong đợi.

“Đương nhiên rồi!” An Lương khẳng định.

Ngay cả khi An Lương biết Diêu Kỳ có ý với mình, nhưng An Lương cũng không có ý định làm mất hứng thú của Lý Tịch Nhan. Đây đại khái là kiểu hi sinh “tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục”, phải không?

Tóm lại, An Lương cảm thấy bản thân là một người đàn ông tốt, anh quá vĩ đại!

Gần 10 giờ tối, An Lương rời khỏi nhà của Lý Tịch Nhan.

Mặc dù An Lương nán lại nhà Lý Tịch Nhan hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vì có Lưu Linh ở nhà, An Lương không thể dẫn dắt Lý Tịch Nhan chơi trò chơi được.

Từ Phồn Hoa Nguyên trở về lại nhà của mình ở Thiên Không Cảnh.

An Lương thấy trong nhà không có một bóng người, bố anh – An Thịnh Vũ không có ở nhà, mẹ anh – Tôn Hà cũng không có ở nhà. Anh gửi tin nhắn trên Wechat cho hai người bọn họ.

An Thịnh Vũ trả lời tin nhắn, ông ấy nói rằng để chúc mừng việc hợp tác thuận lợi giữa Công ty kiến trúc An Thịnh với Ngân hàng Công Thương, ông ấy và Tôn Hà đã đặt khách sạn suối nước nóng ở núi Cẩm Vân, tối nay bọn họ sẽ không về nhà.

Tôn Hà cũng trả lời với thông tin tương tự.

An Lương nhìn tin nhắn của hai người bọn họ, anh không biết phải nói gì hơn, anh lại bị bố mẹ ruột bỏ rơi rồi phải không?

Thôi, thôi!

Bố mẹ mới là tình yêu đích thực, anh là tai nạn ngoài ý muốn, quen rồi được chứ?

Nếu bố mẹ đã không có ở nhà, An Lương suy nghĩ nên làm thế nào để nhắm vào chính phủ Nhật Bản, hoàn thành triệt để nhiệm vụ đặc biệt.

Chương 2475: Cuộc chiến hacker?

Nhiệm vụ đặc thù mà An Lương đã kích hoạt là bảo vệ môi trường biển và cố gắng ngăn chặn chính phủ Nhật Bản xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển. Nhiệm vụ này thực sự rất khó!

An Lương đã từng thuận lợi công kích vào Nhật Bản trên thị trường xuất khẩu ớt, trông cứ như là một người chống đối lại cả một đất nước hùng mạnh.

Nhưng thực tế không phải vậy!

Ban đầu, An Lương nhắm vào Nhật Bản bằng cách nhắm vào thị trường xuất khẩu ớt, nhưng nói chính xác thì chỉ nhắm vào một bộ phận thương nhân trong chuỗi ngành tiêu thụ ớt của Nhật Bản. Hành vi như vậy là hành vi thương mại.

Đối với chính phủ Nhật Bản, hành vi như vậy là vô hại và hoàn toàn không thể đe dọa tới chính phủ Nhật Bản, cho nên chính phủ Nhật Bản cũng không phản công.

Tuy nhiên, nếu An Lương muốn nhắm vào vụ xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển, điều này tương đương với việc đối đầu với chính phủ Nhật Bản, bởi vì vấn đề này liên quan đến lợi ích cốt lõi của chính phủ Nhật Bản.

Một khi An Lương thực hiện cuộc tấn công có chủ đích, nó sẽ tương đương với việc làm tổn hại đến lợi ích của chính phủ Nhật Bản, làm sao chính phủ Nhật Bản lại có thể bỏ mặc không quan tâm được chứ?

Giả như bảo hành động tạo ra rắc rối cho chuỗi ngành tiêu thụ ớt trong nước của Nhật Bản bằng cách nhắm vào thị trường xuất khẩu ớt có độ khó là 1 điểm.

Vậy thì độ khó cho việc nhắm vào vụ xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển ít nhất cũng phải là 10,000 điểm! Mức độ khó khăn của hai thứ này hoàn toàn khác nhau.

Tuy nhiên, An Lương cũng có những ưu thế riêng.

Đầu tiên là lợi thế truyền thống của An Lương, An Lương là người đứng sau và luôn ẩn mình sau hậu trường, thế lực của An Lương cũng giống như một tảng băng, chỉ lộ ra một ít ở trên mặt biển, không ai biết được phía dưới mặt biển đó rốt cuộc to lớn đến cỡ nào. Thứ hai, An Lương không hề kiêng dè!

Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa luôn thắng Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, ngoại trừ việc “người vô tâm khó thắng người hữu tâm” ra, bởi vì không hề có sự kiêng dè nào cả.

Sở dĩ chính phủ của tất cả các nước trên thế giới chỉ phản đối chính phủ Nhật Bản mà không có hành động gì thêm là vì có quá nhiều sự kiêng dè.

Theo như kế hoạch xả nước thải ô nhiễm do Nhật Bản tiết lộ, Nhật Bản dự định xả nước thải trong phạm vi lãnh hải của Nhật Bản. Hơn nữa, bọn họ còn công khai nói rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân sau khi được thanh lọc sẽ không có vấn đề gì. Theo như lý thuyết mà nói, điều này phù hợp với quy định của pháp luật.

Nếu các quốc gia khác muốn can thiệp vào quyết định của Nhật Bản, vậy tức là sẽ can thiệp vào công việc nội bộ của Nhật Bản, đây lại là một hành động phạm pháp.

Còn việc phát động cuộc chiến? Điều đó thì càng không thể nào.

Đó là lý do tại sao Nhật Bản mới thực hiện kế hoạch điên cuồng và vô đạo đức là xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển. Tuy nhiên, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa không có sự kiêng dè như thế, An Lương – người luôn đứng sau hậu trường, càng không có sự kiêng dè như vậy. Nếu Nhật Bản muốn làm những chuyện khiến người khác thấy ghê tởm, vậy thì An Lương cũng sẽ làm những chuyện khiến người khác thấy ghê tởm.

Chẳng hạn như trước đây, Sato Miku lên kế hoạch tấn công vào Công ty điện lực Tokyo, nếu là thế lực từ phía chính phủ, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý, như sau khi Sato Miku lên kế hoạch, An Lương lại không hề kiêng dè gì cả.

Cuối cùng, điểm quan trọng nhất! Như người ta đã nói: Tiền không phải là tất cả.

Nhưng cũng có một câu nói xưa: Có tiền mua tiên cũng được!

An Lương tình cờ có tiền, anh cũng tình cờ sẵn sàng dùng tiền mua tiên. Cho dù độ có của nhiệm vụ đặc thù rất cao, nhưng An Lương vẫn có cách để giải quyết.

Trong phòng riêng của An Lương, An Lương tắm rửa nhanh chóng trước, sau đó nằm trên giường và gửi tin nhắn thông qua phần mềm liên lạc bí mật của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

‘Số 0: Số 4, tôi có một chuyện cần giao cho anh giải quyết.’

‘Số 4: Cần giải quyết chuyện gì thế?’

‘Số 0: Gây áp lực lên Nhật Bản từ nhiều phía, để Nhật Bản cuối cùng phải từ bỏ kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân. ‘

‘Số 4: Cho dù dùng bất cứ cách nào luôn sao?’

’Số 0: Đúng vậy.’

‘Số 4: Ngân sách thì sao?’

‘Số 0: Anh hãy lập kế hoạch và ngân sách trước đi.’

‘Số 4: Bước đầu tiên có thể làm là cảnh báo mạng.’

‘Số 4: Cảnh báo mạng chính là hành động nhanh nhất, dễ thực hiện nhất và tốn ít ngân sách nhất. Chúng tôi có thể tổ chức một cuộc chiến hacker nhắm vào mạng lưới của Nhật Bản trên Deep Web.’

‘Số 4: Thông qua cuộc chiến hacker này, chúng tôi có thể yêu cầu chính phủ Nhật Bản từ bỏ kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân.’

‘Số 4: Tôi đã tìm kiếm tình hình về kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân trên mạng, chính phủ và người dân trên toàn thế giới đang lên án bọn họ. Theo phân tích tình hình, cuộc chiến hacker nhắm vào Nhật Bản của chúng tôi không chỉ không bị lên án, thậm chí còn có khả năng sẽ nhận được sự khen thưởng và ủng hộ bí mật.’

‘Số 0: Vậy thì hãy phát động một cuộc chiến hacker nhắm vào mạng lưới của Nhật Bản!’

‘Số 0: Tôi muốn xem trong thời đại thông tin này, rốt cuộc một cuộc chiến hacker có thể đạt tới trình độ nào!’

‘Số 4: BOSS, nhân viên của chúng tôi không đủ để phát động cuộc chiếc hacker.’

‘Số 0: Vậy thì chúng ta chiêu mộ thêm ở Deep Web!’

‘Số 0: Nếu tiến hành cuộc chiến hacker, vậy anh cho rằng cần phải đầu tư bao nhiêu tiền?’

‘Số 4: Quy mô của cuộc chiếc hacker cũng đã quyết định xong ngân sách.’

‘Số 4: Ví dụ, nếu chúng ta muốn phát động một cuộc chiến chống lại toàn bộ ngành công nghiệp ở Nhật Bản, chắc chắn sẽ cần một khoản kinh phí rất lớn, nhưng nếu chúng ta chỉ phát động một cuộc chiến chống lại một ngành nhất định ở Tokyo, vậy thì ngân sách sẽ giảm đáng kể.’

‘Số 0: Anh thấy chúng ta nên lựa chọn thế nào đây?’

Chương 2476: Đột kích!

An Lương đang dặn dò Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán lập kế hoạch chống lại Nhật Bản. An Lương tin rằng các vấn đề chuyên môn nên giao cho những người chuyên nghiệp giải quyết. Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán là một siêu hacker, anh ta đương nhiên là một người chuyên nghiệp.

Cho nên An Lương sẵn sàng nghe theo lời kiến nghị từ chuyên gia hơn.

‘Số 4: Nếu mục đích chỉ là đe dọa và cảnh cáo chính phủ Nhật Bản, khiến chính phủ Nhật Bản hủy bỏ kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân, vậy thì chúng ta nên tiến hành từng bước. Trước tiên nhắm vào một ngành nào đó trong một khu vực nào đó để đưa ra một lời cảnh cáo.’

‘Số 4: Ưu điểm của sự lựa chọn này là chúng tôi có thể lập tức phát động một cuộc tấn công, cuộc tấn công bất ngờ khiến chính phủ Nhật Bản hoàn toàn không chuẩn bị được biện pháp phòng thủ.’

‘Số 4: Nếu muốn phá vỡ trật tự mạng xã hội Nhật Bản ở mức độ lớn nhất và gây ra thiệt hại kinh tế lớn nhất cho Nhật Bản, chúng tôi cần một khoảng thời gian để bí mật hình thành đội quân hacker trên Deep Web, cuối cùng tấn công vào mạng xã hội Nhật Bản trong một lần.’

‘Số 0: Hãy cảnh cáo chính phủ Nhật Bản trước.’

‘Số 0: Càng sớm càng tốt!’

‘Số 0: Đồng thời thành lập đội quân hacker trên Deep Web, nếu Nhật Bản không hối cải…’

‘Số 0: Bỏ đi!’

‘Số 0: Nhật Bản chắc chắn sẽ không hối cải, thành lập một đội quân hacker càng sớm càng tốt, sau đó nhắm vào Nhật Bản thêm lần nữa.’

‘Số 4: Được.’

‘Số 4: Bước đầu của kế hoạch không yêu cầu bất kỳ ngân sách nào, chúng tôi có thể hoàn thành nó một cách độc lập bằng chính sức lực của mình.’

‘Số 0: Vậy thì thực hiện bước đầu của kế hoạch!’

‘Số 0: Mục tiêu của các anh là gì?’

‘Số 4: Hệ thống điện thoại bàn ở Tokyo.’

‘Số 4: Hệ thống điện thoại bàn của Tokyo là hệ thống kiểu thử nghiệm. Vì hệ thống thông tin di động hiện nay rất phát triển nên hệ thống điện thoại bàn của Tokyo vẫn chưa được nâng cấp. Chúng tôi có thể tạo ra những mối đe dọa nhắm vào hệ thống này.’

‘Số 0: Có rủi ro không?’

‘Số Bốn: Không có rủi ro.’

‘Số 4: Thông thường, chúng tôi dự trữ rất nhiều máy chủ ma, chúng tôi sử dụng máy chủ ma để làm những con tốt thí, chúng tôi hoàn toàn không bị rủi ro gì cả.’

‘Số 0: Lập tức hành động!’

‘Số 4: Đã nhận.’

Trong Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, bộ phận an ninh mạng do Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán 4 phụ trách có tổng cộng 119 người, ngoại trừ Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán, những người khác cũng đều là những người rất giỏi về công nghệ mạng.

Khi An Lương ra lệnh, toàn bộ bộ phận an ninh mạng bắt đầu hành động, dưới sự dẫn dắt của Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán, bộ phận an ninh mạng của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã tấn công vào hệ thống điện thoại bàn của thủ đô Tokyo.

Thời gian bên Nhật Bản nhanh hơn một tiếng so với thời gian ở Hạ Quốc, hiện tại đã hơn 11 giờ đêm theo giờ ở Hạ Quốc, còn bên Nhật Bản thì đã sau 12 giờ đêm, đúng lúc vào thời khắc màn đêm tĩnh mịch.

Trước cơ hội trời cho như vậy, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán dẫn đầu đội tinh nhuệ âm thầm xâm nhập vào hệ thống điện thoại bàn, tốc độ xâm nhập cực nhanh, thậm chí còn không gặp phải sự phản kháng nào.

Phương diện phòng thủ mạng lưới của hệ thống điện thoại bàn đời cũ rất yếu, thậm chí có thể nói là không có phòng bị. Dưới sự tấn công từ nhóm của Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán, bọn họ đã âm thầm bẻ khóa trong vòng chưa đầy một phút, hoàn toàn không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Khi Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán tiếp quản hệ thống điện thoại bàn, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán không hành động hấp tấp, anh ta dẫn dắt đội của mình xâm nhập sâu hơn vào hệ thống điện thoại bàn, từ đó kiểm soát được toàn bộ hệ thống.

Quá trình này chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy 5 phút, toàn hệ thống điện thoại bàn của thủ đô Tokyo đã bị Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa khống chế.

Giờ đây, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa có thể làm tê liệt toàn bộ hệ thống điện thoại bàn của thủ đô Tokyo ngay lập tức, đồng thời có thể kiểm soát chính xác một mã số nào đó, bao gồm việc khiến các cuộc gọi khác không thể gọi đến, không thể tự mình gọi đi và thậm chí là kiểm soát có chọn lọc.

Cuộc gọi thông thường có thể được kết nối, cuộc gọi quan trọng không thể kết nối, vân vân. Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán lập tức báo cáo tình hình với An Lương.

‘Số 4: BOSS, chúng tôi đã hoàn toàn kiểm soát toàn bộ hệ thống điện thoại bàn của thủ đô Tokyo, bước tiếp theo là gì?’

‘Số 0: Anh tự xem mà làm.’

An Lương không phải là hacker, làm sao anh biết được bước tiếp theo nên làm gì?

‘Số 4: Đã hiểu.’

‘Số 4: Chúng tôi lập tức bắt đầu tạo ra hỗn loạn.’

Sau khi báo cáo với An Lương, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã ra lệnh cho bộ phận an ninh mạng của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa tiến hành tạo ra hỗn loạn.

Bước này rất đơn giản, vì đã hoàn toàn kiểm soát được hệ thống điện thoại bàn, nên có thể gọi cho những người dùng khác thông qua điện thoại bàn.

Hiện tại, số lượng người sử dụng điện thoại bàn nằm dưới sự kiểm soát của Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã lên tới 80 vạn người. Mặc dù con số này chưa bằng 1/10 so với dân số hơn 1300 vạn người ở thủ đô Tokyo, trông thì có vẻ tương đối nhưng thực tế thì không phải ai cũng cần điện thoại bàn, hơn nữa nhà mạng điện thoại bàn cũng không phải chỉ có một, chỉ trong một lần mà có thể lấy được 80 vạn người dùng có điện thoại bàn cũng đã là một chiến tích không tồi.

Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã chỉ thị cho cấp dưới của mình thu xếp tất cả những người sử dụng điện thoại bàn, để sàng lọc điện thoại bàn của những người quan trọng, còn bản thân anh ta thì đang biên soạn một chương trình virus.

Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán dự định sử dụng chương trình virus để tạo ra một vụ hỗn loạn quy mô lớn chống lại mạng lưới điện thoại bàn.

Chương 2477: Mặc niệm nỗi đau?

Tốc độ viết chương trình của Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán rất nhanh, chỉ một lát sau là đã viết xong chương trình virus, sau đó anh ta tải lên hệ thống điện thoại bàn.

“Có nhân vật quan trọng nào trong danh sách không?” Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán hỏi cấp dưới của mình.

“Không.” Một chàng trai tóc vàng lắc đầu, “Chúng tôi không tìm thấy số của các bộ trưởng cao cấp của chính phủ Nhật Bản, con cá lớn nhất chỉ là số của một giám đốc Sở cánh sát.”

“Nếu không có vậy thì thôi, tóm lại không được làm dao động đại cục.” Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán trả lời, sau đó tiếp tục dặn dò thêm, “Dọn dẹp dấu vết xâm nhập trước, 3 phút sau chúng ta tiến hành kế hoạch.”

“Đã hiểu.” Chàng trai tóc vàng đáp lại.

Những người ưu tú của bộ phận an ninh mạng của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã nhanh chóng xóa dấu vết xâm nhập, những thông tin trong máy chủ ma sau cũng được dọn sạch, sau đó bọn họ giải phóng máy chủ ma, ngắt kết nối triệt để.

Khi các dấu vết xâm nhập được dọn sạch, chương trình virus do Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán cài sẵn đã được kích hoạt, sau khi chương trình virus này được kích hoạt, nó lập tức điều khiển 80 vạn điện thoại bàn để thực hiện các cuộc gọi ngẫu nhiên.

Trên đường phố Tokyo vào lúc hơn 1 giờ sáng, Ono Kenrin ngồi trong nhà ăn đêm để thưởng thức món oden, anh ta đã lao lực cả một ngày, chỉ có lúc này mới là thời gian dành cho chính mình.

Trong khi Ono Kenrin đang nếm món oden thơm ngon, điện thoại di động của anh ta đột ngột đổ chuông.

Ono Kenrin liếc nhìn ID người gọi, đó là số của một điện thoại bàn, Ono Kenrin chắc chắn bản thân mình không nhớ con số này, nhưng anh ta vẫn bắt máy nghe.

“Moshi moshi?” Ono Kenrin lên tiếng trước.

Tuy nhiên trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh cho thấy rõ đã được tạo ra bởi điện tử: “Xả nước thải ô nhiễm hạt nhân ra biển, chính phủ Nhật Bản tội không thể tha, GhostNet sẽ trừng phạt tội lỗi của chính phủ Nhật Bản!”

Ono Kenrin sững sờ trong giây lát, anh ta cho rằng đây chỉ là trò chơi khăm nào đó: “Cậu là ai?”

Thế nhưng trong điện thoại chỉ lặp đi lặp lại câu nói ấy, cho thấy giọng nói được ghi âm trước này đang được phát tự động.

Ono Kenrin nghe lại lần nữa rồi trực tiếp cúp điện thoại, anh mở phần mềm liên kết thư và gửi tin nhắn cho bạn bè để giải thích trò chơi khăm vừa rồi.

Ban đầu Ono Kenrin nghĩ rằng bạn bè của anh ta sẽ tò mò, nhưng trong nhóm bạn của Ono Kenrin, một vài người bạn cho biết bọn họ đã gặp phải chuyện tương tự.

Ono Kenrin lại tìm kiếm trên mạng, anh ta thấy rất nhiều người đã gặp phải chuyện tương tự, anh ta nhận ra mọi thứ không hề đơn giản.

Theo đà phát triển của sự việc, dù đang là nửa đêm, chuyện này vẫn được cư dân mạng chia sẻ đến mạng xã hội của toàn thế giới, trong mạng xã hội của Hạ Quốc cũng đã xuất hiện những cuộc thảo luận liên quan.

An Lương hiển nhiên cũng thấy chủ đề này trên Weibo. Lần này anh không sử dụng tài khoản Weibo chính thức Graphene Ước Mơ Tương Lai để đi tranh luận, bởi vì thời điểm hiện tại không thích hợp.

Bây giờ đang là nửa đêm, đường đường là một tài khoản Weibo chính thức mà lại nhảy ra thì không thích hợp chút nào, thậm chí còn có khả năng sẽ bị những cư dân mạng thần thông quảng đại suy đoán liệu có phải bên anh chỉ chăm chăm vào chuyện này, nói không chừng còn sẽ mở rộng suy đoán ra nữa.

Cho nên An Lương mới núp lùm quan sát bình luận của các cư dân mạng.

Hầu hết các cư dân mạng đều cho rằng có ai đó đang cố tình nhắm vào Nhật Bản. Bởi vì theo như những tin tức được phát tán, sự cố quái quỷ về điện thoại bàn của Tokyo cho thấy rõ là đang nhắm vào vụ xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của chính phủ Nhật Bản.

An Lương cũng nhìn thấy một chủ đề nóng hổi được khen ngợi rất nhiều trên Weibo: [Lên án cuộc tấn mạng lưới, mặc niệm cho thủ đô Tokyo!].

Mũ Bảo Vệ Môi Trường Xanh: Cảm ơn vì đã mời!

Mọi người ở Tokyo đang hỗn loạn!

Chuyện hệ thống điện thoại bàn ở thủ đô Tokyo bị xâm nhập đang xôn xao trên mạng là sự thật, trước mắt đã kéo dài nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa được giải quyết dứt điểm.

Theo suy đoán từ tin đồn mà tôi không chịu trách nhiệm, số người bị ảnh hưởng từ sự cố quái quỷ về điện thoại bàn lần này đã vượt quá 500 vạn người, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục gia tăng…

Theo phân tích của Sở cảnh sát Tokyo, lần này là một cuộc tấn công mạng có tổ chức và được tính toán trước, chắc có liên quan gì đó đến một số tổ chức bảo vệ môi trường cực đoan.

Hiện tại, chưa có tổ chức bảo vệ môi trường nào đứng ra tuyên bố chịu trách nhiệm về sự cố quái quỷ về điện thoại bàn của Tokyo, nhưng Sở cảnh sát Tokyo đang điều tra theo hướng này.

Đứng trên quan điểm của bạn bè quốc tế, tôi vô cùng lên án sự cố quái quỷ về điện thoại bàn của Tokyo, đồng thời tôi cũng lên án mạnh mẽ cuộc tấn công khủng bố trên mạng.

Để lên án cuộc tấn công khủng bố trên mạng, tôi quyết định gọi một phần gà rán, thêm một chai coca cola lớn để làm khổ chính mình một chút, mặc niệm cho thủ đô Tokyo!

Sau khi đọc xong chủ đề nóng hổi này, An Lương suýt chút nữa đã bấm “like” cho đối phương, tiêu đề rõ ràng là phần tử của Nhật Bản, thế mà nội dụng lại tương phản vô cùng.

Con mẹ nó, gà rán và coca cola để làm khổ chính mình! Đây chẳng phải là đang chúc mừng đó sao?

Bình luận phổ biến đứng đầu cũng đã chỉ rõ sự cao tay trong cách chửi người của bài viết.

Đại Đao Khảm Tiểu Nhật Tử: Tôi đã rút đao ra rồi, kết quả cậu lại bảo tôi là quân đội bạn?

Không nói nữa, tôi cũng muốn đặt một phần gà rán với coca cola để mặc niệm cho Tokyo của chúng ta!

Chương 2478: Kế hoạch giai đoạn hai: Hỗn loạn!

An Lương tự hỏi mình có nên đặt một phần gà rán với coca cola để mặc niệm Tokyo xui xẻo kia không? Trước khi An Lương đặt hàng, anh nhận được tin nhắn của Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán.

‘Số 4: Giai đoạn đầu của kế hoạch thành công, giai đoạn hai của kế hoạch đang được thực hiện.’

Không ngờ còn có kế hoạch giai đoạn hai?

Nhật Bản, thủ đô Tokyo.

Cho dù đã gần 3 giờ sáng, nhưng Tokyo vẫn là cảnh hỗn loạn gà bay chó nhảy, đặc biệt là Sở cảnh sát Tokyo, bọn họ kêu gọi rất nhiều cảnh sát tuần tra giải quyết sự cố ma quái của điện thoại bàn ở Tokyo.

Hiệu suất làm việc của Sở cảnh sát Tokyo rất cao, sau khi nhận được nhiều báo cáo, bọn họ đã cố gắng tắt thiết bị mạng của điện thoại bàn Tokyo, tuy nhiên làm sao Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán lại không có kế hoạch ứng phó chứ?

Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã dẫn đầu nhóm bộ phận an ninh mạng của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa phân loại toàn bộ mạng điện thoại bàn. Lý do quan trọng nhất là để ngăn chặn bộ chuyển mạch điều khiển chương trình máy chủ chính hoạt động ngoại tuyến, trực tiếp giải quyết sự cố ma quái của điện thoại bàn ở Tokyo.

Vì thế mà Sở cảnh sát Tokyo thử cố gắng tắt thiết bị mạng điện thoại bàn nhưng không có tác dụng!

Ngay cả khi bộ chuyển mạch điều khiển chương trình máy chủ chính hoạt động ngoại tuyến, nhưng Số 4 đã thiết lập thêm máy chủ dự phòng. Mặc dù máy chủ dự phòng không thể xử lý tất cả các yêu cầu cuộc gọi như máy chủ chính nhưng nó cũng xử lý hơn một nửa số yêu cầu cuộc gọi.

Với tình hình như vậy, Sở cảnh sát Tokyo chỉ có thể tiếp tục trả hỏi vị trí của máy chủ dự phòng, và tiến hành thử tắt máy chủ dự phòng.

Khi Sở cảnh sát Tokyo đang hành động, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã chuẩn bị kế hoạch giai đoạn thứ hai!

“Cảm ơn vì đã gọi, đây là khách sạn Tokyo Prince.” Một chàng trai trả lời điện thoại.

“Xin chào, tôi là Oda Senki. Tôi muốn đặt một phòng đôi trong thời gian ba ngày.” Giọng của một chàng trai vang lên.

“Xin hỏi, quý khách nhận phòng vào thứ Bảy, ngày 15 tháng 8 phải không, quý khách cần đặt trước bao nhiêu ngày?” Nhân viên đang tiếp cuộc gọi ở khách sạn Tokyo Prince hỏi chi tiết.

“Đúng vậy, nhận phòng vào ngày 15 tháng 8 và rời đi vào ngày 17 tháng 8.” Chàng trai tự xưng là Oda Senki đáp lại.

“Xin hỏi quý khách là một người nhận phòng hay là hai người nhận phòng, khoảng bao lâu thì sẽ nhận phòng?” Nhân viên đang tiếp cuộc gọi ở khách sạn Tokyo Prince hỏi lại.

“Khoảng 7 giờ tối, tôi sẽ cùng bạn gái đi nhận phòng.” Oda Senki trả lời.

“Vui lòng chờ một chút, chúng tôi đang tiến hành đặt chỗ cho quý khách.” Nhân viên đang tiếp cuộc gọi ở khách sạn Tokyo Prince trả lời.

Chờ khoảng tầm 2 phút, nhân viên đang tiếp cuộc gọi trả lời: “Xin chào anh Oda, chúng tôi đã đặt phòng đôi cho anh, hơn nữa còn đặc biệt chọn căn phòng ngoại cảnh trên tầng 39. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị hoa tươi để chào mừng hai vị nhận phòng. Chúc hai vị nhận phòng vui vẻ, cảm ơn lần nữa vì đã lựa chọn khách sạn Tokyo Prince của chúng tôi.”

“Cảm ơn.” Oda Senki đáp lại, sau đó hai bên tạm biệt nhau và cúp điện thoại.

Các cuộc gọi đặt phòng khách sạn như vậy vẫn liên tục xuất hiện vào đầu giờ đêm. Mặc dù rất nhiều khách sạn đã nhận ra sự cố ma quái của điện thoại bàn ở Tokyo, nhưng khách sạn không thể đánh giá việc đặt phòng rốt cuộc là thật hay giả, đành phải xử lý theo phương thức tiếp nhận thông thường.

Ngoài việc gọi điện thoại đặt phòng khách sạn, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán còn làm một điều tuyệt vời hơn nữa là đặt taxi qua điện thoại bàn!

Giá cả thuê taxi ở Nhật Bản nổi tiếng đắt đỏ, nếu không cần thiết thì hầu hết mọi người sẽ không chọn taxi.

Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã sử dụng điện thoại bàn để đặt taxi trên diện rộng, điều này đã gây ra sự hỗn loạn trong ngành taxi ở Tokyo.

Xét cho cùng, việc đặt xe taxi vào đầu giờ đêm vì trường hợp khẩn cấp là điều hoàn toàn bình thường, nhưng vì ảnh hưởng bởi sự cố ma quái của điện thoại bàn ở Tokyo khiến cho rất nhiều tài xế xe taxi hoài nghi về sự thật giả của việc đặt xe, vẫn là vấn đề cũ, bọn họ không tài nào phân biệt được thật giả.

Đặc biệt là những cuộc gọi đặt xe biểu thị rằng cần hỗ trợ y tế khẩn cấp, tài xế taxi nhận được cuộc gọi chỉ có thể buộc phải đi, sau đó xuất hiện nhiều cuộc gọi đặt xe giả mạo, khiến cho rất nhiều tài xế taxi chạy một chặng đường công cốc.

Không chỉ giả đặt xe taxi mà còn giả đặt vé máy bay. Trước đó, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã dặn dò sàng lọc những người dùng quan trọng của điện thoại bàn, đồng thời phân tích thông tin của những người dùng điện thoại bàn, sau đó sàng lọc toàn diện những người dùng có thể giả mạo danh tính, cuối cùng là dùng phương thức giả mạo danh tính để những người dùng này đặt vé máy bay, thậm chí còn thực hiện hành vi thanh toán.

Để can thiệp sâu hơn vào ngành hàng không của Nhật Bản, thậm chí Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán còn bố trí nhân viên hiện trường đóng giả người dùng có danh tính giả mạo và gửi hành lý của người dùng có danh tính giả mạo đến sân bay quốc tế Tokyo để ký gửi.

Chương 2479: Kế hoạch giai đoạn hai: Hỗn loạn! (2)

Bước này rất quan trọng!

Nếu chỉ đặt vé mà không đi lên chuyến bay, cùng lắm thì chỉ khiến cho sân bay phát loa thông báo đọc tên khách hàng tầm hai lần, chuyến bay đến giờ bay thì vẫn phải bay, hoàn toàn không tạo ra những rắc rối khác.

Tuy nhiên, nếu nhân viên hiện trường đóng giả người giả mạo và gửi hành lý của người giả mạo đã đặt vé đến sân bay, vậy thì sẽ xảy ra vấn đề rất lớn khi hành lý đi qua cổng an ninh!

Theo quy định quản lý an toàn của ngành hàng không hiện đại, khi hành khách đặt vé đã ký gửi hành lý lên máy bay mà hành khách không lên máy bay sẽ được quy thành sự cố an toàn nghiêm trọng.

Một khi sự cố an toàn như vậy xảy ra, chuyến bay tương ứng sẽ bị cấm cất cánh, hành lý ký gửi của khách hàng sẽ được kiểm tra nghiêm ngặt để tránh phát sinh ra sự cố hàng không.

Bởi vì chẳng ai biết được vị hành khách vẫn chưa lên máy bay đó rốt cuộc là ký gửi những món đồ thông thường hay là một quả bom. Cho dù công ty hàng không và sân bay quốc tế Tokyo có điều tra được hành khách đặt vé máy bay đã sử dụng điện thoại để đặt vé, và liên tưởng đến sự cố ma quái của điện thoại bàn ở Tokyo, nhưng có sự cố an toàn xảy ra thì sao, cái gì nên kiểm tra nhất định vẫn phải kiểm tra.

Trật tự tại sân bay quốc tế Tokyo cũng đã bị nhiễu loạn!

Nhật Bản, thủ đô Tokyo, 3 giờ sáng vừa trôi qua.

Lẽ ra nửa đêm là thời khắc vắng lặng, thế nhưng vào lúc này, thủ đô Tokyo vô cùng náo nhiệt. Sở cảnh sát Tokyo bận rộn, ngành taxi Tokyo bận rộn, sân bay quốc tế Tokyo cũng bận rộn.

Nhưng bận rộn cho sự hỗn loạn này vẫn chưa kết thúc! Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán còn chuẩn bị thêm chiêu dự phòng.

Khi Sở cảnh sát Tokyo đang bận rộn tìm kiếm máy chủ dự phòng cho mạng điện thoại bàn, chiêu dự phòng của Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán lại được tung ra thêm lần nữa, rất nhiều người dùng điện thoại bàn đang bị khống chế, bắt đầu trả tiền theo yêu cầu.

Điều bất lợi hơn nữa là sau khi người dùng điện thoại bàn bàn đang bị khống chế, thực hiện thanh toán theo yêu cầu, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã xóa thông tin tương ứng khỏi máy chủ dự phòng trong mạng điện thoại bàn.

Nói một cách đơn giản, người sử dụng điện thoại bàn trả tiền theo yêu cầu và nhà cung cấp dịch vụ nội dung trả phí cung cấp dịch vụ, nhưng nhà cung cấp dịch vụ mạng điện thoại bàn không có bản ghi chép, tương đương với hành vi ăn chặn.

Tuy nhiên, đây không hẳn thực sự là ăn chặn!

Nếu nhà cung cấp dịch vụ nội dung trả phí cung cấp dịch vụ, chắc chắn phải thu phí, nhà cung cấp dịch vụ mạng điện thoại bàn không có bản ghi chép nhưng nhà cung cấp dịch vụ nội dung trả phí có bản ghi chép.

Tình huống này ắt sẽ dẫn đến tranh chấp!

Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán lại gieo thêm một cơn sấm sét nữa, sau khi cơn sấm sét này nổ sẽ khiến Sở cảnh sát Tokyo và nhà cung cấp dịch vụ mạng điện thoại bàn lại phải đau đầu, đúng không?

Tuy nhiên, An Lương không hề quan tâm đến những tình huống này, An Lương theo dõi những thông tin mà các cư dân mạng nhiệt tình chia sẻ trên Weibo, theo dõi một hồi thì chọn đi ngủ chứ không thức khuya để xem kịch. Dù sao ngày mai sau khi tỉnh dậy vẫn có thể tiếp tục hóng chuyện, hơn nữa còn có nhiều chuyện để hóng hơn nữa, hà tất gì phải thức đêm chờ đợi chứ?

Gần 8 giờ sáng.

An Lương bị đánh thức bởi cuộc gọi của Lý Tịch Nhan.

“Bảo bối, sao em lại dậy sớm thế?” An Lương nghe điện thoại, anh nói đùa.

Thường ngày, thời gian thức dậy của Lý Tịch Nhan ít nhất cũng phải hơn 9 giờ, nhưng hôm nay còn chưa đến 8 giờ nữa!

“Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi với Vũ Tình và Kỳ Kỳ, anh quên rồi hả?” Lý Tịch Nhan nhắc nhở.

An Lương bật cười, cô gái ngốc nghếch này, rõ ràng ngày hôm qua chính bản thân cô ấy đã quên, kết quả lại trở thành An Lương đã quên?

“Rồi, rồi, rồi. Anh lập tức dậy ngay, em ở nhà đợi anh.” An Lương đáp lại.

“Ừ, ừ!” Lý Tịch Nhan đáp lại.

An Lương nhanh chóng tắm rửa vệ sinh, chưa tới 10 phút, An Lương đã tắm rửa xong, sau đó anh đi thang máy xuống hầm để xe, lái chiếc Audi A8L màu đen đến Phồn Hoa Nguyên.

Thiên Không Cảnh cách Phồn Hoa Nguyên không xa, tầm 10 phút sau, An Lương đến Phồn Hoa Nguyên. An Lương gọi điện trước cho Lý Tịch Nhan, đợi khi anh đến hầm đậu xe rồi thì đúng lúc Lý Tịch Nhan cũng vừa đi thang máy xuống.

Lý Tịch Nhan bước vào ghế lái phụ, cô ấy vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Đi thôi, đi thôi!”

“Ừ!” An Lương trả lời, sau đó hỏi, “Hôm nay chúng ta sẽ đưa bọn họ đi chơi ở đâu?”

Lý Tịch Nhan lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hình như em cũng không biết.”

“Anh nghĩ thế nào?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.

“Bọn họ qua đây chơi khoảng bao lâu?” An Lương hỏi lại.

“Em cũng không có hỏi, đợi lát nữa đến nơi em hỏi lại bọn họ.” Lý Tịch Nhan đáp.

“Vậy hôm nay chúng ta hãy đưa bọn họ đi dạo quanh khung cảnh thành phố chính của Thịnh Khánh, để bọn họ có một khái niệm cơ bản về Thịnh Khánh của chúng ta.” An Lương giải thích.

“Nếu bọn họ muốn ở chơi thêm hai ngày nữa, chúng ta dẫn bọn họ đi Áo Kỷ Nguyên, cho bọn họ cảm nhận nỗi sợ độ cao!” An Lương nhếch mép nói.

Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại: “Lẽ nào bản thân anh không sợ độ cao?”

“Anh mà sợ?” An Lương hỏi ngược lại.

“Anh sợ!” Lý Tịch Nhan khẳng định, “Em đã xem các video quảng cáo của Áo Kỷ Nguyên, còn có những video ngắn ghi lại những trò chơi ở đó, vô cùng kích thích, em nghĩ anh sẽ không dám tham gia đâu.”

Phải nói một điều rằng, những trò chơi sợ độ cao của Áo Kỷ Nguyên quả thực là có bệnh!

Chương 2480: Nói ngược phải không?

“Anh không hề sợ một chút nào! Chỉ có điều nếu mọi người muốn chơi, chắc sẽ cần đến một người xách túi hoặc là chụp ảnh, những điều này cứ để anh làm.” An Lương nghiêm túc đáp lại.

“Ha ha ha!” Lý Tịch Nhan không thể nhịn được cười.

Khoảng chưa tới nửa tiếng sau, An Lương và Lý Tịch Nhan đã đến khách sạn Thiên Duyệt, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đã đợi ở lối vào sảnh khách sạn, An Lương trực tiếp lái xe qua đó. Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình ngồi ở hàng ghế sau, Quách Vũ Tình lập tức nói đùa: “Cảm ơn tổng giám đốc An đã đích thân đến đón chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy rất vinh dự!”

“Vậy Quách nữ hiệp định sẽ cảm ơn tôi như thế nào đây?” An Lương hỏi ngược lại.

Quách Vũ Tình trực tiếp trả lời: “Đương nhiên tôi sẽ đưa một cái yên ngựa cho tổng giám đốc An, dẫn tổng giám đốc An đi tham quan toàn bộ Thịnh Khánh, trải nghiệm ẩm thực và vẻ đẹp của Thịnh Khánh!”

“Có phải cậu nói ngược rồi không?” An Lương phàn nàn.

Diêu Kỳ ngồi bên cạnh bật cười, sau đó hỏi Lý Tịch Nhan: “Tịch Nhan, cậu định dẫn bọn mình đi đâu đây?”

Lý Tịch Nhan thuận miệng nói: “Mình cũng không biết, tất cả đều là do An Lương quyết định.”

“Vậy tổng giám đốc An định đưa chúng tôi đi đâu đây?” Diêu Kỳ hỏi lại An Lương.

An Lương không trả lời câu hỏi này, mà trái lại anh lại hỏi: “Tôi phát hiện mọi người có gì đó không đúng, tại sao đột nhiên đều gọi tôi là tổng giám đốc An vậy?”

“Đương nhiên là từ tin tức của Lý Tịch Nhan đấy!” Quách Vũ Tình đáp lại.

“Có người trong trường chúng tôi đã đoán cậu là công tử của Công ty kiến trúc An Thịnh, còn có người nghi ngờ rằng sự hợp tác giữa Công ty kiến trúc An Thịnh và Ngân hàng Công hoàn toàn chỉ là vì Lý Tịch Nhan mà thôi.” Quách Vũ Tình giải thích.

Quách Vũ Tình tiếp tục nói thêm: “Câu chuyện về giám đốc bá đạo với cô gái ngốc nghếch quả là được thiết kế riêng cho hai người.”

Diêu Kỳ tán thành: “Quả thực là vậy!”

“Cho nên có vấn đề gì khi gọi cậu là tổng giám đốc An chứ?” Quách Vũ Tình hỏi ngược lại.

An Lương và Lý Tịch Nhan quả thực rất giống giám đốc bá đạo với cô gái ngốc nghếch.

Đặc biệt, là cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan, cô được An Lương bảo vệ rất tốt nên đôi khi cô luôn bày ra những trò khiến người ta dở khóc dở cười.

“Gọi tổng giám đốc An cũng được, nhưng tôi không phải là công tử của Công ty kiến trúc An Thịnh.” An Lương đáp, “Từ nay về sau mọi người cứ gọi tôi là tổng giám đốc An, lỡ đâu tôi vui vẻ thì tôi sẽ chiêu mộ mọi người làm thư ký!”

“Công tử” là phương ngữ của Ma Đô. Mặc dù “công tử” cũng giống như “thế hệ giàu thứ hai”, nhưng trên thực tế, “công tử” trong phương ngữ thời xửa của Ma Đô ý chỉ những thế hệ giàu có thứ hai dựa dẫm vào đời của bố mẹ, bản thân thì không có tài cái gì.

An Lương thì ngược lại!

Tình hình của gia đình họ An là sau khi An Lương phát triển mới quay lại phụng dưỡng Công ty kiến trúc An Thịnh, tổng giá trị thị trường của Công ty kiến trúc An Thịnh chỉ là 1000 vạn. Và vì sự đối xử hào phóng của Công ty kiến trúc An Thịnh, lợi nhuận của Công ty kiến trúc An Thịnh tương đối thấp.

Sau đó, nguyên nhân vì An Lương, Công ty kiến trúc An Thịnh đã tham gia vào Kế hoạch phát triển Tây Thành – Thịnh Khánh, và đạt được thị phần khổng lồ rồi mới tăng vọt.

Chính vì thế mà An Lương không phải là công tử!

Thực ra Quách Vũ Tình không có ác ý gì khi gọi An Lương là công tử, chỉ là đùa giỡn mà thôi. Cũng giống như bạn bè với nhau hay sỉ vả nhau vậy, hầu hết là nói giỡn.

Trước câu trả lời của An Lương, Quách Vũ Tình tố cáo thẳng mặt: “Tịch Nhan, cậu mau quản bạn trai thần tiên của nhà cậu đi, cậu ấy còn muốn bọn mình làm thư ký, đây tuyệt đối là có vấn đề!”

Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Mình thấy không sao cả, để các cậu làm thư ký cho anh ấy, tất cả công việc đều giao lại cho các cậu làm!”

Diêu Kỳ bắt chuyện: “Tổng giám đốc An nói thật sao, vậy nên gửi sơ yếu lý lịch ở đâu đây?”

An Lương sao dám trả lời chứ?

“Mọi người đã ăn sáng chưa đấy?” An Lương chuyển đề tài.

Lý Tịch Nhan là người đầu tiên lắc đầu: “Em chưa ăn, mẹ em đã chuẩn bị sữa và bánh mì lúa mạch, nhưng em không thích.”

Diêu Kỳ cũng lắc đầu: “Chúng tôi cũng chưa ăn.”

Quách Vũ Tình trả lời: “Ngồi chờ tổng giám đốc An dẫn bọn tôi đi ăn sáng.”

“Có gì muốn ăn không?” An Lương hỏi ngược lại.

Quách Vũ Tình suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Nó phải có đặc trưng của Thịnh Khánh.”

An Lương phì cười: “Đặc trưng của Thịnh Khánh? Tôi thấy cậu không được đâu!”

“Tại sao?” Quách Vũ Tình hỏi ngược lại.

“Bữa sáng mang đặc trưng của Thịnh Khánh nhất chắc chắn phải là mì cay, nhưng một người Ma Đô như cậu đây chắc sẽ không chịu nỗi đâu nhỉ?” An Lương nói với thái độ hoài nghi.

“Chúng tôi có thể ăn cay!” Quách Vũ Tình không chịu thua kém, “Khi còn ở trường, chúng tôi thường đi theo Tịch Nhan ăn đồ cay.”

Diêu Kỳ tán thành: “Đúng vậy, chúng tôi cũng thích ăn cay.”

“Được, vậy để tôi dẫn mọi người đi ăn mì cay kiểu Thịnh Khánh.” An Lương lái xe đi.

Khoảng nửa tiếng sau, An Lương lái xe đến gần khu dân cư Thiên Hồ, nơi gia đình anh từng sống, gần đó có một quán mì cay rất ngon.

An Lương đậu xe ở vị trí sử dụng tạm thời bên đường, sau đó dẫn nhóm của Lý Tịch Nhan bước vào quán mì cay Lưu Ngũ.

“Chú Lưu, cho cháu bốn bát mì hai vắt.” An Lương chào hỏi.

Lưu Ngũ liếc nhìn An Lương, sau đó nhìn về nhóm của Lý Tịch Nhan, ông ấy nói đùa: “Thằng nhóc này cũng được đấy chứ!”

Chương 2481: Để bọn họ làm thư ký?

Lúc còn đi học, An Lương thường ăn mì ở đây, anh và Lưu Ngũ là người quen cũ, những trò đùa vô thưởng vô phạt giống như bây giờ hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Hầy!” An Lương cũng không phản bác, “Người trẻ mà, chắc chắn phải được rồi, những người trung niên như chú chắc không thể nào, đúng không?”

“Dẹp, dẹp, dẹp!” Lưu Ngũ phàn nàn.

An Lương quay người đi, anh không quan tâm. Nhóm của Lý Tịch Nhan đã chọn một chiếc bàn dài để ngồi xuống, hiển nhiên Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ sẽ ngồi cùng nhau, bên cạnh Lý Tịch Nhan thì có một ghế trống.

An Lương ngồi cạnh Lý Tịch Nhan: “Mọi người uống nước ngọt coca cola không?”

Trước khi cả ba trả lời, An Lương nói thêm: “Nước ngọt coca cola của bọn họ vẫn được đựng trong chai thủy tinh nhỏ, kiểu của hơn 10 năm trước, vô cùng hoàn niệm.”

Vì có cảm giác hoài niệm, nhóm của Lý Tịch Nhan đều đồng ý uống nước ngọt coca cola.

Sau khi mì cay được bưng lên, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều chọn chụp ảnh trước. Đây chính là tiêu chuẩn khi đi du lịch, bất kể là gì, bất kể là ngon hay không, chụp ảnh trước là không sai!

An Lương cũng phối hợp chụp ảnh với bọn họ, đợi sau khi bọn họ chụp ảnh xong xuôi, An Lương mới làm động tác “mời”, ra hiệu cho bọn họ nếm thử món mì cay kiểu Thịnh Khánh.

Tuy nhiên, cho dù đó là Diêu Kỳ hay Quách Vũ Tình, bọn họ biết bọn họ đã sai ngay từ miếng đầu tiên!

Mì cay kiểu Thịnh Khánh khi ở Thịnh Khánh thực sự là mì cay, thuộc kiểu vừa tê vừa cay. Mì cay phong cách Thịnh Khánh ở Ma Đô đã được sửa đổi thông qua việc tham khảo khẩu vị của người Ma Đô.

Quách Vũ Tình uống vài ngụm nước ngọt coca cola, sau khi vị cay đã thuyên giảm, cô phàn nàn: “Chà! Vừa tê vừa cay! Đây mới là phong cách Thịnh Khánh sao?”

“Hiển nhiên rồi!” An Lương tích cực đáp lại.

Diêu Kỳ cũng uống vài ngụm nước ngọt coca cola, sau đó nói: “Thực ra mùi vị cũng được, nhưng vị cay quá nồng. Mì cay kiểu Thịnh Khánh của bên chúng tôi không cay như vậy.”

An Lương giễu cợt nói.: “Nếu món mì cay kiểu Thịnh Khánh của bên các cậu mà cay như vậy, e rằng đã đóng cửa từ lâu rồi nhỉ?”

Việc món ăn được thay đổi theo khẩu vị địa phương rất quan trọng!

Giống như các nhà hàng ẩm thực Hạ Quốc ở nước ngoài, tất cả đều đã được thay đổi khẩu vị theo địa phương nước đó. Ví dụ như món gà Tướng Tả nổi tiếng của Hạ Quốc ở nước ngoài, nhưng liệu ở Hạ Quốc thực sự có món ăn này không? 10 người Hạ Quốc thì sẽ có 9 người cảm thấy ngơ ngác!

Đó là thứ gì cơ chứ?

Còn người Hạ Quốc còn lại sẽ ngạc nhiên: Hóa ra là thịt heo xào chua ngọt sao?

Vì mì cay kiểu Thịnh Khánh quá cay đối với Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ, sau khi An Lương và Lý Tịch Nhan ăn xong, đã đưa bọn họ đến một quán hoành thánh gà.

Khẩu vị như thế này cuối cùng lại phù hợp với Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình.

Khi bọn họ đang ăn hoành thánh gà, Lý Tịch Nhan đã trêu chọc bọn họ: “Bây giờ mình đang lo lắng, liệu các cậu có thể ăn được món lẩu xưa kiểu Thịnh Khánh hay không?”

Quách Vũ Tình hứa hẹn: “Nhất định phải ăn được! Nếu đã đến Thịnh Khánh du lịch vậy thì nhất định phải ăn lẩu xưa kiểu Thịnh Khánh!”

Cô ấy tiếp tục nói thêm: “Không thể nào đã đi du lịch Thịnh Khánh một chuyến mà còn phải ăn lẩu uyên ương, đúng không?”

Diêu Kỳ gật đầu đồng ý: “Đúng, chúng ta nhất định phải đi ăn lẩu xưa. Mình đã xem quán lẩu Thịnh Khánh trong ứng dụng video ngắn, hình như còn cung cấp mấy món tráng miệng như là bánh trôi nước nhỏ hay sinh tố nữa, một muỗng lẩu xưa, một muỗng đồ ngọt, mình nghĩ chúng ta có thể chịu được!”

Quán lẩu của Thịnh Khánh cũng đang phát triển theo thời đại.

Trước đây, quán lẩu Thịnh Khánh chủ yếu phục vụ bia đông lạnh và lẩu, khách hàng đến ăn chủ yếu là nam giới.

Trong thời đại này, các quán lẩu Thịnh Khánh càng màu mè hơn, bánh trôi nước nhỏ hay sinh tố là những thứ bình thường. Rất nhiều quán lẩu thậm chí còn cung cấp hơn mười loại món tráng miệng đông lạnh, một số quán lẩu xưa còn màu mè hơn nữa, những món tráng miệng có thể lên tới ba mươi loại.

Thỉnh thoảng An Lương không thể nào xác định được đây rốt cuộc là quán bán đồ ngọt hay quán lẩu? Bởi vì rất nhiều món tráng miệng trong các quán bán đồ ngọt đều không có tới tận 30 loại, được chứ!

Mắt của Lý Tịch Nhan sáng lên, cô nói: “Mình có biết một quán lẩu rất ngon, họ có rất nhiều món tráng miệng, mình thích sinh tố xoài của bọn họ.”

Quách Vũ Tình hỏi: “Có sinh tố sầu riêng không?”

Lý Tịch Nhan gật đầu: “Có!”

An Lương ngồi một bên giả vờ bị sốc: “Không ngờ Quách nữ hiệp thích ăn sầu riêng?”

“Ăn sầu riêng có vấn đề gì sap?” Quách Vũ Tình hỏi, “Rất nhiều người thích ăn sầu riêng!”

An Lương giễu cợt: “Bạn trai tương lai của cậu nhất định sẽ không thích!”

Rốt cuộc thì có mấy ai thích bạn gái mình ăn sầu riêng chứ?

Món đó còn có lực sát thương hơn cả tỏi tây!

Quách Vũ Tình phàn nàn: “Cậu có độc!”

“Tịch Nhan, cậu lo mà quản tốt bạn trai thần tiên của cậu đi, cậu ấy bắt nạt bạn thân của cậu như vậy đấy, cậu thực sự không quản luôn sao?” Quách Vũ Tình tố cáo.

Lý Tịch Nhan nắm lấy cánh tay của An Lương, cô ấy đáp lại một cách tự nhiên: “Anh ấy là bạn trai của mình, mình nhất định sẽ giúp anh ấy.”

“…” Quách Vũ Tình không nói nên lời.

Chương 2482: Tình yêu ngọt ngào!

Diêu Kỳ im lặng trong lòng, “Vậy ra đây chính là lý do anh chọn cô ấy chứ không phải chọn em?”

An Lương nói với vẻ mặt mãn nguyện: “Bảo bối nhà tôi chắc chắn sẽ đứng về phía tôi, kẻ cô đơn như cậu còn làm bóng đèn, trong lòng cậu chẳng lẽ không rõ nữa sao?”

Quách Vũ Tình trả lời một cách cay đắng: “Tôi cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào!”

“Vậy thì cần phải chú ý!” An Lương nhếch mép, “Tình yêu ngọt ngào có khả năng sẽ khiến bạn trai của cậu bị bệnh tiểu đường đó, tôi khuyên cậu nên bảo bạn trai đi làm kiểm tra đi.”

“Khụ khụ!” Diêu Kỳ ho khan một tiếng, mặc dù cô ấy không có bạn trai, nhưng cô ấy sống ở thế giới hiện đại, làm sao cô ấy không hiểu một vài kiến thức thú vị?

Diêu Kỳ biểu thị cô nghe hiểu điều đó!

Mặt của Lý Tịch Nhan đỏ bừng, cô đánh An Lương một cái: “Tên khốn kiếp này, anh đang nói cái gì vậy?”

Trước nay Quách Vũ Tình vẫn luôn cứng rắn, nhưng lần này cũng đã bị áp chế, cô đỏ mặt không nói lên lời, hiển nhiên cô hiểu ý của An Lương.

Tầm khoảng nửa tiếng sau, Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ ăn xong món hoành thánh gà.

Diêu Kỳ nhìn An Lương hỏi: “Lát nữa chúng ta đi đâu đây?”

Quách Vũ Tình hỏi: “Thiên Tầm Nham của Thịnh Khánh thì sao?”

An Lương từ chối: “Thiên Tầm Nham chỉ đẹp vào ban đêm, ban ngày rất tầm thường.”

“Còn phố gốm sứ thì sao?” Quách Vũ Tình hỏi lại, cô ấy rõ ràng đã làm cẩm nang du lịch Thịnh Khánh.

“Thịnh Khánh của chúng tôi được cư dân mạng gọi là thành phố ma thuật 3D. Nếu muốn lĩnh hội được sự ma thuật của Thịnh Khánh, cách tốt nhất chính là nhìn bao quát Thịnh Khánh.” An Lương giải thích.

“Đi thôi, tôi sẽ dẫn mọi người nhìn bao quát Thịnh Khánh!” An Lương đáp.

Nhìn bao quát Thịnh Khánh tức là có thể xem toàn bộ Thịnh Khánh từ trên không.

Đã từng có chương trình này trên Đài truyền hình Thịnh Khánh, sử dụng máy bay trực thăng để quay cảnh Thịnh Khánh từ trên không, và xem sự huyền ảo của của Thịnh Khánh từ một góc độ khác.

“Oa! Tổng giám đốc An, cậu đã sắp xếp máy bay trực thăng sao?” Quách Vũ Tình cảm thán.

An Lương lắc đầu: “Dĩ nhiên là không!”

“Thế là cái gì?” Quách Vũ Tình tò mò hỏi.

“Lát nữa cậu sẽ biết thôi!” An Lương bảo bọn họ lên xe, sau đó lái xe đến khu công nghiệp ở núi Mộc Linh.

Ngày hôm qua, cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan đã quên mất chuyện Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình sẽ đến đây, An Lương phải thu xếp cho hai người bọn họ ở trong khách sạn, và cũng thu xếp luôn hành trình của ngày hôm nay.

Nếu để cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan sắp xếp thì sao?

Chắc sẽ là kiểu vòng quanh một vòng ở phố gốm sứ, vòng quanh vài vòng trong nhà, rồi lại đi ăn lẩu, sau đó thì hết. An Lương thì có sắp xếp của riêng mình…

Vườn ươm doanh nghiệp núi Mộc Linh.

Đầu tiên, An Lương đưa nhóm của Lý Tịch Nhan người đến tham quan Công ty dược phẩm Tinh Tụy. Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa bước ra chào đón An Lương.

“Hoan nghênh tổng giám đốc An đến kiểm tra công việc.” Vương An Phong chủ động ra đón.

An Lương khẽ gật đầu: “Công việc gần đây thế nào?”

Vương An Phong trả lời: “Mọi thứ vẫn bình thường. Hiện tại, ngoài việc xử lý công việc của chính mình, chúng tôi cũng đang phối hợp với Bệnh viện y học cổ truyền Thịnh Khánh để giúp bọn họ xử lý các loại thuốc thảo dược cao cấp của Trung Quốc.”

Vũ Dũng Hoa nói thêm: “Tổng giám đốc An, chúng tôi có một việc cần xin.”

“Có chuyện gì vậy?” An Lương hỏi ngược lại.

Vũ Dũng Hoa giải thích: “Chúng tôi hi vọng sẽ cải thiện quy trình sản xuất nhựa đào và xử lý nhựa đào tinh chế hơn nữa, chủ yếu thông qua quá trình xử lý hạt siêu mịn, để làm cho các hạt nhựa đào càng nhỏ hơn.”

“Cần đầu tư thêm?” An Lương hỏi thêm.

Vũ Dũng Hoa lắc đầu: “Không cần đâu. Thông qua việc hợp tác với Bệnh viện y học cổ truyền Thịnh Khánh, cùng với các dịch vụ tùy chỉnh siêu cao cấp mở riêng, chúng tôi gần như đã đạt được sự cân bằng giữa thu nhập và chi tiêu.”

Vương An Phong tán thành: “Đúng vậy, chúng tôi gần như đã đạt được sự cân bằng thu chi, mở ra danh tiếng trong giới đặt hàng riêng siêu cao cấp. Điều này hoàn toàn đều dựa vào nguồn lực do tổng giám đốc An cung cấp.”

“Chủ yếu là nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn đã có danh tiếng, dựa vào việc gia công nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn, chúng tôi đã được chú ý và dễ dàng nhận được sự tín nhiệm từ người khác.” Vũ Dũng Hoa cũng khẳng định sự đóng góp của nhựa đào ăn liền.

Vũ Dũng Hoa nói thêm: “Lần này, chúng tôi dự định phát triển phương án chế biến hạt siêu mịn để chế biến thêm nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn, cố gắng làm cho nhựa đào dễ hấp thụ hơn sau khi được xử lý thành hạt siêu mịn, từ đó giảm số lượng nguyên liệu cho mỗi lon nhựa đào.”

‘Ting!’

‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Hỗ trợ đầu tư vào nghiên cứu và phát triển công nghệ tiên tiến, cải tiến quy trình sản xuất nhựa đào ăn liền thông qua công nghệ chế tạo hạt siêu mịn để giảm lượng tiêu thụ nguyên liệu.’

‘Phần thưởng nhiệm vụ: Liều lượng hiệu quả tối thiểu của nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn giảm từ 50 g xuống 40 g. ‘

Không ngờ lại có nhiệm vụ?

Lúc đầu, An Lương nghĩ rằng công nghệ chế tạo hạt siêu mịn này chỉ là mấy chuyện rãnh hơi của Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa, nhưng ai biết được nó lại kích hoạt nhiệm vụ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

Quan trọng hơn, phần thưởng nhiệm vụ khá tốt!

Chương 2483: Nhiệm vụ đơn giản: Phần thưởng thoải mái!

Liều lượng hiệu quả tối thiểu của nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn đã giảm từ 50 g xuống 40 g, đây là một mức giảm không tồi.

Hiện tại, sản lượng hàng năm của nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn đã tăng lên 20% ​​sau một nhiệm vụ, bây giờ đã đạt tới mức 300 kg một năm.

Dựa trên sản lượng hàng năm là 300 kg, liều lượng hiệu quả tối thiểu là 50 g, tổng sản lượng hàng năm là 6,000 chai.

Nếu liều lượng hiệu quả tối thiểu giảm xuống 40 g, tổng sản lượng hàng năm sẽ tăng lên 7,500 chai, tương đương với việc nâng tổng sản lượng lên 25%, mức tăng này rất cao.

Ngoài ra, nhiệm vụ rất đơn giản, hoàn toàn không cần An Lương tham gia, chỉ cần An Lương đồng ý với đơn xin chuyển đổi quy trình sản xuất của Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa, còn nhiệm vụ nào đơn giản hơn nữa không?

An Lương chỉ muốn nói rằng những kiểu nhiệm vụ này xin hãy đến nhiều hơn một chút!

“Không thành vấn đề, các anh giải quyết là được.” An Lương đồng ý yêu cầu cải tiến quy trình sản xuất của hai người bọn họ trước.

“Nếu các anh cần hỗ trợ tài chính, các anh cứ liên hệ với tôi.” An Lương nói thêm.

Vương An Phong nhanh chóng trả lời: “Thực sự không cần hỗ trợ tài chính. Xin hãy yên tâm, tổng giám đốc An, tôi và tổng giám đốc Vũ sẽ nhanh chóng hoàn thành, cố gắng hiện thực hóa quy trình tạo hạt siêu mịn càng sớm càng tốt.”

“Được!” An Lương gật đầu.

Trước khi An Lương đi, Vương An Phong đưa cho An Lương một túi quà và giải thích: “Đây là nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn trong ba ngày qua, sẵn tiện giao cho tổng giám đốc An giải quyết!”

“Tổng cộng có bao nhiêu chai?” An Lương hỏi.

“Tổng cộng có 60 chai.” Vương An Phong đáp lại.

“Ừ, cũng không tệ.” An Lương hài lòng.

Bây giờ đang là mùa hè nên sản lượng nhựa đào sẽ cao hơn một chút, đợi đến khi vào đông, sản lượng nhựa đào sẽ giảm đi rất nhiều.

Tay trái An Lương nắm lấy Lý Tịch Nhan, còn tay phải thì xách túi quà nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn, anh dẫn Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình cùng rời khỏi Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

Lý Tịch Nhan thuận miệng hỏi: “Những nhựa đào này là những nhựa đào mà trước đây anh đã gửi cho em mẹ đó sao?”

“Ừ!” An Lương gật đầu, “Mẹ em chắc vẫn còn nhựa đào nhỉ?”

“Vẫn còn.” Lý Tịch Nhan đáp lại.

Diêu Kỳ tò mò hỏi: “Công dụng của nhựa đào này là gì?”

Cô ấy tiếp tục nói thêm: “Hình như mình có xem qua báo cáo, nghiên cứu khoa học cho thấy nhựa đào không có thành phần hữu hiệu đặc biệt và giá trị dinh dưỡng của nó tương đối thấp.”

An Lương mỉm cười trả lời: “Nhựa đào ở đây khác với nhựa đào thông thường. Hôm nay khi nào về thì tôi sẽ gửi cho mọi người một ít, mọi người tự ăn là biết ngay hiệu quả.”

“Vậy thì tôi bắt đầu cảm thấy mong chờ rồi đó!” Diêu Kỳ đáp lại.

Quách Vũ Tình cũng tán thành: “Tôi cũng rất mong chờ!”

An Lương bỏ nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Vạn vào cốp chiếc Audi A8L trước, tuy nhiên anh không có ý định lên xe mà dẫn ba người bọn họ đến tòa nhà ba tầng đối diện với Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

Lý Tịch Nhan nghi ngờ hỏi: “Chúng ta còn phải đi tham quan công ty khác nữa sao?”

“Lát nữa mọi người sẽ biết!” An Lương nói một cách bí ẩn.

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều rất tò mò, rõ ràng An Lương nói sẽ dẫn bọn họ nhìn bao quát Thịnh Khánh, tại sao đột nhiên lại trở thành quan sát doanh nghiệp của gia tộc nhà An Lương?

An Lương dẫn nhóm của Lý Tịch Nhan đến tòa nhà ba tầng đối diện Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

Ngay cửa của tòa nhà ba tầng này có treo bảng hiệu “Công ty bảo vệ Tinh Tụy”.

Nó là một trong những chiếc áo khoác của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, nhân viên vận hành chủ yếu là những nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã bị lộ danh tính trong kế hoạch duy trì sinh mệnh.

Công ty bảo vệ Tinh Tụy chịu trách nhiệm chính về các nhu cầu an ninh của khu vực Thịnh Khánh, chẳng hạn như bảo vệ An Thịnh Vũ và Tôn Hà, cũng như Lưu Linh và Lý Tịch Nhan đang ở nhà trong kỳ nghỉ hè.

Về phần Hồ Ly Tinh nhỏ Dương Mậu Di, cô ấy được bao quanh bởi một đội nhân viên an ninh từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, các biện pháp bảo vệ an toàn được áp dụng và làm rất chuyên nghiệp.

Sau khi An Lương cùng với nhóm của Lý Tịch Nhan bước vào, một người đàn ông trung niên bình thường bước đến, ông ấy cung kính chào hỏi: “Tổng giám đốc An, buổi sáng tốt lành.”

Người đàn ông trung niên này là Trần Phàm, người phụ trách Công ty bảo vệ Tinh Tụy, với mật danh Huyền Vũ Tam.

“Những thứ tôi sắp xếp ngày hôm qua đã chuẩn bị xong chưa?” An Lương hỏi.

Trần Phàm gật đầu: “Đã chuẩn bị xong xuôi, xin mời bên này.”

An Lương giao chìa khóa chiếc Audi A8L: “Sau cốp xe có nhựa đào ăn liền, các anh đi xem một chút đi.”

“Được.” Trần Phàm đáp lại.

Sau khi đáp lại, Trần Phàm đi lên phía trước bên phải để dẫn đường, đưa nhóm của An Lương bước vào Công ty bảo vệ Tinh Tụy, sau đó đi thang máy lên sân thượng của tòa nhà.

Tòa nhà ba tầng, nơi đặt trụ sở của Công ty bảo vệ Tinh Tụy, đã được tu sửa, phần mái của tòa nhà được xây dựng làm bến trạm hàng không và lắp đặt thiết bị sạc.

Trên bến trạm hàng không ở sân thượng, ba chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy đang đậu cạnh nhau.

Chương 2484: Con đường kiếm tiền kiểu mới!

An Lương giới thiệu với Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình: “Đây là chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba được phát triển bởi Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, những chiếc xe này đều là mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy. Hôm nay, tôi sẽ đưa mọi người đi ngắm toàn cảnh thành phố chính của Thịnh Khánh.”

An Lương nói thêm: “Mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy là thiết kế mở, thuận tiện cho mọi người trong việc ngắm cảnh và chụp ảnh. Nếu là mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng, việc ngắm cảnh sẽ không thuận tiện bằng mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy, bởi vì nó có lắp đặt kính chắn gió.”

Kính chắn gió của mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng được thiết lập hình giọt nước để đảm bảo hệ số cản thấp, hiệu quả khi chụp ảnh bên trong chắc chắn không bằng mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa thiết kế mở.

Sau khi An Lương giới thiệu, Quách Vũ Tình kích động nói: “Vậy hôm nay chúng ta thực sự có thể ngắm nhìn toàn cảnh Thịnh Khánh từ trên không?”

An Lương gật đầu: “Đúng vậy!”

“Nhưng để đảm bảo sự an toàn của mọi người, mọi người phải đội mũ bảo hiểm và thắt dây an toàn. Tôi cũng đã bố trí tài xế cho mọi người.” An Lương nói thêm.

Trần Phàm phối hợp với câu nói của An Lương, ông ấy chỉ vào hai nhân viên an ninh nữ đang đứng gần thiết bị sạc, sau đó nói thêm: “Bọn họ sẽ cho mọi người biết các quy tắc an toàn tương ứng, mong hai quý cô đây sẽ tuân thủ.”

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình cùng nhìn qua.

“Không thành vấn đề!” Quách Vũ Tình đồng ý trước.

Diêu Kỳ nói một cách chắc chắn: “Chúng tôi sẽ tuân theo các nguyên tắc an toàn.”

An Lương nhìn thời gian, bây giờ đã 9 giờ, anh hô: “Tận dụng thời gian, cố gắng hoàn thành trong vòng hai tiếng đồng hồ, tránh lát nữa đến trưa sẽ rất nóng.”

An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đến một trong những chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy, anh tự tay đội mũ bảo hiểm toàn phần cho Lý Tịch Nhan.

Mũ bảo hiểm toàn phần không chỉ để chắn gió, bảo vệ mắt mà còn có chức năng bảo vệ an toàn, xét cho cùng thì chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy có thiết kế mở, khi đang bay với tốc độ cao mà va phải chim thì sao?

Đây cũng là một vai trò quan trọng của mũ bảo hiểm toàn phần!

Sau khi An Lương đội mũ bảo hiểm toàn phần cho Lý Tịch Nhan, anh yêu cầu Lý Tịch Nhan bước lên chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy trước, sau đó thắt dây an toàn cho Lý Tịch Nhan để tránh bị rơi khỏi chiếc mô tô bay.

An Lương cẩn thận kiểm tra khóa an toàn, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh đội mũ bảo hiểm và thắt dây an toàn, anh nhìn sang bên trái, dùng ngón tay trái giơ ngón tay cái lên, đồng thời chỉ hướng lên trên có ý hỏi chiếc mô tô bay bên trái và phải liệu đã sẵn sàng để bay hay chưa.

Người lái xe bên trái gật đầu khẳng định và người lái xe bên phải cũng đáp lại bằng một cử chỉ OK. Sau khi nhận được phản hồi, An Lương lập tức khởi động chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy, sau đó cất cánh một cách suôn sẻ.

Khi chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy cất cánh, Lý Tịch Nhan đã nắm chặt tay An Lương, cô ấy phấn khích nói: “An Lương, anh không sợ sao?”

An Lương sợ độ cao!

An Lương mỉm cười trả lời: “Anh sợ chứ, nhưng hệ thống điều khiển tự động của mô tô bay rất tân tiến. Trước khi khởi hành, anh đã đặt điểm quay lại bến trạm nơi chúng ta vừa cất cánh khi nãy. Dù cho anh có điều khiển bừa bãi thì hệ thống điều khiển tự động cũng sẽ đưa chúng ta quay trở lại điểm ban đầu một cách suôn sẻ.”

Tuy nhiên trên thực tế, năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” mới là con bài tẩy của An Lương!

Năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” không phát hiện ra nguy hiểm, An Lương mới khắc phục được tâm trạng sợ độ cao của mình.

Theo sự tăng dần của độ cao, các tòa nhà trên mặt đất ngày càng nhỏ hơn, ngày càng có nhiều cảnh quan trong tầm mắt.

Lý Tịch Nhan cảm thán: “Em chưa bao giờ nhìn thấy một Thịnh Khánh như vậy. Hóa ra Thịnh Khánh của chúng ta nhìn từ trên trời xuống rất đẹp!”

“Nhìn toàn cảnh Thịnh Khánh từ trên không quả thực rất tuyệt!” An Lương mỉm cười trả lời, “Nói ra, anh lại phát hiện một con đường kiếm tiền mới!”

“Cái gì?” Lý Tịch Nhan bối rối, “Cái gì mà con đường kiếm tiền mới?”

Trên không trung của núi Mộc Linh.

Ba chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy đang bay ở tốc độ thấp. Cả Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều chưa có kiểu trải nghiệm bay giống như bây giờ.

Mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy là một thiết kế mở không có kính chắn gió, mang đầy cảm giác phấn khích khi tiếp xúc với bầu trời ở cự ly gần.

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều rất sốc trước trải nghiệm tiếp xúc với bầu trời ở cự ly gần này, bọn họ lần lượt quay video và chụp ảnh.

Trên chiếc mô tô bay mà An Lương và Lý Tịch Nhan đang ngồi, cả hai người đang thảo luận cách kiếm tiền.

“Bảo bối, em cảm thấy thế nào về Thịnh Khánh khi nhìn từ trên cao xuống?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan khẳng định nói: “Em thấy rất tuyệt!”

“Vậy nếu chúng ta mở một công ty du lịch hàng không, có phải sẽ hái ra tiền?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan do dự một lúc, sau đó trả lời: “Chắc không thể nào đâu!”

“Thật sao?” An Lương hỏi, “Tại sao?”

Chương 2485: Có thể đăng lên dòng thời gian không?

Lý Tịch Nhan là một chuyên viên truyền thông tin tức, cô ấy đã trả lời: “Em từng học kiến ​​thức pháp luật khi tham gia các khóa học nghiệp vụ. Hiện tại, việc kiểm soát trên không của nước ta tương đối nghiêm ngặt. Những việc du ngoạn trên không giống như ngay lúc này có thể sẽ liên quan đến vấn đề an ninh quốc gia, vậy nên không dễ kiếm tiền đâu.”

“Không ngờ cô gái ngốc nghếch nhà chúng ta lại hiểu luật!” An Lương nói đùa.

Lý Tịch Nhan hờn dỗi: “Em không phải là cô gái ngốc nghếch!”

“Rồi, rồi, rồi, em không phải.” An Lương đáp, “Anh biết về vấn đề quy định, nhưng chúng ta có thể đăng ký một tuyến đường cố định, như vậy sẽ không can thiệp vào vấn đề an ninh.”

“Thứ hai, chúng ta có quyền hạn chế các thiết bị chụp ảnh được mang theo bởi khách du lịch trong quá trình du ngoạn trên không, và sẽ tiến hành kiểm tra nếu cần thiết, những điều này sẽ được giải thích trước với khách du lịch.” An Lương nói thêm.

“Cuối cùng là khảo sát danh tính của khách du lịch, chẳng hạn như cấm công dân nước ngoài tham gia.” An Lương nói thêm.

Dưới nhiều hạn chế khác nhau, vấn đề sẽ được giải quyết một cách hiệu quả.

“Nếu làm theo như những gì anh đã nói, vậy thì chắc sẽ không có vấn đề.” Lý Tịch Nhan trả lời, “Vậy anh định làm một dự án du lịch hàng không giống vậy sao?”

An Lương lắc đầu: “Hiện tại anh cũng không chắc nữa, đó chỉ là một ý tưởng thôi.”

Giống như Lý Tịch Nhan đã nói, dự án du lịch hàng không này đang gây tranh cãi, cộng với lợi nhuận hạn chế, An Lương vẫn đang cân nhắc xem có nên làm một dự án như vậy hay không.

Nhưng An Lương đã nghĩ ra một giải pháp. Hoàn toàn có thể đưa dự án như vậy vào Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, dày vò các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh và các thành viên của tổ chức vòng ngoài.

Lợi nhuận mà An Lương không đoái hoài tới, các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh và các thành viên của tổ chức vòng ngoài sẽ chú ý!

Quan trọng hơn, sau khi các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh và các thành viên của tổ chức vòng ngoài xây dựng toàn bộ dự án du lịch hàng không, An Lương cũng có thể sử dụng tài nguyên trong đó.

Ví dụ như ở trong thành phố nào đó, An Lương có thể tạm thời điều động mô tô bay, đây hoàn toàn là chuyện nằm trong tầm tay. Ngoài ra, dự án du lịch hàng không có thể được sử dụng như một điểm thí nghiệm để khám phá các quy tắc giao thông của chuyến bay hàng không, cũng như các hạn chế pháp lý, v.v.

Nói một cách đơn giản, dự án du lịch hàng không có nhiều hạn chế hơn, nhưng lợi ích tương ứng cũng rất nhiều.

“An Lương, đường bay ngày hôm nay của chúng ta không có bất kỳ sự hạn chế nào sao?” Lý Tịch Nhan hỏi.

An Lương gật đầu: “Không. Ngày hôm qua anh đã đăng ký rồi, hôm nay chúng ta có thể bay một cách tự do. Tất nhiên, vẫn có một số khu vực cấm bay mà chúng ta không thể vào được, chẳng hạn như là Phồn Hoa Nguyên nhà em, bên đó có khu vực cấm bay.”

Phồn Hoa Nguyên đã thiết lập vùng cấm bay, chủ yếu để đảm bảo sự riêng tư cho khu vườn trên sân thượng.

Một khi đến gần khu vực cấm bay, hệ thống kiểm soát chuyến bay sẽ nhắc nhở các quy tắc cấm bay tương ứng.

Mặc dù An Lương đã xin phép bay từ trước nhưng quy định cấm bay trong khu vực cấm bay vẫn tồn tại.

Hơn 11 giờ sáng, ba chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy đi dạo một vòng xung quanh thành phố chính của Thịnh Khánh, sau đó lại quay về Công ty bảo vệ Tinh Tụy ở Vườn ươm doanh nghiệp núi Mộc Linh.

Trên bến trạm ở sân thượng của tòa nhà ba tầng, ba chiếc mô tô bay phiên bản phòng cháy chữa cháy dừng lại. Sau khi Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình bước xuống, bọn họ thảo luận tình hình trên bầu trời với Lý Tịch Nhan.

An Lương xem vào: “Này ba người đẹp, mọi người hãy dừng lại một chút. Trước tiên hãy quyết định chúng ta sẽ ăn gì vào buổi trưa đã, sau đó mọi người có thể tiếp tục nói.”

Lý Tịch Nhan tán thành: “Kỳ Kỳ, Vũ Tình, các cậu muốn ăn gì?”

Trước khi Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình trả lời, Lý Tịch Nhan tiếp tục hỏi: “Bọn mình sẽ tiếp tục đưa các cậu đi ăn trưa kiểu Thịnh Khánh sao?”

Sắc mặt Quách Vũ Tình thay đổi, cô ấy từ chối: “Mình thấy hay là thôi đi?”

Diêu Kỳ tán thành: “Đừng cay quá, uy lực của món lẩu xưa ngày hôm qua đã khủng khiếp lắm rồi.”

An Lương mỉm cười: “Được! Vậy trưa nay chúng ta đi ăn chút gì đó thanh đạm. Bảo bối, em cảm thấy nhà hàng Cá Hấp Thật thế nào?”

Hai mắt Lý Tịch Nhan sáng lên, cô lập tức giải thích cho Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình tình hình của nhà hàng Cá Hấp Thật.

Sau khi nghe lời giải thích của Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đồng ý mà không chút do dự, nhà hàng Cá Hấp Thật rất phù hợp với khẩu vị của người Ma Đô.

An Lương đích thân lái chiếc Audi A8L đưa nhóm của Lý Tịch Nhan đến nhà hàng Cá Hấp Thật.

Từ Vườn ươm doanh nghiệp núi Mộc Linh đến khu ẩm thực cao cấp phía Bắc rất gần, nhiều nhất cũng chỉ tốn khoảng 10 phút. Trong xe, Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đang trò chuyện về tình hình trên không trước đó đã nói.

Sau khi thảo luận một hồi, Quách Vũ Tình hỏi: “Tổng giám đốc An, video và ảnh chúng tôi chụp hôm nay, liệu có thể đăng lên dòng thời gian không?”

Bên trong chiếc Audi A8L màu đen, Quách Vũ Tình ngồi ở phía sau hỏi An Lương liệu có thể đăng video và ảnh được chụp từ trên không lên dòng thời gian hay không.

Điểm này của Quách Vũ Tình rất tốt!

Bình Luận (0)
Comment