Sau khi hai người thương lượng xong, bọn họ cùng nhau thức dậy và đi đến nhà hàng Cung Đình Ba Không Dính ở huyện Tín Phong.
Nhà hàng Cung Đình Ba Không Dính vẫn đang kinh doanh, mặc dù Trần Tam Tỉnh mong muốn mở rộng và phát triển, nhưng ông ấy đang thiếu tiền, ông ấy cần phải có kế hoạch thật kỹ càng.
Khi An Lương và Dương Mậu Di đến cửa, Trần Tam Tỉnh từ phòng bếp bước ra chào đón: “Chào mừng cậu An và cô Dương đã đến.”
Trần Tam Tỉnh lo lắng nhìn Dương Mậu Di, ông ấy lo lắng không biết có phải đã có chuyện gì xảy ra với bộ phim tài liệu về ẩm thực.
“Hiện tại ông chủ Trần có thời gian không?” An Lương hỏi.
Trần Tam Tỉnh lại gật đầu lia lịa: “Tất nhiên là có!”
“Chúng tôi có một việc cần thảo luận với ông chủ Trần.” Dương Mậu Di giải thích.
“Được, không thành vấn đề. Xin hỏi có chuyện gì vậy?” Trần Tam Tỉnh lịch sự hỏi.
An Lương đi thẳng vào vấn đề: “Doanh thu hàng năm của gia đình ông là bao nhiêu?”
“Hả?” Trần Tam Tỉnh hơi sửng sốt, ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng An Lương sẽ hỏi câu hỏi này.
Trước đó, khi Dương Mậu Di đến đây, Trần Tam Tỉnh đã đích thân đứng bên ngoài nhà hàng đón tiếp. Trần Tam Tỉnh hiển nhiên cũng nhìn thấy chiếc Lexus LX570 mà Dương Mậu Di ngồi, còn có hai chiếc Land Cruiser 5700 đi theo sau cô ấy. Ông ấy biết rõ tổng giá trị của ba chiếc xe này là hơn 400 vạn.
Theo quan điểm của Trần Tam Tỉnh, ông ấy hoàn toàn không có cửa tiếp xúc tới tầng lớp mà Dương Mậu Di và An Lương đang đứng. Chính vì thế ông ấy đã thất thần khi đối mặt với câu hỏi doanh thu hàng năm của An Lương.
Nhà hàng Cung Đình Ba Không Dính ở huyện Tín Phong.
Trước sự sững sờ của Trần Tam Tỉnh, An Lương tiếp tục nói: “Ông chủ Trần trước đó đã nói rằng thịt heo Phỉ Thúy là món đặc trưng của nhà hàng, lượng tiêu thụ mỗi ngày là hơn 30 phần.”
Đây thực sự là những gì Trần Tam Tỉnh đã nói trước đó.
“Bằng cách phân tích ngược lại doanh thu hàng ngày của thịt heo Phỉ Thúy, dựa theo mức trung bình hàng ngày tiếp đón khoảng 40 bàn khách và mức tiêu thụ trung bình cho mỗi bàn là khoảng 150 tệ, doanh thu trung bình hàng ngày của nhà hàng sẽ là 6.000 tệ.” An Lương phân tích.
“Nếu tính thêm thu nhập của những món đặt trước như gà Phú Quý và thịt Vạn Phúc, doanh thu hàng năm của nhà hàng sẽ rơi vào khoảng giữa 230 vạn đến 260 vạn, phải không?” An Lương cố tình phóng đại doanh thu hàng năm.
Trần Tam Tỉnh cười khổ: “Quá cao!”
“Mức tiêu thụ trung bình cho mỗi bàn của nhà hàng ít hơn nhiều so với 150 tệ.” Trần Tam Tỉnh nói thêm.
Giá khởi điểm của các món mặn tại nhà hàng Cung Đình Ba Không Dính là 18 tệ, món chay giá 10 tệ. Cho dù tính theo mức hai món mặn, hai món chay và một món canh, mức tiêu thụ chỉ mới hơn 100 tệ mà thôi.
“Mức tiêu thụ trung bình cho mỗi bàn của chúng tôi thực tế chỉ hơn 70 tệ. Hầu hết khách hàng đều chọn một món mặn, một món chay hoặc là hai món mặc một món chay.” Trần Tam Tỉnh giải thích chi tiết.
Giá mỗi giao dịch vô cùng thấp!
“Doanh thu hàng năm của chúng tôi trong năm 2019 chỉ hơn 100 vạn, nhưng lợi nhuận thực tế rất nhỏ. Sau khi trừ đi chi phí cửa hàng, chi phí nhân công và các chi phí kinh doanh khác nhau, lợi nhuận ròng chỉ còn khoảng 10 vạn.” Trần Tam Tỉnh cũng không giấu giếm.
Bởi vì Trần Tam Tỉnh không nghĩ rằng với tầng lớp của An Lương và Dương Mậu Di, bọn họ sẽ chú ý đến nhà hàng nhỏ này của ông ấy, cho nên ông ấy bắt đầu chế độ biết thì nói, đã nói thì nói cho hết.
Lợi nhuận này rất hợp lý!
Luôn có người hiểu lầm về tỷ suất lợi nhuận của ngành dịch vụ ăn uống. Thực ra, lợi nhuận của các công ty cung cấp dịch vụ ăn uống theo chuỗi quy mô lớn hầu như chỉ từ 10% đến 15%, bao gồm cả ngành công nghiệp lẩu theo chuỗi quy mô lớn ở Thịnh Khánh.
Đối với những người mà bảo rằng lợi nhuận của ngành dịch vụ ăn uống ít nhất cũng phải 50%, hãy hỏi ngược lại anh ta tại sao anh ta không gia nhập vào ngành dịch vụ ăn uống đi?
Karl Marx đã từng nói: Nếu có lợi nhuận 20%, vốn sẽ rục rịch; Nếu có lợi nhuận 50%, vốn sẽ mạo hiểm!
Nếu lợi nhuận của ngành dịch vụ ăn uống thực sự đạt tới 50%, vậy thì các ông lớn nắm vốn sao không mạo hiểm? Nếu các ông lớn nắm vốn không chấp nhận mạo hiểm, có nghĩa là ngành cung cấp dịch vụ ăn uống không có lợi nhuận 50%.
Nếu có đủ lợi nhuận, những ông lớn nắm vốn có thể làm bất cứ chuyện gì, ví dụ như nhóm mua bán cộng đồng chịu sức ép lớn từ dư luận?
An Lương chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia rửa tiền của nhóm mua bán cộng đồng, nhưng An Lương cũng sẽ không vô duyên vô cớ vu oan người tốt. Những ông lớn nắm vốn xoay vòng cuộc chơi giữa chợ rau sạch với tiểu thương buôn bán hàng rong. Đó chính là tranh giành lợi ích, những kẻ hóng chuyện bình thường bận bịu đứng xếp hàng làm gì?
Dù là ông lớn nắm vốn hay một tiểu thương buôn bán hàng rong, cả hai đều là những kẻ ăn miệng đầy mỡ, những người làm công ăn lương bình thường có tư cách gì quan tâm bọn họ?
“Ông chủ Trần có bao giờ nghĩ đến việc mở rộng và phát triển không?” An Lương biết nhưng vẫn cố hỏi.
Dương Mậu Di trả lời: “Nếu ông chủ Trần muốn mở rộng và phát triển, chúng tôi có thể cung cấp một vài sự trợ giúp.”
Trần Tam Tỉnh trả lời không do dự: “Chúng tôi muốn mở rộng và phát triển!”
“Cô Dương, cô chắc cũng đã nhìn ra rồi. Chúng tôi hi vọng sẽ quảng bá bản thân thông qua bộ phim tài liệu về thực phẩm của cô, sau đó tận dụng cơ hội này để mở rộng và phát triển.” Trần Tam Tỉnh nói thẳng.
“Chúng tôi hiện đang tìm kiếm cơ hội để phát triển ở thành phố Nguyên Phong. Bên đó có thị trường lớn hơn và giao thông tốt hơn. Chúng tôi có cơ hội để mở rộng và phát triển thông qua bộ phim tài liệu về ẩm thực của cô Dương.” Trần Tam Tỉnh nói thêm.
Chương 2587: Kén chọn trước!“Thành phố Nguyên Phong?” An Lương tự hỏi và tự trả lời, “Thành phố Nguyên Phong mặc dù cũng tốt, nhưng trước sau vẫn có giới hạn.”
Trần Tam Tỉnh là một người khôn ngoan, ông ấy đè nén sự kích động trong lòng, hỏi một cách thận trọng: “Ý của cậu An là…”
“Ông có từng nghe qua lý thuyết “một bước đến nơi” chưa?” An Lương hỏi.
Trần Tam Tỉnh hỏi một cách lịch sự: “Xin cậu An hãy nói thẳng.”
“Đây là một lý thuyết trong lĩnh vực tiêu dùng. Trong những trường hợp bình thường, tiêu dùng một bước đến nơi luôn là cách tiết kiệm tiền nhất.” An Lương giải thích.
An Lương tiếp tục nêu thêm các ví dụ: “Ví dụ, khi mua một chiếc máy ảnh, vì nghĩ rằng kỹ thuật chụp ảnh chỉ mới ở mức nhập môn nên đã mua một chiếc máy ảnh cũng ở mức nhập môn. Đợi sau khi kỹ thuật được nâng cao hơn mới đi mua chiếc may cao cấp hơn.”
“Nếu đặt điều này vào trong lý thuyết một bước đến nơi, ngay khi vừa bắt đầu nên mua máy ảnh cao cấp nhất mà ở trong phạm vị bản thân có thể chấp nhận được, tức vừa mới bắt đầu thì đã hưởng thụ được chiếc máy ảnh tốt hơn, điều này sẽ không mang lại tổn thất giá trị nào trong việc đổi máy ảnh mới.” An Lương nói thêm.
“Thứ hai, đó là vấn đề chi phí chìm. Nếu muốn trau dồi kỹ năng chụp ảnh của mình, vừa mới bắt đầu hãy mua một chiếc máy ảnh đắt tiền, vậy thì chi phí chìm sẽ rất cao, nhưng xác suất cao là sẽ kiên trì học hỏi. Nhưng nếu mua một chiếc máy rẻ tiền, chi phí chìm ở mức cũng chấp nhận được, vậy thì có khả năng sẽ từ bỏ.” An Lương cũng liệt kê ra một đạo lý
Trần Tam Tỉnh im lặng lắng nghe.
“Tôi đoán là ông chủ Trần định thử ở thành phố Nguyên Phong trước. Nếu nhà hàng phát triển tốt, ông sẽ dứt khoát di cư. Nếu nhà hàng không phát triển tốt, ông sẽ rút lui về huyện Tín Phong, phải không?” An Lương đoán.
Trần Tam Tỉnh cười khổ, ông ấy phải thừa nhận rằng An Lương đã đoán đúng!
Thực ra, Trần Tam Tỉnh đã chuẩn bị xong cả rồi, nhà hàng nhỏ ở huyện Tín Phong vẫn tiếp tục kinh doanh, còn ở thành phố Nguyên Phong thì chỉ là để thử nghiệm thị trường mới, nếu như thất bại thì ông sẽ quảng bá thu nhận học trò.
“Cậu An đoán đúng rồi.” Trần Tam Tỉnh thở dài.
“Ông có từng nghĩ tới chuyện một phát bay lên trời chưa?” An Lương vứt mồi nhử ra, anh tin Trần Tam Tỉnh sẽ không từ chối!
Đối mặt với lời đề nghị một bước bay lên trời của An Lương, làm sao Trần Tam Tỉnh có thể từ chối?
“Cậu An, tôi không hiểu ý của cậu lắm.” Trần Tam Tỉnh nhìn An Lương đầy mong đợi, thật ra ông ấy cũng đoán được đáp án, nhưng sợ mình đoán sai nên hỏi An Lương.
“Dương Mậu Di rất lạc quan về triển vọng phát triển của nhà hàng. Cô ấy tin rằng tài năng nấu nướng của ông chủ Trần không nên bị chôn vùi, cô ấy mong muốn đầu tư vào nhà hàng của ông chủ Trần.” An Lương nói thẳng.
An Lương tiếp tục nói thêm: “Nếu như ông chủ Trần chấp nhận sự đầu tư của chúng tôi, chúng tôi dự định sẽ giúp ông chủ Trần một bước bay lên trời.”
“Trước đó ông chủ Trần có nói ông biết Lệ Gia Thái ở Đế đô. Nếu như nhà hàng của ông chủ Trần ở trong thành phố lớn, vậy thì sẽ có Trần Gia Thái nổi tiếng trong ngành cung cấp dịch vụ ăn uống, tôi đánh giá cao sự tự tin của ông!” An Lương mỉm cười thuật lại
Mặt của Trần Tam Tỉnh hơi nóng.
“Vì ông chủ Trần có sự tự tin như vậy, chúng tôi cũng nhận ra sự tự tin này sau khi thử các món ăn. Cho nên nếu ông chủ Trần chấp nhận sự đầu tư của chúng tôi, chúng tôi sẽ chuẩn bị kế hoạch một bước bay thẳng lên trời, trực tiếp thiết lập một nhà hàng cao cấp ở Đế Đô.” An Lương nói ra ý tưởng của mình.
“Ông chủ Trần, ông có tự tin đấu với Lệ Gia Thái không?” An Lương hỏi.
Trần Tam Tỉnh lắc đầu: “Tôi chưa ăn ở Lệ Gia Thái. Tôi chỉ từng nhìn thấy món ăn của bọn họ trên mạng cho nên tôi không thể nào đưa ra đánh giá, tuy nhiên tôi có tự tin rằng mình sẽ kinh doanh tốt hơn Lệ Gia Thái!”
“Ha ha ha, ông chủ Trần, tôi thích sự tự tin của ông!” An Lương cười khen.
Sự tự tin này của Trần Tam Tỉnh là sự tự tin được hỗ trợ bởi năng lực thực sự.
“Cậu An định đầu tư vào chúng tôi như thế nào?” Trần Tam Tỉnh hỏi một cách rất lý trí.
“Nếu muốn mở nhà hàng cao cấp ở Đế Đô, vậy thì số tiền cần đầu tư rất lớn. Số tiền mà nhà hàng chúng tôi có thể bỏ ra thực sự chỉ chưa tới 100 vạn.” Điều mà Trần Tam Tỉnh hỏi chính là phương thức hợp tác giữa đôi bên, nhưng trong câu từ ẩn ý tiết lộ rằng anh không muốn trở thành một người làm công ăn lương đơn thuần.
An Lương đương nhiên hiểu rõ câu từ ẩn ý của Trần Tam Tỉnh.
“Bất cứ ai biết tôi đều biết rằng bất kỳ ai hợp tác với An Lương tôi đều có lợi. Tôi tin tưởng vào sự hợp tác đôi bên cùng có lợi.” An Lương giải thích trước.
“Nói một câu không sợ ông chủ Trần đa nghi. Trong suốt thời gian chúng ta trò chuyện, lợi nhuận thu được từ sản nghiệp của tôi đã cao tới mức mà cả đời của ông chủ Trần đây cũng không thể nào có được.” An Lương thể hiện sức mạnh của mình.
“Ông chủ Trần có thể cứ giữ thái độ hoài nghi, suy cho cùng tôi cũng không hi vọng ông chủ Trần tin tưởng. Chúng tôi có thể bỏ qua những yếu tố bên lề này và chỉ xem xét vấn đề hợp tác của chúng tôi.” An Lương nói với giọng điệu bình tĩnh.
Quả thực Trần Tam Tỉnh không tin vào điều đó!
Nhưng giống như những gì An Lương đã nói, ông ấy chỉ cần nghĩ tới vấn đề hợp tác.
“Theo như phân tích hiện tại, nếu chúng ta hợp tác với nhau, ông chủ Trần có công nghệ cốt lõi và chúng tôi có các nguồn lực chủ chốt. Nếu theo như tư tưởng truyền thống, ông chủ Trần nên đầu tư vào công nghệ và chúng tôi sẽ đầu tư vốn cổ phần, để đôi bên cùng có lợi.” An Lương phân tích.
Chương 2588: Tôi cho ông chủ Trần mượn tiện, ông chủ Trần đầu tư đi!Trần Tam Tỉnh nắm bắt được từ khóa: “Cậu An không định giải quyết theo tư tưởng truyền thống sao?”
“Ông chủ Trần từng nói ông nội của ông nội là một ngự trù ở triều đại nhà Thanh, nhưng triều đại nhà Thanh đã diệt vong từ lâu. Bây giờ đã là thời đại năm 2020, tôi tin tưởng vào sự hợp tác công bằng và chính đáng.” An Lương đáp lại.
“Thực ra các công ty dưới quyền kiểm soát của tôi đều ở trong tình trạng đầu tư công nghệ.” An Lương giải thích.
Ví dụ như Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, chuyên gia công nghệ pin Graphene Ngô Xuân Sinh đã đầu tư công nghệ của mình để nhận được 1% cổ phần.
“Đầu tư công nghệ không phải là không thể, nhưng vấn đề là sau khi đầu tư công nghệ, công nghệ tương ứng sẽ thuộc về công ty tương ứng, tương đương với việc lấy ra một vật ngang giá. Tuy nhiên, tài nghệ nấu nướng của ông chủ Trần lại không thể nào lấy ra được, đó chính là tài nghệ của cá nhân ông chủ Trần. Nếu ông chủ Trần muốn đầu tư công nghệ, vậy giá trị sẽ là cá nhân ông chủ Trần, tương đương với thứ mà bản thân ông chủ Trần cần phải bỏ ra cho công ty.” An Lương giải thích cặn kẽ.
“Chúng ta lấy một ví dụ nhé. Giả sử chúng ta đầu tư 5000 vạn tệ để mở một nhà hàng cao cấp ở Đế Đô. Nếu ông chủ Trần muốn có được 20% vốn cổ phần hoặc thậm chí nhiều hơn, ông chủ Trần cần phải bỏ ra giá trị tương đương như vậy.” An Lương đưa ra một ví dụ.
“Nếu ông chủ Trần muốn đầu tư công nghệ với định giá là 1000 vạn để đổi lấy 20% vốn cổ phần, chúng tôi cũng đồng ý với cách làm này. Chúng tôi cảm thấy tài nghệ nấu nướng của ông chủ Trần thực sự đáng giá 1000 vạn tệ, chúng tôi sẵn sàng mua với mức giá như vậy. Đó chính là cục diện mà mọi người đều vui.” An Lương tiếp tục nói.
“Nhưng vấn đề tới rồi đây. Nếu nhà hàng cao cấp của chúng tôi kinh doanh không tốt và dẫn tới phá sản, chúng tôi sẽ mất 4000 vạn tệ, đó là tổn thất bằng tiền thật với giá trị 4000 vạn tệ. Nhưng tài nấu ăn của ông chủ Trần vẫn là của riêng ông chủ Trần, ngay cả khi nhà hàng cao cấp có phá sản, ông chủ Trần vẫn có thể khởi đầu lại, đúng chứ?” An Lương hỏi.
“Chúng ta thử đổi qua tình huống khác nữa. Nếu nhà hàng cao cấp của chúng tôi kinh doanh thuận lợi, tài nghệ nấu nướng của ông chủ Trần là công nghệ cốt lõi, nhưng lỡ như ông chủ Trần bỏ trốn để khởi đầu lại, chúng tôi phải làm thế nào?” An Lương đưa ra một câu hỏi mới.
“Đó là chưa kể đến việc đối thủ cố ý phá hoại, trong trường hợp kinh doanh đang tốt, ông chủ Trần lại biếng nhác, rất nhiều vấn đề đều có khả năng sẽ xảy ra.” An Lương nói thêm.
“Chúng tôi phân tích ở vị trí một người kinh doanh, nếu muốn đầu tư vào ông chủ Trần, đương nhiên chúng tôi phải xem xét mọi mặt của vấn đề, chứ không phải thuận miệng nói một lời là xong.” An Lương mỉm cười giải thích.
Trần Tam Tỉnh hiểu ý của An Lương, nhưng ông ấy không phản bác An Lương vì An Lương nói đúng.
“Vậy cậu An có giải pháp nào không?” Trần Tam Tỉnh hỏi.
Cho dù An Lương có đưa ra nhiều khả năng khác nhau và thậm chí nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của Trần Tam Tỉnh, Trần Tam Tỉnh không hề tức giận mà còn cảm thấy tin tưởng hơn.
Bởi vì nếu như không đáng tin, đối phương sao lại phải suy nghĩ nhiều như vậy?
Như có câu nói: Người kén chọn hàng mới chính là người mua hàng.
Mặc dù câu nói này không phải là chân lý tuyệt đối, nhưng nó có thể áp dụng hầu hết mọi lúc mọi nơi. Ví dụ như tình huống hiện tại rất phù hợp để áp dụng.
Nếu An Lương không có ý định đầu tư, vậy thì tại sao phải xét nét chi tiết đến như vậy?
“Vừa nãy tôi có nói về vấn đề chi phí chìm. Tôi hi vọng có thể tăng chi phí chìm của ông chủ Trần để ngăn ngừa một số tình huống nhất định xảy ra.” An Lương nói thẳng.
“Tôi thích trở thành tiểu nhân trước sau đó mới là quân tử.” An Lương mỉm cười nói thêm.
Trần Tam Tỉnh không từ chối: “Làm thế nào để tăng chi phí chìm của chúng tôi?”
“Trước tiên, hãy nói về vấn đề đãi ngộ.” An Lương đã bỏ qua vấn đề chi phí chìm, “Theo kế hoạch của chúng tôi, ông chủ Trần phải là đầu bếp trưởng trong nhà hàng cao cấp trong tương lai.”
Trần Tam Tỉnh không ngạc nhiên.
“Với tư cách là một đầu bếp trưởng, chúng tôi sẽ cung cấp cho ông chủ Trần mức lương hàng năm là 25 vạn tệ.” An Lương giải thích, “Chúng tôi cũng cung cấp cho ông chủ Trần một ký túc xá với hai phòng ngủ độc lập và một phòng khách.”
Khi nhà hàng Cung Đình Ba Không Dính hoạt động ở huyện Tín Phong, lợi nhuận hàng năm của nó chỉ hơn 10 vạn một chút. Ngay cả khi Trần Tam Tỉnh đặt cho mình mức lương hàng năm là 6 vạn, thì tổng số tiền đó cũng không vượt quá 20 vạn tệ.
Vì vậy, mức lương 25 vạn hàng năm là mức lương rất có thành ý!
“Mức lương hàng năm này chỉ là mức lương tạm thời. Sau khi chính thức đi vào hoạt động, tùy theo tình hình kinh doanh mà chúng tôi sẽ tăng mức lương lên 100 vạn trong vòng 5 năm!” An Lương vạch ra một viễn cảnh tươi đẹp cho tương lai.
Đây chính là sở trường của An Lương, Trần Tam Tỉnh nghe thấy mức lương hàng năm 100 vạn, ông ấy cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Mặc dù tài nghệ nấu nướng của Trần Tam Tỉnh rất tốt, nhưng ông ấy cũng không thể thay đổi tình hình rằng ông ấy chỉ là một ông chủ nhỏ của một nhà hàng nằm trong huyện.
Chương 2589: Tôi cho ông chủ Trần mượn tiện, ông chủ Trần đầu tư đi! (2)“Ông chủ Trần có hài lòng với đãi ngộ này không?” An Lương mỉm cười hỏi.
Trần Tam Tỉnh gật đầu không do dự: “Đương nhiên rất hài lòng!”
“Vậy chúng ta quay lại chủ đề chi phí chìm. Ban đầu chúng tôi dự định đầu tư 5000 vạn tệ vào việc phát triển nhà hàng cao cấp. Chúng tôi có thể cung cấp cho ông chủ Trần các lựa chọn từ 10% đến 30% vốn chủ sở hữu.” An Lương giải thích.
“Ông chủ Trần hãy dùng tài nghệ nấu nướng cá nhân của mình như một vật cầm cố. Chúng tôi sẽ cung cấp cho ông chủ Trần một khoản vay tương ứng, tùy ý từ 500 vạn đến 1500 vạn. Số tiền này là vốn đầu tư của ông chủ Trần.” An Lương đưa ra giải pháp.
Trần Tam Tỉnh hơi sửng sốt, ý của An Lương là An Lương định cho ông ấy vay tiền để ông ấy đầu tư?
“Tôi không hiểu lắm, nếu tôi không trả lại được thì sao?” Trần Tam Tỉnh trực tiếp hỏi về trường hợp xấu nhất.
“Tất nhiên là có những hạn chế cụ thể. Ví dụ, nếu nhà hàng cao cấp mà chúng ta hợp tác đã đóng cửa, chúng tôi có thể trực tiếp miễn truy thu cho ông, nhưng ông phải tuân theo thỏa thuận không cạnh tranh, sau này chỉ có thể phát triển ở huyện Tín Phong.” An Lương giải thích.
“Thứ hai, trong trường hợp tình hình phát triển tốt, ông hoàn toàn không cần phải lo lắng về khoản tiền này, có thể trả lại bằng cổ tức.” An Lương thản nhiên nói.
“Cuối cùng là vấn đề bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ đưa ra phương án bồi thường cao ngất trời để tránh ông rơi vào vòng tay của đối thủ cạnh tranh.” An Lương giải thích thẳng thừng, “Ông chủ Trần hiểu điều này nhỉ?”
“Tôi hiểu.” Trần Tam Tỉnh bày tỏ bản thân đã hiểu, “Tôi muốn hiểu thêm về kế hoạch hợp tác chi tiết, có được không?”
“Đương nhiên là không thành vấn đề!” An Lương đáp lại.
Hai người thảo luận chi tiết về việc vay tiền để đầu tư và thỏa thuận cạnh tranh, An Lương dễ dàng xây dựng các chi tiết cụ thể một cách hoàn hảo, Trần Tam Tỉnh cũng không nghĩ đến chuyện phản bội, hai bên nhanh chóng xác định ý định hợp tác trong quá trình thảo luận.
“Tổng giám đốc An, tôi muốn tối đa hóa vốn chủ sở hữu.” Trần Tam Tỉnh lặng lẽ đổi cách xưng hô, “Tôi hi vọng tôi có thể nhận được khoản vay 1500 vạn để lấy 30% vốn chủ sở hữu.”
“Ha ha, ông Trần, ông quả nhiên rất có tự tin!” An Lương cũng đổi cách xưng hô.
Trần Tam Tỉnh tự tin nói: “Tôi có lòng tin vào chính mình!”
“Tôi cũng có lòng tin ở ông.” An Lương đáp lại.
Nói xong, An Lương nhìn Dương Mậu Di: “Nhà hàng cao cấp này sử dụng tên em để đầu tư, nó sẽ trở thành sản nghiệp của em…”
An Lương không hỏi ý kiến của Dương Mậu Di mà trực tiếp đưa ra quyết định. Cho dù Dương Mậu Di từ chối, nhưng làm sao cô ấy có thể thay đổi quyết định của An Lương?
“Về việc lựa chọn vị trí cụ thể và cả tên của nhà hàng, hai người có ý kiến gì không?” Sau khi xác nhận ý định hợp tác, An Lương thuận miệng hỏi.
Trần Tam Tỉnh không nói gì, ông ấy nhìn Dương Mậu Di.
Dương Mậu Di suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi thăm dò: “Đại vương, anh có cách nào để lấy được một tứ hợp viện không?”
“Em định cải tạo lại tứ hợp viện sao?” An Lương hỏi.
Dương Mậu Di trả lời với giọng khẳng định: “Đúng vậy, em dự định sẽ cải tạo tứ hợp viện thành nhà hàng, như vậy sẽ giúp nhà hàng mang tính thời sự và nâng cấp nhà hàng hơn nữa.”
“Vậy thì sẽ rất rắc rối!” An Lương đáp, “Việc cải tạo tứ hợp viện không chỉ cần có sự chấp thuận của chính phủ, mà còn có khả năng sẽ không được thay đổi diện mạo, chỉ có thể thay đổi nội thất bên trong.”
An Lương nói thêm: “Là tứ hợp viện ở khu vực trung tâm của Đế Đô, cho dù chúng ta có xây dựng mới đi nữa, nó cũng có những điểm yếu tự nhiên, việc không thể đậu xe là một vấn đề lớn, vì thế anh đề nghị chúng ta nên xây dựng ở một nơi xa hơn một chút.”
“Ở một nơi có hơi xa như vậy, liệu khách hàng có chê xa không?” Dương Mậu Di hơi lo lắng.
“Chỉ những nhà hàng từ trung bình tới thấp mới bị ảnh hưởng nặng nề bởi vị trí địa lý, còn những nhà hàng cao cấp thì khá hạn chế sự ảnh hưởng từ vị trí địa lý.” An Lương giải thích.
An Lương tiếp tục giải thích: “Ngoài ra, Đế Đô sắp bắt đầu một chương mới trong lĩnh vực giao thông. Mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng sẽ trở thành một phương tiện di chuyển thế hệ mới ở Đế Đô. Chúng ta hoàn toàn có thể xây một nhà hàng nằm ở ngoài Ngũ Đạo.”
An Lương nói thêm: “Nhà hàng của chúng ta thậm chí có thể thiết kế một chỗ đậu xe riêng cho mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng. Anh có thể đăng ký một trạm sạc cực nhanh quy mô nhỏ từ phía Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.”
Dương Mậu Di mỉm cười: “Nếu là như vậy thì tốt quá rồi!”
Mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đã không là chuyện gì mới lạ ở Đế Đô. Trung tâm huấn luyện bay sẽ tiến hành một cuộc thử nghiệm toàn diện trong khiêm tốn, đồng thời sẽ công khai nhận báo danh trên toàn quốc.
Nhiều người trong giới Đế Đô đã đăng ký trước, ngay cả những cô gái như Vạn Uyển Hề và Hồ Tiểu Ngư cũng đã đăng ký trước, rõ ràng bọn họ cũng thích mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng.
Ngược lại, nhóm của Lý Tồn Viễn không cần đăng ký vì bọn họ đã học điều khiển mô tô bay thế hệ thứ ba từ trước, nên chỉ cần trực tiếp đăng ký thi là được.
Chính vì điều này mà An Lương mới khẳng định rằng giao thông ở Đế Đô sắp thay đổi.
Chương 2590: Bá chủ ăn uống!Đối với mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng, ngay cả khi xuất phát từ khu vực trung tâm của Đế Đô đi tới ngoài Lục Đạo, nhiều nhất cũng chỉ mất 10 phút.
Xét cho cùng, mô tô bay thế hệ thứ ba là phương tiện bay trên không, không tồn tại vấn đề tắc đường, tốc độ lại rất nhanh, có thể trực tiếp bay thẳng ở mức độ cao, đương nhiên thời gian sẽ ngắn hơn.
An Lương và Dương Mậu Di dự định đi theo con đường của các nhà hàng cao cấp. Đối với các nhà hàng cao cấp, nhóm người tiêu dùng cao cấp nhất định phải có. Ở giai đoạn này, những người có thể sử dụng mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng sẽ trở thành nhóm người tiêu dùng cao cấp.
Cùng với tầm ảnh hưởng của An Lương trong giới Đế Đô và hiệu ứng lan tỏa những khách hàng cũ mang đến những khách hàng mới, An Lương không lo lắng về sự thất bại trong việc phát triển của nhà hàng cao cấp.
Dương Mậu Di đang kiểm tra bản đồ điện thoại, cô ấy hỏi: “Đại vương, anh có đề xuất địa điểm cụ thể nào không?”
An Lương suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Thế quận Thạch Sơn thì sao?”
“Anh có quan hệ rất tốt với chính phủ ở quận Thạch Sơn, em có thể chọn bất cứ địa điểm nào ở bên đó.” An Lương giải thích.
“Để em xem trước.” Dương Mậu Di lập tức di chuyển bản đồ đến quận Thạch Sơn trên bản đồ điện thoại, sau khi quan sát một lúc, cô đã chỉ định một vị trí: “Đại vương cảm thấy nơi này thế nào?”
An Lương liếc nhìn vị trí do Dương Mậu Di chọn, cô Hồ Ly Tinh nhỏ này rất có tầm nhìn xa. Cô ấy chọn làng Thanh Cốc bên bờ sông Vĩnh An, nằm trong Lục Đạo nhưng ngoài Ngũ Đạo, nói chính xác thì nó kề liền phía Tây của Lục Đạo.
Khoảng cách đường thẳng từ đây và Nhị Đạo chỉ có 20 km. Đối với mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng có thể đạt tốc độ 260 km/h thì chỉ cần 5 phút.
Ngay cả khi khu vực trung tâm Đế Đô yêu cầu giảm độ cao và giảm tốc độ bay, nhiều nhất cũng chỉ tốn khoảng 15 phút để đi từ trung tâm Nhị Đạo qua.
Chỉ 15 phút có tính là xa không? Dĩ nhiên là không!
Tiền đề là phải có một mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng làm phương tiện di chuyển.
“Tốt đấy!” An Lương nói với giọng khẳng định.
“Ông Trần, ông nghĩ như thế nào?” An Lương lấy điện thoại di động của Dương Mậu Di và ra hiệu cho Trần Tam Tỉnh nhìn vào.
Trần Tam Tỉnh xem xét, ông ấy nói với giọng khẳng định: “Bên cạnh là sông Vĩnh An. Tôi cũng cảm thấy đó là một nơi tốt, nhưng chúng ta có thể lấy được khu vực đó không?”
“Thoải mái đi, chỉ là chuyện nhỏ.” An Lương nói với vẻ bình tĩnh.
“Nhân tiện, ông Trần, tôi có một chuyện muốn giao cho ông. Sau khi hai bên chúng ta ký thỏa thuận, ông cần đến Đế đô để xử lý công việc của nhà hàng, bao gồm cả việc lựa chọn phương án thiết kế của nhà hàng, cũng như giám sát trang trí v.v.” An Lương dặn dò.
“Về phần tên của nhà hàng, mọi người có ý kiến gì không?” An Lương nhắc lại chuyện cũ.
Dương Mậu Di nhìn Trần Tam Tỉnh: “Ông chủ Trần sẽ là người quyết định!”
Trần Tam Tỉnh do dự một chút, nhưng vẫn nói với An Lương: “Tổng giám đốc An quyết định đi!”
An Lương cũng không đùn đẩy nữa, anh cân nhắc một lát sau đó mới giải thích: “Chúng ta chọn làng Thanh Cốc trên sông Vĩnh An ở Đế Đô, vì vậy tôi đề nghị gọi nó là “Thanh Cốc - Trần Gia Thái”. Hai người cảm thấy thế nào?”
Cái tên này bao gồm vị trí và cũng bao gồm cả những món ăn của nhà họ Trần. Đó là một cái tên chiếu cố lẫn nhau, chỉ ra rằng vị trí là Thanh Cốc, có thể khắc sâu trí nhớ với cái tên “Trần Gia Thái”, đây hiển nhiên là đang chiếu cố đến cảm xúc của Trần Tam Tỉnh.
Trần Tam Tỉnh đồng ý mà không do dự: “Cái tên này thật hay!”
Dương Mậu Di đồng ý và nói: “Em cũng cảm thấy rất hay.”
“Vậy thì dùng cái tên này!” An Lương nói với giọng khẳng định.
Buổi trưa, An Lương và Dương Mậu Di vẫn ăn ở nhà hàng Cung Đình Ba Không Dính. Lần này Dương Mậu Di không trốn tránh việc chiêu đãi của Trần Tam Tỉnh, bởi vì hai bên đã có quan hệ hợp tác.
Đến gần 4 giờ chiều, hai bên đã ký thỏa thuận hợp tác chi tiết và rõ ràng, chính thức trở thành đối tác.
“Anh giao lại cho em Thanh Cốc - Trần Gia Thái, anh tin rằng em có thể giải quyết tốt!” An Lương vừa nói vừa nắm tay phải của Dương Mậu Di.
Dương Mậu Di trả lời với giọng khẳng định: “Em sẽ cố gắng!”
m thanh nhắc nhở của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phát ra.
‘Ting!’
‘Xin chúc mừng ký chủ vì đã hiện thực hóa mong muốn đầu tư của Dương Mậu Di, ký chủ nhận được phần thưởng đặc biệt [Bá Chủ Ăn Uống]!’
‘Bá chủ ăn uống: Dương Mậu Di, streamer khám phá nhà hàng ẩm thực, đã tìm ra con đường riêng của mình và chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là bá chủ ăn uống.’
‘Yêu cầu ký chủ chú ý đến sự trưởng thành của Dương Mậu Di, để Dương Mậu Di trở thành cánh tay đắc lực của ký chủ.’
…
Phần thưởng này thật thú vị!
Ai có thể nghĩ rằng một streamer nhỏ bé từng không biết gì lại có thể phát triển thành bá chủ ăn uống chứ? Chỉ có thể nói rằng số phận thật là thần kỳ!
Không ai có thể nhìn thấu tương lai, cho nên tương lai mới đáng mong chờ.
Chương 2591: Ngoài ý muốn?An Lương rất thích sự trưởng thành của Hồ Ly Tinh nhỏ, điều này mang lại cho anh cảm giác thành tựu.
Sau khi hai bên ký kết thỏa thuận hợp tác, An Lương bắt đầu liên hệ với mạng lưới của giới Đế Đô để mở đường cho “Thanh Cốc - Trần Gia Thái”. Nhân tiện sẵn giới thiệu Trần Tam Tỉnh với các nhân viên có liên quan, tạo điều kiện cho Trần Tam Tỉnh làm việc trong Đế Đô.
Vì hai bên đã chính thức ký hợp đồng trở thành đối tác, bữa ăn tối này vẫn là do Trần Tam Tỉnh tự mình xuống bếp, An Lương và Dương Mậu Di cũng không khách sáo, bởi vì thân phận của hai bên đã thay đổi.
Trong bữa tối, An Lương thuận miệng hỏi: “Ông Trần, ông định khi nào thì đi Đế Đô?”
Trần Tam Tỉnh vội vàng trả lời: “Ngay mai tôi sẽ đi.”
“Ồ?” An Lương tò mò, “Gia đình ở đây thì sao?”
“Con của tôi sẽ hỗ trợ.” Trần Tam Tỉnh nói thêm, “Tài nghệ nấu nướng của con tôi cũng đã vượt qua mức cơ bản, phần còn lại thì cần thời gian để mài giũa và kế tủa.”
Trần Hậu Hành là con trai của Trần Tam Tỉnh, năm nay mới 20 tuổi nhưng tài nấu nướng đã rất xuất chúng.
Dù gì gia đình cũng trong ngành làm bếp, cậu ta tai nghe mắt thấy từ nhỏ, còn được Trần Tam Tỉnh bồi dưỡng từ bé, hiển nhiên tài nghệ nấu nướng của cậu ta phải tốt.
Trần Hậu Hành không tiếp khách nữa, cậu ta đang tiếp quản công việc của Trần Tam Tỉnh ở phòng bếp phía sau.
“Nếu là như vậy, thế thì làm phiền ông Trần rồi.” An Lương nói với giọng bình thản.
Trần Tam Tỉnh nhanh chóng trả lời: “Tổng giám đốc An khách sáo quá. Lần này gia đình chúng tôi chiếm được ưu thế rất lớn. Tôi nhất định sẽ lo chuyện của Thanh Cốc - Trần Gia Thái.”
Trần Tam Tỉnh tiếp tục nói: “Một Cơ Hội này là một tình huống mà tôi không dám mơ tới. Thông qua Một Cơ Hội này, tôi thậm chí có thể thách thức với Lệ Gia Thái. Mỗi khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh.”
“Nói thật với tổng giám đốc An, trước đó tôi đã tự âm thầm tát mình một cái. Tôi nghi ngờ mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Mãi cho đến khi tôi vừa ký thỏa thuận hợp tác, tôi mới chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ.” Trần Tam Tỉnh thở dài.
“Để thách thức với Lệ Gia Thái, không chỉ phải thông qua tài nghệ nấu nướng mà còn phải nghiên cứu và phát triển ra các món ăn mới.” An Lương nhắc nhở.
Trần Tam Tỉnh gật đầu khẳng định: “Tôi sẽ làm việc chăm chỉ. Trước khi cửa hàng mới khai trương, tôi chắc chắn sẽ làm những ra món ăn mới mang tính đặc sắc.”
“Cố lên!” An Lương nói với giọng khích lệ.
Khi An Lương đang trò chuyện với Trần Tam Tỉnh, Dương Mậu Di ngồi bên cạnh An Lương và kiểm tra thông tin trên điện thoại di động của cô ấy, lông mày của cô ấy hơi nhăn lại, như thể cô ấy đã gặp phải vấn đề.
Trần Tam Tỉnh rất là nhanh mắt, ông ấy chấm dứt trao đổi với An Lương, chủ động nói: “Xin lỗi tổng giám đốc An, tôi đi vào phòng bếp phía sau xem một chút.”
“Được!” An Lương trả lời, đương nhiên anh cũng đã phát hiện ra tình huống của Dương Mậu Di, anh rất hài lòng với sự biết điều của Trần Tam Tỉnh.
“Chuyện gì vậy?” An Lương hỏi.
Dương Mậu Di đưa điện thoại cho An Lương và giải thích: “Em liên tục nhận được e-mail trong hộp thư hợp tác nước ngoài của mình. Một người tự xưng là “Viên Hạo” đã báo cáo với em rằng anh trai của anh ta “Bạch Phong” đã bị lừa làm việc trong một lò nung ở tỉnh Bắc Hà. Hiện tại đang bị hạn chế tự do cá nhân, anh ta không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, anh ta hi vọng em có thể điều tra tình hình.”
An Lương đọc nhanh e-mail trong khi nghe Dương Mậu Di giải thích.
Dương Mậu Di tiếp tục nói: “Vốn dĩ em không quan tâm đến chuyện này, nhưng ngày nào Viên Hạo cũng gửi e-mail. Hiện tại đã gửi liên tục 17 ngày, nhưng đây không phải là e-mail quấy rối.”
Dương Mậu Di nói thêm: “Trong e-mail anh ta gửi, anh ta đã lấy ra rất nhiều thông tin, chẳng hạn như ảnh chụp chung của anh ta và Bạch Phong, thông tin cá nhân của bọn họ và thông tin vé tàu cho Bạch Phong đi đến Đức Thành ở tỉnh Bắc Hà, cũng như hồ sơ của cuộc gọi điện video cuối cùng.”
“Quan trọng hơn, Bạch Phong đã tiết lộ một tin nhắn trong video. Anh ta nói với Viên Hạo rằng nếu không liên lạc được với anh ta, vậy thì hãy tìm cách cứu anh ta.” Dương Mậu Di tiếp tục giải thích.
“Biết rõ là có nguy hiểm, vậy mà vẫn mắc lừa?” An Lương có chút bối rối, “Viên Hạo đã không thông báo cho đội tuần tra.”
Dương Mậu Di gật đầu khẳng định: “E-mail do Viên Hạo gửi có đề cập đến chuyện thông báo cho đội tuần tra, nhưng Bạch Phong là trẻ mồ côi, hơn nữa đây là vụ mất tích xuyên tỉnh, cho nên tốc độ của đội tuần tra hơi chậm.”
Đối với những trường hợp mất tích liên tỉnh không chắc chắn như vậy, tốc độ điều tra của đội tuần tra quả thực rất chậm.
“Bạch Phong biến mất ở Đức Thành?” An Lương đã kiểm tra thông tin trong e-mail.
Dương Mậu Di gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì có thể nhờ hệ thống đội tuần tra của Đức Thành kiểm tra camera giám sát. Tại sao Viên Hạo không liên lạc với đội tuần tra của Đức Thành để xử lý?” An Lương lại dấy lên nghi ngờ.
Vào thời đại dữ liệu lớn năm 2020 như thế này, hầu như không có bất kỳ người hiện đại nào sống trong thành phố mà lại có thể che giấu tung tích của mình.
Suy cho cùng, thành phố dày đặc hệ thống camera giám sát, làm sao có thể không để lại dấu vết được chứ?
An Lương nhìn thấy tin nhắn do Viên Hạo gửi trong e-mail, trong đó có ảnh chụp vé tàu Bạch Phong ngồi chuyến tàu 21873 đến Đức Thành. Có thông tin vé tàu cụ thể thế này, đương nhiên có thể định vị được điểm thời gian, sau đó xác định được thông tin của Bạch Phong thông qua hệ thống camera giám sát của nhà ga.
Đây có phải là chuyện khó khăn gì đâu!
Chương 2592: Điểm đáng ngờ!Chỉ cần Viên Hạo liên lạc với đội tuần tra của Đức Thành, chỉ cần Viên Hạo gửi thông tin mà anh ta đã cung cấp cho Dương Mậu Di đến đội tuần tra của Đức Thành, đội tuần tra của Đức Thành chắc chắn sẽ hợp tác điều tra.
Tình huống này có gì đó bất thường!
Có khi nào đây là một âm ưu nhắm vào Dương Mậu Di?
Nhưng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” không đưa ra bất kỳ cảnh báo nào, cho thấy chuyện này không nguy hiểm đối với Dương Mậu Di hay An Lương.
Vậy rốt cuộc tình huống ngoài ý muốn này là sao đây?
Khi An Lương đặt câu hỏi, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra lời nhắc nhở.
‘Ting!’
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra lời nhắc nhờ quan trọng, một loạt các sự kiện quan trọng sắp bắt đầu…
An Lương dễ dàng phát hiện ra điểm kỳ lạ đáng ngờ trong e-mail, tình cờ là hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra một lời nhắc nhở.
‘Ting!’
‘[Một Cơ Hội] đã xuất hiện, hãy giúp Dương Mậu Di điều tra thông tin liên quan đến [Viên Hạo và Bạch Phong].’
‘Nhắc nhở đặc biệt: Xin ký chủ hãy nắm bắt Một Cơ Hội để mở rộng sản nghiệp của mình!’
Hả?
“Một Cơ Hội” nhận được từ phần thưởng ẩm thực trước đó đã xuất hiện vào ngay lúc này sao?
Vì đã có lời nhắc nhở của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương hiển nhiên định nhập cuộc.
“Đại vương nói đúng!” Dương Mậu Di đồng tình với An Lương, “Vì Bạch Phong đến Đức Thành bằng tàu hỏa, nếu đội tuần tra ở Đức Thành muốn điều tra Bạch Phong, chỉ cần truy xuất hồ sơ camera giám sát trong khoảng thời gian tương ứng là có thể tiếp tục điều tra thêm rồi.”
“Chuyện này có vấn đề!” Dương Mậu Di nói với giọng khẳng định, “Đại vương, chúng tôi không cần quan tâm đến chuyện này!”
Sự cảnh giác của Hồ Ly Tinh nhỏ rất cao!
“Không, không, không, anh định điều tra về chuyện này.” An Lương đáp.
“Hả?” Dương Mậu Di Nghi ngờ nhìn An Lương, “Đại vương, thực ra chúng ta có thể liên hệ với đội tuần tra để giải quyết chuyện này.”
An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Tất nhiên là chúng ta phải liên lạc với đội tuần tra.”
Nhưng liên lạc với đội tuần tra như thế nào thì lại có kết quả khác nhau.
Trong hệ thống tuần tra, các trường hợp khác nhau có mức độ ưu tiên xử lý khác nhau. Mức độ ưu tiên của các trường hợp mất tích liên tỉnh như Bạch Phong thực sự tương đối thấp.
“Chờ một chút, để anh liên lạc với bạn bè anh hỏi về tình huống này.” An Lương nói với Dương Mậu Di, sau đó gửi một tin nhắn nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
Lần này có liên quan đến phần thưởng “Một Cơ Hội”, vì vậy An Lương không trực tiếp tiết lộ tin tức cho câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, để tránh được việc mở rộng phần thưởng “Một Cơ Hội”.
‘An Lương: @Mọi người: Các anh em, có ai có mối quan hệ với hệ thống đội tuần tra ở Bắc Hà không?’
’Lý Tồn Viễn: Lúc này, một cậu bé xinh xắn giơ tay lên.’
‘Vân Hải Dương: Gia đình của Tồn Viễn có mạng lưới vững chắc ở Bắc Hà.’
‘Tiền Tiểu Cương: Chờ Tồn Viễn biểu diễn!’
‘An Lương: Tồn Viễn, có một việc tôi cần cậu giúp đỡ.’
‘Lý Tồn Viễn: Được rồi.’
‘An Lương: Không hỏi trước đó là chuyện gì sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Dù gì cũng toàn là chuyện nhỏ nhặt.’
‘An Lương: Đù má? Tự tin vậy sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Bắc Hà ở ngay cạnh Đế Đô. Thế lực của gia đình chúng tôi ở Bắc Hà rất mạnh. Theo tình huống của An Lương, đó chắc chắn không phải là điều gì đó bất hợp pháp hoặc tội phạm, cho nên đó hoàn toàn là những vấn đề nhỏ nhặt.’
‘An Lương: Vậy hãy để tôi nói chuyện đó trước.’
Lý Tồn Viễn phân tích rất đúng. Nếu có chuyện không dễ giải quyết, vậy còn cần An Lương tự mình nói ra sao? Chắc chắn phải được Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa giải quyết trước!
Nếu An Lương đã công khai nói ra, vậy nhất định đó là chuyện cần giải quyết công khai.
An Lương nói về chuyện của Viên Hạo và Bạch Phong, và chuyển tất cả các e-mail có liên quan cho Lý Tồn Viễn, sau đó đợi Lý Tồn Viễn kiểm tra thông tin liên quan trước.
Một lúc sau, Lý Tồn Viễn trả lời tin nhắn.
‘Lý Tồn Viễn: Quả nhiên có vấn đề!’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, đợi một lát, tôi sẽ thu xếp xử lý chuyện này ngay lập tức. Trước tiên, tôi sẽ thông báo cho Đức Thành kiểm tra dấu vết của Bạch Phong.’
‘An Lương: Chờ đã!’
‘Lý Tồn Viễn: ?’
Vừa nãy, khi Lý Tồn Viễn đang kiểm tra thông tin, An Lương đã suy nghĩ đến những điều sâu xa của chuyện này. Anh đã thử dập tan sương mù để nhìn thấy sự thật. Mặc dù không hoàn toàn dập tan sương mù, nhưng ít nhiều cũng phát hiện ra vài vấn đề.
Đầu tiên là tại sao Viên Hạo không chọn thông báo cho đội tuần tra của Đức Thành? Đây là điểm mấu chốt!
Vừa rồi An Lương đã xác định được vấn đề này, theo như những thông tin mà Viên Hạo có được, nếu thông báo cho đội tuần tra của Đức Thành, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của đội tuần tra Đức Thành, bọn họ sẽ lập tức tiến hành điều tra.
Thứ hai, tại sao Bạch Phong biết trên núi có hổ, nhưng vẫn đi về phía núi có hổ? Con người có bản năng tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi.
Tuy nhiên, Bạch Phong rõ ràng biết trước là có chuyện nhưng vẫn một mực lao vào không chùn bước? Cuối cùng là lý do tại sao Viên Hạo lại chọn nhờ Dương Mậu Di giúp đỡ.
Điểm này cũng là điểm quan trọng!
Suy cho cùng, có rất nhiều chỗ để nhờ vả, tại sao lại muốn tìm đến Dương Mậu Di? Phải có lý do đằng sau những vấn đề này.
Chương 2593: Hạnh phúc bình thường!Những lý do không rõ ràng này là lý do An Lương yêu cầu Lý Tồn Viễn đợi.
‘An Lương: Tồn Viễn, cậu có người thân tín nào ở Đức Thành không?’
‘An Lương: Về chuyện của Viên Hạo và Bạch Phong, tôi hi vọng sẽ điều tra trong bí mật.’
‘Lý Tồn Viễn: Chuyện này có vấn đề gì sao?’
‘An Lương: Tôi nghi ngờ có vấn đề.’
An Lương: Tôi đang điều tra danh tính của Viên Hạo và Bạch Phong. Cậu nên sắp xếp một cuộc điều tra bí mật trước, tốt nhất không nên đánh cỏ động rắn.’
‘Lý Tồn Viễn: Không thành vấn đề.’
‘Lý Tồn Viễn: Gia đình chúng tôi có thành viên thân tín ở Đức Thành, đúng lúc rất phù hợp để giải quyết chuyện này.’
‘An Lương: Được, nếu có tình huống gì mới, lập tức liên hệ với tôi.’
‘Vân Hải Dương: Ngồi xem kịch hay!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi nghe được mùi của âm mưu.’
‘An Lương: Nhân tiện, Hải Dương, đám người của Công ty dược phẩm Nova ở nhà cậu vẫn tốt chứ?’
‘Vân Hải Dương: Rất tốt!’
‘Vân Hải Dương: Nghiêm túc mà nói, đám người nước ngoài này thực sự rất dễ sử dụng. Hiệu suất khai thác khoáng sản đã tăng lên một chút, nhưng số lượng người quá ít. Nếu có thêm người thì thật tuyệt!’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Tôi luôn lo lắng việc Hải Dương thức tỉnh những suy nghĩ kỳ quặc của cậu ta.’
‘Tiền Tiểu Cương: Hải Dương - xu hướng cổ điển – người buôn bán nô lệ - ông hoàng Hải Dương… tôi chế không kịp nữa rồi!’
‘Lý Tồn Viễn: Hải Dương, tôi phải nhắc cậu rằng theo luật pháp hiện hành của đất nước chúng ta, suy nghĩ như thế này của cậu rất nguy hiểm!!’
Suy nghĩ kiểu này của Vân Hải Dương cũng tàn nhẫn quá rồi đó?
Trước đây, Công ty dược phẩm Nova muốn áp dụng phương thức “Học tập kỹ thuật tiên tiến của phương Tây để chống lại phương Tây”, bọn họ chơi trò học hỏi người Hạ Quốc sau đó chống lại người Hạ Quốc, nhưng kết quả chiêu trò thất bại, hơn nữa còn khiến bản thân rơi vào bẫy.
An Lương đã giao những người này cho Vân Hải Dương xử lý, Vân Hải Dương dường như đã thức tỉnh vào suy nghĩ kỳ quặc nào đó?
‘Vân Hải Dương: Theo luật pháp quy định, những người từ nước ngoài lẻn vào đất nước chúng ta đều là hành vi phạm tội!’
‘Vân Hải Dương: Dạo này tôi cũng nhận được một vài tin đồn, nghe nói có vài người Nhật Bản có ý định qua bên chúng ta để trộm đồ.’
‘Lý Tồn Viễn: Cứ để bọn họ đến!’
‘Lý Tồn Viễn: Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ ở bên này rồi!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi nghe nói phàm cứ gia đình nào sở hữu Hoàng Kỳ ngàn năm đều có chuẩn bị trước.’
‘An Lương: Tôi vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi tin cậu tôi làm ma!’
Làm sao Tiền Tiểu Cương lại có thể không biết đến sự tồn tại của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa?
Sau khi An Lương nhờ Lý Tồn Viễn điều tra Viên Hạo và chú ý đến Bạch Phong, anh còn nhờ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa điều tra thân phận của hai người bọn họ, anh luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Nếu không tại sao hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại đưa ra lời nhắc nhở.
“Đại vương, chuyện sao rồi?” Dương Mậu Di nhìn An Lương đặt điện thoại xuống rồi mới hỏi.
“Đã sắp xếp người đi điều tra, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.” An Lương trả lời.
Dương Mậu Di mỉm cười: “Vậy thì tốt quá!”
“Đại vương, anh đi mua bánh ngọt cùng với em được không?” Dương Mậu Di chủ động nói.
An Lương đồng ý: “Có phải em định mua bánh cho Vương Á không?”
Dương Mậu Di gật đầu: “Đúng vậy!”
Cô ấy tiếp tục nói: “Cuộc đời của em ấy quá khổ cho nên em muốn mua bánh ngọt cho em ấy.”
“Được.” An Lương đáp lại.
Hai người bọn họ chào Trần Tam Tỉnh rồi rời khỏi nhà hàng Cung Đình Ba Không Dính, sau đó đi đến cửa hàng bánh ở trong huyện, Dương Mậu Di không mua nhiều bánh cùng một lúc, cô chỉ mua một cái bánh kem nhỏ.
An Lương thầm khen ngợi Dương Mậu Di.
Bởi vì Dương Mậu Di rất biết chừng mực, cô chỉ mua một cái bánh nhỏ, điều này không chỉ khiến Vương Á không phải chịu gánh nặng, mà còn tránh cho Vương Á nảy sinh ham muốn không làm mà có ăn.
Tầm khoảng nửa tiếng đồ hồ sau, Dương Mậu Di và An Lương đến nhà Vương Á. Gia đình của cô bé vẫn còn trong tình trạng nghèo khó, cả An Lương và Dương Mậu Di đều không hỗ trợ thêm nữa, bởi vì cho bọn họ quá nhiều sự giúp đỡ không phải là đang giúp đỡ bọn họ, thậm chí có khả năng tổn thương đến bọn họ.
Khi An Lương và Dương Mậu Di đến, Vương Á và Miêu Oánh đang ăn, bữa tối của bọn họ chỉ có một đĩa rau mặn và một đĩa rau luộc, mặc dù không có thịt nhưng trông Vương Á rất vui vẻ.
“Cô giáo Dương, chú An.” Vương Á chào hỏi.
Miêu Oánh cũng khách sáo chào hỏi: “Cô Dương, thầy An.”
Sau khi chào hỏi xong, Miêu Oánh hỏi với giọng ngượng ngùng: “Hai người ăn…”
An Lương cắt ngang lời của Miêu Oánh: “Chúng tôi đã ăn tối trong huyện rồi, vốn dĩ tôi muốn mua bánh kem cho cô Dương, nhưng tối nay cô Dương đã ăn quá nhiều, vì thế không thể ăn nổi bánh kem này nữa.”
Dương Mậu Di lấy bánh kem ra và đặt lên bàn: “Để tránh lãng phí, Vương Á, em giúp cô ăn bánh kem được không?”
Rõ ràng nó chỉ là một bánh kem nhỏ bình thường, nếu ở trong thành phố lớn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người trẻ tuổi cười nhạo, nhưng An Lương lại thấy rất rõ Vương Á thậm chí còn nuốt nước bọt.
Cho dù trong lòng rất muốn ăn, nhưng Vương Á không đồng ý ngay lập tức, cô bé nhìn Miêu Oánh, hình như là đang muốn hỏi ý kiến của Miêu Oánh.
Miêu Oánh cũng không từ chối một cách khiên cưỡng nữa, bà ấy trả lời: “Mau cám ơn cô Dương và thầy An đi con.”
Vương Á nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn cô Dương, cảm ơn chú An.”
Dương Mậu Di mỉm cười, cô ấy mở bao bì bên ngoài của chiếc bánh nhỏ: “Mau nếm thử xem có ngon không.”
Vương Á không ăn ngay, cô bé lại nhìn Miêu Oánh: “Mẹ, mẹ nếm thử đi.”
Chương 2594: Hạnh phúc bình thường! (2)Hành động của Vương Á đã chiếm được thiện cảm của An Lương và Dương Mậu Di, cô bé là một đứa con ngoan có lòng hiếu thảo.
Miêu Oánh không từ chối lòng tốt của Vương Á, bà ấy dùng đũa chấm một chút kem, sau khi nếm thử, bà ấy trả lời: “Sức khỏe của mẹ không tốt, mẹ không thể ăn quá nhiều, phần còn lại con cứ ăn đi.”
Vương Á không nghi do dự nữa, cô bé bắt đầu ăn. Khi ăn xong một miếng bánh, khuôn mặt cô bé lộ ra vẻ hạnh phúc: “Cái bánh này thật ngọt!”
Dương Mậu Di mỉm cười và xoa mái tóc rối bù màu vàng của cô gái nhỏ.
Vương Á tiếp tục ăn bánh kem, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất, cho thấy cô bé rất thích bánh kem.
An Lương nhìn nụ cười hạnh phúc của Vương Á, không hiểu sao lại nghĩ tới một câu nói: Đôi khi, khoảng cách giữa con người với nhau thật sự rất lớn.
Đối với Vương Á, giây phút này hẳn là rất hạnh phúc phải không?
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này lại đến từ một chiếc bánh kem nhỏ có giá trị 3 tệ, hạnh phúc này thực sự quả là hạnh phúc bình thường!
An Lương và Dương Mậu Di cũng không nán lại nhà Vương Á quá lâu, khoảng vài phút sau bọn họ đã rời đi, hai người tay trong tay đi đến chiếc Nomadism Navigator RV.
Khi đi trên đường, Dương Mậu Di thở dài: “Em hi vọng cô bé đó có thể chăm chỉ để được nhận vào một trường đại học tốt.”
“Hi vọng là vậy.” An Lương đáp lại.
Cách duy nhất mà cô bé đó có thể thay đổi vận mệnh của mình là chăm chỉ học hành, nỗ lực học tập, cuối cùng là thay đổi vận mệnh của mình thông qua học tập. Ngoài trừ điều ấy ra, không còn con đường nào khác nữa.
Buổi tối gần sáng sớm.
Dương Mậu Di ngáp một cái, cô nằm lười trên ngực của An Lương, nghe tiếng tim đập mạnh của An Lương, cô cảm thấy có chút buồn ngủ.
Chính đạo cự phách – đạo trưởng An đã dựa vào tài năng kép mạnh mẽ của mình cùng với nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan, anh lại đánh bại Hồ Ly Tinh nhỏ một lần nữa.
Khi Dương Mậu Di đang trong trạng thái hơi buồn ngủ, An Lương kiểm tra tin nhắn do Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán gửi đến.
Dưới sự điều tra của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, bất kể là Viên Hạo hay Bạch Phong, danh tính của cả hai không tài nào qua mắt được bọn họ.
Viên Hạo và Bạch Phong đều đến từ Triệu Lâm ở Tây Quang, Viên Hạo năm nay 19 tuổi và là sinh viên khoa Khoa học máy tính của trường Đại học Kim Lăng. Lý lịch của cậu ta ở cấp ba cũng rất đỉnh.
Vào năm lớp 11, anh ta tham gia kỳ thi Olympic Tin học toàn quốc NOIP và trực tiếp giành giải nhất. Vào năm lớp 12, anh ta còn giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi Olympic Tin học Quốc tế IOI.
Ngoài những thông tin trên, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán còn xác định Viên Hạo là một hacker, hơn nữa anh ta còn nhận thấy rằng kỹ năng hack của Viên Hạo khá tốt trong quá trình thử nghiệm.
Bạch Phong hơn Viên Hạo 3 tuổi, năm nay 22 tuổi, tuy nhiên Bạch Phong đến từ Viện phúc lợi trẻ em ở thành phố Triệu Lâm, anh ta đã tham gia đánh nhau trước sinh nhật 18 tuổi, hơn nữa còn khiến đối phương bị khuyết tật nhẹ, chính vì thế mà bị bắt vào tù.
Trong tài liệu điều tra của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa còn có thông tin chi tiết hơn, nguyên nhân khiến Bạch Phong tham gia đánh nhau là vì Viên Hạo.
Bạch Phong và Viên Hạo là bạn tốt của nhau, lúc đó Viên Hạo bị người khác bắt nạt, hiển nhiên Bạch Phong muốn đứng ra giúp đỡ bạn mình, sau đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, Bạch Phong đã lựa chọn tự thú, cộng thêm việc anh ta vẫn là vị thành niên, cuối cùng anh ta chỉ bị kết án bốn năm tù. Xét thấy Bạch Phong đã có biểu hiện tốt trong thời gian bị giam giữ, bản án của anh ta được giảm thêm một năm, vì vậy Bạch Phong được ra tù trước thời hạn.
Tuy nhiên, sau khi ra ngoài thì cuộc sống của Bạch Phong gặp chút khó khăn vì đã có tiền án, trong hoàn cảnh đó Bạch Phong đã lựa chọn đến Bắc Hà để phát triển.
Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa không điều tra sâu thêm nữa, vì nếu điều tra sâu thêm sẽ dính líu đến Đức Thành. Để tránh đánh cỏ động rắn, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã không tự ý hành động.
Sau khi An Lương đọc thông tin, anh nghĩ thầm, lẽ nào Viên Hạo là một hacker?
Phải chăng Viên Hạo đã biết thêm thông tin qua hệ thống camera giám sát nên không thông báo cho đội tuần tra của Đức Thành?
Bạch Phong biết trong núi có hổ, nguyên nhân Bạch Phong vẫn đi về phía núi có hổ đó cũng có luôn, là bởi vì Bạch Phong có tiền án bị nhốt vào tù, cho nên anh ta mới liều mạng thử?
Về phần tại sao Viên Hạo lại tiếp cận Dương Mậu Di để cầu cứu, hiện tại An Lương cũng không đoán ra được, nhưng An Lương có thể hỏi trực tiếp! Khi Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa điều tra Viên Hạo, bọn họ đã có được thông tin liên lạc của Viên Hạo.
‘Số 0: Số 4, liên hệ với Viên Hạo bằng phương pháp liên lạc an ninh.’
‘Số 4: Được, vui lòng đợi trong giây lát’
…
Chương 2595: Ẩn tình và thành ý, tiếng gõ cửa!Đức Thành.
Trong khách sạn tốc hành, Viên Hạo đang xử lý lịch sử camera giám sát thông qua máy tính xách tay, dựa vào thông tin hiển thị trên màn hình máy tính xách tay, đoạn lịch sử camera giám sát này là hồ sơ của Ga tàu hỏa Đức Thành.
“Không có lịch sử camera giám sát trong ngày, đã xóa sạch rồi sao?” Viên Hạo tự nhủ.
Ngay sau đó, Viên Hạo nhận được tin nhắn trên điện thoại di động.
‘Số không xác định: [Liên kết: Viên Hạo, phòng 1502, khách sạn tốc hành, Ga tàu Đức Thành]’
Địa chỉ và số phòng này chính xác là nơi Viên Hạo đang ở!
Lúc nhìn thấy tin nhắn, Viên Hạo đã sẵn sàng bỏ chạy, nhưng ngay sau đó anh ta đã bình tĩnh lại. Bởi vì Viên Hạo biết, nếu đối phương đã gửi tin nhắn cho anh ta, vậy thì đối phương đã không sợ anh ta bỏ chạy.
“E là đối phương đã đứng ngoài cửa?” Trong lòng Viên Hạo vô cùng do dự, anh ta không biết mình bị ai theo dõi, nhưng anh ta chỉ có thể lựa chọn bấm vào liên kết xem đối phương có mục đích gì…
Viên Hạo nhấp vào liên kết trong tin nhắn, và một thông báo mới hiện ra.
“[Tải xuống], mã xác minh: TV123!@#.”
Viên Hạo nhìn thông tin hiện lên, anh ta không còn cách nào khác, đành phải tải xuống. Một lúc sau, một phần mềm có tên “Non-Exi” đã được cài đặt.
Viên Hạo bấm trực tiếp vào phần mềm, trong điện thoại của anh ta không có bí mật gì, anh ta cũng không sợ đối phương xâm nhập vào điện thoại của mình thông qua phần mềm “Non-Exi” này.
Sau khi mở phần mềm Non-Exi, đầu tiên nó yêu cầu phải nhập mã xác minh, Viên Hạo nhập mã xác minh vào, sau đó có một giao diện trò chuyện hiện ra.
‘Vô danh 1: Xin chào, Viên Hạo.’
‘Viên Hạo: Anh là ai?!’
‘Vô danh 1: Có phải anh đã hack hệ thống camera giám sát của Ga xe lửa Đức Thành phải không?’
Viên Hạo chợt sửng sốt, anh đoán thầm thân phận của đối phương, trong lúc đang đoán thầm, Viên Hạo đã gửi tin nhắn phủ định.
‘Viên Hạo: Tôi không hề làm chuyện đó.’
‘Vô danh 1: Xin đừng căng thẳng.’
‘Vô danh 1: Chúng tôi biết anh rất đề phòng, nhưng chúng tôi không có ác ý gì đâu.’
‘Vô danh 1: Để biểu đạt rằng chúng tôi không có ác ý và cũng như để anh yên tâm, chúng tôi sẽ bày tỏ thành ý của mình trước.’
‘Viên Hạo: Thành ý gì chứ?’
Sau khi Viên Hạo gửi tin nhắn, anh lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa như vậy trực tiếp gõ vào tim Viên Hạo như tiếng chuông lúc nửa đêm, khiến Viên Hạo vô cùng hốt hoảng!
Viên Hạo là một người theo chủ nghĩa duy vật, những câu chuyện kinh dị như tiếng gõ cửa lúc nửa đêm thường không khiến Viên Hạo sợ hãi. Nhưng lúc này Viên Hạo đã bị dọa đến mức nhảy cẩn cả lên!
Bởi vì vừa nãy khi Viên Hạo nhận được tin nhắn, anh ta đoán đối phương đã xác định được vị trí của anh ta.
‘Vô danh 1: Hãy mở cửa ra.’
Đối mặt với tin nhắn do người vô danh gửi tới, Viên Hạo cũng từng nghĩ qua chuyện không mở cửa, lỡ như anh ta có thể cược một ván, lỡ như đối phương không dám gây ra tiếng động lớn thì sao?
‘Vô danh 1: Chúng tôi nhắc lại một lần nữa, chúng tôi không có ác ý.’
Viên Hạo thầm thở dài trong lòng, hiện tại anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Kể cả bây giờ không mở cửa anh ta cũng chỉ có thể trốn.
“Là phúc hay là họa, là họa thì không thể nào tránh khỏi!” Viên Hạo hít sâu một hơi, anh ta lựa chọn mở cửa phòng.
Tuy nhiên, bên ngoài không có ai, chỉ có một túi giấy kraft hở miệng, trong túi giấy kraft có một chai bia và vài xiên nướng.
‘Vô danh 1: Có bạn từ phương xa đến, hiển nhiên phải có rượu ngon và xiên nướng.’
‘Vô danh 1: Tuy rằng chúng tôi biết anh sẽ không ăn, nhưng chúng tôi chỉ muốn tỏ thái độ cho anh biết, chúng tôi thật sự không có ác ý.’
‘Vô danh 1: Nếu chúng tôi có ác ý, vị trí của anh đã bị lộ, hoàn toàn không thể nào phản kháng được đâu.’
‘Vô danh 1: Cho dù anh không mở cửa, anh có thể cầm cự được bao lâu đây?’
Viên Hạo không phản bác.
‘Viên Hạo: Mục đích của các anh là gì?’
‘Vô danh 1: Phải nên nói là anh có mục địch gì.’
Trong lòng Viên Hạo lóe lên một tin hi vọng!
‘Viên Hạo: Các anh là nhân viên an ninh của cô ấy?’
’Vô danh 1: Chúng tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận.’
Viên Hạo nhìn câu trả lời của đối phương, anh ta mỉm cười.
‘Viên Hạo: Các anh chắc tò mò tại sao tôi lại gửi tin nhắn cho cô ấy, đúng không?’
‘Viên Hạo: Lý do rất đơn giản.’
‘Viên Hạo: Đầu tiên, về chuyện biến mất một cách kỳ lạ của Bạch Phong, tôi đã điều tra lịch sử camera giám sát của ga tàu hỏa Đức Thành, nhưng lịch sử camera giám sát của ngày hôm đó đã bị xóa một cách trắng trợn.’
‘Viên Hạo: Tôi đã gửi cho các anh thông tin vé tàu tương ứng, thực ra tôi muốn các anh phát hiện ra điều này, để các anh hiểu rằng chuyện này có vấn đề.’
‘Viên Hạo: Thứ hai, tôi đã tìm hiểu thông tin về cô ấy. Theo như phân tích của tôi, cô ấy có khả năng giải quyết chuyện này, hoặc thế lực đằng sau cô ấy có thể giải quyết chuyện này.’
‘Viên Hạo: Các anh là thế lực sau đằng sau cô ấy đúng không?’
‘Viên Hạo: Nguyên nhân cuối cùng, có phải các anh nghi ngờ tại sao tôi lại không liên hệ với đội tuần tra của Đức Thành, phải không?’
‘Viên Hạo: Căn cứ theo điều tra và phân tích của tôi, chuyện này è là có liên quan đến đội tuần tra của Đức Thành, nếu tôi liên hệ với đội tuần tra của Đức Thành, thế thì sẽ trở thành con dê vào miệng cọp.’
Chương 2596: Suy nghĩ kỹ thì cực đáng sợ: Vấn đề lớn!‘Vô danh 1: Anh rất thành thực.’
‘Viên Hạo: Bởi vì tôi rất muốn giải cứu bạn của tôi.’
‘Vô danh 1: Anh có chắc là bạn của anh đang gặp nguy hiểm không?”
‘Viên Hạo: Tôi chắc chắn!’
‘Viên Hạo: Các anh chắn cũng đã điều tra về bạn của tôi nên các anh biết tình hình của cậu ta, thật ra cậu ta cũng biết đi lò đen rất nguy hiểm, nhưng đối phương trả thù lao rất cao.’
‘Viên Hạo: Để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu ta đã nói chuyện này cho tôi biết trước, nếu như thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể giúp cậu ta.’
‘Vô danh 1: Câu hỏi cuối cùng, anh hẳn đã theo dõi thông tin vị trí tín hiệu điện thoại di động của Bạch Phong, chúng tôi cần thông tin này.’
‘Vô danh 1: Khi chúng tôi theo dõi thông tin này, các thông tin liên quan đã bị xóa hoàn toàn, anh chắc cũng có ghi chép lại phải không?’
‘Viên Hạo: Đúng vậy, tôi đã theo dõi thông tin điện thoại di động của cậu ta theo thời gian thực, nhưng vấn đề nằm ở chỗ này. Tín hiệu điện thoại di động cuối cùng của cậu ta đã xuất hiện tại Ga xe lửa Đức Thành và sau đó trực tiếp ngoại tuyến.’
‘Vô danh 1: Anh còn nắm giữ thông tin tình báo nào khác không?’
‘Viên Hạo: Có một thông tin không tính là thông tin tình báo, tôi đã điều tra lò đen của đối phương, nhưng lò đen này không có tên, không có vị trí, cũng không có manh mối.’
‘Vô danh 1: Thông tin tình báo này quả thực không được tính là tình báo.’
‘Viên Hạo: Đúng vậy!’
‘Viên Hạo: Nhưng chúng ta có thể phân tích ngược lại, làm cách nào một cái lò đen mờ mịt như vậy có thể chiêu dụ được Bạch Phong?’
‘Viên Hạo: Lẽ nào đối phương đã biết trước tình hình của Bạch Phong?’
‘Viên Hạo: Có vấn đề với đội tuần tra ở Đức Thành, sự tồn tại của các lò đen và các kênh thông tin của các lò đen. Tổng hợp những phân tích tình báo này lại, tôi nghĩ kẻ thù của chúng ta rất nguy hiểm.’
‘Vô danh 1: Anh rất thông minh, lời tường thuật của anh cũng rất cao minh, vô tình xếp chúng tôi vào cùng một chiến tuyến.’
‘Viên Hạo: Tôi xin lỗi.’
‘Vô danh 1: Cuộc trò chuyện đến đây kết thúc, anh cứ giữ sự bình tĩnh, chờ đợi thông tin của chúng tôi.’
‘Viên Hạo: Các anh vẫn bằng lòng giúp đỡ sao?’
‘Vô danh 1: Anh đoán xem?’
An Lương kết thúc cuộc trò chuyện với Viên Hạo, những vấn đề còn nghi ngờ trước đây, nay đã được giải quyết triệt để, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.
Nếu giống như những gì Viên Hạo đã phân tích, kể từ lúc Bạch Phong biến mất, điều đó đã kéo theo một loạt vấn đề lớn! Điểm mấu chốt nhất là cái lò đen này làm sao có thể chiêu dụ chính xác Bạch Phong như vậy?
Chuyện này thoạt nhìn thì không có vấn đề, Bạch Phong là người có tiền án, không dễ dàng tìm việc, mà lò đen thì không quan tâm đến chuyện có tiền án, hơn nữa lương cũng cao, cho nên hai bên đã hợp tác với nhau.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì thấy rất khủng khiếp!
Làm thế nào mà một lò đen ở Bắc Hà lại có thể liên hệ được với Bạch Phong ở Tây Quang? Hai bên hoàn toàn không hề có mối liên hệ nào cả.
Đó là lý do tại sao đằng sau nó có một vấn đề lớn!
Trong chiếc Nomadism Navigator RV, Dương Mậu Di ngáp một cái, cô không tiếp tục gối đầu lên ngực An Lương, mà đổi sang nép vào bên cạnh An Lương.
“Đại vương, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ trước.” Dương Mậu Di nói với giọng nhõng nhẽo.
An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Ừ, em đi ngủ trước đi, anh còn phải giải quyết một chút việc.”
“Được, đại vương cũng ngủ sớm đi nhé.” Dương Mậu Di trả lời xong thì ôm An Lương đi ngủ.
An Lương đang sắp xếp những manh mối đã biết trong đầu, nhân tiện gửi tin nhắn vào trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.
‘An Lương: @Lý Tồn Viễn: Tồn Viễn, bên cậu có kết quả gì chưa?’
‘Lý Tồn Viễn: Tạm thời vẫn chưa có manh mối gì rõ ràng, nhưng nhân viên tôi phái đi điều tra đã phản hồi thông tin.’
‘Lý Tồn Viễn: Trong lúc điều tra trong âm thầm, nhân viên điều tra của chúng tôi, đã phát hiện vấn đề này không hề đơn giản.’
‘An Lương: Vấn đề quả thực không hề đơn giản!’
An Lương gửi thông tin mà Viên Hạo đánh cắp được từ bên kia vào trong nhóm.
‘An Lương: Tình hình trước mắt được biết chính là như thế này, các cậu có suy nghĩ gì không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Nếu phân tích dựa trên tình hình như thế này, tôi có một suy nghĩ khá tệ.’
‘Vân Hải Dương: Tôi cũng có suy nghĩ không tốt.’
‘Lý Tồn Viễn: Mọi người chắc nghĩ đến chuyện cấu kết với quy mô lớn phải không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi e là vậy.’
‘Tiền Tiểu Cương: Nguồn thông tin về lò đen thực sự là một vấn đề lớn, nó tiết lộ rằng có một mạng lưới liên kết lớn đằng sau lò đen.’
‘Tiền Tiểu Cương: Theo tôi, tình huống hợp lý nhất hiện tại là lò đen có liên quan đến ngục tối, lò đen có thể đã lấy thông tin liên quan trực tiếp từ ngục tối để tìm được nhân viên một cách chính xác.’
‘Vân Hải Dương: Đồng ý!’
‘Lý Tồn Viễn: Vừa nãy tôi đã hỏi rồi, địa điểm mà Bạch Phong bị nhốt là ở Triệu Lâm, Tây Quang. Cậu ta không hề bị giam ở nơi khác.’
‘Tiền Tiểu Cương: Vậy thì còn đáng sợ hơn.’
‘An Lương: Không đúng!’
‘An Lương: Chúng ta đã nghĩ quá nhiều!’
‘Tiền Tiểu Cương: ?’
‘Lý Tồn Viễn: Chuyện là sao?’
‘Vân Hải Dương: An Lương có suy nghĩ mới gì chăng?’
‘An Lương: Theo như phân tích của mọi người, tính thêm cả việc Bạch Phong bị nhốt ở Triệu Lâm, Tây Quang, há chẳng phải đang nói rằng lò đen có thể lấy thông tin tình báo từ bến đó?!’
‘An Lương: Như vậy có nghĩa là lò đen sở hữu nguồn lực rất mạnh.’
‘An Lương: Nhưng vấn đề cũng xuất hiện tại điểm này.’
‘An Lương: Phải là loại lò đen như thế nào mới có thể sở hữu thực lực mạnh như thế?’
‘An Lương: Nếu có thực lực đến như vậy, thế tại sao phải là một lò đen?’
Chương 2597: Nghĩ nhiều rồi?Phân tích của An Lương không sai, đây là một câu hỏi khá mâu thuẫn!
Nhóm của Lý Tồn Viễn đều là những người trong giới Đế Đô, bọn họ nhập vai vào chính mình trong tiềm thức. Nếu là bọn họ, hiển nhiên có thể lấy được thông tin tình báo xuyên tỉnh.
Nhưng đó chỉ là một lò đen đơn thuần?
Gì chứ?
Chính vì vậy mà An Lương mới cảm thấy bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều, như là trong đó chắc có chuyện gì đó mà bọn họ không biết, thay vì chỉ cần nghĩ với một lò đen đơn giản như vậy, sao lại có thể sở hữu một thế lực khổng lồ.
‘Lý Tồn Viễn: Có vẻ như phân tích của An Lương cũng rất chính xác.’
‘Tiền Tiểu Cương: Đúng vậy! Nó chỉ là một cái lò đen mà thôi!’
‘Vân Hải Dương: Tôi vẫn cảm thấy không hề đơn giản.’
‘Vân Hải Dương: Lấy mỏ đá quý Nạp Lâm của gia đình chúng tôi làm ví dụ, thu nhập hàng năm hiện nay khoảng 1 đến 2 ức, nhưng nếu trong trường hợp có đủ nhân viên, thu nhập này có thể tăng gấp đôi.’
‘Vân Hải Dương: Xin lưu ý rằng những lợi nhuận đó là những lợi nhuận còn lại sau khi chúng tôi đã nộp thuế đầy đủ và chi những khoản chi phí khổng lồ cho các biện pháp an ninh.’
‘Vân Hải Dương: Nếu khai thác lò đen trái phép và bỏ qua các vấn đề an toàn, thu nhập của gia đình chúng tôi có thể tăng gấp đôi!’
‘Tiền Tiểu Cương: Dẹp, dẹp, dẹp. Cậu nghi ngờ đối phương có mỏ đá quý sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Điều đó gần như là không thể!’
Mỏ đá quý dễ dính líu đến vấn đề buôn bán, không thế nào không có manh mối và tung tích được.
’An Lương: Tồn Viễn, cậu hãy bảo người thân tín của cậu nhanh chóng điều tra chuyện này.’
‘An Lương: Đúng rồi, dẫu vậy vẫn phải chú ý đến an toàn!’
‘Lý Tồn Viễn: Được rồi, tôi sẽ liên hệ với cậu ngay khi có diễn biến mới.’
‘An Lương: Cũng muộn rồi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi đây, mọi người thì sao?’
‘Lý Tồn Viễn: [Thông tin vị trí: Quán bar Surprise, thành phố Thịnh Khánh!]’
‘Tiền Tiểu Cương: Ngạc nhiên chưa?’
‘Vân Hải Dương: Bất ngờ chưa?’
‘Lý Tồn Viễn: Chúng tôi vẫn đang ở Thịnh Khánh, ngày mai chúng tôi sẽ qua đó lấy nhựa đào, An Lương nhớ thu xếp trước đi nhé.’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Tôi nôn rồi!’
‘An Lương: Các cậu không về Đế Đô sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Lúc nào cậu về Đế Đô thì chúng tôi sẽ về lúc ấy, kỳ nghỉ hè còn dài mà!’
Còn dài cái búa!
Bây giờ là cuối tháng 8, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cái đám này không thể nào cứ tiếp tục ở lại mãi Thịnh Khánh phải không?
’An Lương: Tôi sắp đi Đế Đô.’
‘An Lương: Tôi chắc chắn sẽ qua đó trước khai giảng.’
‘An Lương: Lần này khi chuyện ở Đức Thành được giải quyết xong, tôi sẽ qua Đế Đô, các cậu đi cùng không?!’
‘Lý Tồn Viễn: Không nói nữa, An Lương, chúng tôi uống rượu trước đây.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi thích Thịnh Khánh, các em gái ở đây quá khét!’
‘Vân Hải Dương: Một ngày tươi đẹp lại bắt đầu nữa rồi!’
‘An Lương: …’
Mấy tên chó này lưu luyến không muốn rời luôn rồi sao?
An Lương phớt lờ cả ba người bọn họ, anh gửi tin nhắn cho Công ty dược phẩm Tinh Tụy trước, bảo bọn họ chuẩn bị nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan cho nhóm của Lý Tồn Viễn, sau đó dặn dò Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán hãy theo dõi và tiến hành điều tra nguồn tin tình báo của lò đen.
Nếu như nguồn tin tình báo của lò đen có vấn đề, vậy thì hãy theo sát cuộc điều tra!
Ngày hôm sau.
Mới 8 giờ sáng, Dương Mậu Di đã thức dậy trước, cô nhìn An Lương vẫn còn đang ngủ, sau đó cẩn thận ngồi dậy và tắm rửa đơn giản rồi mới bước ra ngoài chiếc Nomadism Navigator RV.
Bên ngoài chiếc Nomadism Navigator RV, các nhân viên đã thiết lập một nhà bếp di động và đang chế biến bữa sáng.
Dương Mậu Di bước qua xem nguyên liệu nấu ăn, cô ấy định sẽ tự tay nấu xuống bếp cho An Lương ăn. Là một blogger phim tài liệu về ẩm thực, cô ấy biết nấu ăn thì có vấn đề gì đâu?
Được rồi!
Thực ra là có vấn đề!
Tài nghệ nấu nướng của Dương Mậu Di phù hợp quy củ, nhưng trình độ nấu mì của cô ấy khá cao, có lẽ là do kinh nghiệm nấu mì ăn liền quá nhiều?
Chưa tới 15 phút sau, An Lương tỉnh dậy. Anh phát hiện Dương Mậu Di không ở bên cạnh mình liền đứng dậy tắm rửa trước, sau đó bước xuống xe Nomadism Navigator RV và phát hiện Dương Mậu Di đang bận rộn trong nhà bếp di động.
An Lương bước tới và thấy Dương Mậu Di đang nấu mì, còn là mì cay phong cách Thịnh Khánh. Cô Hồ Ly Tinh nhỏ này thật có lòng!
“Đại vương, chào buổi sáng!” Dương Mậu Di chào hỏi.
An Lương trả lời: “Không tệ, không tệ, gia vị em làm trông khá ngon.”
Trước đây khi còn ở Lâm Sơn Cư – Thịnh Khánh, Dương Mậu Di từng nấu mì cho An Lương ăn. An Lương biết chuyên môn của Dương Mậu Di, ít nhất thì khi nấu mì, tài nghệ nấu nướng của cô ấy rất đáng tin cậy.
Sau bữa sáng yêu thương, Dương Mậu Di đến Trường tiểu học Làng Triệu Lâm để thảo luận về việc quyên góp với hiệu trưởng Lâm Mai, và giải quyết tất cả các chi tiết trong ngày hôm nay để hoàn thành việc quyên góp.
An Lương theo dõi diễn biến phát triển của chuyện lò đen.. Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã điều tra được một vài thông tin quan trọng.
‘Số 4: BOSS, phương hướng điều tra mà BOSS dặn dò đã có kết quả.’
‘Số 4: Dựa trên cuộc điều tra qua đêm của chúng tôi, cuối cùng chúng tôi đã xác định được kênh tình báo vụ lò đen là một hacker mạng.’
‘Số 4: Chúng tôi đã mượn quyền của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, chúng tôi tìm thấy một chương trình Backdoor trong hệ thống tuần tra Tây Quang. Chương trình Backdoor này chuyên thu thập thông tin về tội phạm.’
‘Số 4: Chúng tôi đã phân tích thêm về chương trình Backdoor. Chương trình Backdoor này được thiết kế rất mạnh mẽ. Nó không truyền dữ liệu trên diện rộng để tránh bị phát hiện.’
‘Số 4: Chương trình Backdoor sẽ phân tích thông tin tội phạm trong hệ thống tuần tra Tây Quang, trước tiên nó sẽ phán đoán xem mỗi tội phạm được thả sau khi thụ án có phải là trẻ mồ côi hay không.’
Chương 2598: Chân tướng?‘Số 0: Mối quan hệ cá nhân của trẻ mồ côi ít hơn, nếu bị mất tích thì rắc rối gây ra cũng nhỏ hơn nhiều, phải không?’
‘Số 4: Đúng vậy!’
‘Số 4: Chúng tôi đã tìm thấy 17 mục tiêu đủ điều kiện trong hồ sơ của một năm gần đây trong hệ thống tuần tra Tây Quang, chúng tôi đang cố gắng theo dõi 17 mục tiêu này.’
‘Số 0: Tìm được bao nhiêu người?’
‘Số 4: Chỉ có 2 người được tìm thấy, 15 mục tiêu đủ điều kiện khác, tất cả đều biến mất bí ẩn trong vòng 3 tháng sau khi ra tù. Chúng tôi đoán rằng đó chắc hẳn là bí mật đen tối.’
‘Số 0: Trường hợp của 2 người kia là sao?’
‘Số 4: Một người trong số họ đã gia nhập vào nhà máy điện tử và có một công việc ổn định.’
‘Số 4: Người còn lại thì làm ở cửa hàng tiện lợi, cũng có công việc ổn định.’
Vậy là vì có công việc ổn định cho nên đã từ chối lời dụ dỗ ở lò đen?
Không!
An Lương nghĩ theo hướng các nhân viên tình báo ở lò đen đã phát hiện hai người bọn họ có công việc ổn định nên tự nguyện bỏ liên lạc để tránh bị lộ thông tin về lò đen.
An Lương đoán chừng thời gian tồn tại của lò đen không ngắn, cho nên phải vô cùng thận trọng khi liên quan đến lò đen, như vậy mới không bị bại lộ.
‘Số 0: Anh có theo dõi chương trình Backdoor của bên kia để kiểm tra xem tình báo được gửi đến vị trí nào chưa?’
‘Số 4: Hiện tại không có bước theo dõi thêm nào.’
‘Số 4: Chúng tôi lo lắng về việc bị bên kia phát hiện khi đang theo dõi.’
‘Số 4: Hiện tại chúng tôi đang ẩn mình trong hệ thống tuần tra Tây Quang, chờ xem có ai tới kiểm tra chương trình Backdoor không, ai tới kiểm tra thì người đó chắc chắn là kẻ đứng sau hậu trường!’
‘Số 0: Các anh sẽ không bị phát hiện chứ?’
‘Số 4: Sẽ bị phát hiện, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia sẽ phát hiện ra chúng tôi.’
‘Số 4: Vì vậy, chúng tôi cần BOSS giải quyết vấn đề này.’
‘Số 0: Không có cách nào để không sử dụng tới nguồn lực của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia sao?’
‘Số 4: Có thì có, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian để bẻ khóa tường lửa bảo mật của hệ thống tuần tra Tây Quang, phải làm vậy mới không bị bên kia phát hiện.’
‘Số 0: Chờ đã!’
‘Số 0: Cái lò đen đó…’
‘Số 0: Tôi hiểu rồi!’
‘Số 0: Các anh nghi ngờ bên trong có nội gián, nội gián đã cài đặt chương trình Backdoor bên trong hệ thống, cho nên các anh mới ngồi ôm cây đợi thỏ, đúng không?’
‘Số 4: Đúng vậy.’
An Lương không thành thạo công nghệ máy tính nên vừa rồi anh vẫn chưa phản ứng kịp, bây giờ thì anh đã hiểu.
‘Số 0: Được rồi!’
‘Số 0: Tôi sẽ giải quyết chuyện với Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.’
Theo quan hệ hữu nghị giữa An Lương và Hoàng Quốc Tường, việc mượn quyền của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia thì có vấn đề gì chứ? Hình như đâu có vấn đề gì đâu phải không?
Nhưng An Lương lại phát hiện ra một điểm mù khác!
Tại sao Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán lại chiếm được quyền của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia? Lẽ nào là do Hoàng Quốc Tường đưa cho anh ta?
An Lương không tin vào điều đó, khả năng lớn nhất là trước đó Số 4 đã tự ý chiếm thẩm quyền nội bộ của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, cũng tương tự như việc đánh cắp thẩm quyền của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia đúng không?
Nếu bị Hoàng Quốc Tường phát hiện ra, chắn anh ta sẽ thảo luận thân thiện với An Lương.
An Lương vừa nghĩ tới chuyện này, điện thoại di động của anh đã phát ra thông báo cuộc gọi, người gọi đến là Hoàng Quốc Tường, cuộc gọi được thực hiện thông qua phần mềm liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
Vậy là cuộc thảo luận thân thiện sắp bắt đầu rồi sao?
Tại khu vực đậu xe Nomadism Navigator RV.
An Lương đứng dưới bóng cây bên rìa, đeo tai nghe Bluetooth không dây trước, sau đó mới bấm nhận điện thoại của Hoàng Quốc Tường.
“Ồ, anh Hoàng, không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền hả?” An Lương nói đùa,
“Cậu lại làm cái trò quỷ quái gì đấy?” Hoàng Quốc Tường hỏi thẳng.
An Lương giả vờ bối rối: “Cái gì mà trò quỷ quái?”
“Hệ thống tuần tra Tây Quang!” Hoàng Quốc Tường đi vào thẳng vấn đề, “Có cần tôi nói tiếp không?”
“Lần này cậu đã vượt qua giới hạn!” Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói, “Cậu đã đánh cắp quyền hành của chúng tôi và đột nhập vào hệ thống tuần tra Tây Quang, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
“Hầy!” Giọng điệu của An Lương đầy thờ ơ, “Tôi còn tưởng là việc lớn lao gì cơ chứ!”
“Đây mà là chuyện nhỏ sao?” Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
“Còn không phải là chuyện nhỏ sao?” An Lương hỏi ngược lại.
An Lương nói tiếp: “Tôi đang sử lại cách nói của anh. Chúng tôi không xâm phạm hệ thống tuần tra của Tây Quang, chúng tôi bước vào đó một cách quang minh chính đại.”
“…” Hoàng Quốc Tường không biết phải nói gì trước sự vô liêm sỉ của An Lương.
Hình như cũng là vậy nhỉ?
Phía của An Lương đã sử dụng quyền hạn của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia để tiến vào một cách quang minh chính đại, bọn họ không hề có hành vi xâm nhập nào cả.
“Thứ hai, chắc anh cũng phát hiện ra rằng chúng tôi không làm bất cứ điều gì trong hệ thống tuần tra.” An Lương nói thêm.
Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này. Đúng là Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã không sử dụng quyền hạn của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia để làm bất cứ điều gì sai trái, không lấy thông tin bí mật, không cố gắng giả mạo thông tin và không cố truyền dữ liệu. Cứ như thể đang đi du lịch trong hệ thống tuần tra Tây Quang vậy?
Trong trường hợp này, nó tương đương với việc sử dụng tài khoản của quản trị viên máy tính để đăng nhập vào hệ thống máy tính, nhưng chỉ xem lướt qua trên màn hình, không mở tệp, không sao chép tệp, cũng không sửa đổi hoặc xóa tệp.
Chương 2599: An Lương là đom đóm trong đêm tối?“Vậy mục đích của cậu là gì?” Hoàng Quốc Tường hỏi.
“Anh muốn nghe lời thật lòng hay là tôi tùy tiện bịa đại một lý do?” An Lương bình tĩnh đáp lại.
Hoàng Quốc Tường hít một hơi sâu: “Bây giờ không phải là lúc để nói đùa, rốt cuộc cậu muốn làm cái quái gì?”
“Tôi không hiểu tình hình kỹ thuật cụ thể, nhưng chúng tôi cần một phần dữ liệu từ hệ thống tuần tra Tây Quang.” An Lương đáp lại.
“Anh Hoàng, trước tiên anh đừng gấp, tôi sẽ lập tức bảo Số 4 báo cáo lại tình hình cho anh.” An Lương nói thêm, “Dù gì anh cũng đã tự đưa mình tới tận cửa, chuyện này đúng lúc cần các anh giải quyết.”
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
An Lương suy nghĩ một hồi, sau đó giải thích tình hình cụ thể, cuối cùng nói thêm: “Anh hãy sắp xếp cho một nhóm người tới giải quyết chuyện này và điều tra kỹ lưỡng về lò đen.”
“Không được!” Hoàng Quốc Tường từ chối.
“Hả?” An Lương khó hiểu.
“Có hai lý do.” Hoàng Quốc Tường đáp lại, “Thứ nhất, bây giờ số lượng nhiệm vụ của nhân viên thực địa của chúng tôi rất nhiều, hoàn toàn không có nhiều nhân viên thực địa để thu xếp cho cậu.”
An Lương ngắt lời Hoàng Quốc Tường: “Tôi biết nhân viên thực địa của anh rất nhiều, anh chỉ là đang tìm cái cớ!”
“Thực sự không phải là cái cớ!” Hoàng Quốc Tường đáp lại.
“Anh sắp xếp Liễu Tâm Di qua cho tôi cũng được.” An Lương chủ động chỉ điểm.
Hoàng Quốc Tường lại từ chối thêm lần nữa: “Cô ấy đang thực hiện nhiệm vụ thực địa ở Bảo Tỉnh. Nhân viên thực địa của chúng tôi gần đây đang thực hiện nhiều nhiệm vụ ở Bảo Tỉnh, khu vực Đông Nam Á và Bạch Đầu Ưng Quốc.”
“Ý anh là…” An Lương ngạc nhiên.
“Sức ép từ liên minh do Công ty đầu tư An Tâm của cậu tổ chức đè lên Bảo Tỉnh rất cao, khiến cho Bảo Tỉnh thiệt hại nặng nề, vì thế trước mắt chúng tôi cần phải cân nhắc lại ở một vài phương diện.” Hoàng Quốc Tường giải thích.
An Lương xóa sạch mối liên quan mà không hề do dự: “Không liên quan gì đến Công ty đầu tư An Tâm của tôi!”
“Anh Hoàng, anh đừng có hại tôi chứ!” An Lương phàn nàn.
Hoàng Quốc Tường chế nhạo: “Dùng cách nói của đám người trẻ như các cậu, cho dù cậu có ở khuất trong bóng tối, bản thân cậu cũng phát sáng như đom đóm, luôn có thể thu hút sự chú ý của mọi người.”
“Các anh bán đứng tôi?” An Lương hỏi.
“Còn cần chúng tôi phải bán đứng cậu à?” Hoàng Quốc Tường mỉm cười, “Hành động trấn áp Bảo Tỉnh của cậu như vậy quá rõ ràng, kẻ hơi thông minh một chút cũng có thể nhìn ra được là do Công ty đầu tư An Tâm của cậu đã thao túng phía sau hậu trường.”
“Làm vậy có lợi ích gì cho tôi chứ?” An Lương hỏi.
“Hiện tại không phải đã lấy đủ lợi ích rồi sao?” Hoàng Quốc Tường cũng hỏi ngược lại như vậy, “Ví dụ, cậu đánh cắp quyền hạn kiểm soát mạng lưới của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia. Chúng tôi đã không chặn quyền hạn của cậu ngay lập tức. Thay vào đó, chúng tôi đã liên hệ với cậu để hỏi về tình hình.”
“Thứ hai, Công ty đầu tư An Tâm của cậu giấu rất nhiều tiền ở nước ngoài. Những chuyện này chúng tôi đều biết nhưng không nói.” Hoàng Quốc Tường nói thêm.
“Quan trọng hơn, chúng tôi cũng không can thiệp vào lực lượng an ninh mà cậu đang nắm giữ, đúng không?” Hoàng Quốc Tường nói thêm.
Hoàng Quốc Tường lại bổ sung thêm một câu: “Lực lượng an ninh mà tôi đang nói đến không phải là những lực lượng ở bề nổi.”
“Ý anh là gì đây?” An Lương hỏi.
“Hiện tại cậu đang ở bên cạnh Dương Mậu Di, đúng không?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Biết rồi còn hỏi!” An Lương châm biếm, “Không phải anh hay xem vị trí tín hiệu điện thoại di động của tôi mọi lúc mọi nơi sao?”
An Lương hoàn toàn không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Nếu trong trường hợp cần thiết, An Lương quả thực có thể chặn kiểu định vị như vậy, nhưng An Lương là một người đường đường chính chính và trong sạch, cớ gì phải sợ hãi những thủ đoạn quái quỷ này?
Hoàng Quốc Tường không quan tâm đến lời châm chọc của An Lương, anh ta bình tĩnh nói: “Ngoài mặt thì cậu bố trí mười nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa bên cạnh Dương Mậu Di, nhưng trong đó có bốn người hoạt động ngầm.”
Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói: “Bốn người này đều mang theo thiết bị vi phạm luật pháp!”
“Đối mặt với tình huống như vậy, chúng tôi thậm chí còn chọn cách làm ngơ. Cậu không cảm thấy loại đãi ngộ này là lợi ích của cậu sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
An Lương bình tĩnh đáp lại: “Thế anh không cảm thấy sự tồn tại của bốn người đó lẽ nào không phải là chúng tôi cố ý để anh biết?”
“Cậu…” Hoàng Quốc Tường có chút bất lực.
“Được rồi, anh Hoàng, chúng ta đâu phải là kẻ thù của nhau.” An Lương đáp.
“Lần này chúng tôi chỉ mượn quyền hành của anh mà thôi, chúng tôi không làm điều gì xấu.” An Lương nói thêm, “Nhân tiện, vừa nãy anh chỉ mới nói một lý do, còn lý do thứ hai sao?”
“Lý do thứ hai cũng rất đơn giản. Nếu như chúng tôi cử người đi điều tra, theo như tình huống mà cậu mô tả, tôi lo lắng nội bộ sẽ bị rò rỉ, sau đó không điều tra được gì.” Hoàng Quốc Tường giải thích.
“Nếu cậu đã mượn quyền hạn của chúng tôi, hơn nữa còn dính vào chuyện này, vậy thì chuyện này sẽ do cậu xử lý, như vậy không sao chứ?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
An Lương thở dài: “Rồi, rồi! Tôi còn tưởng tôi có thể đùn đẩy trách nhiệm, vứt chuyện này cho anh giải quyết nữa chứ.”
“Nhân tiện, anh Hoàng, tình hình ở Bảo Tỉnh…” An Lương hỏi nửa chừng.
“Tình hình rất tệ.” Hoàng Quốc Tường đáp lại.
Chương 2600: Giả làm nhân viên của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia!“Phương pháp phong tỏa của cậu rất hiệu quả, các quốc gia xung quanh cũng thừa nước đục thả câu. Sự viện trợ của Bạch Đầu Ưng Quốc ở quá xa, còn Nhật Bản thì gần đây còn không thể lo nổi cho chính mình.” Nói đến đây, Hoàng Quốc Tường dừng lại, “Tổ chức Đông Minh Thánh Vương đến từ Hàn Quốc. Chúng tôi điều tra được cậu cũng đang phát triển một tổ chức chi nhánh ở Hàn Quốc, cho nên tôi có lý do để nghi ngờ rằng tổ chức Đông Minh Thánh Vương có liên quan đến cậu.”
“Anh bị gì à?” An Lương phàn nàn, “Sự nghi ngờ của anh không cần chứng cứ luôn sao?”
“Đâu phải tôi đang định tội cậu, dựa vào cái gì mà cần chứng cứ?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Tóm lại, tôi nghĩ tổ chức Đông Minh Thánh Vương có liên quan đến cậu!” Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói, “Nếu tổ chức Đông Minh Thánh Vương thực sự có liên quan đến cậu, dù là từ góc độ cá nhân hay ở cấp chính phủ, tôi đều vui lòng nhắc nhở cậu cẩn thận trong mọi việc. Tuyệt đối không được tiết lộ bằng chứng về mối quan hệ cụ thể, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối!”
An Lương bình tĩnh đáp lại: “Tôi có thể xác minh với anh rằng tôi không có liên quan gì đến tổ chức Đông Minh Thánh Vương. Nếu như tôi muốn nhắm vào Nhật Bản, tôi chỉ cần bắt đầu từ lĩnh vực kinh tế!”
An Lương bổ sung thêm lời giải thích: “Các nguồn tài nguyên thiên nhiên của Nhật Bản đều phụ thuộc vào nhập khẩu. Mặc dù thực lực của Nhật Bản vượt xa Bảo Tỉnh, nhưng Nhật Bản cũng sẽ bị tổn thất nặng nề khi đối mặt với những đòn tấn công toàn diện.”
Hoàng Quốc Tường tán thành: “Hình như cũng đúng! Nếu cậu muốn nhắm vào Nhật Bản, cậu chắc chắn sẽ bắt đầu từ lĩnh vực kinh tế. Kiểu tấn công trực diện này không phải là phong cách của cậu.”
An Lương cười thầm trong lòng, vậy là anh đã thành công trong việc đắp nặn thiết lập nhân vật?
Về việc phải thừa nhận bản thân là kẻ tấn công? Điều đó sao có thể được chứ!
Cuộc tấn công gần đây của tổ chức Đông Minh Thánh Vương nhắm vào Nhật Bản hoàn toàn có thể được xem là một cuộc tấn công khủng bố. Ngay cả khi trong lúc tấn công khủng bố có suy nghĩ đến vấn đề an toan của người dân bình thường, nhưng tấn công khủng bố thì vẫn là tấn công khủng bố thôi.
Nếu An Lương thất bại và để lộ chứng cứ rằng anh chính là kẻ đứng sau hậu trường, chuyện này sẽ rất tệ đối với An Lương, anh sẽ không thể làm gì được nếu Hạ Quốc cảnh giác.
Đó là lý do tại sao Hoàng Quốc Tường nhắc nhở An Lương, nhưng An Lương không lo lắng về việc bị bại lộ. Cho dù anh quả thực là người đứng sau hậu trường, nhưng tổ chức Đông Minh Thánh Vương không ai biết ông chủ đứng sau hậu trường điều khiển bọn họ lại là An Lương, tổ chức Đông Minh Thánh Vương còn tưởng rằng đó là vị anh hùng nào đó ở nước Hàn Quốc của bọn họ nữa!
“Anh Hoàng, tôi khuyên anh nên làm người đi, đừng cứ hễ có vấn đề là lại nghi ngờ tôi!” An Lương phàn nàn.
Hoàng Quốc Tường nói với giọng bình tĩnh: “Cậu có tài nguyên, cậu có khả năng, có quỷ mới biết liệu cậu có đột ngột nảy ra những ý tưởng kỳ quái nào đó… trong đầu hay không?”
“…” An Lương không biết phải nói gì.
“Thôi bỏ đi, chúng ta bàn lại chuyện chính nào!” An Lương chuyển đổi lại chủ đề về lò đen, “Về việc điều tra lò đen, nếu cuộc điều tra của chúng tôi bị tắt nghẽn thì sao?”
“Tắc nghẽn?” Hoàng Quốc Tường cảm thấy khó hiểu.
“Ví dụ như có ai đó ngăn cản chúng tôi điều tra.” An Lương giải thích.
“Dựa theo sức mạnh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, còn có ai dám ngăn cản cậu điều tra?” Hoàng Quốc Tường trêu chọc.
“Vậy ý của anh là cho chúng tôi quyền lợi tùy cơ ứng biến sao?” An Lương cũng giễu cợt.
“Không có, không phải thế, cậu đừng nói linh tinh!” Hoàng Quốc Tường từ chối mà không do dự.
Mặc dù Hoàng Quốc Tường trực tiếp phủ định liên tục ba lần, nhưng An Lương đã đoán được câu trả lời, như ai cũng biết, hành động phủ định liên tục ba lần đồng nghĩa với việc khẳng định!
“Vì anh đã để chúng tôi điều tra về lò đen, vậy thì chúng tôi là thành viên của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia của anh, không có vấn đề gì hết phải không?” An Lương tiếp tục giải thích.
“Có vấn đề, vấn đề còn rất lớn, mạo danh nhân viên chính phủ là tội rất nặng!” Hoàng Quốc Tường trả lời không do dự
“Nhưng chúng tôi không hề mạo danh, chúng tôi thực sự đã nộp giấy phép cho bên phía của anh, chúng tôi thuộc nhân viên tạm thời của anh.” An Lương bình tĩnh đáp lại.
Hoàng Quốc Tường cân nhắc một lúc, sau đó mới trả lời: “Được rồi, được rồi, chuyện này giao lại cho cậu đấy. Trong quá trình điều tra, cậu có thể sắp xếp bốn người trở thành nhân viên thực địa tạm thời của chúng tôi.”
“Cảm ơn!” An Lương đáp lại.
“Điều tra rõ ràng càng sớm càng tốt, tiện thể giải quyết luôn cái lò đen!” Hoàng Quốc Tường nhắc nhở.
“Rồi, rồi, rồi!” An Lương đáp lại.
An Lương và Hoàng Quốc Tường thương lượng một cách thân thiện, sau khi kết thúc, hai bên đều nhận được kết quả khá hài lòng. An Lương lập tức ra lệnh cho Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thay đổi phương thức điều tra.
Trước đây, các cuộc điều tra của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa rất bị động, bọn họ lựa chọn cách ôm cây đợi thỏ. Suy cho cùng, các cuộc điều tra của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chỉ có thể được tiến hành trong bóng tối.
Nhưng giờ đã được Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia cho phép, cuộc điều tra của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa lập tức chuyển từ tối sang sáng.
Vì có thẩm quyền do Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia cung cấp, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã liên hệ trực tiếp với các nhân viên an ninh mạng của hệ thống tuần tra Tây Quang. Sau khi xác nhận quyền hạn, đôi bên đã phối hợp tiến hành thẩm tra toàn bộ hệ thống tuần tra Tây Quang.
Chương 2601: Tình báo mới?Chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã báo cáo thông tin cho An Lương.
‘Số 4: BOSS, chúng tôi đã tìm ra kẻ thiết lập chương trình Backdoor trong hệ thống tuần tra Tây Quang, quả nhiên là có nội gián!’
‘Số 4: Nhưng tên nội gián này đã tháo chạy trước rồi, chúng tôi đang cố gắng truy bắt.’
‘Số 0: Đối phương là người như thế nào?’
Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán lập tức gửi thông tin liên quan cho An Lương, nội gián có tên là Dương Quang Minh, tên của một chàng trai ánh mặt trời.
Anh ta là nhân viên bảo trì an ninh mạng trong hệ thống ngục tối ở tỉnh Tây Quang, anh ta có thể đã điều tra được thông tin của những phần tử phạm tội ở tỉnh Tây Quang, chính vì thế anh ta mới có thể chọn lọc được phần tử phạm tội để cung cấp thông tin tình báo chính xác.
‘Số 0: Có tung tích của anh ta không?’
‘Số 4: Chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của anh ta.’
‘Số 4: Xin hãy yên tâm, anh ta không thể nào chạy thoát được đâu!’
‘Số 0: Hãy bí mật bắt giữ anh ta.’
An Lương muốn có tình báo độc quyền!
Bởi vì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã nhắc nhở rằng sự kiện lần này đã kích hoạt phần thưởng “Một Cơ Hội”, nên khi có cơ hội, An Lương đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội.
‘Số 4: Đã hiểu!’
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, An Lương lại nhận được liên lạc từ Số 4.
‘Số 4: [Hình ảnh]’
‘Số 4: Chúng tôi đã bí mật bắt giữ mục tiêu và xóa dấu vết tồn tại của mục tiêu.’
‘Số 0: Thẩm vấn anh ta ngay lập tức, tôi cần thông tin từ lò đen.’
‘Số 4: Đã nhận.’
Trong một khu rừng rậm ở rìa thành phố Triệu Lâm, tỉnh Tây Quang.
Dương Quang Minh bị trói ngược tay vào một cái cây, hai người đàn ông đeo khẩu trang nhìn Dương Quang Minh. Một trong số họ mở miệng hỏi: “Dương Quang Minh, anh còn muốn ngoan cố nữa sao?”
Dương Quang Minh ngơ ngác: “Các người là ai, sao lại bắt tôi?”
“Anh là người bảo trì an ninh mạng của hệ thống ngục tối tuần tra Tây Quang. Anh đã sử dụng sự tiện lợi trong công việc của mình để đánh cắp thông tin của một số tội phạm, sau đó bán những thông tin đó cho một tổ chức lò đen ở Bắc Hà.”
Người đàn ông đeo khẩu trang đứng ở bên trái chỉ ra danh tính của Dương Quang Minh, đồng thời chỉ luôn hành vi phạm tội của anh ta.
Người đàn ông đeo khẩu trang đứng ở bên phải nói thêm: “Lý do chúng tôi bắt giữ anh lần này là bởi vì chuyện đó. Nếu anh cho chúng tôi biết những thông tin liên quan đến lò đen, trong hồ sơ của anh sẽ xuất hiện thông tin chủ động hợp tác, điều này sẽ giúp giảm mức độ phạm tội của anh.”
“Rốt cuộc các người là ai?” Dương Quang Minh hỏi lại lần nữa.
Người đàn ông đeo khẩu trang đứng ở bên trái lấy giấy tờ chứng nhận và bày ra trước mặt Dương Quang Minh: “Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia!”
Dương Quang Minh nở một nụ cười gượng gạo, anh ta như thể đang nói với chính mình: “Tôi biết sẽ có một ngày các anh sẽ đến tìm tôi mà.”
“Chúng tôi cần biết tình hình của lò đen.”
Người đàn ông đeo khẩu trang đứng ở bên trái hỏi.
Dương Quang Minh hít một hơi thật sâu: “Hiện tại coi như là lấy công chuộc tội đây sao?”
“Nếu anh cung cấp thông tin và những thông tin đó là thật, vậy thì coi như đang lấy công chuộc tội.” Người đàn ông đeo khẩu trang đứng ở bên phải đáp lại.
Dương Quang Minh lập tức giải thích: “Lò đen mà các anh nói quả thực có tồn tại, nhưng tôi không biết nó đã tồn tại được bao lâu, tôi cũng không biết vị trí cụ thể của nó. Tôi chỉ biết rằng nó nằm ở Đức Thành, Bắc Hà.”
“Tôi thậm chí còn chưa gặp qua người của đối phương. Tất cả các giao dịch giữa hai bên của chúng tôi đều được thực hiện trực tuyến, vì vậy tôi không biết tình hình chi tiết của đối phương.” Dương Quang Minh nói thêm.
Người đàn ông đeo khẩu trang đứng ở bên phải hỏi: “Anh có biết kết cuộc của những người phạm tội đã bị anh bán thông tin là như thế nào không?”
Dương Quang Minh nói với giọng khinh thường: “Liên quan gì đến tôi? Dù sao bọn họ cũng là những kẻ phạm tội!”
“Anh chưa bao giờ thắc mắc sao?” Người đàn ông đeo khẩu trang đứng ở bên phải hỏi lại.
“Tôi chưa bao giờ thắc mắc.” Dương Quang Minh nói thêm, “Tôi đã xem phim truyền hình, và tôi hiểu một sự thật rằng tôi càng biết nhiều thì tôi chết càng nhanh, cho nên tôi không biết gì cả.”
Sau một hồi thẩm vấn, hai điều tra viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã xác định rằng Dương Quang Minh không hề nói dối, tên này thực sự không biết gì nhưng hắn ta cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Số 4 lập tức báo cáo tình hình này cho An Lương.
‘Số 0: Nói một cách đơn giản, manh mối hiện tại đã đứt đoạn ngay chỗ của Dương Quang Minh, anh có ý kiến gì không?’
‘Số 4: Có hai cách để tiếp tục điều tra.’
‘Số 4: Hiện chúng tôi đã xác nhận được lò đen ở Đức Thành. Chúng tôi có thể huy động thêm nhân sự để điều tra từ từ ở Đức Thành. Thông tin về lò đen ở Đức Thành thực sự đã được xác định trước khi Bạch Phong qua đó.’
‘Số 0: Không được!’
‘Số 0: Thứ nhất, có thể có vấn đề với hệ thống tuần tra của Đức Thành. Thứ hai, lò đen có thể đã bố trí rất nhiều nhân viên quan sát ngầm ở Đức Thành. Một khi có tình huống bất thường, rất dễ bị đối phương phát hiện.’
Không ai biết lò đen đã ẩn náu ở Đức Thành được bao lâu và bọn họ có những kế hoạch dự phòng như thế nào. Mặc dù theo lý mà nói, sức mạnh mà lò đen sở hữu chắc không đến nỗi khổng lồ, tuy nhiên cẩn thận vẫn hơn.
Chương 2602: Máy bay không người lái di chuyển theo đàn!Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán 4 lập tức bắt đầu giải thích phương án điều tra thứ hai.
‘Số 4: Kế hoạch điều tra thứ hai cần tài nguyên của BOSS.’
‘Số 0: ?’
‘Số 4: Chúng tôi cần một nhóm máy bay không người lái để rà soát toàn bộ Đức Thành trên quy mô lớn vào ban đêm, sau đó sử dụng máy dò bức xạ nhiệt hồng ngoại để phân tích bức xạ nhiệt bất thường.’
‘Số 4: Vì lò đen sử dụng sức người để khai thác tài nguyên, nên ở khu vực đó nhất định phải có bức xạ nhiệt bất thường của cơ thể người.’
‘Số 4: Chỉ cần tìm được khu vực có bức xạ nhiệt tương ứng là có thể xác định được vị trí của lò đen.’
Khi An Lương tổ chức sinh nhật cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, anh đã chế tạo hơn 3.000 máy bay không người lái mini để tạo thành một hệ thống di chuyển theo đàn, mô phỏng mưa sao băng nhân tạo.
Hiện những chiếc máy bay không người lái này tạm thời đang ở trạng thái không hoạt động.
‘Số 0: Được, tôi sẽ điều động đám máy bay không người lái qua đó ngay lập tức.’
‘Số 4: BOSS, tôi có một đề nghị.’
‘Số 0: ?’
’Số 4: Chúng ta có thể trực tiếp thả máy bay không người lái ở trên trời.’
‘Số 4: Chúng ta sẽ dùng phi cơ để vận chuyển máy nhóm máy bay không người lái đó, khi đến bầu trời ở Đức Thành, chỉ cần trực tiếp kích hoạt và thả ở trên không trung, đợi khi nó rơi xuống tầng trời thấp thì khởi động máy bay không người lái. Cuối cùng, chúng ta có thể hoàn thành việc thăm dò dưới sự bao bọc của màn đêm.’
‘Số 4: Chúng ta có thẩm quyền của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, chúng ta có thể trực tiếp giải quyết luôn vấn đề phòng không.’
‘Số 0: Đây là một gợi ý hay, tôi sẽ thu xếp ngay.’
Sẽ mất ít nhất hai ngày để vận chuyển nhóm máy bay không người lái bằng đường bộ. Nhưng bây giờ nếu sử dụng phương pháp thả từ trên không, chỉ cần hôm nay là có thể hoàn thành xong!
Nhóm máy bay không người lái hiện đang ở Xương Hi, chỉ mất hai đến ba tiếng đồng hồ để vận chuyển nó qua sân bay quốc tế Xương Hi. Tuy nhiên, trong trường hợp cần thả từ trên không, An Lương định ẽ điều động chiếc có số hiệu Vũ Sương, đây là loại máy bay chở khách cỡ lớn thuộc dòng Boeing 787 với khoang hành lý vô cùng rộng rãi, hoàn toàn có thể đáp ứng được nhiệm vụ thả nhóm máy bay không người lái từ trên không trung.
Nếu là chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ, nó không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ thả 3.000 chiếc máy bay không người lái từ trên không trung.
Khi lệnh của An Lương được ban hành, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa bắt đầu hành động, chiếc Vũ Sương vốn đang đậu ở sân bay quốc tế Đế Đô, sau khi đăng ký tuyến hàng không, nó đã xuất phát bay đến sân bay quốc tế Xương Hi.
Các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở Xương Hi cũng đã hành động, bọn họ vận chuyển hơn 3.000 chiếc máy bay không người lái đến kho vận chuyển của sân bay quốc tế Xương Hi để đợi chiếc Vũ Sương đến.
Mọi thứ đang diễn ra đâu vào đấy.
Đến gần trưa, Dương Mậu Di trở về lại khu cắm trại của chiếc Nomadism Navigator RV.
An Lương chủ động hỏi: “Việc quyên góp của Trường tiểu học làng Bắc Lâm đã xong rồi sao?”
“Ừ!” Dương Mậu Di trả lời với giọng khẳng định, “Đúng vậy, chúng ta sẽ cung cấp số tiền quyên góp 30 vạn tệ để cải thiện môi trường giảng dạy của Trường tiểu học làng Bắc Lâm.”
“Nhân tiện, em cũng đã hoàn thành việc hỗ trợ học tập cho cô bé Vương Á đó. Quyết định sơ bộ sẽ là cung cấp vật dụng sinh hoạt mỗi tháng 1000 tệ, đồng thời hỗ trợ cả phí học tập và phí trị liệu cho mẹ của cô bé.” Dương Mậu Di nói thêm.
An Lương vươn tay xoa xoa mái tóc dài mượt mà của Dương Mậu Di, anh mỉm cười trả lời: “Như vậy ổn đấy.”
“Còn một chuyện nữa, đại vương, ông chủ Trần định chiều nay sẽ xuất phát.” Dương Mậu Di nói thêm.
“Vậy thì trưa nay chúng ta sẽ qua đó ăn trưa. Đúng lúc em cũng đã giải quyết xong chuyện ở làng Bắc Lâm, chúng ta sẵn tiện cùng tiễn ông chủ Trần, em thấy thế nào?” An Lương hỏi ý kiến của Dương Mậu Di.
Dương Mậu Di gật đầu: “Ừ, em nghe theo lời của đại vương.”
“Điểm dừng tiếp theo của chúng ta là ở Đức Thành.” An Lương nói thêm.
Dương Mậu Di tò mò hỏi: “Chuyện bên đó đã giải quyết xong chưa?”
“Gần như đã không còn vấn đề gì cả.” An Lương đáp lại.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, vào lúc 9 giờ tối nay, sau khi chiếc Vũ Sương bay tới tầng không trung của Đức Thành, nó sẽ thả hơn 3.000 chiếc máy bay không người lái và sau đó hạ cánh xuống sân bay Đức Thành.
Những chiếc bay không người lái đó sẽ rà soát toàn bộ Đức Thành để phân tích khu vực có bức xạ nhiệt hồng ngoại bất thường, sau đó hạ cánh xuống vị trí được chỉ định, nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sẽ thu hồi và đưa về lại sân bay, cuối cùng là chiếc Vũ Sương sẽ đưa những chiếc máy bay không người lái đó về lại Đế Đô.
Phương tiện giao thông của Dương Mậu Di là xe hơi, An Lương đã xem bảng hướng dẫn chỉ đường, đại khái cần tốn khoảng mười tiếng đồ hồ để đi từ làng Bắc Lâm đến Đức Thành. Đợi sau khi bọn họ đến nơi, vấn đề bên đó chắc đã được giải quyết xong xuôi.
Khoảng 2 giờ chiều, An Lương và Dương Mậu Di lên đường, Trầm Tam Tỉnh đi theo đoàn xe đến thành phố Nguyên Phong, sau đó sẽ ngồi máy bay đi Đế Đô.
Lúc 8 giờ 55 phút tối, trên chiếc xe Nomadism Navigator RV, Dương Mậu Di đang viết nội dung cho bộ phim tài liệu về ẩm thực, còn An Lương thì đang theo dõi hành động ở Đức Thành.
Chương 2603: Xác định địa điểm của lò đen!Vũ Sương đã tiếp cận bầu trời ở Đức Thành, các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đang chuẩn bị thả các máy bay không người lái xuống. Để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn trong quá trình thả máy bay không người lái, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã sử dụng quyền hạn của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia để tiếp quản trước hệ thống kiểm soát của hãng hàng không Đức Thành.
Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa làm sao có thể thua với cục diện cưỡi rồng phi thẳng vào mặt như thế này?
Hơn 3.000 chiếc máy bay không người lái đã được thả từ khoang chứa hàng trên không trung của chiếc Vũ Sương. Khi độ cao giảm xuống còn 200 m, động cơ sẽ khởi động. Với hệ thống cung cấp năng lượng pin Graphene mạnh mẽ, nhóm máy bay không người lái có thể tránh được các vụ va chạm khi thả từ trên không.
Chưa đầy 5 phút sau, Số 4 đã gửi tin nhắn đến.
‘Số 4: BOSS, nhóm máy bay không người lái đã được thả thành công, tổng cộng thả 3,218 chiếc, thành công khởi động 3,218 chiếc, không có bất cứ tổn thất nào cả.’
‘Số 0: Rất tốt!’
Không có tốt thất gì hiển nhiên là chuyện tốt, bằng không phải phái người đến thu hồi xác của những chiếc đã rơi vỡ, vậy thì rất phiền phức!
Chiếc Vũ Sương đã thả máy bay không người lái thành công. Hơn 3.000 chiếc máy bay không người lái đã bay đến bầu trời Đức Thành. Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán tiếp tục đưa tin.
‘Số 4: Máy bay không người lái đã bắt đầu rà soát toàn bộ Đức Thành, kế hoạch sơ bộ là rà soát tất cả các khu vực trong phạm vi 70 km.’
Máy bay không người lái thừa kế phương án thiết kế của mô tô bay thế hệ thứ 3. Nó cũng sử dụng thiết kế quạt ống dẫn và sử dụng pin Graphene để cung cấp năng lượng. Nó cũng tích hợp hệ thống hải đăng vào hệ thống điều khiển bay. Độ thông minh của nó rất cao, tiếng ồn động cơ lại vô cùng nhỏ.
Trên bầu trời đêm cao 100 m, máy bay không người lái hoàn toàn hòa nhập vào màn đêm và gần như không thể bị phát hiện. Trên thực tế, điều này cũng đúng!
Máy bay không người lái nhanh chóng rà soát tình hình ở Đức Thành bằng máy dò bức xạ nhiệt hồng ngoại, thậm chí cũng không bỏ qua những khu vực ở thành phố. Nó thực hiện rà soát ba tầng sóng, tạo ra kết quả rà soát ba lần độc lập, tăng thêm độ chính xác của kết quả.
Có một mỏ đá nằm trong một thung lũng cách thành phố hơn 50 km về phía Đông Nam của Đức Thành, vào ban đêm, mỏ đá này không có ai người sử dụng.
Tuy nhiên, trong kết quả rà soát của một chiếc máy bay không người lái, mỏ đá này có vấn đề. Bởi vì qua quá trình rà soát của máy dò bức xạ nhiệt hồng ngoại, mỏ đá này có phản ứng bức xạ nhiệt cao, vùng phủ sóng hơi lớn, hơn 4 km vuông.
Tình huống này hiển nhiên đã bị Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán phát hiện ra, anh ta lập tức huy động những chiếc máy bay không người lái dự phòng đến mỏ đá để thu thập thông tin chi tiết hơn.
Máy bay không người lái có thể bay nhanh với tốc độ tới 120 km và có thời lượng pin lên đến hai giờ đồng hồ, đây là những đặc điểm tuyệt vời của pin Graphene.
Khi những chiếc máy bay không người lái đến hiện trường, chúng đã đã rà soát tình hình của mỏ đá, cũng có những chiếc máy bay không người lái sử dụng tầm nhìn ban đêm để chụp ảnh mỏ đá.
Số 4 đang tìm kiếm thông tin trên liên quan về mỏ đá này trên mạng, nhưng anh ta phát hiện ra rằng mỏ đá này không có bất cứ thông tin gì trên mạng.
Tuy nhiên nếu nghĩ kỹ thì thấy điều này cũng bình thường thôi. Suy cho cùng, các công việc kinh doanh sơ khai như mỏ đá dường như cũng không yêu cầu phải giao dịch trực tuyến? Tuy nhiên, Số 4 không tìm thấy bất cứ thông tin gì về mỏ đá này trong hệ thống lưới điện.
Điều này không bình thường!
Các mỏ đá hiện đại đã tạm biệt nguồn nhân lực khai thác từ lâu, sự tham gia của các thiết bị điện làm cho việc khai thác đá đã trở nên dễ dàng hơn, do đó hiển nhiên phải có nhu cầu sử dụng điện lực.
Tuy nhiên, Số 4 không tìm thấy sự tồn tại của mỏ đá này trong hệ thống lưới điện, trường hợp này có hai khả năng xảy ra, hoặc là mỏ đá có tổ máy phát điện chạy dầu loại lớn, hoặc do người khác đứng tên sử dụng trong hệ thống lưới điện.
Số 4 không điều tra chi tiết vì cảm thấy không cần thiết!
Lý do rất đơn giản, những chiếc máy bay không người lái đã khám phá ra nhiều bí mật hơn của mỏ đá này. Có một khu phức hợp giống như một ngôi làng, cách mỏ đá gần 3 km về phía Nam.
Tuy nhiên lại không có thông tin về ngôi làng này trong thông tin bản đồ.
Quan trọng hơn, trong hình ảnh của kính nhìn ban đêm, những tòa nhà trong ngôi làng này rất kỳ lạ. Bên ngoài trông rất bình thường, nhưng lối đi bên trong lại có rất nhiều hàng rào sắt, ban đêm đều có người canh gác.
Thông tin được cung cấp lại bởi máy dò bức xạ nhiệt hồng ngoại thậm chí còn khiến người ta kinh ngạc hơn. Chúng đã phát hiện ra rất nhiều hình ảnh bức xạ nhiệt của con người ở trong những tòa nhà thuộc ngôi làng này, thậm chí có hơn 50 hình ảnh bức xạ nhiệt của con người chỉ trong một căn phòng.
Trong tình huống bình thường, tuyệt đối không thể có nhiều người như vậy trong một căn phòng, cho nên Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã đoán rằng đó chính là phòng ký túc xá tập thể.
Khu vực mỏ đá kỳ lạ, ngôi làng phòng bị kiên cố, khu ký túc xá tập thể, không có tài khoản trong hệ thống lưới điện, v.v., kết hợp những thông tin này lại với nhau, có thể đoán ra được thung lũng này chính là cái lò đen đó.
Chương 2604: Xác định địa điểm của lò đen! (2)Số 4 lập tức báo thông tin cho An Lương.
‘Số 4: BOSS, chúng tôi đã tìm thấy vị trí của lò đen.’
‘Số 4: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]’
‘Số 4: Căn cứ theo thông tin tình báo mà chúng ta có, thung lũng có tên gọi Nhai Cốc này có khả năng chính là địa điểm của lò đen.’
‘Số 0: Có bao nhiêu người ở đó?’
‘Số 4: Tạm thời không chắc.’
‘Số 4: Theo tình hình khảo sát bằng máy bay không người lái, có 624 người trong làng, nhưng theo như bức xạ nhiệt hồng ngoại phản hồi, dưới mỏ đá này cách ly một tầng lớp đất, chúng tôi không thể nào phân tích chính xác số lượng.’
‘Số 0: Đối phương có phát hiện ra anh không?’
‘Số 4: Không phát hiện ra.’
‘Số 0: Tiếp tục theo dõi để xác định lò đen này rốt cuộc thuộc loại lò đen nào.’
Nếu là 20 năm trước, An Lương có thể đoán được nó là mỏ than, nhưng bây giờ là thời đại của năm 2020, làm gì có mỏ than nào kiếm được nhiều tiên như vậy?
‘Số 4: Đã nhận.’
Sau khi An Lương ra lệnh cho Số 4, anh suy nghĩ nên đối phó với lò đen này như thế nào. Rốt cuộc là thông qua lực lượng riêng của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa hay thông qua lực lượng tuần tra của Đức Thành.
Sau một hồi cân nhắc, An Lương gửi tin nhắn cho Viên Hạo.
‘Vô danh 1: Có đó không?’
‘Viên Hạo: Có.’
‘Vô danh 1: Cậu có thể xâm nhập vào hệ thống tuần tra của Đức Thành không?’
‘Viên Hạo: ???’
Viên Hạo nhìn tin nhắn đối phương gửi tới, anh ta khá bất ngờ.
‘Vô danh 1: Chúng tôi cần cậu xâm nhập vào hệ thống tuần tra Đức Thành.’
‘Vô danh 1: Cậu có thể hoàn thành không?’
Đối mặt với yêu cầu mà An Lương đưa ra, Viên Hạo không từ chối ngay lập tức, anh ta gửi tin nhắn giải thích tình hình.
‘Viên Hạo: Về mặt kỹ thuật, tôi có thể thử nó, nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị.’
‘Viên Hạo: Tôi không có máy chủ ma, vì vậy tôi không có tài nguyên máy tính, nếu tôi muốn xâm nhập vào hệ thống tuần tra Đức Thành, tôi phải có tài nguyên máy tính tương ứng.’
‘Vô danh 1: Cậu cần bao nhiêu?’
‘Viên Hạo: Đương nhiên càng nhiều càng tốt.’
‘Vô danh 1: Chúng tôi cung cấp cho cậu tài nguyên máy tính 1000 TFLOP, đã đủ chưa?’
‘Viên Hạo: Có phải anh đang nói đùa không?’
Là một hacker, Viên Hạo biết chính xác tài nguyên máy tính này khủng khiếp đến cỡ nào!
Nếu bổ sung thêm một chút tài nguyên máy tính, nó sẽ vượt vào vị trí cuối cùng trong 500 siêu máy tính hàng đầu thế giới, nơi có những loại máy tính có thương hiệu trên thế giới.
‘Vô danh 1: Nếu chúng toi cung cấp cho anh nhiều tài nguyên máy tính như vậy, anh có thể giải quyết được hệ thống tuần tra Đức Thành không?’
‘Viên Hạo: Anh muốn kết quả như thế nào?’
‘Vô danh 1: Phá vỡ hoàn toàn hệ thống tuần tra của Đức Thành, tạo ra hỗn loạn và làm tê liệt hệ thống tuần tra của Đức Thành.’
‘Viên Hạo: Anh có bị điên không?’
‘Viên Hạo: Tôi sẽ bị truy nã nếu làm chuyện này đấy!’
‘Vô danh 1: Nếu không có ai biết vậy thì sao có thể truy nã?’
‘Vô danh 1: Đừng lo lắng về việc chúng tôi phản bội cậu, chúng tôi cung cấp cho cậu tài nguyên máy tính, chúng tôi cũng tương đương với đồng phạm.’
‘Vô danh 1: Nhân đây, để chúng tôi nói cho anh một tin vui, chúng tôi đã tìm ra vị trí của lò đen.’
‘Viên Hạo: Vậy anh cũng nghi ngờ đội tuần tra Đức Thành có vấn đề, anh bảo tôi xâm nhập vào hệ thống tuần tra Đức Thành là để can thiệp hoạt động của đội tuần tra Đức Thành?’
‘Vô danh 1: Tất nhiên!’
‘Vô danh 1: Vậy anh có làm được không?’
‘Viên Hạo: Nếu tôi có tài nguyên máy tính, tôi có thể làm được.’
‘Vô danh 2: [Link]’
‘Vô danh 2: Tiếp theo đây chúng tôi sẽ kết nối công việc cho anh.’
Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán bắt đầu làm việc với Viên Hạo, suy cho cùng chuyện chuyên nghiệp nên giao cho các chuyên gia giải quyết. Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán cũng có thể phát động cuộc tấn công nhắm vào hệ thống tuần tra Đức Thành, nhưng Số 4 cũng cần phải xử lý những chiếc máy bay không người lái, còn phải điều phối cuộc xâm nhập vào mạng lưới của Nhật Bản, chính vì thế mới cần đến Viên Hạo giúp đỡ.
‘Số 0: Số 4, anh hãy tiến hành thêm một hành động khác.’
‘Số 0: Anh hãy cung cấp hỗ trợ từ xa để cho phép nhân viên thực địa lẻn vào vị trí mục tiêu, bọn họ sẽ điều tra xem mục tiêu rốt cuộc là loại mỏ gì.’
‘Số 4: Đã nhận.’
Bây giờ là khoảng thời gian ai nấy cũng nghỉ ngơi, đúng lúc thích hợp lẻn vào địa điểm mục tiêu.
Nửa đêm gần sáng, Dương Mậu Di đã ngủ, An Lương mới vừa đặt điện thoại xuống, tắt đèn định đi ngủ thì màn hình điện thoại liền sáng lên trong bóng tối.
An Lương nhấc điện thoại kiểm tra thông tin.
‘Thứ tư: BOSS, sự kiện cấp RC! ‘
‘Số 0: ?’
Cái gọi là sự kiện cấp “RC” tức là sự cố cao thứ hai trong Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, có nghĩa là nó chỉ đứng sau các sự cố đe dọa an toàn tính mạng của An Lương.
‘Số 4: Nhân viên thực địa của chúng ta tiến vào khu vực mục tiêu, bọn họ phát hiện ra lò đen chính là một mỏ vàng!’
‘Số 0: Mỏ vàng?’
Hóa ra là vậy!
Thảo nào quy mô của lò đen lớn như vậy, hơn nữa còn bí quá hóa liều!
Nếu đó là một mỏ vàng, thì mọi thứ đều có lý, chỉ có lợi ích của mỏ vàng mới đáng để mạo hiểm, nếu là mỏ đá quý thì không được.
Bởi vì có những rủi ro giao dịch trong các mỏ đá quý, nhưng lại có quá nhiều kênh giao dịch trong các mỏ vàng, vàng lại vô cùng phổ biến, nhìn chung sẽ không thu hút sự chú ý.
Thực ra, nếu Viên Hạo không gửi e-mail cho Dương Mậu Di, An Lương cũng sẽ không chú ý tới lò đen.
‘Số 4: Đúng vậy, nó quả thực là mỏ vàng.’
‘Số 4: Nhân viên thực địa đã tìm thấy vàng thành phẩm, số lượng ước tính vượt hơn 2 tấn.’
Giá 1 tấn vàng là hơn 4 ức Hạ Quốc tệ!
Không ngờ lò đen này lại lưu trữ hơn 2 tấn vàng?
Chương 2605: Giải quyết tận gốc!Hóa ra lợi ích ở trong đây lại lớn khủng khiếp như vậy, chẳng trách lại có nhiều nghi vấn đến thế!
‘Số 0: Tạm dừng hoạt động, toàn bộ hãy ẩn nấp đi.’
‘Số 0: Chỉ thị cho Viên Hạo cũng tạm dừng hoạt động, đợi cho đến khi chúng ta sắp xếp ổn thỏa rồi hãy hành động.’
‘Số 4: Đã nhận.’
An Lương suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, anh ra khỏi giường một cách cẩn thận, sau đó bước ra ngoài phòng ngủ, khi đến phòng khách của chiếc xe anh mới gọi điện thoại cho Lý Tồn Viễn.
Đợi khi cuộc gọi được kết nối, An Lương nghe thấy tiếng nhạc “đùng đùng đùng”, vậy ra nhóm của Lý Tồn Viễn vẫn đang ở trong quán bar sao?
“An Lương, có chuyện gì sao?” Lý Tồn Viễn hỏi.
“Ừ!” An Lương đáp, “Hải Dương và Tiểu Cương cũng ở đó chứ?”
“Đều ở đây.” Lý Tồn Viễn nhanh chóng đáp lại.
“Cậu lập tức dừng việc giải trí lại, tìm một nơi có thể thuận tiện nói chuyện. Bên tôi có việc khẩn cấp.” An Lương vội nói.
Lý Tồn Viễn trả lời không do dự: “Được! An Lương gặp rắc rối rồi sao? Gia đình chúng tôi rất có thế lực ở Bắc Hà, tôi có thể giải quyết vấn đề ngay lập tức.”
“Không phải gặp rắc rối, các cậu hãy tìm chỗ thuận tiện nói chuyện trước đã.” An Lương đáp lại.
“Chờ một chút.” Sau khi Lý Tồn Viễn đáp lại, cậu ta kéo Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương đứng dậy và rời khỏi quán bar.
Không tới 2 phút sau, nhóm của Lý Tồn Viễn đã quay lại vào trong xe, lúc này Lý Tồn Viễn mới mở miệng nói: “An Lương, bọn tôi đang ở trong xe. Tài xế là nhân viên đến từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa của cậu. Chúng tôi đang di chuyển, có thể thoải mái nói chuyện rồi.”
“Tồn Viễn, gia đình cậu thực sự rất có thế lực ở Bắc Hà sao?” An Lương hỏi.
Lý Tồn Viễn nói với giọng tự tin: “Tất nhiên!”
“Đúng lúc có một chuyện vần cậu giải quyết!” An Lương đáp lại.
An Lương đã biết “Một Cơ Hội” mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nhắc tới là gì, chính vì thế mà anh định giải quyết tận gốc!
Những chiếc máy bay không người lái đã điều tra sơ bộ về tình hình chính xác của lò đen, chúng xác định được phạm vi của lò đen, loại hình khoáng sản và cả số người có ở đó.
Căn cứ vào tình hình trên, cộng với những thông tin do Viên Hạo cung cấp, An Lương âm thầm thực hiện kế hoạch giải quyết tận gốc.
“Tồn Viễn, nếu chúng tôi cần cậu mua một mảnh đất ở Đức Thành của Bắc Hà, thì cậu có thể làm xong nhanh nhất trong bao lâu?” An Lương hỏi.
Lý Tồn Viễn trả lời không do dự: “Sẽ hoàn thành luôn trong ngày và được ưu tiên giải quyết trong thời gian làm việc! Bao gồm cả thời gian nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ hoàn tất mọi thứ chỉ trong một ngày.”
An Lương tiếp tục nói: “Nếu miếng đất này có xảy ra tranh chấp thì sao?”
“Ví dụ thử tranh chấp gì mới được?” Lý Tồn Viễn hỏi chi tiết.
“Ví dụ như miếng đất này có một mỏ vàng!” An Lương nói thẳng, sau đó nhanh chóng giải thích tình huống cụ thể, cuối cùng hỏi thêm, “Với tình huống như vậy, Tồn Viễn, gia đình cậu có thể làm được không?”
Lý Tồn Viễn do dự một lúc, sau đó nói: “Được! Nhưng cần có sự trợ giúp của gia đình Hải Dương và gia đình Tiểu Cương.”
Lý Tồn Viễn tiếp tục nói thêm: “Nếu chỉ là một mỏ vàng quy mô nhỏ, cả ba gia đình chúng tôi tính thêm An Lương, có thể nuốt trọn.”
“Nhưng nếu đó là một mỏ vàng quy mô lớn, tốt nhất chúng ta nên hợp tác với nhóm của Triệu Uyển Hề, hơn nữa cũng phải kéo thêm vài người trong câu lạc bộ.” Lý Tồn Viễn nói thêm.
Tiền Tiểu Cương nhận tiếp lời: “Tồn Viễn nói đúng. Theo như cách nói của An Lương, một khi chuyện này bị bại lộ, mỏ vàng chắc sẽ thuộc về chính phủ.”
Vân Hải Dương nói thêm: “Chuyện này hẳn có liên quan đến Đức Thành, chính vì thế chúng ta có không gian để hành động.”
“Vậy giao cho các cậu giải quyết nhé?” An Lương nói, “Nhân tiện, sau khi chuyện này kết thúc, mỏ vàng của chúng ta phải hoạt động công khai, hơn nữa nên nộp thuế như thế nào thì cứ nộp thuế như thế ấy.”
Lý Tồn Viễn đáp lại bằng một nụ cười: “Nếu nói như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả, tôi còn tưởng chúng ta cũng kinh doanh một lò đen chứ!”
An Lương không biết phải trả lời thế nào, anh phàn nàn: “Ý tưởng của các cậu thật nguy hiểm!”
Vân Hải Dương tiếp lời: “Suy cho cùng, kiểu hoạt động lén lút như vậy sẽ khiến lợi nhuận của chúng ta tăng lên gấp đôi!”
“Chúng ta phải tuân theo luật pháp!” An Lương bình tĩnh trả lời.
Giáo dục của An Lương luôn là: Tiền là thứ kiếm không bao giờ hết, phải học cách chia sẻ lợi ích.
Chính vì vậy, An Lương không theo đuổi lợi nhuận quá cao, anh sẵn sàng tuân thủ pháp luật và cũng sẵn sàng chia sẻ.
“Có lý!” Lý Tồn Viễn tán thành, “Chúng ta phải tuân thủ luật pháp.”
“Về việc mua đất, các cậu hãy giải quyết trong thời gian sớm nhất, tôi sẽ gửi thông tin chi tiết cho các cậu ngay lập tức.” An Lương tổng kết.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ giải quyết chuyện đất đai và ấn định quyền khai thác tài nguyên khoáng sản tương ứng.” Lý Tồn Viễn đáp lại.
Tiền Tiểu Cương đề nghị: “Chúng ta có nên đầu tư trực tiếp mỏ vàng này vào dự án mỏ vàng Linh Khúc không?”
An Lương suy nghĩ một lát, sau đó trực tiếp từ chối: “Chuyện này trước tiên tạm gác sang một bên đi. Khi lấy được mỏ vàng, chúng ta sẽ xác định tình hình cụ thể trước, sau đó mới xem nên vận hành như thế nào.”
“Như Tồn Viễn đã nói, nếu đó chỉ là một mỏ vàng nhỏ, vậy thì hãy trực tiếp ném nó vào dự án mỏ vàng Linh Khúc, cùng nhau giải quyết.” An Lương giải thích.
“Nhưng nếu đó là một mỏ vàng lớn, để tránh rắc rối, chúng ta sẽ kéo thêm một vài đồng minh.” An Lương nói thêm.
Cả nhóm của Lý Tồn Viễn đều đồng ý với câu trả lời này.