“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi nghỉ ngơi trước đây, các cậu cũng tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi. Su khi thức dậy, chúng ta sẽ lập tức giải quyết chuyện này.” An Lương nhắc nhở.
“Được, chúng tôi cũng đã rời khỏi quán bar rồi, ngày mai chúng tôi sẽ trở về Đế Đô để giải quyết chuyện này.” Lý Tồn Viễn tiếp lời.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương lại nhận được tin nhắn từ Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán.
‘Số 4: BOSS, chúng tôi xác nhận được lò đen đã tồn tại khoảng 4 năm đến 5 năm thông qua ghi chép lịch sử của bản đồ vệ tinh.’
‘Số 4: Theo ghi chép lịch sử của bản đồ vệ tinh, vào năm 2015, không có mỏ đá và cũng không có làng nào trong khu vực Nhai Cốc cả.”
‘Số 4: Nhưng vào năm 2016, các mỏ đá ở khu vực Nhai Cốc đã xuất hiện, các ngôi nhà trong làng cũng xuất hiện. Quy mô của giai đoạn đầu tương đối nhỏ.’
‘Số 4: Năm 2019, phạm vi của các tòa nhà trong làng mới hoành thành một cách triệt để.’
Bản đồ vệ tinh có ghi chép lịch sử, một số người bình thường thông thạo một chút công nghệ máy tính cũng có thể lấy được những dữ liệu này. Thông qua ghi chép lịch sử của bản đồ vệ tinh, có thể phân tích được tình hình ở khu vực Nhai Cốc.
‘Số 0: Chú ý quan sát khu vực Nhai Cốc, ghi chép lại từng người đi ra đi vào, thử xâm nhập vào hệ thống liên lạc của bọn họ.’
‘Số 4: Đã nhận.’
An Lương lại gửi thêm vài dòng tin nhắn trò chuyện với Triệu Uyển Hề, sau đó mới quay trở lại phòng ngủ trên chiếc Nomadism Navigator RV.
Đã gần 2 giờ sáng.
Trong một ngôi nhà không rõ danh tính, có 3 người trung niên đang liên lạc với nhau. Tuy trong nhà tối đen như mực nhưng bọn họ không bật đèn lên, bọn họ cố tình không mang theo điện thoại di động trong để tránh điện thoại di động có thiết bị nghe lén.
Một trong số bọn họ lên tiếng: “Chu Tổng, tình hình bên đó của anh thế nào rồi?”
Chu Tổng lắc đầu: “Chúng tôi không nhận được bất kỳ thông tin nào. Tú Tài, cậu có tìm thấy gì trên Internet không?”
Tú Tài cũng lắc đầu: “Ngoại trừ mới đầu, có người cố gắng xâm nhập mạng của chúng ta, cố gắng tìm kiếm Bạch Phong bên trong mạng nội bộ của chúng ta, nhưng sau khi bị chặn, cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra điều gì.”
Tú Tài tiếp tục hỏi: “Giả Tổng, bên anh cũng không phát hiện ra chuyện gì sao?”
Thông qua cuộc đối thoại của ba người này, có thể đoán được ba người này có liên quan đến lò đen!
Trong một ngôi nhà vô danh, có ba người không rõ danh tính đang thảo luận về chuyện của lò đen.
Tú Tài tiếp tục nói: “Tôi có thể chắc chắn rằng kẻ tấn công vào mạng của chúng ta ban đầu đã sử dụng địa chỉ mạng cục bộ của Đức Thành chúng ta để điều tra về cái tên Bạch Phong kia.”
“Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh của Đức Thành trên diện rộng, bao gồm cả đường cao tốc, tàu hỏa và máy bay, nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ mục tiêu bất thường nào.” Giả Tổng giải thích.
Chu Tổng nói thêm: “Chúng tôi cũng đã chia ra đi đến thư viện trong thành phố, chỗ trải nghiệm mạng 5G, còn có quán net Phi Ngư, những nơi mà anh đã đánh dấu. Nhưng hệ thống giám sát camera an ninh ở cả ba nơi đó đều bị người khác chỉnh sửa cho lặp lại liên tục. Chúng tôi không thể nào điều tra được bất cứ thông tin gì.”
“Chính vì thế nên mới rắc rối!” Tú Tài thở dài, “Có cao thủ Internet đang truy tìm tung tích của Bạch Phong, tôi lo lắng sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”
“Tình hình hiện giờ của Bạch Phong thế nào?” Giả Tổng hỏi.
Chu Tổng đáp lại: “Đương nhiên mọi thứ vẫn bình thường, hắn đi vào rồi thì không thể nào đi ra được.”
“Chu Tổng, Giả Tổng, còn có một chuyện rất phiền phức.” Tú Tài xen vào.
“Có chuyện gì vậy?” Chu Tổng hỏi.
“Dương Quang Minh đã mất tích!” Tú Tài nói ra vấn đề.
“Cái gì?” Giả Tổng hơi ngạc nhiên.
Chu Tổng hít một hơi thật sâu: “Mất tích là thế nào chứ?”
“Tạm thời không thể nào xác nhận được, thông tin mà nhân viên nằm vùng bên Tây Quang gửi đến là Dương Quang Minh đã biến mất, bố mẹ của Dương Quang Minh dường như không biết gi về chuyện này.” Tú Tài nói thêm.
Chu Tổng im lặng vài giây, sau đó mới mở miệng: “Tôi nghi ngờ cái tên cao thủ Internet đứng sau Bạch Phong đã làm chuyện này.”
“Lẽ nào đối phương đi Tây Quang bắt cóc Dương Quang Minh sao?” Giọng điệu của Giả Tổng lộ ra vẻ khó tin.
Tú Tài thì chợt phát hiện: “Các anh có nghĩ rằng cái tên cao thủ Internet đứng đằng sau Bạch Phong kia có khả năng là người Triệu Lâm, Tây Quang không. Hắn ta là bạn của Bạch Phong, cho nên sau khi Bạch Phong biến mất, hắn ta mới đi tìm Bạch Phong.”
“Có khả năng!” Chu Tổng khẳng định trước, sau đó mới phân tích tiếp, “Dựa trên manh mối này, chúng ta có thể tra cứu mối quan hệ giữa các cá nhân liên quan đến Bạch Phong, sau đó chọn lọc dựa trên công nghệ máy tính chuẩn xác, như vậy chắc có thể điều tra được thông tin danh tính cụ thể.”
“Ý hay!” Tú Tài trả lời, “Chờ một chút, tôi sẽ xử lý ngay.”
Nói xong, Tú Tài lập tức lấy máy tính xách tay của mình ra, máy tính xách tay của anh ta đăng nhập vào hệ thống tuần tra Đức Thành một cách rất điệu nghệ!
Thực ra, suy đoán của Viên Hạo đã sai, đội tuần tra Đức Thành đã đệ đơn báo có người mất tích để có thẩm quyền điều tra, nếu không, đội tuần tra sẽ không có thẩm quyền điều tra chuyện riêng tư.
Sau một hồi sàng lọc và đối sánh, Tú Tài nhanh chóng xác định được thông tin của Viên Hạo.
“Hẳn là người này!” Tú Tài đẩy máy tính xách tay về phía Chu Tổng và Giả Tổng, “Tôi đang huy động hệ thống camera giám sát công cộng xã hội của Đức Thành để xác định xem người này có ở Đức Thành hay không.”
Chương 2607: Bại lộ! Thăm dò?Năm 2020 là thời đại dữ liệu lớn hiện đại, ngay cả khi Viên Hạo đã cẩn thận che giấu dấu vết của mình hết mức có thể, thậm chí còn giả mạo trên hệ thống đăng ký khách sạn, anh ta vẫn không thể thoát khỏi hệ thống camera giám sát có ở khắp mọi nơi.
“Tìm thấy rồi!” Tú Tài tiếp tục nói, “Tên Viên Hạo này đến bằng tàu hỏa. Tôi đang tìm kiếm vị trí của anh ta.”
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, dưới sự bao vây của dữ liệu lớn, vị trí của Viên Hạo đã được chốt ở vị trí trong ba khách sạn với bán kính 200 m.
“Tên này có thể đang ở khách sạn Season, khách sạn Week và khách sạn Golden. Hắn đang ở một trong ba khách sạn này, hắn ta đã xâm nhập vào hệ thống của ba khách sạn một cách xảo quyệt, sau đó gian lận trên hệ thống của ba khách sạn này. Chu Tổng, anh có thể sắp xếp người đi điều tra được không?” Tú Tài hỏi.
Chu Tổng nói với giọng khẳng định: “Tôi lập tức phái thân tín của mình đi điều tra.”
Giả Tổng ngồi bên cạnh nói: “Tôi đã sắp xếp cho người kiểm tra thẻ để đề phòng anh ta trốn thoát.”
Từ cuộc đối thoại của ba người bọn họ có thể đoán được cả ba người bọn họ đều là nội gián của đội tuần tra Đức Thành, phân tích của Viên Hạo quả không sai!
May mắn thay, An Lương đã chỉ thị cho Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán luôn theo dõi tình hình của đội tuần tra Đức Thành. Khi đội tuần tra Đức Thành có hành động, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán liền nhận được tin tức, anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho Viên Hạo.
Không đến 10 giây, Viên Hạo đã nhận cuộc gọi.
Số 4 đương nhiên đã sử dụng máy biến âm. Thông qua phần mềm thay đổi giọng nói, giọng nói của anh ta trở thành âm thanh tổng hợp điện tử trung tính.
“Viên Hạo, chúng tôi đã theo dõi được hành động bất thường của đội tuần tra Đức Thành. Chúng tôi nghi ngờ vị trí của anh đã bị lộ. Anh nên rời đi ngay!” Số 4 nhắc nhở.
Viên Hạo hoàn toàn không nghi ngờ. Anh ta trực tiếp đặt máy tính xách tay vào ba lô và rời khỏi phòng.
Anh chàng này luôn chuẩn bị sẵn kế hoạch bỏ chạy!
“Có biến!” Số 4 nói thêm, “Thông qua hệ thống giám sát an ninh, chúng tôi phát hiện có người đang chặn các trục giao thông xung quanh. Anh có cách nào để tránh không?”
Viên Hạo thấp giọng đáp lại: “Tôi có kế hoạch tẩu thoát. Địa điểm này được chọn là bởi vì nó phù hợp với kế hoạch tẩu thoát.”
“Rút lui ngay lập tức.” Số 4 trả lời.
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?” Viên Hạo ngập ngừng hỏi.
Làm sao Số 4 không nghe ra câu hỏi thăm dò của đối phương?
“Không có điểm gặp mặt, hiện tại anh đã bị lộ. Chúng tôi không thể tiếp xúc với anh được. Đề nghị của chúng tôi chính là anh hãy tạm thời rời khỏi Đức Thành, sau đó theo dõi tình hình ở Đức Thành từ xa.” Số 4 trả lời.
Viên Hạo thở phào nhẹ nhõm, anh ta trả lời: “Tôi sẽ tìm cách rời đi, nhờ các anh hãy điều tra thêm về chuyện này.”
“Hãy kiên nhẫn và chờ đợi tin tốt từ chúng tôi.” Số 4 trả lời và ngắt cuộc gọi.
Gần 3 giờ sáng, trên đường không có một bóng ma, Viên Hạo tẩu thoát theo lộ trình đã định trước. Lộ trình tẩu thoát mà anh ta vạch ra là dựa theo phim điện ảnh, tẩu thoát bằng đường cống.
Thủ thuật này phát huy tác dụng thần kỳ!
Sự sắp xếp của hai người có biệt hiệu Giả Tổng và Chu Tổng vốn dĩ đã tạo thành thiên la địa võng, cộng với môi trường yên tĩnh vào ban đêm hiện tại, Viên Hạo hoàn toàn không thể nào thoát ra được.
Nhưng với kế hoạch đi xuống cống, Viên Hạo đã đột phá được vòng vây.
Hành động của đội tuần tra Đức Thành hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã tiến hành một cuộc điều tra ngược lại thông qua những đặc vụ này, từ đó kéo những người đứng sau lưng bọn họ ra ánh sáng.
Bởi vì nhất định phải có người hạ lệnh sắp xếp hành động bắt giữ, hiển nhiên có thể điều tra ngược lại rất nhiều thông tin.
Hơn 9 giờ sáng.
Khi An Lương tỉnh dậy, Dương Mậu Di không có ở bên cạnh, cô đang xử lý nội dung của bộ phim tài liệu ẩm thực. Con đường làm từ thiện của Hồ Ly Tinh nhỏ tưởng như là một chuyến ngao du ngoạn thủy, nhưng thực ra hoàn toàn không phải thế, công việc của cô ấy rất nhiều.
“Đại vương, anh tỉnh rồi à, em có chừa bữa sáng cho anh.” Dương Mậu Di chủ động bắt chuyện.
“Em chừa cái gì cho anh chứ?” An Lương thuận miệng hỏi ngược lại.
“Trứng hấp và bánh mì.” Dương Mậu Di trả lời, “Đại vương vẫn còn muốn ăn món khác sao?”
“Không cần đâu, em bận trước đi.” An Lương ra hiệu cho Dương Mậu Di giải quyết công việc của cô ấy trước.
An Lương tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó vừa ăn sáng vừa kiểm tra thông tin do Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán gửi đến, bao gồm việc Viên Hạo bị theo dõi vào sáng sớm và cả chuyện phân tích theo dõi ngược lại.
Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa lại giành được thắng lợi trong việc đối phó với kẻ không có đề phòng!
Đêm qua, đội tuần tra Đức Thành không những không bắt được Viên Hạo, mà trái lại, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã điều tra ra được những kẻ có vấn đề trong đội tuần tra Đức Thành.
Ba người theo thứ tự là Chu Bằng - phó tổng bộ đội tuần tra, Hứa Tài Tuấn – người đứng đầu Phòng An ninh mạng và Giả Minh Thần từ Phòng An toàn giao thông.
Khi danh tính của ba người bọn họ được xác định, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã điều tra sâu hơn xung quanh ba người bọn họ. Có câu nói: Không có lửa làm sao có khói!
Nếu ba người bọn họ đã có vấn đề, vậy thì nhất định sẽ điều tra ra được đầu mối. Thực tế chuyện cũng chính là như thế.
Chương 2608: Mỏ quặng cực khủng: Giá trị cực khủng!Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán dễ dàng điều tra được vấn đề của ba người bọn họ, ba người bọn họ đều có nguồn thu nhập không đúng với danh phận. Trong luật của Hạ Quốc có quy định tội cưỡng đoạt tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc đối với nhân viên làm việc cho chính phủ.
Cả ba người này đều là nhân viên của hệ thống tuần tra Đức Thành, phù hợp với tội danh chiếm đoạt tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc. Trong trường hợp này, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã lập tức bắt tay vào hành động.
Trong cuộc trao đổi trước đây của An Lương và Hoàng Quốc Tường, Hoàng Quốc Tường đã nhường một bước, anh ta cung cấp cho An Lương thân phận của bốn nhân viên tạm thời ở Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
Bây giờ nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã dùng thân phận này để trực tiếp tới cửa bắt người!
Trong trường bị nghi ngờ dính líu tới an ninh quốc gia, bọn họ có chứng minh thư hữu hiệu, dù là Chu Bằng hay là Hứa Tài Tuấn, hoặc Giả Minh Thần, cả ba người này sẽ không còn đường để phản kháng.
Khi Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa hành động, An Lương đồng thời liên lạc với Lý Tồn Viễn.
“Tồn Viễn, cậu hoàn thành chuyện hôm qua đã nói chưa?” An Lương hỏi.
Lý Tồn Viễn trả lời với giọng khẳng định: “Những thứ cơ bản đã xong, chúng tôi đã có quyền sở hữu đất đai và quyền khai thác tài nguyên khoáng sản. Câu hỏi bây giờ là mỏ vàng này rốt cuộc lớn đến mức nào, biết được rồi chúng tôi mới có thể thực hiện bước tiếp theo.”
Sau khi Lý Tồn Viễn trả lời, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lập tức phát ra âm thanh nhắc nhở.
‘Ting!’
‘Xin chúc mừng ký chủ đã nắm bắt được cơ hội, ký chủ nhận được [Mỏ vàng Nhai Cốc], mở rộng thành công quy mô ngành khai thác vàng của mình.’
…
Mỏ vàng Nhai Cốc:
Tổng trữ lượng: 5,429 tấn
Hàm lượng vàng: 500 g
[Mỏ Siêu Giàu]
Thời gian khai thác: 5 năm
Tổng khối lượng khai thác: 22 tấn
Hiện còn trong kho: 2,2 tấn
…
An Lương kiểm tra thông tin về mỏ vàng Nhai Cốc, bởi vì dưới trướng An Lương có mỏ vàng Linh Khúc nên An Lương ít nhiều cũng biết những thông tin liên quan về mỏ vàng.
Ví dụ như vấn đề về hàm lượng vàng.
Trong ngành công nghiệp khai thác vàng, một phần mỏ vàng 1 tấn nhưng có hàm lượng vàng 2 – 3 g đi chăng nữa, nó vẫn có giá trị mở.
An Lương từng nghe nói bên Úc có mỏ vàng đạt tới 9000 g, đó mới gọi là mỏ siêu giàu phải không?
Loại mỏ vàng chỉ có 500 g thì tính là mỏ siêu giàu gì chứ? Tất nhiên, đây chỉ là cách nói khoa trương của An Lương!
Theo như phản hồi từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, tổng trữ lượng vượt hơn 5.400 tấn, cho dù đã được khai thác trong thời gian 5 năm, nhưng vẫn chưa khai thác hết một phần nhỏ của nó.
Suy cho cùng nó cũng là một xưởng lò đen, quy mô khai thác có giới hạn!
“Tổng trữ lượng vượt hơn 5.400 tấn. Nếu một tấn trị giá 4 ức, vậy tổng giá trị sẽ hơn 20.000 ức Hạ Quốc tệ?” An Lương sửng sốt.
Giá trị của thứ này thật khủng khiếp!
Nếu tính theo giá trị này, An Lương và nhóm của Lý Tồn Viễn chắc chắn không thể nào nuốt hết được. Dù gì sau khi tổng trữ lượng được xác minh, bốn người bọn họ không đỡ được áp lực này.
“Tồn Viễn nói đúng lắm, diễn biến tiếp theo vẫn cần phải xem kết quả sau này rồi mới giải quyết.” An Lương đáp ứng.
“Tôi sẽ liên lạc với Triệu Uyển Hề trước, thông báo với cô ấy trước.” An Lương nói thêm.
Vân Hải Dương trực tiếp cười ha ha: “An Lương, tôi rất tò mò, liệu cậu có biết Triệu Uyển Hề và Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương rất thân thiết với nhau không?”
“Tôi biết.” An Lương đáp lại.
Lúc trước khi ở Đế Đô, An Lương đã phát hiện ra chuyện này, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương thực ra có quan hệ với Triệu Uyển Hề, bọn họ cũng đi mua sắm giống như những người bạn thân.
Nhưng An Lương không hề hoảng sợ một chút nào! Thật đấy!
Bởi vì An Lương có năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, khi năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” không phát ra thông báo nhắc nhở, An Lương chẳng có gì phải lo lắng cả, hiểu không?
Trong lúc An Lương đang liên lạc với nhóm bạn Đế Đô, anh nhận được cuộc gọi từ Hoàng Quốc Tường. An Lương hiển nhiên phải bắt máy, bởi vì anh vừa sử dụng quyền hạn của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
“Các cậu đã làm xong chưa?” Hoàng Quốc Tường hỏi trước.
“Có gì nói thẳng!” An Lương thẳng thắn nói, “Dựa theo quan hệ của hai chúng ta, anh còn lòng vòng cái gì nữa?”
“Chuyện mỏ vàng… cậu đã giấu bao nhiêu?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại, trước khi An Lương trả lời, Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói, “Khi các cậu sử dụng quyền hành bắt người, chúng tôi cũng đã điều tra tình hình liên quan, sau đó chúng tôi phát hiện quyền tài sản của khu vực Nhai Cốc trực tiếp rơi vào trong tay của bốn người các cậu.”
“Nhưng làm thế nào mà anh lại biết về mỏ vàng?” An Lương cũng hỏi ngược lại.
“Các cậu chỉ bắt ba người chủ chốt, chúng tôi thông báo với phía Đức Thành đã khống chế rất nhiều người, cho nên còn cần biết mà cố hỏi không?” Hoàng Quốc Tường không tin rằng An Lương không thể đoán được những chuyện này.
“Được rồi!” An Lương thở dài, xem ra chuyện này lừa dối được nữa.
“Anh muốn làm gì?” An Lương hỏi.
“Trong toàn bộ sự việc này, các cậu đã sử dụng quyền hạn của chúng tôi rất nhiều lần, cho nên chúng tôi đã có công rất lớn, phải không?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Vậy thì sao?” An Lương hoàn toàn không tiếp chiêu.
Đối mặt với hành vi không tiếp chiêu của An Lương, Hoàng Quốc Tường trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: “Chúng tôi cũng muốn được chia một phần!”
“Tôi tin bốn người các cậu sẽ không phiền nếu chúng tôi lấy một phần chứ?” Hoàng Quốc Tường nói thêm.
Chương 2609: Lấy dễ như trở bàn tay, cò kè bớt một thêm hai!“Chúng tôi có thể yêu cầu ít hơn một chút, chỉ cần 10% cổ phần, cậu cầm lấy 30% cổ phần, ba người kia mỗi người nhận được 20% cổ phần.” Hoàng Quốc Tường cũng rất hiểu chuyện, anh ta không đòi phải chia bằng nhau, anh ta sẵn lòng chia cho An Lương nhiều hơn một chút.
Tuy nhiên An Lương từ chối: “Dẹp, dẹp, dẹp. Anh hoàng, anh là tên tống tiền!”
“Như vậy mà cũng không chịu?” Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
“E là không được! Chúng tôi cần điều tra tình hình của mỏ vàng trước, xác định trữ lượng của mỏ vàng, độ khó khai thác và lợi ích ước tính trước rồi sau đó mới phân chia.” An Lương nói thật.
Hoàng Quốc Tường lập tức trả lời: “Vậy có phần của chúng tôi không?”
“Anh Hoàng, may là tôi biết nội tình của anh, bằng không tôi còn tưởng anh đang muốn đòi hối lộ một cách công khai đấy!” An Lương trêu chọc.
Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
“Ý của tôi là, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia của chúng tôi dù sao cũng có một phần, suy cho cùng chi phí chúng tôi bỏ ra cũng đâu hề nhỏ.” Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói, “Trong giai đoạn đặc biệt này, chúng tôi dự định phát triển thêm nhân viên thực địa, và những nhân viên thực địa này cần được hỗ trợ tài chính.”
“Nếu như xin cấp tiền như thông lệ, chắc chắn sẽ rất khó khăn, chính vì thế chúng tôi mới huy động vốn tự có.” Hoàng Quốc Tường nói thêm.
An Lương bình tĩnh trả lời: “Anh đoán thử xem tôi có tin không?”
“Được rồi!” Hoàng Quốc Tường đánh vào tình cảm, “Mối quan hệ của chúng ta như thế nào?”
“Khá tốt!” An Lương thành thật đáp lại.
“Vậy chia cho chúng tôi một phần thì có làm sao?” Hoàng Quốc Tường học cách nói của An Lương.
Trước đó, khi An Lương sử dụng quyền hạn của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, An Lương đã sử dụng cách nói này, bây giờ sử dụng cách nói của An Lương thì có làm sao?
An Lương phàn nàn:
“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ xí một chỗ cho anh, nhưng rốt cuộc có thể chia được bao nhiêu thì tôi không đảm bảo. Hơn nữa, sau này chúng tôi có sử dụng quyền hạn của anh, anh cũng không được ngăn cản.”
“Rồi, rồi, rồi!” Hoàng Quốc Tường trực tiếp đồng ý.
Nhưng An Lương biết Hoàng Quốc Tường chỉ đang trả lời một cách loa qua cho có mà thôi!
Nhưng An Lương cũng không quan tâm, dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ chính là không rõ ràng như thế, là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi.
“Nếu tôi đã xí cho các anh một chỗ, vậy thì phần thu dọn tiếp theo tôi giao cho các anh giải quyết, tôi cảm thấy rất hợp lý!” An Lương nhắc nhở Hoàng Quốc Tường phải hoàn thành tốt chuyện này, nếu để Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thu dọn chuyện này, mặc dù có thể làm được nhưng cuối cùng cũng sẽ gặp phải một số rắc rối.
“Không sao, cứ giao cho chúng tôi!” Hoàng Quốc Tường ôm đồm mọi việc.
…
Đã gần 6 giờ tối.
Hành động thu dọn của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia diễn ra rất nhanh, vừa xử lý chuyện của đội tuần tra ở Đức Thành, vừa hợp tác với Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa giải quyết chuyện lò đen Nhai Cốc.
Viên Hạo, người đã chạy trốn trước đó, đã đến làng khai thác gần lò đen Nhai Cốc để đón Bạch Phong, người đã được giải thoát ra ngoài.
Vốn dĩ Viên Hạo muốn đích thân cảm ơn Dương Mậu Di, nhưng Dương Mậu Di không đến, An Lương cũng không đến, toàn bộ quá trình đều do nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa giải quyết.
Xét thấy tình hình như thế, Viên Hạo chỉ có thể gửi tin nhắn cho An Lương.
‘Viên Hạo: Cảm ơn rất nhiều!’
‘Viên Hạo: Nếu sau này có việc gì cần tôi xin cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức!’
‘Vô danh 1: Bây giờ có chuyện cần anh giải quyết đây.’
‘Viên Hạo: ?’
‘Vô danh 1: Chúng tôi đã chuẩn bị cho anh đồng tiền ảo trị giá 100 vạn Hạ Quốc tệ.’
‘Vô danh 1: [Thông tin tài khoản]’
‘Viên Hạo: Ý các anh là gì?’
‘Vô danh 1: Chúng tôi hi vọng anh hãy sử dụng số tiền này để thành lập một tổ chức hacker trên Internet.
‘Vô danh 1: Sau khi anh thành lập được tổ chức, chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp vốn cho anh.’
‘Viên Hạo: Các anh muốn làm gì?’
‘Vô danh 1: Anh đã nghe nói về tổ chức Đông Minh Thánh Vương chưa?’
‘Viên Hạo: Đó cũng là tổ chức của các anh sao?’
‘Vô danh 1: Không, chúng tôi hi vọng anh có thể học hỏi tổ chức Đông Minh Thánh Vương!’
‘Viên Hạo: …’
‘Viên Hạo: Đó chắc là tổ chức khủng bố, phải không?’
‘Vô danh 1: Vậy là anh từ chối?’
‘Viên Hạo: Mục đích của các anh là gì?’
‘Vô danh 1: Tất nhiên là để ngăn chặn kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của Nhật Bản.’
‘Vô danh 1: Chúng tôi cung cấp tiền cho anh và anh giúp chúng tôi phát động một cuộc tấn công chống lại Nhật Bản. Nếu anh không thể chấp nhận các hành động của tổ chức Đông Minh Thánh Vương, chúng tôi có thể để anh thực hiện các cuộc tấn công khác.’
‘Viên Hạo: Tôi muốn suy nghĩ thêm.’
‘Vô danh 1: Anh chỉ có 10 giây để cân nhắc.’
‘Viên Hạo: Nếu tôi từ chối, có phải các anh sẽ…’
Mặc dù Viên Hạo không nói hết ra câu hỏi, nhưng vấn đề đã thể hiện rất rõ ràng, ý của anh ta là, nếu như anh ta từ chối, vậy thì sẽ bị diệt khẩu luôn phải không?
Đối mặt với sự dò hỏi của Viên Hạo, An Lương suýt nữa bật cười thành tiếng!
Có phải tên này đã xin phim nhiều quá không?
Nếu An Lương hỏi Viên Hạo câu này, Viên Hạo nhất định sẽ nói với An Lương rằng anh ta quả thực đã xem rất nhiều phim. Trước đó, khi thoát khỏi vòng vây, Viên Hạo đã sử dụng kế hoạch trèo xuống ống cống được học trong phim. Bây giờ Viên Hạo tin rằng mình sẽ bị An Lương diệt khẩu, đó đương nhiên là kết quả của việc phân tích cốt truyện trong phim.
Chương 2610: Em nhớ anh rồi sao?‘Vô danh 1: Anh có biết tôi là ai không?’
‘Viên Hạo: Tôi không biết, nhưng tôi đoán anh có quan hệ với streamer Hồ Ly.’
???
Thường thì lúc này không nên trả lời “Tôi không biết” mới đúng chứ nhỉ? Rốt cuộc tên này đầu đất hay là có khiếm khuyết gì đó trong não?
An Lương cảm thấy có rất nhiều nghi vấn!
‘Vô danh 1: Tôi cảm thấy anh có vấn đề!’
‘Viên Hạo: Chủ yếu là trước đó tôi đã từng nói rồi, tôi cảm thấy anh sẽ không bỏ qua chi tiết này.’
‘Viên Hạo: Nhưng tôi quả thực không biết anh rốt cuộc là người thế nào.’
‘Vô danh 1: Trước hết, tôi muốn thanh minh một chút, chúng tôi không phải là phần tử khủng bố và cũng sẽ không làm những chuyện khủng bố.’
‘Vô danh 1: Còn về vấn đề bị diệt khẩu như anh đã lo lắng, chúng tôi cũng sẽ không làm vậy.’
‘Vô danh 1: Chúng tôi sẽ không đe dọa anh, chúng tôi cũng hi vọng rằng anh sẽ không đe dọa chúng tôi, những gì có thể nói và những gì không thể nói, trong lòng anh tự hiểu.’
‘Viên Hạo: Yên tâm, tôi sẽ không nói.’
‘Viên Hạo: Hơn nữa tôi cũng đồng ý với lời mời của anh.’
‘Viên Hạo: Vậy tên tổ chức của chúng ta gọi là gì?’
‘Vô danh 1: Tùy anh!’
‘Vô danh 1: Anh là lãnh đạo của tổ chức hacker, anh có quyền quyết định mọi vấn đề liên quan đến tổ chức hacker.’
‘Vô danh 1: Chúng tôi đã trao số tiền 100 vạn đợt đầu tiên cho anh. Tôi hi vọng anh hoàn thành việc thành lập tổ chức hacker càng sớm càng tốt, chúng ta sắp hành động.’
‘Viên Hạo: Được!’
‘Viên Hạo: Tôi sẽ nhanh chóng mời thêm các thành viên vào tổ chức.’
Thật ra trong lòng của Viên Hạo đã có sẵn một kế hoạch, bản thân anh ta là một hacker tầm cỡ thế giới. Người ta thường nói vật họp theo loài, anh ta cũng biết những hacker khác.
An Lương không gửi thêm tin nhắn gì cho Viên Hạo, anh xem xét tình hình về mỏ vàng Nhai Cốc do Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa gửi tới trước.
Thông tin y hệt như những gì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã nhắc nhở. mỏ vàng Nhai Cốc đã được khai thác và lưu trữ tới 2,2 tấn vàng. Tiền Hữu Đức, người tổ chức của lò đen này đã xác minh một vài tình hình.
Ví dụ như hàm lượng nguyên tố trong mỏ vàng, tổng trữ lượng ước tính và độ khó khai thác, v.v.
Mặc dù Tiền Hữu Đức đoán không hẳn chính xác, chẳng hạn về trữ lượng, số liệu mà Tiền Hữu Đức đưa ra là khoảng 3.000 tấn. Cho dù chỉ với trữ lượng như vậy mà đã là một con số khổng lồ.
Vì thế mà An Lương đã trực tiếp gọi điện cho Uyển Hề.
Đợi khi Uyển Hề trả lời cuộc gọi, cô là người hỏi trước: “Chuyện về mỏ vàng sao?”
“Đúng vậy.” An Lương trả lời với giọng khẳng định.
“Trữ lượng vượt quá mong đợi?” Uyển Hề tiếp tục dò hỏi. Uyển Hề thật thông minh!
Trước đó, sau khi An Lương gửi tin nhắn cho Uyển Hề, cô ấy đã phân tích toàn diện tình hình. Nên khi An Lương liên lạc lại lần nữa với Uyển Hề, cô ấy trực tiếp xác định được tình hình.
“Ừ!” An Lương đáp lại, “Theo kết quả phán đoán từ người khai thác ban đầu của lò đen, trữ lượng của mỏ vàng Nhai Cốc đã lên tới 3.000 tấn, chúng đều là những mỏ siêu giàu, độ khó khai thác tương đối thấp.”
“Trữ lượng 3.000 tấn sao, điều đó quả thực khủng khiếp!” Uyển Hề đáp, “Vậy nên anh định tiến đến bước phân chia lợi ích?”
“Bằng không thì có thể làm được gì?” An Lương giả vờ bất lực.
Mặc dù Lý Tồn Viễn đã lấy được mảnh đất này và có được quyền khai thác tài nguyên khoáng sản, nhưng sau khi tổng trữ lượng của mỏ vàng Nhai Cốc được công bố, nó có khả năng sẽ bị những người khác ở Đế Đô hợp lực lại để nhắm tới.
Ngay cả khi những người khác trong giới Đế Đô không thể giành được quyền khai thác mỏ vàng Nhai Cốc, bọn họ vẫn có thể trả lại quyền khai thác mỏ vàng Nhai Cốc cho chính phủ. Đây là vấn đề mà trước đây An Lương từng hay nói: Đường có thể không ngọt, nhưng giấm chắc chắn là chua! Hay còn có cách nói khác là làm tổn thương người khác và cũng gây bất lợi cho chính mình!
Hầu hết mọi người đều có lòng đố kỵ. Dưới ảnh hưởng của lòng đố kỵ, chuyện làm tổn thương người khác và cũng gây bất lợi cho chính mình thực ra cũng là một việc hết sức bình thường.
Chính vì thế mà An Lương hi vọng có thể mở rộng nhóm chia sẻ lợi ích, để có thể chịu được áp lực, cuối cùng là có được quyền khai thác mỏ vàng Nhai Cốc. Cho dù lợi ít có bớt đi một chút nhưng vẫn tốt hơn là không có lợi ích nào, đúng không?
Bên cạnh đó, khi đạt được lợi ích, anh có thể củng cố được nhóm lợi ích, đây mới là chuyện quan trọng.
Chính vì giỏi đoàn kết và hợp nhất các nhóm lợi ích nên An Lương mới có thể trở thành nhân vật nòng cốt trong giới Đế Đô chỉ trong một khoảng thời gian ngắn!
“Anh định kéo bao thêm bao nhiêu người?” Uyển Hề hỏi.
“Nếu như anh giao cho em việc phân chia quyền lợi thì sao?” An Lương hỏi.
An Lương biết Uyển Hề rất thông minh, vì vậy anh rất sẵn lòng giao chuyện này cho Uyển Hề giải quyết, anh cũng tin tưởng Uyển Hề có thể xử lý ổn thỏa.
Uyển Hề khẽ khịt mũi: “Anh chỉ biết làm biếng!”
Vừa nói xong, Uyển Hề đã chuyển chủ đề: “Anh vẫn đang ở bên cạnh Dương Mậu Di à?”
An Lương im lặng.
Uyển Hề này quá thông minh, chỉ từ thông tin vị trí của An Lương, cô ấy có thể phán đoán ra được An Lương đang làm gì.
“Khi nào thì anh đến Đế Đô?” Uyển Hề hỏi lại.
Lần này An Lương không im lặng nữa, anh trêu ngược lại: “Em nhớ anh rồi à?”
Chương 2611: Chia bánh!Mối quan hệ giữa An Lương và Uyển Hề có chút phức tạp.
Ví dụ như Uyển Hề biết nhiều thứ về An Lương, hay nên nói là ngoại trừ Lưu Linh, Uyển Hề biết mọi thứ kể cả sự tồn tại của diễn viên nhỏ Lương Tuyết.
Tuy nhiên dù trong hoàn cảnh như vậy, Uyển Hề vẫn bằng lòng tiếp xúc với An Lương. Còn An Lương thì có phần dè dặt.
An Lương rất tự giác, ngay cả khi có hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương cũng tuân thủ các quy tắc của trò “Earth Online”, anh không nghĩ rằng mình sẽ là một người chơi dùng công cụ hack để phá vỡ các quy tắc một cách trắng trợn.
Vì thế mà An Lương không trực tiếp tiếp nhận Uyển Hề, anh biết rất rõ gia cảnh của Uyển Hề, cộng thêm việc Uyển Hề rất kiêu ngạo và tự tin, thực ra để khuất phục được Uyển Hề là một chuyện không hề dễ dàng.
Nhưng những điều này không ngăn được việc An Lương trêu chọc Uyển Hề.
Đối mặt với sự trêu chọc của An Lương, Uyển Hề khẽ khịt mũi: “Em nhớ anh rồi, anh có nhớ em không?”
“Tất nhiên!” An Lương trả lời với giọng khẳng định.
“Em không tin.” Uyển Hề phủ nhận.
“Em không tự tin vào chính mình thế sao?” An Lương hỏi khích, “Đây không phải là Uyển Hề mà anh biết.”
“Cách nói khích này không có tác dụng với em đâu.” Uyển Hề bình tĩnh đáp lại.
Uyển Hề quay lại chủ đề chính, cô hỏi lại lần nữa: “Anh đã kiểm tra dữ liệu trữ lượng của các mỏ vàng chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa kiểm tra đối chiếu, nhưng dữ liệu trữ lượng chắc không có vấn đề gì cả đâu.” An Lương đáp, “Thông tin tương ứng đã được đối phương mã hóa và lưu trữ, các kỹ thuật viên của anh đã bẻ khóa mã hóa rồi mới lấy thông tin liên quan.”
“Tiền Hữu Đức, nhà điều hành thực tế của mỏ vàng Nhai Cốc, đã hoạt động được gần 5 năm. Theo phân tích dữ liệu mã hóa, trong gần 5 năm qua, mỏ vàng Nhai Cốc đã khai thác tổng cộng 22 tấn đến 23 tấn vàng. Hiện tại bên anh đang giữ 2,2 tấn thành phẩm.” An Lương nói thêm.
“Số vàng thành phẩm này hiện đang nằm dưới sự kiểm soát của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, dự kiến cuối cùng sẽ được giao nộp cho chính phủ.” An Lương nói thêm.
“Ngay cả khi có vấn đề với số liệu tổng trữ lượng, anh đã dẫn dắt thêm nhiều người hợp tác, hậu quả lớn nhất là lợi nhuận của mỗi công ty sẽ bị pha loãng một chút.” An Lương giả bộ lộ ra vẻ đắc ý.
Uyển Hề nói với giọng khẳng định: “Có lý!”
“Em định phân phối lợi ích như thế nào?” An Lương hỏi ngược lại.
“Xét về đặc thù của tài nguyên khoáng sản, bốn gia đình bên em, gia đình họ Lý, gia đình họ Vân, gia đình họ Tiền và thậm chí một số thành viên của câu lạc bộ đã hỗ trợ giúp đỡ rất nhiều trong quá trình lấy được mỏ vàng Nhai Cốc lần này. Việc phân chia cổ phần lần này cần phải xem xét thật cẩn thận.” Uyển Hề nói với giọng vô cùng thận trọng.
“Trước hết là năm gia đình chúng ta, mỗi gia đình sẽ nhận được 10% cổ phần. Theo số liệu anh cung cấp, mỗi gia đình sẽ có doanh thu tương đương hơn ngàn ức.” Uyển Hề giải thích.
An Lương nói thêm: “Theo kinh nghiệm vận hành mỏ vàng Linh Khúc, tổng thời gian khai thác chắc mất khoảng 20 năm. Cùng với giá trị bảo tồn và tính gia tăng giá trị của vàng, tổng thu nhập của chúng ta có khả năng sẽ còn cao hơn.”
“Đúng.” Uyển Hề đồng tình, sau đó tiếp tục bổ sung kế hoạch phân chia: “Gia đình họ Lý, gia đình họ Vân và gia đình họ Tiền, mỗi người được chia 5%, anh nghĩ sao?”
“Anh thấy ổn.” An Lương đồng tình.
“Gia đình của Hồ Tiểu Ngư cũng có thể cung cấp sự hỗ trợ rất lớn. Danh tiếng của gia đình bọn họ gần đây rất cao. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, gia đình của bọn họ có khả năng sẽ nâng lên tầng thứ nhất.” Uyển Hề tiết lộ tình hình.
“Vì vậy, em đề nghị nên chia 5% cho gia đình của Hồ Tiểu Ngư.” Uyển Hề đưa ra cách sắp xếp trước.
“Có thể…” An Lương đồng tình.
Mặc dù có vài khúc mắc giữa Hồ Tiểu Ngư và Vân Hải Dương, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến mối quan hệ thân thiết giữa Hồ Tiểu Ngư và Trần Tư Vũ. Thêm vào đó, Hồ Tiểu Ngư luôn ủng hộ An Lương, nên An Lương đương nhiên sẵn lòng chia cho gia đình của Hồ Tiểu Ngư nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, Uyển Hề đã nói đúng, gia đình của Hồ Tiểu Ngư sắp được thăng lên tầng thứ nhất. Tạo mối quan hệ tốt đẹp trước không phải là chuyện nên làm sao?
“Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia cũng đã tham gia, theo như tính cách của chú Hoàng, anh chắc chắn sẽ không thể nào chạy thoát được.” Uyển Hề tiếp tục nói, “Vậy thì chia thêm 5% cho Cơ quan Điều tra An ninh Quốc gia.”
“Sẽ không sao nếu chia cho bọn họ phải không?” An Lương hỏi.
“Đương nhiên sẽ không sao.” Uyển Hề nói với giọng khẳng định.
“Ngoài ra, sắp xếp chia thêm 5% cho Công ty vận chuyển Vowpitas!” Uyển Hề lại thêm một cái tên khác vào danh sách.
Công ty vận chuyển Vowpitas là đối tác của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, chuyên giúp Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai vận chuyển các sản phẩm pin Graphene để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thực ra công ty này chính là công ty ảo của phía quân đội, hầu hết các sản phẩm của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đều được giao cho quân đội, vì thế mà quân đội đã bố trí một công ty ảo chịu trách nhiệm vận chuyển.
Tất nhiên vào những lúc bình thường, Công ty vận chuyển Vowpitas cũng giúp Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai vận chuyển sản phẩm, nó được xem như là công ty vận chuyển dưới trướng của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Chương 2612: Sơ suất?“Được.” An Lương đồng ý.
An Lương thầm thở dài trong lòng, Uyển Hề quả nhiên là một người rất chu đáo. Cô ấy đều lo chu toàn mọi mặt vào những lúc phân chia, cẩn thận cân nhắc xem nên chia lợi ích cho những ai!
Khi Uyển Hề đang phân chia lợi ích, cô ấy đã cân nhắc rất thỏa đáng. Ví dụ như lần phân chia lợi ích này, cô ấy đã thêm Công ty vận chuyển Vowpitas vào. Tuy nhiên, trước đây khi phân chia lợi ích cho Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai, cô ấy đã không thêm Công ty vận chuyển Vowpitas vào.
Lý do rất đơn giản, Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai gần như không cần sự tham gia của Công ty vận chuyển Vowpitas, nhưng mỏ vàng Nhai Cốc lại cần Công ty vận chuyển Vowpitas tham gia.
mỏ vàng Nhai Cốc nằm ở Bắc Hà - Đức Thành, khi khai thác vàng rồi chiết xuất và chế biến thành vàng thành phẩm thì những số vàng này cần được vận chuyển, trong trường hợp này phải có Công ty vận chuyển Vowpitas để đảm bảo an toàn.
“Hiện chúng ta đã chia được 80%, còn 20% còn lại, anh có suy nghĩ gì không?” Uyển Hề hỏi An Lương.
An Lương lắc đầu: “Em cứ xem rồi sắp xếp!”
“Vậy thì hãy chia cho gia đình Đại Lâm và gia đình họ Diệp, mỗi gia đình khoảng 3%. Gia đình của hai người bọn họ cũng có thể giúp đỡ một số vấn đề ở mỏ vàng Nhai Cốc.” Uyển Hề giải thích.
“Được.” An Lương đồng ý.
“14% còn lại thì em không chắc, anh muốn giải quyết như thế nào?” Uyển Hề dò hỏi, “Anh có muốn sử dụng mỏ vàng Nhai Cốc để mở rộng thêm sức ảnh hưởng của điểm đóng góp trong câu lạc bộ, hay là muốn mở rộng thêm liên minh lợi ích của chúng ta.”
An Lương suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Em có đề nghị nào không?”
“Cả hai lựa chọn này đều ổn.” Uyển Hề trả lời, “Theo kế hoạch phân chia lợi ích hiện tại của chúng ta, liên minh lợi ích của chúng ta đã đủ sức để đối phó với mỏ vàng Nhai Cốc.”
“Cho nên bất kể anh chọn phương án nào, em cũng cảm thấy không sao hết.” Uyển Hề giải thích.
“Vai trò của gia đình Đại Lâm và gia đình họ Diệp rất lớn sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Anh muốn hủy phần của bọn họ?” Uyển Hề cũng hỏi ngược lại, “Vai trò của hai gia đình bọn họ tương đối nhỏ và ít ảnh hưởng đến tình hình chung. Trừ khi bọn họ công khai phản đối, nếu không sẽ không thể làm lung lay nền tảng của chúng ta.”
Uyển Hề nói thêm: “Theo tình hình hiện tại, bọn họ cũng không thể nào công khai phản đối chúng ta.”
Xét cho cùng, gia đình Đại Lâm và gia đình họ Diệp là những thành viên cốt lõi của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Bọn họ gắn bó sâu sắc với câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh và là đối tác lợi ích chính của An Lương.
Ví dụ, trong Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, gia đình Đại Lâm và gia đình họ Diệp đều nắm giữ 0,24% cổ phần, còn trong Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai thì nắm giữ 1% cổ phần.
Trong hoàn cảnh như vậy, trừ phi gia đình Đại Lâm và gia đình họ Diệp bị thiểu năng trí tuệ, bằng không tại sao bọn họ lại có thể công khai phản đối An Lương trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
“Vậy thì cắt đôi đi!” An Lương nói, “Mỗi gia đình chỉ cho 1,5%.”
Nếu tính theo trữ lượng thực tế, cho dù chỉ là 1,5%, lợi ích cuối cùng mà bọn họ nhận được cũng đã hơn 300 ức Hạ Quốc tệ. Mặc dù cần tới 20 năm mới có thể làm tròn toàn bộ con số này, nhưng số lợi nhuận này vẫn là một con số khủng khiếp.
“Được.” Uyển Hề nghe câu trả lời của An Lương, cô nói với giọng khẳng định.
“Số phần trăm còn lại, chúng ta chia 11% cho Tập đoàn phát triển cơ bản, để Tập đoàn phát triển cơ bản giúp chúng ta phát triển mỏ vàng Nhai Cốc.” An Lương nói thêm.
Tập đoàn phát triển cơ bản là một trong những doanh nghiệp trực thuộc Kho bạc chính phủ, chủ yếu tham gia vào hoạt động xây dựng và phát triển cơ bản. Tất cả thu nhập của bọn họ đương nhiên được trả lại cho Kho bạc chính phủ.
Uyển Hề im lặng một hồi, sau đó thở dài: “Em đã sơ suất!”
“Không sao đâu!” An Lương đáp, “Thực ra có chia hay không chia cho Tập đoàn phát triển cơ bản cũng không sao cả. Nếu chia cho bọn họ, thứ chúng ta ăn sẽ ngon hơn một chút, và ngược lại, không ai có thể lung lay nền tảng của chúng ta.”
“6% cuối cùng sẽ bỏ vào trong câu lạc bộ!” An Lương nói thêm, “Chuyện này giao cho em giải quyết hay là giao cho Hồ Tiểu Ngư giải quyết?”
“Để Hồ Tiểu Ngư giải quyết đi. Phương pháp đấu giá bí mật mà trước đây anh xác nhận, có thể sẽ giải quyết tốt vấn đề mâu thuẫn.” Uyển Hề trả lời, sau đó nói thêm, “Anh giải thích quy tắc đấu giá bí mật cụ thể trong câu lạc bộ nhé?”
“Được!” An Lương đáp lại.
An Lương và Uyển Hề kết thúc cuộc gọi. Đầu tiên, anh gửi tin nhắn vào trong nhóm câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh trước.
‘An Lương: @Mọi người: Tập hợp vào trong nhóm bí mật.’
‘An Lương: @Mọi người: Thông báo với nhau một tiếng, tôi có việc quan trọng cần tuyên bố.’
‘Lâm Nghị Lực: Đã nhận!’
‘Diệp Tường Tử: Không thành vấn đề!’
‘Bàng Chính Phong: Tôi đã qua đó rồi, chờ đợi – ing!’
‘Hồ Tiểu Ngư: m thầm sủi bọt, biểu thị đang có mặt.’
Trong vòng chưa đầy 3 phút, tất cả các thành viên chính thức của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã tập hợp trong phần mềm liên lạc bí mật do Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa phát triển cho câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
Chương 2613: May mắn? Bình quân?‘An Lương: @Mọi người: Có ai vẫn chưa có mặt không?’
‘Hồ Tiểu Ngư: Tiếp nhận báo số: Mọi người hãy tiếp nhận báo số, làm như thế chúng ta có thể xác định được mọi người có đang trực tuyến hay không.’
‘Hồ Tiểu Ngư: @An Lương: Mọi người đều đang có mặt.’
‘An Lương: @Hồ Tiểu Ngư: Làm tốt lắm!’
‘An Lương: Trước hết hãy để tôi kể một chuyện, tôi tin rằng một số anh chị em thạo tin đã nghe về nó. @Lý Tồn Viễn đã mua một mảnh đất ở khu vực Nhai Cốc của Bắc Hà - Đức Thành, sau đó tìm thấy một mỏ vàng.’
‘An Lương: Dựa trên phân tích tình hình hiện tại, chúng tôi đã xác định rằng tổng doanh thu của mỏ vàng Nhai Cốc trong 20 năm tới sẽ hơn 12.000 vạn ức Hạ Quốc tệ.’
Trước tiên, An Lương giải thích tình hình cơ bản và cho biết doanh thu tổng hợp. Anh không tiết lộ doanh thu thực tế hơn 20.000 ức Hạ Quốc tệ. Cho dù hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã phản hồi cho anh một con số chính xác, nhưng anh hà tất gì phải nói ra để tự chuốc lấy phiền phức?
Ngay cả tổng thu nhập chỉ 12.000 ức Hạ Quốc tệ, điều đó cũng đủ khiến người ta phát cuồng!
An Lương lớn tiếng dọa người, nói ra số tổng doanh thu khiến người ta phát cuồng, để các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có thể đo lường doanh thu.
‘An Lương: Sau khi thảo luận, chúng tôi dự định phân bổ 6% vốn chủ sở hữu trong câu lạc bộ.’
‘An Lương: Mỗi thành viên chính thức có thể sử dụng 10.000 điểm đóng góp của câu lạc bộ để đổi lấy 0,1% cổ phần.’
‘An Lương: Tôi xin nói thêm, phương pháp quy đổi này đã loại trừ bốn thành viên sáng lập, bốn thành viên vinh dự và cả Hồ Tiểu Ngư, Lâm Nghị Lực, Diệp Tường Tự.’
‘An Lương: 38 thành viên chính thức còn lại sẽ không bị ảnh hưởng.’
‘An Lương: Do tính đột ngột và tính đặc thù của sự việc lần này, cùng với sự đóng góp không đầy đủ của một số thành viên chính thức, chúng tôi tạm thời mở cuộc quy đổi điểm đóng góp của Quỹ từ thiện Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.’
‘An Lương: Tỷ lệ trao đổi vẫn dựa theo 10.000: 1, có nghĩa là các thành viên chính thức cần quyên góp 1 ức Hạ Quốc tệ để có được 0,1% vốn chủ sở hữu.’
‘An Lương: Giới hạn quy đổi cao nhất cho điểm đóng góp lần này là 10.000 điểm và mỗi thành viên chính thức chỉ có một cơ hội đổi thưởng.’
‘An Lương: @Mọi người: Nếu có thắc mắc gì, hãy đưa ra ý kiến ngay bây giờ!’
‘Hồ Tiểu Ngư: @An Lương: An Lương, em là fan girl nhỏ của anh, tại sao em không thể đổi 0,1% vốn chủ sở hữu?’
‘An Lương: Bản văn kiện sơ bộ của việc phân bổ vốn chủ sở hữu mỏ vàng Nhai Cốc đã quy định như vậy.’
‘An Lương: Gia đình em đã có được 5% cổ phần, vì vậy em tự động mất hạn ngạch cho đợt phân bổ vốn chủ sở hữu này, phần hạn ngạch còn lại bị tước đoạt cũng giống như vậy.’
‘Hồ Tiểu Ngư: Ồ! Vậy thì không sao.’
‘Lâm Nghị Lực: @An Lương: An Lương, tôi đã tính toán nhanh. Theo như văn kiện phân bổ vốn chủ sở hữu, câu lạc bộ của chúng ta có thể phân bổ 6% theo những gì cậu vừa nói, nhưng trước mắt chỉ mới phân bổ được 3,8%. Xin hỏi, 2,2% còn lại thì giải quyết như thế nào?’
‘An Lương: Tất nhiên là dựa vào may mắn để quyết định – kỹ năng truyền thống của cậu lạc bộ chúng ta!’
‘An Lương: @Hồ Tiểu Ngư: Tiểu Ngư, trước tiên em thống kể thử xem, có ai trong số 38 thành viên chính thức không muốn đăng ký vốn chủ sở hữu của mỏ vàng Nhai Cốc không?’
Ngay cả khi tổng doanh thu của mỏ vàng Nhai Cốc được tính theo con số 12.000 ức tệ, dù chỉ là 0,1% vốn chủ sở hữu, vẫn có thể phân bổ với thu nhập là 12 ức tệ.
Chỉ cần quyên góp 1 ức cho Quỹ từ thiện Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh là có thể nhận được 12 ức tệ rồi, chỉ sợ chỉ có kẻ ngu mới không chịu?
Các thành viên chính thức của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đều bày tỏ rằng bọn họ muốn mua nó!
‘Hồ Tiểu Ngư: Xin anh An Lương đừng xúc phạm IQ của mọi người, em nghĩ không có kẻ ngu ngốc nào tồn tại trong câu lạc bộ của chúng ta đâu!’
‘Tôn Nham: Tôi là một kẻ ngốc, nhưng tôi cũng muốn mua.’
‘Lâm Nghị Lực: @Tôn Nham: Anh Tôn, anh lại bắt đầu nữa đấy!’
Tôn Nham là con trai duy nhất của Bộ trưởng Bộ Tài chính, năm nay anh ta đã 31 tuổi, anh ta là người khá yên lặng trong cậu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, nhưng lại là người ủng hộ cậu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh tương đối nhiều.
‘An Lương: Vì mọi người đều tham gia, nên tôi sẽ nói về quy tắc đấu giá bí mật.’
‘An Lương: Thứ nhất, 2,2% vốn cổ phần còn lại sẽ được chia thành 220 cổ phiếu, mỗi cổ phiếu tương ứng với 0,01% vốn cổ phần, thu nhập có thể thấy trước trong tương lai 20 năm tới sẽ là 1,2 ức Hạ Quốc tệ.’
‘An Lương: Xin nhắc nhở thân thiện, trong trường hợp tham chiếu đến thu nhập lãi kép, với trường hợp thu nhập trong 20 năm, nếu mỗi năm lãi thực là 5% vậy chỉ cần số tiền vốn khoảng 4750 vạn là có thể thu được hơn 1,2 ức tệ ở 20 năm sau.’
‘An Lương: Vì vậy, mọi người nên suy nghĩ cẩn thận khi đấu giá.’
‘An Lương: Quy tắc cho sự sắp xếp lần này là như sau.’
‘An Lương: Đầu tiên, tất cả các thành viên chính thức của câu lạc bộ đều có thể tham gia, bao gồm cả những thành viên đã được phân bổ vốn chủ sở hữu.’
‘An Lương: Thứ hai, mỗi vòng đấu giá có thể đấu giá độc lập, cuối cùng sẽ tính theo giá trung bình của tất cả các thành viên.’
Chương 2614: Vận xui thực sự rất dễ lây nhiễm!‘An Lương: Tất cả các thành viên sẽ xếp trước sau dựa theo thứ tự thời gian đấu giá, cứ 6 người sẽ hợp lại thành một nhóm.’
‘An Lương: Trong lượt tung xúc xắc đầu tiên, chúng ta sẽ xác định nhóm lẻ và nhóm chẵn; Sau khi xác định nhóm xong, chúng ta lại tung xúc xắc lần nữa để phân trình tự của nhóm.’
‘An Lương: Ví dụ: Nếu có tổng cộng 47 người đăng ký tham gia đấu giá, bọn họ sẽ được phân bổ thành một nhóm 6 người và sẽ có tổng cộng 8 nhóm. Nếu nhóm chẵn bị loại ở vòng đầu tiên, vậy chỉ còn lại nhóm lẻ. Trong vòng thứ hai, bốn nhóm lẻ 1-3-5-7 sẽ tự động trở thành nhóm 1-2-3-4, sau đó lại chọn một nhóm cụ thể dựa trên xúc xắc được tung.’
Mua Truyện nhắn tin dịch giả ở ᴢᴀʟo: 0704 730588,hoặc fb.com/Damphuocmanh
‘An Lương: Nếu nhóm 1 được chọn, vậy thì lượt tung xúc xắc lần tứ ba sẽ quyết định thành viên cụ thể nào chiến thắng để đưa ra giá.’
‘An Lương: Nếu @Vân Hải Dương là số 3 và lần tung xúc xắc là 3 điểm, vậy thì Vân Hải Dương sẽ là người được chọn.’
‘An Lương: Cuối cùng là so sánh nhật ký đấu giá. Nếu giá trung bình là 2300 vạn, mà giá của Vân Hải Dương đưa ra nhỏ hơn hoặc bằng giá trung bình vậy thì Vân Hải Dương sẽ thắng. Ngược lại, nếu thất bại, chúng ta sẽ tiến hành lọc lại lần nữa.’
‘An Lương: Chương trình đấu giá bí mật đã được khởi chạy trong phần mềm liên lạc bí mật, nó có chức năng thống kê nhanh, nhưng vẫn cần @Hồ Tiểu Ngư tự tung xúc xắc.’
‘An Lương: Chương trình đấu giá bí mật có tất cả nhật ký đấu giá, mọi thành viên đều có thể xem được. Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào, vui lòng gửi đơn đăng ký xem xét lại cho @Hồ Tiểu Ngư.’
‘An Lương: @Mọi người: Tôi nói vậy rõ chưa?’
‘Lý Tồn Viễn: An Lương, cậu có thể hỏi, mọi người nghe hiểu chưa?’
‘Vân Hải Dương: Hôm nay, tôi sẽ là người được chọn, cũng sẽ là người duy nhất, hãy chứng kiến màn trúng buổi đấu giá liên tục của tôi đây!’
‘Lâm Nghị Lực: Tôi không tin!’
‘Diệp Tường Tự: Vân Hải Dương nổi tiếng là một kẻ xui xẻo!’
‘Lý Thấm: Chỉ anh?’
‘Diệp Chi Di: Tôi cũng không tin!’
‘Chu Vinh Hoa: Về vận khí, tôi cảm thấy bản thân rất may mắn.’
‘An Lương: Tôi không tham gia đấu giá, chúc các anh chị em trong nhóm sẽ thắng giải!’
‘Triệu Uyển Hề: Tôi, người đại diện cho bốn công ty, cũng sẽ không tham gia đấu giá.’
‘Lâm Nghị Lực: @Vân Hải Dương: Hải Dương, cậu không bày tỏ gì đi chứ?’
‘Vân Hải Dương: Đừng nói gì cả, tôi đã đăng ký rồi, chương trình đấu giá bí mật đang tiếp nhận đơn đăng ký.’
Sao mà Vân Hải Dương lại có thể từ bỏ việc tham gia đấu giá được chứ?
Cậu ta có một dự cảm rất mãnh liệt, hôm nay cậu ta nói ít nhất cũng sẽ trúng năm lần đấu giá!
Bởi vì có tổng cộng 220 cơ hội tham gia đấu giá, sau khi An Lương và bốn công ty do Triệu Uyển Hề đại diện rút lui khỏi buổi đấu giá này, số người tham gia đấu giá chỉ còn 43 người, tính theo bình quân thì mỗi nhà cũng có hơn 5 lần trở lên chứ nhỉ?
Giải pháp cho các tranh chấp lợi nhuận của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh rất đơn giản, đó là thông qua đấu giá bí mật để xác định phương án phân chia lợi nhuận. Bởi vì phải thấp hơn giới hạn trung bình, tất cả mọi người đều đưa ra giá và cũng không tổn thương đến hòa khí.
Nhưng nó tồn tại một vấn đề rất lớn!
Có nghĩa là, có một đãi ngộ khác biệt rất lớn giữa kẻ may mắn và kẻ xui xẻo.
Ví dụ, theo tính toán số học, có 220 cơ hội tham gia đấu giá và có 43 thành viên tham gia, trung bình mỗi người trong số bọn họ có thể đấu giá được hơn 5 lần.
Tuy nhiên, sự thật rất phũ phàng!
Vân Hải Dương, người đã thốt ra rất nhiều lời trước khi tham gia đấu giá, dường như đã bị nguyền rủa. Cậu ta chỉ trúng có một lần trong toàn bộ cuộc đấu giá, mà giá cậu ta đưa ra xui xẻo thay lại hơn giá trung bình, vì thế cậu ta đã bị hủy bỏ tư cách, cuối cùng xôi hỏng bỏng không.
Vận may của Chu Vinh Hoa quả thực rất tốt, anh ta bỏ ra tổng cộng 2,27 ức và nhận được 10 phần, có thể nói thu hoạch đầy túi.
Vận may của Hồ Tiểu Ngư còn kinh khủng hơn!
Giành được 22 phần, thành công lấy được 0,22% vốn cổ phần.
Diệp Tường Tự và Lâm Nghị Lực cũng là những kẻ xui xẻo, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội lọt vào danh sách vào vòng trong, toàn là rớt ở vòng thứ nhất và vòng thứ hai.
Tiền Tiểu Cương và Lý Tồn Viễn cũng y chang như vậy. Hai người bọn họ liên tục phàn nàn trong nhóm rằng liệu có phải do Vân Hải Dương liên lụy hay không, bởi vì cả ba người bọn họ đã uống trà cùng nhau, tham gia đấu giá cùng nhau, kết quả đều phải chịu chung một thảm kịch.
Sau khi kết quả cuối cùng được đưa ra, An Lương nhịn không được liền trêu chọc trong nhóm của cậu lạc bộ.
‘An Lương: Cho tôi hỏi người may mắn đã được trời lựa chọn, cậu đã trúng được bao nhiêu?’
’Vân Hải Dương: …’
‘Lý Tồn Viễn: Hải Dương thật độc!’
‘Tiền Tiểu Cương: Lần sau nếu có hoạt động đấu giá bí mật, tôi nhất định sẽ không ở cùng với Vân Hải Dương!’
‘Hồ Tiểu Ngư: Xin hỏi An Lương, có phải anh đang nói em không?!’
Hồ Tiểu Ngư đã một lần nữa trở thành người chiến thắng!
Không thể không nói, vậy may của Hồ Tiểu Ngư rất tốt. Lẽ nào cô ấy chính là “vận may hộ thân” trong truyền thuyết sao?
Chương 2615: Vận xui thực sự rất dễ lây nhiễm! (2)‘An Lương: Tiểu Ngư rất dữ dội!’
‘Lý Minh Phi: Gia đình của chúng tôi cũng lấy được 7 phần!’
‘An Lương: Chúc mừng Minh Phi, đợi khi nào tôi đến Đế Đô, anh Minh Phi nên sắp xếp một bữa đấy.’
’Lý Minh Phi: Không thành vấn đề!’
‘Lý Minh Phi: Khi An Lương đến, chúng tôi sẽ thu xếp!’
‘Vân Hải Dương: Có ai có thể an ủi trái tim bị tổn thương của tôi không?’
‘Lâm Nghị Lực: Tránh ra! Không có đâu!’
‘Diệp Tường Tự: Hải Dương, tôi không đắc tội với cậu, tại sao cậu lại hạ độc tôi như vậy?’
‘Bàng Chính Phong: Cảm ơn Hải Dương tha mạng, tôi đã lấy được con số trung bình.’
‘Từ Triết Khải: Con số trung bình vừa trôi qua.’
‘Lưu Năng: m thầm nói ra, tôi có 8 phần.’
‘Tiền Tiểu Cương: @Lưu Năng: Khoe khoang!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tối hôm nay tôi giao cho cậu thu xếp, nếu cậu không thu xếp ổn thỏa, đừng trách các anh em chém cậu!’
‘Lưu Năng: Yên tâm, anh Tiểu Cương, em sẽ sắp xếp thật tốt!’
‘Lưu Năng: Các anh chị em thân mến, tối nay tôi đây sẽ sắp xếp một bữa ra trò, rất hân hạnh được đón tiếp mọi người.’
Lưu Năng là em trai của Tiền Tiểu Cương, lần này cậu ta may mắn có được 8 phần. Cậu ta hiển nhiên muốn thể hiện, dù gì mời một bữa cơm kèm theo những trò vui vẻ sau đó quả thực chỉ là cọng lông nếu so với lợi nhuận mà cậu ta có được trong buổi đấu giá bí mật.
…
Đế Đô.
Trong một tứ hợp viện ở phía Tây Nhị Đạo, Hoàng Quốc Tường ngồi đối diện với Triệu Hưng Quốc, anh ta đưa cho Triệu Hưng Quốc một sấp tài liệu.
“Anh Triệu, hãy nhìn kế hoạch phân chia vốn chủ sở hữu của mỏ vàng Nhai Cốc do đứa con rể của anh sắp xếp này.” Hoàng Quốc Tường nói đùa.
Triệu Hưng Quốc uống một ngụm, sau đó nói: “Tôi nói rồi, cứ để Uyển Hề tự giải quyết chuyện của con bé với cậu ta!”
Sau khi nói xong, Triệu Hưng Quốc kiểm tra sổ kế hoạch do Hoàng Quốc Tường bàn giao.
“Không ngờ Tập đoàn phát triển cơ bản lại sở hữu 11% vốn cổ phần?” Triệu Hưng Quốc hơi ngạc nhiên.
“Không ngờ phải không?” Hoàng Quốc Tường cảm thán và nói, “Cách làm của cậu ta luôn khiến người khác không thể nào bới lông tìm vết như vậy đấy!”
“Đúng thật!” Triệu Hưng Quốc cảm thán, “Tập đoàn phát triển cơ bản, Công ty vận chuyển Vowpitas, thêm cả các anh, bốn gia đình của chúng tôi, còn có sáu gia đình kia và cả tầm ảnh hưởng của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Cậu ta quả thực đã suy nghĩ toàn diện mọi mặt, khiến người khác không thể nào bới lông tìm vết.”
“Vậy vấn đề chấp thuận…” Hoàng Quốc Tường chỉ nói đến đây.
“Không phải gia đình họ Lý đang vận hành nó sao?” Triệu Hưng Quốc hỏi, “Gia đình bọn họ có thủ tục chính thức, nên nếu dựa theo quy tắc thì phải giao cho gia đình bọn họ giải quyết.”
“Được, anh Triệu!” Hoàng Quốc Tường cười, “Còn một chuyện nữa, bố anh có ở nhà không?”
“Không, ông ấy đi câu cá ở hồ Viomi rồi, anh tìm ông già nhà tôi làm gì?” Triệu Hưng Quốc có chút tò mò.
Triệu Trang Khang đã hoàn toàn rút lui khỏi chính phủ, mặc dù ông ấy rất có sức ảnh hưởng, nhưng sức ảnh hưởng phần nhiều là do Triệu Hưng Quốc mang lại.
“Không có ở nhà sao?” Hoàng Quốc Tường mỉm cười, “Vậy thì tuyệt!”
“Ý cậu là sao?” Triệu Hưng Quốc khó hiểu.
“Tôi biết cái tên kia đã cho bố anh một ít rượu đào lông ở Thập Lý Loan, cho nên… anh Triệu… anh hiểu phải không?” Hoàng Quốc Tường nhếch mép cười.
Triệu Hưng Quốc phàn nàn: “Cậu muốn trộm rượu? Cuối cùng chẳng phải tôi mới là người chịu tội sao?”
“Yên tâm, tôi sẽ chịu!” Hoàng Quốc Tường khẳng định, “Tôi là học trò của ông già anh, ông ấy có thể làm được gì tôi chứ?”
“Tôi nghe nói ông già anh thổi phồng rượu đào lông ở Thập Lý Loan, anh đã nếm thử bao giờ chưa?” Hoàng Quốc Tường tiếp tục hỏi.
Triệu Hưng Quốc gật đầu khẳng định: “Quả thực rất ngon, nhưng cũng chẳng còn lại bao nhiêu, ông già tôi cứ trông chừng nó đấy, anh xác định anh sẽ chịu tội không?”
“Tất nhiên!” Hoàng Quốc Tường trực tiếp trả lời, “Dù sao theo quan hệ giữa Triệu Uyển Hề nhà anh và An Lương, chỉ cần cô ấy mở miệng, An Lương sẽ không từ chối đúng không?”
“…” Triệu Hưng Quốc không biết phải nói gì.
Vấn đề ở mỏ vàng Nhai Cốc - Đức Thành tạm thời kết thúc một giai đoạn, công việc tiếp theo đã không cần An Lương phải đứng ra giải quyết nữa.
Công việc tiếp theo được chia thành 4 phần, trong đó vấn đề về lò đen và hệ thống tuần tra Đức Thành sẽ do Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia phụ trách. Suy cho cùng, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia đã lấy được 5% cổ phần, hiển nhiên phải giải quyết chuyện này thật thỏa đáng.
Phần thứ hai là trách nhiệm của gia đình họ Lý, với sự hỗ trợ của nhiều bên, gia đình họ Lý dễ dàng giải quyết vấn đề quyền tài sản đất đai và quyền khai thác tài nguyên khoáng sản, điều này đã được giải quyết trước thông qua việc phân chia lợi ích.
Phần thứ ba là Tập đoàn phát triển cơ bản chịu trách nhiệm phát triển nền tảng mỏ vàng. Sau đó là phần thứ tư, cho phép nhóm điều hành của mỏ vàng Linh Khúc điều động một số người qua để vận hành mỏ vàng Nhai Cốc.
Dù là An Lương, hay là những người nhận được lợi ích khác, toàn bộ đều được giấu sau tấn màn. Ngoài mặt chỉ thấy bọn họ hoàn toàn không có liên quan gì đến mỏ vàng Nhai Cốc.
“Hồ Ly Tinh nhỏ, hôm nay chúng ta đi Đế Đô, em thấy sao?” An Lương nắm tay Dương Mậu Di, anh hỏi.
Dương Mậu Di ngoan ngoãn trả lơi: “Vâng! Đại vương quyết định là được!”
Chương 2616: Quen đổ thừa rồi ư?Khoảng cách từ Đức Thành đến Đế Đô rất gần, khoảng cách đường thẳng giữa hai nơi chỉ có hơn 170 km, cho dù có đi đường bộ cũng chỉ có hơn 200 km.
“Em muốn sử dụng mô tô bay qua đó hay là sử dụng chiếc xe dã ngoại từ từ qua đó?” An Lương hỏi ý kiến của Dương Mậu Di.
Vì Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai nằm ở Đế Đô, mà Đế Đô có số lượng mô tô bay thế hệ thứ ba nhiều nhất. Gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản phòng cháy chữa cháy và phiên bản điều trị y tế bay trên bầu trời.
Còn về mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng dành cho người sử dụng cá nhân, nó cũng xuất hiện ở Đế Đô, chủ yếu là do các thành viên trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có thể xin học trước trong trung tâm huấn luyện bay. Bọn họ có thể lái mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đi từ Đế Đô đến trung tâm huấn luyện bay ở khu vực Phong Ninh.
Tất cả những chiếc mô tô bay mà An Lương sở hữu đều đã được cấp phép và có các thủ tục pháp lý chính thức, vì vậy chúng có thể bay trực tiếp từ Đức Thành đến Đế Đô.
Dương Mậu Di đưa ra lựa chọn: “Chúng ta nên sử dụng chiếc xe dã ngoại đi qua đó đi. Đúng lúc em phải giải quyết công việc trên đường đi.”
“Vậy cũng được.” An Lương đáp lại.
Đế Đô, trong một tứ hợp viện nào đó ở Tây Nhị Đạo, lúc này đã gần 7 giờ tối.
Triệu Trang Khang xách thùng nước trở về, ông ấy vui vẻ bước vào tứ hợp viện. Hôm nay ông ấy đã thu hoạch rất tốt ở hồ chứa nước Viomi, ông ấy không trở về tay không, điều này khiến Triệu Trang Khang, người có trình độ câu cá thấp, vô cùng hài lòng.
Nhưng mà khi vừa bước vào trong sân, Triệu Trang Khang lập tức hít hít mũi, ông ấy nghe được một mùi hương quen thuộc.
“Nghị Kiên, hôm nay trong nhà có khách tới chơi sao?” Triệu Trang Khang hỏi nhân viên bảo vệ Triệu Nghị Kiên.
Triệu Nghị Kiên nói với giọng khẳng định: “Vâng, ông Triệu, học sinh của ông - Hoàng Quốc Tường đã đến đây.”
“Không ổn rồi!” Khi Triệu Trang Khang nghe tin Hoàng Quốc Tường đã đến, trong lòng ông ấy vô cùng sửng sốt, ông ấy vội vàng đi đến phòng ăn.
Trong phòng ăn, Hoàng Quốc Tường, Triệu Hưng Quốc, còn có anh cả của Triệu Uyển Hề - Triệu Đống Lương đều có mặt, cả ba người đều uống tới mức mặt đỏ hồng hào.
“Hoàng Quốc Tường!” Triệu Trang Khang hét lên.
Hoàng Quốc Tường thay đổi chủ đề trước: “Thầy, thầy về rồi sao, mau ngồi xuống đi. Để em nói thầy nghe một tin tốt. Thằng nhóc An Lương đó lại tặng cho gia đình của thầy một món quà lớn nữa, vốn cổ phần của mỏ vàng trị giá hơn 1000 ức!”
Sau khi thay đổi chủ đề, anh ta đổ thừa không chút do dự: “Anh Triệu rất vui vẻ, vì thế anh ấy mời em qua đây để uống rượu, quả nhiên là rượu tốt!”
???
Mặt của Triệu Hưng Quốc đầy dấu chấm hỏi, trước đó Hoàng Quốc Tường đã không nói như vậy. Rõ ràng anh ta bảo rằng anh ta sẽ chịu trách nhiệm, đây gọi là chịu trách nhiệm đó sao?
Thật ra, Triệu Hưng Quốc không biết Hoàng Quốc Tường đã bị ảnh hưởng bởi An Lương, anh ta cứ động một chút là muốn đổ thừa.
Dù sao bản thân đã là một người miễn dịch với tội lỗi!
“Hưng Quốc, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Triệu Trang Khang hừ hừ nhìn đứa con trai của mình. Triệu Đống Lương hoàn toàn không dám nói chuyện, anh ta giả bộ say rượu cúi đầu xuống, như là đang ngủ say.
Triệu Hưng Quốc nở một nụ cười gượng gạo: “Bố, bố nghe con giải thích.”
Đầu tiên, Triệu Hưng Quốc nói về mỏ vàng Nhai Cốc, sau đó lại đổ thừa: “Chủ yếu là bởi vì Hoàng Quốc Tường nói chưa bao giờ uống rượu đào Thập Lý Loan, cộng thêm bố không có ở nhà, cho nên…”
Triệu Hưng Quốc rõ ràng không muốn nhận lỗi.
Triệu Trang Khang nhìn Triệu Hưng Quốc, sau đó nhìn Hoàng Quốc Tường, cuối cùng thì thở dài: “Còn lại bao nhiêu?”
Trước câu hỏi của Triệu Trang Khang, cả ba người cùng im lặng.
Triệu Trang Khang đích thân kiểm tra vò rượu và phát hiện ra rượu đào Thập Lý Loan mà ông ấy dành dụm đã không cánh mà bay.
“Mấy cái thằng phá gia chi tử này!” Triệu Trang Khang chửi rủa.
Triệu Hưng Quốc nhanh chóng trả lời: “Bố, đừng lo lắng, đừng tức giận, để con nói với Triệu Uyển Hề, bảo Triệu Uyển Hề hỏi thêm với An Lương, chắc chắn vẫn còn.”
Hai mắt của Triệu Trang Khang sáng lên: “Cũng có lý, dù sao thằng bé và Triệu Uyển Hề… hừ, còn không thể cho được sao?”
Hiện giờ ông Triệu vẫn chưa biết tình hình thực tế của An Lương!
Sau khi an ủi xong Triệu Trang Khang, Triệu Hưng Quốc nhìn Hoàng Quốc Tường, ông ấy vừa cười vừa mắng: “Hay đấy, hay đấy, tôi nhớ anh rồi!”
“Nếu tôi nói tôi không cố ý, anh có tin không?” Hoàng Quốc Tường thở dài, “Chủ yếu là do cậu ta đã quen đổ thừa rồi, cứ hay đổi thừa trong vô thức.”
“Vậy thì hãy nói với cậu ấy, cần thêm một ít rượu đào Thập Lý Loan.” Triệu Hưng Quốc đẩy tội qua cho Hoàng Quốc Tường.
Hoàng Quốc Tường chấp nhận: “Được!”
Dù sao Hoàng Quốc Tường cũng có rất nhiều kế hoạch vi diệu để giải quyết vấn đề!
Đã gần 10 giờ tối, bên trong Tây Lục Đạo ở Đế Đô, dọc theo sông Vĩnh An ở làng Thanh Cốc.
Làng Thanh Cốc là một ngôi làng mới hiện đại hóa, thuộc khu du lịch sông Vĩnh An. An Lương và Dương Mậu Di hiển nhiên sẽ không ở trong xe hơi nữa, bọn họ chọn một khách sạn gần sông. Dương Mậu Di đang viết nội dung, phim tài liệu về ẩm thực mà cô ấy sản xuất chủ yếu nhắm vào thị trường nước ngoài, làm như vậy có thể gặt hái “tỏi tây” dễ hơn, đương nhiên cũng phải viết nội dung bằng ngôn ngữ nước ngoài.
Chính vì thế mà công việc viết nội dung phải làm rất nhiều.
Chương 2617: Không ngờ lại muốn ăn ké An Lương?An Lương bước tới phía sau lưng của Dương Mậu Di, anh xoa xoa mái tóc của cô ấy, thản nhiên hỏi: “Em có muốn ăn tối không?”
“Gần đây có nhà hàng ăn tối nào ngon không?” Dương Mậu Di hỏi.
An Lương gật đầu khẳng định: “Có! Gần đây có một nhà hàng thịt cừu nướng rất ngon, có phong cách của Tây Giang, hơn nữa còn là vị cay tê.”
Hai mắt của Dương Mậu Di sáng lên: “Đi đi đi, đại vương, chúng ta đi thử món ăn nào!”
Bệnh nghề nghiệp của Hồ Ly Tinh nhỏ này lại tái phát!
“Được rồi, chúng ta đi thử các món ăn.” An Lương đồng ý.
Món thịt cừu nướng mà An Lương nói là của nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa. Trước đây nhóm của Lý Tồn Viễn đã dẫn An Lương đi ăn. An Lương đã đến đó hai lần, mùi vị của nó quả thực rất ngon. Hơn nữa, nhà hàng này cũng nằm trên sông Vĩnh An, chỉ mất 10 phút để đi từ làng Thanh Cốc qua đó.
Khi đang trên đường đi, An Lương nhận được cuộc gọi từ Hoàng Quốc Tường, anh tiện tay bắt máy, hơn nữa cũng đã dự đoán được chiêu trò của Hoàng Quốc Tường.
“Anh Hoàng, anh đừng hỏi có phải tôi đã đến Đế Đô rồi không, tôi tin trong lòng anh biết rất rõ.” An Lương lên tiếng trước.
Hoàng Quốc Tường đáp lại: “Tôi không hỏi câu này, tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng, rượu đào Thập Lý Loan mà cậu đưa cho ông nội của Triệu Uyển Hề đã uống hết sạch rồi, cho nên cậu có thể tặng thêm một ít.”
Sau khi nói điều đó, Hoàng Quốc Tường nói thêm: “Không cần cảm ơn!”
“Cái quái gì thế?” An Lương phàn nàn, “Tại sao tôi phải cảm ơn anh?”
“Tôi tiết lộ thông tin trọng yếu cho cậu để cậu có thể tạo độ thiện cảm với người trong gia đình của Triệu Uyển Hề. Lẽ nào không nên cảm ơn tôi?” Hoàng Quốc Tường nói một cách nghiêm túc.
Không thể nào khiến Hoàng Quốc Tường nói những lời thực lòng nhỉ?
“Tôi cảm thấy anh có gì đó không đúng!” An Lương tỏ vẻ nghi ngờ, “Anh lại có lòng tốt đến vậy sao?”
Trước khi Hoàng Quốc Tường trả lời, An Lương đã hỏi: “Anh nói đi, anh muốn cái gì?”
“Thứ tôi muốn rất nhiều, miếng lát Hoàng Kỳ ngàn năm, nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan, đào lông và cả rượu đào, tôi đều muốn hết!” Hoàng Quốc Tường đáp lại.
“Anh nằm mơ đi!” An Lương phì cười.
“Nghiêm túc đấy, không đùa đâu, tôi muốn những lát Hoàng Kỳ ngàn năm.” Hoàng Quốc Tường bỏ thái độ đùa cợt
“Anh đang nghiêm túc đấy sao?” An Lương hỏi ngược lại với giọng kỳ quặc.
“Đương nhiên là nghiêm túc.” Hoàng Quốc Tường nghiêm túc trả lời, “Chúng tôi hi vọng rằng cậu có thể tặng một ít lát Hoàng Kỳ ngàn năm, tác dục của Hoàng Kỳ ngàn năm quả thực rất tốt. Vì thế…”
“Đợi đã!” An Lương ngắt lời Hoàng Quốc Tường, “Tuy rằng bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ tối, đúng lúc là thời gian để nằm mơ, nhưng giấc mơ mà anh mơ cũng hơi đẹp quá nhỉ?”
Trước khi Hoàng Quốc Tường trả lời, An Lương tiếp tục nói thêm: “Tất cả chúng ta đều biết tác dụng của Hoàng Kỳ ngàn năm. Trước mắt có thể thấy, Hoàng Kỳ ngàn năm là một nguồn tài nguyên không thể tái tạo. Anh nghĩ rằng tôi sẽ quyên tặng một cách miễn phí vậy sao?”
An Lương thực sự rất vui khi chia sẻ, nhưng chia sẻ dựa trên cơ sở đôi bên cùng có lợi, nếu bảo An Lương chỉ đơn thuần chia sẻ, vậy thì hoàn toàn không có khả năng đó.
Ngay cả khi đó là Hoàng Quốc Tường cũng không được, Hoàng Quốc Tường cười gượng nói: “Cậu nói đúng, Hoàng Kỳ ngàn năm rất quý giá. Chúng tôi đã tiến hành rất nhiều cuộc điều tra trước đó, nhưng chúng tôi không tìm thấy Hoàng Kỳ ngàn năm nào khác.”
“Ở đất nước của chúng ta, tôi cảm thấy điều đó hoàn toàn là không thể nào.” An Lương thản nhiên đáp.
Hoàng Quốc Tường không tiếp tục nói chủ đề này. Sau khi hít một hơi thật sâu, anh ta nói với giọng vô cùng trịnh trọng: “An Lương, sở dĩ chúng tôi muốn Hoàng Kỳ ngàn năm thực ra không phải vì bản thân chúng tôi, cũng không phải vì người nào đó trong giới Đế Đô.”
“Vậy thì lý do là gì?” An Lương hỏi ngược lại.
“Nó chủ yếu được cung cấp cho một số nhà nghiên cứu khoa học, những người có đóng góp quan trọng cho đất nước. Một số nhà nghiên cứu khoa học có sức khỏe kém nhưng bọn họ có đóng góp lớn cho đất nước, vì vậy…” Hoàng Quốc Tường không nói nhiều.
“Hầy!” An Lương đáp, “Nếu đây chính là lý do, vậy thì không sao cả. Tôi sẵn sàng tặng những lát Hoàng Kỳ ngàn năm, nhưng tôi cũng có một yêu cầu.”
“Cậu muốn gì?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
Đối mặt với câu hỏi của Hoàng Quốc Tường, An Lương lập tức phàn nàn: “Dẹp, dẹp, dẹp. Tôi trong mắt anh là kẻ hám lợi đến thế sao?”
Hoàng Quốc Tường không nói nên lời, trong lòng anh ta rất muốn hỏi An Lương xem có hiểu rõ gì không, tại sao lại có mặt mũi hỏi một câu như vậy với anh ta?
“Lẽ nào anh thực sự cho rằng tôi chính là kiểu người như vậy?” An Lương thở dài, “Anh Hoàng, anh làm tôi thất vọng quá. Không ngờ anh lại xem tôi là kiểu người như vậy!”
Hoàng Quốc Tường ho một tiếng, cắt ngang lời An Lương: “Vậy chính xác thì cậu có yêu cầu gì?”
Hiện tại, chỉ có An Lương mới là người sở hữu nhiều lát Hoàng Kỳ ngàn năm, theo phân tích của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, An Lương có thể sở hữu hơn 100 lát Hoàng Kỳ ngàn năm.
Thực tế cũng chính là như vậy!
Ngay cả sau khi câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh nhận ưu đãi quy đổi trong thời gian giới hạn, An Lương vẫn sở hữu hơn 100 lát Hoàng Kỳ ngàn năm, hơn nữa những lát Hoàng Kỳ ngàn năm này đối với An Lương mà nói, không phải không thể nào thay thế được.
Bởi vì An Lương đã lấy được Thái Tuế hoàng kim!
Chương 2618: Cho dù thân phận thấp hèn nhưng chưa từng quên nỗi lo nước nhà!Nếu so sánh Hoàng Kỳ ngàn năm với Thái Tuế hoàng kim, Hoàng Kỳ ngàn năm chính là em trai của em trai, hoàn toàn không có bất cứ ưu điểm nào cả!
Không đúng!
Thực ra vẫn còn một chút ưu thế.
Hoàng Kỳ ngàn năm rất nổi tiếng, tác dụng cũng đã được kiểm chứng, và nó là tài nguyên không thể tái tạo, trực tiếp đột phá ở đủ mọi mặt!
Tuy nhiên nếu xét về tác dụng thực tế, mỗi lát Hoàng Kỳ ngàn năm có thể kéo dài tuổi thọ trong 30 ngày, nhưng cứ 10 gam Thái Tuế hoàng kim thì có thể kéo dài tuổi thọ thêm 1 năm. Về phương diện kéo dài tuổi thọ của hai bên, hoàn toàn không thể nào đặt cùng một tầng lớp được.
Tuy nhiên, cả hai đều có tác dụng phục hồi các chức năng của cơ thể.
Suy cho cùng, ngay cả tác dụng phục hồi các chức năng của cơ thể mà còn không làm được, vậy thì làm thể nào để kéo dài tuổi thọ?
Điều đáng tiếc duy nhất là lời nhắc nhở rất rõ ràng từ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, ngay cả tác dụng kéo dài tuổi thọ của Thái Tuế hoàng kim cũng không thể vượt qua giới hạn Hayflick và chỉ có thể kéo dài tuổi thọ đến dữ liệu lý thuyết về giới hạn Hayflick.
Vì tác dụng của Thái Tuế hoàng kim mạnh hơn và nó là một nguồn tài nguyên có thể tái tạo, An Lương không ngại sử dụng Hoàng Kỳ ngàn năm ở những nơi có ý nghĩa.
“Điều kiện của tôi rất đơn giản!” An Lương đáp.
“Đầu tiên, tôi sẽ không trực tiếp đưa cho anh những lát Hoàng Kỳ ngàn năm.” An Lương nói tiếp, “Thứ hai, tôi cần anh cung cấp thông tin về những nhà nghiên cứu khoa học có liên quan. Nếu bị nghi ngờ có dính líu đến bí mật chính phủ, các anh có thể liệt kê kết quả nghiên cứu của đối phương.”
“Thứ ba, tôi sẽ đích thân mang những lát Hoàng Kỳ ngàn năm đến gặp các nhà nghiên cứu khoa học tương ứng, yêu cầu các nhà nghiên cứu khoa học sử dụng những lát Hoàng Kỳ ngàn năm ngay tại chỗ.” An Lương nói thêm.
“Anh Hoàng, tôi nghĩ chắc anh cũng biết ý của tôi, hơn nữa cũng hiểu điều băn khoăn của tôi.” An Lương nói ra những lời có ý sâu xa.
Ý của An Lương có nghĩa là ngăn chặn việc lấy cớ Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia muốn giúp các nhà nghiên cứu khoa học, sau đó bỏ túi riêng, An Lương không muốn lòng tốt của mình bị lợi dụng.
Hoàng Quốc Tường đương nhiên hiểu ý của An Lương, anh ta trả lời với giọng khẳng định: “Không sao! Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với điều kiện của cậu. Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp danh sách tương ứng và gửi cùng một lúc cho cậu.”
“Anh đang muốn ví tôi chảy máu sao?” An Lương nói với giọng hậm hực.
Hoàng Quốc Tường không tiếp chiêu này của An Lương, anh ta nhắc lại chuyện cũ: “Nhân tiện, cậu hãy nhớ chuyện rượu đào Thập Lý Loan của ông nội Triệu Uyển Hề. Coi như đây là báo đáp của tôi, cậu không cần phải cảm tạ tôi.”
“Có quỷ mới cảm ơn anh!” An Lương luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề nên quyết định đợi một lát sẽ hỏi Triệu Uyển Hề.
Hai bên kết thúc cuộc gọi, Dương Mậu Di cũng không có ý định hỏi, cô đang kiểm tra thông tin về nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa trên điện thoại di động.
“Đại vương, em đã kiểm tra rồi, đánh giá của nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa khá cao, đánh giá của khách hàng cũng rất tốt.” Dương Mậu Di đưa điện thoại di động của mình cho An Lương xem.
An Lương cầm điện thoại, nhìn sơ qua rồi nói: “Đồ ăn của bọn họ vừa ngon lại vừa rẻ nên hiển nhiên phải nhận được nhiều đánh giá tích cực. Đợi một lát nữa em sẽ biết ngay thôi. Mùi vị của món thịt cừu nướng của bọn họ thực sự rất ngon.”
Vài phút sau, chiếc Lexus LX570 màu đen dừng ở sân của nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa, An Lương dẫn Dương Mậu Di bước vào nha2 hàng.
Dương Hỏa, đại vương của nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa vẫn còn nhớ An Lương, ông ấy lén liếc mắt nhìn Dương Mậu Di đang đứng bên cạnh An Lương. Sau khi phát hiện đó không phải là Trần Tư Vũ hay Ninh Nhược Sương mà ông ấy đã thấy trước đó, trong lòng ông ấy đã thầm hiểu.
“Cậu An, hoan nghênh đã đến!” Dương Hỏa chủ động lên tiếng chào hỏi.
“Là ông chủ Dương!” An Lương hào phóng đáp lại, “Còn phòng không, chúng tôi muốn một phòng.”
“Vẫn còn, phòng Lâm Hà, chúng tôi sẽ thu xếp ngay.” Dương Hỏa trả lời.
“Không ngờ còn có phòng Lâm Hà!” An Lương mỉm cười trả lời, “Ông chủ Dương, để tôi giới thiệu với ông, người này là bạn gái của tôi, Dương Mậu Di.”
Dương Hỏa chào hỏi khách sáo: “Chào cô Dương.”
Sau khi chào hỏi, Dương Hỏa do dự một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Thứ cho tôi mạo phạm, cậu An. Tôi luôn cảm thấy cô Dương có chút quen thuộc, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được.”
“Dương Mậu Di nhà tôi là một blogger về phim tài liệu ẩm thực. Cô ấy đã phát rất nhiều tác phẩm nổi tiếng trên YouTube ở nước ngoài, còn có Bilibili và cả Peer Video trong nước.” An Lương giới thiệu ngắn gọn.
Dương Hỏa chợt nhận nha: “Tôi nhớ rồi, cô Dương rất nổi tiếng trên YouTube. Mấy ngày trước cô Dương đã phát động thử thách nấu món Ba Không Dính, hiện đã rất phổ biến ở nước ngoài!”
Dương Hỏa nói thêm: “Cô Dương, tôi mạo phạm hỏi một chút, nhà hàng của chúng tôi có thể mời cô quay phim tài liệu ẩm thực được không?”
Dương Hỏa chỉ hỏi, ông ấy cũng không hứa thưởng gì, bởi vì Dương Hỏa ít nhiều cũng biết An Lương đang nắm trong tay khối tài nguyên như thế nào ở Đế Đô. Đối với An Lương, bất cứ phần thưởng nào mà ông ấy cung cấp đều vô nghĩa, cho nên Dương Hỏa không hứa thưởng gì cả.
Chương 2619: Lẽ nào muốn “hậu cung” nổi lửa?Đối mặt với yêu cầu của Dương Hỏa, Dương Mậu Di không đồng ý ngay lập tức, cô đáp lại: “Hôm nay chúng tôi đến đây để thử các món ăn. Nếu món thịt cừu nướng của ông chủ Dương ngon, chúng tôi đương nhiên sẽ làm một bộ phim tài liệu về ẩm thực cho nhà hàng của ông.”
An Lương mỉm cười nói: “Dương Mậu Di nhà tôi làm phim tài liệu về ẩm thực, cô ấy chỉ tuân theo các quy tắc xem đó có phải là ẩm thực ngon hay không. Nếu đó là ẩm thực ngon vậy thì cô ấy sẽ làm phim tài liệu miễn phí, còn nếu không phải thì sẽ không làm.”
Dương Hổ tự tin nói: “Chúng tôi rất có niềm tin! Cô Dương, cậu An, xin mời bên này. Hai người hãy gọi món trước, lát nữa tôi sẽ đích thân ra phía sau xử lý.”
An Lương và ba người anh em Đế Đô đã từng nhiều lần chiếu cố nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa, điều này nói rõ mùi vị của món thịt cừu nướng Nộ Hỏa chắc chắn rất ngon, nếu không thì làm sao có thể tới đây nhiều lần?
Dưới sự đề xuất của An Lương, Dương Mậu Di gọi món thịt cừu nướng Lão Tam cổ điển, thận cừu nướng, sườn cừu nướng, còn có bánh hấp nướng - đặc sản Tây Giang và bò cạp om phong cách Đế Đô.
Một lúc sau, Dương Hỏa đích thân bưng món ăn lên.
Đầu tiên, Dương Mậu Di nếm thử món thịt cừu xiên nướng. Những xiên thịt cừu nướng ngon phải hoàn hảo trong việc thịt không bị xơ, ngoài cháy trong mềm, phải có mùi thơm nồng của hương than, đồng thời phải tránh có mùi than khét sau khi nướng, ngoài ra còn phải sử dụng các loại gia vị phù hợp để áp chế được vị tanh của thịt cừu.
Hầu hết những món thịt cừu xiên nướng không thể đáp ứng những yêu cầu nghiêm ngặt này!
Tuy nhiên, món thịt cừu xiên nướng của Dương Hỏa đã làm đầy đủ mọi thứ. Sau khi Dương Mậu Di nếm thử một xiên, cô ấy khen ngợi: “Đại vương, nhà hàng mà anh đề xuất quả nhiên rất đỉnh.”
“Em nếm thử thận nướng xem?” An Lương nhếch mép cười.
Dương Mậu Di khịt mũi: “Đại vương mới là người cần ăn nhiều thận hơn!”
“Em chắc không?” An Lương hừ nhẹ.
Dương Mậu Di quyến rũ liếc An Lương một cái, cô nói: “Em không sợ Đại vương!”
Sức chiến đấu của Hồ Ly Tinh nhỏ này quả thực có thể đánh bại sức chiến đấu của Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương chỉ trong vài giây, cô ấy có thể đấu tới đấu lui với An Lương, ở một mức độ nào đó, cô ấy thực sự có vẻ không sợ An Lương?
An Lương cầm thận cừu nướng lên, Dương Mậu Di cũng nếm thử, mùi thận cừu đặc biệt nồng!
Cho nên làm thế nào để hãm được mùi tanh và giữ được vị nguyên bản của thận đã trở thành điều quan trọng nhất. Điều thứ hai chính là phải làm sao có độ dầu nhưng lại không ngấy.
Thận cừu nướng thông thường có quá nhiều dầu mỡ. Làm thế nào để loại bỏ dầu mỡ trong khi nướng, đồng thời vẫn giữ được vị mềm và mịn của thận cừu là bài kiểm tra lớn nhất của tay nghề.
Nhà hàng thịt cừu nướng Nộ Hỏa đã tìm được điểm cân bằng, vị tanh của thận cừu được xử lý rất tốt, độ béo và độ mềm cũng rất cân bằng.
Dương Mậu Di giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đại vương, em cảm thấy có thể trực tiếp cho 9 điểm về hương vị của món thận cừu nướng này.”
An Lương đồng tình: “Anh nghĩ cũng được đấy.”
“Điểm hình thức cũng có thể cho 8 điểm. Bề mặt rám vàng, nhưng không có vết xám đen của nướng than, ngược lại có cảm giác óng ánh của dầu rất kích thích.” Dương Mậu Di tiếp tục khen ngợi.
Nướng than là bài kiểm tra sự khéo léo của người thợ nướng!
Một đầu bếp nướng có tay nghề cao không chỉ có thể làm cho thịt nướng có hương vị rất ngon mà còn làm cho các chất gây ung thư sinh ra từ thịt nướng nằm dưới mức tiêu chuẩn.
Còn đầu bếp thịt nướng mới vào nghề… không nhắc tới làm gì!
Dương Mậu Di lại nếm thử món sườn cừu nướng, lần này cô ấy cho đánh giá không tốt: “Món sườn cừu nướng này nên được đun sôi trước sau đó mới đem đi nướng.”
“Ồ?” An Lương nghi ngờ, “Làm vậy có ích gì không?”
“Ưu điểm lớn nhất là hương vị và hiệu quả. Chất lượng thịt của sườn cừu khá đặc biệt. Nếu trực tiếp nướng than mà muốn thịt sườn phải được nướng thật tốt, thế thì cần tiêu hao rất nhiều sức lực, còn dễ bị thất bại nữa. Cho nên tốt nhất nên đun sôi trước rồi hẳn nướng, làm vậy độ khó sẽ giảm đi rất nhiều.” Dương Mậu Di giải thích.
“Sườn cừu nướng chỉ có thể cho 6 điểm, miễn cưỡng hợp cách!” Dương Mậu Di chấm điểm rất nghiêm ngặt.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, Dương Mậu Diêu đã thử hết tất cả các món ăn. Dương Hỏa lại bước tới vào trong phòng ăn thêm lần nữa. Lần này, Dương Hỏa không còn tự tin như trước nữa, bởi vì An Lương nói với Dương Hỏa về vấn đề của món sườn cừu nướng.
“Cô Dương, cô cảm thấy nhà hàng của chúng tôi như thế nào?” Dương Hỏa hỏi với giọng bồn chồn.
Dương Mậu Di gật đầu khẳng định: “Tuy rằng sườn cừu nướng có chút vấn đề, nhưng những món khác hoàn toàn đạt tiêu chuẩn quay phim tài liệu ẩm thực, chúng ta sẽ để lại thông tin liên hệ, sau khi chúng tôi rảnh sẽ liên hệ với ông.”
Dương Hổ nhìn An Lương, sau khi An Lương gật đầu, ông ấy mới đưa một tấm danh thiếp cho Dương Mậu Di. Còn về thông tin liên lạc của Dương Mậu Di?
Đó là chuyện không tồn tại!
Dương Hỏa hiểu điều đó!
Nửa đêm, gần sáng sớm, An Lương và Dương Mậu Di trở về khách sạn gần làng Thanh Cốc. Vì do Dương Mậu Di ăn nhiều nên trò chơi đánh cặp hôm nay trực tiếp bị hủy bỏ.
Chương 2620: Lẽ nào muốn “hậu cung” nổi lửa? (2)Trong khi Dương Mậu Di đang tắm, An Lương nhận được tin nhắn từ Triệu Uyển Hề.
‘Triệu Uyển Hề: Anh đang ở Đế Đô?’
‘An Lương: Ừ.’
‘Triệu Uyển Hề: Ở bên làng Thanh Cốc sao?’
‘Triệu Uyển Hề: Trước đây, anh đã sắp xếp tìm đất ở làng Thanh Cốc, em cũng đã giúp đỡ một phần.’
An Lương hiểu ý của Triệu Uyển Hề, Triệu Uyển Hề giải thích rằng cô không theo dõi tung tích của An Lương như Hoàng Quốc Tường, mà là thông qua những thông tin đã biết để phân tích ra kết quả.
‘An Lương: Ừ!’
‘Triệu Uyển Hề: Ngày mai tôi muốn qua đó xem sao.’
‘An Lương: ???’
An Lương không tin Triệu Uyển Hề không biết Dương Mậu Di đang ở cùng anh, trước đó Triệu Uyển Hề đã biết An Lương đang ở bên cạnh Dương Mậu Di, vậy cô ấy qua đây để làm gì?
Chẳng phải chỉ đang muốn thêm rắc rối sao?
‘Triệu Uyển Hề: Anh đang làm gì mà căng thẳng vậy?’
‘Triệu Uyển Hề: Chúng ta chỉ là đối tác. Chúng ta gặp nhau để thảo luận về việc hợp tác. Có vấn đề gì không?’
‘An Lương: Em đang đùa với lửa đấy!’
‘Triệu Uyển Hề: Anh sợ sao?’
‘An Lương: Rốt cuộc mục đích của em là gì?’
‘Triệu Uyển Hề: Em chỉ muốn xem Dương Mậu Di mà thôi.’
‘An Lương: Em có chắc không?’
‘Triệu Uyển Hề: Đương nhiên là chắc, anh không muốn sao?’
‘Triệu Uyển Hề: Nếu anh không muốn, em cũng có thể không xem.’
An Lương không trả lời Triệu Uyển Hề, anh nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc Triệu Uyển Hề muốn làm cái gì, lẽ nào muốn hậu cung của anh nổi lửa?
Đợi đã!
Triệu Uyển Hề vẫn chưa là thành viên trong hậu cung!
Đối mặt với thái độ lấy lùi làm tiến của Triệu Uyển Hề, năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” không hề phát ra bất kỳ lời nhắc nhở nào, cho nên An Lương đã đồng ý.
‘An Lương: Em nói đúng, chúng ta là đối tác của nhau, hoàn toàn không có vấn đề gì khi để em gặp bạn gái của anh.’
‘Triệu Uyển Hề: Hừ!’
‘Triệu Uyển Hề: Không hổ là anh!’
‘An Lương: Ngày mai khi nào em tới?’
‘Triệu Uyển Hề: Phải là em nên hỏi anh, ngày mai khi nào anh dậy?’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Anh cứ cảm thấy câu hỏi này của em có gì đó không đúng!’
‘Triệu Uyển Hề: [Cười]’
‘An Lương: Ngày mai 10 giờ, em thấy sao?’
‘Triệu Uyển Hề: Không thành vấn đề.’
‘Triệu Uyển Hề: Còn một chuyện nữa, về việc phân chia lợi nhuận của mỏ vàng Nhai Cốc, cảm ơn lòng tốt của anh. Ngày mai em sẽ cho anh một bất ngờ.’
‘An Lương: Anh hi vọng đó không phải là một cú sốc!’
‘Triệu Uyển Hề: Em là kiểu người như vậy sao?’
’An Lương: Nhân tiện anh cũng có một chuyện muốn hỏi, rượu đào Thập Lý Loan của ông em đã hết rồi à?’
‘Triệu Uyển Hề: Anh biết rồi sao?’
An Lương kể về chuyện của Hoàng Quốc Tường.
‘Triệu Uyển Hề: Đúng là phong cách của chú Hoàng!’
‘An Lương: Cho nên Hoàng Quốc Tường có gì đó sai sai!’
Triệu Uyển Hề kể về chuyện Hoàng Quốc Tường xúi bậy bố cô ấy, sau đó kết hợp với anh trai của cô ấy uống sạch hết rượu đào Thập Lý Loan của Triệu Trang Khang.
‘Triệu Uyển Hề: Bên anh còn rượu đào Thập Lý Loan không?’
‘Triệu Uyển Hề: Sau khi bác sĩ của gia đình em kiểm tra, bác sĩ bảo rằng rượu đào Thập Lý Loan không ảnh hưởng đến sức khỏe của ông em, cho nên nếu như vẫn còn, em có thể dùng điểm đóng góp để đổi.’
‘An Lương: Vẫn còn.’
‘An Lương: Không cần điểm đóng góp đâu, anh sẽ lập tức sắp xếp bảo người qua đưa cho em.’
‘Triệu Uyển Hề: Cảm ơn.’
‘An Lương: Vậy em phải nhớ kỹ lời anh nói, ngày mai không được làm khó anh, được chứ?’
‘Triệu Uyển Hề: [Trợn mắt]’
…
Ngày hôm sau.
Hơn 9 giờ sáng, Dương Mậu Di đấm vào ngực của An Lương, cô nói với giọng dỗi hờn: “Đại vương, anh mau dậy đi, không phải anh đã nói đối tác của anh sẽ qua đây lúc 10 giờ sao?”
Tối hôm qua, Hồ Ly Tinh nhỏ này đã trốn thoát, nhưng sau khi thức dậy vào buổi sáng, cô ấy có thể trốn thoát được nữa sao?
Nếu không phải do An Lương và Triệu Uyển Hề đã hẹn nhau lúc 10 giờ, e rằng cô ấy sẽ lại bị An Lương trấn áp thêm lần nữa!
Sau khi hai người nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, An Lương chủ động gọi điện thoại cho Triệu Uyển Hề, đợi khi đối phương bắt máy, An Lương chủ động hỏi trước: “Em đến chưa?”
“Em đang ở khu vực sảnh chờ ở đại sảnh của khách sạn.” Triệu Uyển Hề trực tiếp đáp lại.
An Lương sửng sốt, Triệu Uyển Hề trực tiếp đến khách sạn luôn sao?
“Được, đợi một lát, bọn anh sẽ lập tức xuống ngay.” An Lương đáp lại và cúp điện thoại.
“Hồ Ly Tinh nhỏ, em chuẩn bị xong chưa?” An Lương hỏi Dương Mậu Di.
“Đợi 1 phút, đại vương, em chỉ cần thêm 1 phút nữa.” Dương Mậu Di đáp lại.
Thời tiết Đế Đô ở tháng 8 hơi nóng, Dương Mậu Di mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, đeo một chiếc kính không độ với gọng lớn làm vật trang trí, cô ấy còn buộc tóc đuôi ngựa, tất cả những điều này khiến cô ấy mang một cảm giác tràn đầy sự thuần khiết.
“Đại vương, em như thế này có ổn không?” Dương Mậu Di hỏi.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” An Lương gật đầu khẳng định, sau đó đưa tay phải ra, Dương Mậu Di cũng ngoan ngoãn đưa tay đan vào ngón tay của An Lương.
Dương Mậu Di rất coi trọng việc gặp gỡ với đối tác của An Lương. Theo quan điểm của Dương Mậu Di, việc An Lương sẵn sàng đưa cô ấy đi gặp đối tác thực chất là thể hiện sự coi trọng cô ấy.
Trong khu vực sảnh chờ của khách sạn, Triệu Uyển Hề yên lặng ngồi trên ghế sô pha, đặt một túi giấy kraft trên bàn cà phê trước mặt cô, cô đang đọc nội dung trong điện thoại di động, chủ yếu là báo cáo chi tiết của mỏ vàng Nhai Cốc.
Chương 2621: Chính thức gặp mặt!Xuôi theo hành động của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia và sự tham gia của gia đình Lý Tồn Viễn, thông tin về mỏ vàng Nhai Cốc ngày càng trở nên chi tiết hơn, bao gồm cả chất lượng cực cao của mỏ vàng Nhai Cốc.
Mỗi tấn mỏ vàng chứa 500 gam vàng, đây chắc chắn là mỏ siêu giàu!
Triệu Uyển Hề thầm cảm thán với sự lựa chọn của An Lương. Một mỏ siêu giàu như vậy, cộng thêm trữ lượng vô cùng lớn, vậy mà An Lương vẫn không do dự chia sẻ với mọi người.
Mặc dù Triệu Uyển Hề cũng hiểu rằng nếu không chia sẻ, e là ngay cả một xu An Lương cũng không thể cầm nổi, những người khác chắc chắn sẽ đoàn kết chống lại An Lương và giao mỏ vàng Nhai Cốc cho chính phủ.
Nhưng An Lương có thể kiềm chế lòng tham của mình, điều đó thực sự không hề đơn giản chút nào.
Ít nhất thì Triệu Uyển Hề cũng biết, nếu như An Lương thực sự muốn bản thân ăn trọn mỏ vàng Nhai Cốc, anh cũng không phải hoàn toàn không có cách để làm điều đó.
Ví dụ, An Lương có thể duy trì khuôn khổ hiện tại của mỏ vàng Nhai Cốc, chỉ thay thế người điều hành hiện tại của mỏ vàng Nhai Cốc, anh vẫn có thể áp dụng hình thức của lò đen, cuối cùng là lừa trên dối dưới.
An Lương và Dương Mậu Di đan mười ngón tay vào nhau và đi thang máy đến đại sảnh, anh trực tiếp dẫn Dương Mậu Di bước tới khu vực sảnh chờ, sau đó chợt nhìn thấy Triệu Uyển Hề, anh chủ động chào: “Triệu Uyển Hề!”
Triệu Uyển Hề nghe thấy giọng nói của An Lương, cô vừa ngoái nhìn theo hướng âm thanh phát ra, vừa đặt điện thoại xuống và đứng dậy. Nhìn Dương Mậu Di đang đan mười ngón tay với An Lương, Triệu Uyển Hề thầm gật đầu. Cô ấy không hổ danh là người phụ nữ An Lương nhắm tới, Dương Mậu Di quả thật rất xinh đẹp, đồng thời cũng có khí chất của một Hồ Ly Tinh, cộng thêm cách ăn mặc hơi thuần khiết, sự tương phải giữa hai điều này khiến người khác có cảm giác không dứt ra được.
“Xin chào, tôi là Triệu Uyển Hề, là đối tác của An Lương ở Đế Đô.” Triệu Uyển Hề chủ động giới thiệu bản thân và đưa tay phải về phía Dương Mậu Di.
Dương Mậu Di buông tay phải của An Lương ra như thể không biết gì, sau đó nói với vẻ ấp úng: “Xin chào, tôi tên là Dương Mậu Di, tôi là…”
Khi nói đến đây, Dương Mậu Di chần chừ một hồi…
Khi Dương Mậu Di giới thiệu bản thân, cô ấy có chút do dự, bởi vì khi Dương Mậu Di nhìn thấy Triệu Uyển Hề, cô ấy cảm thấy kinh ngạc.
Trong mắt Dương Mậu Di, Triệu Uyển Hề không chỉ xinh đẹp mà còn rất có khí chất, hơn nữa vô hình trung còn toát ra một loại thần thái tự tin và cao quý khó tả.
Vì vậy Dương Mậu Di có hơi cẩn trọng, cô mơ hồ cảm thấy mình thật kém cỏi. Nếu so sánh cô với Triệu Uyển Hề, chắc chắn cô là kẻ bại trận, phải không?
Tuy nhiên, khi Dương Mậu Di đang do dự, An Lương đã ôm chặt lấy chiếc eo thon của Dương Mậu Di, anh nói: “Bạn gái của anh, em thấy đẹp không?”
Khuôn mặt của Dương Mậu Di đỏ bừng, hiển nhiên có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Vẻ mặt Triệu Uyển Hề rất bình tĩnh, không phải cô ấy không biết An Lương là ai, cô ấy cũng biết thân phận của Dương Mậu Di, cô nói: “Quả thực rất xinh đẹp!”
Dương Mậu Di nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn vì đã khen, cô cũng rất xinh đẹp!”
Triệu Uyển Hề mỉm cười gật đầu, sau đó chủ động xuất thủ: “Thực ra tôi có biết cô. Tôi đã xem phim tài liệu về ẩm thực của cô trên YouTube. Tôi cũng đã tham gia thử thách làm món Ba Không Dính hai ngày trước.”
Trình độ tán gẫu của Triệu Uyển Hề khá cao, cô chủ động nói về chủ đề lĩnh vực của đối phương, để đối phương có chủ đề nói chuyện, tránh rơi vào tình huống ngượng ngùng.
Dương Mậu Di hứng thú hỏi: “Vậy cô có thành công không?”
Triệu Uyển Hề trả lời với giọng bình thản: “Thất bại rồi! Nếu cô không công khai toàn bộ quá trình chế biến món Ba Không Dính phiên bản hai tiếng rưỡi, tôi sẽ hoài nghi món Ba Không Dính này có thực sự làm được hay không.”
Dương Mậu Di bắt chuyện: “Thực ra, tôi cũng đã thất bại. Sau khi buổi ghi hình kết thúc, tôi đã bắt tay vào làm thử. Ngay cả khi có sự giúp đỡ của ông chủ Trần Tam Tỉnh trong việc chế biến sơ bộ, dù ông ấy đích thân chỉ điểm cho tôi trong quá trình nấu nướng, tôi vẫn thất bại.”
Dương Mậu Di tiếp tục nói thêm: “Trước mắt có thể thấy ở khu vực nước ngoài, không có ai thành công trong thử thách làm món Ba Không Dính, chỉ có một số đầu bếp chuyên nghiệp ở Trung Quốc thành công, cho nên người bình thường thất bại là chuyện bình thường.”
An Lương nhìn Triệu Uyển Hề giao tiếp với Dương Mậu Di, anh cũng không có ý định ngắt lời, anh muốn để các cô gái tự giao tiếp với nhau, chứ không để mình nhảy vào tham gia.
Bởi vì nếu như anh nhảy vào tham gia, dù thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng dễ phát sinh ra vấn đề.
Triệu Uyển Hề vừa giao tiếp với Dương Mậu Di vừa chỉ vào túi giấy kraft trên bàn cà phê và ra hiệu cho An Lương nhìn vào túi giấy kraft.
An Lương mở túi giấy kraft ra, trong túi giấy kraft có một cuốn tài liệu màu đỏ, đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản.
“Đây chính là quà sao?” An Lương thản nhiên xen vào.
Triệu Uyển Hề gật đầu: “Ừ, anh xem trước đi.”
An Lương kiểm tra giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, bất động sản này tọa lạc ở làng Thanh Cốc, bên bờ sông Vĩnh An. Nó có diện tích 562 mét vuông, tổng diện tích xây dựng là 1.200 mét vuông.
Chương 2622: Ăn ké thế nào đây?An Lương lấy bản vẽ thiết kế và bản vẽ phác họa ra để kiểm tra. Bất động sản này là một tòa nhà nhỏ ba tầng với phần sân rộng hơn 1 mét vuông, phương án thiết kế ban đầu là một trang trại nghỉ dưỡng.
“Tặng cho anh?” An Lương nhìn thấy tên mình trên giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản.
“Ừ!” Triệu Uyển Hề nói với giọng khẳng định, “Nếu hai người định mở một quán bếp riêng cao cấp ở làng Thanh Cốc, trang trại nghỉ dưỡng này rất thích hợp.”
Triệu Uyển Hề tiếp tục nói: “Dây chuyền vốn của chủ sở hữu ban đầu đã bị đứt đoạn, cần thanh lý gấp tài sản xấu, cho nên tôi đã thuận tiện mua luôn nó.”
“Bao nhiêu tiền.” An Lương thuận miệng hỏi.
Triệu Uyển Hề cũng không có ý giấu giếm: “2200 vạn tệ, khá rẻ. Nếu không phải đối phương không cần vốn gấp, e rằng ít nhất cũng cần 2500 vạn trở lên.”
Triệu Uyển Hề nói thêm: “Hiện tại nó đang ở trạng thái sạch tinh tươm. Tầng 1 cao 5,2 mét, tầng 2 và tầng 3 cao 3,6 mét. Rất thích hợp để cải tạo thành quán bếp riêng cao cấp.”
“Anh có muốn em giúp anh liên hệ với công trình cải tạo không?” Triệu Uyển Hề hỏi an ân cần.
Dương Mậu Di đứng bên cạnh nghe cuộc trò chuyện, cô cảm giác hơi nản chí. Cô đã cố gắng kéo gần khoảng cách với An Lương, nhưng bây giờ xem ra nó chẳng có tác dụng gì cả!
An Lương mơ hồ cảm nhận được sự thất vọng của Dương Mậu Di, anh nhẹ nhàng xoa chiếc eo thon của Dương Mậu Di, anh nói: “Những chuyện đơn giản thế này còn cần em phải giải quyết sao?”
“Ồ?” Triệu Uyển Hề nghi ngờ nhìn An Lương, “Anh có ý kiến gì không?”
“Tòa nhà ba tầng, 1.200 mét vuông, cộng với một sân vườn rộng hơn 100 mét vuông. Anh ước tính tổng kinh phí cải tạo là 1000 vạn, nhưng anh định ăn chực công trình cải tạo này.” An Lương bình tĩnh nói.
Trong lòng Dương Mậu Di vô cùng tò mò, có thể ăn chực công trình cải tạo với mức giá 1000 vạn sao?
Đôi mắt của Triệu Uyển Hề sáng lên: “Chuyện này cứ để em giải quyết!”
“Thôi, thôi, thôi, chỗ nào mát thì đi chỗ đó đi!” An Lương phàn nàn.
Dương Mậu Di càng thêm khó hiểu, theo như cuộc trao đổi giữa An Lương và Triệu Uyển Hề, An Lương muốn ăn chực công trình cải tạo với mức giá 1000 vạn, nhưng Triệu Uyển Hề lại chủ động đưa tới miệng?
An Lương ôm lấy Dương Mậu Di: “Em đang tò mò không biết anh ăn chực như thế nào phải không?”
Dương Mậu Di gật đầu với chút ngượng ngùng, cô thật sự rất tò mò. Bởi vì theo nhận thức của Dương Mậu Di, dù thế nào cũng không thích hợp để ăn chực một công trình cải tạo với mức giá 1000 vạn tệ đúng không?
Trước sự nghi ngờ của Dương Mậu Di, An Lương giới thiệu ngắn gọn về câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh và hệ thống điểm đóng góp.
Dương Mậu Di đột nhiên hiểu ra: “Đại vương dự định thông qua hệ thống điểm đóng góp để đạt mục tiêu của mình sao?”
“Đúng vậy!” An Lương gật đầu.
Triệu Uyển Hề hỏi thăm: “Anh định đưa phần thưởng là bao nhiêu điểm đóng góp?”
“10.000 điểm!” An Lương đáp lại.
Triệu Uyển Hề lại đề nghị: “Theo nguyên tắc một khách không phiền hai chủ, em tặng cho anh một phần quà tựa như thỉnh Phật về Tây. Chuyện cải tạo cứ giao cho em giải quyết.”
“Dẹp, dẹp, dẹp. Điểm đóng góp của gia đình em còn rất nhiều, em vẫn quan tâm đến con số 10.000 điểm nhỏ nhoi này sao?” An Lương hừ hừ từ chối.
“Em thực sự rất quan tâm!” Triệu Uyển Hề nói với giọng khẳng định, “Trong kế hoạch phân chia lợi nhuận của mỏ vàng Nhai Cốc, điểm đóng góp nhập môn cơ bản cần 10.000 điểm. Trước đây, muốn có 10.000 điểm đóng góp cần phải có số tiền tới 1 ức, bây giờ chỉ cần 1000 vạn là có thể, em cảm thấy vô cùng đáng giá!”
An Lương cười khổ than thở: “Em để cho người khác một con đường sống đi. Trong câu lạc bộ của chúng ta, hiện tại điểm đóng góp của rất nhiều thành viên chỉ ở mức ba con số, còn có rất nhiều người hoàn toàn ở con số không tròn như trứng gà!”
“Anh chỉ có một nhiệm vụ khen thưởng, nếu như quăng nhiệm vụ này vào trong câu lạc bộ, anh tính phân phối như thế nào?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.
“Tuân theo quy tắc cũ của câu lạc bộ!” An Lương đáp lại.
Sau khi nói xong, An Lương trực tiếp gửi tin nhắn vào nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
‘An Lương: @Mọi người: Có ai ở đây không?’
‘Hồ Tiểu Ngư: ???’
‘Lý Tồn Viễn: Có.’
‘Tiền Tiểu Cương: Có, có, có. Tôi hơi say, tối qua tôi bị Lưu Năng chuốc khá nhiều!”
‘Lưu Năng: …’
‘Lưu Năng: Tiểu Cương, hôm qua là em bị anh chuốc cho nôn đấy.’
‘Lâm Nghị Lực: Có chuyện gì vậy An Lương?’
‘An Lương: Tôi muốn ăn chực một công trình cải tạo có giá 1000 vạn.’
An Lương nói mục đích trước, sau đó giải thích công trình cải tạo “Thanh Cốc - Trần Gia Thái”.
‘Vân Hải Dương: Chuyện nhỏ!’
‘Vân Hải Dương: Gia đình chúng tôi có một công ty phát triển bất động sản và một công ty trang trí, tôi sẽ thu xếp và giải quyết một cách nhẹ nhàng.’
‘Triệu Uyển Hề: Tôi phản đối.’
‘Vân Hải Dương: ???’
Vân Hải Dương có chút sững sờ, Triệu Uyển Hề nhảy ra phản đối làm cái gì chứ? Lẽ nào có thể phản đối chuyện ăn chực này?
Mọi người đều thắc mắc ý của Triệu Uyển Hề, chẳng lẽ là muốn ngăn cản An Lương ăn chực.
Chương 2623: Cướp nhiệm vụ? Nghệ thuật truyền thống!‘An Lương: Khụ!’
‘An Lương: Tôi chỉ đang nói đùa thôi, không tồn tại chuyện ăn chực đâu. Theo như quy định trong câu lạc bộ của chúng ta, tôi có rắc rối cần nhờ những thành viên trong câu lạc bộ giải quyết. Tôi sẽ trả lại bằng điểm đóng góp.’
‘An Lương: Tôi sẽ trích một ít điểm đóng góp cho chuyện ăn chực lần này.’
‘Vân Hải Dương: Đù má!’
‘Vân Hải Dương: Chọn tôi! Chọn tôi! An Lương, cậu phải chọn tôi. Gia đình chúng tôi rất chuyên nghiệp. Chung cư quốc tế Vân Cảnh được phát triển bởi gia đình chúng tôi. Cậu cũng biết chất lượng của căn hộ quốc tế Vân Cảnh mà nhỉ?’
‘Triệu Uyển Hề: Chuyện này tôi đã nhận rồi, tòa nhà đó là tôi tặng cho anh ấy.’
‘Vân Hải Dương: …’
‘Lý Tồn Viễn: Hai người có gì đó không đúng!’
‘Hồ Tiểu Ngư: Em có thể giả vờ không online và giả vờ như không thấy gì không?’
‘An Lương: @Triệu Uyển Hề: Dẹp, dẹp, dẹp. Mọi thứ trong câu lạc bộ của chúng ta được quyết định bằng tài nghệ truyền thống của câu lạc bộ. Ai muốn tham gia thì tìm Tiểu Ngư để đăng ký. Dùng phương thức đấu giá bí mật để quyết định, lần này không đấu giá mà chỉ rút số người.’
‘Vân Hải Dương: Chuyện này…’
‘Vân Hải Dương: Vậy thì tôi còn gì nữa đâu!’
‘Vân Hải Dương: Tôi sẽ không đăng ký!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng không đăng ký!’
‘Lý Tồn Viễn: Hố của Hải Dương lại ở bên phía của chúng tôi, tôi cũng không đăng ký. Chỉ cần không đăng ký là sẽ không ai biết tôi khá xui xẻo.’
‘Lâm Nghị Lực: Tôi muốn đăng ký, nhưng tôi cảm thấy sẽ không trúng tôi.’
‘Diệp Tường Tự: [Ảnh]’
‘Diệp Tường Tự: @Vân Hải Dương: @Lý Tồn Viễn: Các cậu thật là điêu, miệng thì nói không đăng ký nhưng lại lén lút điểm tên, vậy là có ý gì đây?’
Phần mềm liên lạc bí mật do Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chế tạo cho câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có một chương trình đấu giá bí mật. Có thể tự đăng ký thông qua chương trình đấu giá bí mật, chỉ cần cuối cùng được Hồ Tiểu Ngư xác nhận là xong.
Vân Hải Dương và Lý Tồn Viễn vừa nói không đăng ký, vừa trực tiếp bấm đăng ký trong chương trình đấu giá bí mật. Chỉ có thể nói rằng hai người này thực sự quá điêu!
Tuy nhiên khi đối mặt với lựa chọn của sự may rủi, có chơi chiêu trò gì đì nữa cũng không có tác dụng, chỉ có vận may mới có tác dụng. Là một người cực kỳ may mắn, Hồ Tiểu Ngư lại thắng thêm một lần nữa!
‘Vân Hải Dương: @An Lương: Báo cáo @Hồ Tiểu Ngư gian lận!’
‘Vân Hải Dương: Tôi không tin kết quả này!’
‘Tiền Tiểu Cương: Kẻ xui xẻo rơi nước mắt đau khổ!’
‘Lý Tồn Viễn: Vận may của Tiểu Ngư quả thực rất tốt.’
‘Lâm Nghị Lực: Tôi rất khó chịu!’
‘Hồ Tiểu Ngư: @An Lương: Hay là làm lại lần nữa đi?’
Trong quá trình đấu giá bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Hồ Tiểu Ngư luôn tự mình tung xúc xắc, mặc dù Vân Hải Dương đang nói đùa nhưng e rằng có một số thành viên thực sự nghĩ Hồ Tiểu Ngư đang gian lận?
‘An Lương: Được! Vậy làm lại lần nữa!’
‘An Lương: Vận may của Hồ Tiểu Ngư thực sự quá phi lý!’
‘Hồ Tiểu Ngư: …’
‘Hồ Tiểu Ngư: An Lương, em nói đùa thôi.’
‘An Lương: Ha ha ha ha!’
‘An Lương: Anh sẽ chuyển thẳng 10.000 điểm đóng góp cho em, trận này miễn phí cho em, chúng ta làm lại lần nữa.’
‘An Lương: Vòng này tôi sẽ tự mình tung xúc xắc.’
‘Hồ Tiểu Ngư: An Lương muôn năm!’
An Lương biết Hồ Tiểu Ngư không gian lận nên đã đền bù cho Hồ Tiểu Ngư 10.000 điểm đóng góp, dù sao điểm đóng góp cũng không có tác dụng gì nhiều đối với An Lương, anh cần duy trì sự ổn định của hệ thống điểm đóng góp để nhận được nhiều lợi ích hơn.
Tuy nhiên, chuyện kỳ quặc hơn đã xuất hiện!
Xét thấy người chiến thắng từ đầu đến cuối trong vòng đấu giá bí mật là Hồ Tiểu Ngư, cộng với viên xúc xắc do chính Hồ Tiểu Ngư tung ra, để tránh nghi ngờ gian lận, An Lương đã khởi động lại vòng đấu giá bí mật.
Trong vòng đấu giá bí mật lần này, An Lương tự mình tung xúc xắc, ở vòng cuối cùng, An Lương còn nhờ Triệu Uyển Hề tung xúc xắc.
Kết quả, chuyện kỳ quặc hơn đã xảy ra, người chiến thắng ở vòng hai vẫn là Hồ Tiểu Ngư. Vãi chưởng, khoa học đây sao?
Tất nhiên không phải khoa học!
Nhưng may mắn thực sực có thể làm được bất cứ thứ gì mình muốn.
‘Vân Hải Dương: …’
‘Lý Tồn Viễn: …’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi đầu hàng!’
‘Lâm Nghị Lực: Không dám dây vào, không dám dây vào, may mắn như thế này ai mà chịu cho nỗi chứ?’
‘Diệp Tường Tự: @Hồ Tiểu Ngư có phải là cá Koi không?’
‘Diệp Chi Di: Hãy chia sẻ @Hồ Tiểu Ngư, cơ hội chiến thắng sẽ tăng lên 50%!’
‘Hồ Tiểu Ngư: @An Lương: An Lương, làm lại nữa không?’
‘An Lương: Làm phiền rồi!’
‘An Lương: Chuyện này tôi sẽ giao cho Tiểu Ngư giải quyết. Tôi cũng chịu thua. Rõ ràng chỉ cần 10.000 điểm là giải quyết xong, cứ phải biến thành 20.000 điểm, tôi khổ quá mà!’
‘Hồ Tiểu Ngư: Vậy em nhận nhé!’
An Lương tắt nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, sau đó ném điện thoại lên bàn, anh phàn nàn: “Kết quả thế này thực sự quá phi lý!”
Triệu Uyển Hề cũng thở dài: “Thật sự rất phi lý. Mặc dù trước đây em đã từng nghe nói về em ấy, vận may của em ấy rất tốt, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng lại tốt như vậy.”
Triệu Uyển Hề nói tiếp: “Đột nhiên em cảm thấy dạo này thế lực của gia đình em ấy mạnh như vậy, lẽ nào là bởi vì em ấy khá may mắn?”
An Lương thuận miệng nói: “Anh thực sự nghi ngờ, Vân Hải Dương xui xẻo như vậy có phải chăng là do Tiểu Ngư đã đánh cắp vận may của cậu ta? Hai người bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ. Anh nghe nói, trước đây giữa hai người bọn họ xảy ra rất nhiều chuyện!”
“Nghe anh nói như vậy, hình như đúng thế!” Triệu Uyển Hề cũng mê tín theo.
Chương 2624: May mắn tới mức có thể làm được bất cứ thứ gì mình muốn!An Lương lại nghĩ tới một chuyện khác: “Anh biết nguyên do rồi, chắc là vì trước đây Vân Hải Dương đã mượn 100 tệ của Tiểu Ngư, nhưng lại khất và không trả cho em ấy, cho nên cũng vì thế mà gặp xui luôn?”
Nói xong, An Lương giải thích ngắn gọn cho Dương Mậu Di những gì đã xảy ra trước đây giữa Vân Hải Dương và Hồ Tiểu Ngư. Trước đây, Vân Hải Dương nổi tiếng là một tên keo kiệt trong giới Đế Đô. Sau khi An Lương nói xong, anh cảm thán: “Làm người đừng nên giống Hải Dương!”
Nếu không sẽ gặp xui xẻo giống như Vân Hải Dương, phải không?
Sau khi An Lương ăn chực công trình cải tạo trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, anh thuận miệng hỏi: “Tiến độ trụ sở câu lạc bộ của chúng ta như thế nào rồi?”
“Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi. Vì có quan hệ với Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, phía quân đội đã cung cấp một nhóm người giúp đỡ xây dựng tại công trường thi công, hơn nữa còn áp dụng phương án thi công trong yên tĩnh, có khả năng sẽ đẩy nhanh thời gian xây dựng sớm hơn một chút.” Triệu Uyển Hề đáp.
Sau khi trả lời An Lương, Triệu Uyển Hề chủ động hỏi Dương Mậu Di: “Ông chủ Trần Tam Tỉnh đó vẫn ở Đế Đô sao?”
Dương Mậu Di nói với giọng khẳng định: “Vẫn còn ở Đế Đô, ông ấy sẽ thường xuyên ở Đế Đô để giúp đỡ cải tạo quán bếp riêng.”
“Vậy buổi trưa này để ông chủ Trần thể hiện, hai người thấy thế nào?” Triệu Uyển Hề đề xuất.
“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Dương Mậu Di đồng ý trước, sau đó nói với An Lương, “Đại vương, anh hãy tìm một nhà hàng, chúng ta sẽ đến đó bao toàn bộ, sau đó bảo ông chủ Trần phát huy tài nghệ của mình, anh thấy sao?”
An Lương gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Sau khi đồng ý, An Lương nhìn Triệu Uyển Hề: “Chắc em cũng đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi phải không?”
Triệu Uyển Hề gật đầu khẳng định: “Ừ, có một trang trại du lịch cách đây hơn 2 km, em đã bao cả trang trại rồi. Hai người hãy liên hệ với ông chủ Trần đi, bây giờ chúng ta đi qua đó, thế nào?”
Dương Mậu Di cảm thấy vô cùng lạc lõng, cô phát hiện nếu so sánh mình với Triệu Uyển Hề, cô hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào cả. Ngay cả về ngoại hình, Dương Mậu Di cũng cảm thấy mình thua thiệt, được chứ?
“Không thành vấn đề.” An Lương đồng ý, “Hồ Ly nhỏ, em liên lạc với ông chủ Trần đi.”
“Ồ!” Dương Mậu Di đáp lại.
Một lúc sau, Dương Mậu Di liên lạc với Trần Tam Tỉnh, ba người cùng đợi ở sảnh khách sạn. Chưa đầy 10 phút sau, Trần Tam Tỉnh đã đến sảnh khách sạn.
An Lương giới thiệu Trần Tam Tỉnh và Triệu Uyển Hề với nhau trước, sau đó cùng nhau đi đến trang trại mà Triệu Uyển Hề đã đặt trước.
An Lương đương nhiên đi chung xe với Dương Mậu Di, Triệu Uyển Hề vẫn đi chiếc Audi A8L khiêm tốn. Tuy nhiên, chiếc Audi A8L của cô ấy là phiên bản chống đạn, Trần Tam Tỉnh thì đi chung với nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.
Lúc ở trên xe, An Lương chủ động nói: “Em thấy Triệu Uyển Hề thế nào?”
“Khá tốt.” Dương Mậu Di đáp lại, “Cô ấy thật xinh đẹp và rất có khí chất. Gia đình cô ấy chắc không phải kiểu đơn giản đâu nhỉ?”
An Lương không trả lời câu hỏi của Dương Mậu Di, anh vươn tay bóp chặt khuôn mặt của Dương Mậu Di: “Lại nghĩ nhiều rồi hả?”
Trước khi Dương Mậu Di trả lời, An Lương đã tiếp tục nói: “Cho dù Triệu Uyển Hề có như thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối em vẫn luôn là em, là người anh thích, hiểu không?”
“Đại vương, chú ý lái xe đi!” Dương Mậu Di nói với giọng nhõng nhẽo.
“Em lái xe nghiêm túc chắc?” An Lương nói đùa.
Trong lòng Dương Mậu Di cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô đã buông bỏ đi sự lo lắng và tự ti, bởi vì cô hiểu ý của An Lương. Vốn dĩ cô không muốn gì nhiều, chỉ muốn ở bên cạnh An Lương mà thôi. Cô cũng chưa từng nghĩ tới việc tranh giành gì cả, nên tại sao cô phải lo lắng chuyện Triệu Uyển Hề làm gì?
Chỉ cần Triệu Uyển Hề không cưỡng ép cô phải rời đi, cô cảm thấy Triệu Uyển Hề không tới mức đáng phải sợ hãi.
Chưa kể An Lương đã hứa sẽ không rời xa cô, cho nên Dương Mậu Di mới yên tâm bỏ hết mọi gánh nặng trong lòng.
Chặng đường dài 2 km chỉ mất 2 đến 3 phút, sau khi An Lương và Dương Mậu Di đến, trong lòng của Triệu Uyển Hề thầm kinh ngạc vì phát hiện ra trạng thái tinh thần của Dương Mậu Di đã thay đổi.
Vừa rồi ở đại sảnh khách sạn, cô có thể thấy rõ ràng Dương Mậu Di đang ghen tị và thận trọng, nhưng bây giờ Dương Mậu Di đã hoàn toàn không còn những thái độ này nữa, thay vào đó là cảm giác muốn thân thiết với cô.
“Tên An Lương này quả thực quá lợi hại!” Triệu Uyển Hề thầm thở dài trong lòng, vốn dĩ cô còn tưởng rằng Dương Mậu Di sẽ cãi cọ với An Lương, cô sẽ là người giúp đỡ hòa giải và kết thân với Dương Mậu Di.
Kết quả, ai mà ngờ được An Lương lại có thể giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng như vậy chứ?
…
Vào buổi trưa, Trần Tam Tỉnh đã thể hiện kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của mình. Mặc dù vì lý do thời gian, Trần Tam Tỉnh không kịp nấu thịt Vạn Phúc và gà Phú Quý, kể cả như vậy đi nữa, Triệu Uyển Hề vẫn dành cho Trần Tam Tỉnh những lời khen thưởng không ngớt.
“Em cảm thấy thế nào nếu so sánh với Lệ Gia Thái?” An Lương hỏi.
Triệu Uyển Hề suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Về kỹ năng nấu nướng, kỹ năng nấu nướng của ông chủ Trần tốt hơn, nhưng về nguyên liệu, nguyên liệu của Lệ Gia Thái tinh tế hơn.”
Chương 2625: Chuyện tốt?“Tôi khuyến nghị ông chủ Trần nên phát triển thêm một số món ăn mới, sử dụng các nguyên liệu tinh tế kết hợp với kỹ năng nấu nướng tinh luyện để tạo ra mùi vị và khẩu vị ngon hơn nữa.” Triệu Uyển Hề đưa ra gợi ý.
Trần Tam Tỉnh nhanh chóng đồng ý: “Được, cảm ơn cô Triệu đã gợi ý.”
An Lương ngồi một bên tiếp lời: “Ông chủ Trần, công việc cải tạo của chúng tôi chỉ mất tối đa 4 tháng. Chúng tôi sẽ cố gắng khai trương trước lễ Nguyên Đán, vì thế trong thời gian đó, ông chủ Trần cũng đã có đủ thời gian để thử nghiệm các món ăn mới.”
“Tổng giám đốc An yên tâm, tôi sẽ thử các món ăn mới, nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của tổng giám đốc An và cô Dương.” Trần Tam Tỉnh nói với giọng nghiêm nghị.
Bởi vì Trần Tam Tỉnh biết rằng đây chính là cơ hội của mình, nếu ông ấy nắm được cơ hội này, ông ấy có thể một bước lên trời. Nếu không, theo như thỏa thuận đặt cược, e là cả đời này ông ấy sẽ mãi ở lại huyện Tín Phong.
Sau khi Trần Tam Tỉnh rời khỏi phòng ăn, Triệu Uyển Hề đã chủ động đưa ra lời mời: “Mậu Di, chiều nay chúng ta đi mua sắm ở SKP không?”
Dương Mậu Di vô thức nhìn về phía An Lương, ý là muốn để An Lương đưa ra quyết định.
An Lương thản nhiên xua tay: “Hai người tự đi đi, chiều nay anh còn có việc.”
“Anh có việc gì chứ?” Triệu Uyển Hề hỏi, trong lòng cô thầm đoán, chẳng lẽ An Lương muốn tìm Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương?
Thực tế thì không phải vậy!
“Anh muốn tìm anh Hoàng nói chuyện một chút.” An Lương đáp.
Triệu Uyển Hề gật đầu: “Vậy thôi!”
An Lương lấy thẻ tín dụng ra, đưa cho Dương Mậu Di: “Khi em đi mua sắm với cô ấy, em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn. Thẻ này không có giới hạn và mật khẩu là sáu chữ số cuối trong chứng minh thư của em.”
Thẻ tín dụng mà An Lương đưa cho Dương Mậu Di không phải là thẻ đen American Express, mà là thẻ tùy chỉnh của Ngân hàng Công Thương, được làm bằng hợp kim titan, hơn nữa hạn mức mà thẻ tín dụng này được ủy quyền lên tới 10 ức.
Ủy quyền 10 ức thế này cũng coi như là không có giới hạn, đúng không?
Khi An Lương vừa mới phát tài, anh và ba người bạn ở Đế Đô thường tìm đến các khoản vay từ Ngân hàng Công Thương Đế Đô, mối quan hệ hợp tác giữa hai bên cũng vô cùng tốt, hiển nhiên có thể lấy được thẻ tín dụng tùy chỉnh.
Đến nay, An Lương vẫn giữ mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Ngân hàng Công Thương, hai bên có nhiều hợp tác trong lĩnh vực trao đổi vốn và ngoại hối.
Dương Mậu Di không từ chối, cô vui vẻ nhận thẻ tín dụng: “Cám ơn đại vương!”
“Triệu Uyển Hề, anh giao cô ấy cho em, em đừng có bày trò gì đấy!” An Lương nhắc nhở.
Triệu Uyển Hề cười mà như không cười: “Em có thể bày trò gì được chứ?”
An Lương xua tay: “Anh đi trước đây, hai người tự chơi đi.”
Trên chiếc Lexus LX570 màu đen, Lý Dương đang lái xe, còn An Lương ngồi ở ghế sau gửi tin nhắn cho Hoàng Quốc Tường.
‘An Lương: Anh Hoàng, anh đang ở cơ quan à?’
‘Hoàng Quốc Tường: ?’
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu muốn qua đây?’
‘An Lương: Đúng vậy, tôi đang trên đường đi, anh hãy đặt quyền hạn trong hệ thống kiểm soát ra vào. Biển số xe của tôi là [Thịnh A · F0X18].’
Chiếc xe Lexus LX570 có biển số của Thịnh Khánh, trong quy định về biển số xe của Hạ Quốc, chỉ có số 0 chứ không có chữ O. Cho nên khi lựa chọn biển số xe, An Lương đã sử dụng con số để thay thế chữ cái, tạo nên chữ “Fox” trong tiếng Anh.
‘Hoàng Quốc Tường: Cậu qua đây làm gì?’
‘An Lương: Tất nhiên là có chuyện.’
‘Hoàng Quốc Tường: Có chuyện gì mà không thể nói trực tiếp được?’
‘Hoàng Quốc Tường: Phần mềm liên lạc bí mật của chúng tôi có mức độ bảo mật rất cao.’
‘An Lương: Lát nữa gặp mặt rồi nói, chắc cần khoảng một tiếng đồng hồ nữa.’
‘Hoàng Quốc Tường: Tại sao cậu không sử dụng mô tô bay bay qua đây?’
‘An Lương: Đang sạc.’
‘An Lương: Hơn nữa vừa rồi tôi mới ăn xong, tôi không muốn đi tốc độ cao.’
‘Hoàng Quốc Tường: Lý do này của cậu khiến tôi không biết phải phản bác thế nào.’
‘Hoàng Quốc Tường: Nhưng cậu có thể nói trước cho tôi biết, rốt cuộc cậu có chuyện gì không, ít nhất cũng phải để tôi chuẩn bị tâm lý chứ?’
‘Hoàng Quốc Tường: Suy cho cùng cậu cũng là kiểu người không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền, tôi cứ cảm thấy cậu có vấn đề gì đó!’
‘An Lương: Yên tâm đi, chắc chắn là chuyện tốt!!’
‘Hoàng Quốc Tường: Tôi tin chắc!’
‘An Lương: Lát nữa gặp.’
An Lương không nói dối, anh quả thực có chuyện tốt muốn tìm Hoàng Quốc Tường. Tóm lại An Lương cảm thấy đó là chuyện tốt…
Gần một tiếng đồng hồ sau, tại trụ sở của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, Lý Dương lái xe qua chốt bảo vệ ở lối vào hầm đậu xe và đậu xe bên cạnh chỗ đậu xe của Hoàng Quốc Tường.
An Lương quét mặt bước vào trụ sở Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, anh quét mặt theo đúng nghĩa đen, bởi vì chốt bảo vệ ra vào của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia đã được nâng cấp lên mức nhận dạng khuôn mặt.
Tại cửa văn phòng của Hoàng Quốc Tường, An Lương dặn dò Lý Dương trông cửa, còn anh tự mình bước vào văn phòng của Hoàng Quốc Tường.
Hoàng Quốc Tường đang xem tài liệu, khi An Lương bước vào, Hoàng Quốc Tường đã đặt tài liệu vào túi đựng tài liệu một cách hợp lý để tránh khả năng bị rò rỉ thông tin.